Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 16: Điều tra trong đêm

    Dịch: BsChien + VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Gió lạnh thét gào trên con đường tối đen hun hút. Song Dát trấn vài tiếng trước đèn đuốc còn sáng trưng, đến giờ đa số đã tắt ngúm.

    Hiện tại đã là nửa đêm về sáng. Thị trấn không có đèn đường, bóng đêm triệt để bao phủ toàn bộ nơi này.

    Dương Húc Minh bước ra khỏi cổng quán net, ánh đèn mờ nhạt trong quán đổ dài bóng của hắn lên con đường trước mặt. Gió lạnh thổi ùa đến, hắn vô thức khép chặt vạt áo lại.

    Khá là lạnh giá…

    Hiện tại rõ ràng là tháng bảy, giữa mùa hè, nhưng ở thành phố Lục Bàn Thủy này thời tiết lại lạnh lẽo đến khó tin. Ban ngày còn đỡ, về đêm trên đường gió lạnh heo hút khiến cho người nào ăn mặc mong manh sẽ dễ bị cảm lạnh như chơi.

    Giống như là Dương Húc Minh hiện giờ.

    - Biết vậy lúc sáng mặc thêm cái áo khoác…

    Dương Húc Minh lẩm bẩm trong miệng, một mình bước trên con đường tối đen như mực. Trong tay hắn cầm một cái đèn pin, cái đèn pin này hắn vừa mua xong tức thì, nó cũng là đạo cụ duy nhất mà Dương Húc Minh chuẩn bị cho chuyến thám hiểm lần này.

    Dù sao đi vào căn nhà kia cũng không được mang theo hung khí, cho nên ngoài cái đèn pin chiếu sáng thì hắn cũng không biết nên cầm theo vật gì.

    Sờ sờ vào cây nến đỏ trong túi, Dương Húc Minh cảm thấy trong lòng yên ổn đôi chút!

    Hắn tiếp tục bước tới phía trước.

    Song Dát trấn lúc nửa đêm hoàn toàn khác biệt với vẻ náo nhiệt ban ngày. Trên con đường chính đen như mực không hề thấy bất luận một bóng người nào, hai bên đường phố nhà cửa phòng ốc tất cả đều là một mảng đen kịt, cơ hồ không có đèn sáng.

    Cư dân trong thị trấn thời điểm này hầu hết là đang ngủ ngon giấc. Một số thanh niên hay thức đêm thì cũng tập trung ở hai quán Internet. Trên phố yên tĩnh gần như tuyệt đối, trừ tiếng bước chân của Dương Húc Minh ra thì âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng chó sủa nơi xa xa vọng lại.

    - Dân thị trấn này đi ngủ sớm thật…

    Dương Húc Minh một mình vừa đi trên đường vừa quan sát kiến trúc phòng ốc ven đường. Nhưng đa số chỉ có một mảng đen ngòm như mực, một thị trấn lớn như vậy mà sau nửa đêm chẳng còn lại bao nhiêu ánh đèn.

    Càng đi vào sâu trong lại càng hoang vu. Kiến trúc ven đường càng ngày càng ít. Dương Húc Minh cảm giác nhiệt độ trong không khí càng lúc càng thấp lạnh hơn.

    - Hừm hừm….. Tại sao mình cứ có cảm giác cái gì đó sai sai…

    Gió lạnh hun hút thổi đến, Dương Húc Minh rụt cổ lại, cảnh giác ngó nghiêng quan sát mọi thứ ven đường. Nhưng hắn chẳng nhìn được thấy gì ngoài một màu đen nhánh quạnh quẽ.

    Lẻ loi một mình bước trên con đường đen tối hắc ám vào lúc nửa đêm như này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút cảm giác bất an.

    Đến lúc hắn đi đến chỗ giao lộ nơi có trường tiểu học, cảm giác bất an này đã đạt tới đỉnh điểm.

    Ban ngày trường tiểu học nhìn đã u ám, về đêm nó lại càng thêm quỷ dị hơn. Từng dãy lớp học đen tối xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên bãi tập cũ nát, giống như xác chết một con quái vật khổng lồ. Từng gian từng gian phòng học, từng cái cửa sổ đen ngòm tựa như có vô số ánh mắt đang xoi mói nhìn hắn, khiến da đầu hắn chợt run lên.

    Con đường bên cạnh trường tiểu học lúc này cũng tối om không một ánh đèn, giống như một cái miệng khổng lồ đen ngòm đang há ra. Tất cả mang đến cho Dương Húc Minh một dự cảm kỳ quái: Một khi bước vào là sẽ không thể nào thoát ra được nữa!

    - Hừ hừ.. Có cần phải dọa người như vậy không?

    Trước cửa trường học vắng tanh không một bóng người, Dương Húc Minh bất an sờ sờ cây nến đỏ trong túi quần.

    Còn may, nến đỏ vẫn còn ở yên đó.

    Sau đó hắn lấy Sinh Tử Lục trong người ra, lật trang thứ 3, phía trên vẫn đầy chữ viết lít nha lít nhít như thúc dục hắn: Đi vào.

    "Tiếng khóc lúc nửa đêm:

    Nơi ngoại ô tiếp giáp khu vực nội thành, có một tòa nhà lầu cũ kỹ bỏ hoang.

    Mỗi đêm, có tiếng trẻ con khóc nỉ non vọng ra từ bên trong tòa nhà đó.

    Bên dưới mái ngói đỏ sậm loang lỗ ấy ngân lên câu chuyện bi thương từng xảy ra ba năm về trước.

    Chú em cần đi đến ngôi làng của những người mang họ kép thuộc tộc Di, tìm căn nhà lầu bỏ hoang có mái ngói đỏ sậm.

    Sau hai giờ đêm, một mình chú em tiến vào bên trong ngôi nhà để tìm rõ chân tướng bi thương ba năm trước đây.

    Chú chỉ có cơ hội đi vào trong một lần, phải biết nắm chắc nha cưng!”

    Ta thân ái nhắc nhở chú là đừng mang theo hung khí trên người, trước mặt bọn chúng thì hung khí không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm hại tính mạng chú em!

    Đồng cảnh cáo là nơi đó cực kỳ nguy hiểm, có đôi khi lùi bước không phải là vì sợ hãi mà là hiểu được sự quá giá của sinh mệnh! Chỉ có cái hay là tiến vào khu đó thì không sợ bị Trành Quỷ lén lút ám hại!"

    . . .

    . . .

    Dương Húc Minh trầm mặc một hồi lâu. Hiển nhiên là nếu như dừng bước ở đây, hắn chỉ có thể về nhà và đối mặt với Lý Tử cùng với hai con Trành Quỷ. Nhưng nếu đi vào, ít nhất còn có chút hi vọng giải quyết khốn cảnh trước mắt.

    Nhìn giao lộ tối đen như mực, Dương Húc Minh cắn răng, cầm đèn pin cất bước đi vào. Con đường lúc ban ngày hắn đã đi qua nhưng bây giờ trong bóng đêm hắc ám càng làm nó thêm lạnh lẽo hoang vu. Trong không khí thoang thoảng bốc mùi hôi thối, có thể là từ cống thoát nước, cũng có thể từ mấy chuồng heo ven đường bốc ra. Lúc ban ngày hắn đi qua đây cũng có mùi như này.

    Dương Húc Minh tiếp tục đi sâu vào trong, xuyên qua con hẻm nhỏ tối mò, đi tới rìa ngoài thị trấn. Phía trước chính là rừng ngô tươi tốt cao quá đầu người. Trong gió đêm, từng gốc từng gốc ngô lay động lắc lư như thể hiện sự hoan nghênh với hắn.

    Dương Húc Minh tay nắm chặt đèn pin, bước nhanh qua mảnh rừng ngô này, hắn tiến vào khu vực rừng trúc. Ban ngày rừng trúc thanh nhã bao nhiêu thì ban đêm nó lại u ám rùng rợn bấy nhiêu. Từng mảng lá trúc trong gió lay động tựa như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, tiếng lá trúc xào xạc như tiếng khóc thút thít của trẻ con.

    Ánh đèn pin tái nhợt chiếu sáng tảng đá ven đường, nơi có những dòng chữ nguệch ngoạc lúc sáng hắn đã dừng lại đọc. Những dòng chữ xiêu vẹo dưới ánh đèn pin hiện lên trắng bệch một mảng, gây nên một cảm giác ma quái đáng sợ.

    Dương Húc Minh cắn răng quyết tâm không lùi bước, hắn liếc nhìn tảng đá rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.

    Lần theo con đường ban ngày đã đi qua, Dương Húc Minh đi ra khỏi rừng trúc, đến chỗ ngã ba đường.

    Giữa lưng chừng núi bây giờ tối đen như mực, không có bất luận chút nào ánh sáng đèn, hẳn là ông lão kia đã đi ngủ.

    Dương Húc Minh tiếp tục bước thẳng tới. Rất nhanh, căn nhà màu đỏ sậm đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

    Hiệm giờ là 1h50 phút, cách thời gian mà Sinh Tử Lục bảo hắn đi vào nhà còn có 10 phút. Nhưng khi mà Dương Húc Minh đi đến gần căn nhà màu đỏ thì hắn bỗng nhiên sửng sốt vội vàng tắt đèn pin, đi nhẹ nhàng đến rừng cây ven đường.

    Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng đen ngồi xổm trước cửa căn nhà đỏ, quay lưng về phía Dương Húc Minh.

    Bóng đen giống như đang đốt thứ gì đó.

    Hắn ngồi đó trước cổng căn nhà màu đỏ, ném thứ gì đó vào trong một cái bồn sắt. Trong bồn sắt ánh lửa chợt bùng lên.

    Gió đêm thuận chiều mang đến tận nơi Dương Húc Minh đang đứng mùi khói quen thuộc của tiền giấy bị đốt.

    Mà bóng đen kia vẫn ngồi xổm trước cửa căn nhà đỏ, lẳng lặng quan sát chậu than đang bập bùng ánh lửa, không phát hiện ra Dương Húc Minh đã đến.

    Trong bóng tối, Dương Húc Minh do dự một chút rồi yên lặng tiến lên trước cố gắng không gây ra tiếng động.

    Hắn đi tới một tảng đá gần sát căn nhà màu đỏ, lặng lẽ quan sát bóng đen kia, khoảng cách song phương lúc này đã rất gần, có thể nghe được tiếng nói của bóng đen.

    Ánh lửa chập chờn soi rõ sắc mặt một ông lão ngồi xổm nơi đó, thỉnh thoảng dùng gậy gỗ khều nhẹ vào chậu than đang đốt giấy tiền vàng mã.

    Trong gió đêm, Dương Húc Minh nghe được ông ta thì thào nói nhỏ:

    - Phải nghe lời nhé Tiểu Hân, thầy sẽ thường xuyên đến thăm con …
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 17: Đôi giày thêu màu đỏ

    Dịch: BsChien + VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nghe được giọng nói của ông lão, Dương Húc Minh giật mình nhận ra ông ta chính là lão hiệu trưởng trường học mà ban ngày hắn mới gặp phải.

    Ông ta nửa đêm không ngủ mà lại đi đến trước cổng căn nhà màu đỏ quỷ dị này để làm cái gì?

    Mà Tiểu Hân hình như là tên cô em gái trong gia đình bốn người bị mất tích kia. Vậy là họ trước đây có quen biết nhau, ông già này còn là thầy giáo của Tiểu Hân.

    Dương Húc Minh nhíu mày.

    Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông lão, tự hỏi có nên hay không đi qua đó hỏi chuyện. Không nghi ngờ gì là ông lão này biết chút gì đó, cho nên ban ngày ông ta nghe việc Dương Húc Minh muốn tìm đến căn nhà đỏ mới có phản ứng kịch liệt như vậy.

    Nhưng nếu như bây giờ Dương Húc Minh bước ra, liệu ông lão có đem sự thật nói hết cho hắn nghe không?

    Dương Húc Minh cúi đầu nhìn đồng hồ. Hiện giờ đã 1h55p, sắp sửa đến 2h.

    Ông lão kia cũng vừa nhìn đồng hồ và sau đó đứng lên. Ông ta ngước mắt nhìn căn nhà màu đỏ, sau đó chậm rãi lui lại. Không sai, không phải quay người rời đi mà chậm rãi bước lùi lại.

    Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một ông lão tóc hoa râm, toàn thân đen nhánh, nhìn chăm chăm vào căn nhà màu đỏ, chân thì chậm rãi bước lui ngược lại.

    Hình ảnh như thế nhìn kiểu gì cũng đều thấy thật là kinh dị.

    Núp xa xa, Dương Húc Minh lẳng lặng nhìn xem, cố gắng không làm kinh động đối phương.

    Vì sao ông lão này không quay người rời đi mà phải từ từ bước lùi lại? Ông ta đề phòng thứ gì ở trong căn nhà lao ra nhảy vào sau lưng hay sao?

    Dưới ánh mắt chăm chăm theo dõi của Dương Húc Minh, ông lão bước lùi từng bước xa dần khỏi căn nhà màu đỏ, lui đến bụi cỏ ven con đường nhỏ. Cho đến lúc này ông ta mới quay người rời đi.

    Trong bóng tối, tiếng bước chân ông lão dần dần rời xa.

    Dương Húc Minh đưa mắt dõi theo, vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đêm nay hắn nhất định phải tiến vào căn nhà màu đỏ này.

    Nếu kinh động đến ông lão, bất luận đối phương có đồng ý nói cho hắn biết chân tướng hay không thì hắn cũng đều rất khó có thể đi vào nhà được nữa.

    Hơn nữa khả năng mà ông lão nói cho hắn biết tất cả chân tướng, điều đó khó có thể xảy ra. Mọi thứ cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình đi thám hiểm.

    Đưa mắt nhìn ông lão biến mất ở giao lộ phía xa, Dương Húc Minh hít một hơi thật sau. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau đó bật chế độ chụp hình lên.

    Trong ánh sáng u ám, Dương Húc Minh nhìn vào camera, thấp giọng nói:

    - Nếu như con chết đi… - Hắn trầm mặc mấy giây, sau đó nói – Tất cả đều là do con gieo gió gặt bão, xin mẹ đừng quá đau lòng.

    Quay xong đoạn video ngắn này, Dương Húc Minh tắt nguồn điện thoại, đặt ở phía dưới tảng đá. Bây giờ phải tiến vào khu vực kinh khủng này, hắn không muốn cầm điện thoại theo bên mình, lỡ ra đang gặp quỷ, điện thoại bỗng kêu lên, vậy thì hắn sẽ bị bại lộ ngay trong nháy mắt.

    Dù cho để chế độ im lặng hay thậm chí tắt máy điện thoại, bởi vì tin nhắn kỳ lạ hắn nhận được ban chiều khiến Dương Húc Minh chỉ cầm điện thoại đã thấy sau gáy lành lạnh da gà nổi lên.

    Cất giấu điện thoại xong xuôi, Dương Húc Minh mới từ phía sau tảng đá đứng lên, chậm rãi bước tới căn nhà màu đỏ sậm kia.

    Dưới ánh trăng lạnh lẽo, căn nhà đứng sừng sững, lẻ loi trơ trọi dưới chân núi hoang, màu sơn đỏ sậm khiến nó giống như được phủ lên một lớp máu đỏ lòm.

    Màu sắc âm u tà khí khiến cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.

    Trước cổng vẫn còn cái chậu than, đồ vật bên trong đã cháy hết, không rõ là ông lão lúc nãy đã đốt cái gì. Dương Húc Minh rọi đèn pin vào, phát hiện chậu than này chứa khá nhiều tro, chứng tỏ ông lão kia đã từng đốt ở đây rất nhiều lần.

    Dương Húc Minh không dừng lại lâu, hắn tiếp tục hướng phía trước tiến lên.

    Căn nhà này chỉ có 3 cánh cửa ở phía chính diện. Cửa làm bằng loại gỗ thông thường, phía trên sơn một lớp sơn màu đỏ thẫm, gần như hòa cùng một thể với bức tường quỷ dị xung quanh.

    Dương Húc Minh đứng ở cánh cửa chính giữa, dùng tay đẩy mạnh - Không mở được, giống như bên trong đã khóa lại.

    Hắn bưới đến cánh cửa bên phải, tiếp tục đẩy, vẫn không đẩy được.

    Ngay tại lúc hắn định dùng bạo lực đập cửa ra, hắn đẩy tay vào cánh cửa phía bên trái… Kẹt … kẹt… Cánh cửa bằng gỗ chậm rãi chuyển động phát ra âm thanh ken két chói tai giữa đêm yên tĩnh.

    Cánh cửa bỗng mở ra khiến trái tim Dương Húc Minh đột nhiên nhảy lên. Hắn vô thức lùi lại một bước, nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra.

    Cánh cửa hoàn toàn mở lớn, lộ ra không gian đen ngòm bên trong. Lầu một của căn nhà là một không gian hoàn toàn bị phong bế, không có cửa sổ, không có cửa nào khác. Dù cho là ban ngày thì bên trong cũng tối om chứ đừng nói là ban đêm.

    Dương Húc Minh đứng trước cửa, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, ánh sáng đèn pin trắng lóa đảo qua không gian tăm tối trong phòng, hắn lờ mờ nhận ra đây là một cái phòng khách kết hợp với phòng ăn.

    Ở khu vực gần cửa có một cái bàn vuông màu đen, xung quanh bàn có một băng ghế. Tiếp đó là một bộ sô pha dựa lưng vào vách tường bên trái. Vách tường phía bên phải thì bày biện tủ tivi, lúc đèn pin quét qua tủ tivi, Dương Húc Minh nhìn thấy một cái tivi cổ lổ sĩ, trên màn hình hiện đầy vết rạn nứt như mạng nhện.

    Đứng ngoài cửa nhìn ngó trong chốc lát, Dương Húc Minh lúc này mới đi vào trong. Trước mắt là trong phòng này không có cái gì kì lạ.

    Trong thời điểm bước qua cửa chính, hắn ngửi được một mùi hôi thối mục nát, nhưng Dương Húc Minh không có kinh ngạc, hắn biết căn nhà bỏ hoang suốt 3 năm nay thì loại mùi hôi cũ nát này là rất bình thường.

    Dương Húc Minh đứng cạnh cái bàn vuông, tiếp tục cầm đèn pin chiếu sáng khắp nơi. Ánh sáng đèn pin khá yếu, đồ vật ở hơi xa thì liền mờ tối nhìn không rõ. Phía trong hẳn là phòng bếp, ánh đèn pin quét qua, hắn nhìn thấy bếp lò cùng một cái chảo để xào nấu.

    Sau khi đi vào trong, hắn đại khái đã có thể biết được bố cục của căn phòng. Phía bên trong của phòng khách hắn đang đứng còn có một căn phòng nữa. Phía bên tay phải có một cái cửa thông vào căn phòng phía trong, mặc dù cánh cửa này chỉ khép hờ không khóa nhưng tạm thời Dương Húc Minh không có ý định mở ra ngay.

    Trước mắt căn phòng khách này hắn cũng chưa thăm dò xong, tốt nhất là điều tra từng bước một. Lỡ có gặp nguy cơ gì cũng còn kịp thời chạy trốn.

    Dương Húc Minh nghĩ như vậy, liền đi đến một bước.

    Đúng lúc này, Sinh Tử Lục vẫn nằm yên trong ngực áo hắn đột nhiên chấn động một cái.

    Mặc dù không có phát ra âm thanh, nhưng đột nhiên bị chấn động ở ngực cũng dọa Dương Húc Minh suýt nữa thì nhảy dựng lên. Cái thứ đồ chơi này còn có chế độ rung nữa?!!

    Hắn vội vàng lấy Sinh Tử Lục ra, lật đến trang thứ 3. Trang sách hiện giờ không còn những dòng chữ “Tiếng khóc lúc nửa đêm” nữa mà là đoạn văn tự mới.

    Dương Húc Minh trầm mặc đọc đoạn văn tự mới xuất hiện này.

    “ Đôi giày thêu màu đỏ
    Đêm hôm đó cô bé mang một đôi giày thêu màu đỏ, khóc thút thít trong tuyệt vọng.

    Người mang cho cô bé đôi giày này cũng không biết rằng đôi giày này không phải dành cho người sống.

    Từ thời điểm cô bé mang đôi giày này thì một thứ đều mất khống chế.

    Chúc mừng, chú em đã tiến vào thế giới của bọn chúng

    Vào 2 giờ sáng, bọn chúng bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu khóc lóc bi thương bên trong căn nhà hoang.

    Đôi giày thêu màu đỏ …. Tìm ra trước khi tử vong

    Hữu nghị nhắc nhở cho chú em rằng: Chú em biết được càng nhiều thì hi vọng sống càng lớn.

    Chỉ có báo thù mới có thể an ủi được những vong linh thống khổ, bi thương, tuyệt vọng.

    Từ bây giờ trở đi chú cần phải cố gắng sống sót nhé, theo anh suy đoán thì xác suất sống sót của chú em cũng có đấy chứ không phải là không đâu!”


     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 18: Phòng bếp

    Dịch: BsChien + VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhìn những dòng văn tự mới xuất hiện trong Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh cảm thấy rối bời trong lòng.

    Đôi giày thêu màu đỏ … tìm ra trước khi tử vong …
    Xác suất còn sống không phải là không có … Cái này là cái quỷ gì … Xác suất còn sống của hắn không phải là con số 0, điều này thật là đáng mừng hay sao? Tỉ lệ còn sống 1% cũng là không phải số 0. Quyển sách bại hoại này rốt cục có đáng tin cậy hay không đây!

    Dương Húc Minh cảm thấy lo âu, hắn vội vàng móc cây nến đỏ trong túi ra – Còn tốt, nến đỏ ko cháy lên.

    Hắn lúc này mới lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đọc đi đọc lại hai lần văn tự ở trên Sinh Tử Lục rồi mới đem cất quyển sách đi.

    Rõ ràng chờ hắn vào tới cửa mới thay đổi tin tức hướng dẫn… Quyển sách nát này cũng không phải là vạn năng. Có lẽ nó cần phải có một loại điều kiện thời điểm nào đó mới có thể đưa cho Dương Húc Minh nhắc nhở?

    Tay trái cầm chặt cây nến đỏ, tay phải giơ đèn pin, Dương Húc Minh chậm rãi đi sâu vào trong phòng, trong lòng tràn ngập lo âu.

    Sinh Tử Lục cũng không phải là có sức mạnh vạn năng. Nó đại khái có thể căn cứ tình huống trước mắt và cho ra thêm một bước phỏng đoán.

    Rõ ràng quyển sách này ngay từ đầu căn nhà màu đỏ ở đâu nó cũng không biết, cần phải Dương Húc Minh tự mình đi tìm.

    Đi vào phòng rồi thì Sinh Tử Lục mới thay đổi thông tin về đôi giày thêu màu đỏ… Có khi nào tới lúc hắn tìm được đôi giày màu đỏ, quyển sách bại hoại này sẽ đưa ra thông báo rằng hắn sẽ chết ngay lập tức hả?

    Càng nghĩ, Dương Húc Minh càng cảm thấy bất an.

    Sinh thúc lưu lại quyển sách này cũng không phải lợi hại như trong tưởng tượng.

    Trong bóng tối, Dương Húc Minh giơ đèn pin, chậm rãi đi xuyên qua lối đi nhỏ ở giữa ghế sopha và tủ tivi.

    Gian phòng này cũng không phải là rộng rãi nhưng hiện giờ rất trống trải. Trừ cái tủ cùng cái tivi hỏng bên trên, ghế sopha cùng bàn ăn với băng ghế là những đồ đạc lớn chuyển đi không được, còn lại các đồ vật nhỏ đều đã bị lấy đi hết.

    Dương Húc Minh nhìn thấy dấu vết đồ đạc đã bị vơ vét qua. Mấy ngăn kéo ở tủ tivi đều bị lôi mở ra mà không kéo đóng lại, những ngăn kéo này rỗng tuếch, bên trong không còn cái gì.

    Hẳn là sau khi căn nhà bị bỏ hoang, những người tìm đến thám hiểm đã lấy hết mang đi. Trước đó thì bà chủ quán cũng có nói rằng có những thanh niên trong thị trấn đã tới căn nhà này tìm kiếm khám phá vào lúc ban ngày.

    Những người kia sau khi đi vào thì cũng không phát hiện ra điều gì kỳ bí, điều đó có thể chứng minh là căn nhà này vào ban ngày sẽ không xuất hiện ma quỷ.

    Như vậy vì sao Lý tử lại có thể hiện hình vào ban ngày được đây? Là do cô ta cường đại hay có lý do đặc thù nào khác?

    Dương Húc Minh trầm tư suy nghĩ, chậm rãi đi một vòng trong phòng. Phòng này phía trong rỗng tuếch, không phát hiện được thứ gì. Bàn ăn cũ kỹ, bên trên có vài vết bẩn kỳ quái. Ghế sopha thì rách rưới, có những lỗ thủng lòi bông bên trong, nhiều chỗ thậm chí mốc meo.

    Đi lại gần, một mùi ẩm mốc gay mũi bốc lên làm Dương Húc Minh nhíu mày khó chịu. Về phần cái tivi vỡ màn hình kia, Dương Húc Minh nhìn kỹ vẫn không phát hiện ra gì khác.

    Hắn nghĩ nghĩ rồi rời phòng khách, đi vào trong bếp. Đẩy cánh cửa phòng bếp, Dương Húc Minh cảm giác một luồng hơi ẩm mốc phả vào mặt.

    Căn phòng bếp hoàn toàn không có lỗ lấy ánh sáng, thậm chí kín gió, ở bên trong rất ẩm ướt tối tăm. Ánh đèn pin chiếu vào soi rõ một vùng toàn là tro bếp. Căn phòng này không lớn, dạng hình chữ nhật, chỉ đủ hai người sánh vai đi qua.

    Trên bếp là nồi niêu bát đĩa phủ đầy tro bụi, bên cạnh có một cái thớt gỗ cùng mấy lọ gia vị. Dương Húc Minh cuối cùng cũng thấy có điểm kỳ lạ, đó là trong phòng bếp này lại có đồ ăn…

    Đồ ăn này không phải còn tươi mới gì, cũng không còn ăn được nữa, hầu như là hoàn toàn thối rữa, nhìn rau quả đã không còn nguyên hình dạng. Những rau quả hư thối này xếp chồng ở trong một góc kín, bốc ra một mùi hôi thối nồng đậm, giống như chủ nhà chưa kịp ăn đến nên bị mục rữa.

    Dương Húc Minh đứng giữa phòng bếp nhìn quanh quẩn, rồi lấy tay mở nắp vung nồi trên bếp, động tác này khiến hắn suýt chút nữa nôn ói ra tại chỗ.

    Trong nồi đựng đầy đồ ăn mốc meo thối rữa, là một nồi dưa chua đang ăn dở, dưa thối nằm lẫn với một loại dịch nhờn quỷ dị cùng bốc ra một hương vị gây buồn nôn, kích thích dạ dày Dương Húc Minh co rút liên hồi.

    - Mịa sao thúi quá đi!

    Dương Húc Minh vội vàng đậy vung nồi lại. Hắn lại phát hiện trong góc bếp lò còn một cái nồi cơm điện phủ đầy tro bụi.

    Đã từng có kinh nghiệm đau khổ, Dương Húc Minh ko lập tức mở nắp nồi cơm mà cẩn thận chỉ hé ra một chút xíu. Ngay lập tức một mùi thối nồng nặc từ khe hở nồi cơm bốc ra. Dương Húc Minh vội vàng đậy ngay nồi cơm lại.

    Hắn không có hứng thú đi nghiên cứu một nồi cơm để trong 3 năm sẽ trở thành thể loại gì, mùi vị kia thực sự vượt quá khả năng chịu đựng của hắn. Trong xó tủ bát, Dương Húc Minh thậm chí còn phát hiện một nửa cái móng heo mốc meo.

    Quá trình kiểm tra phòng bếp giúp Dương Húc Minh xác định được rằng trong căn nhà màu đỏ này, lúc gia đình 4 người kia bị mất tích thì họ còn chưa kịp ăn xong bữa ăn, rau quả đồ ăn cũng chưa chế biến xong.

    Trong phòng bếp mọi thứ đều dừng lại từ ba năm trước đây, hẳn là vào đêm mà gia đình này mất tích… Cho nên, rốt cuộc là ba năm trước vì sao họ lại đột nhiên biến mất không một lý do?

    Nhìn hiện trạng gian bếp, rõ ràng ba năm trước đây sự cố đột ngột phát sinh, nên trong bếp căn bản không kịp thu dọn.

    Ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy thi thể hay manh mối nào, lại thêm Sinh Tử Lục chỉ điểm, nên Dương Húc Minh có thể xác minh ba năm trước, đêm đó đã phát sinh sự kiện ma quái linh dị mà người thường không thể tưởng tượng ra được.

    Sinh Tử Lục đưa ra manh mối là đôi giày thêu màu đỏ, cùng với cô bé đi đôi giày đã chết. Phải chăng nguyên nhân là do mang đôi giày thêu màu đỏ kia nên cô bé sau khi chết đã biến thành lệ quỷ hay sao?

    Là chính nó giết hết những người khác ở trong nhà?

    Trước mắt thì đây là cách giải thích hợp lý nhất.

    Nhưng trong gia đình này có 3 người là nữ, không biết ai đã là người biến thành lệ quỷ? Là cô bé chán ghét mẹ mình? Là cô chị mong được thi lên Đại học?

    Cô em tên là Hân Nhi, lúc nãy ông lão đứng trước cổng còn lẩm bẩm: “Hân Nhi phải nghe lời…”

    Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại các phán đoán của mình, hắn cầm nến đỏ và đèn pin bước ra khỏi phòng bếp.

    Phòng khác tối thui vẫn trống rỗng như cũ, chỉ có đột nhiên xuất hiện thêm một bóng đen ngồi lù lù ở ghế salon, cúi đầu, không biết đang làm cái gì.

    Trong khoảng khắc nhìn thấy bóng đen, Dương Húc Minh toàn thân cứng ngắc.

    - Mịa nó… Sao xuất hiện nhanh như vậy trời?

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào bóng đen trên ghế salon, siết chặt cây nến đỏ trong tay. Nhưng một giây sau, hắn phát hiện ra rằng nến đỏ không hề đốt lên.

    Bóng đen ngồi trên ghế salon cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, cúi đầu, không biết đang làm gì.

    Dương Húc Minh trầm mặc

    - Nến đỏ không cháy… Cái bóng đen này không phải là quỷ?

    Hay nói cách khác, đối phương tạm thời không tấn công hắn, nên nến đỏ mới không cháy lên.

    Suy nghĩ chốc lát, Dương Húc Minh chậm rãi lui về trong phòng bếp. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, bước chân không một tiếng động.

    Bóng đen trên ghế salon cũng không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu ngồi yên tại chỗ.

    Mười giây sau, Dương Húc Minh lui về trong phòng bếp. Hắn quay nhìn một vòng, mới nhớ ra căn phòng bếp không hề có cửa sổ, thậm chí lỗ thông gió cũng không có… Nhà này lúc xào nấu không sợ khói ngạt hay sao?!

    Dương Húc Minh chần chờ giây lát, lại quay trở lại cửa phòng bếp, từ đây hắn nhìn thấy bóng đen đã đứng lên bên cạnh ghế salon, quay lưng về phía hắn, vẫn cúi đầu và im lặng không nói lời nào.



    Thấy cảnh này, Dương Húc Minh trong lòng chùng xuống

    - Thứ này nó lại di động…
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 19: Bóng đen

    Dịch: BsChien + VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong bóng tối, tình huống quỷ dị kéo dài một hồi lâu.

    Dương Húc Minh toàn thân cứng ngắc đứng ở cửa phòng bếp, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen đang đứng cạnh ghế sopha.

    Bóng đen kia thì chỉ cúi đầu, lẳng lặng đứng đó, không hề nhúc nhích chút nào.

    Bởi vì cửa chính mở rộng nên ánh trăng bàng bạc chiếu vào, khiến cho phòng khách vốn tăm tối trở nên mờ ảo mông lung. Chính nhờ ánh trăng nên Dương Húc Minh mới có thể phát hiện bóng đen kia.

    Bóng đen này không cao lắm, thân hình có chút gầy guộc. Khi nó cúi đầu lại càng lộ ra vóc dáng thấp bé.

    Nhưng cái vóc dáng thấp bé đứng im lặng trong bóng tối lại làm cho Dương Húc Minh không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

    Thứ này xuất hiện đột ngột như vậy, quỷ dị như vậy, chỉ thiếu đem dòng chữ: “Tao là quỷ” dán lên trên trán mà thôi.

    Mặc dù nến đỏ tạm thời không đốt lên, nhưng ai mà biết cái thứ này đến cùng là muốn làm gì? Lúc nãy Dương Húc Minh vừa đi vào bếp, rời mắt khỏi nó có mấy giây mà nó đã từ chỗ ngồi trên ghế sopha đứng dậy sang bên cạnh rồi.

    Nếu lỡ Dương Húc Minh quay lưng về phía nó, có khi nào tên này sẽ trực tiếp nhào lên người hắn?

    Mà khoan… Đưa lưng về phía….

    Dương Húc Minh híp mắt lại….

    Hắn còn nhớ rõ, vừa rồi ông lão ngoài cổng sau khi đốt xong giấy tiền, lúc rời đi không có quay lưng mà vẫn quay mặt về căn phòng, chậm rãi lui lại.

    Chẳng lẽ con hàng trong nhà này không thể đưa lưng về phía nó, bắt buộc là phải mặt đối mặt?

    Như vậy thì mới không bị tập kích?

    Từ cửa phòng bếp, Dương Húc Minh chần chờ giây lát rồi chậm rãi đi về phía trước một bước.

    Đi ra khỏi phòng bếp.

    Bóng đen cạnh ghế sopha vẫn đứng lẳng lặng như cũ, không hề nhúc nhích, tựa như không phát giác ra hành vi của Dương Húc Minh.

    Dương Húc Minh lại đi về phía trước mấy bước.

    Bóng đen vẫn bất động.

    Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, rồi hắn chợt xoay người, đưa lưng về phía bóng đen.

    Ngay sau đó hắn lập tức quay đầu trở lại.

    Trong đêm tối, bóng đen vẫn như cũ đứng lẳng lặng không nhúc nhích. Nhưng mà vị trí nó đứng bây giờ thay đổi một chút so với lúc nãy.

    Quả nhiên…

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt, cảm thấy minh bạch. Con hàng này rõ ràng chỉ có quay lưng về phía nó thì nó mới có thể di động. Nếu như cứ nhìn nó chằm chằm, nó sẽ hoàn toàn bất động.

    Phát hiện này khiến cho trái tim đang đập loạn của Dương Húc Minh trở nên bình tĩnh hơn một chút.

    Hắn chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía trước hai bước.

    Bóng đen vẫn thế, lẳng lặng đứng bất động cạnh ghế sopha.

    Dương Húc Minh tay trái nắm chặt nến đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen, chậm rãi đi tới phía cửa chính căn nhà.

    Khoảng cách giữa hắn và bóng đen càng lúc càng gần lại.

    Bóng đen kia đứng ở giữa căn phòng, Dương Húc Minh thì đi từ cửa phòng bếp lại, nếu muốn đi ra cửa chính phòng khách thì tất nhiên là phải đi qua bên cạnh nó.

    Dương Húc Minh cảm giác lòng bàn tay của mình bắt đầu đổ mồ hôi.

    Theo khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, tiếng tim đập của hắn cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

    Tuy nhiên bóng đen kia vẫn như cũ không nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, quay lưng về phía Dương Húc Minh, không có bất kỳ phản ứng gì.

    Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào nó, không dám chuyển ánh mắt đi nơi khác.

    Đèn pin trên tay phải của hắn đã tắt.

    Mặc dù hắn rất hiếu kì với bóng đen này, thậm chí có một loại xúc động mãnh liệt muốn lấy đèn pin chiếu một chút xem hình dạng con hàng này như thế nào.

    Nhưng giữa hoàn cảnh quỷ dị này, Dương Húc Minh vẫn lựa chọn không tự tìm đường chết.

    Tìm đường chết là sẽ chết thật đấy!

    Theo từng bước chân chậm chạp của Dương Húc Minh, khoảng cách giữa hắn và bóng đen càng lúc càng gần.

    Cuối cùng hắn đã đi đến chính giữa căn phòng.

    Hắn hầu như là nép sát vách tường mà đi, tận lực kéo dài khoảng cách với bóng đen kia.

    Lúc này Dương Húc Minh dựa lưng vào cái ti vi hỏng, trước mặt là bóng đen đang cúi đầu, quay lưng, khoảng cách hai bên chưa đến hai mét.

    Căn phòng yên tĩnh tuyệt đối, khoảng cách hai bên đủ gần để nghe được tiếng hít thở của nhau.

    Nhưng mà cái bóng đen kia lại không có bất kỳ tiếng hô hấp gì, giống hệt như một bộ tử thi.

    Dương Húc Minh trong lòng run lên.

    Con hàng này quả nhiên không phải là vật sống…

    Hắn không dừng lại, tay trái cầm nến đỏ nhắm ngay vào bóng đen, lưu ý nhất cử nhất động của nó. Vừa nhìn chằm chằm vừa tiếp tục bước chân ra phía cửa phòng khách.

    Khoảng cách lúc này lại bắt đầu dần dần kéo xa ra.

    Lúc này Dương Húc Minh rốt cục phát hiện ra điểm kì quái của bóng đen này.

    Hắn từ phòng bếp đi dần tới, toàn bộ từng bước đi đều mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen, có thể chắc chắn rằng bóng đen không hề có một chút di động nào.

    Nhưng điểm quỷ dị chính là chỗ này.

    Thời điểm Dương Húc Minh đứng ở cửa phòng bếp, bóng đen này quay lưng về phía hắn, mặt hướng về cửa phòng khách.

    Khi Dương Húc Minh đi đến giữa phòng, bóng đen này vẫn quay lưng về phía hắn, mặt hướng về vách tường.

    Hiện tại Dương Húc Minh đi gần đến cửa phòng khách, bóng đen kia vẫn như cũ quay lưng về phía hắn, mặt hướng về phòng bếp.

    Con hàng này rõ ràng không hề di động chút nào, nó làm sao cứ liên tục quay lưng về phía mình, vậy mặt nó ở đâu? Chẳng lẽ trên người nó chỉ toàn là lưng chứ không có mặt?

    Dương Húc Minh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng đen cạnh ghế sopha, chậm rãi bước tới cạnh cửa chính.

    Sau lưng của hắn là cửa chính đi thông ra ngoài.

    Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo vẫn từ ngoài cửa chiếu vào.

    Nhưng Dương Húc Minh cũng không có ra ngoài. Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa gỗ đang khéo hờ. Đây là cánh cửa gỗ đi thông qua căn phòng sát vách bên cạnh.

    Dương Húc Minh muốn đi vào, nhưng hắn còn lo lắng bóng đen bên cạnh sopha.

    Kẹt… kẹt… kẹt…

    Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị Dương Húc Minh chậm rãi mở ra, phát ra tiếng ken két chói tai vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

    Bóng đen kia vẫn quay lưng về phía Dương Húc Minh, đứng im lặng cạnh ghế sopha, không hề nhúc nhích.

    Thấy thế, Dương Húc Minh cảm thấy thả lỏng cơ thể một chút. Như vậy chỉ cần một mực đối mặt với bóng đen này, nó sẽ không thể hành động được.

    Xác định được điều này,Dương Húc Minh vẫn như cũ quay mặt nhìn chăm chăm bóng đen kia, chậm rãi lui lại vào phòng bên cạnh.

    Sau đó hắn chậm rãi khép cánh cửa gỗ lại.

    Toàn bộ quá trình đó, bóng đen bên cạnh ghế sopha đều không có bất kỳ một phản ứng nào, chỉ lẳng lặng đứng đó.

    Đến cuối cùng, Dương Húc Minh đã hoàn toàn đóng kín cánh cửa giữa phòng khách và phòng bên, hắn kéo chốt khóa lại, tiếng chốt cửa cũ kỹ chuyển động rít lên tiếng vang vô cùng chói tai trong đêm đen.

    Tuy nhiên trong căn phòng kia vẫn không truyền đến âm thanh gì, bóng đen kia không xông tới, không phá cửa, cũng không có tiếng bước chân, tất cả một mảng im lìm.

    Yên tĩnh giống như chết.

    Dương Húc Minh chờ nửa phút, đến lúc xác định trong phòng bên cạnh thật sự không có một tiếng động nào khác, hắn mới chậm rãi bước lui về sau hai bước, cách xa khỏi cánh cửa gỗ.

    Hắn lúc này đã đứng trong căn phòng chính của khu nhà. Đây là một không gian hoàn toàn phong bế, một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

    Dương Húc Minh bật đèn pin lên, một cột sáng trắng lóa xua tan bóng đêm đen.

    Nhưng ánh đèn pin này cũng chỉ chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ. Không bật đèn pin còn đỡ, khi đã bật đèn lên rồi thì trừ một khu vực nhỏ được chiếu sáng, những chỗ khác bóng đêm lại càng thêm dáng vẻ đen ngòm khủng bố hơn.

    Đứng trong căn phòng tối mò tĩnh mịch kín mít, Dương Húc Minh dựa lưng vào vách tường, giơ đèn pin soi và bắt đầu quan sát xung quanh.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 20: Mùi hôi thối

    Dịch: BsChien + VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nơi này là một căn phòng khá lớn, bên trong không có bất kỳ đồ vật gì.

    Ở khu vực nông thôn Quý Châu thì kiến trúc kiểu này là thông thường, ở giữa là một căn phòng chính, hoàn toàn trống trải, không có người ở, cũng không để đồ đạc, dùng như một phòng thờ tự cúng bái. Hai bên căn phòng chính này sẽ kiến tạo các căn phòng để làm khu vực sinh hoạt như phòng khách, phòng bếp… Về phần căn phòng chính thì thường đóng kín cửa, ít khi mở ra.

    Dương Húc Minh cầm đèn pin quét một vòng quanh phòng, nơi này cũng không có đôi giày thêu màu đỏ mà hắn đang muốn tìm. Căn phòng chính này so với phòng khách lúc nãy thì còn trống trải hơn nhiều.

    Trên bức tường chính giữa căn phòng, đối diện với cửa ra vào có một bàn thờ thờ phụng Thiên địa quân thân sư, ngoài ra thì không có một đồ đạc gì khác.

    Thiên địa quân thân sư là một loại bài vị thờ phụng của nho gia. Cái bài vị trước mắt cũng rất đơn giản, chỉ có giấy đỏ viết chữ rồi dán lên vách tường, không có trang trí nào khác.

    Chính giữa viết Thiên địa quân thân sư nét chữ to đậm, bên cạnh có vài chữ nhỏ Dương Húc Minh không thấy rõ. Hai bên có hai câu đối, bên phải là “Tổ công tông đức thiên niên thịnh”, bên trái là “Tử hiếu tôn hiền vạn đại vinh”. Trên hoành phi viết “Tổ đức lưu danh”.

    Vân Quý nơi này người ta không lập bài vị tổ tông, không xây dựng từ đường, mỗi gia đình thường chỉ thờ phụng bài vị Thiên địa quân thân sư. Điều này rất bình thường.

    Nhưng Dương Húc Minh đi lên trước mấy bước, phát hiện ngay ra có điều bất thường.

    Đúng là người Vân Quý thế hệ này mỗi nhà đều thờ phụng Thiên địa quân thân sư, nhưng Thiên địa quân thân sư trong nhà này, phía trước bài vị có một cái bàn nhỏ để bày hương nến tế phẩm, trên bàn còn có một đồ vật khác.

    Một cái tượng Quan Âm không đầu …

    Dương Húc Minh soi đèn pin, tìm xem quanh quẩn thì phát hiện ra đầu tượng Quan Âm vừa vặn rơi vào trong lư hương. Ánh đèn pin chiếu qua, soi rõ đầu tượng nằm lẫn trong đống tàn hương, mỉm cười, lẳng lặng nhìn Dương Húc Minh.

    Đầu tượng Quan Âm khuôn mặt tái nhợt, hai má sơn màu hồng, miệng cười mỉm, khiến Dương Húc Minh nhìn có chút cảm giác sợ hãi.

    Cái tượng Quan Âm này đúng là không bình thường.

    Thông thường thì ở Vân Quý, mọi người chỉ thờ phụng Thiên địa quân thân sư, ít có ai thờ phụng thần linh, trừ Quan Âm Bồ Tát. Nhưng cùng lúc thờ phụng cả Thiên địa quân thân sư và Quan Âm Bồ Tát thì vô cùng hiếm thấy. Mà Quan Âm được thờ phụng chung với Thiên địa quân thân sư là kiểu Quan Âm theo thuyết pháp khác, không phải cùng loại với Phật Giáo Quan Âm…

    Còn gia đình này lại vừa thờ phụng Thiên địa quân thân sư vừa thờ phụng Phật Giáo Quan Âm.

    Dương Húc Minh giơ cây nến đỏ lên, chậm rãi nhắm vào tượng Quan Âm mất đầu phía trước.

    Nến đỏ không có bất kỳ phản ứng gì.

    Dương Húc Minh lui lại hai bước, cách xa cái tượng Quan Âm mất đầu. Hắn không tìm thấy thêm thứ gì hữu dụng ở trong căn nhà chính này. Trừ chuyện biết gia đình này có thờ phụng Quan Âm ra thì hắn coi như không có thu hoạch gì thêm.

    Dương Húc Minh giơ đèn pin cùng nến đỏ, cất bước rời khỏi phòng chính.

    Hắn đẩy cánh cửa gỗ phía bên phải, bước vào trong. Về phía bên trái hắn là một cái cầu thang bằng xi măng dẫn lên lầu 2, còn trước mặt hắn hẳn là một khu vực sinh hoạt khác.

    Chẳng biết tại sao, khi Dương Húc Minh đi vào trong, hắn ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng.

    Loại mùi thối rất đặc biệt, giống như cá chết hoặc mèo chết, kiểu mùi của thi thể phân hủy. Mùi thối chỉ thoang thoảng chứ không nồng nặc.

    Nhưng đủ để Dương Húc Minh cảnh giác.

    Mùi thối này… Rõ ràng là không phải dấu hiệu tốt lành gì.

    Hắn đứng trước cửa phòng, cầm đèn pin chiếu vào bên trong. Căn phòng này rất trống trải, y hệt căn phòng chính sau lưng Dương Húc Minh.

    Trong phòng có một cái tủ dựa vào tường, một vài cái ghế dựa bày tán loạn, ở góc tường chất đống mấy cái bao tải, ngoài ra không còn đồ vật gì khác.

    Dương Húc Minh giơ nến đỏ, chậm rãi đi vào.

    Hắn cẩn thận soi đèn pin khắp nơi, quan sát kĩ khắp căn phòng, ngay cả trần nhà cũng không bỏ qua.

    Nhưng quả thật là không có cái gì.

    Những hộc tủ kia rỗng tuếch, bên trong không có bất kỳ thứ gì.

    Dương Húc Minh mở những bao tải ở góc tường ra, bên trong tất cả đều là bắp ngô đã khô cứng.

    Sâu cuối phòng có một cái toilet, Dương Húc Minh chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua. Không thấy đôi giày thêu màu đỏ bên trong, hắn cũng không có đi vào

    Bởi vì trong toilet tối om như mực này, ngoại trừ bồn rửa tay với bồn cầu, còn có một cái gương. Nhìn thấy cái gương này, Dương Húc Minh sắc mặt thoáng tái nhợt.

    Tấm gương gợi lên cho hắn một ít ký ức và cảm xúc không tốt đẹp gì.

    Dạo khắp trong phòng một lượt, không phát hiện được gì, Dương Húc Minh trầm mặc lại.

    Gia đình này còn nghèo hơn so với tưởng tượng nữa… Trách không được lầu 2 không xây dựng xong, rõ ràng là không có tiền để trang trí hoàn thiện. Thậm chí ngay cả lầu 1 cũng được xây dựng bài trí rất qua loa, chỉ là trát tường, sàn nhà vẫn là mặt sàn xi măng chứ không trải gạch men.

    Trong bóng tối, Dương Húc Minh hít sâu một hơi, giơ đèn pin rời căn phòng này, đi vào phía trong. Phía sau phòng trống này còn có một căn buồng.

    Hắn mở rộng cửa, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong buồng.

    Đây là một cái buồng ngủ, khá rộng rãi nhưng cũng đồng dạng trống trải.

    Trừ một cái giường, một cái tủ đầu giường, còn có một cái rương gỗ trong góc, hết, thậm chí Dương Húc Minh cũng không thấy một cái bàn ghế nào.

    Căn phòng phong bế kín gió lâu ngày, tản ra một mùi ẩm mốc ngột ngạt.

    Nhưng đến phòng này thì mùi hôi thối lúc nãy lại gần như không còn ngửi thấy. Cũng không biết có phải buồng ngủ kín quá, mùi nấm mốc quá nặng nên không còn ngửi thấy được mùi thối kia.

    Dương Húc Minh tìm vòng vòng trong phòng, cũng chẳng tìm thấy cái gì đặc biệt. Hắn nhìn lên cái giường.

    Trên giường đáng ra là trải ga trắng, nhưng bây giờ đã đổi màu thành vàng đen xỉn dễ gây cảm giác buồn nôn. Trên giường chăn mền được xếp gọn gàng chỉnh tề.

    Dương Húc Minh càng tới gần thì mùi nấm mốc càng nặng, giống như là xuất phát từ cái giường mà ra. Hắn cố nén cơn buồn nôn, kéo ga giường ra, tìm kiếm một lần.

    Cũng không thấy đôi giày thêu màu đỏ hắn muốn tìm.

    Ngược lại, ở phía dưới gối đầu giường hắn tìm được mấy tờ hóa đơn bệnh viện cùng hồ sơ bệnh án.

    Dương Húc Minh bỏ những hóa đơn và bệnh án lên trên giường, mở ra rồi soi đèn pin bắt đầu đọc.

    Đây là bệnh án của một người đàn ông gọi là Tưởng Vận. Dương Húc Minh đọc không hiểu nhiều lắm nhưng đại khái có thể thấy được là người này rất thê thảm.

    Bốn năm về trước, người đàn ông này phải phẫu thuật cắt bỏ chân.

    Những cái hóa đơn viện phí kia rất nhiều.

    Nghĩ tới căn nhà nghèo nàn trống trơn chỉ có bốn vách tường này, Dương Húc Minh có chút trầm mặc.

    Hắn lật thêm tấm ga giường, bên dưới có mấy tờ giấy.

    Là một bản tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, một cái hộ khẩu, hai tấm thẻ bảo hiểm y tế.

    Dương Húc Minh mở tờ giấy đăng ký kết hôn ra, nhìn thấy một tấm ảnh vợ chồng. Chồng tên là Tưởng Vận, cô vợ tên là Thái Xuân Cầm.

    Anh chồng nhìn chất phác thật thà, mỉm cười ngại ngùng. Cô vợ thì dán sát vào chồng, tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.

    Dương Húc Minh lại mở cuốn hộ khẩu ra, nhìn thấy tên của hai cô con gái. Cô chị tên là Tưởng Tiểu Vũ, bé em tên là Tưởng Hân. Xem ngày sinh thì ba năm trước cô chị 13 tuổi, cô em 6 tuổi.

    Như vậy tình huống gia đình này tạm thời đã rõ ràng.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)