FULL  Huyền Huyễn Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 922: Tự tin không gì sánh được
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute

    Thạch Hạo hóa thành một vệt cầu vồng, cánh Côn Bằng xé trời, tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã lao xuống nơi xa trong dãy núi!

    Ầm!

    Trên đôi cánh chim to lớn của hắn có vô tận tia chớp bao quanh, lúc này đã bùng phát hoàn toàn và đánh tới trước, đây chính là sức mạnh vô tận của sấm sét.

    "Ai?" Truyền nhân mạnh nhất đời này của Thần miếu quay đầu lại, lập tức hít một hơi lạnh, hắn tuy cũng có cánh lôi đình nhưng khi nhìn thấy biển sấm chớp kia cũng phải biến sắc.

    Quá mạnh mẽ, tia chớp hai màu đen trắng bay tới và quấn chặt lấy nhau, tia điện cuồn cuộn tựa như một dải ngân hà rơi xuống bao phủ nơi này.

    "Phá!"

    Hắn quát to một tiếng, là dòng dõi kiệt xuất nhất của Thần miếu, tu luyện kinh văn vô thượng, tất nhiên có phương pháp hóa giải.

    Trong hư không, vô tận khí kim loại hiện lên nối liền Kim Linh giới, dẫn dắt lôi đình đầy trời hướng về một bên, và cũng muốn biến hóa để bản thân sử dụng hòng phản kích giết lại địch thủ.

    Không thể không nói, Cổ Mông là một kỳ tài ngút trời, vô cùng mạnh mẽ, nếu không sao có thể ngạo thị ba ngàn châu thượng giới, sánh ngang truyền nhân Tiên điện Đế Trùng.

    "Ầm ầm ầm... "

    Tia chớp khuấy động, đã bị bảo thuật kim loại kia dẫn dắt nên xung kích về một phía, bắt đầu ngưng tụ phù văn, chuẩn bị được hắn sử dụng.

    Xoẹt!

    Đột nhiên, một tia hồ quang điện nổ tung trong biển sấm sét, tất cả lôi đình bị dẫn dắt ra ngoài nọ đồng thời bùng phát làm cho vùng hư không đó hóa thành hàng ngàn hàng vạn khe nứt lớn.

    Lông tóc Cổ Mông dựng đứng, hắn tất nhiên biết là ai đến, cách xa như vậy nhưng lại có thủ đoạn như thế khiến hắn giật cả mình.

    Ầm!

    Một tiếng vang thật lớn, sấm chớp bao phủ trời cao, uy lực mạnh mẽ khiến người ta không thể tin được.

    Cổ Mông bay lui, không dám chạm trán, hắn cảm giác được sức mạnh kia vô cùng bàng bạc, sắc mặt cực kỳ khó coi nhanh chóng tránh ra ngoài.

    Là Thánh tử đời này của Thần miếu, được xem như một thanh niên mạnh mẽ nhất thượng giới đời này, vậy mà hắn phải tránh lui, trong thế giới của hắn rất khó tưởng tượng, hầu như không có cảnh tượng như vậy.

    Thế nhưng đối mặt Hoang, hắn chỉ có thể làm như vậy, đây là lựa chọn tốt nhất!

    Dù vậy thì hắn gần như vẫn bị bắn trúng, dùng tốc độ lướt ra xa vô tận đứng trong hư không, toàn bộ mái tóc mang theo hồ quang điện với tiếng vang lốp bốp, đây là dư âm gây nên.

    Tuyết Hoàng đã dừng lại và lộ vẻ kinh sợ, vốn nàng đã kiệt sức do thương thế quá nặng nhưng khi quay đầu lại thì thấy được cảnh tượng như thế.

    Lúc này, Thạch Hạo đã đến, trong chớp mắt khi sấm chớp tản ra thì thân thể xuất hiện, hắn hạ xuống ngọn núi và lạnh lùng nhìn truyền nhân mạnh nhất Thần miếu.

    Cổ Mông trong lòng giật mình, cố lấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Thạch Hạo nói: "Hoang, chỉ mình ngươi mà cũng muốn khiêu chiến với mấy vị Vương cổ đại sao?"

    Thạch Hạo không nói gì, tóc đen rối tung, cặp mắt thăm thẳm nhìn hắn rồi lại nhìn chung quanh, chiến khí mạnh mẽ trong cơ thể tràn ra khiến hư không nổ vang.

    Hắn đang cảm ứng xung quanh có bố trí trận pháp hay không, lát sau mới nói: "Vương cổ đại, ta đã giết một tên!"

    Kiểu nói này, tự tin và bá đạo, không mảy may sợ hãi, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Mông, giơ chưởng lên, phát ra hào quang óng ánh rọi sáng bầu trời.

    Trong chớp mắt thôi, mây đầy trời tan vỡ, toàn bộ tan hết!

    Đây là chiến ý của hắn, tràng vực vô hình khuếch tán, vạn vật kinh hồn nhanh nhanh lui tránh.

    Chỉ trong nháy mắt này, truyền nhân mạnh nhất Thần miếu nhíu mày, hắn gặp phải áp lực lớn lao, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của đối thủ, lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng.

    "Hoang, thù oán của ngươi với Thần miếu không sâu, cũng không phải là không thể hóa giải!" Cổ Mông nói.

    "Nói!" Thạch Hạo hờ hững mở miệng, chỉ một chữ, ngắn gọn và khiếp người.

    Lông mày Cổ Mông nhảy lên, đối phương thẳng thắn như thế, dùng thái độ ấy để đối đáp hắn thì không phải là đang coi thường chứ còn là gì nữa đây? Hắn lập tức lạnh lẽo và nổi lên sát ý.

    "Ngươi giết thánh thú kim văn Bạch hổ của giáo ta nên phải đền bù, nếu để ta mang Tuyết Hoàng này đi, coi như xong." Cổ Mông nói.

    Tuyết Lâm nghe vậy, lông chim trắng như tuyết toàn thân xù lên và đầy giận dữ, nàng hóa thành một thiếu nữ với dung nhan tuyệt thế, tóc bạc rối tung, chỉ là nơi ngực có một lỗ đáng sợ không ngừng chảy máu.

    "Cổ Mông, Thần miếu ngươi thật can đảm đó, năm đó từng chịu thiệt dưới tay Cổ tổ ta, giờ muốn dùng chuyện này để làm nhục bộ tộc ta sao?" Tuyết Lâm lạnh giọng nói.

    Thạch Hạo xua tay, không muốn nàng phải tức giận, nói: "Chất thịt kim văn Bạch hổ rất ngon, còn nữa không?"

    "Ngươi... đang khiêu khích ta đấy hả, ta có ý hòa giải thế nhưng lại tỏ vẻ như vầy với ta đó hả." Cổ Mông âm trầm lạnh lẽo nói.

    Thạch Hạo nghe vậy thì liền bùng phát, đánh tới trước nói: "Tuyết Lâm là bạn ta, ngươi lại đuổi giết, lại dám ở trước mặt ta thu nàng làm chim thần hộ miếu, là ai làm nhục ai hả? Rút thủ đoạn nhỏ nhoi của ngươi lại đi, chẳng phải là muốn kéo dài thời gian sao?"

    Ầm!

    Thạch Hạo đánh một quyền về phía trước, đất trời cùng chiến, sức công kích thế này quá khủng khiếp khiến cho Cổ Mông biến sắc lùi sang ngang, và phải lấy bí bảo ra chống lại.

    Trước đây hắn rất tự tin, thế nhưng gặp Thạch Hạo thì hắn đã đâm ra sợ hãi.

    Tuy nhiên, chỉ cần kiên trì thì vẫn được, không nhất định phải tự tay giết Thạch Hạo.

    "Hoang, ngươi tới chưa!" Một tiếng quát như sấm sét chấn động cả Kim Linh giới.

    Loáng thoáng, một luồng sát ý kinh thế hiện lên nơi xa, vọt tới tận trời cao, thứ này hóa thánh một ma ảnh màu đen đứng sững ở cuối chân trời!

    Đó là một bóng người vô cùng đáng sợ chưa hề hạ xuống, bởi vì khoảng cách quá xa xôi, hiện ra ở vô tận, chỉ là dọa nạt mà thôi, đó là Hắc Ám Thần tử.

    Uy năng của hắn quá mạnh mẽ, đè ép cả một vùng Kim Linh giới.

    "Giết!"

    Cổ Mông hoàn toàn yên tâm, bắt đầu dốc sức xuất thủ, từng bí bảo được lấy ra để chống lại Thạch Hạo hòng tranh thủ thời gian.

    Hắc Ám Thần tử vẫn chưa thật sự đến, thế nhưng chỉ cần xuất hiện ở giới này cũng là một loại uy hiếp lớn!

    Có không ít tu sĩ theo sau tiến vào giới này, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đều run rẩy, sức mạnh và uy năng kia quá mạnh mẽ, không cách nào sánh vai, ai cũng sinh ra tâm lý quỳ lạy với hắn.

    "Có gan đến đi!" Đối với chuyện này, Thạch Hạo chỉ có vài chữ như thế. Hai chân hắn chưa từng di chuyển, cánh tay phải mở rộng, trấn áp về Cổ Mông, ánh mắt vô tình.

    "Răng rắc!"

    Tiếng bí bảo rạn nứt truyền đền, trong hư không một cây thương màu bạc vỡ nát, điều này làm cho truyền nhân mạnh nhất Thần miếu biến sắc, đối phương quá bá đạo, tay không hủy đi bảo cụ cấp Chân Thần, dễ như ăn cháo.

    "A... " Cổ Mông thét dài, triển khai Cửu Thiên Thập Địa kinh thần bí khó lường, hắn không tin mình lại thua Thạch Hạo. Ngày đó truyền nhân Tiên điện đại chiến với Thạch Hạo mấy ngàn hiệp, mà hắn không kém Đế Trùng, dù thế nào cũng phải chặn lại mới được.

    Khóe miệng Thạch Hạo lộ ra một tia cười gằn, nói: "Quân Đạo có thù oán với ngươi à, không hề nói sự thật cho ngươi?"

    Đột nhiên, trong hư không có một vệt ráng lành óng ánh tỏa ra, ánh kiếm cuồn cuộn, sát khí làm tất cả sinh linh của Kim Linh giới khiếp sợ, quá khủng khiếp, khí tức sát đạo không gì sánh được.

    "Trời ơi, Vương cổ đại khủng khiếp nhất của Thiên quốc xuất hiện rồi!"

    Giờ phút này không cần nhiều lời, tất cả tu sĩ theo tới đều biết, chiêu kiếm này đến cùng là đáng sợ cỡ nào, có thể dễ dàng giết chết Chân Thần.

    Sức mạnh kia, góc độ xuất kiếm ấy, thời cơ lựa chọn đó, đều là tốt nhất!

    Là muốn bịt hết đường sống của Thạch Hạo, quái thai cổ đại của Thiên quốc đã tới và đã ra tay.

    Xoẹt!

    Đột nhiên, trong hư không tỏa ra một ánh kiếm mạnh mẽ tuyệt thế khác, thứ này lại mang theo mưa ánh sáng, tựa như Vũ hóa phi tiên, chém về trung tâm sát khí đang cuồn cuộn.

    Ầm!

    Tựa như pháo hoa rực rỡ nhất đang tỏa ra, sát khí biến mất, mọi người chỉ nhìn thấy một thanh thần kiếm sắc bén lóe lên rồi biến mất, từ chỗ đó tiến vào trong hư không.

    Có thể khẳng định, đó là vương giả cổ đại của Thiên quốc!

    Mà chuyện khiến người ta bất ngờ nhất là hiện trường lại có thêm một Thạch Hạo cầm tiên kiếm Đại la trong tay, vừa nãy chính hắn chém ra ánh kiếm công kích thợ săn Thiên quốc.

    Đây mới là chân thân sao? Tất cả mọi người đều chấn động trong lòng.

    "Ầm!"

    Đột nhiên, hư không đổ nát, một bóng đen xuất hiện, một chưởng đập nát trời cao, vô cùng cuồng bá, mang theo khói đen đầy trời phủ xuống nơi này tấn công về phía Thạch Hạo.

    "Đùng!"

    Hai người bùng phát ra vô tận phù văn, sóng thần lực như đại dương chấn động kịch liệt, hiển nhiên đây là một lần đối đầu không gì sánh nổi.

    Mọi người lần nữa há hốc mồm, đây là Hắc Ám Thần tử, hắn đến rồi, thế nhưng bóng người to lớn đứng sừng sững nơi chân trời kia là ai?

    Tất cả mọi người đều phát run, đại quyết chiến nơi này đều diễn ra trong nháy mắt, biến cố kinh người liên tiếp xảy ra.

    Rất nhanh mọi người hiểu được, truyền nhân mạnh nhất Thần miếu chỉ là mồi nhử, chỉ là phối hợp biểu diễn, Vương cổ đại của Thiên quốc mới là người thi hành việc giết chóc.

    Tuy thế, chân thân Thạch Hạo dĩ nhiên lại ẩn trong bóng tối, thời khắc quan trọng mới xuất hiện.

    Mà Hắc Ám Thần tử cũng như thế, chân thân không ở phía cuối trời, thân thể chân chính là ở đây, đánh một đòn tuyệt sát.

    "Thùng thùng... "

    Đất trời run rẩy, Hắc Ám thần tử và chân thân Thạch Hạo quyết đấu, phát ra thần quang óng ánh, khói đen bốc lên, bao trùm mặt đất.

    Cách đó không xa, Cổ Mông tức giận, Hoang quá xem thường, chỉ cho một linh thân tới đối phó hăn, chân thân không hề đối mặt.

    Rất nhanh, tâm tình hắn lại nguội lạnh, trợn tròn mắt nhìn giữa chiến trường.

    Ngoài cơ thể Hoang có một tia tiên khí thần bí và thánh khiết đang vờn quanh.

    "Quân Đạo, ngươi lừa ta!" Hắn cắn răng, chẳng trách trước đó Hoang đã nói thế, lần này hắn đơn giản chỉ là bia đỡ đạn, chỉ là công cụ hấp dẫn sự chú ý của Hoang.

    Quân Đạo từng nói với hắn, Hoang chưa hề tu thành tiên khí, ngoại giới đều nghe sai rồi đồn bậy, tương tự Đọa Thần tử cũng chưa thành công.

    Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là nói dối!

    "Quái thai cổ đại của Thiên quốc đâu, kêu hắn lăn ra đây đi, cùng lên một lượt!" Thạch Hạo quát lên.

    Lời này càng khiến Cổ Mông thêm kinh sợ và tức giận, chân thân của Hoang vẫn không thèm liếc hắn một cái, trong lòng hắn đối thủ chỉ có Hắc Ám Thần tử và Vương giả khủng khiếp của Thiên quốc.

    "Hắn đi rồi, một đòn không trúng chắc chắn sẽ không ra tay lần thứ hai ở cùng một nơi." Hắc Ám thần tử nói, hắn đứng sững trong minh vụ, bóng người đen kịt và mơ hồ, chỉ có một đôi mắt là như ngọn lửa đang rực cháy đáng sợ.

    "Một mình ngươi cũng dám đánh với ta sao?" Thạch Hạo cười to.

    "Sao lại không dám, ta đến đây chính là muốn đánh với ngươi một trận!" Hắc Ám Thần tử lạnh lùng nói, giọng hắn cộng hưởng chấn động khiến trời cao dày đặc vết rách.

    Cách đó không xa, Cổ Mông không nói lời nào mà chỉ xoay người rời đi.

    "Muốn thu bằng hữu của ta về làm chim thần hộ miếu ngay trước mặt ta, ngươi còn muốn đi à?" Linh thân Thạch Hạo hét lớn, lần này không hề giữ sức gì nữa.

    Keeng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng chói mắt hoàn toàn do phù văn tạo thành, bên trong ẩn chứa vô tận chân nghĩa đại đạo.

    Cổ Mông không ham chiến, hắn muốn nhanh chóng chạy trốn bởi vì hắn cảm thấy vô cùng u tối do đã bị người lợi dụng.

    Cổ Thánh tử của Thần miếu khi biết kim văn Bạch hổ mà mình nuôi dưỡng bị giết thì quả thực đã nổi giận, lúc đó được mời ra mặt nhưng có chút do dự, không thiết tha hợp tác với mấy thế lực kia.

    Cổ Mông cũng hiểu, nếu hôm nay mình chết, mấy người Quân Đạo chắc chắn có thể mời được Cổ Thánh tử, lôi kéo hắn đi cùng.

    Hắn tức giận, vô cùng oan ức, muốn rống to lên.

    Nhưng mà, Hoang căn bản không thèm để ý, ánh kiếm như cầu vồng xé nát thiên địa, lợi hại hơn nhiều lúc nãy, khiến hắn không đỡ nổi.

    "Phụt!"

    Đầu Cổ Mông bay lên mang theo một mảng máu lớn, hắn tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng, cứ thế bị giết sao, cũng quá nhanh?

    Đây chính là sức chiến đấu sau khi tu ra một tia tiên khí ư? Thực sự khủng khiếp đến mức hắn khó có thể tin.

    Không cho hắn suy nghĩ nhiều, nguyên thần trong đầu lâu bị kiếm khí xâm nhập tiêu diệt, hắn đã là "người chết đạo tiêu"!

    Xoạt!

    Linh thân và chân thân Thạch Hạo hợp lại quyết đấu cùng Hắc Ám Thần tử, đồng thời hướng về bốn phía truyền âm nói: "Còn có ai không, muốn đánh cứ đến đây!"

    Khắp nơi, tất cả mọi người đều khiếp sợ, sự ngông cuồng này đạt tới trình độ cỡ nào chứ, hình ảnh một chiêu kiếm lấy đi đầu lâu của truyền nhân mạnh nhất Thần miếu lúc nãy quá mức chấn động, phảng phất còn đang trước mắt, mà lúc này Thạch Hạo lại truyền âm, muốn đánh với địch thủ mười phương, không sợ đánh hội đồng.

    "Không hổ là Hoang, vô cùng mạnh mẽ, cũng có tự tin vô địch." Có người thán phục.

    Loại thô bạo và tự tin kia, đều phát ra từ khung xương, không sợ tất cả địch thủ trên thế gian.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 923: Hắc Ám thần tử
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute

    Một chiêu kiếm ngang trời, ánh sáng lạnh lùng soi sáng Kim Linh giới, chém chết truyền nhấn mạnh nhất Thần miếu, vô cùng ngông nghênh bá đạo!

    Nên biết rằng, người kia là một trong những kỳ tài mạnh nhất ba ngàn châu đời này, tư chất ngút trời, bễ nghễ người cùng thế hệ, thế nhưng giờ lại bị Hoang một kiếm chém bay đầu.

    "Răng rắc!"

    Khe nứt hư không dày đặc, đại chiến phía trước vô cùng kinh người, nơi đó từ lâu đã sục sôi.

    Hắc Ám Thần tử quyết đấu Hoang!

    "Đó là thứ gì thế, ngoài cơ thể bọn họ sao lại có một tia khí trắng lượn lờ?" Có người ngờ vực nhìn về chiến trường đầy đáng sợ kia thì trong lòng chấn động, thần hồn run rẩy.

    Thiên địa rạn nứt, ngọn núi kim loại bên dưới không ngừng bị nung chảy, dù khoảng cách rất xa và chưa hề bị phù văn của hai người quét trúng nhưng vẫn bị ảnh hưởng, khó có thể sừng sững như trước được.

    Thân thể hai người rất mơ hồ thế nhưng có cùng một đặc điểm, đó là bên ngoài cơ thể đều có một tia khí trắng tràn ra từ cơ thể, càng tôn thêm vẻ bí ẩn và mạnh mẽ của bọn họ.

    "Sao ta lại cảm thấy bọn họ vượt xa chúng ta, quả thật tựa như Thiên Thần, căn bản không thể nào chống lại?" Có một vị sơ đại mở miệng, âm thanh hơi có chút run rẩy.

    Tất cả mọi người đều sợ hãi, cảm giác này vô cùng thật, hai người đằng trước quá khủng khiếp, Chân Thần có tới cũng căn bản không thể chống cự, mạnh đến không còn gì để nói.

    "Tiên khí! Bọn họ... thế mà đã bước ra bước kia!"

    Có người sợ hãi hét lên, mặc dù có không ít người đã đoán được thế nhưng hiện giờ lại có người hét toáng nên vẫn tạo thành cơn chấn động không hề nhỏ.

    "Trời ơi, bọn họ đã tu ra một tia tiên khí, đã thành công rồi ư, đã vượt qua người xưa!"

    Một tiếng kêu sợ hãi đã gợi ra sóng lớn ngập trời, tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh được, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và kích động, việc này chính là đang khai sáng ra một kỳ tích.

    Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiên khí nên trong lòng run rẩy không thôi, ánh mắt thì lộ vẻ cuồng nhiệt, bọn họ vẫn không cách nào tin tưởng được đây lại là sự thật.

    Thạch Hạo đại chiến cùng Đọa Thần tử trước kia, chiến trường là một nơi hung địa, cả ngày đều bị sát khí bao phủ nên dù có tiên khí tràn ra thì cũng không cách nào thấy được.

    Mà trận chiến đó lại có rất nhiều lời đồn, không ít người suy đoán rằng bọn họ đã bước ra bước kia, đã tu thành tiên khí, nhưng cuối cùng cũng không có bằng chứng.

    Hơn nữa, sau đó Quân Đạo khăng khăng khẳng định, Thạch Hạo và Đọa Thần tử chưa thành công, vì vậy mọi người cũng không suy nghĩ nhiều.

    Nhưng, bây giờ đã thấy tận mắt!

    "Xem ra Đọa Thần tử chết không oan, Quân Đạo cũng nhìn nhầm rồi, Hoang... bước ra bước kia từ lâu rồi!"

    "Thật đáng sợ, không ngờ hắn lại thành công!"

    Nơi này sôi trào, gợi ra sóng lớn mênh mông.

    Nếu là Hắc Ám Thần tử thì mọi người đã có chút chuẩn bị tâm lý thừa nhận, bởi vì cơ thể hắn quá siêu phàm, là xác ướp cổ được chôn từ kỷ nguyên trước và đến nay mới thức tỉnh.

    Không cần nghĩ nhiều, kiếp trước hắn có lai lịch rất lớn!

    Thậm chí có người còn đoán, có thể hắn là cường giả của kỷ nguyên trước, sau khi chết và được chôn trong lòng đất, thân thể không nghững không bị phân hủy mà còn trường tồn tới nay.

    "Ầm!"

    Trong hư không, tốc độ hai người quá nhanh, không khí nổ tung hóa thành từng mảnh sương mù, bọn họ ra tay cực nhanh, phù văn như sao chổi nổ tung tỏa ra.

    Đột nhiên, trong bóng tối có người ra tay, là sát thủ mạnh mẽ của Thiên quốc còn sống sót, những ai tới được đây đến được đây thì đều là tinh anh, đều vô cùng cao siêu, hắn không một tiếng động đã đến ngay sau lưng Thạch Hạo, mãi đến tận lúc ra tay thì mới có phù văn phát ra.

    Nhưng, chuyện làm người ta giật mình lại xảy ra, tuy kiếm khí của thanh sát kiếm này như cầu vồng, làm cho hư không vặn vẹo thế nhưng khi đến gần thân thể Thạch Hạo thì bị chặn đứng.

    Một tia tiên khí mông lung hóa thành sương mù mờ mịt dán sát vào thân thể, hòa vào thể phách của Thạch Hạo, khiến cho hắn phát ra ánh sáng óng ánh.

    Thần kiếm chết chóc tanh máu kia rung dữ dội, tựa như đang chịu phải áp lực cực lớn.

    Sắc mặt sát thủ biến sắc, vốn một đòn nếu không thành công thì hắn sẽ lập tức rút lui, thế nhưng lần đầu tiên có thể đến được gần Hoang như vậy khiến hắn vô cùng không cam tâm nên mạnh mẽ đẩy kiếm, đâm về trước hòng đạt được mục tiêu.

    Chuyện khiến hắn phải sợ hãi xảy ra, pháp kiếm cấp Chân Thần màu đỏ sẫm này theo sức mạnh đâm về trước của hắn lại gãy thành từng đoạn, hóa thành bột kim loại.

    Điều này quá khủng khiếp làm cho sát thủ như hắn cũng dấy lên nỗi sợ khó tả, sau khi tu thành một tia tiên khí thì sự đáng sợ sẽ đến mức nào? Căn bản không có biện pháp để mà so sánh!

    Cỡ trình độ như bọn họ mà muốn đối phó Hoang thì rõ ràng là vô dụng, người ta quay lưng đứng ở đó mà hắn cũng không cách nào đâm vào được!

    "Ầm!"

    Cốt văn bên trong pháp kiếm cấp Chân Thần màu đỏ sậm nổ tung hóa thành một đốm lửa rồi biến mất, binh khí mạnh mẽ như vậy lại cứ thế hóa thành tro bụi.

    "Không!"

    Sát thủ kinh sợ, sau lưng người kia truyền đến một nguồn sức mạnh ép hắn tới nghẹt thở, dù có muốn rút lui thế nào cũng không được, miệng mũi hắn vô cùng khó chịu, thất khiếu đều phun máu.

    Đúng vào lúc ý thức mơ hồ thì hắn mới hiểu một sự thật, Hoang không hề quay đầu lại, từ đầu đến cuối đều không ra tay đối phó hắn.

    "Sau khi tu thành một tia tiên khí thì thật là đáng sợ, thần linh bình thường căn bản không có khả năng chống lại được!" Đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn.

    Sau đó, bụp, cả người hắn vỡ nát, một mảnh sương máu bốc lên, ngoài ra không còn thứ gì lưu lại.

    Mọi người nghẹn họng trợn mắt, lưng phát lạnh, hơi lạnh khuếch tán ra toàn thân.

    Bọn họ thấy rõ, sát thủ kia xuất hiện một cách đột ngột rồi đâm thẳng từ đằng sau lưng của Thạch Hạo, nhưng không hiểu sao bị dính chặt lấy, trong khi đó Hoang lại vẫn đang đối đầu với Hắc Ám thần tử, hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt, không ngừng thay đổi vị trí, mà sát thủ kia cũng dinh chặt lấy hắn cho đến tận lúc hóa thành mưa máu mới thôi.

    "Quá khủng khiếp, tựa như là một người rơm bám chặt trên người bị tan vỡ do vận động quá mức."

    Mọi người sau khi hoàn hồn thì cảm thấy tê cả da đầu, sau khi bước ra bước kia thì sẽ mạnh tới mức nào? Thợ săn của Thiên quốc cũng chẳng hề được Thạch Hạo để trong lòng, cứ thế kéo kẻ này chặt lấy mình cho tới khi tự nổ mới thôi.

    "Ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao Vương cổ đại rất khó tu thành tiên khí, chắc chắn là vô cùng khó khăn, thế nhưng một khi luyện thành thì có nghĩa là có thể tung hoành Cửu thiên Thập địa rồi!"

    Có người than thở, vừa ước ao vừa kiêng kỵ nhìn hai người với thần sắc phức tạp.

    "Ầm!"

    Lần này, Hoang cách không chạm chưởng cùng Hắc Ám thần tử, âm thanh phát ra đặc biệt nặng nề, tựa như Tiên cổ đang nổ vang, chấn cho khí huyết của rất nhiều người cuồn cuộn.

    "Khụ... "

    Một ít người thực lực yếu thì phun đầy máu, lảo đảo rút lui, vẻ mặt sợ hãi, bọn họ đã đứng nơi xa nhất thế nhưng vẫn bị động tĩnh hai người kia gây ra làm cho bị thương.

    Thạch Hạo tập trung cao độ, lần đầu tiên hắn gặp một sinh linh như vậy, thân thể mạnh không tưởng, tuyệt đối vượt qua cảnh giới của bản thân.

    Hắc Ám Thần tử đứng trong hư không, xung quanh minh vụ bốc lên, chỉ có một đôi mắt tựa như ngọn lửa ma quỷ, tia lửa âm u đáng sợ và ngang tàng không tả được.

    Cơ thể hắn vượt xa đối thủ cùng thế hệ, lúc bị đánh thì có thể tự động phát ra phù văn phản hồi lại đối thủ, loại tia sáng kia có thể xuyên thủng mọi thứ, thần bí và đáng sợ.

    Xoạt!

    Thạch Hạo đấm một quyền, tựa như một dải ngân hà quét tới, đó là do vô số cốt văn đan xen, ký hiệu thần bí tỏa ra, thần uy chấn động thế gian!

    Thế nhưng, Hắc Ám Thần tử không ngăn cản mà cứ thế đánh thẳng tới trước, minh vụ bốc lên, cơ thể hắn tự động phát sáng, vị trí bị một quyền của Thạch Hạo bao phủ lại bay ra một áng lành, sau đó bùng phát.

    Thân thể Thạch Hạo lướt ngang đồng thời từ năm ngón tay trái tựa như vuốt rồng bay ra năm chùm sáng rực rỡ, nếu như người khác bị thứ này đâm trúng thì chắc chắn thân thể sẽ thông suốt từ trước ra sau, lưu lại năm lỗ máu.

    Vậy mà thân thể Hắc Ám thần tử lại vang lên những tiếng leng keng tựa như đang rèn thép, tia lửa văng khắp nơi, đồng thời vị trí ấy phát ra ánh sáng tím như biển rộng lao nhanh quét hướng Thạch Hạo.

    "Ầm!"

    Thạch Hạo cất bước và triển khai Súc địa thành thốn, sau đó cả người bay lên, thân thể xoay tròn, một chân đột nhiên quét ra ngoài, phát ra thanh âm của rồng và rắn.

    Trên thực tế, quả thật có một con Chân Long và một con Kim Xà đang quấn quanh và đánh về Hắc Ám thần từ, uy thế bá đạo!

    Động tác Thạch Hạo nhìn như đơn gian thế nhưng đều là tán thủ mạnh mẽ nhất, có cái đạt được ở bí cảnh Nguyên Thiên, có cái thì tự mình nghĩ ra.

    Vù!

    Nơi bả vai của Hắc Ám Thần tử trúng phải công kích thì hiện lên một chùm sáng đen rồi hóa thành một con Ma Phượng vô cùng khủng khiếp, con này mang theo ngọn lửa màu đe, đánh về phía Long Xà.

    Rầm!

    Trời đất nứt toác, hư không nơi này sụp đổ, cảnh tượng kinh người.

    Mà phía dưới, hơn trăm ngọn núi kim loại liên tục sụp xuống hóa thành mảnh vụn kim loại, sau đó lại trở thành chất lỏng kim loại nóng bỏng.

    Nơi này rất kỳ dị, cảnh tượng khủng khiếp.

    Thế này thì đánh thế nào được, thân thể của Hắc Ám Thần tử quá đáng sợ, từng tấc trên cơ thể đều phảng phất như đang phong ấn một loại bảo thuật, một khi bị công kích thì lập tức tỏa ra cốt văn.

    Ngay cả Thạch Hạo cũng thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ như vậy, không hề có chút biện pháp nào!

    Trước đây, thân thể hắn luôn luôn vô song, chỉ bằng vào thân thể đã có thế áp chế đối thủ, hôm nay lại gặp phải một tên quái vật với thể phách như kim cương, bất diệt bất hoại, còn có thể tự động phát ra bảo thuật!

    Đây không phải là do nguyên thần điều khiển mà là do bản năng của thân thể đang giải phóng!

    Giờ phút này Thạch Hạo mới biết, kiếp trước Hắc Ám Thần tử có lai lịch kinh thiên, ngay cả thời gian cũng không thể tiêu diệt được thân thể đáng sợ của hắn, những sự tình nãy giờ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi.

    "Một giấc ngủ ngàn thu, chỉ còn sót lại thân thể tả tơi này, tóm lại vẫn có sự chênh lệch rất lớn, nếu không thì con sâu như ngươi thì làm sao có thể nào múa máy được trước mặt ta." Hắc Ám Thần tử hời hợt nói.

    Điều này làm cho rất nhiều người run sợ, hắn quả nhiên rất ngông cuồng, ngay cả khi đối mặt với Hoang cũng tự phụ cùng với vẻ khinh bỉ như thế.

    Thạch Hạo lạnh nhạt nói: "Một xác chết mà thôi, không thấy dị hay sao mà còn kiêu ngạo nữa hả, ngươi có cái gì nào? Nguyên thần chẳng qua là mới xuất hiện cho nên cũng chẳng hề có chút liên quan gì tới thân thể kiếp trước của ngươi cả, thành tựu của kẻ kiếp trước chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi có thể đứng ở chỗ này cũng chỉ là nhờ may mắn vì có một xác chết không tệ, nếu không thì chẳng là cái đếch gì!"

    Trong lúc nói chuyện hai người vẫn ngang dọc trên trời dưới đất với tốc độ cao, đã giao thủ hàng ngàn hàng vạn lần.

    "Vô dụng, trong Tiên cổ này không người nào có thể giết ta, quyết chiến với ta thì có nghĩa là cuộc đời bọn ngươi sẽ kết thúc!" Hắc Ám Thần tử âm trầm nói.

    Ầm!

    Hắn tấn công, nhanh chóng lao tới đánh giết Thạch Hạo, một tia tiên khí nhàn nhạt lượn lờ ngoài cơ thể, rất nhiều nơi trên thân thể phát sáng, bảo thuật đan xen vào nhau, dị tượng kinh thiên.

    "Thì ra là thế!" Thạch Hạo mở thiên nhãn, nhìn tia tiên khí trong minh vụ kia thì gật gật đầu nói: "Chỉ đến thế thôi."

    "Chém!" Hắc Ám thần tử quát lên, toàn bộ cánh tay phải hóa thành một thanh thần kiếm màu đen bổ thẳng xuống, thân thể lại hóa thành kiếm thai, khí tức hắc ám tăng vọt.

    "Tia tiên khí trên người ngươi căn bản không phải tự mình tu ra mà là dựa vào thân thể kia tẩm bổ mà thành, chút thành tựu đó mà cũng dám kiêu ngạo à?" Thạch Hạo cười gằn, giương đôi cánh Côn bằng to lớn, xé trời lao tới!
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 924: Kiếm chém Thần tử
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute

    Kiếm thai hắc ám do cánh tay phải của hắn hóa thành chém tới, sắc bén và mạnh mẽ, ánh đen tỏa ra ngập trời.

    Thạch Hạo lướt ngang, cặp cánh Côn Bằng sau lưng bùng phát tựa như đám mây bao la bát ngát che phủ bầu trời, hai khí âm dương chuyển động va mạnh vào nhau, bắn ra từng tia sương mù hỗn độn!

    "Ầm!"

    Đòn đánh này làm cho hư không nổ tung, khi kiếm thai màu đen va chạm cùng cánh Côn Bằng thì tia lửa văng khắp nơi.

    "Keeng!"

    Kiếm khí cuồn cuộn, tiếng vang chói tai.

    Nhưng mà, những kim vũ* ở phía Thạch Hạo cũng đầy trời hóa giải tất cả.

    (*): Vũ - Lông chim.

    Tuy thế, sau một khắc thì phiền phức xuất hiện, cả người Hắc Ám Thần tử phát sáng, các loại bảo thuật tỏa ra quét thẳng tới trước.

    Bởi vì sức lực mà Thạch Hạo vận dụng vừa nãy quá to lớn, cánh Côn bằng tựa như đám mây đen vàng chói che kín cả bầu trời, tất cả công kích đều bắn mạnh lên toàn bộ cơ thể của đối phương.

    Việc này tựa như là chọc vào tổ ong, làm cho bản năng thân thể của kẻ này phóng thích thêm một bước, bảo thuật liên tục được kích phát và nối liền với nhau tạo nên một cuộc bùng phát toàn diện, cảnh tượng vô cùng rợn người.

    Rất rõ ràng, Thạch Hạo là cố ý, hắn đang thăm dò thân thể của Hắc Ám Thần tử, hắn không tin tất cả các nơi trên thân thể này đều có phong ấn phù văn đáng sợ, chắc chắn sẽ có điểm yếu nào đó.

    Nếu không, chỉ thuần túy là công kích thì hắn còn có thủ đoạn mà bản thân chưa hề sử dụng tới!"

    Mây đen cuồn cuộn, bảo thuật đan dệt, lại thêm tiếng tụng kinh vang lên, bắt nguồn từ thân thể Hắc Ám Thần tử, điều này rất kinh khủng.

    Xoạt!

    Thạch Hạo lướt ngang, tiếp tục khống chế bảo thuật, sấm chớp liên miên được phóng xuất toàn bộ nhấn chìm lấy Hắc Ám Thần tử, càng kích thích thêm khiến cho thân thể hắn càng thêm óng ánh, phảng phất như bốc cháy.

    Không thể không nói Thạch Hạo rất tự tin, trong hoàn cảnh này mà vẫn tỏ vẻ thèm khát, việc hắn nghĩ tới cũng không phải là làm cách nào để giết địch thủ một cách nhanh nhất mà là muốn tìm hiểu toàn bộ về kẻ này.

    Một bộ thi thể có độ tuổi ở những năm đầu niên đại này, thậm chí rất có thể bắt nguồn từ kỷ nguyên trước khiến cho hắn thấy hứng thú.

    Thạch Hạo không thể không thán phục, thân thể đối phương thật đáng sợ, chỉ cần phản ứng của bản năng thôi mà đã có thể tiêu diệt cả đám thiên tài, bảo thuật tự phóng thích, kiên cố vững vàng, bẩm sinh đã ở thế bất bại.

    Rất nhiều người đều thấy được, dù Hắc Ám Thần tử đứng một chỗ không hề ra tay, tùy ý cho những người quan chiến vây công thì cũng khó mà bắt được hắn, ngược lại sẽ bị thân thể kia giết chết.

    "Ồ, có một chỗ chưa hề phát sáng, không có bảo thuật và phù văn bay ra, lẽ nào đó là điểm yếu?" Thạch Hạo nói.

    Đây là thành quả khi hắn công kích toàn diện và đã nhìn ra được thân thể Hắc Ám Thần tử có một số khu vực lờ mờ, không có bất kỳ phản ứng nào, hắn đoán đó có thể là điểm yếu.

    Nghĩ tới đây, Thạch Hạo dừng lại, sau đó điều khiển sức mạnh toàn thân, bắt đầu phát động công kích mãnh liệt, keeng, hắn tựa như mặc thêm một tầng áo giáp màu vàng.

    Ngoài cơ thể hắn, vô số lông chim màu vàng lơ lửng giữa không trung, rực rỡ tựa như bảo tàng xuất thế, chấn động Kim Linh giới.

    Đây là diễn biến của bảo thuật Côn Bằng, là biểu hiện của sự mạnh mẽ, tất cả lông chim đều trở thành thần kiếm, số lượng có thể đại tới mười vạn cọng lông vũ treo lơ lửng quanh người Thạch Hạo.

    "Giết!"

    Thạch Hạo hét lớn, tia tiên khí bên ngoài cơ thể cũng bắt đầu chuyển động dữ dội lên, hắn ra tay một cách điên cuồng.

    Mười vạn lông thần màu vàng đúng lúc này chợt phóng to, mỗi cộng đứng sừng sững trong hư không tựa như nối liền giữa trời với đất!

    Mỗi một thanh vũ kiếm đều khổng lồ như vậy, tất cả đồng loạt chém về phía trước, đây đã không còn là chém nữa mà là đập!

    Đồng thời pháp tắc trên đó cũng đan xen vào nhau bao phủ cả đất trời, các pháp tắc từ kiếm xây dựng hình thành nên một chiếc lò.

    Kiếm lô*!

    (*): Lô - Lò, bếp.

    Mười vạn thanh kiếm khổng lồ, ánh kiếm hóa thành trật tự, xây thành bếp lò, cảnh tượng kỳ lạ và đồ sộ, nhốt Hắc Ám Thần tử vào trong.

    Vô tận kiếm khí lưu chuyển tiến vào trong lò, Thạch Hạo ra sức khống chế chiếc lò này thì những luồng kiếm khí lúc thì là ánh kiếm, lúc thì như ngọn lửa bốc cháy ở trong!

    "Hình ảnh này... quá kinh khủng mà!"

    Nơi xa, sắc mặt những người đang xem trận chiến đều tái nhợt, xây bếp lò từ kiếm, bên trong thì lấy pháp tắc dệt thành, cảnh tượng kinh thế.

    Ai có thể chống lại, thân thể của rất nhiều sơ đại chợt căng cứng, không ngừng lùi lại, cả người như lạc vào cảnh tượng lỳ lạ, phảng phất như bản thân đang giãy giụa một cách đau khổ bên trong.

    "Keeng keeng keeng... "

    Vạn kiếm cùng phát, trong lòng lò to lớn ấy có vô tận ánh sáng xung kích, toàn bộ đánh lên người Hắc Ám Thần tử, tia lửa văng tứ tung.

    "Hả, mạnh tới cỡ đó luôn à?"

    Ai nấy đều không cách nào tin được thân thể của một người lại khủng khiếp như vậy, có thể ngăn cản nhiều kiếm khí như thế.

    Không nghi ngờ gì, bảo thuật Côn Bằng diễn hóa đến mức này đủ có thể xem là tuyệt sát thuật*, không nói những biến hóa khác, riêng kiếm lô vừa xuất hiện kia cũng đã đủ kinh diễm thế gian.

    *tuyệt sát thuật: bảo thuật xuất hiện là phải chết.

    "Rầm!"

    "Ầm!"

    ...

    Tiếng vang to lớn truyền đến, tất cả mọi người đều ngơ ngác, kiếm lô kia trong suốt nên có thể nhìn thấy tình hình bên trong, một bóng người đang tấn công và ra sức đấm vào kiếm lô.

    Hắn đang hứng chịu ánh kiếm, bản thân tuy đang phát sáng, dùng bảo thuật vô tận chống cự nhưng dù sao cũng rất bị động.

    "Hắn chặn được rồi sao?" Có người kên lên sợ hãi.

    Thân thể của Hắc Ám Thần tử vẫn vô song như trước kia, cũng không hề bị chém chết, cả người hắn phát sáng đồng thời sức lực nơi nắm đấm lại càng tăng lên nện thẳng lên vách kiếm lô tạo nên những tiếng nổ ầm ầm.

    Những cú đấm của hắn khiến thân lò lúc lồi lúc lõm, biến dạng không ngừng, cảnh tượng kinh người.

    Bên ngoài, Thạch Hạo đứng trong trời cao, toàn bộ mười vạn kiếm vũ màu vàng nghiêng xéo, mũi kiếm chỉ phía trước, hắn đứng trong rừng kiếm, lù lù bất động như một vị đế vương.

    "Giết!"

    Thạch Hạo hét lên một tiếng, kiếm lô chợt thay đổi, những pháp tắc hiện ra và hóa thành kiếm khí bản nguyên, tấn công vào một số vị trí đặc biệt lờ mờ không phát sáng trên người Hắc Ám Thần tử.

    Cùng lúc đó, bản thân Thạch Hạo cũng chuyển động, bởi vì kiếm khí hóa thành lò nên đã khám phá thêm một vài vị trí thật sự không thể phát ra bảo thuật trên người đối phương, lúc này mới chính là lúc hắn nhằm tới.

    Trong thiên địa, một tiếng thét gào như biển gầm, bởi vì theo Thạch Hạo lao xuống thì mười vạn kiếm vũ cùng chuyển động, toàn bộ nhằm vào Hắc Ám Thần tử.

    "Ngươi cho rằng đã nhìn ra đước thì có thể giết được ta sao?" Hắc Ám Thần tử lạnh lùng quát, cả người bùng phát ánh sáng đen, tia tiên khí kia dung hợp cùng cơ thể hắn khiến hắn tựa như một vầng mặt trời màu đen.

    Biến cố kinh hoàng xảy ra, một vài vị trí vốn lờ mờ ở trên người Hắc Ám Thần tử lúc này chợt sáng lên, chói lọi hơn cả mặt trời.

    Xoẹt!

    Trong đó có một chỗ bay ra một vệt ánh lành, phù văn chói mắt, cuối cùng diễn hóa thành một cái chuông nhỏ, nhanh như chớp lao về Thạch Hạo.

    Quá nhanh! Đây là cảm giác của tất cả mọi người, ánh mắt khó có thể bắt giữ được quỹ tích mà chỉ thấy tàn ảnh của nó, sau đó trong trời đất bỗng vang lên tiếng ngân vang của chuông.

    Boong!

    Đó là một cái chuông nhỏ màu đỏ thẫm, cũng không phải là thực thể mà là âm thanh phát ra do pháp tắc hình thành, chấn cho tu sĩ trong hư không rơi xuống như mưa, thất khiếu chảy máu.

    "Trời ạ, đây là bảo thuật gì?"

    Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhanh chóng chạy trốn, chuông này quá yêu tà, cách xa như vậy vẫn bị ảnh hưởng bởi công kích kia.

    "Keng!"

    Sau một khắc, chuông nhỏ đỏ thẫm lần nữa vang lên, tuy nhiên không còn là tiếng chuông mà thành tiếng kiếm reo, trong lòng chuông tổ hợp hóa thành một thanh kiếm nhỏ rồi tách những gợn sóng kỳ lạ ra, đồng thời điên cuồng phóng về hướng Thạch Hạo.

    "Đây là Đọa Hồn thuật đã thất truyền từ lâu. Thật là đáng sợ, thân thể Hắc Ám Thần tử lại có loại phù văn này, năm xưa hắn là nhân vật cỡ nào đây?" Một số người kiến thức uyên bác kêu lên sợ hãi.

    Mọi người nghe vậy đều biến sắc.

    Đọa Hồn thuật rất kỳ lạ, có thể tiêu diệt nguyên thần của đối phương, công kích trực tiếp vào thức hải, thân thể không cách nào ngăn được.

    Lúc nãy chỉ là dư âm mà đã làm bị thương một vài tu sĩ có thực lực thấp đang đứng trong hư không, có thể thấy được Hoang ở giữa chiến trường kia phải chịu xung kích thế nào, bảo thuật loại này là đáng sợ nhất.

    Nguyên thần là gì? Nơi lưu giữ dấu ấn sinh mạng, một khi tiêu tán thì tất cả đều kết thúc cả, không còn tồn tại nữa.

    Chuông nhỏ màu đỏ thẫm trở thành ngọn nguồn ghê rợn trong mắt mọi người!

    "Ngươi cho rằng những nơi mờ nhạt trên thân thể ta là nhược điểm thì sai rồi, đó là nơi ta có thể phát ra bất cứ loại bảo thuật nào, là vị trí mạnh nhất!" Hắc Ám Thần tử cười châm biếm.

    Không cần hắn nói thì Thạch Hạo cũng nhận biết được, Đọa Hồn thuật và một ít bảo thuật mạnh mẽ khác cùng xuất hiện và đều vận chuyển bình thường.

    "Chỗ mạnh nhất cũng chỉ có thế mà thôi, Đọa Hồn thuật có thể làm khó dễ được ta sao?" Thạch Hạo lãnh đạm nói.

    Tất cả mọi người đều giật mình, Thạch Hạo an toàn đứng đó, vài loại bảo thuật đáng sợ của Hắc Ám Thần tử đều xuất hiện thế nhưng lại bị một màn sáng chặn lại tất cả.

    Thạch Hạo tạo ra động thiên duy nhất và toàn lực vận chuyển sức mạnh Lôi điện cùng Côn bằng, tiếp đó tập kết hai thứ này lại trước một ký hiệu hình thành nên một chùm sáng phía bên trên động thiên duy nhất.

    Hắn đã sớm khắc phù văn lên động thiên duy nhất, đây chỉ là bước đầu thăm dò mà đã thể hiện được sức phòng ngự vô song.

    "Ầm!"

    Tiếp đó, ánh sáng Thượng thương cũng được hắn gia tăng thêm.

    Thế nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn tìm tòi nên tất cả đều không vững chắc, khiến cho động thiên duy nhất hơi hơi rung lắc.

    "Giết!"

    Thạch Hạo hét lớn, động thiên duy nhất phát sáng, sau đó bốc cháy rồi thoát khỏi hắn bay về phía trước, bao phủ toàn bộ chuông nhỏ, trong giây lát liền tiêu diệt sạch sành sanh những thứ này.

    Đồng thời, chùm sáng phù văn khắc trên động thiên duy nhất cũng nhằm về Hắc Ám Thần tử.

    "Đùng!"

    Đáng tiếc, thân thể người này quá biến thái, vượt xa cảnh giới người cùng thế hệ, lúc này một tiếng vang trầm thấp xuất hiện rồi các bảo thuật đồng loạt được phóng thích, toàn bộ phù văn lan tràn chặn lại đòn tấn công của Thạch Hạo.

    Thạch Hạo chủ động tiến đánh, nói: "Ta không tin, kim cương bất diệt của ngươi có thể kéo dài mãi mãi!"

    Lông mày hắn dựng lên, động sát ý.

    "Đến đây đi, Hoang, người khác sợ ngươi nhưng trong mắt ta ngươi không là cái đinh gì cả, nếu không phải đã ngủ một giấc thiên cổ thì ta một hơi đã có thể nuốt hết một trăm lẻ tám ngàn tên như ngươi!"

    Hắc Ám Thần tử khiêu khích, lúc này hắn lộ ra hình dáng, minh vụ tan hết, trên người mặc giáp trụ màu vàng đen, gương mặt trắng xám tuấn tú theo kiểu đau ốm.

    "Giết!"

    Hắn gào to, cũng vọt tới.

    Hai bóng người va chạm kịch liệt ngang dọc trong trời đất.

    "Hoang, ngươi đánh khắp nơi trên thân thể ta hòng khiến cơ thể này phóng thích bản năng, muốn tiêu hao hết sức mạnh của ta sao? Thế thì ngươi phải thất vọng rồi, thân thể ta vô song, vĩnh viễn không héo tàn." Hắc Ám Thần tử chế nhạo.

    "Ta chỉ hiếu kỳ một chút thôi, muốn xem xem có chỗ nào đáng giá để học hỏi, thế nhưng thật là thất vọng, giờ không thèm phí thời gian nữa!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

    "Ầm ầm... "

    Bảo thuật hai người chạm mạnh vào nhau, kinh người đến đỉnh điểm.

    "Cho ta xem ngươi có thủ đoạn gì nào!" Hắc Ám Thần tử không sợ.

    "Bảo thuật của ngươi tuy nhiều nhưng chỉ là khắc trong máu thịt, không thể nào hiện ra để ta tìm hiểu, thân thể ngươi tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là một cái xác hình người, không thể nào hầm ăn. Có thể nói, không có tác dụng gì, chỉ là rác rưởi, chết đi cho đỡ chật đất!" Thạch Hạo quát lên.

    Nghe câu này, không những con mắt Hắc Ám Thần từ lạnh lẽo mà đông đảo người xem cũng đứng hình.

    "Keeng!"

    Trong tay Thạch Hạo xuất hiện một thanh kiếm, đó là kiếm thể được tạo thành từ phù văn Luân hồi, phù văn Thượng thương và loại Chí tôn thuật trời sinh quấn lấy nhau.

    Thanh kiếm vừa xuất hiện thì mây gió biến ảo, đất trời cũng thất sắc.

    Tia tiên khí trên người Thạch Hạo kia cũng uốn lượn quấn tới, làm cho thanh kiếm này càng thêm phi phàm.

    Tốc độ của hắn quá nhanh, là sự kết hợp giữa tốc độ Côn Bằng, Súc địa thành thốn cùng cánh sấm chớp, tốc độ này đã vượt qua giới hạn của lẽ thường, vây quanh Hắc Ám Thần tử để tiến đánh.

    Trong tiếng keeng keeng, một số vị trí trên người Hắc Ám Thần tử tràn ra vết máu, thậm chí có một hai chỗ bị đâm xuyên qua!

    Mọi người khiếp sợ, thân thể mạnh mẽ như thế cũng phải vỡ tan sao? Không thể tin được.

    "Điểm yếu của ngươi chính là những vị trí đang phát sáng kia, khu vực có thể tỏa ra bảo thuật, đúng không, sao mà giấu được ta chứ!"

    Thạch Hạo lạnh lùng nói, những khu vực kia có vài chỗ đã tổn hại theo năm tháng nên có thể xuyên thủng!

    "Phụt!"

    Hắc Ám Thần tử phun ra một ngụm máu đen, thân thể bay ngược ra sau, lần đầu tiên gặp phải thương nặng.

    "Một cái xác mà cũng dám ngông cuồng trước mặt ta, kiêu ngạo đến tình trạng như vậy, ngươi là cái đếch gì?" Thạch Hạo quát.

    Hắn lao xuống lần nữa, thanh kiếm trong tay sắc bén tuyệt luân, vài tiếng phập phập vang lên, liên miên phù văn bị đánh tan, những chỗ yếu hại trên người của Hắc Ám thần tử đề bị chém trúng.

    "Ầm!"

    Hắc Ám Thần tử đang vận dụng đại thần thông, thế nhưng vẫn khó có thể ngăn cản.

    Mọi người run rẩy, đây là bảo thuật cỡ nào mà lại khiến thân thể Hắc Ám đang nhanh chóng suy yếu, gần như không chống đỡ nổi nữa.

    Thạch Hạo kinh ngạc, trong bảo thuật của hắn có các loại Luân hồi, Thượng thương, chỉ cần bắn trúng tất nhiên sẽ tan rã, thân thể phía trước tuy không chống đỡ nổi nhưng lại gắng gượng được nhiều lần, thật là kinh người.

    "A... "

    Hắc Ám Thần tử rống to, phát động công kích ác liệt.

    "Keeng!"

    Thạch Hạo lấy thêm tiên kiếm Đại la ra nói: "Trước kia muốn xem thử một chút ngươi có chỗ nào đặc biêt, có thể học hỏi hay không, nhưng thật thất vọng, ngươi lên đường sớm chút đi thôi!"

    Tay phải hắn cầm kiếm thai được ngưng tụ từ bảo thuật của bản thân, tay trái thì cầm kiếm thai tiên kim, hai kiếm cùng chuyển động, không gì không xuyên thủng!

    "Giết!"

    Hắc Ám Thần tử hét lớn, không ngừng xuất chiêu.

    "Keeng!"

    Dù đã đến bước này thế nhưng hắn vẫn có thể đấu với Thạch Hạo thêm năm trăm hiệp nữa, thân thể vô cùng kỳ dị, thỉnh thoảng tỏa ra cốt văn.

    Phập!

    Thạch Hạo chém rớt cánh tay phải của hắn, nơi đó khá yếu mà hắn sớm đã phát hiện ra, tay cụt phun ra một mảnh màu đen bay ngang ra ngoài.

    "Hả?"

    Thạch Hạo khiếp sợ, cánh tay cụt kia sau khi bay ra ngoài lại nhanh chóng quay trở lại như muốn nối lại vị trí cũ, thân thể kia quá quỷ quái.

    "Còn muốn lấy về, không có cửa!" Hai kiếm cùng chuyển động, lập tức chém cánh tay kia thành mấy đoạn, càng làm thân thể của Hắc Ám Thần tử bị thương nặng hơn.

    "Phập!"

    Sau đó Thạch Hạo chém ngang hông hắn, nửa thân trên bay ra ngoài.

    Đột nhiên trong hư không vang lên tiếng tụng kinh, cuối trời có một bóng người mờ ảo đang ngồi xếp bằng, kinh văn như có như không truyền đến.

    Thời khắc này linh hồn mọi người run rẩy, tất cả đều sợ hãi và muốn quỳ lạy.

    "Cửu thiên thập địa kinh... của Thần miếu, hắn là Cổ Thánh tử!" Có người run giọng nói, biết ai đã đến.

    "Cứ đến đánh với ta một trận đi, tới một người thì giết một người!" Thạch Hạo quát.

    Hắn chống lại âm thanh kinh văn kia, không hề chịu phải sự quấy phá của thứ này, lần nữa xông tới, bụp, vết kiếm chém vào ngực Hắc Ám Thần tử.

    Thế nhưng hắn hơi nhíu mày, thân thể kia quá yêu tà, các chi đứt đoạn lại muốn tập hợp về một chỗ và tiến hành tổ hợp gây dựng lại.

    "Bụp!"

    Thạch Hạo không thèm nghĩ nhiều, song kiếm trong tay hợp nhất, một chiêu kiếm chém xuống đầu Hắc Ám Thần tử, máu tươi văng lên rất cao.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 925: Nơi tiên kiếm hướng về
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute

    Kiếm khí tung hoành, ánh lạnh lấp lóe!

    Thạch Hạo vung kiếm cắt đứt đầu lâu Hắc Ám Thần tử, nửa thân trên không đầu kia bay ngang ra xa, máu đen rơi xuống.

    Vẻ bá đạo này tới mức nào chứ, mạnh như Hắc Ám Thần từ mà cũng bị chém bay đầu thì làm sao không khiến người ta sợ hãi kia chứ, tất cả mọi người đều câm như hến, không dám thở mạnh.

    "Xoạt xoạt xoạt... "

    Cầu vồng như thác nước, chiến đấu vẫn chưa kết thúc, thân thể của Hắc Ám Thần tử vô cùng kỳ lạ, mặc dù đã bị chém đứt nhưng vẫn phát sáng, tỏa ra các loại phù văn.

    Keeng keeng keeng...

    Trong trời đất vang lên tiếng kim loại đầy điếc tai, bảo thuật liên miên bay lượn, thần quang đầy trời bắn nhanh, tất cả đều bùng phát từ thân thể của Hắc Ám Thần tử đánh lên tiên kiếm Đại la.

    Thạch Hạo vẫn bình tĩnh, hắn tìm kiếm điểm yếu trên người của Hắc Ám Thần tử, sau đó cầm kiếm lao tới, dưới mấy kiếm vèo vèo thì máu đen lại bắn lên lần nữa.

    Ai cũng phải thừa nhận rằng thể xác mà Hắc Ám Thần từ nắm giữ vô cùng kinh thế, có nhiều chỗ còn đáng sợ hơn kim thân vạn trượng, không những bất diệt mà còn dâng lên sức mạnh tà dị.

    Tiếng nổ inh tai!

    Một dòng sông máu xuất hiện, thoát ra từ vị trí trái tim của Hắc Ám Thần tử, tiếp đó nhanh chóng hóa thành màu đỏ đậm rồi chuyển sang màu đen, dòng sông máu này nhấn chìm đất trời đồng thời phủ xuống chỗ Thạch Hạo.

    "Ầm!"

    Thạch Hạo giơ tay, bảo thuật Lôi Đế bùng phát, hồ quang điện như biển làm tất cả dòng máu đen nổ tung hóa thành mưa máu.

    Đồng thời hắn vung kiếm thai lên, chém ngang bổ dọc tựa như những vệt cầu vồng bắn nhanh, xán lạn như ngân hà.

    "Phụt!"

    Thân thể Hắc Ám Thần tử đã tàn phế nay lại bị cắt đứt lần nữa, đồng thời trong phút chốc Thạch Hạo xuất kiếm nhanh như chớp, làm cho thân thể không ngững vỡ vụn, cắt thành một đống.

    "Vù!"

    Một ngọn núi màu bạc ép sụp hư không.

    Ngọn núi kia dĩ nhiên là do một ký hiệu biến thành đang từ cuối chân trời lao đến, thân thể Cổ Thánh tử đầy thần bí mơ hồ ngồi xếp bằng ở nơi đó, hắn không ngừng tụng kinh, những cốt văn chính là bắt nguồn từ đó.

    "Keeng!"

    Thạch Hạo chấn động thân kiếm đánh vào ngọn núi màu bạc do phù văn tạo thành kia, đập nó bay ngược lại.

    Nhưng mà trong hư không càng xảy ra chuyện đáng sợ hơn, một loạt núi lớn bay tới, có ngọn màu vàng, có ngọn khí tím bay lên, có ngọn thì ánh đen ngập trời... tất cả đều có khí tức bàng bạc, như biển sao ép xuống!

    Đây là một trăm lẻ tám phù văn nối liền nhau hóa thành núi lớn, nếu đứng trên không trung nhìn xuống thì có thể nhìn thấy tựa như đang có một vòng tay hủy diệt tất cả.

    Cổ Thánh tử tụng kinh, hắn cũng không tiến đến mà chỉ dựa vào kinh văn hòng ngăn cản Thạch Hạo, không để cho hắn giết Hắc Ám Thần tử.

    "Đó là... Cửu thiên Thập Địa kinh, nghe nói ẩn chứa thần điển vô thượng bên trong!"

    Mọi người chấn động, bản cổ kinh này không có thứ gì có thể sánh được, từ cái tên liền có thể thấy được, vang dội từ xưa đến nay.

    Đây chỉ mới là kinh văn mở đầu, Cổ Thánh tử ngâm tụng hơn một trăm chữ thế nhưng đã tỏa ra uy thế vô cùng mạnh bạo, khiến tâm hồn người đều đang xao động và run rẩy.

    Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, nắm tiên kiếm Đại la trong tay chẳng chút hoảng sợ, hắn đứng đó chém ra kiếm khí tuyệt thế, một chiêu một kiếm đánh tan toàn bộ ký hiệu từ kinh văn phát ra, nổ tung trong hư không.

    "Cổ Thánh tử quá mạnh, chân thân còn chưa đến mà đã có thủ đoạn nghịch thiên như thế." Có người than thở, không biết chân thân hắn có đến quyết chiến cùng Hoang hay không.

    Rất rõ ràng, có người truyền tin cho Cổ Thánh tử về cái chết của Cổ Mông, điều này đã khiến hắn tức giận.

    "Hoang quá ngang ngược, đối mặt sự canh chừng của quần địch mà còn dám chọc không chỉ một vị quái thai cổ đại, vẻ anh hùng này tuyệt vời tới cỡ nào chứ!" Có người nói.

    Mọi người gật đầu, bất luận kết quả trận chiến này ra sao thì cái tên Hoang đều sẽ chấn động Tiên cổ, thực sự quá bá đạo.

    Một người một kiếm, đấu với mấy vị quái thai cổ đại, vẻ quyết đoán mạnh mẽ tới mức nào đây, có mấy người dám làm thế?

    "Xoạt!"

    Ánh kiếm cuồn cuộn, Thạch Hạo không hề ngừng lại mà đánh tan những kinh văn đó, cầm kiếm lao lên, chém rã thân thể của Hắc Ám Thần tử, không cho hắn hợp lại.

    "Trời ơi, thân thể Hắc Ám Thần tử hóa thành bao nhiêu đoạn vậy? Sắp bị băm vằm rồi kìa!"

    Mọi người không cách nào tin kết quả trước mắt, Hắc Ám Thần tử được xưng là thân thể bất diệt lại bị người băm vằm, máu đen tung tóe, đám người kinh hãi tái mặt.

    Chỉ có một đầu lâu không ngừng lui lại, không bị đánh vỡ, thứ này nhìn đối thủ với vẻ âm trầm lạnh lẽo.

    "Đại nhân!"

    Một đám cường giả Minh thổ xuất hiện, lớn tiếng kêu la.

    Một số người không để ý đến an nguy mà vọt tới ra tay nhằm vào Thạch Hạo, muốn cứu Hắc Ám Thần tử.

    "Phập!"

    Thạch Hạo không nói gì, một kiếm quét ngang, kèm theo tiên khí trắng nõn, một đám cao thủ Minh tộc đang xông tới kia đều bị chém ngang hông, sau đó từng tấc một nổ tung hóa thành mưa máu.

    Quá mạnh mẽ, một đòn thôi đã diệt một đám cao thủ!

    Đây là chỗ đáng sợ khi bước ra được bước kia, những người khác căn bản không thể ngang hàng, có tiên khí tương đương với việc siêu thoát lên trên, có thể ngạo thị thế gian.

    "Boong boong... "

    Thạch Hạo chấn động thanh kiếm, một hơi vung lên hàng ngàn hàng vạn lần, chém thân thể Hắc Ám Thần tử không còn hình dạng gì, cả thân thể hóa thành từng miếng từng miếng, đồng thời kiếm khí liên tục chém thẳng vào đầu lâu không ngừng.

    "Keeng!"

    Một âm thanh đáng sợ nổ vang, một chiêu kiếm của Thạch Hạo đánh vào xương trán của hắn lại phát ra loại âm thanh này.

    Không còn nghi ngờ gì, đầu lâu của hắn mới là nơi đáng sợ và cứng rắn nhất!

    Tia lửa văng khắp nơi, kiếm hồng như dải lụa, từng vệt từng vệt, một trận chấn động kịch liệt qua đi, đầu lâu của Hắc Ám Thần tử rốt cuộc cũng nứt ra.

    "Cái gì, Hắc Ám Thần tử sẽ hình thần đều diệt ư?" Tất cả mọi người đều sợ hãi.

    Có người đã nói, cơ thể hắn không hư không diệt, nhưng cảnh tượng trước mắt đã lật đổ nhận thức của mọi người.

    "Giết!" Thạch Hạo hét lớn, cầm tiên kiếm Đại la trong tay đánh ra một đòn khủng khiếp nhất, tiên khí quấn quanh, ánh kiếm cuồn cuộn, phù phù, cuối cùng bổ đầu lâu kia ra!

    Máu đen bắn lên, minh vụ tràn ngập, quỷ dị không thể tả.

    "Không xong!"

    Trong lòng Thạch Hạo giật mình, hắn cảm thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên, thần giác bản năng nhạy cảm quá mức bình thường đã cảm ứng được nguy hiểm đang đến.

    "Đó là... "

    Mọi người chấn động, cuối chân trời, bóng người mơ hồ ngồi xếp bằng kia vẫn còn đang tụng kinh, thế nhưng lại thò ra một bàn tay lớn đánh về hướng này.

    Chuyện này quá khủng khiếp, các dãy núi trên mặt đất đều kém xa bàn tay lớn ấy, có vẻ vô cùng nhỏ bé.

    Cánh tay bắt nguồn từ cuối chân trời rồi lướt về phía đây, bao phủ tất cả, Cổ Thánh tử đã ra tay, triển khai bảo thuật được ghi chép trong Cửu thiên Thập địa kinh nhằm tiêu diệt Thạch Hạo.

    Trời cao sụp xuống, khe nứt màu đen to lớn lan tràn, đâu đâu cũng có!

    Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, cũng không thèm lui về sau mà vẫn lao tới, kiếm khí ngút trời chém vào bàn tay lớn đáng sợ nằm dày đặc phù văn Cửu thiên Thập địa kinh kia, sau đó lại một chiêu kiếm chém vào trong minh vụ, muốn giải quyết nguyên thần của Hắc Ám Thần tử.

    "Keeng!"

    Trong bóng tối, đốm lửa sáng rực, ánh sáng đánh tan sương mù.

    Con ngươi Thạch Hạo co rút lại, bên trong đầu lâu nứt vỡ kia cũng không có nguyên thần mà là một đỉnh nhỏ màu đen, vô cùng cổ xưa, tản ra gợn sóng kinh người.

    Tiên kim... chiếc đỉnh này được đúc từ tiên kim.

    Đỉnh này không lớn, tàn tạ từ thời cổ đại, vết rách dày đặc, tràn ngập hơi thở thời gian.

    Nhưng dù như thế, nó cũng vô cùng khiếp người, phảng phất như đang đối mặt với hung thú tiền sử đáng sợ nhất.

    "Vù!"

    Đỉnh nhỏ lóe lên phát ra khí tức nguyên thần, đồng thời ánh đen trên đỉnh sáng lên, bùng nổ chấn động ngập trời, kinh sợ thế gian.

    "Chiếc đỉnh này kinh khủng thật, khó mà hình dung ra được cấp bậc của nó, làm sao có thể mang vào trong Tiên cổ chứ?"

    "Không đúng lắm, nó đã sứt mẻ gần hết, chỉ có sóng chấn động chứ khó có thể ngưng tụ phù văn hoàn chỉnh, không thể phát uy được."

    Phương xa, mọi người đều chấn động mạnh.

    Không còn nghi ngờ gì, đó là chiếc đỉnh có từ niên đại thái cổ đã được chôn cùng với Hắc Ám Thần tử, cho tới đời này mới xuất hiện, lại được đúc từ tiên kim hắc ám, giá trị không thể đo lường, là loại "tài liệu" mà ngay cả Tiên cũng khó có thể tìm được.

    "Đùng!"

    Bàn tay lớn giữa trời đập xuống, lần nữa nổ vang bên cạnh Thạch Hạo, đó là sức mạnh thần thông hiện ra từ Cửu thiên Thập địa kinh.

    Cùng lúc đó, nguyên thần trong đỉnh nhỏ màu đen kia cũng phát sáng, khống chế pháp khí lao tới, khí tức khủng khiếp trong đỉnh đánh về Thạch Hạo.

    Thạch Hạo giơ kiếm, trước tiên đánh văng bàn tay lớn trong hư không, sau đó lại chém về đỉnh nhỏ làm từ tiên kim hắc ám kia.

    "Phụt!"

    Hoa máu tỏa ra, vô cùng đẹp mắt.

    Thạch Hạo lướt ngang nhưng thân thể vẫn bị ánh kiếm đâm xuyên từ sau lưng tơi trước, máu tươi ròng ròng.

    Người ở phía sau chấn động thanh kiếm nhằm làm thân thể hắn nổ nát ra!

    Khí tức chết chóc xâm nhập vào cơ thể, quá khủng khiếp, lập tức phá hủy không ít sinh cơ của Thạch Hạo, lấy thân kiếm kia làm trung tâm, vết nứt lan tràn khắp nơi.

    "Ầm!"

    Thạch Hạo tựa như một lò lửa lớn đang bốc cháy, phù văn óng ánh tỏa ra quét về phía sau, đồng thời cả người tựa như tia chớp lao tới trước rồi biến mất không thấy tung tích.

    Hắn thoát khỏi thần kiếm đang nhỏ máu kia, đứng trong không trung nơi xa, thần diễm cốt văn trên thân thể cháy rừng rực, bộ ngực óng ánh màu máu tươi trông rất giật mình.

    Quái thai cổ đại của Thiên quốc!

    Sắc mặt Thạch Hạo âm trầm, mới rồi đã bị đánh lừa, hắn sớm đã nhận ra nhưng cho rằng nguy hiểm đến từ bàn tay lớn của Cổ Thánh tử, sau đó lại cho rằng là từ đỉnh nhỏ màu đen.

    Không ngờ lại là vương giả Thiên quốc nấp trong tối, thời khắc mấu chốt đánh cho hắn một đòn trí mạng.

    Sát khí kia thật đáng sợ, tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, quả thật muốn phá hủy gân mạch toàn thân, đánh gãy tất cả xương cốt, sấy khô tinh khí thân thể của hắn.

    "Chạy đi đâu!" Lông mày Thạch Hạo dựng đứng, thiên nhãn võ đạo như hai vầng mặt trời nhỏ, phù văn bắn ra soi sáng cả đất trời.

    Hắn bậc nhảy lên vạn trượng, đánh vào hư không, cắt đứt đường lui của vương giả Thiên quốc.

    Đến lúc này, khi bóng người mơ hồ tay cầm kiếm kia xuất hiện thì những người khác mới rõ ràng, quái thai cổ đại của Thiên quốc lại ra tay.

    "Hắn đa phá vỡ quy định của mình, nghe nói một đòn không thành công liền lùi xa, không nghĩ rằng hắn lại tấn công lần thứ hai!"

    Vương giả cổ đại của Thiên quốc vì Hoang mà phá lệ, đây là lần thứ hai trong ngày hắn ra tay.

    Đồng thời, khiến người ta khiếp sợ chính là, hắn đứng trong hư không, thân thể mơ hồ, đang đại chiến với Hoang.

    "Ngươi cho rằng thân thể ta dễ phá vỡ như vậy sao, ta sẽ không chết, chẳng qua là mượn tay người rèn luyện thể phách mà thôi!" Hắc Ám Thần tử lạnh lùng nói.

    Cùng lúc đó, từng miếng nhỏ của thân thể tả tơi kia hướng về Thạch Hạo rồi hóa thành một bộ giáp trụ bằng thịt người, mực đích là muốn phủ lên người hắn.

    Đây là một nguồn sức mạnh yêu tà, toàn bộ mảnh vỡ thân thể của Hắc Ám Thần tử bay tới muốn bao vây Thạch Hạo, dung luyện, hấp thu tất cả tinh khí thần.

    "Chớ dát vàng lên mặt mình, cơ thể ngươi quả thực rất cứng rắn, nhưng chỉ cần tìm được chỗ yếu thì liền có thể chém nát." Thạch Hạo nói.

    Trong lúc nói chuyện, hắn không ngừng quyết đấu cùng quái thai của Thiên quốc, kiếm khí ngất trời, vô cùng vô tận.

    Mọi người chấn động không thôi, sát thủ chí tôn quả thật khủng khiếp!

    "Đốt!"

    Thạch Hạo quát to một tiếng, một tia tiên khí lao ra khỏi cơ thể, mang theo vạn tia tàn lửa bốc cháy rừng rực, nướng chín các mãnh vỡ thân thể của Hắc Ám Thần tử đang bao phủ xuống kia.

    "Hả?" Đến lúc này thì Hắc Ám Thần tử liền kinh hoảng, và vội vàng tránh né, vạn tia tàn lửa rất đáng sợ.

    "Keeng!"

    Thạch Hạo vừa đối chiến với vương giả Thiên quốc vừa phát ra kiếm khí chém Hắc Ám Thần tử.

    Điều này khiến nhiều người kinh ngạc đến ngây người, quái thai cổ đại của Thiên quốc chưa từng chính diện quyết đấu với người khác, thế nhưng lúc này lại bị chặn lại và buộc phải triển khai chém giết kịch liệt như thế.

    "Thật lợi hại, không thẹn là đầu lĩnh sát thủ để Thập Quan vương và Ninh Xuyên phải đối xử thật nghiêm túc." Có không ít người rung động trong lòng.

    "Keeng!"

    Đỉnh nhỏ màu đen chấn động bùng phát ra một luồng sáng tuyệt thế, trấn áp hướng về phía Thạch Hạo.

    "Ầm!"

    Đỉnh nhỏ phát uy, ép sụp nơi đó, uy thế vượt quá tưởng tượng, không gì sánh được.

    Loảng xoảng!

    Nắp đỉnh rơi xuống, nguyên thần của Hắc Ám Thần tử chấn động rơi ra ngoài.

    Rất rõ ràng, chiếc đỉnh này có vấn đề, đã tổn hại từ lâu, sau khi phát ra một đòn như thế thì không còn bị khống chế nữa.

    Không thế thì một chiéc đỉnh chí tôn vô thượng như vậy sao mang vào Tiên cổ được chứ.

    "Chạy đi đâu!"

    Thạch Hạo không để ý đến vương giả Thiên quốc bên cạnh nữa, hắn bỏ qua kẻ này và đuổi giết về Hắc Ám Thần tử.

    "Ầm!"

    Những máu thịt kia hiện lên rồi hướng về Hắc Ám Thần tử hòng bao vây nguyên thần của hắn để tổ hợp lại một thân thể mới.

    Thạch Hạo vung kiếm, sắc bén tuyệt luân.

    "Keeng!"

    Mục tiêu của hắn không phải là người mà là chiếc đỉnh kia, lấy tiên kiếm Đại la chém ra, tách nó khỏi người Hắc Ám Thần tử, trong chớp mắt cướp lấy.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Chương 926: Chém giết quái thai cổ đại
    Dịch: Ngân
    Biên: ronkute



    "Quay lại cho ta!" Hắc Ám Thần tử hét lớn triệu hoán lại chiếc đỉnh nhỏ kia, cơ thể hắn không ngừng gắn kết lại với nhau, đây chính là bộ xương cốt thần bí còn sót lại từ niên đại Thái sơ, bất hủ bất diệt.

    Chiếc đỉnh kia yên tĩnh chẳng hề có chút động tĩnh nào, cơ bản chẳng có chút phản ứng.

    "Ha ha..." Thạch Hạo cười lớn, tay nâng chiếc đỉnh nhỏ màu đen còn gương mặt thì lộ vẻ trào phúng, tuy đối phương là chủ nhân của món binh khí này thế nhưng cũng khó lòng mà hiệu lệnh được.

    Trên thực tế, hắn cũng rất khó có thể áp chế được mà chỉ có thể nâng trong tay mà thôi.

    Chiếc đỉnh này rất nặng, trông chỉ to bằng nắm tay thế nhưng khi đặt vào lòng bàn tay thì lại nặng trịch, đây cũng không phải là tác dụng của cốt văn mà chỉ riêng trọng lượng đơn thuần của bản thân nó đã đạt tới mười mấy vạn cân rồi.

    "Ai cũng nói tiên kim hắc ám rất nặng, quả thật là không sai mà." Thạch Hạo tự nhủ, đây chính là một thu hoạch cực kỳ to lớn, chiếc đỉnh to bằng nắm tay này được chế tại từ vô thượng tiên kim.

    Dù cho hiện tại nó có hư hao đi nữa thì chỉ cần dựa vào chất liệu của bản thân cũng đã đủ khiến cho các đại giáo ở ba ngàn châu thượng giới này phải đỏ cả mắt, có thể vì nó mà sẽ khai chiến.

    Con ngươi của Hắc Ám Thần tử co rút lại, không ngờ đối phương lại bình tĩnh đánh giá chiếc đỉnh nhỏ như vậy, cứ như đã quên đi sự có mặt của hắn, đây đúng là một nỗi nhục vô cùng lớn.

    Thân thể của hắn phát sáng, các môn bảo thuật đồng thời xuất hiện, từng làn khí lành lưu chuyển, tất cả tụ tập lại một nơi trông vô cùng đáng sợ.

    Bỗng nhiên, chiếc đỉnh nhỏ vang lên ong ong như muốn bay lại chỗ Hắc Ám Thần tử, tựa như có một tia liên hệ nào đó với hắn vậy.

    Thạch Hạo lần nữa cười lớn, nói: "Chiếc đỉnh này chỉ có thừa nhận bộ thân thể kia, chứ đối với cái gọi là nguyên thần kia thì lại vô cùng xem thường, ngươi không thấy dị khi khống chế nó hả?"

    Mỉa mai một cách trắng trợn, khiến người khác phải bối rối.

    "Đã như thế thì ta sẽ thay ngươi nhận lấy vậy, ngươi không xứng để dùng nó." Thạch Hạo nói chuyện chẳng hề nể nang gì cả, trên gương mặt là nụ cười vô cùng tươi rói.

    "Thái sơ, năm tháng xa xưa, thần thông hiện!"

    Hắc Ám Thần tử bình tĩnh nói, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, mi tâm phát sáng, một dấu ấn kỳ dị xuất hiện rồi phóng ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

    "Có gì thì cứ triển khai hết đi, chứ không lại hối hận cũng chẳng kịp đâu." Thạch Hạo không thèm để ý.

    Đột nhiên hắn hơi nhướng mày, nói: "Chạy đi đâu." Thạch Hạo biến mất ngay tại chỗ rồi xông thẳng về trước, vung ra một chiêu kiếm cắt đứt hư không rồi sau đó tiến vào trong.

    Bên trong vết rách hư không, tiếng leng keng điếc tai, phù văn cuồn cuộn cứ như là sông dài đang tuôn chảy.

    Thạch Hạo đang đại chiến với vương giả của Thiên quốc, khoảng cách gần như vậy nên thần giác của hắn vô cùng nhạy cảm, hắn luôn luôn ngó chừng tên quái thai cổ đại này.

    "Chạy? Ngươi sai rồi, ta chỉ là không quen đứng dưới ánh mặt trời chói chang mà thôi, chắc chắn sẽ có thời gian chơi đùa với ngươi đó." Vương giả cổ đại của Thien quốc nói, âm thanh tựa như là sài lang vô cùng đáng sợ và chói tai.

    "Chém!"

    Một chùm sáng kỳ lạ bay tới, ánh sáng phát ra từ mi tâm của Hắc Ám Thần tử chợt hóa thành một thế giới mơ hồ.

    Trong lòng Thạch Hạo chấn động, ở trong tiểu thế giới kia, đâu đâu cũng có mộ cổ đầy quạnh hiu và tang tóc, vô cùng hoang lương.

    "Táng Thiên, táng Địa, táng Nhân!" Hắc Ám Thần tử hét lớn.

    Sáu chữ vừa ra lập tức khiến thiên địa rung lên bần bật, phảng phất đụng phải luật trời nào đó khiến hư không sinh ra những tia điện kèm theo tiếng nổ ầm ầm.

    Phương xa, tất cả mọi người đều ngơ ngác rồi sau đó trở nên lạnh lẽo, trên người nổi lên một lớp da gà dày đặc, bởi vì đây chính là bí thuật đầy yêu tà và kinh khủng trong truyền thuyết.

    "Bí thuật Tam Táng!" Có người sắc mặt trắng bệch thét lên.

    Loại bảo thuật này có uy lực cực kỳ lớn, vô cùng mạnh mẽ và cũng rất đáng sợ, nghe đồn có khả năng táng* cả Tiên, chỉ là không hiểu vì sao lại hoàn toàn thất truyền, hậu nhân rất khó có thể nhìn thấy.

    (*): Chôn.

    Không ai nghĩ tới, Hắc Ám Thần tử lại sử dụng được môn bảo thuật này, như vậy sao không khiến người khác giật mình khiếp sợ được chứ.

    "Ngay cả môn bảo thuật này cũng đã xuất hiện, vậy thiên hạ này không phải sẽ đại loạn rồi hay sao?"

    Rầm!

    Đối mặt với đòn đánh này thì Thạch Hạo cũng chẳng hề e ngại, hắn lựa chọn phương thức lấy cứng đối cứng với cường địch, khống chế công kích Chí Tôn thuật của bản thân, bùng phát ra âm thanh tựa như trống cổ đang vang vọng vậy.

    "Ầm!"

    Những làn khói hoa rực rỡ xuất hiện đủ chiếu sáng cả Kim Linh giới này.

    "Đây chính là bí thuật Tam Táng à? Chỉ đến thế là cùng." Thạch Hạo cười to, giọng điệu đầy chế giễu.

    Tiểu thế giới kia giải thể, tất cả mộ cổ đều nứt toác, bên trong có sinh linh muốn bò ra tham chiến thế nhưng đều phai mờ và biến mất.

    Trên thực tế, Thạch Hạo biết môn bảo thuật này rất nghịch thiên, mạnh tới mức tuyệt đối, chỉ là phù văn không hoàn chỉnh, Hắc Ám Thần tử không cách nào biến hóa ra được.

    Vì vậy, không cách nào thể hiện ra được ma uy thật sự!

    Keng, keng, keng...

    Đột nhiên, khắp nơi trở nên rung chuyển, trong hư không hiện lên từng cây cờ lớn bao phủ khắp bốn phía, vây nhốt toàn bộ chiến trường này và Thạch Hạo bị vây kín ngay ở giữa.

    Quân Đạo đã xuất hiện, khóe miệng mang theo ý lạnh, nói: "Bố trí hoàn thành, chúng ta có thể từ từ giết hắn được rồi."

    Rõ ràng, hắn đã tới đây từ sớm thế nhưng lại để cho đám người Hắc Ám Thần tử đi ngăn cản Thạch Hạo, còn bản thân thì chuẩn bị bố trí thật kỹ những trận đài, pháp kỳ xung quanh hòng phong tỏa tất cả, hiện giờ đại trận đã thành.

    "Thiên hạ đệ nhất Thạch ở đây mà ngươi cũng dám làm càn à?" Đả Thần Thạch xuất hiện, nó há miệng thổi thật mạnh, các loại hào quang bắn tứ tung cứ như là sao băng xẹt ngang trời trông xinh đẹp và yêu tà.

    Trận kỳ vang lên phần phật chống lại đại trận kia.

    "Hừ, dù trận pháp có thể mất đi một chút tác dụng thì đã làm sao chứ, chúng ta đã tới thì đời nào để ngươi rời đi được chứ?" Quân Đạo cười khẩy, sau đó nhìn về hướng cuối chân trời nhận lỗi với Cổ Thánh tử, nói: "Trước hãy bắt Hoang cái đã, sau đó ta nguyện chịu đòn nhận tội."

    Cổ Thánh tử cũng đã xuất thủ và gia nhập chiến đoàn, thế nhưng cũng không hề lại gần mà chỉ đứng ở nơi xa công kích tới mà thôi.

    Không thể không nói, vương giả của Thiên quốc quá lợi hại, không tính ám sát mà chỉ luận về sức chiến đấu thì cũng thuộc dạng kinh khủng.

    "Chín mươi chín thần thông cùng hiện!"

    Hắc Ám Thần tử quát lớn, hắn lại tự mình giải quyết, một vài huyết nhục tách ra ngoài rồi bao phủ lấy nguyên thần và lùi lại, giờ chỉ còn lại chín mươi chín miếng huyết nhục phát ra ánh sáng lấp lánh, tất cả đồng loạt vụt tới bao phủ lấy Thạch Hạo.

    "Trời ạ, mấy chục môn thần thông đều được phong ấn trong huyết nhục, chuyện này... quá biến thái, thế thì làm sao mà chống lại được chứ?" Mọi người kinh ngạc thốt lên, cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ.

    Đây chính là chín mươi chín chỗ kỳ dị cứng cỏi nhất trên thân thể của Hắc Ám Thần tử, những vị trí này che giấu bảo thuật và không cách nào chém nát được.

    Không cần suy nghĩ nhiều, kiếp trước hắn chắc chắn có lai lịch vô cùng đáng sợ.

    Một miếng huyết nhục là một môn bảo thuật, những thứ này không ngừng bùng phát.

    "Ha ha, khá lắm, cũng không phải chồng chất lên để tăng cường sức chiến đấu, chỉ là lợi dụng huyết nhục bất phàm của bản thân để giết địch mà thôi, ta sẽ cho ngươi nhìn một chút thứ được gọi là thiên công vô thượng thật sự, cách làm thế nào để tổ hợp lại các môn thần thông nè." Thạch Hạo cười khẩy.

    Sau đó hắn bắt đầu khống chế Bát Cửu Thiên công, vận dụng thần thông mà mình có tấn công về những miếng huyết nhục kia, lập tức nơi đây nổ lốp bốp, hoàn toàn sôi trào.

    Chín mươi chín đại thần thông, tuy rằng đa dạng thế nhưng cũng không phải là do bản thân làm chủ, mà là do sự phóng thích của bản năng huyết nhục, cho nên mới có thể thi triển như vậy.

    Ngay cả Quân Đạo, quái thai cổ đại của Thiên quốc cũng lui ra ngoài, chưa hề nhúng tay vào.

    Cổ Thánh tử cũng không tiến lên mà chỉ ngồi xếp bằng ở cuối chân trời, hắn ra sức tụng kinh, tạm thời không có xuất thủ.

    Vì vậy, uy hiếp lớn nhất hiện giờ chính là vương giả của Thiên quốc, hắn xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.

    "Cổ Thánh tử, ngươi còn không mau ra tay?" Hắc Ám Thần tử quát lớn.

    "Được rồi!"

    Tiếng vù vù vang lên khiến ngay cả trời cao cũng rung theo, hắn vẫn không hề tiến tới mà vẫn ra sức ngâm tụng nơi đó, một luồng khí tức khó tả bao phủ toàn bộ thiên địa.

    Cửu thiên Thập địa kinh!

    Lúc này, môn thiên công vô thượng này đã xuất hiện, vô tận ký hiệu thiêu đốt trong hư không khiến toàn bộ đất trời trở nên khác lạ, lòng người kinh sợ.

    Lúc này, tựa như có một nguồn sức mạnh tự cao tự đại trong chín tầng trời mười tầng đất đang tràn ngập và mãnh liệt lao về phía Thạch Hạo.

    "Giết!" Quân Đạo hét lớn, ở phương xa cũng tế xuất bảo thuật.

    Không chút tiếng động nào, quái thai cổ đại của Thiên quốc lần nữa giết tới.

    "Chém!" Hắc Ám Thần tử cũng hét lớn, trong lúc nhất thời bốn đại cao thủ đồng loạt xuất thủ hòng tiêu diệt Thạch Hạo, tình thế vô cùng nguy cấp.

    Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, tình huống chẳng hề ổn tí nào.

    Ánh mắt của hắn lóe lên rồi nhanh chóng chọn đối sách, trước tiên hắn công kích vào kẻ yếu nhất, bịch một tiếng, hư không nổ tung, hắn biến mất ngay tại chỗ rồi vọt thẳng về phía Quân Đạo.

    Phù văn bảo thuật kịch liệt nhất bùng nổ, bầu trời trở nên bùng cháy, thương khung vặn vẹo gần như sụp đổ!

    Ầm!

    Một dải hoa tuyết tỏa ra, sau lưng Thạch Hạo dính phải một đòn, là bị ký hiệu kinh văn của Cửu thiên Thập địa kinh đánh trúng khiến máu tươi chảy xối xả.

    Thế nhưng, hắn cũng ép cho Quân Đạo biến sắc, đôi bên liên tiếp va chạm, bụp một tiếng, kẻ này phun máu miệng.

    "Vèo!"

    Sau một khắc, Thạch Hạo lần nữa biến mất, chớp mắt khi hắn gây dựng lại thân thể thì cũng là đang điên cuồng công kích về phụ cận của Hắc Ám Thần tử, đây mới thật sự là mục tiêu của hắn.

    "Bụp!"

    Bả vai của hắn chảy máu, đã bị một luồng kiếm khí của quái thai cổ đại Thiên quốc đâm trúng.

    Thế nhưng, hắn tựa như kẻ cuồng điên, thủ đoạn đều được phóng ra hết, phù văn Chí Tôn thuật thứ ba của chính mình càng thêm rõ ràng hơn, thứ này không ngừng in dấu lên trên tiên kiếm Đại La rồi khuấy động xung quanh.

    Tất cả mọi người đều há hốc miệng, Thạch Hạo quá bá đạo, hắn chém Hắc Ám Thần tử cũng không biết bao nhiêu là kiếm, hoàn toàn là đang liều mạng.

    "A...." Trên người của Hắc Ám Thần tử có rất nhiều huyết nhục bong tróc ra và hoàn toàn biến mất, không hề xuất hiện nữa.

    Những nơi đó đều là nhược điểm của hắn, lần này Thạch Hạo cũng không hề để ý tới những huyết nhục bất hoại bất hủ kia mà tập trung toàn bộ vào những vị trí trọng yếu này.

    Bởi vì, từ khi giao chiến tới hiện tại thì hắn đã phát hiện ra những điểm yếu của Hắc Ám Thần tử, biết nơi nào của kẻ này sẽ thối rửa, nơi nào sẽ cứng rắn như kim cương.

    "Cổ Thánh tử, Vương Thiên quốc, các ngươi còn không mau giết hắn à?" Quân Đạo hét lớn, cơ hội hiếm có đang ở trước mặt thế nhưng hai kẻ mạnh nhất kia lại không hề xuất thủ toàn lực.

    Vương của Thiên quốc hoàn toàn là như thế, chờ người khác kẻ sống người chết, hắn chỉ muốn ở vào thời khắc mấu chốt tung ra một đòn hạ sát đối thủ, mà tên Cổ Thánh tử đang tụng kinh kia lại không hề nhiệt tình với việc vây công này.

    Hỗn chiến kịch liệt bùng phát!

    Bụp!

    Quân Đạo bị chém lìa một cánh tay, sau khi cánh tay này rơi xuống thì ngay lập tức nổ tung.

    "Chíu!"

    Lại thêm một vệt sáng màu máu nữa, Hắc Ám Thần tử bị dính phải một đòn nặng nề, lúc này một vài vị trí lộ ra xương cốt rất dọa người.

    Thạch Hạo liều mạng nên đã trúng phải một đòn nghiêm trọng của Cửu thiên Thập địa kinh, thế nhưng hắn vẫn xuất ra một chiêu kiếm cuối cùng xuyên qua mi tâm của Hắc Ám Thần tử.

    "A... " Tiếng kêu thảm vang lên, nguyên thần trong mi tâm kia từ từ vỡ nát.

    Thế nhưng, phản ứng bản năng của bộ thân thể kia rất mãnh liệt, kẻ này nhanh chóng tránh thoát rồi rớt xuống mặt đất.

    "Nguyên thần đều bị xuyên thủng, chỉ còn lại mỗi thân thể mà vẫn còn sống được à?" Thạch Hạo thì thào.

    "Xoẹt!" Vương của Thiên quốc chợt đánh lén.

    "Trấn!" Cuối chân trời, Cổ Thánh tử ngâm tụng, Cửu thiên Thập địa kinh bùng phát, hoàn toàn trấn áp xuống dưới.

    "Giết!" Ngay cả vẻ mặt của Quân Đạo cụt một tay kia cũng trở nên lạnh lùng, điên cuồng công kích.

    Đột nhiên, ầm một tiếng, hư không bị phá nát, toàn bộ trận pháp xung quanh đều bị ép tới mức hủy diệt, hư không vô tận bốc cháy rồi nứt toác, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

    "Đó là gì?" Rất nhiều người sợ hãi thét lên.

    Trong hư không kia có chút mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, có một dược viên cổ xưa tỏa ra hương thơm nứt mũi.

    "Trời ơi, Tiên dược viên hiện rồi kìa!"

    "Dược viên cổ xưa còn sót lại hơn một kỷ nguyên trước đã hiện ra!"

    Mọi người ý thức được cơ duyên to lớn đang lại gần.

    Vẫn luôn có lời đồn rằng, có một khu dược việc cổ xưa và thần thánh nhất vẫn luôn phiêu lưu trong hư không, nơi đây rất khó để tìm thấy, thi thoảng mới hiện ra ngoài.

    Cảnh tượng trước mặt, tuyệt đối ăn khớp.

    Thạch Hạo ngẩng đầu sau đó là ngây dại, bởi vì hắn từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.

    Dược thảo thần thánh không cần nói kỹ làm gì, những thứ này lấp lánh và nhiều vô số. Việc làm hắn giật mình nhất chính là, hắn nhìn thấy một con rùa trắng như tuyết đang chở một cô gái mặc áo trắng bên trên.

    "Tiên... Tiên nhân!" Những người khác hét lên và nhìn chằm chằm dược viên mơ hồ và cổ xưa kia.

    Người khác không biết thế nhưng Thạch Hạo lại sớm biết rõ, hắn từng nghe Hư Thiên thần đằng nói qua, đó chính là Trường Sinh dược, sinh ra hơn một kỷ nguyên trước và sống tới hiện giờ, ẩn thân trong dược viên cổ kia.

    "Vèo!"

    Vương của Thiên quốc biến mất, hắn tiến vào không gian loạn lưu và muốn tiến vào trong dược viên cổ kia.

    Cổ Thánh tử thấy thế cũng không cách nào bình tĩnh được, nhanh chóng vọt vào.

    Thạch Hạo tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, cũng muốn xông vào trong hư không loạn lưu kia.

    Ầm!

    Nơi đây náo động, cường giả các tộc chen chúc xông về trước, dùng hết mọi khả năng để bước vào Tiên dược viên cổ xưa kia.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)