Huyền Huyễn Thần Đạo Đan Tôn - Cô Đơn Địa Phi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thần Đạo Đan Tôn
    Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
    Chương 4758: Thích khách lại tới

    Dịch:
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Đây là nhiệm vụ một mình.

    Bởi vậy, sau khi Lăng Hàn nhận được nhiệm vụ thì lên đường đi tới Đông Hà tinh.

    Sau nhiều lần truyền tống, Lăng Hàn đã đi tới nơi cần tới.

    Đông Hà tinh, đây là tinh cầu lớn, cũng không phải tinh thể không đủ lớn, mà là cấp độ võ đạo của tinh thể không cao, người mạnh nhất cũng chỉ là Hóa Linh cảnh.

    Lăng Hàn đi tới Lưu gia chưởng quản mỏ Chân Vân kim.

    Hắn lộ ra thân phận, lập tức đạt được Lưu gia nhiệt liệthuan nghênh, bọn họ có thể không nhiệt tình hay sao? Trên tiệc tối, mấy nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi của Lưu gia liên tiếp mời rượu, chỉ cần Lăng Hàn nguyện ý, có lẽ ban đêm sẽ đưa tới cửa phòng.

    Đây chính là học viên học viện Tổ Vương đấy, chỉ cần không chết, tương lai chí ít cũng là đại năng cấp bậc Tôn Giả.

    Đối với Lưu gia mà nói, đây chính là bắp đùi cực kỳ thô to, nếu gặp được phải ôm lấy.

    Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không để ý tới, hắn hiện tại quan tâm chính là gia tăng tu vi lên cao hơn, có thể chân chính chưởng khống vận mệnh của mình.

    Hắn hỏi tới tình huống quặng mỏ nhưng Lưu gia lại biết rất ít về kẻ trộm.

    - Không dối gạt Lăng thế huynh, nhóm trộm này rất trơn trượt.

    Gia chủ Lưu gia nói:

    - Chúng ta bố trí rất nhiều nhân thủ tại quặng mỏ, nhưng bọn chúng luôn có thể tìm ra địa phương phòng thủ yếu nhất, thừa lúc vắng mà vào.

    - Chờ chúng ta phát hiện, thời điểm tập kết nhân thủ giết tới thì bọn chúng đều là đã chạy sạch sẽ.

    Cho nên, Lưu gia nắm giữ tình huống không nhiều hơn Lăng Hàn, chẳng những không biết kẻ trộm là ai, thậm chí có bao nhiêu người, người mạnh tu vi gì cũng không biết.

    Ai.

    Lăng Hàn cũng không thể trông cậy vào những gia hỏa này, hắn quyết định chính mình đi xem.

    - Lăng thế huynh, để tiểu Minh đi cùng ngươi, đúng lúc hắn cũng có việc đi tới đó.

    Gia chủ Lưu gia vô cùng tha thiết đẩy cháu của mình ra.

    Nếu như đó là cái nữ nhân, Lăng Hàn khẳng định quả quyết cự tuyệt để tránh phiền phức, nhưng nam nhân thì không cần lo lắng như vậy.

    Bởi vậy, hắn khẽ gật đầu:

    - Được.

    Lưu Minh, đời thứ ba của Lưu gia, đó là một người trẻ tuổi khí khái bừng bừng, hiện tại hắn đã có tu vi Chú Đỉnh, đặt trong gia tộc Hóa Linh cảnh, phần tu vi này của hắn không tính là thấp, chính là hậu nhân kiệt xuất nhất của Lưu gia.

    Cho nên hắn khó tránh khỏi rất cao ngạo, sau khi bị gọi tới hắn chỉ gật đầu với Lăng Hàn.

    Lăng Hàn cũng không thèm để ý, hắn bảo Lưu Minh dẫn đường, hai người xuất phát đi tới quặng mỏ.

    Quặng mỏ rất lớn, mặc dù đã khai thác mấy trăm năm, nhưng chỉ mới đào được một phần ba, nhưng liếc mắt nhìn đã phát hiện đào đi một nửa, đây là việc rất chướng mắt.

    - Lăng huynh, quặng mỏ quá lớn.

    Lưu Minh nói:

    - Lưu gia chúng ta chỉ có ba trăm người, chỉ có hai trăm bảy mươi bốn người đạt tới Tiên đồ, hiện tại phát ra ngoài tuần tra cũng không thể dò xét hết.

    - Tại sao học viện Tổ Vương chỉ phái một mình ngươi tới?

    Hắn có phần tức giận, càng mang theo chất vấn.

    A, chúng ta có hơn trăm người còn không chú ý được, một mình ngươi làm sao có thể chú ý hết?

    Lăng Hàn cười ha ha, nhưng khí thế cường đại bộc phát làm cho tâm thần Lưu Minh bị áp bách, hắn liên tục lui về phía sau.

    - Dù sao ta cũng là Chân Ngã cảnh, ngươi nên bảo trì tôn trọng thích hợp.

    Lưu Minh lộ ra vẻ sợ hãi, đó là sợ hãi với tử vong.

    Lúc trước hắn có không cam lòng mãnh liệt, rõ ràng tuổi của hắn còn lớn hơn Lăng Hàn một chút, vì cái gì Lăng Hàn cũng đã là cao thủ Chân Ngã cảnh, hơn nữa còn tiến vào học viện Tổ Vương, về sau chí ít cũng có thể trở thành Tôn Giả.

    Không phải đối phương xuất thân từ “Đế tộc” sao?

    Ỷ vào đây là lãnh địa của gia tộc, hắn cũng không có kính ý với Lăng Hàn, hắn tỏ ra rất ngạo mạn, cho đến giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên ý thức được Lăng Hàn giết hắn thì thế nào, gia tộc dám phàn nàn với Đế tộc cái gì sao?

    - Trở về đi.

    Lăng Hàn phất phất tay, hắn lười chấp nhặt với loại người này.

    Lưu Minh giật mình một cái, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.

    Lăng Hàn mở ra thần thức câu thông địa mạch, hắn đã giám thị toàn bộ vùng núi này.

    A?

    Đột nhiên Lăng Hàn ngẩn ra, cũng không phải phát hiện nhóm kẻ trộm, mà là phát hiện có người đang lặng lẽ tiến tới gần mình.

    Quỷ Ảnh bộ.

    Lăng Hàn lập tức có kết luận, người này sử dụng chính là Quỷ Ảnh bộ.

    Sát thủ Chiến Thần cung.

    Ha ha, tin tức của đám gia hỏa này thật linh hông, có thể nắm giữ tin tức của mình thật nhanh.

    Chẳng lẽ học viện có người thả ra tiếng gió?

    Lăng Hàn tin tưởng là cái sau, nếu không, không có khả năng hắn chân trước vừa tới, sát thủ Chiến Thần cung đã theo chân tới đây.

    Nhưng mà, chỉ xuất động một tên sát thủ Hóa Linh cảnh, chúng xem thường mình hay sao?

    Nhưng đối với Chiến Thần cung mà nói, sát thủ vốn chiếm cứ chủ động, có sát ý giết sơ ý, cho dù thực lực sát thủ yếu hơn cũng có thể ám sát người có thực lực mạnh hơn, huống chi hiện tại xuất động một sát thủ Hóa Linh cảnh, còn chưa đủ sao?

    Nhưng không có ai biết, thực lực Lăng Hàn bây giờ đã có thể đánh chết Hóa Linh nhị biến.

    Lăng Hàn mỉm cười, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, yên lặng chờ sát thủ kia đến.

    Một lát sau, hắn đã biết tên sát thủ kia tiếp cận.

    Không có biện pháp, cường độ linh hồn của hắn đã đạt tới cấp bậc Hóa Linh, thứ hai hắn còn có thể câu thông địa mạch, cho nên hắn có được vô số ánh mắt, thứ ba, đây cũng là trọng yếu nhất, hắn có tạo nghệ Quỷ Ảnh bộ còn vượt qua tên sát thủ.

    Cho nên, sát thủ muốn che giấu tung tích trước mặt hắn, đây không phải trò đùa hay sao?

    Tới gần, tới gần, sát thủ kia vẫn bảo trì bình thản, rõ ràng hắn là cấp bậc Hóa Linh nhưng vẫn không xuất thủ, hắn muốn tiếp cận đủ gần để tuyệt sát, từ đó Lăng Hàn không thể sinh ra suy nghĩ chạy trốn.

    Cuối cùng, tên này sát thủ đi tới vị trí thích hợp và xuất thủ.

    Xoát, một đạo hàn quang chém tới giống như có thể chém đứt thiên địa.

    Một kiếm chém tới, phốc, Lăng Hàn bị chém thành hai đoạn, máu tươi phun ra như suối.

    Sát thủ kia cười đắc ý, hắn là sát thủ Hóa Linh nhị biến, tự nhiên có thể tùy tiện chém Chân Ngã cảnh.

    Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác phía sau đau xót, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.

    Hắn quay đầu nhìn lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

    Lăng Hàn!

    Mục tiêu bị đánh chết sống lại, hơn nữa còn dùng một quyền đánh vào lưng của hắn, cũng đánh gãy bảy tám khối xương trên người.

    - Ngươi, tại sao ngươi không chết?

    Hắn không dám tin vào mắt mình, bởi vì hắn cảm giác mình đã đắc thủ.

    Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, đương nhiên hắn sẽ không nói cho đối phương biết, hắn đã sớm sử dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang mê hoặc đối phương.

    - Trước khi chết phát tin tức cho Chiến Thần cung, nói với bọn họ rằng, lần sau tới ám sát nhớ kỹ đừng có phái phế vật tới. Còn có, không bao lâu nữa, ta sẽ tìm ra vị trí Chiến Thần cung, cũng giải quyết các ngươi triệt để

    - Ngươi khẩu khí thật lớn!

    Tên sát khí nói:

    - Lịch đại Tổ Vương không thể tiêu diệt Chiến Thần cung ta, ngươi tính là cái gì chứ?

    Mặc dù hắn trọng thương nhưng tin tưởng hắn có thể giết Lăng Hàn một lần.​
     
    cdtmta thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thần Đạo Đan Tôn
    Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
    Chương 4759: Ăn trộm

    Dịch:
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Tới.

    Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.

    Ngược lại hắn đang chờ đám kẻ trộm, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, chơi với gia hỏa này cũng không sao.

    - Chết!

    Sát thủ tấn công chính diện.

    Đối với sát thủ mà nói, đây là cách làm rất ngu xuẩn.

    Thế nào là sát thủ? Chính là phát động tấn công trong bóng tối, chém giết vào thời điểm mục tiêu không phòng bị. Nếu không, bọn họ sẽ bị gọi là tử sĩ.

    Nhưng bây giờ, hắn còn cao hơn Lăng Hàn một đại cảnh giới, hắn tấn công chính diện thì thế nào, chẳng lẽ còn bại hay sao?

    Sở dĩ trước đó tiềm hành tới đây, thứ nhất, đây là bệnh nghề nghiệp, thói quen, thứ hai, cũng sợ kinh động đến Lăng Hàn, tiểu tử này vận dụng Tinh Bộ bỏ chạy.

    Xèo, xèo, hai đạo thân hình bước ra khỏi thân thể của hắn nhưng ngũ quan rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng, khí tức của hắn lại là cấp bậc Hóa Linh.

    Đây là hai đạo linh thân của đối phương.

    Phần lớn người đều đắp nặn linh thân giống chính mình, xem đây là thân ngoại hóa thân, thời điểm bản thể tu luyện, linh thân đi xử lý một chút việc vặt. Nhưng mà, đối với sát thủ mà nói, linh thân có bộ dáng gì hoàn toàn không cần để ý, chỉ cần thực lực đủ mạnh là được rồi.

    Sát thủ tấn công chính diện, hai linh thân lại công kích hai bên, bọn họ cũng không có pháp khí trong tay, linh thân vốn là do thiên địa đạo tắc cùng năng lượng tầng thứ cao hình thành, có thể nói đây là binh khí hình người.

    Lần này, Lăng Hàn có nhiều thời gian, hắn tùy ý chống đỡ, hắn muốn Hóa Linh cảnh có cường đại ở điểm nào.

    Sau khi đánh vài chiêu, hắn đã hiểu rõ chiến lực Hóa Linh cảnh.

    Quả nhiên, Quan Hạ vận chuyển cây đao sáu màu màu chính là Chân Ngã, cũng có thể nói là chuẩn linh thân, nhưng còn kém hơn chuẩn linh thân rất nhiều.

    Hai linh thân có lực công kích không tầm thường, hơn nữa cũng không phải thân thể huyết nhục, cho dù bị đánh nát, chỉ cần uẩn dưỡng trong thức hải, không bao lâu sẽ khôi phục lại.

    Sát thủ kia ỷ vào điểm ấy, hai linh thân xông tới rất phách lối.

    Đương nhiên, trong lòng của hắn cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, bởi vì hắn “ngoài ý muốn” bị đánh trọng thương, hắn không thể phát huy tất cả chiến lực, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, muốn trấn áp một Chân Ngã cảnh dễ như trở bàn tay.

    Nhưng đánh lâu như thế, hắn vẫn không chiếm được thượng phong, tự nhiên làm hắn cảm thấy sợ hãi.

    Đây là chuyện gì?

    Sau khi đánh một lúc, Lăng Hàn cảm giác tẻ nhạt không thú vị.

    Đối thủ này quá yếu, cho dù là Hóa Linh cảnh cũng không cho hắn đủ áp lực, hắn đã mò ra thực lực của đối phương.

    Là thời điểm kết thúc trận chiến đấu này.

    Lăng Hàn bộc phát khí tức đáng sợ, rốt cuộc hắn đã vận dụng tất cả lực lượng.

    Bành! Bành! Bành!

    Cho dù ngươi là linh thân hay chân thân, hắn dùng một quyền đánh bay.

    Hắn đã sơ bộ đi ra con đường của mình, cho dù quyền hay chưởng đều có thể phát huy uy lực lớn nhất.

    - Không có khả năng!

    Tên sát thủ kia kinh hô, hắn như nhìn thấy quỷ.

    Một Chân Ngã cảnh lại có thể ép Hóa Linh nhị biến như hắn chỉ có thể chống đỡ?

    Nói ra có ai tin hay không?

    Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

    - Nếu ta nói cho ngươi biết, ta từng giết bốn tên Hóa Linh nhị biến, ngươi có thể nói ta điên hay không?

    Nếu như trước khi khai chiến, người nào cũng cho rằng đầu óc Lăng Hàn bị hỏng, nhưng bây giờ, tên sát thủ kia tin tưởng không nghi ngờ.

    Hắn không chút do dự, hắn lập tức rút lui.

    Mục tiêu tất sát của Chiến Thần cung mạnh lên, Hóa Linh nhị biến không phải là đối thủ của hắn, chí ít cần xuất động sát thủ ngũ biến hoặc lục biến.

    - Còn muốn đi?

    Lăng Hàn bật cười, nói:

    - Ngươi xem thường ta cỡ nào?

    Sát thủ kia phát động Quỷ Ảnh bộ, thân thể tiến vào trong cái bóng.

    Nhưng hắn chưa đi mấy bước đã bị đấm vào mặt.

    Cái gì?

    Hắn vội vàng trốn tránh, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.

    Hắn đang dùng Quỷ Ảnh bộ, hắn còn bị Lăng Hàn phát hiện?

    Bành!

    Hắn không thể tránh được một quyền này, cho nên hắn bị đánh phun máu tươi.

    Hắn sinh ra cảm giác bất lực, cảnh sắc trước mặt sát thủ đều là màu đen, hắn không thể nhìn thấy cái gì.

    Lăng Hàn lại xuất ra một quyền, sát thủ kia bị hắn đánh chết tại chỗ.

    - Chiến Thần cung, đúng là bám dai như đỉa.

    Hắn lẩm bẩm, trước đó hắn chờ bên trong Ám Vân Địa Ngục mười năm, hắn đã sắp quên đi không ít kẻ thù, kết quả hắn vừa xuất hiện, sát thủ của bọn chúng cũng tới.

    - Tới một ta giết một.

    Hắn thu thập chiến trường và tiếp tục giám thị.

    Nhưng mà, đêm nay không có thu hoạch.

    Ngày thứ hai, Lăng Hàn nghỉ ngơi trong tiểu viện Lưu gia, nhưng lúc chiều hắn nhận được Lưu gia thông tri, nhóm kẻ trộm lại ra tay, cũng trộm sạch Chân Vân kim do Lưu gia khai thác mấy ngày trước.

    Thú vị.

    Lăng Hàn suy nghĩ, hắn chờ suốt ngày hôm qua nhưng kẻ trộm không xuất hiện, mà ban ngày hắn nghỉ ngơi trong Lưu gia lại có sự kiện mất trộm xảy ra.

    Hắn suy nghĩ một chút, mặc dù Lưu gia bố trí phòng vệ đủ kiểu, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy hình bóng của đối phương.

    Là kẻ trộm xuất quỷ nhập thần hay Lưu gia có tặc?

    Lúc đầu, Lăng Hàn không có hứng thú lớn với việc mất trộm, đây là chuyện của Đế tộc, hắn không cản trở là tốt rồi, còn bảo hắn dụng tâm làm việc?

    Nhưng bây giờ, hắn cũng tò mò, nếu thật là Lưu gia xuất hiện nội tặc, vậy gia hỏa này thật to gan lớn mật, dám ăn đen trước mặt Đế tộc.

    Ân, hắn muốn xem đó là người nào.

    Sau đó mấy ngày, hắn đều ở lại bên trong Lưu gia, dáng vẻ ta chỉ đi ngang qua sân khấu, kỳ thật ta không thèm để ý.

    Nhưng đến ngày thứ tư, Lăng Hàn sử dụng Quỷ Ảnh bộ lặng lẽ rời đi và tiến vào khu mỏ quặng.

    Hắn mở thần thức câu thông địa mạch, cũng khống chế tình huống chung quanh.

    Mấy giờ sau, hắn phát hiện một bóng người lén lén lút lút tiến vào khu quặng mỏ.

    Hiển nhiên người này hiểu rõ bố phòng của Lưu gia như lòng bàn tay, hắn đi đường vòng tránh né tất cả thủ vệ và bắt đầu trộm khai thác trộm.

    Thực lực của người này không yếu, bởi vậy, tốc độ khai thác cũng không chậm, chỉ mấy giờ hắn đã đào một khu vực núi rất lớn, bất chấp tất cả, hắn nhét tất cả tảng đá vào pháp khí không gian.

    Bình thường thợ mỏ chỉ biết đào bới khoáng thạch Chân Vân kim, cũng vứt bỏ tảng đá vô dụng, bởi vậy, tốc độ cả hai sẽ khác nhau rất lớn.

    Người này lặng lẽ rời đi, hắn không ngừng tránh né thủ vệ dò xét, hơn nữa, người này vô cùng cẩn thận, hắn lượn quanh một vòng lớn ở bên ngoài và về tới Lưu gia.

    Quả nhiên!

    Lăng Hàn thấy rõ ràng, sau khi người này tiến vào Lưu gia thì tháo khăn che mặt xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

    Lưu Minh.

    A?

    Lăng Hàn kinh ngạc, mặc dù hắn đã ngờ tới kẻ trộm cực kỳ có khả năng là người Lưu gia nhưng lại không ngờ chính là tiểu tử Lưu Minh này. ​
     
    cdtmta thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thần Đạo Đan Tôn
    Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
    Chương 4760: Thần điểu?

    Dịch:
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Lưu Minh thân là tộc nhân cực kỳ kiệt xuất đời thứ ba của Lưu gia, thậm chí tương lai có cơ hội tiếp nhận vị trí gia chủ, làm gì cần đi đào góc tường nhà mình?

    Lăng Hàn hứng thú càng lớn, hắn lặng lẽ vận dụng Quỷ Ảnh bộ, đừng nói Lưu Minh, chính là cao thủ Hóa Linh cảnh gia chủ Lưu gia cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.

    Lưu Minh nhìn trái nhìn phải, hắn mở cửa phòng và đóng chặt lại.

    Nhưng hắn cũng không biết rõ, Lăng Hàn đã lặng lẽ tiến vào trong phòng, hắn muốn xem đối phương định làm gì.

    Lưu Minh đẩy ra một cái ngăn tủ, đằng sau chính là cửa ngầm, sau khi hắn mở ra thì Lăng Hàn tiến vào trước.

    - A?

    Lưu Minh cảm giác được cái gì đó, nhưng sau khi hắn sững sốt một lúc, hắn vẫn tiến vào cửa ngầm và đóng ngăn tủ.

    Thời gian không dài, hắn nhanh chóng đi tới cuối con đường, nơi này là một cái bí thất không lớn, hơn nữa bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn đá mà thôi, trên bàn đá là một cái hộp, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.

    Lưu Minh đi đến bên cạnh bàn đá, hắn rất hưng phấn và mở hộp ra.

    Lập tức, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi hộp.

    Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, đây là một con chim nhỏ, lông vũ toàn thân bốc cháy như lửa, bản thân xinh đẹp không gì sánh được.

    - Đến, ta cho ngươi ăn.

    Lưu Minh nói, hắn đặt khoáng thạch trên bàn đá.

    Chim nhỏ lập tức nhảy ra ngoài, nó ngậm lấy một khoáng thạch và nhai nuốt sạch sẽ.

    Thì ra là thế.

    Lưu Minh trộm lấy khoáng thạch là vì nuôi chim nhỏ này.

    Nhưng tại sao hắn lại làm việc nguy hiểm như thế?

    Hứng thú?

    Hiển nhiên không thể nào.

    - Chim nhỏ, ta là phụ thân của ngươi, ngươi ăn của ta ta, dùng của ta, về sau nhất định phải nghe ta.

    Lưu Minh vừa cho ăn vừa nói.

    Chim nhỏ chỉ kêu chít chít chít chít, giống như đang thúc giục hắn cho thêm.

    Lưu Minh tiếp tục cho ăn, đừng nhìn con chim nhỏ này chỉ lớn như nắm đấm, sức ăn lại kinh người, nó đã ăn sạch khoáng thạch Lưu Minh trộm được, bụng nó không lớn thêm chút nào.

    Khó trách gia hỏa này liên tục đi ăn trộm, với sức ăn của chim nhỏ, áp lực của hắn lớn như núi.

    Lưu Minh lại bắt đầu nói nhảm, mà chim nhỏ đã buồn ngủ, hắn bất đắc dĩ đặt chim nhỏ vào trong hộp, sau đó hắn đi ra ngoài.

    Lăng Hàn xuất hiện và mở hộp ra.

    Hô! Hô! Hô!

    Con chim nhỏ đang ngủ say, hơn nữa còn phát ra tiếng ngáy.

    Lăng Hàn nhe răng, chim biết ngáy sao? Ngươi là heo sao?

    Hắn dùng ngón tay chọc chim nhỏ, nhưng chim nhỏ vẫn ngủ say không có ý tỉnh lại.

    Dựa vào, ngươi thật sự là heo sao.

    Lăng Hàn lại chọc vài cái, mới thấy chim nhỏ mở mắt, hắn có thể nhìn thấy chim nhỏ rất mệt mỏi.

    - A, ngươi không phải tên ngu xuẩn Lưu Minh kia.

    Chim nhỏ nhìn Lăng Hàn, nó mở miệng nói ra, giọng nói thanh thúy như thiếu nữ.

    - Ngươi lại biết nói chuyện?

    Lăng Hàn kinh ngạc, trước đó Lưu Minh không biết dài dòng bao nhiêu lời, nhưng chim nhỏ chỉ gọi chít chít chít chít, Lăng Hàn cũng xem đây là chim nhỏ chưa mở linh trí.

    - Ngươi đang nói nhảm sao?

    Chim nhỏ không nhịn được nói, nó bày ra dáng vẻ ông cụ non.

    - Ngươi muốn ăn đòn sao?

    Lăng Hàn lung lay nắm đấm.

    Chim nhỏ không nói, mặc dù nó rất phách lối nhưng rất thông minh, biết rõ người nào dễ trêu, người nào dễ bị lừa, mà người nào lại không nên đắc tội.

    Người trước mắt chính là Chân Ngã cảnh, mạnh hơn nàng!

    - Đúng rồi, ngươi là chủng loại gì?

    Lăng Hàn hiếu kì, Lưu Minh chắc chắn sẽ không nuôi một con chim phàm, hơn nữa con chim nhỏ này dùng tiên kim làm thức ăn, có thể thấy được nó bất phàm.

    - Đương nhiên là thần điểu.

    Chim nhỏ nói.

    - Ít lắm mồm.

    Lăng Hàn nói.

    Chim nhỏ không để ý tới hắn, vẻ mặt đầy cao ngạo.

    - Lưu Minh biết lai lịch của ngươi, xem ra còn không nhỏ, cho nên, tiểu tử này mới cung cấp nuôi dưỡng ngươi như thế, còn làm ra dáng vẻ mình là phụ thân của ngươi, đại khái là hi vọng ngươi tương lai trưởng thành sẽ trở thành cánh tay đắc lực của hắn.

    Lăng Hàn phỏng đoán.

    Chim nhỏ cao ngạo:

    - Đó là đương nhiên, người ta rất lợi hại đấy! Nhưng tên đầu đất kia giả mạo phụ thân của ta, thật sự là chết cười ta, ngu quá mức!

    Đúng thế.

    Lăng Hàn gật đầu, Lưu Minh đến bây giờ còn không biết kỳ thật trí tuệ của chim nhỏ đã sớm khai hóa, hoàn toàn không có khả năng bị hắn lừa bịp, trái lại, con chim nhỏ này mới am hiểm, Lưu Minh biến thành oan đại đầu, biến thành phiếu cơm miễn phí.

    - Uy, ngươi dùng vẻ mặt gì nhìn ta thế?

    Chim nhỏ run rẩy, ánh mắt Lăng Hàn thật đáng sợ.

    Lăng Hàn cười hắc hắc:

    - Rất lâu chưa từng ăn qua gà nướng.

    - Cút, người ta chính là thần điểu!

    Chim nhỏ lúc này bạo phát.

    - Ngươi không thấy tiểu tử Lưu Minh kia cung phụng ta hay sao, ngươi còn muốn ăn ta?

    - Hắn trông cậy vào ngươi tương lai giúp hắn đánh thiên hạ, ta lại không cần.

    Lăng Hàn nhún vai.

    Chim nhỏ nháy mắt nhìn hắn, cười khan nói:

    - Đừng, đừng như vậy, cùng lắm sau này người ta theo ngươi lăn lộn.

    - Ta không nuôi nổi dạ dày lớn như ngươi, nướng ăn mới tốt.

    Lăng Hàn nói.

    - Người ta cũng có thể ăn rất ít.

    Chim nhỏ vội vàng nói:

    - Trước đó mặc dù ta ăn nhiều như vậy, nhưng phần lớn năng lượng đều bị tích lũy, lưu lại sau này từ từ hấp thu.

    Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt cân nhắc, hắn nói:

    - Vậy ngươi có năng khiếu gì?

    - Ta biết phun lửa.

    Chim nhỏ nói.

    - Thiết.

    Lăng Hàn khinh thường, nói:

    - Bảy tiểu hài tử nhà ta, lão tam biết phun lửa.

    - Dừng!

    Chim nhỏ biểu hiện xem thường.

    - Ta phun lửa chính là ngọn lửa mạnh nhất thế gian, không gì không thiêu cháy, không có gì không dung luyện!

    - Vậy ngươi phun ra cho ta xem.

    Lăng Hàn lấy ra một khối tiên kim đặt ở trước mặt chim nhỏ.

    Chim nhỏ mở miệng phun một cái, phốc, một đạo hỏa diễm xuyên thấu qua tiên kim.

    Lăng Hàn kinh ngạc, đây là khối tiên kim tam tinh, lại bị chim nhỏ đâm xuyên qua, uy lực hỏa diễm quá mạnh.

    - Thế nào, lợi hại chứ?

    Chim nhỏ dương dương đắc ý nói.

    - Qua loa, miễn cưỡng đi.

    Lăng Hàn nói.

    - Còn miễn cưỡng?

    Chim nhỏ không phục:

    - Cho dù ngươi là Chân Ngã cảnh, có thể đập nát tiên kim tam tinh nhưng muốn tạo ra cái lỗ trên tiên kim như ta, ngươi không làm được.

    - Phải không?

    Lăng Hàn cười một tiếng, năng lượng hủy diệt phát động, hắn phát tay làm tiên kim biến mất, ngay cả cặn bã cũng không còn.

    - Móa!

    Chim nhỏ nói tục, sau đó dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát Lăng Hàn.

    Nàng vừa mới khoác lác, kết quả bị đánh vào mặt.

    - Nên biến thành chim nướng đi.

    Lăng Hàn lại nói.

    - Đừng đừng đừng!

    Chim nhỏ vội vàng đung đưa hai cánh, nói:

    - Ta theo ngươi lăn lộn, về sau giúp ngươi đánh nhau, ngươi thấy ai khó chịu, ta sẽ phun lửa đốt hắn!

    A, cuối cùng đã có giác ngộ.​
     
    cdtmta thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)