FULL  Huyền Huyễn Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 972: Khiêu chiến
    Năm trăm trận, một người sắp chết thế nhưng một hơi đánh thắng năm trăm trận, dù là một đám thiên tài cũng khó mà tiếp nhận được.

    Tình trạng như vầy phải ngăn chặn ngay, chư hùng đứng ngồi không yên, cứ vậy thì toà võ đài cổ thần bí này có thể sẽ nhận định Hoang sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng!

    Nhưng mà, điều làm cho mọi người không rõ nhất chính là, Cô Kiếm Vân chẳng hề có động thái gì, vẫn chưa hề ra trận

    Cũng từng có người đi hỏi thì hắn vẫn nói câu nói kia, không chiến đấu với kẻ chết, không hề đặt Hoang trong lòng.

    Thế nhưng, những người khác lại đứng ngồi chẳng yên, có người to nhỏ cho rằng Cô Kiếm Vân hơn nửa là kiêng kỵ Hoang nên mới không dám lên đài.

    "Chúng ta ra tay thôi, phải tiêu hao đi tinh huyết của Hoang, làm cho hắn chết càng sớm thì lòng người mới an tâm được!" Có người âm thầm bàn luận.

    "Ha ha, trạng thái của Hoang rất tệ, chủ yếu là Cô Kiếm Vân vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức hóng liều mạng với Hoang!"

    "Lẽ ra là nên như vậy!"

    ...

    Những người này đang lên kế hoạch đưa thủ hạ mình lên đài, chi ra món đồ lớn để mời cao thủ đi khiêu chiến hòng tiêu hao tinh lực của Thạch Hạo.

    Những cao thủ này, có kỳ tài của ba ngàn châu và cũng có dân bản địa của Tiên cổ, tất cả nhân thủ này đều được dùng thiên tài địa bảo để trả công hòng lên đài chiến với Thạch Hạo. Ví như Ngân Khôn của bộ tộc Ngân Huyết ma thụ từng bị Thạch Hạo đánh tả tơi và ném khỏi Hồn đảo lúc ở Bát Tí Hồn tộc, kẻ này vô cùng tức giận và oán độc nhìn chằm chằm Thạch Hạo nên đã mời người đi đối phó hắn.

    Trận thứ năm trăm lẻ một bắt đầu, chiến đấu rất kịch liệt.

    Thân thể của Thạch Hạo lung lay, việc tu hành của hắn đã tới thời khắc mấu chốt, pháp của Liễu Thần đã được hắn hiểu rõ và đang trong quá trình lột xác kịch liệt nhất, thiêu đốt tự bản thân mình và chờ đợi thành công.

    Chính xác, việc này rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái là vạn kiếp bất phục, đặc biệt hắn còn đang quyết đấu với kẻ khác nên càng gian nan hơn.

    Hết trận chiến này tới trận chiến khác, khi tiến hành tới trận thứ năm trăm sáu mươi bảy thì Thạch Hạo hơi chút sơ ý nên bả vai đau nhói, bị trúng tên của một cường giả.

    Tuy rằng mũi tên đó vừa đâm vào có nửa tấc thì đã bị chấn nát thế nhưng đây lại là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, tình trạng của hắn đã rơi xuống điểm thấp nhất!

    "Xoẹt!"

    Thạch Hạo hít sâu một hơi, phía sau hiện lên một thanh kiếm bằng lông chim vô cùng to lớn, kim quang bùng phát chói mắt, đây là sự thể hiện của pháp môn Côn Bằng.

    Chỉ đúng một đòn bằng thanh kiếm từ lông này thì hắn đã chém người kia thành hai nửa, máu tươi bắn lên cao.

    Sau khi tiến vào trận thứ năm trăm, tuy rằng chiến thắng đối thủ thế nhưng rất ít khi sát sinh, đều bị đối thủ bỏ chạy vì thân thể của hắn quá yếu, không muốn lãng phí tinh lực để diệt địch.

    Nhưng hiện tại, mạnh mẽ vận chuyển tinh khí để giết chết kẻ này cũng chỉ vì hắn làm tổn thương tới bả vai của mình.

    Đây tuy rằng có chút chấn nhiếp thế nhưng vẫn khó có thể che đi chân tướng về sự suy yếu của hắn.

    Trong mắt của rất nhiều người đều loé lên ánh sáng, tinh quang tăng mạnh, cơ hội đã tới thật rồi, lần đầu tiên Hoang bị thương, lần này có thể sẽ đánh gục được hắn.

    "Lên, phải đánh trọng thương hắn, đánh hắn rớt xuống đài như đá một con chó đã chết vậy đó!" Ngân Khôn cắn răng, vẫn là ra giá cực cao để nhờ tiên tài của ngoại giới ra tay.

    Cũng có một vài cao thủ thật sự cũng nóng lòng muốn thử, bọn họ cũng không phải muốn giành chiến thắng mà chỉ là hy vọng giải quyết Hoang thật nhanh rồi cướp lấy tiên chủng của hắn.

    Nên biết, tiên chủng của Hoang từng khiến cho bảy vị Thiên Thần khát khao, cho nên sức hấp dẫn cực kỳ lớn dù cho có nguy hiểm tới tính mạng!

    Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, sở dĩ Hoang có thể mạnh mẽ như vậy, có thể đi tới một bước này thì đều có quan hệ cực lớn với tiên chủng của hắn, một khi đạt được thì bản thân tựa như cá vượt long môn, cao cao tại thượng!

    "Đáng tiếc thật, Cô Kiếm Vân cũng không hề ra tay, chúng ta vẫn còn thiếu chút cơ hội, tốt nhất trước khi chết Hoang có thể diệt kẻ này!" Có người tiếc nuối.

    Vào lúc này, còn có một vài quái thai khác cũng nhìn chằm chằm, ao ước nhìn hai hổ tranh bá với nhau.

    "Bụp!"

    Trận thứ năm trăm tám bảy, Thạch Hạo lần nữa bị thương, là do một con Thương lang thái cổ cào trúng cánh tay của hắn.

    Chỉ là, cánh tay của Thạch Hạo chẳng hề có chút máu nào chảy ra cả, bởi vì những thứ này gần như đã tiêu hao sạch, tinh huyết đã bốc cháy hoàn toàn.

    "Hắn gần đi đời rồi, máu cũng chẳng còn, tinh khí thì mất sạch, đây cơ bản là một kẻ chết, nếu không thì làm sao bị móng vuốt kia làm thương được chứ?" Rất nhiều người phấn chấn, tin tin tăng thêm vài lần.

    Ầm!

    Cánh tay của Thạch Hạo hơi động thì thân thể của con Thương lang kia lăn ra ngoài rồi nổ tung trong hư không hoá thành một chùm sương máu.

    Chỉ là bản thân Thạch Hạo cũng lắc lư, hắn cảm thấy mình suy yếu tới cực điểm, trạng thái không hề ổn chút nào!

    "Chư vị, nếu ai tiến lên thì sau khi rời khỏi Tiên cổ ta sẽ hai tay dâng lên viên Đại Niết Bàn đan, binh khí chuẩn Giáo chủ cho người đó, nếu như không yên lòng thì ta sẽ lập huyết thệ nguyền rủa!"

    Những người còn sót lại của Ma Quỳ viên, Minh thổ, Thiên quốc cùng với một số người đối đầu với Thạch Hạo đều đưa ra giá cao nhờ người ra tay giết Thạch Hạo.

    Ngay cả Thần miếu, Hoả Vân động, Yêu Long Đạo môn cũng sớm có hành động nhờ người khác hòng chấm dứt dây dưa với Thạch Hạo.

    "Giết hắn thì không cần phải lo lắng sẽ không nhận được thù lao, các vị hãy nhìn đây, đây là một viên bảo đan, thành phần cho chứa thần dược, giải thưởng rất qúy giá đó!" Ngân Khôn cũng bất chấp.

    Ngoài ra, tộc nhân của đám Voi vàng, Cổ viên, Mã Nguyên, Đế Côn, Cầu Long đều đã xuất hiện và trầm giọng nói, tất cả đều nhờ người lên đài giết Thạch Hạo.

    "Muốn chết trên võ đài thế nhưng thể diện vẫn còn? Không có cửa!"

    "Kiếm người lên gõ hắn, gõ thành một con chó chết, sau đó là đạp rớt xuống đài!"

    "Phải cho hắn chết một cách nhục nhã ở ngay trên võ đài này!"

    Trong bảy tộc lớn này ai nấy cũng đều gấp gáp nên đánh đổi mọi giá để nhờ người giết chết một cách tàn nhẫn và nhục nhã Thạch Hạo.

    Cũng chính bởi vì thế đã làm cho rất nhiều người phấn khỏi, bọn họ đều bị thù lao kếch xù đó làm động tâm nên lần lượt tiến lên võ đài đại chiến với hắn.

    "Bụp!"

    Người thứ sáu trăm bị Thạch Hạo điểm một chỉ giết chết, thi thể ngã ầm xuống mặt đài.

    "Tiếp theo!" Thạch Hạo cắn răng, hắn từng nghe nói, vào một đời nào đó có một vị quái thai cổ đại bởi vì tài năng quá lớn, đánh thắng liên tiếp hơn bảy trăm trận và cũng chưa có tiến tới trận cuối cùng thế nhưng lại được phán làm người chiến thắng.

    Vì vậy, hắn muốn kiên trì và nhanh chóng kết thúc trạn tranh bá này để miễn việc đêm dài lắm mộng, Giáo chủ ở bên ngoài nếu như đi vào đây thì nguy to.

    Việc làm người khác kinh ngạc tiếp đó chính là, có tới mấy lần Thạch Hạo không cách nào ngồi xếp bằng ngay ngắn được, mà thay vào đó là lảo đảo muốn ngã xuống võ đài, thế nhưng hắn vẫn liên tiếp chiến thắng!

    Trận thứ sáu trăm chín mươi tám, trận chứ sáu trăm chín mươi chín...

    "Trời ơi, hắn là Tiên vương chuyển thế chắc, làm sao vẫn có thể tiếp tục vậy?!" Mọi người đều giật mình.

    Trận thứ bảy trăm tròn!

    Thạch Hạo vẫn còn sống, việc này làm mọi người chấn kinh, tới lúc này tất cả người nơi đây đều biến sắc.

    Rất nhiều người sợ hãi, chẳng lẽ Hoang không có trọng thương, đây cũng chỉ là giả bộ để lừa mọi người?

    Nghĩ tới việc này thì rất nhiều người đều liếc nhìn Cô Kiếm Vân rồi lộ vẻ khác lạ, cảm thấy như hắn có tính toán nào đó, hơn nửa đã nhìn nhận được vấn đề gì rồi.

    "Không cần phải nhìn ta đâu, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ chiến thêm trăm trận nữa mà thôi, có thể gắng gượng không chết là tốt lắm rồi, nếu như có người liều mạng thì hơn phân nửa hắn sẽ không kiên trì quá tám mươi trận!" Cô Kiếm Vân bình thản nói.

    "Giết hắn cho ta!" Có người nhỏ giọng nói, sắc mặt thì dữ tợn sai người đi giết Thạch Hạo.

    Trận thứ bảy trăm lẻ một, bảy trăm lẻ hai...

    Quả nhiên, cứ tiếp tục như vậy thì Thạch Hạo càng ngày càng suy yếu, trong lúc này có vài lần gặp phải tình huống nguy hiểm suýt nữa thì gặp phải bất trắc, đây chính là sự kích thích lớn cho quần hùng.

    Thạch Hạo chiến tới trận thứ bảy trăm chín lăm thì trong lòng thầm thở dài, hắn không còn kiên trì nổi nữa. Bởi vì căn cứ theo những gì mà hắn nghe được, ở cổ đại đã có người một hơi thắng tới bảy trăm trận nên được quyết định là người chiến thắng cuối cùng.

    Hiện giờ, hắn đã vượt qua kỷ lục kia thế nhưng võ đài này cũng chẳng hề quyết định sự chiến thắng cho hắn.

    Rất nhanh hắn cũng hiểu được, năm đó ngươi kia chấn áp mọi quần hùng, thực lực quá kinh khủng cho nên không có mấy ai dám lên khiêu chiến. Mà tình trạng trước mắt hiện tại của hắn thì hoàn toàn không phải, bởi vì hắn đã trọng thương nên người khiêu chiến có rất là nhiều!

    "Chỉ có thể đi tới đây mà thôi, trước nên nghỉ ngơi cái đã, tranh thủ tu thành pháp của Liễu Thần, để nó lột xác!" Thạch Hạo biết buông biết thả nên đưa ra quyết định.

    Trận thứ tám trăm, hữu kinh vô hiểm, hắn đều vượt qua cả!

    Hiện trường yên lặng như tờ, tên này quá biến thái, nghịch thiên tới lạ thường, nếu như hắn không có bị thương thì sẽ tới mức nào nữa chứ!?

    Rốt cuộc Thạch Hạo cũng đứng dậy rồi loạng choạng bước xuống lôi đài.

    "Cái gì, hắn không thủ đài nữa, tự mình đi xuống à?!"

    Mọi người ngẩn ngơ rồi tỉnh ngộ, Hoang không còn kiên trì được nữa.

    Việc này trở thành vấn đề bán tán sôi nổi, tiếng xì xào vang trời.

    Rốt cuộc thì Hoang cũng chịu không nổi nữa, thể lực và tinh khi đã tiêu hao sạch, điều này mang ý nghĩa rằng, khả năng hắn sẽ chết, căn cơ đại đạo rạn nứt, bản thân mang trọng thương, đây là sự thật.

    Không ít người nhìn về phía Cô Kiếm Vân thì cảm thấy ánh mắt của người này quá sắc bén, nói rằng nhiều nhất thì Hoang cũng chỉ kiên trì được tới tận thứ tám trăm, không ngờ lại dự đoán chính xác như thế.

    "Hoang không ổn rồi, thân thể của hắn có vấn đề, ha ha... quả là tin tức tốt mà!"

    Rất nhiều người hả hê cười lớn, chẳng hề thông cảm cho tình cảnh hiện giờ của Thạch Hạo mà lại vô cùng hưng phấn.

    Hơn nữa, sát cơ trong mắt của nhiều người chợt loé lên rồi vụt lắt, nếu không phải kiêng kỵ dân bản địa đang che chở cho hắn thì hơn phân nửa đã động thủ rồi.

    Nên biết, hiện giờ là thời khắc yếu nhất của Hoang, rất dễ để đánh giết, nếu không thì hắn cũng chẳng xuống võ đài làm gì.

    "Hoang, ngươi có dám chiến một trận với di dân Tiên cổ như ta không, vừa nãy do ngươi đứng trên võ đài nên chúng ta không thể lên đài vì gặp phải hạn chế, hiện giờ ta muốn cùng ngươi phân cao thấp một lần!"

    "Đúng đó, nếu không phải võ đài này bài xích chúng ta thì đời nào cho phép đám ngoại lai như các ngươi đi tìm cơ duyên chứ, Hoang, ngươi có dám chiến với ta một tận?"

    Có người âm thầm hét lớn.

    Mọi người ngạc nhiên, lại có chuyện như vậy diễn ra ư?

    "Như thế có được không, sẽ đắc tội với người khác đó." Xa xa có người nhỏ giọng nói.

    Ngân Khôn lắc đầu cười khẩy nói: "Việc này có vấn đề gì à, cũng không phải do chúng ta ra tay, có người khiêu chiến hắn rồi, chúng ta cứ ngồi xem cuộc vui là được."

    "Chuyện này... là do ngươi xúi giục, nếu như bị người khác biết được thì có vẻ không hay cho lắm."

    "Mắc mớ gì tới ta chứ, là bọn họ muốn khiêu chiến mà, vả lại, hậu nhân và bộ lạc của bảy đại Thiên Thần đã chết kia cũng đang xúi giục đó thôi, chỉ cần chúng ta không ra tay thì không có điều tiếng gì cả." Ngân Khôn hờ hững nói, ánh mắt tàn ngập vẻ hung tàn.

    "Hoang, ngươi có dám chiến một trận không, dám giao thủ với di dân Tiên cổ chúng ta không? Chút thành tựu này của ngươi thì là cái gì đâu!" Có người khiêu khích.

    Hậu nhân của bảy đại Thiên Thần đều cười lạnh, không ngừng xúi giục một vài kẻ xấu.

    "Hoang, đừng có làm suy yếu uy phong của thiên tài ba ngàn châu chúng ta, đừng có vứt bỏ niềm vinh quang, ngươi sợ cái gì à, chiến với bọn chúng một trận đi!"

    Người tới từ ngoại giới, thiên tài của ba ngàn châu cổ vũ, hiển nhiên họ cũng chẳng có ý tốt gì, cố ý gây rối hùa theo.

    Ai cũng nhìn ra được, hiện giờ Hoang vô cùng suy yếu, nếu khiêu chiến hắn vào lúc này thì chính là cố ý giết người!

    Những người kia kêu gào hò hét.

    "Hoang, dao bén của ngươi chẳng lẽ chỉ dám chỉ về đám thiên tài của ba ngàn châu thôi à, muốn làm con rùa đen rút đầu à?!"

    Có người nói huỵch tẹt ra, cố ý làm nhục Thạch Hạo.

    Đám nhân mã của Ma Quỳ viên, Thần miếu, Minh thổ, Hoả Vân động, Yêu Long đạo môn, Thiên quốc đều âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

    "Hoang, tới cùng có chiến không, hay là không dám ứng chiến, muốn mất mặt thay cho thiên tài ba ngàn châu chúng ta ư!"

    Một nhóm người âm thầm la het, lòng dạ vô cùng ác độc.

    Người của Bát Tí Hồn tộc muốn ra tay ngăn mấy người này lại thế nhưng lại bị Thạch Hạo ngăn lại.

    Hắn đứng nơi đó với sắc mặt lạnh lẽo, hậu nhân của bảy đại Thiên Thần thì không nói làm gì thế nhưng người của ba ngàn châu cũng khiêu khích như thế, quả là đáng trách mà.

    "Các ngươi đã muốn chết thì ta đành đại khai sát giới, giết sạch toàn bộ vậy!" Ánh mắt của Thạch Hạo loé lên vẻ lạnh lẽo.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 973: Đại khai sát giới
    Xoẹt!

    Một luồng ánh kiếm vút lên tựa như cầu vồng nối thẳng tới trời cao, Thạch Hạo rút thanh tiên kiếm Đại La rồi chém về trước.

    "Rẹt" một tiếng, một con Thần viên màu vàng bị chém thành hai nửa ngã ầm trên mặt đất.

    Biến cố này làm một đám người giật mình, Hoang lại chủ động xuất thủ rồi!

    Con cổ viên kia chính là con cháu của một trong bảy đại Thiên Thần kia, thế nhưng lại bị diệt trừ một cách nhanh như vậy.

    Nên biết, hiện giờ Hoang trọng thương gần chết, bản thân lại rơi vào trạng thái đầy hiểm nguy và không cách nào thủ đài được nữa, ấy vậy lại mạnh mẽ như thế, một chiêu kiếm là một mạng người.

    Những gì vừa xảy ra đều khiến mọi người chấn kinh, vẻ mờ mịt trong mắt đều bị đánh tan.

    Rất nhiều người sinh ra luồng khí lạnh, nên biết, con Thần viên vàng kia là cường giả đạt tới Chân Thần đại viên mãn, kết quả lại chỉ một chiêu đã bị giết chết.

    Tên Hoang kia còn mạnh tới mức nào? Nói đánh là đánh, cơ bản chẳng hề sợ hãi, chẳng hề hè chừng chút nào.

    Một lát sau, nơi đây trở nên ồn ào, rất nhiều người bàn tán về hắn.

    "Ngươi dám giết người, không đi khiếu chiến đám người của các ngươi vậy mà lại vô duyên vô cớ giết đời sau của Thiên Thần trong di dân Tiên cổ ta ư?!" Có người hét lớn hỏi tội Thạch Hạo.

    "Âm thầm khiêu khích, cổ vũ và treo thưởng cho cường giả tới giết ta, tưởng ta không biết à?!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

    Xoẹt!

    Lại là một ánh kiếm, tên sinh linh vừa lên tiếng chất vấn Thạch Hạo kêu to một tiếng,tia máu loé lên, đầu lâu bị Thạch Hạo chém lìa.

    Mọi người sợ hãi, càng thêm ồn ào hơn.

    Hoang quá ngông cuồng, người này cũng chỉ vừa mới mở miệng lớn tiếng trách mắng thì đã bị hắn giết trong một chiêu.

    "Quá đáng rồi đó nghe, Hoang, ngươi tưởng nơi này là đâu hả?"

    "Giết di dân Tiên cổ một cách tuỳ ý, các vị đạo hữu, chúng ta cùng tay ra tay bắt hắn lại!"

    "Tên này quá hung hăng và điên cuồng, đáng chém!"

    Đời sau của bảy đại Thiên Thần đứng nơi xa lớn tiếng đầy tức giận, bọn họ nhờ những người xung quanh cùng nhau động thủ giết chết Hoang.

    Đồng thời, những người này còn bí mật truyền âm để những hung nhân đã tiếp nhận nhiện vụ ra tay giết chết Hoang.

    "Phải thế, Hoang phải làm thế chứ, những tên di dân Tiên cổ là cái thá gì chứ, cứ một chiêu mà giải quyết, đừng phí lời với bọn họ làm gì!"

    "Chuẩn, đây mới là hảo nam nhi của ba ngàn châu ở thượng giới chúng ta. Phải như thế, nói bậy thì tặng ngay một chiêu!"

    Không ít người ẩn trong dòng người lớn tiếng nói, không dám lộ ra chân thân.

    Có thể nói là, lòng dạ vô cùng độc ác, đổ thêm dầu vào lửa, không ngừng cổ vũ, hi vọng tình hình càng ngày càng rối ren hơn, khiến Thạch Hạo rơi vào trong biển người di dân Tiên cổ.

    "Mấy tên đầu trâu mặt ngựa các ngươi, tưởng ta không biết các ngươi ở nơi nào à?" Thạch Hạo hét lớn.

    Hắn bay lên trời rồi xuất ra một chiêu, ánh kiếm bay vèo, chỉ trong nháy mắt thì đã có tới mấy chục vệt cầu vồng lao xuống đồng thời tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

    Có tới mấy chục người đứng trong đám người bên dưới đều bị xuyên thủng, một nửa mất mạng nửa còn lại bị thương nặng bay vụt ra sau, máu tươi tuôn trào.

    "Hoang, ngươi điên rồi à, ra tay với di dân Tiên cổ thì không nói làm gì thế nhưng lại hạ độc thủ với những đồng đạo của ba ngàn châu chúng ta à!" Có người hét lớn.

    "Dư nghiệt của Thần miếu, ngươi còn dám nói lý với ta?" Thạch Hạo cười khẩy rồi lần nữa vung kiếm, chíu, một đầu lâu lăn lông lốc dưới đất.

    Máu tươi bắn lên cao, nhuộm đỏ cả bầu trời.

    Tất cả mọi người đều giật mình, Hoang quá dũng mạnh, giết địch thủ ngay trước mặt mọi người mà chẳng hề do dự hay sợ hãi nào, quyết đoán và dứt khoát.

    Thạch Hạo dừng lại rồi dùng kiếm chống xuống đất, miệng thì không ngừng thở dốc, hắn cảm thấy bản thân hết sạch sức lực, nếu như tinh lực dồi dào thì dưới mấy chục chiêu kiếm vừa rồi sẽ chẳng hề có người bị thương mà sẽ là những bộ thi thể nằm xuống.

    Đám tu sĩ của Hoả Vân động, Yêu Long đạo môn, Ma Quỳ viên, Minh thổ đều nhìn thấy cảnh tượng này nên đứng nơi xa hô hào.

    "Chư vị, còn đứng ngây làm gì nữa, giết hắn, người này gần chết rồi, chẳng còn chút sức lực nào nữa, đây chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ."

    Tiếp đó có mấy người hùa theo ở phía xa.

    Đồng thời, đời sau của bảy đại Thiên Thần cũng quát lớn rằng Thạch Hạo phải gánh mọi trách nhiệm, đồng thời nhờ vả cao thủ, treo thưởng giá cực lớn.

    Ngoài ra cũng có một vài người đục nước béo cò, đang yên lặng tiếp cận và chờ Thạch Hạo kiệt sức sẽ đánh lén để cướp lấy tiên chủng.

    "Đám tiểu bối này, còn không lo cút mau!" Cao thủ của Bát Tí hồn tộc hét lớn.

    "Tiền bối Hồn tộc, tiền bối thiên vị quá rồi đó, chúng ta đường đường chính chính khiêu chiến, Hoang cũng đã tiếp nhận đồng thời cũng đã ra tay, thế thì tại sao tiền bối lại thiên vị như vậy?" Có con cháu của bảy đại Thiên Thần nói.

    "Bát Tí Hồn tộc, chẳng lẽ các ngươi muốn bảo vệ người ngoài, đạp lên tôn nghiêm của di dân Tiên cổ ư?" Ngân Khôn của Ngân Huyết Ma thụ tộc nói.

    Bởi vì, bọn họ biết mối quan hệ với Thạch Hạo đã trở nên căng thẳng, dù ngày sau hắn có độ kiếp thành công thì cũng sẽ không cho Lôi Kiếp dịch cho mình.

    "Đúng thế, vì sao lại phải làm thế với một tên ngoại lai chứ, chúng ta đã khiêu chiến một cách quang minh chính đại mà!" Có người hét lên.

    Những đệ tử còn sót lại của Hoả Vân động, Thiên quốc, Thần miếu, Ma Quỳ viên, còn có những di dân Tiên cổ đứng chụm lại với nhau để bàn bạc khiến nơi đây càng thêm náo loạn hơn.

    Đồng thời, cũng có người âm thầm di chuyển ép sát về phía Thạch Hạo, sát khí tăng mạnh.

    "Đạo hữu, ngươi cần phải phân trắng đen, đừng nên vì tình riêng mà làm việc sai trái đó." Có lão bối của dân bản địa ra mặt, hiển nhiên là do con cháu của bảy đại Thiên Thần cùng với Ngân Huyết ma thụ tộc mời ra mặt.

    "Ta tiếp nhận khiêu chiến, nếu ai không sợ chết thì cứ việc tới!" Thạch Hạo nói.

    "Tiểu hữu!" Cường giả của Bát Tí Hồn tộc cuống lên.

    Mà lúc này, một vài cường tộc khác cũng không thể kìm chế sợ Thạch Hạo gặp nạn, vẫn còn hi vọng hắn sẽ hoá giải nguyền rủa cho mình nên nhanh chóng tiến lên bảo vệ.

    "Không sao đâu, ta không có chuyện gì cả, mượn tay bọn họ để tôi luyện bản thân, cũng coi như là lợi dụng đám rác rưởi này mà thôi." Thạch Hạo cũng chẳng hề che giấu nên đã khiến rất nhiều người kinh ngạc lẫn tức giận.

    Lời nói này là sự thật?

    Hoang trọng thương gần chết ấy vậy còn nói thế, là đang khinh thường sao, thật sự không cách nào chịu nổi nữa.

    "Tiền bối, nếu như ta đại khai sát giới thì các vị có thể gánh vác được không?" Thạch Hạo hỏi, hắn nhìn về đám người phía trước lộ ra sát khí.

    Cường giả của Bát Tí Hồn tộc nghe thế thì có chút kinh ngạc, nói: "Giết cứ giết, không sợ gì cả, chỉ sợ thân thể của tiểu hữu..."

    Từ khi cổ tổ trong tộc khôi phục lại thần trí thì Bát Tí hồn tộc đã không sợ bất cứ cường tộc nào nữa, huống chi còn có rất nhiều người đứng cùng chiến tuyến với mình, có rất nhiều tộc lớn đều bảo vệ Hoang nên cũng không hề sợ sẽ đắc tội với bất kỳ người nào.

    Dù là con cháu của bảy đại Thiên Thần cũng không cần phải nể nang làm gì, bởi vì Thiên Thần của bọn họ đều đã chết nên đám con cháu này cũng chẳng cần nói nhiều.

    Sự lo lắng duy nhất chính là thân thể của Thạch Hạo, như hắn sớm đã nói, đây chính là tu hành, cơ bản không là vấn đề gì cả.

    "Được, đã thế thì ta cũng không cố kỵ gì nữa rồi!" Thạch Hạo dứt lời thì loạng choạng nhấc theo tiên kiếm Đại La tiến về trước.

    "Điều động mọi tử sĩ, phải giết cho bằng được hắn, để ta nhìn hắn liều lĩnh tới khi nào, dù thế nào cũng phải chết, còn ngông cuồng nữa thì trước chứ đánh thành một con chó chết!" Ngân Khôn cắn răng, âm thần dặn dò.

    Xoẹt!

    Đúng lúc này thì Thạch Hạo di chuyển, một chiêu kiếm chém thẳng về phía đám Ngân Khôn, hắn bỏ qua hết những đám đang hò hét kia để hạ sát thủ về phía Ngân Huyết Ma thụ tộc.

    Bụp một tiếng, máu tươi liên tiếp bắn lên trời, chỉ trong nháy mắt đã có tới tám người bị giết chết, tất cả cũng chết bởi một chiêu kiếm.

    Ngay chính Ngân Khôn cũng thiếu chút nữa đã gặp nạn, ánh kiếm kia xượt sát qua thân thể khiến lông tóc toàn thân đều dựng đứng, nếu không phải vào lúc quan trọng hắn nhanh chóng bay vụt lui thì đã bỏ mạng rồi.

    "Hoang, ngươi dám động thủ với ta à, dám khiêu chiến bộ tộc Ngân Huyết Ma thụ ta à!?" Hắn khiếp sợ, hai bên có khoảng cách đủ xa, hơn nữa lời nói lúc này cũng không hề lớn, chẳng lẽ Hoang có thể nghe được?

    "Ra tay thì sao nào, ở trên Hồn đảo, ta cũng không phải là chưa hành hạ ngươi sao!" Thạch Hạo nói rồi nâng kiếm ép tới.

    Mọi người ồ lên, rất nhiều cường giả cũng không hề biết về chuyện này, thế nhưng giờ lại nghe thấy hắn nói thì lộ vẻ kinh sợ, nên biết bộ tộc Ngân Huyết ma thụ được xưng là Thánh tộc, đó là một nơi thánh địa, người thường ai dám trêu?

    "Ngươi..." Ngân Khôn thẹn quá hoá giận, đây là sỉ nhục, bị người khác xé toang rèm che nên làm hắn giận dữ và đầy xấu hổ.

    "Léo nhéo gì thế hả, trốn ở nơi đó để khích người khác ra tay với ta, tưởng ta không biết ư, lần trước không giết ngươi nên ngươi không biết sai trái thì phải, thôi thì lần này đành tiễn lên đường vậy!" Thạch Hạo nói.

    Mọi người giật mình, Hoang quá hung hăng.

    Bát Tí Hồn tộc, Mỹ Nhân tộc đều cười khổ, việc gì Hoang cũng có thể gây rối cả, hỏi bọn họ có thể gánh vác được không, hoá ra là muốn giết tên Ngân Khôn này.

    "Giết hắn cho ta, chém hắn thành một con chó chết" Ngân Khôn vừa giận vừa sợ, sau khi không còn đường lui nữa thì chỉ biết cách kêu gọi tử sỉ ra tay.

    "Xoẹt!"

    Bỗng nhiên, trường kiếm trong tay của Thạch Hạo quét qua, đầu tiên là ra tay với những người xung quanh, lập tức một đám người kêu la thảm thiết rồi ngã gục xuống toàn bộ.

    "Đám người thuộc ba ngàn châu các ngươi, vừa rồi còn kích động đồng thời đột kích để giết ta, việc này còn đáng ghét hơn tên Ngân Khôn kia nhiều!" Thạch Hạo nói.

    "Giết!" Rất nhiều người hô lớn.

    "Tới đây đi, một đám rác rưởi, cảm ơn các ngươi đã giúp ta luyện thân!" Thạch Hạo nói, cả thân thể loạng choạng tựa như không cách nào đủ sức để chiến vậy.

    Nhưng mà hiện giờ, cả người hắn đều phát sáng, nơi sâu trong thể xác có từng sợ tơ máu sáng bừng, bùng nổ ra ánh sáng lấp lánh, việc này giúp hắn mạnh mẽ thêm chút nữa.

    Đó là tinh hoa còn sót lại của Chí Tôn huyết!

    Loại tinh lực này rất khó đốt sạch, chưa hề bị tiêu trừ mà vẫn bị hắn niêm phong nơi sâu nhất trong cơ thể.

    Bởi vì hắn cũng lo sợ rằng, sau khi đốt hết, Chí Tôn huyết khô kiệt thì dù thời gian dài hơn nữa cũng khó tái hiện lại, nhưng trước mắt hắn lại cần sức chiến đấu để ứng phó với các nguy cơ này.

    Hắn vẫn rất do dự, không biết có nên đốt sạch hay không.

    Hiện giờ hắn đã quyết định, toàn bộ tinh lực, dù là tinh lực của tinh hoa Chí tôn còn lại cũng phải đốt hết, để cho bản thân không còn chút sức sống nào rồi tiến hành lột xác, đây gọi là cây khô gặp phải mùa xuân, tương ứng với pháp môn của Liễu Thần.

    Về lâu về dài thì đâu là lựa chọn tốt nhất!

    Tinh hoa còn sót lại của Chí Tôn huyết vừa hiện thì Thạch Hạo lập tức trở nên mạnh mẽ, tựa như là một con chân long từ trong vực sâu lao lên, mạnh mẽ vô địch.

    "A..." Rất nhiều người kêu la thảm thiết.

    Cả người Thạch Hạo phát sáng tạ như là một bếp lửa bốc cháy, Chí Tôn huyết sục sôi, ánh lửa bên ngoài cơ thể hừng hực, lấp lánh vô biên.

    Hắn hết đánh trái rồi lại đá phải, xem những người này như là cục đá mài dao dùng để đây nhanh tốc độ tiêu hao của Chí Tôn huyết, không ngừng đại khai sát giới nơi này.

    Thạch Hạo vung kiếm, những tên được gọi là tử sĩ chết như sung rụng, chỉ trong chớp mắt đã có mấy trăm cường giả nằm xuống, hắn một bước xa tới ngàn trượng, bên ngoài cơ thể quấn quanh ba luồng tiên khí, chớp mắt thì đã tới sát bên cạnh Ngân Khôn.

    "Ngươi... không thể giết ta!" Ngân Khôn hét lớn, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, thực lực của hắn rất mạnh thế nhưng trận chiến trước kia đã khiến hắn sợ mất mật nên không dám đối đầu mà từ từ lùi về sau.

    "Ngươi là cái thá gì chứ, có gì mà không dám giết!" Thạch Hạo vung kiếm.

    Ngân Khôn gào thét, lấy ra toàn bộ bảo cụ thể nhưng đều vô dụng, hắn đã bị một chiêu kiếm bỏ lìa xương trán, cả người nổ tung, hoàn toàn bỏ mạng.

    "Còn các ngươi, dù là lão tổ của các ngươi ta còn dám dẫn vào trong thiên kiếp để giết, huống hồ sẽ sợ các ngươi!"

    Thạch Hạo nhằm về đám con cháu của bảy đại Thiên Thần, hắn tựa như hổ nhập bầy sói, đánh đâu thắng đó, thần thông Luân hồi xuất ra, mảnh vỡ thời gian bay lượn, máu thịt be bét khắp xung quanh, thanh xuân dần hết rồi hoá thành xương trắng.

    Đây chẳng phải là quyết đấu, mà là tàn sát!

    "Chạy mau!" Tất cả mọi người đều sợ hãi, chênh lệch đôi bên quá lớn.

    "Chạy đi đâu, đám dư nghiệt Thần Miếu, Ma Quỳ Viên, Hoả Vân động cách ngươi thì chạy đằng trời, trước kia tha cho bọn ngươi một con đường sống, không có đuổi tận giết tuyệt ấy vậy lại còn dám tới quấy phá ta, đã thế thì giết hết cho rảnh nợ!"

    Thạch Hạo như một con chim bằng nhảy vút lên trời cao, giương cánh kích tám hướng, những người gây rối hùa theo đều tái mét mặt, từng người từng người bị giết chết.

    Ai cũng không nghĩ tới, Hoang sắp chết lại đột nhiên hùng hổ như vầy.

    Tới cuối cùng, rất nhiều người đều chạy trốn, Thạch Hạo nhấc theo thần kiếm sắc bén theo sát phía sau, thời gian không lâu sau thì có hơn ngàn bộ thi thể nằm đầy nơi này.

    Những người hò hét chỉ trỏ trước kia gần như đã nằm dài dưới chân hắn cả.

    Thạch Hạo cũng không hề dừng lại mà vẫn tiêu hao bản thân, Chí Tôn huyết dịch không ngừng bốc cháy, thực lực của hắn không ngừng tăng vọt, nhanh chóng phát tiết, đại sát bốn phía.

    Chiến này dịch, người đời sau khi nhớ lại cũng không kìm được vẻ sợ hãi, cái gọi là thiên tài, là cường giả cũng không cách nào đỡ nổi một đòn khi đứng trước mặt Hoang, bọn họ tựa như là gà rừng chó đất vậy, bị hắn truy sát, quét sạch!

    Cũng đã có Thiên Thần thầm lặng tiến tới, thế nhưng đám Bát Tí Hồn tộc, Mỹ Nhân ngư, Nhân Mã tộc cũng không phải chỉ ngồi chơi, nên tất cả đều bị chặn lại cả.

    Giết tới cuối cùng, bốn phía trở nên yên lặng, không một ai dám lên nữa.

    Những người vốn không liên can thì sớm đã trốn về nơi xa, ai nấy đều trợn tròn mắt, cả người lạnh rét, bởi vì nơi đó đã trở thành một chốn tu la.

    Mà ngay lại đó, một thân tinh lực của Thạch Hạo đã cạn kiệt, hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ tựa như tịch diệt vậy, chẳng hề nhúc nhích mảy may.

    Ở xung quanh, máu tươi lai láng, thi thể của cường giả chồng chất làm mười phương khiếp sợ!

    Nơi đó như là chốn tu la, một vị cường giả đang ngồi xếp bằng lặng yên không tiếng động trong vũng máu tanh đó để ngộ đạo.

    Ầm!

    Hắn không ngừng run rẩy, một tia sinh cơ yếu ớt cuối cùng đều biến mất, cả người tựa như chết cứng.

    Những người Bát Tí Hồn tộc hoảng sợ, khẩn trương không gì sánh bằng.

    Thế nhưng, thời gian không lâu sau, một tia sinh cơ bắt đầu xuất hiện ở trên người Thạch Hạo, cánh tay là nơi xảy ra sự biến hoá đầu tiên, vốn khô quắc không chút ánh sáng gì mà lúc này trở nên vàng óng, việc này khiến mọi người kinh ngạc!
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 974: Cường giả đều xuất hiện
    Thạch Hạo xếp bằng trên mặt đất, biến hoa bắt đầu từ hai tay, hào quang vàng óng kia từ từ lan dần về các bộ phận khắp thân thể.

    Vốn cơ thể hắn khô quắt, lặng yên như đã tịch diệt, không hề có chút sinh cơ nào, rất nhiều người còn tưởng rằng hắn đã toạ hoá thế nhưng giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

    Mọi người nghẹn họng, ai nấy cũng không thể nào tin vào mắt mình được!

    Thời gian dần trôi, thân thể khô quắt kia càng ngày càng hồng hào khoẻ mạnh, hào quang màu vàng chảy xuôi bắt đầu từ hai tay rồi sau đó không lâu đã chiếm trọn nửa thân trên.

    Dáng vẻ của Thạch Hạo đầy trang nghiêm, tựa như thân thể đang niết bàn, ẩn chứa một huyền diệu vô thượng, ngập tràn sức mạnh kinh người.

    Rõ ràng, hắn đã thành công, bắt đầu khôi phục, sinh cơ từ từ nhú lên.

    Mọi người không thể không thán, Hoang quá nghịch thiên, ai cũng cho rằng hắn sẽ chết thế nhưng lại y như những gì hắn nói, xem đám người kia tựa như là những "dụng cụ hư hao" để rèn luyện bản thân.

    Mấy người này nhìn về phía Cô Kiêm Vân, rõ ràng vị thiên tài tuyệt thế này đã phán đoán sai!

    Ngược lại, Cô Kiếm Vẫn lại rất bình tĩnh chẳng hề nói gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm Thạch Hạo mà thôi.

    "Giết con cháu dòng chính của bộ tộc Ngân Huyết Ma thụ ta thì đã là địch của Thánh địa, người này không thể lưu!" Có người âm thầm nói, đó là cường giả của bộ tộc Ngân Huyết ma thụ.

    Là một người đàn ông đạt tới Thiên Thần, bên cạnh còn có một người đàn bà cũng là Thiên Thần, cả hai từng đi theo với Ngân Khôn lúc tới Hồn đảo và đã xảy ra xung đột với Bát Tí Hồn tộc.

    "Keeng!"

    Một chiếc thần truỳ đen nhánh bay vút tới, đây là pháp khí Thiên Thần...

    Ầm!

    Hư không liền nổ tung, oai phong của Thiên Thần không thể nào suy đoán được, nó xé rách hư không rồi tiến tới gần Thạch Hạo, vẻ lạnh lẽo thấu xương, nó muốn ghim chặt vào mi tâm của hắn.

    "Ngươi dám!"

    Lão Thiên Thần của Bát Tí Hồn tộc vung mạnh ống tay áo, pháp tắc Thiên Thần khuếch trương giam cầm nơi đó lại, tiếp đó quấn chặt lấy pháp khí màu đen, bản thân lão cũng tiến lên đứng trước người Thạch Hạo để bảo vệ.

    Chiến đấu đã thăng cấp, dù là Thiên Thần cũng đã phát động!

    Mọi người căng thẳng không gì bì được, tranh đấu cấp bá chủ như này thì hơi chút liền có thể khiến cả giới phải đổ máu, tiểu thế giới cũng có thể sẽ bị huỷ diệt.

    "Bát Tí Hồn tộc, các ngươi bao che kẻ ác, nên biết, các ngươi cũng là di dân Tiên cổ, mắt thấy dân bản địa bị hắn đánh chết mà vẫn còn đi chung à, phải tru diệt!" Thiên Thần của Ngân Huyết Ma thụ tộc quát lên, vào lúc này hắn cũng đã lộ ra bản thể, hoá thành một cây cổ thụ màu bạc, cánh cây che kín trời, lời nói tựa như sấm nổ.

    Ầm!

    Cổ thụ bạc di chuyển, cành cây lớn quất tới đánh nát hư không, đồng thời mỗi cành cây lại hoá thành từng luồng pháp tắc Thiên Thần đầy đáng sợ.

    Lão Thiên Thần của Bát Tí Hồn tộc tu đạo đã nhiều năm nên mi tâm phát sáng, hồn lực mạnh mẽ lan toả, lão là một vị Thiên Thần tuyệt đỉnh cho nên chẳng hề sợ hãi gì cả. Sau khi hình thành chiếc lưới pháp tắc cùng trấn áp đối phương thì mở miệng nói: "Đã thế thì vì sao các ngươi lại tới Hồn đảo chúng ta để thu thập Thạch Hạo tiểu hữu chứ, còn hứa sẽ đổi lấy vô số chỗ tốt. Chỉ vì tiểu đạo hữu từ chối mà các ngươi liền trở mặt hay sao?"

    Lão vạch thẳng mặt, chẳng hề nể nang mặt mũi cho bộ tộc Ngân Huyết Ma thụ gì cả.

    Đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều đã hiểu, tranh giành Thạch Hạo cũng chỉ muốn hoá giải nguyền rủa mà thôi, mà trong số đó có vài người không cách nào hoá giải thù hận với Thạch Hạo được nên mới muốn giết chết.

    "Răng rắc!"

    Pháp tắc Thiên Thần va chạm, hư không nơi đó uốn éo.

    "Hai vị đạo hữu hãy bớt giận, nghe nói người của ngoại giới đang tấn công giới bích Tiên cổ ta để tiến vào, hiện giờ chúng ta không nên đấu đá nội bộ làm gì." Có người khuyên bảo.

    Đúng lúc này thì thiên địa run rẩy, tựa như là đang xác thực lại lời nói của người vừa rồi.

    Ầm ầm ầm!

    Vết rách hư không to lớn lan tràn khắp tiểu thế giới kia rung lắc đầy dữ dội, hào quang thần bí phát sinh, pháp tắc đang không ngừng đan xen, nó không còn chắc chắn nữa rồi, tựa như sẽ đổ sụp.

    Rõ ràng, có rất nhiều cường giả ở ngoại giới đang công kích hòng xé toang vết rách để xuyên qua giới bích tiến vào nơi này!

    Việc này làm cho nhiều người lo lắng, phàm là dân bản địa thì đều hoảng sợ, trăm ngàn đời này, vô tận năm tháng trôi qua cũng không hề có cường giả cấp Giáo chủ tiến vào, chẳng lẽ muốn phá tan sự yên tĩnh nơi này?

    Tất cả mọi người đều bất an, đây là lần mở cuối cùng của Tiên cổ, không ai biết sẽ kết thúc như thế nào, sẽ xảy ra chuyện ra sao.

    "Ầm!"

    Khe lớn ấy lần nữa rung lắc vì gặp phải va chạm quá kịch liệt, việc này khiến di dân Tiên cổ biến sắc mặt.

    Còn những thiên tài đến từ ba ngàn châu lộ nét mừng rõ, sư môn bọn họ sẽ xông vào đây sao? Ai nấy đều phấn khởi, bởi vì võ đài kia quá khó khăn với bọn họ nên không cách nào tranh được. Nếu như Thiên Thần trong tộc tiến vào, Giáo chủ giá lâm thì đủ đè ép tất cả mọi ngăn cản.

    Gì mà Hoang, gì là Cô Kiếm Vân, đều chẳng đáng để nhắc tới, dù là đám có thiên tư cao hơn nữa cũng sẽ bị bọn họ giết sạch, không thể nào ngăn cản được Giáo chủ.

    "Ồ, Cô Kiếm Vân lên đài rồi kìa!" Đúng lúc này thì mọi người hét lên đầy kinh ngạc.

    Hiển nhiên, Cô Kiếm Vân cũng cảm thấy gấp gáp, người của ngoại giới nếu đi vào và quyết đấu thì chính là tranh đấu giữa Giáo chủ với Giáo chủ, hắn dù có kinh diễm thế nào đi nữa cũng chẳng hề có ưu thế gì.

    "Ai dám chiến một trận với ta?!" Hắn bình tĩnh hỏi, lưng vác thần kiếm quét nhìn thất cả mọi người.

    Trong nhất thời nơi đây yên tĩnh như tờ, không ai dám lên tiếng.

    Bởi vì, hắn chẳng hề tổn hại gì cả, đang ở trạng thái đỉnh cao thì ai dám chạm trán? Ngoại trừ Hoang ra thì hắn là người duy nhất đã độ kiếp thành công, cũng là quái thai cổ đại còn sống sót.

    Thi thoảng hắn như có uy thế vô địch vậy.

    Ban đầu, ai nấy cũng sợ hãi, không ai lên chiến đấu, thời gian trôi qua thì võ đài đã nhận định hắn đã thắng năm mươi trận.

    Việc này làm mọi người nhíu mày, chẳng chút cam lòng gì thế nhưng cũng không ai dám ý kiến.

    "Đây là di chứng mà sau khi Hoang phát uy lưu lại đó!" Có người than thở.

    Trước đây không lâu, mặc dù Hoang trọng thương sắp chết thế nhưng vẫn thắng tới tám trăm trận, không ai là đối thủ của hắn. Mà Cô Kiếm Vân cũng là người vượt qua thiên kiếp cộng với tinh lực dồi dào, hoàn hảo chẳng chút thương tích nào nên khiến người khác kiêng kỵ.

    Trong mắt mọi người, hiện giờ hắn còn kinh khủng hơn cả Hoang khi nãy!

    Cứ thế, hắn đứng yên nơi đó, chiến tích đã tăng lên tới chín mươi chín trận, không chiến mà thắng!

    Khi tới trận thứ một trăm thì rốt cuộc cũng có cường giả xuất hiện, nói: "Cô Kiếm Vân, ta lại găp nhau rồi!"

    Một đám mây đen vọt tới mang theo khí tức ngột ngạt đầy trời, một người trẻ tuổi với mái tóc xám rối tung hạ ầm xuống dưới võ đài.

    "Là ngươi, vẫn còn sống!" Cô Kiếm Vân giật nảy mình.

    "Chính xác, năm đó ngươi may mắn thắng ta một chiêu nhưng tấm thân tàn này vẫn không chết và vẫn còn sống, chúng ta nên chấm dứt ở đời này đi!" Thanh niên này quát lớn, sắc mặt của hắn tái nhợt, tóc xám buông xoã tới eo, âm vụ bao trùm toàn thân.

    Không cần nhiều lời thì ai cũng biết, người này chắc chắn rất đáng sợ, năm đó lại có thể liều mạng với Cô Kiếm Vân và cũng chỉ thua có một chiêu, đây là một vị quái thai cổ đại!

    "Đời trước ta có thể đánh bại ngươi thì đời này cũng có thể chém ngươi!" Cô Kiếm Vân bình tĩnh nói thế.

    "Bớt nói nhảm đi, cứ phân cao thấp rõ ràng!"

    Trận tranh đấu liều mạng bắt đầu, người đến chiến huyết dịch thiêu đốt, cả người toả ra khí tức kinh khủng tới lạ thường, tựa như là một con sư tử đang vồ tới vậy.

    "Xoẹt!"

    Sau mười mấy chiêu thì người này bị Cô Kiếm Vân dùng nhất chỉ chém giết, máu tươi tung toé, thân thể đứt lìa.

    "Nhắm mắt đi, quá dễ!"

    "Sao ngươi không thử suy nghĩ xem, Cô Kiếm Vân đã tu ra tiên khí, đối thủ ngày xưa thì làm sao có thể đấu lại chứ."

    Mọi người thở dài, cảm thấy tiếc cho tên kia.

    Cô Kiếm Vân không hề thả lỏng cảnh giác và vẫn ra tay như trước, hắn dùng một luồng đạo hoả đốt cháy thi thể và huyết dịch của tên kia.

    "Ngươi không giết chết được ta đâu!" Việc làm người khác kinh sợ chính là, một chùm huyết dịch lao ra rồi hoá thành hàng ngàn hàng vạn giọt nhỏ né sang một bên, rồi ngưng tự thành hình người cách đó không xa.

    "Năm đó ngươi đã tránh được một kiếp chính là nhờ vào phương pháp này à, Vô lượng huyết kinh!" Cô Kiếm Vân nói, hắn rút thanh thần kiếm sau lưng rồi chỉ về bóng người đỏ ngòm ka.

    "Chính xác, chỉ cần còn sót lại dù là một giọt thì ta sẽ bất diệt, ngươi nạp mạng đi!" Bóng người đỏ ngòm kia hét lớn, không hề dùng thân thể mà chỉ dùng thần máu công kích.

    Việc này làm người khác khiếp sợ!

    "Trời ơi, lại là Vô lượng huyết kinh, loại ma công này là loại tàn nhẫn nhất, khó luyện thành nhất, không phải đã thất truyền hay sao mà giờ lại hiện trên thế gian vầy!" Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.

    Đây là bí pháp cổ lão, tuy rằng không sánh được với Đại Phần thiên công, Cửu thiên thập địa kinh thế nhưng lại thắng ở một chữ "Quỷ", khó có thể giết chết được người tu luyện môn này.

    Thần kiếm trong tay của Cô Kiếm Vân không ngừng vung chém đánh tan huyết nhân kia, thế nhưng cũng không cách nào giết chết được, tuy rằng cũng đốt một phần máu huyết thế nhưng cũng không cách nào đốt một lần sạch được.

    "Hỏng rồi, lại có người giết không hề chết, làm sao thắng hắn đây!"

    Người của Kiếm cốc lo lắng, địch thủ như vầy quá đáng sợ, sở hữu thân thể bất tử.

    "Không phải lo, Cô Kiếm Vân sư huynh chắc chắn sẽ tìm ra được kẻ hở, thế gian này cơ bản không có thân thể bất tử, phỏng chừng trong huyết thân này còn có một vài giọt tinh huyết bản nguyên nên mới có thể giúp hắn phục sinh một vài lần, nếu như diệt sạch mấy giọt máu này thì chắc chắn hắn phải chết!" Có người nói.

    "Ta luyện cả thân thể của ngươi luôn!" Cô Kiếm Vân hét lớn, một chiêu kiếm vung ra, tràng vực hình thành bao phủ người đó.

    "Ầm!"

    Toàn bộ người máu này bị xuyên thủng và bốc cháy.

    Nhưng, nơi xa xa có một giọt máu lăn ra từ trong khe hở của võ đài, lần nữa ngưng tụ thành người máu và tiếp tục đại chiến với hắn.

    "Một giọt máu lại có thể diễn hoá thành một bộ pháp thân?" Mọi người giật mình.

    "Loại ma công này sau khi tu thành thì không hề chạm tới lĩnh vực Tiên đạo, cũng không phải giết không bao giờ chết mà chỉ là thêm được chín mạng mà thôi." Có người hiểu rõ bí ẩn.

    Trận chiến này rất kịch liệt thế nhưng Cô Kiếm Vân thắng rất dễ dàng, áp đảo tới chín lần thì rốt cuộc huyết quang mất hết, người kia hoàn toàn bỏ mạng.

    "Tu ra tiên khí và lại còn vượt qua cả thiên kiếp, dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ để giết!" Hắn bình thản nói.

    Câu này vừa ra, nơi đây yên lặng.

    Tiếp đó, hắn bắt đầu thủ đài, liên tiếp mấy chục trận mà vẫn là không chiến mà thắng.

    Khi tới trận thứ hai trăm thì bất ngờ lại xảy ra, có người lên đài và dùng một pháp khí, lúc đầu mọi người còn chưa phát hiện ra là thứ gì thế nhưng sau đó nó lại bùng phát ra khí thế kinh khủng, thần quang sáng rực kích cho Cô Kiếm Vân phun máu xối xả.

    "Pháp khí Thiên Thần?!" Mọi người khiếp sợ.

    Thiên tài của ngoại giới, cơ bản không cách nào mang vật này vào trong này được!

    Mà binh khí của dân bản địa thì lại không thể xuất hiện ở trên võ đài.

    Cô Kiếm Vân bị thương, ánh mắt sáng rực nói: "Mặc kệ ngươi làm cách nào chiếm được thế nhưng bản thân không phải là Thiên Thần thì cũng chỉ có chết!"

    Hắn hét lớn một tiếng, thần kiếm trong tay phát sáng, cả người hợp nhất cùng kiếm rồi vây chặt chiến đấu với tên cường giả kia, đồng thời né tránh luồng ánh đầy mạnh bạo do pháp khí Thiên Thần tản ra.

    Cuối cùng, hắn một chiến chém lìa đầu kẻ đó, thế nhưng pháp khí Thiên Thần lại bay vút lên trời, không cách nào ngăn cản được.

    Cô Kiếm Vân tiếp tục thủ đài, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy một người thì con ngươi chợt co rút lại, hoàn toàn dừng lại mọi dự định của mình, có nhân vật tuyệt thế xuất hiện mà bản thân mình lại đang bị thương.

    Hắn phải đi dưỡng thương, nếu không sẽ gặp nguy ngay.

    Cô Kiếm Vân bước xuống võ đài rồi biến mất.

    Sau đó, nơi xa có người đi tới, bạch y tung bay, siêu phàm thoát tục, ngươi này đẹp trai vô cùng làm cho rất nhiều thiếu nữ mộng ước.

    Chính là Ninh Xuyên, tóc bạc ngang eo, dáng người cao ráo, dù là giầy cũng có màu bạc, chân đạp trên phù văn đại đạo bước tới.

    "Ầm!"

    Nơi đây sục sôi, Ninh Xuyên vẫn còn sống.

    Đây là chuyện đủ để khuấy đảo trời đất, hắn độ kiếp thành công, vẫn chưa hề chết.

    Hắn bước lên võ đài, ánh mắt trong trẻo quét nhìn tất cả mọi người chứ chẳng hề nói lời nào, nhất thời quần hùng không ai dám lên đài.

    Thạch Hạo ngồi xếp bằng, lúc này hào quang màu vàng không ngừng lan dần xuống dưới và cũng đã tới hai chân, hắn tựa như được đúc từ hoàng kim, dị tượng siêu phàm!

    Trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ rồi chợt mở mắt nhìn Ninh Xuyên đang trên võ đài kia.

    Đồng thời, thần giác của Thạch Hạo cũng vô cùng nhạy cảm, hắn nhìn về nơi xa thì thấy "Trích tiên" của Hung sào cũng đang đi tới, hắn không có chết!

    Tiếp đó, hắn lại phát hiện ra Thập Quan vương!

    "Lần này náo nhiệt thật đó nghe, phải phân thắng bại thôi, ai là đệ nhất cường giả, cũng nên công bố cho rồi." Thạch Hạo nói.

    Nhân vật đỉnh cao tập hợp, đương nhiên phải diễn ra một hồi đại đối quyết kinh thiên!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 975: Đại chiến Chí Tôn
    Ninh Xuyên lên đài, không ai dám lên, trong nhất thời nơi đây yên lặng chẳng có chút tiếng động nào.

    Vừa rồi lúc Cô Kiếm Vân lên đài thì chí ít cũng có mấy người ra tay, đặc biệt vào phút cuối hắn còn bị pháp khí Thiên Thần gây thương tích.

    Hiện giờ, áo trắng Ninh Xuyên vừa tới lại khiến người khác nghẹt thở, không một ai dám đi khiêu chiến.

    Chỉ một nháy mắt mà đã qua hai trăm trận, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, không một ai dám lên.

    Trước nay chưa từng xảy ra, xưa nay rất hiếm thấy!

    Ầm!

    "Ồ, có người độ kiếp?"

    Mọi người kinh ngạc, vào lúc này lại có người chọn cách độ kiếp, thật khiến người khác kinh ngạc.

    "Là Trường Cung Diễn!"

    "Tứ Quan vương độ kiếp rồi, quả nhiên là tuyệt diễm kinh tài, không biết có vượt được ải này không!"

    Sau khi tin tức truyền tới thì mọi người giật mình.

    Cùng lúc đó cũng có tin khác truyền tới, ở một tiểu thiên thế giới khác cũng có người đang độ kiếp, có người nghe thấy lôi âm kinh thế.

    "Lại có một vài cường giả muốn chết rồi!" Có người thở dài.

    Đây là sự thật, Lôi kiếp há lại dễ độ như thế, xúc tác thiên lôi một cách tuỳ tiện thì tất thành tro tàn!

    Nhưng, phàm những ai dám làm thế thì đều là những vương giả mạnh mẽ nhất, là những quái thai cổ đại, người như vầy mà bỏ mạng thì một tổn thất đầy đáng tiếc.

    Cho nên mới khiến người người thở dài.

    "Không có đạo hữu nào lên đài à?" Trên võ dài, Ninh Xuyên nhẹ nhàng nói, chẳng hề bị lôi âm lay chuyển.

    Mà lúc này hắn lại nhìn về phía Thạch Hạo, giữa hai người nhất định phải có một trận chiến.

    Nhưng, lúc này là thời khắc quan trọng của Thạch Hạo, thân thể màu vàng phát sáng đã lan dần tới hai gối, toàn bộ thân thể gần như hoá thành vàng óng cả.

    Thần sắc của Thạch Hạo bình tĩnh liếc nhìn hắn và cũng không hề đình chỉ, nếu có một trận chiến thì phải chờ lúc hắn khôi phục hoàn toàn đã!

    "Để ta chiến với ngươi một trận!"

    Trận thứ hai trăm lẻ một, một người bay lên võ đài, tay cầm một thanh cốt đao chém về phía Ninh Xuyên, đây là một tên sinh linh đã đạt tới Chân Thần đại viên mãn, quả thật rất mạnh mẽ.

    Thế nhưng, Ninh Xuyên chỉ là ấn tay một cái thì một luồng ánh sáng bay ra đánh nát thanh cốt đao này.

    Hư không tản ra ánh sáng sáng rực tựa như pháo hoa, những mảnh xương bay tứ tung đồng thời bốc cháy rừng rực, một đòn này của Ninh Xuyên khiến người khác sợ hãi.

    Nhưng, vào lúc này lại xảy ra kinh biến, thanh cốt đao kia tuy phá nát nhưng sinh linh kia vẫn bổ về phía trước chứ chẳng hề ngừng tay, hơn nữa hư không lại nổ tung cả lên.

    "Cái gì, oai phong của Thiên Thần?!" Mọi người biến sắc, biến hoá này quá kỳ lạ.

    Chỉ còn sót lại mỗi cán đao thế nhưng uy thế lại tăng mạnh?

    "Vô Ảnh đao!" Có người kinh sợ nói, đây là một bí bảo, là pháp khí Thiên Thần đầy đáng sợ.

    Loại đao này không cách nào thấy được thân đao, nó có thể ẩn trong hư không, là một ma binh dùng cho ám sát, khó lòng phòng bị được.

    Người này làm sao lại có pháp khí Thiên Thần? Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.

    "Pháp khí Thiên Thần không cách nào mang vào Tiên cổ được, mà binh khí của dân bản địa cũng không cách nào lại gần võ đài, hẳn là đã đạt được từ nơi nào đó, chuyện gì đã xảy ra?"

    Trước đây, Cô Kiếm Vân cũng đã gặp phải một lần, lúc này lại xuất hiện thêm một thanh pháp khí Thiên Thần nên khiến mọi người ngạc nhiên và khó hiểu.

    Hư không nổ vang, thanh Vô Ảnh đao kia quá mức sắc bén, hư không nát tan!

    Pháp tắc Thiên Thần đan dệt, thần lực kinh khủng bao phủ dù là Ninh Xuyên cũng phải biến sắc vội vàng ránh né, hắn sớm biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở một phương khác.

    Nhưng mà, cường giả này lại xoay chuyển pháp khí Thiên Thần rồi chém về hư không, quét ngang cả toà võ đài khiến nơi đây trở nên đầy đáng sợ.

    "Nhất nguyên hoá hư không!" Ninh Xuyên gào lớn.

    hắn dù không phải là Thiên Thần thế nhưng cũng thủ thế đón địch, triển khai một loạt đại thần thông, bản thân hoá thành một luồng sáng di chuyển khắp nơi đòng nung cháy cả hư không.

    Sinh linh này tuy rằng mạnh mẽ thế nhưng khi khống chế pháp khí Thiên Thần này cũng tốn không ít lực, dù có thể bức Ninh Xuyên phải tránh lui thế nhưng kẻ này biết tình cảnh càng ngày càng không ổn chút nào.

    "Bụp!"

    Cuối cùng, người này phun ra đầy máu, pháp lực không cách nào gắng gượng nổi nữa, không thể khống chế được pháp khí Thiên Thần nên đã bị thương nặng.

    Khi hắn bị hao tổn nguyên khí thì Ninh Xuyên tựa như thiên ngoại phi tiên, một chỉ điểm tới, bụp, mi tâm của người này bị xuyên thủng, thanh Vô Ảnh đao kia lần nữa bay mất chẳng thấy đâu.

    Mọi người ồ lên, là kinh ngạc với sự mạnh mẽ của Ninh Xuyên, và cũng kinh hãi vì món pháp khí Thiên Thần xuất hiện lần thứ hai này.

    "Có thiên tài của ba ngàn châu liên thủ với dân bản địa!" Có người nhỏ giọng nói thế.

    "Chính xác, chắc hẳn là thế rồi!"

    Rất nhiều, có người nói ra phán đoán của mình.

    Thế nhưng trên võ đài lại là người từ bên ngoài tới chứ không phải là dân bản địa.

    Về phần binh khí thì mọi người suy đoán rằng, đây là do dân bản địa phụ trách việc luyện phôi thôi, còn tế luyện thành pháp khí Thiên Thần thì giao cho người bên ngoài hoàn thành.

    Đây cũng không phải không có khả năng, một pháp khí Thiên Thần tuy là báu vật, khó có thể tế luyện thế nhưng nếu như có thể chuẩn bị kỹ càng rồi đưa cho người bên ngoài thuận thế luyện hoá thì vẫn có thể sẽ thành công.

    "Thậm chí, không phải là dân bản địa, khả năng có một vài đại giáo cố ý làm thế, đừng quên là một vài đại giáo cố ý để một vài đệ tử của mình ở lại Tiên cổ phát triển thành dân bản địa khác, mưu đồ rất là lớn."

    "Đúng!"

    Càng nghĩ thì mọi người càng thấy đáng sợ hơn.

    Nên biết, Đế Côn của Tiên điện cũng chỉ là một con cờ được đặt ở trong Tiên cổ này, và hắn đã tu tới Thiên Thần cảnh, chỉ là bị Lôi kiếp của Thạch Hạo sớm giết chết mà thôi.

    Có thể tưởng tượng được, các đại giáo khác chắc chắn cũng có lưu lại nhân kiệt từ cổ đại để làm nội ứng cho mình.

    Quả nhiên, trong những trận chiến tiếp theo thì cũng có mấy người sở hữu pháp khí Thiên Thần xuất thủ, đồng thời mọi người cũng nhìn ra được, bọn họ không hề đứng cùng một trận doanh.

    "Hỏng rồi, hỏng bét rồi, một vài cổ giáo sớm bố trí, hoặc là liên thủ với dân bản địa, hoặc là tự mình lập nên căn cơ, như vậy chúng ta sao chống lại được?"

    Ầm!

    Trận thứ ba trăm tám mươi bảy vô cùng kinh khủng, lại là một vị quái thai cổ đại tay cầm pháp khí Thiên Thần, ngoại trừ Ninh Xuyên, Hoang ra thì người khác chắc chắn đã bị giết chết rồi!

    Trận chiến này, Ninh Xuyên đã bị áp chế một phen công phu, đối phương không chỉ có pháp khí Thiên Thần mà còn nắm giữ một loại nguyền rủa nào đó khiến hắn thiếu chút nữa đã gặp nạn!

    "Ầm!"

    Sau lưng hắn hiện lên một tấm thiên đồ quấn lấy người kia, tiếp đó luyện hoá thành một đống xương trắng.

    Một vị quái thai cổ đại đã ra đi!

    Mọi người khiếp sợ đồng thời cũng cảm thấy thương tiếc thay hắn, đã từng ngạo thị một đời, vô địch thiên hạ thế nhưng giờ lại gặp phải người mạnh hơn mình nên phải chết như vậy.

    Hơn nữa, vị từng là vương giả này dù có sở hữu pháp khí Thiên Thần thì cũng không cách nào địch lại Ninh Xuyên!

    Ninh Xuyên thắng tới trận thứ bốn trăm thì dừng lại chứ không còn ra tay nữa, bởi vì liên tiếp chiến đấu với những người có bí bảo chí cường nên tinh lực đã bắt đầu cạn kiệt.

    Đặt biệt là, người cuối cùng vừa rồi dù sao cũng từng là Vương của cổ đại, nên đã khiến hắn tiêu tốn một phần khí lực.

    Nếu như không có cường địch thì cũng chẳng nói làm gì, hắn có thể tiếp tục thủ đài, nhưng Ninh Xuyên lại nhìn thấy Hoang đang từ từ khôi phục, cũng thấy được "Trích tiên", Thập Quan vương ở nơi xa.

    Hắn không dám bất cẩn nên từ từ rời khỏi sân đấu, để bản thân luôn luôn duy trì ở trạng thái đỉnh cao nhất, dù cho yếu đi một chút cũng không được, cho nên mới không tiếp tục nữa.

    Một lát sau, một người khác đi lên, thân thể mơ hồ bởi vì được một ít khí hỗn độn quấn quanh.

    "Người này là ai?" Nhiều người không hề nhận ra.

    "Hắn là... Thập Quan vương!" Có người nhỏ giọng nói, tựa như sợ đụng chạm vào cấm kỵ nào đó.

    "Cái gì?!"

    Lúc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ, đây chính là Thập Quan vương được xưng là kỳ tích bất bại ư, ngang dọc Tiên cổ, từ xưa tới nay vẫn luôn luôn vô địch.

    Đừng nói là bọn họ, dù là dân bản địa cũng trở nên nhốn nháo, nhiều người trợn tròn mắt quan sát thật kỹ người phía trước.

    Ở thời đại mà hắn xuất hiện chính là khí thôn sơn hà, không ai có thể cản nổi!

    Bên trong dân bản địa cũng từng có người muốn giết hắn, thế nhưng mỗi đời qua đi mà hắn vẫn bình yên vô sự, né tránh được những Thiên Thần từng có thù với mình.

    "Sư tôn của lão hũ năm đó từng muốn đối phó với hắn, thế nhưng lại bị hắn giết." Có cao thủ tiền bối thuộc dân bản địa nói.

    Bất kể là ba ngàn châu hay là ở khu cổ địa này, Thập Quan vương đều là một thần thoại vô địch, là một truyền kỳ.

    Sau khi hắn tới thì chẳng hề có ai dám tranh đấu!

    Nhưng tới lúc cuối thì vẫn có sinh linh cầm pháp khí Thiên Thần xuất thủ. Thế nhưng Thập Quan vương cũng chẳng hề sợ hãi, khí hỗn độn quét ra rồi tiêu diệt tên này.

    "Đây chỉ là tiểu đạo!" Hắn chỉ nói vài chữ như thế.

    Bên dưới có người thở dài thầm tán thành, một đứa bé cầm một lưỡi dao sắt trong tay thì cũng khó lòng đánh trả người trưởng thành được, Thập Quan vương có tư cách nói thể, bởi vì hắn đủ mạnh mẽ.

    Việc này làm cho những người xung quanh âm thầm nhíu mày, đã chuẩn bị nhiều năm như vậy mà chẳng hề có chút tác dụng nào, cơ bản không thể làm gì được Ninh Xuyên, Thập Quan vương!

    Tiếng sáo từ xa truyền tới, một người chân đạp hư không, tà áo tung bay cứ như là một vị "Trích tiên", hắn vô cùng kỳ ảo, không dính chút khói bụi trần gian nào.

    "Trích tiên" đã tới, chính là một chàng trai thần bí đến từ Hung sào.

    Hắn tay cầm một thanh cốt địch* trắng tinh khiết đứng đối diện với Thập Quan vương.

    (*): Cây sáo được làm từ xương.

    "Đạo huynh, xin mời." "Trích tiên" nở nụ cười khả ái rồi ra hiệu với Thập Quan vương, mời hắn ra tay.

    Ầm!

    Nơi đây sôi trào, hai đại cao thủ tuyệt thế muốn tranh đấu nên đã làm mọi người vô cùng phấn khỏi.

    "Lần đầu tiên khi ta tiến vào Tiên cổ thì cũng từng gặp qua ngươi." Thập Quan vương nhìn hắn rồi nói thế.

    "Đúng vậy, năm đó ngươi và ta cùng đi vào Tiên cổ này, cùng nhau bước ba ngàn con đường đá và mỉm cười chào hỏi nhau." "Trích tiên" cười nói.

    Lời này vừa ra làm rất nhiều người kinh ngạc, người này này chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, hai người... lại là người cùng một đời, cùng nhau tiến vào Tiên cổ?

    Là Thập Quan vương là đời thứ nhất hay là "Trích tiên" mới là đời đầu tiên, hay là thứ hai, thứ ba.... Việc này không một ai đoán ra được!

    "Trích tiên" mỉm cười, nói: "Mười đời trước, đạo huynh đã ngạo thị Tiên cổ, được xương là Vương của mười đời, chưa từng ai đạt được, vinh quang và cao quý vô cùng."

    "Ngươi chính là người đầu tiên khiến ta bội phục, cả mười đời chẳng hề toả sáng, quả đúng với danh xưng Vua không ngai vàng." Thập Quan vương than nhẹ.

    Mọi người nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì cảm thấy choáng váng, nội tâm nổi sóng chập hùng.

    "Vậy thì ở đời cuối này, chúng ta hãy kết thúc toàn bộ đi." "Trích tiên" vẫn ôn hoà nói.

    "Được!" Thập Quan vương chỉ nói một chữ rồi bắt đầu ra tay.

    "Vù!"

    Võ đài như rung lắc, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, cũng là do hai người này giao thủ gây nên.

    "Bảo thuật Thập Hung!" Rất nhiều người hét lớn đầy sợ hãi.

    hai người này quá mức siêu phàm, vừa đấu đã vận dụng đại thần thông vang dội cổ kim!

    Thập Quan vương đấm ra một quyền, Chân Long rít gào, rõ ràng là Long quyền, là bảo thuật Chân Long vô địch!

    Đây không phải là tán thủ mà là thần thông cái thế hoàn chỉnh không thiếu sót gì cả!

    Tay áo của "Trích tiên" phấp phới tựa như đang bay múa, tựa như tiên nhân chuyển thế, xung quanh hắn sặc sỡ thải quang, đây chính là đại thần thông của bộ tộc Thiên Phượng.

    Chân Long quyết đấu Thiên Phượng!

    Tất cả mọi người đề há hốc miệng, chỉ là mới bắt đầu, là đòn thứ nhất mà đôi bên đã thi truyển bí pháp tuyệt thế như vầy rồi, vậy tại sao không khiến người khác chấn động được chứ.

    Tạo hoá của hai người cũng quá to lớn, hai môn bảo thuật này không phải là số một số hai ở cả vạn cổ nhưng cũng gần như là vậy rồi!

    Sau đó, mọi người càng chấn kinh hơn, bởi vì hai bên đang nhanh chóng biến hoá bí pháp, lần nữa sử dụng những bảo thuật của Thập Hung.

    "Trời ơi, bọn họ còn nắm giữ bảo thuật cái thế nào nữa chứ?"

    Trên võ đài là muôn vàn pháp tắc, vạn tia ráng lành xé tan bầu trời, đánh nát mây xanh, dù là võ đài cũng phải rung lắc mà từ xưa tới giờ chưa hề diễn ra lần nào.

    Trước kia, lúc tu sĩ chiến đấu thì võ đài cũng yên lặng chẳng hề có động tĩnh nào.

    Chỉ trong nháy mắt thì hai bên đã giao thủ hơn trăm hiệp, trong lúc này mỗi bên đều vận dụng tới ba bốn loại bảo thuật vô địch, đều nằm trong Thập Hung cả!

    Nghịch thiên à? Việc này khiến mọi người khô miệng đắng lưới, kinh ngạc khó nói thành lời.

    "Quả đúng là long tranh hổ đấu mà." Thạch Hạo thầm nói, hắn mở to hai mắt, ánh vàng đã lan xuống tới bàn chân, hắn đã thành công, hoàn thành việc lột xác.

    "Đời sau tội huyết, có dám chiến một trận không!" Ninh Xuyên mở miệng, đây chính là lần đầu tiên hắn khiêu chiến khi tới nơi này.

    "Có gì mà không dám, ngươi ta cùng lên!" Thạch Hạo chỉ tay về võ đài.

    Một lát sau hai người phóng lên trời cao, tất cả đều lao lên trên không trung của võ đài cổ xưa đó.

    Toàn bộ mọi người đều ngây người, cũng làm thế được?

    Hai người không nói lời thừa thãi, vừa tới là đã chém giết.

    Đại đối quyết kinh thế, trên một võ đài lại chia làm hai chiến trường, tất cả đều vận dụng tới đại thần thông hiếm thấy trên khắp thế gian, bọn họ chém giết tới mức nhật nguyệt lu mờ, thiên địa biến sắc.

    Bốn đại cao thủ tranh đấu, trước nay chưa từng có, võ đài này lại cho phép hai nhóm chí tôn trẻ tuổi tranh bá.

    Bên dưới, mọi người run rẩy vì nhiệt huyết sôi trào.

    Đây chính là sự kiện hiếm có trong thiên cổ, cuộc đại chiến vô địch, là cuộc tranh đấu Chí Tôn đã bắt đầu!
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 976: Cuộc chiến đỉnh cao
    Trên võ đài, long tranh hổ đấu, bốn đại Chí tôn chiến đấu quyết liệt.

    "Gào..."

    Tiếng rồng gầm chấn động cả chín tầng trời, Thập Quan vương với thần quyền uy lực, cánh tay của hắn được một con Chân long quấn quanh chấn cho vỡ nát không gian nơi đây!

    Lúc hắn vung tay thì tinh lực ngập trời khiến những đám mây nơi xa cũng bị đánh tan, nhìn từ xa thì tựa như là một chiếc lò Tiên đạo cổ xưa đang giải phóng tinh khí.

    "Trích tiên" dập dìu trong biển tinh lực của Thập Quan vương, hắn không hề bị áp đảo, vẫn quyết chiến sống còn với địch thủ.

    Tất cả xem tới hoa cả mắt, đúng là một trận chiến gây bất ngờ cho mọi người.

    Một bên khác, Thạch Hạo không ngừng đánh với Ninh Xuyên, làm nên dị tượng kinh người, giống như là hai bức tượng chiến thần đang liều mình đánh, mây gió bay qua khắp cửu thiên thập địa.

    "Ninh Xuyên, ngươi nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn, vào lúc này cả người hắn trở thành vàng óng, sau khi tu thành công pháp của Liễu Thần thì dường như đã trở thành một vị Bất diệt kim thân.

    Hắn lao vọt nhanh xuống dưới, hàng vạn luồng ánh sáng toả ra như là đuôi sao chổi cháy bừng lên làm cho không gian xung quanh đều nứt toác.

    Hàng vạn luồng sáng này dài tới mấy chục dặm, tựa như là những ngôi sao lớn từ trong vũ trụ ập xuống, hàng vạn luồng ánh sáng chói mắt không thể nào nhìn thẳng vào nó được!

    Vào lúc này, hắn nắm chặt nắm đấm, tựa như là một vị Thần vương vô địch giáng thế muốn đánh tan cả đất trời!

    Có thể thấy được, nắm đấm màu vàng của hắn đang bốc cháy, tinh lực váng óng này lan tỏa ra xung quanh khiến võ đài cũng phải rung lắc.

    Nếu không phải võ đài này vững chắc, không thể bị phá huỷ, đổi lại là một nơi nào đó thì sớm đã nổ tung từ lâu rồi.

    Bởi vì, khi nắm đấm này phát sáng đã toả ra cả vạn tia ráng lành, trong đó có một vài kim quang tí ti lạc hướng về dãy núi nơi phương xa khiến nơi ấy nổ tung.

    Có thể tưởng tượng ra được uy lực của quyền này kinh khủng tới mức nào, nó có thể đánh nát một ngôi sao trên trời!

    Tất cả mọi người đều ngây dại, một quyền này có mấy ai có thể đỡ nổi?!

    "Đời sau tội huyết, nhận lấy cái chết!" Ninh Xuyên quát lên, áo trắng phần phật, tóc bạc phấp phới đầy hào hiệp, ánh sáng thần thánh toả khắp, tiếp đó kết ra một pháp ấn cường đại.

    Một giây sau ở bên cạnh hắn hiện lên chín vị Cổ thần với dáng vẻ trang nghiêm, khí tức ngập trời, tựa như là chín vị Thiên Thần đồng loạt xuất hiện để trấn áp người phía trước kia.

    "Rầm!"

    Đòn đánh này mạnh tới mức trời long lở đất, quỷ khóc thần gào, còn có cả sấm chớp đùng đùng, mưa máu giàn giụa, cảnh tượng này làm cho mọi người đều dựng cả tóc gáy.

    Đây lại cuộc đại đối quyết kinh thế của hai người, bởi vì đã vượt qua cực hạn của cảnh giới này, siêu thoát bên trên cho nên đã tạo ra những cảnh tượng kinh dị giống như là "trời khóc".

    Dưới lôi đài, tất cả mọi người đều thực sự sợ hãi, cuộc đại chiến giữa hai người này ở mức độ nào đây?

    Xung quanh hai người là hơn vạn khe hở không gian đang lan về bốn phương tám hướng, hai người dường như là Chiến giả vô địch, đều là khí thôn sơn hà, giơ tay nhấc chân cũng có thể xé tan mảnh thiên địa này.

    Vết rách không gian đen ngòm ngập tràn cả vạn ánh quyền của hai người, cảnh tượng càng ngày càng đáng sợ.

    Mưa máu tung bay, ma thần gào thét, đây không phải là máu đỏ thật sự mà đều do bụi nước ngưng tụ và tái hiện lại cảnh tượng đầy kinh khủng của các cường giả đã vượt qua cực cảnh ở ngày xưa đang liều mạng chém giết.

    Hai người quyết chiến đã gợi nên cuộc hoà ca giữa trời đất, tái hiện lại dị tượng của cuộc tranh bá giữa những người mạnh mẽ nhất thời cổ đại.

    "Thật không thể ngờ, quá mạnh mẽ!"

    Trong màn mưa máu đó, trong ánh chớp ầm ầm ấy, bên cạnh những vết rách không gian cực lớn kia, Ninh Xuyên với phong cách áo trắng tuyệt thế chẳng nhiễm chút bụi trần, không dính chút máu me, càng ngày càng siêu phàm thoát tục.

    Thế nhưng, mỗi một kích của hắn đều có thể rút lấy sức mạnh nhật nguyệt, tràn đầy khí tức sao trời, tựa như là những ngôi sao chết đang oanh tạc xuống dưới.

    Rầm!

    Chỉ một đòn tuỳ ý thì đã có thể xuyên thủng bầu trời, thần uy không cách nào tưởng tượng ra được.

    Mọi người đều tái xanh mặt mày, thứ sức mạnh này nếu như đánh lên trên người bọn họ thì sẽ ra sao? Dù cho có hàng trăm hàng ngàn Chân Thần tới thì cũng chẳng đáng để nhắc tới, sẽ bị giết sạch, không có chút khó khăn nào.

    Cũng chỉ có Hoang mới có thể chống lại, mới có thể chiến đấu với hắn.

    Trước đây không lâu mọi người vẫn còn cho rằng, Hoang chuẩn bị chết, nhưng hiện giờ lại mạnh mẽ như Thiên long, sức sống dồi dào, tinh lực cuồn cuộn.

    "Ôi trời, ta chịu không nổi nữa rồi!"

    Dưới lôi đài có người run rẩy, bịch, kẻ này ngãn nhào xuống mặt đất, khó lòng chống lại uy thế như vậy.

    Ở giữa không trung, ngay phía trước Thạch Hạo không hề có bất kỳ ai có thể chịu đựng được khí tức đầy đáng sợ của nắm đấm này, đúng là tựa như đánh nát càn khôn vậy.

    Quyền ấn này, không gì không xuyên thủng, mạnh mẽ vô cùng!

    Hai người quyết đấu, chỉ trong nháy mắt mà đã giao kích tới ngàn lần, giống như những tia chớp va chạm với nhau, mà mỗi lần va chạm lại phát ra thần quang chói mắt chiếu hết cả một vùng trời.

    Đây là cuộc chiến Thần nhân ngút trời, dù là chúng thần cũng buồn rầu, nội tâm ủ rũ, chênh lệch quá lớn.

    Người như vậy, từ trước tới nay có mấy ai?

    Đều là những người tài giỏi, tiện tay một đòn là có thể giết chết những kiệt xuất đồng đại, địch thủ của bọn họ không phải tồn tại ở một đời, mà cần phải tìm kiếm khắp từ xa xưa cho đến ngày nay, tìm kiếm trong dòng sông thời gian.

    Cũng chính là như thế, các chí tôn trẻ tuổi ở những thời đại khác nhau đều phong ấn tới đời này hòng mưu đoạt tạo hoá, cũng như gặp mặt tìm kiếm đối thủ.

    Nếu không, mỗi người đều sẽ trở thành những nhà vô địch trong cô tịch, cầu một trận bại cũng đầy khó khăn.

    "Ninh Xuyên, không phải ngươi luôn miệng nói rằng muốn trấn áp ta sao, ngon thì tới đây đi!" Thạch Hạo hét lớn đánh mạnh tới trước.

    "Nhất nguyên luyện hư không!" Ninh Xuyên khẽ quát, há miệng một luồng khí hỗn độn để tế luyện hư không, lập tức cả vùng thế giới này trở nên mơ hồ rồi dần xuất hiện ra một viên kim đan.

    Tiếp đó, nơi trán của hắn phát sáng, long văn dày đặc, đây chính là đại thần công trời sinh của hắn, chuyện kể rằng hắn có khả năng là một nhân vật cấm kỵ vô thượng nào đó chuyển sinh, từng dùng máu rồng để nuôi dưỡng mẫu thai nên đã lưu lại vết tích rồi hóa thành long văn.

    Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời đồn, không có ai chứng thực chuyện hắn là người chuyển sinh.

    "Ầm!"

    Thạch Hạo điên cuồng, bên ngoài cơ thể hiện lên hàng vạn luồng ánh chớp, hắn đang triển khai bí thuật Lôi đế, từng ngôi hóa do sấm sấm hóa thành xuất hiện dày đặc trong hư không.

    Từ xa nhìn lại tựa như là một chòm sao cổ xưa được kéo tới để trấn áp vùng hư không này.

    "Nổ!"

    Thạch Hạo hét lớn một tiếng, tòa bộ những ngôi sao do tia chớp hóa thành đều nổ tung, chòm sao cổ này xuyên thủng cả trời đất, đánh nát bấy không gian.

    Hắn dùng phương pháp này để phá giải cấm chế, bên ngoài thân thể thì hiện lên màu vàng óng cứ như là Kim thân bất diệt, hắn giơ nắm đấm kéo theo hàng vạn tia điện đánh về phía Ninh Xuyên.

    "Ầm!"

    Hai chưởng giao nhau lập tức bùng phát ra thần quang sáng chói, bốn phía đều bị thần mang bao trùm, võ đài rung lắc dữ dội.

    Ở nơi phương xa, đông đảo tu sĩ không ai là không hãi hùng khiếp vía, thứ sức mạnh này nếu mà lan tới gần thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người hóa thành thịt nát, chết ngay tức khắc.

    Hai người quyền đối quyền, quyền sau mạnh hơn quyền trước, tựa như muốn đánh nát chiếc lò bằng trời này để nhìn thấy trường sinh!

    Chiến đấu ở cấp bậc này thì dù là thiên cổ cũng hiếm thấy.

    Tong trận chiến liều chết này không ngừng bắn ra những màn hào quang tựa như là phi tiên, mưa ánh sáng chiếu khắp nơi.

    Thạch Hạo thở dài, đối thủ này quả thật rất là khó kiếm, mạnh mẽ tới mức quá đáng, nếu không phải hắn đã tu luyện tới một bước này thì chắc chắn sẽ gặp nguy ngay.

    Nên biết, từ khi hắn xuất thế tới giờ thì đây chính là lần đầu tiên gặp đối thủ, chính là tên Ninh Xuyên này.

    Ngày đó hắn đã chém bay bộ linh thân kia, cũng không phải do Ninh Xuyên không đủ mạnh mà là do Thạch Hạo và Thạch Nghị cùng nhau xuất thủ nên sự đáng sợ lúc ấy tới nghịch thiên.

    Trận bại đó cũng không thể chứng minh được vấn đề rằng Ninh Xuyên yếu kém, trái lại hắn lại thể hiện ra vẻ tuyệt đại của mình, lấy một địch ba!

    Lúc này, chân thân của hắn đã xuất hiện, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều kết hợp với trời đất, sở hữu uy năng to lớn, tựa như có thể trấn áp hết thảy, không ai ngang hàng!

    Thạch Hạo đương nhiên phải bội phục, người này không thẹn là nhân kiệt thiên cổ, là cường giả tuyệt đại.

    Trên thực tế, Ninh Xuyên còn kinh ngạc hơn cả hắn, trong lòng chập trùng sóng lớn, không thể nào bình tĩnh được.

    Nên biết, hắn chính là Lục Quan vương, tích góp tới sáu đời, vô địch thiên hạ là chuyênj đương nhiên, thế nhưng người trước mắt lại là quật khởi chỉ trong một đời!

    Ninh Xuyên tự đánh giá, mấy đời của hắn đều diễn biến tới cực điểm, suy diễn con đường của bản thân tới mức rõ ràng thấu triệt, không hề có chút vướng mắc nào, cho nên mới có thể quét ngang Tiên cổ, vô địch thế gian.

    Mà người trước mắt này thế nhưng lại tỏa sáng ngay bên trong thời loạn lạc, không hề có chút tích lũy nào của các đời trước, chỉ dựa vào đúng một đời, cho nên lúc này hắn không khỏi bội phục.

    "Gào!"

    Thời khắc này, đột nhiên Thập Quan vương với đầu tóc rồi bời hét lớn làm chấn động cả trời cao, người này tinh lực tràn ngập bao phủ cả đất trời.

    Không cần nói tới trên võ đài, dù là người đứng bên dưới với khoảng cách đủ xa cũng cảm thấy khó chịu, rất nhiều Chân Thần phun máu phè phè, bay ngược ra sau.

    Mà có một vài tu sĩ Thần Hỏa cảnh lại nứt toác thân thể, gần như nổ tung!

    Loại thần uy chấn thế này, đừng nói là thiên tài của ba ngàn châu mà ngay chính những cường giả tiền bối của dân bản địa cũng phải biến sắc.

    "Võ đài này, chỉ có người mạnh mẽ nhất mới có thể đứng thẳng, trước hãy đỡ một đấm này của ta đã, xem thử ngươi có đủ tư cách để đứng ở đây hay không!" Thập Quan vương hét lớn.

    Hắn tạm thời bỏ qua "Trích tiên", dáng vẻ long hành hổ bộ, tựa như một vị Thiên đế chuyển sinh giết thẳng tới gần Thạch Hạo và Ninh Xuyên.

    Tiếng ầm ầm vang dội, núi cùng biển vỡ tan!

    Thập Quan vương xuất quyền, đòn thứ nhất công kích về phía Thạch Hạo, đây là Long quyền có một không hai, một con Chân long đang quấn chặt trên cánh tay của hắn, còn bản thân hắn thì khí thôn vạn dặm đánh thẳng tới.

    Quyền này vừa ra đã khiến trời đất lật úp, ngoài tiếng rồng ngâm khắp cửu thiên thì cũng chẳng còn thấy cảnh gì nữa.

    "Ta cũng muốn xem thử ngươi có đủ tư cách đứng trên đài này hay không!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng, bật nhảy lên cao, tựa như Côn bằng vung cách giữa trời.

    Quả đấm của hắn phát sáng rồi biến thành màu vàng óng, đôi khi có một vài chấm đen lưu chuyển, đây chính là Côn Bằng quyền!

    Côn bằng quyết đấu Chân long!

    Va chạm giữa bảo thuật Thập Hung bùng phát, đây là lần giao thủ đầu tiên giữa Thập Quan vương và Hoang!

    Trong nháy mắt, trời cùng trăng mờ mịt, trời đất biến sắc, tiếng oa oa điếc tai tựa như là một đoàn ma quỷ gào khóc, các thần rơi lệ, tia chớp đỏ ngòm đan dệt, vô tận sấm chớp lan tỏa, còn có cả hình bóng Thần ma không cách nào đếm được số lượng hiện lên và không ngừng chết đi.

    Đây là cảnh tượng kỳ dị trong trời đất, đáng sợ vô cùng.

    Một con Côn bằng rời biển, một con Chân long xuất núi, lông Bằng nhuốm máu, Chân long gầm dài với vảy da vỡ nát.

    Đòn đánh này tạo nên kỳ cảnh đầy đáng sợ khiến ai nấy cũng khiếp sợ, rất nhiều cường giả lạnh lẽo cả chân tay, thủ đoạn và uy năng mạnh tới mức nào đây?

    "Ba luồng tiên khí!" Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, hắn nhìn thấy ba luồng tiên khí đang quấn quanh trên nắm đấm của Thập Quan vương, thứ này cũng giống như của hắn, vô cùng tuyệt thế.

    Đòn đánh này, tinh lực cuộn trào, thần lực chấn nhiếp thế gian.

    Hai người tách từ từ tách khỏi nhau.

    Thập Quan vương lộ ra ánh mắt khác thường, đời này lại làm cho hắn thêm mong chờ, lại thêm một tên địch thủ nữa xuất hiện!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)