Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 363: Du Tạc quỷ

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thế giới này sẽ bị hủy diệt . Chẳng lẽ thế giới này... bị tiêu tùng bởi nguyên nhân nực cười như con hàng nát nói sao? Liệu một Trái đất có diện tích bề mặt hơn năm trăm mười triệu cây số vuông với bảy tỷ nhân loại sẽ toang bởi vì một nữ quỷ đẻ ra một linh hồn em bé à?

    Đùa cái quái gì vậy?

    Nếu như thế giới này dễ bị hủy diệt như vậy thì nó sớm đã bị hủy diệt vô số lần.

    Dương Húc Minh không hề tin tưởng cái thứ quái quỷ linh hồn em bé này thật sự khủng bố như con hàng Sinh Tử Lục nói, có thể hủy diệt cả thế giới.

    Vậy... Nếu đúng thật linh hồn trẻ nhỏ đúng là đang hấp thu, thôn phệ sức mạnh của Lý Tử liên tục, thì sẽ đến một lúc nào đó Lý Tử bị khô máu mà triệt để tiêu vong. Dương Húc Minh sẽ tuyệt đối không chịu đón nhận kết quả đó.

    Chắc chắn không!!!

    Hắn lặng người cả nửa ngày trong phòng khách, sau cùng hít một hơi rồi hỏi tiếp Sinh Tử Lục.

    - “Làm sao để dẫn dụ nó hiện thân?”

    Vài giây sau, Sinh Tử Lục đã đưa ra chỉ dẫn.

    Biện pháp dẫn dụ nó rất đơn giản! Chú em đi mở vẫn luôn đóng im ỉm kia ra là được.
    Cái linh hồn em bé này cũng không phải là lệ quỷ, ác quỷ gì đâu, mà nó là một thứ quái vật vặn vẹo biến dị. Nó lớn lên thông qua sức mạnh hấp thu chất dinh dưỡng mà thôi.

    Nó đã nuốt rất nhiều máu, thịt của động vật cho đến giờ. Lúc này, nó đã lớn thành thực thể.

    Mà nguồn gốc của nó là từ phôi thai con người nên cũng lấy hình dáng con người làm chủ.

    Đối với kiểu linh hồn em bé vặn vẹo này thì máu, thịt của kẻ làm cha như chú em sẽ là sự cám dỗ khủng khiếp đối với nó, một hương vị đặc biệt mà nó hoàn toàn không thể kháng cự.

    Chỉ cần cánh cửa phòng kia mở ra thì không ai có thể ngăn cản con quái vật này, trừ khi là bạn gái chú em trở về.

    Câu trả lời này của Sinh Tử Lục làm Dương Húc Minh vô thức nhìn về phía căn phòng của Lý Tử, ngắm nghía cái cửa luôn đóng chặt kia. Hóa ra bên trong phòng Lý Tử có nuôi một con quái vật kinh khủng vậy ư? Cánh cửa đó luôn luôn đóng kín là do Lý Tử đang bảo vệ hắn chứ cô ấy không có cự tuyệt hắn? Bởi khi cánh cửa mở ra là cha con yêu nhau lắm cắn nhau đau a?

    Dương Húc Minh nhớ lại kết quả lần đầu hỏi quỷ của hắn. Vào ngày hôm sau lần đó, hắn đã bước vào căn phòng ấy và đã bị Lý Tử dọa chạy té khói.

    Cũng kể từ đó, Dương Húc Minh không dám mở cánh cửa phòng Lý Tử thêm một lần nào nữa.

    - “Có đúng như vậy không?”

    Dương Húc Minh cầm chặt bút, khuôn mạnh lạnh lùng viết tiếp lên Sinh Tử Lục.

    Lý Tử không có cách nào khống chế hoàn toàn cảm xúc muốn giết chết hắn nên cô ấy mới cự tuyệt giao tiếp với hắn, cố gắng khắc chế cái cảm xúc giết đi người yêu. Thậm chí ngay cả những cái nhìn của cô nàng trước đây cũng từng khiến hắn sợ teo giờ lại khiến hắn cảm nhận thành sự ôn nhu, nhẫn nhịn của Lý Tử.

    Từ trước đến nay, Dương Húc Minh đã để Lý Tử chịu nhiều ủy khuất, giờ ai có thể bảo hắn ngồi nhìn Lý Tử tiêu vong từ từ bởi cái con quái vật kia!

    Nhiệm vụ: Du tạc quỷ
    (*du tạc: dầu chiên)

    Loại quái vật có thực thể này là loại ít gặp và cũng là loại khó xử lý nhất.

    May mắn thay là nó vẫn còn non trẻ và tương đối yếu ớt, không có trưởng thành đến mức không xử lý nổi.

    Nấu sôi một nồi dầu nóng rồi đem thực thể của quái vật ném vào trong chảo dầu. Dầu nóng sẽ thiêu đốt thân thể của nó và giết chết nó.

    Thứ linh hồn em bé đó, thật ra dùng từ linh hồn cũng là sai, vì nó tồn tại ở dạng linh hồn nhưng bản chất không phải là một linh hồn. Nó chỉ là quái vật hình thành do hiện thực bị bóp méo, là một cỗ thi thể chắp vá biết di dộng.

    Khi cỗ thi thể này bị cháy sôi, nó sẽ triệt để tan biến.

    Chú em cởi bộ quần áo đầy máu me trên người ra làm mồi dụ, bản thân chú em dùng thêm mùi hương khác để che giấu mùi thân thể. Hai điều này hoàn toàn có thể đánh lừa được con quái vật kia.

    Xin nhắc lại: Cái áo nhuộm đầy máu người cha chính là mồi nhử tuyệt vời nhất.

    Cảnh báo hữu nghị: Nếu làm không được việc - Lập tức cầu cứu cô bạn gái uy vũ kia.

    Một quái vật mà không có cả linh hồn sẽ không có chút một sự thương hại thân tình nào. Nó chắn chắn sẽ không nương tay với bất kỳ ai.

    Đọc xong những lời của Sinh Tử Lục, sắc mặt Dương Húc Minh hết sức bình tĩnh.

    Khi mà một người hạ được quyết tâm, hắn thường sẽ lãnh khốc hơn cả tưởng tượng của bạn.

    Hắn đi ngay vào toilet, cởi bỏ bộ quần áo nhuộm đầy máu sang một bên. Mở vòi nước nóng ra, hắn cần tắm. (Độc giả không nhìn nữa, ra ngoài đi)

    Dưới ánh đèn toilet, một gương mặt hư nhược tái nhợt vì mất máu nhiều hiện lên trong gương.

    Ngay khi đi ra khỏi phó bản Vương gia, các vết thương trên người hắn nhanh chóng tự khép lại một cách khó hiểu, chỉ để lại mấy vết sẹo xấu xí, to đùng. Thoạt nhìn, đó giống như là bị từ mấy năm trước. Tuy nhiên việc thiếu hụt máu do chảy ra từ vết thương lại không được bổ sung trở về. May mà hắn chưa yếu đến mức phải bò về đến nhà.

    Trong toilet, Dương Húc Minh mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp phủ xuống người hắn, rửa trôi đi những vảy ngưng kết máu. Những cái xác máu này hòa tan vào máu một ít, hình thành một bãi nước có màu đỏ nhàn nhạt.

    Nhìn chăm chăm vào vách tường ốp gạch men, Dương Húc Minh cũng đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì.

    Lần tắm rửa này tốn thời gian hơn nhiều.

    Nhưng cuối cùng, Dương Húc Minh vẫn kết thúc việc này. Hắn thay quần áo sạch sẽ, lại phun lên mình rất nhiều nước hoa để che giấu đi mùi vị bản thân.

    Hắn đi ra phòng bếp, bê nguyên một thùng dầu ăn đổ đầy vào chảo rồi bắt đầu đun bếp. Một chảo dầu đang thong thả tăng nhiệt độ. Chuẩn bị xong xuôi, Dương Húc Minh trở lại phòng khách. Hắn lại đẩy hết đồ vật vướng chân vướng tay đi, cởi áo khoe thân, một tấm thân tráng kiện nhưng đầy sẹo thương tích, hai tay nắm thanh Sát Phụ kiếm.

    Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu rồi đi về phía phòng của Lý Tử. Căn phòng gần đây hắn không hề dám mò vào.

    Hành lang u ám bởi vài tia sáng len lỏi đâu đó, ngoài ra thì chả có gì.

    Phía trong phòng, hoàn toàn yên ắng, tĩnh mịch.

    Cửa phòng Lý Tử vẫn vậy, không hề có gì kỳ quái cả. Nhưng phía đằng sau cánh cửa đó không ngờ lại ẩn giấu một con quái vật đáng sợ.

    Dương Húc Minh đặt tay lên nắm cửa. Hắn không chút chần chờ, xoay tay nắm đẩy cửa mở ra.

    Căn phòng của Lý Tử lại hiện lên trong tầm mắt hắn. Đồ vật để bên trong phòng trông vẫn chỉnh tề, không có vết tích của con quái vật. Nhưng Dương Húc Minh cũng không dám thả lỏng, hắn từ từ lui lại, lùi về một góc khuất ánh sáng ở phòng khách.

    Hai tay cầm kiếm đứng ngó về phía cửa phòng Lý Tử.

    Ánh trăng thanh lạnh lẽo theo ban công chiếu vào phòng khách, chiếu vừa đúng đống quần áo đầy máu đặt ở giữa phòng. Điều này làm nổi bật đám mồi nhử và làm ẩn đi tên thợ săn núp trong bóng tối.

    Dương Húc Minh chăm chú nhìn phía hành lang. Hắn lặng yên chờ đợi điều sắp xảy đến.

    -----

    (Bổ sung thông tin về Du tạc quỷ: Tại Quảng Đông, quẩy có tên 油炸鬼 (Yau ja gwai, Phiên âm Hán Việt: Du tạc quỷ) có nghĩa là quỷ sứ bị rán bằng dầu - dầu thiêu quỷ. Theo truyền thuyết Trung Quốc thì cái tên này bắt nguồn từ câu chuyện Nhạc Phi bị vợ chồng Tần Cối và Vương thị hãm hại. Để nguyền rủa hai vợ chồng Tần Cối bán nước, người Hán làm một món ăn gồm hai viên bột dài giống hình người được rán trong dầu, tượng trưng cho hình tượng vợ chồng Tần Cối là hai quỷ sứ bị rán trong vạc dầu ở địa ngục.)
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 364: Quái vật chắp vá

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong bóng tối, quái vật kia cũng không để Dương Húc Minh chờ qua lâu.

    Nhanh chóng sau đó, từng âm thanh ma sát kỳ dị vang lên từ trong căn phòng của Lý Tử.

    Dường như vật kia đang lưỡng lự bên trong căn phòng ấy, không biết nên đi ra hay không.

    Nhưng khoảnh khắc do dự ấy chỉ kéo dài tầm mười giây, tiếng ma sát kia liền vang lên từ trong phòng ra ngoài, bắt đầu bò về phía phòng khách. Dương Húc Minh núp trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo; hai tay cầm kiếm của hắn vô thức siết chặt, nhìn chòng chọc vào hướng hành lang.

    Hắn rất muốn trông thấy hình dáng của thứ được tôn xưng là quái vật này.

    Rất nhanh, hắn đã thấy.

    Đầu của thứ đó rất nhỏ, chỉ bằng quả bóng rổ của trẻ con chơi. Cả người nó nhỏ nhắn, co cụm lại thành một quả cầu, tựa như đang tự cuộn mình lại vậy. Dương Húc Minh không thể thấy rõ ràng.

    Hắn vẫn đứng yên trong góc khuất, im lặng, không tạo ra bất cứ âm thanh nào.

    Trong khi đó, ngay khi vật kia bò ra hành lang từ bên trong căn phòng, dường như nó đang ngửi mùi gì đó trong không khí rồi bò thẳng đến bộ quần áo đang dính máu kia. Mục tiêu vô cùng rõ ràng.

    Cuối cùng, con quái vật bò vào phạm vi được ánh trăng chiếu sáng.

    Rốt cuộc, Dương Húc Minh trông thấy hình dáng của thứ được gọi là linh hồn em bé. Một khối tròn vo mọc đầy lông lá kỳ dị trên cơ thể; ở hầu hết các vị trí, từng cụm lông lởm chởm, dài có, ngắn có, vô cùng xấu xí. Nó có ba cái chân, không có tay.

    Một cái chân giống na ná chân gà nhưng móng chân lại bén nhọn như ngón tay con người được gọt giũa ác ý.

    Một cái chân khác lại tương tự chân mèo, có móng vuốt sắc nhọn, mọc đầy lông.

    Cái chân cuối cùng mới giống là chân em bé thông thường, nhưng da dẻ tím tái không có chút máu. Thay vì nói là chân trẻ em, thì nói là chân xác chết trẻ em thì đúng hơn.

    Bên cạnh nó, đầu có nó không phải là đầu của con người, mà chỉ là một khối hình cầu trọc lóc, trên bề mặt là một cái miệng rộng ngoác đầy răng nanh.

    Nó không có mắt, không có mũi, chỉ có một hàm răng sắc bén lồ lộ trong cửa miệng mà thôi.

    Nó vô cùng kinh khủng.

    Dương Húc Minh vô cùng bàng hoàng, dù đã chuẩn bị tâm lý từ lúc Sinh tử Lục nói rằng nó không phải là trẻ con mà chỉ là một con quái vật chắp vá.

    Thế nhưng mà, tại sao con quái vật kinh khủng này lại có bộ dáng như thế? Lông lá ở đâu ra?

    Lẽ nào nó nuốt sống mấy con mèo hoang xung quanh vùng này?

    Ngẫm nghĩ lại cẩn thận, mấy con mèo hoang kia rất thích leo trèo quanh mấy cây cột điện gần nhà, chẳng lẽ lúc chúng nó bò đến đây thì bị con quái vật này ăn tươi sao?

    Dương Húc Minh tin tưởng chắc chắn rằng thứ này không hề đi ra ngoài, bằng không thì hình dáng thể hiện bên ngoài của nó cũng không chỉ là mang đặc tính của loài mèo như thế này.

    Cơ bản mà nói, nó đúng chính xác là một con quái vật chắp vá trên mặt chữ nghĩa.

    Quyển sách Sinh Tử Lục này vô cùng chính xác trong việc mô tả quái vật mà. Con kia quả thật là một con quái vật chắp vá từ đầu đến đuôi!

    Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ đang cắn xéo điên cuồng bộ đồ đang dính máu trong phòng khách kia, miệng hắn nở một nụ cười chua chát.

    Nếu như Lý Tử không đột ngột chết đi, như vật con quái vật trước mắt này chắc hẳn sẽ là một đứa bé bụ bẫm đáng yêu nha. Vốn dĩ đó chính là con ruột của hắn.

    Hiện tại, nó lại mang dáng dấp kinh khủng đến thế này, không có linh hồn, không có trí tuệ, ngoại trừ bản năng nuốt chửng ra thì chẳng còn gì tồn tại trong cơ thể nó nữa.

    Con hắn biến thành thứ quái vật xấu xí đến vậy, đây chẳng lẽ là do trời cao đang trừng phạt hắn hay sao?

    Nhưng mà, hắn đã làm sai cái gì chứ?

    Một ngọn lửa đen kịt đang tỏa ra từ cơ thể hắn, bám vào bên trên thanh kiếm, sau đó nhanh chóng bao phủ cả lưỡi kiếm.

    Gương mặt hắn âm u, hai mắt ngắm nghía con quái vật đang cắn xé điên cuồng trong phòng khách đằng kia. Dương Húc Minh bình tĩnh bước ra bên ngoài.

    Bước chân trên sàn nhà rất nhỏ nhưng đã đánh động đến con quái vật đang ăn kia trong nháy mắt.

    Quả đầu tròn vo như cục bướu của nó đột nhiên quay phắt về hướng Dương Húc Minh, cái miệng đầy răng nhọn nhe ra, tựa như đang hít thở một thứ mùi nào đó trong không khí.

    Sau đó, nó thét lên một tiếng chói tai, rồi vọt nhanh đến Dương Húc Minh.

    Thấy cảnh này, Dương Húc Minh cũng không hoảng sợ.

    Mặt hắn vẫn lạnh lùng nhìn con quái vật đang lao tới. Hai tay vung thanh kiếm lên, bổ một nhát thật mạnh về trước.

    Đùng!

    Một âm thanh chát chúa vang lên, Sát Phụ kiếm đập mạnh xuống sàn nhà. Vốn dĩ con quái vật kia sắp bị lưỡi kiếm chém trúng, bỗng nhiên gia tốc ngay khi lưỡi kiếm gần kề, hóa thành một đạo tàn ảnh chuển hướng công đến ngay mặt Dương Húc Minh.

    Một luồng gió tanh phả vào mặt, Dương Húc Minh chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, ngay lúc ấy hắn cảm giác vai mình đau nhói.

    Vật kia cắn vào vai hắn rồi!

    Sột soạt!

    Dương Húc Minh hít vào một ngụm khí lạnh. Ngay lúc bờ vai bị cắn, hắn đau đớn đến nỗi khó nói nên lời, một cơn đau nhanh chóng, quằn quại.

    Suýt nữa hắn hôn mê bất tỉnh.

    Cảm giác đau đớn này... cường độ vô cùng lớn!

    Hắn đột nhiên xoay đầu, thấy rõ rằng chiếc đầu con quái vật xấu xí đang cắm ngập hàm răng nanh bén nhẹn vào cơ thịt trên vai mình.

    Thế nhưng, không hề có máu tươi chảy ra, bởi vì tất cả máu huyết của hắn đều bị con quỷ nhỏ này hấp thu vào.

    Đoạn cổ ngắn của con quái vật cứ phát ra âm thanh ùng ục, rõ ràng là đang điên cuồn cắn nuốt máu tươi của Dương Húc Minh.

    Hơn nữa, Dương Húc Minh phát hiện ngọn lửa đen bao trùm thân thể mình đang liên tục hướng về cái miệng rộng của con quái vật xấu xí kia.

    Nó đang cắn nuốt ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh.

    Chưa đến năm giây, hắn cảm giác cả người choáng váng.

    Ngọn lửa màu đen có thể tổn thương lệ quỷ này chính là thực thể hóa của sức mạnh tinh thần Dương Húc Minh. Thế mà, ngọn lửa lại bị hấp thu nhiều đến vậy trong một thời gian ngắn khiến hắn có cảm giác ngay cả bộ não của bản thân cũng sắp bị hút khô.

    Gầm lên giận dữ, Dương Húc Minh liền tự cắn mạnh lưỡi mình, dùng cảm giác đau đớn ấy để tỉnh táo lại, thoát khỏi cơn choáng váng vừa rồi.

    Sau đó, hắn trực tiếp buông thanh Sát Phụ kiếm ra, dùng hai tay bóp mạnh lấy cổ con quái vật, dùng sức kéo nó ra ngoài. Mặc dù hắn thét gào giận dữ nhưng con quái vật này vẫn cố sức mà ngoạm chặt từng thớ thịt của hắn.

    Dương Húc Minh liều mạng hết sức để gỡ con quái vật này ra.

    Cuối cùng, giữa tiếng thét gào cuồng loạn, hắn đã thành công tách con quái vật xấu xí này ra khỏi bờ vai của mình. Lúc con quái vật bị kéo ra, trên miệng nó vẫn còn dính lại một khối thịt nhỏ.

    Con đau hành hạ toàn thân Dương Húc Minh. Nhưng mà, hắn vẫn liều mạng, nhìn chằm chằm vào con quái vật điên cuồng kia, lạnh lùng nói:

    - "Tao cho mày một cơ hội sống sót, trả lời tao, rốt cuộc mày là thứ gì?"

    Nhưng ngay khi Dương Húc Minh nói xong, thì con quái vật trong đôi bàn tay đang siết chặt của hắn bỗng nhiên ngửa đầu lên. Sau đó, một làn bóng tối kỳ lạ trong cơ thể con quái vật này bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lan dần đến cơ thể Dương Húc Minh.

    Một luồng hơi lạnh lẽo đông đặc cả người hắn, khiến hắn khó động đậy. Dương Húc Minh khó tin nhìn con quái vật trong tay, tựa như đang nghi ngờ ánh mắt của chính mình.

    Là ảo giác ư? Cái cảm giác này.... Đây chính là năng lực của Lý Tử cơ mà?

    Nhưng đây không phải là kết thúc, mà chỉ vửa mới bắt đầu!

    Bởi vì một giây sau, một làn lửa quỷ màu đen bốc lên quanh người con quái vật. Ngay khi ngọn lửa ấy chạm vào tay Dương Húc Minh, hắn cảm giác được một nỗi đau đớn, thống khổ khó mà diễn tả cho được.

    Cảm giác đau đớn này tương tự như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào trên ngón tay.

    Nỗi đau đớn mãnh liệt ấy khiến Dương Húc Minh phải nhanh chóng ném con quái vật trước mắt đi, đồng thời nhoài người tránh né sự trói buộc của cái bóng mà nó vừa tạo ra.

    Đùng!

    Một âm thanh trầm đục vang lên. Con quái vật tròn vo xấu xí ấy bị ném văng vào một góc khuất trong phòng khách, nó thét gào về hướng Dương Húc Minh đang đức, có vẻ vô cùng tức giận. Dương Húc Minh thì đờ người ra nhìn nó, vẫn chưa thể tin tưởng vào sự thật trước mắt này.

    Con quái vật này... lại đang sử dụng năng lực của hắn sao? Chẳng lẽ cứ mỗi lần con quái vật này nuốt vào cái gì, đều có thể ngay lập tức sử dụng năng lực của thứ đó sao? Vì lẽ đó nên nó có thể sử dụng năng lực điều khiển bóng của Lý Tử, vì nó từng nuốt chửng sức mạnh của cô ấy.

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm con quái vật cắn chặt hàm răng.

    Hắn hít vào một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt.

    - "Đêm này nếu tao để mày thoát đi, thì Dương Húc Minh tao đây sẽ tự sát!"

    Trong phòng khách, hiển nhiên mà nói thì con quái vật kia đâu có hiểu Dương Húc Minh nói gì. Hoặc là, do nó không có lỗ tai. nên có khả năng nghe hay không lại là một chuyện khác.

    Sau khi Dương Húc Minh ném nó đi, nó liền gào thét tại chỗ, rồi lao về phía hắn một lần nữa.

    Có thể rõ ràng rằng, nó đã thật sự điên cuồng lên sau khi nhấm nháp láy máu thịt của Dương Húc Minh.

    So sánh với bộ quần áo đẫm máu kia, thì con người sống trước mặt này có vẻ ngon lành hơn nhiều.

    Nó gầm thét trong hưng phấn, gia tăng tốc độ nhanh đến nỗi tạo ra một đạo tàn ảnh, xuất hiện lần nữa trong tầm nhìn của Dương Húc Minh. Mục tiêu của nó chính là lớp da thịt bị cắn xé vừa rồi của hắn đang lồ lộ ở bên ngoài. Thế nhưng, Dương Húc Minh cũng đã sớm đoán trước, ung dung bình tĩnh lui về sau, gắng gượng tránh né đòn tập kích của con quái vật này.

    Sau đó, hắn lạnh lùng lui nhanh về sau, tiến vào khu vực bị che tối trong hành lang.

    Tại nhà bếp đang để cửa mở bên cạnh, nồi dầu đun kia đã sôi lên sùng sục. Một mùi vị dầu sôi tỏa lên, làn tràn ra bên ngoài hành lang.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 365: Mẹ ơi

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong nhà bếp, mùi dầu sôi thơm lừng tỏa ra. Ngụm lửa lớn đun nóng cả vạt dầu tỏa ra hơi nong hừng hực, lan ra ngoài cửa.

    Dương Húc Minh nhanh nhẹn lách mình, trốn vào trong nhà bếp, sau đó khóa trái cửa lại.

    Đùng một tiếng, cửa chính nhà bếp run rẩy. Ngay khi Dương Húc Minh vừa vào trong thì con quái vật kia đã đuổi theo sát nút, hiện tại đang bị ngáng chân bên ngoài.

    Hiển nhiên, cánh cửa này không thể nào làm con quái vật ấy từ bỏ ý đồ. Nó bắt đầu điên cuồng đập phá cánh cửa, muốn phá tán vách chắn này ra.Nhưng thân hình nó khá nhỏ, sức mạnh lại không lớn cho lắm nên mặc dù nó tông lấy tông để cũng chỉ là những âm thanh đùng đùng vang lên mà thôi, còn cánh cửa chẳng hề suy suyễn.

    Thấy tình cảnh này, Dương Húc Minh thở dài một hơi.

    Mặc dù con quái vật này đáng sợ, nhưng ít nhất là hiện tại nó vẫn chưa trưởng thành.

    Hắn lui lại, đến giữa nhà bếp. Ngọn lửa màu đen từ cơ thể hắn bắt đầu lan ra.

    Trong thoáng chốc, vất thương tại bả vai của hắn bị ngọn lửa màu đen bao phủ. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, chẳng ngờ rằng về thương trên vai ấy lại có thể khép kín lại bằng một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

    Đây là điều mà Dương Húc Minh vừa phát hiện ngay khi bị con quái vật kia cắn trúng. Lúc ấy, chỗ vết thương bị ngọn lửa cháy sém qua lại có xu hướng lành lặn dần. Vậy ra, lúc trước bên trong thế giới ảo ảnh ở Vương Quan doanh, chẳng lẽ vết thương của hắn lành lặn vô cớ là do ngọn lửa màu đen này sao? Dương Húc Minh vô cùng bất ngờ vì nó có đến hai công dụng, một là khiến lệ quỷ chịu đau đớn không xiết, hai là khiến vết thương trên người có thể khép lại nhanh chóng.

    Thấy cảnh này, Dương Húc Minh liền tán đi ngọn lửa đang thiêu đốt trên vai, ngăn chặn vết thương hồi phục. Sau đó, hắn với tay lấy con dao phay đang cắm trên tấm thớt trong nhà bếp, rồi đâm mũi dao vào vết thương đẫm máu ngay trên vai.

    Lưỡi dao sắc bén chậm rãi cắt vào bên trong lớp thịt, khiến máu tươi chảy ra càng nhiều hơn.

    Sự đau đói xuyên thấu qua tận linh hồn, khiến bàn tay đang cầm dao của hắn phải run lẩy bẩy.

    Nhưng mà, hắn không hề thét lên, chẳng có gào rú ch hết.

    Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà bếp đang dao động bần bật, cảm nhận ra được sự điên cuồng của con quái vật ấy. Tiếp theo, hắn cắn răng một cái, tiện tay cắt rời một miếng thịt từ vai mình ra.

    Một dòng máu tươi đỏ chót tràn ra, tựa như hắn đã lỡ tay cắt trúng mạch máu. May thay, ngọn lửa màu đen kịp thời xuất hiện, bao phủ vị trí đầm đìa máu tươi kia. Lớp máu thịt be bét ấy nhanh chóng khép lại dần, sau đó kết vảy.

    Trong khi đó, Dương Húc Minh nắm khối thịt máu me kia trong tay, thậm chí cảm nhận được hơi ấm của nó nữa.

    Hắn mở vòi nước trong bồn rửa bát ra, dùng nước rửa sạch vết máu trên người mình, tiếp theo là mở tủ gia vị, lấy bột hồ tiêu và bột thì là ra, sau đó vẩy lên trên cơ thể.

    Cuối cùng, hắn lấy một cái nồi, rồi cho khối thịt tươi sống vừa cắt từ cơ vai của mình vào trong, kế tiếp là nâng cái nồi ấy đưa lên bên trên chảo dầu.

    Suốt quá trình này, từng động tác của Dương Húc Minh rất tỉnh táo, cẩn thận tỉ mỉ, không hề bối rối.

    Hiện tại, con quái vật bên ngoài đã ngừng tông cửa, mà nó chuyển qua động tác gặm nhấm cả cánh cửa. Âm thanh răng nanh đang xét nát dần lớp cửa ấy khiến da đầu hắn tê dần. Sau đó không lâu, cánh cửa gỗ to lớn thủng ra một lỗ nhỏ.

    Con quái vật thấy thế, bèn bò qua cái lỗ này.

    Dương Húc Minh vẫn thờ ơ như cũ, chỉ là đứng bên cạnh chảo dầu, lạnh lùng nhìn con quái vật xấu xí trước mặt.

    Về phần con quái vật kia, sau khi đi vào, nó cũng không lập tức nhảy bổ vào Dương Húc Minh.

    Tựa như... nó hơi hoang mang!

    Hiện tại, toàn thân Dương Húc Minh toàn là mùi bột tiêu và mùi cây thì là. Được hương vị đậm đặc này che đậy, dù cho có chó nghiệp vụ đứng gần đó cũng khó mà phá hiện ra Dương Húc Minh, huống chi là con quái vật này.

    Cuối cùng, con quái vật định vị mục tiêu của nó chính là cái nồi bên trên chảo dầu.

    Thớ thịt bên trong cái nồi ấy lan tỏa ra một hương vị thơm lừng của da thịt Dương Húc Minh, cho dù nó cảm thấy cũng không đậm đà như ban nãy.

    Cuối cùng, trong cái nhìn lạnh lùng chăm chú của hắn, con quái vật thét lên hứng phấn, trực tiếp nhảy dựng lên, nhào về cái nồi trong tay Dương Húc Minh.

    Tốc độ của nó cực nhanh, tạo thành một cái bóng mờ lướt đến. Lúc này, động tác của Dương Húc Minh cũng không hề chậm.

    Ngay khi thân hình con quái vật lao tới thì Dương Húc Minh úp chiếc nồi lại khiến miếng thịt của hắn rơi vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục kia.

    Trong nháy mắt, chảo dầu sôi trào mạnh lên, một mùi hương nức mũi, thơm lừng từ thịt chín lan tỏa trong nhà bếp, nhưng rồi một giây sau, chảo dầu ấy dường như muốn nổ tung lên.

    Thì ra là, vì con quái vật định hướng mục tiêu là miếng thịt kia, nên ngay lúc nó nhảy chụp vào miếng thịt thì đồng thời rớt luôn vào trong chảo dầu. Dầu nóng sôi trào, máu tươi bắn lên tung tóe, cả cái chảo rung động kịch liệt.

    Trong chảo dầu, tiếng rên xiết thê lương của con quái vật vang lên.

    - "Oa oa oa oa oa!"

    Tiếng la hét ấy y hệt như tiếng con nít khóc. Thế nhưng, Dương Húc Minh liều mạng đưa nắp nồi lên, xông đến, không màng những tia dầu bắn tung tóe vào tay.

    Khi bóng đen vừa té vào chảo dầu thì hắn nhanh nhẹn đóng chặt nắp nồi lại.

    Đùng đùng...

    Hắn cảm giác được từng cú đập mạnh mẽ giáng vào cái nắp mà hắn đang cố hết sức để đè kín cái chảo.

    Con quái vật ấy muốn thoát ra!

    Nhưng nhờ vào nồi dầu đang sôi trào, trong lớp dầu với nhiệt độ cực cao ấy, con quái vật này cũng bị tổn thương cực nặng.

    Tuy nó không chết ngay tức khắc, nhưng cường độ giãy giụa cứ yếu dần, yếu đến nỗi không còn tạo ra tiếng vang trên nắp nồi nữa.

    Chỉ là đề phòng nó giở trò, nên Dương Húc Minh vẫn gồng hết sức đè chặt cái nắp, tuyệt đối không chừa bất cứ cơ hội nào để con quái vật này thoát thân.

    Bên dưới nắp, tiếng kêu của nó càng lúc càng thảm thiết, mức độ giãy giụa cũng yếu lắm rồi. Cuối cùng, nó bật ra tiếng khóc nỏ non, hêt như em bé, hòng cầu xin tha thứ.

    - "Ba ba!"

    Giữa căn nhà bếp đầy mùi tanh tưởi, tiếng khóc lóc thút thít tựa như tiếng rên rỉ của trẻ con vang lên vô cùng thê lương.

    Thế mà, bàn tay đè chặt nắp nồi của Dương Húc Minh không hề thả lỏng, thậm chí là vẻ mặt cay nghiệt của hắn cũng không hề đổi sắc.

    Hắn vẫn đúng yên tại đó, lạnh lùng nhìn chảo dầu đang chứa đựng con quái vật bên trong đang suy yếu dần. Cuối cùng, con quai này bỗng dưng im bặt.

    Vài giây sau, một tiếng thét xé lòng vang lên, tựa như đây là nỗ lực cuối cùng của nó. Sau khi nó thét lên xong, cả chảo dầu hoàn toàn im lặng xuống, chỉ còn âm thanh sôi tí tách của dầu nóng vang lên.

    Con quái vật dùng hết sức để thét lên xong, cũng chẳng còn sức lực để động vào cái nắp đang che chắn ở trên nữa.

    Tuy nhiên, âm thanh mà nó thét lên là:

    Mẹ ơi!

    Nghe rõ tiếng la ấy, Dương Húc Minh im lặng, nhíu mày thật chặt.

    Ngay lúc ấy, một con gió lạnh âm u thổi vào từ bên ngoài cửa sổ.

    Cửa chính nhà bếp đột ngột nổ tung vì một sức mạnh nào đó ghê gớm tông vào.

    Từng luồng gió lạnh rét người gào thét xung quanh nhà bếp, thổi tắt làn khí gas đốt lửa trên bếp lò kia.

    Áo cưới đỏ thẫm như máu hiện lên giữa căn nhà bếp.

    Một đôi mắt lạnh lùng, chết chóc im ắng nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh và bàn tay đang áp chặt cái nắp nồi kia.

    Thế giới này bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 366: Tâm ta trong vắt như gương sáng

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một mùi kỳ lạ phiêu đãng trong nhà bếp ban đêm.

    Mùi thơm lừng của thịt chín trộn lẫn với mùi hôi thối của con quái vật bị chiên dầu, pha tạp với hương vị toàn thân đầy bột hồ tiêu và bột thì là của Dương Húc Minh biến cả căn nhà bếp tỏa ra một không khí tởm lợm, buồn nôn.

    Nhưng dù căn phòng này có hôi thối cỡ nào đi nữa, thì cái “người” đang đứng ngoài cửa kia cũng không thèm quan tâm.

    Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào nắp nồi trong tay Dương Húc Minh và nồi chảo dầu sôi sùng sục bên dưới. Ngay lúc ánh mắt cả hai chạm vào nhau, cái tay còn lại của Dương Húc Minh chậm rãi đặt vào công tác lò gas.

    Trong nhà bếp, gióng nói tỉnh táo của hắn vang lên.

    - “Anh muốn diệt nó.” Dương Húc Minh nói rất đơn giản, ngắn gọn, không hề dư thừa bất cứ từ ngữ nào.

    - “Con quái vật này không phải là con của chúng ta.”

    Ngoài cửa phòng, Lý Tử im lặng nhìn hắn, chẳng hề đáp lời. Thế nhưng, từng cái bóng đen trên sàn nhàn lại im ắng bò về Dương Húc Minh, tràn lên trên tường, bò đến cả trần phòng bếp.

    Tay Dương Húc Minh nắm chặt chốt bật lửa, nhưng vẫn chưa nhấn xuống.

    Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm đứng yên ngoài cửa kia, lòng bình tĩnh, kiên định nói rằng: - “Em biết mà, chính em cũng biết nó không phải là con của chúng ta.

    Thế nên em mới nhốt nó trong phòng, cấm chỉ nó ra ngoài, cấm chỉ nó đến gần anh.

    Em biết quá rõ mà.

    Nhưng em lại không thể nào ra tay giết nó. Em không đủ nhẫn tâm để giết nó. Trên thân thể nó, có một phần là con của chúng ta. Dù sao đi nữa, chắc chắn là em không thể tự ra tay được. Vì thế, để anh ra tay.

    Để anh thực hiện việc mà em không thể hoàn thành được. Hãy để anh mai táng con quái vật này.

    Anh nhất định phải làm chuyện này, dù thế nào đi nữa anh cũng không nhượng bộ. Em không thể can ngăn anh được đâu.”

    Những cái bóng đen trong nhà bếp đã sắp lan đến Dương Húc Minh rồi. Dù hắn đã nói hết lời, nhưng những cái bóng kia không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Thấy vậy, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu.

    - “Đừng như vậy mà.”

    Hắn nhìn Lý Tử bằng một ánh nhìn van nài, - “Lý Tử, anh xin em đừng như thế.

    Anh đã mất con, giờ không muốn mất em thêm một lần nữa.

    Dù em đã trở thành lệ quỷ, anh cũng không muốn lại mất em.

    Anh không thể để con quái vật này sống sót được, anh không thể để thời khắc tồi tệ nhất xảy ra.

    Dù gì đi nữa, hy vọng là em cho anh một hy vọng để tiếp tục tồn tại, được không em?”

    Từng chiếc bóng bò tràn đến chân hắn, rồi dừng lại.

    Cô gái trong bộ áo cô dâu đỏ thẫm thẫn thờ nhìn hắn từ bên ngoài cửa nhà bếp, không nói bất cứ lời nào.

    Cả hai cứ đối mặt nhau trong im lặng như thế.

    Nhưng ngay lúc này, nắp nồi trong tay Dương Húc Minh động đậy, một tiếng vang khe khẽ xuất hiện, trầm thấp, yếu ớt. Đó tựa như giọng của một đứa bé đang ngọng ngịu tập nói.

    Nó yếu ớt, rên rỉ trong tuyệt vọng.

    Mẹ ơi!

    Ngay lúc tiếng gọi này vừa xuất hiện, dường như không khí trong nhà bếp bỗng chốc bị đóng băng. Một giây sau, gió lớn thổi mạnh, từng làn gió âm lãnh gào thét vờn quanh, điên cuồng xé rách cơ thể Dương Húc Minh.

    Những cái bóng đen kịt, khủng khiếp nhanh chóng lan tràn ra từng ngõ ngách trong nhà bếp, biến căn phòng này thành một thế giới tượng tự địa ngục đen tối, quỷ dị. Giữa màn đêm, toàn thân Dương Húc Minh cứng đờ, không thể động đậy. Hắn cảm giác cả người mình bị đông cứng, sắp mất đi quyền khống chế cơ thể.

    Trong khi đó, nhiệt độ trong chảo dầu bên cạnh đang hạ dần. Con quái vật trong chảo dầu ấy cười vui vẻ thành tiếng.

    Mẹ ơi!

    Nó lại hô lên như thế. Ngoài cửa nhà bếp, Lý Tử vẫn đứng yên một chỗ từ lúc đầu, cuối cùng di chuyển. Cô ấy bước vào trong nhà bếp, muốn đi về phía chảo dầu. Nhưng ngay lúc ấy, ngọn lửa màu đen bốc lên hừng hực quanh người Dương Húc Minh.

    - “Lý Tử ngốc nghếch, anh nói là đủ rồi!” Bàn tay được ngọn lửa quỷ thiêu đốt của hắn đang ra sức thoát khỏi sự trói buộc của Lý Tử, gồng hết sức mình nhấn vào công tắc bếp lò một cái.

    Ngọn lửa nóng rát với nhiệt độ cao nhanh chóng được bật lên, bắt đầu đun sôi chảo dầu lần nữa.

    Trong nhà bếp, Dương Húc Minh nóng giận thét to:

    - “Con quái vật này không phải là con cửa em! Em tỉnh táo lại cho anh!

    Bị biến thành lệ quỷ rồi, chẳng lẽ em cũng bị ngu người đi hay sao?

    Nếu con quái vật này chỉ là một con quái vật bình thường, không ảnh hưởng bất cứ ai thì anh sẽ mặc kệ, thậm chí anh sẽ nuôi dưỡng nó cùng với em.

    Nhưng mà, nó đâu có đơn giản như thế!

    Nó sẽ hại chết em, sau đó hại chết anh, cuối cùng sẽ hại chết rất nhiều người!

    Hung thủ giết em tại Cửu Giang, những kẻ hại đôi mình phải cửa nát nhà tan như thế vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

    Chẳng lẽ em không căm hận bọn chúng sao?

    Chẳng lẽ em để bọn chúng cứ ung dung mà sống, tiếp tục làm mưa làm gió như thế?

    Chính là do bọn chúng hại hai đứa mình, khiến uyên ương tan vỡ. Chính là do bọn chúng hại chết con của đôi ta.

    Anh nhất định không tha thứ cho bọn khốn kiếp bất nhân ấy!

    Nợ máu phải được trả bằng máu!

    Nhưng trước khi để bọn ác ôn đó đền tội, anh buộc mình không thể chết, anh cũng không cho phép em chết đi lần nữa!

    Anh muốn em nhìn thấy tận mắt cảnh tượng anh chém bọn ác đồ kia, tự tay trả thù cho em!

    Dù là em có biến thành lệ quỷ, cũng phải trợn to mắt mà nhìn rõ ràng!

    Dương Húc Minh anh đây đã đánh mất thứ quý giá nhất của đời mình một lần, thì sẽ không tái phạm lại lần nữa!”

    Ngọn lửa quỷ màu đen đang thiêu đốt điên cuồng xung quanh thân người hắn.

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đỏ thẫm một tà áo cưới trước mặt, phẫn nộ quát lên: - “Trừ khi em giết anh tại chỗ này, bước qua xác anh, không thì đừng hòng cứu được con quái vật này! Đêm nay, nó bắt buộc phải chết!

    Ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thể cứu nó!”

    Dương Húc Minh gào lên điên cuồng, chảo dầu lại sôi bừng lên lần nữa. Con quái vật bên trong rên la thảm thiết, cố giãy giụa bằng những hơi cuối cùng.

    Cái nắp to đậy kín nồi chảo dầu vang vọng ra âm thanh va đập liên tục trong khi bóng dáng áo cưới đỏ thẫm kia vẫn đứng yên, có thể thấy rõ Lý Tử cũng đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

    Dương Húc Minh triệu hồi ra màn lửa quỷ đen kịt bao phủ toàn thân, mắt nhìn chằm chằm bạn gái.

    Đó là sự giằng co, tuyệt vọng, phẫn hận, bi thương, hay là... Một nỗi thống khổ không lời đang vỡ òa trong lòng ngực Dương Húc Minh. Ánh mắt của hắn vằn lên đỏ chót như máu, ngón tay siết chặt cái nắp nồi.

    Bộ áo cưới đỏ thẫm kia tung bay trong gió, giữa những luồng âm phong ác liệt xung quanh căn nhà bếp này, hệt như có một cơn bão sắp giáng lâm.

    Luồng hơi thở lạnh giá, kinh khủng đang chực chờ bộc phát.

    Cuối cùng, tiếng rên rỉ bên trong nồi chảo dầu càng lúc càng nhỏ, sau đó ngừng hẳn.

    Nó cũng chẳng còn giãy giụa nữa. Quái vật bên trong nồi không còn phát ra bất cứ âm thanh nào.

    Thấy cảnh này, cô gái mặc áo cưới đỏ hồng đang đứng yên kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thét ra một tiếng vô cùng thê lương, đau đớn.

    Từng giọt lệ đỏ tươi màu máu nhỏ xuống từ khóe mắt của cô nàng. Một luồng gió lạnh lẽo, âm u nhanh chóng thổi lùa về phía Dương Húc Minh.

    - “Dương Húc Minh!!!”

    Ngay khi tiếng thét thê lương ấy vang lên, nhưng luồng gió kia cứ như từng lưỡi dao bén nhọn cắt ngang mặt hắn, chém vào cửa sổ sau lưng khiến chúng vỡ nát tan tành.

    Nhưng là, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, nhìn chằm chằm cô bạn gái trước mặt rồi chậm rãi nhấc cái nắp nồi lên.

    Trong chảo dầu, chỉ còn lại một đống vật thể khét lẹt có hình thù kỳ quái nằm yên không nhúc nhích.

    Hắn nhìn Lý Tử, bình tĩnh nói: - “Em có thể giết anh.”

    Một mảnh lửa đỏ nhòm bắt đầu lan dần khắp cơ thể Dương Húc Minh.

    Hắn đứng lẳng lặng tại đó. Chẳng biết từ lúc nào, màn lửa đen nhánh lúc trước đã biến thành một màu đỏ kinh khủng. Đứng giữa ngọn lửa đỏ tươi đang thiêu đốt hừng hực kia, vẻ mặt của Dương Húc Minh cực kỳ âm trầm.

    - “Anh sẽ không ngồi yên chịu chết!”

    Hai người giằng co nhau trong im lặng vài giây, sau đó, toàn bộ bóng đen trong nhà bếp rút đi nhanh chóng.

    Lý Tử vẫn im lặng nhìn Dương Húc Minh, huyết lệ trào ra từ đáy mắt.

    Sau đó, cô ấy lui dần rồi biến mất khỏi căn nhà bếp này.

    Dương Húc Minh có thể nghe thấy rõ tiếng đóng cửa một cái đùng ở căn phòng cách vách. Cánh cửa ấy đã từng đóng kín trước mặt hắn, nay con quái vật ấy chết rồi, cánh cửa ấy lại đóng kín đối với hắn một lần nữa.

    Trong nhà bếp, Dương Húc Minh im lặng lắng nghe mọi động tĩnh, thế rồi hít một hơi thật sau, buông cái nắp nồi trong tay ra.

    “Mình không làm sai!”

    Từng làn gió lạnh lẽo bên ngoài thổi lùa vào trong phòng, xen kẽ là từng tiếng thì thào của Dương Húc Minh.

    “Kẻ đáng chết chính là bọn ác ôn ở tại Cửu Giang.”

    Hắn câm lặng nhìn về hướng thành phố Cửu Giang, từng tia lửa nhỏ lóe lên trong ánh mắt.

    - “Tất cả mọi chuyện sẽ được kết thúc sớm thôi.”

    - Hết quyển 3 – Mời các bạn đóc đọc quyển 4 “Không người sống sót”
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 367: Hỏi quỷ

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lúc Vương Trấn gặp Dương Húc Minh chính là lúc Dương Húc Minh đang ngồi quán vỉa hè ăn mì. Mì nóng hôi hổi, mùi dầu ăn hòa lẫn mùi hành lá, hương vị cực kì mê người.

    Người vẫn chưa ăn tối như Vương Trấn đưa tay xoa xoa bụng, có chút đói bụng nha.

    Sau đó anh ngồi xuống đối diện với Dương Húc Minh

    - "Cậu rảnh quá nhỉ?" Vương Trấn nói.

    Dưới ánh tà dương, Dương Húc Minh cũng chả thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, rồi nói: - "Anh Trấn, có chuyện gì? Anh cứ nói thẳng đi."

    Giọng Dương Húc Minh quá điềm tĩnh, hệt như một vị cao tăng đã thấu hết hồng trần, làm cho người ta có cảm giác trầm mặc một cách cổ quái. Dương Húc Minh tiếp tục cúi đầu, không nói lời nào. Thấy vậy, Vương Trấn không kìm được mà lắc đầu.

    - "Tự nhiên đổi tính vậy em trai? Chú em không còn đáng yêu như hồi xưa nha."

    Rõ ràng mới cách không lâu vẫn là một thằng tiểu quỷ không biết nghe lời, hơn nửa đêm giả gái ra ngoài bắt hung phạm, hệt như Peter Pan. Mới chuyển mắt cái liền biến thành cái hũ nút...lẽ nào cái này chính là trưởng thành hả"

    (Chú thích:

    * cái hũ nút: ý chỉ một người cứ im im trầm mặc ít lời
    * Peter Pan là nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của James Matthew Barrie. Nhân vật này mang hình hài của một cậu bé 12 tuổi, không bao giờ trưởng thành)

    - "Tiểu tử cậu đi nguyên đêm này, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì với cô bé tên Lâm Thu đó hả?

    Anh nghe nói cậu chạy tới đồn cảnh sát giúp cô ta cái gì đó, như kiểu hai người biết nhau từ trước." Vương Trấn hiếu kì ngó Dương Húc Minh, - "Chẳng lẽ hai người thực sự đã...ấy ấy rồi?"

    Dương Húc Minh ngẩng đầu nói, - "Không có, bọn em chỉ là bạn bè bình thường, cái gì cũng không có nha." Nhưng Vương Trấn sau khi nhìn thấy biểu hiện trong đôi mắt Dương Húc Minh, anh đột nhiên sững người. Dương Húc Minh trước mắt này cứ như là đổi một người khác từ trong ra ngoài vậy, cảm giác xa lạ mãnh liệt này thậm chí còn khiến anh hoài nghi Dương Húc Minh mà anh biết cách đây mấy ngày chỉ là một hồi ảo giác.

    Lắc lắc đầu, đem mớ cảm giác kì quái đó ném ra khỏi suy nghĩ, Vương Trấn lại nói.

    - "Được rồi, không đùa nữa!" Vẻ mặt Vương Trấn có chút nghiêm túc: - "Lần này tìm cậu là có chuyện quan trọng cần nói.

    Chẳng phải trước đây cậu nhờ anh giúp cậu lưu ý tình hình bên Cửu Giang sao? Hiện tại có tiến triển mới rồi nè." Vương Trấn nói, "Sáng sớm hôm qua, bên cục cảnh sát thành phố Cửu Giang có người đến tự thú.

    Nghi phạm là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tự nhận là hung thủ đã giết bạn gái cậu.

    Bà ta dẫn cảnh sát đến hiện trường gây án để xác nhận, đồng thời cung cấp nơi giấu các mảnh thi thể của cô ấy.

    Chỉ là, cảnh sát vẫn chưa tìm được phần thi thể còn lại.

    Dựa vào những điều anh nắm theo tình hình hiện tại thì khả năng người phụ nữ trung niên này thực sự là hung thủ sát hại bạn gái cậu đấy."

    Vương Trấn tiếp tục nói: - "Anh sẽ tiếp tục giúp cậu lưu ý, có tiến triển anh lập tức thông báo cho cậu ngay.

    Bất quá, tiểu tử cậu cũng có thể tự đi Cục cảnh sát thành phố Cửu Giang mà hỏi thử, dựa vào quan hệ của cậu với Lý tử, tình hình vụ án mà có đột phá lớn thì bên đó hẳn là sẽ tiết lộ cho cậu hay.

    Do đó, nếu cậu muốn nắm tình hình càng sớm càng tốt thì có thể tự đi Cửu Giang hỏi."

    Vương Trấn nói xong thì ông chủ cũng mang mì tới. Anh bắt đầu ăn, âm thanh nói chuyện có chút không rõ ràng, - "Tình hình là như vậy đấy, nếu cậu không đi Cửu Giang, thì đợi ít lâu ra thông báo chính thức về tình hình vụ án, anh cũng có thể giải thích cho cậu.

    Có điều thời gian chờ đợi có chút dài, nên mới nói với cậu một tiếng, tránh cho tiểu tử cậu bảo anh giấu giếm."

    Nghe Vương Trấn kể, Dương Húc Minh ngừng động tác ăn mì lại.

    Ngẩng đầu nhìn Vương Trấn chăm chăm, nghe anh nói xong tình hình, Dương Húc Minh gật gật đầu "Ừm, cám ơn anh Trấn!"

    Sau đó, hắn đứng dậy rồi nói, - "Vậy em về nhà trước vậy, hẹn gặp lại anh sau nha."

    Dương Húc Minh hô lên với ông chủ - "Anh này đãi", nói xong đi liền, để lại Vương Trấn với gương mặt như ăn mướp đắng, - "Đệt... Anh có lòng tốt đến thông báo cho cậu, giờ còn phải đãi cậu ăn nữa hả? Cm cậu lại chơi anh một vố.

    Tiểu Minh tử, cậu học cái xấu nha!"

    Ánh mắt dõi theo bóng lưng Dương Húc Minh rời đi, Vương Trấn cạn lời lắc đầu. Khoảnh khắc khi Dương Húc Minh đi qua một cửa hàng ven đường , thân ảnh Dương Húc Minh phản chiếu lên cửa kính trong tiệm. Ảnh phản chiếu trong gương của Dương Húc Minh phía sau tựa hồ có một bóng áo đỏ, Vương Trấn dùng lực dụi dụi mắt, phát hiện Dương Húc Minh đã đi xa rồi.

    Mà sau lưng hắn chẳng có cái gì hết, lại càng không có bất cứ người nào. Vương Trấn cảm thấy kì lạ, - "Hoa mắt sao?" Anh lại dụi dụi mắt, nói "Lẽ nào hôm nay xài mắt nhiều quá nên giờ bị ảo giác sao?" Nửa tiếng sau, khi ánh hoàng hôn hoàn toàn biến mất nơi chân trời, Dương Húc Minh về đến căn nhà đang thuê. Hắn đẩy cửa lớn, đi vào phòng khách.

    Trong tay xách một con gà trống vẫn còn sống.

    Trực tiếp ném con gà trống bị cột chân vào trong toilet, Dương Húc Minh liền ngồi một mình trong phòng khách. Hắn lôi ra nến nhân duyên mang theo bên người. Vì đã lâu không dùng đến cây nến này nên đến giờ thân nến vẫn còn khá dài, nhưng đêm nay có lẽ hắn phải dùng tới rồi.

    Dương Húc Minh sờ soạng túi áo, lấy Sinh Tử Lục ra, chầm chậm lật đến trang thứ ba.

    Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày hắn đọc những con chữ này.

    Hỏi quỷ:
    Tìm đáp án thông qua lệ quỷ chết oan

    Trên thế giới có có rất nhiều lệ quỷ hung tàn, không thể nào siêu sinh do oán hận sâu đậm.

    Bây giờ, trong danh sách oán hận của cô ta, chắc chắn có tên chú em

    Chú em chỉ có một cơ hội duy nhất, bất kể sống chết...

    12:00 đêm - Quay lại căn phòng lần đầu tiên gặp cô ấy, tìm cái gương lớn nhất trong phòng, đặt hai cây nến TRẮNG hai bên trái, phải phía trước tấm gương ấy.

    Giữa hai ngọn nến, chú em đặt một chén máu gà còn tươi, tuyệt đối phải là máu gà còn tươi, chưa bị đông đặc.

    Lấy ngọn nến nhân duyên bị đốt dang dở kia thả vào trong bát máu gà đó.

    Sau đó, khóa trái tất cả cửa sổ trong phòng, tắt hết đèn, mặc áo đỏ, đội lá xanh, thắp sáng hai ngọn nến.

    Chú em chuẩn bị một quả táo đỏ, một con dao nhỏ gọt vỏ, sau đó dùng nó gọt sạch vỏ táo.

    Chú em phải gọt chậm rãi, càng chậm càng tốt, vừa gọt vừa kêu tên thật của nữ quỷ đó.

    Chú ý nhé! Từ khi bắt đầu gọt vỏ táo, dù chú có nghe bất cứ âm thanh gì, dù nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì đi nữa, chú em cũng tuyệt đối không được phép xoay đầu lại, càng không thể ngẩng đầu nhìn lên. Chú em bắt buộc phải nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt.

    Một khi đã động dao bắt đầu gọt vỏ liền tuyệt đối không được dừng lại, da táo không thể bị đứt ngang.

    Khi chú em lột xong một lớp vỏ nguyên vẹn, chú em liền có thể nhận được đáp án mà bản thân đang chờ mong.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)