Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 11: Luyện Thể tầng bốn!

    Có thể tu luyện rồi!

    Lăng Hàn đợi ba ngày, lại thêm trước đó vạn năm chờ đợi, lúc này phát hiện mình có thể tu luyện, tự nhiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, đang định vận chuyển Ngũ Hành Thiên Cực Công, thì hắn hơi dừng lại một chút, đứng dậy mở cửa phòng, đi ra sân ngoài.

    Lưu Vũ Đồng còn ở trong nhà bế quan xung kích Tụ Nguyên tầng chín, nếu hắn tu luyện ở trong phòng, sẽ đảo loạn thiên địa linh khí tở khu vực này, ảnh hưởng đến đối phương.

    Chỉ nhìn điểm này, liền biết hắn tri kỷ cỡ nào.

    Lăng Hàn ở trong viện khoanh chân ngồi xuống, đây là tiểu viện thuộc về phụ thân của hắn Lăng Đông Hành, thân là Lăng gia Gia chủ, tiểu viện này tự nhiên rất lớn, có điều Lăng Hàn đã sớm dặn hạ nhân, đến thời điểm dùng cơm mới cho người đưa tới.

    Đến đây đi, đến đây đi, để ta xem xem Linh Căn Thần Cấp lợi hại ra sao.

    Lăng Hàn hơi suy nghĩ, nhất thời linh căn như một đóa hoa tràn ra, một đóa Đạo Liên, Ngũ hành cân bằng, đây là hình thái linh căn hoàn mỹ nhất.

    Vù, linh khí từ bốn phương tám hướng lao tới, cực kỳ nồng nặc.

    Thiên địa Ngũ hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại linh khí tới dồn dập, thật giống như ngựa khát uống nước, điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn.

    Người bình thường không thể cùng lúc hấp thu hai loại linh khí trở lên, bởi vì không thể đồng thời luyện hóa nhiều loại linh khí, nhất định phải chọn lấy hay bỏ. Tỷ như người nào đó có hai thuộc tính linh căn Hỏa, Thổ, mà Hỏa Linh Căn mạnh hơn một chút, như vậy hiệu suất hấp thu Hỏa linh khí sẽ cao hơn, vậy chỉ cần chuyên tâm luyện hóa Hỏa Linh khí là được, không thể chiếm cả hai người.

    Nhưng Ngũ Hành Hỗn Độn Liên lại khác, diệu dụng chính là ở lợi dụng Ngũ hành tương sinh tương khắc, để Ngũ Hành linh khí vừa vặn hình thành cân bằng hoàn mỹ. Thế nhưng, hấp thu linh khí là một chuyện, luyện hóa lại là chuyện khác, chỉ có Ngũ Hành Thiên Cực Công mới có thể làm được.

    Môn công pháp này cũng không phải mỗi người đều có thể điều khiển, cần nhất tâm đa dụng, không thể ra một chút sai lầm, bằng không nguyên lực đi khắp kinh mạch, nhẹ thì phun ra một ngụm máu tươi, nghiêm trọng thì kinh mạch vỡ nát cũng không phải là không có khả năng.

    Linh Căn Thần Cấp, công pháp Thiên Cấp, năng lực điều khiển siêu cường, ba cái này hợp lại, mới có thể làm cho một người nắm giữ linh căn Ngũ Hành Hỗn Độn Liên tu luyện Ngũ Hành Thiên Cực Công, mà yêu cầu cao như thế, Lăng Hàn tu luyện nhanh chóng cũng là có thể tưởng tượng được.

    Thiên địa linh khí vô cùng vô tận vọt tới, ở trong cơ thể của Lăng Hàn không ngừng sản sinh ra nguyên lực, dung hợp tiến vào máu thịt gân cốt của hắn.

    Võ Giả Luyện Thể Cảnh còn chưa mở ra đan điền, bởi vậy chỉ có thể lưu trữ nguyên lực ở trong huyết nhục gân cốt, chỉ có bước vào Tụ Nguyên Cảnh, mới có thể mở ra đan điền, hình thành một tiểu thế giới ở trong người, chứa đựng nguyên lực.

    Kiếp trước hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, đương nhiên sẽ không đi bất luận đường rẽ gì, mà lúc này nắm giữ linh căn mạnh mẽ nhất, tu luyện công pháp cao cấp nhất thế gian, tốc độ tiến cảnh tự nhiên là như bay.

    Luyện Thể tầng hai trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh cao, thân thể hắn chỉ nhẹ nhàng chấn động, cửa ải Luyện Thể tầng ba liền bước đi qua.

    Thật nhanh!

    Lăng Hàn âm thầm gật đầu, kiếp trước hắn nắm giữ linh căn Thiên Cấp thượng phẩm, nhưng từ Luyện Thể tầng hai đến Luyện Thể tầng ba phải dùng 12 ngày, không ngờ linh căn Thiên Cấp thượng phẩm, so với Linh Căn Thần Cấp chênh lệch nhiều như vậy, mà lúc đó Lăng Hàn tu luyện chỉ là một môn công pháp Hoàng Cấp thượng phẩm.

    Hiện tại hắn tương đương với đứng ở trên vai người khổng lồ, khởi điểm không phải kiếp trước có thể so sánh.

    Hắn không có ý dừng lại, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không ngừng luyện hóa thiên địa linh khí, biến thành nguyên lực của bản thân.

    Luyện Thể tầng ba tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh cao, vẻn vẹn chỉ mấy tiếng, hắn liền đạt đến cực hạn của tầng này, lại có thể đột phá. Thế nhưng, trải qua thời gian dài tu luyện như vậy, tinh thần của hắn cũng tiêu hao rất nhiều, dù sao muốn khống chế Ngũ Hành Thiên Cực Công, yêu cầu quá cao.

    Lại tu luyện, cũng là tai hại vô ích.

    Thế nhưng, đã đến lúc này, làm sao cũng phải đột phá đến Luyện Thể tầng bốn cái đã!

    Tầng ba là Luyện Thể tiền kỳ, tầng bốn là trung kỳ, đây là một nhảy vọt.

    Người bình thường muốn trong khoảng thời gian ngắn đột phá, cái này không thể nghi ngờ là người si nói mộng, làm sao cũng cần phải có hai ba ngày tích trữ, xung kích, nhưng kiếp trước Lăng Hàn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, với hắn mà nói, trước khi đạt đến Thiên Nhân Cảnh, là không có "bình chướng" "cửa ải" đáng nói.

    - Phá cho ta!

    Hắn nhẹ rên một tiếng, trong cơ thể phát sinh biến hóa, thân thể hơi động, lại đột phá.

    - Luyện Thể tầng bốn, lần này rốt cục có thể miễn cưỡng gặp người.

    Hắn lộ ra một nụ cười, phần tu vi này ở trong đồng lứa vẫn không tính cao, nhưng trong một đêm tăng liền hai cảnh giới nhỏ, vẫn để cho hắn rất hài lòng.

    Hơn nữa, hắn tu luyện công pháp Thiên Cấp, nguyên lực cực kỳ tinh khiết, chất lượng cao hơn người bình thường rất nhiều, sức mạnh của Luyện Thể tầng bốn đủ để sánh ngang Luyện Thể tầng năm, thậm chí tầng sáu!

    - Ngủ!

    Hắn bò lên giường, bởi vì tinh thần tiêu hao kéo dài, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, chỉ là ý thức của hắn luôn duy trì bảy phần cảnh giác, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh lại.

    Một đêm đi qua, hắn bị một luồng nguyên lực cường đại làm tỉnh lại.

    Hắn lập tức ngồi thẳng lên, lộ ra vẻ đề phòng, nhưng ngay lập tức liền tỉnh ngộ, cũng không phải có ai giết tới, mà là Lưu Vũ Đồng đột phá!

    Ba ngày từ Tụ Nguyên tầng tám, đột phá đến Tụ Nguyên tầng chín, cái tư chất này thực không tồi, bởi vì mỗi cảnh giới, càng đến phía sau liền càng khó có thể đột phá, như đi ngược dòng nước.

    Trong tiếng vang nhẹ, rèm cửa xốc lên, chỉ thấy Lưu Vũ Đồng đi ra, trên người có khí tức gợn sóng mạnh mẽ, điều này là bởi vì nàng vừa đột phá, vẫn chưa thể khống chế lực lượng của mình.

    - Ta đột phá!

    Nàng nhìn Lăng Hàn nói, trên mặt có chút vui mừng cùng kiêu ngạo.

    Ba ngày vượt qua một cảnh giới nhỏ, hơn nữa còn là từ tầng tám đến tầng chín, đây quả thật là đáng giá kiêu ngạo.

    Nàng nhìn Lăng Hàn, hi vọng có thể từ trong miệng đối phương nghe được một câu ca ngợi.

    Nhưng nàng vui sướng cùng kiêu ngạo rất nhanh đã biến mất sạch sành sanh, trên mặt lộ ra vẻ quái đản, chỉ vào Lăng Hàn nói:

    - Ngươi… ngươi,… ngươi là Luyện Thể tầng bốn!

    Nàng nhớ rất rõ ràng, trước khi bế quan, Lăng Hàn chỉ là Luyện Thể tầng hai, hơn nữa, dược liệu của Chư Hòa Tâm là sáng sớm hôm qua mới đưa tới, như vậy tính toán đâu ra đấy, Lăng Hàn từ lúc linh căn bình phục, đến đột phá Luyện Thể tầng bốn, chỉ dùng một ngày một đêm.

    Một ngày một đêm liền đột phá hai cảnh giới nhỏ, so sánh với nhau, nàng ba ngày mới đột phá một cảnh giới nhỏ lại đáng là gì?

    Đều nói Lăng gia đại thiếu là phế vật, nhưng tốc độ tiến cảnh như vậy vẫn là phế vật... vậy nàng tính là cái gì? Phế vật trong phế vật sao?

    - Ngươi, ngươi… hiện tại ngươi là Luyện Thể tầng bốn!

    Thanh âm của nàng có chút run rẩy.

    Nếu như một ngày trước, có người nói với nàng, mình sẽ bởi vì người nào đó đột phá đến Luyện Thể tầng bốn mà kinh ngạc, nàng nhất định sẽ khịt mũi coi thường, còn thêm một điều kiện, một ngày từ Luyện Thể tầng hai tăng lên tới Luyện Thể tầng bốn, nàng nhất định sẽ cho rằng đây là chuyện cười.

    Nàng vốn tưởng rằng Lăng Hàn đã dùng hết thần kỳ, không nghĩ đến lại bị chấn kinh một hồi.

    Lăng Hàn gật gù, ngữ khí bình thản nói:

    - Đúng, làm sao?

    Đừng hời hợt như thế có được không, Lưu Vũ Đồng có loại cảm giác sắp phát điên.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 12: Phụ thân trở về

    Oành oành oành oành, đúng lúc này, chỉ nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

    Lăng Hàn đi tới, mở cửa ra, chỉ thấy đó là một gã sai vặt, hắn đã từng hạ lệnh, bảo người lúc không có chuyện gì thì không nên tới quấy rối, bởi vậy hỏi:

    - Đã xảy ra chuyện gì?

    - Gia chủ đại nhân trở về!

    Gã sai vặt vội vàng nói.

    Trong thân thể Lăng Hàn nhất thời dâng lên một luồng kích động, bức thiết muốn đi gặp nam nhân kia, đây là phản ứng bản năng của thân thể này.

    - Phụ thân. . .

    Hắn lẩm bẩm nói, hắn kế thừa bộ thân thể này, cũng kế thừa huyết mạch cùng trách nhiệm tương ứng.

    Hắn quay đầu nhoẻn miệng cười với Lưu Vũ Đồng, nói:

    - Vũ Đồng, đi gặp phụ thân với ta.

    Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng nhất thời bay lên một ráng đỏ, có loại cảm giác nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng. Phi phi phi, nàng vội vã xùy xùy nói, làm sao lại có cảm giác như vậy, nàng và tên này không có quan hệ gì.

    - Phụ thân ở nơi nào?

    Lăng Hàn hỏi gã sai vặt.

    - Đang ở phòng khách.

    Lăng Hàn đi đến phòng khách, bước chân càng lúc càng nhanh, từ đi đã biến thành chạy, trong lòng có một luồng tình cảm quấn quýt mãnh liệt. Trong nháy mắt xông vào phòng khách, chỉ thấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi đứng ngang nhiên, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

    Thời khắc này, Lăng Hàn cũng không nhận rõ đến cùng là bản năng của thân thể, hay kiếp trước hắn làm cô nhi, quá mức khát vọng tình thân, hai mắt không khỏi ướt át, huyết mạch tương liên để hắn không chút khó khăn kêu lên:

    - Phụ thân!

    - Hàn Nhi!

    Lăng Đông Hành cười ha ha, bước nhanh tới, ôm Lăng Hàn một hồi, nhưng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nói.

    - Sao con còn ở trong nhà, không phải đi Hổ Dương Học Viện rồi sao?

    Đây chính là phụ thân, đây chính là phụ thân yêu mến!

    Lăng Hàn có chút tham lam hưởng thụ phụ thân ôm ấp, tuy ở kiếp trước, lấy tu vi của Lăng Đông Hành, ngay cả tư cách để hắn nhìn thẳng cũng không có, nhưng hiện tại hắn lại kích động đến rơi nước mắt, triệt để xuống thân phận kiếp trước, hưởng thụ lấy tân sinh.

    Hắn không còn là độc hành khách không có người thân, hắn có phụ thân, một từ phụ vì hắn không tiếc lấy sinh mệnh mạo hiểm!

    Hắn lau đi khóe mắt, lắc đầu một cái nói:

    - Con không muốn đi Hổ Dương Học Viện.

    - Tại sao?

    Lăng Đông Hành hỏi, hắn biết con trai mình linh căn quá kém, tuy rất nỗ lực, nhưng tu vi trước sau không lên nổi, cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Mà hắn hao tổn tâm cơ đưa Lăng Hàn tiến vào Hổ Dương Học Viện, chính là muốn lấy tài nguyên vô cùng vô tận của học viện mạnh mẽ tăng Lăng Hàn lên tới Tụ Nguyên Cảnh, như vậy, hắn sau trăm tuổi mới có thể yên tâm nhắm mắt.

    Nhưng Lăng Hàn lại còn nói không đi Hổ Dương Học Viện, để hắn nổi giận, thiên phú kém là hết cách rồi, nhưng bản thân ngay cả lòng tiến thủ cũng không có, vậy thì thật sẽ bó tay.

    Lăng Hàn tự nhiên không thể nói, kiếp trước hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, trong đầu không biết bảo tồn bao nhiêu công pháp, võ kỹ cực phẩm, càng được Thiên Kinh cần vạn năm mới tham ngộ ra tầng thứ nhất, đi Hổ Dương Học Viện có thể học được cái gì?

    Thật muốn nói như vậy, phỏng chừng Lăng Đông Hành sẽ cho rằng hắn trúng tà.

    - Vũ Đồng, đến đến, đây là phụ thân của ta.

    Ánh mắt của hắn liếc về phía Lưu Vũ Đồng, vội vã vẫy tay nói, chuyển hướng đề tài này.

    - Vũ Đồng bái kiến Lăng giai gia chủ!

    Lưu Vũ Đồng dịu dàng cúi chào, làm đủ lễ tiết của một vãn bối.

    Lăng Đông Hành ngẩn người, hắn cũng không nhận ra Lưu Vũ Đồng, nhưng mà có thể thấy đối phương giống hắn, đều là Tụ Nguyên Cảnh, hơn nữa ở trên cảnh giới nhỏ cũng tương đương, đều là Tụ Nguyên tầng chín.

    Võ Giả bình thường chỉ có thể nhìn ra người cảnh giới thấp hơn mình, Lăng Hàn là một ngoại lệ, dù sao hắn là mang theo thần thức của Thiên Nhân Cảnh kiếp trước.

    Đã như vậy, đối phương hoàn toàn có thể cùng hắn bình đẳng ở chung, căn bản không cần hành lễ vãn bối.

    Lẽ nào!

    Hắn đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, lẽ nào là bởi vì quan hệ với Lăng Hàn? Cô bé này thích con trai mình? Nghĩ như thế, hắn không khỏi vui vẻ, cô bé này nhìn qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, không ngờ đã là Tụ Nguyên tầng chín, thiên phú tuyệt đối là cao nhất!

    Có đạo lữ như vậy, tu vi của Lăng Hàn kém nữa thì lại làm sao?

    Chẳng trách tiểu tử này không muốn đi Hổ Dương Học Viện, là không muốn cùng nàng tách ra a. Khà khà, tiểu tử này ngược lại là tình chủng.

    - Tiểu tử thúi!

    Lăng Đông Hành trước tiên trừng Lăng Hàn một chút, sau đó nói với Lưu Vũ Đồng.

    - Cô nương, ngươi là người ở nơi nào?

    - Hoàng Đô Lưu gia.

    Lưu Vũ Đồng hồi đáp.

    Lăng Đông Hành sợ hết hồn, Hoàng Đô Lưu gia? Tuy trên đời có rất nhiều người họ Lưu, nhưng chỉ có một Hoàng Đô Lưu gia, toàn bộ Vũ Quốc, ngoại trừ Hoàng thất mạnh nhất, thì Lưu gia thứ hai.

    Lai lịch lớn như vậy?

    - Chờ đã, cô nương là người của Hổ Dương Học Viện, đến mang Hàn Nhi đi học viện phải không?

    Hắn đột nhiên thông suốt, bằng không người của Hoàng Đô Lưu gia làm sao có khả năng xuất hiện ở đây.

    - Đúng, Lăng gia chủ.

    Lưu Vũ Đồng ôn nhu nói.

    Lăng Đông Hành không khỏi nhìn lại Lăng Hàn, thầm nghĩ con trai thiên phú võ đạo không được, nhưng tài tán gái lại khiến người ta nhìn mà than thở a, người ta chỉ là tới đón hắn mà thôi, lại chụp tim của người ta lại, hơn nữa còn chỉ dùng vài ngày.

    Có phong thái của hắn năm đó nha.

    Nhưng nếu Lưu Vũ Đồng là người của Hổ Dương Học Viện, tại sao Lăng Hàn không đi cùng đối phương, sau này hai người đều ở Hổ Dương Học Viện, cũng không cần sợ xa nhau a.

    - Phụ thân, con muốn ở gần bên ngài một thời gian, học viện có thể sau này lại đi.

    Lăng Hàn nói, hắn không muốn làm phụ thân sợ, bởi vậy dự định từ từ đi, để Lăng Đông Hành dần dần tiếp thu biến hóa của hắn.

    Lăng Đông Hành cười ha ha nói:

    - Được, được!

    Người tiếp dẫn còn ở đây, bất cứ lúc nào Lăng Hàn cũng có thể đi Hổ Dương Học Viện.

    Hắn vỗ vỗ vai của Lăng Hàn, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

    - Hàn Nhi, con đột phá!

    Rốt cục có người chia sẻ chấn kinh với mình rồi, Lưu Vũ Đồng nói thầm.

    - Hừm, đột phá.

    Lăng Hàn gật đầu.

    - Ta mới rời đi mười mấy ngày mà thôi, không chỉ đột phá, hơn nữa còn đột phá hai tầng?

    Lăng Đông Hành vẫn không giảm kinh ngạc, tốc độ tinh tiến như vậy, quả thực khó mà tin nổi!

    Nếu Lăng Hàn chỉ đột phá một cảnh giới, vậy còn có thể nói là Lăng Hàn tích lũy lâu dài sử dụng một lần, ở cảnh giới này quá lâu, nghênh đón một lần bạo phát. Nhưng hai cảnh giới nhỏ. . . Chuyện này quả thật muốn hù chết người!

    Nhi tử của hắn thực sự là phế vật sao? Nếu như cái này là phế vật, vậy trên đời còn có thiên tài sao?

    Nhìn thấy khóe miệng của Lăng Đông Hành co giật, Lưu Vũ Đồng cảm thấy trong lòng an ủi, khiếp sợ như vậy không thể luôn để một mình nàng đến chịu đựng nha.

    - Hừm, vẫn tạm được.

    Lăng Hàn gật gù.

    Lăng Đông Hành cùng Lưu Vũ Đồng đồng thời khinh thường, đây chỉ là "tạm được" sao? Có điều, Lăng Đông Hành lại cười to, nói:

    - Ha ha ha, sau này xem còn có ai dám nói con trai của ta là phế vật!

    Phụ thân nào không mong con hóa rồng? Nhưng Lăng Hàn bởi vì linh căn hạn chế, chỉ có thể trở thành phế vật, nhưng hiện tại Lăng Đông Hành đã nhìn thấy một tia hi vọng.

    - Phụ thân, con được một chút gặp gỡ.

    Lăng Hàn nói.

    Lăng Đông Hành gật đầu, nếu không có gặp gỡ, Lăng Hàn làm sao có khả năng thu được tiến cảnh như vậy? Có điều, cái gặp gỡ này không phải lớn một cách bình thường a!
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 13: Lăng Đông Hành tiếc nuối

    - Phụ thân, sau này con nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng, sẽ chỉ làm ngài vì con mà tự hào!

    Lăng Hàn nói.

    - Được! Được! Được! Không hổ là con trai của Lăng Đông Hành ta!

    Lăng Đông Hành cũng kích động đến rơi lệ, tuy hắn không biết Lăng Hàn được gặp gỡ gì, nhưng bây giờ hắn chỉ có cao hứng, kích động, vui sướng, hận không thể nói cho người trong thiên hạ, con trai của Lăng Đông Hành hắn không phải phế vật!

    Lưu Vũ Đồng nhìn ở trong mắt, không biết vì sao, khóe mắt lại hơi có chút ướt át.

    - Phụ thân, con cùng ngài nói một số chuyện!

    Lăng Hàn kéo Lăng Đông Hành đi tới chỗ khác, để Lưu Vũ Đồng nghỉ ngơi trước, có mấy lời chỉ có thể nói với phụ thân, dù sao Lưu Vũ Đồng còn không có được hắn tán thành cùng tín nhiệm chân chính.

    - Chuyện gì thần thần bí bí như thế?

    Lăng Đông Hành cười hỏi, cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì lời này thậm chí ngay cả Lưu Vũ Đồng cũng không thể nghe được, hắn tự nhiên cho rằng Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng là một đôi.

    Lăng Hàn nói:

    - Phụ thân, để con nhìn linh căn của ngài một chút.

    Linh căn có thể dùng phương pháp đặc thù hiển hóa ra ngoài, mà đạt đến Tụ Nguyên Cảnh, thì có thể trực tiếp chiếu rọi ra hư ảnh, căn bản không cần mượn những thủ đoạn khác.

    Lăng Đông Hành không khỏi nhướng mày, nói:

    - Vì sao?

    - Con muốn căn cứ linh căn của phụ thân, tìm cho phụ thân một môn công pháp thích hợp nhất.

    Lăng Hàn nói.

    Lăng Đông Hành âm thầm líu lưỡi, trong tay đứa con trai này nắm giữ bao nhiêu công pháp a, lại có thể căn cứ linh căn chọn thích hợp nhất, nếu không phải vừa chứng kiến kỳ tích của Lăng Hàn, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng.

    Hắn lắc đầu, nhưng không nói gì.

    - Phụ thân?

    Lăng Hàn nhìn Lăng Đông Hành, hắn phát hiện hình như còn có ẩn tình khác.

    Lăng Đông Hành thở dài, nói:

    - Bất kỳ công pháp nào đều vô dụng, linh căn của ta đã phế bỏ.

    - Cái gì!

    Lăng Hàn thở nhẹ một tiếng, nhưng lập tức lộ ra vẻ giận dữ.

    - Là ai ra tay?

    Lăng Đông Hành là Tụ Nguyên Cảnh, linh căn tự nhiên không thể sinh ra liền phế, kia tự nhiên là bị người khác phế bỏ.

    Lăng Hàn vốn là người bao che khuyết điểm, huống chi lần này là cha của mình, tự nhiên nổi giận đùng đùng.

    - Việc này... Cùng mẹ con có quan hệ.

    Lăng Đông Hành thở dài, trên mặt lộ ra vẻ nhu tình, cũng có hối hận, càng có phẫn nộ, phức tạp đến cực điểm.

    - Mẫu thân?

    Lăng Hàn lẩm bẩm, ở trong trí nhớ của hắn, Lăng Đông Hành chưa từng nói với hắn chuyện của mẫu thân, mỗi lần hắn vừa hỏi, Lăng Đông Hành sẽ lập tức đổi chủ đề, chỉ biết là sau khi hắn sinh ra không lâu, mẫu thân liền buông tay quy thiên.

    - Trước đây, ta cho rằng chuyện liên quan tới của mẹ con sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng, nhưng hiện tại…

    Lăng Đông Hành dừng một chút.

    - Hàn Nhi, nếu con có thể ở trong vòng ba năm đạt đến Tụ Nguyên Cảnh, ta liền nói chuyện của mẹ cho con.

    - Mẫu thân còn chưa chết!

    Trong lòng Lăng Hàn nhất thời dâng lên kích động mãnh liệt, trời cao ưu ái hắn biết bao nhiêu a, không chỉ cho hắn phụ thân, thậm chí còn có thể nắm giữ tình mẫu tử! Hắn cười ha ha nói:

    - Chuyện này có khó khăn gì? Không cần ba năm, trong vòng ba tháng, con có thể đột phá Tụ Nguyên Cảnh!

    Sắc mặt của Lăng Đông Hành thay đổi, ba tháng từ Luyện Thể tầng bốn đến Tụ Nguyên Cảnh? Điều này có thể sao? Dù là hắn năm đó, từng được khen là thiên tài số một của Thương Vân Trấn, cũng phải dùng hai năm mới vượt qua.

    Nhưng tưởng tượng Lăng Hàn trong vòng bảy ngày liền phá hai cảnh giới nhỏ... Ba tháng đạt đến Tụ Nguyên Cảnh, tựa hồ cũng không phải chuyện không thể nào.

    Hắn run lên chốc lát, nói:

    - Được, nếu con ở trong vòng ba tháng đột phá Tụ Nguyên Cảnh, ta sẽ nói cho con biết tất cả, để con đi cứu mẹ trở về!

    Cứu? Nói rõ hiện tại mẫu thân là bị nhốt ở một nơi nào đó, chẳng trách Lăng Đông Hành vẫn lừa hắn, nói mẫu thân mất sớm, đây là lời nói dối có thiện ý.

    Lăng Hàn gật đầu, nhưng lập tức lộ ra một nụ cười, nói:

    - Lẽ nào phụ thân không muốn tự mình cứu mẫu thân trở về?

    Lăng Đông Hành mắt hổ rưng rưng, lộ ra vẻ kích động, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm, nói:

    - Linh căn của ta đã hủy, ngay cả khôi phục nguyên lực cũng chỉ có thể thông qua dùng Hồi Nguyên Đan, căn bản vô pháp tiến thêm bước nữa! Mà muốn cứu mẹ con, tu vi chí ít phải là Sinh Hoa Cảnh.

    Ngoại trừ Phá Hư Cảnh trong truyền thuyết, võ đạo tổng cộng chia làm chín cảnh, phân biệt là Luyện Thể, Tụ Nguyên, Dũng Tuyền, Linh Hải, Thần Thai, Sinh Hoa, Linh Anh, Hóa Thần cùng Thiên Nhân Cảnh.

    Sinh Hoa Cảnh, cũng chính là đại cảnh giới thứ sáu.

    Khái niệm này nghĩa là gì?

    Cao thủ mạnh nhất của Vũ Quốc chỉ là Thần Thai Cảnh, mà có người nói Hoàng thất nắm giữ cường giả Sinh Hoa Cảnh, tọa trấn đầu mối, mới có thể áp chế Bát Đại Gia Tộc, không dám có lòng dạ khác.

    Đạt đến Sinh Hoa Cảnh, liền có thể khai quốc truyền thế!

    Có điều, đối với Lăng Hàn đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh mà nói, Sinh Hoa Cảnh thì lại làm sao? Đời này, các điều kiện của hắn còn thêm ưu tú, Linh Căn Thần Cấp, Bất Diệt Thiên Kinh, hơn nữa, võ đạo chín cảnh đã đi qua một lần, căn bản sẽ không gặp bình cảnh, đan thuật đại thành có thể vì hắn cung cấp các loại đan dược.

    Ba mươi năm, nhiều nhất năm mươi năm, hắn liền có thể trở về đỉnh cao!

    Lăng Hàn cười cợt nói:

    - Phụ thân, kỳ thực linh căn chỉ là một bộ phận của thân thể, không có đạo lý không cách nào chữa trị, ngài để ta xem một chút.

    Lăng Đông Hành nhìn Lăng Hàn một lúc, mới gật gù nói:

    - Được!

    Hai tay nâng lên, tâm niệm chuyển động trong lúc đó, đã chiếu rọi linh căn trong đan điền ra.

    Lăng Hàn hơi kinh ngạc, bởi vì linh căn của Lăng Đông Hành rõ ràng là Thiên Cấp hạ phẩm Phá Phong kiếm, thuộc tính Kim. Chẳng trách tuy Lăng Đông Hành sớm bị phế bỏ linh căn, nhưng vẫn là Tụ Nguyên tầng chín, đó là bởi vì tốc độ tu luyện của hắn nhanh, rất sớm liền đạt đến cảnh giới như vậy.

    Có điều, hiện tại Phá Phong kiếm đã mất thân kiếm, chỉ còn chút xíu chuôi kiếm, cơ bản không thể hấp thu linh khí nữa, có thể nói là hoàn toàn bị phá huỷ.

    Linh căn vừa hủy, võ đạo liền mất đi khả năng tiến thêm bước nữa.

    Nhưng cái này không làm khó được Lăng Hàn.

    Hắn nói:

    - Phụ thân, linh căn của ngài vẫn có thể chữa trị, nhưng hiện nay ta không có dược liệu như vậy, cần một chút thời gian.

    Thật có hi vọng?

    Lăng Đông Hành không khỏi nắm tay, nếu có thể, hắn đương nhiên hi vọng tự tay cứu vợ của mình ra khổ hải, nhưng bởi vì linh căn bị hủy, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng ở trên người con trai.

    Lúc trước, linh căn của Lăng Hàn thức tỉnh, đo lường ra là Ngũ Hành Tạp Linh Căn, Lăng Đông Hành không biết thất vọng cùng thống khổ cỡ nào, cũng từ đây đứt đoạn nhớ nhung, lừa gạt Lăng Hàn nói thê tử đã chết, chịu đựng hết thảy thống khổ cùng nhớ nhung.

    - Hàn Nhi, con nói là thật?

    Hắn run giọng hỏi.

    - Đương nhiên là thật.

    Lăng Hàn nghiêm nghị nói.

    - Cho con ba năm, không, hai năm, con nhất định có thể giúp phụ thân tìm đủ dược liệu, luyện ra đan dược, chữa trị linh căn của phụ thân.

    Lăng Đông Hành bộc phát hào hùng, nói:

    - Được, đến thời điểm đó phụ tử chúng ta liên thủ, cứu mẹ con ra, người một nhà đoàn tụ!

    - Ừm!

    Lăng Hàn gật đầu.

    - Có điều, Hổ Dương Học Viện con vẫn phải ngoan ngoãn đi cho ta!

    Lăng Đông Hành đột nhiên thay đổi đề tài.

    Lăng Hàn không khỏi phiền muộn, hắn đã thể hiện ra phong mang như vậy, làm sao cha vẫn chưa tin hắn chứ, nhất định phải bắt hắn đi Hổ Dương Học Viện gì kia? Nhưng này là phụ thân suy nghĩ cho hắn, là có ý tốt.

    Đi thì đi, ngược lại ở nơi nào tu luyện cũng giống nhau, lại nói, Thương Vân Trấn quá nhỏ, không thể cung cấp đủ tài nguyên hắn tu luyện.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 14: Chấp niệm kiếp trước

    Lăng Hàn đem chuyện phụ tử, ông cháu Lăng Trọng Khoan đê tiện nói cho Lăng Đông Hành, ba đời người này hiển nhiên sẽ không giảng hoà, tất sẽ gây sóng gió, để Lăng Đông Hành có chuẩn bị.

    - Ta biết rồi!

    Lăng Đông Hành có vẻ cực kỳ tự tin, hắn và Lăng Trọng Khoan đã đối kháng mười mấy năm, nhưng Lăng Trọng Khoan vẫn chỉ có thể làm đại chấp sự, bị hắn ép tới gắt gao.

    Năm đó hắn cũng từng là một đời thiên kiêu, quát tháo phong vân, nếu không phải linh căn bị hủy, người như Lăng Trọng Khoan lại tính là gì?

    - Hừ, dám bắt nạt con trai của ta, ta không đánh cho hắn nằm trên giường một tháng, ta liền không phải họ Lăng!

    Ánh mắt của hắn phát lạnh, mạnh mẽ nói.

    Lão tử của ta cũng là người bao che khuyết điểm, hợp khẩu vị a!

    Lăng Hàn lại cùng phụ thân tâm sự một lúc, mới rời khỏi.

    Lăng Đông Hành thân là chủ nhân của một đại gia tộc, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải bận bịu, lại nói, hắn còn phải đi đánh lão chó già Lăng Trọng Khoan kia, dám nhân lúc hắn không có mặt bắt nạt con trai của mình.

    Lăng Hàn không có hứng thú xem lão chó già kia bị Lăng Đông Hành hành hung, hắn trở lại phòng của mình, bắt đầu suy tư hướng đi kế tiếp.

    Tu luyện không thể rời bỏ đan dược giúp đỡ, đời trước, sở dĩ hắn có thể ở trong hai trăm năm đạt đến Thiên Nhân Cảnh, chính vì bản thân hắn là thiên tài đan đạo. Có điều, không bột đố gột nên hồ, tuy hiện tại hắn nắm giữ hết thảy tri thức đan đạo, thế nhưng, cũng phải cho hắn vật liệu mới được.

    Mà đan dược càng cao cấp, dược liệu cần liền càng đắt giá, nói thật, của cải Lăng gia ở trước mặt những vật liệu như vậy, chỉ có một chữ… nghèo!

    Hắn phải làm chút gì đó, bằng không tốc độ tu luyện của hắn sẽ không đạt tới trình độ mong muốn.

    Đơn giản, kiếm tiền.

    Lăng Hàn tạm thời nghĩ đến hai biện pháp.

    Thứ nhất bán ra công pháp, võ kỹ. Kiếp trước hắn không biết nhớ bao nhiêu bí thuật, tùy tiện cầm một quyển ra bán đấu giá, cũng có thể đổi tới một số của cải trên trời. Thế nhưng, chuyện này không thích hợp.

    Bởi vì hiện tại Lăng Hàn quá yếu.

    Nếu như hắn vẫn là Thiên Nhân Cảnh, vậy lấy ra một quyển công pháp Thiên Cấp, người khác tự nhiên không dám có bất luận ý đồ gì. Nhưng bây giờ thì sao, hắn chỉ có thể bị người nhìn chằm chằm, ép hắn giao ra càng nhiều công pháp nữa.

    Muốn bán, cũng chỉ có thể lấy công pháp ở trình độ võ đạo gần như hắn hiện tại, hơn nữa võ kỹ bán ra, số lượng không thể nhiều.

    Như vậy chỉ có biện pháp thứ hai, bán đan dược.

    Đây là căn bản của hắn, hơn nữa, Đan Sư là nghề nghiệp rất được tôn kính, ai dám bất kính với Đan Sư, liền rất dễ khiến nhiều người phẫn nộ, dù là ai cũng phải nghĩ trước làm sau.

    Vũ Quốc bây giờ, ít nhất tám phần mười Đan Sư ở trong tay Thiên Dược Các, còn lại hai phần mười là khách quý của các đại gia tộc, môn phái, đan dược luyện chế ra đều tiêu hóa ở trong thế lực, căn bản sẽ không tiêu thụ.

    Cuối cùng có một ít Đan Sư là độc hành khách, không hiệu lực cho bất luận người nào, không tiền thì luyện chút đan dược bán lấy tiền, tự do tự tại.

    Xem Thương Vân Trấn, đan dược cao cấp đều khống chế ở trong tay Thiên Dược Các, chỉ có thể đi mua, mà đan dược cấp thấp thì lại do Thiên Dược Các phân phát cho hai đại gia tộc trong thành tiến hành tiêu thụ, cũng coi như là ta ăn thịt, ngươi ăn canh, mọi người đều kiếm lời, dù sao hai đại gia tộc cũng là địa đầu xà.

    Hai đại gia tộc này chính là Lăng gia cùng Trình gia, song phương đều có thể từ Thiên Dược Các lấy đến năm phần mười đan dược cấp thấp.

    Nhưng coi như là hai đại gia tộc ăn canh, ở phương diện đan dược cũng kiếm được bồn mãn bát dật.

    Đan dược là một ngành nghề lãi kếch sù, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Đan Sư lại thành khách quý của tất cả thế lực lớn. Nếu như trong gia tộc, tông môn không có Đan Sư của mình, vậy chi tiêu ở phương diện đan dược sẽ lớn khủng bố.

    Đời này Lăng Hàn không muốn đem quá nhiều tinh lực đặt ở luyện đan, bởi vậy hắn chỉ muốn làm Đan Sư độc hành, không tiền liền luyện chút đan dược, đủ là được.

    Liền định như thế, lấy đan nuôi võ.

    Có điều, nếu Lăng Đông Hành trở về, Lăng Hàn tự do cũng bị hạn chế, nên gặp phụ thân xin đi học viện.

    Đương nhiên không phải Hổ Dương Học Viện, mà là Thương Vân Học Viện.

    Hổ Dương Học Viện là do Vũ Quốc Hoàng thất xây dựng, mà Thương Vân Học Viện lại do quốc gia xây dựng, chỉ là ở tài nguyên, hai người căn bản không so được, kém quá nhiều, có điều Lăng Đông Hành vẫn hi vọng Lăng Hàn có thể ở Thương Vân Học Viện một tiếng hót làm kinh người. Phụ thân mà, dù sao vẫn muốn nhìn con trai nổi tiếng, trở thành người có tiền đồ nhất.

    Lăng Hàn đương nhiên sẽ không làm phụ thân thất vọng, không thể làm gì khác hơn là đi học viện, ngược lại cũng không có chuyện gì, liền đi mấy ngày, thỏa mãn khát vọng mong con hóa rồng của phụ thân, như vậy Lăng Đông Hành đương nhiên sẽ không quản hắn nữa.

    Hơn nữa, hắn cũng muốn thực hiện tâm nguyện của tiền thân, tẩy đi thanh danh phế vật.

    Hắn đi ra cửa, Lưu Vũ Đồng tự nhiên theo sau, cùng hắn đi tới Thương Vân Học Viện, có điều Lưu Vũ Đồng không tiện học chung với hắn, liền ở trong học viện đi một chút, lấy thực lực của nàng, cũng không sợ có người gặp sắc nảy lòng tham, gây bất lợi cho nàng.

    Lăng Hàn lững thững mà đi, hắn cũng không phải muốn đi học, ngược lại đi tới học viện là được rồi. Hắn tới nơi này là bởi vì tôn kính cha mình, nhưng sẽ không đối với mỗi câu nói của Lăng Đông Hành đều mù quáng nghe theo.

    Thời điểm đi tới Luyện Võ Trường, hắn không khỏi dẫm chân xuống, trong thân thể phát lên một luồng rung động mãnh liệt, để hắn không tự chủ được xoay người, đi đến Luyện Võ Trường.

    Đây là chấp niệm tới từ kiếp trước.

    Tiền thân tổng cộng có hai sự tình không bỏ xuống được, một đương nhiên là phụ thân, thứ hai, là một nữ nhân trong Thương Vân Học Viện, không tới đây thì thôi, vừa tới, cái chấp niệm kia lập tức trở nên bức thiết.

    Tiền thân yêu thích một nữ tử, đối phương tên Trầm Tử Yên, là một học sinh của Thương Vân Học Viện, mà giữa hai người còn có gút mắc cực kỳ phức tạp.

    Bảy năm trước, thời điểm Trầm Tử Yên chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, nàng liền thể hiện ra khuôn mặt đẹp kinh người, Lăng Đông Hành nhanh chân đến trước, thay Lăng Hàn lập xuống thông gia từ bé.

    Bởi vì Lăng gia là một trong hai đại gia tộc trong thành, Lăng Hàn là con trai của Gia chủ, Thẩm gia tự nhiên không có ý kiến, rất hớn hở đáp ứng hôn sự này.

    Nhưng năm Lăng Hàn mười hai tuổi, linh căn thức tỉnh, tiến hành kiểm tra, hắn là Ngũ Hành Tạp Linh Căn. Nếu chỉ như vậy, lấy thế lực của Lăng gia, Thẩm gia cũng không dám có ý kiến gì, vấn đề là, linh căn của Trầm Tử Yên lại là Địa Cấp thượng phẩm!

    Không chỉ như thế, thiên phú của Trầm Tử Yên ở trên võ đạo cũng rất bất phàm, không có phụ lòng linh căn tốt như vậy, tu vi một đường bão tố, được cao tầng học viện coi là trân bảo, vẫn có ý nghĩ đưa nàng vào Hổ Dương Học Viện, chỉ có ở nơi đó, thiên phú của nàng mới có thể chân chính bày ra.

    Trưởng thành theo tuổi tác, cũng theo cảnh giới của Trầm Tử Yên và Lăng Hàn chênh lệch càng lúc càng lớn, nàng rốt cục hướng về Lăng gia hối hôn.

    Lăng Đông Hành đương nhiên không chịu đáp ứng, cái này chẳng những đánh mặt Lăng gia, còn thương tổn tâm của con trai, nhưng tiền thân lại đáp ứng, bởi vì hắn yêu thích nữ nhân này đến tận xương tủy.

    Dù đã là người dưng, nhưng tiền thân vẫn yêu thích thiếu nữ kia, vẫn âm thầm lưu ý, nhìn kỹ đối phương.

    Mãnh liệt đến mức, cho dù tiền thân đã chết, nhưng bản năng thân thể, vẫn ảnh hưởng đến Lăng Hàn hiện tại.

    - Thế nào cũng phải loại bỏ cỗ chấp niệm này, bằng không sau này có thể sẽ trở thành tâm ma, ảnh hưởng đến tiến cảnh của ta.

    Lăng Hàn nói thầm, đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, hắn tự nhiên rõ ràng tâm ma đáng sợ.

    - Vậy thì đi gặp nàng một lần, gặp xong, từ đây nàng là nàng, ta là ta!

    Lăng Hàn nói thầm, thật giống như đang đàm phán với tiền thân.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Thần Đạo Đan Tôn
    Chương 15: Quỳ xuống

    Lăng Hàn đi vào Luyện Võ Trường, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang diễn luyện võ kỹ ở giữa sân, một bộ đồng phục võ sĩ màu trắng, mềm mại như tiên, bốn phía lại có hơn mười thiếu nam thiếu nữ đang xem, nam say sưa, nữ thì cuồng nhiệt.

    Cô gái kia chính là Trầm Tử Yên, mỗi ngày nàng đều ở chỗ này tu luyện.

    Nàng quả thật rất đẹp, nhưng so với Lưu Vũ Đồng vẫn chênh lệch một bậc, huống chi kiếp trước Lăng Hàn nhìn quen mỹ nhân tuyệt sắc, tự nhiên không thể động lòng.

    Tiền thân là hạt giống si tình, nhưng dù sao đã chết, hiện tại làm chủ chính là cường giả Thiên Nhân Cảnh!

    Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một tia chấp niệm cuối cùng thuộc về tiền thân cũng tan thành mây khói, hiện tại hắn là chủ nhân của bộ thân thể này.

    Tiền thân có hai việc không bỏ xuống được, một là phụ thân, hai là Trầm Tử Yên, hiện tại hai chấp niệm hóa giải toàn bộ, tiền thân mới rốt cục "rời đi", không thể tạo thành ảnh hưởng cho thân thể này nữa.

    Kỳ thực tiền thân cũng biết mình và Trầm Tử Yên không thể có kết quả gì, bởi vậy chỉ yên lặng yêu thích mà thôi, bằng không nếu như cái chấp niệm này muốn cưới nàng làm vợ, vậy Lăng Hàn sẽ đau đầu hơn.

    - Cút ra ngoài!

    Đúng lúc này, Trầm Tử Yên ngừng lại, hướng về hắn lạnh lùng quát.

    Thật là bá đạo, Luyện Võ Trường là nhà ngươi mở sao?

    Đối với loại gia hỏa bị các loại vầng sáng bao phủ, hoàn toàn không coi ai ra gì, Lăng Hàn tự nhiên không thèm để ý, ngược lại chấp niệm đã tiêu, lấy ánh mắt của hắn mà nói, Trầm Tử Yên căn bản không thể nói là tuyệt sắc vô song, thiên phú cũng không phải mạnh đến nỗi kinh người, ngay cả tư cách để hắn nhìn nhiều cũng không có.

    Nể tình kiếp trước, hắn không để ý tới, xoay người rời đi.

    - Đứng lại!

    Có người nhảy ra ngoài, là một thiếu niên cẩm phục, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Lăng Hàn, ngăn trở đường đi của hắn, nói.

    - Không nghe Thẩm sư muội nói sao, để ngươi cút ra ngoài, cút, không phải là dùng chân.

    Hắn gọi Trình Hào, là con thứ của Trình gia, đồng thời cũng là người theo đuổi Trầm Tử Yên. Chỉ là Trầm Tử Yên chưa từng cho hắn chút màu sắc, hiện tại hắn rốt cục tóm được một cơ hội.

    Tàn nhẫn giáo huấn Lăng Hàn một trận, lấy niềm vui của Trầm Tử Yên.

    Hơn nữa, hắn cũng không phải lần đầu bắt nạt Lăng Hàn, bởi vì ở trong những người hắn có thể bắt nạt, thân phận của Lăng Hàn cao nhất, bắt nạt đến cũng có thành tựu nhất.

    Ánh mắt của Lăng Hàn không khỏi nghiêm túc, hình ảnh tiền thân bị Trình Hào bắt nạt hiện ra trước mắt, nếu Trình Hào đứng ở trong đám người thì thôi, nhưng hiện tại nếu bị hắn nhìn thấy, coi như Trình Hào không khiêu khích hắn, hắn cũng không có ý bỏ qua.

    - Ngươi muốn chết sao?

    Sát khí của hắn tràn trề nói.

    - Ha ha ha ha, Lăng gia phế vật, đây là ngươi đang uy hiếp ta?

    Trình Hào cười to nói, ánh mắt lập tức nghiêm túc.

    - Mấy ngày không thấy, lá gan của ngươi lại béo không ít, còn dám cãi lại?

    Bốn phía đều cười to, Lăng Hàn phế vật là cả học viện đều biết, bởi vậy lời nói này tự nhiên là rất buồn cười.

    Trên mặt Lăng Hàn hiện lên nụ cười lạnh lùng, đi tới chỗ Trình Hào.

    - Làm sao, muốn xin tha? Vậy thì lớn tiếng nói ra.

    Trình Hào không để ý chút nào nói.

    Đùng!

    Đúng lúc này, một cái bạt tai lanh lảnh truyền đến, làm cho tiếng cười của tất cả mọi người im bặt.

    Trình Hào một tay che mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin tưởng, vừa nãy, hắn lại bị Lăng Hàn tát một cái, bị một phế vật tát!

    Đây là nhục nhã cỡ nào?

    Hắn lập tức tiến vào trạng thái nổi khùng, trên trán gân xanh hằn lên, điềm nhiên nói:

    - Ngươi là sống thiếu kiên nhẫn sao, lại dám đánh ta?

    - Đánh không được sao?

    Lăng Hàn từ tốn nói, tiền thân là bị đối phương bắt nạt không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn chỉ là thu chút lợi tức mà thôi.

    - Ngươi thật to gan!

    Trình Hào không nghĩ tới, Lăng Hàn không chỉ không có khủng hoảng đến xin tha, lại còn mạnh miệng như vậy. Hắn vốn là giận không nhịn nổi, hiện tại sao còn nhịn được, lập tức giương tay quất tới Lăng Hàn.

    Hiện tại Lăng Hàn là Luyện Thể tầng bốn, tuy vẫn thua Trình Hào hai cảnh giới nhỏ, nhưng mọi người đều là Luyện Thể trung kỳ, lấy kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Hàn kiếp trước, chẳng lẽ còn thất bại sao?

    Tay của Trình Hào mới vừa nhấc lên, hắn cũng đã làm ra phản ứng, đùng, tay phải vung ra, đi sau mà tới trước, một cái bạt tai vững vàng đánh vào trên mặt Trình Hào, Trình Hào lảo đảo, tay tự nhiên đánh hụt.

    - Phế vật!

    Lăng Hàn lắc đầu, lấy ngữ khí bình tĩnh nói.

    Tất cả mọi người lặng lẽ, hai chữ "phế vật" này nguyên bản là nhãn mác của Lăng Hàn, nhưng hiện tại ai cũng không cười nổi, bởi vì Trình Hào quả thật bị đập hai cái bạt tai.

    Lần thứ nhất, nếu như còn có thể nói là Trình Hào bất cẩn, như vậy lần thứ hai chính là thực lực của Lăng Hàn thể hiện.

    Nhưng sao có thể có chuyện đó phát sinh, Lăng Hàn không phải phế vật của toàn bộ học viện sao?

    Trình Hào tức giận đến con mắt đỏ bừng, hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn.

    Chỉ là hắn so với Lăng Hàn, kém quá nhiều.

    Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

    Mặc hắn làm sao tấn công, Lăng Hàn luôn có thể đi sau mà tới trước, đánh cho hắn đông hạ tây va, công kích tự nhiên không rõ tự tiêu.

    - Ta nhìn ra rồi, kỳ thật thực lực của Lăng Hàn không có mạnh hơn Trình Hào, chỉ là Luyện Thể tầng bốn, tầng năm, nhưng trực giác của hắn thật đáng sợ, tay của Trình Hào hơi động, hắn liền biết đối phương sẽ đánh tới đâu, bởi vậy sớm làm ra ứng biến.

    - Luyện Thể tầng bốn, tầng năm? Không thể nào, hắn là Ngũ Hành Tạp Linh Căn, muốn đột phá Luyện Thể trung kỳ ít nhất phải sau hai mươi tuổi.

    - Mặc kệ tu vi của hắn làm sao, chỉ là sức phán đoán kia liền rất đáng sợ!

    Nhìn lâu như vậy, học sinh bốn phía cũng phát hiện "bí mật" trong đó, kỳ thực rất đơn giản, chính là Lăng Hàn dự liệu được công kích của Trình Hào, sớm làm ra phản ứng, bù đắp chênh lệch về cảnh giới.

    Nhưng Trình Hào lại bị đánh bối rối, đầu của hắn ong ong ong vang vọng, mặt đỏ như máu, sưng như đầu lợn, chỉ là một luồng phẫn nộ đang ủng hộ hắn tiếp tục công kích, nhưng hết thảy đều chỉ là phí công.

    Hắn rốt cục sợ, không dám tiếp tục ra tay.

    Nhưng Lăng Hàn sẽ bỏ qua như vậy sao?

    Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

    Hắn tiếp tục bạt tai, khóe miệng của Trình Hào bị đánh vỡ, có máu tươi chảy ra, dáng dấp cực kỳ thê thảm.

    Trong khoảng thời gian ngắn, càng không người dám tiến lên khuyên can.

    - Lần này ta nhận sai, không nên đánh nữa!

    Trình Hào cầu xin tha thứ.

    Nhưng Lăng Hàn không có ngừng tay, trước đây thời điểm Trình Hào bắt nạt tiền thân, từng hạ thủ lưu tình qua sao? Hắn lại đánh một lúc, mới nói:

    - Quỳ xuống!

    Cái gì!

    Trình Hào chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, phế vật này lại dám bảo mình quỳ xuống? Nếu hắn quỳ, không chỉ hắn mất hết mặt mũi, ngay cả Trình gia cũng bị người chê cười, dù sao hắn là con thứ của Trình gia gia chủ.

    Cái này thật quá mức rồi, dù lúc trước thời điểm hắn và ca ca bắt nạt Lăng Hàn, cũng chỉ là đánh đối phương đến vết thương chằng chịt mà thôi, nhưng quyết không dám bảo đối phương quỳ xuống.

    Chuyện này có thể gợi ra hai gia tộc huyết chiến.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)