FULL  Dị Giới Thần Ma Thiên Tôn - Cửu Đương Gia

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    THẦN MA THIÊN TÔN
    Tác giả: Cửu Đương Gia


    Chương 22: Cứu Người


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Sắc mặt Ngọc Nhan và Ngọc Ngưng Sanh đều biến đổi mãnh liệt, Kiếm Các Hầu thế hệ trước là tồn tại uy chấn thiên hạ, tuyệt đối là Võ Tôn, không ngờ ngay cả Võ Tôn cũng không thể ngăn cản được độc tính của Ác Long.

    - Ninh thiếu gia, vậy… vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?

    Ngọc Nhan gấp đến độ muốn khóc.

    Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên không trông cậy Ninh Tiểu Xuyên có thể cứu được mình, dù sao thì ngay cả nhân vật cấp bậc Võ Tôn như Kiếm Các Hầu thế hệ trước, cũng phải chết dưới độc của Ác Long này, e rằng cho dù là Dưỡng Tâm đại sư cũng không cứu được mình.

    Đây có lẽ chính là số mệnh.

    Ninh Tiểu Xuyên dùng vải bọc Ác Long Lân lại, sau đó nói:

    - Độc tố còn chưa xâm nhập tâm mạch, vẫn còn cơ hội cứu chữa. Thay máu đi!

    - Còn cứu được?

    - Thay máu?

    Ngọc Ngưng Sanh cảm thấy lỳ kỳ vô cùng, chưa từng nghe nói máu người cũng có thể thay.

    Thay máu, có thể xem là phẫu thuật có tính mạo hiểm cao, Ninh Tiểu Xuyên biết rất khó giải thích cho các nàng, cho nên cũng không giải thích cho các nàng nhiều.

    Ninh Tiểu Xuyên bế Ngọc Ngưng Sanh vào trong xe Thanh Lộc Mã, sau đó điều khiển xe ngựa cấp tốc rời khỏi nơi này.

    Bọn họ mới rời đi không lâu, một bóng đen đã tới, nhìn thấy Hắc Lân bị đóng băng mà chết, ngoài ra còn tìm thấy thi thể của hai Võ sĩ hắc giáp khác trong rừng cây.

    - Không ngờ toàn bộ đều chết, phải lập tức trở về bẩm báo cho Tư gia.

    Trong lòng bóng đen có chút lạnh lẽo, lập tức xử lý năm cái thi thể trên mặt đất, sau đó lập tức trở về Kiếm Các Hầu Phủ.

    Trong Kiếm Các Hầu Phủ.

    Ầm...

    Ninh Thiên Vũ một chưởng đánh nát cái bàn màu đen trước mặt, Huyền Khí trên bàn tay tạo thành từng gợn sóng khí rung động, vụn gỗ rơi lả tả xuống đất.

    - Phế vật, đúng là phế vật, năm tử sĩ đi giết một tên bệnh lao trói gà không chặt, thế mà lại để toàn quân bị diệt.

    Ninh Tiểu Xuyên tức giận đến mức toàn thân phát run, trong ánh mắt như phóng ra hỏa diễm.

    Một tên tử sĩ mặc giáp đen quỳ bên dưới, bị Huyền Khí Võ Đạo trên người Ninh Thiên Vũ trùng kích, liền bị đẩy lui xa ba trượng, trong lòng cực kỳ kiêng kỵ đối với vị Tứ gia của Kiếm Các Hầu Phủ, liền nói:

    - Hắc Lân bị kiếm khí phá thể, hàn khí đóng băng mà chết, còn bốn người còn lại thì đều chết dưới Phệ Huyết Ma Công, biến thành thây khô.

    Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn nói tiếp:

    - Tử trạng cực kỳ giống với Hàn thiếu gia và hai tên gia phó.

    Ninh Thiên Vũ hít sâu một hơi, bình phục tâm tình phẫn nộ, nói:

    - Lão gia tử đã nói việc này không phải do Phệ Huyết Ma Môn gây ra, như vậy khẳng định không phải do Phệ Huyết Ma Môn làm.

    Dừng lại một chút, ánh mắt hắn thoáng co rút:

    - Chẳng lẽ còn có người luyện ma công này, muốn đối địch với ta?

    Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc lâu, nhưng cũng không nghĩ ra, liền lạnh lùng nói:

    - Tên bệnh lao đó bây giờ ở đâu?

    - Nhìn dấu vết xe ngựa để lại, hẳn là đi Hải Đường trang viên. Có cần thuộc hạ dẫn người đi đoạt lại Kim Ti Tử Mộc, giết chết tên bệnh lao phế vật kia không?

    Tên tử sĩ giáp đen quỳ ở dưới, âm lãnh nói, trong mắt mang theo một tia sát khí u ám.

    Ninh Thiên Vũ lắc đầu nói:

    - Muộn rồi, một khi Ninh bệnh lao đến được Hải Đường trang viên, thì không thể động đến hắn nữa. Hắn chẳng qua chỉ là một tên bệnh lao, chỉ sống được nửa năm nữa, đã không thể gây nên sóng gió gì rồi. Nếu vẫn tiếp tục động vào hắn, lão gia tử nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nhất định phải tra cho ra tên cao thủ thần bí tu luyện Phệ Huyết Ma Công đã phá hỏng chuyện tốt của ta. Chuyện này giao cho ngươi đi làm!

    - Thuộc hạ lĩnh mệnh!

    Tử sĩ giáp đen lui xuống.





    Ninh Tiểu Xuyên vung roi, xe Thanh Lộc Mã nhanh chóng chạy thẳng đến Hải Đường trang viên.

    - Thiếu gia, trong Hầu Phủ có người muốn giết ngài, tại sao chúng ta còn đi Hải Đường trang viên?

    Ngọc Nhan cảm thấy khó hiểu.

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Đến Hải Đường trang viên mới là đường sống duy nhất. Người trong Hầu Phủ muốn giết ta, nhưng tại sao không đợi ta đến Hải Đường trang viên mới động thủ lần nữa, ngược lại che giấu tung tích để chặn giết trên đường?

    - Vì sao?

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Bởi vì tất cả mọi người đều biết Hải Đường trang viên chính là sản nghiệp của Kiếm Các Hầu Phủ, ở Hoàng thành Đế Đô, ngoại trừ người trong Hầu Phủ, còn ai dám xông vào Hải Đường trang viên giết người? Cho nên, một khi ta chết trong Hải Đường trang viên, như vậy lão Hầu gia sẽ lập tức biết là người trong Hầu Phủ hạ độc thủ, đến lúc đó điều tra xuống dưới, rất nhiều người sẽ gặp phải tai ương. Đối thủ của ta tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy.

    Ngọc Ngưng Sanh ngồi trong xe, nghiêng đầu tựa vào vách xe, dùng Huyền Khí Võ Đạo thâm hậu áp chế thương thế, đôi mắt sáng như sao thoáng nhếch lên, trong lòng không khỏi xem trọng Ninh Tiểu Xuyên hơn vài phần, nói:

    - Không ngờ tâm tư của ngươi lại kín đáo như thế, xem ra trước kia, tất cả mọi người đã xem thường tên bệnh lao trong Kiếm Các Hầu Phủ rồi, tâm trí của ngươi quả thực không giống một thiếu niên mười sáu tuổi… Khụ khụ…

    Cánh tay tuyết trắng của Ngọc Ngưng Sanh đặt lên ngực, thế nhưng máu tươi vẫn chảy ra không ngừng, máu giọt lên tấm ván gỗ trước mặt, độc huyết liền ăn mòn xuyên thủng cả tấm ván gỗ.

    Ninh Tiểu Xuyên vung roi càng nhanh, thoáng cái đã đến Hải Đường trang viên, lập tức điều khiển xe tiến vào.

    Trong trang viên có rất nhiều người hầu ra nghênh đón. Toàn bộ quản sự, nha hoàn, hộ vệ,… ước chừng mấy trăm người.

    - Chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh, một vò rượu, một cây kim, sợi tơ tằm, nhanh! Chờ chút, tốt nhất là nấu thêm một chậu nước ấm.

    Ninh Tiểu Xuyên liền bế Ngọc Ngưng Sanh từ trên xe Thanh Lộc Mã đi xuống, dưới sự dẫn đường của lão quản sự, liền đi đến một căn phòng rộng rãi, sau đó đặt nàng lên trên một cái giường ngọc.

    Trong Hải Đường trang viên lập tức hỗn loạn, có người đi lấy rượu, có người đi tìm kim, có người thì đi lấy sợi tơ tằm, có người thì đi đun nước.

    Tất cả mọi người đều không biết tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại muốn những thứ này.

    Tại Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên là một tên phế vật bệnh lao.

    Thế nhưng, ở Hải Đường trang viên, hắn lại là Trang chủ, những nô bộc này đã bán mình cho Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.

    Người ở địa phương bất đồng, tự nhiên địa vị cũng bất đồng.

    Tại Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên là một tên phế vật bệnh lao.

    Thế nhưng, ở Hải Đường trang viên, hắn lại là Trang chủ, những nô bộc này đã bán mình cho Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên đều phải nghe mệnh lệnh của hắn.

    Người ở địa phương bất đồng, tự nhiên địa vị cũng bất đồng.

    Ninh Tiểu Xuyên dùng cồn tiêu độc cho kim, sau đó xâu sợi tơ tằm qua, thuần thục cởi bỏ trang phục của Ngọc Ngưng Sanh.

    - Ngươi muốn làm gì?

    Ngọc Ngưng Sanh tất nhiên sẽ không để Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng cởi bỏ trang phục của nàng, nhưng hiện tại nàng đã rất suy yếu, độc tính của Ác Long Lân vẫn đang từng bước xâm nhập vào Võ Đạo Tâm Cung của nàng.

    Nếu Ninh Tiểu Xuyên muốn dùng sức, thì bây giờ nàng căn bản không phản kháng nổi.

    Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn rụt tay về, rất nhẫn nại nói:

    - Miệng vết thương của ngươi đã bị độc của Ác Long lây nhiễm, với Huyền Khí Võ Đạo của ngươi, căn bản không thể khiến miệng vết thương khép lại, mà máu cũng không ngừng chảy ra, bây giờ chỉ có thể khâu vết thương của ngươi lại, bằng không ngươi sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

    Trên người Ngọc Ngưng Sanh đã chảy ra rât nhiều máu, ngay cả bộ la sam màu trắng cũng đã biến thành màu đổ như máu, dáng vẻ rất tiều tụy, tựa như một gốc hoa lan trắng toát vừa bị gió mưa tàn phá vậy.

    Đối với Võ giả mà nói, miệng vết thương nhỏ chỉ cần băng bó một chút là có thể cầm máu.

    Cho dù vết thương do đao, kiếm có diện tích lớn, thì dùng Huyền Khí Võ Đạo cũng có thể cầm máu, sau đó dùng Huyền Khí Võ Đạo bồi dưỡng, sẽ khiến miệng vết thương khép lại.

    Nếu là độc thông thường, đối với cao thủ Võ Đạo Thần Thể cảnh mà nói, cũng không có uy hiếp gì, máu trong cơ thể có thể trừ được độc tố.

    Thế nhưng, Ngọc Ngưng Sanh lại trúng phải “Ác Long Lân”, độc khí của Ác Long thật sự quá mãnh liệt, khiến Huyền Khí Võ Đạo của nàng không thể vận hành, tất nhiên cũng không tự phong bế huyết mạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chảy cạn máu mà chết.

    Ngọc Nhan đứng ở bên cạnh, gắt gao nắm chặt bàn tay, khẩn trương nói:

    - Dùng kim khâu lại miệng vết thương, có… có thật sự được không?

    Ngọc Ngưng Sanh cũng chưa bao giờ thấy người nào dùng kim khâu miệng vết thương lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm đối với hắn, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, chậm rãi nhắm mắt lại, nói:

    - Tin ngươi một lần.

    Ninh Tiểu Xuyên đi đến, vạch yếm của nàng ra, lúc nhìn thấy đồi ngực tuyết trắng của nàng, trong lòng cũng hơi sinh ra một tia kinh diễm, bởi vì hình ảnh trước mắt quả thật rất đẹp, miệng vết thương huyết tinh và đồi ngực trắng tuyết ở bên dưới, tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.

    Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua gương mặt của nàng, mặc dù nàng mang khăn che mặt, nhưng hắn vẫn có thể đoán được nàng tuyệt đối là một tuyệt đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

    Nếu như vách tấm khăn che mặt ra, gương mặt tuyệt mỹ đó, e rằng sẽ khiến cho tất cả nam tử trong thiên hạ phát cuồng vì nàng.

    Chỉ trong khoảnh khắc thoáng dừng lại đó, Ninh Tiểu Xuyên liền thu hồi tâm tư, cấp tốc khâu miệng vết thương lại.

    Mặc dù không sử dụng thuốc tê, nhưng độc tính của Ác Long cũng đã khiến cho làn da trước ngực nàng tê dại, nhưng lúc Ninh Tiểu Xuyên đặt tay lên ngưng nàng, thân thể yêu kiều của nàng vẫn khẽ run một chút, năm ngón tay không nhịn được mà nắm lấy khăn trải giường, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

    Tê dại, ngượng ngùng, tức giận, sợ hãi,…

    Rất nhanh, Ninh Tiểu Xuyên đa khâu xong miệng vết thương, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

    - Bây giờ ổn chưa?

    Ngọc Nhan cũng thở dài một hơi, trên tay chảy đầy mồ hôi, cảm thấy bản thân còn khẩn trương hơn cả Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh.

    Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

    - Độc của Ác Long đã xâm nhập vào trong máu của nàng, với tu vi của nàng thì căn bản không thể luyện hóa được loại độc tố này, một khi độc tố xâm nhập vào Võ Đạo Tâm Cung, tu vi Võ Đạo mất hết, thân thể cũng biến thành một vũng máu.

    - Ninh thiếu gia, ngài nhất định phải cứu tiểu thư, cầu xin ngài, van xin ngài…

    Ngọc Nhan trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.

    Ngọc Ngưng Sanh từ từ mở hai mắt, nhàn nhạt nói:

    - Không phải ngươi nói là có thể thay máu sao?

    Ninh Tiểu Xuyên gật đầu nói:

    - Thay máu có tính mạo hiểm rất lớn, tính bài xích của thân thể đối với máu bên ngoài rất mạnh, nếu không có một vài loại dược vật đặc thù, rất có khả năng ngươi sẽ chết vì lực bài xích máu bất đồng. Ngươi có dám thử không?

    - Ta còn lựa chọn khác sao?

    Ngọc Ngưng Sanh nhàn nhạt cười, đôi mắt xinh đẹp tựa như vì sao trên trời, trong mắt không có chút sợ hãi nào đối tử vong.

    Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, chỉ cảm thấy, mắt của những nữ tử trước kia hắn gặp, dù cộng lại cũng không đẹp bằng mắt của nàng, liền nói:

    - Vậy bắt đầu thôi.

    Huyết mạch của Ngọc Ngưng Sanh thuộc loại “Âm tính”, chỉ có huyết mạch “Âm tính” và huyết mạch “Hỗn Nguyên tính”, mới có thể thay thế cho nàng, mà Ninh Tiểu Xuyên vừa vặn là huyết mạch “Hỗn Nguyên tính”.

    Mặc dù thay máu có độ nguy hiểm rất cao, nhưng tố chất thân thể của Võ giả ở thế giới này lại cực kỳ cường đại, đặc biệt khi Võ giả đạt tới tu vi Thần Thể cảnh, thân thể đã siêu phàm thoát tục, đủ để chịu đựng khả năng mạo hiểm khi thay máu.

    Máu trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, có một nửa chảy vào trong cơ thể Ngọc Ngưng Sanh, mà máu chứa độc trong cơ thể của Ngọc Ngưng Sanh, lại bị thải ra khỏi cơ thể, quá trình này ước chừng tiêu phí mất ba canh giờ.

    Lúc tia độc huyết cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể nàng, nàng lập tức vận chuyện Huyền Khí Võ Đạo, che kín miệng vết thương, sau đó ngừng lại việc Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục truyền máu cho nàng.

    Ninh Tiểu Xuyên cũng suy yếu tới cực điểm, cho người khác một nửa lượng máu chính là chuyện mà trước kia hắn không dám tưởng tượng, nhưng không ngờ hôm nay lại làm được kỳ tích đó.

    - Có lẽ có liên quan đến thanh Ma kiếm trong Huyết khiếu, lúc một lượng lớn máu huyết của ta tiêu hao, trong Ma kiếm sẽ phóng thích ra càng nhiều máu hơn để bổ sung cho lượng tiêu hao trong thân thể ta. Đây rốt cuộc là loại kiếm gì?

    Ninh Tiểu Xuyên để Ngọc Nhan chiếu cố cho Ngọc Ngưng Sanh, còn bản thân thì liền rời đi, tiến vào gian phòng của mình, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu nghiên cứu về thanh Ma kiếm này.

    Thanh Ma kiếm này không phải là lần đầu tiên cứu mạng hắn, nó có thể hút máu người, đoạt lấy Uẩn Huyết dịch, giống như bản thân nó tự có linh hồn vậy.

     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    THẦN MA THIÊN TÔN
    Tác giả: Cửu Đương Gia


    Chương 23: Hứa Hẹn


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Thanh Ma kiếm này không phải là lần đầu tiên cứu mạng hắn, nó có thể hút máu người, đoạt lấy Uẩn Huyết dịch, giống như bản thân nó tự có linh hồn vậy.

    Ma kiếm toàn thân đỏ rực như máu, yêu diễm mà ma tính, không biết từ lúc nào, trên thân kiếm xuất hiện một đường hoa văn cực nhỏ, giống như mạch máu, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

    - Chẳng lẽ lúc ta sinh ra, thanh Ma kiếm này ở ngay trong trái tim của ta? Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

    Ninh Tiểu Xuyên muốn đưa Ma kiếm ra khỏi cơ thể, nhưng thử vài lần đều không thành công, lực lượng Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể còn chưa đủ mạnh.

    Có lẽ, đạt tới Thần Thể cảnh thì mới có thể khống chế Ma kiếm ra khỏi cơ thể.

    Ninh Tiểu Xuyên có cảm giác bên trong Ma kiếm dựng dụng lực lượng rất khổng lồ, những gì mà nó biểu hiện ra hiện nay, chắc chắn chỉ là một góc của tòa băng sơn, lúc nó hoàn toàn bày ra ma uy, e rằng Võ giả khắp toàn thiên hạ đều sẽ vì nó mà run rẩy.

    Ninh Tiểu Xuyên chỉ tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí” một đêm, thì tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy đã được củng cố.

    Sáng sớm, rời khỏi cửa phòng.

    Từ trong miệng hắn thở ra, có một tia Huyền Khí nhàn nhạt tản ra, mơ hồ kèm theo tiếng sấm, thổi cho cỏ cây trong trang viên đều lay động.

    Đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, số lượng Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể sẽ bạo tăng, gấp mấy lần so với Huyền Khí tầng thứ sáu.

    Khi vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo, máu trong cơ thể sẽ nhanh chóng vận chuyển, một phút có thể hoàn thành ba chu thiên, tốc độ máu lưu chuyển nhanh gấp chín lần so với người thường.

    Đừng nhìn tốc độ máu lưu chuyển chỉ gấp chín lần, nhưng lực lượng lại không chỉ đơn giản là gấp chín lần mà thôi.

    - Một phút hoàn thành ba chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ bảy. Một phút hoàn thành năm chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ tám. Một phút hoàn thành bảy chu thiên, tương đương Huyền Khí tầng thứ chín. Một phút hoàn thành mười chu thiên, có thể bước và Thần Thể cảnh. Bây giờ ta vẫn còn kém rất xa a.

    Huyền Khí tầng thứ bảy đã có thể xem là cao thủ trẻ tuổi, nhưng so với những người đỉnh phong trong thế hệ trẻ, thì vẫn còn kém rất xa.

    Đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, cứ tăng lên một cảnh giới, thì lực lượng sẽ gia tăng trên diện rộng, tay không phách hổ, một chưởng nát tượng, đạt tới cảnh giới mà thường nhân căn bản không dám tưởng tượng.

    Lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một đoàn Huyền Khí xích hồng sắc, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng một thanh kiếm, kiếm dài ba thước tám tấc.

    Đây là “Huyền Khí kiếm”, dùng Huyền Khí ngưng tụ thành kiếm, độ sắc bén vượt xa binh khí sử dụng kim loại rèn thành, một kiếm có thể chặt đứt một cái trụ sắt to.

    - Ầm...

    Huyền Khí kiếm còn không ngưng tụ thành hình, thì đã đột nhiên vỡ nát, hóa thành một luồng sương khói, lưu động quanh bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên.

    - Thất bại rồi! Mặc dù ta đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy, nhưng để ngưng khí thành cương, dựng khí thành kiếm, thì Huyền Khí vẫn không đủ thâm hậu, không thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”, có lẽ chờ đến khi ta đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám, mới có thể tùy ý ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”. Đến khi đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín, Võ giả cảnh giới tương đồng, khẳng định không ai có thể cản được một kiếm của ta.

    Ninh Tiểu Xuyên có chút thất vọng.

    Nếu như có thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm”, Ninh Tiểu Xuyên tin rằng với tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy của mình, vẫn có thể khiêu chiến Võ giả Huyền Khí tầng thứ tám.

    Huyền Khí kiếm vừa xuất, binh khí phàm tục và huyền cương hộ thể của Võ giả, căn bản không thể cản được.

    Thế nhưng, muốn khống chế Huyền Khí ngưng tụ thành kiếm, thì lại rất khó, cần Huyền Khí thâm hậu chống đỡ, ngoài ra còn yêu cầu khả năng khống chế Huyền Khí của Võ giả cực kỳ xảo diệu, cho nên ngay cả nhiều cao thủ Huyền Khí tầng thứ chín, cũng không thể ngưng tụ ra “Huyền Khí kiếm” được.

    Ninh Tiểu Xuyên bây giờ chỉ mới vừa đột phá Huyền Khí tầng thứ bảy, đã muốn ngưng tụ “Huyền Khí kiếm” thành hình, quả thật rất khó mà làm được.



    Hải Đường trang viên tọa lạc tại Nam Sơn Tập ở ngoại thành.

    Đáng nhắc tới chính là xung quanh Hoàng thành, tổng cộng có hơn một trăm khu vực biên giới, mà Nam Sơn Tập chính là một trong số đó.

    Những khu vực biên giới này cách Hoàng thành không xa, giống như

    “chúng tinh phủng nguyệt”, bao phủ lấy Hoàng thành ở trung tâm.

    Mỗi một khu vực biên giới, đều bố trí một tòa hiểm quan, có một lượng lớn quân đội trú đóng, thủ hộ an nguy Hoàng thành.

    Hoàng thành chính là nơi mà Vương Hầu, phú cổ, cường giả Võ Đạo, quan lớn quý nhân ở, còn những tiểu thương phần lớn đều không có quyền ở lại Hoàng thành, ban ngày ở Hoàng thành làm việc mưu sinh, tối đến sẽ trở về khu vực biên giới.

    Cho nên, khu vực biên giới còn được gọi là khu bình dân xung quanh Hoàng thành.

    Hải Đường trang viên ở Nam Sơn Tập cũng được xem là trang viên nổi danh, bởi vì những bần dân sống ở khu vực biên giới đều biết nơi đó là sản nghiệp của Kiếm Các Hầu Phủ, là nơi du ngoạn của các con cháu Vương hầu.

    Hải Đường trang viên chiếm diện tích 1800 mẫu, là một tòa trang viên rất lớn, chỉ riêng tường bao quanh trang viên đã cao bảy trượng, sánh ngang tường thành của những tòa tiểu thành bình thường, bên tên có bố trí lầu quan sát, tháp nhìn xa, có hộ vệ mặc trọng giáp trông coi.

    Cảnh sắc trong tường, lại càng đẹp không tả xiết, có dòng suối từ trong khe núi chảy ra, có hồ nước nhân tạo, có đình đài lầu các, cầu đá, sơn cốc, suối nhỏ,…

    Trong mắt bần dân bình thường, tòa Hải Đường trang viên này quả thực giống như một tòa thành nhỏ, muốn tới gần mà tới không được.

    Hơn nữa, địa vực ba mươi dặm xung quanh, đều thuộc sự quản hạt của Hải Đường trang viên. Cư dân ở khu vực này, hàng năm đều phải cống nộp tiền, gạo lương và vải vóc.

    Trong Hải Đường trang viên, trồng rất nhiều hoa Hải Đường, có Thu Hải Đường, có Hải Đường bốn mùa, một năm bốn mùa đều nở rộ hoa thơm diễm lệ, mọc ở bên tiểu hồ, mọc ở trong sơn cốc, mọc dưới khe núi, mọc ở bên lầu các, khiến cho tòa trang viên này bốn mùa đều giống như mùa xuân.

    Những đóa hoa rơi vào trong nước, trôi theo dòng suối nhỏ, khiến toàn bộ dòng suối đều biến thành một màu phấn hồng sắc, đẹp không nói nên lời.

    Những đóa hoa từ trên lan can lầu các rơi xuống, bị gió thổi bay trong không trung, giống như mưa hoa, tràn ngập khắp Hải Đường trang viên.

    Những đóa hoa rơi vào trong nước, trôi theo dòng suối nhỏ, khiến toàn bộ dòng suối đều biến thành một màu phấn hồng sắc, đẹp không nói nên lời.

    Những đóa hoa từ trên lan can lầu các rơi xuống, bị gió thổi bay trong không trung, giống như mưa hoa, tràn ngập khắp Hải Đường trang viên.

    Lúc Ninh Tiểu Xuyên đang thưởng thức cảnh đẹp trong Hải Đường trang viên, trong màn “mưa hoa” cách đó không xa, xuất hiện một nữ tử mặc la sam trắng tuyết. Nàng để kiểu tóc tiên nữ, trên mặt che khăn lụa trắng, tựa như một vị Hoa tiên tử từ trong hoa viên Hải Đường bước ra.

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Ngọc cô nương khôi phục thật nhanh, chỉ trong một đêm, không ngờ đã có thể đi lại rồi.

    Bản thân Ngọc Ngưng Sanh chính là cảnh giới Võ Tôn, đã tu luyện thân thể huyết nhục thành Thần Thông Võ Thể, chỉ cần độc của Ác Long bị bức ra khỏi cơ thể, thân thể của nàng có năng lực tự hồi phục rất mạnh.

    Bây giờ, nàng ngoại trừ chưa thể sử dụng lực lượng Thần Thông ra, thì đã khôi phục không khác gì người thường.

    - Phải đa tạ ân cứu mạng của Ninh thiếu gia rồi.

    Thanh âm của Ngọc Ngưng Sanh rất ôn nhu, đứng trong mưa hoa, không khác gì một nữ thần trong tranh.

    Ninh Tiểu Xuyên vội nói:

    - Cho dù muốn cảm tạ cũng là ta cảm tạ ân cứu mạng của Ngọc cô nương mới đúng, nếu không phải Ngọc cô nương ra tay tương trợ, e rằng ta và Ngọc Nhan đã chết trong tay của năm tên tử sĩ kia rồi.

    - Được rồi, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cứu lại ta một mạng, chúng ta xem như thanh toán xong, sau này ta rời khỏi đây, không ai thiếu nợ ai nữa.

    Ngọc Ngưng Sanh cũng chẳng phải là nữ tử thích nói nhiều, nàng và Ninh Tiểu Xuyên vốn là bèo nước gặp nhau, không muốn tiếp tục tham gia vào tranh đấu trong nội bộ của Kiếm Các Hầu Phủ.

    Nữ tử thanh lâu, cho dù nhan sắc xinh đẹp như thế nào, cũng chỉ là thân phận thấp hèn.

    Nếu nàng tham gia vào vòng xoáy tranh đoạt người thừa kế của Hầu Phủ, vậy thì quả thực là muốn chết.

    Ngày hôm qua, nàng ra tay cứu Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Nhan, đó là vì nàng tiện đường đi ngang qua, nếu đã gặp thì tự nhiên không thể làm như không thấy, đây chính là nguyên tắc hành sự của nàng.

    Thế nhưng, bây giờ thương thế của nàng đã tốt hơn phân nửa, liền quyết định rời đi, không muốn có nhiều khúc mắc với đám con cháu môn hầu.

    Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

    - Ân tình không nên tính toán như vậy, phải biết rằng, nếu ngươi không ra tay cứu chúng ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, cũng không cần ta phải cứu ngươi. Nói cách khác, ngươi bị thương đều là do chúng ta gây ra, như vậy cứu ngươi chỉ là chuyện mà ta phải làm. Không những thế, ta còn thiếu nợ ngươi một đại nhân tình. Ta làm người không thích thiếu nợ ai, ngươi có muốn thứ gì không? Hoặc cần giúp đỡ gì đó? Nếu như ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi làm, xem như trả lại ngươi nhân tình này.

    Ngọc Ngưng Sanh liếc nhìn hắn một cái thật sâu, trong đôi mắt sáng ngời mang theo vài phần khinh thường.

    Thiên tài tuấn kiệt muốn giúp nàng và tiếp cận nàng đều là đệ tử Vương Hầu, hơn nữa số lượng cũng không ít, nàng cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên cũng là loại người này.

    - Ta muốn tiến vào Thiên Đế học cung tu luyện, ngươi có thể giúp ta được sao?

    Ngọc Ngưng Sanh nhàn nhạt nói.

    Ninh Tiểu Xuyên đã sớm nghe nói đến “Thiên Đế học cung”, đây được xưng là học phủ Võ Đạo cao cấp nhất Ngọc Lam quốc, là nơi tu tập võ công văn trì, nhưng khảo hạch thiên tư và nhân phẩm của Thiên Đế học cung đều khảo hạch rất nghiêm cẩn, cứ năm năm mới tuyển nhận học sinh một lần, người có thể tiến vào Thiên Đế học cung học tập, không ai không phải là tinh anh tuyệt thế.

    Thiên tư và tu vi của Ngọc Ngưng Sanh đều tuyệt đối đủ tiến vào Thiên Đế học cung, thế nhưng nàng lại là nữ tử thanh lâu, đã bán mình cho Quan Ngọc Lâu, Quan Ngọc Lâu còn trông cậy vào nàng để kiếm tiền và vơ vét của cải, làm sao có thể để cho nàng đi Thiên Đế học cung tu luyện?

    Cho nên, nàng muốn tiến vào Thiên Đế học cung cũng chỉ có một biện pháp, đó là trước tiên phải chuộc ra bản thân.

    Phải biết rằng, Ngọc Ngưng Sanh chính là mĩ nhân danh mãn Đế Đô, là cây hái ra tiền của Quan Ngọc Lâu, một ngón tay của nàng cũng đã là vô giá, trừ phi là Vương Hầu chân chính thì mới có đủ tài lực chuộc thân cho nàng.

    Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng liền cho rằng hắn không khác gì những thiên tài tuấn kiệt khác, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của mình, nhưng không người nào là thật lòng nguyện ý muốn giúp nàng.

    Nàng chậm rãi rời đi, chân đạp mưa hoa, bước ra khỏi Hải Đường trang viên.

    Đột nhiên, từ đằng sau truyền đến thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên:

    - Cho ta ba tháng, ba tháng sau, nhất định ta sẽ giúp ngươi nhập học Thiên Đế học cung, nói được thì sẽ làm được.

    Ngọc Ngưng Sanh chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Tiểu Xuyên đứng trên tường thành cao bảy trượng, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.

    Nàng cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một thiếu niên hành động theo cảm tính, cũng không xem lời nói của hắn là thật, tuy nhiên trong lòng vẫn thoáng sinh ra chút hảo cảm với hắn, ít nhất là hắn dám hứa hẹn.

    Ninh Tiểu Xuyên đứng trên tường thành của Hải Đường trang viên, nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng Sanh đang dần dần đi xa.

    Ngọc Nhan từ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên đi tới, thấp giọng nói:

    - Thiếu gia, ngài không phải chỉ nói cho có thôi phải không?

    - Đương nhiên không phải!

    Ninh Tiểu Xuyên kiên định nói.

    Ngọc Nhan nói:

    - Ngài hẳn cũng biết giá trị con người của nữ tử Quan Ngọc Lâu rất cao, cho dù chỉ chuộc thân cho một nhạc kỹ ngân bài cũng mất từ 100 vạn đồng tiền nhỏ đến 500 vạn đồng tiền nhỏ. Mà tiểu thư chính là người chính trong Quan Ngọc Lâu, được ngàn vạn người theo đuổi, muốn chuộc thân cho nàng, ít nhất cũng phải có ba ức đồng tiền nhỏ, đây là giá thấp nhất. Hơn nữa, cho dù thiếu gia ngài có thể xuất ra ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho tiểu thư, thì chuyện này nhất định sẽ chấn động toàn bộ Hoàng thành, những lão nhân trong Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối sẽ không để ngài làm loại chuyện nhục nhã môn phong Hầu Phủ.

    Ninh Tiểu Xuyên nhàn nhạt cười, nói:

    - Ta chỉ giúp nàng chuộc thân để báo ân, không phải kết hôn nàng làm nương tử, tại sao lại nhục môn phong Hầu Phủ? Ngọc Nhan, làm người trọng yếu nhất là phải quang minh chính đại, có ân tất báo, trong lòng thẳng thắn vô tư, như vậy thì không sợ bị người khác cười chê.

    Ngọc Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, trong lòng vẫn không tin có người dùng ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu mà chỉ vì báo ân, hắn thật sự không có ý đồ khác với tiểu thư sao?

     
    Vô Ưu, nhoemnhieu, Henesys and 21 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    THẦN MA THIÊN TÔN
    Tác giả: Cửu Đương Gia


    Chương 24: Nam Sơn Tập


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Ngọc Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, trong lòng vẫn không tin có người dùng ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu mà chỉ vì báo ân, hắn thật sự không có ý đồ khác với tiểu thư sao?

    Muốn trong vòng ba tháng kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thực ra không nắm chắc chút nào.

    Thế nhưng, nếu đã hứa hẹn, vậy thì tất nhiên phải nỗ lực thực hiện.

    Ninh Tiểu Xuyên đã xem qua khố phòng của Hải Đường trang viên, tiền trong đó phần lớn đã bị Hầu Phủ chuyển đi, chỉ còn lại 130 vạn đồng tiền nhỏ.

    Hiện tại vừa qua thu hoạch vụ thu, phải chờ tới sang năm mới có thể nhận được tiền cống hàng năm.

    Nói cách khác, Ninh Tiểu Xuyên bây giờ muốn gom góp ba ức đồng tiền nhỏ, thì chỉ có thể dựa vào chính hắn.

    - Với tốc độ luyện chế Huyền dược của ta hiện nay, một ngày nhiều nhất có thể luyện chế được 20 gốc Dưỡng Tâm thảo, một gốc Dưỡng Tâm thảo có thể luyện chế được bốn giọt Dưỡng Tâm dịch, một giọt Dưỡng Tâm dịch có thể bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, một ngày có thể kiếm 80 vạn đồng tiền nhỏ. Ba tháng có thể kiếm 7200 vạn đồng tiền nhỏ, không được… không được… Cho dù mỗi ngày ta đều luyện chế Dưỡng Tâm thảo, cũng không có khả năng kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ trong vòng ba tháng.

    Ninh Tiểu Xuyên cau mày, nói:

    - Xem ra chỉ có một biện pháp. Nếu như ta có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, như vậy, ta có thể luyện chế được Trung Cấp đan, một viên Trung Cấp đan bán đấu giá, ít nhất cũng được 100 vạn đồng tiền nhỏ, chỉ khi trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp thì ta mới có thể kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ trong ba tháng, thậm chí càng nhiều hơn.

    Hiện tại Ninh Tiểu Xuyên có thể luyện chế một gốc Dưỡng Tâm thảo thành bốn giọt Dưỡng Tâm dịch, đã đạt tới trình độ của Dưỡng Tâm Sư trung cấp, bây giờ chỉ cần đề thăng tu vi lên Thần Thể cảnh mà thôi.

    Chỉ khi tu vi đạt tới Thần Thể cảnh, mới có thể giúp Dưỡng Tâm Sư luyện chế ra “Trung Cấp đan”.

    Những Dưỡng Tâm Sư khác, cho dù tu thành Thần Thể cảnh, cũng chưa chắc có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

    Muốn trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, còn khó hơn Võ giả tu luyện đến Thần Thể cảnh rất nhiều lần, trong đó còn yêu cầu khả năng khống chế Huyền dược của Dưỡng Tâm Sư, tư chất của bản thân Dưỡng Tâm Sư, kỹ xảo luyện dược của Dưỡng Tâm Sư, Võ Đạo Tâm Cung của Dưỡng Tâm Sư cũng phải đủ cường đại.

    Chỉ khi những nhân tố này đạt tới trình độ cực cao, thì mới có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

    Đối với rất nhiều người mà nói, tu luyện đạt tới Thần Thể cảnh, chính là bước đầu tiên để trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

    Nhưng đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, chỉ cần tu luyện đến Thần Thể cảnh, là lập tức có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

    - Nhất định phải đề thăng tới Thần Thể cảnh trong vòng ba tháng.

    Ninh Tiểu Xuyên lấy hộp Kim Ti Tử Mộc từ trong gói hành trang ra, hai tay đặt trên chiếc hộp tràn ngập hoa văn kim sắc, ngay lập tức, một luồng Võ Nguyên khí khổng lồ, thông qua bàn tay tràn vào trong cơ thể hắn.

    Ầm...

    Tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên liền tăng mạnh, động tĩnh rất lớn.

    Vốn dĩ một phút hắn có thể vận hành được ba chu thiên, nhưng lúc này, dưới sự kích thích của Võ Nguyên khí, không ngờ hắn lại đạt tới trình độ một phút bốn chu thiên.

    Giống như có một vị Võ Tôn đang không ngừng quán nhập lực lượng cho hắn, tốc độ tu luyện liền nhanh chóng tăng lên.

    Liên tục mười ngày, Ninh Tiểu Xuyên đều bế quan tu luyện.

    Hắn rất ít khi tiếp xúc với đám người hầu và quản sự trong Hải Đường trang viên, đồ ăn đều do Ngọc Nhan đưa đến tận phòng cho hắn.

    Người hầu trong Hải Đường trang viên, nhất định có cơ sở ngầm do Ninh Thiên Vũ bố trí, Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn để người khác biết bản thân mình đã có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo.

    Bế quan tu luyện trong mười ngày, Huyền Khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng bành trướng, vô số khí lưu xích hồng sắc chuyển động quanh thân hắn, tạo thành một viên cầu đường kính hai thước, bao phủ lấy thân thể hắn.

    - Ngưng cho ta.

    Huyền Khí Võ Đạo đều hội tụ trên lòng bàn tay của hắn, hóa thành một luồng Huyền Khí kiếm xích hồng sắc, dài đến ba thước, lấp lánh trong suốt, giống như một thanh kiếm được rèn từ hồng ngọc.

    Huyền Khí kiếm mặc dù không khủng bố giống như Ma kiếm trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, nhưng vẫn sắc bén đến cực điểm, ẩn chứa năng lượng khổng lồ.

    Ầm...

    Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên chém xuống, kiếm khí phóng ra ngoài, cắt một cái đỉnh đồng cao hai thước ở gần đó thành hai nửa, tro bụi trong đỉnh đồng bắn tung tóe, hai nửa thân đỉnh rơi xuống đất, đập nát những phiến đá bên dưới.

    Một kiếm bổ đôi đỉnh đồng.

    Đây chính là uy lực của Huyền Khí kiếm, đủ khiến Ninh Tiểu Xuyên vô địch trong đám cùng cảnh giới, thậm chí còn dám nghênh chiến cả cao thủ Huyền Khí tầng thứ tám.

    - Sử dụng Võ Nguyên khí để tu luyện trong mười ngày, tu vi của ta đã tăng lên Huyền Khí tầng thứ bảy đỉnh phong, tốc độ tu luyện này vẫn còn quá chậm.

    Đối với người khác mà nói, tốc độ tu luyện như vậy đã tương đối khủng bố rồi.

    Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn không hài lòng.

    Ngọc Nhan nghe thấy tiếng động, liền vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, mà đỉnh đồng ở giữa phòng còn bị chém thành hai nửa, nhất thời sợ đến trợn mắt há hốc mồm, hai mắt chớp động, nói:

    - Ninh thiếu gia, ngài… ngài đột phá cảnh giới sao?

    Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

    - Không phải, Ngọc Nhan, ngươi có biết ở gần đây có nơi nào bán Huyền dược không?

    - Tất nhiên là ở chợ Nam Sơn Tập. Thiếu gia, ngài mua Huyền dược làm gì? Chỉ có Dưỡng Tâm Sư tôn quý mới có thể hoàn toàn tận dụng được dược tính trong Huyền dược.

    Ngọc Nhan cho rằng Ninh Tiểu Xuyên muốn thông qua Huyền dược để đề thăng tu vi, vì vậy mới nhắc nhở.

    Dù sao thì Võ giả trực tiếp sử dụng Huyền dược, cũng chỉ có thể sử dụng được một phần mười dược tính, như vậy quá lãng phí rồi.

    Nàng không biết Ninh Tiểu Xuyên cũng là một vị Dưỡng Tâm Sư.



    Nam Sơn Tập, chính là một trong những khu vực ở biên giới Hoàng thành.

    Mặc dù chỉ là một khu vực ở biên giới, nhưng cũng có tường thành cao lớn, thậm chí trên tường thành còn xây dựng cả phong hỏa đài, tháp tiễn, xe bắn đá.

    Toàn bộ Nam Sơn Tập hiển nhiên là một tòa thành phồn hoa nhỏ, những Võ giả từ Thiên Nam vực, Giang Nô vực, Ma Lĩnh vực, muốn đến được Hoàng thành thì đều phải đi qua nơi này, vì vậy liền khiến Nam Sơn Tập trở thành một trong những khu vực hỗn loạn nhất ở biên giới Hoàng thành.

    Điều đáng nhắc tới chính là, lãnh thổ của Ngọc Lam quốc vô cùng rộng lớn, phân vực mà thống trị, chia làm rất nhiều vực.

    Toàn bộ Nam Sơn Tập hiển nhiên là một tòa thành phồn hoa nhỏ, những Võ giả từ Thiên Nam vực, Giang Nô vực, Ma Lĩnh vực, muốn đến được Hoàng thành thì đều phải đi qua nơi này, vì vậy liền khiến Nam Sơn Tập trở thành một trong những khu vực hỗn loạn nhất ở biên giới Hoàng thành.

    Điều đáng nhắc tới chính là, lãnh thổ của Ngọc Lam quốc vô cùng rộng lớn, phân vực mà thống trị, chia làm rất nhiều vực.

    Mà dưới “Vực”, lại chia làm “Nguyên”, “Phủ”, “Châu”, “Huyện”, “Trấn”.

    Trong Nam Sơn Tập, có một khu phố cổ chuyên mua bán Huyền dược, ở đây người nào cũng có thể đến, đủ loại đầu trâu mặt ngựa hội tụ.

    Hai bên phố có một cửa hàng trang hoàng hoa lệ, cũng có người bày ra một cái chiếu, ở trên chiếu đặt lộn xộn các loại Huyền dược, sau đó bắt đầu đứng rao hàng.

    - Vị công tử này, ngươi tới mua Huyền dược phải không?

    Một lão giả cầm một nhánh rễ cây màu nâu trên tay, rễ cây thô bằng cánh tay, bề mặt có rất nhiều đường văn như mạch máu nhân thể, nói:

    - Đây chính là “Huyết Tổ Căn” mà ta lấy được từ trên Nam Nguyệt Sơn, tuyệt đối đạt tới 300 năm tuổi, lão chưởng quầy của Huyền Diệp Trai trả ta 1 vạn 5000 đồng tiền nhỏ, ta cũng không bán, thứ này ít nhất cũng phải 2 vạn đồng tiền nhỏ.

    Ninh Tiểu Xuyên nhìn gốc “Huyết Tổ Căn” trong tay lão giả kia, liền cười lắc đầu, sau đó đi thẳng về phía trước.

    Lão giả kia lập tức đuổi theo, nói:

    - Nếu không thì 1 vạn 8000 đồng tiền nhỏ, 1 vạn 6000 đồng tiền nhỏ cũng được, cho dù ngươi không mua Huyết Tổ Căn, thì ở chỗ ta vẫn còn những loại Huyền dược khác, ở đây có Thiên Ma Đảm, Quỷ Sơ Hòa,…

    Ninh Tiểu Xuyên cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

    Ngọc Nhan tò mò hỏi:

    - Thiếu gia, những Huyền dược dân dã này đều lấy từ Nam Nguyệt Sơn, bởi vì không muốn bị Dưỡng Tâm Điện thu mua với giá rẻ, cho nên mới bày hàng rong bán. Ngọc Nhan mặc dù không hiểu biết về Huyền dược, nhưng cũng biết một gốc Huyền dược tam phẩm mà chỉ có giá 1 vạn 6000 đồng tiền nhỏ là tương đối rẻ rồi.

    Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu cười nói:

    - Ngươi thật sự cho rằng bọn họ đều là những sơn dân giản dị? Gốc “Huyết Tổ Căn” mà lão giả kia vừa lấy ra, quả thật đã 300 năm, nhưng không phải là Huyết Tổ Căn, mà là “Huyết Thụ Căn”, bên trong không có chút Huyền Khí nào.

    Huyết Tổ Căn là linh căn được đại địa dựng dục ra, thuộc loại Huyền dược giá trị cực cao.

    Còn Huyết Thụ Căn, chỉ là rễ cây mà thôi. Nếu Ninh Tiểu Xuyên muốn, tùy thời đều có thể mua được cả sọt lớn.

    Ngọc Nhan nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, tâm tình nhất thời không vui, định quay lại tố giác bộ mặt thật của lão giả kia.

    Ninh Tiểu Xuyên cản nàng lại, sau đó cười nói:

    - Ngươi xem bọn họ ăn mặc cũ kỹ, trên tay đầy vết chai và làn da thô ráp của bọn họ, chứng tỏ bọn họ đều là những người cùng khổ vì kế sinh nhai mà bôn ba. Bọn họ sở dĩ đi lừa người, phần lớn là vì bất đắc dĩ, nếu ngươi đi tố giác bọn họ, e rằng sẽ khiến bọn họ và vợ con mình đói bụng mấy ngày. Bỏ qua cho họ một lần đi.

    Mặc dù hai bên đường có rất nhiều giả dược, nhưng cũng có không ít Huyền dược chân chính, chỉ cần ánh mắt đủ sắc bén, là có thể phân biệt ra giả dược và Huyền dược thật sự.

    Ninh Tiểu Xuyên đi đến khu vực biên giới này là để mua “Uẩn Huyết thảo” hoặc “Huyết Thiềm Mộc”, lợi dụng Uẩn Huyết dịch và Huyết Thiềm dịch thì mới có thể kích hoạt được Ma kiếm trong Huyết khiếu, khiến tu vi cấp tốc tăng lên.

    Đương nhiên, Ninh Tiểu Xuyên cũng có thể lợi dụng lực lượng của Ma kiếm để đi hút máu người, như vậy thì tu vi càng tiến bộ nhanh hơn.

    Thế nhưng, chiêu này quả thật quá tà ác, chỉ nên vận dụng vào lúc vạn bất đắc dĩ. Nếu cứ liên tục lợi dụng việc hút máu người để đề thăng tu vi, vậy thì nhất định sẽ bước chân vào Ma đạo.

    Mí mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật, dường như nhìn thấy thứ tốt gì đó, liền đi tới một quán ven đường, ngồi xổm xuống, cầm một chiếc lá cây đỏ như máu lên.

    - Đừng đụng vào, chiếc lá này chính là bảo vật trân quý nhất chỗ của ta, chỉ có thể nhìn, không thể động vào.

    Tên chủ quán tức giận đến thở hồng hộc, giống như Ninh Tiểu Xuyên đang chạm vào lão bà của hắn vậy.

    Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên, thấy tuổi của chủ quán này là một thiếu niên tuổi tương đương hắn, dáng người gầy yếu, tóc tai lộn xộn, trong tay cầm một quyển sách cũ nát, tức giận nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

    Trên quyển sách cũ nát kia viết bốn chữ “Thiên Địa Huyền Khí”.

    Thì ra hắn ta một bên mở quán, một bên tu luyện Huyền Khí Võ Đạo.

    Lấy gia cảnh của hắn, cũng chỉ có thể mua được loại bí tịch tu luyện cấp thấp như “Thiên Địa Huyền Khí” mà thôi.

    Ninh Tiểu Xuyên đặt chiếc lá cây đỏ như máu xuống đất, cười hỏi:

    - Chủ quán, ta thật sự muốn biết ngươi từ đâu hái được chiếc lá này?

    Thiếu niên kia đặt quyển sách qua một bên, tiếp đó vẻ mặt trở nên hớn hở, nói:

    - Vị công tử này đúng là người biết nhìn hàng, lai lịch của chiếc lá này cũng không nhỏ, giá trị dược tính cực cao, vốn dĩ ta luyến tiếc không muốn lấy ra bán, nhưng ta thấy công tử và ta rất có duyên, vì vậy ta sẽ bán cho ngươi với giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, thế nào?

    Tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn thật nhanh, vừa rồi tức giận đến mức không thở nổi, bây giờ lại đổi thành gương mặt tươi cười niềm nở.

    - 5 vạn đồng tiền nhỏ, sao ngươi không đi ăn cướp đi? Ta thấy cái lá cây này căn bản không phải là Huyền dược gì, chắc chắn lại là một tên lừa đảo.

    Ngọc Nhan ở bên cạnh tức giận, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, cực kỳ không thích tên thiếu niên thích đi lừa tiền người khác trước mặt.

    5 vạn đồng tiền nhỏ để mua một cái lá cây, trừ phi chiếc lá này là lá “Kim Ti Tử Mộc”, hoặc là “Vạn Niên Thần Tang”, như vậy có lẽ còn chấp nhận được.

    Tên thiếu niên kia tất nhiên biết giá trị thực sự của nó, có lẽ còn không đến 500 đồng tiền nhỏ, chẳng qua hắn thấy Ninh Tiểu Xuyên mặc trang phục hoa lệ phú quý, hơn nữa còn chủ động nhặt chiếc lá lên, vì vậy mới cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một tên không hiểu gì Huyền dược, thậm chí còn coi tiền như rác.

    Cho nên, hắn mới đột nhiên nổi lên lòng tham, muốn Ninh Tiểu Xuyên phải đổ “máu” một phen.

    Thế nhưng, thấy đối phương dường như không phải là người không biết nhìn hàng, liền lập tức sửa lời, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì Ninh Tiểu Xuyên đã chặn trước một bước.

    - 5 vạn đồng tiền nhỏ à?

    Ninh Tiểu Xuyên thoáng dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói:

    - Quả là một cái giá công bằng.

     
    Vô Ưu, nhoemnhieu, Henesys and 23 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    THẦN MA THIÊN TÔN
    Tác giả: Cửu Đương Gia


    Chương 25: Huyết Thiềm Mộc Diệp


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - 5 vạn đồng tiền nhỏ à?

    Ninh Tiểu Xuyên thoáng dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói:

    - Quả là một cái giá công bằng.

    Giá thật công bằng?

    Ngọc Nhan và thiếu niên kia đều sợ đến ngây người, cằm sắp rơi xuống đất.

    Không ngờ lại có tên ngốc bỏ ra 5 vạn đồng tiền nhỏ để mua một cái lá cây, tiểu tử này quả nhiên không biết nhìn hàng.

    Tên thiếu niên kia không khép miệng nổi, bên khóe miệng lại chảy ra một giọt nước miếng, trong lòng mừng rỡ như điên, hôm nay quả nhiên gặp được dê béo, liền vội vàng nói:

    - Vị thiếu gia này quả thật là hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng như đuốc, khiến người ta bội phục! Nói thật ra, giá trị thực sự của chiếc lá cây này, tuyệt đối vượt qua… Mười vạn đồng tiền nhỏ, nếu bán sang tay, thiếu gia có thể kiếm được lợi mấy vạn đồng tiền nhỏ lợi nhuận, lợi hại, bội phục. Thiếu gia, có cần gói lại cho ngươi không?

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Không cần vội, ngươi trước hết nói cho ta nghe xem ngươi hái chiếc lá này từ đâu, ta sẽ lập tức giao 5 vạn đồng tiền nhỏ cho ngươi.

    Chiếc lá cây này tất nhiên không đáng giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, nhưng cũng không phải là lá cây bình thường.

    Đây chính là lá của “Huyết Thiềm Mộc”.

    Huyết Thiềm Mộc chính là một loại Huyền Linh mộc, có thể dùng làm thuốc.

    Giá trị tuy không bằng “Kim Ti Tử Mộc”, nhưng cũng cực kỳ đắt đỏ.

    Một lượng Huyết Thiềm Mộc, đại khái có thể bán được một lượng lưu ly.

    Nói cách khác, giá của Huyết Thiềm Mộc cũng giống như lưu ly.

    Ngọc Lam quốc thường lưu truyền một vài truyền thuyết, một vị Võ giả nhặt được một nhánh Huyết Thiềm Mộc, sau khi bán ra ngoài, liền trở thành phú giáp một phương.

    Huyết Thiềm Mộc cực kỳ thưa thớt, muốn phân biệt rõ cũng khó, rất nhiều Võ giả cho dù gặp được Huyết Thiềm Mộc, có lẽ cũng chỉ nhìn thoáng qua loại Huyền Linh mộc này, căn bản không nhận ra giá trị của nó.

    Cũng chỉ có Dưỡng Tâm Sư quen thuộc với Huyền dược và Huyền mộc, mới có thể thông qua năng lực cảm ứng sâu sắc, nhìn ra chỗ bất phàm của Huyết Thiềm Mộc.

    Ninh Tiểu Xuyên lúc ở Hầu Phủ, đã từng nhìn qua hình vẽ “Huyết Thiềm Mộc” trên “Huyền Linh mộc điển”, thậm chí còn có cả ghi chép về “Huyết Thiềm Mộc”. Cho nên hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền nhận ra đây là lá của Huyết Thiềm Mộc.

    Huyền Linh mộc, không phải là một loại củi đặc biệt nào đó, mà là dùng để phân loại Thần mộc trân quý. Bảo mật trân quý, đều là khả ngộ bất khả cầu.

    Giá trị của Huyết Thiềm Mộc so với lưu ly hoặc Huyền thạch, còn cao hơn.

    Trên “Huyền Linh mộc điển”, có ghi lại 47 loại Huyền Linh mộc, trong đó, có một vài Huyền Linh mộc có giá trị còn trên cả “Kim Ti Tử Mộc”.

    Huyết Thiềm Mộc ở trong “Huyền Linh mộc điển”, xếp hạng khá thấp trong Huyền Linh mộc.

    Đương nhiên, 47 loại Huyền Linh mộc trong “Huyền Linh mộc điển” cũng không phải là toàn bộ Huyền Linh mộc, vẫn còn rất nhiều Huyền Linh mộc không được ghi chép trong đó, còn chờ hậu nhân khai quật.

    Một chiếc lá của Huyết Thiềm Mộc đặt ở trước mặt, khiến Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ kích động, nếu có thể tìm được một gốc Huyết Thiềm Mộc, vậy thì quả thật một đêm bạo phú rồi, thậm chí nói không chừng còn kiếm đủ tiền để chuộc thân cho Ngọc Ngưng Sanh.

    Thế nhưng, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên vẫn bình thản như cũ, nói Ngọc Nhan lấy ra 500 đồng tiền lớn, đặt trước mặt thiếu niên, rồi nói:

    - Chủ quán, chỉ cần nói cho ta biết ngươi hãi chiếc lá cây này ở đâu, 500 đồng tiền lớn này sẽ thuộc về ngươi.

    500 đồng tiền lớn bị Ninh Tiểu Xuyên đặt trên mặt đất, phát ra ánh sáng lóa mắt, ngay cả những chủ quán xung quanh cũng đều nhìn lại, trong mắt đều mang theo thần sắc tham lam, không ngừng nuốt nước miếng.

    Thiếu niên kia cũng nuốt nước miếng.

    Từ lúc tám tuổi hắn đã bày quán ở đây, giả danh lừa bịp, tuy rằng cũng có lúc đắc thủ, thế nhưng lần nhiều nhất cũng chỉ lừa được 8000 đồng tiền nhỏ, như vậy cũng đủ để hắn kích động mấy ngày rồi.

    Lần này, lại là 5 vạn đồng tiền nhỏ.

    - Ta… Ta… Không bán nữa.

    Thiếu niên kia cuối cùng vẫn nhịn xuống.

    Nói đùa, không ngờ lại có người bỏ ra 5 vạn đồng tiền nhỏ để múa một cái lá cây, điều này nói rõ chiếc lá này có lai lịch không đơn giản, nói không chừng 5 vạn đồng tiền nhỏ cũng không xứng với giá trị của chiếc lá này.

    Bán ư?

    Bán đi mới là thằng ngốc.

    Ninh Tiểu Xuyên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói:

    - Không sao, mua bán quan trọng nhất là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không đồng ý thì quên đi.

    Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên thu lại 500 đồng tiền lớn, sau đó lập tức rời khỏi quầy hàng.

    Thiếu niên kia thấy Ninh Tiểu Xuyên sảng khoái như vậy, cũng không hề nán lại chút nào, trái tim nhất thời đập mạnh, bắt đầu hối hận, vừa rồi là 5 vạn đồng tiền nhỏ a.

    Thiếu niên kia cuối cùng vẫn không đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên, ngược lại cuốn chiếu đứng dậy, nắm chặt cái lá cây trong lòng bàn tay, sau đó lập tức rời khỏi con đường này, chạy tới Huyền Diệp Trai, tìm chưởng quầy của Huyền Diệp Trai để kiểm tra giá trị của chiếc lá cây này.



    Ninh Tiểu Xuyên dẫn theo Ngọc Nhan đến một tòa tửu lâu hoa lệ ở Nam Sơn Tập, ngồi tại vị trí gần cửa sổ lầu hai, chuẩn bị dùng cơm trưa.

    Tòa tửu lâu này xây dựng rất tao nhã, tiếp đón Võ giả từ nam tới bắc, trong đó có rất nhiều người đều là thiếu niên tài tuấn muốn đến Hoàng thành lăn lộn.

    Đề tài mà bọn họ nghị luận nhiều nhất, chính là “Thiên Đế học cung”.

    Thiên Đế học cung cứ năm năm chiêu sinh một lần, tất nhiên khiến vô số thiên tài đều hướng tới. Một khi thi vào được Thiên Đế học cung, sẽ giống như cá chép hóa rồng, trở thành cường giả danh chấn thiên hạ.

    Tất cả đều là anh kiệt thiên tài ấp ủ hoài bão.

    - Thiếu gia tại sao lại bỏ 5 vạn đồng tiền nhỏ ra mua chiếc lá cây đó? Tại sao tên thiếu niên kia lại đột nhiên không bán nữa? Tại sao hắn không bán mà thiếu gia lại không giữ lại chút nào?

    Dọc trên đường đi, Ngọc Nhan đã muốn hỏi những vấn đề này, nhưng tới bây giờ nàng mới nói ra.

    - Thiếu gia tại sao lại bỏ 5 vạn đồng tiền nhỏ ra mua chiếc lá cây đó? Tại sao tên thiếu niên kia lại đột nhiên không bán nữa? Tại sao hắn không bán mà thiếu gia lại không giữ lại chút nào?

    Dọc trên đường đi, Ngọc Nhan đã muốn hỏi những vấn đề này, nhưng tới bây giờ nàng mới nói ra.

    Nàng luôn cho rằng bản thân không ngốc, ít nhất thì lúc ở Quan Ngọc Lâu, cầm kỳ thư họa đều học cực nhanh, hơn nữa tài nghệ nhạc kỹ còn rất cao siêu.

    Nhưng sau khi ở cùng Ninh Tiểu Xuyên, nàng lại cảm thấy trí tuệ của mình không đủ dùng, trở nên có chút

    “đần độn”, hoàn toàn không hiểu trong lòng vị thiếu gia không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi đang nghĩ cái gì.

    Ninh Tiểu Xuyên nói Ngọc Nhan ngồi xuống, Ngọc Nhan lại không chịu, nào có đạo lý nữ hầu ngồi cùng bàn với chủ nhân, nhưng khi Ninh Tiểu Xuyên ra lệnh, cuối cùng nàng vẫn khiếp sợ ngồi xuống, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

    Ninh Tiểu Xuyên chống tay lên song cửa của tửu lâu, nhìn thoáng qua đường cái bên dưới, nhàn nhạt cười nói:

    - Rất nhanh sẽ có kết quả thôi.



    Phía dưới tửu lâu.

    Một thiếu niên ăn mặc nghèo túng, từ trong Huyền Diệp Trai đi ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng, túm lấy người ven đường hỏi thăm Ninh Tiểu Xuyên.

    Có người chỉ cho hắn đi về phía tửu lâu, sau đó, hắn liền nhanh chóng chạy tới.

    - Mẹ nó, nếu chưởng quầy Huyền Diệp Trai đã nói chiếc lá này không phải Huyền dược, vậy thì nhất định không phải Huyền dược, thật là hối hận mà. Sớm biết như vậy thì đã bán chiếc lá này cho tên coi tiền như cỏ rác kia rồi, bây giờ không biết hắn có chịu mua nữa không.

    Thiếu niên này tương đối hối hận, giống như lão bà của mình bỏ trốn cùng người khác, hối hận đến xanh ruột.

    Hắn vô cùng lo lắng, lao vào bên trong tửu lâu, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Ninh Tiểu Xuyên.

    Hắn không biết rằng, ngay lúc hắn rời khỏi Huyền Diệp Trai, tên chưởng quầy của Huyền Diệp Trai cũng từ trong đó đi ra, ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, bàn tay hơi vẫy vẫy một chút, liền có một tên Võ giả lưng hùm vai gấu đi tới.

    - Ngươi đi theo hắn!

    Chưởng quầy Huyền Diệp Trai thấp giọng nói bên tai tên Võ giả kia một câu, sau đó lại đi vào trong Huyền Diệp Trai.

    Tất cả những điều này, tất nhiên đều lọt vào trong mắt Ninh Tiểu Xuyên đang ngồi trên lầu hai, hắn chỉ khẽ lắc đầu cười, sau đó lẩm bẩm:

    - Trên đời này, người tham lam, quả thật quá nhiều.

    Ngọc Nhan cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tò mò hỏi:

    - Thiếu gia, ngài đang nói ai vậy?

    Ninh Tiểu Xuyên nhìn chén rượu trên bàn, chỉ cười mà không đáp.

    - Bịch bịch…

    Liên tiếp có tiếng bước chân truyền đến.

    - Khách quý, trời đất, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.

    Tên thiếu niên kia thở hổn hển xông vào, dựa lên bàn mà thở hồng hộc.

    Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên nhìn thấy hắn chạy lên, liền bưng chén rượu nhấp một ngụm, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

    - Chủ quán, ngươi tìm ta à?

    Tên thiếu niên kia dùng sức gật đầu, cẩn thận đặt chiếc lá Huyết Thiềm Mộc lên bàn, dè dặt nói:

    - Bây giờ, ta có thể bán chiếc lá thần này cho ngươi không?

    Ninh Tiểu Xuyên cười hỏi:

    - Tại sao vừa rồi ngươi không bán?

    Tên thiếu niên kia thận trọng nói:

    - Vừa rồi canh giờ không đúng, việc mua bán tất nhiên phải chọn ngày tốt giờ tốt, ta vừa mới xin một quẻ bói, bây giờ chính là ngày tốt, nếu lỡ mất thời gian này, phải chờ thêm một năm nữa. Khách quý à, ngươi mau mua đi! Nếu còn không mua, sẽ mất ngày tốt a.

    Tên thiếu niên nhìn Ninh Tiểu Xuyên với vẻ tha thiết chờ mong, chỉ sợ Ninh Tiểu Xuyên sau khi nghĩ thông suốt, sẽ không mua nữa.

    Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi yên tại chỗ, hơi dừng một chút, sau đó cười nói:

    - Vị huynh đệ này, phải xưng hô thế nào đây?

    Trong lòng tên thiếu niên có chút lo lắng, nhanh chóng nói:

    - Tên của ta nghe không thuận tai, khách quý, ngươi đừng hỏi cái này, chúng ta trước hết bàn chuyện mua bán, sau đó nói chuyện tên họ, được không?

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Ngồi xuống uống chén rượu đi, chúng ta từ từ nói chuyện mua bán.

    Tên thiếu niên lập tức bình tĩnh, nói:

    - Được rồi, thấy hôm nay là ngày tốt, ta chỉ bán giá 3 vạn đồng tiền nhỏ, được không?

    Ninh Tiểu Xuyên hơi liếc nhìn chiếc lá Huyết Thiềm Mộc trên bàn, nói:

    - Giá không phải là vấn đề.

    Tên thiếu niên kia lập tức cảm thấy xót của, cắn răng nói:

    - Vậy thì 1 vạn đồng tiền nhỏ!

    Đột nhiên, hắn quỳ xuống đất, trong mắt rưng rưng nước, nói:

    - Khách quý à, ta thề với trời, giá trị của chiếc lá này ít nhất là… 10 vạn đồng tiền nhỏ, nếu không phải trong nhà ta có một vị gia gia bệnh lâu ngày, ta cũng sẽ không bán rẻ cho ngươi với giá 1 vạn đồng tiền nhỏ, ta quả thật đang cần tiền dùng, muốn mau có tiền để đi chưa bệnh cho ông cụ a…

    Vừa rồi, lúc hắn đi tìm chưởng quầy của Huyền Diệp Trai để kiểm tra hàng, tên chưởng quầy liền nói với hắn, cái lá cây này nhiều nhất chỉ đáng giá 80 đồng tiền nhỏ.

    Nếu như bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, cũng xem như kiếm lớn rồi.

    Trong lòng thiếu niên nghĩ vậy.

    Tên thiếu niên này miệng đầy lời ma quỷ, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là không tin nửa lời, chỉ nói:

    - Vậy được rồi! Chiếc lá cây này ta mua, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi hái chiếc lá cây này từ chỗ nào? Nếu như ngươi có thể đích thân dẫn ta đi, ta sẽ dùng giá gốc để mua chiếc lá cây này cho ngươi, ngươi thấy sao?

    Ánh mắt thiếu niên lập tức sáng lên, hỏi:

    - Giá gốc là bao nhiêu?

    - 5 vạn đồng tiền nhỏ!

    Ninh Tiểu Xuyên vươn ra năm ngón tay.

    Tên thiếu niên vốn tưởng rằng chỉ có thể bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, như vậy cũng đã là đại vận rồi, không ngờ tên coi tiền như rác này còn muốn dùng 5 vạn đồng tiền nhỏ để mua nó.

    Con mẹ nó, coi tiền như rác, đây tuyệt đối là coi tiền như rác mà.
     
    Vô Ưu, nhoemnhieu, Henesys and 22 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    THẦN MA THIÊN TÔN
    Tác giả: Cửu Đương Gia


    Chương 26: Long Tượng Thần Võ


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tên thiếu niên vốn tưởng rằng chỉ có thể bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, như vậy cũng đã là đại vận rồi, không ngờ tên coi tiền như rác này còn muốn dùng 5 vạn đồng tiền nhỏ để mua nó.

    Con mẹ nó, coi tiền như rác, đây tuyệt đối là coi tiền như rác mà.

    Không ngờ lại buôn bán lời 5 vạn đồng tiền nhỏ, nhân phẩm tốt, ông trời cũng chiếu cố a.

    Trong lòng thiếu niên mừng rỡ đến mức nở hoa, dùng sức gật đầu, sau khi ngồi xuống ăn cơm trưa cùng nhau, bọn họ liền rời khỏi chợ Nam Sơn Tập, thiếu niên lại dẫn Ninh Tiểu Xuyên đến nơi hắn hái chiếc lá Huyết Thiềm Mộc.

    Vừa mới đi đến cửa chợ, đã có người từ phía sau hô lên:

    - Cẩu Thặng, con mẹ ngươi còn nợ ta 80 đồng tiền nhỏ, định bao giờ mới trả đây?

    Đó là một trung niên nhân mặc áo bào vàng, bộ dạng khoảng chừng 50 tuổi, có một chòm râu dài, ngồi ở bên cạnh chợ, đặt một cái bàn gỗ cũ nát, dựng trên đó một tấm vải trắng viết mấy chữ: “một quẻ đoán mệnh, hai quẻ đoán vận, ba quẻ đoán sinh tử.

    Hai mắt trung niên nhân trắng đục, chỉ có tròng mắt, không có đồng tử, hiển nhiên là một người mù.

    Thiếu niên đi bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nói:

    - Hoàng Tam Chỉ, ngươi rốt cuộc là mù thật hay là giả mù, lão tử cách ngươi mấy chục thước mà ngươi cũng biết là ta, mắt ngươi nhất định không phải là mù thật. Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, lần sau đừng gọi ta là Cẩu Thặng nữa.

    Hoàng Tam Chỉ ngồi trên ghế tựa, bắt chéo hai chân, cười nói:

    - Hắc hắc, người thiếu tiền ta, cho dù cách xa vạn dặm, ta cũng ngửi được mùi của hắn.

    - Thì ra là ngươi ngửi được, ta còn tưởng là ngươi tính ra chứ.

    Thiếu niên Cẩu Thặng nói.

    - Người thiếu tiền ta, cho dù cách ta vạn dặm, ta vẫn có thể thông qua tính toán mà tìm ra phương vị chính xác của hắn.

    Hoàng Tam Chỉ nói với vẻ tràn ngập tự tin.

    Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đánh giá tên mù đoán mệnh này, trong lòng cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu như hắn thật sự mù, làm sao có thể đoán ra người cách ngoài mấy chục thước?

    Dựa theo kiến thức nhiều năm làm nghề y của Ninh Tiểu Xuyên, hoàn toàn có thể nhìn ra được mắt của tên đoán mệnh này là mù thật, không phải giả mù.

    Chuyện này thật đúng là quái dị.

    Quả nhiên từ xưa cao thủ xuất dân gian.

    - Ầm...

    Cẩu Thặng lấy trong lòng ra một đồng tiền lớn, hung hăng ném lên cái bàn trước mặt Hoàng Tam Chỉ, nói:

    - Hôm nay ta phát tài, cả vốn lẫn lời đều hoàn trả ngươi, tiền thừa thì ngươi không cần thối lại.

    Hoàng Tam Chỉ chậm rãi vươn tay từ trong ống tay áo ra, trên bàn tay chỉ có ba ngón là ngón cái, ngón trỏ, ngón út, hai ngón tay còn lại đều đã bị chặt đứt nhiều năm.

    Hoàng Tam Chỉ nhét đồng tiền lớn vào ống tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

    - Đa tạ! 20 đồng tiền nhỏ thừa, ta sẽ không thối lại.

    Ngọc Nhan thấp giọng nói:

    - Người này quả thật không biết khách khí.

    Cẩu Thặng cũng cảm thấy Hoàng Tam Chỉ da mặt quá dày, nói hắn không cần t thối thì hắn thật sự không thối, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay sẽ bán được một khoản tiền lớn, cũng không cần chấp nhặt vài đồng tiền nhỏ, lần sau ngàn vạn lần không thể hào phóng như vậy, người hào phóng đều là vương bát đản.

    - Ầm ầm ầm...

    Mặt đất đột nhiên chấn động.

    Grào...

    Grào...

    Hai tiếng long ngâm vang lên, chấn động cả bầu trời.

    Tiếng long ngâm vang vọng khắp toàn bộ Nam Sơn Tập, khiến cho tất cả mọi người đều xôn xao.

    Bịch bịch…

    Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn.

    Ninh Tiểu Xuyên, Ngọc Nhan, Cẩu Thặng, Hoàng Tam Chỉ đều thối lui đến bên cạnh đường cái, nhìn một đám quân sĩ mặc chiến giáp xích hồng sắc đi qua đường cái.

    Dẫn đầu là 12 đầu Long Tượng.

    Thân hình Long Tượng to bằng căn phòng, chân thô như cột trụ, toàn thân phủ đầy vảy, thân voi đầu rồng, phát ra một tiếng thét dài như tiếng long ngâm, chấn động đến mức khiến toàn bộ Võ giả tại Nam Sơn Tập đều kinh hồn táng đởm.

    Trên 12 đầu Long Tượng đều có một vị chiến sĩ mặc áo giáp hồng sắc, trên người có một luồng Huyền Khí Võ Đạo khổng lồ lưu động. Trong tay mỗi người đều cầm trường thương, tản mát ra một luồng lực lượng áp bách cường đại, khiến cho một vài người nhát gan liền trực tiếp quỳ trên đất, không ngừng lễ bái với Long Tượng.

    - Trời đất, xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ lại xuất động 12 chiến sĩ Long Tượng, sáu ngàn quân sĩ Xích Giáp doanh, chẳng lẽ phát sinh chiến tranh rồi?

    - Các ngươi không biết sao? Long Tượng Thần Võ Doanh muốn thanh trừ sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành, Xích Giáp doanh chỉ là phái tới để hiệp trợ mà thôi.

    - Sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành trong truyền thuyết thường xuyên thay đổi địa điểm, cực kỳ mơ hồ, giống như một cái bóng trong đêm, không ai biết bọn họ ẩn nấp ở nơi nào.

    - Long Tượng Thần Võ Doanh chính là một trong ba đại Thần binh doanh đỉnh phong của Ngọc Lam quốc, chắc chắn là biết được vị trí sào huyệt cụ thể của Hắc Ám Đế Thành, bằng không thì sao có thể gióng trống khua chiêng đi thảo phạt như vậy.



    Những Võ giả ở xung quanh đều xôn xao nghị luận, những người trẻ tuổi tài tuấn cũng từ trong tửu lâu đi ra, nhìn 12 vị Long Tượng Thần Võ, trong lòng kích động không thôi.

    Một thiếu niên thanh lệ để bím tóc, nhìn chằm chằm vào thân hình vĩ đại của Long Tượng, đôi mắt đen láy không ngừng chuyển động, hâm mộ đến cực điểm, nói:

    - Là Long Tượng Thần Võ Doanh, một trong ba đại Thần binh doanh trong truyền thuyết, không ngờ một lần lại xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ.

    Một tên nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh như thuật sĩ, đứng ở trên đỉnh tòa nhà bên ngã tư đường, trong mắt mang theo một tia thần sắc khao khát, nói:

    - Năng lực tác chiến của một đơn binh Long Tượng Thần Võ, cũng tương đương với 3000 quân sĩ bình thường, xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ, phối hợp với nhau thì chiến lực tuyệt đối vượt qua 5 vạn đại quân.

    - Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.

    - Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.

    Long Tượng Thần Võ vẫn luôn thần bí, bây giờ lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khiến rất nhiều Võ giả đều vô cùng kích động chờ mong.

    Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy trên người những chiến sĩ Long Tượng này tản mát ra một luồng khí tức khổng lồ, mỗi một mảnh vảy trên người Long Tượng đều lớn bằng nắm tay, khiến người nhìn mà run sợ, đồng thời trong lòng lại khao khát, chỉ hận bản thân không thể có một đầu tọa kỵ uy mãnh như vậy.

    Lực lượng của Long Tượng rất lớn, một đầu có thể đánh sập cả một tường thành cỡ nhỏ, một cước có thể đạp gãy cầu lớn.

    Trên chiến trường, một Long Tượng Thần Võ có thể giết được mấy ngàn quân đội bình thường, một người có thể bảo vệ cho một tòa đại môn, một người trấn ải, vạn người lui tránh.

    Đương nhiên, số lượng Long Tượng cũng cực ít, chỉ có thiên tài cực kỳ lợi hại, mới được lựa chọn vào Long Tượng Thần Võ doanh, tương lai trở thành một Long Tượng Thần Võ được vô số người kính ngưỡng.

    Ninh Tiểu Xuyên cũng gắt gao nhìn chằm chằm 12 vị Thần Võ cưỡi trên lưng Long Tượng, mỗi một người bọn họ đều tản mát ra Huyền Khí cực kỳ mãnh liệt, giống như máu huyết trong cơ thể họ đang bắt đầu lưu chuyển.

    Trong 12 vị Long Tượng Thần Võ, còn có hai nữ chiến sĩ Long Tượng xinh đẹp, tuổi khoảng chừng hai mươi, nhưng ánh mắt của các nàng đều cực kỳ sắc bén.

    Trong đó, một nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh, chỉ liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, ánh mắt vừa tiếp xúc, liền khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy máu huyết trong cơ thể giống như ngừng lưu chuyển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thể không kìm được mà thối lui hai bước.

    Quá cường đại.

    Chỉ một ánh mắt đã bức lui ta rồi.

    - Sát khí thật khủng khiếp, đây mới thực sự là cao thủ Võ Đạo.

    Ninh Tiểu Xuyên phát hiện lòng bàn tay của mình tràn đầy mồ hôi lạnh, mà mồ hôi lạnh lại bị đông thành vụn băng, hắn không khỏi hoài nghi lực lượng của nữ Long Tượng Thần Võ này liệu có thể đánh sập được tường thành hay không?

    12 vị Long Tượng Thần Võ và sáu ngàn Xích Giáp quân, rất nhanh đã đi ra khỏi chợ Nam Sơn Tập, sau đó dần dần đi xa.

    Grào...

    Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một tiếng long ngâm.

    Một cái bóng đen khổng lồ, bay qua trên chợ Nam Sơn Tập, thân hình cực kỳ khổng lồ, che khuất cả bầu trời, thiên địa cũng hôn ám.

    Hai cánh của nó cực kỳ to lớn, vỗ cánh một cái, mặt đất lại nổi lên gió lớn.

    Long Tượng so với cái bóng vĩ đại trên không trung, liền trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như chỉ cần cái bóng đen khổng lồ kia há miệng một cái là có thể nuốt chửng hoàn toàn.

    Bên ngoài chợ Nam Sơn Tập, 12 vị Long Tượng Thần Võ đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cái bóng khổng lồ trên bầu trời, tựa như tia chớp lướt qua tầng mây, móng vuốt to lớn từ trong tầng mây lộ ra, chỉ một cái móng đã lớn bằng thân thể của Long Tượng rồi.

    - Tiếp tục xuất phát!

    Nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh kia lập tức ra lệnh.

    Đến tận nửa canh giờ sau, chợ Nam Sơn Tập mời hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

    Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật dài, nói:

    - Bóng đen khổng lồ trên tầng mây vừa rồi là gì?

    - Có lẽ là Rồng trong truyền thuyết!

    Ngọc Nhan nói.

    - Rồng?

    Ninh Tiểu Xuyên chưa từng gặp qua sinh vật nào khổng lồ như vậy, mặc dù sinh vật đó luôn bay trên tầng trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể của sinh vật đó phát ra, phảng phất như chỉ cần một hơi thở là có thể thổi bay toàn bộ chợ Nam Sơn Tập.

    Trời đất.

    Là Rồng trong truyền thuyết.

    Chẳng lẽ thế giới này thực sự tồn lại loại sinh vật trong truyền thuyết?

    Cẩu Thặng nói:

    - Trong truyền thuyết, Ngọc Lam Đế Cung quả thật có Thần Long võ sĩ thần bí, siêu việt toàn bộ binh chủng. Mỗi một Thần Long võ sĩ, đều là tồn tại có thể nghịch chuyển thắng bại chiến tranh, chẳng qua rất ít khi thấy Thần Long võ sĩ ra tay, trừ phi gặp phải chiến tranh vô cùng trọng yếu. Vây diệt Hắc Ám Đế Thành, liệu có cần gây ra động tĩnh lớn như vậy không? Ngay cả Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ cũng xuất động.
     
    Vô Ưu, nhoemnhieu, Henesys and 22 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)