Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 253: Tin nhắn của Lý Tử

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Húc Minh kiên nhẫn chờ mấy chục giây, điện thoại mới dừng nhắc nhở có tin nhắn mới. Thế nhưng mà, số lượng tin nhắn như thế này là quá nhiều rồi. Dương Húc Minh nuốt ực một cái, rồi từ từ nhấn vào biểu tượng Inbox.

    Thế nhưng mà, ở phần đầu danh sách các tin nhắn đến lại đều là tin nhắn từ 1900xxxx.

    - “Đậu xanh! Tin nhắn rác!”

    Dương Húc Minh thở phì ra một cái, nhẹ hết cả cõi lòng.

    Hắn còn tưởng rằng là Lý Tử bom hắn một đống tin nhắn, kết quả lại đều là 1900xxxx . Đây không phải là dọa hắn phát sợ sao? Nhưng bất quá sau một màn ngáo ngơ như vậy, tâm tình của Dương Húc Minh dịu đi nhiều, không còn vẻ khẩn trương bất an nữa. Hắn bắt đầu xem hộp tin nhắn đến một cách nghiêm túc, liên tục vuốt xuống, xóa hết các tin nhắn rác đi.

    Cuối cùng, hắn chỉ lưu lại tin nhắn của Lý Tử và một vài người quen biết gửi đến. Tin nhắn của mấy người quen này gửi đến cho Dương Húc Minh cũng không có gì đáng chú ý, chỉ là mọi người còn chưa biết lúc đó hắn mới mất điện thoại. Dương Húc Minh lần lượt xem hết các tin nhắn của người quen này trước để những tin nhắn quan trọng của Lý Tử gửi lại cuối cùng. Lý do mà hắn làm thế là vì Dương Húc Minh không chắc bản thân có thể còn tâm trạng đọc các tin nhắn khác sau khi đọc tin nhắn của Lý Tử. Vậy nên hắn mới cố xem hết các tin nhắn kia rồi mới xem đến tin nhắn của người mình yêu.

    - “ OK..” - Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nhìn vào màn hình điện thoại với một vẻ mặt ngưng trọng.

    Hắn chậm rãi mở ra tin nhắn đầu tiên từ Lý Tử.

    Tin nhắn đầu tiên được gửi từ tầm giữa trưa ngày Dương Húc Minh bị mất điện thoại.

    Nội dung cũng rất bình thường, không có gì lạ.

    Lý Tử kể khổ với Dương Húc Minh việc cô ấy ở nhà bị các phụ huynh cho ăn mắng nhiều, cô nàng chẳng thiết tha ở nhà nữa. Thậm chí bá đạo hơn, bà con thân thích ở đâu đâu lũ lượt kéo đến tham gia vào hội sỉ vả Lý Tử.

    Khi xem xong tin nhắn đầu tiên, Dương Húc Minh lại bình tĩnh hơn nữa. Hắn lại mở tiếp tin nhắn thứ hai.

    Cái thứ hai này gửi đến sau đó tầm năm tiếng, tức là hơn 7 giờ tối.

    - “Dương Húc Minh yêu dấu, anh còn nhớ lời em nói trước khi về quê không? Em đang bị trễ kinh mất mấy ngày rồi.”
    - “Vừa hay thằng em của em hôm nay nghỉ cuối tuần về nhà, em nhờ nó mua giúp một que thử thai, em cũng vừa mới thử qua. Ahihi, anh đoán xem kết quả như thế nào?”

    Đọc đến tin nhắn này, khóe miệng Dương Húc Minh giật một cái.

    Hắn cũng không dám nghĩ ngợi gì, vội vàng mở tin nhắn tiếp theo. Tin nhắn tiếp theo được gửi đến cách nhau không quá 10 phút.

    - “Anh làm sao mà không reply cho em? Đang vội tìm mèo mỡ khác à?”
    - “Đọc được tin nhắn mau mau trả lời, DƯƠNG HÚC MINH, anh sẽ làm CHA”

    - “Đương nhiên việc này chưa hoàn toàn chắc chắn, em định mấy ngày nữa đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa!”

    - “Anh cứ yên tâm ở nhà chờ tin, cũng đừng có nghĩ đến chuyện không chịu trách nhiệm đi”

    - “Anh ngoan ngoãn lấy thân mình bồi tiếp cho em cả đời đi”

    - “Đọc tin nhắn mau mau trả lời”

    Mấy cái tin nhắn này làm Dương Húc Minh choáng đơ cả người.

    Mà tin nhắn này của Lý Tử… Hình như có gì không ổn?!

    Hắn vội vàng mở tin nhắn tiếp theo, nhưng nội dung đúng là không vui vẻ gì?

    Tin được gửi đến lúc 3 giờ sáng.

    - “Báo cho anh một tin tức xấu, bạn học yêu dấu! Vụ nhờ thằng em em mua que thử thai đã bị ông bà già em biết!”
    - “Đương nhiên, lúc cha mẹ hỏi, em thẳng thắn thừa nhận.”

    - “Đêm nay em đã chịu đủ mọi khổ nhục. Điều đó khiến em hạ quyết tâm bay màu liền lập tức nè. Em sẽ không ở lại nhà này nữa, không ở lại Giang Tây nữa.”

    - “Em muốn đi ra ngoài, lấy chồng thật xa, càng xa càng tốt”

    - “Anh đã từng nói gia đình anh cũng không ở Tân Cương? Tốt, như thế chúng ta cả đời sẽ không cần phải nhìn lại những con người đáng ghét này nữa.”

    Tay cầm điện thoại của Dương Húc Minh hơi run lên. Tin nhắn của Lý Tử gửi tuy gay gắt nhưng nội dung cũng không phức tạp.

    Tin nhắn kế tiếp của Lý Tử được gửi từ 8 giờ sáng của ngày hôm sau.

    Cô nàng đang hỏi Dương Húc Minh: - “Anh Minh.. Vì sao lại không nhắn tin trả lời em?”
    - “Sáng nay, toàn bộ bà con thân thích của nhà em đều mò đến. Em chợp mắt được một lát, tỉnh dậy thấy nhà lúc nhúc toàn người là người.”

    - “Em biết bọn họ chắc chắn sẽ mắng em, cha mẹ em thậm chí còn có thể sẽ đánh em”

    - “Nhưng em không có thấy sợ, em đã quyết chí ra đi rồi”

    - “Giờ em đi xuống lầu cho bọn họ tổng sỉ vả một trận. Nghe mắng xong em sẽ tìm cơ hội rời đi, trực tiếp lên xe đi từ Cửu Giang về Lục Bàn Thủy”

    “Anh muốn tới đón em không? Nếu như em trốn không thoát, anh nhớ tìm cách tới cứu em nha”

    “Nếu không tới, bà làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi ^o^”

    “ Ta rất chân thành, nếu như chẳng may ta chết thì ta chắc chắn sẽ mang ngươi theo cùng một chỗ với ta, ngươi đừng hòng tìm tình yêu mới ”

    Ngồi trong phòng khách, Dương Húc Minh giật mình khi đọc đến đoạn này. Trầm mặc mất mấy giây, hắn nhìn về phía phòng Lý Tử. Đây là nguyên nhân khiến Lý Tử chết cũng phải lôi hắn theo sao?

    Lại nói, đám người họ hàng thân thích của Lý Tử đều kéo cả đến nhà em ấy à?? Đám người này có bị vấn đề gì về nơron chăng? Việc của nhà người khác mà cũng xía mũi vào như thế?

    Dương Húc Minh cuối cùng hiểu được nội dung mà Sinh Tử Lục đã suy đoán về bà cô Trành quỷ khi trước:

    Khi cô gái bị ngàn người chỉ trỏ vào, bà ta cũng từng là kẻ tham gia vào bữa tiệc tội lỗi ấy....

    Nói cách khác, ngày hôm đó khi Lý Tử đi xuống lầu, cô bé bị tất cả họ hàng thân thích rape ư?? Dương Húc Minh mường tượng ra hình ảnh Lý Tử ngồi lặng ở góc nhà cho bị cả nhà, họ hàng thân thích thay phiên chỉ trích mắng mỏ.

    Nghĩ đến đấy, nắm đấm của Dương Húc Minh vô thức nắm chặt lại, ánh mắt tràn đầy nỗi ân hận.

    Tại sao lại như thế? Vì sao mình ngu đến vậy? Lúc đó, vì sao hắn lại quá thờ ơ, lại để cho người yêu một mình đi về quê.

    Hắn lẩm bẩm nói nhỏ mấy câu rồi chậm rãi mở nốt mấy tin nhắn cuối cùng

    - “Anh Minh yêu dấu, em đang đi cùng bà cô của em”
    - “Bà cô em nói bà ý biết mấy người Vô Sĩ, có thể giúp em xử lý nỗi xấu hổ này” .. “Ầy, bọn họ lại cảm thấy việc em chưa cưới đã chửa là sự sỉ nhục, nỗi xấu hổ khủng khiếp”

    - “Cha mẹ em nói: Coi như là em muốn đi thì cũng phải đi gặp mấy vị cao nhân Vô Sỹ kia, để họ giúp em trừ tà, tẩy uế”

    - “Em đã triệt để cạch mặt với người trong nhà, chân chính vô gia cư, không nhà để về”

    - “Cha em đã nói sau khi em đi trừ tà, có thể trực tiếp lượn, không cho phép quay lại nhà nữa… ahuhu, nếu như anh không tiếp nhận em, vậy là em sẽ không còn nơi nào để đi”

    - “Vì sao anh vẫn không trả lời tin nhắn của em? Mau trả lời em đi, trả lời gấp gấp, không trả lời tin nhắn thì em quay lại sẽ xóa sạch kho game mà anh ngồi hàng giờ cày phó bản”

    Tin nhắn này là tin cuối cùng của Lý Tử gửi hắn.

    Đến giờ Dương Húc Minh cũng hiểu rõ đây là những sự việc xảy ra trong ngày cuối cùng Lý Tử còn sống.

    Cô ấy với bà cô kia đi tìm cao nhân trừ tà làm gì? Chẳng lẽ là kiểu bà đồng cốt chuyên trừ vong, cắt duyên âm.

    Những tên cao nhân đó đã nhìn trúng cái gì của Lý Tử nên đã nhẫn tâm sát hại, kết quả lại khiến Lý Tử biến thành Lệ quỷ trở về?

    Nhưng vì sao nhưng tên cao nhân đó phải làm như vậy?

    Thứ nữa là sau khi Lý Tử trở về lại giết tên trộm điện thoại của Dương Húc Minh, giết bà cô nàng. Vì sao không hô biến luôn mấy tên cao nhân kia thành trành quỷ?

    Sao Lý Tử lại không giết mấy người đó? Hay là đã giết nhưng lại không đem mấy kẻ đó biến thành trành quỷ để nô dịch?

    Dương Húc Minh ngồi suy nghĩ điên cả đầu trong phòng khách. Cuối cùng, hắn lại để ý đến một việc, là chuyện Lý Tử báo với hắn rằng cô nàng đã mang thai… Là thật sao?

    Dương Húc Minh lại nhìn về phía phòng của Lý Tử, muốn hỏi người yêu của mình nhưng lại thôi không dám.

    -----

    Lời dịch:

    - Dành cho những thắc mắc về xưng hô của Lý Tử: ông bà già, cha mẹ, đồng học, anh… => Tất cả là theo cảm xúc tâm trạng của em. Đầu chương thì ức chế, tức giận. Cuối chương thì thương tâm, cần an ủi.
     
    bachcusy thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 254: Đứa con

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lý tử đã chết là sự thật không thể thay đổi. Dương Húc Minh để ý đến những tin nhắn của Lý Tử vì hắn muốn biết Lý Tử khi còn sống đã gặp những chuyện gì.

    Hắn muốn biết chuyện liên quan đến Lý Tử càng nhiều càng tốt. Vì bây giờ thăm dò được những đầu mối này, có lẽ chúng sẽ trở thành điểm mấu chốt giúp Dương Húc Minh sau này báo thù rửa hận.

    Nhưng Dương Húc Minh cũng không nghĩ đến tin nhắn của Lý Tử có nội dung quan trọng như vậy.

    Vậy mà Lý Tử mang thai.

    Dương Húc Minh vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, lại có chút tuyệt vọng bi thương.

    Trước đây hắn không bao giờ tưởng tượng được chuyện sẽ xảy ra như thế này.

    Dương Húc Minh tâm tình hiện tại vô cùng tồi tệ. Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn của Lý Tử nhiều lần. Xác nhận không có sai sót nào, Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, hắn không biết có nên hỏi thăm Lý Tử một câu không.

    Do dự hồi lâu, cuối cùng Dương Húc Minh vẫn không dám đi hỏi.

    Hắn yên lặng mở Sinh Tử Lục ra thì thấy những dòng chữ bên trên đã thay đổi hoàn toàn.

    Chúc mừng chú em đã thành công tiêu diệt một trong những con trành quỷ mà cô nàng căm hận nhất
    Ngày cô nàng nguyện ý mở lòng với chú em chỉ còn một bước cuối cùng.

    Đồng thời chú em cũng đã thu hồi được giày thêu đỏ

    Nhưng lần này hãy sử dụng cẩn thận vì khi nam giới còn sống hoặc trành quỷ đi giày thêu màu đỏ này sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra.

    Sau đó là tin tức mới nhất của Sinh Tử Lục liên quan đến con Trành quỷ cuối cùng. Một câu rất ngắn gọn:

    Giải quyết con trành quỷ còn lại một cách an toàn như thế nào thì còn đang tính toán..
    Hãy chờ đợi trong chốc lát…

    Đề nghị: Chú em có thể đưa Sinh Tử Lục cho cô gái tên Ứng Tư Tuyết kia. Cô ấy là một hạt giống tốt để trở thành người dẫn đường ưu tú

    Nếu cô ấy có thể trở thành người dẫn đường, chú em tất nhiên sẽ có thêm một sự trợ giúp cực mạnh

    Đề nghị của Sinh Tử Lục làm Dương Húc Minh cạn lời.

    Con hàng nát này…Vậy mà để mắt tới Ứng Tư Tuyết rồi?

    Hắn cầu xin quyển sách nát nửa ngày, nó cũng không đồng ý cho Dương Húc Minh làm người dẫn đường. Thế mà bây giờ lại muốn cho Ứng Tư Tuyết tới làm người dẫn đường?

    Chỉ dựa vào Ứng Tư Tuyết có dung mạo xinh đẹp lại thông minh tinh quái sao?

    Dương Húc Minh im lặng hồi lâu không thèm nói gì, sau đó hắn mới lấy bút mực ra viết lên chỗ trống.

    - “Muốn cho Ứng Tư Tuyết làm người dẫn đường? Vậy đại ca trả lời trước cho em mấy vấn đề đã.”

    - “Nguyên nhân cái chết của Lý Tử rốt cục là cái gì? Lúc cô ấy chết trong bụng có em bé ư?”

    Mặc dù Sinh Tử Lục chọn theo Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh có chút khó chịu, nhưng cứ như vậy có lẽ cũng tốt.

    Ngay sau đó trên quyển sách hiện ra những dòng chữ mới.

    Chú em nên đến hỏi cô nàng, cô ta mới là người bị hại

    Nhìn thấy dòng chữ này, Dương Húc Minh mặt mày méo xẹo.

    … Nếu ta dám đi hỏi, vậy thì cần con hàng sách nát ngươi làm quái gì?

    Dù rất muốn nói như vậy nhưng Dương Húc Minh vẫn nhẫn nại chờ đợi.

    Vài giây sau, Sinh Tử Lục trả lời tiếp.

    Chú em có thể chờ đến khi giải quyết nốt con trành quỷ cuối cùng rồi đi hỏi.
    Khi đó cô nàng sẽ quên đi tất cả thành kiến, hoàn toàn mở rộng cửa lòng đối với chú em. Chú em sẽ biết nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng của cô ta là như thế nào

    Đương nhiên, tất cả những vấn đề chú em muốn hỏi, cô nàng sẽ đồng ý trả lời.

    Xem hết những dòng này, Dương Húc Minh có chút tức giận. Con hàng nát này nói cũng như không. Hắn thà hỏi cái đầu gối còn hơn.

    Để sách xuống, hắn đi đi lại lại trong phòng khách nhấc máy gọi Vương Trấn.

    Hiện tại Dương Húc Minh rất sốt ruột, cũng rất khó chịu.

    Hắn rất cần biết Lý Tử có mang thai thật hay không.

    Mặc dù hắn có biết cũng chẳng thay đổi được điều gì.

    Điện thoại vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng hoang mang của Vương Trấn:

    - “Lại thế nào rồi? Cậu em lại định làm gì?”

    Dương Húc Minh hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó hỏi:

    - “Vương ca, em hỏi anh một chuyện. Liên quan tới báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Tử bạn gái em…Anh có thể giúp em chứ?”

    Vương Trấn có chút ngạc nhiên:

    - “Báo cáo khám nghiệm tử thi? Xem cái đó để làm gì?”

    Dương Húc Minh thấp giọng nói:

    - “Vừa rồi em có đọc tin nhắn của Lý Tử gửi cho em trước khi bị hại. Cô ấy nói…dường như lúc đó cô ấy đang mang thai… Con của em.”

    - “Hả?!” - Vương Trấn tự nhiên sững sờ, hỏi lại với giọng nghiêm túc - “Cậu nói thật chứ? Đừng có mà đùa anh.”

    - “Không đâu anh, tất cả đều là sự thật.”

    Giọng Dương Húc Minh không có một tí đùa cợt nào.

    - “Cậu đừng vội, anh lập tức đi hỏi giúp cậu, cậu cứ ở nhà đợi anh…Đúng rồi, bạn gái của cậu mang thai mà cũng không biết? Được mấy tháng rồi?”

    -“Ừm…Hẳn là còn chưa thành hình anh ạ? Vừa mới chậm kinh không bao lâu, cô ấy đã mang que thử thai ra kiểm tra.” - Dương Húc Minh nói.

    Vương Trấn nghe xong bèn im lặng. Cái này…Còn chưa thành hình thì tra cái con khỉ.

    - “Hay là cậu gọi điện thoại cho cha mẹ bạn gái cậu đi. Chuyện lớn như thế khẳng định bọn họ biết.”

    Đề nghị của Vương Trấn làm Dương Húc Minh trầm mặc.

    - “…Thật ra em chưa từng gặp cha mẹ cô ấy, cũng chưa từng gọi điện hay nhắn tin gì cả. Thậm chí cả cách liên lạc với người nhà cô ấy em cũng không có.”

    - “Tiểu tử này thật là…Được rồi cứ bình tĩnh, anh tìm cho cậu là được. Báo cáo khám nghiệm tử thi thì không có cách nào nhưng tìm số điện thoại thì đơn giản.” - Vương Trấn nói.

    - “Nhưng đây cũng là lạm dụng quyền hạn làm việc riêng, anh mà bị thằng nào chim lợn thì cũng ăn kiểm điểm. Cậu em hãy giữ mồm giữ miệng đừng đi nói linh tinh là được.”

    Vương Trấn nghiêm túc dặn dò rồi tắt máy. Vài phút sau, Vương Trấn gọi lại:

    - “Được rồi, số điện thoại của cha mẹ cô ấy anh đã gửi đến máy cậu. Cậu tự mình xem đi. Anh còn có vụ án khác cần điều tra gấp.”

    Vương Trấn nói xong cúp điện thoại. Trước đó Dương Húc Minh còn nghe được âm thanh lười biếng của Vương Trấn.

    - “Đừng có giục, anh đến đây. Một vụ án mất tích không lâu hả? Anh đến ngay.”

    Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, tâm tình có chút khẩn trương.

    Mặc dù Vương Trấn rất tốt, rất dễ nói chuyện.

    Nhưng người mà Dương Húc Minh sắp phải gọi điện bây giờ không có dễ như vậy.

    Dương Húc Minh chậm rãi bấm số điện thoại cha của Lý Tử.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 255: Cha của Lý Tử

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Húc Minh cũng chẳng có liên hệ gì với cha mẹ của Lý Tử, ấn tượng về họ cũng chỉ là thoáng nghe Lý Tử miêu tả về họ một vài lần.

    Có thể nói mối quan hệ giữa Lý Tử và cha mẹ cô ấy không được tốt lắm. Theo cô ấy miêu tả, song thân nhà cô nàng chính là hình mẫu của tư tưởng trọng nam khinh nữ thời xưa.

    Hoặc là, tập tục tại quê nàng chính là trọng nam khinh nữ.

    Dù gì đi nữa thì địa phương đó có một lịch sử rất lâu đời về độ hung hãn. Vào thập niên 80, hai ngôi làng đánh nhau vì tranh giành nguồn nước, để rồi thôn dân vùng đó dùng đến cả súng tự chế để bắn giết nhau. Cũng chẳng biết có thật là dùng đến súng đạn hay không, chỉ nghe Lý Tử kể rằng ông nội cô ấy đã từng đánh chết người thời trai tráng trong lúc giành giật nguồn nước sạch.

    Mỗi một ngôi làng chỉ có đúng một dòng tộc, vì thế người trong thôn vô cùng đoàn kết lẫn nhau.

    Dưới bối cảnh này, đàn ông chính là giới tính có thể cung cấp lực lượng chiến đấu tốt nhất khiến từng ông già, bà lão đều yêu thích. Còn bé gái thì sao? Đối với người lớn tuổi, con gái chính là người ngoài, rồi cũng sẽ gả đi mà thôi, nào có phải như con trai là gốc rễ trong gia đình. Ngay khi Lý Tử vừa chào đời, bởi vì thân con gái, cô ấy bị cha mẹ vứt bỏ tại bờ sông.

    Nhờ cụ bà hàng xóm chướng mắt cảnh ấy, bà ta bèn chạy đến nhặt Lý Tử về, còn quở trách cha mẹ cô ấy một phen. Bên cạnh đó, ông nội, bà nội của Lý Tử cũng góp lời năn nỉ vào, cuối cùng cô nàng mới không trở thành cô nhi bị ném đi. Hơn nữa, trường hợp của Lý Tử cũng không phải dạng hiếm hoi gì.

    Có một ngôi chùa nhỏ gần nhà cô ấy. Rất nhiều em bé sơ sinh đều bị ném vào cái hố nhỏ phía sau ngôi chùa, chủ yếu là dân làng định lợi dụng Phật đến trấn trụ những oan hồn trẻ nhỏ kia.

    Dĩ nhiên, những thai nhi tội nghiệp ấy đều là bé gái.

    Sau khi Lý Tử lớn hơn một chút, cha mẹ của nàng liền đi làm xa.

    Cô ấy đúng chuẩn là có cha mẹ sinh, không có cha mẹ dưỡng. Ông bà nội nuôi cô ấy lớn lên. Hàng năm, cha mẹ Lý Tử mới về nhà những ngày cận Tết.

    Đó là những tháng ngày huyên náo ầm ĩ trong cái gia đình nhỏ ấy.

    Lý Tử nói, khi còn bé cô ấy rất mong đến ngày cha mẹ quay về nhà, những cũng lại vô cùng sợ hãi khi bọn họ về đến nhà.

    Một khi hai ông bà về đến nhà, cái gia đình này sẽ được chiêm ngưỡng những trận cãi vã liên tục, đến ba mươi Tết mà vẫn còn nhốn nháo; năm nào cũng thế.

    Chờ qua năm sau, khi cha mẹ Lý Tử rời khỏi nhà, quay lại nhà máy công tác thì gia đình này mới yên ắng trở lại.

    Cảm giác của Lý Tử đối với cái gia đình đó ban đầu chính là hy vọng, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng cô ấy chẳng còn quyến luyến gì với cái nhà này nữa.

    Do nguyên nhân này, nguyện vọng từ nhỏ của Lý Tử chính là đi khỏi nhà, đến một nơi rất xa; cả đời này cô ấy cũng không muốn gặp mặt cha mẹ mình, không muốn giáp mặt người thân lần nào nữa. Cô ấy chán ghét những trận cãi nhau ỏm tỏi trong nhà, căm hận tập tục trọng nam khinh nữ ở quê hương. Cô ấy không muốn dừng chân lâu lắc tại mảnh đất đầy nỗi buồn này nữa. Đó là lý do mà Lý Tử không muốn giới thiệu Dương Húc Minh cho cha mẹ mình.

    Bởi vì, theo phong tục ở đó, con gái tuyệt đối không được lấy chồng xa, bắt buộc phải lấy chồng gần khu vực ấy.

    Ngoại trừ thu được khối tiền thách cưới kếch xù, gả con gái gần thì có thể thường xuyên lợi dụng một vài thứ tốt từ con gái. Vì thế, quê quán của cô ấy đều nghiêm khắc ngăn cấm việc con gái đi lấy chồng xa. Chưa nói đến nhà Dương Húc Minh và Lý Tử là ở hai tỉnh hoàn toàn khác biệt nhau, cô bé hàng xóm nhà Lý Tử có quen bạn trai ở huyện lận cận cùng tỉnh, cuối cùng bị bố mẹ nhà đó đánh cho một trận què quặt cả tay chân.

    Với Lý Tử, nếu chuyện yêu đương của cô ấy và Dương Húc Minh để cha mẹ biết sớm quá sẽ dẫn đến những chuyện tiêu cực xảy ra, có khi gây ra họa lớn nữa. Do trước khi Lý Tử tốt nghiệp, cha mẹ cô ấy bắt đầu bức bách cô ấy về địa phương tìm việc làm, không cho nàng mưu sinh ở những tỉnh, thành xa xôi khác. Đến bước này, Lý Tử đã khó có thể giữ kín chuyện hai người được nữa, hay đúng hơn là không cách nào giấu kín nữa rồi.

    Thế nhưng mà, dù Dương Húc Minh và Lý Tử có tưởng tượng ra biết bao nhiêu là cách ngửa bài với song thân cô ấy, thậm chí còn vẽ ra hình ảnh cô nàng bị cấm túc trong nhà, bị cha mẹ đánh đập... nhưng cái kết quả hiện tại – cô ấy chết – là kết quả mà cặp tình nhân này chưa bao giờ nghĩ đến.

    Dương Húc Minh hít mạnh một hơi, nhấn gọi một số điện thoại.

    Hiện tại đã gặp manh mối, Dương Húc Minh buộc lòng phải hỏi cho ra nhẽ. Dù hắn không muốn giao tiếp quá nhiều với cha mẹ Lý Tử, nhưng hiện tại hắn bắt buộc phải trò chuyện đôi điều với họ.

    Sau khi nhấn nút ‘Gọi’, Dương Húc Minh chờ trong giây láy liền thấy có người bắt máy trả lời.

    Một âm thanh tông vang lên từ loa điện thoại.

    Đó không phải làm một giọng nói âm trầm, ngược lại còn có vẻ thân thiện, thành thật, vô cùng lễ phép.

    - “A lô? Xin hỏi ai gọi vậy ạ?”

    Câu hỏi này cho thấy người nói khá là hoang mang, chẳng tỏ vẻ gì là hung dữ dọa người. Điều này cũng làm Dương Húc Minh thấy thoải mái đôi chút. Thậm chí là sau khi nghe giọng nói này, cộng thêm một số miêu tả do Lý Tử từng nói, hắn đã có thể phác họa ra hình tượng của người cha này.

    Đó là một ông chú hiền lành, thật thà, không bao giờ gây chuyện với người khác.

    Đây chính là cha ruột của Lý Tử.

    Dương Húc Minh hít sâu một hơi, lấy giọng, sau đó nói:

    - “Cháu chào chú! Cho cháu hỏi chú có phải là cha của Lý Tử đúng không ạ? Cháu là bạn trai của em ấy.”

    Sau vài giây, ngay khi Dương Húc Minh đang lịch sự chào hỏi, tự giới thiệu bản thân, thì một thanh âm với tông điệu khác hẳn ban nãy liền vang lên.

    Giọng nói ban đầu vô cùng thật thà, chất phác giờ đã trở nên vô cùng giận dữ, tràn ngập sự cừu hận thấu tận xương cốt, giống như một con sư tử cuồng nộ làm Dương Húc Minh bàng hoàng, ngỡ rằng đó là hai người khác nhau.

    - “Mày còn mặt mũi mà gọi điện thoại cho tao à? Mày có gan gọi tới đây hả?

    Mày chính là người hại chết con gái tao, mày biết không?”

    Cha của Lý Tử nổi giận, gầm thét:

    - “Gia đình của tao đang hạnh phúc, con gái tao lại biết vâng lời. Nếu như thằng yêu tinh nhà mày không xuất hiện, không mê hoặc nó, thì nó cũng không đổi tính, không bị người khác hại chết đi!.

    Là mày hại chết con tao! Làm cả nhà tao chịu lỗ vốn!

    Tao không có gọi điện thoại chửi mày, thậm chí không có tới Quý Châu chém chết con mẹ nhà mày là tao đã ráng nhịn lắm rồi.

    Giờ mày còn mặt mũi gọi điện thoại cho tao sao? Mày nghĩ rằng nhà tao hiền rồi dễ bắt nạt lắm à?

    Họ Lý nhà tao cũng xem như là thành phần có máu mặt trong thôn, mày nghĩ bọn tao dễ bị ăn hiếp sao? Mày nghĩ bọn tao mềm yếu đến nỗi mày có thể ngồi trên đầu trên cổ hả? Mày còn dám gọi điện tới đây à?

    Mày định nói cái gì? Mày muốn hỏi gì hả?

    Con tao chết là do mày hại! Mày còn muốn nói cái gì? Cút cmn ngay cho tao!

    Mày có ngon thì gọi lần nữa đi, tao kêu cảnh sát liền!”

    Cạch...

    Cuộc gọi liền bị ngắt kết nối. Dương Húc Minh ngơ ngác ngồi tại đó, biểu lộ ngu người ra.

    Hắn nhìn về hướng căn phòng của Lý Tử, đột nhiên cảm nhận rõ lý do vì sao Lý Tử bức thiết muốn thoát khỏi cái gia đình kia.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 256: Anh trai mất tích

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhiều khi, dù có nghe nói một ngàn một vạn lần, cũng không bằng tự bản thân trải nghiệm một lần. Mặc dù Lý Tử đã kể lại chuyện của cha mẹ em ấy rất nhiều lần, nhưng trong lòng Dương Húc Minh vẫn không có cảm giác chân thực.

    Bởi vì cha mẹ đối xử với hắn rất tốt, ngay cả cha mẹ của những người bạn cùng trang lứa với hắn cũng không có ai tồi tệ cả.

    Nhưng hiện tại Dương Húc Minh nhìn thông báo cuộc gọi bị từ chối, hắn liền hiểu rõ, trên thế giới này, không phải ai cũng tốt cả.

    Chắc chắn sẽ có một số người khác biệt, mà Lý Tử rất không may, là con của đúng loại người này. Nhưng Dương Húc Minh cắn răng, bấm điện thoại lần nữa.

    Dù cha mẹ Lý Tử có muôn vạn oán trách và bất mãn với hắn, dù cha nàng đem cái chết của con gái mình đổ hết lên đầu hắn, hoàn toàn phủ nhận sai lầm của bản thân, dù có là gì đi chăng nữa thì hắn vẫn nhất định phải gọi cú điện thoại này.

    Mặc kệ sau khi hắn gọi điện, bị mắng chửi thậm tệ cỡ nào, nhưng so với cái chết của Lý Tử thì chẳng đáng là gì. Lý Tử đã hy sinh tính mệnh của cô ấy để đổi lấy tương lai của hai người, chẳng lẽ hắn bị mắng chửi vài câu cũng không chịu được.

    Dương Húc Minh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cha của Lý Tử, nhưng lại kinh ngạc phát hiện máy bận.

    Không lẽ cha của Lý Tử đã từ mặt hắn?

    Dương Húc Minh lại lấy điện thoại đang dùng ra, gọi bằng sim khác, lần này đầu dây bên kia bắt máy, nhưng khi Dương Húc Minh vừa mở miệng nói, - “Chú ơi, ….”, tín hiệu đã bị ngắt.

    Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ. Không còn cách nào khác, hắn phải đi gõ cửa hàng xóm, xin gọi nhờ điện thoại, nhưng điện thoại của nhà hàng xóm cũng không kết nối được.

    Thậm chí người này còn nhiệt tình mượn hết điện thoại của người thân trong nhà cho Dương Húc Minh thử, nhưng tất cả khi gọi tới đều bị từ chối.

    Cuối cùng người hàng xóm đành nói với Dương Húc Minh: - “Đây là chức năng từ chối cuộc gọi từ người lạ của điện thoại, những số nào không có trong danh bạ đều bị tự động từ chối.”

    Dương Húc Minh hoàn toàn không biết nói gì. Hắn cám ơn người hàng xóm nhiệt tình, sau đó yên lặng trở về phòng, trầm mặc.

    Vất vả lắm hắn mới có một manh mối, thế mà bị đứt đoạn ở đây.

    Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra, nhìn dòng chữ trên trang thứ ba “tin tức đang suy luận, xin chờ một chút” , rồi trầm mặc nửa ngày.

    Sau đó, hắn buông quyển sách xuống, cất đi, giữ tâm tình bình tĩnh trở lại.

    Cha của Lý Tử không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí oán hận quở trách hắn, chẳng sao cả. Bọn họ không nhận con gái, chính là việc của bọn họ, việc Dương Húc Minh muốn làm hiện tại là lấy lại công đạo cho người yêu của mình.

    Hắn làm vì chính mình!

    Sau khi cất Sinh Tử Lục đi, hắn dọn dẹp nhà một chút, sau đó bắt đầu nghiên cứu việc cho con Trành quỷ ăn gà nướng tối qua.

    Hiện tại chỉ còn lại một con Trành quỷ cuối cùng, chỉ cần giết chết con Trành quỷ này, hắn có thể trực tiếp tới hỏi Lý Tử. Bất kể như thế nào, bây giờ hắn có vội vàng cũng chẳng ích gì.

    Nghĩ theo hướng này, hắn quyết định tìm hiểu về con Trành quỷ hiện tại. Mặc dù bây giờ trong góc khuất, ngẫu nhiên có thể thấy được một ít mảnh xương bị gặm sạch.

    Từ điểm này, tối thiểu cũng biết được Trành quỷ sẽ ăn gì, vả lại khẩu vị của nó cũng khá mạnh, ngay cả thuốc diệt chuột cũng không sợ.

    Nhưng con quỷ này cũng rất kì lạ, nếu là quỷ, khẳng định không có hệ tiêu hóa - vậy đồ ăn chúng ăn đã đi nơi nào?

    Dương Húc Minh nghiên cứu trong chốc lát, cũng không có kết quả gì. Cuối cùng hắn đem đồ ăn thừa còn lại quét bỏ vào thùng rác, sau đó đi tắm.

    Vốn hắn định thu thập đồ ăn thừa, sau đó đem đi giám định nước bọt, nhưng nghĩ lại mình cũng không rành vấn đề này, nên cũng đành thôi.

    Tắm rửa, ra ngoài ăn cơm, lúc quay về nhân tiện chuẩn bị cống phẩm mới, Dương Húc Minh chuẩn bị đi ngủ một chút.

    Tối hôm qua giày vò cả đêm, lao tâm khổ tứ, hắn căn bản không nghỉ ngơi đủ tốt mà.

    Ngay từ đầu, Dương Húc Minh nghi ngờ tứ phía, muốn hỏi Sinh Tử Lục những vấn đề liên quan tới hang Dã Cô. Chẳng hạn như chuyện giữa vị tăng nhân lệ quỷ và chú Sinh, hay người phụ nữ trồng hoa có phải là con gái của lão quỷ trong quan tài máu hay không?

    Nhưng hiện tại, Dương Húc Minh chẳng còn quan tâm nữa. Hắn chỉ muốn biết làm sao đối phó với con Trành quỷ kia càng sớm càng tốt.

    Sau một lúc, Dương Húc Minh nằm lăn qua lăn lại trên giường mãi mà không ngủ được, đồng thời điện thoại của hắn rung một cái, báo có người nhắn tin.

    Hắn mở phần mềm chat ra xem, phát hiện là cô nàng cú đêm “em hem phải Tiểu Tiên Nữ” gửi tin nhắn cho hắn.

    Dương Húc Minh sửng sốt một chút…

    Muội muội này nhắn tin cho hắn làm gì, chẳng lẽ nàng đã điều tra ra sự việc ở Hầm trú ẩn rồi? Nhưng bây giờ map Hầm trú ẩn vừa bị hắn càng quét sạch, em gái ấy báo tin cho mình cũng vô ích mà thôi.

    Dương Húc Minh rất hoang mang, bèn mở phần mềm chat, thấy thứ mà cô nàng gửi tới lại là một tấm hình.

    Trong tấm hình là một người trẻ tuổi đang xem phim hoạt hình, miệng cười ngây ngô. Anh ta mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen, trên lưng mang nhãn mác hàng hiệu Hedgehog.

    Dương Húc Minh nhìn tấm hình này, hơi khó hiểu, em gái mưa gửi cho hắn tấm hình này làm gì? Hắn đang chuẩn bị hỏi, kết quả đối phương đã trả lời trước.

    - Em hem phải Tiểu Tiên Nữ: Anh có thể để ý giúp em không? Đây là anh trai em, gần đây biến mất, không liên lạc được. Nếu anh thấy anh ấy, nhờ anh nói với anh ấy hãy mau về nhà.

    - Em hem phải Tiểu Tiên Nữ: Còn việc Hầm trú ẩn thì em rất xin lỗi, mẹ em vẫn không chịu nói với em. Hiện tại anh trai em mất tích, bọn họ càng giấu em, còn trốn tránh em, không muốn nhắc tới anh trai em, em rất buồn.

    Nhìn thấy những tin nhắn này của “em hem phải Tiểu Tiên Nữ”, Dương Húc Minh thoáng ngẩn ngơ. Hắn chần chờ một chút, trả lời:

    - “Việc hầm trú ẩn em không cần để ý, anh đã không còn hứng thú với nó rồi. Nhưng việc anh trai em là thế nào? Tại sao lại mất tích?”

    - Em hem phải Tiểu Tiên Nữ: Em cũng không biết, mấy ngày trước em bận chuẩn bị cho kì thi cuối kì, mà bình thường cũng ít nói chuyện với anh ấy. Trong khi đó, anh ấy lại chơi game suốt ngày, có lần em đi tìm anh ấy, nhưng không thấy nên đành trở về.

    - Em hem phải Tiểu Tiên Nữ: Em về nhà rồi mới biết được việc anh trai em mất tích, cha mẹ em giấu em. Em hỏi thì họ không muốn nhắc lại chuyện này.

    - Em hem phải Tiểu Tiên Nữ: Bọn họ thậm chí còn không cho phép em đi tìm anh trai, hôm qua em báo cảnh sát còn bị mắng một trận. Cha mẹ cấm em không được quan tâm tới chuyện anh trai em nữa. Em cảm thấy bọn họ nhất định biết chuyện gì đó.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 257: Vương Quan Doanh dị thường

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Em hem phải Tiểu Tiên Nữ làm cho Dương Húc Minh có chút ngỡ ngàng. Cái này gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma? Dựa theo tin nhắn của em hem phải Tiểu Tiên Nữ, anh trai cô bé có lẽ đã bị quỷ bắt cũng nên.

    Dù sao căn cứ nội dung chát lúc trước, anh trai cô bé tựa hồ muốn đi tới Vương Quan Doanh.

    Chỗ đó, Dương Húc Minh đến tận bây giờ vẫn ấn tượng sâu sắc với Hồng Sát nữ quỷ muốn giết hắn. Mà căn cứ "Sinh Tử Lục" nhắc nhở, nữ quỷ ở Vương Quan Doanh kia có liên quan đến sự kiện quỷ dị cách đây hơn trăm năm.

    Điều này rất không bình thường. Bởi vì, từ khi địa mạch Lục Bàn Thủy dị biến, đến khi lệ quỷ hoành hành, thời gian bất quá chưa tới ba mươi năm.

    Địa mạch dị biến lúc trước là ở Phật Sơn, nơi chú Sinh và sư phụ chú ấy đã đợi sẵn. Về sau địa mạch ở Phật Sơn kết thúc dị biến, Lục Bàn Thủy mới bắt đầu gặp tình trạng như hiện nay, lệ quỷ hoành hành. Từ đó, chú Sinh mới đến Quý Châu định cư.

    Nói cách khác, dựa theo lẽ thường mà nói, hàng trăm năm trước Lục Bàn Thủy không thể nào có lệ quỷ tồn tại. Nếu lệ quỷ xuất hiện, trong nháy mắt sẽ bị huyết hà kéo đi, tiến vào thế giới thần bí quỷ dị khó lường kia, giống như Lý Tử. Lý Tử vừa hóa thành lệ quỷ ở Cửu Giang đã bị huyết hà cuốn đi, chỉ là nàng quá khủng bố, vậy mà bò ra từ trong huyết hà một lần nữa trở về với hiện thực. Mà nữ quỷ ở Vương Quan Doanh cũng đã có hơn trăm năm lịch sử, …. Chẳng lẽ nàng không bị huyết hà mang đi? Chẳng lẽ nàng cũng là lệ quỷ cùng cấp bậc với Lý Tử, bị huyết hà cuốn đi rồi còn bò trở về được?

    Trọng yếu nhất ở chỗ, lệ quỷ ở Lục Bàn Thủy, trừ chị em Tưởng gia là lệ quỷ mới sinh ra, còn lại tất cả lệ quỷ năm đó chú Sinh đều biết, bị chú Sinh phong ấn.

    Thế nhưng nữ quỷ ở Vương Quan Doanh này, rõ ràng không tiếp xúc gì với chú Sinh.

    Chú sinh là người dẫn đường đuổi quỷ chuyên nghiệp, đợi ở Lục Bàn Thủy mấy chục năm, chẳng lẽ một con hồng sát nữ quỷ vô cùng kinh khủng trốn ở Vương Quan Doanh lại không phát hiện được? Hoặc chính là nữ quỷ kia mạnh đến mức vượt qua lẽ thường tình, hoặc nàng có biện pháp ẩn mình đặc biệt nào đó, có thể ở trên địa vực hơn trăm năm cũng không bị huyết hà mang đi. Nếu là giả thuyết trước, nữ quỷ kia hẳn là một lệ quỷ khủng bố không kém bao nhiêu so với Lý Tử.

    Nếu như là giả thuyết sau…Như vậy nữ quỷ ở Vương Quan Doanh có khả năng ẩn mình, liệu ở đó còn có những lệ quỷ khác như vậy không? Nếu là vậy, đó không phải là một quỷ quật kinh khủng sao?

    Ít nhất, cha mẹ "em hem phải Tiểu Tiên Nữ" khẳng định biết điều gì đó. Con trai mất tích vậy mà không cho phép báo cảnh sát, còn không cho con gái mình nhắc lại chuyện này, đây rõ ràng là một tín hiệu nguy hiểm. Những người dân bản địa sinh sống ở nơi đây từ nhỏ, nhất định biết điều gì đó liên quan đến Vương Quan Doanh.

    Có lẽ nơi này có ước định nào đó đã trở thành quy củ? Chẳng hạn như người sống mất tích liên quan đến Vương Quan Doanh không cho phép đi dò xét, nếu không sẽ gặp đại họa? Dương Húc Minh càng nghĩ càng cảm thấy chỗ kia thật kinh khủng.

    Trọng yếu nhất chính là, trong tay hắn hiện tại còn giữ giày thêu của nữ quỷ tới từ Vương Quan. Giày thêu này là manh mối dẫn đến thủ phạm hại chị em nhà họ Tưởng chết thảm. Hiện tại cũng coi như là quả bom hẹn giờ trong tay Dương Húc Minh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

    Lần trước nữ quỷ kia đến tìm Dương Húc Minh, bởi vì có Lý Tử ở bên nên mới không bị mang đi. Vạn nhất lần sau nữ quỷ kia lại đến tìm,nếu không có Lý Tử ở bên thì… nghĩ tới đây Dương Húc Minh cảm thấy lạnh cả người. Sau khi cân nhắc, hắn quyết định tìm hiểu rõ hơn về Vương Quan Doanh, đặc biệt trước mắt vừa vặn có manh mối đột phá.

    Dương Húc Minh hỏi:

    - “Cha mẹ em sao không cho phép em báo cảnh sát? Bọn họ mặc kệ anh trai em rồi hả?”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ ":

    - “Bọn họ không nói như vậy, nhưng cha mẹ em có ý muốn em từ nay về sau đừng nhắc lại chuyện của anh trai em nữa, nói em lo học cho giỏi, còn chuyện anh trai em họ sẽ xử lý, em không cần quan tâm.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ ":

    - “Nhưng em cảm giác, bọn họ dường như không muốn quan tâm đến chuyện của anh trai em nữa.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ ":

    - “Ngoài ra, dường như họ có chuyện gì trọng yếu đang gạt em, hai ngày nay họ lén gọi điện thoại cho một ít trưởng bối trong gia tộc, hỏi chuyện gì đó.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Hôm qua em báo cảnh sát, khi cảnh sát vừa tới nhà em, thái độ cha mẹ em rất ác liệt, đuổi cảnh sát ra khỏi nhà.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Trước đây, cha mẹ em là người coi trọng việc đối nhân xử thế, cả hai đều rất hiền lành, bạn bè của hai người đều thường xuyên qua lại với họ, không bao giờ có chuyện làm mất mặt ai cả.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Nhưng lần này cảnh sát đến nhà, lại bị cha mẹ em dùng thái độ ác liệt đuổi đi, đồng thời còn một mực nói rằng anh trai em không mất tích, không cần cảnh sát lo chuyện bao đồng.”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Phản ứng của bọn họ quá bất thường, em cảm thấy bọn họ nhất định có chuyện quan trọng gì giấu em.”

    Nghe xong em hem phải Tiểu Tiên Nữ nói, Dương Húc Minh cũng cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng. Hắn suy nghĩ sau đó trả lời.

    - “Nhưng điều này ít nhất cũng chứng minh một chuyện, đó là cha mẹ em đối với nguyên nhân anh trai em mất tích nhất định biết điều gì đó. Không biết bọn họ đang kiêng kị điều gì, nhưng như vậy khẳng định bọn họ chẳng những không phải không biết chút gì, mà họ còn phi thường hiểu rõ nguyên nhân.”

    Dương Húc Minh:

    - “Bọn họ không cho phép em tìm hiểu, không để cảnh sát đi điều tra, nhất định có lý do nào đó. Nói không chừng, người mất tích ở Vương Quan Doanh không thể đi điều tra, vạn nhất nếu đi điều tra thì sẽ gây họa sát thân tới cả nhà, nên cha mẹ em mới có phản ứng như vậy”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Vương Quan Doanh có gì đặc thù? Vì sao người mất tích ở đó lại không thể điều tra? Chẳng lẽ nơi đó có thổ phỉ cướp bóc? Nếu điều tra sẽ bị bọn hắn trả thù giết chết cả nhà?”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ " :

    - “Ông Sáu của em ở làng phía dưới Vương Quan Doanh, trên bờ sông Bắc Bàn. Trước kia không có đường cao tốc, em muốn đi thăm ông bà, nhất định phải đi qua Vương Quan Doanh. Nhưng em đã đi qua đó rất nhiều lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ở đó có chỗ đặc thù gì?”

    Dương Húc Minh:

    - “Haizz, tốt nhất em vẫn nên hỏi trưởng bối thân thích trong nhà, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó khác lạ. Đặc biệt là ông bà của em, họ sống ở gần Vương Quan Doanh, có lẽ họ biết điều gì đó”

    "Em hem phải Tiểu Tiên Nữ ":

    - “May là nhờ có anh nhắc nhở…Xíu nữa em sẽ đi hỏi bà Sáu, quay về sẽ nói tin tức cho anh. À đúng rồi, nếu anh gặp được anh trai em, nhất định phải bảo anh ấy mau về nhà.”

    Sau đó, em hem phải Tiểu Tiên Nữ lại gửi thêm vài tấm hình của anh trai nàng, Dương Húc Minh xem xong lại thở dài. Mặc dù hắn không chắc chắn, nhưng rất có thể anh trai của cô bé này đã xảy ra chuyện gì đó, có thể đã gặp phải mãnh quỷ ở Vương Quan Doanh, không trở về được.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)