Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3413: Gỡ chiêu bài
    Thi Viên tiếp tục bảo:

    - Các ngươi chắc cũng là hậu đài của Thiên Tôn đi?

    Các Tiên Vương cùng ồ lên, rất giật mình.

    Đa số người ở đây không có bối cảnh Thiên Tôn, dù là Nhất bộ cũng khiến họ ngước nhìn. Bọn họ chỉ là học đồ trong đạo tràng chứ không phải đệ tử thân truyền của Phá Nhạc Thiên Tôn, nào dám lỗ mãng đắc tội Thiên Tôn.

    Đinh Bình lạnh nhạt nói:

    - Đúng thì sao? Không phải thì sao?

    Thi Viên cười vênh váo nói:

    - Ha ha, cũng không có gì, chẳng qua thấy các ngươi hình như nắm giữ pháp thuật Thiên Tôn nên muốn xác nhận.

    Hai nắm tay rung nhẹ tỏa ánh sáng rực rỡ, Thi Viên ngạo nghễ nói:

    - Ở trước mặt bản thiếu gia dù các ngươi có bối cảnh gì cũng vô dụng!

    Đinh Bình hừng hực chiến ý:

    - Vậy thì đến chiến!

    Trước mặt sư phụ tuyệt đối không thể đánh mất sĩ khí được.

    Bùm!

    Thi Viên xông lên tung ra cú đấm, quy tắc tối cao quấn quanh nắm tay của gã. Ở đẳng cấp quy tắc thì thế này đã là không gì sánh được.

    Đinh Bình không sợ, cũng huơ đấm nghênh đánh.

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Hai người không ngừng va chạm, tràn ngập tự tin lực lượng của mình, muốn hạ gục đối phương ngay trước mặt.

    Cửu Yêu hỏi:

    - Sư phụ, Đinh sư huynh chắc sẽ không thua?

    Hiện tại tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Cửu Yêu không nhìn ra ai chiếm ưu thế.

    Đại Hắc Cẩu giành nói:

    - Yên tâm, Tiểu Bình Tử có sức mạnh bẩm sinh, cùng đẳng cấp muốn so khí lực với hắn? Hơn nữa Tiểu Bình Tử tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thích hợp đấu cứng thế này. Viên gì đó chỉ đang cậy mạnh, Cẩu gia bảo đảm với ngươi hắn tuyệt đối không chống qua một trăm chiêu.

    Cửu Yêu gật đầu. Đại Hắc Cẩu là Nhị Bộ Thiên Tôn, không thể nào nhìn lầm.

    Quả nhiên mới hơn tám mươi chiêu Thi Viên đã chật vật thụt lùi, mặt đỏ ửng, hai cánh tay kỳ quặc rũ xuống. Đó là vì xương tay của Thi Viên đều bị chấn vỡ, nhưng lúc trước gã sĩ diện cưỡng ép dùn nguyên lực ngưng tụ xương gãy, cho rằng Đinh Bình cũng giống như gã. Giờ Thi Viên không chịu nổi nữa nên thau tan tác.

    Đinh Bình khách sáo giơ nắm tay vái:

    - Đã nhường.

    Lão Tham nhảy ra tràu phúng cả đám:

    - Có ai biết đánh không? Không có ai đánh cho ra hồn sao?

    Đám Tiên Vương im thin thít. Đinh Bình quá mạnh, dưới Cửu Trọng Thiên đương nhiên không đỡ nổi một đòn. Dù là cường giả Cửu Trọng Thiên thì ai dám bảo đảm có thể ngang ngửa với gã?

    Lão Tham cười to bảo:

    - Thiên Tôn chó má gì dạy ra một đám, cặn bã vô dụng,còn không mau gỡ bỏ chiêu bài!

    Cái gọi là đánh người không đánh mặt, chiêu bài là mặt mũi của nguyên đạo tràng, nếu đập nát chiêu bài thì trước khi đòi lại ván đã thua Phá Nhạc đạo tràng có thể tiếp tục sao? Không ai chịu nổi mất mặt như vậy.

    Nên đám Tiên Vương điên lên.

    Đám người Trần Thụy Tĩnh nhìn hướng Lăng Hàn.

    Lăng Hàn gật đầu nói:

    - Gỡ!

    Còn gì khách sáo với Phá Nhạc Thiên Tôn? Cứ thỏa thích đánh mặt, khiến đối phương càng khó chịu càng tốt.

    Đám đệ tử nghiêm nghị đồng ý:

    - Tuân lệnh sư tôn!

    Bọn họ bay hướng đạo tràng.

    Đám Tiên Vương rống to:

    - Dừng tay!

    Nếu để người thật sự đập vỡ chiêu bài của đạo tràng thì bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?

    Ninh Hải Tâm tùy tay ấn, Nhất Bộ Thiên Tôn cường đại biết bao, khí thế đè ép khiến tất cả Tiên Vương cảm giác ngực cứng lại không thể nhúc nhích nữa.

    Thỏ Tử chạy rất nhanh:

    - A a! Thỏ gia đến đây! So đấu xem ai gỡ chiêu bài xuống trước!

    Lão Tham chui xuống đất:

    - Ai sợ ai!

    Thạch Nhân cuộn tứ chi lại thành quả cầu đá lăn tới trước:

    - Oa oa oa!

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Cơ thể nặng nề nghiền vết hằn sâu trên đường đi như hóa thành dòng sông nhỏ.

    Tiểu Thanh bay trên trời, nhanh như tia chớp.

    Đại Hắc Cẩu dùng móng vuốt gãi cổ:

    - Thật là một đám hỉ mũi chưa sạch, chơi chán chết!

    Vẻ mặt Đại Hắc Cẩu khinh miệt, nhưng nó chạy ra ngoài nhanh nhất:

    - Cẩu gia mới là số một!

    Vèo!

    Đại Hắc Cẩu là Nhị Bộ nên tất nhiên đến sau mà tới trước, nhảy người chợt lóe đã đến dưới đạo tràng, nhảy lên cao cắn tấm biển xuống.

    Thỏ Tử, Lão Tham, Thạch Nhân la lên:

    - Cẩu gia uy vũ!

    - Cẩu gia bá khí!

    - Cẩu gia ngực bự!

    Đại Hắc Cẩu đá Thạch Nhân văng ra:

    - Ngực bự cái đầu ngươi! Có biết nói chuyện không hả!?

    Thạch Nhân lăn lông lốc trở về.

    Lão Tham nhận lấy chiêu bài, đó là tấm biển màu vàng viết bốn chữ Phá Nhạc đạo tràng, cực kỳ đại khí bàng bạc.

    Lão Tham khiêu khích nói:

    - Đám tử tôn kia, chiêu bài nằm trong tay Tham gia, ai muốn thì cứ nhào qua lấy!

    Đám Tiên Vương tức xì khói nhưng không thể nhúc nhích chút nào, bị hơi thở của Thiên Tôn áp chế, Tiên Vương tấn công được mới lạ.

    Không phải mỗi người đều tên là Lăng Hàn.

    Đám Đại Hắc Cẩu nâng chiêu bài về, vênh váo hĩnh mũi nhìn trời.

    Khó trách, lúc trước luôn bị năm Chí Tôn áp chế, cỡ như Đại Hắc Cẩu còn bị bắt làm tù đồ thật lâu, mới vậy nghẹn cục tức trong bụng.

    Lăng Hàn cười nói:

    - Chiêu bài ở trong tay ta, mấy ngày này ta ở Phong Lai khách điếm, muốn lấy thì cứ lại đây.

    Lăng Hàn cố ý che giấu tung tích nên đám Tiên Vương chỉ nghe được giọng nói, không biết ai đang nói.

    Lăng Hàn xoay người đi trước.

    - Đi.

    Phá Nhạc không có mặt, tiếp tục gây rối cũng vô nghĩa. Dù sao đã gỡ chiêu bài xuống mua với tát Phá Nhạc một bạt tai.

    Lão Tham cố ý nói:

    - Đạo tràng tệ hại, không có một người đánh cho ra hồn. Ài, vô địch thật là cô đơn.

    Thạch Nhân đã bị nhiễm thói xấu:

    - Đám thỏ con, có ngon thì nhào vô!

    Bốp!

    Thạch Nhân bị Thỏ Tử đạp vào mặt.

    Thạch Nhân ngây thơ hỏi, vẻ mặt khó hiểu uất ức:

    - Gì vậy?

    Thỏ Tử giậm chân nói:

    - Ngươi mới là thỏ con!

    - A!

    Thạch Nhân rất nhanh nhạy, biết mình đụng vào điều Thỏ Tử kỵ nhất, vội vàng sửa miệng:

    - Đám chó con các ngươi...!

    Bốp!

    Đại Hắc Cẩu đá bay Thạch Nhân.

    Lão Tham vui sướng khi người gặp họa nói:

    - Thật là ngốc, không biết nói chuyện.

    Tiểu Thanh vỗ cánh bay cao trên trời, vẻ mặt vừa khinh thường vừa xấu hổ.

    Cả nhóm đánh lộn đùa giỡn không thèm để Phá Nhạc đạo tràng vào mắt. Các Tiên Vương mắt tóe lửa, hận không thể đi lên liều mạng.

    Nhưng còn cách nào đâu?

    Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm Lăng Hàn rời đi.

    Có người hỏi:

    - Các vị, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi xem sao?

    - Chứ làm sao bây giờ? Trong bọn họ chắc chắn có Thiên Tôn, dù chúng ta cùng lên cũng chỉ là chịu chết.

    - Kỳ lạ, nếu là Thiên Tôn thì sao không biết Phá Nhạc đại nhân cường đại, tại sao còn dám lại đây càn rỡ?

    - Hay chúng ta đi mời một vị Thiên Tôn ra tay? Nếu chúng ta có thể cướp lại chiêu bài thì cũng rạng rỡ mặt mày.
     
    motminhmai thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3414: Mắng chửi
    - Hừ! Thiên Tôn đâu phải ngươi đi mời là người ta sẽ ra tay.

    - Bổn tọa có quen một vị Thiên Tôn, nếu mời với danh nghĩa của Phá Nhạc đại nhân thì tin tưởng hắn chắc chắn sẽ ra tay.

    - Cũng đúng, chúng ta không đủ mặt mũi nhưng chắc chắn mặt mũi của Phá Nhạc đại nhân rất lớn.

    - Đi đi đi!

    ***

    Đám người Lăng Hàn đi về, hắn không đến gặp đám nữ nhân mà ở lại một trấn nhỏ gần đó. Nơi này có một khách điếm, Phong Lai khách điếm đúng như lúc nãy hắn giới thiệu.

    Đoàn người ở trong khách điếm, toàn kẻ háu ăn, gọi mâm cơm ngon rượu ngon sau đó vùi đầu ăn.

    Lão Tham vừa huống rượu vừa hỏi:

    - Các ngươi nói xem khi nà Phá Nhạc sẽ đến?

    Lão Tham không uống bằng miệng mà thò mấy nhánh rễ vào trong vò hút rượu.

    Đại Hắc Cẩu đoán:

    - Hắn không nuốt trôi cơn tức này, rất nhanh sẽ đến.

    Đinh Bình lắc đầu nói:

    - Chưa chắc, những người này có lẽ không báo lên trên đâu. Theo ta thấy rất có thể họ sẽ tự mình giải quyết vấn đề.

    Lão Tham khinh thường nói:

    - Mấy tên Tiên Vương lôm côm thì làm được gì?

    Dường như Lão Tham đã quên mình chỉ là một Tiên Vương.

    Cửu Yêu góp ý:

    - Có lẽ họ mời được Thiên Tôn thì sao?

    Đám người Trần Thụy Tĩnh, Giang Dược Phong gật gù đồng ý:

    - Ừm!

    Lăng Hàn nhàm chán ngáp dài, hắn luyện tâm trong hồng trần hy vọng có thể sớm ngày đột phá Lục Bộ, không ngại đám Tiên Vương giở trò gì. Dù sao cuối cùng Phá Nhạc chắc chắn sẽ xuất hiện.

    Chờ càng lâu thì khi đánh sẽ càng sảng khoái, không chừng có thể đánh phá trói buộc, khiến hắn đột phá.

    Mọi người uống đến say bí tỉ, rượu bình thường dĩ nhiên không có hiệu quả đó, nhưng Lăng Hàn lấy Tiên Vương đại dược làm nguyên liệu chế ra rượu tiên khiến Tiên Vương cũng phải say.

    Chỉ có Đại Hắc Cẩu, Ninh Hải Tâm là ngoại lệ. Đại Hắc Cẩu nhàn nhã nhấp rượu, Ninh Hải Tâm thì đứng sau lưng Lăng Hàn, cung kính hầu hạ sư tôn.

    Ninh Hải Tâm không thay đổi tấm lòng bàn đầu, lúc Trảm Trần thế nào thì khi là Nhất Bộ vẫn như vậy.

    Chưa qua nửa ngày ngoài khách điếm đã đông người, từng hơi thở mạnh mẽ dâng lên, nhiều cường giả đẳng cấp Tiên Vương.

    Đại Hắc Cẩu đứng bật dậy rống to:

    - Hả? Muốn đánh nhau?

    Lăng Hàn lắc đầu nói:

    - Bình tĩnh đừng nóng.

    Con chó to này dù đã vào Thiên Tôn vị nhưng vẫn nóng nảy táo bạo. không có kiên nhẫn.

    Bên ngoài truyền đến thanh âm:

    - Thượng sư, chúng ta muốn bái sư!

    Bái sư?

    Đại Hắc Cẩu vui vẻ hắng giọng hỏi:

    - Các ngươi muốn bái bản tôn làm sư?

    Đại Hắc Cẩu cố ý giả bộ nghiêm túc, hơi thở Thiên Tôn khuếch tán trên lên tận trời, dưới xuống cửu u, rất kinh người.

    Quả nhiên đám Tiên Vương ở bên ngoài cảm ứng được hơi thở cường đại này liền xác định Đại Hắc Cẩu không tầm thường.

    Bọn họ không thấy ‘người’ nhưng vẫn quỳ gối xuống:

    - Xin thượng sư khai ân!

    Đại Hắc Cẩu cười gian:

    - Pháp không thể tuyền dễ dàng, tại sao bản tôn phải truyền cho các ngươi?

    Người bên ngoài nhìn nhau. Ô, ‘thượng sư’ không từ chối ngay.

    Có cơ hội!

    Bọn họ quỳ xuống rồi không thể đứng dậy nữa, cung kính quỳ tạp xuống bày tỏ chân thành.

    Đại Hắc Cẩu không ngăn cản họ, con chó hố hàng này thích nhất là lừa người.

    Đại Hắc Cẩu khó tin hỏi:

    - - Nhưng đám người này thật can đảm, biết rõ chúng ta gỡ chiêu bài của Phá Nhạc mà còn dám lại đây bái sư?

    Lăng Hàn cười nói:

    - Bởi vì chúng ta cỡ chiêu bài của Phá Nhạc nên họ mới dám đến.

    Đại Hắc Cẩu kinh ngạc hỏi:

    - Ý ngươi là họ cho rằng chúng ta có thể đối kháng Phá Nhạc?

    Ai chẳng biết Thất Bộ vô địch, dù Lăng Hàn cũng là Thất Bộ nhưng ai dám kẹp ở giữa làm vật hy sinh?

    Mạo hiểm đắc tội một Thất Bộ đi ôm đùi của Thất Bộ khác là hành động cực kỳ không khôn ngoan.

    Lăng Hàn lắc đầu nói:

    - Chắc họ không biết lai lịch thật sự của Phá Nhạc đạo tràng.

    Đại Hắc Cẩu sửng sốt sau đó chợt hiểu.

    Không phải tất cả Tiên Vương đều có tư cách biết Thất Bộ Chí Tôn. Như Lăng Hàn dù bước vào Thiên Tôn thì ban đầu không rõ trên đời có mấy Thất Bộ, ai là ai.

    Vậy thì bằng vào cái gì Tiên Vương biết thông tin này? Bọn họ chỉ biết Phá Nhạc đạo tràng cực kỳ không tầm thường, có Thiên Tôn tọa trấn vậy mà nhóm Lăng Hàn dám đến đá quán, điều này nói lên cái gì? Ít nhất Lăng Hàn không thua Thiên Tôn của Phá Nhạc đạo tràng.

    Bọn họ đến đây ôm đùi, nếu được Thiên Tôn thu làm đệ tử không chừng sẽ có cơ hội bước ra một bước cuối.

    Lăng Hàn không quan tâm, bọn họ thích quỳ thì cứ để họ quỳ.

    Một ngày qua đi, hai ngày, ba ngày. Nhóm Lão Tham đã tỉnh rượu nhưng rất đau đầu, không đến Thiên Tôn sẽ bị quy tắc trói buộc, bị say cũng không lạ.

    Bọn họ trông thấy Tiên Vương quỳ ngoài khách điếm thì giật nảy mình, xảy ra chuyện gì?

    Mỗi qua một ngày sẽ có nhiều Tiên Vương đến tìm, họ đều nghe tiếng chạy lại bái sư. Sau khi biết tình huống, họ liền quỳ xuống bất chấp tất cả, cầu Thiên Tôn trong nhóm Lăng Hàn thu làm đệ tử.

    Với Tiên Vương đừng nói quỳ mấy ngày, có quỳ một kỷ nguyên cũng không có gì khó chịu. Nên trong thời gian ngắn không ai bỏ cuộc, được bái vào môn hạ của Thiên Tôn là may mắn lớn hiếm có biết bao.

    Huống chi chỉ là quỳ chứ không phải đi cổ tích mạo hiểm,, không có nguy hiểm sinh mệnh gì hết.

    Hơn mười ngày sau Tiên Vương tụ tập càng lúc càng nhiều, một số Thăng Nguyên, Tiên Phủ cũng đến thử vận may, không chừng Lăng Hàn nhìn trúng bọn họ thì sao?

    Lăng Hàn đang rảnh rỗi nên dùng thần thức soi đám người này, với thực lực của hắn chẳng cần ra mặt, từ xa có thể tra xét. Hắn muốn xem thử có tìm được đốm sáng trong thức hải của bọn họ không.

    Hiển nhiên đây là chuyện không thể nào.

    Người có đốm sáng trong thức hải ít đến tội, nếu không thì mật mã sinh mệnh thật không đáng tiền. Lăng Hàn có thể gặp Ninh Hải Tâm, mở ra hình thức ban đầu loại lực lượng thứ tám là đã siêu may mắn.

    Lại qua mấy ngày, nên đến rốt cuộc tới.

    Một giọng nói từ xa xôi vọng lại:

    - Cuồng đồ to gan, còn không đi ra xin tha!?

    Có mấy người trong đám Tiên Vương quỳ quanh khách điếm nhảy cẫng lên hét to:

    - To gan, dám vô lễ với thượng sư, không mau đi ra chịu chết!

    - Ha ha ha! Phải không?

    Mới rồi còn xa xăm nhưng chớp mắt đã có một lão nhân lùn tịt xuất hiện trên đường cái, lưng hơi gù, tay dài, mặt mũi không bắt mắt.

    Lão già nhìn mấy Tiên Vương đứng ra, phất nhẹ tay phải:

    - Tiên Vương nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bản tôn!

    Nhìn như chỉ nhẹ vẫy tay nhưng bùm bùm mấy tiếng, vài Tiên Vương vỡ nát thành mấy cục thịt, máu chảy đầy đất.

    Keng!

    Thiên địa rung động, mưa máu rơi, đau thương vô tận lan tràn tiếc thương cho các Tiên Vương biến mất.

    Cái này!
     
    motminhmai thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3415: Quỳ xuống
    Tiên Vương khác giật nảy mình, quá đáng sợ, chỉ vẫy tay đã làm bảy Tiên Vương không chút chống cự chết đi, bên trong có một Bát Trọng Thiên.

    Đây là... Thiên Tôn!

    Những Tiên Vương đều hoảng sợ, một số run cầm cập.

    Bọn họ đến bái một vị Thiên Tôn nhưng không hề muốn gây sự với Thiên Tôn khác. Tay chân mảnh mai như bọn họ làm sao chống lại nổi Thiên Tôn?

    Lão nhân thấp lùn nói, ánh mắt sắc lạnh liếc qua:

    - Đứng lên hết cho bản tôn!

    Đám Tiên Vương không dám không nghe, mười Tiên Vương đỉnh Cửu Trọng Thiên mới chịu nổi một chuẩn Thiên Tôn, mười chuẩn Thiên Tôn mới ngang ngửa một Nhất Bộ.

    Lão nhân này dù chỉ là Nhất Bộ cũng cần hơn ba trăm Tiên Vương đỉnh Cửu Trọng Thiên mới chịu nổi.

    Đám Tiên Vương ở đây khá đông nhưng được vài người đến đỉnh Cửu Trọng Thiên?

    Chỉ cần Thiên Tôn này muốn thì có thể chớp mắt đồ sạch bọn họ.

    Lão nhân thấp lùn nói:

    - Mắng chửi cho bản tôn!

    Lão già tự trọng thân phận, đương nhiên không thể chửi lộn. Nhóm Lăng Hàn thấy lão giá lâm mà không đi ra, còn không trả lời trả vốn, khiến lão cực kỳ tức giận.Lão dù gì là Nhất Bộ Thiên Tôn, các người thật không nể mặt!

    Đám Tiên Vương ngó nhau, bọn họ không dám đắc tội lão già thấp lùn, cũng không dám đắc tội nhóm Lăng Hàn.

    Hai bên đều là Thiên Tôn!

    Hiện tại bọn họ rất hối hận, nếu sớm biết chuyện Phá Nhạc đạo tràng chưa giải quyết thì vội vàng chạy đến đây làm gì.

    Không lẽ vị này là Phá Nhạc Thiên Tôn?

    Lão nhân thấp lùn liếc mắt qua, ánh mắt hung dữ sắc bén:

    - Hửm? Không mở miệng được? Tốt, để bản tôn giúp các ngươi!

    Lão nhân quét chưởng bùm một cái, lại một Tiên Vương nổ thành huyết vũ.

    Hung uy dựng lên, những người khác không do dự nữa, không có gì bằng mạng nhỏ của mình.

    - Người bên trong nghe đây, vị đại nhân này kêu các ngươi đi ra!

    - Đi ra mau, đừng để vị đại nhân này đợi lâu!

    Đám Tiên Vương la ó nhưng không dám chửi tục, nếu không đắc tội nhóm Lăng Hàn thì bọn họ vẫn chỉ có đường chết.

    Nhưng mặc cho bọn họ la lối thì không ai trong khách điếm đi ra, hình như sợ hoặc coi khinh.

    Lão già thấp lùn lộ vẻ mất kiên nhẫn, lão đường đường là Thiên Tôn đâu có thời gian lãng phí ở đây.

    Lão chuẩn bị ra tay.

    Lão nhân thấp lùn nói:

    - Bản tôn tên Thương Viêm.

    Thương Viêm Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào khách điếm, áp lực nặng nề bao phủ làm nguyên ngôi nhà rung rung.

    Thương Viêm Thiên Tôn còn nương tay, không thì một ý nghĩ của lão là cả khách điếm sẽ sụp đổ.

    Thấy đám Lăng Hàn mãi không dám ra đây ứng chiến, một số Tiên Vương cho rằng bọn họ hèn, tự biết không đánh lại Thương Viêm Thiên Tôn.

    Thế là bọn họ lao lên quát:

    - Mau lăn ra đây, đừng để Thương Viêm đại nhân chờ lâu!

    - Đây là Thương Viêm đại nhân!

    - Người ở bên trong còn không mau mau đi ra quỳ nghênh!

    Thương Viêm Thiên Tôn chắp hai tay sau lưng cười nhạt.

    Thương Viêm Thiên Tôn không tin đám người Lăng Hàn chịu đựng được bị một đám Tiên Vương nhục mạ.

    Nhưng khiến Thương Viêm Thiên Tôn thấy lạ là mặc cho đám Tiên Vương khiêu chiến cỡ nào thì không ai bước ra khỏi khách điếm.

    Làm cái quỷ gì?

    Thương Viêm Thiên Tôn rất thận trọng, lão chỉ là Nhất Bộ, đụng phải Nhất Bộ khác không có ưu thế gì. Bởi vậy Thương Viêm Thiên Tôn ở bên ngoài khiêu chiến vì muốn trước tiên xác nhận thân phận của đối thủ. Trên đời chỉ có vài Thiên Tôn, trừ cá biệt cực kỳ điệu thấp ra còn lại từng người lão đều quen, ít nhất biết mặt.

    Nhưng đối phương thật lâu không ra khiến Thương Viêm Thiên Tôn nghi ngờ.

    Chẳng lẽ đối phương không phải Thiên Tôn mà là chuẩn Thiên Tôn, nên không dám ra gặp người?

    Rất có thể, vậy chắc bây giờ đối phương đang chuẩn bị chạy trốn.

    Thương Viêm Thiên Tôn vẫn thấy khó hiểu, nếu những người này chỉ là chuẩn Thiên Tôn thì tại sao gan to bằng trời đến đi Phá Nhạc đạo tràng quấy rối. Hay là muốn nổi tiếng nên ngốc tới mức vuốt râu hùm của Thất Bộ Chí Tôn?

    Vì khó hiểu nên Thương Viêm Thiên Tôn mãi không dám hành động.

    Có thể trở thành Thiên Tôn tất nhiên là tràn đầy kiên nhẫn.

    Nhưng đợi nửa ngày sau Thương Viêm Thiên Tôn không kiềm chế được nữa.

    Không thể cứ để dây dưa như vậy mãi đi?

    Thương Viêm Thiên Tôn nhìn qua một Tiên Vương:

    - Ngươi, vào xem.

    Tiên Vương sợ đứng tim:

    - Ta?

    Tiên Vương thầm nghĩ: Các ngươi thần tiên đánh nhau liên quan gì người phàm như ta?

    Thương Viêm Thiên Tôn lạnh nhạt hỏi:

    - Ngươi không đi?

    Tuy trong giọng nói không gay gắt nhưng toát ra lạnh lẽo khiến người sợ hãi.

    Tiên Vương không dám nói gì, co cẳng chạy nhanh vào khách điếm.

    Thương Viêm Thiên Tôn cũng từng giết người, Tiên Vương này không muốn bị giết ngay tại chỗ.

    Mới đầu Tiên Vương còn chạy nhanh, đi một hồi thì chậm dần, có vẻ do dự.

    Tiên Vương muốn dừng lại nhưng nghe sau lưng có tiếng Thương Viêm Thiên Tôn hừ lạnh, gã đành bước vào trong khách điếm.

    Sau đó không có tiếng động gì nữa.

    Thương Viêm Thiên Tôn nhướng mày, tại sao không có phản ứng?

    Tình huống gì?

    Thương Viêm Thiên Tôn chỉ vào một Tiên Vương:

    - Ngươi, đi vào.

    Tiên Vương mếu, trước đó một Tiên Vương đi vào như trâu đất xuống biển không còn động tĩnh, nếu gã đi vào thì sống chết khó đoán.

    Tiên Vương muốn lắc đầu nhưng thấy khuôn mặt âm lạnh không biểu tình của Thương Viêm Thiên Tôn thì gã nào dám nói một chữ không, đành cắn răng đi tiếp.

    Một bước, hai bước, Tiên Vương chậm chạp vào khách điếm.

    Sau đó không có động tĩnh gì.

    Đệt, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?

    Thương Viêm Thiên Tôn trầm tư. Đám Tiên Vương lặng lẽ thụt lùi muốn rời đi.

    Thương Viêm Thiên Tôn lạnh lùng nói:

    - Trước khi bản tôn mở miệng nếu ai dám rời khỏi thì tự gánh lấy hậu quả.

    Đám người mới nhấc chân lên lại đặt chân xuống.

    Ai có thể phớt lờ Thiên Tôn uy hiếp?

    Thương Viêm Thiên Tôn một hơi chỉ vào bốn người:

    - Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, cùng nhau đi.

    Bốn người kia không biết làm sao, kiên trì đi hướng khách điếm.

    Khi bọn họ vào cửa khách điếm thì như vào cái hang không đáy, không còn động tĩnh gì.

    Không có thanh âm, không có đánh nhau, không có cả hơi thở, như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

    Thương Viêm Thiên Tôn nhìn chằm chằm khách điếm. Không lẽ chỗ này là đầm rồng hang hổ?

    Thương Viêm Thiên Tôn phất tay:

    - Cùng nhau lên!

    Đám Tiên Vương dù không cam lòng, không muốn chút nào nhưng trước dâm uy của một vị Thiên Tôn thì chỉ có thể nghe theo.

    Bọn họ tiến lên trước, hoặc từ cửa cái hoặc leo cửa sổ vào khách điếm.

    Giống như trước đó, không còn động tĩnh gì.

    Bốn phía im ắng, trời trong mây trắng nhưng cảm giác như động quỷ.

    Thương Viêm Thiên Tôn nhíu chặt mày, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rất quỷ dị. Thương Viêm Thiên Tôn hơi hối hận đồng ý đi chuyến này, dễ gì làm thân với Thất Bộ.

    Thương Viêm Thiên Tôn thầm thở dài, đã quyết định.
     
    motminhmai thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3416: Mời rời đi
    Lên!

    Thương Viêm Thiên Tôn sải bước.

    Bùm!

    Tinh khí thần trong phút chốc lên cao đến đỉnh, Thương Viêm Thiên Tôn đã sẵn sàng sẽ đại chiến một trận.

    Vèo!

    Một bóng đen bay ra khỏi khách điếm.

    Thương Viêm Thiên Tôn ngước lên nhìn, lộ vẻ vẻ kinh ngạc, bởi vì đây là một chích ly rượu.

    Ly rượu?

    Làm gì? Ném ly làm ám hiệu, định cùng xông lên vây công lão sao?

    Thương Viêm Thiên Tôn mới lóe lên suy nghĩ thì thấy ly rượu đã đập xuống đầu, lão hừ lạnh định một đấm đánh nát ly.

    Ong ong ong ong ong!

    Ly rượu phát ra lực lượng khủng bố như vì sao vạn cổ đập xuống.

    Thương Viêm Thiên Tôn cảm giác lưng chợt nặng nề, không kiềm được ướt mồ hôi, hai chân không chịu nổi lực lượng khung trời vạn cổ, lão quỳ xuống.

    Chuyện gì thế này?

    Thương Viêm Thiên Tôn vừa kinh vừa giận, đường đường là Thiên Tôn mà quỳ xuống ven đường, làm sao lão chịu nổi? Nhưng Thương Viêm Thiên Tôn càng sợ hơn, người ở bên trong không ra mặt, chỉ ném một cái ly đã trấn áp lão, đây là thực lực như thế nào?

    Bộp!

    Ly rượu rớt trúng ngay đỉnh đầu Thương Viêm Thiên Tôn, vững vàng dựng đứng.

    Thương Viêm Thiên Tôn không thể đứng dậy, ly rượu nặng trịch, dù lão có lực lượng đặc biệt của vị diện cũng không cách nào đối kháng, chỉ có thể quỳ như vậy, không ngã gục, không đứng lên nổi.

    Thực lực cách biệt lớn như trời.

    Thương Viêm Thiên Tôn thầm thở dài, lão thua chắc rồi.

    Ai kêu lão chưa biết chuyện gì đã mù quáng chạy đến, may mắn người ta chỉ khiến lão quỳ chứ không xuống tay giết, không thì lão chết chắc.

    Vèo!

    Một đống Tiên Vương ra khỏi khách điếm, vẻ mặt hoang mang.

    Bọn họ đi vào khách điếm liền bước vào không gian tối tăm vô ngần, đi cỡ nào cũng không tìm thấy lối ra. Mãi đến vừa rồi họ bỗng thấy một luồng sáng, đi theo ánh sáng đó rồi tự dưng đi ra.

    Nhưng rồi họ bỗng hút ngụm khí lạnh.

    Mợ ơi, tình huống gì?

    Thương Viêm Thiên Tôn quỳ trước cửa khách điếm!

    Ôi chao ơi!

    Mới rồi còn vênh váo kiêu căng như cao thủ số một thiên hạ vậy mà bây giờ quỳ xuống?

    Khó tin thật.

    Bọn họ đều hoảng sợ, họ vào khách điếm, không cảm nhận được không gian chuyển đổi. Một vị Thiên Tôn thì quỳ xuống, đủ chứng minh người trong khách điếm mạnh cỡ nào.

    Một số Tiên Vương quỳ xuống hét to hướng khách điếm:

    - Đại nhân uy vũ!

    Tiên Vương giải thích:

    - Đại nhân, chúng ta chỉ vì bị buộc!

    Những Tiên Vương lúc trước mở miệng mắng chửi thì run cầm cập. Có ai ngờ nhóm Lăng Hàn phớt lờ Thương Viêm Thiên Tôn không phải vì không đánh lại mà do coi thường lão.

    Nhìn Thương Viêm Thiên Tôn xem, chắc lão muốn tấn công kết quả không vào được cửa khách điếm, trực tiếp quỳ xuống. Đương nhiên dù Thương Viêm Thiên Tôn chật vật đâu thì bọn họ không có tư cách vung tay múa chân.

    Trong khách điếm truyền ra giọng nói kiêu ngạo:

    - Xéo, đừng để Cẩu gia nhìn thấy ngươi nữa!

    Vèo!

    Ly rượu trên đỉnh đầu Thương Viêm Thiên Tôn lập tức bay về.

    Thương Viêm Thiên Tôn đứng dậy, vái hướng khách điếm rồi xoay người đi. Lão không có mặt mũi nào ở lại, được giữ một mạng phải biết cảm ơn người ta nương tay cho, đâu dám có ý nghĩ báo thù.

    Đại Hắc Cẩu đắc ý mượn uy vũ của Lăng Hàn. Tuy Đại Hắc Cẩu là Nhị Bộ, thực lực cao hơn xa Thương Viêm Thiên Tôn, nhưng không thể một ly rượu trấn áp đối phương, chỉ có Lăng Hàn mới làm được.

    Đám Tiên Vương lại quỳ xuống, biểu tình cuồng nhiệt:

    - Thượng sư!

    Oách quá, nếu được bái vào môn hạ Thiên Tôn như vậy làm sư phụ thì tương lai sáng lạn rồi.

    Trong khách điếm.

    Đinh Bình nói:

    - Sư phụ đoán chính xác nhất, quả nhiên lão già Phá Nhạc không xuất hiện.

    Đại Hắc Cẩu cáu kính đạp Đinh Bình sang bên:

    - Bớt vuốt mông ngựa đi, ý của ngươi là Cẩu gia đoán không chính xác? Tiếp theo chắc Phá Nhạc sẽ xuất hiện.

    Lăng Hàn lắc đầu nói:

    - Chưa chắc.

    Đại Hắc Cẩu trợn to mắt hỏi:

    - Chưa chắc? Mặt già của Phá Nhạc bị xé đến khi nào mới thấy đủ?

    Lăng Hàn cười nói:

    - Hiện tại Phá Nhạc chưa biết việc này, Nhất Bộ tay trắng quay về thì tiếp theo có thể sẽ xuất hiện Tam Bộ, Tứ Bộ, sau đó Phá Nhạc mới nhận được tin tức.

    Đại Hắc Cẩu thất vọng:

    - Ài, vậy là Cẩu gia muốn xem kịch vui còn phải đợi?

    Lăng Hàn nói:

    - Dù bây giờ Phá Nhạc đến ngươi cũng không thể ở bên cạnh xem kịch.

    Sức chiến đấu Thất Bộ đánh nhau thì dư ba có thể đánh chết Lục Bộ, nên không ai có thể bàng quan.

    Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian lặng lẽ trôi. Khoảng ba tháng sau, đúng như Lăng Hàn đoán, lại có một Thiên Tôn đến nhưng không phải Phá Nhạc mà là Tam Bộ.

    Đại Hắc Cẩu khó chịu càu nhàu:

    - Chết tiệt, thật sự bị tiểu tử nhà ngươi đoán trúng.

    Lúc trước Đại Hắc Cẩu không phản bác lời Lăng Hàn nhưng trong lòng vẫn mong đợi Phá Nhạc đến.

    Kết quả là... Ài.

    Tam Bộ thái độ khách sáo, vái chào hướng khách điếm:

    - Bản tôn tên Tam Tiễn, không biết vị đạo hữu nào ở chỗ này?

    Lăng Hàn chỉ nhấp ngụm rượu, đám người Ninh Hải Tâm không được hắn ra lệnh thì không thể đối đáp.

    Đại Hắc Cẩu thầm bực mình nên lười trả lời.

    Tam Tiễn Thiên Tôn đợi một lúc không thấy ai đáp lại thì lộ vẻ khó chịu.

    Tam Tiễn Thiên Tôn là Tam Bộ, trong đẳng cấp Thiên Tôn thuộc hàng lớp giữa, vậy mà Nhất Bộ không chịu trả lời lại một câu?

    Sĩ diện hơi quá đáng.

    Tam Tiễn Thiên Tôn lên tiếng:

    - Đạo hữu, oan gia nên gỡ không nên gút.

    Không biết đám người Lăng Hàn sâu cạn nên Tam Tiễn Thiên Tôn nói chuyện vẫn rất khách sáo, chủ yếu là hòa giải:

    - Nên biết Phá Nhạc đại nhân là Thất Bộ Chí Tôn, lực lượng mạnh nhất cõi đời, không thể sánh bằng.

    Cái gì? Phá Nhạc là Thất Bộ?

    Nghe câu đó những Tiên Vương đang quỳ đều run lẩy bẩy.

    Tiêu đời, bọn họ còn đang quỳ Lăng Hàn chẳng phải là công khai đối địch với Thất Bộ Chí Tôn sao?

    Tam Tiễn Thiên Tôn tạm dừng, thấy khách điếm vẫn không phát ra tiếng động, tiếp tục bảo:

    - Hiện tại Phá Nhạc đại nhân vẫn chưa thu đến tin tức, cho nên đạo hữu đưa trả chiêu bài, tặng chút quà xin lỗi thì có thể giải quyết trong hòa bình.

    Tam Tiễn Thiên Tôn ngừng lại, chờ đợi trong khách điếm trả lời.

    Nhưng vẫn không có tiếng động.

    Tam Tiễn Thiên Tôn càng bất mãn, gã đã nói đến mức này rồi mà vẫn không nhận được đáp lại.

    Gã là Tam Bộ Thiên Tôn, là Tam Bộ!

    Tam Tiễn Thiên Tôn tiến lên trước một bước.

    Bùm!

    Hơi thở dâng lên, Tam Tiễn Thiên Tôn tiên lễ hậu binh, nếu khuyên nhủ không có hiệu quả vậy đành dùng vũ lực.

    Trong khách điếm, Lăng Hàn quay đầu nói với Ninh Hải Tâm:

    - Hải Tâm, ngươi đi đuổi hắn.

    Ninh Hải Tâm cung kính nói:

    - Vâng thưa sư phụ.

    Đinh Bình vội nói:

    - Sư phụ, Ninh sư muội chỉ là Nhất Bộ, chắc không đánh lại người đó.

    Đại Hắc Cẩu nói:

    - Đúng rồi, ngươi tự mình ra tay đi.

    Nhất Bộ đụng Tam Bộ là tự dâng thịt lên miệng.
     
    motminhmai thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 3417: Phá Nhạc đến
    Ninh Hải Tâm không phải Lăng Hàn, năng lực chiến đấu cùng đẳng cấp chỉ trung bình.

    Lăng Hàn cười nói:

    - Không sao.

    Ninh Hải Tâm lắc người đã đứng ngoài khách điếm.

    Tam Tiễn Thiên Tôn lập tức dừng lại, gã cực kỳ kiêng dè đoàn người Lăng Hàn, nhưng nhìn lướt qua thấy Ninh Hải Tâm chỉ là Nhất Bộ thì thầm mắng mình sao quá rụt rè sợ hãi.

    Ninh Hải Tâm lạnh nhạt thản nhiên nói:

    - Các hạ, mời đi cho.

    Tam Tiễn Thiên Tôn muốn nổi khùng lên, một Nhất Bộ nho nhỏ mà muốn đuổi gã đi?

    Nhưng nhìn Ninh Hải Tâm làm lửa giận dâng trào trong lòng gã dần phai nhạt.

    Tam Tiễn Thiên Tôn không từ chối, ngữ điệu khó xử nói:

    - Thế này không ổn lắm, bản tôn được người nhờ đến.

    Ninh Hải Tâm lạnh nhạt nói:

    - Vậy ta cũng kính nhờ các hạ đi ngay bây giờ.

    Tam Tiễn Thiên Tôn do dự, gã không nên đi như vậy, vì được người ta cầu khẩn, còn thu ích lợi. Nhưng lời nữ nhân này nói đánh động tâm linh của gã, làm gã bất giác muốn nghe theo.

    Trong lòng có thanh âm bảo Tam Tiễn Thiên Tôn đừng nghe theo, nhưng gã không làm được.

    Tam Tiễn Thiên Tôn gật đầu nói:

    - Được!

    Sau đó dứt khoát rời đi.

    Đệt, vậy cũng được?

    Đám người trong khách điếm giật mình đến da đầu tê dại.

    Lăng Hàn đã rất oách, có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới, xứng là chiến thần.

    Còn Ninh Hải Tâm?

    Sức chiến đấu của nàng bình thường, nhưng khiến người cao hơn hai cảnh giới nghe lệnh mình.

    Không chiến mà làm người khuất phục, không thua kém Lăng Hàn chút nào.

    Đại Hắc Cẩu nhìn muốn rớt tròng mắt, vẫn chưa lấy lại tinh thần:

    - Này Tiểu Hàn Tử, đồ đệ này của ngươi hơi lợi hại, ưm, sắp theo kịp Cẩu gia.

    Đại Hắc Cẩu tự dán vàng lên mặt mình.

    Lăng Hàn mỉm cười. Đến nay hắn chưa hiểu năng lực thân thiết của Ninh Hải Tâm là ra sao, ảnh hưởng người khác như thế nào. Nhưng qua nhiều năm nghiên cứu có thể cho Ninh Hải Tâm chủ động vận chuyển loại năng lực này.

    Hơi giống Lăng Hàn, hắn ở Thiên Tôn cảnh có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới. Ninh Hải Tâm thì tối đa ảnh hưởng Thiên Tôn cao hơn mình hai cảnh giới.

    Đốm sáng trong thức hải dường như có gì đó rất ghê gớm.

    Nếu lấy đó làm tham khảo thì không chừng sẽ phát hiện được nhiều người có đoàn sáng hơn. Vấn đề là ngay từ đầu Ninh Hải Tâm cực kỳ bình thường, nếu Lăng Hàn không xuất hiện có lẽ nàng sớm chết trong buồn bực, làm gì có cơ hội bước vào Thiên Tôn?

    Trong Tiên Vương, Thăng Nguyên cảnh có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới không quá hiếm hoi, hàng đống thiên kiêu có thể làm được.

    Nhưng trong Thiên Tôn có thể vượt cấp thì cho đến nay chỉ có Lăng Hàn và... a, Phong Vô Định!

    Phong Vô Định cũng là như vậy?

    Đáng tiếc Phong Vô Định đã chết, thần hồn vỡ nát, có đào mộ ra cũng vô dụng.

    Lăng Hàn thấy đáng tiếc, nếu kiếm được nhiều mật mã sinh mệnh hơn thì thực lực của hắn sẽ càng tiến bộ. Vì một vị diện cường đại tuy đẳng cấp khá quan trọng nhưng còn phải xem sinh mệnh trên đó. Tại sao chiến tranh vị diện đều phải tiêu diệt sinh linh trên vị diện trước? Lý do là đây.

    Thôi, sau này tìm cách khác vậy.

    Lăng Hàn nghĩ có lẽ khi hắn bước vào Lục Bộ, Thất Bộ thì thần thức sẽ càng mạnh, quét một cái bao gồm hết mọi sinh linh trong vị diện, dễ dàng quét hình một vòng.

    Tiếp theo chắc lão tặc Phá Nhạc sẽ tự mình ra tay.

    Lăng Hàn đưa nhóm Ninh Hải Tâm, Đại Hắc Cẩu rời đi, một mình hắn chờ Phá Nhạc Thiên Tôn đến.

    Lần này Lăng Hàn muốn đánh một trận đàng hoàng với Phá Nhạc, bùng nổ ký hiệu lục lưu ít ra có thể trấn áp đối phương một canh giờ. Tuy ngắn ngủi, không thể nào xử lý đối phương nhưng làm được như thế đã sướng tay rồi. Trước tiên thu chút lợi tức, có ngày Lăng Hàn sẽ trấn áp hết năm lão tặc.

    Thời gian qua hơi lâu, mãi đến ba mươi năm sau mới có một hơi thở mạnh mẽ ập đến.

    Bùm!

    Nguyên khách điếm vỡ nát thành tro.

    Dù Lăng Hàn đã ra tay vẫn không thể ngăn cản, lực lượng của Thất Bộ quá mạnh. May mắn người trong khách điếm sớm bị Lăng Hàn đuổi ra ngoài nên không có quần chúng vô tội chết.

    Lăng Hàn đứng ngạo nghễ trên bầu trời thản nhiên nói:

    - Lão tặc Phá Nhạc, chờ ngươi lâu rồi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn đứng trên trời toát ra khí thế bá tuyệt thiên hạ, khiến trời phải cúi đầu:

    - Quả nhiên là tiểu bối nhà ngươi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn nhìn thẳng Lăng Hàn, lòng tràn đầy cảm khái. Người trẻ tuổi này mới tu luyện được bao nhiêu năm mà sắp ngang hàng với lão rồi, Phá Nhạc hết sức ghen tỵ.

    - Dám đến quấy rối đạo tràng của bản tôn, ngươi chán sống!

    Lăng Hàn cười khẽ:

    - Năm lão già các ngươi không hiệu lực trong chiến trường vực ngoại mà chạy ra mở đạo tràng làm gì?

    Phá Nhạc Thiên Tôn nói:

    - Liên quan gì ngươi?

    Phá Nhạc Thiên Tôn không ra tay vì biết không có Cuồng Loạn ‘hỗ trợ’ thì không thể phá phòng ngự của Lăng Hàn được. Tồn tại như Phá Nhạc Thiên Tôn sẽ không làm việc vô ích.

    Lăng Hàn dụ dỗ:

    - Thì cứ nói ra, có ngại gì, không lẽ ngươi sợ?

    Phá Nhạc Thiên Tôn cười khẩy nói:

    - Nực cười, dùng phép khích tướng với bản tôn? Thật ngây thơ.

    Lăng Hàn nhìn Phá Nhạc Thiên Tôn, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

    - Năm xưa khi Nguyên Thế Giới tan vỡ rõ ràng có lực lượng bí ẩn khắc những sinh mệnh vào người các ngươi, tại sao các ngươi che giấu chuyện này?

    Biểu tình của Phá Nhạc Thiên Tôn thay đổi, mắt bắn ra tia sáng:

    - Sao ngươi biết được?

    Lăng Hàn cười nói:

    - Ngươi nói ra thứ ta muốn biết thì ta sẽ cho ngươi biết.

    Phá Nhạc Thiên Tôn trầm ngâm một lúc, lạnh lùng cười:

    - Nếu ngươi không rõ ràng tình huống vậy thì không có gì bản tôn cần biết. Dù ngươi biết chút vụn vặt nhỏ bé thì sao, chẳng đáng gì.

    Lăng Hàn ngạc nhiên lão tặc này lấy đâu ra tự tin như vậy.

    Thôi được rồi, không nói thì đánh!

    Lăng Hàn bỗng xông lên:

    - Lão tặc, nhịn ngươi lâu rồi! Lần này ta cố ý đến đánh ngươi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn phất tay áo:

    - Bản tôn không rảnh phí thời gian với ngươi!

    Phá Nhạc Thiên Tôn đang định xé không gian rời đi, nhưng một cước bước vào chợt phát hiện kỳ lạ. Phá Nhạc Thiên Tôn vốn chỉ xé rách không gian nhưng bây giờ đã vào trong hư không.

    Dĩ nhiên là Lăng Hàn động tay chân, không đẩy đối phương vào hư không thì khi đánh nhau bọn họ gây ra phá hoại rất đáng sợ, sẽ phá hỏng Huyền Mạc vị diện nặng nề.

    Lăng Hàn không đi chiến trường vực ngoại nhưng hắn không thể làm vướng víu Nguyên Thế Giới được.

    Phá Nhạc Thiên Tôn định lao ra hư không, đánh nhau với Lăng Hàn thật vô nghĩa:

    - Nhãi ranh cút đi!

    Lăng Hàn cười to bảo:

    - Đã nói đánh ngươi thì sao có thể nói không giữ lời?

    Ký hiệu lục lưu đều vận chuyển, lực lượng vị diện điên cuồng dâng lên, Lăng Hàn thét dài đánh hướng Phá Nhạc.
     
    motminhmai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)