FULL  Hài  LS Q.Sự Thâu hương - Mặc Võ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 2: Khảo hạch.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Đơn Phi nhìn lên bầu rời, cảm giác nằm mơ thì còn sớm chút, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng chính mình khí phách hiển lộ khiến cho đại tiểu thư vừa gặp đã yêu, nhưng mà đại tiểu thư tìm hắn để làm gì?

    Nghe giọng điệu của đại tiểu thư, ngay cả Đơn Phi hắn là mèo hay chó cũng không rõ, bằng không mới vừa rồi cũng sẽ không có câu hỏi như thế, nên người muốn tìm hắn chính là Tào tam gia trong kiệu ư?

    Trong lòng tính toán, nhưng Đơn Phi vẫn là đi ra khỏi đội ngũ gia nô, bước đến vị trí cách Tào đại tiểu thư ba bước, cung kính hỏi: - Không biết đại tiểu thư có gì chỉ bảo?

    Ở thời đại kia của hắn, người có thể khiến hắn làm ra tư thái thấp như vậy thật đúng là không nhiều lắm, nguyên tắc hắn thờ phụng vốn là mỗi người bình đẳng, tuy nhiên nhập gia tùy tục, đã có thân phận gia nô, thì lúc này đương nhiên không thể bày ra điệu bộ lão gia được, Đơn Phi hiểu điểm ấy, càng không muốn tự tìm phiền toái, hắn tự cảm giác mình rất có thiên phú diễn xuất đấy.

    Tuy nhiên Tào đại tiểu thư thấy bộ dạng này của hắn, trong đôi mắt đẹp có phần kinh ngạc, thật sự nàng đúng như Đơn Phi đã đoán, nếu không phải do tam thúc đề cập, thì còn không biết trong phủ có một gia nô tên là Đơn Phi, mà những gia nô tầm thường không đợi nàng kêu gọi, đã sớm sáp lên trước lấy lòng nàng, sao Đơn Phi này nghe nàng gọi, lại có bộ dáng hờ hững này?

    Kinh ngạc chợt lóe lên, Tào đại tiểu thư thản nhiên nói: - Đi theo ta.
    Đơn Phi dưới ánh mắt ghen tỵ của chúng gia nô, đi theo phía sau đại tiểu thư và cỗ kiệu, qua viện, băng qua hành lang chín khúc uốn quanh, sau khi đi qua tòa núi giả, đi thẳng tới tận một chỗ lầu các độc lập gần hậu hoa viên mới dừng lại.

    - Ngươi chờ một chút. Tào đại tiểu thư ngoái đầu lại liếc nhìn Đơn Phi một cái, thấy hắn một mực yên lặng đi theo, hơi hơi nhăn mày.

    Đơn Phi chỉ gật đầu một cái, thấy cỗ kiệu kia tới lầu các rồi nhưng lại vẫn nâng hẳn vào bên trong, từ đầu tới cuối, ngoại trừ một bàn tay của Tào tam gia, thì cái gì hắn cũng không nhìn thấy.

    Tào tam gia này còn thần bí hơn cả nữ nhân nữa.
    Đơn Phi tự giễu nghĩ tới, theo thói quen đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

    Hứa Đô về sau xem như danh đô thiên cổ, nhưng vốn là do Hán Hiến Đế Lưu Hiệp mấy năm trước sau khi dời đô mới được Tào Tháo xây dựng thêm, hiện giờ ngược lại là một tân đô, bởi vì do họ Tào, nên nhà Tào Hồng quả quyết chiếm tiện nghi đoạt một vùng đất rất lớn để xây thêm phủ đệ ở Hứa Đô. Bố cục của phủ đệ này lại tựa như bố cục của thời đại này trong đầu hắn, kết cấu chính phụ, phòng ngủ sau tiền đường, có ban công và nhà thủy tạ đủ phong phạm nhà giàu, chỉ có điều lầu các trước mắt này đột ngột dựng thẳng, dường như hơi hơi cổ quái.

    Đơn Phi nhìn lầu các kia, trong nhất thời bộ dáng hơi xuất thần, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề khá thú vị, lầu các này đến tột cùng có mấy tầng?

    Người khác nghe xong, nhất định sẽ cảm thấy não hắn có vấn đề, nhưng chính hắn lại biết rõ tuyệt đối không phải như vậy.

    Hắn xuất thân từ ngành khảo cổ, ngành khảo cổ này, bình thường người vào nghề bất đồng với đảo đấu chân chính, đơn giản là học từ sách vở để tăng chút kiến thức, sau đó lấy cái xẻng thực tập đào hố, quét quét một đám đồ sứ vỡ nát đã kêu là cứu vớt di sản văn hóa, để làm tiền vốn để tán phét lúc trà dư tửu hậu. Đảo đấu: trộm mộ Kỳ thật trải qua trăm ngàn năm qua, nhân viên đảo đấu và người làm công tác khảo cổ kiên trì cứu vớt, đại bộ phận di sản từ sớm nhiều lần rơi vào diệt tuyệt.Ngươi nghĩ a, những thứ kia của người ta nằm yên ổn trong phần mộ, ngươi lại cứ muốn bắt người ta đi ra hong gió một chút, cho dù là đội quân đất nung cũng không chịu nổi giằng co kiểu này. Hiện giờ huyệt mộ có thể dư tí đồ sứ mục nát đã là chuyện làm cho đám chuyên gia khảo cổ bình thường ở thời đại kia vui sướng rồi.
    Nhưng hắn không phải là người bình thường, chẳng những là đồ cổ, mà kết cấu mộ thất của các triều đại hắn đều rõ như lòng bàn tay, cho dù là đối với các kiến trúc trên mặt đất cũng có nghiên cứu.

    Người xưa có tập tục về cả việc chết cũng như việc sống, mộ thất ngoại trừ có đặc sắc của triều đại ra, còn cùng đặc sắc kiến trúc của triều đại có tương quan chặt chẽ nữa.

    Đơn Phi chính là biết điểm ấy, có nhiều nghiên cứu với kiến trúc cổ đại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy lầu các này chỉ cảm giác có chút đột ngột, nhìn lại độ cao phòng ốc bên cạnh, lập tức hiểu ra, nhìn từ góc độ từ chiều cao, thì lầu các này hẳn là có ba tầng đấy, nhưng vì sao chỉ có hai tầng cửa sổ thôi?

    Tầng giữa bị phong bế bỏ không sao? Phục thức lầu? Đơn Phi ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, không đợi cho hắn nghĩ nhiều, có tiếng bước chân truyền đến, một nha hoàn đến gần Đơn Phi, có chút tò mò đánh giá liếc nhìn Đơn Phi một cái, lúc này mới nói: - Đại tiểu thư bảo ngươi đi vào.

    Thiếu niên trước mắt này có hơi đơn bạc, thần sắc cũng là tang thương, không biết có lai lịch gì, nha hoàn nhịn không được nghĩ ngợi, Đơn Phi mới đến nơi này không quá quen thuộc quy củ, nhưng nha hoàn lại rõ ràng, nơi này vốn là cấm địa của Tào phủ --- nơi ở của Tào tam gia, cho dù là đích thân Tào Hồng đến cũng phải thông truyền một tiếng, vì sao tên gia nô này lại có thể tiến vào?

    Đơn Phi chậm rãi đi vào trong lầu các, thấy nha hoàn bước lên lầu thứ hai, hắn nhăn mày, cũng cũng đi theo lên, đến khi nha hoàn phía trước vén tấm mành trước thang lầu, thì Đơn Phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
    Nếu hắn không có chuẩn bị từ sớm, thì thời khắc này chỉ sợ sẽ lăn xuống thang lầu mất, cũng may hắn đã sớm đoán được loại tình huống này, chỉ hơi híp mắt lại, sau đó cảm giác trước mắt có ánh sáng, hóa ra là ánh sáng của đèn dầu.

    Nha hoàn nhét ngọn đèn vào trong tay Đơn Phi, thấp giọng bảo: - Đi lên phía trước ba bước.

    Ánh đèn rất ám, hết mức cũng chỉ chiếu sáng được trong chu vi một trượng, nhưng lại không chiếu sáng được căn phòng như mộ thất này, Đơn Phi nghe theo lời nói đi lên trước ba bước, thấy phía trước có một bàn đá, thuận tay đặt ngọn đèn lên trên, trong lòng có phần lo sợ.

    Loại tình huống này khiến hắn nhịn không được kinh hãi.
    Sau khi đèn sáng, hắn nhìn thấy đại tiểu thư đứng ở bên cạnh hắn, mông mông lung lung, mà chỗ cuối phía trước, dườngnhư có một người ngồi --- đó chính là Tào tam gia ư?

    Sao lại thế này? Tào tam gia có tật xấu quỷ quái gì? Lão tử khởi điểm thấp, căn cơ mỏng, sau khi vào trò chơi này còn không thể nạp thẻ vip, vốn định chuẩn bị kiếm chút tiền nhỏ trước đã thỏa mãn, ngươi có cần lập tức chuyển ta đến hình thức Trung Đông, vừa lên đã khiến ta trực tiếp gameover hay không?

    Trong lòng Đơn Phi đề phòng, nhưng mà từng đi qua nhiều mộ thất, nên ở trong một chỗ âm trầm như này vẫn có thể trấn tĩnh lại, hắn chỉ là đứng lẳng lặng ở nơi đó, biết lúc này không sai biệt lắm với cảnh diễn tra khảo của cảnh sát trong phim, hắn ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, hắn nhìn không rõ đối phương, nhưng chính mình tùy tiện tỏ vẻ mặt gì đều bị người ta nhìn rành mạch trong mắt.
    Hắn vốn là chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Tào tam gia khiến hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: - Ta biết ngươi bán mình đến Tào phủ là vì muốn báo thù.

    Đơn Phi không nhảy dựng, nhưng một trái tim thì kịch liệt co giật.

    Tào đại tiểu thư cũng thay đổi sắc mặt, hôm nay nàng rất không vui, đơn giản là một khắc kia tiếp xúc với tam thúc, nàng chỉ biết là tam thúc cũng không có thực hiện nguyện vọng của nàng.

    Tam thúc đương nhiên là một người đảo đấu đấy, mấy năm nay nếu không có tam thúc, Tào gia cũng sẽ không được phong cảnh như hôm nay. Từ khi còn nhỏ, phụ thân liền đi theo Tào Tư Không hàng năm ra ngoài chinh chiến, tam thúc người này ở bên ngoài thoạt nhìn quỷ dị, nhưng đối với nàng mà nói, cũng là người thân cận nhất, hôm nay sau khi tam thúc quay về, chẳng biết tại sao đột nhiên sai nàng tìm Đơn Phi đến.

    Nàng biết ánh mắt của tam thúc, biết ông ấy tìm Đơn Phi nhất định bởi vì Đơn Phi khác biệt với những gia nô khác, trên thực tế, nàng cũng có loại cảm giác này.

    Nàng mặc dù đã nhiều lần bước vào tầng lầu khép kín này, nhưng mỗi lần ở trong đó vẫn là cảm giác có phần không thoải mái, nhưng Đơn Phi này mới đến lần đầu tiên, sao lại trấn tĩnh như vậy?

    Thiếu niên này giống như có sự thành thục và bĩnh tĩnh vượt xa tuổi của hắn.

    Nhưng tiểu tử này đến báo thù là xảy ra chuyện gì? Tào đại tiểu thư không hiểu ý tứ của tam thúc, nhưng vẫn là dời bước che trước mặt tam thúc.
    Một khắc này Đơn Phi cảm thấy miệng đầy mật vàng, thầm nghĩ chính mình nhập vào thân thể gia nô này sao làm việc của gia nô, mà lại mang trái tim của bá tước Cristo vậy, tên gia nô này ôm mối thù gì? Cùng Tào gia có liên quan gì?

    - Nhưng bằng vào bản lĩnh cùng năng lực của ngươi, muốn báo thù còn khó hơn lên trời. Tào tam gia thản nhiên nói: - Ngươi không phải người ngu, đương nhiên sẽ không trông cậy vào Tào gia giúp ngươi rồi.

    Đơn Phi trái lại thở phào nhẹ nhõm, --- lão tiểu tử ngươi lúc nói chuyện có thể nói hết một mạch được không? Chỉ cần không phải là tìm ngươi báo thù, xem ra lão tử có thể sống rời khỏi nơi này rồi.
    - Nhưng ta nhất định phải cho ngươi một cơ hội. Tào tam gia lẩm bẩm: - Dù sao thì ngươi cũng tìm được ta rồi.

    Đầu của Đơn Phi lớn cỡ quả dưa hấu thôi, hắn thầm nghĩ, sao gia nô này lại kéo được quan hệ với Tào tam gia vậy? Hắn đối với chuyện trước kia của gia nô này có thể nói là không biết chút nào, lại mơ hồ cảm giác mình nhập vào tên gia nô này hình như có chút thần bí.

    - Ninh Nhi. Tào tam gia đột nhiên gọi: - Cháu lại đây.

    Tào đại tiểu thư chậm rãi đi đến trước mặt tam thúc, có chút khó hiểu:
    - Tam thúc?

    - Cháu đổ túi đồ vật này lên trên bàn. Tào tam gia nhấc tay, đưa cái túi vải qua.

    Vị đại tiểu thư này hóa ra tên là Ninh Nhi, hắn nhớ rõ Tào Hồng có cả khuê nữ, có cả nhi tử nữa, nhưng cổ đại xưa nay nam tôn nữ ti, nam lưu danh sử sách cũng không nhiều, chớ đừng nói chi là nữ nhân.

    Đơn Phi thấy Tào Ninh Nhi dường như sợ run lên, sau đó thanh âm có chút kinh ngạc: - Tam thúc, này --- Thúc quyết định? Vì sao thúc không cho con thử xem?

    - Con là nữ hài tử, sao có thể làm loại chuyện này.
    Tào tam gia giống như cười cười: - Đi đi.

    Ninh Nhi hình như có phần do dự, cắn môi đi tới, cầm lấy túi vải đổ thứ bên trong lên trên bàn đá, phát ra một trận tiếng vang như mưa.

    Đơn Phi nhìn qua, chỉ thấy trên bàn có tất cả lớn nhỏ bảy món vật phẩm, một đỉnh nhỏ, một khối vàng và một khối ngọc bội, một hộp quét nước sơn, một viên trân châu, còn có một viên cầu nhỏ lớn chừng ngón cái và một cây châm.

    Ngọn đèn mờ chiếu vào, kim quang lóa mắt, trên ngọc bội có một tầng ánh sáng màu lam lờ mờ, trên trân châu tản mát ra hào quang dịu dàng, cho dù là hộp nước sơn cũng có phần sáng rọi.
    Nhưng bảy món vật phẩm này thoạt nhìn không có chút quan hệ nào, Tào tam gia sai Ninh Nhi đổ mấy thứ này ra làm gì?

    Đơn Phi căn bản không có hỏi, hắn chỉ là khá có hứng thú nhìn bảy món đồ vật trên bàn, sau đó nghe Tào tam gia bảo: - Ngươi tìm được ra một món đồ trân quý trong số bảy món vật phẩm này, thì ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.

    Tào Ninh Nhi phương tâm chấn động, thất thanh hỏi: - Tam thúc, thúc không cần suy nghĩ thêm sao?

    Đơn Phi nghe ra được sự khẩn trương trong giọng nói của Tào Ninh Nhi, nhưng lại không biết nàng khẩn trương vì điều gì, chỉ có điều không nghĩ tới ở thời đại này, không ngờ cũng sẽ có khảo hạch thâm sâu như này đấy.
    Nhận hắn làm đồ đệ?

    Khẩu khí của Tào tam gia này cũng không nhỏ nha.

    Ông ta không biết ở thời đại kia có biết bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy sao?

    Đơn Phi nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, vốn muốn nói ta có chứng thích kéo dài đấy, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đối với thù hận trước kia của gia nô, hắn không muốn để ý tới, bái sư học nghệ hay gì thì hắn cũng không có hứng thú, nhưng đột nhiên trước mắt sáng ngời, Đơn Phi vươn tay ra, lúc rụt trở về, đã sớm cầm lấy viên cầu nhỏ bằng ngón cái trên tay!
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 3: Cao thủ.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Là trùng phách!

    Khi Đơn Phi cầm viên nhỏ hình cầu kia lên, lập tức cho ra kết luận này.

    Trùng phách, là một loại hổ phách, ngàn vạn năm trước hoặc là nói trên triệu năm trước đã được hình thành, có thể nói là hoá thạch đương đại, không lâu trước đó, trong mộ địa Hải Hôn Hầu của Tây Hán đã khai quật được một viên hổ phách to bằng quả nho, chấn động một thời, có thể thấy được sự quý báu của trùng phách.

    Đơn Phi nhìn thấy trùng phách kỳ thật cũng không tính là nhiều, đương nhiên, đương đại có rất nhiều sơn trại phẩm treo trùng phách giả thì đừng nói tới, cũng không nghĩ tới trong đám vật phẩm khảo hạch của Tào tam gia lại có một vật như vậy.
    Vuốt ve trùng phách, cảm giác được tang thương của lịch sử trong đó, Đơn Phi trong lúc nhất thời hơi ngẩn người.

    Tào Ninh Nhi lại bĩu bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cảm giác tiểu tử này hơi phụ tín nhiệm của tam thúc, tam thúc không có đệ tử, cũng biết tam thúc cẩn thận, người muốn bái tam thúc làm sư không biết có bao nhiêu, ý nghĩa trong đó cũng không như bình thường, nàng vốn không nghĩ tới tam thúc sẽ cho Đơn Phi một cơ hội.

    Trong bảy kiện vật phẩm tán loạn ở trên bàn, nàng đương nhiên cũng biết đánh giá một chút, vừa ý nhất chính là khối ngọc bội ôn nhuận kia, trân châu cũng không tệ, tuy nhiên Tào Ninh Nhi cũng có phần tự mình biết mình, thầm nghĩ tam thúc khảo hạch tuyệt sẽ không đơn giản như thế, đỉnh là quốc khí, theo ý nghĩa mà nói dĩ nhiên là quý giá, cái hộp sơn đen nhánh kia thoạt nhìn bình thường, nhưng có phần thần bí, vật phẩm quý giá nhất hẳn là ở trong bốn kiện này rồi.

    Nàng cũng không nghĩ tới thứ Đơn Phi cầm lấy chẳng qua là một viên giống cục đá mà thôi, giá trị của vật kia chỉ sợ còn kém hơn cả thỏi vàng kia.

    Đơn Phi thưởng thức trùng phách một hồi lâu, rốt cục buông xuống, thầm nghĩ, thứ này nếu bàn về ý nghĩa khảo cổ, đây tuyệt đối là rất có phân lượng, chỉ là nếu mang ra đi bán, chỉ sợ trang bị tốt một chút đều không đổi về được.

    Vì sao? Vì không ai biết hàng a!

    Trong lòng của hắn hơi thở dài, vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Tào tam gia, lại tùy tay cầm lấy khối ngọc bội kia, chỉ liếc mắt một cái, rồi lại thả lại trên bàn.
    Cầm lấy viên đá hình trâm kia, Đơn Phi ngược lại cũng hứng thú nhìn lâu thêm một lúc lâu, nhưng rốt cục lại thả lên mặt bàn.

    Khi Tào Ninh Nhi thấy hắn cầm lấy ngọc bội, trong lòng hơi vui mừng, thầm nghĩ gia nô này vẫn có chút ánh mắt đấy, nhưng lại thấy được hắn lập tức buông ngọc bội cầm lấy thạch châm, nhăn mày lại.

    Những gia nô này, ngày thường đều là lĩnh tiền đồng, gạo và vân vân, vàng bạc đều ít gặp, đương nhiên không biết ngọc bội này quý giá, thấy Đơn Phi bộ dạng cầm viên đá yêu thích không buông tay, Tào Ninh Nhi giống như đang xem đứa bé chọn đồ vật đoán tương lai vậy, bỏ dưa hấu lấy vừng, âm thầm vì hắn mà sốt ruột.

    Nhưng chỉ trong giây lát, Tào Ninh Nhi tự cảm thấy có phần buồn cười, thầm nghĩ tam thúc chọn đồ đệ, nàng sốt ruột làm cái gì?
    Đơn Phi rốt cục buông thạch châm xuống, lại cầm vàng, cái đỉnh nhỏ và hộp gỗ sơn lên nhìn, trong giây lát đều đặt xuống, phủi phủi tay.

    - Ngươi có đáp án rồi?

    Tào tam gia thấp giọng nói.

    Đơn Phi cười nói: - Ta không nhìn ra được kiện nào quý giá hơn.

    Tào Ninh Nhi thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi, có thể chọn bừa mà ngươi cũng không thèm làm à?

    Trong bóng đêm Tào tam gia cũng trầm mặc chút, không biết có phải là muốn nhảy ra đánh tiểu tử này một trận hay không, ngược lại Đơn Phi hoàn toàn thất vọng: - Nếu tam gia không có chuyện gì khác, thì tại hạ muốn đi ra ngoài rồi.

    Tào Ninh Nhi lại ngẩn ra, cảm giác trong cách xưng hô của hắn không có kiểu của gia nô, ngược lại càng giống là bộ dáng ngang hàng tương giao, không khỏi nhíu mày.

    Hồi lâu sau, Tào tam gia mới nói: - Tốt lắm.

    Đơn Phi xoay người rời đi, Tào Ninh Nhi cũng có chút tức giận, xoay người nói: - Tam thúc, đây là người thúc chọn sao? Cháu thấy cũng quá không có trình độ quy củ gì cả, thúc muốn đem việc này giao cho người như vậy, Ninh Nhi là người đầu tiên không đồng ý đấy.
    Trong bóng đêm Tào tam gia lẩm bẩm nói: - Quy củ thì không có, nhưng trình độ thật ra thì...

    - Như thế nào? Tào Ninh Nhi khó hiểu nói.

    - Cao đến thần kỳ. Trong thanh âm Tào tam gia cũng có phần kinh ngạc, thấp giọng nói: - Nhưng điều này sao có thể, tiểu tử này từ nơi nào mà học được những thứ đó?

    Tào Ninh Nhi nghe được đánh giá của tam thúc đối với Đơn Phi, không kìm nổi giật mình nói: - Bản lãnh của hắn cao đến như thế nào?
    - Dù sao cũng phải cao bằng khoảng ba tầng lầu. Tào tam gia thản nhiên nói.

    Tào Ninh Nhi nghe tam thúc nói dí dỏm như thế, muốn cười rồi lại khiếp sợ không thôi. Tào thị là một đại tộc, đang gặp loạn thế, người tài trong tộc xuất hiện lớp lớp, những năm gần đây người nổi bật nhất đương nhiên là Tư Không Tào Tháo, Tào Hồng đi theo Tào Tháo làm tùy tùng, dĩ nhiên là càng vất vả công lao càng lớn, nhưng Tào Ninh Nhi lại biết Tào thị có thể có phong quang hôm nay, thật sự không thể bỏ qua công lao của tam thúc.

    Tam thúc kiến thức cao, ánh mắt cũng cao. Đối với người khác, ngày thường rất ít khen hay, hôm nay có thể đánh giá về Đơn Phi như vậy, thật sự là chuyện trước nay chưa có.
    Mặc dù tin phục ánh mắt của tam thúc, nhưng Tào Ninh Nhi vẫn còn tràn đầy khó hiểu: - Tam thúc, nhưng hắn căn bản không có làm cái gì a?

    - Đó là bởi vì cháu không thật sự quan sát. Tào tam gia thản nhiên nói.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi đỏ lên, nhìn bảy kiện đồ vật phía trên bàn kia, cũng không hề phát hiện ra cái gì dị thường, trong lòng có chút không phục, cũng biết tam thúc tuyệt sẽ không bắn tên không đích, mới vừa rồi tiểu tử kia rốt cuộc là đã làm cái gì, không ngờ khiến tam thúc có vài phần kính trọng.

    Hồi lâu sau, Tào tam gia mới khẽ thở dài một cái nói: - Ninh Nhi, tam thúc biết cháu cực kỳ thông minh, xem như nữ tử có kiến thức ít có ở thành Hứa Đô này, tam thúc cũng biết cháu thậm chí muốn vì tam thúc phân lo giải nạn. Chỉ có điều nhiều khi, khác nghề như cách núi, nghề này của tam thúc có rất nhiều người xem thường.

    - Nhưng Ninh Nhi biết tam thúc là một có người có bản lĩnh. Tào Ninh Nhi khẽ cắn hàm răng nói.

    Tào tam gia dường như cười cười: - Làm nghề này của tam thúc, chẳng những phải có bản lĩnh, còn phải có cả chút ngộ tính. Bởi vì mỗi khi cháu mở một tòa mộ thất ra, đối mặt không phải là vàng bạc châu báu bên trong. Nếu như vậy, không thể nghi ngờ là đã rơi vào tiểu thừa rồi.

    Tào Ninh Nhi khó hiểu nói: - Vậy ở trong mắt tam thúc, như thế nào mới được tính là thượng thừa?
    Tào tam gia trầm mặc hồi lâu mới nói: - Cháu đương nhiên biết bảy kiện vật phẩm trên bàn này đều không phải xuất xứ cùng thời?

    Đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi sáng ngời, khi nhìn lại bảy kiện vật phẩm trên bàn kia thì đã có chút lĩnh ngộ, giơ tay cầm lấy cái tiểu đỉnh kia nhìn sau một lúc lâu: - Đỉnh này chắc là đỉnh khí của triều Hạ.

    Nàng dù sao cũng chưởng quản kinh doanh của Tào gia, nếu bàn về nhãn lực, đương nhiên vượt xa nữ tử tầm thường, nghe tam thúc chỉ ừ một tiếng, Tào Ninh Nhi lại cầm lấy hộp gỗ sơn kia nhìn hồi lâu, lúc này mới do dự nói: - Sau đồ đồng xanh, vương thất rất thích đồ sơn, nhìn đồ án màu sơn trên món đồ này, hẳn là đồ cổ thời Tây Chu.
    Không nghe thấy động tĩnh tam thúc, Tào Ninh Nhi lại nhặt ngọc bội lên nhận định thật lâu nói: - Ngọc bội này có thể là sản xuất từ thời Hán sơ... Hồi lâu sau, Tào Ninh Nhi rốt cục lại nói: - Hạt châu này chắc là sản vật năm gần đây của Hội Kê gần biển, khối vàng kia, ồ, là đúc vào thời Văn Đế, bởi vì bên trên có ký hiệu quan phủ đúc lúc ấy.

    Nàng xem một hồi lâu, rốt cục nhận biết hoàn toàn năm kiện vật phẩm trong bảy kiện, đương nhiên đã là cực kỳ không dễ rồi, thầm nghĩ ở trong mắt người bình thường, vàng chính là vàng, còn quản gì đến triều đại nào nữa?

    Rồi đột nhiên trong lòng chấn động, Tào Ninh Nhi ngơ ngác nhìn mặt bàn, nhất thời im lặng.
    Hạ đỉnh, hộp sơn Chu, ngọc bội Hán sơ, vàng thỏi đúc thời kì Văn Đế còn có ngọc châu gần đây Giang Đông sản xuất ra, nàng vất vả một lúc lâu mới phân biệt ra được, lại cũng không xác định, nhưng khi nhìn lại trình tự đặt trên bàn, bỗng dưng mới phát hiện, trình tự những vật đó đã sớm được sắp xếp xong, nhưng nàng nhớ rõ rành rành lúc trước khi đổ những vật này ra bàn, là hoàn toàn hỗn loạn không theo quy tắc nào.

    Đôi mắt đẹp ngưng lại, sớm dừng ở hai kiện đồ vật đặt phía trước Hạ đỉnh, Tào Ninh Nhi sau một lúc lâu mới nói: - Khi hai kiện đồ vật này được sử dụng, chẳng lẽ còn ở trước đời Hạ sao? Vậy không phải là tới thời Tam Hoàng Ngũ Đế rồi?

    Trong bóng đêm Tào tam gia chậm rãi nói: - Theo ta được biết, thạch châm kia được sử dụng từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, về phần trùng phách nha, trùng phách thì đã hình thành trước cả thời Tam Hoàng Ngũ Đế.

    Trùng phách tầm thường kia hoàn toàn xếp hạng trước nhất.

    Trong lòng Tào Ninh Nhi phát run, không tin trên đời này ngoại trừ tam thúc ra lại có nhân vật như Đơn Phi, chỉ là tùy ý nhìn mấy lần, thì đã phân ra rõ ràng niên đại của bảy kiện vật phẩm.

    Đơn Phi chẳng lẽ là mơ hồ hay sao?

    Trong lòng Tào Ninh Nhi hiện lên ý tưởng này, nhưng chớp mắt cảm thấy cũng không có khả năng. Sau khi cầm lên rồi thả bảy kiện vật phẩm này xuống, khả năng vừa hay phù hợp thứ tự niên đại trước sau có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, giải thích duy nhất chính là, Đơn Phi chẳng những có ánh mắt cao minh hơn so với nàng, thậm chí có học thức càng uyên bác hơn so với nàng.

    Lúc này nàng mới hiểu được rõ ràng thâm ý trong lời nói mới vừa rồi của tam thúc tiểu tử này từ nơi nào học được những thứ đó? Điều này làm sao có thể!

    -------

    ----------oOo----------
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)