Võng Du Tate No Yuusha No Nariagari - Aneko Yusagi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 312 – Sức Mạnh Bị Cướp Đoạt

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Thiên tài à? Lão không thích chuyện đó chút nào.”

    Babaa đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện.

    Đầu tiên là Itsuki, giờ đến Babaa. Mấy người này thích nghe người khác nói chuyện quá nhỉ.

    Nhưng tại sao Babaa phái Biến Huyễn Vô Song lại ghét thiên tài đến vậy?

    “… Tại sao?”

    “Lưu phái Biến Huyễn Vô Song bị phân liệt nội bộ, chính là bởi vì những thiên tài như thế.”

    “Thật sao?”

    “Đúng vậy. Luôn có những thiên tài thiển cận, tự ảo tưởng rằng「ta mới xứng đáng là người thống trị thế giới」, mà lưu phái của chúng tôi cấm cách suy nghĩ đó.”

    “Aizz…”

    Mấy kẻ đó đâu đâu cũng thấy nhỉ.

    Tuy có hơi chậm trễ, nhưng đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng trong cái thế giới này thực sự không có ai ‘bình thường’ sao?

    Theo đàu như vậy, đối với gã Hiệp Sĩ của Roi thì tôi thật sự cũng chẳng có nhiều kỳ vọng cho lắm.

    “Người ta nói rằng thiên tài sẽ dẫn lối cho sự thịnh vượng cũng như suy vong cho một nền văn minh, là bóng người ở đằng sau từng bước chuyển ngoặt của lịch sử. Bởi vậy nên Tiên Hiệp Sĩ-sama đã phải gánh kỳ vọng và cả lo lắng của mọi người khi làm việc.”

    Bước chuyển ngoặt ư?

    Có lẽ là có liên quan đến những cuộc chiến tranh to lớn chăng.

    Nếu như vậy, những tài liệu bị thất lạc kia có vẻ như có rất nhiều liên quan đến mấy vị thiên tài đó đấy.

    “Nữ Hoàng của Melromark và Tứ Thánh Hiệp Sĩ-sama đã tớiiiiiiii.”

    Trong khi đang nói chuyện, chúng tôi đã đi tới phòng yết kiến lúc nào không hay.

    Tên vua Lợn có ở đây không?

    Tôi thực chẳng muốn gặp ông ta chút nào.

    Có thể hắn sẽ nói ‘Ô, Khiên Hiệp Sĩ-san, cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau rồi.’ rồi đến gần tôi bằng cái thân thể phì nộn kia. Mới nghĩ thôi đã thấy nổi cả da gà rồi.

    … Tôi hướng ánh mắt nhìn vào ngai vàng, và thấy một gã trai trẻ mình chưa từng thấy đang ngồi trên đó. Hắn ta đang đội vương miện.

    Nếu phải mô tả chỉ bằng 1 từ, thì đó sẽ là ‘Bishounen’ (mỹ thiếu niên :v). Một gương mặt đẹp và rất cân đối.

    Tóc vàng kim, và đôi con ngươi màu xanh lam, trông như một người ngoại quốc điển hình, tuy nhiên… tôi lại cảm thấy ánh mắt đó gợi nên cảm giác gì đó thật đáng ngờ.

    ‘Thật không thoải mái’, chúng đang phát ra một thứ gì đặc biệt mà tôi chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ ai trong thế giới này.

    Hắn ta làm tôi liên tưởng đến Motoyasu trước đây. Nằm ở bên trong vẻ đẹp mã và trong sáng đó, chứa toàn những suy nghĩ hạ lưu đen tối.

    Và cứ như vậy, hắn ta nhìn xuống toàn bộ chúng tôi như thể đang khinh miệt. Có cái gì đó khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Tuy không biết đó là gì, nhưng, vì lý do nào đó, tâm trí tôi bắt đầu băn khoăn không biết hắn có phải là kẻ thù hay không.

    Trang phục của hắn là một chiếc áo khoác Jacket thô sơ và quần Jean à?

    Bởi vì thành phố này khá hiện đại, nên trông cũng không có gì là kỳ lạ cho lắm, nhưng có điều gì đó lại không hề thích hợp.

    Đội vương miện mà lại còn đeo khăn quấn đầu. Trông chẳng hợp chút nào.

    Kiểu tóc của hắn là kiểu được cắt ngắn.

    “Dẫn đường tốt lắm.”

    “Vâng ạ!”

    Những binh sĩ dẫn đường cho chúng tôi tới đây cúi chào, rời đi và đóng cảnh cửa sau lưng lại.

    Tôi phảng phất nhớ lại tên Itsuki khi trước. Có phải đó là do… ánh mắt của đám binh sĩ không nhỉ…?

    “Kyua?”

    Gaelion, đang nằm trong vòng tay của Taniko, chợt ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.

    “Hửm?”

    Cùng lúc đó, Firo cũng nghiêng đầu.

    “Không phải Tiên Hiệp Sĩ Tact-sama đấy sao. Quốc vương đâu rồi?”

    Tên của gã đó là Tact?

    Đây là vị siêu thiên tài à… Thật là không thể phán đoán dựa trên vẻ bề ngoài được.

    Tôi cứ nghĩ là một gã nào đó quái gở, nhưng không thể ngờ đó lại là một Bishounen.

    “Quốc vương? À, cái lão đó hả. Ta giết rồi.”

    Tiên Hiệp Sĩ nói bằng giọng thản nhiên.

    Đến cả người luôn luôn tỏ vẻ bình tĩnh như Nữ Hoàng, trên khuôn mặt bà ta cũng nhuộm đầy vẻ ngạc nhiên.

    “… Có lẽ tôi nghe nhầm chăng? Xin hãy lặp lại đi.”

    “Tên rác rưởi đó không có tư cách để sống, nên ta đã làm lão biến mất khỏi thế gian này rồi. Mà bởi vì tên đó quá xảo quyệt, nên xử lý được lão cũng khá rắc rối.”

    Trước lời nói của gã đó, mọi người, kể cả tôi, đều phải cảnh giác.

    “… Là nội loạn à? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy việc này đấy.”

    “Dĩ nhiên là vậy rồi. Ta đã ra lệnh cho những người trong Lâu đài im lặng. Và bây giờ, Nữ Hồ Ly của Melromarc, ngươi cũng là kẻ không cần thiết trong thế giới này.”

    Cánh tay Tact phát ra một ánh sáng kỳ lạ.

    Hắn đang dự định tung ra cái gì đó!

    Tôi ngay lập tức nhảy ngay đến trước Nữ Hoàng và giơ Khiên lên.

    “Wahnsinn Claw!” (Wahnsinn: tiếng Đức nghĩa là điên cuồng)

    Claw?

    Đúng thế, trong tay Tact, một cái Trảo màu đen trông đầy điềm gở xuất hiện.

    Sau đó, một luồng sáng trông rất quen mắt phóng ra, và chiếc chiếc khiên của tôi,… bị đâm xuyên qua.

    “Cái—”

    Nó tiếp tục bắn xuyên qua vai trái tôi, và cuối cùng xuyên cả Nữ Hoàng đang đứng ngay sau lưng tôi.

    Ngay sau đó, một cơn đau thấu trời lan ra khắp cơ thể, máu túa ra từ vết thương trên người tôi.

    “Gu……”

    Mọi thứ diễn ra như chậm hẳn đi. Tôi đưa mắt nhìn chiếc khiên… rồi Nữ Hoàng.

    Có vẻ như đòn tấn công của hắn chỉ đánh trúng 2 chúng tôi.

    Tôi nhận ra mọi thứ quanh mình đều thay đổi.

    Người đầu tiên di chuyển là Raphtalia, Fohl và Nữ Hiệp Sĩ. Họ tập trung Khí lại dưới chân, và lao về phía kẻ thù.

    Tiếp đến là Firo, Gaelion và Babaa.

    Cuối cùng là Raph-chan, Kiel, Sadina và Taniko.

    Mọi người đều vào thế chiến đấu.

    Babaa hạ người xuống, Fohl cũng làm theo.

    Raph-chan thì chạy về phía tôi.

    Những người phản ứng chậm là Ren, Motoyasu, Itsuki và Rishia.

    Không, họ vào tư thế cùng lúc với Babaa, nhưng… khoảnh khắc họ nhìn thấy vũ khí trong tay Tact, mấy người đó liền ngớ người.

    “Là ngươi—! Ngươi… Atlas—!”

    Tact né đòn tấn công của Fohl… không, trước đó, một thân ảnh màu xanh xuất hiện trước mặt Fohl, và ngăn nó lại.

    Đứng ngay đó là một nữ Á Nhân có hình dạng gần giống như loài rồng phương Đông.

    Tóc cô ta màu xanh, khá dài. Đồng tử màu vàng, trông giống như trăng rằm.

    “Ô. Ngươi tính làm gì với Tact-sama vậy?”

    “Đúng vậy. Các ngươi tính làm gì với Tact của chúng ta thế hả?”

    Cùng lúc đó, trước mặt Raphtalia là… một bé gái với đuôi cáo với Ma pháp đang tập trung ở trong cả 2 tay.

    Mái tóc đen dài. Trang phục giống như của Vu Nữ.

    Là một người con gái có gương mặt không hề kém cạnh gì so với Raphtalia.

    “Thằng nhãi tộc Hakuko.”

    “Tộc Aotatsu, biến đi!”

    “Con ả Raccoon xấu xí!”

    “Phiền toái!”

    “Là những người đang chiến đấu vì thế giới, vậy mà các người lại đánh lén… đồ bỉ ổi… Lên nào, Raphtalia! Không thể tha thứ cho sự tà ác này được!”

    Raphtalia và Nữ Hiệp Sĩ phối hợp tấn công và tung ra một loại kiếm thuật chớp nhoáng.

    “Nơi này sặc mùi lũ chó quá. Hạ chúng nhanh đi nào.”

    “Chủng Luka… lại dám chiến đấu ở trên đất liền à, chắc ngươi muốn chết lắm rồi nhỉ.”

    Người ngăn Kiel với Sadina lại là một phụ nữ quàng một chiếc khăn đội đầu màu đỏ, với đôi mắt sắc và hàm răng nhọn, một đôi tai trông rất giống vây cá và cũng đang cầm trong tay một cái xiên để chiến đấu.

    “Ngươi tính làm gì với Nii-chan vậy hả!?”

    “Ara…”

    Trash ôm lấy Nữ Hoàng đã bị ngã trên mặt đất và thừ người ra.

    “Aa…”

    Cánh tay đang run của lão nhuốm đầy máu.

    “Ai đó! Ai đó, làm ơn hãy niệm Ma Pháp Hồi Phục lên vợ ta! Nhanh lên!”

    Bộ 3 của Motoyasu đáp lại lời gọi của ông ta, và Midori bắt đầu vịnh xướng Ma pháp hồi phục cho tôi và Nữ Hoàng.

    “Các ngươi đột nhiên làm cái gì thế?”

    Ren rút kiếm ra, Motoyasu bắt đầu niệm Skill, còn Itsuki thì kéo dây cung.

    Do tình hình đột ngột, nên có lẽ con bé chỉ hành động theo bản năng, Rishia ném vũ khí của mình về phía những tấm rèm cửa sổ ở xung quanh căn phòng.

    Còn tôi thì đã tìm thấy được kẻ thù mà mình vẫn đang căm hận. Sát khí của tôi bắt đầu dâng trào.

    Bị thương? Mặc kệ.

    Tôi không thể gục ngã ở nơi đây được.

    Tôi dồn sức vào chân phải, và cố sức nâng cơ thể mình lên. Rồi trừng mắt nhìn vào tên khốn kia.

    Hắn… bởi vì hắn, Atlas… mọi người…

    Tôi sẽ giết hắn. Chắc chắn tôi sẽ giết hắn!

    Wrath Shield III đã thăng cấp!

    Chuyển thành Wrath Shield IV!

    Wrath Shield IV đã thăng cấp!

    Chuyển thành Wrath Shield V!

    Bởi vì Khiên Từ Bi, nên tôi không thể chuyển sang Wrath Shield được, thế nhưng… mặc kệ từ bi hay là cái quái gì, tôi vẫn sẽ chuyển!

    Nếu phải đánh đổi cả tính mạng, tôi vẫn sẽ giết chết tên khốn đó.

    Wrath…

    Cái, cái gì đây? Cảnh báo hệ thống à?

    Biểu tượng chiếc khiên dường như trở nên nhỏ hơn…

    *Choang!*

    Một âm thanh chói tai vang lên, và…vết nứt xuất hiện trên chiếc khiên. Chiếc khiên vốn được gắn dính vĩnh viễn vào tay tôi đột nhiên vỡ vụn.

    “Cái gì!?”

    Chẳng phải chiếc Khiên Huyền Thoại có năng lực không thể bị phá hủy sao?

    Nhưng quan trọng hơn cả, là gã đó đã bắn xuyên qua phòng ngự của tôi và tấn công trúng cả Nữ Hoàng ở ngay sau lưng.

    Cái gã đó, rốt cuộc là ai?

    Khiên của tôi có thể chịu được cả ngọn lửa của Phượng Hoàng, vậy mà hắn có thể xuyên phá qua một cách dễ dàng!

    “À… Khiên à? Thực ra ta không cần lắm, nhưng có vẫn hơn không nhỉ.”

    “Ngươi đang nói cái…”

    Tôi cố gắng chịu đựng để cơ thể mình không phải té nhào trên đất, rồi vịnh xướng ma pháp hồi phục lên bản thân.

    “Zweite Heal!”

    Nó có hiệu quả ngay tức thì.

    Nhưng mà, nó lại không thể phục hồi lượng máu đã mất.

    “Naofumi-sama! Ngài không sao chứ!”

    “Đừng để ý! Quan trọng hơn, cái gã trước mặt… là kẻ đã giết Atlas! Giết chết hắn!”

    Tôi cực kỳ tức giận ra lệnh.

    Đúng thế.

    Hắn. Đòn tấn công hắn vừa dùng, không thể sai được, là tia chớp đã hạ gục Phượng Hoàng.

    Uy lực khá lớn, và khi nhìn ra phía sau lưng, tôi thấy nó tạo ra một cái lỗ trên cánh cửa và kéo dài đi còn xa hơn nữa.

    “Rõ, Niichan!”

    Kiel chuyển sang dạng thú, và lao vào Tact.

    Nhưng Itsuki ngăn lại.

    “Chờ đã!”

    Itsuki nắm gáy con bé và kéo lại.

    “Ngươi làm gì thế!”

    “Hắn có thể đâm xuyên qua khiên của Naofumi-san. Nếu bất cẩn tấn công hắn, cô sẽ bị hạ ngay! Và hắn là Tiên Hiệp Sĩ, cô không thấy lạ khi hắn có thể dùng Trảo sao? Hãy suy nghĩ trước khi hành động đi!”

    Điều đó, tôi cũng đã biết rồi.

    Tôi bước về trước 1 bước.

    Thế nhưng tôi không thể dùng được chút sức lực nào trong cơ thể.

    Tôi nhìn vào vết thương của mình.

    Tôi đã niệm ma pháp hồi phục, nhưng nó vẫn chưa hề được chữa trị gì cả.

    Tại sao!?

    Di chuyển, hãy di chuyển, và giết tên đó đi.

    “À, ta cứ nghĩ các ngươi chỉ là lũ rác rưởi mà thôi, nên đã tính tiêu diệt toàn bộ các ngươi bằng con chim kia, nhưng thật ngạc nhiên là các ngươi vẫn còn sống. Nhưng, chẳng sao cả, các ngươi đã đến tận đây để hiến cho ta chút sức mạnh đó, thì ta cũng đành xin nhận vậy.”

    “Đừng có đùa với ta!”

    Fohl dùng Khí ném người phụ nữ Tộc Aotatsu đi rồi lao vào Tact.

    “Ôi trời. Chỉ bằng trình độ cỡ đó mà ngươi nghĩ có thể đánh bại ta được à? Coi bộ mình đang bị xem thường đây.”

    “Acho!”

    Đồng thời, Khí của Babaa cũng bắn xuyên qua mặt đất và lao về phía Tact.

    Hắn dễ dàng né tránh và giơ tay phải lên. Rồi một đám phụ nữ xuất hiện từ bức rèm cửa mà Rishia đã ném vũ khí vào khi nãy.

    Đám phụ nữ đang ẩn nấp nãy giờ đó lấy ra thứ giống như Súng Trường và nhắm về phía chúng tôi.

    Oi… súng là dựa vào Chỉ Số cơ mà?

    “Khiên Lưu Tinh!”

    Tôi ngay lập tức triệu hồi Khiên Lưu Tinh.

    Thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Khiên Lưu Tinh không hề xuất hiện.

    “Hundred Sword!”

    “Brionac!”

    “Piercing Shot!”

    “Air Strike Throw!”

    Các Hiệp Sĩ phản ứng lại bằng Skill của mình.

    “Đó là cái gì? Là Shield… Prison ư?”

    *Choang*, Một cái lồng giam lớn xuất hiện quanh Tact và ngăn đòn tấn công của mọi người lại.

    “Hả—”

    “High Quick!” (Firo)

    “High Quick!”

    Đồng thời, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện từ phía sau bức màn và lao vào Firo.

    Thứ đó lao vào con bé với tốc độ rất cao.

    “Fire Breath!”

    “Kyua!”

    “Freeze Breath!”

    Gaelion và Taniko cũng cố tung đòn Breath của mình, nhưng cũng giống với Firo, thứ gì đó sau bức màn đã vô hiệu hóa đòn tấn công của họ.

    “Ta sẽ không để các ngươi xen vào việc của Tact đâu.”

    Một con Griffin hét lên bằng ngôn ngữ loài người, rồi vật lộn với Firo.

    Một phụ nữ với đuôi và cánh rồng, cùng một bộ ngực to như của Rat, ngậm một cái ống điếu trong miệng, xuất hiện và đối chọi lại với Gaelion và Taniko.

    Hình như cô ta là người dùng Freeze Breath khi nãy.

    “Đúng thế. Ngươi rất tức giận, nhưng ta cũng thế.”

    “Kyua!”

    Người phụ nữ bò sát, kẻ vừa phun đòn Breath, tuôn ra sát khí từ khắp cơ thể, và nhìn chằm chằm vào Gaelion.

    “Hừm. Ngươi cũng là một Long Đế… vậy thì ta lại càng không thể để ngươi thoát khỏi đây được.”

    Sau đó, kẻ thù đáng căm hận của tôi, Tact, nói với đội quân phụ nữ của mình.

    “Mọi người, đừng giết phụ nữ và trẻ em. Họ chỉ bị đám người kia lợi dụng mà thôi.”

    “Đừng xem thường chúng tôi, chúng tôi hiểu mà.”

    “Đúng thế, nếu chúng biết Tact, chúng sẽ hiểu thôi.”

    “Tấn cônggg————————”

    Đám phụ nữ nổ súng bắn vào chúng tôi.

    Tiếng súng vang dội ra khắp nơi.

    Gu… ga… uu…

    “Gu… ugu…”

    “Ga… agu…”

    “Aa… đau quá…”

    Cảm giác như tôi vừa bị bắn thủng lỗ ở khắp nơi trên cơ thể.

    Tại sao?

    Lẽ ra tôi là người có sức phòng ngự cao nhất mới phải, vậy thì tại sao tôi lại phải chịu sát thương đến mức này?

    “Mùi vị thế nào? Đòn tấn công của một đội quân với Level thấp nhất là 250.”

    Cái gì… 250!?

    Vậy là hắn biết cách phá vỡ giới hạn Level.

    Chẳng trách sao hắn dễ dàng hạ gục được Kỳ Lân.

    Bọn chúng dễ có đến gấp đôi Level của chúng tôi… không, hắn nói đó là thấp nhất.

    Có lẽ hắn lên đến gấp 3 lần luôn rồi.

    Bộ 3 của Motoyasu đứng ngay trước Trash và Nữ Hoàng, nên họ không chịu tổn thương nào cả, nhưng mọi người thì đầy lỗ đạn.

    Ngay cả Ren, Motoyasu, Itsuki cũng đã bị thương nặng.

    Nhưng như hắn nói, phụ nữ và trẻ em… Raphtalia, Rishia, Nữ Hiệp Sĩ, và Taniko không bị tổn thương nhiều lắm.

    Tên đạo đức giả này!

    Ngươi sẽ tàn sát đàn ông, chừa lại phụ nữ, và sau đó thuận tiện làm một nhân vật chính tốt bụng à?

    Hiện tại, Fohl, Firo, Gaelion, Sadina. Bộ 3 Filo Rial và Babaa đã chịu thương tổn khá nặng từ súng đạn.

    Tuy rằng Kiel hiện đang trong dạng chó, nhưng do trước đó trông nó rất giống nam, nên cũng được tính trong số đó.

    Tôi có nhớ kiểu chiến đấu đó.

    Trước khi trở nên kỳ lạ… tôi nhớ lại tên Motoyasu vào lúc cái tính cách hạ lưu của hắn hiện rõ lên trên khuôn mặt.

    Và cư xử như rằng hành động của mình chính là đúng đắn.

    Đương nhiên, họ chủ yếu chỉ nhắm vào các Hiệp Sĩ.

    Nhưng, có lẽ đó là tốt nhất.

    Nếu mọi người đều bị trúng kiểu sát thương đó, nếu không phải là Hiệp Sĩ, chắc họ đã chết mất rồi.

    Dẫu vậy, tệ quá… cứ thế này, chúng tôi sẽ chết mất.

    Chiếc khiên của tôi hỏng rồi sao? Vỡ rồi?

    Còn Ren, Motoyasu, Itsuki với 4 phương pháp cường hóa cũng đang ở đây.

    Những đòn tân công thông thường chẳng là gì với họ.

    Tact nhìn tôi và mỉm cười.

    “Đó chỉ là vì Level của các ngươi quá thấp. Cứ im lặng chờ bị đánh gục bởi Level 350 ta đi.”

    “Naofumi-sama, xem kìa!”

    Raphtalia chỉ vào Tact với cánh tay run rẩy.

    Tôi nghẹn cả lời.

    Trên tay Tact… là một chiếc khiên rất đỗi quen thuộc.

    “À, có lẽ các ngươi ghét việc phải chết với hàng tá câu hỏi trong đầu nhỉ, nên để ta cho các ngươi hay vậy. Ta có năng lực có thể cướp được sức mạnh của Vũ khí Huyền Thoại.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 313 – Rút Lui

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Hả!?”

    Năng lực… cướp đoạt Vũ Khí Huyền Thoại?

    Cái năng lực lạ thường đó là cái quái gì vậy?

    Khoan đã.

    Tiên Hiệp Sĩ có Trảo là bởi vì… đã cướp đoạt nó?

    “Ừ, kẻ tự xưng là Trảo Hiệp Sĩ có tính cách cực kỳ tồi tệ, nên ta đã ban cho hắn cái chết rồi.”

    Tact lại nói cứ như thể đó là chuyện đương nhiên.

    Chết rồi?

    Nếu giết Hiệp Sĩ, thế giới sẽ lâm vào tình trạng khó khăn… Vậy ra đó là lý do thời gian cho Đợt Sóng trở nên ngắn như vậy à?

    Không, không chỉ Trảo Hiệp Sĩ.

    Có lẽ các Thất Tinh Hiệp Sĩ khác mà chúng tôi không thể liên lạc được đều cũng như thế.

    Không rõ bọn họ đã bị giết từ khi nào, nhưng chúng tôi không nghe gì về việc họ hoạt động trong 2 tháng qua.

    Vậy tức là Thất Tinh Hiệp Sĩ đã chết được vài tháng rồi…

    “Và, tất cả các Hiệp Sĩ luôn có tính cách rất ‘vặn vẹo’, các ngươi biết chứ. Chúng còn chẳng bao giờ chịu lắng nghe những gì ta nói.”

    Ai mà lại muốn nghe lời từ một kẻ như ngươi chứ?

    Nói đùa với ta chắc!

    Cơn giận dữ đang che phủ toàn bộ những suy nghĩ trong đầu tôi.

    Cả ngươi và cả tên kia. Chẳng lẽ tên khốn nào được chọn làm Hiệp Sĩ cũng đều như vậy à?

    “Ta sẽ cứu thế giới này, nên tất cả các ngươi hãy đi chết đi, và giao Vũ khí cho ta là được.”

    “Không hổ là Tact-sama. Ngài định cứu Vũ Khí Huyền Thoại khỏi nanh vuốt của bọn Hiệp Sĩ thấp hèn kia.”

    “Cái gì?”

    Ngay khi nghe giọng nói đó, tất cả chúng tôi đều bật ra tiếng thốt kinh ngạc, và không còn biết nên nói thêm gì nữa.

    Ngay cả Trash.

    “S- Sao… Sao ngươi lại ở đây!? Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao!?”

    Witch, kẻ chúng tôi tưởng đã chết, đi ra từ đằng sau cây cột. Ả ta dựa người vào kẻ thù đáng ghét của tôi, và khinh bỉ nhìn xuống tôi như thể đang nhìn một đống rác.

    “Rõ ràng là bởi vì ta không chết, Khiên à.”

    Thật không thể tin nổi những gì tôi vừa nhìn thấy.

    Thật sự ả đáng ra đã chết rồi mới phải chứ.

    Trong cái quan tài băng Faubley gởi trả, tử thi của ả chắc chắn nằm trong đó.

    Và đoạn băng quay lúc ả chết không thể nào là giả được.

    “Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi vì đã gây ra những vết thương trên mặt, và cả trên khắp cơ thể của ta đâu. Ta sẽ cho các ngươi nếm đủ mọi đau đớn rồi mới giết chết các người! Đúng không, Tact-sama?”

    Có một vết thương ở trên cánh tay ả, nhìn giống như là một vết khâu. Và trên một con mắt của ả, có đeo một miếng che.

    Ở trên chân cũng có một vết thương giống như vậy.

    Nếu tôi nhớ đúng, đó chắc chắn là những chỗ lão vua lợn đó đã chặt đứt.

    Vậy thì tại sao ả Witch này lại sống được!?

    … Luyện kim thuật ư?

    Tôi đúng là từng nghe rằng Tiên Hiệp Sĩ cũng rất tinh thông Luyện Kim Thuật.

    Thì ra là như vậy à. Hiệp Sĩ đã trục xuất Rat có lẽ đúng là tên này rồi.

    Khi trước, tôi đã có nghe Rat nói về Homunculus (người nhân tạo).

    Nhưng mà, việc tạo ra một thân thể giả có thể khiến người khác không thể phân biệt được với cơ thể thật là cực kỳ khó. Chúng đã đánh tráo từ khi nào vậy?

    Không, quan trọng hơn, Witch còn sống. Đó là tất cả những gì tôi biết.

    Tiên Hiệp Sĩ… Thiên tài. Chủ tịch. Đứng đầu học viện Faubley. Witch mất trinh…

    Là vậy sao, thởi điểm mà Witch với hắn đã tiếp xúc hẳn là nằm trong những khoảng thời gian đó.

    Một kẻ mà tôi không bao giờ có thể cho phép còn sống sót – Witch… và kẻ đã giết Atlas, Tact.

    Ngay cả khi chiếc khiên đã bị tước đoạt, một cơn giận không thể kìm lại dâng lên trong lòng tôi.

    Không liên quan gì đến lời nguyền phẫn nộ.

    Chỉ là tôi ghét hắn. Tôi chỉ muốn giết hắn.

    “À, người đã đưa Malty cho con lợn đó, cũng là một tên chẳng ra gì. Bởi vì đó là lỗi của bà ta khi để nhiều người chết như vậy, thì bà ta nên trả giá bằn mạng sống của mình đi. Nhưng ta sẽ đảm bảo khiến bà ta trải qua một bể đau đớn trước.”

    “Chính là như vậy đó, Mama. Sao bà lại dám bán tôi cho lão vua lợn đó? Hãy chết để chuộc tội đi. Papa cũng chung tội nữa.”

    “M- Malty…”

    Trash vẫn ôm Nữ Hoàng trong tay, khó tin nhìn Witch, trong miệng vẫn đang ậm ờ lẩm bẩm gọi ra tên của ả.

    Đột nhiên, Tact dùng móng vuốt đâm vào Fohl đang đứng ở cách đó không xa.

    “Làm như đòn như vậy có thể sẽ…”

    Nhanh quá!

    Bởi vì Fohl vừa mới trở thành Hiệp Sĩ.

    Thế nên thằng nhóc không thể theo kịp được chuyển động của Tact.

    Thế nhưng, Fohl lại không hề bị chút thương tổn nào.

    “Hửm? Nếu dùng chiếc khiên này thì sức tấn công của ta lại biến mất. Đúng thật là khó dùng.”

    Hắn ta làm chiếc khiên biến mất, rồi lấy ra móng vuốt cùng một con dao nhỏ.

    Con dao rất giống với con dao Roshia đang dùng.

    Thì ra là vậy…

    Vũ khí kỳ lạ của Rishia… Không, lý do Thất Tinh Vũ Khí của con bé trong suốt là bởi vì người mang nó đã bị giết, và sức mạnh của nó đã bị cướp đoạt.

    Bản thân món vũ khí lại không chấp nhận Tact là người sở hữu.

    Hoặc có lẽ là vì để phản kháng lại hắn, nó đã chọn Rishia làm chủ nhân.

    “Air Strike Throw!”

    Một tiếng xé gió vang lên, Tact ném con dao vào vai Ren.

    Trong nháy mắt đó, hình như Ren còn không kịp dúng cây kiếm của mình để đỡ kịp phát ném đó.

    “Gu!”

    “Đứng yên đó cho ta. Quả đúng là khi nói đến Dũng Sĩ, thì phải có Kiếm mới đúng chứ nhỉ. Ngoan ngoãn giao nó cho ta đi.”

    Bởi vì đã phải chịu rất nhiều sát thương nặng súng, nên chúng tôi đang gặp bất lợi lớn.

    Cũng không thể để hắn cướp được những Vũ Khí Huyền Thoại khác.

    Cơ thể tôi vẫn chưa thể cử động, nhưng lại đang tràn ngập sát khí.

    Tôi sẽ không để hắn cướp lấy bất cứ thứ gì từ tôi nữa!

    “Xuống địa ngục đi!”

    Tôi cố dùng Khí và Ma lực bao quanh cơ thể mình. Cố dùng hết toàn bộ chút sức còn lại đạp mạnh xuống mặt đất.

    Chỉ 1 giây thôi cũng được.

    Để có đủ thời gian cho mọi người chạy thoát…!

    “Cái—”

    Tact chặn đòn đánh bất ngờ lại bằng cách vật thể hóa chiếc khiên.

    *Huỵch*, cú đấm của tôi chạm vào hắn.

    “Haa, yếu ớt quá. Gufu!?”

    Ma lực và Khí của tôi bùng nổ ở bên trong cơ thể hắn, và hắn vừa phun ra máu vừa bị đánh bay về phía ngai vàng.

    “Tact-sama!?”

    Đám phụ nữ dùng súng bởi vì lo lắng cho hắn, đã để lộ một sơ hở rất lớn.

    Ren, Itsuki và Motoyasu không hề bỏ qua cơ hội này.

    “Ngay bây giờ! Thiểm Quang Kiếm!”

    “Shining Lance!”

    “Flash Arrow!”

    Họ tung ra những Skill dùng để che mắt, làm lóa mắt đám phụ nữ còn lại.

    “Các ngươi làm gì vậy!? Hãy mau chóng bắn mấy đứa đó đến chết đi!”

    Witch hét to, nhưng Ren và những người khác đã đá văng cánh cửa và rút lui.

    “Truyền Tống Kiếm!… Không được rồi!”

    “All Dreifach Heal!”

    Bằng việc dùng Ma pháp hồi phục, những người bị thương nặng đã có đủ sức để cử động và bỏ chạy ở bên trong lâu đàì.

    Ren và Motoyasu dẫn đầu, trong khi Babaa và Raphtalia bọc hậu.

    Dẫu sao, mọi người tuy đã hồi phục được vết thương, nhưng không có nghĩa là đã có thẻ hồi phục được toàn bộ mệt mỏi.

    Nữ Hoàng là người bị thương nghiêm trọng nhất.

    Bộ y phục bà đang mặc đã bị nhuộm đen do máu bị ôxy hóa.

    Nếu không nhanh nhanh làm gì đó, sẽ không kịp mất.

    Và tôi cũng tương tự thế.

    Đầu tôi đang trở nên choáng váng vì đau đớn.

    Không biết tại sao mà ma pháp hồi phục không có tác dụng lên tôi.

    Có thể đứng lên được đã là điều diệu kỳ rồi…

    “Milleria! Làm ơn hãy tỉnh lại đi!”

    Trash hét to gọi Nữ Hoàng. Lão ta vừa cõng bà trên lưng vừa bỏ chạy ở sau tôi.

    “Naofumi-sama!”

    “Nii-chan! Hãy cố lên!”

    Tôi kiệt sức ngã xuống trên lưng của Firo.

    Cơ thể tôi không thể cử động được nữa.

    Biểu tượng chiếc khiên đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi từ lâu.

    “Naofumi-san, anh có hiểu không? Sự giận dữ của anh là hoàn toàn hợp lý, nhưng bây giờ chúng ta nên rút lui, đúng chứ?”

    Itsuki nhỏ giọng ra lệnh cho tôi.

    Hắn nói đúng.

    Nếu như chiến đấu ở trong cứ địa của kẻ địch, vũ khí của những Hiệp Sĩ khác có lẽ cũng sẽ bị cướp đoạt mất.

    Mà, cái Cheat đó là cái quái gì vậy chứ?

    “Itsuki-sama?”

    “… Ừm, trước hết hãy nhanh chóng rút lui khỏi nơi này đã. Ren-san, thế nào rồi? Anh có thể dịch chuyển Nữ Hoàng và Naofumi-san đến nơi nào đó an toàn được không?”

    “Không thể được… Truyền Tống Kiếm của tôi không thể kích hoạt. Đã có gì đó can thiệp vào.”

    “KYUA!”

    Như thể đang muốn nói ‘cứ giao cho tôi’, Gaelion bắt đầu vịnh xướng Ma Pháp.

    Là Dragon Sanctuary.

    Chắc hẳn chúng đã vịnh một Ma pháp tương tự trên khắp Lâu đài.

    Trước đây, Firo và Gaelion đã chiến đấu vì lãnh thổ, và khi lãnh địa của cả 2 chạm nhau, chúng đều bị vô hiệu hóa.

    『KYUAAA!』

    Tôi cảm thấy có gì đó vừa sượt qua thân thể của mình.

    “Ta sẽ không để ngươi trốn thoát đâu!”

    Tôi nghe tiếng hét vang lên từ hành lang ở phía dưới.

    “Dragon Sanctuary!”

    Ku… Quả như tôi nghĩ, con ả Thằn lằn kia là rồng.

    Và ả nói mình cũng là Long Đế như Gaelion.

    “Fi…ro.”

    Tôi gắng gượng lên tiếng gọi Firo.

    “Cứ giao cho Firo~”

    Firo vừa chạy vừa niệm ma pháp.

    “Sanctuary!”

    “Đừng hòng! Bird Sanctuary!”

    Ku… Kẻ trông giống như Griffon kia cũng niệm luôn.

    Ngay khoảng khắc một cái bị vô hiệu hóa, một cái khác lại dựng lên.

    Thực ra, Portal không cần thời gian để niệm xướng.

    Nhưng Portal lại cần thời gian để chọn thành viên để cùng dịch chuyển.

    Trong khoảnh khắc lãnh vực bị vô hiệu, sẽ rất khó để kịp sử dụng kỹ năng đó.

    Tiền tuyến cũng bắt đầu trở nên ồn ào.

    Chúng tôi đã gặp phải đám binh sĩ.

    “Trọng Lực Kiếm!”

    “Brionac!”

    “Piercing Shot!”

    Có vẻ như đám binh sĩ ở phía trước không mạnh cho lắm.

    Những người đáng sợ chính là một bộ phận người đã phá vỡ được giới hạn Lv.

    Có thể nói là toàn bộ đám phụ nữ gặp trong kia đều là như vậy.

    Những viên đạn vẫn liên miên từ phía sau lưng bay tới đúng là cực kỳ khó chịu.

    “Acho!”

    “Haa!”

    “Tei!”

    Babaa, Raphtalia, Fohl tập trung Khí lại tại một điểm, và chặn mấy viên đạn trong không trung. Nhưng dường như phải mất rất nhiều sức.

    “Lần nữa!”

    Taniko cưỡi lên Gaelion, và hỗ trợ nó niệm câu chú.

    Trông như cả Sadina cũng đang giúp đỡ.

    “Ư… Gâu!”

    Kiel chuyển sang dạng Kielberus, và cắn đám lính trước mặt.

    Thế nhưng không biết có phải do đám binh sĩ kia Lv không hề thấp, hay là do gia hộ đã biến mất vì chiếc khiên của tôi đã bị cướp đoạt, nên con bé không thể hạ những người đó trong một đòn được.

    Bởi vậy, binh sĩ của Faubley khó có thể bị hạ dễ dàng…

    Không, dù rằng đây là một đất nước thối nát, nhưng đây vẫn là đất nước mạnh nhất. Có lẽ chúng đều là những binh sĩ tinh anh có Lv rất cao.

    Rất may là, chúng đều có Lv thấp hơn dàn Harem của Tact.

    Cao lắm thì cũng chỉ Lv 100.

    Dĩ nhiên, đám phụ nữ kia đang đuổi đến từ đằng sau.

    Nếu như Tact lại dùng đến Skill vượt quá sức phòng ngự của tôi kia, chúng tôi không sẽ chỉ mỗi bị thương thôi đâu.

    Có lẽ đang trong thời gian hồi chiêu, hay có lẽ hắn không muốn làm tổn hại đến lâu đài quá nhiều.

    “Còn chưa giải trừ vô hiệu hóa dịch chuyển à?”

    “Đang cố đây!”

    Firo nóng ruột trả lời.

    “Ren, đừng lo cho chúng tôi! Gì cũng tốt hơn là để chúng cướp được Vũ Khí Huyền Thoại khác! Hãy nghĩ về mình, và chạy đi!”

    “Làm như chuyện như vậy tôi có thể làm được á!”

    Ren kích động phản bác lời của Nữ Hiệp Sĩ.

    Chết tiệt… không thể dịch chuyển được, nên chúng tôi đều đang rất mất kiên nhẫn.

    Tôi không thể cự động được, sự tỉnh táo của tôi đang mờ đi, nên tôi chỉ có thể suy nghĩ và quan sát.

    “Nếu có thể ra ngoài, ít nhất chúng ta vẫn có thể cưỡi Gaelion bỏ chạy.”

    “Nhưng có khả năng sẽ bị bắn rụng đấy.”

    “Nghĩa Phụ-san.” ε=ε=ヾ(;゚д゚)/

    Motoyasu chạy lại gần cơ thể đầy máu của tôi.

    Nếu có thời gian để quan tâm đến ta như vậy, thì tập trung chiến đấu dùm ta cái!

    Chúng tôi tiếp tục chạy, nhưng binh sĩ đã chặn mất lối đi, thế nên cuối cùng lại phải rơi vào thế bí.

    “Lưu Tinh Kiếm!”

    Chúng tôi phá tường, và chạy vào lối đi mới đó.

    Khả năng phán đoán của Ren thật đáng khâm phục.

    “Để việc bọc hậu lại cho tôi. Thánh Nhân-sama hãy mau chạy đi,”

    Babaa dẫn Raphtalia, Fohl, Nữ Hiệp Sĩ. Để kéo dài thời gian bỏ chạy, bọn họ ở lại.

    “Để…”

    Tôi với tay ra, và định nói rằng ‘hãy để việc đó lại cho ta’.

    Nhiệm vụ đó, đáng lẽ ra phải là của tôi mới đúng.

    “Naofumi-sama, cứ giao cho em.”

    Nhưng cứ như thể đã đoán trước được chúng tôi sẽ hành động như vậy, ả trùm áo choàng đỏ và ả Aotatsu đứng trước mặt chúng tôi.

    “Đúng như Tact-sama nói, các ngươi đã đến.”

    “Ku…”

    Quay đầu nhìn lại, tôi cũng thấy rất nhiều người lúc nãy vừa ở xung quanh ngai vàng cũng ở đó.

    “Kyua!”

    Gelion lần nữa dựng nên thánh vực.

    “Vô dụng thôi.”

    Rồng của kẻ địch chỉ việc dựng lên một cái mới.

    Hai bên không ngừng lặp đi lặp lại cái vòng lặp vô nghĩa đó.

    Nhưng cho dù là vô nghĩa, nếu chúng tôi muốn bỏ chạy thì lại cần phải dùng đến dịch chuyển.

    Lâu đài đầy nhung nhúc kẻ địch, mà nếu có chạy được ra cổng, thì đây vẫn là lãnh địa của kẻ thù… dân chúng có lẽ sẽ hướng vũ khí vào chúng tôi.

    Nếu là tôi, thì tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.

    Bất kể có đi đâu, Tiên Hiệp Sĩ rồi cũng sẽ đuổi tới.

    Do đã bị thương nặng và mất mát, chúng tôi không thể nào tự bảo vệ mình được.

    “Sanctuary!”

    “Bird Sanctuary!”

    “Bu—!”

    Firo dậm chân và bực tức kêu lên.

    “Sức mạnh… căn nguyên… Khụ khụ!”

    Tôi cố niệm ma pháp, thế nhưng vết thương do Tact gây ra rất nặng, tôi không thể nào tập trung được.

    Đòn đó… không, món vũ khí đó hẳn là có mang lời nguyền.

    Vết thương của tôi không thể hồi phục được bằng Ma pháp.

    Giống như là cơ thể tôi đang mang thêm trạng thái xấu, đầu óc tôi không tài nào chịu được thêm nữa.

    “Chủ Nhân!”

    Firo sau khi niệm ma pháp thất bại, hét lên gọi tôi.

    Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Tact vang lên từ nơi Raphtalia và Babaa đang chiến đấu.

    “Hãy đầu hàng đi, lũ rác rưởi.”

    “Ku… ai mà đầu hàng chứ! Ngươi đã bị ả Witch kia dụ rồi, ngươi cố tình xen vào cuộc chiến với Phượng hoàng, mọi người… Ngươi thậm chí còn giết cả Thất Tinh Hiệp Sĩ!”

    Ren giơ kiếm hướng về phía kẻ địch, vừa tuyên bố như thế với Tact.

    “Dù có nói thế nào, thì những kẻ đã giao Malty cho con lợn đó, và những kẻ đã hồi sinh Linh Quy đều chẳng đáng có Chính Nghĩa đâu. Hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.”

    Sau đó Tact giơ móng vuốt lên chuẩn bị tấn công…

    “Rafu—————!”

    Tôi cảm nhận được Thánh Vực đang ngăn cản dịch chuyển đã bị phá.

    Đuôi của Raph-chan phồng lên, và nó kích hoạt ma pháp.

    “Cái gìììì.”

    Tiến triển bất ngờ đó đã tạo ra sơ hở.

    Hẳn chúng tưởng rằng, bởi vì Firo và Gaelion đều đã dựng thánh vực, nên chỉ cần 2 lần niệm xướng Thánh Vực là xong.

    Nhưng Raph-chan là nằm ngoài dự kiến của chúng. Nhờ nó, những Hiệp Sĩ khác đã có thể có thời gian để sử dụng dịch chuyển.

    “Ngay bây giờ!”

    Ren, Motoyasu, và Itsuki nắm chặt vũ khí, và hét lên tên Skill.

    “Truyền Tống Kiếm!”

    “Portal Spear!”

    “Truyền Tống Cung!”

    “Đừng hòng bỏ chạy!”

    Cuối cùng Tact cũng lấy ra cây roi.

    Hắn vung về phía Babaa, Raphtalia, và Fohl đang đứng ở hàng sau.

    “Bind Whip!” (Roi trói buộc)

    Cái roi mở ra như là một con rắn. Nó lao về trước như muốn quấn chặt lấy Fohl.

    “Đừng có mơ!”

    Kiếm chạm Roi. Raphtalia đã chặn đòn của Tact lại.

    “Firo, Fohl-kun, Eclaire-san.”

    “Aneki…”

    “Raphtalia…”

    “Nếu có chuyện gì xảy đến cho tôi… thì xin nhờ mọi người hãy chăm lo cho Naofumi-sama.”

    Và như thể đã hoàn toàn nhận thức được số phận của mình sẽ ra sao, Raphtalia nói với Fohl, rồi mỉm cười nhìn tôi, một kẻ không thể nào cử động, có thể trở mắt đứng nhìn.

    “Ra…ph…a…”

    Khi đang cố nói chuyện, tôi nghe thấy một âm thanh khó chịu vang lên từ buồng phổi.

    Cơ thể của ta, hãy mau cử động, nếu không… ta, ta lại mất đi một thứ quan trọng đối với chính mình nữa! Nhanh lên chứ, chết tiệt!

    “Không cần phải lo lắng như vậy đâu, Thánh nhân-sama!”

    “Ể?”

    Babaa đá Raphtalia bay về phía tôi.

    Raphtalia lăn tròn trên đất, sững sờ.

    “Nhanh chạy đi!”

    “Nhưng chúng ta không biết Dịch Chuyển có thể thành công hay không…”

    “Nếu không đi,… sẽ chết sạch đây! Bởi vậy, nhanh lên!”

    Ren nhanh chóng gật đầu trước lời của Babaa, và kích hoạt kỹ năng.

    “Thánh nhân-sama… Thế giới, mọi người và những người học trò của tôi, đành phải trông cậy vào ngài rồi!”

    “B, bà…”

    “Lưu phái của tôi tồn tại chính là để đánh bại cái ác vốn mạnh mẽ hơn chính mình. Và cho dù cơ thể này có tan biến, nhưng miễn sao vẫn còn có người tiếp nối, thì cái chết của tôi vẫn còn có giá trị!”

    Bà ta vừa hét lên như vậy vừa lao về hướng ngược lại với chúng tôi.

    “Sư phụụụụụụụ!”

    Raphtalia, Rishia, Nữ Hiệp Sĩ và Fohl đều gào lên.

    Sau đó, cảnh vật trước mắt tôi liền thay đổi,… Và đồng thời, tầm mắt của tôi trở nên tối dần, ý thức càng lúc càng đi xa hơn.

    Việc dịch chuyển đã thành công.

    Với Motoyasu và Itsuki cũng thế.

    Tuy nhiên… Babaa lại không đi cùng với chúng tôi. Đó là chuyện ngay sau khi việc dịch chuyển đã hoàn tất, chúng tôi mới có thể xác minh được…

    Ghi chú của Tác Giả:

    Năng lực cướp đoạt vũ khí huyền thoại → Là năng lực khi sinh ra đã có (năng lực cố hữu).

    Những người phụ nữ → Đi với Tact là theo mong muốn của bản thân họ, nói một cách đơn giản là Harem của Tact.

    Theo quan điểm của Tiên Hiệp Sĩ → Witch bị Khiên hấp diêm → bị Thương NTR → cũng bị Vua Heo NTR? → muốn bảo vệ người phụ nữ bất hạnh đó → hiện tại.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 314 – Di Ngôn

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Cơ thể tôi nhẹ bỗng, cảm giác giống như là đang trôi nổi ở trên không trung.

    Lẽ ra tôi không có mặt ở đây. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhìn thấy đủ loại hiện tượng, và đủ loại người.

    Nhờ Portal của Ren, Nữ Hoàng và tôi được đưa về Melromarc. Và chúng tôi nhanh chóng lao thẳng đến cơ sở trị liệu lớn nhất ở đó.

    Vết thương của 2 chúng tôi rất nghiêm trọng, và nhận thức rất mơ hồ.

    Tôi bị thương nghiêm trọng đến mức bản thân tự mình nhìn cũng có thể thấy được mình đã bị trọng thương.

    “Tệ quá… Bị trúng nhiều lời nguyền trùng lặp liên tục. Mau chuẩn bị Nghi Thức Ma Pháp đi!”

    Một trị liệu sư hét to, và Nghi Thức Ma Pháp được các giáo sĩ của Tứ Thánh Giáo thực hiện.

    Chắc là họ sẽ cố gắng với tất cả mọi thứ có thể.

    “Xin hãy cố gắng lên, Naofumi-sama!”

    “Đúng thế, Aniki!”

    “Chủ Nhân!”

    “Rafu~!”

    Do đều bị thương trong chiến đấu, những Hiệp Sĩ khác, Taniko, Sadina và Kiel cũng đang được trị liệu ở trong phòng trị liệu.

    Tốt quá. Vết thương của bọn họ khá nhẹ.

    Nếu như vậy, chẳng tốn bao lâu thì bọn họ sẽ có thể tự do hoạt động bình thường trở lại.

    “Chúng tôi sẽ bắt đầu trị liệu ngay. Vì vậy xin những người khác hãy đi nghỉ ngơi và hồi phục thương tích đi.”

    Raphtalia, Firo, Fohl cho đến khi rời đi, vẫn cứ tiếp tục gọi tên tôi.

    Và sau đó, ý thức của tôi lại bị ngắt quãng một lần nữa.

    Sau khi ý thức trở lại, quang cảnh tôi nhìn thấy là Nữ Hoàng và Trash.

    Thương tích của bà rất nghiêm trọng, dù là ai có nhìn thấy thì cũng có thể nhận ra rằng đó là một vết thương khó có thể chữa được.

    “… Goho!” (*Xin trời phù hộ)

    Bàn tay Trash run rẩy khi ông ta nắm chặt tay Nữ Hoàng và cầu nguyện.

    Trash may mắn là không bị thương tích gì nên ông ta được phép ở lại bên bà.

    “Bắt đầu cho dùng thuốc Yggdrasil, cũng đồng thời dùng Dreifach Heal, và cả Thánh thủy cao cấp nhất. Kích hoạt Nghi thức Ma pháp…”

    Viên Trị liệu sư đưa các chỉ thị giống như bác sĩ, và bắt đầu niệm Ma Pháp Hồi phục lên Nữ Hoàng.

    Quả đúng là Nữ Hoàng, được nhận phương pháp trị liệu cao cấp nhất.

    Nhưng có vẻ như chẳng có mấy hiệu quả.

    “Lời nguyền đáng sợ quá… Chắc cũng phải tương đương với lời nguyền mà Khiên Hiệp Sĩ-sama trước đây đã phải chịu.”

    “Mirellia!”

    Như thể phản ứng lại lời gọi của Trash, Nữ Hoàng từ từ mở mắt ra, và nhìn ông ta.

    “Âm thanh… giọng nói của ta… mọi người có nghe rõ chứ.”

    “Ngài không nên nói chuyện, Nữ Hoàng-sama.”

    Trị liệu sư vừa nhắc bà ta vừa tiếp tục điều trị.

    Nhưng Nữ Hoàng chầm chậm lắc đầu và nói.

    “Ta biết rõ chứ… Tính mạng của ta, đã không còn nhiều thời gian nữa, đúng không?”

    “Cái, cái đó…”

    Trị liệu sư nghẹn lời, Trash trừng mắt nhìn ông ta rồi đứng lên.

    “Các ngươi đang làm gì vậy? Người các ngươi đang chữa trị là Nữ Hoàng của đất nước đấy! Nếu tự nhận mình là Trị liệu sư thì các ngươi phải dồn hết sức vào chữa trị cho bà ấy bằng mọi giá.”

    “Ông không thể… ra một mệnh lệnh vô lý như thế được.”

    Nữ Hoàng yếu ớt nhắc nhở.

    Tuy rằng việc tôi cảm thông được với Trash đúng là chuyện lạ đời, nhưng đúng thật là tôi có thể hiểu được tâm tình của hắn.

    Tình hình cũng giống như lúc tôi mất Atlas.

    Sự khổ đau khi mất đi người thân.

    Cảm giác thất vọng trước sự bất lực của bản thân.

    Nỗi căm hận đối với nguyên nhân gây ra cớ sự.

    Tất cả những cảm xúc đó trộn lẫn lại, khiến cho bản thân không còn có thể bình tĩnh suy xét được mọi việc.

    “Nh- Nhưng…”

    “Đây… có lẽ là do trời phạt. Bởi vì tôi ngu ngốc… nên tôi mới hy sinh con gái của mình để bảo vệ đất nước, và để bảo vệ thế giới này…”

    “Không! Tuyệt đối không phải thế!”

    Trash tuyệt vọng phản bác lại lời của Nữ Hoàng.

    “.. Vậy sao? Tôi có cảm giác như toàn bộ đều là do lỗi của tôi. Con gái của tôi… Malty bị giáo dục trở thành một đứa trẻ như vậy, đều là do sự bất lực của tôi gây ra. Bởi quyết định nửa vời của tôi, mọi chuyện mới thành ra như vậy.”

    “Đó là… bởi vì ta… ta…”

    Nữ Hoàng đang tự trách móc mọi sai lầm của bản thân, còn Trash thì với giọng nói run rẩy, chắc hẳn là ông ta đang tự lên án mình.

    Sau đó, Nữ Hoàng lại nói tiếp.

    “Tương tự, Tiên Hiệp Sĩ… không, những kẻ xâm lược sẽ đến và tấn công đất nước này.”

    “……”

    “Ngay bây giờ, Melromarc đang trong tình thế nguy hiểm. May mắn thay, Iwatani-sama và các Hiệp sĩ-sama, và các đồng hành của họ… đều đang có ở đây.”

    “Vậy Khiên Hiệp Sĩ…!”

    “Ông… đã nhận ra rồi phải không? Hãy vất đi thù hận quá khứ, và ta cần phải tiến về phía trước.”

    Dòng lệ lăn xuống trên mặt Trash.

    Ông ta hành động y như lúc tôi cùng Fohl đang hy vọng, và cầu nguyện.

    Tuy không biết ông ta đang cầu nguyện điều gì, nhưng tôi có thể hiểu được mong ước của ông ta.

    “Lucia… Mirellia…”

    Ông ta cũng thầm gọi tên Atlas nữa.

    “Vì ông là người được gọi là Anh Trí Hiền Vương… nếu đó là Luge thì chắc chắn ông sẽ tìm được hy vọng.”

    “Nhưng mà… Trượng đã không còn đáp lại lời gọi của ta nữa…”

    “Ông sai rồi. Trượng đã cho ông mượn sức mạnh, không phải là do ông là Hiệp Sĩ, mà là bởi vì ông xuất chúng hơn hẳn những người khác. Dũng cảm, và sáng suốt hơn họ.”

    “……”

    “Tôi vẫn tin. Để xoay chuyển tình thế bất lợi này… để cứu Melromarc thoát khỏi sự sụp đổ trước mắt này…, chúng ta cần ông…”

    “Ta… ta…”

    “Fufu… bây giờ, ông có rất nhiều quân cờ rồi đấy.Không biết Anh Trí Hiền Vương sẽ thể hiện ra sao để khiến tôi phải ngạc nhiên đây.”

    “… Mirellia.”

    “Tương lai của quốc gia này, giao cả vào ông nhé. Hãy cùng với Iwatani-sama cứu lấy thế giới này… Như là Trượng Hiệp Sĩ, như là người yêu thương nhất của tôi…”

    Máu chảy từ khóe miệng của bà ta, nhưng Nữ Hoàng vẫn mỉm cười với Trash.

    “Ông dùng mưu trí của mình khiến kẻ địch nhảy nhót trong lòng bàn tay. Ông khiến những kẻ đối địch phải sợ hãi… Hãy khiến cho cả thế giới phải biết đến tên mình đi…”

    Khi nói xong… sức lực của Nữ Hoàng như đã cạn kiệt.

    “Nữ Hoàng-sama!”

    Cánh cửa bật mở ra, và một nhân vật trọng yếu của quốc gia chạy vào.

    “Faubley đã tuyên bố chiến tranh với toàn thế giới! Cả thế giới sẽ phải thống nhất dưới ngọn cờ Faubley!”

    Tình thế này… đến còn nhanh hơn cả dự đoán.

    Sau đó, cảnh tiếp theo mà tôi chứng kiến là việc của 2 ngày sau đó.

    “Thế quái gì mà Faubley lại bày ra chuyện chinh phục thế giới vào lúc này chứ!?”

    Đã hoàn toàn được chữa trị xong, Ren và những người khác đến lâu đài để tham dự vào buổi hội nghị của Liên Hợp Quân, và hét lên khi nghe tin đó.

    Gương mặt của những người ở đó đều rất u ám.

    Tiềm lực quân sự của Faubley đã thể hiện hết cả ở trên gương mặt họ rồi.

    Nguyên nhân là bởi vì, những người ở đây đã nghe được Faubley có Lv gấp 3 lần chúng tôi.

    Không phải là quân đội không muốn ngăn chúng lại, chỉ là không có biện pháp mà thôi.

    “Chúng làm thật rồi. Tên Tiên Hiệp Sĩ đê tiện… Rõ ràng là còn phải xử lý Đợt Sóng, vậy mà hắn lại rãnh rỗi đến mức làm mấy việc như đi chinh phục thế giới nữa à?”

    “… Không, tôi cho là hắn nghĩ như vậy thật đấy.”

    “Hắn dám làm bị thương Nghĩa phụ-san và Firo-tan, và cả những người khác nữa. Ta tuyệt đối không tha thứ cho hắn!”

    Quân đội đều đồng tình với lời của 3 Hiệp Sĩ.

    Các sự kiện diễn ra tại Faubley đã truyền ra toàn Liên Hợp Quân.

    Những người từ Silt Welt cũng có mặt.

    Ông già Genmu, và cả tên Shusaku.

    “Naofumi vẫn đang được điều trị… và ta sắp chiến tranh với Faubley…”

    “Vâng. Hiện tại, Faubley đã điều động toàn bộ quân đội. Nơi đầu tiên họ tấn công sẽ là Melromarc, rồi sẽ đến quốc gia chúng tôi. Những quốc gia trên đường đi đều bị ép phải đầu hàng trước tiềm lực đó… Bởi vì món vũ khí mới, được gọi là ‘Máy bay’, sẽ thả thuốc nổ từ không trung xuống, nhiều nước đã giương cờ trắng rồi.”

    “Lý do họ đầu hàng nhanh đến vậy phải có chứ?”

    “Vâng. Họ có phái những con ma thú bay được tiến hành không chiến, nhưng lại không có biện pháp phản công…”

    “Nghĩa là những kẻ trên máy bay đó chắc hẳn phải có Lv cao lắm.”

    “Fueee…”

    Khi Rishia bật lên tiếng kêu quen thuộc đó, Itsuki bắt đầu xoa đầu con bé.

    Ren đập mạnh tay lên bàn.

    “Thương tích của Naofumi đúng là rất nghiêm trọng… vậy tình trạng của anh ta thế nào rồi?”

    “Không tốt lắm. Chúng tôi đã liên tục tiến hành trị liệu nhưng…”

    “Naofumi-san…”

    “Tên khốn Tact đó, hắn là ai chứ? Sao hắn lại được có năng lực đánh cắp Vũ Khí Huyền Thoại?”

    Ngay lúc Ren tức giận kêu lên như thế.

    Một binh sĩ chạy vào phòng họp.

    “Thông tin mới! Shield Freiden đã kết đồng minh với Faubley!”

    “Cái gì!?”

    “Và Thất Tinh Hiệp Sĩ, Tact Althaulan Faubley, tuyên bố với dân chúng mình là đứa con của Thần linh, và rằng chuyện anh ta sữ hữu nhiều Thất Tinh Vũ Khí là minh chứng cho việc đó!”

    Những người dự họp đều đứng bật dậy khỏi ghế, và thể hiện nét mặt kinh ngạc.

    Mọi người biểu lộ như vậy cũng là bình thường.

    Có thể sỡ hữu nhiều Vũ Khí của Hiệp Sĩ, chứng tỏ rằng hắn không hề sợ hãi trước Thần linh, hoặc hắn là kẻ được Thần linh yêu mến.

    Đối với một thế giới tôn thờ Vũ Khí Huyền Thoại như thế giới này, hắn sẽ được xem như một tồn tại đặc biệt.

    Ngay cả khi hắn là người đã giết Hiệp Sĩ khác.

    “Thêm nữa, người đó tuyên bố mình sẽ là người cứu lấy thế giới, còn Tứ Thánh chỉ là những kẻ mạo danh, và sẽ dốc hết sức để tiêu diệt chúng. Và còn tuyên bố rằng, trong số Tà Ác Thất Tinh, người đó cũng đã quét sạch xong được 4 tên.”

    “Hắn nghĩ hắn sẽ thoát được sau khi phun ra mấy lời nhảm nhỉ đó sao!?”

    “Tầng lớp cao cấp của Giáo hội Faubley đã chấp nhận tuyên bố đó, thế nhưng những Giáo Hội bên trong lẫn bên ngoài của Faubley vẫn đang không ngừng chống đối. Nhưng những người nhận được gia hộ từ Hiệp Sĩ đều dùng vũ lực để đi đàn áp những cuộc nổi loạn đó. Có vẻ như đây là một âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu.”

    Cùng lúc đó, một Shadow xuất hiện, và thì thầm vào tai ông già Genmu.

    Dám cá đó chẳng phải là chuyện hay ho gì.

    “… Đất nước tôi cũng đang bị phân liệt, và đang tranh cãi nên về phe nào.”

    Tình hình… càng lúc càng trở nên tệ hơn.

    “Hộ Thủ Hiệp Sĩ-sama, ngài có suy nghĩ thế nào?”

    Mặc dù Fohl và lão già Genmu vốn chẳng quen biết nhau, nhưng cả Fohl cũng hiểu rằng việc đó có liên quan đế xuất thân của mình. Và rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của bản thân.

    “Tôi nên trả lòi trong tư cách một người tộc Hakuko? Hay là trong tư cách Hộ Thủ Hiệp Sĩ?”

    “Ngài không phải là một Á Nhân thuần huyết. Người mà tôi đang hỏi là thuộc hạ của Khiên Thần, Hộ Thủ Hiệp Sĩ. Hay ngài muốn kế thừa dòng máu Tairan Ga Feon, và tuyến bố trước quốc gia của chúng tôi?”

    Fohl lắc đầu.

    Và cho ra những lời xuất phát từ suy nghĩ của bản thân.

    “Tôi là Hộ Thủ Hiệp Sĩ, là người bảo vệ ngôi làng được Khiên Hiệp Sĩ dựng nên. Huyết thống không quan trọng với tôi, và tôi cũng sẽ không dùng tên của ông mình để làm việc ngu ngốc.”

    “Tất nhiên. Bất kể định mệnh có thế nào, những Á Nhân sẽ luôn đứng bên Khiên Hiệp Sĩ thật sự. Huyết thống chẳng có quan hệ gì.”

    Lão già Genmu dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn Fohl.

    “Khí phách đó là đủ để cho chúng tôi nguyện ý vì ngài rồi. Silt Welt chúng tôi cũng sẽ hết sức giúp đỡ.”

    Gã trai trẻ Shusaku tiếp lời ông ta.

    “Đúng vậy! Hiệp Sĩ-dono đã rơi lệ trước sự ra đi của những người đồng bào của chúng ta, và bộc lộ sự giân dữ vì chúng ta. Lòng kiêu hãnh và lòng tin không cho phép chúng ta đứng về phía kẻ hèn hạ đã gây ra thảm họa tước đoạt sinh mệnh của biết bao nhiêu người đồng bào. Việc đó lại càng làm bôi nhọ tín ngưỡng suốt bao đời nay của chúng ta.”

    Toàn bộ Á Nhân ở đó đều gật đầu.

    Bởi vì đó là việc làm không thể tha thứ.

    Hắn là cội nguồn của cái ác, đã giết hại những đồng đội cùng chiến đấu nơi chiến trường.

    Những người muốn trả thù, không phải chỉ có duy nhất mình tôi.

    Bởi vì những ai đã phải hy sinh trước trận chiến với Phượng Hoàng, chúng tôi không đời nào tha thứ cho hắn được.

    Điều đó, sẽ luôn ở mãi trong tim mọi người.

    “……”

    Fohl chỉ yên lặng nhìn toàn thể hội nghị.

    Theo Genmu, thái độ điềm tĩnh và bóng dáng đó… rất giống với bóng dáng của người ông nội của Fohl.

    “Giờ, ta sẽ làm gì đây… Anh Trí Hiền Vương của Melromarc? Chúng ta đã quyết định được con đường phải đi. Ngài sẽ hành động như thế nào trước di ngôn của người vợ kính yêu của ngài?”

    “……”

    Trash vẫn im lặng, và lộ ra vẻ mặt khó khăn.

    “Ngẫm lại thì, hành động của hắn, chẳng phải… có gì đó kỳ lạ hay sao? Hay chỉ là do tôi nghĩ quá thôi? Hắn là thiên tài đến mức nào vậy? Máy bay và Bom… chẳng phải đó đều là vũ khí trong thế giới chúng ta sao.”

    Ren kêu lên một tiếng trong buổi hội nghị.

    Và Itsuki yên lặng giơ tay.

    “Có chuyện gì sao?”

    “Đây chỉ là suy đoán, nhưng tôi nói được chứ?”

    “Cứ nói đi.”

    “Ren-san, khi nghe về câu chuyện của người đó, anh không nhận ra gì sao? Không, có lẽ anh đã nhận ra được, nhưng lại không thể tổng kết được đáp án.”

    “Là sao?”

    “Anh thì sao, Motoyasu-san?”

    “Cậu nói về cái gì vậy?”

    Itsuki hít sâu một hơi, và tiếp tục.

    “… Chắc hẳn là, chuyện đó có cả ở trong thế giới của Ren-san và Motoyasu-san, và chỉ cần tìm hiểu một chút, là có thể thấy được những câu chuyện tương tự vậy.”

    Ren và Motoyasu đều nghiêng đầu.

    “Naofumi-san chắc hẳn cũng lờ mờ đoán được rồi, nên có lẽ là không sai.”

    “Là cái gì vậy? Mau nói ra đi.”

    Mà, đúng thật là tôi cũng hơi nhận ra được một chút.

    Nhưng vì đây không phải là thế giới như Manga hay Game, cho nên tôi mới không muốn phủ nhận mọi sự nỗ lực của người khác.

    Nhưng những tình tiết lại có quá nhiều.

    Súng trường.

    Máy bay.

    3 tuổi học được Ma pháp.

    Toàn bộ các hành động đều chỉ ra một khả năng duy nhất.

    Đúng thế, hắn chính là…

    “Đúng thế. Rất có khả năng, tên Tact đó, một Hiệp Sĩ được sinh ra trong thế giới này… là ‘chuyển sinh’. Hắn là một người thế giới khác được chuyển sinh vào thế giới này với ký ức nguyên vẹn. Ít nhất, đó là suy đoán cả tôi.”

    “Chuyển sinh… là cái ‘Chuyển Sinh’ đó à? Hình như được gọi là ‘Luân hồi chuyển sinh’ đúng không?”

    “Đúng vậy. Ở thế giới của tôi cũng có vài bộ tiểu thuyết loại đó.”

    “Thực sự thì tôi chỉ có chơi game à, nên… có lẽ tôi cũng có từng đọc một vài quyển, nhưng tôi không nhớ rõ cho lắm. Điều duy nhất tôi đọc được là “Game Over = Chết”, và Game Online. Vì đây là một thế giới giống Game, nên tôi chưa hề nghĩ như vậy.”

    “Ừ ừ, tôi cũng thế.”

    Ren và Motoyasu bắt đầu nói ra suy nghĩ của bản thân về ý nghĩa của từ ‘chuyển sinh’.

    Thế giới của ba tên đó thế nào tôi không biết, nhưng tôi cũng đã từng đọc về vài truyện tương tự.

    Nhân vật chính được chuyển sinh trong một thế giới có pháp thuật… hay nói cách khác là, một thế giới Fantasy (ảo tưởng) giống như thế giới này.

    Và người đó cảm thấy xúc động với cái thế giới khắc hẳn so với hiện thực này.

    ‘Lần này, mình sẽ làm được. Mình sẽ có tước vị, tiền bạc, và cả phụ nữ. Mình sẽ có tất cả.’

    “Bởi vậy nên tôi đã xác nhận được. Trong những truyện về thể loại này, điều đầu tiên hầu hết họ đều làm được là học được Ma pháp ở độ tuổi rất nhỏ, và có thành tích hơn hẳn những người khác. Và cả những việc như lợi dụng kiến thưc hiện đại để phát minh, và những việc khác nữa để trở nên nổi tiếng.”

    “Chuyện như thế… có cảm giác là tôi cũng có nghe qua. Hình như trước đây ở trên mạng cũng từng thảo luận qua về vấn đề này.”

    “Đúng vậy. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ nhận được câu trả lời xác nhận từ gã đó, nhưng trong cái tiểu sử đó quả thật có nhiều điểm khả nghi.”

    “Điều đó nghĩa là, hắn ta sau khi chuyển sinh, đã được triệu hồi đến từ một thế giới khác, giống chúng ta?”

    “Có khả năng này, nhưng… hắn tính làm gì, hắn nghĩ gì… Anh có nghĩ mình có thể hiểu được gì hơn không, Ren-san?”

    Ren khoanh tay lại, và bắt đầu suy nghĩ.

    “Hắn đang nghĩ như tôi vào trước khi tôi phá phong ấn của Linh Quy.”

    “Tôi sẽ không nhìn lại quá khứ! Bởi vì trong đầu tôi đang bị lấp đầy những ký ức với Firo-tan rồi.” ε٩(๑> ₃ <)۶з

    “… Ai đó, đem Motoyasu-san này đuổi ra khỏi đây đi. Anh ta ngáng đường quá.”

    “Vâng!” x3

    “A, Kuu-san, Marin-san, Midori-san à? Nhờ ba người vậy. Hãy chơi với anh ta một lúc đi. Tôi sẽ giải thích với Naofumi-san sau.”

    “Rõ!” x3

    “Oa! Các thiên thần! Bọn em định mang ta chạy đến đâu vậy!?” (゚д゚≡゚д゚)

    Sau đó, Motoyasu bị bộ ba Filo Rial mang đi khỏi phòng hội nghị.

    Mà, tôi chẳng biết tại sao ban đầu chúng ở trong phòng hội nghị này để làm cái gì nữa.

    “Nói chung, hẳn là hắn ta nghĩ như chúng ta trước đây… rằng nền quân chủ trong thế giới này đều mục nát hết rồi, và cần phải bị tiêu diệt.”

    “Nếu như vậy, mọi thứ đã bắt đầu trở nên hợp lý hơn.”

    “Vậy thì cái năng lực có thể cướp đoạt lấy Vũ Khí Huyền Thoại đó là sao?”

    “Có lẽ đó là một năng lực như trong thế giới của tôi. Ở trong thế giới của tôi có rất nhiều tiểu thuyết nói về năng lực như thế. Kiểu như cướp lấy năng lực của kẻ khác để trở nên mạnh mẽ hơn.”

    “Hiểu rồi. Nếu Itsuki đã nói vậy, chắc là có khả năng lắm.”

    “Lý do việc năng lực của hắn không được biết đến chắc là vì hắn đã giấu nó đi, và hắn không dùng nó trước mặt người khác. Giống như tôi khi trước ấy.”

    Với vẻ mặt cay đắng, Itsuki bắt đầu giải thích cho Ren.

    Có lẽ là vậy thật.

    Theo những câu chuyện tôi từng đọc, khi nhân vật chính được ban cho quá nhiều sức mạnh, họ thường giấu chúng đi mà tiếp tục sống.

    Thông thường, nó sẽ bị lộ ra trong những sự cố không may, nhưng Itsuki là bằng chứng sống cho điều đó.

    “Nếu việc bản thân có thể cướp lấy Vũ Khí Huyền Thoại đã bị vạch trần, thì hắn chẳng cần phải che giấu làm gì nữa. Nhưng giờ đây, xí ngầu đã được tung, thì chẳng bằng chiếm đoạt lấy cả thế giới luôn… hẳn đó là suy nghĩ của hắn.”

    “Việc toàn bộ đồng hành của hắn là phụ nữ khiến tôi nhớ đến Motoyasu trước đây. Nên mọi việc đã trở nên hợp lý hơn rồi.”

    Ren gật đầu, như thể những câu hỏi của hắn đều đã được trả lời.

    Trái lại, Isuki trông như đang chìm trong dòng suy nghĩ.

    “Điều kỳ lạ là… sự biến mất của thông tin một cách mất tự nhiên… không, chúng ta cần phải suy nghĩ xem sau này cần phải làm gì. Trong trận chiến với Faubley…”

    Buổi họp cứ thế tiếp diễn.

    Sau đó, ý thức giống như trôi dạt của tôi lại tiếp tục bay đi.

    Lần này, tôi chẳng ở đâu cả. Ở trong một không gian chớp sáng liên tục, tưởng chừng như vô tận.

    Trong không gian đó, có tôi và—…
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 315 – Tinh Linh

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    ôi đang ở đâu đây?

    Vì sao tôi lại có thể biết được mọi việc đang diễn ra ở xung quanh mình?

    Nhưng ngay khi thấy bóng dáng của nguời đó, tôi bỗng không thốt nên lời.

    “Atlas…”

    “Vâng.”

    Atlas vốn đã chết đang lơ lửng ở trên không ngay trước mắt tôi.

    Tôi cần phải xác định xem con bé có phải là thật hay không, nên tôi… trước tiên, thử ôm một cái.

    “A… tâm nguyện của em… mục tiêu cả đời em…” (*´д`)~♥

    Phản ứng như vậy thì quả là ‘hàng thật’ rồi.

    Cho dù là vậy, con bé này đúng là chết đi cũng chẳng chịu thay đổi chút nào.

    Không, có lẽ con bé chỉ là một ảo ảnh được tạo ra từ ký ức của tôi thôi.

    “Đây là nơi được gọi là thế giới bên kia phải không?”

    “|Naofumi-sama, xin hãy ôm chặt em hơn nữa đi.” (*´д`)~♥

    “Đủ rồi. Hãy nói ta nghe.”

    Có cảm giác giống như là linh hồn tôi đã thoát ra khỏi cơ thể.

    Bởi vì tôi vẫn có thể nghe hoặc nhìn, nên chắc hẳn là mình vẫn chưa chết, vậy thì có thể tôi đang ở trong trạng thái chết não.

    Thật khó chịu. Tôi rời khỏi thế giới như một kẻ thua cuộc.

    Chết sau khi bị đánh bầm dập đến thế này, đó chẳng phải là điều tôi muốn.

    Tôi cứ ngỡ rằng sau khi chết, mình sẽ phải vào địa ngục, nhưng thế giới của nguời đã chết chỉ vẻn vẹn thế này thôi sao?

    Không gian kỳ lạ này không thể nào là thiên đường được.

    “Về câu hỏi ‘Đây có phải là địa ngục hay không’ của ngài… Câu trả lời rất đơn giản, không phải.”

    Atlas cười rạng rỡ và nói.

    À, vậy là do tôi đã tự tiện kết luận à.

    Nếu không phải là Thiên đàng hay Địa ngục, vậy nghĩa là tôi đang ở sâu bên trong tiềm thức của chính mình. Không, có lẽ là không gian do Vũ Khí Huyền Thoại tạo ra.

    Bởi vì, trong mấy bộ Manga tôi đã từng đọc, cũng có vài cảnh như thế này.

    “Thế à. Atlas, ngươi có đau đớn không?”

    “Không, không đau cũng không ngứa gì cả.”

    “Đây là đâu?”

    “Nếu phải nói thì, đây là thế giới Khiên của Naofumi-sama… à không, không phải. Là thế giới của Vũ Khí Huyền Thoại mới đúng chứ nhỉ.”

    “Ồ..”

    Ngẫm lại thì, tất cả những hình cảnh tôi vừa thấy đều xoay quanh những Hiệp Sĩ.

    Ren, Motoyasu, Itsuki, Fohl, Rishia, và Trash.

    Những nguời được vũ khí lựa chọn.

    “Ta có thể thấy tên Tiên Hiệp Sĩ không? Mặc dù là ‘hàng bị chôm’, nhưng tên đó có chiếc khiên của ta.”

    “Đúng thế, nhưng chiếc Khiên của Ngài không hề bị đoạt đi, ngài biết chứ?”

    “Hả? Không ư, chắc chắn ta thấy hắn đã cướp mất rồi mà.”

    “Chỉ có một chút sức mạnh đó, thì không thể nào gọi là cướp được hoàn toàn sức mạnh của một trong Tứ Thánh Khí đâu. Nhiều lắm là chỉ có thể nắm giữ được một chút da lông bề ngoài thôi, sẽ không thể nào phát huy được toàn bộ tính năng vốn có của Khiên.”

    Atlas dùng tay mình tạo ra một cái vòng, và khi nhìn vào, tôi thấy tên cầm roi… đang điềm tĩnh nhếch mép cười khi nhìn vào chiến trường.

    Hắn đang vui vẻ trò chuyện với Witch về chuyện gì đó.

    Sau đó, một phụ nữ khác đến nói chuyện với hắn, còn Witch thì làm vẻ mặt khó chịu, nhưng sau đó ả liền nở nụ cười mờ ám.

    Quả là một cảnh dễ làm người khác tức giận.

    “Ta không nghĩ rằng cảnh này cần phải xem làm gì.”

    “Đúng ạ.”

    “Và? Tại sao ta lại ở một nơi như thế này?”

    “Khiên Tinh Linh-sama, người đã cho Naofumi-sama mượn sức mạnh, đã gọi Ngài đến.”

    “Ồ… từ chiếc Khiên bị nguyền rủa đó à.”

    “Vâng, chính là từ chiếc Khiên bị nguyền rủa đó.”

    Kế bên Atlas, có một quả cầu ánh sáng đang nảy lên nảy xuống.

    Đó là Khiên Tinh Linh à?

    Trông cái ánh sáng đó chẳng đáng tin cậy chút nào.

    Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, khối cầu nảy tưng lên mạnh hơn.

    “Đang khẩn thiết thanh minh đấy ạ.”

    “Ồ, vậy à. Tạm thời, để ta đấm nó một cái đã.”

    Sự trừng phạt vì đã tự tiện triệu hồi ta đến đây.

    Tinh Linh của Khiên nhanh chóng trốn ra sau Atlas.

    Trông như nó đang sợ.

    Núp bóng con gái á…

    “Em hiểu ngài cảm thấy thế nào, nhưng ngoại trừ Hiệp Sĩ thế hệ đầu, Naofumi-sama là người đầu tiên đến được nơi đây.”

    “Vậy à. Thế thì Tinh Linh của Khiên muốn gì ở ta?”

    “Muốn Naofumi-sama đưa ra quyết định.”

    Quanh tôi, những quả cầu ánh sáng khác tương tự như Tinh Linh của Khiên đang tập trung lại.

    Có lẽ đây là Tinh Linh của những vũ khí khác.

    1, 2, 3… sao có đến 12 Tinh Linh luôn vậy?

    Trong những cái có màu sắc khác biệt, tính cả Tinh Linh Khiên, thì có cả thảy 4 cái.

    Còn lại 8 cái.

    Nếu là Thất Tinh, thì thừa 1 cái rồi.

    “Ta?”

    “Vâng. Thành thật mà nói thì, Khiên Tinh Linh-sama có đề nghị là hãy phó mặc số phận của thế giới cho chính bản thân nó.”

    “… Phó mặc?”

    “Đúng ạ. Cho nên mới gọi Ngài đến để hỏi liệu Ngài có muốn được nhận phần thưởng trước thời hạn hay không.”

    “Phần thưởng ư…”

    “Đó là phần thưởng cho những Hiệp Sĩ đã cứu được thế giới hay đã vượt qua được Đợt Sóng. Một phần thưởng từ Vũ Khí Huyền Thoại dành cho những Hiệp Sĩ.”

    Đó là những câu mà Atlas nghe quả cầu kia nói, rồi mới quay sang nói với tôi.

    Phần thưởng vì đã cứu thế giới à…

    Đánh ra nó nên nói cho tôi câu đó vào lúc ban đầu mới phải chứ. (눈‸눈)

    “Lựa chọn đầu tiên là: quay về thế giới cũ. Trong trường hợp này, phần thưởng của ngài là 3 điều ước sau khi ngài trở về thế giới cũ, bất cứ thứ gì cũng đều được.”

    “Bất cứ thứ gì à…”

    “Ngài đang lo về luật Nhân Quả ở thế giới của ngài phải không? Hình như có thể sửa đổi được ở một mức độ nào đó… “Trở nên giàu có”, “có công việc tốt”, hay là “có thể sống sung sướng đến hết đời”. Nhưng mà ‘bất tử’ là không thể được.”

    “Ồ…”

    “Vì đằng nào cũng bỏ mặc thế giới, nên ngài không thể can thiệp vào thế giới này được nữa. Nhiều nhất là có thể mang một đứa trẻ mà ngài thích cùng trở về.”

    “Atlas, ngươi thì sao?”

    “Em luôn ở bên cạnh Naofumi-sama, nên em không được tính. Bởi vậy nên em cũng có thể cùng đi với Ngài về thế giới của Naofumi-sama.”

    Ồ… Không ngờ phần thưởng cũng không tệ nhỉ.

    Tôi thực tình rất muốn quay về thế giới của mình, bởi vậy nên tôi cũng không cần thứ gì ở thế giới này cả.

    “Ngài có thể mang Raphtalia-san về thế giới cũ, quên hết về chiến đấu, và sống một cuộc sống yên bình. Ít nhất thì, Khiên Tinh Linh-sama đã đề nghị như thế. Đương nhiên, đảm bảo sẽ không hề ép buộc Raphtalia-san.”

    “… Tại sao lại là Raphtalia?”

    “‘Không phải sao?’ Khiên Tinh Linh-sama hỏi thế.”

    “À…”

    Raphtalia có thể đến thế giới của tôi, và chúng tôi có thể… sống chung, một lựa chọn cũng không tồi.

    Dĩ nhiên, cảm xúc của Raphtalia cũng quan trọng lắm chứ, và con bé cũng đã từng nói yêu tôi…

    Tuy có chút khác biệt về tuổi tác, nhưng ngoại hình con bé là của người trưởng thành, và Tinh Linh của Khiên cũng đã nói sẽ không ép buộc con bé.

    Đúng thế, như một phần thưởng cho những nỗ lực trừ trước đến nay… không tệ nhỉ.

    “Những lựa chọn khác thì sao?”

    Atlas tiếp tục.

    “Lựa chọn thứ hai là: Ở lại thế giới này, và được tôn sùng như Hiệp Sĩ suốt phần đời còn lại. Hầu hết Hiệp Sĩ chọn lựa chọn này.”

    Tuy rằng tôi không hiểu cho lắm vì sao mấy kẻ đó lại lựa chọn cái này, nhưng có lẽ chỉ có mấy tên Hiệp Sĩ năng nổ bình thường mới hiểu được.

    Thực sự mà nói, nếu như không biết rằng cái thế giới Giả Tưởng này thối nát y như trong hiện thực, thì đây quả đúng là giống như thiên đường.

    “Nghe chẳng giống phần thưởng gì với ta cả.”

    “‘Chiến đấu vì người dân, cùng xây dựng nên chỗ ở của bản thân, và tự tay mình cứu lấy thế giới, đây chính là phần thưởng vinh quanh nhất’, Khiên Tinh Linh-sama nói thế.”

    “Ai cần ngươi nói mấy lời cao đẹp chứ hả!?”

    Thoải mái quá nhỉ! Chiếc Khiên này!

    Đúng thật là… Chỉ bằng thứ đẹp đẽ như vậy mà đồng ý, con người vốn đâu đơn giản như thế…

    “Lựa chọn thứ 3: được một lần trở về thế giới cũ, nhưng sau đó vẫn được quyền quay lại thế giới này.”

    “Như vậy có nghĩa là gì?”

    “Không biết…”

    A… nhưng mà nếu có thể đến và đi theo ý muốn thì cũng tốt chứ nhỉ.

    Một khi hoàn thành những việc cần phải làm ở trong thế giới cũ, sau đó ta có thể ở lại vĩnh viễn tại nơi này.

    Cũng không phải là tôi không hiểu. Nhưng thế giới này đã quá thối nát, nên tôi từ chối.

    Bỗng nhiên, nụ cười của những người dân làng hiện lên trong đầu tôi.

    Tôi muốn quay về.

    Nhưng mà——

    “… Có rất nhiều điều ta muốn hỏi.”

    Tinh Linh Khiên nhẹ nhàng nổi lên, và truyền đạt cho Atlas biết suy nghĩ của nó.

    “Là gì vậy ạ?”

    “Ta có phải quyết định ngay bây giờ không?”

    “… Vâng, hình như là vậy. Nếu chần chừ, thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa. Chỉ đến khi thế giới được hòa bình, mới có cơ hội để hỏi lại lần nữa.”

    Vậy là tôi có thể quay về ngay bây giờ.

    Hơn nữa, tôi còn có thể mang Raphtalia theo.

    Tôi vẫn đang trong quá trình điều trị, và ý thức của tôi vẫn chưa quay lại. Raphtalia đang tuyệt vọng gọi tôi, cố đưa tôi về hiện thực.

    “Tại sao? Vì sao đến bây giờ mới nói với ta chuyện này?”

    Lúc tôi bị lừa gạt, lúc tôi phải nếm chịu khổ cực, lúc tôi muốn chết, tại sao nó chưa hề gọi tôi?

    Nhưng ngay bây giờ nó lại nêu ra những điều kiện cho tôi, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

    “Nói thật thì… ‘Naofumi-sama phải trải qua cuộc sống khó khăn và đau khổ nhất trong số những Khiên Hiệp Sĩ từ trước đến giờ’, Khiên Tinh Linh-sama nói như vậy với em.”

    Những Tinh Linh có cùng màu sắc với Khiên Tinh Linh tiến lại gần và bay xung quanh tôi.

    Còn có trò quang vinh này nữa à.

    Nói tóm lại, chỉ có những người tốt như tôi mới bị con ả khốn khiếp như con Witch lừa gạt.

    Mà, mặc dù Ren và những tên kia cũng bị lừa y như vậy.

    “’Vào lúc tận thế, bởi vì thủ đoạn của kẻ địch mà những Vũ Khí Huyền Thoại chúng tôi đã bị tiêu hao đi quá nhiều, đến mức không thể nào chiến đấu được nữa. Nên từ cái thế giới đang tàn lụn này, ít nhất cũng phải cứu lấy các Hiệp Sĩ được triệu hồi đến đây…’ Các Tinh Linh-sama nói thế đấy.”

    “Vậy sao? Có hơi quá chậm trễ rồi đó.”

    “Việc Ngài đang bên bờ vực sinh tử cũng là một trong những lý do tố nữa. Những Kiếm, Cung và Thương Hiệp Sĩ khi rơi vào tình trạng như thế cũng sẽ được hỏi giống như Ngài.”

    “Nếu như, bây giờ ta quay trở về, những người trong làng, đất nước này… và thế giới sẽ trở nên như thế nào?”

    “’E rằng… sẽ bị hủy diệt’. Khiên Tinh Linh-sama nói thế.”

    Không thể mang đi toàn bộ mọi người.

    Có nghĩa là trong thế giới của tôi… sẽ chỉ có mỗi Raphtalia.

    Nếu tôi bắt con bé rời khỏi thế giới này, và chia tay với mọi người, con bé sẽ nói gì? Con bé sẽ làm ra vẻ mặt như thế nào?

    Và… tôi…

    Tôi nhớ lại những lời nói mà Atlas đã nói với tôi trước khi chết.

    “Ta… vẫn chưa thể quay trở về được. Ta muốn cứu lấy thế giới này. Ta sẽ quay về khi nào ta thấy thõa mãn với kết quả.”

    Tôi thực sự muốn quay trở về.

    Nhưng hiện tại, tôi vẫn còn những người còn cần tôi bảo vệ.

    Còn có những kẻ không thể nào tha thứ. Những kẻ phải đánh bại.

    Cho nên, cho đến khi nào thỏa mãn, tôi vẫn sẽ ở lại.

    Quan trọng hơn cả, là tôi không biết lời nói của đám Tinh Linh này có thật hay không.

    Nếu bây giờ tôi nói muốn quay trở về ngay, rất có thể tôi sẽ ‘lãnh’ cái BAD END là: ‘Ngươi không phải là Hiệp Sĩ, hãy chết đi’.

    Có vẻ tôi đã chơi hơi nhiều game quá rồi nhỉ…

    Đối với cái suy nghĩ không đáng quan tâm của tôi, ở nơi có chiếc Khiên bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.

    Nghĩa là Khiên Tinh Linh đang rất vui?

    “… Ngài chắc chứ? Cái dũng của kẻ thất phu có thể sẽ là kết cục của Ngài đấy. Ngài chắc mình sẽ không hối hận chứ?” (Note: Cái dũng của kẻ thất phu (Man Dũng): hay có thể hiểu là hữu dũng vô mưu/không biết suy trước tính sau)

    “Nếu hỏi ta có hối hận hay không, thì chắc chắn là có. Nhưng thay vì phải hối hận sau khi quay trở về, thì ta thà hối hận vì không thể trở về còn hơn. Những thứ ta phải gánh vác là quá nhiều… Thế nên, không có xe tải là ta không về được rồi.”

    Thay vì bị Drop Out (bị loại) do đi bộ, thì tôi thà lấy cái Good End bằng đi xe còn hơn.

    Mặc dù phải mang một đống hành lý, nhưng lên được xe là tôi khỏe rồi.

    Nếu có thể mang Raphtalia đi theo, thì tôi hy vọng con bé có thể tự do lựa chọn theo mong muốn của bản thân.

    Và một khi đã làm cho mọi người trong ngôi làng đó sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi mới quay về.

    Thực sự, tôi đã rước lấy quá nhiều thứ phiền phức…

    Tuy nhiên, không rõ vì sao, tôi lại chẳng cảm thấy tệ chút nào.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 316 – Kẻ Địch Thật Sự

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “…. 『Không hổ là Hiệp sĩ được Khiên Tinh Linh lựa chọn.』 Những Tinh Linh-sama khác đang khen ngợi như vậy đấy.”

    “Rồi rồi, nghe thì có vẻ hay ho lắm. Nhưng bù lại, hãy nói hết toàn bộ mọi chuyện cho ta đi.”

    Tôi sẽ hỏi dồn dập đám Tinh Linh này bằng toàn bộ những câu hỏi đang luẩn quẩn trong tâm trí tôi.

    Bởi vì thế giới này cứ như là đang cố giấu giếm đi mọi thông tin khỏi tôi vậy.

    “Đầu tiên… Tại sao lại triệu hồi ta?”

    “Đó có lẽ là vì Naofumi-sama có phẩm chất Hiệp Sĩ. 『Cho dù có gặp khó khăn đến thế nào, cho dù có thổ huyết, thì vẫn cứ tiến về trước. Chọn lựa Naofumi-sama quả thật không phải là sai lầm.』 là thế đấy.”

    Đám Tứ Thánh Tinh Linh đang tranh nhau cố thể hiện cho tôi thấy.

    Trong đó, Khiên Tinh Linh hình như đang tự hào nổi phồng lên.

    “Thổ huyết á… Các ngươi nghĩ đó là lỗi do ai chứ hả!” ヽ(#`Д´)ノ

    Đúng thật là…

    Dẫu vậy, phẩm chất Hiệp Sĩ à…

    Tuy rằng nghe có vẻ không tệ cho lắm, nhưng tôi nghi ngờ là có ẩn tình gì đó. Người như tôi mà lại có đủ tư cách trở thành làm Hiệp Sĩ sao?

    “Những Tinh Linh Kiếm, Thương, Cung-sama đang phàn nàn với Khiên Tinh Linh-sama 『Sao lúc nào cũng là cậu chọn được Hiệp Sĩ tốt nhất vậy?』.”

    “Nếu nói vậy, những tên kia thì sao?”

    『Tốt nhất』, là sao?

    Trông giống như là một cuộc thi gì đó ấy.

    “Hmm… 3 người kia chắc là 3 người dự bị.”

    Ren, Motoyasu, Itsuki… chỉ là dự phòng thôi à.

    Thông tin này không thể nào nói cho mấy đó biết được.

    Mà khoan, vấn đề lớn nhất chính là, tôi được coi thành người dự bị tốt nhất. Mấy con Tinh Linh này không đầu óc không bị rung rinh đấy chứ?

    Không, có lẽ kỳ vọng của chúng vốn cũng chẳng cao gì cho lắm.

    Mà, cũng chẳng phải là vấn đề tôi nên bận tâm làm gì.

    “『Chuyện thường xảy ra là, sau khi triệu hồi những người dự bị có tiềm năng nhất, bọn họ thường chết rất sớm. Nên danh hiệu không có ích gì cả』, họ nói như thế.”

    À, phải rồi nhỉ. Vẫn có khả năng là tôi sẽ ám sát do những mưu mô chính trị của Silt Welt.

    Dù sao tôi cũng có được 1 đám Hiệp Sĩ có khả năng phát triển rất lớn (mặc dù không đáng tin cho lắm), bởi vậy cho nên “miễn là trông ngon lành là được, người dự bị dù có thế nào cũng không quan trọng”.

    Theo ý nghĩa đó, mấy tên Hiệp Sĩ kia có thể sống được đến bây giờ, có vẻ kết quả đó cũng không tệ cho lắm.

    “『3 người kia tuy cũng có đủ phẩm chất làm Hiệp Sĩ, nhưng họ cũng có những thiếu sót』, họ nói như vậy.”

    “Ồ, vậy sao… rồi sao nữa?”

    “Phần thưởng cho họ, đương nhiên là phải miễn trừ cái chết của những Hiệp Sĩ đó rồi.”

    À thì, mấy tên đó đã chết trước khi bị triệu hồi đến đây mà, nên đó là điều kiện nhất định phải có nhỉ.

    Nếu như sau khi phải khó khăn lắm mới cứu được thế giới này, rồi lúc trở về thế giới cũ thì lại lăn đùng ra chết, nghe có vẻ đau đớn làm sao.

    “Theo lý luận đó, ta nghĩ mình cũng có nhiều thiếu sót lắm đấy.”

    Trước câu nói của tôi, Khiên Tinh Linh nảy lên nảy xuống.

    Là sao? Chẳng rõ vì sao, nhưng tôi có cảm giác như nó đang coi tôi như đồ ngốc.

    “『Không thể nào Khiên Tinh Linh, người có nhiệm vụ bảo vệ người khác, lại nhìn lầm người được. Nên chắc chắn là sẽ không bao giờ chịu đầu hàng trước mối nguy hại được.』, nói như vậy đấy.”

    Mối nguy hại?

    Nói cứ như thể nó biết nguồn gốc mọi chuyện vậy.

    Cũng cần phải hỏi cả điều này nữa.

    “Có vẻ như Ngài không hiểu điều này rồi, nhưng Naofumi-sama được đặc biệt chọn để làm Khiên Hiệp Sĩ. Ngài có thể hãnh diện vì điều đó.”

    “Không, ta biết điều đó rồi. Nhưng ta còn có những câu hỏi khác cần biết nữa. Hãy mau nói cho ta đi.”

    “『Dù sao, Vũ Khí Huyền Thoại cũng không biết gì nhiều về những chuyện nằm ngoài trách nhiệm của bản thân đâu, như vậy cũng được chứ?』 Ngài ấy nói thế.”

    “Ừ, vậy cũng được. Mà, mối nguy hại, là sao?”

    “Mối nguy hại từ những kẻ địch các Vũ Khí Huyền Thoại vốn phải nên chống lại.”

    “Vậy đó là ai?”

    “『Không biết. Ít nhất thì, đó là những người đến từ bên ngoài và muốn phá hủy thế giới này』, ngài ấy nói như vậy.”

    Những người muốn phá hủy thế giới à?

    Có cảm giác như là tôi vừa được nghe thấy một âm mưu gì đó.

    Nhưng đó là ai mới được?

    Người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là người phụ nữ đi ra từ Đợt Sóng với cái tên Glass.

    “Đó… có phải là Glass, kẻ địch dạng người đã xuất hiện từ Đợt Sóng không?”

    Khiên Tinh Linh lắc qua lắc lại.

    “『Hình như là không phải. Cô ta cũng giống như chúng ta, là người nắm giữ sức mạnh, đến để phá hoại vì mục đích bảo vệ thế giới』.”

    Atlas hẳn là không biết về Glass.

    Thế nhưng có khả năng Khiên Tinh Linh đã cho con bé biết.

    Tuy thế, vì mục đích bảo vệ thế giới…

    Điều đó càng khiến cho việc chiến đấu với cô ta trở nên khó khăn hơn.

    “Tiếp theo. Đợt Sóng… rốt cuộc, Đợt Sóng là cái gì?”

    “Đợt Sóng là—————……!”

    Cái? … Lời của Khiên Tinh Linh, thông qua Atlas, khiến tôi không thốt nên lời.

    “Thật, thật như vậy sao? Không phải là nhầm lẫn, hay cái gì đại loại như vậy chứ? “

    “Không thể sai được.”

    Làm sao có thể như vậy được…

    Bởi vậy mà… truyền thuyết Tứ Thánh … à không, Tứ Thánh cũng không phải là do mọi người ở thế giới này tự gọi như vậy.

    Có lẽ đây là lý thuyết mà Nữ Hoàng đã từng nói đến.

    Và, tôi chợt nhớ lại đoạn hội thoại giữa Glass và Raphtalia.

    Glass… cho dù là kẻ thù, cô ta vẫn là con người ngay thẳng đến không ngờ.

    Ra đó là lý do à.

    —————————————————————

    『Đồng hành? Xin lỗi, nhưng không phải. 』

    『Dẫu sao, điều cậu đang làm là vô nhân đạo. 』

    『Vô nhân đạo cái méo gì, những người này còn từng làm những việc còn tồi tệ hơn cả ta nữa. Mối thù giữa ta và chúng sâu lắm đấy. 』

    『Chủ Nhân trông giống người xấu quá đê~』

    『Im đi. 』

    『Mặc dù là kẻ địch , nhưng em không còn lời nào có thể phản bác lại lời nhận xét quá chính xác đó nữa rồi…』

    ———————————————————————

    Tại sao, Raphtalia lại hiểu được ngôn ngữ của Glass vậy?

    Tôi có thể nghe hiểu được là bởi vì Khiên có chức năng thông dịch.

    Nhưng Raphtalia thì khác.

    Chúng tôi đã chứng thực được rằng ngôn ngữ ở khắp thế giới là khác nhau.

    Thậm chí Raphtalia còn không thể hiểu được ngôn ngữ của Silt Welt.

    Nhưng lại có thể dễ dàng hiểu được cô ta đang nói gì.

    Thế tức là, những gì Khiên Tinh Linh nói là không sai.

    … Tại sao chuyện như thế lại xảy ra chứ?

    Đây chắc chắn có liên quan tới “mối nguy hại” rồi.

    “Kẻ địch mà Ngài chiến đấu cho tới nay cũng chỉ là 『tiên phong』 mà thôi. Những kỹ thuật mà các Hiệp Sĩ trong quá khứ và những người mạnh mẽ của thế giới này để lại đã biến mất, đó chính là một phần của kế hoạch mà thôi. Kế hoạch đó không hề có thời hạn, bất kể là bao nhiêu thập kỷ, hay là thế kỷ cũng không hề có vấn đề gì…”

    Đúng như tôi nghĩ.

    Trong thế giới này, thiên tài là người dẫn dắt xã hội thình vượng hay suy vong, bởi vậy nên mới điều khiển người của thế giới khác được triệu hồi bằng cách chuyển sinh, rồi sau đó phá hủy những manh mối về phương pháp chống lại Đợt Sóng.

    Tôi đã thấy lạ rồi mà.

    Phương thức chiến đấu chống Phượng Hoàng và Linh Quy. Cách phá vỡ giới hạn Lv. Sự thất truyền của Lưu phái Biến Huyễn Vô Song.

    Và, cả những thông tin khác cứ lần lượt bị biến mất giống như là bị sâu bọ đục khoét.

    Ngẫm lại, những thông tin vốn có của Ren, Motoyasu, Itsuki đều không sử dụng được, hẳn là toàn bộ đều liên quan đến chuyện này.

    Nói cách khác, 『Kẻ thù』 thực sự của chúng tôi là…

    “Câu hỏi tiếp. Khiên của ta mất rồi. Ta nên làm gì đây?”

    “Không vấn đề gì. Thứ bị lấy đi chỉ là lớp bên ngoài thôi.”

    “Vậy sao…”

    Khiên Tinh Linh lắc lư trong không khí.

    “Đòn tấn công ban đầu của hắn chỉ có thể khiến Ngài mất năng lực trong một lúc thôi, nhưng nếu Ngài thực sự muốn… Khiên Tinh Linh sẽ đáp lại quyết tâm ấy. Đòn tấn công như vậy chẳng là gì đâu. Không, nói đúng hơn thì một kẻ rác rưởi như hắn không xứng để làm đối thủ của Ngài.”

    “Cho dù ngươi có nói như vậy…”

    Các Tinh Linh khác chen lên phía trước Khiên Tinh Linh và tự nhấn mạnh sự hiện diện của mình.

    “Naofumi-sama,… về tên giả mạo kia, Ngài có muốn đích thân xử lý không?”

    “À, nếu nằm trong khả năng của ta.”

    “Tinh Linh-sama này nói sẽ cho Ngài tạm thời mượn sức mạnh. Trong trường hợp đó, chức năng của Khiên Tinh Linh-sama sẽ bị đình chỉ cho đến khi ngài gọi lên một lần nữa.”

    “Tức là… ta có thể chiến đấu bằng một món vũ khí khác ngoài khiên ra, có đúng không?”

    “Đúng thế, nhưng Ngài có thể gọi lại Khiên bất cứ lúc nào. Trước đó, miễn là được sự cho phép của Thất Tinh Hiệp Sĩ-sama, thì Naofumi-sama có thể dùng vũ khí đó để chiến đấu.”

    “Chỉ là, để có thể sử dụng toàn bộ năng lực, Ngài cần phải lấy lại phần sức mạnh đã bị tên rác rưởi kia đánh cắp.”

    8 quả cầu ánh sáng kia bắt đầu phát sáng rực rỡ, và một trong số đó bay về phía tôi.

    Sau khi được bao trong sức mạnh của nó, tôi đã có thể hiểu đó là món vũ khí gì.

    Và tên Tiên Hiệp Sĩ kia… không phải.

    Phương pháp đánh bại tên Dị Vật của Thế Giới kia, đã được truyền đạt lại cho tôi.

    Thì ra là như vậy. Thì ra là muốn tôi dùng phương pháp đánh bại hắn chính diện.

    Quả thế, như vậy thì tôi sẽ có thể chiến thắng.

    Không, bởi vì mất đi Atlas đã khiến tầm nhìn của tôi trở nên chật hẹp, nên mới không thể chiến thắng được.

    Nhưng giờ đây.

    “『Làm ơn, hãy làm cho Chủ nhân của ta tỉnh lại đi!』, nó nói như vậy đấy.”

    “… Ta biết rồi. Nhưng ta chỉ có thể thuyết phục thôi đấy. Đừng kỳ vọng quá nhiều.”

    “Không còn là Tứ Thánh hay Thất Tinh nữa. Xin hãy giải phóng 5 người anh em khỏi tay tên rác rưởi kia đi.”

    “Hiểu rồi. Và ta cũng đã biết cách thực hiện rồi. Cuối cùng là… Quyển sách về Tứ Thánh Vũ Khí mà ta đã đọc trước khi bị triệu hồi tới thế giới này là cái gì vậy?

    “Là một bản ghi chép mơ hồ về một tương lai đã được dự đoán trước, và đồng thời cũng là cánh cổng đến thế giới khác. Mặc dù có rất nhiều điều khác biệt so với dự đoán.”

    Atlas cũng bắt đầu nổi lên trên không trung với các Tinh Linh. Con bé mỉm cười với tôi.

    “Hãy nhớ rằng em luôn ở bên Ngài, Naofumi-sama.”

    “Atlas… Ta đã không thể bảo vệ ngươi.”

    “Không sao đâu. Em luôn luôn ở bên Naofumi-sama mà. Xin ngài hãy đối xử tốt với Onii-sama, Raphtalia-san, và mọi người trong làng nhé.”

    “Ừ.”

    Tôi giơ tay lên về phía Atlas… và ngón tay chúng tôi giao vào nhau.

    Ngay khi cảm nhận được làn da con bé, mặc dù không đau buồn, nhưng nước mắt của tôi lại bắt đầu chảy ra, tại sao vậy?

    “Chúng ta sẽ gặp lại chứ?”

    “Chúng ta chưa từng chia ly.”

    “… Đúng nhỉ.”

    Cơ thể Atlas biến thành ánh sáng, và tan rã.

    Tôi nhìn cảnh đó, và bỗng nhiên ý thức của tôi trở lại với thực tại……..
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)