FULL  Hài  LS Q.Sự Thâu hương - Mặc Võ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 4: Xảy ra chuyện.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Lúc sáng sớm, Đơn Phi đang mơ đẹp, chợt nghe cửa phòng vang lên tiếng "cạch", chớp mắt giọng nói oang oang của Đặng Nghĩa đã truyền đến: - Đơn Phi, sao ngươi còn chưa dậy?

    Đơn Phi thở dài, cuối cùng cũng mở mắt ra, tỉnh giấc mộng, hắn ý thức được mình bây giờ không phải là chủ nhân của nhân dân, mà là người hầu của Tào gia, làm việc và nghỉ ngơi của người hầu là do chủ nhân quyết định.

    Ông trời xem ra rất ưu ái hắn, ở thời đại kia hắn muốn làm người hầu cũng không được, hiện giờ cuối cùng cũng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

    - Dậy sớm như vậy làm gì? Đơn Phi ngồi trên giường, cau mày nói:
    - Lão Đặng...

    - Phải gọi tiểu Đặng. Đặng Nghĩa lập tức cải chính.

    Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Đơn Phi ít nhiều cũng biết chút thói quen của Đặng Nghĩ, tiểu tử này nhìn có vẻ già nua, nhưng lại đặc biệt thích giả bộ nai tơ, còn muốn so đo việc xưng hô và tuổi hơn cả nữ nhân.

    - Ta nói Tiểu Đặng Tử. Đơn Phi sửa lại xưng hô, thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của Đặng Nghĩa, mỉm cười nói: - Không phải ta có bệnh sao, ngươi lại nói với bọn họ giống như lần trước, bây giờ đã làm việc thì quá không nhân đạo rồi phải không?
    Ông trời cho Đơn Phi thân phận của một người hầu, nhưng hắn chắc chắn phải nhàn hạ, thời gian này thương thế đã đỡ nhiều rồi, nhưng hắn luôn lấy cớ này để tắc trách.

    - Hôm nay không được. Đặng Nghĩa sáp lại gần phía trước, nói: - Hôm nay Đổng quản gia đích thân qua hỏi ngươi rồi, bảo ngươi lập tức đi gặp ông ấy.

    - Làm cái gì? Đơn Phi có chút bất ngờ.

    - Làm sao ta biết, có phải là thấy ngươi không làm việc được, chuẩn bị đuổi ngươi đi không? Vậy thì ngươi thảm rồi, cũng không có chỗ dưỡng già rồi.
    Đặng Nghĩa nói một cách bi quan.

    Đơn Phi thì lại có chút mừng rỡ, thầm nghĩ có phải tiểu tử này từng bị trúng độc của bảo hiểm dưỡng lão hay không, tuổi còn trẻ đã suy nghĩ đến hậu sự? Không đợi hắn hỏi lại, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Đại tiểu thư, Đơn Phi người này nha, rất chịu khó, làm việc cũng được coi là nhanh nhẹn...

    Trong lúc nói, một người dáng vẻ dài như bí đao thong thả bước vào, nhìn thấy Đơn Phi đang ngồi trên giường, tròng mắt lập tức nhìn có vẻ còn to hơn cả dưa hấu.

    Đơn Phi áo vẫn không có buộc lại, giày mới đi một chiếc, đang dùng một ánh mắt rất không chịu khó nhìn sang, thấp giọng nói: - Đặng Nghĩa, đây là...
    - Đổng quản gia... Đơn Phi hắn còn chưa khỏe hắn, hôm nay nghe nói ông tới, gắng gượng ngồi dậy... Đặng Nghĩa trán toát mồ hôi, cúi đầu khom lưng đi lại, đang muốn thay Đơn Phi giải thích một phen, đột nhiên há to miệng, nhìn về phía sau Đổng quản gia, giật mình nói: - Đại tiểu thư?

    Người đang đứng ngoài cửa ngọc dung vi hách, khẽ cắn răng, đang nghiêng đầu nhìn về một bên, chính là đại tiểu thư Tào Ninh Nhi.

    Tào Ninh Nhi nhìn thấy phía xa có nô tỳ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, trong lòng hơi buồn bực, ánh mắt đẹp đẽ liếc qua, đám người này vội vàng đi làm việc của mình, chỉ là khó nén được sự kinh ngạc trong lòng.
    Những năm gần đây, đại tiểu thư tuy nói đối với tôi tớ Tào gia cũng không khiển trách nặng nề, nhưng đích thân đến chỗ ở của tôi tớ thì là lần đầu tiên.

    Đổng quản gia cũng rất lúng túng, một người khác họ như ông ta có thể làm đến quản gia của Tào phủ, có nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng nhãn lực hiển nhiên tất không thể thiếu.

    Hôm qua Đơn Phi được đại tiểu thư triệu kiến, nhưng lại vào lầu các của Tào tam gia rồi đi ra, mặc dù trong lòng Đơn Phi, đây cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng trong mắt người có tâm, đây tuyệt không phải chuyện tầm thường.

    Đương nhiên Đổng quản gia biết địa vị của Tào tam gia ở Tào phủ, cũng biết gia nghiệp to lớn của Tào phủ, phần lớn là dựa vào Tào tam gia gách vác, gần đây có một tin tức không tốt chính là sức khỏe của Tào tam gia ngày một xấu đi.
    Nếu Tào tam gia đi, Tào phủ phải làm sao?

    Đổng quản gia sớm đã suy xét vấn đề này, sau khi thấy Đơn Phi vào lầu các, cả đêm đều nghĩ đến chuyện này. Từ sau khi vào Tào phủ, Đơn Phi này cũng không được người khác chú ý, nhưng tại sao Tào tam gia tìm hắn?

    Ước chừng trời sáng, Đổng quản gia gặp đại tiểu thư, câu đầu tiên chính là hỏi Đơn Phi đang ở đâu, Đổng quản gia vừa nghe, lập tức bỏ hết mọi việc để dẫn đại tiểu thư đi. Trong lúc nói chuyện về Đơn Phi, Đổng quản gia biết Đại tiểu thư vẫn hiểu về Đơn Phi ít hơn ông ta, chỉ cảm thấy trong chuyện này có gì đó, không tiếc đứng trước cửa nói hai câu khen ngợi Đơn Phi.

    Tiểu tử này nói không chừng sẽ có tiền đồ!
    Đổng quản gia cảm giác đầu tiểu tử này nếu không phải bị ván cửa kẹp, chắc chắn là cũng phải chạy ra nghênh đón hoặc tươi cười chào đón một quản gia là ông ta đây, nào ngờ rằng tiểu tử này đang bận đi giày mà quên chào đón, nhìn hắn lại là vẻ mặt ngốc nghếch, không khỏi khiến Đổng quản gia nhíu chặt mày.

    Sao tiểu tử này không đi ra chứ?

    - Đơn Phi. Đổng quản gia ho khan một tiếng: - Tối qua ngươi vất vả rồi, mau mặc đồ rồi ra gặp đại tiểu thư. Quay đầu nhìn phía Tào Ninh Nhi, Đổng quản gia cười nói: - Còn không biết đại tiểu thư tìm Đơn Phi làm gì?

    Tào Ninh Nhi nhíu mày, nói:
    - Hôm nay ta đi tiệm cầm đồ hỏi một chút việc, cần một người giúp mang đồ, quản gia có việc khác cho hắn không?

    Tào phủ tôi tớ nhiều như vậy, sao đại tiểu thư lại chọn Đơn Phi

    Đổng quản gia cân nhắc trong lòng, mỉm cười nói: - Đại tiểu thư khách khí, một Đơn Phi đủ dùng sao? Ông ta quay đầu lại nhìn, thấy Đơn Phi chậm rì đi qua, lặng yên đứng một bên, âm thầm nhíu mày.

    Điệu bộ của Đơn Phi này sao còn lớn hơn cả lão gia vậy?

    - Còn không bái kiến đại tiểu thư? Đổng quản gia ho khan một tiếng.
    Đơn Phi thầm nghĩ thời đại này xã giao quá nhiều, vẫn chưa thoát khỏi lễ nghi phiền phức của Nho giáo, hơi hơi cúi đầu chắp tay, còn chưa kịp nói, Tào Ninh Nhi đã nói: - Đi thôi.

    Nàng nhẹ nhàng bước đi, khi đến trước cửa phủ đã có xe ngựa chuẩn bị sẵn, Tào Ninh Nhi vào trong xe, Đơn Phi cho dù không biết phải làm tôi tớ ra sao, nhưng cũng biết không thể ngồi cùng đại tiểu thư trong một xe, lén thở dài, thầm nghĩ, bàn chân lại phải cực khổ rồi.

    Khi xe ngựa chưa chuyển động, có nha hoàn chạy đến, trong tay cầm một cái bọc nặng chạy đến, thấy Đơn Phi đứng yên ở đó không động đậy, cầm cái bọc giơ ra trước mặt Đơn Phi, chu mỏ nói: - Còn không cầm lấy?
    - Đây là? Đơn Phi hơi bất ngờ, chỉ tưởng là nha hoàn muốn bỏ trốn cùng hắn.

    Nha hoàn kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu nói: - Ngươi làm tôi tới thế nào vậy? Đồ này ngươi không cầm, lẽ nào chuẩn bị cho ta và tiểu thư cầm?

    Các người không có tay sao? Để trong xe không được à?

    Đơn Phi nói thầm trong lòng, cuối cùng vẫn nhận cái bọc, cảm thấy vật trong tay nặng trịch, giống như là tạo ra từ kim loại... Sờ hình dạng của món đồ qua lớp vải, lại ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng truyền tới từ bọc vải, Đơn Phi nhíu mày.

    Là một lư hương?
    Cô đại tiểu thư này ra ngoài cầm theo cái lư hương làm gì?

    Không đợi hắn nghĩ nhiều, nha hoàn sớm đã lên chỗ phụ của xe ngựa, xa phu giơ roi lên, xe ngựa ra khỏi cửa phủ, theo ngõ nhỏ đi ra đường phố.

    Đơn Phi xách cái bọc vải nện bước nhỏ đi theo, may mà hắn không có giác ngộ của tôi tớ, nhưng có thân thể của hạ nhân, xe ngựa không nhanh, hắn cũng có thể theo kịp.

    Hắn đến đây đã một thời gian, nhưng vẫn là lần đầu tiên ra khỏi phủ, nhìn phố xá ngõ hẻm, bốn phía cửa hàng lầu các, cũng có kiểu quen thuộc trong xa lạ, thân thiết trong quen thuộc.

    Lúc nãy hắn nghe thấy cuộc đối thoại của Đổng quản gia và đại tiểu thư, biết đại tiểu thư muốn đến tiệm cầm đồ, hắn cũng có chút bất ngờ nho nhỏ. Đương nhiên hắn biết cái gì là tiệm cầm đồ, theo khảo chứng ghi lại, ngành nghề cầm đồ này có ghi chép ở Nam Triều, lúc đầu là chùa chiền dùng quần áo để làm nghiệp vụ cho vay thế chấp, cũng có người nói thời kỳ Lưỡng Hán đã có mầm mống của nghề cầm đồ.

    Nhưng đương nhiên Đơn Phi biết đạo lý tin hết vào sách không bằng không có sách, nghiệp vụ cho vay thế chấp của nhân loại chỉ sợ đã có mầm mống từ khi tài sản tư hữu hóa rồi, khi ai cũng có chút vật phẩm trong tay để thế chấp, chỉ là quy mô lớn hay nhỏ mà thôi, khảo chứng khởi nguyên của tiệm cầm đồ theo hắn là hành động thuộc kiểu cởi quần đánh rắm, nhưng mới đến Tam Quốc, lại có thể gặp được tiệm cầm đồ có quy mô, thật sự là khiến Đơn Phi vui vẻ bất ngờ.

    Chạy bước nhỏ nhìn ngắm phong cảnh của Hứa Đô, khi Đơn Phi cảm giác trán bắt đầu nóng lên đã thấy phía trước đột nhiên chui ra một người chặn trước xe ngựa.
    Con ngựa khẽ hí một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại.

    Là cướp đường?

    Đơn Phi cũng giật mình, nha hoàn trên xe ngựa kia đã kêu lên: - Tào Tân, ngươi muốn chết à.

    - Đại tiểu thư ở trên xe chứ? Người nọ vội nói.

    - Dược đường xảy ra chuyện gì? Tào Ninh Nhi ở bên trong xe ngựa giọng nói thì vẫn trấn tĩnh.

    Trong lòng Đơn Phi khẽ động, biết Tào phủ dựa vào tay nghề của Tào tam gia lập nghiệp, tay nghề này ở thời đại Tam Quốc này cũng không hiếm lạ, thậm chí có thể nói là nghiễm nhiên thành phong trào, nhưng tuyệt không phải chuyện gì đáng khoe khoang, Tào phủ đứng vững ở Hứa Đô, hiển nhiên cũng phải phát triển chút ngành nghề khác, hắn từng nghe Đặng Nghĩa nói, Tào phủ đến kinh doanh lương thực dược đường đều làm. Người này hiển nhiên là người trong dược đường, đại tiểu thư này thấy người là biết chuyện, xử lý việc không hoảng hốt, cũng rất có chút phong phạm của nữ cường nhân.

    Quả nhiên, người nọ lau mồ hôi trên trán nói: - Đại tiểu thư, người nhanh đến dược đường xem thử đi, có chuyện lớn rồi...
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 5: Cũng biết đôi chút.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Tào Ninh Nhi vén rèm xe lên, đôi mi thanh tú hơi cau lại, không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài chút nào. Nang biết vị Tào Tân này vốn là nhị chưởng quỹ của dược đường, là một người khá trầm ổn. Không ngờ lúc này lại hốt hoảng đến như vậy, chi sơ sự tình tuyệt đối rất khó giải quyết.

    - Trước tiên đến dược đường đã. Tào Ninh Nhi quyết định rất nhanh, liền mở miệng dặn dò. Phu xe đáp ứng một tiếng, đánh xe đến trước giao lộ liền đi ngược về hướng nam. Tào Ninh Nhi ngồi trong xe vẫn chú ý Tào Tân, thấy y bước nhanh theo nhưng vẫn không nói lời nào, sắc mặt thì lại tái xanh một mảnh. Tào Ninh Nhi rốt cục cũng hơi hoảng sợ, ngồi sau cửa sổ hỏi: - Rốt cục có chuyện gì xảy ra?
    Tào Tân liếc nhìn bốn phía, nhẹ giọng hồi đáp: - Đại tiểu thưngàingài đến là biết mà. Tào Ninh Nhi nghe thấy thế lập tức hừ lạnh một tiếng. Tào Tân vừa thấy đại tiểu thư không thích, rốt cục mở miệng nói: - Dược đường Tào thị bịbị người bán đi rồi.

    Tào Ninh Nhi nghe thấy thế suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, được nửa buổi mới mở miệng quát lớn: - Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả, không có sự cho phép của ta và gia phụ, ai dám đứng ra bán dược đường chứ?

    Nang thực sự không thể tin nổi chuyện này.
    Mấy năm nay thiên hạ đại loạn. Tuy nhiên từ khi Hán Thiên Tử Lưu Hiệp dời đô đến Hứa Đô, lại trải qua trận chiến Quan Độ xong, Hứa Đô nghiễm nhiên trở thành nơi thái bình nhất, phồn hoa nhất thiên hạ. Tào thị vốn là đại tộc, Tào Hồng quanh năm chinh chiến bên ngoài, nhưng cũng cực kỳ có đầu óc, đã đặt mua rất nhiều sản nghiệp tại Hứa Đô, đều được Tào Ninh Nhi quản lý ngay ngắn rõ ràng.

    Bán dược đường tuyệt đối được xem là đại sự. Tào Ninh Nhi thực sự không thể tin nổi tại sao không có được sự cho phép của nang lại có thể xảy ra chuyện như thế.

    - Là ai đứng ra bán? Tào Ninh Nhi lại hỏi, xong nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của Tào Tân, trong lòng chấn động, liền hỏi:
    - Là tiểu tử Tào Phức đúng không?

    Tào Tân không hề lên tiếng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

    Tào Ninh Nhi vừa giận vừa sợ. Tào Phức là đại ca của nang, chỉ là vị đại ca này không có một điểm ra dáng đại ca chút nào, tất cả mọi thứ từ ăn uống chơi gái đánh cược đều tinh thông, chỉ có mỗi đầu óc lại không thông một chút nào. Y luôn ỷ vào tên tuổi Tào gia huênh hoang khắp Hứa Đô, gây cho Tào gia không ít phiền phức. Tào Ninh Nhi vẫn luôn xem thường vị đại ca này, từ trước đến giờ vẫn gọi thẳng tên huý. Bây giờ nghe thấy Tào Phức dám đứng ra bán dược đường, hầu như tức muốn điên rồi.
    Xe ngựa lao nhanh, không bao lâu liền đến trước cửa dược đường Tào thị. Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng xuống xe, nhìn thấy bên trong dược đường đang nhốn nháo ầm ầm không có nửa điểm quy củ nào, một ông lão có mái tóc hoa râm đang đứng trong nội đường lôi kéo ống tay áo của một thiếu niên, khổ sở cầu xin: - Cập Viễn, lão phu van cầu ngươi, loại chuyện thế này tuyệt không thể qua loa như thế, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, chờ đại tiểu thư đến rồi mới quyết định sau có được hay không?

    Thiếu niên kia xem chừng lớn hơn Tào Ninh Nhi khoảng hai ba tuổi, tính cách lại có vẻ cực kỳ nóng nảy, phất tay tránh thoát ông lão, ngoài miệng thì quát to: - Đừng có giở cái giọng này ra với ta, cái gì mà đại tiểu thư cơ chứ. Ở Tào gia này, ta mới là trưởng tử, nhanh chóng đưa khế đất đến đây.
    Đang lúc nói chuyện, chợt thấy một người nhìn như gia nô bước nhanh tới, vừa nâng một hộp tráp vừa hoan hô, nói: - Đại công tử, tìm thấy khế đất rồi.

    Ông lão kia thấy thế, lập tức lớn tiếng quát lên: - Ma Cường, sao ngươi dám. Ông lão còn chưa dứt lời, liền ôm ngực chậm rãi ngã xuống. Thiếu niên kia hoan hô một tiếng liền đoạt lấy hộp tráp kia, cũng không thèm nhìn tới ông lão một chút, xoay người liền muốn đi ra ngoài, thế nhưng bỗng dưng chợt dừng lại bước chân.

    Chỉ thấy trước cửa đang đứng một người, hiển nhiên chính là Tào Ninh Nhi đang trợn tròn mắt nhìn thiếu niên kia.
    - Nhị muội, muội cũng tới rồi à? Thiếu niên kia nhìn như hung hăng, thế nhưng đối mặt Tào Ninh Nhi cũng lộ ra chút vẻ sợ hãi, vội vàng giấu hộp tráp về sau lưng, giả vờ trấn tĩnh nói: - Đại chưởng quỹ không biết sao lại phát bệnh, muội mau đi xem ống ấy thế nào đi. Y vừa nói vừa cố chen qua bên người Tào Ninh Nhi.

    - Tào Phức, ngươi đứng lại đó cho ta. Tào Ninh Nhi lập tức quát lên.

    Ta mà nghe thì ta là con ngươi.
    Tào Phức thật vất vả mới tìm được đường chạy, vội vàng muốn xông ra cửa lớn. Bỗng thấy một tên gia nô ôm một bọc đồ đứng như môn thần ở trước cửa, lấp kín đường đi của y. Tào Phức thấy thế không nhịn được liền mắng: - Đồ nô tài không có mắt, còn không cút ngay cho ta.

    Đơn Phi nghe thấy thế, lập tức nghe lời lui về phía sau một bước. Trong lúc hoang mang, cánh tay chợt lỏng, bọc đồ kia liền rơi xuống.

    Tào Phức thấy thế liền giật nảy mình. Y vừa nhìn liền biết trong đó là một cái lư hương, hơn nữa còn là đồ vật luôn luôn bên người Tào Ninh Nhi, rơi xuống đất còn tạo thành hố, nện lên bàn chân thì đến mức nào cơ chứ?
    Y vội cuống quít lùi về sau một bước, lại cảm thấy lỗ tai đau xót, hoá ra là bị Tào Ninh Nhi một tay tom chăt rồi.

    - Nhẹ chút. Tào Phức đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng kêu lên: - Muội muội, muội nhẹ tay một chút.

    Y còn chưa dứt lời, liền cảm giác dưới chân mềm nhũn, đã sớm nặng nề ngồi dưới đất, bưng lỗ tai kêu đau: - Tào Ninh Nhi, muội muốn làm cái gì?
    Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi phủ đầy sương lạnh, bước lên trước một bước nhìn chằm chằm Tào Phức nói: - Tào Phức, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta muốn làm cái gì? Ngươi có phải là người hay không? Phúc bá đi theo Tào gia nhiều năm như vậy, không có công lao cung có khổ lao, ngươi làm cho lão nhân gia tức đến ngất đi, không ngờ còn hất tay mặc kệ, lương tâm ngươi vứt cho chó ăn hết rồi à?

    Tào Phức quay đầu lại nhìn, thấy ông lão kia vẫn đang nằm trên đất. Tào Tân sớm xông tới nâng dậy, lớn tiếng hô hoán, thế nhưng ông lão vẫn nửa điểm động tĩnh cũng không có.

    Trong mắt lộ ra vài phần xấu hổ, Tào Phức lập tức ôm chặt hộp tráp kia, nói:
    - Ai nói ta mặc kệ, ta không phải đang định đi tìm thầy thuốccho Phúc bá đây sao?

    Y giãy dụa đứng lên muốn bước đi, đột nhiên cảm giác trên tay nhẹ đi, liền thay đổi sắc mặt nói: - Tào Ninh Nhi, mau trả thứ đó cho ta.

    Tào Ninh Nhi đoạt lấy hộp tráp, lạnh mặt nói: - Được, ta tin ngươi là đang đi tìn thầy thuốc. Ngươi tốt nhất cầu khẩn Phúc bá không có chuyện gì đi, nếu như Phúc bá mà có chuyện bất trắc, ta sẽ nói cho phụ thân tất cả những chuyện ngươi làm ra mấy ngày nay, một chữ cũng không lọt!
    Tào Phức nghe thấy thế cũng hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào khế đất trong tay Tào Ninh Nhi, muốn cướp lại nhưng không dám, chỉ đành cười bồi nói: - Nơi này không phải dược đường sao, cần gì phải đi tìm thầy thuốc chứ, ta thấy Phúc bá

    Y vốn một lòng muốn cướp lấy khế đất rời đi, thế nhưng nhìn thấy Tào Tân đã đỡ Phúc bá nằm xuống, vừa ấn huyệt nhân trung vừa hô hoán, vậy mà nửa điểm động tĩnh cũng không có, không khỏi cũng nói không ra lời rồi.

    Vị Phúc bá này không phải đã bị tức chết rồi đấy chứ?
    Lúc này Tào Ninh Nhi cũng nghiêm túc lại, bước nhanh tới hỏi: - Tào Tân, Phúc bá thế nào rồi?

    - Đại tiểu thư, Phúc báPhúc bá tựa hồ không xong rồi. Tào Tân vội vàng bắt mạch cho Phúc bá, cảm thấy mạch đập nhỏ đến mức không nghe thấy được, không khỏi hoảng hồn rồi.

    - Ngươi mau nghĩ biện pháp đi chứ. Tào Ninh Nhi lập tức thúc giục.

    - Tiểu nhân cũng có một phương thuốc, thế nhưng cũng phải pha chế mất mấy canh giờ. Tào Tân đầu đầy mồ hôi nói.

    Tào Ninh Nhi thấy khí tức của Phúc bá càng ngày càng yếu, lo lắng hỏi: - Chi sơ Phúc bá chờ không nổi đến lúc đó, người không có phương pháp nào khác à?

    Nang làm sao không biết Tào Tân nếu như có biện pháp, đương nhiên sẽ lập tức ra tay. Thế nhưng thấy được tình huống như thế, trong lòng cũng có chút rồi loạn, hô hoán vài tiếng Phúc bá, thấy Phúc bá vẫn không có động tĩnh, lập tức quay đầu nói: - Thúy Nhi, vào cung thỉnh thái y đến đây. Tào Tân, ngươi đi kê đơn thuốc đi.
    Thúy Nhi và Tào Tân chưa kịp đáp lời, liền nghe thấy một người nói: - Đại tiểu thư, bệnh này không đợi lâu thế được, nếu không để ta thử xem?

    Mọi người ngẩn ra, quay đầu vừa nhìn, liền thấy người nói chuyện chính là Đơn Phi, không khỏi đều tỏ ra kinh ngạc.

    Thấy Đơn Phi nâng lư hương đi tới, Tào Ninh Nhi cũng có chút không tin nổi lỗ tai của mình, một lát sau mới hỏi: - Ngươi còn có thể chữa bệnh à?

    Nang thực sự có chút ngoai y muôn.
    Tam thúc nói trình độ nhận thức đồ cổ của người này cực kỳ cao thâm, thế nhưng trong lòng Tào Ninh Nhi vẫn còn có chút hoài nghi. Chỉ là một tên gia nô, ngay cả cơ hội đi học cũng không có, nếu nói kiến thức của y còn vượt quá nang đã đủ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi rồi, có thể nhận ra niên đại của bay món đồ cổ lại càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

    Tên Đơn Phi này có khi cũng chỉ đoán mò mà thôi.

    Sau đó tuy Tam thúc cũng không nói cái gì nữa, chỉ là rơi vào trong trầm tư, thế nhưng Tào Ninh Nhi lại càng thêm kiên định ý nghĩ này. Bởi vậy trời vừa sáng, nang liền dẫn Đơn Phi đến hiệu cầm đồ, môt măt là hiệu cầm đồ xác thực cũng có chuyện cần xử lý, môt măt cung muôn thưa cơ nhìn xem tên Đơn Phi này có thật là có chút bản lãnh hay không.

    Không nghĩ tới còn chưa tới hiệu cầm đồ, mọi người lại đi dược đường trước rồi. Lại càng không ngờ là đang lúc mọi người đều bó tay toàn tập, tên Đơn Phi này lại còn dám nói mình biết chữa bệnh. Tiểu tử này lấy đâu ra nhiều bản lĩnh thế cơ chứ?

    - Cũng biết đôi chút.

    Đơn Phi đi tới bên cạnh Tào Ninh Nhi, thấy nàng vẫn đang ngơ ngác nhìn mình. Hắn hơi khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: - Đại tiểu thư, xin nhường đường một chút.
    Tào Ninh Nhi đỏ bừng cả mặt. Lúc này mới phát hiện tên hạ nhân này đã đứng bên cạnh nang, lại còn gần trong gang tấc, có điều hiển nhiên là vì xem bệnh chứ không phải khinh bạc. - Ừ Tào Ninh Nhi vội vàng đáp lại, đứng lên lui về phía sau một bước.

    Lúc này Đơn Phi mới đi đến trước người Phúc bá, trong lòng thở dài. Dưới cái nhìn của hắn, Phúc Bá hiển nhiên là đột phát bệnh tim mới dẫn đến ngất đi. Ở thời đại kia, thuốc trị bệnh tim cấp có thể xem là phương pháp trị liệu tương đối hữu hiệu, tuy nhiên bây giờ nói những thứ này cũng không có ích lợi gì. Chỉ sợ không chờ hắn nghiên cứu ra phương thuốc trị bệnh tim, nói không chừng cỏ xanh trên mộ của Phúc bá cũng cao được mấy trượng rồi.
    Cũng may ngoại trừ khảo cổ nghiên cứu di sản văn hóa, hắn vẫn còn có chút di sản khác. Duỗi tay một cái, tay phải của Đơn Phi liền đặt lên mạch môn của Phúc á

    ----------oOo----------
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)