Đô Thị Thần Y - Hành Xích Đạo (New: C580)

  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 675: Đánh cảnh sát? Ông đánh đấy thì đã sao!

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Diệp Thanh ảo não không ngừng, bởi vì, tên sát thủ bị bản thân khống chế huyệt vị, khóe miệng không ngờ lại chảy ra một dòng máu đen tanh hôi, rõ ràng là đã uống thuốc độc tự sát rồi!

    Vừa lúc nãy, biết bản thân không thoát khỏi tay Diệp Thanh, tên sát thủ xuất sắc tinh thông thuật Ninjutsu và kỹ thuật ngắm bắn hiện đại, đã tự sát không chút do dự, kiểu việc này cũng chỉ có những thằng cực kỳ biến thái mới làm nổi, người ta thường nói, con kiến còn biết sống tạm bợ, ngay cả tính mạng của bản thân còn không biết quý trọng, thì còn nói gì đến tính mạng của người khác, thứ tai họa này, chết cũng đáng đời! hắn chết rồi, thì có khối người tránh được kiếp nạn!

    Tuy không thể bắt sống được, nhưng Diệp Thanh cũng chỉ hơi hơi thất vọng, đúng lúc này, dưới núi liền vang đến từng hồi từng hồi chuông báo hiệu của xe cảnh sát.

    Nếu là ở Phù Liễu, Diệp Thanh đương nhiên sẽ rất vui mừng, bởi vì cứ có còi cảnh sát bình thường đều là người quen, giới cảnh sát ở Phù Liễu, có ai không biết Vương Binh và Trình Thiết, Diệp Thanh liền nhớ đến hai vị huynh đệ lâu ngày không gặp này! Lập tức phi người lên trước, chạy về phía mấy chiếc xe cảnh sát đó, lúc gần đến nơi liền giảm tốc độ lại, giống như người bình thường, hắn không muốn vì thế mà khiến cho người khác hiểu lầm, rồi làm cho mấy tên cảnh sát đó xả súng lung tung!

    Đạn tuy chẳng sợ, nhưng chẳng may bị bắn trúng thì cũng không tốt, hơn nữa chẳng có ai thích cảm giác làm bia ngắm bắn cho người khác!

    - Diệp Thanh!

    Ninh Não Nhi vẫy vẫy tay gọi lớn.

    Diệp Thanh lập tức chạy chậm đến, bên cạnh một anh cảnh sát đang lấy khẩu cung của Tằng Mẫn San.

    Còn thi thể của Tiểu Dương, sớm đã được đội pháp y mang đi kiểm tra.

    Diệp Thanh quan sát viên cảnh sát dẫn đầu, chỉ thấy người này mày rậm mắt to, sóng mũi cao thẳng, thân hình cường tráng, hai bàn tay to đầy vết chai, có vẻ to khỏe lực lưỡng, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần tinh anh phá án, hơn nữa còn có thêm vài phần thâm độc.

    Vị cảnh sát này cũng khá thận trọng, cảm thấy có người đang nhìn mình, liền ngoảnh đầu lại, ánh mắt sắc bén, Diệp Thanh nào sợ ông, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại.

    Hai người mặt đối mặt một lúc, người đó đột nhiên nhếch miệng cười lạnh.

    Diệp Thanh chau mày lại:

    - Hung thủ ở trên núi, là người Nhật Bản, còn là một tên Ninja, có điều đã chết rồi!

    - ồ? Là cậu đã giết hắn?!

    Con mắt của viên cảnh sát nheo lại, nghiêm khắc hỏi.

    Diệp Thanh thản nhiên trả lời:

    - tôi không giết hắn, chỉ làm hắn bị thương, nhưng người này sợ tội, đã uống thuốc độc tự sát.

    - Có phải sợ tội hay không, không phải cứ cậu nói là được!

    Vị cảnh sát lạnh lùng liếc Diệp Thanh một cái, liền vẫy tay, ra hiệu mấy tên cảnh sát khác lên đó xem thế nào.

    - Đem chứng minh thư của các cậu ra đây để kiểm tra!

    Viên cảnh sát ra lệnh.

    Sau đó, Ninh Não Nhi, Tằng Mẫn San cùng mấy nhân viên trong công ty của Tằng Mẫn San liền nhanh chóng phối hợp lấy chứng minh thư ra, chẳng còn cách nào khác, bất luận là Ninh Não Nhi hay Tằng Mẫn San, trong chốn Kinh Thành này, đều không có cơ, không phối hợp với họ thì không được! Có thể nếu là Tằng Gia của mấy chục năm về trước thì còn có năng lực này, nhưng hiện tại thì đã chẳng còn nữa rồi! sản nghiệp của Tằng gia cũng bị giới cảnh sát vơ vét đi không ít.

    - Của cậu đâu, đem ra đây!

    Một viên cảnh sát quát Diệp Thanh.

    Diệp Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng ngẫm nghĩ, rồi vẫn lôi ra, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh cũng chẳng thèm tính toán với các người làm gì, có điều, nếu như có cơ hội, thì nhất định phải đi khiếu nại mấy người các ngươi mới được, tuy là tra án, nhưng thái độ kém như vậy, bố đây cũng chẳng phải phạm nhân, mày quát cái gì mà quát!

    Chỉ chốc lát sau, mấy vị cảnh sát trên núi liền lôi thi thể của tên Ninja người Nhật như lôi xác một con chó chết về, một vị tay cầm một túi bên trong có một con dao đã đóng đá, còn một tên khác lại đang nghịch ngợm một khẩu súng bắn tỉa thật dài, rõ ràng là tìm thấy ở gần chỗ đánh nhau!

    - Diệp Thanh? Quả nhiên!

    Vị cảnh sát đó nhìn chứng minh của Diệp Thanh một hồi, đột nhiên hai mắt nheo lại, nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó khóe miệng không kìm được ngoéo lên một cái!

    Mặc dù chỉ trong một tích tắc, nhưng nét mặt tưởng chừng như chỉ thoáng qua này lại không qua được mắt Diệp Thanh! Trong lòng hắn lập tức có dự cảm không may! Loại năng lực trực giác này cùng với việc đột phá tâm bình cảnh gần đây, lại cảng thêm nhạy bén, thường thường đều vô cùng chuẩn xác!

    Quả nhiên, tên cảnh sát đó liền lạnh lùng cười hì hì hai tiếng, liếc thi thể tên Ninja áo trắng kia một cái, lặng lẽ cười nói:

    - Cậu tên là Diệp Thanh chứ gì, do liên quan đến mạng người, phiền cậu về cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra!

    - Được thôi!

    Diệp Thanh đáp. Chết hai mạng người, một mạng lại là người ngoại quốc, phối hợp điều tra cũng là điều nên làm! Diệp Thanh nghĩ.

    - Về phần hai cô gái này, cũng cùng về với chúng tôi luôn!

    Thế là, Diệp Thanh, Ninh Não Nhi, Tằng Mẫn San ba người liền trèo lên xe cảnh sát, nổ máy lướt đi. Còn mấy nhân viên trong công ty Tằng Mẫn San lại không liên can đến, được thả về!

    Đến bộ công an, chính là Cục công an Đông Thành thành phố Bắc Kinh, vì địa điểm của sân đua ngựa này ở ngoại ô, có thể là vừa hay thuộc vào địa hạt quản lý của khu Đông Thành.

    - Các anh chị vào cùng với tôi!

    Một tên cảnh sát tướng mạo hung ác dưới ánh mắt ra hiệu của viên cảnh sát dẫn đầu, đi nhanh tới, quát vào mặt mấy người Diệp Thanh.

    Ninh Não Nhi tức khắc chau đôi mày thanh tú lại, Tằng Mẫn San cũng có vẻ lo lắng, nói cho cùng, hai cô đều là những người nhìn người rất chuẩn, trên đường đi sớm đã nhìn ra một chút manh mối từ sắc mặt đắng ngắt thù sâu của tên cảnh sát kia rồi.

    Diệp Thanh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Não Nhi, lại vỗ vỗ vào vai chị họ mình, ra hiệu hai người không cần quá căng thẳng, chúng ta cũng chẳng làm việc gì xấu, mà còn là người bị hại ấy chứ, làm gì phải sợ!

    Mím mím môi, thầm nói, chẳng qua chỉ là một sở công an rách nát, anh đây ở Phù Liễu còn ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, có lần nào không êm đẹp bước ra đâu!

    Hồn nhiên quên mất, lúc đó hắn là rắn chúa của vùng, có Vương Binh và Trình Thiết bao che đương nhiên không hề hấn gì, lần này lại ở một nơi không hề quen thuộc!

    Bước vào một căn phòng không có cửa sổ, cảm giác bí bách vô cùng, giống như căn phòng nhỏ để thẩm vấn phạm nhân, tên cảnh sát ra hiệu cho mấy người họ ngồi xuống, sau đó, một chân liền gác lên trên bàn, ánh mắt nhìn bọn họ với cái kiểu quan cách, còn dùng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt ba người, quát hỏi:

    - Nói, chúng mày tại sao lại giết người!

    Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San không chịu nổi, ngoảnh đầu đi có ý muốn núp sau người Diệp Thanh, các cô tuy là những cô gái mạnh mẽ trên thương trường, nhưng đối mặt với cái thứ quan binh thô lỗ này, nói không chừng còn muốn dùng nghiêm hình bức cung, nên có chút sợ hãi!

    Diệp Thanh đứng dậy, bước lên trước một bước, che cho Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San ở phía sau, ánh mắt linh hoạt sắc bén nhìn thẳng vào tên cảnh sát này nói:

    - Xin hỏi đây là thẩm vấn phạm nhân hay là phối hợp điều tra?

    - Cút! Hỏi nhiều thế làm gì! Hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó! Biết không hả?!

    Tên cảnh sát hết sức nóng nảy, thấy Diệp Thanh vẫn đứng đó, lại quát:

    - Ngồi xuống ngồi xuống, tao bảo mày ngồi xuống mày nghe thấy chưa hả, ai cho mày đứng lên chứ?

    Diệp Thanh mảy may không lùi, lại tiến lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng chữ nói:

    - Tôi nói lần cuối cùng, tôi không giết người, chúng tôi là người bị hại!

    - Người bị hại? chúng mày bị thương ở chỗ nào rồi?

    Diệp Thanh giận dữ nói:

    - Mày không thấy một người bạn của chúng tao bị chết sao?

    Tiếng nói trầm thấp, nhưng lại như sấm rền, chấn động tới mức cả phòng thẩm vấn đều kêu lên ong ong!

    Tên cảnh sát giật mình kinh hãi, lùi sau hai bước, có điều lập tức hoàn hồn lại, thẹn quá thành giận, lúc này liền giơ tay ra định đánh Diệp Thanh, quát chửi:

    - Thằng tiểu tử, đây là địa bàn của lão, mày quát cái gì mà quát! Kiêu ngạo như thế có phải là muốn đánh cảnh sát không hả?!

    Nói xong, nắm bàn tay lại, bụp vào mặt Diệp Thanh!

    Phần phật!

    Mới vòng được một nửa, còn cách mặt Diệp Thanh tầm hai ba mươi cm, tức khắc đã không tiến thêm được nữa! bàn tay thô kệch đầy vết chai của tên cảnh sát này, đã bị một bàn tay tinh xảo thon dài, tràn đầy phong thái của người trí thức túm chặt lại!

    - Mày có tin tao bẻ gãy cổ tay của mày không!

    Diệp Thanh nói.

    - Mày dám?!

    Gã cảnh sát này đương nhiên không tin, đây là địa bàn của lão, mày dám hành hung cảnh sát, chán sống rồi sao?

    Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San giật mình kinh hãi, vội vàng đứng lên kéo lấy Diệp Thanh:

    - Diệp Thanh, anh đừng làm càn!

    - Đúng đấy, em họ, đây là Cục cảnh sát, bọn họ cũng không phải là lũ đầu đường xó chợ.

    Diệp Thanh nói:

    - Không phải lũ đầu đường xó chợ, nhưng còn nguy hiểm hơn cả lũ lang thang ấy!

    - Mày có buông tay ra không thì bảo?

    Gã cảnh sát này đau tới mức lẹo cả lưng, quát:

    - Mày còn không bỏ tay ra, tao bắn chết mày luôn đó!

    Nói xong, cánh tay còn lại liền mò mẫm về phía eo lưng, Diệp Thanh nào để hắn được toại nguyện, nắm lấy cổ tay đối phương chỉ gập nhẹ một cái, “rắc” một tiếng gãy đôi!

    Ngay sau đó, Diệp Thanh liền kéo cổ tay gãy của hắn, thuận thế lật một cái, nhảy tới, trong chớp mắt đã tước được súng của đối phương rồi! một chỗ hẹp như thế này, nếu đối phương nổ súng, thì bản thân thật khó mà tránh được, hơn nữa, chẳng may bắn phải Ninh Não Nhi hay Tằng Mẫn San, thì chẳng phải sẽ chẳng đền nổi sao?

    - A~~ a~~!!

    Tên cảnh sát đó yếu ớt rên lên, rên một cách thảm thiết.

    Tức khắc, cửa phòng thẩm vấn liền bị mấy người bên ngoài thúc toang ra, bốn năm tên cảnh sát tay lăm lăm cầm súng xông vào, nhao nhao hét lên:

    - Còn không thả người ra, lập tức bắn bỏ!

    Diệp Thanh cười khẩy:

    - Chắc chúng mày sớm đã có âm mưu rồi!

    - Mày nói bậy bạ cái gì đấy, buông Tiểu Lý ra mau!

    Tiểu Lý chính là thằng cha thê thảm đang bị Diệp Thanh vặn ngược tay dựng trước ngực làm bia đỡ đạn, chọc ai thì không chọc, lại chọc ngay phải Diệp Thanh, coi ông là quả hồng nhũn chắc, ngu thì chết!

    Diệp Thanh nói:

    - Nói đi, ai sai chúng mày làm thế này?

    - Tiểu tử, tao không biết mày đang nói gì, còn không thả người ra, tao cho mày không sống nổi mà bước ra căn phòng này đâu!

    Tên cảnh sát lúc trước có ánh mắt thâm độc bước vào phòng, lấy tay vuốt ve cây súng đen đương lóe ra ánh kim loại sáng bóng.

    Tên Tiểu Lý giống như nhìn thấy cứu tinh, hét lớn:

    - Sếp ơi, thằng cha này đúng là lớn mật, dám hành hung cảnh sát trong cục chúng ta, à, không, là ngang nhiên tập kích cảnh sát, sếp à, xương cổ tay của em bị gãy rồi!

    Sau đó, liền vô cùng õng ẹo khóc.

    Diệp Thanh kinh thường, liền vả cho hắn một cái tát, quát:

    - Tru cái quỷ gì chứ, mày mà còn tru lên nữa thì tao đập nát mồm mày ra đấy!

    - Diệp Thanh, mày to gan lắm, mày biết mày đang làm cái gì không?

    Tên cảnh sát cầm đầu chau chặt mày lại, tự tay dùng súng ngắm thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:

    - Tao đếm đến ba, mày còn không thả người, thì đừng trách đạn không có mắt!

    Mấy tên cảnh sát bên cạnh cũng hùa theo:

    - Đúng đấy, bằng này tuổi rồi, trước nay chúng tao chưa thấy có đứa nào dám giương oai trong phân cục cảnh sát Đông Thành này!

    - Sếp, thịt hắn luôn đi!

    Nói xong, mấy người này đều định nổ súng, dường như chẳng thèm để ý đến sinh mạng của tên Tiểu Lý kia nữa, Diệp Thanh hốt hoảng, bản thân mình thì chẳng sao, chỉ sợ không bảo vệ được Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San, tức khắc kiền “phạp” một cái, ném thẳng một tấm bài nặng trịch xuống bàn!

    Đây chỉ là một tấm bài rất nhỏ, không lớn, nhưng quẳng lên trên bàn, lại phát ra một tiếng vang “phịch” khá to, rõ ràng nó khá dày.

    Trông có vẻ hơi giống hắc ngọc, nhưng lại được làm từ một loại hợp kim không biết tên, dưới ánh sáng mạnh, phát ra những tia sáng bóng rực rỡ của kim loại lạnh, còn có chút cảm giác mềm mại ấm áp của ngọc, cực kỳ thần bí, nhất là mặt chính diện của chữ “Viêm”, nét chữ uốn lượn như rồng bay, lại cứng cáp có lực, nếu người bình thường chằm chằm nhìn một lúc, sẽ cảm thấy, chữ này dường như được sống lại, tựa có ngọn lửa đương hừng hừng thiêu đốt!

    Lệnh bài Viêm Hoàng!

    Không sai, tấm lệnh bài này chính là chiếc lệnh bài mà Nhiễm Dực Phủ tặng hắn lúc ở căn cứ Viêm Hoàng, căn cứ Viêm Hoàng thế lực hùng mạnh, Nhiễm Dực Phủ tốt xấu gì cũng là một viên tướng, chứ không phải là người mà mấy tên cảnh sát tép diu này có thể động tới, vốn dĩ, Diệp Thanh không muốn lúc nào cũng phải dựa vào mối quan hệ với người khác, nhưng sự tình cấp bách, cũng chẳng thể suy xét được nhiều đến thế.

    Đám người này rõ ràng là muốn trị hắn một trận, hắn sao có thể khoanh tay chịu chết chứ? Theo hắn đoán, nếu không phải Vương Trí Quân, thì chính là Nhiêu Thiên Đôn, trong Kinh Thành, cũng chỉ có hai kẻ thù này có thể điều khiển được ban ngành chức năng này của nhà nước .

    Quả nhiên, tên cảnh sát cầm đầu kia nhìn thấy tấm lệnh bài Viêm Hoàng, khóe mắt liền giần giật một lúc, do dự một lát, rồi vẫn cầm lên xem xét kỹ lưỡng một hồi, tấm lệnh bài nặng trĩu trong tay, hơi véo một chút, liền biết ngay đây không phải đồ giả mạo!

    - Vương Nhị thiếu gia cũng thật là, đối phương có ô dù lớn mạnh thế này, cũng không thèm nói với mình một tiếng, việc này thế này thì có chết không!

    Tên cảnh sát có chút hối hận, trong lòng thầm nguyền rủa tên Vương Trí Quân một hồi, rồi tức khắc cầm lệnh bài Viêm Hoàng ném trả Diệp Thanh, sau đó thu súng lại, cũng chẳng thèm giải thích thêm một lời, cứ thế rời đi.

     
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 676: Y quán Hán Phương.

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Diệp Thanh vốn muốn hỏi hắn, rốt cuộc đã được người nào sai khiến, có điều, suy cho cùng mình đang đứng trên địa bàn của người ta, hơn nữa thằng cha này cũng chỉ nể mặt cái lệnh bài này , chứ không phải cực kỳ sợ hắn, không hẳn hoi lần sau nó lại chặn hỏi thì mệt, thôi thì tránh xảy ra những phiền phức lớn hơn, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là, vì trong lòng hắn đã tính toán đâu ra đấy rồi! thầm nói, hôm nay nếu không nhờ miếng lệnh bài này, lão đây đã khốn khổ ở đây rồi!

    Cánh cửa phòng “phịch” một cái đóng vào.

    Cổ tay của tên cảnh sát Tiểu Lý đã bị gãy lại bị Diệp Thanh túm chắc, lúc này có chút bối rối, cũng không khóc nữa, mà bắt đầu cầu khẩn Diệp thanh, thỉnh cầu hắn ban phát chút từ bi, coi hắn như quả rắm mà thả ra!

    Diệp Thanh tức khắc thấy khinh miệt vô cùng, quát mắng:

    - Uổng mày còn là cảnh sát nhân dân đấy, có chút khí phách cho tao nhờ!

    Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San cũng vô cùng khinh thường, đều không biết thằng cha này rốt cuộc làm thế nào mà được làm cảnh sát, thứ tố chất này, quá kém!

    Kỳ thật, người này cũng đúng là nhờ quan hệ với vào được, hơn nữa còn chưa vào biên chế!

    Diệp Thanh có lệnh bài Viêm Hoàng trong tay, đương nhiên không sợ mấy người này làm càn, nên cũng thả hắn ra!

    Tên cảnh sát Tiểu Lý vừa có được tự do, liền tức khắc hét lên chói tai tựa như con lợn lòi bị cắt tiết, gọi với theo tên cảnh sát cầm đầu đó:

    - Sếp, sếp, sao lại thế này chứ, mấy người đều không cứu tôi! Sao không giải quyết tên tiểu tử đó chứ? Chỉ vì một lệnh bài đen thui thôi sao?

    Lập tức tên sỹ quan tức giận lườm xéo hắn một cái, thấp giọng quát:

    - Mày ầm ỹ cái quái gì thế, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Không mau đi bệnh viện băng bó đi!

    Gã cảnh sát Tiểu Lý ngay tức khắc câm họng lại, không cam tâm mà rời đi, miệng còn lầm bầm:

    - Chẳng phải chỉ là một tấm thẻ nhỏ xíu sao, mấy người đã sợ tái xanh rồi!

    Lúc này lại ngoạc miệng lên gào, chạy thùng thục như thằng điên đến bệnh viện, chắc do cánh tay bị gãy lại bắt đầu đau nhức!

    Hồn nhiên không biết, đó là vì hắn không hiểu ý nghĩa của lệnh bài Viêm Hoàng, cũng không biết căn cứ Viêm Hoàng này rốt cuộc là một nơi như thế nào.

    Cùng lúc đó, Diệp Thanh liền đưa Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San nhanh chóng về nhà.

    Buổi tối, Nhiễm Vân Phi tới chơi, hỏi thăm chuyện ban sáng của Diệp Thanh.

    Diệp Thanh liền mời Nhiễm Vân Phi vào, cười nói:

    - Không ngờ thông tin của cậu lại nhanh nhạy thế, biết nhanh như vậy!

    Nhiễm Vân Phi dương dương tự đắc:

    - Cái này còn phải nói, không biết anh đây làm nghề gì à! Ban sáng cậu nên gọi tôi, đảm bảo không chỉ bẻ gãy một tay của đối phương!

    Diệp Thanh liền dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.

    - Đám nhóc ở phân cục Đông Thành đó đều có quan hệ quen thuộc với nhà Vương gia, nhân cơ hội trị cậu một trận cũng là chuyện bình thường, về phần tên sát thủ Ninja kia, lai lịch cũng chưa thăm dò ra được.

    Nhiễm Vân Phi nói xong, liền có chút cảm giác xấu hổ, nói:

    - Tôi đến lần này, chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút tình hình cụ thể của đối phương, chẳng hạn ban sáng nó đã dùng thân pháp, chiêu thức gì vv, mấy thứ này đều là những tài liệu vô cùng quan trọng, có thể dựa vào nó để thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.

    Diệp Thanh liền cẩn thận nhớ lại, miêu tả cho Nhiễm Vân Phi nghe một lượt, còn Nhiễm Vân Phi cũng tương đối chuyên nghiệp, vừa nghe vừa ghi chép, phán đoán của anh kỳ thực cũng gần giống với Diệp Thanh, hoài nghi là tàn dư của Hà gia, hoặc Nhiêu gia, hoặc Vương gia, nếu không thì chính là Dược thần cốc thần bí, thuê sát thủ chuyên nghiệp, rồi bày tỏ bản thân nhất định sẽ để ý chặt chẽ mấy đối tượng này, nhưng nếu có bất kỳ biến động nhỏ nào, đều sẽ thông báo cho Diệp Thanh đầu tiên.

    Đồng thời cũng cam đoan với Diệp Thanh, nếu mấy thằng cha đó dám manh động, nhất định sẽ không tha cho chúng, dám chọc vào bạn của Nhiễm Vân Phi ta, thì chính là không coi ta ra gì!

    Hai người lại làm vài món, nhâm nhi rượu một lúc, Nhiễm Vân Phi liền cáo từ ra về. Người làm cơm đương nhiên là Ninh Não Nhi, lúc Nhiễm Vân Phi ăn cơm còn luôn miệng khen:

    - Em dâu đúng là khéo tay, đúng là vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà!

    Khiến Ninh Não Nhi thích chí vô cùng! Thầm nói, Mã Tiểu Linh tuy ở Phù Liễu, ở Ninh Thành, luôn chiếm được ưu thế, thuộc vào loại chính cung, nhưng hiện tại, ở Kinh Thành, chị đây mới là chính cung! Chẳng ai dám tranh với tôi, Chu Vi cũng thi thoảng với đến vài lần, hoàn toàn có thể không tính đến, hơn nữa, sau này Diệp Thanh phải ở Kinh Thành lập trường học, chắc chắn sẽ ở đây lâu dài, cùng mình chung sống , đầu kề má ấp, biết đâu, có một ngày, địa vị của mình có thể hoàn toàn vượt qua Mã Tiểu Linh ý chứ!

    Kỳ thật, trong lòng Diệp Thanh, các cô đều như nhau, cô nào hắn cũng rất thích, không có chuyện ai là số một ai là số hai! Cho nên mưa móc sẽ tưới đều thôi!

    ... ... ... ... ...

    Cùng lúc đó, trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, một y quán mới mở, kinh doanh ảm đạm.

    Không ảm đạm mới lạ, ở một nơi hẻo lánh như vậy, tên lại rất khác thường – Hán Phương y quán! Nếu có người am hiểu Nhật Bản, mới nhìn thấy bảng hiệu này, nhất định sẽ biết ngay được, đây là y quán đông y của người Nhật mở tại Hoa Hạ!

    Y học Hán Phương, hay y học Đông Phương, chính là nền y học truyền thống của Nhật Bản, có thể ngược dòng thời gian đến cuối đời Minh và đời Thanh, lúc đó, là thời kỳ Nhật Bản nằm ở Giang Hộ, giới y học Nhật Bản dấy lên làn sóng nghiên cứu y học trọng cảnh, đồng thời hình thành phái cổ truyền của y thuật, cũng chính là dòng chảy chính của y học Hán Phương, còn nảy sinh tranh luận với trường phái hậu thế về y thuật, khiến y học Hán Phương tại Nhật Bản đạt được sự phát triển nhanh chóng.

    Y quán này tên là Hán Phương y quán, thì nhất định do người Nhật Bản mở.

    Đến Hoa Hạ mở y quán trung y, nếu không có tuyệt bí gì, người bình thường ai dám đi chứ! Y quán này mới mở, vị trí địa lý hẻo lánh như vậy, lại còn có tuyết rơi, trước cửa không giăng lưới bắt chim được thì mới lạ!

    - Kanako, Tam Lang chết rồi!

    Trong một căn phòng bố cục theo phong cách Nhật Bản, một thanh niên da ngăm đen, mặc trang phục võ sỹ quỳ gối xuống nền, bẩm báo với một cô gái nhật đang khoác trên mình bộ kimono.

    - Chết rồi?

    Trên tay cô gái có dung mạo xinh đẹp đó đương cầm một bức hình, đương thận trọng ung dung, nghe vậy liền cả kinh, tấm hình còn thiếu chút nữa rơi xuống đất:

    - Tam Lang là cao thủ có số trong gia tộc Đồng Tuyết chúng ta, không chỉ tinh thông Ninjutsu, mà còn đặc biệt đi bái một vị truyền kỳ sát thủ vương phương tây làm thầy, luyện tập kỹ thuật bắn tỉa nghìn mét vô cùng lợi hại, như thế mà còn không giải quyết được tên thầy thuốc tép riu Hoa Hạ đó? Đối phương có trợ thủ không?

    Gã võ sĩ trẻ tuổi có gương mặt sắc nét, thân thể cường tráng, da ngăm ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, trông tựa như một khối tháp đen, nói:

    - Điều này thì không biết, có điều theo tôi đoán thì nhất định có trợ thủ, nếu không cũng chẳng bức nổi Tam Lang uống thuốc độc tự vẫn!

    Nói xong, liền vô cùng thống khổ nhoài người trên nền, bả vai nhẹ run, rõ ràng đương khống chế hết sức nỗi bi thương và phẫn nộ trong thâm tâm của bản thân!

    Cô tiểu thư dịu dàng mặc bộ kimono cũng không hé răng nửa lời, trong phòng,nhất thời chìm vào yên lặng.

    - Có lẽ, không có trợ thủ...

    Một lúc lâu sau, Kanako Đồng Tuyết nhẹ nhàng xoay tấm ảnh trên tay, trầm ngâm nói.

    Bức ảnh này, chụp hình một loại đồ cổ, chính là một bảo tháp vô cùng hoa lệ. Cả tòa tháp này được làm bẳng đá bạch kim, đục khắc hoa Po cha, hoa văn vân mây, ngoài ra còn khắc thêm chi chít kinh văn.

    Phần vai tháp, có bốn mặt thú mạ vàng, các dây nối và vòng kết Hoa Cái phân biệt được chế tạo từ trân châu, ngà voi, đá thanh kim, mặt trước có bàn thờ phật, trước có hố Phỉ Thúy điêu khắc bậc thang, cửa hố được mạ vàng, có khắc hình hai con rồng đang múa, trong hốc khắc một pho tượng, toàn tháp được phân ra 13 tầng, được trang trí bằng vân hoa sen, Hoa Cái được khắc bằng vàng, trân châu rủ xuống, chuỗi ngọc bằng đá lục tùng, bích tỷ ở góc. Trên đỉnh tháp có ngày, tháng, ngọn lửa, rồi bảo châu, phân biệt dùng đá ru bi hồng, bích tỷ đá lục tùng, trân châu khảm thành.

    Cả tòa bảo tháp trông vô cùng mỹ lệ, kỹ thuật thủ công mỹ nghệ tinh tế tỉ mỉ, nhưng nếu nhìn kĩ, người trong ngành sẽ phát hiện, bảo tháp này nhất định là đồ dởm! Bởi vì những chất liệu này đều là giả! Hơn nữa, bệ và mặt thân tháp có chút không hài hòa, phát ra một loại màu trắng kỳ quái, còn hơi có một chút màu vàng cũ kỹ, chất liệu cổ quái mà kỳ bí!

    Nếu Diệp Thanh ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, tòa tháp này chính là cái tháp dởm mà hắn từng nhìn thấy ở tiệm đồ cổ siêu cấp đó, sau đó Hứa Tinh Tinh mới tặng cho hắn, coi như hoàn trả ân tình trị liệu cao siêu của hắn, còn Diệp Thanh lại đập vỡ tòa tháp này rồi, tháo rời bệ ra, lắp vào Bạch Tháp Diện vật gia truyền của gia đình, hai cái khớp nhau như một, lập tức hoàn mỹ không tỳ vết!

    - Không có trợ thủ?

    Gã võ sĩ trẻ tuổi cường tráng ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ không tin!

    Đồng Tuyết Kanako gật đầu, nói:

    - Ta đã đọc trong sách cổ, vô tình đọc được tùy bút của ông tổ mấy trăm năm trước, nói về thần vật và người đạt được thần vật này, ngoài y thuật cao cường ra, nhất định công phu cũng vô song, tên tiểu tử đó có được cơ duyên này, có thể đánh bại Tam Lang cũng chẳng có gì lạ!

    - Kanako...

    Gã võ sĩ trẻ tuổi đầu óc choáng váng, còn không biết cô đang nói cái gì.

    - Thôi được, để ta nói cho ngươi biết, mục đích đến Hoa Hạ của chúng ta!

     
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 677: Mua nhà lớn cho em gái.

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Vành tai Đồng Tuyết Kanako xinh đẹp giật giật, chắc chắn trong vòng phạm vi mấy chục mét không có ai nghe trộm, rồi tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, liền vẫy tay với tên võ sĩ ngăm đen trẻ tuổi cường tráng kia.

    Gã võ sĩ gật gật đầu, “ừ” một tiếng, liền tiến lại gần, hai con mắt trong suốt lấp lóe, rõ ràng đang hết sức hiếu kỳ!

    Đồng Tuyết Kanako nhỏ giọng nói:

    - Kỳ thật, chúng ta đến Hoa Hạ mở y quán này cũng là để che mắt thiên hạ, nếu không cũng không chọn một nơi hẻo lánh thế này...

    ....

    Hóa ra, bọn họ là con cháu của gia tộc Đồng Tuyết, cô gái này tên là Đồng Tuyết Kanako, là chị cả, còn tên Tam Lang trước đó, chính là tên Ninja kiêm cao thủ ngắm bắn Nhật Bản đến ám sát Diệp Thanh nhưng thất bại rồi uống thuốc tự sát, là lão tam, còn tên võ sỹ trẻ tuổi da ngăm đen này là lão ngũ!

    Còn có một lão nhị và lão tứ nữa đều là con trai, năm người này, chính là những người nổi bật của thế hệ trẻ tuổi trong gia tộc Đồng Tuyết, đặc biệt Đồng Tuyết Kanako là người xuất sắc nhất, nếu cô không phải là con gái, nói không chừng còn là người có hy vọng lớn nhất giành được chức gia chủ của gia tộc Đồng Tuyết!

    Đây là một thế gia y dược Nhật Bản vô cùng cổ xưa thần bí, y thuật và kỹ thuật Ninjutsu đều là số một, trong gia tộc phân thành nhiều chi nhánh, con cháu có đến hơn nghìn người, chi của Đồng Tuyết Kanako chỉ là một chi nòng cốt trong đó.

    Kanako từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, ngẫu nhiên thông qua sách cổ mà biết được trên đời này không ngờ lại đang tồn tại một thứ “thần vật”, đạt được “Thần vật” này, thì có thể đạt được y thuật tuyệt thế!

    Gã võ sĩ trẻ tuổi cường tráng mím môi nói:

    - Y thuật truyền thống của Hoa Hạ thực sự lợi hại như vậy sao, em thấy, Nhật Bản chúng ta kỹ thuật y học hiện tại sớm đã phát đạt cực độ rồi, nổi tiếng trên toàn cầu, có nhất thiết phải đến Hoa Hạ tìm kiếm thứ đồ cổ không biết được lưu lại từ mấy nghì năm trước đó không chứ! Chị cả, thứ càng cổ không chắc đã càng tốt đâu!

    Dù sao, thời đại đã tiến bộ, y thuật của mấy người như Hoa Đà Biến Thước tuy cao cường, nhưng cũng không chắc đã cao hơn những chuyên gia y học hiện tại.

    Nào ngờ Kanako lại lắc lắc đầu, nói:

    - Cái bảo bối đó lại khác, nó bao hàm toàn diện, không chỉ có các hệ thống y học của Hoa Hạ, mà còn có cả Tây y, thậm chí nghe nói còn có một số kỹ thuật y học thần kỳ không biết tên, hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, chiếm được rồi thì có thể thành tiên!

    Trống ngực của gã võ sỹ da đen tức khắc tăng nhanh tốc độ! Thành tiên à!

    Gia tộc Đồng Tuyết nội tình thâm hậu, còn biết được, trên đời thực sự có thứ gọi là tiên nhân, chẳng hạn, tổ chức tà ác bây giờ, Dược Thần cốc, nghe nói đã từng có người biến thành tiên nhân! Mà “Dược Thần” hiện tại cũng là một lão bảo thủ không biết tuổi tác, theo ông nội Tằng của tên võ sỹ trẻ tuổi này giới thiệu, hơn một trăm năm trước, Dược Thần sớm đã tung hoành toàn cầu rồi, đến hiện tại, dung mạo vẫn không hề có chút thay đổi nào, vẫn là một cậu thư sinh thanh tú mặc một chiếc trường bào, không thể nói là không khủng bố!

    Đồng Tuyết Kanako tiếp tục nói:

    - Quyển sách cổ đó ghi lại một chút ít bí mật của “Thần vật” này, không ngờ lại là một bảo tháp màu trắng, ta đang tìm kiếm khắp nơi...

    ...

    sau đó, Đồng Tuyết Kanako điều tra bằng mọi cách biết thứ tông đồ này rất có khả năng còn ở Hoa Hạ, liền đến đây tìm, trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng, không ngờ phát hiện được tung tích ở thị trấn Phù Liễu, từ trong một tiệm đồ cổ lớn, đã thu cất tấm ảnh này trong phòng triển lãm, phát hiện một cái bệ rất giống, sau đó, liền tập trung hết mục tiêu lên người Diệp Thanh, bởi vì, Kanako điều tra biết được, từ sau khi tên tiểu tử này đạt được một nửa “Thần vật”, y thuật đã tức khắc có tiến bộ rất lớn, trong khoảng thời gian hơn một năm ngắn ngủi đã đạt được những thành tựu cực kỳ kinh người, chẳng hạn như làm viện trưởng của một bệnh viện nào đó, làm hội trưởng của Hiệp hội y sỹ, hơn nữa, y thuật cao minh tới mức quá trớn, có vẻ công phu cũng khá đáng nể!

    - Kanako, ý chị nói, cái tên tiểu tử Hoa Hạ Diệp Thanh đó, rất có khả năng đã đạt được “Thật vật”?

    Tên võ sỹ cường tráng hỏi.

    Đồng Tuyết Kanako nói:

    - Có lẽ chỉ có cái bệ thôi. Về phần thân tháp, ta chưa từng nhìn qua!

    Gã võ sĩ trẻ tuổi liền lè lưỡi, hoảng sợ nói:

    - Mới có được cái bệ tháp, một miếng sứt của “Thần vật” thôi, mà y thuật đã lợi hại tới mức này rồi, công phu còn cao như vậy, mẹ ơi, nếu mà đạt được cả “Thần vật”, há chẳng phải có thể thành tiên rồi sao?!

    Nghe thấy câu này. Đôi mắt của Kanako cũng sáng cả lên!

    - Tam Lang không thể chết một cách oan uổng thế này được, máu của gia tộc Đồng Tuyết chúng ta không thể chảy một cách uổng phí, ta Đồng Tuyết Ngũ Lang, nguyện ý chờ lệnh, đi giải quyết tên tiểu tử đó!

    Gã võ sĩ trẻ tuổi, cũng chính là Đồng tuyết Ngũ Lang, không chút do dự đứng lên nói.

    - Ngươi? Một người e là không được đâu!

    Đồng Tuyết Kanako lắc đầu.

    Đồng Tuyết Ngũ Lang cười nhạt nói:

    - Con người ai cũng có điểm yếu, tên tiểu tử Hoa Hạ đó, chẳng phải còn có không ít người thân sao? Tôi không tin, bắt người thân của hắn rồi hắn lại không ngoan ngoãn dâng bảo tháp lên!

    Đồng Tuyết Kanako cân nhắc một lát, liền đồng ý, nói:

    - Được rồi, cậu đi thử xem, song, vạn sự đều phải cẩn thận!

    Thực lực của Đồng Tuyết Ngũ Lang, thì cô cũng biết.

    ... ... ... ... ... ...

    Trong cảnh tuyết rơi đầy trời, Diệp Thanh ngồi lên một chiếc tàu cao tốc trở về Ninh Thành. Vốn dĩ, hắn là người quen ngồi máy bay, nhưng do chịu ảnh hưởng của thời tiết, các chuyến bay tại sân bay Yến Kinh dều tạm thời ngừng bay, tiểu phi thuyền của hắn tuy không sợ thời tiết này, nhưng đây là một trong số những quân bài chưa lật của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn dùng đến.

    Hơn nữa, ngồi xe lửa, ngắm phong cảnh, cảnh tuyết bên đường, cũng là một sự hưởng thụ không tồi đúng không nào? Trên xe, nói không chừng còn có mỹ nhân ngồi bên cạnh ấy chứ, có thể bổ mắt một chút!

    Cảnh đẹp và mỹ nữ, đều có thể làm bổ mắt, có thể khiến cho lòng người vui sướng.

    Ninh Não Nhi vì chuyện xây dựng câu lạc bộ đua ngựa, phải mấy hôm nữa mới về được, còn lịch trình của Chu Vi, đã sớm bị công ty đĩa nhạc xếp kín mít, nghe nói còn phải đi biểu diễn đêm giao thừa, tết chưa chắc đã được về nhà.

    Vốn, dựa vào lý lịch của cô, bình thường mà nói, năm nay không đến lượt cô lên hát trong buổi biểu diễn đêm giao thừa, nhưng khó mà chống lại thế lực hùng mạnh của Ngô Chân và Nhiễm gia ở kinh thành, công ty Thiên Hậu muốn lăng xê Chu Vi, đương nhiên không tiếc tận hết sức lực, song, nếu chỉ nói đến thực lực, Chu Vi lại mạnh hơn nhiều so với rất nhiều ca sỹ cùng lên biểu diễn đêm giao thừa! ngoại hình cũng đẹp hơn rất nhiều!

    Sau khi Diệp Thanh trở về Ninh Thành, trước tiên đến nhà mới của bản thân xem xem, đây là một căn phòng mới hắn nhờ Mã Tiểu Linh mua hộ, gần sông Tần Hoài, ga tàu điện ngầm, vô cùng thuận tiện. Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ, tính cả lắp đặt mua thêm các dụng cụ gia đình, tổng cộng đã chi hết tầm 388 vạn!

    Có điều chỉ là một căn nho nhỏ mà thôi, đối với Diệp Thanh của hiện tại mà nói, hoàn toàn chẳng thấm tháp vào đâu, còn tên chủ căn phòng này, không viết tên Diệp Thanh, cũng không viết tên Mã Tiểu Linh, mà là Diệp Tĩnh.

    Diệp Thanh dự định để căn phòng này cho Diệp Tĩnh, con bé đang đi học, nếu chê ký túc ồn, thì có thể chuyển đến nhà mình ở, dù sao, từ đây tới Ninh Thành, có tàu điện ngầm đến thẳng, cũng chỉ có bảy tám trạm mà thôi, nhanh lắm! Sau này nếu tốt nghiệp rồi, lưu lại Ninh Thành làm việc, hoặc học thạc sỹ đại loại, thì hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề nhà cửa.

     
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 678: An Tiếu Trúc của công việc bếp núc!

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    Diệp Thanh dựa theo địa chỉ Mã Tiểu Linh đưa cho, lần đầu tiên đến nhà mới của chính mình. Căn phòng này tuy là của Diệp Tĩnh, nhưng trước khi cô bé kết hôn, ông anh mình đây, và cả gia đình, đều có thể ở, thế cũng coi như là nhà của mình rồi.

    - ồ~ trong nhà náo nhiệt quá nhỉ!

    Diệp Thanh ra khỏi thang máy, còn chưa đến cửa nhà, đã nghe thấy tiếng nói cười của rất nhiều thanh niên nam nữ từ xa vọng lại, còn tưởng đã đi lầm nhà!

    - Cốc cốc cốc!

    Diệp Thanh bước lên trước gõ cửa, sau đó, liền thấy một cậu con trai lạ hoắc đến mở cửa, điều này khiến Diệp Thanh hơi khó chịu, đồng thời lại hoài nghi, mình có phải đi nhầm nhà rồi không, song ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà, không nhầm mà, số 1608.

    - Xin hỏi anh tìm ai ạ?

    Cậu thanh niên này ước chừng hai mốt hai hai tuổi, trông dáng điệu như sinh viên đại học, nhìn thấy Diệp Thanh liền ngây ra, tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vô cùng lễ phép hỏi.

    Diệp Thanh hỏi:

    - Đây có phải là nhà của Diệp Tĩnh không?

    - Đúng ạ, anh là...

    Cậu con trai ngẩn người, nói.

    Diệp Thanh còn chưa kịp trả lời, trong phòng liền truyền đến một tiếng kêu cực kỳ bất ngờ:

    - Anh ~~ , anh về rồi ~!

    Sau đó, liền nhìn thấy con nha đầu Diệp Tĩnh, tóc đuôi ngựa tung tăng, vô cùng vui mừng chạy đến! à, không nên gọi nó là tiểu nha đầu nữa, sớm đã không giống hồi còn là học sinh cấp ba ngày xưa nữa rồi, bất kể là cách ăn mặc, trang điểm, hay khí chất, đều khá lên rất nhiều mà, có thể nói là hoa khôi của trường rồi! Ngay cả Diệp Thanh đã quen nhìn mỹ nữ, lúc này cũng không kìm nổi mà sáng lên! Thầm nói, con nha đầu này, đúng là lớn rồi có khác!

    - Anh, mau vào nhà đi! Bên ngoài băng tuyết ngập trời, có lạnh không?

    Diệp Tĩnh nói xong, liền hết sức thân thiết kéo tay Diệp Thanh, lôi hắn vào trong phòng khách.

    Khóe mắt Diệp Thanh để ý thấy, cậu con trai đến mở cửa lúc trước đầu mày hơi chau lại, dường như có chút ghen tuông, trong lòng không khỏi mừng rỡ, thầm nói, xem ra sức hấp dẫn của Diệp Tĩnh không giảm chút nào, trong đám bạn học phỏng chừng cũng không ít chàng thầm thương trộm nhớ!

    Trong phòng bật điều hòa, quả thực rất ấm áp, Diệp Thanh lúc này mới để ý đến, trong phòng khách lớn, hình như đương tổ chức party gì đó, tụ tập chừng hơn hai mươi thanh niên nam nữ, có lẽ đều là bạn học của Diệp Tĩnh trên lớp, liền vừa cởi áo khoác vừa mỉm cười chào hỏi mọi người.

    Một cô gái soi Diệp Thanh từ đầu đến chân mấy lượt, vô cùng hiếu kỳ hỏi:

    - Anh thực sự là anh trai của Diệp Tĩnh sao?

    - Đúng vậy , sao thế?

    Diệp Thanh nhún nhún vai, ngay sau đó không kìm được sờ sờ cằm, chẳng nhẽ anh đây trông xấu quá sao, hay không giống anh em được sinh cùng một mẹ! Tuy, hắn thực sự không cùng cha mẹ với Diệp Tĩnh, nhưng cũng không khác tới mức liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được chứ!

    - Thế anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao cảm giác anh còn nhỏ tuổi hơn cả em?

    Cô gái đó vô cùng rầu rĩ nói.

    Diệp Thanh khoát khoát tay, hơi có chút ngượng ngùng nói:

    - Anh cũng lớn hơn các em tầm năm sáu tuổi, không lớn hơn là bao!

    - ả? Thế mà còn không lớn hơn là bao á?

    Cô gái đó quả thực muốn điên lên rồi, thầm nói, từng tuổi ấy, anh làm chú hay thầy giáo của em còn được nữa là, đúng là tức chết mất, lớn hơn năm sáu tuổi mà trông còn nhỏ tuổi hơn cả mình, lại còn là con trai nữa, không biết bảo dưỡng như thế nào đây!

    Hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, nghe nói vô cùng có tài, có công ty, có bệnh viện, lại còn là danh y, căn phòng này còn là do hắn mua, Diệp Tĩnh có một ông anh trai tốt thế này đúng là phúc đức tu được từ tám đời trước! Cô gái này lập tức vô cùng hâm mộ.

    Diệp Tĩnh giới thiệu nói:

    - Anh mình vốn đã trẻ, hơn nữa anh còn biết gongfu, biết dưỡng sinh, biết y thuật, biết nấu ăn, biết...

    - Được rồi được rồi, khen anh gì mà khen ghê thế, có phải đi xem mặt đâu!

    Một cô gái đùa nói.

    Có điều, vừa nói dứt câu, Diệp Thanh liền chú ý đến, trong phòng có rất nhiều cô gái mắt sáng lên ngay tức khắc, trong lòng không khỏi cười khổ, thế này là cái nào với cái nào chứ, tự lúc nào anh đây trở nên có sức hấp dẫn như vầy rồi? phải biết, lúc trước hắn học đại học, tuy có mấy cô nữ sinh yêu thầm nhớ trộm có ý với hắn, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt mọi người, hơn nữa tướng mạo cũng tầm tầm, thằng cha Diệp Thanh này da mặt lại mỏng, cho nên học hết đại học mà đến cả một cuộc tình ra hồn cũng chưa có.

    Những mỹ nữ hoa khôi của trường, trước nay chỉ có số đứng ngắm mà thôi! Nhưng bây giờ, thì khác rồi, phỏng chừng chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, đã có..., suy nghĩ của thằng cha Diệp Thanh này lại bắt đầu dung tục rồi đây, có điều vẻ mặt lại không biểu hiện ra ngoài một chút nào,

    Lập tức, mấy cô nữ sinh đó trong lòng hơi chút tức giận, oán thầm nói, sao lại như thế chứ, đôi mắt của em đây quyết rũ như thế, mà lại nhìn như không thấy? Là cục gỗ à, hay là thằng ngốc?

    Một số cậu con trai khác cũng chú ý đến chi tiết này, có mấy cậu lòng dạ hơi chút hẹp hòi đương nhiên không tránh khỏi tỏ ra chút ghen tuông.

    Diệp Thanh cười ha ha, nói tránh đi:

    - Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại náo nhiệt thế này?

    Diệp Tĩnh liền chỉ một cô gái mặc một chiếc áo lông màu hồng nói:

    - Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tiểu, chúng em tổ chức mừng sinh nhật cho cậu ấy, đi khách sạn đắt lắm, cho nên mọi người mới mua bao nhiêu thức ăn đến nhà mình nấu!

    Diệp Thanh sờ hết túi trên lại túi dưới, nhất thời ngượng ngùng, áy náy nói với cô gái tên Tiểu Tiểu:

    - Thật ngại quá, anh về vội quá nên cũng không biết hôm nay sinh nhật em, không đem được quà về!

    Gương mặt của cô gái hơi ửng hồng, thoáng có chút thẹn thùng, duyên dáng nói:

    - Không sao đâu ạ...

    Sau đó liền không thốt nổi ra lời nữa, chỉ biết nép sau người Tiểu Tĩnh.

    Trong lòng Diệp Tĩnh lại thở dài xa xăm: ôi oan nghiệt oan nghiệt, cái cô Tiểu Tiểu này, tám phần là có ý với anh mình rồi, bình thường còn cười hi hi ha ha, lúc này lại đỏ mặt xấu hổ mới chết chứ! có điều, nợ tình của anh mình đã đủ nhiều rồi, mình không dám giật dây bắc cầu giúp ai nữa đâu, Tiểu Tiểu à, xin lỗi cậu nhé, không phải mình không giúp cậu, mà là mình sợ sẽ hại cậu!

    Nếu để Diệp Thanh biết được, nhất định sẽ tức chết, cái gì mà hãm hại đối phương chứ? Có ai nói anh trai mình như em không hả?

    - Các em cứ tự nhiên, cứ coi đây như nhà mình vậy!

    Diệp Thanh nhiệt tình mời mọc.

    Sau đó, Diệp Tĩnh liền kéo Diệp Thanh vào trong phòng tham quan, chỉ một số đồ dùng gia đình này, màn gió này, đồ điện này, nói là bản thân tự tay chọn lựa, hỏi hắn có đẹp không, thằng nhãi Diệp Thanh đối với vấn đề này quả thực cũng chẳng hiểu gì lắm, chỉ cảm thấy hơi quá con gái một chút, nếu để hắn ở, thì tuyệt đối sẽ không lấy mấy thứ màu hồng phấn, thứ phong cách thục nữ thanh nhã này.

    Lúc hắn khéo léo nói ra điểm này, Diệp Tĩnh liền cười ngặt nghẽo, nói:

    - Em gái anh vốn điệu mà!

    Diệp Thanh:

    - ....

    Diệp Tĩnh nói:

    - Xem ra, chỉ có chị Tiểu Linh tên tiểu tử giả trai đó mới thích hợp với anh, chị ấy cũng nói em chọn mấy cái này điệu quá!

    Diệp Thanh khoát khoát tay:

    - Địa bàn của em, em làm chủ, dù gì, sau này bố mẹ cũng sẽ không đến sống ở đây!

    Bố mẹ nuôi của Diệp Thanh phỏng chừng vẫn thích ở trong căn nhà nhỏ ở nông thôn hơn, ở đó thật tuyệt, có khu vườn rộng, trồng nào là lê, đào, nho, mây, hàng năm đều ra bao nhiêu là quả, ăn cũng chẳng ăn hết, còn có cả hoa violet, quân tử lan, hoa hồng, dạ lai hương, tulip, cây tường vi vv đủ loại hoa cỏ, cứ đến mùa xuân, nào hồng nào tím, không biết đẹp đẽ nên thơ đến nhường nào, so với cái chuồng bồ câu ở chốn đô thành rộng lớn này tốt hơn gấp trăm vạn lần còn không biết, hơn nữa không khí lại càng mát mẻ, trong lành, thích hợp dưỡng lão hơn.

    Diệp Tĩnh nói:

    - Tết năm nay, đón cả nhà đến đây chơi đi!

    Diệp Thanh đương nhiên tán thành, cười nói:

    - Hai anh em mình đúng là không mưu mà hợp, anh cũng nghĩ như thế đấy!

    Diệp Tĩnh liền kéo cánh tay hắn, cười hì hì nói:

    - Nếu không thì gọi gì là người một nhà chứ?

    Đi xem một lượt các phòng xong, lại ra ban công ngắm sông Tần Hoài đương bơi trong biển tuyết, như thơ như họa, thấy Diệp Thanh không hề có ý đến phòng bếp, Diệp Tĩnh liền nói:

    - Anh, sao anh không vào bếp xem thế nào?

    Diệp Thanh nhất thời ngây người, lập tức liền phản ứng kịp thời, nhất định là Tiểu Linh hoặc Tiếu Trúc đang ở trong đó, có điều bản thân lại không tiện hỏi câu này, hỏi mà sai, chẳng phải tự mình làm mình mất mặt sao?

    Nhưng Diệp Tĩnh vẫn không chịu buông tha cho hắn, chỉ trừng mắt nhìn hắn nói:

    - Đoán mau, ai đang ở trong đó nấu ăn?

    Diệp Thanh sờ sờ mũi, giả bộ ngớ ngẩn nói:

    - Cái này anh làm sao biết được, mấy bạn học đó của em anh cũng có quen đâu!

    - Xì, bạn học của em mà anh không quen á, có một người, học trung học đã có quan hệ mờ ám với anh rồi!

    Diệp Tĩnh liếc xéo hắn mốt cái, dùng vai huých huých, ý nói anh hiểu mà, biết người em nói là ai mà!

    - Nha đầu, nói cái gì thế?

    Diệp Thanh nóng nảy!

    - Không phải giả vờ giả vịt, em hỏi anh, anh với Tiếu Trúc rột cuộc là quan hệ gì?

    - Không có quan hệ gì cả, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, này, anh nói nhé sao mà em bát quái như thế hả, không phải nhìn anh với ánh mắt như thế!

    - Hì hì, anh, anh thực sự không đi xuống bếp xem thế nào sao, Tiếu Trúc còn đang ở đó cầm muỗng cầm thìa đấy!

    Diệp Tĩnh cười hi hi nói, trong lòng thì lại oán thầm, đúng là ở đây không có ba trăm lượng, giấu đầu hở đuôi, xem cái bộ dạng chột dạ của anh kìa! Oan nghiệt đúng là oan nghiệt, giời ạ nợ tình đúng là nợ tình!

    - Anh...

    Diệp Thanh cảm thấy, sao lại khó bảo mật thế này chứ! Thế... cái việc 3.p đó chắc không có ai biết chứ nhỉ, nếu không anh đây đúng là chẳng có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa rồi!

    Sau đó, Diệp Tĩnh liền vỗ vỗ bả vai hắn, nhảy nhót chạy về phòng khách, chỉ chốc lát sau, đã truyền đến tiếng cười đùa bỡn của cô cùng các bạn.

    Diệp Thanh thầm nói, cái cô em này, tính cách so với hồi trước hoạt bát lên nhiều rồi mà, chậc, có điều, ngày trước trước mặt người khác thì nhã nhặn, trong gia đình thì hoạt bát, còn bây giờ, thì mở hơn khá nhiều rồi!

    Ngẫm lại bản thân, chẳng phải cũng thế sao, đây chính là tiến bộ đấy, ít nhất, là sự tiến bộ trong năng lực kết giao bạn bè.

    Chậm chạp bước vào phòng bếp, quả nhiên, liền hình thấy bóng hình thon thả xinh đẹp đương bận rộn, mặc một chiếc áo len màu cà phê, chiếc quần bò màu xanh, đường cong mạn diệu, yểu điệu say đắm lòng người, ngắm xem chiếc eo thon nhỏ ấy, bộ mông nở nang mượt mà, chậc chậc, ngắm tới mức Diệp Thanh chảy cả nước miếng ra rồi!

    Còn có cái cổ cao trắng nõn kia nữa, mái tóc đen bóng búi cao, đứng xa xa mà còn ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt thoảng đến, ngay cả đang ở trong căn bếp có đủ mùi vị của các loại hương liệu hỗn tạp, cũng vẫn tươi mát tỏa hương như một đóa hoa dưới ánh trăng dìu dịu.

    Chính là An Tiếu Trúc.

    Không ngờ, cô nhỏ này còn biết làm cơm cơ đấy!

    Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh nhìn thấy, thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, không khỏi ngẩn ra!

    Diệp Thanh ngắm nghía một lúc, thấy An Tiếu Trúc không hề phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, không khỏi hơi có chút thất vọng, sau đó thói trêu ghẹo lại nổi lên, quan sát xung quanh không có người, liền lén lút mò lại, ôm chầm cô từ phía sau!

    An Tiếu Trúc lập tức giật mình sợ hãi, định thét lên, liền bị một bàn tay to bịt chặt miệng lại!

    Nhìn thấy bàn tay này, thứ cảm giác quen thuộc đó, An Tiếu Trúc chẳng cần ngoảnh lại cũng biết là tên nhãi Diệp Thanh đương tác quái! Lúc này liền tựa như con bọ cạp, vẩy chân về phía sau, đá hắn!

    Hai chân Diệp Thanh dạng ra rồi nhanh chóng khép chặt lại, tức khắc đã kẹp chặt bắp chân mịn màng của An Tiếu Trúc, sau đó, bàn tay ma quỷ liền rời miệng cô ra, trườn xuống phía ngực!

     
  5. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Thần Y
    Tác giả: Hành Xích Đạo

    Chương 679: Tiếu Trúc, tối nay cậu lưu lại đi, cùng ngủ với tớ!

    Nhóm dịch: ShenYi
    Nguồn: metruyen.com

    - Đừng đùa nữa, cẩn thận không em lấy muôi nện cho anh một trận đấy!

    An Tiếu Trúc ngoảnh đầu lại trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nói. Cô một tay cầm lọ gia vị, tay kia cầm chiếc muôi, nên chẳng có tay mà đẩy hắn ra!

    - Bạo lực thế cơ à?

    Diệp Thanh cười nói, tay thì trườn từ chóp bú xuống ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, còn miệng hôn vào vành tai cô.

    - Háo sắc!

    An Tiếu Trúc chửi lên một tiếng, thầm nói anh chỉ biết bắt nạt em, ngoài kia có bao nhiêu người đấy, chẳng may mà có ai xông vào, thì em đây còn dám nhìn mặt ai nữa chứ! Lúc này liền tức khắc né ra, sau đó hai hàm răng nhe ra, tựa như con cá mập, hung hăng ngoạm tới!

    Diệp Thanh đương nhiên vội vàng né tránh.

    Con nha đầu này, cái tật cắn người sao chẳng thay đổi gì thế! Phỏng chừng lại giống như mình thích cưỡng hôn vậy, tật xấu có ngay từ lần đầu tiên! Xem ra, lần đầu tiên quan trọng ra phết!

    An Tiếu Trúc lần đầu không cắn được, lại cắn thêm lần nữa, không biết là Diệp Thanh cố ý, hay tránh không kịp, liền bị An Tiếu Trúc cắn vào cằm, đau tới mức nhe răng trợn mắt!

    - Em không cắn nhẹ hơn được một chút à, lần nào cũng cắn thật!

    Diệp Thanh tuy đau nhưng vẫn sướng, chẳng những không tức giận mà lại còn có một thứ cảm giác hạnh phúc, sau đó đột nhiên thấy sợ hãi, không phải chứ, chẳng nhẽ anh đây thực sự có khuynh hướng bạo lực rồi?

    An Tiếu Trúc cắn một lúc lâu mới nhả ra:

    - Đồ xấu xa nhà anh, không cắn thì không ngoan ngoãn, đúng là ba ngày không cắn thì đã muốn trèo lên mái ngói nhà người ta rồi!

    - Này, chỉ có chó mới thích cắn người đấy biết không hả!

    Diệp Thanh đáp.

    - Cái gì? Anh dám nói em là chó á?

    An Tiếu Trúc tức giận, không nói thêm nửa lời, lại xông lên ngoạm cắn, thiếu chút nữa là cắn đứt cả tai của Diệp Thanh!

    - Đau đau đau, mau nhả ra...., nhanh lên, đại tiểu thư, thức ăn trong chảo khét lẹt rồi kia kìa!

    Diệp Thanh tay chỉ chiếc chảo nói.

    Quả nhiên, trong chảo khói bốc lên nghi ngút, một miếng thịt cực lớn bị cháy tới mức trông không thành hình dáng gì!

    - Đều tại anh đấy, hỏng hết cả danh tiếng của người ta!

    - Cái gì với cái gì thế, sao anh lại làm hỏng danh tiếng của em được?

    Diệp Thanh oan uổng chết được, thầm nói, tuy là anh “thịt” em rồi, nhưng việc này chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, em biết, cũng có truyền ra ngoài đâu!

    An Tiếu Trúc liếc xéo hắn một cái, hậm hực nói:

    - Anh nghĩ đi đâu thế, em là nói anh hại em rán cháy miếng thịt rồi, em lúc trước còn bốc phét, nói thịt sườn đông em làm là ngon nhất đấy, giờ cháy thế này rồi thì biết ăn nói thế nào chứ?

    - Thì em nói là tại anh, anh làm cháy cũng được mà!

    - Thế cũng phải có người tin mới được chứ!

    An Tiếu Trúc mím miệng, đột nhiên cười nói:

    - Hay anh ăn hết đi!

    Diệp Thanh nói:

    - Anh ăn em vậy! Vẫn là em ngon nhất!

    - Cút, ai cho anh ăn em chứ, mỡ mà húp!

    Hai người đương liếc mắt đưa tình, bên ngoài liền truyền vào tiếng của Diệp Tĩnh:

    - Anh, Tiếu Trúc, hai người đang làm gì thế, sao có mùi khét vậy!

    Diệp Thanh sợ tới mức vội vàng dời An Tiếu Trúc ra.

    - Đồ nhát gan!

    An Tiếu Trúc nhỏ tiếng cười mắng, sau đó, quay trái quay phải chân tay liến thoắng, vô cùng thành thạo đảo lật miếng thịt trong chảo. Còn chưa nói, ngay cả là một miếng thịt cháy, dưới bàn tay khéo léo của An Tiếu Trúc cũng tản ra một mùi thơm ngào ngạt!

    Diệp Thanh không khỏi tò mò:

    - Tự khi nào tay nghề nấu ăn của em lại giỏi như vậy?

    An Tiếu Trúc nói:

    - Học cô Chung đấy!

    Diệp Thanh liền cười.

    - Anh cười cái gì chứ?

    An Tiếu Trúc bực bội, nhóc con, dám giễu cợt em? Đợi đó em cắn chết anh.

    - Em ngày trước chẳng phải ghét cô ấy lắm sao? Cảm thấy cô ấy đã phá hoại gia đình em. Hơn nữa mẹ kế chẳng có bà nào tốt cả!

    - Cái đó cũng phải tùy người biết không hả, nói thế nào nhỉ, Gì Chung cũng được, đối với em cũng tốt! Hơn nữa từ ngày gì ấy bước chân vào cửa nhà An gia chúng em, bố em dường như trông trẻ đi rất nhiều, cả ngày tinh thần vui vẻ, công việc cũng hài lòng hơn, dạo này còn có tin, nói là sắp tiến thêm một bước nữa đấy!

    - Tiến thêm một bước, thế thì là làm Bí thư thành ủy rồi!

    - ừ, đúng!

    Diệp Thanh cười nói:

    - Theo anh thấy, chủ yếu chắc là do em lên đại học, không ở nhà cả ngày làm phiền bác ấy đấy! Hai người họ là vợ chồng đã lâu rồi, tác dụng này cũng chỉ là thứ yếu thôi!

    - Cút! Dám chế nhạo em thế à!

    An Tiếu Trúc trừng mắt nhìn hắn, sau đó thề thốt nói:

    - Em ngày trước ở nhà cũng là con gái ngoan đấy, từ trước tới nay đều chưa để phụ huynh phải tức giận lần nào biết không hả!

    Nhưng, nói xong, bản thân còn không nhịn được bật cười trước cả Diệp Thanh.

    - Em thấy chưa, bản thân còn không tin lời mình nói!

    An Tiếu Trúc ngang bướng đáp:

    - Thế chẳng phải là học theo anh cả sao, anh là một người dối trá như vậy cơ mà!

    - Choáng, anh đây dối trá lúc nào chứ!

    - Oa, đồ ăn lại cháy rồi, em bảo anh đừng có chọc em nữa rồi mà, hại em chẳng nấu ngon được! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!

    An Tiếu Trúc lại dùng chân đá hắn một cái, đá đến lúc Diệp Thanh cách cô tầm hai ba mét mới thôi. Thằng cha này, sao mà dâm dê đến thế, không ngờ lại dám thò tay vào trong tạp dề của mình, mà bản thân lại không phát hiện ra! Nếu ra ngoài móc trộm, thì tuyệt đối là một tên lão luyện!

    Chỉ chốc lát sau, mấy người bạn của Diệp Tĩnh liền đi vào, Diệp Thanh vội vã giả vờ như đang giúp An Tiếu Trúc rửa rau, nhìn mấy người bạn học đó cười nói:

    - Gì thế, mọi người ra ngoài đợi đến lúc ăn cơm là được rồi, ở đây có anh với Tiếu Trúc là được.

    Nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của mấy người này, Diệp Thanh liền nói:

    - Tay nghề của Tiếu Trúc cũng khá lắm, lúc trước ở Phù Liễu, bọn anh thường xuyên ăn cơm cô ấy nấu, đều khen không dứt miệng đấy!

    Ý là muốn nói, bản thân với An Tiếu Trúc quen thân lâu rồi, đồng hương mà, cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng chẳng làm sao, là việc rất đỗi bình thường, ngoài ra cũng tiện thể nịnh An Tiếu Trúc một chút.

    An Tiếu Trúc lại chẳng hé răng nói nửa lời, còn chẳng ngoảnh đầu lại chỉ chuyên tâm nấu nướng, thầm nói, thằng cha xấu xa này, càng ngày càng xấu mà, nói dối mà mặt còn chẳng đỏ lên một chút, có điều câu này sao nghe xuôi tai thế chứ! Haha!

    Mấy người bạn đó thấy không giúp được gì, liền bưng mấy đĩa thức ăn đã nấu xong, ra ngoài!

    Tuy đã mua rất nhiều đồ ăn lạnh, vịt nướng, gà nướng vv, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lên là được, nhưng nói cho cùng cũng là thức ăn cho hơn hai mươi người, một mình An Tiếu Trúc tuyệt đối không cáng đáng nổi, sau khi làm được bảy tám món, liền đổi cho một người bạn khác của Diệp Tĩnh vào nấu, Diệp Thanh lại cùng An Tiếu Trúc ra ngoài nghỉ.

    Bận rộn mất chừng hai ba tiếng, mới dọn được cơm, bữa ăn này quả thực náo nhiệt phi phàm, cuối cùng, còn cắt một chiếc bánh rất lớn, nhưng mỗi người chỉ ăn được một miếng con con, tại người đông quá!

    Đợi đến lúc đêm đen buông xuống, đám bạn học mới lưu luyến ra về, các cậu con trai thì lưu luyến chia tay với Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc, thấy hai cô nàng này thực sự rất xinh đẹp, còn các cô gái thì lại liên tục ném những ánh mắt quyến rũ về phía Diệp Thanh, có điều Diệp Thanh đều coi như không nhìn thấy gì, giả vờ ngốc nghếch!

    Trò cười, lúc này còn dám có ý định mờ ám sao? An Tiếu Trúc còn đang đứng bên cạnh nghiến răng kia kìa!

    - Tiếu Trúc, tối nay cậu ở lại nhé, ngủ cùng với tớ!

    Diệp Tĩnh nói.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)