Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 358: Vô Thường Lục

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nếu Lý Tử đã rời đi, như vậy chắc hẳn cô ấy đã quay về nhà.

    Dương Húc Minh luôn chắc ăn về chuyện đó. Bất quá, theo tình hình trước mắt, chẳng biết sau khi Lâm Tông Lễ đánh thắng ván cờ rồi thì có thể khống chế tất cả nơi này hay không?

    Hắn nhìn chiếc quan tài máu trong linh đường kia, nói:

    - “Thế còn... cỗ quan tài kia thì sao?”

    Trong mắt Dương Húc Minh tràn ngập sự hy vọng có được một câu trả lời khiến hắn hài lòng.

    - “Không sai, có một bộ nữ thi không đầu bên trong cỗ quan tài máu kia.

    Chỉ là, chiếc quan tài đó chính là một loại xiềng xích đáng sợ trói chặt nó lại. Thực tế mà nói thì ả nữ thi không đầu mà mọi người nhìn thấy ban nãy chỉ là hình chiếu của nó mà thôi. Còn ác quỷ nữ thi không đầu thật sự còn đáng sự hơn rất nhiều lần so với những gì mà bọn em thấy.

    Cũng may là nó không ra được, không thể nào gây họa nhân gian, vì thế tụi em đừng lo nhiều.

    Về dinh thự Vương gia tại đây, tất cả bọn lệ quỷ, dù là lệ quỷ Lâm gia hay quỷ hồn nhà họ Vương cũng đều bị anh tiêu diệt hết rồi.

    Từ nay về sau, tại Thương Nê pha này, ngoại trừ cỗ quan tài máu trước mặt ra, thì chẳng còn lệ quỷ tồn tại nữa.”

    Lâm Tông Lễ mỉm cười nói tiếp:

    - “Mối thù oán của hai dòng tộc dây dưa trên trăm năm cuối cùng đã chấm dứt trong ngày hôm nay. Chúng ta đi được rồi.”

    Dương Húc Minh lại vội vàng hòi:

    - “À, còn một việc... Cha của em thì sao? Là cái ông chú to con mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành đó. Ông ta cũng ở bên ngoài sao?”

    Lâm Tông Lễ lắc đầu:

    - “Không phải, ông ta cũng đi mất rồi.”

    - “Vậy anh có biết ông ấy đến từ đâu không?” Dương Húc Minh hỏi: - “Lúc còn trong bàn cờ em nghe ông Sáu gọi cha em là Quỷ đoạt mạng Huyết Hà... cái nick name đó có ý nghĩa gì vậy anh?”

    Ứng Tư Tuyết cũng góp thêm một câu hỏi: - “Còn anh thì sao, làm sao anh biết đường đến đây diệt quỷ?”

    Anh ấy đến đây một thân một mình, biết rõ cách đối phó bọn lệ quỷ nơi đây, cũng cướp luôn quyền khống chế khu vực hiện tại. Nếu là một người chẳng biết gì về lệ quỷ, thì sẽ khó mà thực hiện được những việc thế này.

    Về điều này, Lâm Tông Lễ cười khổ, nói: - “Được rồi, để anh nói tóm tắt đầu đuôi cớ sự cho nghe.”

    Anh ta nhìn ba người trước mặt, nói: - “Khoảng trăm năm trước, do nhà họ Lâm và họ Vương ham tiền tài nên kinh động đến cỗ nữ thi không đầu bên trong quan tài máu, cuối cùng dẫn đến họa lớn giáng xuống đầu.

    Trước tiên là cả nhà họ Vương bị chết sạch, người trong dòng họ đó bị biến thành trành quỷ của con nữ thi không đầu kia, bị nó nô dịch vĩnh viễn.

    May thay, tổ tiên nhà họ Lâm đã kịp thời mang nắp quan tài máu về khép lại. Con nữ quỷ không đầu lại bị phong ấn áp chế lần nữa. Lúc này, nó không thể nào ra tay diệt sạch nhà họ Lâm như cách nó từng làm với nhà họ Vương. Vì vậy, nó nảy sinh ý định khống chế trành quỷ của mình đi giết người.

    Nhằm tránh né nữ thi không đầu và lệ quỷ nhà họ Vương giết đến nên tổ tiên nhà họ Lâm khăn gói thoát khỏi nơi này.

    Thật ra khi đó, tổ tiên nhà họ Lâm đã tìm thấy một vật bên trong cỗ quan tài máu. Đó là một quyển sách cũ kỹ màu đen không có chữ bên trong, ngoài bìa sách có ghi ba chữ “Vô Thường Lục”. Tất cả các trang sách bên trong đều không có bất cứ chữ viết nào.

    Thế nhưng mà, quyển sách này chính là chìa khóa cứu mạng của cả dòng tộc nhà họ Lâm.

    Khi bọn lệ quỷ nhà họ Vương hiện hồn đến bên ngoài làng, đồng thời chuẩn bị ra tay giết nhà họ Lâm, thì đột nhiên có chữ viết hiện lên trên trang sách. Nó chỉ cho tổ tiên nhà họ Lâm cách thức qua mặt nữ thi không đầu và lệ quỷ nhà họ Vương, sau đó chạy khỏi Vương Quan doanh.

    Bên cạnh đó, quyển sách ấy còn truyền thụ một phương pháp để những người bô lão nhà họ Lâm có thể hóa thành du hồn không ý thức, lại có thể hành động theo bản năng mà bảo vệ con cháu nhà họ Lâm.

    Đời này qua đời khác, số lượng của những du hồn đó càng lúc càng nhiều, liên tục bảo vệ con cháu họ Lâm.

    Nếu như anh không vô tình gặp được chiếc lục lạc cổ quái kia tại thị trường đồ cổ, sau đó lỡ tai lắc lung lạc kêu vang khiến du hồn vô hình sau lưng sợ hãi thì bọn lệ quỷ nhà họ Vương cũng không phát hiện ra anh.”

    Lâm Tông Lễ thờ dài, nói: - “Trong khi đó, lý do mà anh biết cách đối phó với bọn lệ quỷ nhà họ Vương, thật ra cũng nhờ cuốn Vô Thường Lục này.”

    Trước mặt ba người, Lâm Tông Lễ lấy một quyển sách da cũ kỹ màu đen ra, - “Sau sự việc năm ấy, dòng chính nhà họ Lâm chịu trách nhiệm quản lý quyển sách này.

    Thế nhưng mà, sau đó có một trận hỏa hoạn cực lớn khiến dòng trưởng ấy bị thiêu chết sạch, thế là quyển sách được sang tay cho gia đình anh, em trực hệ của dòng trưởng ấy.

    Chưa đến hai tháng sau khi quyển Vô Thường Lục bị chuyển quyền sở hữu, người chủ nhân bị tai nạn gãy mất hai chân, suýt nữa bỏ mạng tại khe núi.

    Thế là, chẳng còn ai tình nguyện giữ quyển sách ấy nữa. Cuối cùng, quyển sách được đem về thôn làng nhà họ Lâm, đặt trước bức tượng Quan Âm mà dòng họ Lâm cung phụng bao đời nay.”

    Lâm Tông Lễ nhún vai: - “Sau khi anh nghe cha anh kể thế bèn lên đường đến thôn cũ họ Lâm để tìm quyển sách này.

    Chính quyển sách này dạy anh cách thức đối phó bọn quỷ hồn họ Vương, lại chỉ rõ phương pháp đoạt quyền khống chế nơi này từ tay lão quỷ đáng sợ ấy... À, tụi em muốn quan sát nó kĩ hơn không?

    Mặc dù sau vụ đó, cuốn sách này lại quay về hiện trạng trống rỗng, chẳng còn một chữ nào hiện ra, nhưng anh đoán rằng nó chắc chắn có quan hệ đến ác quỷ.”

    Lâm Tông Lễ vừa nói vừa chìa quyển sách ra.

    Nhưng mà, trong nháy mắt khi nhìn thấy quyển sách đưa qua, cả người Dương Húc Minh ớn lạnh, bản năng cảm thấy vô chán ghét cái vật thể trước mặt này. Cái cảm giác chán ghét mãnh liệt này tựa như những người mắc chứng bệnh sợ vật thể có bề mặt thủng lỗ nhỏ li ti nhìn thấy những vết kim châm lít nhít.

    Hắn vô thức thọc tay vào túi, nắm chặt lấy Sinh Tử Lục. Cảm nhận được Sinh Tử Lục vẫn còn trong túi, Dương Húc Minh chợt vô thức thở dài một hơi, cảm thấy yên tâm lạ thường.

    Hắn nói: - “Không cần đâu, anh cất vô đi.”

    Dương Húc Minh lại nói: - “Nếu đã giải quyết xong xuôi tất cả bọn lệ quỷ nơi đây, vậy chúng ta đi khỏi nơi này bằng cách nào hả anh?”

    Lâm Tông Lễ cất quyển Vô Thường Lục vào túi, sau đó chỉ về hướng sau lưng ba người, nói: - “Em nhìn về hướng này, đường lớn ở tại đó.”

    Cả bọn quay đầu, quả nhiên trông thấy một con đường núi trải nhựa đen nhánh, xa xa là vách núi to lớn Bắc Bàn Giang.

    Bốn phía là vách núi to lớn của khu vực Thượng Nê pha.

    Chẳng ngờ trong chớp mắt, cả bọn lại quay về thế giới hiện thực, ngay tại khu vực bên dưới hang động to khổng lồ ở Thượng Nê pha. Từ nơi này ngẩng đầu lên, bọn họ có thể nhìn thấy rõ đỉnh hang động to lớn ấy.

    Trong khi đó, phía đằng xa là ánh đèn phát ra từ ngôi làng Thượng Nê pha, lại còn trông thấy xe ô tô của Ứng Tư Tuyết đỗ tại đó.

    Dương Húc Minh hơi ngơ ngát: - “Trở về rồi à?”

    Hắn đột ngột quay đầu, nhìn Lâm Tông Lễ, lại thấy anh ấy đã ngồi bệch tại ven đường, mỉm cười gật đầu.

    - “Ừ, về lại thế giới thật rồi đó.”

    Lâm Thu nhẹ nhàng thở ra: - “Hay quá đi! rốt cuộc chúng ta ra rồi!”

    Ứng Tư Tuyết nhìn sắc trời một chút rồi lẩm bẩm: - “Xem ra chúng ta kẹt bên trong thế giới ảo ảnh đó lâu lắm nha, trời tối rồi kìa.”

    Dương Húc Minh nhìn Lâm Tông Lễ, nói: - “Vậy chúng ta cùng về nha. Cha mẹ anh mà gặp anh chắc chắn vô cùng vui vẻ.”

    Trong màn đêm, Lâm Tông Lễ ngồi ở ven đường mỉm cười, rồi lắc đầu.

    “Không cần đâu em.”

    Anh ấy nhìn Dương Húc Minh, chính xác hơn là nhìn Lâm Thu bên cạnh Dương Húc Minh, nói: - “Các em về nhà đi. Anh chỉ có thể tiễn các em đến nơi này mà thôi.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 359: Nụ cười của Lâm Tông Lễ

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lời của Lâm Tông Lễ làm Dương Húc Minh phải ngẩn người

    Trong khi đó, Ứng Tư Tuyết lại tỏ ra khá bình tĩnh, không hề phản ứng thái quá.

    Nhìn anh trai ngồi yên tại ven đường không nhúc nhích, Lâm Thu vô thức đi đến. Nét mặt của cô bé hơi hoảng hốt.

    - "Anh!" Giọng Lâm Thu khá hoang mang hỏi han: - "Anh đang nói gì vậy? Sao lại đưa bọn em đến đây mà thôi?... Anh không đi chung với em về nhà à? Vậy thì anh muốn đi đâu?"

    Lâm Tông Lễ nhìn cô bè bằng một ánh mắt cưng chiều: - "Nơi anh muốn đi... chẳng phải nhóc Thu em đã biết rõ rồi đấy thôi?

    Nếu anh đã là người trông giữ cái thế giới hư ảo kia, thì tự nhiên là không thể rời khỏi nó được.

    Nhưng ít nhất là, số mệnh và thù hận của gia tộc nhà mình đã được chấm dứt. Sau này sẽ không còn chuyện lệ quỷ nhà họ Vương ám hại huyết thống họ Lâm nữa. Người già dòng họ Lâm chết đi cũng không còn bị biến thành du hồn không có ý thức nữa đâu.

    Chẳng phải đây là một kết thúc vô cùng tuyệt vời sao?"

    Lâm Thu khóc òa, lắc đầu quầy quậy: - "Vậy em về một mình làm sao bàn giao với cha mẹ?"

    Lâm Tông Lễ nhìn em gái, cười nhẹ, lắc đầu: - "Phỏng chừng cha mẹ đã làm xong đám ma cho anh luôn rồi!... Lúc anh đi thôn Lâm gia tìm Vô Thường Lục đã có gọi điện báo cho cha mẹ.

    Bọn họ biết chuyện anh sắp làm, đồng thời đã có chuẩn bị tâm lý.

    Sau này, chỉ còn mỗi em phụng dưỡng cho cha mẹ thôi.

    Chính xác mà nói, anh trai của em không còn là một 'người' nữa rồi!"

    Lâm Tông Lễ cười nhẹ, đưa tay ra sờ soạng đầu Lâm Thu, nhưng bàn tay ấy yên lặng xuyên qua đầu của cô bé.

    Tay của anh ấy hoàn toàn là một dạng hình ảnh hư ảo.

    - "Em đi đi. Người tên Lâm Tông Lễ thật ra đã chết ngay khi ván cờ kết thúc. Thậm chí sau khi anh biến thành lệ quỷ, lý trí cũng đang mất dần. Đại khái đến cuối cùng, có lẽ anh sẽ biến thành một quỷ hồn đơn thuần, một con lệ quỷ phổ thông không có tình cảm chi cả."

    Anh ấy lắc nhẹ đầu: - "Nhưng ít nhất, em còn sống. Đây là niềm hạnh phúc rất lớn đối với anh.

    Cuối cùng hai anh em chúng ta cũng không phải là chết hết."

    Lâm Thu nhìn anh trai bằng một ánh mắt khó tin, nói: - "Nhưng mà, anh... nếu anh chết, bỏ lại cha mẹ như vậy... Anh nhận tâm đến vậy ư?"

    Lâm Tông Lễ cười nhẹ: - "Không phải là nhẫn tâm hay đành lòng hay không, mà ngay từ lúc anh rung chiếc chuông ấy lên, anh đã không còn đường rút lui rồi.

    Em cũng từng trải qua hoàn cảnh lúc đó, em cũng hiểu mà.

    Bị lệ quỷ nhà họ Vương quấn lên người, ngoại trừ giết chết chúng nó hoặc là bị chúng nó giết chết, chúng ta đâu còn sự lựa chọn nào khác.

    Với lại, với anh mà nói, chết đi đâu có phải là chuyện đau đớn gì đâu."

    Dưới ánh trăng lạnh lẽo giữa vùng núi hoang vắng, nụ cười của Lâm Tông Lễ mờ nhạt dần.

    - "Đối với anh, sống trên đời này cũng chẳng có gì là hạnh phúc cả. Cách đây rất lâu, anh đã có cảm giác này.

    Đó giờ anh không hề chơi game online, chắc em cũng rõ. Cũng không phải anh không thích game nhập vai, vẻn vẹn chỉ là anh không thích gao tiếp cùng người lạ.

    Kết bạn với người xa lạ khiến anh cảm thấy mệt mỏi, dù là ngoài đời thật hay là internet.

    Thậm chí, anh cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo khi nói chuyện với người quen. Mỗi lần đối đáp với bạn bè đều làm anh cảm giác rất mệt mỏi.

    Anh chỉ muốn lặng im một mình ngồi trước máy vi tính, tập trung viết về những câu chuyện nảy sinh trong tâm tưởng của mình.

    Nhưng ở một mình quá lâu, cảm giác cô độc sẽ phát sinh. Lúc đó, anh hay nghĩ về ý nghĩa của sự sống.

    Chẳng lẽ mỗi ngày, anh cứ như một cái máy, cứ tái diễn lại quá trình 'cào phím' để nộp cho biên tập kiếm tiền nhuận bút, sau đó mua các vật dụng sinh hoạt hàng ngày sao?

    Rồi còn mua xe, mua nhà nữa? Sau đó anh sẽ tìm một cô gái trông thuận mắt, rồi phát triển mối quan hệ, rồi kết hôn. Sau đó là sinh em bé, nuôi em bé lớn lên thành tài. Tiếp đến anh sẽ già đi, rồi xuống lổ?

    Cuộc sống như vậy quá mức đơn điệu, quá mức chán ngán, thậm chí quá tẻ nhạt đến nỗi anh chẳng muốn nghĩ về cái kết thúc ấy.

    Lúc còn nhỏ, cha mẹ ép anh học hành, hối thúc anh đọc sách.

    Bọn họ nói anh rất thông minh, có thể thi đậu vào các trường đại học danh giá. Vì lẽ đó, anh bị ép buộc thi rất nhiều cuộc thi học sinh giỏi, bằng khen đầy tủ, đậu vào trường cấp hai và cấp ba nổi tiếng.

    Thế nhưng sau đó, anh phản kháng dần. Anh muốn được tự do. Anh tình nguyện ngồi đờ ra một chỗ, quẳng cuốn sách ở đó chẳng thèm đụng vào. Học lực của anh giảm mạnh.

    Tiếp theo, anh bắt đầu học sáng tác. Anh muốn học tập cách khống chế cuộc đời của anh. Anh muốn làm một người sống cuộc đời tự do.

    Thế rồi, anh thành công. Anh có tiền nhuận bút, có kinh tế độc lập. Anh đã có thể làm rất nhiều việc, lại không ai có thể ép buộc anh làm chuyện mà anh không muốn làm.

    Nhưng vậy thì sao?

    Anh cũng chỉ như một con robot lặp đi lặp lại những chuyện anh làm mỗi ngày.

    Anh căm ghét việc xã giao, ghét bỏ việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Anh quả thật bị dầnbiến thành một con robot đơn điệu và khô khan.

    Mỗi khi tiếng gõ phím vang lên, nó cũng như từng mũi kim đâm vào tận sâu trong linh hồn của anh, làm anh phải run rẩy trong đau đớn.

    Rõ ràng là anh đang sống trong cái thế giới tươi đẹp này, nhưng anh chẳng thể cảm giác được bất cứ niềm vui vẻ nào mà người sống ắt hẳn phải cảm giác được.

    Bên trong thế giới của anh chỉ còn lại sự khô khan, nỗi cô độc, vô vị và tẻ nhạt.

    Những gì anh thấy đều chỉ như mớ tàn tro, không còn bất cứ màu sắc nào nữa."

    Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lâm Thu, Lâm Tông Lễ cười khẽ.

    - "Đừng như vậy mà... đừng buồn nữa, nhóc Thu của anh.

    Chết - đối với anh cũng không phải là cái gì quá đau khổ, mà chính là một sự giải thoát.

    Anh đã đạt được sự bình yên vĩnh viễn, thậm chí ý thức cũng dần mất đi trên thế giới này. Rồi đây anh sẽ không phải đau đớn hay tự mâu thuẫn với bản thân mình nữa.

    Cái chết của anh... rất vui vẻ."

    Nụ cười trên mặt Lâm Tông Lễ càng lúc càng nhạt dần.

    - "Em... đừng khóc. Về đi Lâm Thu.

    Lau khô giọt lệ trên mặt em đi, sau đó quay về thật vui vẻ. Anh sẽ tặng em một món quà.

    Chẳng phải em rất thích chơi game sao? Máy vi tính và phòng riêng của anh, cùng tất cả vật dụng trong phòng sẽ là của em hết.

    Sau đó, em cứ vui vẻ mà sống tiếp. Chẳng còn ai giành fat food với nước ngọt trong tủ lạnh với em nữa đâu."

    Thân thể của Lâm Tông Lễ nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

    Tảng đá mà anh ấy từng ngồi vẫn nằm yên tại đó, nhưng chẳng còn thấy Lâm Tông Lễ đâu.

    Thấy cảnh này, cuối cùng Lâm Thu khó mà cầm được nước mắt, rốt cuộc quá thương tâm mà khóc òa lên.

    Tiếng khóc bi thương tuyệt vọng ấy âm vang xa xăm giữa mảnh núi rừng đen tối này.

    Lúc ấy, chỉ còn lại Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đứng yên trong im lặng, khó nói nên lời.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 360: Điềm xấu

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trên đường quay về rất thuận lợi, không có biến cố phát sinh. Chỉ là, không khí giữa ba người lại có chút bi thương. Dĩ nhiên, chủ yếu của nỗi buồn xuất phát từ Lâm Thu. Đối với Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, cái chết của Lâm Tông Lễ cũng chỉ dừng lại ở mức tiếc nuối mà thôi.

    Nhưng mà, Lâm Thu khóc rất nhiều, như mưa sa ngày giông bão. Trong khi đó, hai người còn lại chỉ biết an ủi mà thôi chứ chẳng biết nên làm thế nào.

    Lối ra của bọn họ là khu vực bên dưới cái hang động to lớn tại Thượng Nê pha. Có một chuyện cần phải làm rõ, rằng ông Sáu của Lâm Thu chết dưới thủ đoạn gián tiếp của nữ thi không đầu, vậy chẳng phải chuyện bà Sáu của cô bé là Dược bà chính là một lời đồn đãi vô căn cứ sao?

    Khi bọn họ quay lại Thượng Nê pha lần thứ hai, gặp căn nhà nhỏ của bà Sáu thì Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cũng chẳng biết phải nói gì. Bà cụ góa chồng này cuối cùng phải mang nỗi hàm oan, sau này còn phải sống nốt quãng đời còn lại. Thật ra, chẳng có cách nào để trả lại danh dự cho bà Sáu, chẳng lẽ đi rêu rao bên ngoài là chồng của bà ấy bị ma nữ giết chết hay sao?

    Ai mà tin!

    Khi ba người đi bộ về đây thì trông thấy xe hơi của của Ứng Tư Tuyết đỗ tại đó. Bất quá bây giờ thôn xóm lại vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói râm ran.

    Ứng Tư Tuyết thở dài, nói với Lâm Thu:

    - "Chúng ta đi chào tạm biệt bà Sáu của em đi."

    Lâm Thu gật đầu, do khóc cả một quãng đường dài nên nước mắt cũng khô cạn, chỉ là hai mắt của cô bé đều đỏ hoe. Ba người đi đến trước căn nhà gạch nho nhỏ, nhìn cửa chính mở toang, thấy bà Sáu đang ngồi trên ghế sopha chăm chú xem ti vi.

    Lâm Thu cất lời chào:

    - "Bà Sáu, bọn con đi nha."

    Nghe tiếng nói vọng vào, bà cụ giật mình nhìn ra ngoài.

    - "Cháu Thu đó à? Mấy đứa tụi con vừa rồi đi đâu vậy?" Bà cụ vẫn ngồi tại sopha, tò mò hỏi thăm: - "Gã Quý thọt mà bọn con hỏi thăm lúc nãy chết mất rồi. Sao tụi con hông chịu tới đây sớm hơn?"

    Nghe tin này, Lâm Thu hơi ngỡ ngàng.

    - "Chú Quý chết rồi hả bà?" Lâm Thu kinh ngạc hỏi.

    Bà lão gật đầu:

    - "Xế chiều ngày hôm nay, có người phát hiện thi thể của gã ấy nằm tại mương nhỏ sau lưng nhà họ Triệu. Cả người gã nồng nặc mùi rượu, chắc là uống nhiều đến mức bị ngộ độc rồi mất mạng đấy.

    Bà con của gã cũng đến, tầm vài người, đến để hốt xác gã về đấy. Cũng an ủi là có người lo chạy ma chay cho gã ta, chỉ tiếc là mấy đứa con đến trễ thôi. Tới sớm một chút là gặp được rồi."

    Thật ra, tin tức Đặng Hiển Quý bỏ mạng cũng nằm trong dự liệu của ba người. Tên kia tách nhóm giữa chừng, chắc chắn rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều. Chỉ là, gã ta cứ thế chết đi, đúng thật là chẳng biết nói sao.

    Ba người tán gẫu với bà cụ một lúc, liên tục từ chối lời mời ngủ lại qua đêm của bà Sáu rồi cuối cùng quyết định lên đường về nhà. Cơ mà trước khi đi, bà cụ nhất quyết đi ra sau nhà, hái vài trái đào trên cây đưa cho Lâm Thu, để cô bé mang về ăn lấy thảo. Mặc dù đây chỉ là đào lông, nhưng Lâm Thu vẫn rất biết ơn bà cụ.

    Cuối cùng, ba người chào tạm biệt bà lão, bước lên chiếc Maserati của Ứng Tư Tuyết rời khỏi nơi này.

    Tuy Lâm Thu muốn chia đào cho Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cùng ăn, nhưng hiện tại Dương Húc Minh chỉ muốn về nhà thật nhanh để xem xét tình hình Lý Tử.

    Bởi vì, đến lúc này Sinh Tử Lục vẫn chẳng có bất cứ phản hồi nào, y chang như bị rớt mạng vậy. Do đó, tự bản thân Dương Húc Minh phải quay về nhà để xem tình hình cô ấy thôi. Trong khi đó, thân là tiểu thư nhà giàu như Ứng Tư Tuyết lại chẳng mấy mặn mà với giống đào lông bản địa này. Cuối cùng, một mình Lâm Thu tự giữ lấy túi đào này thôi.

    Con đường về nhà khá là thoải mái. Bọn họ chạy trên tỉnh lộ tầm bốn mươi phút, sau đó tăng dần tốc độ. Chạy hơn nửa tiếng trên cao tốc, ánh đèn từ Lục Bàn Thủy đã hiện ra trong tầm nhìn ba người.

    Ứng Tư Tuyết ưu tiên chở Lâm Thu về nhà, sau đó mới đưa Dương Húc Minh về công viên Đầm Lầy.

    Lúc này đã hơn chín giờ tối. Cả hai người đều đói meo.

    Dương Húc Minh đứng ở ven đường, nói:

    - "Em muốn đi ăn tối rồi về không?"

    Ứng Tư Tuyết nghiêng đầu, nhìn hắn, nói:

    - "Chẳng phải anh vội quay về à? Sao giờ không vội nữa?"

    Dương Húc Minh nhăn mặt không nói.

    - "Thôi về nhà đi anh." Ứng Tư Tuyết ngồi trên chiếc Maserati lườm hắn một cái, - "Anh tự mình kiếm gì ăn lót dạ đi. Em đi nhà hàng măm một bữa ngon lành. Phải may lắm mới trở về từ cõi chết, em phải cưng chiều bản thân một chút." Nói xong, Ứng Tư Tuyết nổ máy vọt đi.

    Trong khi đó, kẻ mời mọc lại bị từ chối là Dương Húc Minh lại cảm thấy nhẹ nhõm, tự mình đi ăn cơm tiệm bình dân, lòng còn ngẫm nghĩ: "Không phải là anh không mời nha, là do em từ chối đấy thôi."

    Nhanh chóng chạy đến quán cơm, gọi một phần cơm rang giá chín đồng, chờ ông chủ mang cơm ra, Dương Húc Minh chỉ cần năm phút để chén sạch cả dĩa.

    Trực tiếp đặt lên bàn mười đồng, Dương Húc Minh gấp rút rời khỏi quán cơm.

    Hắn cõng hộp gỗ, leo nhanh lên cầu thang, mở cửa, đi vô phòng khách. Nhưng mà, căn phòng rỗng tuếch, chẳng có bóng dáng bất cứ ai.

    Dương Húc Minh mở đèn, đi vào giữa phòng, tất cả vẫn như thường ngày, chẳng có gì khác so với thời điểm hắn rời đi.

    Trên hành lang, tô thịt dê và bát canh hắn đặt trước phòng lý Tử đã bị chén sạch, không còn chút cặn thừa nào.

    Khẩu vị Lý Tử có vẻ cũng dễ nuôi nha.

    Dương Húc Minh đi đến cầm chiếc chén trống không lên. Khi còn sống, Lý Tử rất thích ăn lẩu dê Lục Bàn Thủy, vì thế nên Dương Húc Minh đặc biệt chọn mua món này cho cô ấy.

    Hắn mang chiếc bát Lý Tử đã ăn sạch vào trong nhà bếp, sau đó giật mình khi thấy cửa tủ lạnh đang mở toang.

    Một cái tô sứ đang bể nát trên sàn nhà bên cạnh tủ lạnh. Trên nền nhà, một vài mẩu thịt dê khô đang nằm vương vãi trên đó.

    Chẳng lẽ có ai ăn vụn đồ ăn trong tủ lạnh sao?

    Dương Húc Minh ngẩn ngơ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

    Con trành quỷ hay ăn vụng thực phẩm nhà hắn đã bị giết rồi mà, cớ sai chuyện này còn tiếp diễn?

    Tại sao đồ ăn trong tủ lạnh lại bị ăn vụn?

    Lẽ nào, từ khi bắt đầu, kẻ gặm nhấm xác con gà chết trong thùng rác rồi lục lọi tủ lạnh của hắn không phải là con trành quỷ của Lý Tử?

    Ngay khi vừa nghĩ đến điểm này, Dương Húc Minh cảm giác có một sự chấn động nhẹ trong lồng ngực.

    Con hàng rách nát Sinh Tử Lục ra chương mới sao?

    Dương Húc Minh vội vã đặt cái tô xuống, lấy Sinh Tử Lục ra.

    Hắn thấy trang thứ ba vốn dĩ trống không, nay lại hiện ra những dòng chữ mới đỏ tươi một màu.

    Linh hồn trẻ con khát vọng được tồn tại:
    Chú em có còn nhớ: Khi cô ấy chết thảm vẫn đang mang một bào thai trong bụng mình?

    Một điềm xấu bất chợt xuất hiện, chảy dọc toàn thân, khiến cả người Dương Húc Minh sởn đầy gai óc.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 361: Thân thể có gì đó khác lạ

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong bụng của Lý Tử có một đứa bé chưa phát dục thành hình. Về điểm này, Dương Húc Minh đã sớm biết được. Thế nhưng mà, hắn không ngờ rằng kết quả sẽ như thế này.

    Bởi vì ngay lúc Lý Tử chết thảm, thì thai nhi trong bụng cô ấy cùng lắm chỉ là một phôi thai mà thôi.

    Một cái phôi thai, thậm chí cái phôi thai ấy có khả năng chưa bám vào tử cung nữa, thì làm sao có thể sống sót được. Nhưng hiện tại, hắn hoảng hốt nhận ra rằng, sự tình lại rất nghiêm trọng so với những gì hắn nghĩ.

    Người sống bị biến thành lệ quỷ còn tạm chấp nhận, tại sao một tế bào phôi thai chưa phát triển cũng có thể biến thành lệ quỷ đây?

    Hắn câm lặng nhìn dòng chữ giới thiệu của Sinh Tử Lục, sau đó dòm xuống xem nội dung bên dưới.

    Cô gái mang thai trong bụng, ôm một nỗi căm hờn, đau đớn, gánh chịu một cái chết thảm thương.
    Oán hận mãnh liệt của cô ấy thậm chí có thể bẻ cong hiện thực, khiến cho phôi thai của hài nhi vốn dĩ không thể nào hiện thế lại biến thành linh hồn trẻ con giáng sinh tại nhân gian này.

    Nhưng dạng thức đản sinh như vậy chỉ có thể mang đến nỗi thống khổ cùng cực.

    Đó chỉ là một quỷ hồn không có ý thức, chẳng có tư duy, chỉ mang theo bản năng của một phôi thai đơn thuần, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, sau đó phát dục trưởng thành.

    Nó chỉ hành động theo bản năng. Tư duy logic của nó chỉ vẻn vẹn ở mỗi việc nuốt chửng lấy các thực thể khác, không hơn không kém.

    Nó điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, đồng thời cắn nuốt không ngừng tất cả những đồ vật có thể cắn nuốt xung quanh.

    Nó giống như một sợi rễ kỳ dị cắm vào cơ thể người mẹ. Số mệnh của nó chính là hút khô sức mạnh từ mẹ mình, sau đó giáng lâm nhân gian.

    Đặt trường hợp trước khi nó chết đi, nó sẽ không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng ở cái thế giới này, tất cả mọi thứ.

    Nó chính là "đứa con" chưa ra đời của chú em, là một thực thể do hiện thực bị bẻ cong mà hình thành. Nó là một quái vật kinh khủng không nên tồn tại giữa thế gian.

    Bên dưới những dòng chữ đỏ tươi kinh khủng ấy, Dương Húc Minh thấy vẫn còn một khoảng trống.

    Tựa như, nơi đó đang chờ đợi hắn đặt bút hỏi han.

    Nhưng mà, những thông tin này... nội dung này... Dương Húc Minh cảm giác hai tay đang cầm quyển sách hơi run rẩy.

    "Đứa bé" chưa ra đời của hắn là do Lý Tử bẻ cong hiện thực để tạo ra sao?

    - "Tim mình đau quá!"

    Một tiếng thở dài não ruột của Dương Húc Minh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

    Hắn lấy bút mực trong túi áo ra, sau đó quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sopha.

    Đặt Sinh Tử Lục bên cạnh khay trà trên bàn, hắn viết: "Sao đại ca không báo sớm cho em biết?"

    Qua vài giây, tất cả những dòng chữ trên Sinh Tử Lục nhạt dần, nội dung mới dần dần hiện lên.

    Linh hồn em bé sinh trưởng trên cơ thể người mẹ, nó được sức mạnh của cô ấy che chở nên tồn tại ở một dạng thức rất đặc thù.
    Trước khi con trành quỷ lẩn quẩn trong căn phòng này chết đi, ta không thể nào dò xét ra còn một con quỷ thứ ba nào khác.

    Đó là câu trả lời vô cùng ngắn gọn của Sinh Tử Lục. Dương Húc Minh thấy vậy, liền hỏi một câu khác: - "Vô Thường Lục là gì? Nó có quan hệ gì với Sinh Tử Lục hay không?"

    Đây là một câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề trước đó.

    Điều này chính là kết thúc sự kiện Vương Quan doanh, vì lẽ đó Dương Húc Minh cần biết rõ. Nhưng hắn biết, Sinh Tử Lục nói không sai, thời gian tiếp theo chắc hẳn hắn sẽ vô cùng bận rộn.

    Vì thế, trước khi chính thức giải quyết vụ việc "đứa bé" trong bụng Lý Tử kia, hắn phải nắm rõ tất cả tình hình từng xảy ra tại Vương Quan doanh.

    Bằng không thì, hắn sợ ngay khi đi sâu vào vấn đề "đứa bé" thì hắn khó mà kiềm chế được cảm xúc, lúc ấy lại quên béng vụ việc Vương Quan doanh.

    Một giây sau, Sinh Tử Lục trả lời:

    Chỉ có Người dẫn đường mới có thể biết về thông tin này, anh đây khó mà trả lời cho chú em được.

    Thấy vậy, Dương Húc Minh nhíu mày, - "Vậy đại ca cho em làm Người dẫn đường là đẹp mà?"

    Sinh Tử Lục lại từ chối Dương Húc Minh lần thứ hai.

    Chú em không thể trời thành Người dẫn đường. Nhưng nếu chú em thật sự muốn biết, có thể giao quyển sách này cho Ứng Tư Tuyết, khiến cô ấy trở thành Người dẫn đường.
    Nếu là Người dẫn đường đặt câu hỏi kia, nhất định sẽ đạt được câu trả lời chính xác.

    Nét mặt Dương Húc Minh xạm lại, con hàng rách nát này vẫn còn mơ tưởng đến Ứng Tư Tuyết sao?

    Mặc dù dựa theo sự hiểu biết của Dương Húc Minh đối với Ứng Tư Tuyết, nếu hắn đề nghị cô nàng trở thành Người dẫn đường thì cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà thôi.

    - "Đại ca đừng có mơ." Dương Húc Minh viết xuống trang giấy thứ ba: - "Em sẽ không để Ứng Tư Tuyết làm Người dẫn đường đâu."

    Cuốn sách bại hoại này khó phân chính tà, hiện tại còn bộc lộ một phong cách vô cùng quỷ dị nữa. Nếu hắn để Ứng Tư Tuyết trở thành Người dẫn đường, ai biết có rủi ro gì xảy ra hay không?

    Cho dù muốn để bất cứ một ai khác làm Người dẫn đường, kẻ đó nhất định không thể là Ứng Tư Tuyết.

    Dương Húc Minh viết tiếp:

    - "Ngoại trừ Ứng Tư Tuyết ra, đại ca có để ý đến ai khác không? Đại ca có thể nói với em, nếu như người đó đồng ý, em sẽ tình nguyện bàn giao đại ca qua tay kẻ đó."

    Một lát sau, Sinh Tử Lục đổi mới nội dung:

    Dù chú em không muốn Ứng Tư Tuyết trở thành Người dẫn đường, lúc này cũng đã muộn mất rồi.
    Đáng lý ra chú em không nên để cô ấy chạm tay vào Sinh Tử Lục.

    Nhìn thấy hai câu này, Dương Húc Minh hoàn toàn sửng sốt.

    Sau đó, một cơn giận dữ điên cuồng bộc phát trong tâm trí Dương Húc Minh.

    - "Đại ca đã làm gì cô ấy?"

    Nếu như không biết quyển sách này miễn nhiễm với tổn thương, suýt nữa Dương Húc Minh đã ra tay xé nát nó tại chỗ.

    Rất nhanh sau đó, Sinh Tử Lục cung cấp câu trả lời xác đáng.

    Ứng Tư Tuyết có tiềm chất cực kỳ ưu tú. Vì thế, ngay lúc cô ấy chạm tay vào quyển sách thì tiềm năng trong người cô nàng đã được thức tỉnh.
    Muốn trở thành Người dẫn đường, có hai cách.

    Cách một là giống như chú em, thức tỉnh năng lực vốn có ẩn sâu trong tận linh hồn.

    Trong khi đó, một biện pháp khác, hay chính xác hơn - cách thứ hai, chính là tiếp xúc với lệ quỷ, trong phút giây bị lệ quỷ tấn công, rơi vào tình huống sống chết nguy nan.

    Lúc bị lệ quỷ ám hại, trước ngưỡng cửa tử vong, sẽ có tỷ lệ thức tỉnh năng lực của bản thân mình.

    Chú em cũng rõ ràng rồi, tiềm năng của Ứng Tư Tuyết vô cùng ưu tú, vì thế chỉ cần cô ấy rơi vào trường hợp như vậy thì một trăm phần trăm có thể mở ra năng lực đặc biệt của bản thân.

    Cho nên, hiện tại Ứng Tư Tuyết cũng giống y hệt chú em, là người nắm giữ năng lực xuất phát từ linh hồn, thứ mà chỉ có lệ quỷ mới có được.

    Trong khi đó, nếu người sống có thể nắm giữ được năng lực của lệ quỷ, thì trong cõi u minh sâu xa, năng lực ấy và bọn lệ quỷ sẽ có thể hấp dẫn lẫn nhau.

    Cho dù lúc này chú em có rời xa cô ấy đi nữa, thì cả đời này, cô ấy đã bị xác định phải dây dưa với thế giới quỷ ma. Huống chi, nơi cô ấy ở lại là khu vực có địa mạch bị biến dị.

    Nhân sinh cả đời này của cô ấy sẽ liên quan mật thiết đến lệ quỷ. Tương lai ấy là không thể thay đổi, dù muốn hay là không.

    Phản hồi của Sinh Tử Lục vô cùng lạnh lẽo, lại rất vô tình, cực kỳ cay nghiệt phô diễn một sự thật trần trụi.

    Trong phòng khách, Dương Húc Minh nhìn chằm chằm đoạn văn chữ đỏ đẫm máu, yên lặng một hồi lâu.

    Sau đó, hắn nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, nhấn số Ứng Tư Tuyết.

    Sau ba tiếng reo, âm thanh của Ứng Tư Tuyết vang lên ở đầu dây bên kia.

    - "A lô, Tiểu Minh hả? Tìm em có chuyện gì không? Giờ này đáng lý anh phải vui vẻ cùng vợ mình chứ nhỉ?"

    Có lẽ Ứng Tư Tuyết đang ăn gì đó, âm thanh nghe có vẻ hơi hỗn tạp một chút. Nghe cô ấy trả lời, Dương Húc Minh im lặng một hồi rồi thở dài một tiếng.

    - "Em có cảm giác được... thân thể của em có gì đó khác lạ hay không?"
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 3: Oán hận không thể tiêu tan!
    Chương 362: Chết tiệt

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    - "Cơ thể em có gì đó khác lạ ư?" Giọng Ứng Tư Tuyết có vẻ mơ hồ, lại còn pha tạp với âm thanh nhai ngồm ngoàm. Đây rõ là vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại mà, hình ảnh thục nữ ở đâu a?

    Cô ấy tò mò hỏi: - "Sao tự nhiên anh hỏi chuyện này? Anh lại quan tâm đến cơ thể của một thiếu nữ còn độc thân sao? Anh Minh, anh làm vậy... nguy hiểm lắm nha."

    Dương Húc Minh ngập ngừng vài giây, rồi nói thật: - "Anh nghi nghờ em cũng trở thành sứ giả thế thân mất rồi. Em có thức tỉnh được năng lực gì không?"

    Ứng Tư Tuyết sửng sốt: - "Hả? Em thức tỉnh năng lực giống sứ giả thế thân sao? Hồi nào á?"

    Dương Húc Minh thở dài, nói: - "Sau khi em chạm vào Sinh Tử Lục, lại bị ác quỷ tấn công, cũng trải qua nỗi tuyệt vọng trước ngưỡng cửa sinh tử, từ đó sinh ra tỷ lệ nhất định để thức tỉnh năng lực của bản thân.

    Lúc ở Vương Quan doanh, em đã thỏa mãn tất cả các điều kiện ấy.

    Trước hết, em đụng vào quyển sách bại hoại kia, sau đó lại bị cái đầu lâu bay lượn kia tấn công suýt chết. Vì thế, khả năng 96,69 phần trăm là em đã có năng lực đặc biệt."

    Dương Húc Minh nói rằng: - "Em nhớ cẩn thận hơn nha, nếu như em thức tỉnh được năng lực đặc biệt, thứ mà chỉ có lệ quỷ có thể sở hữu, thì trong coi u minh sâu xa, năng lực của em và lệ quỷ sẽ bị hấp dẫn lẫn nhau đấy.

    Nói cách khác, hiện tại em mà ra ngoài đi dạo cũng có thể chạm trán với quỷ hồn đó nha."

    Ở đầu dây bên kia, Ứng Tư Tuyết im lặng một hồi, sau đó tiếng cười khoái chí của cô nàng vang lên.

    - "Ok anh, em biết rồi. Cám ơn anh Minh nhắc nhở. Bye bye anh!

    Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon."

    Sau đó, cuộc gọi liền bị tắt ngang, để lại Dương Húc Minh với gương mặt ngỡ ngàng.

    Cô đại tiểu thư này lại chẳng có vẻ gì là lo lắng thế? Chẳng lẽ em ấy muốn làm đại sư bắt quỷ thật sao?

    Nhìn màn hình điện thoại di động trong tay, Dương Húc Minh chần chờ trong giây lát, định bụng gọi lại cho Ứng Tư Tuyết để căn dặn thêm vài điều.

    Cơ mà, có lẽ cô ấy cũng đang thỏa mãn thí nghiệm năng lực mà mình vừa thức tỉnh, cực kỳ hưng phấn, thời gian đâu mà để ý đến Dương Húc Minh.

    Hắn thở dài một tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, nhìn cuốn Sinh Tử Lục lần nữa. Lúc này, hắn thấy nội dung trên trang giấy thứ ba đã đổi mới lần thứ hai.

    Chú em không còn nhiều thời gian nữa đâu...

    Tại sao những dòng chữ mới này lại bảo Dương Húc Minh không còn nhiều thời gian? Tình huống gì nữa đây? Dương Húc Minh cầm bút nước, viết xuống trang sách một câu: - "Thời gian mà đại ca nói là dùng để làm gì?"

    Vài giây sau, Sinh Tử Lục đáp:

    Linh hồn em bé là quái vật ký sinh trên cơ thể mẹ, được cơ thể người mẹ che chở.
    Nó vẫn tồn tại, mặc dù hai con trành kia đã chết đi

    Bạn gái của chú em đang trên đường về nhà.

    Cô ấy sắp về đến rồi.

    Dù chú em có muốn đối xử với linh hồn em bé này như thế nào đi nữa, thì đây chính là cơ hội tốt nhất.

    Bỏ qua cơ hội này, nếu ngươi muốn lôi linh hồn em bé từ cơ thể mẹ ra ngoài lần nữa, chắc hẳn là còn phải đợi lâu.

    Đương nhiên, chú em có thể lựa chọn không ra tay, có thể chậm chạp chờ đợi linh hồn ấy hút khô cơ thể mẹ, sau đó đảng sinh ra đời.

    Nhưng nếu chờ đến khi đó, sẽ chẳng còn ai đủ mạnh để tiêu diệt nó giữa trần thế này.

    Nó sẽ hút khô tất cả những thứ mà nó có thể hấp thu, biến Địa Cầu này thành một ngôi sao chết hoang tàn.

    Sinh Tử Lục vẽ ra một tương lai vô cùng đáng sợ.

    Hình ảnh thế giới bị hút khô cạn kiệt, Địa Cầu biến thành ngôi sao chết hoang tàn quá vĩ mô đối với một cả thể nhỏ bé như Dương Húc Minh. Chuyện này viển vông quá.

    Hắn liền viết: - "Sau khi nó hút khô cơ thể mẹ thì Lý Tử sẽ ra sao?"

    Sinh Tử Lục trả lời ngay lập tức, chỉ duy nhất một chữ.

    CHẾT

    Nhìn con chữ đỏ tươi cay nghiệt ấy, Dương Húc Minh bỗng im lặng. Đáp án này tương đồng với suy đoán của hắn.

    Dương Húc Minh hít vào một hơi thật sâu, viết xuống khoảng trống dưới con chữ ấy: - "Có cách nào để thay đổi kết quả ấy hay không? Ví dụ như, xóa đi bản năng cắn nuốt của nó?"

    Một giây sau, Sinh Tử Lục trả lời:

    Linh hồn em bé này cũng không thật sự là linh hồn em bé.
    Bản chất của nó là một phôi thai đã chết, nương theo sự oán hận cực kỳ mãnh liệt và sức mạnh bẻ cong hiện thực của cô ấy để chế tạo ra con quái vật này.

    Không có cách nào giao lưu với nó cả, nó cũng không không trưởng thành, mà là phát triển. Dù hấp thu bao nhiêu chất dinh dưỡng đi nữa thì nó cũng không dừng lại.

    Trừ khi, chú em tiêu diệt nó triệt để, không thì quá trình cắn nuốt này sẽ chẳng bao giờ dừng lại.

    Không có bất cứ biện pháp nào có thể thay đổi nó được. Bởi vì, nó đâu có phải là vật sống, cũng không phải lệ quỷ. Vốn dĩ nó chỉ là một con ác quỷ được hình thành dựa trên oán niệm của bạn gái chú em sau khi chết thảm.

    Chính xác mà nói, nó không phải là con của chú em và bạn gái đâu. Bởi vì nó đại diện những thứ mà nó hấp thu được, đúng nghĩa một con quái vật chấp vá.

    Phôi thai con của chú em đã chết bên trong cơ thể mẹ chỉ là một bộ phận nhỏ của nó.

    Ngoài trừ giết nó, chú em chỉ còn cách ngồi nhìn nó nuốt chửng tất cả, tiêu diệt hết vạn vật xung quanh.

    Chú em chỉ có hai lựa chọn đơn giản như thế, nhưng buộc phải chọn một trong hai.

    Suy nghĩ nhanh đi.

    Thời gian còn lại của chú em không còn nhiều đâu.

    Ngơ ngác nhìn những dòng chữ đỏ thẫm như máu tươi kia, hắn căn răng, bàn tay run rẩy viết:

    - "Em muốn gặp con em. Đại ca có cách nào không?"

    Lần này, Sinh Tử Lục giả chết một hồi lâu, sau đó mới phản hồi:

    Có biện pháp, nhưng rất nguy hiểm.
    Dụ linh hồn em bé ấy hiện thân, bằng vào bản năng cắn nuốt vạn vật của nó, chắc chắn nó sẽ tấn công người sống duy nhất trong căn nhà này là chú em.

    Không có sự áp chế của cơ thể mẹ, nó sẽ không hề lưu tình với chú em đâu, cho dù chú em có là "cha" của nó trên danh nghĩa.

    Lúc đó, chú em sẽ có hai lựa chọn. Mà một trong hai lựa chọn đó, chính là chết.

    Hy vọng chú em có chút trách nhiệm với mạng sống của mình, đồng thời có trách nhiệm với tất cả thể sống nơi đây.

    Lấy trạng thái cảm xúc của chú em hiện tại, xác suất sống sót khi gặp linh hồn em bé kia là bằng 0.

    Mà sau khi nó nuốt chửng chú em rồi, trước khi cơ thể mẹ về đến nhà, thì tất cả người và vật sống nơi đây đều sẽ là thức ăn trong miệng nó.

    Dĩ nhiên, nếu chú em chết đi, kẻ nổi điên không chỉ là riêng mỗi linh hồn em bé đó, mà còn có Lý Tử.

    Hai mẹ con bọn họ sẽ ra tay giết hết tất cả những vật sống trong tầm tay, sau đó mang nỗi kinh hoàng tuyệt vọng cùng cực bao phủ lên cả thế giới này.

    Lần này, Sinh Tử Lục đưa ra nội dung vô cùng dài dòng chứ không ngắn gọn như trước đó nữa.

    Chẳng lẽ quyển sách rách nát này đánh giá "con" của hắn còn nguy hiểm hơn tất cả những đầu ác quỷ mà hắn chạm mặt trước đó sao?

    Dương Húc Minh sa sầm nét mặt, viết lên trang sách:

    - "Lắm lời! Đại ca cứ chỉ em cách gặp nó là được rồi! Em muốn tận mắt nhìn thấy con em! Sau đó em mới quyết định đối xử với nó như thế nào là phải."

    Thật ra, đó là một phôi thai còn chưa phát dục, thành hình, chưa đủ để khẳng định là một sinh mệnh chân chính.

    Dương Húc Minh nắm chặt cây viết trong tay.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)