Linh Dị Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Thất Nguyệt Tửu Tiên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 6: Gọi con bà cưng!

    Dịch: BsChien
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong bóng tối, Dương Húc Minh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

    Nửa tháng qua, hắn liên tiếp bị ác mộng tra tấn, gần như chưa có một lần nào được ngủ yên, cho nên bây giờ hắn mặt mày hốc hác, đôi mắt thâm quầng, tinh thần uể oải suy sụp.

    Mặc dù Dương Húc Minh đoán rằng đêm nay sẽ không yên ổn, chắc chắn sẽ có quái sự phát sinh, nhưng giờ hắn quá mệt mỏi rồi, cảm giác quá buồn ngủ.

    Sau khi kết thúc nghi thức Hỏi quỷ, cả thể xác và tinh thần hắn đều trở nên rã rời.

    Mặc dù hắn rất muốn mở to mắt nhìn xem sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hai mí mắt nặng chích dính lại với nhau, Dương Húc Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    Trong bóng tối đen kịt, hắn không biết ngủ say bao lâu.

    Đột nhiên, hắn nghe được tiếng đập cửa:

    Phành Phành Phành…

    Dương Húc Minh chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cửa phòng ngủ chẳng biết đã mở ra từ lúc nào.

    Ngoài cửa là hành lang trống rỗng, đen như mực, không thể nhìn thấy cái gì.

    Tuy nhiên, Dương Húc Minh không có đi đóng cửa vì khi thấy cảnh tượng thế này, hắn lập tức hiểu một việc: Hắn đang nằm mơ.

    Hơn mười ngày qua, mỗi đêm hắn đều có giấc mộng này, giống y hệt nhau chưa từng thay đổi

    Chỉ lát nữa thôi, sẽ có một cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm, máu me khắp người, chậm rãi từ hành lang bóng tối đi qua cửa, tiến vào trong phòng. Cô gái kia mỗi ngày sẽ bò đến một khoảng cách gần hắn hơn, cuối cùng đêm qua đã bò tới trên giường, bóp lấy cổ hắn.

    Đêm nay cô ta còn đến nữa ư?

    Dương Húc Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.

    Trong giấc mộng, suy nghĩ của hắn có chút mơ hồ.

    Biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, rõ ràng nội tâm rất sợ hãi, nhưng là thân thể hắn lại lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không cách nào khống chế.

    Dương Húc Minh cũng đã quen cảm giác cơ thể bị mất điều khiển, tựa như bị ma đè cho nên hắn vẫn ngồi bất cần tại chỗ, chẳng màng phản kháng.

    Nhưng mà, Dương Húc Minh nhanh chóng phát hiện giấc mộng đêm nay có hơi khác so với mấy lần trước.

    Tiếng đập cửa phành phành phành tiếp tục vang lên không ngừng. Rõ ràng cửa chính đang mở ra nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục vọng đến.

    Cô gái quỷ dị mặc áo cưới màu đỏ đáng ra nên xuất hiện rồi chậm rãi bò tới giường, nhưng đêm nay lại chưa thấy đâu. Trên hành lang đen ngòm hiện ra một bãi máu đỏ sậm, không rõ là do ai lưu lại.

    Trong những lần nằm mộng trước đó, Dương Húc Minh chưa từng gặp qua bãi máu này. Mà tiếng đập cửa kéo dài sau một hồi thì đột nhiên biến mất.

    Trong bóng tối an tĩnh, Dương Húc Minh tựa hồ ý thức được cái gì. Tiếng đập cửa này. . . là từ thế giới hiện thực truyền đến hay sao? Lúc này, ngay tại ngoài cửa phòng ngủ của hắn thật sự có ai đang gõ cửa?

    Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Dương Húc Minh như một đầu rắn độc len lỏi. Hắn đột nhiên hiếu kỳ là ai lại nửa đêm gõ cửa phòng ngủ của hắn?

    Ngay sau đó, một tiếng kêu trầm thấp vang lên từ ngoài cửa: "Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . ."

    Thanh âm này nghe rất quen tai, lại thân thiết, tựa như đến từ một người nào đó mà hắn từng quen.

    Hắn vô cùng tò mò, muốn đứng dậy đi xem thử người kia đến cùng là ai.

    Nhưng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên rung động kịch liệt, dường như có người đang đập vào liên tục.

    Thực sự là kỳ quái, nơi này rõ ràng là lầu năm, ai lại có khả năng đứng đập cửa sổ từ bên ngoài? Mà với lực đập ầm ầm dồn dập như vậy, kính cửa sổ hẳn đã sớm vỡ nát ra. Tại sao lớp kính cửa sổ hiện tại vẫn còn nguyên vẹn trong khi âm thanh tác động vẫn ầm ầm vang lên?

    Dương Húc Minh rất muốn kéo màn, mở cửa sổ ra nhìn xem bên ngoài là kẻ nào, thế nhưng âm thanh ấy lại vội vàng biến mất. Có lẽ do màn cửa che chắn nên người phía ngoài cửa sổ không xác định được Dương Húc Minh có ở trong phòng ngủ hay không nên đã rời đi?

    Trong khi đó, thanh âm réo gọi tên hắn vẫn như cũ vang lên từ hành lang bên ngoài cửa phòng ngủ:

    "Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . ."

    "Mau ra đây. . . Mau ra đây nha. . . Mau ra đây nha. . ."

    Tiếng kêu trầm thấp ấy như có một loại ma lực khó hiểu khiến Dương Húc Minh bức thiết muốn đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn xem. Hắn cảm thấy thanh âm kia rất quen thuộc, lại thân thiết, giống như là một người quen quan trọng của hắn .

    Nhưng là hắn lại không thể nhớ ra chính xác đấy là ai. Tại sao đối phương ở bên ngoài lại cứ một mực gọi hắn, có chuyện gì xảy ra sao? Có gì cần hắn trợ giúp ư? - Nghĩ vậy, Dương Húc Minh bước chậm rãi xuống giường.

    Kỳ lạ thay, hắn không thể nào động đậy được trong những lần nằm mơ trước đó. Chỉ là buổi tối hôm nay, tình huống lại có chút kỳ quái.

    Dương Húc Minh ngơ ngác nhìn hành lang đen tối ngoài cửa, từng bước tiến về phía bên ngoài.

    Thật là lạ lùng. . .

    Người ngoài cửa rốt cuộc là ai? Vì sao âm thanh nghe quen thuộc như thế? Tại sao cứ nhất định đứng bên ngoài kêu gọi mà không chịu tiến vào?

    Đến cùng là chuyện gì xảy ra a. . .

    Dương Húc Minh thẫn thờ tiến bước, không biết đi được bao lâu.

    Hắn cảm giác mình đã đi một khoảng rất dài, lại tựa như đi không được bao xa do hắn vẫn chưa đi tới cửa, còn cách đích đến một đoạn ngắn.

    Tiếng réo gọi trên hành lang càng lúc càng gần. Âm thanh kia tựa như thủ thỉ ngay bên tai hắn, khiến hắn bức thiết muốn đi nhanh qua đó xem.

    "Mau tới đây. . . Dương Húc Minh. . . Mau tới đây. . ."

    Thanh âm kia mang âm hưởng của cảm giác gấp gáp hòa lẫn niềm vui vẻ hạnh phúc.

    Ngay khi Dương Húc Minh đi tới bên cạnh cánh cửa, một tia sáng bỗng nhiên léo lên sau lưng hắn. Chùm sáng kia mờ nhạt ảm đạm, thoạt nhìn như là ánh sáng lay lắt do ngọn nến được thắp lên.

    Nhưng ngay lúc chùm sáng này phát ra, hành lang tối đen bên ngoài lại chập choạng sáng lên.

    Góc tối đối diện với phòng ngủ Dương Húc Minh, một cánh cửa phòng ngủ khác mở nhẹ, lộ ra cảnh tượng bên trong.

    Căn phòng này từng là phòng ngủ của Lý Tử.

    Nhưng sau khi hai người yêu nhau, phòng ngủ này được dùng làm nơi chứa quần áo và để trang điểm.

    Nhờ có nguồn sáng lờ mờ ảm đạm này, Dương Húc Minh từ xa nhìn thấy có một mảng đỏ hiện ra tại một vị trí nào đó sâu trong căn phòng.

    Trước bàn trang điểm, có một cô gái toàn thân mặc áo đỏ ngồi ở đó, xoay lưng về phía hắn.

    Dương Húc Minh không nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái ấy, chỉ thấy một đôi tay tái nhợt lúc ẩn lúc hiện. Cô ta dường như đang ngồi trang điểm.

    Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ nhận ra được điều gì đó.

    "Lý. . . Lý Tử?"

    Hắn cất tiếng gọi nhưng chẳng ai có thể nghe.

    Tiếng kêu trầm thấp ngoài hành lang vẫn vang lên không ngừng, lại mang hơi hướm bực bội vì y nhận ra Dương Húc Minh vừa dừng bước.

    "Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . . Mau ra đây. . . Mau ra đây ngay. . ."

    Chủ nhân của thanh âm này tựa hồ không nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ ngồi ở bàn trang điểm, nhưng là Dương Húc Minh đột nhiên tỉnh táo trở lại. Hắn nhận ra âm thanh réo gọi hắn liên tục nãy giờ chính là thanh âm gọi hắn dồn dập khi ở trong toilet.

    Đối phương lúc này đang ở ngoài cửa ư?

    Dương Húc Minh chậm rãi mở mắt, theo suy nghĩ thanh tỉnh, hắn không còn trạng thái ngơ ngác như nãy, đồng thời thức giấc từ cơn mộng mị.

    Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy tay của mình đang giữ ở trên chốt cửa phòng ngủ.

    Nếu như mình tỉnh lại chậm thêm mấy giây, mình đã tự tay mở cửa phòng sao?

    Mà ngoài cửa, cái thanh âm kia vẫn thì thầm gọi tên Dương Húc Minh.

    Chỉ là trong hiện thực, cái thanh âm này đã mất đi loại ma lực mê hoặc mộng cảnh, trái lại khiến Dương Húc Minh vô cùng phiền chán. Hắn lạnh lùng nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trầm mặc mấy giây.

    Sau đó...

    Dùng sức đạp một phát thật mạnh vào cánh cửa.

    Oanh!

    Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng ngủ bị Dương Húc Minh đạp rung lên bần bật. Ngay sau đó, tiếng rống giận dữ của Dương Húc Minh liền vang lên:

    "Gọi gọi gọi... Gọi con bà nhà cưng! Có ngon thì vào đây!"

    Âm thanh ngoài cửa đột nhiên im bặt.

    Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có tiếng Dương Húc Minh gào lên phẫn nộ:

    "Đêm hôm khuya khoắt, gọi gọi cái con bà nhà cưng à!"
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 7: Ngọn nến nhân duyên

    Dịch: BsChien
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Khi tiếng gào thét của Dương Húc Minh ngưng lại, cả thế giới lặng yên không một tiếng động.

    Âm thanh ngoài cửa hoàn toàn biến mất, tựa hồ đối phương đã triệt để rời đi.

    Dương Húc Minh đứng sau cửa hít một hơi thật sâu, phát hiện trên lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Hắn biết tình hình của mình vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Dù vẫn mơ hồ khó hiểu về chuyện vừa rồi, nhưng nếu động não suy nghĩ thì Dương Húc Minh cũng rõ nếu quả thật hắn hồ đồ mở ra cánh cửa phòng ngủ thì hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

    Trong khi đó, chùm sáng vừa đánh thức hắn từ trong mộng kia...

    Dương Húc Minh nhìn về phía sau lưng.

    Hắn phát hiện ngọn nến hỷ đỏ thẫm cắm trên tủ đầu giường đã được thắp lên từ lúc nào.

    Ánh sáng le lói ấy có vẻ quá yếu ớt, dễ dàng dập tắt chỉ bằng một cơn gió thoảng qua giữa bóng đêm đen kịt bên trong căn phòng. Thế nhưng, mạng hắn được cứu chính là nhờ vào ngọn nến heo hắt này.

    Dương Húc Minh đi tới nhìn kỹ vào ngọn nến nhưng không tìm ra bất cứ điểm nào đặc biệt. Cây nến đỏ vẫn vậy, giữ nguyên hình dáng cũ như đúc, không có thay đổi gì.

    Có chăng là theo bên cạnh bấc nến đang bùng cháy thì thân nến ngắn lại còn có ba phần tư.

    Ngọn nến ngắn lại rõ rệt.

    Đây là loại nến lớn, có thể cháy được cả ngày, mặc dù trước đó trong toilet đã thắp rồi, sau đó có lẽ được thắp sáng một quãng thời gian nữa khi hắn đang say ngủ.

    Trong giấc mộng, Dương Húc Minh cảm giác ngọn nến chỉ sáng lên có mấy giây, thế nhưng so với ban đầu, độ cao thân nến đã hụt đi một đoạn.

    Hắn rốt cuộc đã hiểu được tại sao Sinh Tử Lục lại bảo hắn phải mang theo cây nến đỏ này bên người.

    Thế nhưng cây nến hỷ màu đỏ này rõ ràng chỉ là do hắn tùy tiện mua trong tiệm tạp hóa bên đường, sao tự nhiên có năng lực thần kỳ đến vậy?

    Chẳng lẽ có liên quan đến nghi thức Hỏi quỷ?

    Dương Húc Minh nhớ lại sau khi kết thúc nghi thức Hỏi quỷ, hắn thấy nến tang màu trắng bị ăn hết hoàn toàn, chỉ còn thừa lại một đoạn chân nến ngắn cũn cỡn.

    Bên cạnh đó, một bóng người màu đỏ xuất hiện đối diện hướng phòng ngủ của Dương Húc Minh trong giấc mơ ban nãy.

    Dù là người đó đưa lưng về phía hắn, còn mặc bộ áo cưới đỏ chót nhưng hắn vẫn nhận ra cô gái ấy là ai.

    Đó rõ ràng chính là cô bạn gái quá cố của hắn.

    Thế nhưng vì sao Lý Tử lại ở trong căn phòng đối diện?

    Trước khi Dương Húc Minh và Lý Tử yêu nhau thì bọn hắn chỉ mới là bạn hàng xóm cùng thuê phòng, hắn ở bên phòng này còn Lý Tử ở căn phòng đối diện. Sau khi yêu nhau thì Lý Tử dọn qua ở cùng với hắn, căn phòng đối diện trở thành phòng treo quần áo và bày đồ trang điểm.

    Lý Tử xuất hiện tại căn phòng kia ngụ ý một điều gì đó ư? Hay chỉ đơn thuần mang ý nghĩa là cô ta vẫn ngồi trang điểm ngay sát vách phòng ngủ của Dương Húc Minh?

    Suy nghĩ đến đoạn này, tâm tình Dương Húc Minh trở nên có chút nặng nề u ám.

    Hắn chẳng rõ là mình đang sợ cô ta hay nhung nhớ cô ta.

    Tình yêu nhiều năm qua giữa hai người không phải là giả dối. Hắn cũng rất đau khổ khi Lý Tử qua đời, nhưng vì chuyện quái dị phát sinh mười mấy ngày nay, hình ảnh Lý Tử trở nên vô cùng đáng sợ trong mắt Dương Húc Minh.

    Hiện tại Dương Húc Minh chỉ cần vừa nhìn thấy ảnh chụp Lý Tử ngày trước, liền sẽ nhớ tới khuôn mặt máu me đầm đìa, ánh mắt oán độc theo dõi hắn trong giấc mộng đêm đêm. Vì lẽ đó, Dương Húc Minh không dám mở album ảnh trong điện thoại suốt một thời gian dài, bởi vì trong đó đều là ảnh chụp Lý Tử.

    Cơ mà bạn gái quá cố của hắn hiện tại rất có thể ở ngay tại căn phòng trang điểm đối diện ư?

    Cõi lòng Dương Húc Minh tràn đầy cay đắng và sợ hãi.

    Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt lần nữa, không dám làm bừa.

    Chưa cần đến trình độ của Lý Tử, hắn biết rõ hiện tại bản thân khó có thể đương đầu với chủ nhân của âm thanh vẫn kêu gọi hắn ngoài cửa kia.

    Mặc dù hiện tại đang yên tĩnh nhưng có trời mới biết cái thanh âm kia có phải đã rời đi hay không. Nếu như lỗ mãng mở cửa phòng ngủ ra thì quả thật là tự tìm đường chết.

    Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh thổi tắt ngọn nến trên tủ đầu giường.

    Mặc dù trong bóng tối mờ mịt, ngọn nến này có thể tạo ra một cảm giác an toàn cho bản thân hắn.

    Bên cạnh đó, Dương Húc Minh lại cảm thấy đau lòng khi ý thức được tầm quan trọng của ngọn nến. Ngộ nhỡ đến lúc ngọn nến cháy hết, lần tiếp theo nếu gặp loại tình huống này, hắn chết chắc rồi!

    Muốn nến không cháy rụi, thì đừng để nó tiếp tục cháy.

    Dương Húc Minh không thể lãng phí ngọn nến hỷ màu đỏ quý giá này được.

    Hắn đứng tại góc phòng, mắt mở trừng trừng nhìn vào cửa phòng ngủ, quyết định dựa vào chính mình để sống sót qua phần còn lại đêm nay.

    Nhưng thời gian kế tiếp, ngoài cửa phòng ngủ yên tĩnh im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên.

    Tựa hồ kẻ ngoài cửa kia đã thật sự rời đi.

    Dương Húc Minh nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần sáu giờ sáng. Không cần kéo màn cửa sổ ra, hắn cũng biết thời điểm hiện tại đã là bình minh. Hừng đông ló dạng, có lẽ hắn tạm thời an toàn.

    Dù trong lòng nghĩ thế nhưng Dương Húc Minh lại không dám lơ là chểnh mãng.

    Mãi cho đến sắc trời hoàn toàn sáng lên, ánh mặt trời chói mắt thậm chí đã xuyên thấu qua màn cửa, chiếu sáng căn phòng tối tăm, lúc này Dương Húc Minh mới từ từ nằm xuống giường. Sau đó, hắn ngã đầu ngủ thiếp đi.

    Giấc ngủ này, hắn cũng không biết ngủ trong bao lâu, nhưng gần nửa tháng nay, đây chính là lần duy nhất hắn được ngủ yên ổn, không ác mộng, không lệ quỷ, không sợ hãi, ngủ thật sâu, toàn bộ đầu óc hoàn toàn được nghỉ ngơi.

    Làm một giấc đến hơn hai giờ chiều, Dương Húc Minh mới mơ màng choàng tỉnh. Bên tai hắn vang lên tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc.

    "Mặc ta mất ba ngàn năm để trưởng thành, lang thang trong nhân thế, cho dù ta là Khách Thập Cát Nhĩ Hồ Dương..."

    Dương Húc Minh gật gù ngồi dậy với tay cầm lấy điện thoại.

    Người gọi điện là một cảnh sát hắn quen biết, tên là Vương Trấn. Trước hắn quen Vương Trấn là cũng do vụ án mạng của Lý Tử. Bất quá bây giờ đột nhiên gọi điện tới ... Là tình tiết vụ án Lý Tử có tiến triển sao?

    Dương Húc Minh mang theo suy nghĩ hoang mang bấm nghe điện thoại: "Là anh Vương à? Tìm em có chuyện gì không?"

    Âm thanh của Vương Trấn Điện truyền đến từ đầu dây bên kia:

    "Dương Húc Minh, cậu bây giờ có đang ở tại Lục Bàn Thủy không? Chúng tôi nơi này có một vụ án đang cần cậu hỗ trợ."

    Lời nói của Vương Trấn khiến Dương Húc Minh cảm thấy kì quái:

    “Vụ án gì vậy?”

    “Cụ thể đợi lát nữa rồi nói sau, cậu có nhà không? Ở nhà đi nha, chúng tôi tới ngay đây.”

    “OK em đang ở nhà đây, các anh tới luôn đi.”

    Tắt điện thoại, Dương Húc Minh trầm tư suy nghĩ. Theo như lời Vương Trấn, hẳn không phải là vụ án Lý Tử có tình tiết tiến triển mới. Nhưng Dương Húc Minh trong khoảng thời gian này cũng không trêu chọc đến ai, có thể nào dính líu đến vụ án gì được đây?

    Đại khái cũng chỉ có chờ Vương Trấn đến mới biết được...

    Dương Húc Minh nghĩ như vậy, bèn lấy ra cuốn Sinh Tử Lục vẫn cất kỹ trong người.

    Hắn mở cuốn sách cũ kỹ to gần bàn tay ra, phát hiện trang thứ ba đã trở thành trống rỗng, những chữ lít nhít trước đó đều toàn bộ biến mất. Dương Húc Minh biết rõ, hiện tại đã có thể viết lên câu hỏi.

    Hắn hít một hơi thật sâu, lấy bút ra, viết lên trang thứ ba của Sinh Tử Lục:

    “Đêm qua, chuyện xảy ra khi Hỏi Quỷ cuối cùng là mang ý nghĩa gì?”

    Dòng chữ vừa được viết xuống chỉ hiển thị được khoảng 5 giây rồi dần dần biến mất. Trên trang sách trống rỗng hiện lên câu trả lời:

    “Nến tang biến mất chính là một điềm báo chết chóc.
    Người yêu không đồng ý trả lời, nghĩa là oán hận sâu đậm đến nỗi không có cách nào hóa giải.

    Thế nhưng cô ta lại tặng cho chú em một món lễ vật sau cùng. Đó chính là tình thâm, hay là tơ duyên đứt đoạn? Ai mà biết chứ.

    Ngọn nến nhân duyên: Là lễ vật lệ quỷ lưu lại cho tình nhân đang còn sống. Khi nến hồng bốc cháy, ánh nến kia sẽ che chở cho người tình trong lòng của cô ta.

    Thế nhưng, thứ mà nến đỏ thiêu đốt chính là nhân duyên, lại dùng tình cảm của hai người để mồi lửa. Ngày nến cháy hết - nhân duyên tàn, đó là thời điểm người tình đã đến hồi tận số!

    Đây là lễ vật cuối cùng của cô ta lưu lại, cũng là chút quyến luyến nhân thế sau cùng.

    Nến đỏ còn, chú em liền không chết!”

    Mặc dù phía trên trang sách là những dòng chữ viết lít nha lít nhít gần kín, nhưng phía cuối trang vẫn lưu lại một khoảng trống nhỏ, hiển nhiên là để cho Dương Húc Minh đặt câu hỏi tiếp theo.

    Dương Húc Minh nhìn kỹ hai lần, lúc này mới viết tiếp vào chỗ trống phía dưới cùng trang sách:

    “Nến đỏ còn, ta liền không chết sao? Tối hôm qua, tiếng gõ cửa sổ bên ngoài cùng với âm thanh kêu réo tên ta lại là cái thể loại gì? Đừng có nói là gọi ta ra ngoài chơi mạt chược nha?

    Dương Húc Minh viết xong, qua năm giây, chữ trên trang sách toàn bộ biến mất. Sau đó hiện lên dòng chữ mới:

    “Trước khi nến đỏ đốt hết, lệ quỷ sẽ không thể thương tổn được chú. Nhưng những Trành Quỷ* bị cô ta sai khiến lại không chịu sự quản thúc ấy.
    Bọn chúng theo bên cạnh chú em, ban đêm đập vào cửa sổ, thèm khát máu tươi của chú em!

    Bọn chúng chết vì thù hận, nhờ lệ quỷ mới sống lại, vĩnh viễn bị nô dịch, đời đời không thể siêu sinh.

    Bọn chúng chính là cái ác nguyên thủy nhất, loài sâu bọ đáng thương nhất, đồng thời cũng là tạo tác ghê tởm nhất.

    Chú em phải hết sức cẩn thận với bọn chúng, không có nến đỏ bảo hộ, chú em gặp bọn chúng kể như chỉ có một con đường chết mà thôi!”

    (Chú thích của Dịch giả: Trành quỷ: Theo truyền thuyết của Trung Quốc, Trành quỷ còn được gọi là ma cọp vồ, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác - trong truyện này, tác giả mượn từ này để tạo ra một khái niệm yêu ma thấp hơn Lệ quỷ và có lý do hình thành tương tự với nghĩa gốc của Trành quỷ. Ở các chương sau, tác giả sẽ cung cấp nhiều thông tin hơn về loại quỷ này nên Dịch giả sẽ không chú giải quá nhiều)
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 8: Tiếng khóc lúc nửa đêm

    Dịch: BsChien
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Xem hết trả lời của Sinh Tử Lục , Dương Húc Minh trầm mặc lại.

    Như vậy là trước khi nến đỏ cháy hết thì Lý Tử tạm thời sẽ không thể tổn thương tới hắn, nhưng những Trành Quỷ bị Lý Tử nô dịch lại đi ám hại hắn. Mà thời điểm những Trành Quỷ kia tới thì nhân duyên nến bên cạnh hắn sẽ tự động thắp sáng và bảo hộ cho hắn.

    Cái này chính là một con đường tử vong không có cách giải quyết mà! Chỉ cần vài lần như tối hôm qua thì nến đỏ đốt hết, nếu không phải Trành Quỷ làm thịt hắn thì Lý Tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn?

    Trách không được Sinh Tử Lục nói Nến đỏ là lễ vật cuối cùng của Lệ quỷ dành cho Tình lang.

    Bởi vì cái lễ vật này căn bản không có khả năng tồn tại mãi mãi! Nhiều nhất giúp cho Dương Húc Minh sống lâu thêm mấy ngày.

    Có chút chán nản, Dương Húc Minh liếc mắt nhìn lên nến đỏ trên tủ đầu giường, hắn im lặng trầm ngâm.

    Cái nến đỏ này, giống như đại biểu tuổi thọ còn lại của hắn vậy!

    Hắn suy tư một lúc sau, hít một hơi thật sâu, cầm bút viết tiếp lên Sinh Tử Lục :

    - Nếu như ta trước khi nến cháy hết, giết chết hai tên Trành Quỷ này, như vậy có thể nào nến đỏ sẽ không bao giờ lại cháy tiếp?

    Đối với câu hỏi này, Sinh Tử Lục trả lời rất đơn giản:

    - Trên lý luận thì như thế cũng đúng, điều kiện tiên quyết là chú em phải có đủ trình siêu độ hai con Trành Quỷ này, đồng thời về sau không tiếp tục trêu chọc vào Lệ Quỷ khác.

    Dương Húc Minh liếc mắt đọc rồi chửi thầm trong bụng.

    Nửa tháng này trải qua đã khiến hắn sức cùng lực kiệt, hắn cũng không phải điên khùng, nghĩ sao rảnh háng đi chủ động trêu chọc vào con lệ quỷ khác chứ hả?

    Dương Húc Minh tiếp tục viết lên Sinh Tử Lục :

    - Vậy ta như thế nào mới có thể đối phó hai con Trành Quỷ này? Máu chó đen? Nước tiểu đồng tử? Hay là gạo nếp?

    Lần này, Sinh Tử Lục trầm mặc hồi lâu, sau đó, mới chậm rãi hiện lên một đoạn văn tự:

    - Quỷ, chính là giữa thiên địa Chí Âm Chí Hàn Chí Sát Chí Tà Chí Uế chi vật, không vào Ngũ Hành, nhân loại tầm thường muốn đối phó loại quỷ này, chỉ có thể mở ra lối riêng.Chỉ có quỷ mới có thể đối phó quỷ. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu quả như thật muốn đối phó hai con Trành Quỷ này, ngươi chắc chắn sẽ chọc ra nhân quả mới, thậm chí có thể có thể bị chết sớm hơn.

    Diệt quỷ chính là một thế giới lạ lẫm mà quỷ dị, ngươi có đủ dũng khí bước vào không?

    Tựa hồ vì tăng cường ngữ khí, những đoạn văn tự này thậm chí biến thành màu huyết dụ quỷ dị, thoạt nhìn như là dùng máu tươi viết thành.

    Ý tứ Sinh Tử Lục rất đơn giản: Cầm nến đỏ ngồi chờ chết có lẽ còn có thể chống đỡ, sống thêm một đoạn thời gian.Nhưng là nếu muốn đi đối phó hai con Trành Quỷ kia, tất nhiên sẽ trêu chọc đến những loại quỷ khác. Mà nến đỏ gặp quỷ thì đốt, nói không chừng còn không kịp giết chết hai con Trành Quỷ, trái lại bởi vì tiêu hao nến đỏ quá nhanh mà chết sớm hơn.

    Nhưng Dương Húc Minh không do dự, trực tiếp viết lên Sinh Tử Lục :

    - Đại ka nhiều lời như vậy làm gì? Trực tiếp nói cho ta biết làm thế nào, ta không nghĩ ta thích ngồi chờ chết.

    Bắt Dương Húc Minh trong nhà ngoan ngoãn chờ chết, so giết hắn còn khó chịu hơn.

    Hắn tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình bị chết uất ức như vậy.

    Mà lần này, Sinh Tử Lục rất nhanh liền trả lời hắn, nhưng nội dung câu trả lời lại có vẻ hơi âm trầm:

    - Nửa đêm khóc nỉ non: Giáp biên giới thành nội,có một tòa lầu các cũ kỹ bỏ hoang, mỗi đêm, trong căn phòng này sẽ truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

    Chú em cần tìm căn nhà lầu bỏ hoang mái ngói đỏ sậm, vào lúc nửa đêm một mình tiến vào để tìm rõ chân tướng bi thương ba năm trước đây. chú chỉ có một lần cơ hội tiến vào, phải cẩn thận nắm chắc.

    Ta thân ái nhắc nhở chú là đừng mang theo hung khí trên người, trước mặt bọn chúng thì hung khí không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm hại tính mạng chú em! Đồng cảnh cáo là nơi đó cực kỳ nguy hiểm, có đôi khi lùi bước không phải là vì sợ hãi mà là hiểu được sinh mệnh trân quý! Chỉ có cái hay là tiến vào khu đó thì không sợ bị Trành Quỷ tập kích!

    Câu trả lời này là một đoạn văn tự lớn, che kín hết toàn bộ trang sách khiến cho Dương Húc Minh không còn chỗ đặt bút hỏi tiếp. Rõ ràng Sinh Tử Lục không muốn trả lời thêm hắn nữa!

    Hắn đều đã tạo thành thói quen với cuốn sách bại hoại xỏ lá này!

    Chỉ là câu trả lời này thế nào thấy cũng quá là mơ hồ đi? Đại ka à, huynh tốt xấu gì cũng phải cho ta thêm một chút điểm tin tức mới tốt chứ! Mà ngẫm lại phong cách trả lời này rất giống kiểu nhiệm vụ hệ thống, quyển sách Sinh Tử Lục rách nát này không phải là một cái hệ thống Game kinh dị ngụy trang thành chứ hả?

    Dương Húc Minh suy nghĩ miên man, đem Sinh Tử Lục văn tự đọc đi đọc lại nhiều lần, lúc này mới cất kỹ quyển sách, chuẩn bị rời giường.

    Đợi lát nữa cảnh sát sẽ đến nơi này, hắn muốn thu dọn lại một phen.

    Tối hôm qua tiến hành Nghi thức Hỏi quỷ còn lưu lại một mớ hỗn độn, Dương Húc Minh còn nhớ rành rành, nếu cảnh sát vừa vào cửa liền thấy sàn nhà phòng khách mấy bãi máu gà liền nghi ngờ hắn thì lại phiền phức ra!

    Mặc quần áo rời khỏi giường, Dương Húc Minh tiện tay đem cây nến đỏ trên tủ đầu giường gói ghém kĩ lại và nhét vào trong túi quần.

    Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong xanh nắng vàng. Hắn kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ có chút chói chang.

    Thành phố Lục Bàn Thủy lâu nay vẫn âm u, hôm nay rốt cục nghênh đón một ngày nắng đẹp.

    Dương Húc Minh tâm tình u ám tích tụ, dưới ánh nắng rực rỡ cũng tiêu tán rất nhiều.

    Mặc dù trên cửa sổ phòng ngủ của hắn bên trên có thêm một cái dấu tay màu máu, nhưng Dương Húc Minh căn bản không để ý.

    Cái này giữa ban ngày, hai con Trành Quỷ chắc là không dám đến. Dù sao trong túi quần hắn vẫn còn cất bảo mệnh nến đỏ.

    Dương Húc Minh kéo mở cửa sổ, cảm nhận được gió mát thổi nhẹ nhàng khoan khoái lên mặt hắn hít vào thở ra một cái thật dài, sau đó lại đem cửa sổ khóa trái.

    Ngay sau đó, hắn đi tới cửa, kéo mở cửa phòng ngủ. Hiện ra trước mắt hắn là một đầu âm u hành lang nhỏ dài. Đầu bên kia hành lang đối diện phòng hắn là một gian phòng ngủ khác, chếch đối diện là phòng bếp, bên cạnh là toilet, cuối hành lang thì là phòng khách.

    Dương Húc Minh liếc mắt nhìn cửa phòng toilet, phát hiện ở đó rỗng tuếch, tối hôm qua còn có thi thể con gà trống co quăp ở đó, giờ lại không thấy đâu.

    Thấy cảnh này, Dương Húc Minh hơi nghi hoặc một chút, nghi thức Hỏi quỷ sau khi kết thúc, hắn giống như không có nghe được động tĩnh của con gà trống chết thì phải?

    Mặc dù con gà này lúc bắt đầu Hỏi quỷ thì giống như bị điên cuồng mổ vào cửa toilet. Nhưng sau khi Hỏi quỷ kết thúc thì thì nó giống như bị biến thành thi thế, không có bất kỳ phản ứng gì.

    Như thế nó có thể đi đâu rồi?

    Nghĩ nghĩ, Dương Húc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa toilet.

    Trong toilet rỗng tuếch, không thấy bất cứ thứ gì. Ngoại trừ trên bồn rửa tay chỉ còn một đoạn nhỏ đui tang nến màu trắng, cùng tấm gương trên vách tường bị vỡ thành dạng như mạng nhện!

    Trong toilet hết thảy, vẫn duy trì bộ dáng như đêm qua, tựa hồ không có bất kỳ thay đổi gì.

    Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, rời phòng toilet đi tới phòng khách.

    Một múi hôi thối gay mũi trực tiếp đập vào mặt hắn.

    Dương Húc Minh thấy được xác con gà kia. Ở trên sàn nhà phòng khách, ngay tại chỗ tối hôm qua hắn giết con gà. Chỉ là cái xác gà này có lẽ đã không tính là cái xác gà. Nó dính máu hôi thối và đất đai bê bết., lông gà rụng xơ xác khắp nơi.

    Mà cái xác con gà kia tựa hồ như đã bị con gì gặm cắn xé, bụng bị xé toang, bên trong nội tạng cơ hồ toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại có có chút ruột gà kéo trên sàn nhà.

    Nhìn cảnh tượng này, tựa hồ cái con gà này đã giãy dụa kịch liệt, nhưng lúc tối hắn giết con gà thì nó đã chết mà. Chẳng lẽ sau khi Hỏi quỷ kết thúc, con gà này lại đứng lên nhảy nhót?

    Với lại, tối hôm qua cái gì đã đem cái xác gà này gặm thành ra như vậy. . .
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 9: Lý Tử

    Dịch: BsChien
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đứng xa xa nhìn xác con gà trên sàn nhà phòng khách, Dương Húc Minh chần chờ hai giây, lúc này mới đi vào xem xét cẩn thận.

    Hắn thấy được trên xác gà càng nhiều vết thương, giống như là bị chó hoang gặm qua, mặt ngoài toàn là dấu răng cùng những vết thương nhỏ.

    Mà bụng gà bị xé toang, bên trong nội tạng hoàn toàn bị móc rỗng, chỉ có một chút ruột gà kéo ra bên ngoài, trên ruột gà cũng có dấu vết cắn xé. Có vẻ thứ đã cắn xé xác gà tối qua rất thích ăn nội tạng, phần nội tạng bị ăn sạch, những phần khác thì chỉ bị cắn mấy cái.

    Có vài chỗ trên vết thương thậm chí còn dính thịt ở phía trên, không bị ăn hết. Nhìn tổng thể thì giống như con gà đã giãy dụa vật vã trong lúc bị cắn xé nát.

    Cái này thật đúng là tà môn….

    Dương Húc Minh có chút không biết nói gì.

    Trong lúc hắn đi ngủ, phòng khách sau đó còn có tình huống này phát sinh. Con gà đã bị hắn cắt cổ chết không thể chết được còn bị đồ vật gì đó bắt lấy gặm xé, quỷ dị nhất chính là lúc này con gà còn giãy dụa!

    Chỗ ở của hắn có lẽ sẽ không biến thành tổ quỷ chứ?!

    Dương Húc Minh trong đầu không tự chủ được bắt đầu liên tưởng.

    Chẳng lẽ ngoại trừ hai con Trành Quỷ gõ cửa chính và đập cửa sổ ra, trong phòng khách còn có mấy thứ quỷ khác? Hoặc là xác gà này chính là hai con Trành Quỷ kia ăn?

    Dương Húc Minh lấy ra Sinh Tử Lục dự định hỏi một chút, lại phát hiện trang thứ ba tất cả vẫn còn lít nha lít nhít văn tự, căn bản không có chỗ cho hắn viết.

    Chần chờ hai giây về sau, Dương Húc Minh thở dài một hơi, thu hồi Sinh Tử Lục .

    Hắn đi đến góc tường cầm lên cây chổi cùng cái xẻng, đem xác gà trên sàn nhà quét vào trong thùng rác.

    Sau đó lại dùng đồ lau nhà đem phòng khách sàn nhà lau rửa kĩ càng một vòng.

    Tối hôm qua lúc giết gà mặc dù không có máu tươi dây ra ngoài, nhưng lúc Hỏi quỷ bắt đầu, xác gà bò về phía toilet để lại trên sàn nhà vết máu thật dài.

    Dương Húc Minh đem phòng khách quét dọn sạch sẽ, hắn định đem thùng rác đựng xác gà ném ra ngoài, mới qua một đêm, cái xác gà đã tỏa ra mùi hôi thối gay mũi.

    Nhưng khi Dương Húc Minh nhìn lướt qua cánh cửa gian phòng ngủ phía đối diện, hắn trở nên trầm mặc.

    Hắn nghĩ tới đêm qua nhìn thấy một màn kia.

    ...Cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm, ngồi trước bàn trang điểm, đôi tay gầy guộc trắng bệch …

    Do dự chần chờ một lúc lâu, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên.

    Hắn hướng đi đến nơi đã từng là phòng ngủ của Lý Tử.

    Nhưng đến lúc tay hắn đặt lên chốt cửa, Dương Húc Minh lại chần chờ.

    Có chút sợ. . .

    Mặc dù đã từng người yêu của hắn, nhưng trong khoảng 10 ngày nay, Lý Tử mang đến cho hắn thể nghiệm thực sự quá kinh khủng.

    Nếu không phải nhờ ngọc bội mà Sinh thúc lưu lại, hiện tại Dương Húc Minh thậm chí đã trở thành một xác chết.

    Nghĩ đến cái này, Dương Húc Minh lại không dám mở cửa.

    Vạn nhất Lý Tử thật ở trong phòng thì xử lý làm sao. . .

    Mặc dù bây giờ là giữa ban ngày, ánh nắng tươi sáng rực rỡ, nhưng Dương Húc Minh vẫn còn có chút sợ hãi.

    Hắn do dự vài giây, sờ tay lên túi quần.

    Còn tốt, nến đỏ vẫn còn.

    Như vậy, hắn có lẽ cũng không có vấn đề gì a?

    Sinh Tử Lục không phải đã nói, nến đỏ không diệt, Lý Tử liền sẽ không tổn thương hắn?

    Cái cuốn sách bại hoại kia hẳn là sẽ không lừa hắn chứ?

    Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên giơ tay lên. . . Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái.

    Dương Húc Minh dám cam đoan, trước tới giờ đây là lần hắn gõ cửa nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời.

    Đông đông đông …

    Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, từ trong căn phòng yên tĩnh nghe rõ mồn một .

    Dương Húc Minh nhỏ giọng hỏi, "Lý Tử, em ở bên trong à?"

    Một khoảng im lặng trôi qua, trong phòng không có bất kỳ ai đáp lại.

    Dương Húc Minh lại gõ cửa phòng một cái, "Em không nói lời nào, vậy anh vào nhé?"

    Hắn cẩn thận đem lỗ tai áp vào trên cửa phòng, cẩn thận lắng nghe thanh âm bên trong.

    Nhưng mà trong phòng vẫn không có bất kỳ một âm thanh nào đáp lại.

    Dương Húc Minh lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, thận trọng liếc mắt nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong.

    Trong phòng ngủ đúng là không có cái gì.

    Không có một cánh tay tái nhợt bỗng nhiên thò ra bắt lấy hắn, cũng không có con mắt hay khuôn mặt đỏ máu nào nhìn trừng trừng. Yên tĩnh không một bóng người trong phòng ngủ, chỉ có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

    Hết thảy đều duy trì lấy hình dạng như trước đây. Nơi này, vốn là phòng ngủ của Lý Tử. Hai người đã từng là bạn hàng xóm cùng thuê chung căn nhà, về sau yêu nhau thì chuyển qua ở cùng nhau, sau đó căn phòng ngủ này của Lý Tử dùng để treo quần áo, cất một vài đồ tạp vật. cùng thuê bạn cùng phòng, về sau nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, hai người liền ở cùng nhau.

    Trong phòng ngủ, ngoại trừ một cái giường cùng một cái tủ nhỏ phía ngoài, bên trong còn bày biện rất nhiều cọc treo đồ đơn giản loại hàng mua qua mạng. Phía trên cũng treo đầy quần áo, cơ bản đều là của Lý Tử. Phụ nữ thường nhiều quần áo, một cái tủ treo quần áo căn bản không đủ để chứa.

    Về sau hai người yêu nhau, Lý Tử liền có dư ra một phòng để giữ quần áo, thế là nàng mua quần áo càng nhiều.

    Dương Húc Minh nhìn những cọc treo đồ đang mắc đầy quần áo, sau đó không để ý nữa, trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm.

    Cái bàn trang điểm này vốn có màu ngà sữa, dưới ánh nến thì có vẻ loang lổ kinh dị nhưng tại ánh sáng bình thường ban ngày thì lại rất đẹp, phía trên hoa văn cũng rất đáng yêu, hoàn toàn không cảm giác thấy chút nào vẻ âm trầm lúc đêm.

    Trên bàn trang điểm để một số bình lọ, đều là mỹ phẩm dưỡng da mà trước đây Lý Tử đã dùng qua! Khác với đa số cô gái trẻ thời nay, Lý Tử rất ít khi trang điểm. Nhưng dù là Lý Tử cơ bản không có mua đồ trang điểm, chỉ vẻn vẹn là mỹ phẩm dưỡng da thôi mà đã khiến Dương Húc Minh cảm thấy hoa mắt.

    Gian phòng này, Dương Húc Minh đã có một thời gian dài không bước vào.

    Lý Tử trước khi nghỉ về quê đã đem phòng này dọn dẹp một lần, hết thảy đều rất ngăn nắp chỉnh tề. Sau đó Dương Húc Minh vẻn vẹn chỉ có vào đây một lần, sau đó không hề bước vào nữa.

    Nhưng Dương Húc Minh nhớ rất rõ ràng, lần trước hắn vào gian phòng này, trên bàn trang điểm có hộp hóa trang được đóng kỹ, đồng thời đặt vào ngăn kéo của bàn trang điểm.

    Nhưng lúc này, hộp hóa trang vốn nên yên tĩnh nằm trong ngăn kéo thì lại xuất hiện tại trên bàn trang điểm, đồng thời bị hoàn toàn mở ra.

    Tối hôm qua, hoàn toàn chính xác có người ngồi ở chỗ này trang điểm. . .

    Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, ngón tay run run sờ lên mặt ngoài hộp hóa trang.

    Ngay ở một khắc đó. . .

    ...ẦM...

    Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

    Dương Húc Minh giật nảy mình vội vàng lui lại, quay nhìn phía sau lưng.

    Hiện ra trong tầm mắt hắn là cửa phòng vừa bị đóng chặt.

    Thế nhưng là khi hắn đi vào, rõ ràng đã đem cửa mở ra hoàn toàn. . . Chẳng lẽ là bị gió thổi đóng lại?

    Dương Húc Minh nuốt ực một ngụm nước bọt.

    Hắn bất an nhìn khắp căn phòng, rồi chậm rãi lấy ra nến đỏ.

    Còn tốt, nến đỏ không có thiêu đốt.

    Dương Húc Minh trái tim hơi an định một chút.

    "Lý. . . Lý Tử?" Dương Húc Minh thấp giọng hỏi, "Em ở chỗ này à?"

    Một trận gió lạnh buốt thổi qua, Dương Húc Minh chợt rùng mình.

    Hắn cúi đầu xuống, ý thức được cái gì.

    Quả nhiên, nến đỏ trong hay hắn run lên, nến tâm chậm rãi đỏ lên một ánh lửa.

    Ánh sáng nến chập chờn ảm đảm, phản chiếu lên mặt Dương Húc Minh một mảnh vàng như sáp.

    "Dựa vào. . ."
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
    Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
    Chương 10: Án mạng

    Dịch: BsChien
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong lòng Dương Húc Minh như có một vạn con ngựa hoang đang phi nước đại.

    Hắn căn bản không có nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy.

    Đang lúc ban ngày ban mặt, hắn chỉ là muốn vào xem, căn bản không có muốn trêu chọc cái gì.

    Nhưng giờ ngọn nến đang trực tiếp đốt cháy lên?

    Dương Húc Minh đứng núp vào góc tường, vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn khắp bốn phương tám hướng.

    Trước mắt hắn, căn phòng vẫn như cũ vẫn không thấy bất luận một bóng người nào.

    Bàn trang điểm màu trắng vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, cũng không có đột nhiên thêm ra một cô gái ngồi ở đó trang điểm.

    Nhưng Dương Húc Minh có thể cảm giác được là trong phòng nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.

    Loại này âm trầm quỷ dị không khí, giống hệt như lúc hôm qua thực hiện nghi thức Hỏi quỷ ở trong toilet…

    Dương Húc Minh nhìn một chút ra bầu trời bên ngoài.

    Vẫn như cũ là ban ngày, ánh mặt trời thậm chí trực tiếp chiếu vào, chiếu sáng tận cơ thể Dương Húc Minh.

    Nhưng mà hắn không có lấy bất kỳ cảm giác an toàn nào, cũng không cảm thấy ấm áp.

    Trong tay hắn, nến đỏ vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, ánh lửa phiêu động tự như cười nhạo hắn.

    Hắn nhớ tới Sinh Tử Lục nói với hắn câu nói đầu tiên.

    - Ngươi trêu chọc, là loại lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu như phản kháng nó thất bại, chọc giận nó, ngươi có lẽ sẽ bị chết thảm hại hơn!

    Loại lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết…

    Dương Húc Minh ban đầu còn tưởng rằng Sinh Tử Lục có chút nói quá lên hù dọa hắn, ai ngờ giờ mới biết quyển sách chỉ là đơn thuần ăn ngay nói thật?

    Giữa ban ngày còn có thể đi ra sao?

    Dương Húc Minh bất an nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt, nghĩ ngĩ, dùng sức thổi một hơi, trực tiếp thổi tắt ngọn nến đỏ đang cầm trong tay.

    Tất cả an tĩnh một giây…

    . . . Nhưng mà một giây sau, nến tâm lần nữa tự động đốt cháy bùng lên.

    Không cần nghi ngờ gì nữa, Lý Tử đang ở trong phòng này.

    Dương Húc Minh xông về phía cửa phòng, ra sức nắm lấy chốt cửa giật mạnh.

    Nhưng cánh cửa ban đầu không hề khóa bây giờ lại không cách nào lôi ra, tựa như cánh cửa cùng vách tường hoàn toàn liền lại một mảng với nhau. Lấy khí lực Dương Húc Minh vậy mà không cách nào rung chuyển được chút nào cánh cửa đang đóng chặt.

    Dương Húc Minh sắc mặt trở nên tái nhợt.

    Trong thoáng chốc, hắn cảm giác có một đôi lạnh buốt tay từ phía sau bóp lấy cổ của hắn. . .



    - Nơi này chính là chỗ ở của Dương Húc Minh.

    Vương Trấn nhìn ra đồng sự phía sau lưng, mở lời giới thiệu. Sau đó, hắn giơ tay lên, gõ cửa phòng một cái.

    - Dương Húc Minh, cậu ở đâu?

    Trong phòng, không có bất kỳ ai trả lời.

    Vương Trấn có chút kỳ quái, lại dùng sức gõ mạnh cửa phòng một cái nữa

    - Dương Húc Minh?

    Lần này, trong phòng rốt cục truyền đến đáp lại.

    "Ầm" một tiếng vang thật lớn, tựa hồ trong phòng có người đang đóng sập cửa.

    Tiếng đóng cửa vang lớn, dọa Vương Trấn cùng nữ cảnh sát phía sau hắn giật nảy mình.

    Hai cảnh sát đồng thời lui về sau một bước, cảnh giác nhìn cửa phòng trước mắt.

    Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân dồn dập trong phòng vang lên, từ xa đến gần.

    Cuối cùng, cửa an ninh được mở ra, gương mặt tái nhợt của Dương Húc Minh xuất hiện ở cửa ra vào.

    - Đồng… đồng chí cảnh sát!

    Nhìn tới ngoài cửa có hai cảnh sát, Dương Húc Minh vẻ mặt hốt hoảng kêu lên:

    - Trong phòng tôi có quỷ!

    Hai cảnh sát đều sửng sốt một giây, rồi cả hai ngước nhìn Dương Húc Minh trước mặt.

    Vốn dĩ Dương Húc Minh cao hơn một mét tám, thể trạng rất cường tráng, đứng gần khiến người khác có một loại cảm giác áp bách. Nhưng lúc này đây hắn sắc mặt trắng xám, hốc mắt hõm sâu, toàn thân lộ vẻ tiều tụy, thoạt nhìn như là con nghiện lâu năm.

    Nếu không phải là hắn thể trạng vốn rất cường tráng, hoàn toàn không có vẻ gầy yếu của kẻ nghiện, nữ cảnh sát có thể hoài nghi lần này đã tìm ra được một con nghiện.

    Ngược lại, người quen biết cũ của Dương Húc Minh là Vương Trấn lại có chút kinh ngạc:

    - Dương Húc Minh? Ngươi. . .

    Hắn nhìn trước mắt cái này hoàn toàn xa lạ Dương Húc Minh, hỏi:

    - Ngươi làm sao? Mới mười ngày không gặp, ngươi làm sao lại biến thành dạng này?

    Dương Húc Minh vừa sống sót sau tai nạn đang thở hổn hển, khẩn trương nói ra:

    - Bạn gái của ta Lệ Quỷ bây giờ đang ở trong phòng của ta! Ban nãy nếu không phải là các ngươi gõ cửa dọa cô ta bỏ đi, cô ta đã đem ta bóp cổ chết! Không tin các ngươi nhìn xem!

    Vì tăng cường sức thuyết phục, Dương Húc Minh vội vàng ngẩng đầu, để cho hai cảnh sát nhìn cổ của mình.

    Trên cổ của hắn, chính xác là có mấy cái dấu vết ứ đọng máu.

    Nhưng mà cảnh sát hình sự chuyên nghiệp Vương Trấn nhìn qua, lắc đầu nói:

    - Cái này máu tụ hẳn là lưu lại từ mấy ngày trước, làm sao có thể là vừa mới đây được . . Dương Húc Minh, cậu có phải là quá nhớ nhung bạn gái rồi gặp ác mộng hay không?

    Vương Trấn đưa ra một cái phỏng đoán phù hợp nhất tình hình hiện tại.

    Đương nhiên, hắn muốn nói là bọn trẻ các ngươi lại chơi trò đùa quái đản nào vậy? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, vừa vặn lúc chúng ta tới cửa thì ngươi bị lệ quỷ cuốn lấy.

    Bất quá cân nhắc đến Dương Húc Minh là manh mối trọng yếu của vụ án, hắn vẫn đưa cho Dương Húc Minh một cái bậc thang để lui xuống.

    Đối mặt hai cảnh sát không tin mình, Dương Húc Minh không giải thích thêm.

    Hắn bất an quay đầu lại nhìn thoáng qua sau lưng.

    Tại phía sau lưng hắn, nơi căn phòng đã từng thuộc về Lý Tử, cửa phòng đang chậm rãi đóng lại.

    Trong thoáng chốc, có một vệt màu đỏ tại chỗ sâu gian phòng chợt lóe lên. . .

    Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt.

    Hắn lại nhìn hai người cảnh sát trước mắt. Rất hiển nhiên, hai người cảnh sát này căn bản không nhìn thấy phía sau hắn phát sinh ra một màn này.

    Nếu không thì bọn họ cũng không dùng ánh mắt thương hại nhìn Dương Húc Minh.

    Dương Húc Minh trầm mặc vài giây, sau đó uể oải hít một hơi rồi nói:

    - Mời hai người vào.

    Dương Húc Minh dẫn hai cảnh sát đi vào phòng.

    Hắn hiểu được, hai người cảnh sát này căn bản cũng không tin tưởng lời nói của hắn.

    Đương nhiên, cái này rất bình thường.

    Chính bản thân Dương Húc Minh, liên tục gặp ác mộng hơn mười ngày, đến đêm cuối cùng bị bóp cổ, trên cổ hắn hoàn toàn chính xác có vết tụ máu cũ, cùng trải qua tối hôm qua Hỏi quỷ, hắn mới bắt đầu tin tưởng trên thế giới thật sự có quỷ.

    Hiện tại vô duyên vô cớ, nếu như hai người cảnh sát này thật tin tưởng trong phòng của hắn có quỷ, đó mới là chuyện lạ.

    Dương Húc Minh bày bộ mặt uể oải ở phòng khách ngồi xuống.

    Đối diện, là hai người mặc cảnh phục cảnh sát.

    Cây kia đã không hề thiêu đốt nến đỏ, bị hắn cẩn thận nhét vào trong túi quần.

    Đối với Lý Tử, hắn đại khái đã hiểu. Trước khi nến đỏ đốt cháy hết, cô ấy sẽ không chủ động đi giết hắn. Nếu không thì hắn ngủ trong phòng lâu như vậy, đã chết vô số lần.

    .

    Nhưng là tương ứng, gian phòng kia hắn đại khái cũng không thể lại tiến vào.

    Lý Tử thật đang ở trong phòng kia. . .

    Nghĩ đến đây, Dương Húc Minh cũng có chút tê cả da đầu.

    Trước đây hắn đã từng cảm thấy thật hạnh phúc khi có một cô bạn gái hiền dịu ôn nhu. Nhưng là hiện tại hắn lại thấy độc thân kỳ thật cũng không tệ. . .

    - Khụ khụ. . . Vương ca, các ngươi tìm ta có chuyện gì không?

    Ngồi đối diện hai cảnh sát, bọn họ một người bưng một chén nước ấm, Dương Húc Minh hỏi:

    - Chẳng lẽ là Lý Tử tình tiết vụ án có tiến triển mới?

    Trên thực tế, hiện tại Dương Húc Minh đã không còn quan tâm tình tiết vụ án của Lý Tử.

    Dù sao Lý Tử hiện tại đang ở sát vách phòng ngủ của hắn. Mà lại ngoại trừ Lý Tử, bên cạnh hắn còn hai cái Trành Quỷ. Những thứ này, tùy tiện cái nào cũng đều khiến Dương Húc Minh lo lắng hơn là tiến triển vụ án của Lý Tử.

    Nhưng là cùng hai vị này cảnh sát, giống như cũng không có gì nói. Cho nên đành dùng cái này tới làm lời dạo đầu.

    Đối với lời Dương Húc Minh hỏi thăm, Vương Trấn lắc đầu

    - Chúng tôi lần này tìm cậu, là vì liên quan đến một vụ án khác.

    Nói xong, Vương Trấn mở ra cặp văn kiện trong tay, từ bên trong lấy ra một tấm hình.

    - Ngươi có nhận biết người này không?

    Vương Trấn đem ảnh chụp đưa tới.

    Dương Húc Minh nhìn kỹ, gật đầu nói:

    - Đây là bạn nữ sinh cùng lớp chúng tôi, là dân bản địa ở thành phố Lục Bàn Thủy này, bất quá tôi cùng với cô ấy cũng không phải thân thiết. . . Có chuyện gì không?

    Vương Trấn nghĩ nghĩ, lại đưa ra một tấm hình.

    - Ngươi biết người này không?

    Dương Húc Minh tiếp nhận ảnh chụp, thoáng chút sửng sốt.

    Đây là ảnh chụp một cánh tay. Tựa hồ là cánh tay người đã chết, toàn bộ cánh tay đều lộ ra màu trắng xám và có vẻ cứng ngắc. Hình ảnh chỉ chụp lấy bộ phận cánh tay này, không chụp toàn bộ nên không biết là ai.

    Mà ở trong bàn tay người chết kia đang nắm thật chặt một tấm hình.

    Tấm hình kia bị siết nhăn nhúm thành một đoàn, chỉ có một góc là bằng phẳng, góc tấm hình bằng phẳng vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt một người.

    Chính là một khuôn mặt nam nhân đang cười.

    Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người, "Cái này. . . Cái này là hình của ta?"

    Vương Trấn nhìn hắn một cái, lại đưa ra một tấm hình.

    Chính là bức ảnh lúc nãy bị vò siết, nhưng lúc này đã được làm phẳng lại, miễn cưỡng có thể thấy rõ toàn bộ nội dung ảnh chụp.

    Đích thật là ảnh chụp Dương Húc Minh.

    Mặc dù ảnh chụp nhăn nhúm, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, bối cảnh là Dương Húc Minh đang ở phòng học, bên cạnh một nhóm học sinh, Dương Húc Minh cùng cậu bạn bên cạnh đang cười nói vui vẻ, tựa như đang nói đến chủ đề thú vị nào đó.

    Nhìn đến tấm hình này, Dương Húc Minh có chút mơ hồ.

    Bởi vì hắn là lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình này, căn bản không biết chụp từ lúc nào.

    Vương Trấn nhìn kỹ phản ứng của hắn, rồi nói:

    - Tấm hình này, là chúng ta ở hiện trường vụ án mạng tìm thấy, là manh mối duy nhất của vụ hung sát án.

    Nữ sinh mang theo tấm hình này là bạn cùng lớp của cậu, gọi là Ngô Tư, bạn bè thường gọi cô ấy là Tiểu Tư. Cô ta ba ngày trước bị sát hại, lúc chết trong tay nắm thật chặt tấm hình này.

    Mà đêm trước khi bị sát hại, cô ấy có viết một đoạn nhật ký.

    Vương Trấn nhìn chăm chăm phản ứng của Dương Húc Minh, chầm chậm nói ra:

    - Ta muốn đi tìm hắn . . . Đấy là cô ấy viết duy nhất một câu trong nhật ký của mình trước ngày bị giết...

    - Dương Húc Minh, ba ngày trước cậu có nhìn thấy cô ấy không?

    Dương Húc Minh liếc nhìn nữ cảnh sát, phát hiện nữ cảnh sát đứng sau lưng Vương Trấn đang giơ một cái máy quay phim lên.

    Rất hiển nhiên, cái này cũng tính là tình tiết vụ án đang điều tra.

    Thế nhưng hắn cùng nữ sinh này thật sự không quen!

    Dương Húc Minh bất đắc dĩ cười khổ, nói ra:

    - Nói các ngươi khả năng không tin, ta cùng nữ sinh này mặc dù là học cùng một lớp, nhưng suốt ba năm đại học, giữa chúng ta nói chuyện không đến năm câu . . Ta thật cùng với cô ấy không quen, cũng không biết vì sao trong tay cô ấy lại có hình của ta.

    Tấm hình này là lần đầu tiên ta mới thấy, cô ấy cũng không có đi tìm ta, ta càng chưa từng gặp cô ấy. Thật đấy, Vương ca ngươi phải tin ta, ta thật sự chưa từng gặp qua cô ta, hoàn toàn không biết cô ấy chết như thế nào, Vương ca ngươi phải tin ta...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)