Đô Thị Thế Giới Ngầm - Ansu16

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 12
    Bà Mai không biết hai gã hộ pháp của Bạch Hổ Bang đã sang nước R, lúc này bà đang bàn chuyện với anh trai của bà - ông Dương, về hai gã hộ pháp nọ. Hai người vẫn chưa biết được danh tính thật sự của bọn chúng mà mới chỉ có những phỏng đoán.

    Một người đàn ông chừng trên dưới bốn mươi tuổi nghe hai người nói chuyện thì bỗng lẩm bẩm như tự hỏi mình:

    - Lẽ nào một trong hai kẻ đó là hắn ta?

    Bà Mai nghe được câu này, vội quay sang hỏi:

    - Vinh, cháu biết bọn chúng à?

    - Dạ cháu chỉ dựa theo hình dáng cô tả lại mà suy đoán thôi ạ chứ cháu không chắc chắn lắm.

    Người đàn ông tên Vinh là con thứ sáu của ông Dương, là người có tư chất luyện võ cao nhất trong những người con của ông Dương, thậm chí đến đời thứ ba cũng khó có ai bì kịp. Ông Dương nghe vậy hỏi con:

    - Con từng gặp gã đó rồi à?

    Vinh gật đầu:

    - Nếu đúng như suy đoán của con thì gã bị cô đánh đuổi chính là gã mà con đã gặp hơn ba năm trước.

    - Ồ, là đợt con công tác bên nước X sao?

    - Dạ đúng rồi bố, lần đó con vô tình gây ra xích mích nhỏ với một gã bên nước X. Phải công nhận võ công của gã đó rất lợi hại, tuy hai bên chỉ trao đổi qua lại mươi chiêu nhưng con tự biết gã vẫn nhỉnh hơn con chút đỉnh... tất nhiên là lúc trước đây thôi.

    Ông Dương cười cười:

    - Chả trách sau khi từ nước X trở về con lại không ngừng luyện võ như thế.

    Ông Dương đang nói thì chợt điện thoại của ông đổ chuông. Ông Dương bắt máy nghe, ừ ừ mấy tiếng rồi kết thúc, sau đó quay sang nói với bà Mai:

    - Anh vừa nhận được tin bọn chúng vừa lên chuyến bay sáng nay rời đi rồi.

    Phạm vi ảnh hưởng của gia tộc bà Mai rất rộng nên bà không hề ngạc nhiên khi anh trai bà biết tin nhanh đến vậy, bà hỏi lại:

    - Anh biết bọn chúng đi đâu không?

    Ông Dương lắc đầu:

    - Bọn chúng bắt chuyến bay đi tới nước X. Những kẻ như bọn chúng sẽ chẳng bao giờ đi thẳng đến nơi cần đến đâu, luôn luôn sẽ qua những khu vực trung gian trước.

    - Thế thì rất khó để điều tra bọn chúng được.

    - Đành chịu thôi, sức ảnh hưởng ra bên ngoài của chúng ta không quá nhiều, e là chẳng làm gì được.

    Bà Mai tỏ ra lo lắng:

    - Em chỉ sợ bọn chúng là những kẻ thuộc tổ chức nào đấy mà thôi, mà nếu thế thì dù ở đâu đi nữa thì thằng bé cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Là tộc trưởng của một gia tộc lớn, ông Dương đương nhiên hiểu “tổ chức” trong lời của bà Mai là thế nào, ông trầm ngâm giây lát rồi đáp:

    - Chắc không phải đâu, bởi sát thủ hiếm khi đi chung mà luôn luôn hành động một mình, vả lại mấy gã đó sang đây để làm một phi vụ lớn thì càng không thể là sát thủ. Thằng bé sẽ không sao, em đừng lo quá.

    Bà Mai gật đầu, chỉ yên lặng thở dài, trong lòng vẫn không thôi lo lắng cho sự an toàn của Nam. LúcLúc này Nam đang ở trường, cậu vừa rời khỏi thư viện cùng với Linh. Hai người học cùng trường nên rất dễ gặp nhau, đặc biệt là ở thư viện. Linh nhỏ giọng hỏi:

    - Này, hôm trước bạn đã bị bắt cóc hả?

    Ấn tượng ban đầu về đối phương đã tốt hơn trước nên cách xưng hô giữa hai người đã dần thay đổi. Nghe câu hỏi của Linh, Nam không khỏi ngạc nhiên:

    - Làm sao bạn biết?

    Vừa dứt lời thì Nam cũng tự trả lời được rồi, rất có thể là bà Mai đã kể lại cho cô ấy nghe, hơn nữa, với gia thế của Linh, cô ấy không khó để có thông tin.

    Linh nói:

    - Mình vô tình nghe được nội dung nói chuyện của ông nội mình. Sao, bị thương nặng không?

    Nam lắc đầu:

    - Mình không sao, may mắn bà Mai xuất hiện đúng lúc cứu mình một mạng.

    - Ra thế, mà sao bạn bị bắt cóc. Bạn gây sự với chúng à?

    Nam cười gượng:

    - Cũng gần như thế, chỉ tại cái tật nhiều chuyện của mình thôi.

    Linh không khỏi tò mò:

    - Cụ thể thế nào?

    Nam lại lắc đầu từ chối không cho cô biết:

    - Thôi, dù gì chuyện đã xảy ra rồi, mình cũng không muốn nhắc tới làm gì, lỡ có ai nghe được thì phiền toái lắm.

    Linh bĩu môi đáp:

    - Không nói thì thôi, dù sao với mình chuyện này cũng không quan trọng.

    - Đúng thế, bạn không biết thì càng tốt, mà này, có anh nào đến tìm bạn kìa.

    Gần đây Nam đã phát hiện một điều là Linh rất hay dùng động tác bĩu môi để thể hiện ý bất mãn với người khác, cũng khá là thú vị. Bất chợt Nam hất cằm hướng về một anh chàng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân hình cao to, tướng mạo khá là đẹp trai. Vừa thấy khuôn mặt người này, Linh lập tức tỏ vẻ không vui:

    - Lại là hắn ta. Chúng ta mau đi thôi.

    Tiếc là không kịp, người thanh niên đó đi tới rất nhanh, nhìn bước chân người này Nam nhận ra anh ta có võ công khá cao. “Chả lẽ là người của gia tộc nào đó?” Nam đã sống tại thành phố A đủ lâu để biết được một vài điều, những cao thủ ở đây đều thuộc một gia tộc lớn, người bình thường khó có thể được như thế.

    Anh ta nở nụ cười với Linh và nói:

    - Chào Linh, không ngờ lại gặp em ở đây.

    Linh cười cười đáp lại:

    - Ồ phải, trùng hợp thật đấy nhỉ.

    Linh nói xong một câu thì im lặng, anh chàng đối diện nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đó người này quá tập trung vào Linh nên dường như đã quên mất Nam đang đứng bên cạnh Linh, đến khi rơi vào trạng thái lúng túng thì mới quay sang nói với Việt:

    - Chào em, anh là Thịnh, bạn của Linh.

    Nam gật đầu:

    - Chào anh, em là Nam, em cũng là bạn của Linh.

    Nói mấy câu xã giao xong, Thịnh tiếp tục quay sang bắt chuyện với Linh:

    - Em vừa đi học về phải không? Xe anh đang đỗ ở bên kia, tiện đường anh đưa em về luôn.

    Thịnh lại vô tình không nhắc đến Nam. Nam cũng chả buồn giận anh ta làm gì, thái độ của anh ta đối với Linh thế nào thì đã quá rõ ràng, “bơ”Nam là chuyện đương nhiên. Mà hơn nữa, trong suy nghĩ của Thịnh, ở đẳng cấp như anh ta thì Nam vốn không đáng để anh ta phải chú ý.

    Trước sự chủ động Thịnh, Linh vẫn tỏ ra hờ hững:

    - Cám ơn lời đề nghị của anh nhưng mà em đã có hẹn với bạn rồi, không thể đi được, anh thông cảm nhé.

    Thịnh liếc nhanh sang Nam một cái, Thịnh vốn hiểu được phần nào tính tình của Linh, nếu cô đã kiếm cớ từ chối, kiên trì mời thêm chỉ khiến cô tức giận. Anh ta thở dài:

    - Vậy à? Đành thôi vậy, em cứ đi với bạn đi.

    Linh vỗ vai Nam và nói:

    - Chúng ta đi nào.

    Thịnh nhìn theo bóng lưng của hai người, tròng mắt đảo liên tục, không rõ trong lòng đang toan tính điều gì.

    Nam vừa đi vừa nói chuyện với Linh:

    - Này, anh Thịnh đó là người của gia tộc nào thế?

    Linh không khỏi ngạc nhiên:

    - Sao bạn lại biết hay thế?

    Nam trả lời:

    - Nhìn cách anh ta bước đi, khinh công của anh ta rất tốt, cũng thêm có chiếc xe ô tô sang trọng, mình đoán ra dễ thôi mà.

    - Mắt quan sát tuyệt đấy, anh ta là người của Nguyễn gia, hiện là sinh viên năm cuối của trường này, rất có tiếng tăm đấy.

    - Chả trách anh ta có phong thái tự tin thế.

    Linh bĩu môi:

    - Kiêu ngạo thì có.

    Nam bật cười to:

    - Xem ra bạn rất ghét anh ta.

    - Nói đúng hơn là mình ghét kiểu người như thế.

    Nam không

    - Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa. Này, anh trai bạn đến kìa.

    Phía xa, một người thanh niên đang đi tới chỗ Linh và Nam. Tuy Nam chỉ mới gặp người này một lần ở ngày đầu tiên cậu vừa bước chân đến thành phố A nhưng cậu vẫn nhận ra được anh ta là Hùng. Nam vẫn không quên trêu chọc Linh một câu:

    - Vào đại học rồi mà còn để anh trai đến tận trường đón sao?

    Linh cũng không giận mà nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ:

    - Anh ấy đâu phải đến đón mình, đến đón chị dâu của mình đấy chứ. Vợ chồng anh ấy mới cưới lúc nào mà chả dính như sam.

    Nghe câu này của Linh, Nam không khỏi bật cười lên mấy tiếng. Phía bên kia, Hùng đã thấy Nam và Linh từ xa nên bước nhanh tới chỗ hai người, Nam chào hỏi Hùng vài câu rồi rời đi. Từ chỗ Linh, Nam nhận ra một điều, nếu Linh biết vụ cậu phá đám vụ làm ăn của bọn người kia thì gia đình ông Công cũng sẽ biết. Mà nếu vậy thì chắc chắn sẽ để lộ ra là cậu luyện võ công, cũng tức là đã ngược với lời căn dặn của bà Mai. Dù Nam không biết trong quá khứ giữa hai gia tộc đã xảy ra chuyện gì nhưng bà Mai đã dặn thế thì ắt hẳn cũng chả phải là chuyện tốt lành, nên tránh đi thì tốt hơn.

    Đối với ông Công vố đã biết từ trước nên mấy thứ đó đã không còn quan trọng nữa, chuyện Nam phá đám bọn lưu manh cũng không gây quá nhiều ngạc nhiên. Thứ khiến ông Công bận tâm lúc này là có nên gọi Nam đến tham gia ngày giỗ của cha ông, tức là cố nội của Nam hay không, bởi lẽ gia đình Nam đã tách khỏi gia tộc cũng đã bảy, tám chục năm rồi. Chuyện xảy ra năm đó đã làm cho sự níu kéo giữa hai bên chỉ còn là dòng máu chảy trong huyết quản chứ đến ngày nay, hầu như đã không còn tình cảm gì nữa rồi, có chăng thì chỉ còn ở bản thân ông thôi. Bỗng có âm thanh của ai đó vang lên:

    - Này, em lo chuyện của bố sao rồi?

    Ông Công đang viết sổ sách, nghe được giọng nói này thì ngạc nhiên, vội ngẩng đầu lên. Trong phòng đọc sách của gia đình ông Công là một bà lão. Bà lão tóc đã bạc phơ, nhưng hai mắt vẫn còn có thần, xem chừng bà lão này còn lớn tuổi hơn cả bà Mai nữa. Ông Công đứng dậy, vừa xếp ghế ra vừa nói:

    - Ủa chị hai, chị sang khi nào vậy? Chị ngồi đi, Xin lỗi chị, em bận nhiều việc quá không hay biết gì cả.

    Hóa ra đây là chị của ông Công. Bà nở nụ cười đáp:

    - Có gì đâu chứ, chị chỉ qua hỏi em về chuyện ngày giỗ của bố thôi.

    - Dạ em đang thu xếp đây chị.

    - Ừ...

    Ông Công có cả thảy là chín anh chị em, ông đứng hàng thứ ba, bà lão chị gái của ông, trên bà lão còn có một người anh cả nữa nhưng đã qua đời. Mà thật ra hiện giờ chỉ còn bà lão này, ông Công và người em gái út vẫn sống thì những anh em khác của đã chẳng còn một ai. Thế hệ bà lão và ông Công có thể xem như là thế hệ cuối cùng tham gia cuộc kháng chiến của đất nước, các anh em của ông Công hầu như đã hi sinh ngoài chiến trường. Bà lão nói tiếp:

    - Thằng bé Nam đang học ở đây, chị nghĩ chúng ta cũng cần gọi nó đến, dù gì thì nó vẫn là người của gia tộc.

    Ông Công gật đầu:

    - Em đang xem xét chuyện này, chị em ta nghĩ giống nhau rồi, vậy em sẽ gọi thằng bé đến.

    - Ừ, mà chị vừa nghe được tin là tập đoàn Minh Long có ý định hợp tác với chúng ta về dự án viễn thông nào đó phải không?

    - Dạ vâng, tuy là em đã không can thiệp vào chuyện kinh doanh của gia tộc nữa nhưng vụ đầu tư này quá lớn, sơ sẩy một chút là sẽ bị thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng, em không thể không quan tâm.

    - Em quan tâm cũng tốt nhưng đừng can thiệp vào quá sâu, chỉ tư vấn thôi chứ không khéo lại khiến gia tộc bất hòa. Chị em ta đã quyết định lui về, nhường lại “chiến trường” cho bọn trẻ rồi thì phải tuân thủ, không thì lại khiến bọn trẻ xem thường.

    Đến tuổi cổ lai hi này rồi mà không ngờ bà lão vẫn cứ căn dặn ông Công như lúc trẻ. Trước đây, trong nhà, ngoài người anh cả đã mất ra thì ông Công “sợ” nhất người chị này, bây giờ vẫn vậy, cho nên ông Công cứ theo thói quen mà đáp:

    - Dạ vâng chị hai.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 13
    Nam vốn có hẹn đá bóng với đám bạn cùng lớp, tiếc là lại có hai thằng gọi điện thoại tới thông báo có việc bận đột xuất nên lại phải hủy trận bóng. Nam chửng hửng, đổi hướng về phòng trọ. Nam đi được một lúc thì bỗng có một chiếc xe con tấp lại gần cậu. Nam dừng bước rồi nhìn vào chiếc ô tô để xem ai đang ở trong. Cửa sổ phía sau trên ô tô được hạ xuống và Linh thò đầu ra ngoài, nói với Nam:

    - Này Nam, lên xe nào, đi chơi với anh em mình chút nào.

    Hai bên quen nhau đã được một khoảng thời gian, bạn bè rủ nhau đi chơi là điều dễ hiểu, hơn nữa Nam cũng tò mò muốn biết cuộc sống giới thượng lưu như thế nào nên gật đầu đồng ý. Khi bước vào trong xe, Nam thấy ngoài hai anh em Linh ra thì còn một người phụ nữ nữa, có lẽ đây là vợ của Hùng. Nam mở lời chào cô gái đó xong thì quay sang hỏi Linh:

    - Mọi người định đi chơi đâu thế?

    Linh cười đáp:

    - Đi chơi bóng rổ.

    - Bóng rổ à? Nghe hay đấy.

    Hùng vừa lái xe vừa lên tiếng hỏi Nam:

    - Chú em biết chơi bóng rổ không?

    Nam nói:

    - Dạ biết một ít, khi học cấp ba lúc trước, em đã từng chơi cùng với mấy thằng bạn trong lớp.

    - Ừ, chơi được là tốt rồi.

    Hùng lái ô tô đưa ba người đến một trung tâm thể thao khá lớn, từ bên ngoài cổng đã có thể nghe được tiếng hò hét ở bên trong. Nam theo chân Linh và vợ chồng Hùng vào một sân bóng rổ, tại đây đang có vài người tập bóng với nhau. Hình như Hùng và họ đã hẹn từ trước nên vừa thấy Hùng xuất hiện, những người đó lập tức tiến lại nói chuyện:

    - Ông bạn đến hơi trễ đấy, nhanh nhanh vào sân nào.

    Hùng bật cười:

    - Rồi rồi, xong giờ đây.

    Nam quay sang hỏi Linh:

    - Với công lực của bạn và anh bạn thì mấy người kia chắc gì chịu nổi, làm sao mà chơi cho được.

    Linh bực tức trợn mắt nhìn Nam:

    - Đấu bình thường thì dùng đến nó làm gì cơ chứ. Bạn chỉ biết nghĩ xấu người khác thôi.

    Bị Linh “đáp trả”, Nam gãi đầu gãi tai ra chiều xấu hổ, còn chị dâu của Linh thì nhìn hai người mà cười tủm tỉm, không rõ cô đang suy nghĩ gì trong đầu. Đúng lúc này lại có tiếng của ai đó vang lên sau lưng Hùng:

    - Ái chà, trùng hợp thật đấy, lại gặp anh bạn ở đây.

    Nghe giọng nói này, Nam không khỏi ngạc nhiên vì Nam nhận ra người vừa nói là Quang, em họ của cậu. Hai bên vừa giáp mặt, Quang cũng sửng sốt. Nam vừa mở miệng định chào thì lại có tiếng cười lớn:

    - Ô hô, sao hôm nay đông đủ thế này?

    Lần này thì lại đến lượt Quang nhíu mày khó chịu. Nam hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của Quang thì thấy bốn năm người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao đang đi tới. Nam nhận ra một người trong đó, chính là anh chàng mà cậu và Linh vừa gặp trước đó - Thịnh. Nam nghe Hùng nói với họ:

    - A chào Tài, anh cũng đến đây chơi bóng sao? Vậy thì hãy tham gia chung với bọn tôi cho vui.

    Giờ thì Nam đã biết là Tài là anh trai của Thịnh. Tài gật đầu đáp:

    - Được, vậy bắt đội đi thôi.

    Hùng nói:

    - Đợi tôi đổi bộ quần áo cái đã.

    Hùng nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, Quang kiếm một chỗ ngồi xuống đợi, cố tình giữ im lặng, không để lộ ra mối quan hệ giữa anh ta và Nam, đã vậy, Nam cũng chả buồn để ý; còn hai anh em Tài và Thịnh thì quan sát cậu thanh niên đứng bên cạnh Linh. Tài đã nghe Thịnh nhắc đến cậu nhóc này cách đây không lâu, giờ lại thấy xuất hiện ở sân bóng thì cho rằng cậu ta phải có điểm gì đó khá đặc biệt mới có thể đi cùng Hùng và Linh.

    Nam hạ giọng hỏi Linh:

    - Bạn không chơi à?

    Linh lắc đầu:

    - Không, bình thường mình sẽ tham gia, nhưng hôm nay có mấy người này thì mình tránh xa một chút.

    Nam dễ dàng hiểu ý của Linh. Trận bóng này không đơn thuần là thể dục thể thao nữa mà đã trở thành trận tỷ thí “thực lực”. Nghĩ tới đây, Nam do dự nên hay không nên tham gia trận bóng.

    Hùng bước ra khỏi phòng thay đồ, sau đó lên tiếng:

    - Bắt đội sao đây?

    Tài đưa ra đề nghị:

    - Thế này đi, tôi và em tôi một bên, còn anh với Quang một bên, thế nào?

    Hùng gật đầu:

    - Không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu lập đội đi.

    Tài, Thịnh, Quang và Hùng bắt đầu lập team để đấu, sau cùng đội của Hùng và Quang thiếu mất một người. Tài quay sang nói với Nam:

    - Chú em biết chơi bóng rổ không, nếu biết thì tham gia cho vui.

    Đội Hùng và Quang đang thiếu người, vả lại cũng đã có mang theo đồ thể thao trước đó nên Nam đành gật đầu đồng ý:

    - Em chỉ biết chơi một chút thôi, nhưng anh đã nói thì em cũng vào chơi một lúc.

    Hai bên bước về phần sân của mình và bắt đầu trận đấu.

    Quang vừa nhận bóng từ Hùng thì Tài đã ập vào. Quang bèn thi triển khinh công, một chân làm trụ, thân hình xoay nửa vòng, tay phải vận kình chuyền bóng sang lại cho Hùng. Dưới kình lực mạnh mẽ, trái bóng xoáy tít, đập mạnh xuống đất rồi bay theo hình vòng cung đến chỗ Hùng. Thịnh ở gần đó vội vung tay đánh một chưởng hòng đẩy văng trái bóng đi. Tiếc là Hùng đã đoán trước được, Hùng gạt tay trái từ trên xuống hóa giải chưởng lực của Thịnh, đồng thời tay phải đón bóng từ Quang, sau đó vù về khung rổ của đội Tài.

    Một loạt động tác của họ quá nhanh, những người khác không thể kịp phản ứng, chỉ thoáng cái mà Hùng đã đến gần khung rổ đội tài. Anh ta nhún chân vọt lên cao, hai tay ôm trái bóng đập xuống, mang hai điểm đầu tiên cho đội của anh ta.

    Hùng thi triển khinh công nên tốc độ ghi điểm quá nhanh, mấy người kia nhìn đến hoa mắt, tới khi bóng rơi xuống đất thì họ mới sực tỉnh. Tài giơ ngón cái lên với Hùng khen:

    - Hay lắm, thế mới có hứng chơi chứ.

    Hùng ném bóng trả lại cho Tài và nói:

    - Mới chỉ khởi động thôi mà.

    Nam thì đang có suy nghĩ khác: “Mấy người kia e rằng khó mà chơi ngang tay được với bốn người họ rồi.”

    Quả đúng như vậy, trận bóng diễn ra với sự vượt trội hoàn toàn của Tài, Thịnh, Quang và Hùng. Mà bốn người chỉ dùng kỹ xảo và khinh công chứ mà dùng chưởng lực thực sự thì những người khác đã ngã gục rồi, cả quả bóng đã nổ tan tành. Về phần Nam thì Nam chơi khá mờ nhạt, hễ bóng đến tay thì cậu đều cố gắng chuyền đi sớm, chủ yếu là vì không muốn để lộ võ công của mình.

    Một pha tranh chấp bóng giữa Quang và Thịnh, hai người trước giờ chả ưa gì nhau, vừa xáp vào thì âm thầm đấu một chưởng, tuy rằng bất phân thắng bại nhưng Quang đang có bóng trong tay nên bị núng thế. Biết mình khó tiếp tục giữ bóng, Quang vận kình, bất ngờ chuyền bóng cho Nam ở cách khá xa trong khi Hùng đang ở vị trí khá trống trải. Một cầu thủ của đội bên kia dùng tay để chặn lại, ngờ đâu quả bóng có chứa kình lực, tay anh ta vừa chạm vào thì lòng bàn tay như bị bỏng rát, phải giật lại ngay lập tức. Anh ta ngơ ngác nhìn bóng bay tới chỗ Nam mà không hiểu điều gì đã xảy ra.

    Ngay khi bóng vừa đến chỗ Nam thì Tài đã xuất hiện sát bên, đầu vai anh ta đè lên vai Nam rồi một luồng kình lực truyền sang. Với người bình thường thì đã bị cú đè này làm ngã chổng vó nhưng Nam có thần công hộ thể, vừa bị ngoại lực tấn công thì nội lực của Nam tự động phát sinh phản ngược lại, kế tiếp Nam hạ vai xuống khiến cho cú đè của Tài đánh vào khoảng không; cổ tay phải của Nam lắc nhẹ một cái, mượn lực tiếp lực đẩy quả bóng bay đến chỗ Hùng, sau đó chạy lên sân đội kia.

    Thấy Nam chẳng những không ngã mà còn có thể chuyền bóng ngay cho Hùng, Quang và Thịnh đều rất ngạc nhiên. Bản thân Tài cũng sửng sốt, anh ta chỉ vận chút ít nội lực để thử cậu nhóc này, ngờ đâu vai anh ta như tông trúng một bức tường cứng rắn, Nam chỉ cần xoay vai là thoát được thế kìm kẹp, thậm chí chuyền bóng chính xác luôn cho Hùng. Tài nhìn Nam chạy trên sân, hai hàng chân mày cau lại: “Thằng nhóc này có thân phận gì đây? Tại sao nó lại biết võ công? Mà lại rất khá nữa, phải cho người điều tra nó.”

    Còn Hùng vốn đã biết Nam có võ công từ trước nên vẻ mặt vẫn bình thản, tay tiếp lấy quả bóng rồi dẫn bóng qua hai người của đội đối phương và đứng ở vòng ba điểm ném vào rổ ghi điểm. Thời gian trận bóng đã hết với chiến thắng cho đội của Hùng.

    Hùng tiến lại vỗ vai Nam, cười cười:

    - Pha ban nãy cậu chơi tốt lắm, đáng khen.

    Nam nở nụ cười và cám ơn vài câu. Hùng hỏi tiếp:

    - Vẫn chưa vã được bao nhiêu mồ hôi, chú em có muốn qua nhà bà Mai làm thêm vài hiệp không?

    Nam lắc đầu:

    - Dạ thôi, tối nay em có chuyện nên phải về sớm.

    - Ừ, vậy hẹn chú em bữa khác.

    - Dạ vâng, vậy em đi trước.

    Nói xong Nam nhanh chóng rời đi, cũng không chào Quang nữa, nếu anh ta không muốn nhận mối quan hệ giữa hai người thì Nam chẳng cần để lộ ra làm gì. Anh mắt của Tài, Thịnh và Quang đều tập trung vào Nam, mỗi người một suy nghĩ riêng. Hùng quay sang nói với họ:

    - Xong trận rồi, chúng tôi về đây.

    - Ừ, tạm biệt.

    Sau khi Hùng rời khỏi khu thể thao thì Quang cũng về. Tài và Thịnh vừa đi vừa nói chuyện:

    - Anh cả, anh cảm nhận về thằng nhóc đó thế nào?

    - Thằng nhóc đó quen biết với anh em của Hoàng gia thì ắt phải có gì đó hơn người, cần chú ý đến tên nhóc này nhiều hơn. Còn em thì sao? Có phát hiện mới nào không?

    Thịnh gật đầu:

    - Tên Quang dường như có tiến bộ rất lớn, chưởng lực của hắn trở nên trầm mãnh, hùng hồn hơn trước nhiều, hơn nữa nội công của hắn cũng khác lắm, xem chứng hắn đã lĩnh ngộ được điều gì đấy.

    - Ồ vậy à? Hôm nay hai anh em chúng ta gặp nhiều thứ thú vị quá nhỉ. Em gọi người bắt đầu điều tra thằng nhóc đó đi.

    Thịnh lấy điện thoại bấm một dãy số.

    ...

    Về tới phòng trọ, Nam tiếp tục luyện môn võ công khắc trên trống đồng. Nam luyện công quên cả thời gian, khi ngừng lại thì trời đã tối. Nam đi tắm rửa và bắt đầu ăn tối.

    Cùng lúc này, trong một ngôi nhà, một người đàn ông chừng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Hắn ta châm môt điếu thuốc rít một hơi rồi nói với một người khác ở đối diện:

    - Mày điều tra tên đó sao rồi?

    - Dạ em vẫn chưa có được thông tin gì quan trọng cả, thằng đó rất bình thường, không đáng để quan tâm ạ.

    Gã kia cười nhếch mép:

    - Một kẻ không đáng để quan tâm mà có võ công như thế à?

    - Chỉ tại bọn cớm bưng bít thông tin kỹ quá, em vẫn chưa tìm ra được cái gì cả, thế có cần bắt thằng nhóc đang nằm viện về tra hỏi không ạ?

    - Khỏi, bọn cớm biết chúng ta đang rất tức giận, nóng lòng trả thù nên đã giăng sẵn cái bẫy chờ chúng ta tự nhảy vào, lúc này tốt nhất là âm thầm điều tra.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 14
    Tên đàn em gật đầu như gà mổ thóc. Gã kia lại hỏi tiếp:

    - Hình như hai tên bang Bạch Hổ đã ra khỏi biên giới rồi phải không?

    - Dạ vâng, em cũng mới hay tin thôi ạ, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì mà bọn chúng rời đi vội vã như thế.

    Gã kia trợn trừng hai mắt lên, nói:

    - Hừ, đó không phải là điều chú mày quan tâm, điều chú mày phải đi làm bây giờ là điều tra bằng được kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện làm ăn của chúng ta.

    Tên đàn em thấy gã nổi giận thì sợ hãi, không ngừng vâng dạ rồi nhanh chóng chuồn đi

    Tên đại ca gọi điện thoại đến ai đó:

    - Ông bạn có thông tin gì về chuyến đi vừa hai gã hộ pháp đó chưa?

    - Đã có rồi, gần như có thể khẳng định chắc chắn bọn chúng bay sang nước R.

    - Vậy sao? Tốt lắm, tất cả vẫn đang nằm trong dự tính của chúng ta, ông bạn nhanh chóng chuẩn bị cho bước tiếp theo đi, tôi sẽ khởi hành sớm thôi.

    - Ừ, tôi sẽ đặt vé cho anh.

    - Cám ơn ông bạn.

    Tên đại ca ngắt cuộc gọi, hắn nhếch mép cười nửa miệng: “Hừ, Phong hộ pháp, lần đầu trí trước giữa hai chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, lần này tôi sẽ cho ông phải nhận kết cục thảm bại.”

    Tên đại ca rời khỏi ngôi nhà và đi đến sân bay để sang nước R. Hắn ta vừa đi khỏi không xa thì một người đàn ông đang ngồi ở quán café đối diện lấy điện thoại ra:

    - Tên “Cá Cơm” vừa đi xong, tôi sẽ theo dõi hắn ta.

    - Được, nhớ cẩn thận, tôi không dám chắc có đi cùng hay không.

    - Ừ, tôi sẽ cẩn thận.

    Anh ta trả tiền nước xong thì lập tức đuổi theo tên đại ca cho biệt danh “Cá Cơm” nọ.

    ...

    Lúc này, ở nhà, Tài đã nhận được thông tin của Nam. Hắn khá ngạc nhiên:

    - Chỉ đơn giản như thế này thôi sao? Có chắc đây là toàn bộ thông tin về thằng nhóc đó không đấy?

    - Dạ đó là tất cả những gì mà em có thể lấy được, chỉ thiếu việc chưa đến quê của thằng nhóc điều tra thôi ạ.

    Tài khoát tay:

    - Chưa cần nghiêm trọng đến thế, chú mày đổi phương hướng điều tra sang Lê gia xem thằng nhóc đó có quan hệ gì với họ. Thằng nhóc này họ Lê, lại biết võ công, thiết nghĩ không ít thì nhiều thứ liên quan.

    - Dạ vâng, em sẽ chú ý.

    - Tốt, chú mày mau đi làm đi.

    Nam không biết rằng chỉ với những việc mình gây ra trong nửa tháng ngắn ngủi mà bản thân cậu đã nằm trong tầm ngắm của các thế lực lớn, cả trắng lẫn đen. Hiện tại Nam đang trò chuyện với mẹ qua điện thoại về ngày giỗ của cố nội của Nam. Nam đã gọi về cho mẹ ngay sau khi nhận được lời đề nghị của ông Công, đi là tất nhiên phải đi, chủ yếu là Nam không biết nên chuẩn bị như thế nào trước khi đến nhà ông Công, sau cùng thì mẹ của Nam cũng chỉ dặn cậu phải cư xử đúng mực với các thành viên trong gia đình của ông Công rồi kết thúc. Ngắt cuộc gọi xong thì mẹ của Nam quay sang nói với chồng:

    - Lạ thật, bao nhiêu năm qua vốn chả mấy khi liên hệ, sao tự dưng hôm nay ông ấy lại bảo thằng nhóc như thế nhỉ? Chả lẽ ông ấy muốn chúng ta quay lại gia tộc hay sao?

    - Cái này anh không đoán được, dù sao gia đình chúng ta rời khỏi gia tộc quá lâu rồi, có gì đi nữa thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa, mong là thằng bé có thể tự xử lý được.

    - Anh cứ làm như nó đi vào chỗ chết không bằng.

    - Ha ha...

    Ở đầu bên kia, Nam cất điện thoại vào túi và đi khỏi phòng trọ của mình. Nam vốn chả thích ngồi yên một chỗ mà đi chơi chỗ này chỗ kia. Nam vừa rời không bao lâu thì một bóng người xuất hiện và âm thầm bám theo sau lưng.

    Với sự cảm nhận môi trường xung quanh của một người luyện võ lâu năm, Nam dễ dàng phát hiện mình bị theo dõi, chỉ là vẫn không rõ mục đích của đối phương là gì nên Nam chưa cắt đuôi. Nam thi triển khinh công đi nhanh hơn một chút, người phía sau giật mình, vội vàng bước chân mau hơn để đuổi kịp Nam. Thấy cách chạy của người nọ, Nam biết người này không có võ công, cậu bèn lách mình sang trái lẩn người vào đám đông, thoáng cái đã biến mất.

    Người kia đứng ngẩn ra vì không ngờ đã để Nam chạy mất. Hắn ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:

    - Cậu chủ, tôi đã bị thằng nhóc đã cắt đuôi rồi, giờ tôi nên trở về hay tiếp tục tìm kiếm nó?

    - Anh trở về đi, điều cần xác thực thì tôi đã xác thực được rồi, thông tin chi tiết thì có thể điều tra sau.

    - Vâng thưa cậu chủ.

    Người này nhận được mệnh lệnh xong thì lập tức quay về. Vài giây sau, Nam từ trong bóng tối đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nọ, nghĩ bụng: “Cậu chủ à? Xem chừng tên này là tay chân của Lê gia hoặc Nguyễn gia rồi, gia tộc của bà Mai đã biết mình rồi nên không cần theo dõi như thế. Để ngày mai qua nhà bà Mai xin ý kiến của bà cần xử lý thế nào.” Dù gì thì Nam cũng đã nhớ được khuôn mặt của người theo dõi nên Nam không quá lo lắng, Nam tiếp tục chạy đến chiếc hồ cách đó không xa. Chiếc hồ nằm giữa trung tâm thành phố, mà giờ đang giữa mùa hè, thời tiết rất nóng nên rất nhiều ngưởi ra bờ hồ đi dạo hay ngồi hóng gió. Cũng bởi thế mà không khó để Nam gặp được mấy người bạn cùng lớp. Cô bạn tên Liên vẫy tay nói:

    - Nam, qua đây này.

    Nam đi đến và nói:

    - Ủa chào Liên, tối nay bạn không đi học tiếng Anh à?

    Cô gái tên Liên ngạc nhiên:

    - À, ở trung tâm mình học tối nay có sự kiện lớn nên được nghỉ, mà sao bạn biết có lớp học tiếng Anh?

    Nam nhún vai:

    - Hôm trước mình tình cờ nghe thấy thế thôi.

    - Ra vậy à.

    - Ờ thì...

    Nam đang định nói tiếp thêm câu gì nữa thì bỗng nhiên hai hàng chân mày Nam cau lại vì một cuộc nói chuyện lọt vào tai Nam:

    - Hợp đồng như thế nào?

    - Là 00011xxx...

    - Vẫn là cái đó à? Chưa xong nữa sao? Cấp Bạc rồi mà vẫn không xong được à?

    - Điều này nằm ngoài dự tính, bởi thế mới phải cần anh.

    - Được rồi, không nhiều lời nữa, tôi nhận, nói địa điểm đi.

    - Thành phố N2

    Nam nghe tới đây thì bị tiếng của Liên cắt ngang:

    - Này, thì sao Nam?

    Nam lắc đầu cười:

    - Không có gì, không có gì.

    Nam liếc nhanh sang phía cuộc nói chuyện diễn ra thì thấy hai người ngoại quốc đang rời đi. Qua mấy từ như “hợp đồng”, “cấp Bạc”... có trong lời của hai người đó thì Nam cho rằng bọn chúng là những sát thủ đang sắp sửa hại ai đấy ở thành phố N2. Nam định bám theo thì một giọng nói của ai đó vang lên bên tai:

    - Tốt nhất là cậu đừng đi theo, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy.

    Nam giật mình sửng sốt, vội quay đầu nhìn xung quanh nhưng tất cả mọi người vẫn như trước, không một ai có biểu hiện khác thường, Nam bắt đầu cảm thấy sợ trong lòng. Giọng nói nọ lại tiếp:

    - Không cần tìm tôi, cậu không thấy được đâu. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, cứ ở nguyên đấy, bọn chúng không phải là người cậu có thể đối phó được.

    Thấy sắc mặt của Liên cùng mấy cô bạn vẫn chẳng có gì khác lạ thì Nam hiểu đối phương đang dùng thuật truyền âm. Nam từng nghe bà Mai nhắc đến thuật truyền âm này, nó rất khó luyện thành và đòi hỏi võ công của người thi triển đã đạt tới mức cao siêu. Với người như thế, Nam đã không còn cơ hội đứng đây bình yên nếu đối phương ra tay. Mà hơn nữa, dù đối phương không gây ra sức ép gì đến Nam nhưng Nam vẫn thấy một áp lực nặng nề, không kém gì lần bám theo hai tên sát thủ ở thành phố D; tuy chủ yếu về mặt tinh thần nhưng vẫn khiến Nam sợ hãi.

    Giữa lúc chưa rõ mục đích đối phương là gì, Nam lại nghe thấy giọng nói đó:

    - Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, tuyệt đối không dính vào chuyện này, tôi không hề muốn nặng tay với cậu đâu.

    Giọng nói đó biến mất một hồi thì Nam mới trấn tĩnh trở lại. Nam nhìn quanh nhìn quất, hai gã ngoại quốc đã biến mất rồi, giờ muốn đuổi theo cũng không kịp nữa; hơn nữa, còn một kẻ ẩn nấp trong bóng tối không rõ bạn hay thù, Nam không dám mạo hiểm.

    Liên ở bên cạnh thấy Nam cứ nhìn dáo dác thì ngạc nhiên hỏi:

    - Bạn tìm ai à?

    Nam đáp:

    - À mình có hẹn với bạn mình ở đây nhưng mãi chưa thấy hắn xuất hiện, chắc hắn không đến rồi. Thôi mình đi đây, tạm biệt các bạn nhé.

    - Ừ.

    Nam xoay người nhanh chóng rời đi. Liên cứ nhìn theo bóng lưng Nam dần mất hút trong màn đêm. Mấy cô bạn của Liên trêu chọc:

    - Người ta đi xa rồi mà bà còn nhìn gì nữa... bị cảm rồi hả...

    - Mau đuổi theo đi...

    - Bọn bây im hết đi...

    Bị mấy cô bạn “vùi dập”, Liên đỏ mặt cười mắng, dứ dứ nắm đấm với mấy cô bạn.

    Ở cách đó khoảng chục mét, một cô gái hỏi người đàn ông ở bên cạnh mình:

    - Anh đoán cậu nhóc đó có bám theo bọn sát thủ kia không?

    Người đàn ông cười cười:

    - Khả năng lớn là có, anh thấy cần nói ai đó giám sát cậu ta đấy.

    Cô gái nói:

    - Nên như thế, theo như những gì em biết về cậu nhóc kể từ lần gặp mặt trước kia thì cậu nhóc đó không phải là đối thủ của bọn sát thủ đó đâu. Bọn này đều từ cấp Bạc trở lên cả.

    Người đàn ông gật đầu:

    - Cũng cần cảnh báo cho người của ta ở thành phố N2 phải kiểm soát tình hình chặt chẽ, không được để có án mạng nào xảy ra để người dân không bị hoảng loạn, lần này không chừng bọn cấp Vàng sẽ ra tay.

    Cô gái nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp ở thành phố N2 để thông báo tin tức. Người đàn ông đợi cho cô gái gọi điện thoại xong thì nói tiếp:

    - Hết việc ở đây rồi, chúng ta về thôi.

    Cô gái ngạc nhiên:

    - Về sớm thế? Anh không theo cậu nhóc Nam kia nữa à?

    - Không, còn gì nữa mà đi theo, có người khác mà, ngoài ra, anh cần về chuẩn bị đồ đạc để bay sang O.

    Cô gái hỏi:

    - Anh có phi vụ mới rồi à? Phi vụ gì mà anh phải tự mình đi thế?

    - Ừ, chỉ đi điều tra về một thanh đại đao.

    - Chỉ một thanh đao ư?

    Người đàn ông thở dài chán nản, đáp lại bằng giọng bất đắc dĩ:

    - Ừ, anh cũng cảm thấy quái lạ về phi vụ lần này, chỉ điều tra tung tích của một thanh đại đao chứ có gì đâu mà anh phải đi chứ? Anh cũng không muốn đi nhưng đây là lệnh của ông chủ, không thể làm khác được.

    Cô gái hiếu kỳ:

    - Thanh đao đó có điểm gì đặc biệt à?

    Người đàn ông lắc đầu:

    - Anh cũng không rõ lắm, chỉ nghe ông chủ nói là thanh đao đó tượng trưng cho chân mệnh thiên tử của thời xa xưa, cần phải mang về lại.

    - Tên thanh đao là gì vậy?

    - Cái này anh càng không biết, thông tin cụ thể thì giờ trở về mới biết.

    - Thú vị đây, em càng lúc càng tò mò về thanh đao này, mau về thôi.

    Người đàn ông bật cười trước biểu cảm trẻ con của cô gái, cô nàng này cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu. Sau đó hai người đứng dậy và nhanh chóng lẩn vào bóng đêm.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 15
    Lại nhắc đến Nam, tuy sợ đến vã mồ hôi lạnh vì bị một người lạ cảnh cáo nhưng Nam vẫn ngoan cố bám theo hai gã sát thủ nọ. Nam thi triển khinh công chạy vùn vụt, lát sau đã thấy được bóng lưng của bọn chúng. Nam bước chậm lại, cố gắng không để bị phát hiện, thêm một lúc nữa thì Nam thấy bọn chúng gặp thêm một người nước ngoài nữa. Người đó nói bằng tiếng Anh:

    - Đến rồi hả?

    - Thông tin đâu?

    Gã kia vừa đưa một tập tài liệu cho tên sát thủ vừa nói:

    - Mọi thông tin về mục tiêu đều nằm trong này.

    Tên sát thủ mở ra đọc một lúc thì nói:

    - Gã này thú vị đấy.

    - Tối nay anh bay luôn đi, tôi e hắn ta không ở thành phố N2 lâu đâu.

    - Biết rồi.

    Tên sát thủ rút ra bật lửa đốt luôn tập tài liệu, những thông tin của mục tiêu hắn đều đã nhớ rõ, không cần thứ này nữa. Nam thấy không còn gì để thăm dò nên lặng lẽ rời khỏi đó, tuyệt kỹ khinh công của Nam là một tuyệt học độc đáo, ba gã kia hoàn toàn không hay biết gì.

    Bỗng Nam hơi khựng lại khi đi ngang qua một cây to, Nam nhếch mép cười một cái, sau đó Nam tiếp tục bước đi, giả vờ như không phát hiện ra. Vừa đi qua, Nam nghe được hơi thở của ai đó, dù hô hấp rất nhẹ nhưng Nam vẫn nhận ra được. Nam đi khá xa rồi thì người nấp phía sau thân cây mới ló đầu nhìn theo Nam với vẻ nghi hoặc, nhưng không đuổi theo Nam mà tiếp tục ở lại quan sát tên sát thủ.

    Tên sát thủ cũng không đứng yên quá lâu, đốt xong tập tài liệu thì nhanh chóng rời đi. Người nấp sau cây nọ tiếp tục bám theo bọn chúng. Hơn một phút sau, phía trên ngọn cây cách thân cây người nọ chừng mười mét có tiếng nói nhỏ:

    - Alo, bin chúng đã bắt đầu rồi.

    - Thế cậu nhóc đó sao?

    - Cậu ta an toàn, có điều người bên Inter đã xuất hiện.

    - Ồ, vậy anh rút đi, để họ lo cũng được.

    - Được.

    Nói xong thì người này chủ động tắt cuộc gọi, sau đó nhảy xuống đất và bỏ đi.



    Nam không về phòng trọ ngay mà vẫn tiếp tục đi “lang thang” ngoài đường. Trong đầu vẫn cứ lo lắng cho người là mục tiêu của bọn sát thủ, dù rằng người khiến bọn sát thủ cấp Bạc phải ra tay thì chẳng phải hạng tầm thường nữa rồi.

    - Này, đang đi đâu đấy?

    Nam giật mình vì bị một đập vào vai, sau đó là hai chữ “úi chao” vang lên. Nam quay lại nhìn thì thấy đó là Linh, cô ấy đang xoa xoa cổ tay. Hóa ra Linh vỗ vào vai Nam một cái hòng dọa Nam cho vui, ai dè nội công trong người Nam tự phát động phòng vệ, Linh cảm thấy một luồng kình lực hất ra làm cổ tay cô ê ẩm. Tuy Nam mới luyện chưa bao lâu nhưng nội lực của Nam vẫn khiến Linh sợ hãi. Cô sẵng giọng:

    - Đùa một cái thôi, có cần làm dữ vậy không?

    Nam gượng cười:

    - Xin lỗi nhé, mình không cố ý đâu.

    Linh hừ một tiếng rồi không nói nữa, xem như bỏ qua cho Nam. Nam lảng sang chuyện khác:

    - À phải, hai hôm nay mình qua tìm bà của bạn mà không thấy bà, Linh biết bà đi đâu không?

    Linh biết Nam đang hỏi đến bà Mai, Linh lắc đầu:

    - Mình không rõ bà Mai ở đâu nữa, mình cũng đang muốn gặp bà Mai để hỏi vài điều đây, mình hỏi ông nội mình nhưng ông cũng không biết.

    - Ồ lạ nhỉ.

    - Đại ca, chính là thằng ranh con này đây...

    Đương lúc Nam và Linh đang nói chuyện thì một đám người không biết từ đâu kéo đến bao vây hai người. Có gã chỉ tay vào Nam và nói với một gã khác mà hình như là kẻ đứng đầu đám người này. Nam nhận ra được gã chỉ tay vào mình, gã chính là một trong nhưng kẻ bị Nam và các bạn phá hỏng vụ làm ăn của bọn chúng. Tuy đêm hôm đó Nam không thấy rõ mặt nhưng thanh âm của gã thì Nam vẫn nhớ rõ, không khó để hiểu là bọn này đến trả thù “chuyện tốt” mà Nam đã làm cho bọn chúng. Linh tỏ vẻ hoảng sợ, giọng run run:

    - Các người muốn làm gì?

    Thấy vẻ sợ sệt của Linh, bọn lưu manh lại càng khoái, đứa nào đứa này cười lên khằng khặc. Nam không quan tâm đến Linh vì biết Linh đang “giả nai” với bọn lưu manh mà Nam lưu tâm đến gã đại ca. Vì lúc trước đã phải đánh với một kẻ rất ghê gớm nên lần này Nam không dám manh động, chỉ đứng yên, vừa im lặng quan sát bọn chúng vừa âm thầm vận kình đề phòng đối phương tấn công bất ngờ.

    Lúc này trên đường ai cũng lo phần việc riêng của mình nên chỉ một vài người nhìn sang bên chỗ Nam với vẻ lo lắng, có điều không người nào dám gọi điện thoại cho cảnh sát vì sợ bọn xấu trả thù. Hơn nữa đoạn đường này hay xảy ra ẩu đả nên ai cũng quen rồi, chả ai dại mà xen vào.

    Tên đại ca tằng hắng cho bọn đàn em im lặng, hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Nam một lúc rồi mới mở miệng nói:

    - Có mỗi thằng nhóc này mà bọn mày không giải quyết được sao?

    Gã lên tiếng lúc trước đáp:

    - Ơ thằng ranh này biết võ công ạ.

    - Chả lẽ mày không kém thế à... hừ...

    Tên đại ca chẳng nói chẳng rẳng lập tức phát chưởng đánh vào ngay giữa ngực Nam. Nam bình tĩnh phóng tay phải đánh thẳng vào chưởng đối phương; bùng một tiếng, Nam lùi về nửa bước còn tên đại ca thì phải bước lùi hẳn hai bước. Đánh lùi được kẻ địch, Nam không tỏ ra vui mừng chút nào; còn gã đại ca sau khi thua một chưởng, hắn ta chẳng những chẳng tức giận mà còn cười khẩy:

    - Võ công khá lắm, chả trách mấy thằng đàn em của tao lại thua mày.

    Linh đứng bên cạnh, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi, cô quay hỏi nhỏ Nam:

    - Bọn chúng là kẻ thù của bạn à?

    Nam đáp:

    - Mình đã phá hỏng chuyện của bọn chúng nên có thể xem đúng như thế.

    - Cần trợ giúp không?

    - Tạm thời chưa, mình vẫn không rõ thực lực của tên đại ca thế nào.

    Nam và Linh nói chuyện với nhau rất nhỏ, gã đại ca không nghe được gì, hắn ta chỉ đoán là Nam đang bảo cô gái kia chạy khỏi chỗ này. Hắn ta đâu để thế được, hắn quát lớn một tiếng, tay trái chưởng dưới, tay phải đánh quyền trên, kình lực mạnh hơn nhiều lần chưởng trước. Nam cảm giác ngực nặng nề, hít thở khó khăn thì không dám xem thường, Nam thi triển Lão Mai Quyền đánh trả đối phương, hai tay vạch những cung tròn gạt chưởng lực kẻ địch, sau đó tay phải tung chưởng vào người gã đại ca. Chưởng này đánh móc từ dưới lên, bề ngoài đơn giản, nhẹ nhàng nhưng thực sự nhắm vào các tử huyệt trên ngực kẻ địch.

    Tên đại ca cũng không vừa, hắn ngửa người né chưởng, đồng thời vung chân đá lên mặt Nam, Nam nghiêng người sang bên, tay kia đáp trả một quyền. Quyền chưởng đụng nhau chan chát. Cả hai bật về sau vài bước. Nam nghĩ bụng: “Lạ thật! Tên này xem chừng còn hơn tên ngoại quốc mình đánh lúc trước mà sao hôm nay chẳng thể áp đảo được mình như tên đó nhỉ?” Nam không hề biết rằng việc liên tục tu tập thần công trên trong đồng suốt một tháng qua, công lực của bản thân cậu đã tinh tiến rất nhiều, vượt lên gã Bạch đường chủ rồi.

    Phía bên kia, tên đại ca lại thêm một lần kinh ngạc nữa trước chiêu số võ công vô cùng lợi hại của Nam, cộng thêm cả nội lực thâm hậu của Nam. Hắn cười gằn:

    - Ranh con, mày khiến tao bực mình rồi đấy.

    Mấy tên thuộc hạ của gã nhìn chằm chằm hai người mà cười phụ họa theo, đặc biệt là khi nhìn vào Linh. Lúc mới thấy nhan sắc của cô gái này thì bọn chúng đã thèm thuồng lắm rồi, tên đại ca cũng không ngoại lệ, cho nên hắn đâu để Nam và Linh rời khỏi đây dễ dàng được. có thằng trong đám lưu manh nói:

    - Đại ca, anh đập chết thằng ranh đó xong thì bắt luôn con bé về chơi thỏa...

    Thằng đó chưa kịp hết đâu thì một tiếng bốp chát chúa vang lên và thân hình gã xoay mấy vòng rồi đập mặt xuống đất ngất lịm luôn. Sự việc diễn ra quá nhanh, đám lưu manh chỉ kịp thấy một bóng đen vụt tới rồi sau đó thì đồng bọn ngã sấp mặt trên đất mà chưa hiểu điều gì. Linh vừa nãy nghe những lời thô bỉ của một tên nào đấy thì không nhịn được nổi mà thi triển khinh công đánh tên đó một bạt tai, cô vận toàn lực nên tên đó ngất ngay tại chỗ. Gã đại ca của đám lưu manh cũng không khỏi bất ngờ: “Cả con ả này cũng biết võ công sao? Hừ, mấy thằng ăn hại, có mỗi việc điều tra hồ sơ cũng không xong.” Tuy tên đại ca không sợ Linh hay Nam nhưng gã vẫn e ngại những phiền phức khác kéo đến nếu Linh và Nam không phải người bình thường. Gã nhất thời do dự, vừa ngay lúc hắn thấy một đội dân phòng từ đằng xa đang đi tuần trên đường thì nói:

    - Hừ, hôm nay bọn mày gặp may đấy

    Hắn ra lệnh cho đám đàn em tản ra, thả tự do cho hai cô cậu:

    - Bọn bây lui về đi, chúng ta đi

    Đám thuộc hạ không biết có dân phòng nên mắt tròn mắt dẹt nhìn gã đầy khó hiểu, có điều ai cũng sợ tai bay vạ gió mà không dám mở miệng hỏi. Trước khi rời đi, gã đại ca không quên buông lời dọa dẫm:

    - Cả gan gây sự với Hắc Báo chúng tao thì bọn mày tiêu đời rồi.

    Lại xã hội đen có tên là Hắc Báo, chẳng phải bọn chúng đã bị Việt tiêu diệt hơn hai tháng trước ở thành phố D rồi sao? Cả hai chỉ là một hay là sự trùng hợp?

    Đối với Linh thì cô bĩu môi không để lời đe dọa của bọn lưu manh vào tai, nhưng Nam thì không khỏi bận tâm: “Hắc Báo ư? Sao mình thấy quen quen vậy nhỉ, hình như đã nghe ai đó nhắc đến rồi thì phải.”

    Mâu thuẫn với bọn lưu manh khiến Linh hết hứng thú đi chơi, vả lại cô cũng không muốn gặp thêm phiền toái với đội dân phòng nên bảo với Nam là cô quay về nhà. Nam gật đầu tạm biệt Linh. Nam vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Việt. Nam nghĩ rằng Việt liên quan đến sát thủ thì chắc sẽ biết bọn Hắc Báo này là những kẻ nào. Đáng tiếc Nam gọi ba cuộc thì đều “ò í e” thuê bao không liên lạc được. “Chắc anh Việt đang bận việc nên tắt điện thoại rồi, thôi đành để qua ngày mai gọi anh ấy.” Nam cất điện thoại vào túi quần.

    Linh trở về nhà với tâm trạng bực bội, cha cô thấy thế thì hỏi:

    - Ai làm con gái bố giận à?

    Linh ngồi phịch xuống salon và trả lời:

    - Dạ bọn lưu manh nào đấy, con đang đi chơi vui vẻ với bạn thì bị bọn chúng phá đám, có thằng còn nói khó nghe với con, bị con tát một cái nữa; đúng là tức mình.

    - Ủa, con gây sự với chúng à?

    - Dạ là bạn con, là...

    Nói tới đây Linh dừng vài giây mới tiếp tục:

    - Bạn con lúc trước vô tình đụng đến bọn chúng nên bọn chúng tìm đến.

    Linh không muốn cho cha mình biết người đó là Nam. Cô nói tiếp:

    - Bọn chúng còn tự gọi là Hắc Báo gì gì nữa đó ạ.

    - Hắc Báo à?

    Cha của Linh ngẩn ra khi Linh nhắc đến danh từ này, trước đây ông đã từng nghe loáng thoáng về danh từ này, chỉ là quá lâu, không quan tâm nên quên mất. Nhưng ông Dương, ông của Linh, đang ngồi trong phòng khách xem TV thì giật mình, nhìn ngay về phía Linh. Con trai ông có thể không biết chứ ông làm tộc trưởng gia tộc mấy chục năm, ông đâulạ lẫm gì Hắc Báo nữa. Bọn Hắc Báo này là một thế lực rất lớn, ông không sợ nhưng cũng chẳng muốn động chạm đến chúng. Ông lo lắng trong bụng: “Con bé này, sao tự dưng gây hấn bọn chúng làm gì chả biết, mà bạn của nó là ai mà lại liên quan đến bọn Hắc Báo, cần tách con bé ra ngay. Chả lẽ...” Bỗng dưng ông nghĩ tới một khả năng...
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Ngầm
    Quyển 3 - Chương 16
    Trong một căn phòng của khách sạn, tên đại ca ban nãy đứng nói chuyện với ai đấy. Người đó lộ vẻ tức giận rồi bất ngờ vung tay lên một cái, tên đại ca không nghĩ người này lại ra tay với hắn. Mặt hắn bị trúng một tát nổ đom đóm mắt, thân hình gã loạng choạng lùi về sau vài bước, với một thân công lực như gã mà cũng chẳng thể đứng vững được. Gã lại nghe người đối diện quát:

    - Thằng ngu, ở đất này mà mày lại dám làm càn vậy à? Tao đã nói với mày thế nào hả?

    Tên đại ca run cầm cập, trả lời:

    - Thưa anh, tại em thấy thằng ranh đó phá đám chuyện của chúng ta nên chỉ muốn trừng phạt nó một chút thôi ạ.

    Thì ra tên đại ca này có cả thượng cấp, nhìn vẻ sợ hãi của gã thì đã đủ biết tên thượng cấp này ghê gớm lắm. Lại nghe tên này nói:

    - Hừ, mày tưởng mày mạnh hơn tên Bạch đường chủ của bọn Bạch Hổ là có thể ti toe ở đây sao? Mày có biết là hai thằng Phong và Hỏa hộ pháp sang đây tìm hiểu sự việc nhưng cũng không dám làm bậy không hả? Hừ, mày tìm ra được danh tính của lũ nhóc đó chưa?

    - Dạ em chưa có thông tin nhưng đã có hình ảnh rồi đây ạ.

    Tên thượng cấp cầm lấy xấp ảnh nhìn một chốc rồi quay sang trợn mắt quát:

    - Thằng ngu, mày vừa chọc giận bọn Hoàng gia rồi đấy. Con bé tối nay là cháu gái của lão già tên Dương, gia chủ Hoàng gia đấy, lão ta mà làm ra nhẽ chuyện này thì mày xác định vào quan tài là vừa.

    Gã kia tái mặt:

    - A A, đại ca, em lỡ dại, xin anh cho em cơ hội lập chuộc tội ạ.

    Lúc này có một giọng nói khác vang lên trong phòng:

    - Khỏi cần lập công chuộc tội nữa, lần trước tao đã bảo mày nằm im, âm thầm điều tra rồi, mày đã làm trái lời tao nói thì tự chịu hậu quả đi.

    - Ơ ơ... đại ca...

    - Nếu mày còn muốn giữ cái đầu trên cổ thì tự tìm cách giải quyết, tao không nương tay đâu.

    - Ơ ơ...

    p- Hừ, còn không mau biến đi.

    - Dạ dạ em biến, em biến.

    Gã kia không dám mở miệng cầu xin nữa, ba chân bốn cẳng lập tức chạy ào ra khỏi phòng.

    Gã đang đứng gần cửa sổ vừa nhìn xuống đường phố bên dưới vừa hỏi người ngồi trên ghế:

    - Này Beo, nghe đâu anh sang R, sao bây giờ vẫn còn ở đây?

    Gã tên Beo đáp:

    - Chuyến bay bị hoãn, tôi tạm ở đây một thời gian, còn anh đến thành phố này làm gì?

    - Tôi tới đây thăm một ông bạn cũ.

    - À, vẫn là ông già đó hả?

    - Phải. Mà này, ông chủ đang khá bực về tiến độ công việc của anh ở đây đấy, nhất là sau vụ phá đám của thằng ranh con đó.

    Dường như hai tên này có mâu thuẫn từ trước nên trong lời nói luôn ẩn chứa ý mỉa mai nhau. Bởi vậy, gã Beo nghe xong thì sắc mặt tối sầm lại, giọng cũng trở nên rất lạnh nhạt:

    - Thằng oắt con đó không đáng quan tâm, tuy võ công tôi không bằng anh nhưng với đầu óc của tôi thì tôi vẫn dễ xử nó.

    Cuộc nói chuyện càng lúc càng gay gắt, gã kia định đáp trả thì điện thoại của gã đổ chuông. Gã nhìn số hiện trên màn hình thì bắt máy:

    - Alo.

    Bên kia vang lên giọng đàn ông:

    - Alo, chúng ta gặp nhau ở đâu?

    - Chỗ cũ.

    - Được, tôi sẽ đến đó.

    - Được.

    Gã cúp máy, sau đó quay sang nói với tên Beo:

    - Tôi đi đây, có dịp tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với anh sau.

    Tên Beo gật đầu:

    - Hẹn anh dịp khác vậy.

    Tên Beo nhìn gã kia khuất sau cánh cửa phòng, hếch mép cười khẩy. Gã kia chạy xe máy đến chỗ hẹn, ở đó đã có một người đàn ông đứng đợi sẵn; khi thấy gã xuất hiện, ông ta lên tiếng trước:

    - Cậu đến chậm đấy.

    Qua giọng nói của ông ta thì có thể đoán được tuổi tác ông ta cũng đã trên dưới năm chục tuổi rồi. Nhưng gã kia không hề tỏ ra chút tôn trọng nào với ông ta mà đáp lại gọn lỏn:

    - Tôi bận công việc, ông có gì thì nói mau đi.

    Người đàn ông kia lộ vẻ bực tức, có điều nét mặt đó chỉ thoáng qua, ông ta nói một cách điềm tĩnh:

    - Thiết Thủ, số lượng lần này thế nào?

    Gã Thiết Thủ trả lời:

    - Gấp đôi, ông chắc chắn sẽ thành công không?

    - Không thành vấn đề, khi nào?

    - Khi nào đến thì tôi sẽ báo, trước mắt ông cứ dọn đường đi. Lợi nhuận thì chia bảy - ba. Thế nào?

    Người đàn ông đáp lại:

    - Chưa đề cập đến việc cậu chưa đảm bảo chắc chắc thời gian khiến tôi khó nói chuyện với các đối tác của tôi, bây giờ thêm cả việc cậu muốn ăn phần nhiều, cậu quá đáng rồi đấy.

    Gã Thiết Thủ nhún vai:

    - Hừ, bên tôi là nguồn cung mà ông đòi ngang bằng sao? Ba - bảy là cái giá cuối cùng, không thêm không bớt.

    - Sao có thể được, phải là năm - năm, tôi còn phải công thêm chi phí bỏ ra cho các đối tác của tôi nữa chứ.

    Thiết Thủ nhếch mép cười khẩy:

    - Tôi hiểu quá rõ những đối tác của ông và họ thừa biết cái gì tốt cái gì xấu, điều nào nên làm hay không được làm, tôi đưa ra điều kiện thế là tốt lắm rồi. Nếu ông không thể chấp nhận được thì thôi dẹp đi ông già, khỏi cần hợp tác làm ăn gì nữa.

    Người đàn ông bắt đầu tỏ vẻ bực tức:

    - Để ý lời nói của cậu đi, nãy giờ tôi tôn trọng cậu lắm rồi đấy; tuy cậu thuộc Hắc Báo nhưng cậu cũng hiểu rõ tôi là người thế nào, đừng để tôi phải trở mặt.

    Vẫn điệu cười khinh khỉnh trên miệng, dường như Thiết Thủ không để mấy câu của đối phương, gã đáp:

    - Tôi chả sợ ông trở mặt, nếu không phải vì nghĩ chúng ta từng hợp tác nhiều lần thì đã không mất thời gian đôi co với ông đâu. Mọi chuyện dừng ở đây, tôi để ông một đêm suy nghĩ thật kỹ, sáng mai tôi không nhận được câu trả lời từ ông thì xem như phi vụ này kết thúc.

    - Cái gì? Cậu dám...

    Thiết Thủ ngồi lên xe, vừa nổ máy vừa nói:

    - Tạm biệt, cứ nghĩ kỹ đi ông già, ha ha...

    Dứt lời, gã quay xe chạy thẳng, mặc kệ người đàn ông đứng đó với cơn giận đang sôi sục trong bụng, hai nắm tay ông ta siết chặt lại, nội lực dồn vào tay từ bao giờ; ông ta luôn muốn đánh gã Thiết Thủ vài chưởng nhưng tự biết bản thân không bằng đối phương nên đành nuốt cơn tức lại. Ông ta hậm hực ngồi lên xe, vừa đi vừa nghĩ: “Phi vụ lần này quá lớn, bỏ qua thì phí quá, còn đồng ý với điều kiện của thằng khốn đó thì chịu thiệt... Hừm...”

    “M* kiếp!” Một lúc sau, ông ta chửi đổng một câu, sau đó mở điện thoại gọi cho ai đó:

    - Alo, ông đang ở đâu đấy, tôi cần gặp ông thương lượng một chuyện.

    - Tôi đang ở văng phòng.

    - Được, tôi qua ngay.

    Nói xong, ông ta ngắt cuộc gọi và tăng ga chạy nhanh đến chỗ hẹn.

    ...

    Ở cách đó chừng hai cây số, tại một bãi cỏ vắng vẻ, tối om, một cậu thanh niên tung người nhảy lên cao, miệng hú một tiếng dài đầy sảng khoái; thân hình cậu ta lộn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Cậu thanh niên này là Nam, sau khi thoát khỏi đám Hắc Báo, Nam không về ngủ ngay mà tiếp tục đi tìm một chỗ để luyện công. Với Nam bây giờ ngoài sách vở trên trường ra thì có lẽ võ học là thứ cậu quan tâm nhiều nhất. Giờ thì cậu đã luyện xong một nửa số các hình được chạm trổ trên chiếc trống đồng thứ tư. Trong lúc nghỉ ngơi, Nam xem tiếp sang các đồ hình được chạm khắc trên chiếc trống thứ năm về sau thì Nam ngạc nhiên. Bởi lẽ tuy chúng vẫn kết hợp một cách hoàn hảo với những đồ hình trước đó nhưng các đồ hình mới này lại luyện theo đường lối khác hẳn.

    Nam cho rằng mình đã chụp sai thứ tự nên xem tiếp các hình sau đó nhưng không như Nam tưởng, những hình này hướng dẫn luyện công theo các đường kinh mạch khác với bốn chiếc trống đầu tiên.

    Nam nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy đã khá trễ để nghiên cứu các hình chạm trổ này, Nam tạm gác chúng sang một bên và trở về phòng trọ. Trên đường đi, Nam sực nhớ lại mấy chuyện ban nãy, cậu bèn gọi điện cho Việt, may mắn lần này Việt đã bắt máy. Giọng của Việt vang lên ở đầu bên kia:

    - Chào thằng em, gọi anh có việc gì thế?

    Nam đáp:

    - À, em gọi thăm sức khỏe của ông anh thôi, bọn kia dao này còn kiếm anh gây sự nữa không?

    Việt nói

    - Vẫn, nhưng đều bị anh đuổi đi hết; mà chú mày vào thẳng vấn đề luôn đi, giữa anh và chú mày không cần rào trước đón sau như vậy.

    Nam cười gượng mấy tiếng:

    - Hà hà hà, em có chuyện quan trọng muốn hỏi ông anh đây. Anh đã nghe đến băng đảng nào có tên là Hắc Báo chưa?

    Việt giật mình, không hiểu tại sao Nam lại nhắc tới bang Hắc Báo, lập tức hỏi lại:

    - Ồ, anh không biết, mà sao vậy?

    Nam bắt đầu kể lại, bắt đầu từ lúc cậu vô tình phá đám vụ làm ăn của bọn Hắc Báo cho đến tối nay bị bọn chúng bao vây trên đường. Việt nghe Nam kể mà vô cùng kinh ngạc: “Sao ngoài thành phố A lại xuất hiện băng Hắc Báo vậy chứ, mình đã tiêu diệt chúng ở thành phố D rồi, lẽ nào có dư đảng của chúng chạy ra ngoài đây để thiết lập lại băng nhóm.” Nhưng ngẫm lại, Việt thấy suy luận này không đúng, bởi theo lời của Nam thì bọn Hắc Báo cậu ta chạm trán dường như còn ghê gớm băng đảng ở thành phố D nhiều. Bỗng Việt lại nghe Nam hỏi:

    - Anh thật sự không biết bọn chúng à?

    Việt không dám chắc bọn Hắc Báo mới này với băng đảng mà Việt đã tiêu diệt ở thành phố D là một hay là là hai nên chỉ trả lời Nam một cách mơ hồ:

    - Ừ, nhưng anh quen biết một vài người có tiếng, để anh hỏi thăm họ thế nào rồi anh sẽ nói lại sau.

    Nam nói:

    - Thế cũng được, mong anh điều tra ra sớm giúp em chứ em cảm giác bọn Hắc Báo này không phải là bọn lưu manh đầu đường xó chợ bình thường đâu.

    Việt nói:

    - Tất nhiên anh hiểu, chú em cứ yên tâm, anh sẽ điều tra cho ra ngọn ngành.

    - Vậy cám ơn anh trước.

    - Ha ha, giữa chúng ta cần gì khách sáo thế. Anh có việc phải kết thúc đây, hi vọng chúng ta có cơ hội gặp nhau như trước.

    - Hi vọng như thế, tạm biệt anh.

    Nam cất điện thoại vào túi quần rồi chạy về phòng. Tuy nhiên Nam chưa ngủ ngay mà sửa soạn đồ để sáng mai qua nhà ông Công vì mai là ngày giỗ của cố nội của Nam.

    Ngày hôm sau, Nam đã có mặt ở nhà ông Công lúc tám giờ sáng. Nam nói chuyện với ông Công một lúc thì được ông Công dẫn ra hậu viện. Đây không phải là lần đầu tiên đến nhà ông Công nhưng Nam vẫn rất ngạc nhiên khi thấy được quy mô của ngôi nhà, à, căn biệt thự thì đúng hơn. Nam đi trên một con đường nhỏ được lát gạch đỏ; hai bên là hai vườn cây rất đẹp, có lạch suối nhân tạo chảy len lỏi trong vườn tạo nên bầu không khí trong lành mát mẻ.

    Con đường nhỏ dẫn thẳng đến một căn phòng lớn. Khi bước vào phòng, Nam nhận ra ngay đây là phòng tập, cũng tương tự phòng luyện công của Hoàng gia (gia tộc của bà Mai. Trong phòng giờ đang có hai người, một người là Quang, em họ Nam và một người nữa Nam chưa gặp. Hai người họ đang luyện cùng nhau, lần đầu thấy được võ công của gia tộc. Nam rất tò mò và hứng thú khi chứng kiến được trận tỷ thí giữa Quang và ông bác đó.

    “Hình như thằng bé quả thật chưa từng tu tập võ công gia tộc.” Ông Công đứng bên cạnh theo dõi vẻ mặt của Nam, nên có nhận định như thế. Ngoài mục đích chính khi gọi Nam đến hôm nay là ngày giỗ của cha ông, cũng chính là cố của Nam thì mục đích thứ hai là ông muốn xem thử Nam đã luyện võ công gia tộc hay không.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)