FULL  Đô Thị Thần Y Thích Giết Chóc - Tiểu Manh Tịnh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 6: Người Nhà Họ Lăng, Không Thể Nhục
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    "Ông nội yên tâm, chuyện không có nắm chắc, ta cũng sẽ không đi làm."

    Lăng gia gia thật sâu thở dài một hơi, tuy nhiên không nói gì nữa, thế nhưng Lăng Tiêu liếc một chút liền có thể nhìn ra, ông nội của hắn cũng không coi trọng hắn có thể đối nghịch với Hoa gia.

    Lăng Tiêu cũng chưa có giải thích quá nhiều, có một số việc không phải cứ bằng lời nói thì có thể làm cho người ta tin tưởng!

    "Được rồi, hai ông cháu chúng ta hôm nay thật vất vả mới gặp mặt, làm sao cứ phải nói đến những chuyện không vui làm cái gì? Ông vừa mua một ít thịt heo, đợi một lúc ông đi làm một ít món ăn, hai ông cháu chúng ta cùng nhau uống rượu."

    "Để con giúp ông nhóm lửa."

    "Không cần, con vừa trở về, nên nghĩ ngơi thật tốt là được, lại cùng bạn bè nói chuyện đi, một mình ông nội làm là được."

    Nói xong, Lăng gia gia cũng không để ý Lăng Tiêu có phản đối hay không, nhanh chóng khập khễnh, đi đến nhà bếp.

    Khóe mắt của Lăng Tiêu có chút cay cay.

    Lăng gia đã từng là một gia tộc lớn đại phú đại quý.

    Không nghĩ tới, Lăng lão gia tử đã đến tuổi già, ngược lại chịu khổ đến mức này!

    Không diệt sạch Hoa gia, Lăng Tiêu làm sao còn mặt mũi làm con cháu của Lăng gia?

    Hắn cùng Minh Thừa chỉ đợi trong chốc lát, thì có một người phụ nữ với thân hình béo mập hùng hùng hổ hổ đi đến.

    "Lão già đáng chết kia đi ra đây, lão nương có chuyện muốn nói với ngươi."

    Lăng gia gia vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, hay tay xoa xoa lại với nhau, cười làm lành hỏi:

    "Cháu dâu, hôm nay làm sao rảnh rỗi đến nhà làm gì vậy?"

    Phụ nữ béo vung tay lên.

    "Đừng cùng ta lôi kéo làm quen, nhà chúng ta cũng không có cần quen biết với ngươi. Ta nói ngắn gọn, ngươi đã mua phân hóa học hạt giống đưa tới nhà chúng ta chưa?"

    Lăng gia gia trừng to mắt nghi hoặc:

    "Ta không phải vừa đưa tiền cho nhà các ngươi mua công cụ rồi sao? Tại sao lại còn muốn để ta mua nữa chứ?"

    Phụ nữ béo mập trừng to mắt, hận không thể muốn ăn thịt người.

    "Ngươi có ý kiến gì sao? Lão Lâm nhà chúng ta cho ngươi tiền trợ cấp, tiền đó không phải cho không? Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý tứ của Lão Lâm hay sao? Tự cho rằng dễ dàng cầm tiền như thế?"

    Lăng gia gia một mặt khó xử.

    "Thế nhưng là... Thế nhưng là tiền trợ cấp có một chút như vậy, ta đã đưa cho nhà các ngươi mua công cụ rồi, còn lại có một chút tiền thừa cũng không đủ mua phân hóa học hạt giống mà, nếu tất cả tiền đều đưa cho các ngươi, ta lấy gì để sống!"

    "Ngươi không có tiền để sống ư? Con trai trưởng công tác tại Yến Kinh, con thứ hai công tác tại thành phố Giang Châu, người nào không phải là giàu đến chảy mỡ? Tùy tiện cho ngươi một ít tiền cũng nhiều hơn bắp đùi của chúng ta rồi! Nếu thực sự không được, ngươi đem nhà của ngươi nhường cho bọn ta trồng trọt nhân tạo, lão nương ta có lòng từ bi, sẽ không thu tiền phân hóa học."

    Lăng gia gia tức đến đỏ bừng cả mặt.

    "Ngươi... Ngươi đây không phải là trắng trợn cướp của hay sao?"

    Phụ nữ béo sắc mặt lạnh lẽo.

    "Nói cái gì đó? Ngươi dám mắng lão nương là cường đạo? Ngươi tin hay không hiện tại lão nương đánh chết ngươi?"

    Đang khi nói chuyện, nàng vậy mà săn ống tay áo lên, chuẩn bị đánh người.

    Lăng lão gia tử hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, chợt lảo đảo một cái, liền té xuống.

    May ra, có một bàn tay lớn, đỡ được lưng của hắn, cho nên mới không ngã xuống.

    Lăng gia gia quay đầu nhìn lướt qua.

    "Tiêu Tiêu."

    "Chuyện gì xảy ra?"

    Lúc này sắc mặt của Lăng Tiêu, băng lãnh đáng sợ.

    Nếu như người quen thuộc Lăng Tiêu liền sẽ biết, không giận thì thôi, chứ đến lúc giận dữ, không thấy máu thì sẽ không buông tay!

    Sắc mặt Lăng gia gia có chút khó coi.

    "Những lúc các ngươi không có ở nhà, nàng thường thường liền đến bắt chẹt ta. Một lão già như ta, đi đứng còn không lưu loát, lại không chỗ nương tựa. Cho nên... Cho nên thì... Haizz!"

    Nói xong, Lăng lão gia tử khổ sở quay đầu đi chỗ khác, lau khóe mắt.

    Lăng Tiêu vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, an ủi:

    "Ông nội đừng sợ, có con ở đây, sau này không ai có thể khi dễ ngươi."

    Lăng Tiêu nói xong, hắn bước về phía trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo khiến phụ nữ béo mập run rẫy.

    "Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì?"

    Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh như băng gằn giọng:

    "Ta cho ngươi thời gian năm phút đồng hồ giải thích, tại sao lại khi dễ ông nội của ta!"

    Phụ nữ béo khinh thường cười một tiếng.

    "Giải thích? Ta giải thích cái gì? Ở trong thôn này, khi dễ hắn lại không chỉ có một mình ta, lại nói tiếp, ngươi là cái thá gì a? Đến lượt ngươi quản sao?"

    Lăng Tiêu hai tay đặt sau lưng, sắc mặt lạnh như băng nói:

    "Chuyện của Lăng gia, không có ai có tư cách hơn ta!"

    Phụ nữ béo mập chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, quan sát một lát, đột nhiên 'A' một tiếng.

    "A! Ta một mực nghĩ không ra làm sao ngày hôm nay, đột nhiên nhảy ra một tên oắt con, nguyên lai là con trai của chú hai Lăng gia nha! Nghĩ không ra được ngươi lại còn không chết? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm bị sói ăn đến xương không còn rồi!"

    Lăng Tiêu trên mặt lạnh lùng nói:

    "Ngươi còn có bốn phút!"

    Phụ nữ béo khinh thường cười một tiếng, quát:

    "Ngươi còn muốn đánh ta sao? Xú tiểu tử tỉnh lại đi, nếu như ngươi có bản lãnh thì ba năm trước đây, cha mẹ ngươi cũng sẽ không bị người đâm chết! Ngươi cũng sẽ không bị người đánh gãy cặp chân! Nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại cũng xứng ở trước mặt ta tiêu sái? Lão nương một cái rắm đều có thể bắn chết ngươi!"

    Lăng Tiêu nheo mắt lại.

    "Ta thay đổi chủ ý, mặc kệ ngươi giải thích hay không giải thích, ngươi... Đều phải trả giá đắt! Minh Thừa, vả miệng."

    "Tuân lệnh!"

    Minh Thừa cười hắc hắc, từ phía sau xông tới, hắn đã sớm ngứa tay, Lăng Tiêu ra lệnh một tiếng,đúng với lòng hắn mong muốn.

    Hắn ba chân bốn cẳng, trong nháy mắt đi tới trước mặt người phụ nữ béo mập, đưa bàn tay ra vỗ một cái liền đem người phụ nữ vỗ bay ra ngoài.

    Lúc rơi xuống mặt đất, nửa bên mặt của đối phương nguyên bản thì sưng mặt, càng là sưng thành đầu heo.

    "Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta?"

    Sửng sốt một chút về sau, béo phụ nữ trong nháy mắt hét rầm lên.

    "Lão nương liều mạng với ngươi!"

    Minh Thừa cười hắc hắc, liền tát thêm một cái.

    Lần này đối phương lần nữa bay ra ngoài!

    Nhưng hắn còn chưa ngừng, mà chính là tiến lên một chân đạp ở ngực của đối phương, liên tục những âm thanh ba ba vang lên... Một trận bạt tai liên tục vang lên không ngừng.

    "Thiếu chủ nhà ta, há lại để cho một con lợn béo đáng chết như ngươi sỉ nhục? Tổng thống gặp Thiếu chủ nhà ta, cũng phải khách khách khí khí, ngươi ngược lại tốt rồi, tính khí thật là lớn a!"

    Tiếng bạt tai trong sân điên cuồng vang lên, tiếng mắng chửi của người phụ nữ dần dần biến thành van xin tha thứ.

    "Đừng... Đừng đánh nữa! Lăng Tiêu ta sai rồi, ngươi đừng đánh nữa. Mặt của ta đều muốn nổ tung rồi!"

    "Lui ra!"

    Lăng Tiêu khẻ quát lên, Minh Thừa lập tức dừng tay trở về.

    Hắn nhịn không được u oán trợn mắt. Ánh mắt kia dường như muốn nói, bố còn chưa đánh đủ đây này!

    Lăng Tiêu không quan tâm đến phản ứng của Minh Thừa, hắn ném cho người phụ nữ một bộ giấy bút, sắc mặt lạnh lùng nói:

    "Đem tất cả những người khi dễ ông nội của ta, tên tuổi, địa chỉ gia đình, đều viết vào đây, một cái cũng không cho bỏ sót. Nếu không... Ta đánh chết ngươi!"

    Người phụ nữ béo mập đầu tiên là sững sờ, sau đó do dự một chút, hỏi:

    "Chuyện này...Nếu như ta viết, ngươi có thể tha cho ta sao?"

    Lăng Tiêu hai tay đặt sau lưng, ánh mắt như dao nhọn. Giống như một vị Đế Vương, đang tra hỏi một tên tù nhân.

    "Ngươi... Không có tư cách cùng ta nói điều kiện! Viết... Hoặc là chết!"

    "Ngươi... Tốt a, Ta đã hiểu!"

    Người phụ nữ béo mập khẽ cắn môi, liền nhanh chóng viết xuống liên tiếp tên cùng địa chỉ, một trang giấy rất nhanh liền đầy lít nha lít nhít chữ.

    "Đều... Đều ở nơi này!"

    Lăng Tiêu tiếp nhận trang giấy, trực tiếp ném cho Minh Thừa.

    "Mỗi người đều lấy một ngón tay, một cái... Cũng không được bỏ sót."

    "Vâng!"

    Minh Thừa tiếp nhận mệnh lệnh, nhanh chóng biến mất trong không khí.

    Lăng gia gia nhịn không được khuyên giải nói:

    "Tiêu Tiêu, nếu không thì bỏ qua đi, ông nội cũng không có chuyện gì, đừng trêu chọc nhiều người như vậy a!"

    Lăng Tiêu chỉ nói một câu, liền ngăn chặn miệng của hắn.

    "Người nhà họ Lăng, không thể nhục!"
     
    tempking1970 and thantinhai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 7: Tính Tình Ta Không Tốt, Rất Thích Giết Người!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    "Ông nội đi thôi, trở về phòng con trị liệu cho ngài một chút thương tổn."

    Lăng lão gia tử trừng to mắt.

    "Cái chân gãy này của ông đã bị gãy hơn hai năm, xương cốt đều sớm định hình, con còn có thể trị khỏi sao?"

    Lăng Tiêu khóe miệng cười nhẹ.

    "Chỉ cần còn lại một hơi, người ở trên đời này không có ai con không trị được."

    Dứt lời, hắn đã đem Lăng lão gia tử kéo đến ngồi trên ghế nhà chính, hắn liền ngưng khí hóa châm, thông qua vết thương xương cốt của Lăng lão gia.

    Không tới một phút đồng hồ, Lăng Tiêu thu tay lại.

    "Ông nội, ngươi thử cử động một chút."

    Lăng lão gia tử nửa tin nửa ngờ đứng lên, hoạt động một chút gân cốt, thân thể không khỏi chấn động.

    "Ông trời của ta, chân của ta, chân của ta còn có thể đi lại được rồi! Tiêu Tiêu, y thuật của con so với cha của con còn cao minh hơn a! Quá tốt rồi, cha con nếu là ở dưới suối vàng có biết rõ, khẳng định vì ngươi cao hứng."

    Lão gia tử dùng ống tay áo, lau đi nước mắt.

    Lăng Tiêu ấm áp cười một tiếng.

    Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.

    Lăng lão gia tử giật mình.

    "Chẳng lẽ bọn họ đến gây sự sao?"

    Lăng Tiêu vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, trấn an nói:

    "Ông nội cứ yên tâm, có con ở đây."

    Dứt lời, hắn quay người, hai tay đặt sau lưng rời đi, Lăng lão gia tử vội vàng đuổi theo.

    Ở bên ngoài cửa chính của Lăng gia, đã sớm tụ tập rất nhiều thôn dân Lăng gia thôn, không có trên trăm người, cũng có tám mươi.

    Nguyên một đám trong tay, không phải cầm lấy thuổng sắt, cũng là cầm lấy chày cán bột mỳ, còn có vung lấy dao phay.

    Ở trong đó, không ít người ở trên tay đều quấn một miếng vãi, hiển nhiên những người này đều là bị Minh Thừa cắt đứat một ngón tay.

    "Họ Lăng, cái tên đáng chết nhà ngươi, cũng dám sai người khác cắt đứt ngón tay của chúng ta, ngươi quả thực khinh người quá đáng!"

    "Ngươi xem chúng ta thành thứ gì rồi? Thật coi là chúng ta dễ bị ăn hiếp a?"

    Lăng Tiêu còn chưa trả lời, Minh Thừa đã cầm theo một bao đồ vật, cất bước đi về tới.

    "Đều ồn ào cái gì? Chán sống rồi đúng hay không?"

    Uy phong của Minh Thừa, hiển nhiên còn ở trong lòng bọn họ, hắn vừa mở miệng thì mọi người liền hoảng sợ liền liên tiếp lui về phía sau, cùng nhau cầm trong tay 'Vũ khí ', nhắm ngay Minh Thừa.

    Minh Thừa không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một chút, đi thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu.

    "Thiếu chủ, tất cả 37 ngón tay. Có một thằng nhãi con năm ngoái té chết, ta tìm phần mộ của hắn đem thi thể của hắn móc ra để lấy luôn một ngón tay cho đủ. Mời ngài kiểm tra."

    Nói xong, hắn giống như đang muốn khoe khoang với Lăng Tiêu sự tích của mình, từ trong túi áo móc ra một xương ngón tay.

    Nụ cười kia của Minh Thừa làm thôn dân của Lăng gia thôn càm thấy rùng mình.

    Tên ác ma này quả thực không phải là người!

    Lăng Tiêu lườm Minh Thừa một chút, liền đem ánh mắt hướng tới mọi người.

    Bên trong ánh mắt này của hắn mang theo một tia tiếc nuối.

    Từng có lúc Lăng gia phong quang vô hạn. Năm nào trở lại trong thôn tế tổ chẳng phải được người người kính ngưỡng? Trước sau đều ăn nói nịnh bợ hay sao?

    Vật đổi sao dời, những người này đã sớm quên mất uy phong của Lăng gia, ngược lại... Còn muốn giẫm lên một chân.

    Lòng người... thật là đáng buồn.

    Hắn thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt nói:

    "Vì sao các ngươi bị cắt đứt ngón tay, trong lòng của mình phải rõ ràng. Ta cũng không muốn nói nhảm cùng các ngươi! Chuyện trước kia ta sẽ bỏ qua. Từ nay về sau, Lăng gia thôn nghe theo ông nội của ta!"

    Nhất thời mọi ngươi sửng sốt!

    "Ngươi nghĩ hay lắm! Chúng ta tại sao phải nghe lời ngươi?"

    "Đúng đấy, ngươi sai người cắt đứt ngón tay của chúng ta, chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi đây này!"

    "Mọi người đừng nghe hắn nói vớ nói vẩn, cùng tiến lên đánh chết tên nhóc khốn nạn này đi!"

    Lăng Tiêu lạnh lùng liếc mắt qua, Minh Thừa cười hắc hắc liền lấy một đồng tiền xu bắn ra, một người ngã xuống mặt đất, máu tươi chậm rãi chảy ra, những âm thanh ồn ào đều dần dần yên tĩnh.

    Đây chỉ là một đám tiểu nhân vật, chỉ có đôi lúc phách lối ngông cuồng, bọn họ tưởng mình là trời.

    Nhưng... Chỉ cần gặp một chút lợi hại, bọn họ so với con kiến hôi còn muốn hèn mọn.

    Lăng Tiêu quay người đi vào căn nhà cũ.

    "Ta không thích nói nhảm, nếu như các ngươi nhất định muốn chống đối...."

    "Tính tìn ta không tốt, rất thích giết người!"

    Giang Châu, tập đoàn Y Nhân.

    Mục Y Nhân vẻn vẹn ngủ ba giờ, chuông báo vang lên nàng liền lập tức đứng dậy, vội vàng rửa mặt, đeo lên những món đồ trang sức trang nhã.

    Trên mặt nàng toát ra một phần tự tin của một người phụ nữ thành thục.

    Bổng nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

    "Cửa không có khóa, vào đi."

    Một nữ thư ký đi vào, hướng về Mục Y Nhân hơi hơi khom người.

    "Tổng giám đốc, hội đồng quản trị mời người đi qua một chuyến."

    Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi.

    "Tôi đã biết."

    Nói xong, nàng mang giầy cao gót nhanh chóng đi tới phòng họp hội đồng quản trị.

    Trong phòng họp, có mươi vị nam nữ trang phục khác nhau đang ngồi trong đó. Tuổi tác có khác biệt.

    Mục Y Nhân trực tiếp đi vào vị trí Tổng giám đốc.

    "Chư vị cổ đông, sáng sớm tìm tôi, không biết có chuyện gì?"

    Mọi người nhìn nhau một chút, trong ánh mắt lộ ra một loại giảo hoạt như lão hồ ly.

    Một nam tử trung niên tuổi lớn nhất ngồi gần với Mục Y Nhân, đẩy cặp kính gọng vàng của mình, cười nhạt nói:

    "Tổng giám đốc Mục, cô hẳn phải biết từ khi cô bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Y Nhân đến nay, những cuộc làm ăn của tập đoàn Y Nhân chúng ta đều càng ngày càng lụn bại. Kinh phí buôn bán của tập đoàn từng năm từng năm đều hạ xuống."

    Mục Y Nhân cắn răng, hỏi:

    "Vương Đổng nói lời này là có ý gì?"

    "Ha ha ha... Có ý gì ư, trong lòng của tổng giám đốc Mục chắc hẵn phải rõ ràng rồi chứ. Tất cả mọi người là đến để kiếm tiền, không phải đến để bồi thường tiền. Cho nên hội đồng quản trị chúng ta tự mình thương lượng một chút, chúng ta cảm thấy tổng giám đốc Mục còn trẻ tuổi, vẫn nên phải đến hạ tầng của tập đoàn rèn luyện thêm một chút. Còn vị trí tổng giám đốc thì do chư vị cổ đông nhất trí đề cử ta làm đại diện, ta cũng không có cách nào khác a."

    Sắc mặt của Mục Y Nhân có chút khó coi.

    "Tập đoàn Y Nhân là phụ thân tôi một tay sáng lập, Mục gia chúng tôi chiếm hữu 45% cổ phần, ông có tư cách gì làm Tổng giám đốc?"

    "Tổng giám đốc Mục đừng quá đề cao bản thân mình! Lão tổng tài hoàn toàn chính xác rất lợi hại, nhưng cũng tiếc... Ông ấy đã chết, mà cô lại không lợi hại giống như cha của cô nha!"

    "Các người muốn đoạt gia nghiệp của Mục gia chúng tôi ư?"

    "Cô đừng nói lời khó nghe như vậy. Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô mà thôi. Chắc cô cũng không muốn để cho tâm huyết cả đời của cha cô, hủy ở trong tay của cô a? Như vậy đi, chúng tôi cũng không ép cô, lần này cùng tập đoàn Omega hợp tác, nếu là có thể thành công, chúng tôi liền không nói cái gì! Nhưng nếu là không thành công... Thì thỉnh cầu tổng giám đốc Mục, thối vị nhượng chức!"

    Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi, cố nén sự phẫn nộ cùng uất ức ở trong nội tâm của mình, đứng dậy rời đi.

    Mọi người thấy bóng lưng nàng rời đi, nhịn không được phát ra một trận cười nhạo.

    "Tiểu nha đầu này, sẽ không phải thật sự cho rằng ả có thể cùng tập đoàn Omega hợp tác nha?"

    "Ả tự đề cao bản thân rồi? Buồn cười cùng cực! Quy mô của tập đoan Y Nhân chúng ta, căn bản không có tư cách cùng Omega hợp tác, người ta thế nhưng là nhãn hiệu quốc tế, tập đoàn Y Nhân tính toán là cái thứ gì chứ?"

    "Đừng nói là nàng, cho dù cha của nàng còn sống, cũng không đủ tư cách xách giày cho người ta!"

    "Vậy chúng ta sớm chúc mừng Vương Đổng, sớm ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc a!"

    "Hiện tại nên đổi giọng gọi một tiếng tổng giám đốc Vương là được rồi, ha ha ha...."

    Trên mặt của Vương Đổng cười đến quên trời quên đất, hắn không ngừng khoát tay.

    "Còn chưa xác định được đâu, sau khi tôi ngời được vào cái ghế tổng giám đốc rồi hẵn nói a."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)