FULL  Tiên Hiệp Tạo Hóa Tiên Đế - Mộ Vũ Thần Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tạo Hóa Tiên Đế
    Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
    Chương 962: Thành tiên cơ duyên

    Nhóm: Liliana
    Nguồn: VVD

    Khương Tư Nam đi tới trước mặt Thiên Tuyệt Địa Diệt, nghe ngóng sự tình Thiên Kiếm Tiên Sơn, hắn ở Chân Cương giới chưa từng có nghe nói qua Thiên Kiếm Tiên Sơn, rất có thể là di tích Tiên đạo ở Thái Sơ Đại Thế Giới.

    - Ngươi lại biết Thiên Kiếm Tiên Sơn?

    Khương Thiên Tuyệt có chút kinh ngạc nhìn Khương Tư Nam, hắn xác thực biết rõ Thiên Kiếm Tiên Sơn, tuy cái này ở Thái Sơ Đại Thế Giới chưa tính là bí mật gì, nhưng mà Chân Cương giới nên không ai biết mới đúng a.

    Khương Thiên Tuyệt cũng không có hỏi tới, chậm rãi nói:

    - Thiên Kiếm Tiên Sơn chính là di tích Tiên đạo rất nổi danh ở Thái Sơ Đại Thế Giới, không có ai biết nó từ đâu đến, cũng không biết rõ lai lịch của nó, phảng phất như từ thời kỳ Thượng Cổ liền tồn tại, chỉ biết Thiên Kiếm Tiên Sơn mỗi ngàn năm mở ra một lần, chỉ có tu vi dưới Tôn Thiên Cảnh, hơn nữa tay cầm Thiên Kiếm Thạch mới có thể vào.

    Thiên Kiếm Thạch là bằng chứng tiến vào Thiên Kiếm Tiên Sơn, tổng cộng có 100 khối Thiên Kiếm Thạch, mỗi một khối có thể mang chín người tiến vào Thiên Kiếm Tiên Sơn, không có ai biết trong Thiên Kiếm Tiên Sơn có cái gì, bởi vì người tiến vào sau khi đi ra đều giữ kín như bưng, nhưng mà có một điều có thể khẳng định, chính là trong Thiên Kiếm Tiên Sơn có đại cơ duyên, hơn nữa là cơ duyên vô thượng về Kiếm đạo, phàm là tiến vào Thiên Kiếm Tiên Sơn đều là Kiếm Tu, sau khi đi ra tu vi tăng nhiều, ở trong thời gian ngắn đều trở thành một đời Chí Cường Giả.

    Khương Thiên Tuyệt hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

    - Mấu chốt nhất chính là, phàm là người tiến vào Thiên Kiếm Tiên Sơn, chỉ cần không chết, cuối cùng nhất đều có thể vượt qua phi thăng thiên kiếp, tiến vào Tiên giới, thành tựu Chân Tiên quả vị vô thượng!

    - Cái gì?

    Ánh mắt của Khương Tư Nam chấn động, cái này chẳng phải nói Thiên Kiếm Tiên Sơn có đại cơ duyên để cho người thành tiên? Trong Thiên Kiếm Tiên Sơn có thể đạt được thần thông kiếm đạo, Khương Tư Nam không nghi ngờ, nhưng mà có cơ duyên để người phi thăng Tiên giới, liền không thể không khiến người điên cuồng.

    Phải biết rằng, coi như là Chí Tôn Tôn Thiên Cảnh, cũng không quá đáng chỉ có vạn năm thọ nguyên, cuối cùng nhất nếu không thể đột phá, vẫn sẽ hóa thành bụi đất.

    Chỉ có phi thăng Tiên giới, mới có thể trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất!

    Khương Địa Diệt tiếp lời nói:

    - Cho nên có thể nghĩ, Thiên Kiếm Thạch này trân quý, coi như là Linh khí Chí Tôn, Thánh Dược vô thượng cũng không đổi được! Tuy 100 khối Thiên Kiếm Thạch không ít, nhưng mà Thái Sơ Đại Thế Giới quá mênh mông, hơn nữa chung quanh Thái Sơ Đại Thế Giới còn có 3000 Trung Thiên Thế Giới, một khối Thiên Kiếm Thạch xuất thế, đều sẽ gây ra gió tanh mưa máu vô tận, coi như là những Thánh Địa tông môn, gia tộc Chân Tiên ở Thái Sơ Đại Thế Giới cũng đánh đập tàn nhẫn!

    Bởi vì chỉ cần nhận được một khối Thiên Kiếm Thạch, không có gì bất ngờ xảy ra, có thể tạo ra chín vị Chân Tiên tương lai!

    Khương Thiên Tuyệt thở dài một hơi nói:

    - Tuy Khương tộc chúng ta không kém, nhưng trong lịch sử vạn năm qua, cũng không quá đáng chỉ lấy được Thiên Kiếm Thạch một lần, vẫn là cùng mấy đại gia tộc khác của Thiên Đế Sơn cộng hưởng, Khương tộc ta tiến vào trong đó ba người, về sau tất cả đều phi thăng Tiên giới...

    Đột nhiên, con mắt của Khương Thiên Tuyệt bỗng nhiên trừng tròn xoe, chứng kiến một vật trong tay Khương Tư Nam, lập tức liền chuyển không ra ánh mắt.

    - Đây là... Đây là Thiên Kiếm Thạch?

    Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt nhìn nhau, có chút gian nan nói.

    Ở trong tay Khương Tư Nam, một viên kiếm thạch màu đen lớn cỡ lòng bàn tay, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, tản mát ra một cỗ chấn động kỳ dị, mênh mông mà thần bí.

    - Hai vị lão tổ, Thiên Kiếm Thạch này cũng là ta trong lúc vô tình lấy được!

    Khương Tư Nam nói mình làm sao ở đấu giá hội đạt được Hắc Thạch kỳ dị, cùng với như thế nào ở trong tay Thánh Tử lấy được một khối khác nói một lần.

    Ngay cả hắn cũng có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ Thiên Kiếm Thạch kia trân quý như thế, quan hệ đến đại cơ duyên thành Tiên.

    - Ngươi thật đúng là người có đại khí vận, Thiên Kiếm Thạch trân quý như thế lại có thể đơn giản lấy được, nếu bị người khác biết rõ chỉ sợ sẽ ghen ghét đến nổi giận!

    Khương Thiên Tuyệt cười khổ một tiếng, cùng Khương Địa Diệt nhìn thoáng một phát, xác nhận đúng là Thiên Kiếm Thạch, loại chấn động kỳ dị này không cách nào giả tạo, cuối cùng trịnh trọng trả lại cho Khương Tư Nam.

    - Tư Nam, ngươi nhất định phải cất kỹ Thiên Kiếm Thạch, tuyệt đối không thể đơn giản để cho người khác chứng kiến, nếu không coi như là cường giả Chí Tôn cũng không muốn da mặt sát nhân đoạt bảo!

    Khương Thiên Tuyệt chậm rãi nói, cuối cùng trên mặt lộ ra một tia thần sắc không có ý tứ, nói:

    - Tư Nam, hai lão gia hỏa chúng ta có một yêu cầu quá đáng, chúng ta hi vọng đến lúc Thiên Kiếm Tiên Sơn mở ra, ngươi có thể mang hai ba đệ tử Khương tộc tiến vào được không!

    Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt mặt mo đỏ bừng, nhưng vẫn thản nhiên nói.

    Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:

    - Hai vị lão tổ yên tâm, ta cũng là một phần tử của Khương tộc, đợi đến lúc Thiên Kiếm Tiên Sơn mở ra, tự nhiên sẽ mang người Khương tộc tiến vào!

    Đồng thời, trong nội tâm Khương Tư Nam đối với hai vị lão tổ cũng nhiều hơn rất nhiều hảo cảm, hai người này chứng kiến Thiên Kiếm Thạch, vậy mà không có lộ ra tham lam cùng lưu luyến, trả lại cho Khương Tư Nam, chỉ là từ góc độ Khương tộc xuất phát, hi vọng Khương Tư Nam có thể mang đệ tử Khương tộc tiến vào, loại lòng dạ này để cho Khương Tư Nam có chút bội phục.

    Bởi vì hai vị lão tổ, một chút cũng không nói muốn Khương Tư Nam dẫn bọn hắn tiến vào, đây chính là cơ duyên thành tiên, bọn hắn biết rõ nếu mở miệng, dùng tính cách của Khương Tư Nam chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng mà bọn hắn không có làm như vậy.

    - Ha ha ha... Hảo hảo hảo! Hôm nay Thuần Dương nhất mạch sắp trở về tổ địa, hơn nữa có bảo vật như Thiên Kiếm Thạch, Khương tộc chúng ta nhất định có thể tái hiện huy hoàng ở hơn một vạn năm trước!

    Khương Thiên Tuyệt cùng Khương Địa Diệt đều nhìn nhau, lộ ra thần sắc vô cùng kích động.

    - Ca ca, ca ca, chúng ta đến Càn Nguyên vực rồi, chúng ta sắp về nhà rồi!

    Vừa lúc đó, một thanh âm kích động mà thanh thúy vang lên, Khương Vũ Điệp dung nhan xinh đẹp chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tràn đầy vẻ hưng phấn.

    - A, đã tới sao?

    Ánh mắt của Khương Tư Nam sáng ngời, cùng hai vị lão tổ ra gian phòng, đi lên trên boong tàu.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tạo Hóa Tiên Đế
    Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
    Chương 963: Đã lâu Ngọc Kinh Thành

    Nhóm: Liliana
    Nguồn: VVD

    Xa xa, dãy núi vạn khe, cổ thụ mọc lên san sát như rừng, để lộ ra Mãng Hoang chi khí, có Hoang Thú cường đại gào rú, hung cầm kêu to, bọn hắn đã đến địa giới của Đại Hoang Sơn.

    Khương Tư Nam nhìn sông núi quen thuộc trước mắt, tâm tình cũng có chút kích động, rời nhà năm năm, hôm nay rốt cục trở lại rồi.

    Lúc này đây trở lại, Khương Tư Nam chẳng những có lực lượng cường đại quan sát toàn bộ Chân Cương giới, hơn nữa mang theo hai vị lão tổ Thiên Tuyệt Địa Diệt đến, tìm được tin tức Khương gia tổ địa, hoàn thành ý nguyện của gia gia cùng với các vị tiền bối.

    - Ca ca, chúng ta là về Ngọc Kinh Thành trước? Hay đi Đại Hoang Bí Cảnh trước?

    Khương Vũ Điệp ôm cánh tay của Khương Tư Nam dí dỏm nói, đi tới Càn Nguyên vực, tâm tình của nàng cũng cực kỳ hưng phấn.

    Khương Vũ Điệp đi rồi, chuyện đã xảy ra ở Càn Nguyên vực, Khương Tư Nam cũng nói cho nàng, bởi vậy nàng cũng biết hôm nay Đại Hoang Bí Cảnh cùng Ngọc Kinh Thành đều ở trong tay Khương gia khống chế.

    - Về Ngọc Kinh Thành a! Gia gia, đại bá còn có Đại ca có lẽ đều ở đó, Đại ca là Hoàng đế của Đại Càn Vương Triều, giờ phút này nói không chừng đang vào triều cũng nói không chừng!

    Khương Tư Nam cười trêu ghẹo nói, mặc dù Đại Hoang Bí Cảnh ở trong khống chế của Khương gia, Linh khí dồi dào, là một Thánh Địa tu luyện, nhưng mà Khương Tư Nam biết rõ, dùng tính tình của lão gia tử, chắc chắn sẽ không đứng ở trong Đại Hoang Bí Cảnh, lão gia tử vẫn quen ở trong Ngọc Kinh Thành.

    Ánh nắng sáng sớm kim sắc, từ trên đường chân trời đằng xa bay lên, xuyên thấu tầng mây hoa mỹ, chiếu qua dãy núi, xuyên qua rừng cây, đảo qua đại địa mênh mông, cuối cùng chiếu rọi ở trên tường thành Ngọc Kinh Thành pha tạp.

    Ánh sáng chói lọi, ôn hòa mà mỹ hảo, chiếu vào trên mặt người đi đường buồn ngủ mông lung, chiếu vào khôi giáp thiết giáp boong boong trên tường thành, cũng chiếu vào trong con ngươi kiên nghị của quân thủ thành, tỉnh lại đế quốc khổng lồ này.

    Khi đám người Khương Tư Nam đứng ở trong hư không, nhìn thành trì cổ xưa phía xa, đắm chìm trong ánh mặt trời, tuy cũng không tính xa hoa cùng cao lớn, nhưng lại có một loại cảm giác thân thiết.

    Gió sớm có chút lạnh, trong không khí có hương thơm bùn đất, ngoài cửa thành là mảng lớn mảng lớn cây cải dầu hoa, trên quan đạo bụi đất tung bay, có thương nhân xe ngựa vội vàng chạy về phương xa.

    Hết thảy yên tĩnh mà mỹ hảo.

    Khương Tư Nam nhìn hết thảy, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

    - Ngọc Kinh Thành, ta đã trở về!

    Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong nội tâm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác gần hương lo lắng, không biết những người quen trong trí nhớ kia, hôm nay trôi qua như thế nào? Còn ở trong thành trì cổ xưa kia hay không.

    Khương Vũ Điệp đi tới bên người Khương Tư Nam, khẽ cười nói:

    - Ca ca, chúng ta lập tức có thể nhìn thấy đám người gia gia rồi, sao huynh lại đột nhiên trở nên có chút đa sầu đa cảm? Đây cũng không phải là phong cách của huynh a!

    Khương Tư Nam sủng nịch sờ lên cái đầu nhỏ của Khương Vũ Điệp, cười nói:

    - Đúng vậy, sắp nhìn thấy đám người gia gia rồi, ta đây là cao hứng, tiểu nữ tử như ngươi biết cái gì!

    - Đây chính là thành trì Khương gia chúng ta kiến tạo sao?

    Khương Thiên Tuyệt chậm rãi nói, trong ánh mắt có một tia kỳ dị.

    - Đúng vậy! Hai vị lão tổ, tòa Ngọc Kinh Thành này đã tồn tại hơn một ngàn năm, nghe nói là tổ tiên đời thứ nhất thành lập, có lẽ là Khương Thái Hư lão tổ!

    Khương Tư Nam khẽ cười nói, tuy nhìn quen Thiên Cung cùng động thiên phúc địa mênh mông của Chân Cương giới, nhưng chỉ có tòa Ngọc Kinh Thành sinh hắn nuôi hắn này, mới để cho hắn cảm giác được thân thiết nhất.

    - Ngọc Kinh Thành... Ngọc Kinh Thành, chỉ sợ Tư Nam ngươi cũng không biết lai lịch của Ngọc Kinh Thành a?

    Khương Thiên Tuyệt có chút thở dài một hơi nói:

    - Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm thành, Tiên Nhân phủ phàm trần, kết tóc thụ trường sinh. Bởi vì Ngọc Kinh Thành này chính là danh tự thành trì của Khương gia tổ địa chúng ta, coi như Thái Hư tộc huynh đi tới nơi vắng vẻ này, như trước không có quên tổ địa Khương gia chúng ta a!

    - Khương gia tổ thành, Ngọc Kinh Thành sao?

    Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nguyên lai Ngọc Kinh Thành này thậm chí có lai lịch như vậy.

    - Tư Nam, mang bọn ta vào thành a! Ta đã cảm thấy trong Ngọc Kinh Thành này có không ít người huyết mạch Khương tộc, xem ra quả nhiên như lời ngươi nói, đây là một địa phương kỳ dị!

    Khương Địa Diệt cũng khẽ mĩm cười nói, vừa rồi Nguyên Thần của hắn đảo qua cả tòa Ngọc Kinh Thành, phát hiện rất nhiều người Khương tộc, khoảng chừng mấy chục vạn người, để cho trong lòng hắn cũng có chút kích động cùng chờ mong.

    Khương Tư Nam gật đầu nói:

    - Tốt! Bất quá Ngọc Kinh Thành này là một thủ đô phàm nhân, tu vi cao nhất chỉ là Chân Thiên Cảnh, phần lớn là Hậu Thiên cảnh cùng Tiên Thiên cảnh, mọi người chúng ta thu liễm khí tức bản thân, không nên quấy nhiễu bọn hắn!

    Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, thu lại khí tức trên thân, lập tức trở nên như phàm nhân, từ trên đám mây đáp xuống, đi theo mọi người vào Ngọc Kinh Thành.

    Vốn bọn hắn có thể trực tiếp bay vào trong Ngọc Kinh Thành, nhưng mà Khương Tư Nam năm năm chưa về, hôm nay trở về, muốn xem xem Ngọc Kinh Thành biến hóa, bởi vậy đoàn người mới quyết định từ cửa chính mà vào.

    Chỉ là dù bọn hắn như phàm nhân, nhưng nam anh tuấn bất phàm, nữ dung nhan tuyệt lệ, khí vũ hiên ngang, khí chất cao nhã như thế, cũng khó tránh khỏi làm cho người ghé mắt.

    Nhất là chúng nữ bên người Khương Tư Nam, cả đám phong hoa tuyệt đại, thanh lệ thoát tục, tựa như Tiên Tử không ăn nhân gian khói lửa, đột nhiên xuất hiện ở trong Ngọc Kinh Thành, để cho tất cả mọi người sôi trào, vây quanh không rời mắt.

    Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, thầm nghĩ mình sai lầm, tuy thu liễm khí tức, nhưng mà quên dung nhan tuyệt sắc của chúng nữ bên người, đột nhiên xuất hiện ở trong phàm nhân quốc độ, nhất định sẽ bị giật nảy mình, nhưng mà hôm nay đã không có biện pháp, bọn hắn đành phải cùng một chỗ đi vào trong Ngọc Kinh Thành.

    Giờ phút này, ở trên cửa thành, có một thanh niên tay cầm quạt xếp, trang phục công tử ca, khuôn mặt anh tuấn, nhưng mà mặt mày tầm đó lại tràn đầy lỗ mãng, khẽ cau mày nói:

    - Chuyện gì xảy ra? Vì sao cửa thành phía dưới ồn ào như thế?

    Một trung niên nhân râu cá trê đứng ở bên cạnh hắn, có chút tặc mi thử nhãn, nghe vậy nịnh nọt cười nói:

    - Khởi bẩm thượng tiên, phía dưới có một đám người vào thành, chỉ là trong đó có vài nữ tử dung nhan tuyệt lệ, bởi vậy mới làm mọi người vây xem!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tạo Hóa Tiên Đế
    Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
    Chương 964 : Lo lắng (1)

    Nhóm: Liliana
    Nguồn: VVD

    - A? Nữ tử dung nhan tuyệt lệ? Chúng ta đi nhìn xem!

    Ánh mắt thanh niên sáng ngời, lập tức lăng không mà lên, cầm lấy trung niên nhân râu cá trê, chậm rãi rơi vào cửa thành phía dưới.

    - Là thượng tiên?

    Không biết ai kinh hô một tiếng, mọi người vốn vây xem đều như chuột thấy mèo, thất kinh, vội vàng tứ tán né ra.

    - Thượng tiên?

    Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, hắn cũng nhìn thấy nam tử lỗ mãng từ trên hư không rơi xuống kia.

    Khương Tư Nam lập tức nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện tuy nam tử này căn cơ không sâu, nhưng lại đạt đến Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, theo lý thuyết Càn Nguyên vực không nên có Tu Chân giả cường đại như thế mới đúng, thanh niên này lai lịch ra sao?

    Chỉ là nam tử lỗ mãng không có nhìn Khương Tư Nam, ánh mắt rơi vào trên người chúng nữ Hoàng Thiên Y, ánh mắt lửa nóng, phảng phất như muốn ăn sống nuốt tươi chúng nữ, loại ánh mắt như lang như hổ kia, để cho sắc mặt chúng nữ đều trầm xuống, đồng thời hừ lạnh một tiếng.

    Nhưng mà nam tử lỗ mãng phảng phất như không có phát giác được, mở quạt xếp, ra vẻ tiêu sái đi tới, khẽ cười nói:

    - Không biết phương danh của mấy vị cô nương? Ta chính là thượng tiên của Ngọc Kinh Thành, không bằng để ta mang mấy vị cô nương thưởng thức phong cảnh của Ngọc Kinh Thành này thoáng một phát như thế nào?

    Trong ánh mắt nam tử lỗ mãng lộ ra thần sắc si mê, một bộ sắc híp híp, ánh mắt nóng bỏng chạy ở trên thân chúng nữ, phảng phất như muốn lột sạch y phục của các nàng.

    Hơn nữa hắn trực tiếp đi tới, muốn nắm tay của Hoàng Thiên Y.

    Thẳng đến lúc này, hắn mới nhìn thấy Khương Tư Nam ngăn ở trước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói:

    - Cút!

    Một cỗ pháp lực bàng bạc phun ra, ống tay áo của hắn hất lên như đuổi ruồi, muốn quét Khương Tư Nam đi.

    Hắn đường đường thượng tiên Anh Thiên Cảnh, ở Càn Nguyên vực chính là tồn tại mạnh nhất, có thể nói là muốn làm gì thì làm, Khương Tư Nam trước mắt thoạt nhìn tuy có chút thanh tú tuấn lãng, nhưng mà khí tức trên thân là phàm nhân, có tư cách gì chiếm hữu Tiên Tử xinh đẹp như vậy, cho nên hắn vốn tưởng rằng hất ống tay áo lên, có thể trực tiếp vung Khương Tư Nam bay ra ngoài.

    Nhưng để cho hắn kinh ngạc phát hiện, một tay áo này đối với Khương Tư Nam lại không có chút tác dụng nào.

    Con mắt của Khương Tư Nam nhẹ nhàng híp lại, lộ ra một tia thần mang lạnh như băng, thần sắc người phía sau hắn cũng lạnh như băng, thật không ngờ lại chạy đến một mặt hàng như vậy, muốn đùa giỡn chúng nữ Hoàng Thiên Y, quả thực là không biết sống chết.

    - Cút!

    Khương Tư Nam chỉ hộc ra một chữ, lập tức liền như Lôi Âm cuồn cuộn, sóng âm càn quét tứ phương, vô cùng khủng bố, nam tử lỗ mãng biến sắc, toàn thân như bị sét đánh, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Khương Tư Nam.

    Oanh!

    Hùng Nhị vọt lên, phiến tới một cái tát, một tiếng vang thanh thúy truyền đến, nửa bên mặt của nam tử lỗ mãng sưng phù, hàm răng nát bấy, ho ra từng ngụm máu, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi khó có thể tin.

    Nam tử lỗ mãng rốt cuộc biết, lần này là đá lên tấm sắt, đám người trước mắt nhìn như phàm nhân kia, vậy mà đều là cao thủ tưởng tượng không đến, nhất là thiếu niên thanh tú này, chỉ một chữ liền để cho thần hồn của mình trọng thương, đây tuyệt đối không phải Anh Thiên Cảnh có thể làm được, chẳng lẽ hắn là đại năng Thông Thiên Cảnh?

    Trong ánh mắt nam tử lỗ mãng lộ ra thần sắc sợ hãi, run rẩy nói:

    - Các ngươi là người nào? Cũng dám đến Ngọc Kinh Thành nháo sự, chờ cường giả Tiên thành ta giá lâm, các ngươi đều chết không có chỗ chôn!

    - Tiểu Hàn, ta không muốn nghe hắn nói nhảm, điều tra hắn đến cùng là người nào cho ta? Tại sao lại xuất hiện ở trong Ngọc Kinh Thành?

    Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh như băng, trong lòng của hắn cũng sinh ra vẻ lo lắng, không biết vì sao, hắn có một loại dự cảm bất hảo.

    - Tốt!

    Đoan Mộc Hàn đi ra, ánh mắt tản mát ra hào quang quỷ dị, trực tiếp thi triển Sưu Hồn Thuật của Ma Môn, cưỡng ép xâm nhập đến trong thần hồn của nam tử lỗ mãng, muốn đọc trí nhớ của hắn.

    Nhưng mà, bỗng nhiên Đoan Mộc Hàn biến sắc, hai mắt của nam tử lỗ mãng trước mắt mất đi thần thái, trực tiếp chết rồi.

    - Đại ca, có người hạ cấm chế ở trong thần hồn của hắn, vừa rồi ta muốn đọc trí nhớ, thần hồn của hắn liền tự động vỡ nát!

    Thần sắc của Đoan Mộc Hàn cũng có chút khó coi, không nghĩ tới một tiểu nhân vật Anh Thiên Cảnh, trong thần hồn lại có cấm chế quỷ dị như thế.

    - Trong thần hồn có cấm chế sao? Mặc kệ, chúng ta đi hoàng cung nhìn một chút trước!

    Dự cảm bất hảo trong nội tâm Khương Tư Nam càng ngày càng mãnh liệt, hắn cũng không có bất kỳ tâm tư đi dạo Ngọc Kinh Thành rồi, cũng không có công phu phản ứng trung niên nhân râu cá trê sợ tới mức lạnh run kia, cùng mọi người hóa thành một đạo lưu quang, lập tức liền vọt về phía Hoàng thành trung ương nhất.

    Nguyên Thần lực bàng bạc của Khương Tư Nam phóng xạ ra, sắc mặt hắn rất ngưng trọng, Ngọc Kinh Thành lại có cường giả Anh Thiên Cảnh xuất hiện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nam tử lỗ mãng kia có lai lịch ra sao?

    Mấu chốt nhất là, đám người gia gia, đại bá, Đại ca như thế nào?

    Hôm nay tu vi của Khương Tư Nam đạt đến Vương Thiên Cảnh về sau, dễ dàng liền bao trùm toàn bộ Ngọc Kinh Thành, ở trong cảm giác của hắn, gia gia cùng đại bá đều bế quan ở mật thất dưới đất trong Hoàng thành, Đại ca thì đang thiết triều, ngồi ngay ngắn trên vương tọa tổ chức triều hội.

    Lúc này Khương Tư Nam mới hơi có chút yên lòng, người trọng yếu nhất của mình đều còn, cái này trọng yếu hơn tất cả.

    Hoàng thành, Càn Nguyên điện, Khương Vân Thiên đầu đội bình thiên quan, mặc ngũ trảo long bào, khuôn mặt rất tuấn lãng, nhưng lại nhiều thêm vài phần khí tức uy nghiêm.

    Chỉ là giờ phút này hắn thoạt nhìn có chút gầy gò, trên mặt mang thần sắc lo lắng.

    Dưới Càn Nguyên điện, quỳ đầy văn võ bá quan, giờ phút này đang tiến hành tảo triều, phía dưới có đại thần tấu sớ, chỉ là Khương Vân Thiên giống như không yên lòng, ánh mắt có chút phiêu hốt.

    Bỗng nhiên, toàn thân Khương Vân Thiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra tinh quang, hắn vội vàng nhìn văn võ bá quan hô một tiếng:

    - Bãi triều!

    Trong ánh mắt sờ không được ý nghĩ của văn võ đại thần, Khương Vân Thiên vội vã đi tới trong hậu điện.

    - Đại ca!

    Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp đồng thời hô một tiếng, Khương Vân Thiên vừa nhảy vào trong hậu điện, toàn thân liền chấn động, trong ánh mắt mang theo thần sắc khó có thể tin, cuối cùng hóa thành một thanh âm kích động mà vui sướng.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tạo Hóa Tiên Đế
    Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
    Chương 965 : Lo lắng (2)

    Nhóm: Liliana
    Nguồn: VVD

    - Tư Nam, Vũ Điệp. . .

    Con mắt của Khương Vân Thiên có chút đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa, nhìn Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp, vẫn là khuôn mặt trong trí nhớ, chỉ là so với trước càng thành thục một ít, Khương Tư Nam bạch y thắng tuyết, tuấn lãng bất phàm, Khương Vũ Điệp thanh lệ thoát tục, như Tiên Tử giữa hồng trần, giờ phút này nhìn về phía Khương Vân Thiên ánh mắt ửng đỏ, hai mắt của Khương Vũ Điệp đã bịt kín một tầng hơi nước.

    Năm năm thời gian, không dài, nhưng mà ở thời khắc này thật giống như cách vô tận tuế nguyệt, lần nữa tương kiến.

    Khương Tư Nam vọt lên, cùng Khương Vân Thiên hung hăng ôm một cái, một cảm xúc không nói gì tràn ngập ở trong nội tâm hai người, Khương Vũ Điệp đứng ở một bên, hai mắt mơ hồ, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười vui vẻ.

    - Tư Nam, lần này ngươi đi dài tới năm năm, còn có Vũ Điệp, những năm này không có chút tăm hơi, để cho chúng ta lo lắng gần chết, chẳng qua hiện nay cuối cùng các ngươi cũng trở lại rồi!

    Trên mặt Khương Vân Thiên tràn đầy nụ cười ôn hòa, lộ ra cực kỳ vui vẻ.

    Ba huynh muội cùng một chỗ, giống như có chuyện nói không hết, loại cảm xúc này thậm chí lây nhiễm mọi người ở sau lưng, trên mặt mọi người cũng có chút vui vẻ.

    Đợi đến lúc Khương Vân Thiên phát hiện, mới có chút áy náy liếc nhìn mọi người, sau đó nói với Khương Tư Nam:

    - Tư Nam, ở đây Tình Tuyết cùng Lý Kim Long ta còn nhận thức, những người khác là ai?

    Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:

    - Đại ca, những người này đều là sư huynh đệ, bằng hữu của ta, huynh nhanh gọi đám người gia gia cùng đại bá tới, ta giới thiệu cho mọi người!

    - Gia gia cùng phụ thân. . .

    Thần sắc của Khương Vân Thiên hơi đổi, nhưng vẫn xảo diệu che dấu qua, hắn khẽ mĩm cười nói:

    - Gia gia cùng phụ thân còn đang bế quan, chúng ta không nên quấy rầy bọn hắn, lúc này đây đệ trở lại không dễ dàng, chúng ta đi ngự hoa viên, hôm nay đón gió tẩy trần cho các ngươi!

    Nhưng mà, Khương Tư Nam vẫn phát hiện thần sắc của Khương Vân Thiên biến hóa, cộng thêm trước ở cửa thành gặp được một màn kia, dự cảm bất hảo trong nội tâm Khương Tư Nam càng ngày càng mạnh.

    - Đại ca, gia gia cùng đại bá không phải xảy ra chuyện gì chứ?

    Thần sắc của Khương Tư Nam trở nên có chút nghiêm túc.

    - Ở đâu có chuyện gì, đệ suy nghĩ nhiều!

    Khương Vân Thiên cười ha ha nói:

    - Tư Nam, hôm nay toàn bộ Càn Nguyên vực chỉ có một quốc gia, chính là Đại Càn Vương Triều, chỉ có một tông môn Tu Chân, chính là Khương gia chúng ta, dù là Càn Nguyên Tông năm đó cũng kém chúng ta, đệ xem Đại ca ta, những năm này không quá để ý tu luyện, cũng đạt đến Chân Thiên Cảnh viên mãn, ở đâu có chuyện gì! Đệ không cần nhiều muốn, ta đi mở tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người!

    - Không đúng!

    Khương Tư Nam chăm chú nhìn Khương Vân Thiên nói:

    - Đại ca không nên gạt ta, ta biết rõ huynh nhất định là có chuyện gì gạt ta! Chỉ sợ ngươi còn không biết, ở cửa thành, ta giết một nam tử tự xưng thượng tiên, hắn đến cùng là người nào?

    - Cái gì? Đệ giết Hoa Phong? Tư Nam, hôm nay đệ rốt cuộc là cảnh giới gì? Bất quá coi như đệ cường thịnh trở lại cũng không phải đối thủ của những người kia, lần này xong rồi, những người kia khẳng định sẽ không bỏ qua đệ, Tư Nam ngươi nhanh ly khai nơi đây, bằng không đợi bọn hắn trở lại, ngươi muốn đi cũng đi không được rồi, ngươi đi mau!

    Thần sắc của Khương Vân Thiên đại biến, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ, hắn hoàn toàn phát giác không đến tu vi của Khương Tư Nam hôm nay, nhưng trong lòng rất gấp gáp, vội vàng thúc giục Khương Tư Nam nhanh ly khai.

    Tuy Khương Tư Nam giết Hoa Phong, để cho hắn có chút kinh ngạc, bất quá hắn cho rằng coi như thiên phú của Khương Tư Nam phi phàm, nhưng chỉ năm năm thời gian, tối đa là Anh Thiên Cảnh mà thôi.

    Mà Anh Thiên Cảnh, ở trong đám người khủng bố kia, chỉ sợ là tồn tại kế cuối.

    - Đại ca, ngươi nói những người kia đến cùng là từ đâu đến? Tại sao Càn Nguyên vực chúng ta có thể có Tu Chân giả trên Anh Thiên Cảnh? Hôm nay huynh nhất định phải nói tinh tường!

    Trong nội tâm Khương Tư Nam trầm xuống, hắn biết rõ chỉ sợ là đã xảy ra chuyện lớn.

    - Tư Nam, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi giết Hoa Phong đã xông đại họa, chạy nhanh đi, ta giúp các ngươi kéo dài thời gian!

    Khương Vân Thiên cực kỳ sốt ruột, vội vàng thúc giục nói.

    - Vân Thiên, không nên khuyên nữa. . .

    Vừa lúc đó, một thanh âm già nua vang lên ở trong đại điện, từ bên ngoài chậm rãi đi tới hai thân ảnh.

    - Gia gia, đại bá, hai người xuất quan?

    Khương Tư Nam vừa nhìn thấy hai người kia, trong ánh mắt lập tức lộ ra hào quang vui sướng, nhưng mà sau một khắc, thần sắc của Khương Tư Nam đột nhiên đại biến.

    - Gia gia, chân của ngài. . . Còn có đại bá, cánh tay của người. . . Cuối cùng xảy ra chuyện gì?

    Trong ánh mắt của Khương Tư Nam đột nhiên bắn ra hai đạo hào quang rét lạnh, sát cơ như thực chất.

    Hai người đi tới kia xác thực là lão gia tử Khương Viễn Sơn cùng đại bá Khương Tử Thanh, nhưng mà hôm nay lão gia tử ngồi ở trên xe lăn, rộng ống quần rộng thùng thình, hai chân lại hoàn toàn biến mất không thấy.

    Mà cánh tay phải của Khương Tử Thanh cũng không cánh mà bay.

    Giờ phút này lão gia tử phảng phất như già đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam lại tràn đầy ôn hòa.

    - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương hai người, a a a. . .

    Khương Tư Nam xông tới, ôm lão gia tử, hai mắt huyết hồng, hốc mắt đầy nước, chảy ra đạo đạo huyết lệ, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn gào rú.

    Khương Tư Nam cơ hồ muốn điên cuồng, hắn chưa từng nghĩ đến gia gia cùng đại bá sẽ như vậy, vốn là tướng quân bách chiến thiết huyết, tư thế oai hùng cao ngất, hôm nay trở nên như lão nhân tuổi xế chiều, bị người chém đứt hai chân, chém gảy tay!

    Khương Tư Nam hận muốn điên, nội tâm tràn đầy sát cơ, nhiệt độ trong đại điện giảm mạnh, trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh.

    Bọn họ đều biết, Khương Tư Nam là người trọng tình trọng nghĩa, tuy thoạt nhìn rất hiền hoà, nhưng mà người thân cận nhất của hắn chính là Nghịch Lân, sờ vào hẳn phải chết!

    Hôm nay, gia gia cùng đại bá bị người chém đứt tay chân, có thể nghĩ Khương Tư Nam phẫn nộ như thế nào.

    - Gia gia, đại bá. . .

    Khương Vũ Điệp cũng lao lên, ôm lão gia tử rơi lệ đầy mặt, cực kỳ thương tâm cùng phẫn nộ, khó có thể tưởng tượng rốt cuộc là ai sẽ nhẫn tâm như vậy, đánh lão gia tử tới tình trạng như thế?
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tạo Hóa Tiên Đế
    Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
    Chương 966 : Căm giận ngút trời

    Nhóm: Liliana
    Nguồn: VVD

    - Khục khục. . . Tư Nam, Vũ Điệp, các ngươi không nên trở lại a!

    Lão gia tử ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, có chút hiền lành sờ lên mặt Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp, thở dài một tiếng.

    - Tư Nam, những người kia khủng bố đến ngươi không thể tưởng được, các ngươi thật sự không nên trở lại, còn giết Hoa Phong, chờ phụ thân của hắn trở lại, chắc chắn sẽ không buông tha các ngươi, ngươi chạy nhanh đi, đi càng xa càng tốt!

    Mặt mũi của Khương Tử Thanh tràn đầy đắng chát, không ngớt lời thúc giục nói.

    - Gia gia, đại bá, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đánh các ngươi thương thành như vậy? Ta muốn bọn hắn nợ máu trả bằng máu!

    Trong ánh mắt của Khương Tư Nam bắt đầu khởi động lấy huyết quang điên cuồng, thanh âm như âm phong từ trong Cửu U Địa Ngục truyền đến, rét lạnh thấm người, giờ phút này trong nội tâm hắn tràn đầy sát cơ lạnh thấu xương, cả người đã sắp điên cuồng.

    - Tư Nam, ngươi hãy nghe ta nói!

    Lão gia tử chăm chú nhìn Khương Tư Nam, trên mặt tràn đầy thần sắc hiền lành cùng không muốn, chậm rãi nói:

    - Ta biết rõ tính tình của ngươi bướng bỉnh, không muốn đi, nhưng mà ngươi phải hiểu đạo lý lưu được núi xanh tại không lo không có củi đốt, nếu ngươi chết rồi, Khương gia chúng ta liền thật sự tuyệt hậu, thừa dịp bọn hắn vẫn chưa về, ngươi đi nhanh lên!

    - Tư Nam, ngươi bình tỉnh một chút!

    Một thân ảnh tuyệt lệ phiêu nhiên đi tới, nắm lấy tay của Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

    Hoàng Thiên Y chứng kiến Khương Tư Nam thống khổ điên cuồng như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trận trận thương tiếc cùng đau đớn, vẻ điên cuồng trong ánh mắt của Khương Tư Nam giảm xuống, nhưng vẫn tràn đầy sát khí lạnh như băng như trước.

    Phanh!

    Khương Tư Nam bay thẳng đến bên lão gia tử cùng Khương Tử Thanh, trùng trùng điệp điệp quỳ xuống, trong thanh âm tràn đầy run rẩy cùng thống khổ nói:

    - Gia gia, đại bá, Tư Nam bất hiếu, hại các ngươi chịu khổ, bất quá vô luận là ai đả thương các ngươi, ta cũng phải làm cho bọn hắn trả giá gấp mười lần gấp trăm lần!

    Ầm ầm!

    Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền đến, tòa cung điện cự đại này bỗng nhiên bị một đạo quyền cương khủng bố đập trúng, lập tức muốn nổ tung lên, trên hư không xuất hiện một đám thân ảnh khí tức lạnh thấu xương, sát khí trùng thiên.

    - Là ai giết con của ta, cút ra đây cho ta!

    Trên hư không, một giọng nói như Lôi Âm cuồn cuộn, vang vọng thiên địa, chấn đến vô số thị vệ trong hoàng cung kêu thảm lăn qua lăn lại đầy đất.

    Cầm đầu là một lão đạo nhân, mặt như sương lạnh, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận cùng sát cơ vô tận, khí tức toàn thân bàng bạc, áp bách lấy mọi người phía dưới.

    - Không tốt, Hoa Thắng Chân Nhân trở lại rồi, lần này thật sự đã xong. . .

    Lão gia tử, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên nhìn nhau, đều chứng kiến vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt đối phương.

    Hoa Thắng bận đạo bào thanh sắc, bao phủ linh quang nhàn nhạt, râu bạc trắng bồng bềnh, bộ dạng có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng mà giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy sát cơ, nhìn chằm chằm đám người Khương Tư Nam ở phía dưới.

    Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, những người này nhìn rất lạ mặt, thống lĩnh trú đóng ở kinh thành bẩm báo, giết Hoa Phong là một thiếu niên áo trắng, nhưng mà những người này thoạt nhìn giống như phàm nhân, làm sao có thể giết Anh Thiên Cảnh Hoa Phong?

    - Tiểu súc sinh, là ngươi giết con ta Hoa Phong?

    Hoa Thắng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng, một cỗ khí cơ rét lạnh tập trung vào Khương Tư Nam, các cường giả phía sau hắn cũng nhìn thẳng đám người Khương Tư Nam, phảng phất như chỉ chờ Hoa Thắng ra lệnh, sẽ bầm thây đám người Khương Tư Nam thành vạn đoạn.

    Khương Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra sát cơ, miệng phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên, hạo hạo đãng đãng càn quét thiên địa, tựa như một Chân Long kim sắc ngang trời mà đến, để cho vô số vân hà ở trên không Ngọc Kinh Thành đều quét ngang không còn.

    - Cút xuống cho ta!

    Thanh âm của Khương Tư Nam ẩn chứa nộ khí cùng sát cơ vô tận, khí thế mênh mông cuồn cuộn xông lên trời, phát động đại thần thông Chân Long Thần Âm, sắc mặt của Hoa Thắng đại biến, giờ khắc này hắn phảng phất như cảm giác được mình đối mặt một Thượng Cổ Chân Long gào thét, Nguyên Thần chấn động kịch liệt, toàn thân xuất hiện tí ti vết máu, lập tức từ trên hư không rơi xuống.

    Đám cường giả sau lưng Hoa Thắng cũng đồng dạng như vậy, kêu thảm rơi xuống dưới, toàn thân huyết nhục mơ hồ.

    Thanh âm khủng bố chấn kinh tất cả mọi người, để cho trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy thần sắc khó có thể tin.

    Đây rốt cuộc là người nào? Quát một tiếng có thể chấn động Nguyên Thần của hắn, đánh hắn trọng thương, chẳng lẽ thiếu niên kia là một Vương giả?

    Tu vi của Hoa Thắng đã đạt đến nửa bước Vương giả, các đệ tử sau lưng phần lớn là cường giả Anh Thiên Cảnh cùng Thông Thiên Cảnh, một lời chấn động thiên địa, trọng thương nhiều người như vậy, coi như là Vương giả cũng làm không được.

    Thiếu niên này đến cùng là người nào? Khi nào Chân Cương giới xuất hiện thiếu niên Vương giả khủng bố như thế?

    Trong ánh mắt Hoa Thắng tràn đầy vẻ sợ hãi không che dấu được.

    Mà giờ khắc này, Khương Viễn Sơn, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên giống như hóa đá, phảng phất như đặt mình ở trong mộng cảnh, đầu óc trống rỗng.

    Thật lâu về sau, Khương Viễn Sơn mới thanh tỉnh lại, đột nhiên xoay đầu, vẻ mặt khó có thể tin, nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt kia, gian nan nói:

    - Cái này. . . Cái này có phải thật không? Tư Nam vậy mà. . . thật không ngờ cường đại như vậy? Một lời trọng thương tất cả mọi người, ta không phải đang nằm mơ chứ?

    Khương Vân Thiên cảm giác miệng lưỡi có chút phát khô, dù hắn tâm chí kiên nghị, giờ phút này vẫn có chút nói lắp bắp:

    - Gia gia, thật là Tư Nam, hắn một lời chấn thương tất cả mọi người! Vì sao đệ đệ lại lợi hại như thế?

    - Cuối cùng là dạng cảnh giới gì? Chẳng lẽ Tư Nam đạt đến Vương giả vô thượng?

    Khương Tử Thanh có chút thì thào tự nói, ánh mắt càng ngày càng sáng, thanh âm cũng trở nên kích động:

    - Nghe nói toàn bộ Chân Cương giới chúng ta có 3000 vực, rộng lớn khôn cùng, ở vào đỉnh phong nhất đúng là Vương giả, nhưng mà lúc này mới vài năm, Tư Nam liền đã đạt đến độ cao như thế sao?

    Giờ phút này tâm tình của ba người bọn họ kích động, khó có thể hình dung, từ buồn phiền đến kinh hỉ, nhất niệm Thiên Đường nhất niệm Địa Ngục, đã trải qua một đoạn nhân sinh mà cả đời khó quên.

    Vốn ở thời điểm Hoa Thắng đến, bọn hắn đều nghĩ lần này thật sự đã xong, nhưng không ngờ Khương Tư Nam lại cho bọn hắn kinh hỉ lớn như thế!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)