FULL  HOT  Huyền Huyễn  Dị Giới Thái Cổ Thần Vương - Full - Tịnh Vô Ngân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thái Cổ Thần Vương
    Tác giả: Tịnh Vô Ngấn
    Chương 192: Thanh nhi

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các + Atula
    Nguồn: Iread

    Sau khi mấy người Tần Vấn Thiên và Âu Phong bước vào trong cơn gió lốc, những người khác vì tinh thần quả trên người của Vương Tiêu nên đã tiến hành một trận va chạm mang tính hủy diệt. Trận này khiến cho toàn bộ người của Vương gia đi theo Vương Tiêu đến đây đều chết hết, nhưng những người khác lại phải trả bằng cái giá còn thê thảm hơn thế. Có khoảng hơn hai mươi người đã bị giết chết.

    Thậm chí cả Yêu Sênh của Thiên Yêu tông và Sư Khôi của Thú Vương điện cũng bị thương nặng.

    Kết cục của cuộc chiến đấu có thể nói là vô cùng thê thảm. Bọn họ rốt cuộc vẫn không ngăn cản được Vương Tiêu bước vào trong cơn gió lốc. Vương Tiêu đứng trong cơn lốc quay đầu lại, ánh mắt quét qua mọi người khiến cho tất cả đều cảm thấy toàn thân nổi từng cơn ớn lạnh.

    Những người đến cùng với Vương Tiêu đều chết, có thể biết Vương Tiêu tức giận tới cỡ nào. Sợ là bây giờ Vương Tiêu cực kỳ hận bọn họ, muốn giết quách đi cho hả giận.

    Vương Tiêu cũng đã đến chỗ tiên trì, bước vào được trong tiên trì cuối cùng. Còn những người khác lại lần lượt tìm đường quay trở về. Đã có bảy người bước vào tiên trì nên những người khác không còn cơ hội nữa. Cuộc thí luyện tiên trì lần này xem như đã kết thúc rồi.

    Tần Vấn Thiên hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài cả. Hắn đang chìm đắm vào trong tu hành.

    Vào ngày thứ sáu sau khi hắn bước vào trong tiên trì, chín đường Luân Mạch tinh thần trong cơ thể cuối cùng cũng mở rộng ra đến cực hạn, điên cuồng xoay tròn. tinh thần chi lực vô tận rót vào trong, chỗ chín đường Luân Mạch giao thoa đã hóa thành một cơn lốc vô cùng đáng sợ, tiếng vang ầm ầm cực lớn phát ra bên trong cơ thể hắn.

    Giữa cơn gió lốc có một dòng xoáy từ từ xuất hiện. Cuối cùng, chín đường Luân Mạch đã hóa thành những giọt nước thông qua nguyên lực tinh thần của cơn lốc xoáy. Từng giọt chảy về phía dòng xoáy kia.

    Cơn lốc xoáy hội tụ thành hình, lại hóa thành một vật chứa, từng giọt liên tục nhỏ xuống dưới đó. Cuối cùng, hội tụ thành tinh trì. Đó chính là Nguyên Phủ đang dần được sinh ra.

    Nguyên Phủ đang dần dần diễn hóa thành hình, nhưng cơn lốc kia lại không hề có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại lại càng ngày càng mạnh lên. Trong tiên trì có lực lượng khủng bố điên cuồng trùng kích về phía tinh môn thứ ba trong não hải của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên lúc này phải nhất tâm nhị dụng, không chỉ cần phải ngưng lại Nguyên Phủ mà còn phải trùng kích tinh môn, bởi vì hắn muốn kết nối với Tinh Hồn thứ ba.

    Chỉ khi ngưng tụ được Tinh Hồn thứ ba ngay lúc vừa đột phá Nguyên Phủ cảnh, lập tức chia Nguyên Phủ ra làm ba, thì mới luyện thành ba Nguyên Phủ hoàn mỹ nhất. Tần Vấn Thiên không muốn bỏ qua cơ hội như thế.

    Nguyên lực tinh thần khổng lồ như thế đúng là thứ thích hợp nhất để trùng kích tinh môn, so với việc dựa vào Tinh Vẫn thạch thì xác suất thành công của nó cao hơn nhiều. Không lâu sau Tần Vấn Thiên đã mở được tinh môn thứ ba. Sau đó hắn cảm giác của hắn bắt đầu theo cột đá tinh thần bay ngược lên hư không.

    Bởi vì thú linh nên Tần Vấn Thiên nhanh chóng cảm giác được sự tồn tại của mấy ngôi sao Võ Mệnh trên tầng trời thứ năm.

    Tần Vấn Thiên đã sớm có lựa chọn về ngôi sao Võ Mệnh thứ ba này. Vì ngôi sao Võ Mệnh này mà Tần Vấn Thiên thậm chí không thử trùng kích ngôi sao Võ Mệnh của tầng trời thứ sáu luôn.

    Đế Yêu Tinh Hồn xếp thứ nhất trong Chiến Thú phổ, có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó. Đối với người tu luyện Yêu Thần biến như Tần Vấn Thiên mà nói thì ngôi sao Võ Mệnh này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

    Cảm giác của Tần Vấn Thiên nhanh chóng đi đến trước Đế Yêu Tinh Hồn kia. Nguyên lực tinh thần điên cuồng ngập tràn yêu khí dữ dội, yêu tinh nằm giữa trời sao tràn ngập cảm giác uy nghiêm giống như chiến thú tinh thần thời thượng cổ vậy.

    Tần Vấn Thiên đã lựa chọn muốn liên kết với nó không chút do dự. Từng chút tinh quang soi rọi xuống, chiếu lên người Tần Vấn Thiên. Không lâu sau, bầu trời phía trên đầu Tần Vấn Thiên bừng lên Tinh Hồn thứ ba phát ra ánh sáng màu vàng vàng chói lóa. Sau đó, cả ba Tinh Hồn cùng phóng ra. Trên chín tầng trời, vầng hào quang của ba ngôi sao Võ Mệnh cùng chiếu xuống, trực tiếp rót thẳng vào trong cơ thể của Tần Vấn Thiên mở ra Nguyên Phủ.

    Vòng xoáy mà chín đường Luân Mạch tinh thần hội tụ điên cuồng rèn luyện nguyên lực tinh thần rồi hóa thành dịch tích, chảy vào trong Nguyên Phủ. Dịch tích ba màu nhỏ vào trong Nguyên Phủ khiến Nguyên Phủ dần dần giãn nở ra.

    Tam sắc dịch tích là ba loại lực lượng khác nhau, phân biệt rất rõ ràng, không ngừng áp chế Nguyên Phủ ở ba chỗ Nguyên Phủ trì.

    Ba loại kéo dài này không ngừng biến hóa. Tần Vấn Thiên thầm cảm khái. Nếu như không phải đang ở trong tiên trì thì e là khó mà tìm được điều kiện thích hợp để tu hành Cửu Phủ Tinh quyết thế này như thế.

    Không biết đã qua bao nhiêu ngày, Tần Vấn Thiên mở to mắt ra. Tuy ở trong tiên trì nhưng lúc này hắn lại mệt mỏi vô cùng vì tốn tâm thần quá sức.

    - Thành công rồi.

    Tần Vấn Thiên bật cười thật tươi. Sau đó hắn cuộn bức họa đồ đấy lại, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Chỗ ba Nguyên Phủ tọa lạc trong cơ thể được tam sắc dịch trích lấp đầy. Hơn nữa Nguyên Phủ nối liền với cửu mạch, làm cho toàn thân hắn có một loại cảm giác căng tràn sức mạn. Tâm niệm khẽ động, thân thể của hắn dần dần lơ lửng, đã có thể ngự không phi hành đucợ rồi.

    - Cảm giác này thật kỳ diệu.

    Tần Vấn Thiên mỉm cười. Lần đến thành Yêu Sơn này có thể nói là đã thành công tốt đẹp. Nay hắn cần phải bỏ ra chút thời gian để làm quen với cảnh giới và củng cố tu vi.

    Tần Vấn Thiên còn định tiếp tục tu hành nhưng lại thấy ánh sáng tinh thần ở xung quanh lúc này đang nhạt dần. Lực của tinh thần bao phủ tiên trì tiêu tan. Tần Vấn Thiên ngẩng dầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra Âu Dương Cuồng Sinh và Mạc Khuynh Thành đều đã đi ra và đang nhìn về phía mình.

    Mà lại có một thân ảnh xuất trần đứng ở một trong số những cột đá tinh thần kia. Đó lại là cô gái xinh đẹp truyệt trần ở bên cạnh cung chủ Tiên Trì cung.

    Cô vẫn lạnh lùng như thế, tùy ý đứng ở đó giống như không phải là người ở chốn phàm trần mà có phần hòa hợp với cảnh đẹp tựa như tiên bồng này, tựa như muốn hòa vào trong đó.

    - Hết thời gian rồi.

    Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng. Cô cúi đầu xuống liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái.

    - Đã hết rồi sao?

    Tần Vấn Thiên thấy có phần tiếc nuối. Hắn cảm thấy thời gian sao mà ngắn quá, hắn còn muốn củng cố tu hành và cũng hy vọng có thể mượn tinh thần chi lực khổng lồ ở đây để đi thăm dò ký ức trong ngôi sao nhỏ kia. Nhưng điều khiến hắn buồn bực là vừa mới tu hành xong thì đã hết thời gian rồi.

    Muốn tiếp tục ở lại đây tu hành thêm một khoảng thời gian quá. Nếu như vậy thì thu hoạch một ngày của hắn còn hơn cả mười ngày ở bên ngoài.

    Có điều trông thấy thần sắc lạnh lùng của cô gái ấy thì hắn biết chuyện này là tuyệt đối không thể. Đi ra khỏi tiên trì, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói:

    - Thế nào rồi? Muội có tiến bộ gì không?

    - Uhm. Đã đến Nguyên Phủ cảnh tầng hai rồi.

    Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu nói.

    - Ha ha. Xem ra lần này chúng ta đều có tiến bộ cả.

    Âu Dương Cuồng Sinh cười nói. Hắn cũng đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, nên có chút hứng phấn.

    Tần Vấn Thiên nhìn về phía mấy người Âu Dương Cuồng Sinh và Huyền Âm điện, bọn họ đều vui vẻ mỉm cười.

    - Có điều tên gia hỏa Vương Tiêu kia cũng tấn cấp Nguyên Phủ cảnh rồi, cũng đã rời đi không lâu. Sau này ngươi phải cẩn thận với kẻ này, thế lực của Vương gia ở thành Binh Châu rất mạnh, rất có thể sẽ dần giành được quyền lực lớn ở Vương gia đấy.

    Âu Dương Cuồng Sinh mở miệng nói với Tần Vấn Thiên.

    Các thế lực lớn cấp bá chủ của chín châu thành, bất luận là tông môn hay là thế gia cũng đều vô cùng to lớn. Trong đó có rất nhiều hậu bối trẻ tuổi ưu tú, nhưng đám người ở trên chưa chắc sẽ chú ý đến toàn bộ hậu bối. Chỉ có những người có thiên phú xuất chúng mới có thể nhận được sự chú ý của những người ở trên. Ngươi muốn nắm được quyền lên tiếng thực sự trong tông môn hoặc gia tộc thì nhất định phải tiến bộ liên tục. Loại bỏ những người cạnh tranh cùng thế hệ thì sẽ thu nhận được sự chú ý của những người phía trên nhiều hơn.

    Nếu không thì cho dù ngươi có chết đi rồi thì có lẽ cũng chỉ có người thân thiết với ngươi như cha mẹ ngươi mới để ý mà thôi. Về phần những người đứng ở đỉnh cao thì họ chỉ ngó qua một cái, nhưng cũng chẳng để ý đến nhiều. Khôn sống mống chết. Tranh đấu trong các thế lực lớn còn tàn khốc hơn nhiều so với trong tưởng tượng, với thiên phú mà Vương Tiêu thể hiện ra thì tương lai rất có thể sẽ trở thành nhân vật tiêu biểu nhất trong lứa trẻ tuổi của Vương gia.

    - Ừ.

    Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Hắn sẽ tạm thời nhớ kỹ tên của Vương Tiêu.

    - Đi thôi.

    Cô gái kia vẫn lạnh lùng kiệm lời như cũ. Sau đó cô nhảy một cái, dẫn đường đi ở phía trước, rời khỏi khu thí luyện này. Lúc đến thì muôn vàn khó khăn, lúc đi lại thông thoáng cả đoạn đường. Không bao lâu sau, bọn họ đã đến được cung điện chỗ cửa vào tiên trì.

    - Âu Dương.

    Mấy người Khương Đình đang đợi Âu Dương Cuồng Sinh ở bên ngoài, thấy hắn bước ra thì lập tức mỉm cười.

    - Khương Đình, vị hôn thê của ta.

    Âu Dương Cuồng Sinh mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên.

    - Khương Đình, đây là bằng hữu của ta, Tần Vấn Thiên.

    Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu với Khương Đình. Từ trong miệng của Âu Dương hắn đã biết được, Khương Đình chính là người của Khương gia ở thành Phong Châu. Khương gia cũng thuộc hàng thế gia cấp bá chủ, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn ở thành Phong Châu.

    Khương Đình đánh giá Tần Vấn Thiên. Cô đã biết rõ tính cách của Âu Dương Cuồng Sinh. Tên gia hỏa này cực kỳ kiêu ngạo. Nếu hắn đã muốn kết bạn với Tần Vấn Thiên thì cũng đủ chứng minh một điều Tần Vấn Thiên nhất định phải có một chỗ phi phàm.

    Cô cũng khách khí mỉm cười gật đầu với Tần Vấn Thiên. Tư thái của cô cực kỳ ưu nhã, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.

    - Lần này đa tạ Tiên Trì cung đã khoản đãi. Xin cáo từ.

    Âu Dương Cuồng Sinh quay lại mỉm cười nói với cô gái lạnh lùng kia. Có điều đối phương vẫn lạnh như băng và không hề đáp lại. Bọn họ bất đắc dĩ đành mang theo yêu thú của mình rời đi.

    Bên ngoài Tiên Trì cung, mọi người cáo biệt lẫn nhau. Tần Vấn Thiên nhìn mấy người Âu Dương Cuồng Sinh rời đi. Hắn lại khẽ gật đầu với người của Huyền Âm cung, rồi sau đó cưỡi bạch hạc rời đi cùng với Mạc Khuynh Thành.

    Người thiếu nữ dẫn đầu Huyền Âm điện nhìn bóng hình bạch hạc bay xa dần, trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần không nỡ.

    - Đi thôi.

    Người thiếu nữ khẽ nói một tiếng, rồi sau đó bọn họ cũng cưỡi yêu thú bay lên, dần dần đi xa mất.

    Trong một tòa cung điện, Thanh Mị tiên tử ngồi ở đó. Cung chủ Tiên Trì vẫn ở bên cạnh bà, mà cô gái lạnh lùng kia cũng đã đến.

    - Concó thích không?

    Thanh Mị tiên tử thấy cô gái lạnh lùng kia xuất hiện thì thấp giọng hỏi.

    - Không biết.

    Cô gái lạnh lùng nhẹ nhàng lắc đầu, có phần nhu thuận. Cũng chỉ có lúc ở trước mặt Thanh Mị tiên tử thì cô mới có thể như thế.

    - Không thích cũng không sao. Trước tiên con cứ đến bên cạnh hắn, chỉ cần để ý đến sự an toàn của hắn là được. Thanh Nhi, để ý đến an nguy của hắn cho tốt nhé.

    Thanh Mị tiên tử mỉm cười nói, khiến cho cung chủ Tiên Trì cung ở bên cạnh cũng có phần ghen tị. Chỉ có ở trước mặt Thanh Nhi sư muội thì sư tôn mới thể hiện ra vẻ dịu dàng như thế.

    Cô biết Thanh Mị tiên tử yêu thương Thanh Nhi sư muội nhất. Hôm nay lại để cho Thanh Nhi sư muội đi bảo vệ người thiếu niên kia, có thể thấy được rằng Thanh Mị tiên tử rất xem trọng người thiếu niên kia.

    Tình cảm của sư tôn đối với Thương Vương thật sự rất sâu đậm.

    - Được.

    Cho dù Thanh Nhi vẫn lạnh lùng, ít nói khi đối mặt với Thanh Mị tiên tử nhưng ánh mắt của Thanh Mị tiên tử vẫn luôn luôn nhu hòa như thế. Một người đã quen thuộc với tính cách của Thanh Nhi như bà đương nhiên sẽ không trách Thanh Nhi rồi.

    - Con phải nhớ rằng không phải chuyện gì cũng giúp hắn, nếu hắn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa con thì cũng không cần phải để ý làm gì. Chỉ có những lúc hắn thật sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì con mới có thể ra tay.

    Thanh Mị tiên tử mỉm cười dặn dò:

    - Còn có điều này. Đừng để lộ thân phận của con.

    - Thanh Nhi biết rồi.

    Cô gái xuất trần đó khẽ gật đầu, ghi nhớ lại những điều mà Thanh Mị tiên tử nói. Có điều đàn ông thật sự đều sẽ dẻo mồm dẻo miệng hay sao?

    - Đi đi.

    Thanh Mị tiên tử gật đầu, sau đó trên lưng Thanh Nhi xuất hiện một đôi cánh xinh đẹp, chậm rãi vỗ cánh. Thân ảnh của cô lóe lên một cái, rồi biến mất trong chớp mắt, tốc độ kinh khủng vô cùng!​
     
    bachcusy, inthenight and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thái Cổ Thần Vương
    Tác giả: Tịnh Vô Ngấn
    Chương 193: Trở về

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các + Atula
    Nguồn: Iread

    Trên bầu trời nước Sở trong xanh bát ngát, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống không gian, thi thoảng điểm xuyết một vài dải mây trắng nhẹ.

    Một con bạch hạc đáp xuống từ trong mây và lao nhanh trên không trung nước Sở. Thiếu niên tuấn mỹ và thiếu nữ khuynh thành sóng vai đứng trên lưng bạch hạc, vạt áo phấp phới tung bay trong gió.

    - Trở về rồi.

    Tần Vấn Thiên nhìn hoàng thành rộng lớn. Thời gian hai tháng dường như thật lâu.

    Trong lần đi xa này Tần Vấn Thiên đã đi qua rất nhiều quốc gia. Lúc ở thành Yêu Sơn của hoàng triều Đại Hạ, hắn từng có một trải nghiệm phi phàm. Đó có lẽ là lần kinh qua nguy hiểm chân chính đầu tiên ở bên ngoài của hắn, cũng là bước chân đầu tiên hắn đặt trên con đường tiến đến vũ đài hoàng triều Đại Hạ.

    Khi thí luyện ở tiên trì, Tần Vấn Thiên mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên. Một vài nhân vật vĩ đại ở nước Sở mà đặt ở bên ngoài thì cũng chỉ là hạng rất bình thường mà thôi.

    Đám người Âu Dương Cuồng Sinh hay Vương Tiêu ở trong nước Sở thì đều là những kẻ vô địch ở cấp tu vi dưới Nguyên Phủ cảnh, thậm chí còn có thể đấu với những người có tu vi Nguyên Phủ cảnh thông thường.

    Hay là nhóm kiếm khách Yến Châu do Mộ Bạch Phi đứng đầu cũng có thể giải quyết loại người như Tư Không Minh Nguyệt và Âu Thần dễ như trở bàn tay.

    Trong lần đi xa lần này Tần Vấn Thiên còn tìm ra bí mật của Đế Thương, đây là thu hoạch lớn nhất của hắn. Tóm lại, những gì trải nghiệm ở tiên trì có thể là phần quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.

    Bạch hạc bay vòng quanh không trung trên học viện Đế Tinh, không ít người ngẩng đầu nhìn lên, thấy bạch hạc của Mạc Khuynh Thành thì đều trợn to đôi mắt.

    Sau khi khơi lên sóng to gió lớn ở hoàng thành nước Sở, Tần Vấn Thiên mai danh ẩn tích suốt hai tháng, thì ra là ở cùng với Mạc Khuynh Thành.

    Vì Mạc Khuynh Thành vốn đã ít xuất hiện trong học viện Đế Tinh nên không ai phát hiện ra. Còn Tần Vấn Thiên, sở dĩ hắn bị coi là “mất tích” là vì trước đó hắn được quá nhiều người chú ý, hơn nữa thời điểm này còn đang rối ren, bằng không thì việc ra ngoài rèn luyện vài tháng chỉ là một chuyện bình thường như cơm bữa.

    - Sao học viện Đế Tinh lại trở thành thế này?

    Tần Vấn Thiên ở trên lưng bạch hạc nhìn thấy học viện Đế Tinh thay đổi hoàn toàn thì thần sắc trở nên khó coi, một luồng lửa giận trào lên trong lòng hắn.

    Bạch hạc đáp xuống sân của Tần Vấn Thiên, một lát sau, Cố lão, Mạc Thương, Nhược Hoan, Phàm Nhạc và Tần Dao đều đến.

    - Về rồi.

    Cố lão nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành thì ý cười lóe lên trong đôi mắt tang thương. Dường như ông đã già đi nhiều so với thời điểm trước khi Tần Vấn Thiên ra đi.

    - Ngoại công.

    Mạc Khuynh Thành cũng phát hiện ra điểm ấy, cõi lòng cô hơi thắt lại.

    - Lão sư, trong học viện xảy ra chuyện gì vậy?

    Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Thương với ánh mắt đầy nghi hoặc. Vì sao học viện Đế Tinh lại thay đổi nhiều đến thế? Rất nhiều nơi đều biến mất cứ như đã bị san thành đất bằng vậy.

    - Nhạc Hàn Sơn dẫn người của Thương Vương cung làm đấy. Nhạc Thanh Phong chết đi mà Nhạc Hàn Sơn lại không tìm thấy thứ mà họ muốn, nên đành phải lấy học viện Đế Tinh ra trút giận. Đáng tiếc là hắn xới tung cả học viện Đế Tinh lên mà vẫn không tìm được thứ gì, cũng không thể tra ra hung thủ giết chết Nhạc Thanh Phong, cuối cùng hắn chỉ đành thất thểu bỏ đi.

    Mạc Thương đáp xong, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên ánh nhìn lạnh lùng.

    Thương Vương cung, Nhạc Hàn Sơn, hắn nhất định sẽ không quên!

    Nhạc Hàn Sơn không hề hoài nghi Tần Vấn Thiên, bởi vì hắn không hề quen biết và không hiểu gì về Tần Vấn Thiên cả. Hắn thấy Nhạc Thanh Phong đánh Tần Vấn Thiên bị thương thì đinh ninh rằng Nhạc Thanh Phong mạnh hơn đối phương nhiều nhiều, làm sao có thể liên tưởng đến Tần Vấn Thiên cho được.

    Còn việc Nhạc Thanh Phong có hoài nghi học viện Đế Tinh hay không thì chỉ có một mình hắn biết. Hắn biến học viện Đế Tinh thành tan hoang như thế, thì chỉ sợ dù không hoài nghi nhưng cũng muốn phát tiết hết lửa giận trong lòng.

    - Thế cục hoàng thành hiện nay ra sao rồi?

    Tần Vấn Thiên lại hỏi. Trước lúc hắn đi thì thế cục đang giằng co cực kì ác liệt.

    Quả nhiên, sau khi nghe hắn hỏi thì Mạc Thương cau mày và trầm giọng đáp:

    - Không tốt lắm. Tần phủ dẫn quân gây áp lực lớn cho hoàng thất, hoàng thất muốn mau chóng diệt trừ mối uy hiếp từ học viện Đế Tinh, lại thêm Cửu Huyền cung gây khó dễ, học viện Đế Tinh bây giờ đang nằm trong tình cảnh nguy cơ trùng trùng.

    - Không chỉ thế, ngoài Cửu Huyền cung ra, ta hoài nghi trong hoàng thành còn thế lực khác đến từ hoàng triều Đại Hạ, chỉ là họ chưa xuất đầu lộ diện mà thôi.

    Cố lão nói tiếp. Nếu hắn đã nói vậy thì ắt đã phải nắm chắc phần nào, hoàng thành hiện nay như đang bao phủ một tầng mây bão.

    - Khuynh Thành, con theo ta về gặp người trong nhà trước đã.

    Cố lão nói với Mạc Khuynh Thành:

    - Còn Vấn Thiên, ngươi đừng quan tâm đến chuyện bên ngoài, cứ an tâm mà tu hành đi.

    - Vâng.

    Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành gật đầu. Sau đó Mạc Khuynh Thành đi cùng Cố lão. Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Hắn hơi gật đầu như có vẻ vui mừng, thế nhưng cũng không nói gì mà chỉ vỗ vai Tần Vấn Thiên rồi quay người đi khỏi.

    Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan, Nhược Hoan tỷ vẫn xinh đẹp và gợi cảm như xưa, chỉ là hình như thiếu đi chút gì so với trước kia, tựa như là…sức sống.

    Không sai, rõ ràng Nhược Hoan không còn vẻ nhiệt tình hừng hực như trước nữa. Cô của trước kia luôn thỏa thuê đùa giỡn với đời và ngập tràn chờ mong với tương lai. Thế nhưng giờ đây cô đã mất đi người bạn lâu năm Đại Sơn. Học viện Đế Tinh gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, liên tục bị Thương Vương cung ức hiếp, thế mà một thành viên của học viện Đế Tinh như cô lại chẳng thể nào phản kháng. Cảm giác này khiến cho Nhược Hoan vô cùng khó chịu, thế nhưng cô còn có thể làm được gì? Dường như chỉ có thể cười vui miễn cưỡng mà thôi.

    - Nhược Hoan tỷ.

    Cảm nhận được tâm trạng nặng nề của Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên than thầm và lòng hắn thì vô cùng khó chịu. Hắn còn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Nhược Hoan. Khi ấy ở thành Thiên Ung, Nhược Hoan chạy trên đỉnh tường, thân mình cực kì khêu gợi cho người ta cảm giác ngập tràn sức sống.

    Tần Vấn Thiên bước lên phía trước, ôm chầm lấy Nhược Hoan.

    Lúc hắn buông ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Hoan bừng lên nụ cười đầy suy ngẫm. Cô nhìn Tần Vấn Thiên và nói:

    - Tiểu tử thối, dám ngang nhiên sàm sỡ sư tỷ thế à?

    - Ai bảo tỷ xinh đẹp như thế chứ?

    Tần Vấn Thiên cười nói.

    - Miệng mồm ngọt xớt.

    Nhược Hoan liếc Tần Vấn Thiên rách mắt. Sư đệ này của cô dường như đã lột xác khỏi thiếu niên một năm về trước, khí chất toàn thân đều đổi thay rồi.

    - Sư tỷ.

    Phàm Nhạc đi về phía Nhược Hoan, dang rộng hai tay, ánh mắt dịu dàng trong vắt, cũng muốn ôm cô một cái.

    - Mập mạp chết bầm, ngươi có giỏi thì tiến lên nữa đi.

    Nhược Hoan bật ra một câu rồi nhìn Phàm Nhạc với vẻ cười như không cười. Mập mạp nói với vẻ tủi thân tội nghiệp:

    - Sư tỷ, tỷ đừng bất công như thế chứ.

    - Ai bảo ngươi không tuấn tú bằng Tần sư đệ.

    Nhược Hoan cười khanh khách rồi cất bước rời đi. Cô nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẫn mạnh khỏe là đủ rồi.

    Phàm Nhạc cười khổ. Thế nhưng khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên thì ánh mắt hắn lại lóe lên đầy gian xảo:

    - Lão đại, đi đâu thế? Có tiến triển gì với Mạc đại mỹ nhân không?

    Nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của mập mạp, Tần Vấn Thiên nhỏ giọng mắng:

    - Mập mạp, tu hành tới tu vi nào rồi?

    - Luân Mạch cảnh đỉnh phong, chậm hơn ngươi một chút.

    Phàm Nhạc nhún vai. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên hơi kinh ngạc, thế nhưng khi nhớ đến năng lực nhìn trộm tu vi người khác của Phàm Nhạc thì hắn lại thoải mái ngay. Xem ra tên mập chết giẫm này đã nhìn ra mình tiến vào Nguyên Phủ cảnh rồi.

    - Thế mà còn không mau về tu luyện đi.

    Tần Vấn Thiên cười nói.

    - Yên tâm đi, mập mạp ta là thiên tài, còn sợ không đuổi kịp ngươi hay sao?

    Phàm Nhạc lắc lư thân mình tròn trĩnh, nghênh ngang đi mất. Bấy giờ Tần Vấn Thiên mới nhìn về phía Tần Dao rồi dịu dàng nói:

    - Tỷ.

    Nói đoạn, Tần Vấn Thiên ôm chặt lấy Tần Dao.

    - Lớn đầu rồi mà còn ngả ngớn, để ta đi làm cho ngươi chút gì ăn.

    Tần Dao liếc Tần Vấn Thiên trắng mắt. Cô vẫn xinh đẹp và trẻ trung như xưa.

    Một cái bóng trắng muốt chạy ào tới. Tiểu Hỗn Đản nhào nhảy thẳng vào lòng Tần Vấn Thiên.

    - Tiểu tử này lớn nhanh ghê.

    Tần Vấn Thiên xoa đầu Tiểu Hỗn Đản, hình như cái đầu của nó không to ra thì phải. Không biết có phải đến khi biến thân thì mới hiện ra không.

    Sau khi trở về học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên cực kì khiêm tốn, chỉ lặng lẽ tu hành trong viện của mình. Nay đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, hắn càng phải củng cố tu vi của mình để thích ứng với cảnh giới mới này.

    Rất ít người trong hoàng thành biết Tần Vấn Thiên đã trở về, hoặc là bọn họ căn bản không hề biết Tần Vấn Thiên đang làm gì. Dường như đã lâu lắm rồi họ không nghe thấy cái tên ấy, trong trí nhớ của họ, hình bóng hắn đã dần dần phai nhạt đi rồi.

    Thời gian sẽ xóa nhòa kí ức của một người trong lòng mọi người, cho dù hắn có quá khứ huy hoàng tới đâu đi chăng nữa. Chung quy ai cũng có cuộc sống của chính mình với vô vàn điều cần phải quan tâm. Ngươi phải xuất hiện một lần nữa, thì may ra người khác mới nhớ rằng có một người như ngươi từng tồn tại trên đời.

    Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua, thi thoảng trong hoàng thành lại có những trận chiến đổ máu xảy ra, mà huyết chiến giữa hoàng thất và học viện Đế Tinh là thường thấy nhất.

    Đường Thanh Tửu là một con đường tập trung rất nhiều tửu lâu ở hoàng thành, con đường này tuy hẹp nhưng lại dài tới hàng vạn mét, hai bên đường mọc đầy tửu lâu san sát nhau, tòa thấp nhất cũng phải hai tầng. Rất nhiều người thích uống rượu ngoài ban công của tửu lâu, vừa uống rượu vừa nói chuyện tràng giang đại hải, vừa ngắm nhìn người đến người đi, vui thú biết chừng nào?

    Đường Thanh Tửu nằm rất gần học viện Đế Tinh, mà lúc này đây khu vực này đã bị học viên của học viện Hoàng Gia chiếm cứ. Bọn họ thậm chí còn ở ngay đây để giám thị nhất cử nhất động của học viện Đế Tinh.

    Lúc này, trong một tửu lâu im ắng không hề có vẻ huyên náo ngày trước, Diệp Nhiên của Diệp gia và Vưu trưởng lão của học viện Hoàng Gia đang uống rượu trên bàn rượu ngoài ban công. Trên bàn rượu ấy còn mấy thanh niên khác, trong đó có một người mặc áo trắng, rõ ràng chính là Diệp Vô Khuyết. Hắn vẫn phong độ ngời ngời, xuất sắc bất phàm chẳng khác gì trước kia.

    - Vô Khuyết, chúc mừng ngươi bước vào Nguyên Phủ cảnh tầng hai.

    Vưu trưởng lão mời Diệp Vô Khuyết một chén, trong lòng âm thầm khâm phục thanh niên này. Hắn đã đạp Thu Mạc xuống để leo lên hạng bốn trong kinh thành thập tú, giờ đây thực lực lại tiến thêm một bước lên Nguyên Phủ cảnh tầng hai, quả thực là đáng quý.

    - Mất nhiều thời gian như vậy mới có thể đột phá được một cảnh giới, chẳng có gì đáng để chúc mừng. Tư Không bước vào Nguyên Phủ cảnh mới là việc đáng để chúc mừng.

    Diệp Vô Khuyết nhìn sang Tư Không Minh Nguyệt bên cạnh rồi mỉm cười mà nói.

    Tư Không Minh Nguyệt lại rất bình tĩnh, không hề tỏ vẻ vui mừng chút nào. Hắn nâng chén uống rượu cùng Diệp Vô Khuyết, trong ánh mắt có tia nhìn sắc bén lóe lên.

    Để giúp hắn chữa lành vết thương, Tiêu Luật đã phải trả một cái giá quá đắt. Tư Không Minh Nguyệt hồi phục lại thì được phúc trong họa, bước thẳng vào Nguyên Phủ cảnh.

    Vết thương của hắn lại là do Tần Vấn Thiên ban tặng, hắn làm sao có thể quên mối nhục ngày hôm đó? Hắn muốn đánh với Tần Vấn Thiên thêm một trận nữa. Giờ đây hắn đã kết nối với ngôi sao Võ Mệnh thứ ba, là một ngôi sao vô cùng lợi hại, cho dù Tần Vấn Thiên đã bước vào Nguyên Phủ cảnh thì hắn cũng tin rằng mình có thể đánh một trận ra trò.

    Đáng giận là Tần Vấn Thiên lại mai danh ẩn tích, trước đây không lâu nghe đồn là hắn đã trở lại, không biết tin tức ấy có thật hay không.​
     
    bachcusy, inthenight and buinhi99 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)