Huyền Huyễn Tham Thiên - Phong Ngự Cửu Thu - C30

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 6: Hợp tan vội vã

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    “Nói thật hay, rất công chính!”
    Nam Phong thật lòng cất lời khen. Hắn có ấn tượng rất tốt với đạo cô trẻ này, nàng ta không chỉ đối xử với hắn rất hòa nhã mà nói chuyện cũng rất công bằng, hợp lý, không vì bản than là đạo sĩ mà chê bai hòa thượng và những người luyện võ.

    Đạo cô khoát tay đáp: “Công chính là bởi ta không có lập trường.”

    “Ngươi là đạo sĩ, sao lại không có lập trường chứ?” Nam Phong khó hiểu hỏi.

    Đạo cô chỉ cười không đáp.

    Theo thời gian trôi, đám người tụ tập quanh sân càng lúc càng đông, trong số đó không ít kẻ mang tay nải, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi. Đám người này đa số còn trẻ, quá nửa đến đây để bái sư học nghệ, có điều chắc do thời gian chưa tới nên tất cả đều bị binh linh chặn lại, không cho ai vào trong sân.

    Người tới càng lúc càng nhiều, bắt đầu xuất hiện tình trạng kẻ đến sau muốn chen lên mà xô đẩy lẫn nhau. Nam Phong cũng muốn chen lên đầu nhưng bị đạo cô kéo lại.

    Nam Phong vóc dáng chưa cao, hiển nhiên bị đám người lớn che mắt: “Ta lên phía trước đi, thế mới trông rõ được.”

    “Ở đây thôi.” Đạo cô lắc đầu.

    Nam Phong chỉ đành bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ với nàng: “Hôm qua ngươi cũng tới đây phải không?”

    Đạo cô gật đầu.

    “Ngươi cũng vì Thiên Thư tàn quyển mà tới?” Nam Phong hỏi thêm, hiện giờ bên ngoài sân lớn tối thiểu cũng đã có hơn vạn người đứng chen chúc nối đuôi nhau, nhìn vậy hắn đành bỏ hẳn ý định tìm bạn của mình.

    Đạo cô lắc đầu, đáp: “Không phải, ta tới nghe giảng kinh.”

    Nam Phong không hỏi nữa, hắn không hiểu rõ tính chất của Pháp hội này lắm nên có nghe kinh cũng không có ích lợi gì.

    Lúc trước Nam Phong còn có chút không thoải mái với việc đạo cô cầm tay hắn dẫn đi, sau lại có cảm giác thích như vậy, tay đạo cô mềm mại, nắm tay nàng thực rất thoải mái.

    Gần tới giờ Thìn, những nhân vật trọng yếu của các môn phái bắt đầu vào bàn, những người này chủ yếu là nam, nữ nhân rất ít, tuổi tác thì đa phần trên bốn mươi, tính tổng số có hơn một trăm người, trong đó quân nhân chiếm đến bẩy phần, người mặc đạo bào chiếm hai phần, còn số hòa thượng khoác cà sa thì khá ít, chỉ có mười mấy người.

    Những người này sau khi vào bàn riêng của mình thì chỉ đứng trước những chiếc ghế xếp theo hướng Bắc Nam chứ không ngồi xuống, đầu đồng loạt nhìn về phía Bắc.

    Bọn họ đang nhìn cái gì, Nam Phong không rõ lắm bởi phía Bắc có đài gỗ chắn nên hắn không nhìn ra được.

    Một lát sau, trên đài gỗ có ba người xuất hiện, mặt phía tây là một lão hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ thẫm, tuổi chắc cũng phải hơn tám mươi, thân hình cao lớn, râu trắng như cước, tay cầm một cây Cửu Hoàn thiền trượng. (1)

    Ở chỗ trung tâm là một đạo sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn lãng tử, khí độ siêu nhiên, tuổi chừng ba mươi, thân vận một bộ đạo bào màu tím, trông rất nổi bật với hình rồng được thêu trên đó. Đạo quan mà kẻ này đội cũng không giống các đạo sĩ thong thương khác, trông nó như bảo tháp vậy. Tay trái y cầm một cây phất trần, cán màu vàng óng, hẳn là chế tác từ vàng ròng.

    Mặt phía Đông là một nam tử gày gò khoảng năm mươi tuổi. Người này thân vận một áo vải gai màu xám, hai tay chắp sau lưng, mặt kiên nghị không biểu cảm.

    Sau khi ba người này có mặt, đạo sỹ áo tím kia vung phất trần, đưa tay về phía những người dưới đài làm lễ ra mắt: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

    Kẻ này tu vi tinh thâm, một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn thôi cũng chấn kinh thần trí người khác, trong nháy mắt đã lấn át hết hàng ngàn hàng vạn tạp âm dưới sân. Một câu nói phát ra, cả sân lặng như tờ.

    Đạo sĩ dưới sân tức thì rối rít khom người đáp lễ.

    Đợi sau khi đạo sĩ áo tím kia quay về chỗ cũ, ngồi xuống ghế thì đám đạo sĩ dưới đài mới ngồi xuống.

    Tiếp đó, lão hòa thượng tiến lên, chắp tay trước ngực, miệng tuyên Phật hiệu: “Nam Mô A Di Đà Phật.”

    Khác hẳn câu nói chấn động tâm thần người khác của đạo sĩ, thanh âm của lão hòa thượng rất khoan hòa, biểu hiện sự giản dị, không tranh quyền đoạt vị cùng tấm lòng từ bi thương xót chúng sinh.

    Tăng nhân dưới đài chắp tay trước ngực hoàn lễ, đợi lão hòa thượng kia quay người ngồi xuống, họ cũng ngồi xuống theo.

    Người tiến lên sau cùng là nam tử già nua kia. Y nhìn xung quanh một lượt, đoạn tay trái thành chưởng, tay phải ôm quyền, hai tay chắp trước ngực rồi trầm giọng cất tiếng: “Chư vị đường xa mà tới, thực sự cực nhọc, Lâm mỗ tuyệt sẽ không để cho chư vị phải tay không mà về.”

    - Hay!
    - Lâm chưởng môn nghĩa bạc vân thiên!(2)

    - Quyết nghe theo lời Lâm chưởng môn, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!

    Người dưới đài rầm rĩ hô hào phụ họa theo.

    “Mời!” Nam tử họ Lâm một lần nữa hướng về phía mọi người làm lễ ra mắt rồi mới xoay người lại ngồi xuống.

    Ngay sau đó, bảy phần quân nhân trong sân đồng loạt ngồi xuống, chỉ nháy mắt mà thanh thế đã lấn át hết vị tăng nhân trước đó.

    Nam Phong thấp nên khi ba người trên đài đứng thì hắn còn có thể nhìn thấy, khi họ ngồi xuống thì hắn đành chịu, đang khi hắn nhón chân rướn cổ trông về phía Bắc thì đạo sĩ vận áo tím kia lần nữa rời ghế đoạn chậm rãi tiến lên nói: “Ai không mời mà tới xin sớm rời khỏi đây, tránh đả thương hòa khí.”

    “Hắn chính là Hộ Quốc chân nhân à?” Nam Phong hỏi đạo cô.

    Đạo cô gật đầu.

    “Hắn nói với ai thế?” Nam Phong thắc mắc.

    Đạo cô lắc đầu.

    “Có phải hồi sáng ngươi xuống nước nên bị lạnh không vậy?” Nam Phong nghiêng đầu nhìn đạo cô, sắc mặt nàng hiện tái nhợt, người lạnh run.

    Đạo cô nắm thật chặt tay của hắn, không nói lời nào.

    Hộ Quốc chân nhân vẫn đứng nguyên trên đài, sau một thoáng y vung tay phải, đưa hai ngón tay chỉ tới: “Đây là Ngọc Thanh Pháp hội, không cho người khinh nhờn, tới làm ô uế, còn không mau cút đi?!”

    “Người này bao nhiêu tuổi?” Nam Phong ngẩng đầu nhìn đạo sĩ trẻ tuổi đang đứng mạn Bắc đài gỗ, trẻ như vậy mà đã làm đến Hộ Quốc chân nhân, quả nhiên là thiếu niên đắc chí.

    Đạo cô chỉ cúi đầu không trả lời hắn.

    Nam Phong nhận ra điều khác thường, nghiêng đầu hỏi: “Có phải hắn đang đuổi ngươi đi không?”

    Đạo cô nắm thật chặt tay Nam Phong, vẫn không đáp lời.

    Đang khi Nam Phong định hỏi thêm thì đạo sĩ áo tím kia buông thõng tay xuống rồi xoay người trở về ngồi xuống chỗ cũ.

    Nam Phong vốn tưởng sẽ lập tức tiến hành tỷ võ, chẳng ngờ rằng sau khi Hộ Quốc chân nhân ngồi xuống thì y bắt đầu nói về kinh văn, kinh văn tên là Cao Huyền Chân Kinh, nội dung cực kỳ khó hiểu, dù Hộ Quốc chân nhân rất am hiểu kinh văn thì nghe y giải thích cũng vẫn khá mơ hồ, chỉ biết là sự lĩnh ngộ và lý giải về thiên địa âm dương rất hợp lý.

    Kẻ cảm thấy nhàm chán không phải chỉ mình hắn, Nam Phong nhìn bốn phía phát hiện tất cả mọi người đều có vẻ ỉu xìu, hơn trăm người đang ngồi ghế phía dưới kia, đạo sĩ hòa thượng còn cố giả bộ nghiêm túc chứ đám quân nhân thì cơ bản là không buồn nghe, mặt hiện rõ vẻ hết kiên nhẫn, thậm chí là ngái ngủ.

    Nhưng vẫn có người tập trung tinh thần, đó chính là đạo cô bên cạnh hắn. Nàng hết sức chăm chú lắng nghe đến độ quên luôn bản thân.

    “Đám người kia hình như không hứng thú gì mấy.” Nam Phong ngáp một cái, tối qua ngủ không yên nên giờ hắn đã thấm mệt.

    Đạo cô gật đầu cho có.

    "Khi nào thì bắt đầu tỷ võ?" Nam Phong hỏi.

    “Sắp rồi, sắp rồi.” Đạo cô gần như không hề để ý đến hắn.

    Cứ như thế Nam Phong hỏi tới hỏi lui cùng một vấn đề tới bốn năm lần, đạo cỗ vẫn cứ đáp sắp rồi, sắp rồi, nhưng kết quả là vị Hộ Quốc chân nhân kia phải nói một canh giờ mới xong. Diễn thuyết vừa xong, tức thì những kẻ ngồi ở cạnh những lều che nắng hai bên phía lối ra của ba người trên đài lẫn những người chực chờ ở phía ngoài đồng loạt nhằm phía những căn lều có biển màu tím là xông thẳng tới.

    “Sao mà phải hò hét loạn lên thế?” Nam Phong vừa ngáp vừa hỏi.

    “Đều là loại Diệp Công hảo long.(3)” Đạo cô vừa đáp vừa kín đáo lấy túi tiền từ ngực áo ra đưa cho Nam Phong: “Ta phải đi, số tiền này cho ngươi.”

    “Mai còn một ngày nữa, ngươi sẽ lại tới chứ?” Nam Phong hỏi.

    "Ta không thể đến nữa." Đạo cô xoay người cất bước.

    Nam Phong đi theo: "Tiền đưa cho ta hết, ngươi lấy gì làm lộ phí?"

    “Ta về bằng đường thủy, không cần lộ phí.” Đạo cô nói xong xoay người chỉ về phía những lều che nắng kia: “Bái sư học nghệ khó nhưng không phải không có cách, ngươi có thể qua đó thử một chút.”

    Dù thời gian ở cạnh nhau khá ngắn nhưng ấn tượng của Nam Phong với đạo cô rất tốt, hẳn nhiên có chút không muốn rời xa: “Ta theo ngươi làm đạo sĩ có được không?”

    “Mặc đạo bào thì nhất định là đạo sĩ sao?” Đạo cô cười hỏi lại.

    Nam Phong kinh hãi: "Ngươi không phải là đạo sĩ sao?"

    “Cũng không hẳn là không phải, được rồi, ta phải đi thôi.” Đạo cô quay người cất bước.

    “Ta còn chưa biết tên ngươi là gì mà.” Nam Phong kiếm cớ nấn ná không muốn rời.

    Đạo cô không có trả lời.

    Nam Phong thoáng nhìn qua túi tiền trong tay, sực nhớ ra là còn chưa nói cảm ơn người ta, tức thì buột miệng: “Cảm ơn.”

    “Người nói cảm ơn là ta mới phải.” Tiếng đạo cô từ trong đám người truyền ra.

    Nam Phong cứ thế đứng yên nhìn theo cho đến khi bóng đạo cô mất hẳn mới quay đầu nhìn về phía những lều che nắng chi chít người kia.

    Nhiều môn phái như vậy, chọn cái nào tốt đây...
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 7: Trở lại miếu đổ

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Số lều che nắng trước sau chỉ cố định hơn trăm nhưng số người đến xin thu nhận thì càng lúc càng nhiều. Trước mỗi bảng hiệu là chi chít những người, ba lớp trước bốn lớp sau, chen chúc xô lấn nhau đến độ muốn lách vào một chút cũng không được.

    Nam Phong chỉ đành bất lực đi lòng vòng ở bên ngoài, thêm nữa là hắn không biết chữ nên cũng chẳng biết người trong những cái lều kia là môn phái nào, nhưng mà có một điểm rất rõ ràng là số người đứng trước những tấm biển màu tím là nhiều nhất, tiếp đó là màu lam đậm, ít người đứng chờ nhất là lều có biển màu đỏ thẫm, nhưng dù là ít nhất cũng có mười mấy người vây quanh, hơn nữa cũng như bao kẻ khác đang vắt óc nghĩ cách để kẻ khác thu mình làm đồ đệ.

    Để đạt được mục đích, những người này không từ bất kỳ mánh khóe, thủ đoạn nào, nhưng tựu chung lại cơ bản đều giống nhau, đại khái có thể chia làm ba loại.

    Một lại là lợi dụng lòng thương hại, tranh thủ sự thông cảm, cái gì bản thân nhẫn nhục mang huyết hải thâm thù, cái gì tan cửa nát nhà vợ con ly tán, còn có thân mang trọng bệnh chẳng mất nữa sẽ thăng thiên, tóm lại là ra sức nói bản thân mình vô cùng thê thảm.

    Nam Phong vốn vẫn nghĩ mình đã rất thảm rồi, nhưng so với những kẻ này thì hắn cảm thấy mình chính lại là kẻ may mắn. Mắt thấy nhiều kẻ thê thảm hơn mình đứng trước mặt, trong đó không ít kẻ cụt tay mất chân khiến Nam Phong tự thẹn mà bỏ ý định chen vào bên trong.

    Loại thứ hai là kiểu bày tỏ sự trung thành hết mực, ra sức a dua nịnh bợ, thề thốt trên trời dưới biển, cái gì mà phụ mẫu tái sinh, cái gì ân trọng như núi, đối phương còn chưa nói đồng ý thu nhận mà bọn họ đã ghi tâm khắc cốt, cả đời không quên.

    Những lời này chỉ nghe thôi cũng đủ khiến Nam Phong nổi hết cả da gà, đánh chết hắn cũng không nói được vậy.

    Còn có một loại là thân ôm chí lớn, lòng đầy hoài bão, cái gì mà lấy thiên hạ thái bình là nhiệm vụ của mình, cái gì cứu lê dân bách tính ra khỏi vòng nước lữa, nói lời nào cũng nghĩa bạc vân thiên, nhiệt huyết sôi trào.

    Gặp phải loại này thì Nam Phong cũng chẳng dám đứng chung mà đợi, những lời đó toàn là phạm húy, nếu để Hoàng thượng nghe được thì không bắt lôi đi chém đầu mới lạ.

    Tuy mỗi môn phái tới tham gia pháp hội đều có lều riêng của mình nhưng không phải môn phái nào cũng thu nhận thêm đệ tử, có những chỗ một người cũng không nhận, ai đến xin đều đuổi đi ngay, cơ bản không cho đối phương có cơ hội được mở miệng mà bày tỏ gì.

    Nhưng cũng có chỗ thu nhận, mà còn thu nhận không ít. Trong số đó môn phái của những tăng nhân là thu nhận nhiều nhất, theo lời của bọn họ thì chúng sinh bình đẳng, ai cũng có thể thành Phật, bất kể già trẻ nam nữ, bất kể ngộ tính cao thấp , ai đến cũng không từ chối nên chỉ chốc lát thôi đã thu nhận mấy trăm người, chẳng biết những người đó đến lúc phải xuống tóc cạo trọc có bỏ chạy không nữa.

    Sau mấy lần vòng đi vòng lại, Nam Phong đã bỏ hẳn ý định gia nhập môn phái trong đầu, bởi dù hắn là ăn mày nhưng có cốt khí, tự thấy xấu hổ khi đứng chung hàng với những kẻ kia.

    Sau khi xác định chắc rằng đám Lữ Bình Xuyên không có mặt ở đây, Nam Phong liền rời khỏi hội trường. Hắn vốn còn muốn xem tỷ võ nhưng giờ đến chút hứng thú coi náo nhiệt cũng chẳng còn. Không khí Pháp hội này thực có điểm không đúng lắm, vốn phải là một trường hòa khí nhưng đạo sĩ, hòa thượng và cả quân nhân kia chẳng ai phục ai, họ đến chỗ này chỉ vì tranh đoạt Thiên Thư tàn quyển.

    Nam Phong không có chút hứng thú nào với Thiên Thư kia, thứ nhất là hắn chẳng rõ nó có lợi ích gì, thứ hai là sách của người thường hắn còn chưa đọc hiểu nổi thì nói gì đến Thiên Thư chứ.

    Rời khỏi chốn hội trường ầm ĩ, Nam Phong liền cảm thấy vô cùng thanh tịnh, tiếp đó hắn liền bắt đầu suy nghĩ nơi đến tiếp theo. Việc đầu tiên hắn muốn làm là trở lại Tây thành để hỏi thăm tin tức, nhưng giờ đang ban ngày, hắn không dám trở về, thế nào cũng phải đợi đến tối.

    Hắn bây giờ cả người đều mặc đồ mới, chỉ e có nằm dưới bóng cây cũng chẳng có ai nghĩ hắn là ăn mày, tối qua ngủ không yên nên cứ thế nằm ngủ một giấc đến lúc nhập nhoạng tối.

    Sau khi tỉnh ngủ, Nam Phong bắt đầu đi Tây thành, cả ngày nay mới chỉ ăn một cái bánh ngô nên hắn sớm đã thấy đói bụng, nhưng hắn không mua đồ ăn ở Đông thành, nguyên do rất đơn giản vì đồ ở đây rất đắt, như một đồng khi trước có thể mua đến hai bánh bột ngô ở Tây thành trong khi ở Đông thành chỉ mua được một cái.

    Trên thực tế, số tiền đạo cô để lại không ít, còn có cả mấy khối bạc vụn, bạc ở thời điểm này rất quý giá, mỗi lượng bạc có thể đổi đến tám trăm đồng tiền, vậy nhưng hắn không dám tiêu bừa số tiền kia, điều này không phải vì bản thân hắn mà là do đám Lữ Bình Xuyên và Trường Nhạc. Hắn không biết những huynh đệ tỷ muội của mình có bị quan phủ bắt hay chưa, nếu lỡ xui xẻo để bị bắt thì hắn có thể dùng tiền chuộc họ ra, lúc này tiền là vạn năng, chẳng những có thể mua nơi ăn chốn ở mà còn có thể quang minh chính đại mua mạng, chuộc người từ tay quan phủ.

    Khi đi đến chỗ giao giới giữa Đông thành và Tây thành, Nam Phong đổi hướng đi lên hướng Bắc, kế đó từ phía Bắc đi vòng qua khu vực ngôi miếu đổ. Ở sau ngôi miếu có một ngọn núi đất nhỏ, hắn liền núp ở trên núi đợi trời tối hẳn.

    Nửa canh giờ sau, khi màn đêm buông xuốn, Nam Phong xách một xâu châu chấu rồi thận trọng tiến dần về phía ngôi miếu đổ. Suốt từ đó tới giờ hắn vẫn kiên trì quan sát tình hình xung quanh ngôi miếu, tuy không hề thấy ai ra vào nhưng vẫn không thể loại bỏ tình huống có người mai phục ở bên trong.

    Trong miếu rất yên tĩnh, quanh miếu chỉ nghe tiếng côn trung mùa thu kêu.

    Phòng ốc thông thường đều có cửa sau, nhưng miếu thì không nên nếu muốn quan sát tình hình bên trong chỉ còn cách là đi tới từ phía trước.

    Trước khi bước đến cửa, Nam Phong thắt chặt lại dây giày, vạn nhất trong miếu có người mai phục thì cũng có thể chạy nhanh hơn chút.

    Nam Phong bước từng bước cực kỳ cẩn trọng về phía cửa, dù trong miếu rất tối nhưng có thể lờ mờ trông ra trong miếu không có ai, miếu trống hoác như vậy, tượng thần nằm sát tường sau nữa nên sau tượng cũng không giấu nổi người.

    - Bọn chúng đã đi rồi.

    Tiếng nói thình lình vang lên khiến cho Nam Phong lông tóc dựng đứng, nhảy dựng cả người lên, tức thì chuyển sang tư thế bỏ chạy, nhưng chạy được mấy bước hắn mới nhớ ra tiếng nói này nghe rất quen, hồi tưởng một lát mới nhận ra là tiếng lão mù tới tối qua. Lão mù vẫn ngồi ở chỗ cũ hôm qua, đúng góc chết khi nhìn từ cửa vào nên hắn mới không trông thấy lão.

    “Lão tiên sinh, là ngươi sao?” Nam Phong quay lại, hỏi xác nhận.

    “Là ta.” Tiếng lão mù từ trong điện truyền ra.

    Nam Phong bước về, nhặt xâu châu chấu ở cửa lên, bước qua cánh cửa vào đại điện đoạn hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi vậy?”

    “Ta ban ngày ra ngoài, tối không có chỗ trú chân nên mới về đây tá túc một đêm.” Lão mù đáp.
    - Lão về thật đúng lúc, ta có việc…

    Không chờ Nam Phong nói hết câu, lão mù liền cắt ngang: “Người của quan phủ đã đến đây từ sớm, còn bằng hữu của ngươi mới đây đã đi rồi.”

    Nam Phong nghe vậy thì như trút được gánh nặng: “Bọn họ khi đi có nói sẽ đi đâu không?”

    Người mù lắc đầu.

    Bởi trời quá tối nên Nam Phong không thấy lão lắc đầu, nghĩ là lão không nghe rõ liền hỏi lại lần nữa.

    “Không có, bọn chúng đi rất vội vàng.” Lão mù đáp.

    Nam Phong không hỏi thêm nữa, đầu bắt đầu tính toán xem tiếp theo nên làm cái gì.

    “Ngày hôm nay ngươi đã đi đâu?” Lão mù vừa hỏi vừa đưa tay lấy bao quần áo, mở ra.

    “Ta đi Đông thành xem Pháp hội.” Nam Phong trả lời. Bây giờ trời đã về đêm, lý ra nên tìm chỗ ngủ nhưng hắn không dám ngủ lại tại ngôi miếu này, đề phòng chẳng may quan phủ “hồi mã thương” quay lại bắt hắn.

    Lão mù lấy một cái bánh ngô từ trong bọc quần áo đưa cho Nam Phong rồi hỏi: “Ngươi đã đi chung với kẻ nào?”

    “Cảm ơn, ta không đói, lão để mình ăn đi.” Nam Phong đẩy bánh ngô trở lại, thực ra hắn rất đói rồi nhưng không lỡ lòng ăn đồ của người mù.

    Lão mù không đưa bánh lại nữa những lão cũng không cất nó đi mà để trong tay rồi hỏi lại: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ban ngày ngươi đi chung với ai?”

    “Làm sao lão biết ta có đi chung với người khác?” Nam Phong nghi ngờ hỏi.

    Lão mù cười cười, tiếp: “Ta không chỉ biết ngươi đi chung với người khác mà còn biết đối phương là nữ.”

    Nam Phong vừa định nỏi: “Có phải lão trông thấy chúng ta không?”, nhưng suy nghĩ một chút liền nuốt lời này lại, người mù thì sao trông thấy được chứ.

    “Không cần tới Đông thành nữa, càng không được gặp lại nữ nhân kia.” Lão mù nói thêm.

    “Sao lại thế?” Nam Phong nghĩ tới lui cũng không rõ làm sao lão mù biết được ban ngày hắn đã đi chung với người khác.

    - Bởi vì ả không phải là nữ nhân thực sự, đó là một con Trúc Diệp Thanh có tám trăm năm đạo hạnh…
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 8: Thâm sâu khó lường

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Faker

    Nam Phong tuy chẳng biết Trúc Diệp Thanh là thứ gì bởi Trúc Diệp Thanh là loại rắn độc chỉ phương Nam mới có, có điều căn cứ vào từ “con” và “kịch độc” mà đoán ra được Trúc Diệp Thanh là một loại rắn, thế nhưng phản ứng đầu tiên không phải là sợ mà là cảm giác lão mù đang muốn hù dọa mình.

    Có điều nghĩ kỹ lại thì đạo cô kia thực có chút kỳ quặc, đầu tiên là việc sáng sớm xuất hiện dưới sông, theo như lời nàng ta nói là xuống mò đồ, dẫu cho rằng nàng ta thực sự xuống mò đồ thì cũng không cần thiết phải mang y phục cất vào tổ chim trên cây, để bên bờ sông có phải đỡ phiền hơn không.

    Một điểm chính là tay nàng rất lạnh, cầm lâu như không thấy chút nhiệt nào. Còn nữa, trước lúc giảng kinh, vị Hộ Quốc chân nhân kia từng lên tiếng đuổi người nào đó không được hoan nghênh, khi ấy đạo cô có vẻ như rất sợ. Tính cả điểm cuối là như nàng nói là nàng đi đường thủy trở về mà không cần lộ phí.

    Rất nhiều chi tiết như thế xâu chuỗi lại cho thấy lão mù không nói xằng, đạo cô kia chính là một con xà tinh mà lại cứ u mê không biết, lại còn nằm tay nó suốt, bây giờ nghĩ tới hắn vẫn còn có thể nhớ rõ ràng bàn tay trắng mịn nhưng lạnh băng kia.

    “Sao lão biết được cô ấy là yêu quái?” Nam Phong hỏi với giọng hơi run run, nói hắn không sợ là giả, chỉ là đạo cô kia thoạt trông cũng không có vẻ gì tà ác, lại đối xử rất tốt với hắn.

    “Ta có thể cảm nhận được yêu khí của nó.” Lão mù giải thích.

    “Dung mạo cô ấy hiền hòa phúc hậu, không giống người xấu.” Nam Phong lắc đầu phản bác.

    Lão mù mỉm cười lắc đầu: “Mang hình dạng con người cũng không nhất định có nhân tính, đừng quá tin vào đôi mắt của mình.”

    “Cô ấy tuyệt đối sẽ không hại ta.” Nam Phong kiên quyết phản đối, “Ta gặp cô ấy khi ta ở cạnh mép nước, nếu như muốn hại ta thì đã kéo ta xuống rồi.”

    “Nó cần mượn dương khí của ngươi để che dấu yêu khí của bản thân nó.” Lão mù giảng giải.

    Nam Phong không lập tức nói thêm gì, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao đạo cô kia luôn nắm tay hắn, nhưng đến giờ khắc này hắn vẫn không nghĩ đạo cô kia là kẻ xấu: “Cô ấy có thể đúng là yêu quái nhưng cô ấy không muốn hại ta.”

    Lão mù cũng không kiên trì áp đặt suy nghĩ của mình nữa: “Có thể ngươi nói đúng, nhưng ngoại tộc với con người luôn khác nhau về cách nghĩ, tốt nhất là tránh xa.”

    Nam Phong vừa định tiếp lời thì bỗng nghe có tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng vào, vừa ghé đầu nhìn liền thấy bảy, tám tráng han đang ở cách đó không xa chạy vọt về phía ngôi miếu, tay những kẻ này đều cầm gậy gộc, rõ ràng là vì hắn mà tới.

    Thấy tình hình không ổn, Nam Phonh nhanh chân bỏ chạy, nhưng vừa lao ra khỏi đại điện liền phát hiện không chỉ có mấy tên hắn vừa mới thấy mà cả hai mặt đông tây của ngôi miếu đều có người tạo thế bao vây hắn.

    “Không phải sợ, quay lại đây.” Tiếng lão mù từ trong điện truyền ra.

    Thấy rõ không có cách nào chạy trốn, Nam Phong chỉ còn nước lùi vào trong đại điện, đoạn nhanh chóng móc túi tiền trong ngực áo ra: “Lão tiên sinh, ta cầu xin người một việc, nếu ta bị bắt, lão hay cầm số tiền này tới quan phủ chuộc ta ra ngoài.”

    “Kẻ tới không phải người của quan phủ.” Lão mù đáp.

    Nam Phong giật mình, trông lại thì đúng như lão mù nói, những kẻ kia không phải người quan phủ, những tráng hán này là do tiệm thuốc bỏ tiền thuê, nếu chúng bắt được hắn thì đoán chừng sẽ không buồn đưa đến nha môn mà cứ thế loạn côn đập chết hắn luôn.

    “Ngồi xuống.” Lão mù trầm giọng ra lệnh.

    “Người có cách gì sao?” Nam Phong ngồi xổm xuống, hỏi.

    Lão mù không đáp mà đưa tay trái nắm lấy tay Nam Phong, tay phải khua khua tìm khuôn mặt hắn, tìm thấy rồi liền vuốt một cái từ trên xuống dưới: “Đừng mở miệng.”

    Nam Phong chỉ cảm thấy mặt cực kỳ tê dại, đang khi định đưa tay sờ lên mặt thì có người vọt từ ngoài cửa vào, vung hai tay hất hắn ngã lăn ra đất: “Đến đây mau, ta bắt được tên này.”

    Gã này rất khỏe, Nam Phong bị đè xuống thì không cách nào thoát ra, trong lúc ấy có thêm người lao nhanh từ ngoài cửa vào, kẻ này cầm đuốc, kéo Nam Phong đứng lên rồi giơ đuốc lên soi, đôi mắt thì mở to để quan sát cho rõ.

    “Các ngươi là ai, định làm gì?” Lão mù vịn vào tường đứng dậy.

    “Thế nào rồi A Phúc?” Một gã đứng cạnh tên tiểu nhị già hỏi.

    “Ta nhìn nhầm rồi, đây không phải thằng nhóc ở miếu kia.” A Phúc thả lỏng tay nơi cổ áo Nam Phong, đáp.

    “Ngươi nhìn cho kỹ lại đi.” Thêm một kẻ cầm đuốc bước tới lên tiếng.

    “Không phải thật mà, chúng ta nhận nhầm người rồi.” A Phúc mặt ảo não, lắc đầu.

    “Chúng ta hành tẩu giang hồ cũng chỉ vì kiếm miếng ăn sống qua ngày, kính xin chư vị đừng làm khó chúng ta.” Lão mù chắp tay lên tiếng.

    “Chỗ này các ngươi không thể ở, cút mau.” A Phúc lớn tiếng xua đuổi.

    “Đã muộn thế này, chúng ta lại không có chỗ để đi, xin các vị làm phúc.” Lão mù lần nữa chắp tay cầu khẩn.

    Đám người hung hãn này làm gì có lòng bao dung, chúng lập tức xô đẩy, xua đuổi hai người ra khỏi ngôi miếu, tiếp đó kẻ thì nấp trong miếu, kẻ thì ẩn ở khu rừng phía sau, chắc hẳn muốn ôm cây đợi thỏ.

    Sau khi đi khuất tầm mắt đám người kia, Nam Phong vội vàng sờ lên mặt mình, vừa sợ hắn vừa sợ hết hồn, khuôn mặt đã biến dạng hẳn, trước đây gầy xương mà giờ mập như bánh mỳ, mũi thì tẹt xuống, đôi môi dày lên, cái quan trọng nhất là khuôn mặt chẳng có chút cảm giác nào.

    “Lão đã làm gì ta?” Nam Phong lo lắng kéo lão mù lại hỏi.

    “Chút thuật che mắt thôi, đừng lo, qua chút nữa là sẽ khôi phục nguyên dạng.” Lão mù đáp.

    Nam Phong vẫn thấp thỏm không chút yên tâm: “Có thật là có thể khôi phục nguyên trạng không?”

    “Thật.” Lão mù vừa trả lời vừa khua gậy bước về phía con đường.

    “Cảm ơn lão đã cứu ta.” Nam Phong đi theo sau lão, miệng không quên nói tiếng cám ơn.

    “Không cần nói cám ơn, đây là điều ngươi đáng được nhận.” Lão mù bình thản đáp.

    Nam Phong nghe xong có chút ngạc nhiên, sau nghĩ lại mới hiểu lời của lão mù. Đêm hôm qua hắn rót nước ấm cho lão, khi lão ho thì hắn nổi lửa giúp lão sưởi ấm, lão mù hắn vẫn ghi nhớ nên mới ra tay cứu giúp.

    “Lão tiên sinh, bây giờ người định đi đâu?” Nam Phong hỏi. Hằn dù không biết lai lịch của lão, nhưng có một điểm hắn chắc chắn, lão mù chính là một cao thủ thâm sâu khó lường, chẳng những lão có thể cảm nhận dược yêu khí cách mình cả mười dặm mà còn có thể trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn dung mạo của hắn.

    “Tìm chỗ nghỉ chân.” Lão mù đáp gọn.

    “Ta có tiền, chúng ta tìm khách sạn ở.” Nam Phong đề nghị

    Lão mù trầm ngâm chút rồi gật đầu đồng ý.

    Nam Phong nắm cây gậy gỗ của lão mù rồi đi trước dẫn đường, sau khi ra đến đường lớn hắn liền mượn đồ mồi lửa của lão mù đoạn chạy quay lại, đốt cỏ khô hai bên rìa con đường nhỏ dẫn tới ngôi miếu, việc này là nhằm cảnh báo những đồng bạn có thể còn ở trong thành, nếu như chúng thấy ánh lửa sẽ đề cao cảnh giác hơn.

    “Ngươi rất cẩn thận.” Lão mù nhận lại đồ mồi lửa, gật đầu tán thưởng.

    “Lão tiên sinh, người rốt cuộc là ai?” Nam Phong tò mò hỏi. Lão mù có thể gio tay nhấc chân một cái là đã thay đổi được dung mạo của hắn, tất nhiên là cũng có thể tự thay đổi dung mạo của lão. Tối qua hắn đã để ý đến hàm răng lão sạch sẽ lại đều tăm tắp, không giống như người năm mươi tuổi, giờ nhìn lại, người này trừ việc phải rờ rẫm là thật thì những điều cả rất có thể đều là giả, bộ dạng hay tuổi tác thực sự có thể không như hắn đã thấy, đã nghĩ.

    Lão mù dường như đoán được hắn sẽ hỏi như thế nên không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lão cũng không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “Đi thôi, trước tiên tìm chỗ ở đã.”

    Nam Phong vâng một tiếng xong lại tiếp tục nắm gậy gỗ đi trước dẫn đường.

    Sau thời gian nửa nén hương, Nam Phong dẫn lão mù đến một khách sạn đoạn bấm bụng tiêu năm đồng, thuê một gian phòng hảo hạng. Phòng hảo hạng này nằm ở hướng chính Đông, ở ngay tầng dưới.

    Vào cửa xong, Nam Phong liền đỡ lão mù ngồi xuống đoạn rót chén trà nóng đặt vào tay lão.

    Lão mù nhấp một ngụm xong bèn đặt chén trà xuống, cất lời: “Ngươi có biết vì sao ta ở lại miếu mà không rời đi không?”

    Nam Phong lắc đầu: “Không biết.”

    “Ta biết nhất định ngươi sẽ trở lại, ta ở đó đợi ngươi…”​
     
    Yanmin thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 9: Tư chất thường thường

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Faker

    Những lời mới rồi khiến làm nổi lên hai điểm nghi vấn trong đầu Nam Phong, nhưng hắn chỉ có thể hỏi dò từng bước một: “Làm sao lão biết ta sẽ trở về?”

    “Cả tối qua ta đều ở đây.” Lão mù đáp.

    Nam Phong gật đầu. Lão mù tối qua tá túc trong miếu, tự nhiên ai làm gì lão đều biết, việc gì xảy ra, tính tình ai thế nào lão cũng sẽ biết, vậy nên lão căn cứ vào những chuyện đã nảy sinh mà suy đoan hắn nhất định sẽ quay lại tìm đồng bạn.

    “Sao người lại phải ở lại chờ ta?” Nam Phong hỏi sang vấn đề thứ hai.

    Lão mù quờ quạng đoạn cầm chén trà lên, xoay xoay chén như suy nghĩ điều gì đó.

    “Có phải người muốn thu ta làm đồ đệ không?” Nam Phong thắc mắc.

    “Sao lại nói vậy?” Lão mù hỏi lại.

    Câu hỏi của lão mù khiến Nam Phong rất bất ngờ, hắn không nghĩ lão mù hắn sẽ hỏi ngược lại vậy, cũng không biết lời này của lão là có ý gì.

    Thấy hắn không đáp, lão mù liền nói tiếp cho rõ: “Vì sao ngươi lại phỏng đoán như thế?”

    Lần này thì Nam Phong đã rõ, lão mù hỏi hắn lấy căn cứ gì mà suy đoán. Việc như thế này cũng không khó hiểu, suy nghĩ và biểu đạt đôi khi gặp phải những khó khăn, một việc nghĩ trong đầu khi miệng nói ra thì ý tứ lại đổi khác.

    Hắn không đáp lời nào còn lão mù cũng không hối thúc, trái lại tay cầm chén trà bình thản chờ hắn.

    Dù biết lão mù đang đợi mình, Nam Phong vẫn trù trừ không đáp, không phải hắn không biết phải đáp làm sao mà là đang do dự xem có nên nói hay không, nói ra rồi liệu có hậu quả gì không.

    Lão mù không nhìn thấy gì nên Nam Phong liền can đảm nhìn thẳng vào lão, cố gắng tìm cách thông qua vẻ mặt lão mà nhìn ra manh mối, có điều khiến hắn không ngờ là qua một hồi lâu mà chẳng thấy lão tức giận mà trên khuôn mặt còn nở nụ cười.

    Rốt cuộc, Nam Phong cố lấy dũng khí nói ra lời thật: “Tối hôm qua ta đưa nước ấm cho người, ta còn nổi lửa lên khi người ho khan, có thể người có ấn tượng không xấu với ta.”

    “Còn gì nữa không?”. Lão mù cười hỏi.

    “Có”. Đã bắt đầu rồi thì Nam Phong không cần e ngại nữa: “Người có thấy cảm nhận được yêu khí ở nơi cách hơn mười dặm, có thể chỉ trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo của ta, hai điểm này nói rõ người có bản lĩnh nhưng người lại ra vẻ như một thầy tướng số, hiển nhiên là do không muốn người khác biết thân phận thật, thế mà trước mặt ta người lại thể hiện bản lĩnh, thế nên ta mới đoán người muốn thu ta làm đồ đệ.”

    Lão mù đặt chén trà xuống, vui mừng gật đầu, nói gọn: “Hiếm có.”

    Nam Phong dậy nhấc bình trà rót đầy chén của lão mù đoạn quay lại chỗ cũ đặt bình trà xuống rồi ngồi đợi lão mù nói chuyện tiếp.

    Lão mù cũng không có nói gì ngay mà đưa tay cầm chén trà rồi chậm rãi xoay xoay nó, theo hành động của lão, nước trà từ trong chén từ từ tràn ra khỏi miệng chén rồi tụ lại thành một đóa hoa sen xinh đẹp ở trên không, đóa hóa nở ra bảy cánh, sinh động y như thật.

    Khi Nam Phong còn đang kinh hãi tròn mắt nhìn, đóa sen từ nước trà kia đột nhiên hóa thành một cây tên băng dài ba tấc. Lão mù khẽ động cánh tay phải, tức thì tên băng bay vụt đi, xuyên thủng bức tướng phía Đông rồi biến mất không thấy tăm tích.

    Nam Phong đã sớm biết lão mù là cao nhân nhưng không ngờ lão lại lợi hại như thế, chẳng những có thể khiến nước trà tụ lại thành hoa sen mà còn có thể trong nháy mặt hóa nước thành tên băng sắc bén xuyên thủng cả tường.

    Lão mù đặt chén trà xuống đoạn bình thản nói: “Ta thực muốn để ngươi đi theo ta, nhưng ta không thể thu ngươi làm đồ đệ.”

    “Vậy người để cho ta đi theo làm gì?” Nam Phong nghi hoặc hỏi. Công phu lợi hại của lão tự nhiên hắn muốn học, nhưng phàm là việc kiểu này đều phải hỏi lý do, công phu là bản lĩnh giữ nhà, sao phải dạy không công cho kẻ khác chứ.

    Lão mù thở dài đáp: “Ta có một việc rất quan trọng cần làm, nhưng ta không nhìn thấy gì nữa rồi nên cần ngươi giúp ta.”

    “À.” Nam Phong gật đầu, căn cứ theo cách nói của lão mù thì hắn không khó khăn để nhận ra lão bị mù chưa lâu, còn chưa thể thích nghi hoàn toàn với cuộc sống của một người mù.

    “Có một số điều hẳn phải nói cho ngươi biết trước, ngươi đi theo ta cũng không an toàn, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.” Lão mù nói đến đâu thì dừng lại đôi chút đoạn lại nói thêm: “Nhưng ngươi cũng sẽ có thu hoạch, ta dù không thể thu ngươi làm đồ đệ nhưng vẫn có thể dạy ngươi một chút bản lĩnh, kiếm sống qua ngày tuyệt không phải việc khó, dương danh lập van cũng có thể.”

    “Được, ta đồng ý đi theo người.” Nam Phong trịnh trọng tỏ thái độ, lúc trước sở dĩ hắn chưa đồng ý đi theo lão mù vì hai người chưa hiểu gì mấy về nhau, hắn không thể nhận không sự giúp đỡ của người khác, tương tự thế hắn cũng sẽ không giúp ai không công. Bây giờ lão mù đã nói rất rõ ràng rằng không thể nhận hắn làm đồ đệ, hay nói trắng ra là trao đổi, ngươi giúp ta làm việc còn ta dạy bản lĩnh cho người, việc này thì hắn có thể chấp thuận được.

    Lão mù gật đầu: “Trong bao quần áo có bánh ngô, ngươi ăn đi.”

    Nam Phong đúng là đang đói bụng nên không khách khi lấy hai cái bánh ngô từ trong bao quần áo của lão ra hai cái bánh ngô, đặt một cái vào trong tay lão: “Lão tiên sinh, người cũng ăn đi.”

    “Ta không đói, ngươi giữ ăn đi.” Lão mù đặt bánh ngô lên bàn đoạn nói tiếp: “Nói ta biết, ngươi định học gì?”

    Vừa nghe câu này, Nam Phong lập tức thấy tinh thần tỉnh táo: “Người biết những món công phu nào ta?”

    “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là muốn học gì.” Giọng lão mù vẫn bình thản, không hề có chút lo lắng nào.

    “Ta tính học yêm kê.” Nam Phong cười đáp.

    Lão mù bất đắc dĩ lắc đầu, yêm kê chính là thiến gà trống, là một nghề cùi bắp, tự nhiên là Nam Phong không thực tâm muốn học, chẳng qua là nói quá lên thế để ép lão.

    “Mới đây người dùng môn võ công nào vậy?” Nam Phong hỏi.

    “Đó không phải võ công mà là Đạo thuật.” Lão mù đáp.

    “Người là đạo sĩ sao?” Nam Phong có chút bất ngờ.

    “Đã từng là.” Lão mù chậm rãi gật đầu.

    “Đạo thuật mà người mới dùng khi nãy, có thể dạy cho ta không?” Nam Phong hỏi. Thứ khác thì không biết chưa chiêu vừa rồi của lão mù đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.

    “Theo tư chất của người thì có khổ tu sáu mươi năm cũng không chắc có thể sử dụng Ngự Thủy thuật kia.” Lão mù lắc đầu đáp.

    Nam Phong vốn đang tràn đầy hy vọng trong lòng, nghe lời lão mù xong thì hệt như bị giội một thùng nước lạnh khiến cả người hắn đơ cứng ra: “Người sao biết tư chất ta không tốt?”

    “Tối qua ta đã dùng linh khí thử qua”. Lão mù vừa lắc đầu vừa tiếp: “Trong số các ngươi có năm đứa tư chất rất tốt, đáng tiếc ngươi không ở trong số đó.”

    Nam Phong nghe thế liền chuyển buồn sang vui, hỏi: “Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, bọn họ tốt cũng được, sau này có thể đỡ ta một phen, à phải rồi, chúng ta có bảy người, năm tốt, vậy có một không tốt là người nào?”

    “Tư chất là do trời ban, tốt nhất là mười phần, năm đứa kia đều đạt bẩy phần trở lên. Ngươi chỉ được năm phần, xem như là bình thường. Đáng thương cho thằng nhóc trộm gà kia, e là ba phần cũng chẳng được. ” Lão mù đáp.

    “Người nói Bàn Tử à.” Nam Phong cười nói.

    Lão mù gật đầu, nói thêm: “Ngươi cũng không phải buồn chán quá, thường nói cần năng bổ chuyết, huống hồ ngươi thông minh cẩn thận, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch.”

    “Được, ta nhớ kỹ rồi.” Nam Phong biết lão đang an ủi hắn, có điều, hắn vốn chẳng có khái niệm, định nghĩa gì về cái gọi là thiên phú, thất vọng là do hắn nghĩ mình sau này chẳng có cách nào để học những pháp thuật lợi hại trong tay lão mù.

    “Cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi.” Lão mù vừa đứng lên vừa nói.

    Nam Phong lập tức đứng dậy, bước tới dẫn lão đến giường sưởi, giúp lão trải chăn nệm cẩn thận đoạn lại bưng nước tới giúp lão rửa chân. Hắn làm những việc này xuất phát từ thực tâm, những thứ khác không nói, chỉ tỉ dụ nhưng nếu không có lão mù thì hiện giờ đoán chừng hắn đã bị tiểu nhị của tiệm thuốc đánh chết rồi, về tình về lý đều phải cẩn thận mà chăm sóc người ta.

    Chiếc giường sưởi ở giữa phòng khá lớn, chiếm cả diện tích phần phía bắc phòng, nằm nhiều người cũng được, Nam Phong nằm trong còn lão mù nằm phía ngoài.

    Lão mù nằm xuống cái liền im lìm không cựa quậy, Nam Phong trái lại ngủ không nổi, cất tiếng: “Lão tiên sinh, sau này ta đi theo người, dù sao cũng phải có một cái tên để xưng hô chứ.”

    “Ngươi có thể gọi ta là sư phụ.” Lão mù đáp lấy lệ.

    “Người không nhận ta làm đồ đệ, ta lại phải gọi người là sư phụ, thế không phải là ta thiệt thòi lắm sao.” Nam Phong oán thán.

    “Ngươi cũng có thể gọi là tiên sinh.” Lão mù tiếp lời.

    “Thôi bỏ đi, vậy quá khó đọc.” Nam Phong nói.

    Thật ra hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như tuổi thật của lão mù, tu vi chính xác của lão hay chuyện quan trọng mà lão muốn làm là gì, còn có cả việc rốt cuộc thì Thiên Thư tàn quyển là vật thế nào.

    Nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được, những điều trên để đó sau này hỏi, nếu hỏi cả đống chuyện như vậy sẽ làm lão mù thấy phiền toái, vạn nhất không cho hắn đi theo thì hỏng bét, thời gian còn nhiều, từ từ hắn sẽ biết…​
     
    Yanmin thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tham Thiên
    Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
    Chương 10: Tam Thanh, Cửu Bộ

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: kethattinhthu7

    Năm đồng tiền xài cũng không phí, giường sưởi nhóm lên, chăn đệm sạch sẽ, nằm trên giường rất thoải mái, so với cảnh mưa dột gió lùa ở phá miếu(*) thật cách nhau một trời một vực.

    (*) Miếu đổ nát.

    Ngoài người thoải mái nhưng chưa chắc trong lòng cũng sẽ thoải mái, vì không biết huynh đệ tỷ muội đang ở đâu nên Nam Phong rất lo lắng, không biết bọn họ có bị bắt hay không, có đồ ăn không, có tìm được chỗ ở không.

    Trằn trọc thật lâu, Nam Phong vừa mới mơ màng ngủ được một lúc, khi tỉnh giấc thì trời đã sáng. Không biết lão mù dậy từ lúc nào, đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài ngẩn ra đến xuất thần.

    Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Nam Phong làm là sờ mặt mình, lão mù không gạt hắn, mặt hắn lúc này đã khôi phục như cũ.

    Mặc dù Nam Phong không lên tiếng nhưng lão mù biết hắn đã tỉnh:

    – Thời gian còn sớm, ngươi cứ ngủ thêm một lát.

    – Không ngủ nữa, không ngủ nữa.

    Nam Phong mặc quần áo đứng dậy, bước xuống đất, mang theo bình trà ra trước quán rót nước nóng, sau đó rót nước cho lão mù rồi lấy chậu ra ngoài lấy nước, bưng tới cho lão mù rửa mặt.

    Đợi lão mù rửa mặt xong, hắn lại mua điểm tâm(*) cho lão mù, rồi tiếp tục giặt quần áo cho lão.

    (*) Đồ ăn sáng.

    Lão mù có chút ái ngại, muốn tự mình giặt nhưng Nam Phong không đồng ý, nói lão cái gì cũng không nhìn thấy, với người bình thường thì những chuyện này rất dễ nhưng đối với người mù như lão lại rất khó khăn.

    – Lão tiên sinh, sau này ta gọi ông là sư phụ được không?

    Nam Phong vừa giặt quần áo vừa hỏi.

    Lão mù gật đầu.

    Lúc lão mù gật đầu, mặt lão lộ ra chút áy náy, điểm này Nam Phong thấy được trong mắt lão. Lúc trước lão mù không thu hắn làm đệ tử có nói “không thể thu”, từ điểm này cho thấy, không phải lão mù không đồng ý thu hắn mà lão có vấn đề khó xử và băn khoăn khác.

    Có rất nhiều vấn đề Nam Phong muốn hỏi lão mù, nhưng có một số chuyện hắn không thể hỏi. Như lai lịch và tuổi thật của lão đương nhiên không thể hỏi, nếu lão muốn, ắt sẽ chủ động tự nói ra. Lão mù định làm gì cũng không thể hỏi, điều này thuộc phạm vi hắn không nên biết, nếu muốn hỏi, chỉ có thể hỏi một số chuyện râu ria bên ngoài.

    – Sư phụ, ngày hôm qua con ở phía đông thành thấy có mấy môn phái thu đồ đệ. Màu sắc điều phúc(*) bọn họ treo lên khác nhau, màu có đến mấy loại, con hỏi đạo cô kia thì nàng nói màu sắc điều phúc đại biểu cho tu vi môn phái mạnh hay yếu, được thành lập lâu hay mới. Sư phụ, màu sắc của tu vi là cái gì?

    Nam Phong hỏi.

    (*) Điều phúc: loại bảng làm bằng giấy hoặc vải treo dọc (như câu đối), bên trên có ghi chữ (như biển quảng cáo hiện nay).

    Lúc này, lão mù vừa mới ăn xong điểm tâm, súc miệng xong mới đáp:

    – Linh khí tu hành của Đạo gia có tổng cộng chín bộ, mỗi thời kỳ khác nhau có cách gọi không giống nhau. Bây giờ Đạo gia công nhận chín bộ là Động Thần Bộ, Cao Huyền Bộ, Thăng Huyền Bộ, Động Huyền Bộ, Tam Động Bộ, Đại Động Bộ, Cư Sơn Bộ, Động Uyên Bộ, Thái Huyền Bộ.

    – Dạ.

    Nam Phong đáp, chứng tỏ đang chăm chú nghe.

    Lão mù nói tiếp:

    – Đó là chín cách gọi chính thống của Đạo gia, nhưng người thường không nhớ hết, không phân biệt rõ được nên căn cứ màu sắc linh khí phát ra của người tu hành không giống nhau để phân chia. Khí tức đạo nhân Động Thần Bộ phát ra có màu hồng (đỏ) nhạt, khí tức phát ra của người có tu vi Cao Huyền có màu hồng, Thăng Huyền màu hồng đậm, Động Huyền màu lam (xanh da trời) nhạt, Tam Động màu lam, Đại Động màu lam đậm, Cư Sơn màu tử (tím) nhạt, Động Uyên màu tử, Thái Huyền màu tử đậm, cứ phân như vậy thì dễ nhớ kỹ hơn.

    – Con đang nghe, con đang nghe.

    Nam Phong dừng giặt đồ, lên tiếng báo mình đang nghe.

    – Người thường lấy ba màu hồng, lam, tử để phân chia cao thấp của tu vi linh khí nhưng người trong Đạo môn không thể phân chia qua loa như vậy. Ngươi nhất định phải nhớ quy nghi của Đạo môn, người có tu vi thuộc ba bộ Động Thần, Cao Huyền, Thăng Huyền gọi là đạo trưởng, người có tu vi thuộc ba bộ Động Huyền, Tam Động, Đại Động gọi là pháp sư, người có tu vi thuộc ba bộ Cư Sơn, Động Uyên, Thái Huyền gọi là chân nhân.

    Lão mù nói tiếp.

    – Dạ.

    Nam Phong lên tiếp đáp lời, có điều đáp thì đáp vậy nhưng hắn vẫn không nhớ rõ cách gọi chính thống lão mù vừa giảng. Hắn chỉ nhớ, lấy tu vi từ thấp đến cao theo thứ tự là hồng, lam, tử. Hồng là đạo trưởng, lam là pháp sư, còn tử là chân nhân.

    Lão mù nói đến đây trở nên hăng hái, tiếp tục giải thích thêm một số kiến thức cơ bản:

    – Mỗi bộ trong chín bộ này đều có kinh văn tu hành, sáu bộ kinh văn đầu tiên của tam tông thì giống nhau nhưng ba bộ sau thì lại khác, các tông đều giữ kín, không truyền ra ngoài.

    – Tam tông?

    Nam Phong đang nghe thì hỏi ngang.

    – Đạo gia chia thành ba nhánh là Ngọc Thanh Tông, Thái Thanh Tông, Thượng Thanh Tông. Mặc dù cùng một thiên đạo nhưng lại thờ tổ sư khác nhau, Ngọc Thanh Tông thờ tổ sư là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thanh Tông thờ tổ sư là Đạo Đức Thiên Tôn, Thượng Thanh Tông thờ tổ sư là Linh Bảo Thiên Tôn.

    Lão mù kể như thuộc lòng bàn tay.

    Vốn Nam Phong định hỏi lão mù thuộc tông nào nhưng lời chuẩn bị thốt ra thì cố nén lại. Tối hôm qua hắn có hỏi lão mù có phải đạo sĩ không, lão mù đáp “đã từng”, điều này cho thấy hiện tại lão không phải là đạo sĩ nữa. Chỉ có hai khả năng dẫn đến lão không phải là đạo sĩ nữa, một là tự mình rời đi, hai là bị đuổi ra, bất kể thuộc trường hợp nào cũng không thể hỏi, nếu hỏi sẽ thành giống như vạch trần vết sẹo của người khác.

    – Hôm qua Hộ Quốc chân nhân nói hình như là Cao Huyền chân kinh. Cao Huyền chân kinh này có phải là kinh văn tu hành của đạo sĩ Cao Huyền Bộ như lời sư phụ nói?

    Nam Phong hỏi.

    – Phải.

    Lão mù gật đầu:

    – Ngọc Thanh Tông cực kỳ bài xích với ngoại tộc, cho dù lên đàn giảng pháp cũng không cho bọn họ nghe giảng.

    Nam Phong không hỏi nữa, tiếp tục giặt đồ, phơi quần áo xong thì ra trước quán ăn điểm tâm. Nơi này cách phá miếu và tiệm thuốc xảy ra chuyện không xa, không ít người biết chuyện xảy ra vào đêm hôm trước nên trong quán cũng có đàm luận. Nghe qua ít câu thì hình như quan phủ chưa bắt được người, bọn họ chẳng qua chỉ làm cho có, không thực sự bỏ thời gian ra để truy bắt hung thủ.

    Tin tức này làm Nam Phong rất vui, không bị quan phủ bắt được là tốt rồi. Vốn cả bọn đều là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, ở chỗ nào cũng giống nhau, chỗ tiếc duy nhất là không được ở cùng một chỗ.

    Ăn điểm tâm xong, lão mù bảo muốn ra ngoài xem bói nhưng bị Nam Phong giữ lại. Trên người hắn còn tiền, lão mù không cần thiết phải ra ngoài lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm.

    – Sư phụ, người tới Trường An có việc hay chỉ đi ngang qua?

    Nam Phong hỏi.

    – Làm chút chuyện.

    Lão mù đáp.

    – Có cần con dẫn sư phụ đi không?

    Nam Phong lại hỏi.

    Lão mù khoát tay:

    – Không cần, sau khi trời tối, ta tự đi được.

    Do rãnh rỗi, lão mù chủ động kể một số chuyện trên giang hồ. So với đạo cô kia, cách nhìn của lão mù hoàn toàn bất đồng, lão cho võ học mặc dù diễn sinh từ kinh văn của Đạo gia và Phật gia mà ra nhưng lại thiếu hụt sự hiểu biết và vận dụng âm dương ngũ hành nên vĩnh viễn không cách nào so sánh với đạo thuật và thần thông được. Tất nhiên, võ nhân có thể xuất hiện vài tuyệt thế cao thủ, thậm chí có thể sát thần diệt quỷ. Nhưng chuyện này không phải do võ học lợi hại mà là do bản thân võ nhân đó có thiên phú dị bẩm. Người như vậy, nếu không học võ mà lĩnh hội, luyện tập đạo pháp, thành tựu tu vi ắt đạt đến mức cao hơn.

    Lão mù nói qua về giang hồ, võ công, đạo thuật, yêu quỷ, thần phật. Đối với Nam Phong, những thứ này là một thế giới vừa xa lạ lại vừa mới lạ.

    Vừa kể chuyện, giảng giải, lão mù vừa nêu một chút quan điểm của mình. Đối với ngoại tộc, lão mù cũng rất bài xích nhưng không đến mức căm thù đến tận xương tủy. Đối với Phật giáo, thái độ của lão như đối với khách nhân từ xa đến, tương đối khoan dung ôn hòa hơn.

    Theo như lời đạo cô, sở dĩ nàng có thể công chính(*) là vì nàng không có lập trường. Lão mù cực kỳ sùng bái Đạo gia, với lão, Đạo gia mới là chính thống của Hoa Hạ(**), đạo pháp mới là kỹ nghệ lợi hại nhất.

    (*) Công bằng, chính trực; (**) Tên cũ của Trung Quốc.

    Về tu hành, so với người khác, cách nhìn của lão mù cũng có sự khác biệt. Đối với lão, quan trọng nhất của tu hành không phải là tu thân mà là tu tâm, nếu tâm không thể trong sáng như gương, hoàn toàn thông suốt thì dù tu vi linh khí có cao tới đâu cũng không thể đạt đến thượng thừa.

    Qua một ngày tiếp xúc, Nam Phong phát hiện tận sâu trong lòng lão mù vẫn chưa thể yên ổn, vẫn còn buồn bực không vui, có lẽ là do mắt lão bị mù. Dù vậy, sự thật lão mù rất dễ gần, quen thuộc rồi thì nói chuyện rất thoải mái.

    Bất giác trời đã tối, lão mù cầm mộc trượng muốn đi ra cửa.

    – Sư phụ, con đi theo người.

    Mặc dù biết lão mù là cao thủ nhưng Nam Phong vẫn không yên lòng để lão một mình ra ngoài.

    – Ngươi đi làm gì, thêm phiền!

    Lão mù khoát tay.

    – Con dẫn người đến nơi rồi sẽ quay lại.

    Nam Phong nói muốn cùng đi.

    Lão mù suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

    Nam Phong vui vẻ, nhanh nhẹn mở cửa phòng:

    – Sư phụ, cẩn thận bậc cửa.

    Lão mù bước ra, Nam Phong đóng cửa phòng, nắm mộc trượng đi phía trước dẫn đường, rời khỏi khách sạn thì hỏi:

    – Sư phụ, ta đi chỗ nào?

    – Nghĩa địa phía tây thành…​
     
    Yanmin thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)