Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 238: Tuyệt cảnh

    Dịch: VoMenh
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    - “Bất quá, điểm kỳ quái nhất không phải là hình ảnh một thi thể ngồi trên đầu con nhện thế kia, mà là thân phận của thi thể đó.

    Người phụ nữ này từng gào la thảm thiết về phía linh đường trước khi bà ta bị giết, van cầu người cha ra cứu mạng.

    Nếu như không có con quỷ nào khác đi vào trong đó, như vậy cha của bà ấy chắc chắn là con Ác quỷ nằm bên trong quan tài được sơn màu đỏ chót như máu ấy. Đó cũng chính là người đàn ông tóc ngắn, đeo tràng hạt trên cổ.

    Sau đó, lúc người đàn bà đó gần chết, bà ấy quay lại cầu xin con nhện tha cho mình, còn tự xưng là cháu... Trong khi đó, em và anh đều biết rằng con nhện đó chính là hóa thân của Ác niệm của cái xác khô kia sau khi chết đi.

    Nói cách khác, cái xác khô kia chính là chú hai của người phụ nữ này à? Chẳng lẽ nó chính là em ruột của con Lệ quỷ bên trong quan tài máu?

    Dĩ nhiên, dù hiện tại chúng ta biết bọn chúng là anh em ruột thì cũng không thể nào giải quyết được vấn đề.”

    Ứng Tư Tuyết quan sát tỉ mỉ con nhện to lớn kia từ đằng xa, nói nhỏ: - “Điều mà chúng ta cần biết hiện tại là vì sao con Ác quỷ mang thân phận cha của Người trồng hoa kia lại không dám đi ra cứu con gái ruột của mình.

    Có lẽ chuyện này có liên quan đến năng lực của con nhện đó.

    Chúng ta đã đoán đúng một việc. Hang Dã Cô này chính là một nơi để Người trồng hoa thu hoạch oán hận.

    Do đó, người phụ nữ kia dĩ nhiên đã đến đây rất nhiều lần, sau đó an toàn rời đi, từ đó có thể khẳng định bà ta biết rõ đâu là nơi nguy hiểm, đâu là chốn an toàn.

    Chính vì thế, ngay khi hóa thân của Ác niệm giáng lâm, bà ta nhanh chóng chạy vào linh đường bởi vì căn phòng đó là của cha bà ta. Bà ta nghĩ rằng cha sẽ bảo vệ bà ấy.

    Nhưng nhìn kỹ lại vết máu ngoài cửa, rõ ràng rồi, người phụ nữ này bị con nhện lôi mạnh từ trong linh đường ra bên ngoài.

    Đây là một chi tiết vô cùng kỳ lạ.”

    Ứng Tư Tuyết rủ rỉ:

    - “Người trồng hoa đã tiến vào linh đường, chứng tỏ bà ấy cho rằng nơi đây tuyệt đối an toàn.

    Cũng y hệt như em và anh trốn bên trong căn phòng này ban nãy, ông lão kia cũng làm bọn quái vật bên ngoài kia không dám vào đây giết người.

    Người phụ nữ đó cũng nghĩ như vậy, vào linh đường của cha rồi thì có thể rũ bỏ mọi phiền lo.

    Nhưng tình hình lại có biến. Do em và anh nên hóa thân của Ác niệm lần này lại khác trước.

    Nó hung tàn hơn, khủng bố hơn, và đương nhiên,... chẳng nể nang bà con họ hàng gì cả.

    Nếu anh chú ý đến hành động giết người của con quái vật này, anh sẽ thấy nó cơ bản là không giống kiểu tra tấn như mèo vờn chuột, cũng không phải là chú tâm giết người. Mà là, nó đang đào một cái bẫy!”

    Ứng Tư Tuyết nhăn mặt:

    - “Mặc dù nó đang tra tấn người phụ nữ dưới chân, nhưng hai mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào bên trong linh đường, tựa như đang chờ con Lệ quỷ bên trong lao ra.

    Em nghĩ là em đúng. Mục tiêu thật sự của nó chính là con ác quỷ bên trong linh đường đấy!

    Nó biết người phụ nữ trung niên này là con gái của lão Lệ quỷ nằm trong quan tài máu, do đó muốn dùng thủ đoạn tra tấn người đàn bà này để ép gã đó đi ra.

    Trong khi đó, Ác quỷ trong quan tài máu có lẽ cũng đã nhìn ra cái bẫy này, hoặc chỉ đơn thuần là vô cùng sợ hãi con quái vật đó nên chẳng hề xuất hiện.

    Dù gì đi nữa thì, cuối cùng con Quỷ bên trong đó cũng không hề đi ra... Ok! Người phụ nữ đó đã xong đời rồi.”

    Ứng Tư Tuyết nói: - “Dù con nhện này cố ý ăn thật chậm, nhưng cuối cùng nó vẫn nhai xong bà ta.

    Không ngờ con Lệ quỷ bên trong linh đường lại có thể nhẫn nhịn đến như vậy.. Con gái của gã đó đã tiến vào bên trong linh đường này để lánh nạn, điều này có nghĩa là con quỷ đó còn nhớ tới con gái mình, cũng đồng ý bảo vệ bà ta.

    Thế nhưng hiện tại, đầu ác quỷ đó lại trơ mắt nhìn con gái mình bị ăn tươi nuốt sống bên ngoài mà không hề phản ứng lại.

    Nó sợ con nhện bên ngoài đến thế ư? Sợ đến lạ thường luôn đó.

    Dù cho hai bên có thực lực chênh lệch nhau cực nhiều, nhưng trước đây cái quan tài máu này đã có thể trấn áp được con quái vật tám chân này, điều đó cho thấy thực lực của nó cũng đâu có yếu gà lắm đâu.

    Nhưng hiện tại, nó thậm chí không dám ho nhẹ một cái, căn bản là chả dám nhúc nhích luôn ấy chứ... Em đoán là, con nhện khổng lồ lúc này đã mạnh đến mức khiến cho tất cả bọn Ác quỷ còn lại không dám hé răng, hoặc là, bản thân con nhện có một kĩ năng đặc thù có thể giết chết đối thủ tuyệt đối!

    Nếu không thì con Ác quỷ bên trong quan tài máu sẽ chẳng nhút nhát như thế này đâu.”

    Ứng Tư Tuyết nhìn về hướng Dương Húc Minh, hơi lo lắng: - “Nếu như là khả năng thứ nhất thì cũng không sao, nhưng nếu là khả năng thứ hai thì... Xác suất sống sót của em và anh là 0 phần trăm.

    Dĩ nhiên, từ những điều đã thấy, em còn có một cách nghĩ khác nữa, đó là hiện tại chúng ta cũng không nên tiến vào bên trong linh đường kia.

    Con nhện lớn đó dám thò chân vào linh đường kéo con mồi ra ngoài, nhưng lại không dám bò hẳn vào bên trong căn phòng ấy để chém giết con Lệ quỷ bên trong quan tài máu mà rãnh rỗi đi thiết kế bẫy rập ngay ngoài cửa nhằm ép bức con quỷ bên trong đi ra. Điều này chứng tỏ nó cũng chẳng dám tiến vào cái linh đường ấy để so chiêu cùng con quỷ nằm trong áo quan kia.

    Như vậy, trong tòa linh đường đó chắc chắn có một đòn sát thủ nào đó của tên Lệ quỷ bên trong quan tài, nếu giao đấu trong đó, con nhện sẽ nằm vào thế yếu... Do đó, nếu em và anh muốn đối phó với con quỷ nằm bên trong quan tài máu, ngàn lần không được solo với nó tại sàn đấu linh đường!”

    Nghe Ứng Tuyết suy đoán một hồi, Dương Húc Minh bèn chau mày ủ dột.

    Lời cô nàng vừa nói thật sự đã phân tích tường tận tình thế hiện tại của hai người.

    Nhưng Ứng Tư Tuyết càng phân tích rõ ràng, Dương Húc Minh càng cảm thấy tuyệt vọng. Trong ngôi làng này, mấy con quỷ hùng mạnh đều có đòn sát thủ, mà ác cái là Dương Húc Minh chẳng hề biết các đòn sát thủ ấy là gì.

    Một khi chạm trán, gã mù mờ Dương Húc Minh có lẽ sẽ thật sự chết ngay tức khắc.

    Hiện tại, hắn đang có hai kỹ năng: quỷ hỏa trắng bệch và quyển nhật ký của Tiểu Tư; dĩ nhiên, cả hai đều không có công năng tuyệt sát. Phạm vi bắt giữ của đôi tay quỷ quá ngắn, rất khó có thể bắt trúng bọn quái vật quỷ dị kia.

    Còn về việc triệu hoán Lý Tử... Chưa đề cập đến việc ngọn Nến nhân duyên bị tiêu hao, chỉ riêng biểu hiện của hai con Ác quỷ ở đằng xa kia, hắn e rằng triệu hoán Lý Tử đến cũng không có nhiều tác dụng.

    Ngộ nhỡ một trong hai con Ác quỷ đó thật sự có một dạng kỹ năng tất sát nào đó, một khi phát động sẽ khiến đối phương đột tử ngay tức khắc, thì hành động thỉnh gọi Lý Tử đến khác gì đưa nàng vào miệng hổ?

    Trước khi nắm bắt thông tin rõ ràng hơn, Dương Húc Minh tuyệt đối sẽ không làm thế.

    Trong khi đó, dù con nhện to kia đã ăn xong thi thể của người phụ nữ trung niên rồi, nhưng nó vẫn đứng tại trước cửa một hồi.

    Nó dùng chân nhọn gõ gõ vào cửa linh đường, tựa như đang mỉa mai đối phương.

    Nhưng bên trong căn phòng thờ ấy, không gian vẫn vô cùng vắng lặng, tĩnh mịch.

    Thấy thế, chờ thêm chút nữa rồi con nhện bèn bò đi.

    Nó chuyển động thân thể từ từ, đi vào rừng trúc, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

    Con quái vật tám chân đó cũng không hề biến mất sau khi ăn người, tiếng gáy của con gà trống oai vệ kia cũng không hề vang lên.

    Ứng Tư Tuyết đau khổ than vãn: - “Xem ra lần luân hồi tà ác này không trôi qua nhanh chóng rồi.”

    Dương Húc Minh nhìn thấy phương hướng mà con nhện đó đang bò đi, thấp giọng hỏi:

    - “Con nhện này bò về hướng rừng trúc... Chẳng lẽ nó muốn đi săn bắt bầy quỷ còn lại ở khu vực mộ bia?

    Hay là, có phải mục tiêu của nó chính là tòa Phật đường bên trong rừng trúc?”

    Dương Húc Minh nói: - “Lúc hóa thân của Ác niệm xuất hiện lần trước, nó cũng tiến về chỗ sâu bên trong rừng trúc đấy; chỉ là giữa đường có cái bóng đen xuất hiện làm tế phẩm, mới khiến cho con nhện đó rời đi.

    Nhưng hiện tại, dù cho có tế phẩm, nó cũng không chịu rời đi... Chẳng lẽ ý đồ thật sự của nó đúng là tòa Phật đường nằm sâu bên trong rừng trúc ấy?”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 239: Không lễ phép

    Dịch: BsChien
    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Húc Minh đã rõ ràng vấn đề, hắn âm trầm nói:

    - Con nhện này đến từ ngoài thôn, lâu nay nó vẫn không từ bỏ ý đồ tiến vào trong làng. Chứng tỏ trong làng có thứ gì đó hấp dẫn nó.

    Nhưng đó là thứ gì mà có thể kích thích con quái vật này đến mức độ như vậy? Là món tế phẩm nào đó hay nó chỉ đơn thuần là muốn giết chóc?

    Cũng có khả năng là bản thể bên trong miếu Phật kia?”

    Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, nói:

    - "Cái xác khô trong Phật đường kia, không nghi ngờ gì, đó chính là hạch tâm của nơi này. Bất luận thiện niệm hay ác niệm đều là do nó sinh ra.

    Ác niệm nhện khổng lồ mỗi lần vào thôn, nếu như chỉ muốn giết chóc, vậy thì đứng mũi chịu sào chính là những con quỷ chết cháy ở mấy căn nhà kia… Uhm, chính là mấy con quỷ trốn trong tượng Bất Động Minh Vương.

    Thế nhưng con nhện lại không có hứng thú với mấy tên quỷ chết cháy này, mỗi lần vào nó đều trực tiếp hướng về phía rừng trúc mà đi.

    Lần trước nó phát hiện chúng ta, cũng không có ngay lập tức tập kích, chỉ đứng ngoài cửa rình mò chờ đợi.

    Nói như vậy, có lẽ khi đó không phải là trong phòng có thứ quỷ gì chấn nhiếp con nhện, chỉ đơn giản là nó không thèm giết chết chúng ta.”

    Bởi vì, theo tình huống thông thường mà nói, nó tóm được một con mồi liền bắt buộc phải biến mất, để cho thiện niệm tiếp quản thế giới nơi này. Bản thân con nhện không muốn khi chưa tìm được mục tiêu chính của nó thì đã bị bắt rời đi.

    Nó không thèm giết chúng ta vì nó muốn ở lại làng thêm một khoảng thời gian nữa. Chỉ là sau đó cái bóng gõ chiêng đi ra hấp dẫn nó, khiến nó không khống chế được lao ra tóm cái bóng quỷ kia. Con nhện khi đó đành chấp nhận thu tế phẩm rồi rời đi.

    Mà bây giờ, nó coi như giết người ăn quỷ xong rồi cũng không dễ dàng biến mất, con nhện liền không chút kiêng kỵ tra tấn đùa bỡn con mồi, dẫn dụ ác quỷ trong quan tài màu máu.

    Sau đó, thiết lập cạm bẫy không thành công, nó ăn luôn mồi câu rồi cũng không dừng lại, trực tiếp đi hướng sâu vào trong rừng trúc.”

    Dương Húc Minh tiếp tục nói:

    - "Nếu con nhện quái này chỉ muốn ăn bọn quỷ hoặc là giết chóc cho vui, thì trong thôn có một đống lớn quỷ chết cháy cho nó tha hồ chém giết.

    Nhưng nó lại đi hướng thẳng vào trong rừng trúc… Hoặc là những bóng đen trong rừng trúc đối với nó tràn ngập lực hấp dẫn, hoặc là ánh mắt của nó đang tập trung vào cái miếu Phật sâu trong rừng.”

    Những lời suy đoán của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn.

    - "Phân tích rất hợp lý… Bất quá đây có thật là Tiểu Minh mà em vẫn biết không? - Cô nàng nháy mắt cười đểu - Anh không phải là bị ác quỷ phụ thân đấy chứ?”

    Dương Húc Minh cảm thấy cạn lời:

    - “Em nói móc anh đúng không? Em coi anh là cái gì? Là loại hữu dũng vô mưu, cơ to não như quả nho hay sao?”

    Ứng Tư Tuyết ngoác mồm ra cười:

    - “Được rồi! Nhưng dù cho biết con nhện quái vật kia muốn đi miếu Phật, chúng ta lại có thể làm được gì chứ?”

    Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, hắn quay lại nhìn quan tài màu trắng sau lưng, nói:

    - "Trong thôn này, có lẽ còn có một con quỷ có thể giao lưu nói chuyện…”

    Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cùng lúc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý đồ đối phương. Không hề chậm trễ giây phút nào, Dương Húc Minh cầm Sát phụ kiếm, trực tiếp lao ra khỏi căn phòng. Đi ngay sát sau hắn là Ứng Tư Tuyết.

    Lúc này trong thôn nhỏ tràn ngập bóng tối tĩnh mịch, lặng yên không một tiếng động. Những căn phòng hai bên đường đều mở rộng cửa, nhưng bên trong không hề có bất cứ động tĩnh gì.

    Những con quỷ chết cháy vẫn trốn trong bàn thờ vậy mà im thin thít, không hề có tiếng cười quỷ dị hay tiếng đi lại nói chuyện xôn xao như trước đó. Cũng không có con quỷ nào nảy sinh ý đồ tấn công Dương Húc Minh bọn hắn.

    Toàn bộ thôn nhỏ an tĩnh tựa như một nơi bỏ hoang lâu năm, không có thứ gì trong đó. Hai người Dương Húc Minh cũng lặng yên chạy xuyên qua con đường nhỏ trong thôn, rất nhanh đã đến trước cửa căn nhà đầu tiên.

    Dương Húc Minh trực tiếp xông tới, tung chân đạp văng cánh cửa, há lớn miệng kêu gọi:

    - "Bác già! Khẩn cấp! Mau ra đây! Con quái vật kia định đi vào miếu Phật!”

    Dương Húc Minh đứng ngay cửa la lớn, nhưng trong phòng tối om vẫn im lìm như cũ, không có bất kỳ âm thanh nào trả lời hắn. Mọi thứ bên trong căn nhà vẫn duy trì bộ dáng y hệt như lúc bọn hắn rời đi.

    Ông lão xuất hiện khi trước cũng không thấy tăm tích ở đâu. Nhưng Dương Húc Minh cũng không thật sự trông cậy vào tiếng kêu gọi của mình có thể lôi được đối phương ra mặt. Hắn trực tiếp đi sâu vào trong phòng, đến bên cạnh cái quan tài màu trắng.

    - “Ông bác! Mau ra đây!”

    Dương Húc Minh gõ mạnh vào nắp quan tài.

    - “Bác mà không ra, con quái vật kia đi vào trong miếu Phật bây giờ!”

    Dương Húc Minh lớn tiếng cảnh cáo. Nhưng trong quan tài vẫn im thin thít, không có bất kỳ cái gì đáp lại. Thế là Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, giơ lên thanh đại kiếm trong tay, gằn giọng:

    - "Ông bác, bác có ở nhà không? Nếu bác không ở đây thì cháu phá nhà bác đó nha!”

    Trong quan tài vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

    Dương Húc Minh thở dài, nói:

    - "Ông bác, đây là bác bức cháu nhé!”

    Nói xong, Dương Húc Minh vuốt tay trái lên lưỡi kiếm từ chuôi đến tận đầu mũi, ngọn lửa trắng bạc bùng lên, Sát phụ kiếm thiêu đốt trong lửa quỷ nhìn thật là hung mãnh dữ tợn.

    Vung mạnh thanh kiếm lửa bạc, Dương Húc Minh chém thẳng vào quan tài màu trắng trước mặt…

    …Ầm…

    Một tiếng nổ lớn vang lên, thanh kiếm vốn đã rất nặng nề, lại phụ gia thêm ngọn lửa quỷ khiến nó trở nên vô cùng trầm trọng. Nhát chém của Dương Húc Minh phản chấn khiến hai tay hắn run rẩy. Cái quan tài cũng rung lên bần bật giống như bị cự chùy đập trúng.

    Dương Húc Minh lần nữa hét lớn:

    - "Ông bác! Mau tỉnh lại! Lửa quỷ đốt cháy mông rồi!” - Hắn đã triệt để mất kiên nhẫn - “Ông bác đã không có ở nhà, vậy cháu liền giúp bác dọn nhà một chút!”

    Dương Húc Minh vừa nói vừa buông Sát phụ kiếm xuống, sau đó hai tay đặt lên thành quan tài, ra sức đẩy.

    …Rầm…

    Cỗ quan tài màu trắng trực tiếp bị Dương Húc Minh xô đổ. Trong quan tài vang lên một chuỗi âm thanh trầm đục, tựa hồ đồ vật bên trong đang bị lăn lộn va đập vào thành quan tài.

    Trong phòng yên tĩnh mấy giây. Sau đó, nắp quan tài màu trắng rốt cục bị đẩy ra, một bàn tay khô gầy chậm rãi vịn vào mép quan tài.

    - “Mấy người từ bên ngoài tới tụi bây đều không lễ phép như vậy sao?”

    Một lão già gầy gò khắc khổ, vừa lầu bầu vừa ho khan, chậm rãi bò từ trong quan tài ra. So với lần đầu gặp mặt, lúc này ông lão phát sinh biến hóa rất lớn. Bất luận nhìn thế nào thì hình ảnh của lão hiện tại càng giống một con quỷ chứ không giống người sống như lúc trước.

    Lão lồm cồm đứng dậy, nói:

    - "Đã biết ta là quỷ còn dám tới phá quan tài của ta… Tiểu tử này, lá gan của cậu cũng lớn đó.”

    Thanh âm của lão già cũng biến đổi, trở nên rin rít khàn đục khiến người ta ghê rợn sợ hãi. Dương Húc Minh tỉnh bơ không hề e ngại, hắn lạnh lùng nói:

    - “Con nhện quỷ từ ngoài thôn nó đang muốn đi vào Phật đường kìa! Lão già, bác định mặc kệ nó thật hả? Nếu như để nó tiến vào miếu Phật, hậu quả như thế nào chẳng lẽ lão không biết sao?”

    - “Biết, nó sẽ đoạt được thi thể trong miếu, chính thức được giải thoát khỏi gông cùm của thế giới này, tự do tàn sát…”

    Cùng với câu nói này của ông lão, nhiệt độ trong không khí trở nên lạnh lẽo băng giá rất nhiều…
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 240: Nhất kiến tất sát

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thái độ của lão già rất cộc cằn cáu gắt, Dương Húc Minh vội vàng xin lỗi.

    - "Ông bác à, đừng giận, là cháu sai. Cháu cũng là bất đắc dĩ mới phá quan tài của bác. Con quái vật kia đang nhanh chóng xông vào rừng trúc. Cháu sợ nó tiến vào miếu Phật xong sẽ mang đến kết quả khủng bố nào đó.”

    Lão nhân lạnh lùng nhìn hắn, nói:

    - "Không có gì kinh khủng, đơn giản chỉ là thế giới hư ảo này dung nhập vào hiện thực. Tất cả chúng ta đều trở lại hang Dã Cô chân chính mà thôi.

    Đến lúc đó các người nhanh chân chạy trốn, chạy thật nhanh vào thì vẫn có thể giữ được mạng nhỏ.”

    Giọng của ông lão đều đều bình thản như kể một câu chuyện thông thường, nhưng nội dung bên trong thì khiến Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hiểu được vấn đề đã rất nghiêm trọng.

    - "Nguyên bản cái thế giới hư ảo này tồn tại là có mục đích như vậy, chính là để giam giữ con quái vật kia sao? - Ứng Tư Tuyết lo lắng nói - “Cái thế giới hư giả này là do thiện niệm của tăng nhân đã tọa hóa kia sáng tạo ra hay sao?”

    Ông lão nhìn Ứng Tư Tuyết một chút:

    - "Các người biết cũng nhiều đấy nhỉ! Nhưng tiếc rằng biết có nhiều hơn nữa cũng vô ích mà thôi.

    Quái vật kia một khi giải thoát ra, nó được tự do thì trên đời này không có người nào có thể kiềm chế nổi nữa.”

    Ông lão cười nhạt, nói tiếp:

    - "Nhờ phúc của các người, các người lần này đã triệt để giải thoát cho nó. Hiện tại trong thôn này, không còn ai có thể ngăn cản con quái vật kia đoạt được thi thể, phá hủy tất cả nơi này.

    Bất quá hai người có thể trốn ở trong quan tài màu trắng, đợi đến khi toàn bộ bị hủy diệt, sau đó có lẽ các người còn sống sót.”

    Dương Húc Minh cất tiếng hỏi:

    - "Quái vật kia thật sự đáng sợ như vậy ? Hoàn toàn không có biện pháp nào nói chuyện với nó?”

    Ông lão vẫn thản nhiên nói:

    - "Lệ quỷ càng cường đại thì càng khó câu thông. Đó, cậu nhìn ta đây, suy nghĩ giao lưu rõ ràng rành mạch, hẳn là biết ta rất là yếu. Ta không đối phó được với con nhện kia. Mà ta thấy trên thế gian cũng khó có ai đối phó được với nó.”

    Ông ta nhìn nhìn thanh kiếm trong tay Dương Húc Minh.

    - “Cậu đừng hi vọng giết chết nó với thanh kiếm này. Tất cả mọi người khi nhìn thấy con quái vật kia, trong nháy mắt liền ngủm ngay và luôn… Đương nhiên, quỷ cũng giống như vậy. Không có bất kỳ Lệ quỷ nào có thể đối phó được con quái vật kia. Bởi vì năng lực của nó quá đặc thù."

    Câu nói này khiến Dương Húc Minh rất kích động.

    - "Năng lực đặc thù của nó là gì?"

    Nếu như có thể biết năng lực của quái vật, liền có thể tính toán làm ra cạm bẫy để tiêu diệt nó, hoặc ít ra cũng tránh bị sa lầy vào năng lực của nó mà chết oan chết uổng.

    Nhưng ông lão bình thản tạt cho hắn một gáo nước lạnh:

    - "Nhất kiến tất sát - Gặp phát chết luôn. Đó chính là năng lực của con quái vật kia.

    Bất luận người nào hay quỷ nào, chỉ cần chạm mặt nó một giây là chết luôn không cần nghi ngờ, không cần trăn trối, không có cách nào sống sót.

    Dù là Lệ quỷ cường đại như thế nào, hoặc là có năng lực đặc thù như thế nọ… Một khi chạm mặt với con nhện là chết ngay và luôn, khỏi cần thở thêm tốn oxy.

    Không có bất kỳ biện pháp nào có thể tránh khỏi, đó là năng lực tuyệt đối Nhất kiến tất sát.”

    Lão già liếc xéo Dương Húc Minh:

    - "Cho nên cậu cũng đừng vọng tưởng đi ngăn cản nó. Ta biết trên thân cậu có ẩn tàng con lệ quỷ kinh khủng nào đó. Mặc dù nó ẩn núp cũng khá kĩ, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được một chút khí tức. Đó cũng là một Lệ quỷ rất mạnh.

    Nhưng dù cho Lệ quỷ trong tay cậu có lực lượng mạnh hơn nữa, nếu cậu phóng xuất nó ra thì cũng như bánh bao ném chó mà thôi. Nó vừa ra là chết không nghi ngờ.

    Đây chính là ác niệm hóa thân cường đại nhất, cũng là điểm đáng sợ nhất của con quái vật. Năng lực đặc thù hoàn toàn không giảng đạo lý. Không nói nhiều, chỉ cần nó muốn thì gặp địch nhân là miểu sát.”

    Lời nói của lão quỷ khiến Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết mặt méo xẹo.

    Gặp phát chết luôn… Năng lực bá đạo như vậy cũng được phép tồn tại hả? Mẹ nó… Khác nào chơi game gặp thằng bật hack.

    - "Thế nhưng chúng cháu vừa rồi tận mắt thấy, con nhện quái vật kia không dám tùy tiện đi vào trong linh đường. Nó bá đạo như vậy mà cũng e ngại con quỷ trong linh đường kia.” - Ứng Tư Tuyết thắc mắc.

    Ông lão mặt không biểu tình, đáp:

    - "Quỷ trong quan tài máu cũng có năng lực đặc thù của nó. Trong phạm vi quan tài đỏ, năng lực của Lệ quỷ khác bị áp chế và tước đoạt. Con nhện ác niệm nếu tiến vào linh đường, khả năng tất sát của nó mất đi ngay lập tức, cho nên nó mới không dám vào.

    Nhưng tên quỷ trong quan tài máu cũng không dám thò ra, một khi nó bước ra chính là làm mồi cho con nhện ngay lập tức.

    Đương nhiên, năng lực của ta cũng cùng loại. Ta có thể trốn ở trong quan tài trắng, lúc ấy không thứ gì có thể tổn thương được ta.

    Bất quá bản thân ta cùng tên quỷ trong quan tài đỏ đều phụ thuộc vào cái làng này, nếu như làng hủy diệt, năng lực của chúng ta cũng sẽ biến mất.

    Nói cách khác, quan tài trắng của ta chỉ có thể bảo hộ hai cô cậu đến khi làng biến mất, một khắc khi mà tất cả quỷ trở lại hang Dã Cô.

    Đến lúc đó, trước khi ác niệm quái vật bắt đầu đại khai sát giới, hai người nhớ chạy thật nhanh. Chạy nhanh lên có lẽ sẽ không phải chết.”

    Những lời giảng giải của ông lão khiến hai người Dương Húc Minh càng thêm tuyệt vọng. Hắn chán nản nói:

    - "Quái vật khủng bố như vậy nếu chạy rông ở bên ngoài, đi khắp nơi giết người, vậy chẳng phải là thây phơi đầy đường?”

    Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười băng lãnh quái dị:

    - "Cậu còn có lòng từ bi? Đến loại thời điểm này còn có tâm tư quan tâm sống chết của người khác. Tốt nhất là cậu nên tính toán lát nữa mình chạy trốn thế nào mới giữ được mạng đi.”

    Ứng Tư Tuyết đột nhiên cất tiếng:

    - "Cháu nghĩ đến một biện pháp đối phó con quái vật kia! Con nhện quái vật kia định xông vào miếu Phật chiếm đoạt cái xác khô để phá vỡ trói buộc thế giới này. Vậy chúng ta chỉ cần nhanh chân cướp cái xác ngay trước mặt nó, sau đó đưa đến linh đường.

    Như vậy có thể dẫn dụ nó tiến vào linh đường. Trong phạm vi quan tài máu, năng lực của nó sẽ mất đi hiệu lực, vậy là có cơ hội cho chúng ta đánh giết nó.”

    Nghe lời của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh liền vội vàng gật đầu:

    - "Không sai, không sai, đây là ý kiến rất hay. Con nhện quái vật kia chắc chắn sẽ nhảy xuống hố bẫy này!”

    Ông lão lạnh lùng nhìn hai người bọn hắn, cười khẩy nói:

    - "Tên quỷ bên trong quan tài máu cũng không phải thứ tốt lành gì… Đám quỷ chết cháy trong thôn này đều là do nó tạo ra. Chính nó năm đó đã giết sạch bọn quỷ thiêu, tên này so với thể loại vô hại phế vật ta đây hoàn toàn khác biệt.

    Nó là một con quỷ tàn nhẫn ngang ngược và khát máu. Hiện tại trong tình huống này, các người tiến vào linh đường, sợ là chưa kịp chờ đến khi con nhện đến thì đã bị tên kia giết cmnr.

    Chưa kể dù có đuổi kịp đến miếu Phật, cướp đoạt xác khô xong thì đoán chừng cũng không kịp chạy về đến linh đường, giữa đường đã bị con nhện ăn thịt mất rồi.

    Kế hoạch này là bất khả thi!”

    Ứng Tư Tuyết vẫn bình tĩnh bất chấp gáo nước lạnh mà ông lão vừa tạt cho hai đứa. Cô gái nói:

    - "Nhưng cháu có biện pháp để chúng ta có thể lấy được xác khô, sau đó lập tức quay trở về trong làng.”

    Lão nhân lạnh lùng nhìn Ứng Tư Tuyết, chờ đợi cô nói tiếp.

    - "Rất hiển nhiên, cái bóng của bà lão có năng lực kéo người vào trong quan tài màu đen trong làng. Chỉ cần đoạt được Nhục thân Phật, trong nháy mắt để bà lão kéo anh Minh đây vào trong thế giới hắc ám, sau đó chúng ta gọi anh ấy tỉnh lại.

    Tiểu Minh liền sẽ xuất hiện trong một quan tài đen nào đó giữa làng.” - Ứng Tư Tuyết liếc nhìn ông lão - “Để hoàn thành kế hoạch này, chỉ cần bà lão trốn trong cái bóng của Tiểu Minh chịu phối hợp chúng ta là được.

    Ứng Tư Tuyết nhìn xem lão nhân, nói, "Phải hoàn thành kế hoạch này, chỉ cần kia lập trốn ở cái bóng bên trong lão nhân chịu phối hợp với chúng ta là được.

    Mà bà lão kia cùng với ông bác đây hai quan tài đặt song song cùng nhau trong một căn phòng, hai người hẳn là có mối quan hệ thân thiết đúng không?”

    Nghe Ứng Tư Tuyết hỏi, ông lão mặt lạnh lùng, trầm mặc hồi lâu.

    - "Năng lực của bà ấy, hoàn toàn chính xác là có thể đem mục tiêu cấp tốc chuyển dời đến một quan tài đen trong làng.

    Nhưng rất đáng tiếc là bà ấy không cách nào giao lưu, không cách nào câu thông. Mà bà ấy cũng khá là nguy hiểm.

    Kế hoạch này của cô, điều kiện tiên quyết là phải có sự phối hợp của bà ấy, nhưng đáng tiếc, điểm ấy tuyệt đối không cách nào làm được. Cho nên kế hoạch của cô coi như không cách nào hoàn thành."

    Ngữ khí của ông lão đột nhiên trở nên lạnh lùng, đạm mạc rất nhiều. Tựa hồ cái chết của bà vợ cũng không phải là ký ức vui vẻ gì. Mặc dù ông lão đồng dạng cũng chết rồi.

    Ứng Tư Tuyết vẫn không chịu từ bỏ, cô tiếp tục thuyết phục ông lão:

    - Trước đó, bà ấy đã có lần tập kích Dương Húc Minh! Rất hiển nhiên, chỉ cần thỏa mãn điều kiện tập kích của bà lão, dù cho bà ấy không phối hợp với chúng ta, không cách nào giao lưu, cũng sẽ ngoan ngoãn dựa theo kế hoạch dự tính của chúng ta đi!"
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 241: Thời gian quay chậm

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    .

    Dương Húc Minh tròn mắt kinh ngạc nhìn Ứng Tư Tuyết bên cạnh.

    Cô nàng đại tiểu thư mê chơi game này cũng thật ranh ma khôn khéo.

    Mặc dù ngay từ đầu còn bị một cái xác chết mặt cười và lệ quỷ mèo đen dọa cho mất hồn mất vía, nhưng một khi Ứng Tư Tuyết đã thích ứng thế giới ma quỷ, hiểu rõ logic hành động của Lệ quỷ, cô nàng đã rất nhanh chóng quen thuộc và đưa ra những suy luận phán đoán cực kỳ thông minh.

    Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy thật may mắn là Ứng Tư Tuyết không nghe lời hắn đi về nhà, mà quyết tâm ở lại hóng hớt. Cô nàng nhất định lưu lại không chịu đi về, tuy rằng có chút tùy hứng làm loạn, nhưng bây giờ lại phát huy tác dụng rất lớn.

    Ai nói thiếu nữ xinh đẹp đều là bình hoa làm cảnh đâu?

    Dương Húc Minh đi vào phó bản này, nếu như không có Ứng Tư Tuyết bên cạnh, không chừng giờ này hắn đã xanh cỏ rồi.

    Với tính cách thất phu lỗ mãng của hắn, lỡ như gặp phải hóa thân ác niệm quái vật nhện kia, coi như hắn có thể triệu hóa Lý Tử đi ra, trong điều kiện không hiểu rõ tình huống năng lực nhất kiến tất sát của nó, Lý Tử có đến cũng chính là đưa đồ ăn.

    Đương nhiên, với năng lực khủng bố của ác niệm nhện quái này, thật sự chạm trán, có lẽ Dương Húc Minh còn chẳng có cơ hội gọi Lý Tử, miểu sát ngay tại chỗ mất rồi.

    Dương Húc Minh nhìn về phía ông lão, hỏi:

    - "Ông bác à, bác có biện pháp nào để lão bà của bác động thủ tập kích cháu không?"

    Rõ ràng hiện tại, bà lão quỷ trốn trong cái bóng của Dương Húc Minh đã trở thành mấu chốt của kế hoạch này. Hai người bọn hắn chăm chú nhìn ông lão, chờ đợi câu trả lời.

    Trầm mặc mấy giây, lão ngập ngừng cất tiếng:

    - "Có biện pháp, nhưng là rất nguy hiểm.

    Một khi bị bà ấy kéo vào trong thế giới hắc ám, cậu có thể trở thành kẻ chết thay, vĩnh viễn lưu lại trong cái bóng của chính mình.

    Cậu có thể từ thế giới đó đào thoát ra một lần, không có nghĩa là cậu có thể trốn thoát thêm lần nữa.”

    Ứng Tư Tuyết lại mở miệng nói:

    - "Chúng ta đang chiến đấu phải chấp nhận hiểm nguy chứ. Đó cũng không phải chỉ vì hai người sống chúng cháu, mà còn liên quan đến tất cả thôn làng này và những lệ quỷ trong đây.

    Bác đã nói rằng, một khi ác niệm nhện đạt được thi thể, cái thôn này sẽ biến mất, tất cả mọi người sẽ trở lại trong hang Dã Cô.

    Đến lúc đó, đối mặt con nhện ác niệm kia, không còn quan tài bảo hộ, bác có nắm chắc chạy thoát khỏi miệng nó không?

    Tất cả mọi người trong thôn này sẽ bị nó xé xác ăn thịt lần lượt.”

    Ứng Tư Tuyết gay gắt nói xong, ông lão cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó lão cất lời:

    - "Thiện ác luân hồi cuối cùng cũng có ngày phải trả giá. Trong thôn này, tất cả đều nên bị ác niệm xé nát.

    Ta cũng không e ngại tử vong, bởi vì ta đã sớm chết, cũng sớm đáng chết.

    Bất quá hai người cô cậu muốn chơi liều đi con đường với tỉ lệ sống sót thấp hơn này, muốn đối đầu với con quái vật kia, vậy ta cũng không ngăn cản các ngươi."

    Ông lão quay đầu nhìn về phía cuối thôn, gật đầu nói:

    - “Đi theo ta. Chúng ta đến linh đường, mở quan tài máu kia ra.”

    Nói xong, lão liền đẩy mở cửa, đi nhanh ra ngoài.

    Phía sau, Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh liếc nhau một cái. Cô gái thở dài:

    - "Em lo lắng rằng nãy giờ chúng ta trì hoãn ở đây lâu như vậy, con nhện ác niệm kia có khi đã xông tới miếu Phật, lấy được Nhục thân Phật từ đời nào rồi cũng nên.”

    Dương Húc Minh cười, vỗ vỗ vai cô, nhăn nhở nói:

    - “Không sao đâu, khi nhân vật chính đang bàn bạc kế hoạch, giải thích nội dung thì thời gian sẽ tự động tua chậm lại. Em chơi game nhiều không biết sao?

    Ứng Tư Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái:

    - "Anh mà cũng bàn về game với em á? Đây là đời thật đấy không phải trong game đâu. Chết là hết chứ không được hồi máu sống lại nha, ở đó mà giỡn.”

    Hai người không nói nữa, vội vàng đuổi theo ông lão, đi theo đến tận cuối thôn. Trên đường, Dương Húc Minh lại hỏi.

    - “Ông bác, tên quỷ trong quan tài máu kia, năng lực của nó là gì? Không lẽ chỉ có mỗi khả năng vô hiệu sức mạnh của các Lệ quỷ khác tiến vào phạm vi linh đường của nó sao?

    Trừ cái này, nó còn có năng lực gì khác không?

    Bác có bảo nó vốn hung tàn khát máu, nếu như chúng ta đi vào đàm phán thất bại, nó điên lên đánh chúng ta thì xử lý làm sao?”

    Ông lão vẫn bước đều không hề quay đầu lại, chỉ trả lời tỉnh queo:

    - "Yên tâm, không thất bại được."

    Dương Húc Minh há mồm ra ngạc nhiên:

    - “Chắc chắn vậy luôn hả?”

    Ông lão liếc Dương Húc Minh một chút, nói

    - “Tiểu tử, thời điểm lúc trước cậu tiến vào cái linh đường kia… Cậu có biết vì sao tên quỷ trong đó không công kích cậu hay không?”

    - "Bởi vì cháu dáng dấp đẹp trai, lại còn chạy nhanh?" - Dương Húc Minh cười nham nhở.

    Ông lão híp mắt im lặng hai giây, sau đó lên tiếng:

    - "Bởi vì nó không nắm chắc có thể giết chết cậu! Thanh kiếm trong tay cậu, đối với nó mà nói rất nguy hiểm.”

    Dương Húc Minh gật gù tỏ vẻ đã hiểu:

    - "Vậy có thể nói, tiến vào linh đường rồi, tất cả mọi người đều không có năng lực đặc thù, chỉ có thể dựa vào nắm đấm vật lộn?”

    Ông lão lặng lẽ gật đầu, tiếp tục rảo bước nhanh đến căn nhà cuối thôn.

    Ở giữa linh đường đốt rất nhiều ngọn nến, soi rõ một quan tài nhuộm đầy máu đỏ lòm. Cái quan tài này hoàn toàn khác với tình trạng trước đó hai người Dương Húc Minh đã nhìn thấy. Màu đỏ trên quan tài không phải là sơn nữa, mà đều là máu tươi.

    Mặt ngoài quan tài dính một tầng máu tươi đông đặc, nhìn vô cùng quỷ dị. Máu đỏ lòm chảy thành dòng trên quan tài rồi nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà. Một mùi tanh tưởi nồng đậm lan tỏa ra khắp căn phòng.

    Tấm ảnh chân dung đen trắng bày trên quan tài đang lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người bên ngoài. Gió lạnh hun hút không biết từ đâu thổi đến, lắc lư lá cờ Chiêu hồn, tạo thành những âm thanh âm trầm rợn người.

    Ông lão bình thản bước một bước về phía trước, đi vào trong linh đường. Lão nhìn quan tài máu trước mặt, nói:

    - "Anh Hai, tất cả nên kết thúc. Nghiệp chướng anh tạo ra cũng nên kết thúc rồi. Anh thật sự đứng nhìn ác niệm của anh Ba ra ngoài lạm sát người vô tội hay sao?”

    Nghe được đoạn đối thoại này, Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh ở sau đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu ý của đối phương.

    Đây thật đúng là ba anh em?

    Mà sau khi ông lão nói xong, trong linh đường trở nên yên tĩnh trầm mặc.

    Sau đó, một trận gió lạnh ngắt bỗng nhiên thốc vào trong linh đường, khiến những ngọn nến tang màu trắng lung lay chập chờn như muốn tắt.

    Quan tài máu rốt cục có phản ứng.

    …Kịch…

    Một tiếng động trầm đục vang lên, nắp quan tài nguyên bản đang kín kẽ đột nhiên vô thanh vô tức dựng lên, mở ra một cái miệng đen ngòm.

    Một đôi tay tái nhợt băng lãnh chậm rãi vịn lên mép quan tài. Trên mười ngón tay là những cái móng đen nhánh, sắc nhọn, mang vẻ kinh dị vô cùng.

    Thứ ở trong quan tài từ từ ngồi dậy, xuất hiện trong tầm mắt của hai người Dương Húc Minh.

    Đó là một cái thi thể với làn da tái nhợt quỷ dị, biểu lộ đờ đẫn, trên đầu nó vẫn còn để tóc ngắn, cổ đeo một chuỗi tràng hạt thô to. Vẻ mặt nó giống hệt với bức chân dung trước đó, chỉ là tình trạng hiện tại thì nhìn kinh dị và đáng sợ hơn nhiều.

    Đây là một hình ảnh đủ để đem người trưởng thành dọa đến sợ vãi linh hồn, chính là một tử thi đầy huyết tinh tà khí. Chắc chắn nó đã có một tử trạng cực kỳ thê thảm…
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Quyển 2: Bóng tối trong thành phố!
    Chương 242: Muốn chết à

    Nhóm dịch: Vô Sĩ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Con ngươi độc nhất của thi thể trong quan tài ảm đạm không có chút ánh sáng. Làn da nó tái nhợt không phải thứ người sống nên có. Thứ làm người ta ghê sợ nhất là vết thương trên mặt và trên ngực nó.

    Bảy vết đạn uy lực lớn xé rách thân thể nó tạo thành bảy cái lỗ đen sì. Một mắt của nó bị bắn nát hoàn toàn. Con mắt trước kia được thay bằng cái lỗ đen đang nhỏ máu xuống không ngừng.

    Cằm của nó cũng bị đạn bắn xuyên qua, giờ đây chỉ còn mảnh da thịt treo lủng lẳng trên khuôn mặt lộ ra hàm răng trắng ởn cùng cái lưỡi thè lè.

    Ngực của nó bị đạn bắn thủng lộ ra cả xương sườn xương ức, vết thương kinh dị không kém cạnh trên mặt một chút nào.

    Thi thể toàn thân là máu này giữ nguyên trạng thái khi chết, cực kỳ đáng sợ. Nó ngồi trong quan tài, con mắt duy nhất của nó chăm chú nhìn người sống bên ngoài linh đường.

    Sau đó, cái cằm của thi thể động đậy, phát ra âm thanh khàn khàn hỏi ông lão đứng trước cửa:

    - “Mày muốn làm gì?”

    Khi cái xác mở miệng nói chuyện, cái cằm treo lủng lẳng trên mặt nó rung rung không ngừng, lúc nào cũng có thể rụng xuống.

    Ông lão lạnh lùng nhìn thi thể kinh tởm trước mặt, nói:

    - “Ngăn cản ác niệm của anh Ba, triệt để mai táng tội ác của cái làng này.”

    Ông lão vừa nói xong câu này, thi thể trong quan tài bỗng nhiên động đậy.

    Nó phát ra tiếng cười mỉa mai.

    - “Ngăn cản ư? Mai táng ư? Há há há há há!”

    Con mắt đục ngầu của thi thể lạnh lùng nhìn ông lão.

    - “Chú út à, mày lại lòng dạ đàn bà rồi. Mày làm sao ngăn cản được nó? Ngoan ngoãn nằm trong quan tài của mình chờ chết là được.

    Con quái vật kia lấy được thân xác của nó, chúng ta phải chết. Con quái vật kia chết rồi, chúng ta cũng phải chết.”

    Ngay lúc này, phương hướng rừng trúc bỗng nhiên vang lên một tiếng rít quỷ dị.

    Tiếng rít giống như côn trùng kêu vang, lại giống như thú rống, cảm giác quái dị làm cho người ta kinh hãi.

    Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đều nhìn về phía rừng trúc. Ứng Tư Tuyết có chút lo lắng nói:

    - “Không kịp rồi anh ơi!”

    Con quỷ trong quan tài máu bỗng nhiên nhìn về phía cô bé trước mắt.

    Con mắt của nó lay động một chút.

    - “Cô bé này… Rất xinh đẹp.”

    Da thịt trên mặt thi thể lay động:

    - “Tao đổi ý rồi, tao có thể giúp bọn mày, nhưng với điều kiện cô gái này phải chết!”

    Trên khuôn mặt kinh dị của thi thể lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.

    - “Cô ta do con gái tao mang vào đây, con gái tao cũng chết rồi. Cô ta sao có thể sống một mình? Giết cô ta! Tao sẽ giúp chúng mày!”

    Phương hướng rừng trúc lại truyền đến tiếng rống của quái vật. Con quỷ trong quan tài máu nhìn phía phát ra tiếng kêu rồi cười gằn một tiếng:

    - “Chúng mày phải nhanh lên, muộn một chút là con quái vật chạy đến miếu Phật mất rồi đấy.”

    Ông lão nhìn hai người phía sau, không nói gì. Ứng Tư Tuyết sắc mặt hơi tái nhợt. Cô có vẻ sợ hãi.

    Nhưng Dương Húc Minh bên cạnh cô lại đột nhiên mở miệng:

    - “Ông bác, nếu cháu chém chết luôn cái thằng này, quan tài máu vẫn còn tác dụng chứ?”

    Ông lão nhìn Dương Húc Minh một chút, gật đầu:

    - “Vẫn còn.”

    Dương Húc Minh cầm thanh đại kiếm xông vào linh đường.

    - “Xàm nhiều vô ích làm gì.”

    Dương Húc Minh lạnh lùng:

    - “Chém chết mịa nó! Vẫn kịp thời gian!”

    Trong gió lạnh, thân hình cao lớn của Dương Húc Minh giống như cái cột đình chặn cửa linh đường.

    Trong tay hắn cầm thanh kiếm to lớn, nặng nề mà hung tợn. Đầu lâu Sơn dương ở chuôi kiếm như đang há miệng gào rống.

    Hắn đi thẳng vào trong linh đường, sau đó dùng sức đập mạnh xuống di ảnh trước quan tài máu.

    Bang!

    Sau một tiếng vang lớn, di ảnh cùng đồ cúng trên bàn thờ bị Dương Húc Minh chém nát tanh bành, gỗ vụn bay lả tả. Ác quỷ trong quan tài đơ mất vài giấy, sau đó nó giận dữ hét lên.

    - “Muốn giết tao? Thằng khốn nạn, mày chê sống chưa đủ lâu à?”

    Những dòng máu đặc dính bên ngoài quan tài bắt đầu nhúc nhích giống như có sinh mệnh, chúng muốn rời khỏi quan tài.

    Đồng thời trong linh đường dâng lên một làn sương mù màu đỏ.

    Một mùi tanh tưởi bốc lên vô cùng gay mũi.

    Nhưng Dương Húc Minh cũng không dừng lại.

    Sau khi chém nát bàn thờ, hắn bước đến chỗ quan tài.

    Thân kiếm to bản bị hắn toàn lực chém đến, đánh thẳng tới con ác quỷ. Ầm ầm! Lại là tiếng nổ, kiếm trong tay Dương Húc Minh kiếm rơi vào trên quan tài, phát ra tiếng vang chói tai.

    Con quỷ hoảng hốt nhảy ra khỏi quan tài máu, gầm thét phẫn nộ nhìn Dương Húc Minh.

    - “Mày chán sống thật rồi. Đã như thế, tao tiễn mày lên đường!”

    Theo tiếng ác quỷ gầm thét, máu trên quan tài bắt đầu sôi trào. Những giọt máu nhỏ xuống sàn nhà điên cuồng ngọ nguậy bao vây Dương Húc Minh. Nhưng Dương Húc Minh nhảy lên khỏi mắt đất, hắn bỏ qua vũng máu bổ thẳng về phía ác quỷ.

    Đánh lộn? Dương Húc Minh hắn chẳng sợ bố con thằng nào nhá!

    Thanh kiếm nặng nề chém thẳng vào vai con quỷ.

    Ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

    - “A a a a a a! Thằng chó chết. Ông mày cho mày chết không có chỗ chôn!”

    Ác quỷ kêu thảm lùi lại, tay của nó bèn cho xuống bên hông. Lúc này Dương Húc Minh mới chú ý tới trên lưng ác quỷ đeo một khẩu súng! Con quỷ này có súng? Dương Húc Minh nhìn không chớp mắt lao tới một lần nữa thu hẹp khoảng cách với con quỷ.

    Thời điểm này con ác quỷ đã rút ra khẩu súng lục bên hông rồi.

    Dương Húc Minh còn cách nó đến hai mét!

    Tựa lưng vào vách tường linh đường, nó cười điên cuồng nhìn Dương Húc Minh trước mắt.

    - “Chết bà mày đi nè!”

    Ác quỷ giơ súng lên nhắm thẳng lồng ngực Dương Húc Minh bóp cò.

    - “Tiểu Tư!”

    Đoàng!

    Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, một đôi tay quỷ tái nhợt chui ra che chắn trước người Dương Húc Minh.

    Viên đạn xé rách một bàn tay Tiểu Tư, trên đó còn lưu lại một lỗ máu.

    Nhưng Dương Húc Minh cũng đã tiếp cận đối phương, hai tay vung thanh kiếm nặng nề chém về phía ác quỷ đang kinh sợ.

    - “Á á á á á”

    Ác quỷ kêu lên thảm thiết. Thấy nó định bắn phát thứ hai, Dương Húc Minh đá một phát bay khẩu súng ngắn ra xa rồi nện kiếm lên đầu ác quỷ. Con quỷ bị hắn đập ngã lăn trên mặt đất.

    Nhưng vẫn chưa đến lúc kết thúc.

    Dương Húc Minh cúi xuống, tay trái nắm tóc ác quỷ lôi ra khỏi linh đường.

    - “Hai người tránh ra!”

    Dương Húc Minh hét lớn.

    Ngoài linh đường, Ứng Tư Tuyết cùng ông lão đồng thời tránh sang hai bên. Dương Húc Minh tóm lấy ác quỷ, lạnh lùng kéo con quỷ đang van xin giãy dụa ra khỏi linh đường. Sau lưng hắn là một vết máu kéo lê thật dài.

    Đứng ở cổng linh đường, hắn lạnh lùng nhìn ác quỷ đang hoảng sợ dưới chân hô lên một cái tên:

    - “Tiểu Tư…”

    Một đôi tay quỷ tái nhợt xuất hiện tóm lấy con ác quỷ này. Nó gầm rú một cách tuyệt vọng.

    - “Đừng mà…Không ông ôngggg”

    Chỉ một giây sau nó đã bị Tiểu Tư kéo vào trong quyển nhật ký.

    Con quỷ đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

    Trong linh đường, chỉ còn lại một cái quan tài máu không có thi thể đang lẳng lặng nằm ở đó.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)