Võng Du Tận Thế Lãnh Chúa - Tác giả: Buồn ngủ muốn gối - Chương 11

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi b1209049, 25/3/15.


  1. Chương 10: Chỉ huy chiến đấu
    Dịch: Con nhà người ta.
    Nguồn: tangthuvien.com


    Sau khi giải quyết xong con khỉ da xanh thì Trình Dương nói: “Mọi người hãy xử lý mấy con ma thú còn lại. Mặc dù thế giới đã bị game hóa nhưng cũng có một số thứ khác trong game. Ví dụ như kỹ năng không thể tự định hướng đối thủ được, vậy nên dù là pháp thuật hay tên bắn ra mọi người phải nhắm cho chuẩn, nếu không sẽ lãng phí pháp lực. Tôi mong mọi người hãy chờ cho ma thú đến gần mình rồi hãy chiến đấu, làm thế để rèn luyện năng lực phòng ngự của chiến sĩ.”

    Lý Vạn Sơn gật đầu thật sâu, nói: “Cậu yên tâm! Sự đời biến đổi, chúng ta biết nên làm gì.”

    Nói xong, ông ta quay lại nói với hai người khác: “Lát nữa ta và Đỗ Thành đứng trước, sát thương của hai ta yếu hơn pháp sư nên chỉ phòng thủ, tấn công giao lại cho Phùng Kiệt cậu đấy.”

    Trong lúc mọi người phân công chiến đấu thì ở bãi đất phía trước xuất hiện một luồng sáng khác, một con ma thú khá giống sói hiện ra tại đó, nó cũng lao nhanh về phía Trình Dương giống như khỉ da xanh trước đó.

    “Chuẩn bị chiến đấu!” Trình Dương nói nhanh, sau đó lùi lại sau lẳng lặng xem.

    Con sói xám lao nhanh tới cổng, năm mươi mét… Bốn mươi mét… Ba mươi mét… Hai mươi mét…

    “Vù…” Một quả cầu màu trắng sáng đột nhiên lao vụt tới trước, nhưng nó chỉ bay sượt qua con sói xám, cả một cọng lông cũng không bị gì cả.

    “Móa…” Thanh niên Phùng Kiệt nhăn mặt chửi thề, định giải thích. Hiển nhiên là ma pháp phi đạn đi trật mục tiêu mới nãy là do gã thi triển.

    Trình Dương điềm tĩnh ra lệnh: “Khỏi giải thích! Tiếp tục chiến đấu!”

    Phùng Kiệt im bật, gã cũng hiểu giờ không phải lúc để giải thích, bởi lúc này con sói xám chỉ cách bọn họ chưa tới mười mét.

    Lý Vạn Sơn bặm môi trợn mắt giơ tấm chắn lên cao. Con sói xám lao phải lá chắn liền bị nảy bật ra sau, nhưng do nó chiếm ưu thế tấn công nên ông ta chỉ có thể đứng yên phòng thủ.

    Sau khi con sói xám đứng vững lại, nó liền lao tới cổng một lần nữa. Đỗ Thành hô to một tiếng lấy dũng khí rồi lao về phía con sói xám. Nhưng không biết do gã bỡ ngỡ hay sao mà lại không giơ tấm chắn lên đỡ đòn mà lại huơ kiếm chém tới trước.

    “Keng!” Kiếm của Đỗ Thành chém trúng đầu con sói xám. Nhưng đầu của con ma thú này cứng rắn có tiếng nên kiếm không thể chém đứt đầu nó được, chậm chí nó còn chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều. Con sói xám nhanh chóng đâm đầu vào tấm chắn của Đỗ Thành, há miệng táp về phía vai đối phương.

    “Á…” Khoảng cách hai bên quá gần khiến Đỗ Thành không tránh kịp, vai gã liền bị con sói xám cắn một miếng.

    Sau khi con sói xám cắn xong liền nhả ra, há miệng cắn tiếp về phía cổ họng Đỗ Thành.

    “Phập!” Đây không phải là tiếng con sói xám cắn Đỗ Thành mà là ma pháp phi đạn của Phùng Kiệt thi triển bắn trúng nó, khiến nó lui ra sau.

    Nhân cơ hội này, Đỗ Thành không dám ở đằng trước một mình nữa mà lùi lại cùng Lý Vạn Sơn cộng đồng tiến thối, ép con sói xám. Mặc dù ban nãy con sói xám cắn vào vai Đỗ Thành khiến gã đau đớn vô cùng, nhưng giờ đang ở bên bờ sống chết nên gã không dám rên la.

    “Giết!” Hai người cùng lúc giơ tấm chắn cản pha lao lên của con sói xám, sau đó cả hai đâm kiếm về phái nó. Lý Vạn Sơn đâm trúng còn Đỗ Thành thì trượt do con sói xám đã né tránh. Hai người phòng thủ chặt chẽ khiến nó không thể làm gì được họ.

    Phùng Kiệt thấy con sói xám bị ngăn cản thì cảm thấy đỡ căng thẳng hơn, gã tiếp tục thi triển ma pháp phi đạn bắn về phía con ma thú.

    Ma pháp phi đạn dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

    Phùng Kiệt không hề tỏ ra vênh váo, hai bên cách nhau chỉ có ba mét mà gã còn không bắn trúng đối phương nữa thì thà tự tử còn hơn.

    Ba người phối hợp dần ăn ý hơn. Sau khi Phùng Kiệt giết chết sói xám bằng bốn viên ma pháp phi đạn, trong cơ thể nó hiện ra những tia sáng chập chờn bay vào trong cơ thể đám Lý Vạn Sơn.

    Trong trận chiến này, tuy Phùng Kiệt gây hơn một nửa sát thương lên con sói xám, nhưng nếu không có Lý Vạn Sơn và Đỗ Thành chặn nó ở trước thì gã không thể thi triển kỹ năng cũng như đã táng thân trong miệng con ma thú này rồi.

    Thời gian bọn họ giải quyết con sói xám này khoảng ba mươi giây, lâu hơn thời gian Trình Dương giết con khỉ da xanh ban nãy nhiều, hơn nữa đây còn là ba người họ phối hợp chiến đấu. Điều này khiến họ cảm thấy rung động trước sức chiến đấu của Trình Dương.

    “Giết xong một con ma thú cấp một thì ba người hãy ngồi xuống nghỉ ngơi, như vậy mới có thể hồi phục pháp lực nhanh hơn.” Trình Dương bình tĩnh khuyên. Hắn không giải thích nguyên nhưng nhưng tin rằng khi họ ngồi xuống khôi phục thì sẽ hiểu tại sao mình lại nói thế.

    Sau khi đám người Lý Vạn Sơn ngồi xuống, Trình Dương lại đi tới trước một lần nữa. Lần này phải qua một phút thì một con sói xám khác mới xuất hiện, hắn thi triển bốn lần ma pháp phi đạn liền kết thúc chiến đấu khiến ba người trong trong đội trợn mắt nhìn.

    Qua hai lần chiến đấu, pháp lực của Trình Dương chỉ còn 21 điểm, đây là tính luôn cả số pháp lực hắn ngồi khôi phục mới nãy. Mặc dù số pháp lực còn lại này đủ giúp hắn giải quyết thêm một con ma thú nữa, nhưng hắn không dám mạo hiểm. Bởi hắn là pháp sư, lỡ như hết pháp lực, chỉ còn lại sức mạnh cơ thể chỉ mạnh gấp đôi người bình thường thì khó mà đối phó nổi ma thú, quá nguy hiểm. Vậy nên trận tiếp theo đành giao lại cho đám Lý Vạn Sơn, còn hắn thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

    Tổ bốn người Trình Dương canh giữ cổng nam dần ổn định, tình hình ở ba cổng còn lại cũng không kém bao nhiêu.

    Ba tổ kia mặc dù không có ai mạnh như Trình Dương nhưng nhờ nhân số áp đảo, mỗi tổ có chín người, hơn nữa lại đủ cả bốn chức nghiệp, đặc biệt là triệu hồi sư gọi ra thú chiến giảm bớt rất nhiều áp lực.

    Thời gian dần trôi qua, tần suất ma thú xuất hiện ngày càng nhanh. Nhưng theo đó thì khả năng phối hợp tác chiến của mọi người cũng càng nhuần nguyễn. Vốn lúc trước phải làm một nhóm bốn người mới ngăn được một con ma thú thì giờ chỉ cần hai người mà thôi. Không phải bọn họ tiến bộ nhiều mà là do ma thú cũng chỉ mạnh ngang họ, chỉ cần họ không sợ hãi thì hai đánh một hoàn toàn dễ dàng.

    Nhưng giờ họ không thể một đấu một được, hết sức nguy hiểm, lỡ như không cẩn thận thì có thể chết ngay tức thì.

    Nửa tiếng sau, lượng ma thú chết trong tay đám người Trình Dương đã hơn một trăm năm mươi con. Một mình Trình Dương đã giết chết hơn ba mươi con, đồng thời độ thành thạo ma pháp phi đạn của hắn cũng tăng tới hơn 10%. Độ thành thạo kỹ năng của những người khác cũng có tăng nhưng không nhiều bằng Trình Dương. Dù sao tốc độ khôi phục pháp lực của hắn nhanh hơn những người còn lại nên số lần thi triển kỹ năng cũng nhiều hơn họ.

    Tất nhiên trong nửa tiếng này họ không chỉ thu hoạch có thế mà còn thêm linh năng nữa. Lúc bày trong bảng thuộc tính của Trình Dương, linh năng của hắn đã đạt 37 điểm, còn đám người Dư Khải thì chỉ có vài điểm linh năng.



    Lúc này Tương thành lại xảy ra một tràng tai nạn khác. Những con ma thú lần lượt xuất hiện khiến mọi người trong thành sợ hãi.

    Với những người chưa chuyển chức thì những con ma thú này quá mạnh mẽ. Bởi một người bình thường thì chỉ có các giá trị năng lực là 1, sinh mệnh cũng chỉ có 10 điểm, không hề có sức chống cự ma thú.

    May mắn thay là tốc độ của ma thú cũng chỉ tương đương con người, họ dốc sức chạy vẫn có cơ hội tránh thoát.

    Các lãnh đạo thành phố cũng ý thức được tình hình không ổn, những khẩu súng vốn chỉ để hù dọa nhưng giờ lại phát huy ra uy lực của nó. Lúc này, loài người rốt cuộc cũng biết được sự mạnh mẽ của những con ma thú này, muốn giết một con cần phải tốn tới hơn hai mươi viên đạn.

    Sau đó bọn họ phát hiện nhưng viên đạn này không bắn thủng ma thú mà chỉ găm ở trên da chúng thôi, từ đó có thể thấy lực phòng ngự của chúng mạnh nhường nào.

    Trên đường phố, trong những đống đổ nát, mọi người lại lần nữa dốc sức chạy trốn. Nhưng lần này bọn họ lại không biết mình nên trốn chỗ nào, bởi những con ma thú này xuất hiện ở địa điểm ngẫu nhiên, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

    Lúc này họ mới hiểu câu nói giết chóc trước đó, nhưng hình như giờ là họ bị ma thú giết, hơn nữa còn không có sức để chống lại.

    May mà bây giờ những con ma thú này chỉ hành động đơn độc chứ không kết thành đàn, nếu không thì Tương thành chìm trong biển máu rồi.



    Vẻ mặt Trình Dương dần ngưng trọng, bởi hắn thấy ma thú xuất hiện ngày càng nhanh và nhiều. Bây giờ cứ mỗi hai mươi giây lại hiện ra bốn con ma thú. Mỗi nhóm đều gắng sức thay nhau chống đỡ, nhưng nếu như chống xuất hiện nhanh hơn nữa thì hắn cảm thấy ăn không tiêu.

    Đối với nhóm người Trình Dương, áp lực lớn nhất của họ lúc này là pháp lực, mặc dù lúc họ ngồi xuống nghỉ ngơi thì pháp lực khôi phục rất nhanh, thế nhưng lúc này thời gian lại có hạn.

    Chiến sĩ thì đỡ hơn một chút, không cần pháp lực, chỉ dựa vào vũ khí không thôi cũng có thể phát huy được hơn 70% sức chiến đấu. Tuy rằng không gây bao nhiêu sát thương lên ma thú nhưng chỉ cần phòng thủ chặt chẽ thì khả năng bị thương không cao. Nhưng những chức nghiệp khác thì quá thảm.

    Bây giờ Trình Dương ước gì mình ở trong Tương thành. Ở đó, chỉ cần có giá trị linh năng thì có thể đổi lấy các loại đan dược khôi phục pháp lực, đây là ưu thế của chủ thành. Nhưng giờ, nơi này không phải chủ thành, chỉ khi nào nâng cấp lên thôn cấp hai mới có phòng luyện đan.

    Trình Dương không hề hồi hận về quyết định của mình, bởi hắn hiểu nếu như mình không đi tới dốc Lạc Phượng trước khi tai nạn xảy ra thì sau này không thể nào chiếm lĩnh được nơi đây. Ba tháng sau, loài người trả một cái giá lớn mới có thể chiếm lĩnh được chỗ này, nhưng đó đã là một phần sức mạnh tinh nhuệ của Tương thành rồi. Đến lúc đó dù mình không phải sống ở tầng đáy của xa hội nhưng cũng không thể ở trên tầng đỉnh của nhân loại được.

    Tất nhiên lúc này Trình Dương có thể lựa chọn đóng cổng, để những người có chức nghiệp tấn công từ xa lên hàng rào chiến đấu. Nhưng như thế lại không rèn luyện năng lực chiến đấu cho mọi người được. Sau này lại có nhiều tràng chiến đấu nữa diễn ra tại nơi hoang dã, Trình Dương không muốn bọn họ đến lúc đó chỉ biết đứng trân trối chịu chết.

    May mà bây giờ thời gian đã qua gần năm mươi phút, thời gian ma thú hiện ra cũng gần hết. Chỉ cần không xuất hiên ma thú loại phi hành số lượng lớn thì họ không cần phải lo lắng chúng nó có thể đánh vào bên trong thôn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/3/15

  2. Chương 11: Thử thách
    Dịch: Con nhà người ta.
    Nguồn: tangthuvien.com



    Sau khi giết xong vài đợt ma thú thì chuyện tiếp theo khiến họ ngạc nhiên, bởi họ đợi hơn một phút cũng không thấy ma thú nào xuất hiện thêm.

    Chẳng lẽ ma thú không hiện ra nữa? Sao lại thế được? Theo như Trình Dương biết thì ma thú chưa từng ngừng hiện ra, trong thành cũng tương tự. Nếu như ma thú bị giết ở một nơi thì chúng sẽ xuất hiện con khác ở gần đấy. Nếu như chúng không bị giết chết thì một khoảng thời gian sau sẽ xuất hiện thêm con khác, chỉ có điều là thời gian nó hiện ra hơi lâu một chút.

    “Mọi người nhanh nghỉ ngơi hồi phục pháp lực đi!” Trình Dương hô to một tiếng, hắn cảm thấy chuyện này không được bình thường cho lắm.

    Cả bọn mới ngồi xuống chưa được hai mươi giây thì trước mắt bọn họ hiện ra ánh sáng chói lóa, trông đẹp mắt hơn tia sáng ma khi ma thú hiện ra lúc trước. Cùng lúc đó, ở phía tây cũng xuống hiện một luồng sáng tương tự.

    Trình Dương cả kinh, đây hẳn là dấu hiệu xuất hiện ma thú mạnh mẽ, hẳn cũng là ma thú cấp một trung kỳ. Nhưng sao bây giờ đã xuất hiện ma thú cấp này? Đáng lẽ phải nửa tháng sau chúng mới hiện ra chứ nhỉ?

    Đột nhiên Trình Dương nghĩ đến một chuyện. Trước đó hắn chiếm lĩnh thôn Lạc Dương thì nhận được một thử thách, nhưng khi đó ma thú chưa xuất hiện nên nhiệm vụ không thể tiến hành được. Bây giờ cùng lúc xuất hiện hai con ma thú cấp một trung kỳ, hẳn đây là thử thách mà thần linh giành riêng cho người chiếm lĩnh lãnh địa rồi.

    Tất nhiên đấy cũng chỉ là suy đoán của Trình Dương, chuyện quan trọng lúc này là làm sao để qua được ải này. Nếu như thất bại thì ma thú sẽ chiếm lĩnh nơi này, sau đó mọi chuyện sẽ dần dần như những gì đã diễn ra trong ký ức kia.

    Trong lúc này Trình Dương nghĩ đến rất nhiều chuyện. Hắn lập tức chạy về phía cổng đông, với tốc độ gấp hai lần người thường của hắn thì khoảng cách bảy tám mươi mét này chỉ mất khoảng bốn năm giây là chạy tới rồi.

    Nhưng lúc hắn tới cửa đông thì một con khỉ da xanh lớn hơn hai phần ba con khỉ lúc trước hiện ra trong quầng sáng, và bắt đầu xông lại chỗ này, tốc độ của nó cũng nhanh chẳng kém gì Trình Dương.

    “Mọi người chi viện cửa tây, phải chặn con ma thú kia lại!” Trình Dương hô nhanh, đồng thời thi triển ma pháp phi đạn về phía con khỉ da xanh kia.

    “Bùm…” Khỉ da xanh trúng chiêu ở bụng, nó khựng lại một lát.

    Dư Khải do dự một lát liền mang bảy người khác chạy tới cổng tây. Bây giờ họ không có lựa chọn, bởi họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của Trình Dương chứ không biết nên làm gì cả.

    Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, lần này bắn trúng đầu con khỉ da xanh khiến nó đau đớn rống to, nhưng nó vẫn hung hăng lao tới. Có lẽ bởi thế giới này bị quy tắc hạn chế, đáng lẽ một chiêu trúng phần đầu sẽ gây tổn thương trí mạng nhưng nó vẫn không chết, trừ phần mặt của nó máu me be bét ra thì thân thể của nó vẫn hoạt động bình thường.

    Từ tốc độ của con khỉ da xanh này mà xem thì hẳn nó là ma thú cấp một trung kỳ, nhưng bây giờ Trình Dương không có kỹ năng dò xét nào nên chưa thể khẳng định được điều này. Ma thú vẫn có những chỗ khác với loài người, thuộc tính của chúng không phải cố định. Đôi khi có ma thú tốc độ chậm nhưng sức tấn công và sinh lực lại rất cao.

    Trình Dương thấy con khỉ da xanh chỉ còn cách cổng đông khoảng hơn mười mét thì liền lao ra khỏi cổng.

    Con khỉ da xanh bị Trình Dương đánh trúng hai lần thì sớm đã hận hắn thấu xướng, nên khi thấy hắn lao tới thì nó không tiếp tục lao về phía cổng nữa mà bắt đầu đuổi theo đối phương.

    Kiếp trước, Trình Dương thực hiện kiểu chiến đấu này rất nhiều lần rồi nên hắn xử lý tình huống khá thoải mái. Tốc độ của Trình Dương nhanh hơn khỉ da xanh một chút nên khoảng cách hai mỗi lúc mỗi nhiều hơn.

    “Vụt… Bùm…” Lại một ma pháp phi đạn bắn trúng khỉ da xanh, khiến nó rống thảm ở đằng sau.

    Dựa theo suy đoán của Trình Dương thì ba chiêu ma pháp phi đạn này đã rút đi 28 điểm sinh lực của đối phương rồi. Tính toán theo sinh lực của ma thú cấp một trung kỳ thì hẳn đã mất đi một nửa máu. Mà bây giờ pháp lực của mình chỉ mới mất đi một phần tư. Vậy nếu không có gì bất ngờ thì trận này mình thắng chắc rồi.

    Trình Dương biết ưu thế của mình, lãnh địa giúp hắn tăng 10% tốc độ nên khỉ da xanh không thể đuổi kịp hắn. Nếu như tốc độ hai bên tương đương thì đến cả cơ hội để hắn thi triển ma pháp phi đạn cũng không có chứ nói gì đến chiến thắng.

    Hai phút sau, Trình Dương thi triển ra ma pháp phi đạn lần thứ tám, tất cả đều bắn trúng khỉ da xanh. Lần này con ma thú không nhảy nữa mà gào to một tiếng rồi ngã sóng xoài xuống đất, chết đi. Cùng lúc đó, rất nhiều tia sáng từ trong cơ thể con khỉ da xanh tuôn ra, xông vào trong cơ thể Trình Dương.

    Đây là bốn điểm linh năng, tương đương với việc đánh chết bốn con khỉ da xanh bình thường. Tuy nhiên, rất nhiều chiến chức giả lại tình nguyện đánh chết một con khỉ da xanh bình thường còn hơn là phải chiến với con có thực lực cỡ này.

    Bên này trận chiến của Trình Dương kết thúc đơn giản nhưng tràng cảnh bên cổng tây thì lại hết sức thảm thiết.

    Chẳng biết từ bao giờ mà người tài xế và một người chuyển chức khác đã bị con khỉ da xanh giết chết. Sức mạnh tấn công của con ma thú này khoảng 10 điểm, chỉ cần bị nó đánh trúng ba lần thì một người mới chuyển chức sẽ chết ngay. Tốc độ của nó lại nhanh hơn những người ở đây, vậy mà mới chỉ có một người chết thì quả thật hết sức đáng mừng.

    Trình Dương khá hài lòng, mặc dù bây giờ mọi người đàn bị con khỉ da xanh này tấn công tới tấp nhưng vẫn chưa có ai lùi bước. Các chiến sĩ đứng thành vòng tròn bao vây nó vào trong, nếu có ai bị nó đánh lùi ra lại thì lập tức có người chạy tới thay thế.

    Đây hẳn là thành quả mà mọi người đã đúc kết ra trong suốt một giờ chiến đấu trước đó. Tấm chắn của chiến sĩ không có hiệu quả đặc thù gì nhưng chỉ cần ngăn được đòn công kích của ma thú thì người cầm tấm chắn sẽ không bị thương. Đương nhiêu, nếu như đòn đánh của đối phương quá mạnh mẽ thì chiến sĩ sẽ bị đánh bay ra ngoài, thậm chí có thể khiến thân thể người đó bị đơ ra một lúc. Điều này là khuyết điểm trí mạng trong tình huống một đấu một.

    Dù bây giờ đám người Dư Khải phối hợp rất tốt, nhưng ai ai cũng bị thương, thậm chí Trình Dương còn thấy hai người sau khi bị khỉ da xanh tấn công chỉ dám trốn ở sau bắn lén.

    Trình Dương không nghỉ ngơi hồi phục pháp lực mà lao ngay đến chiến trường phía này. Sau khi đến nơi, hắn huơ pháp trượng thi triển ma pháp phi đạn.

    Đòn tấn công của Trình Dương gây ra sát thương hơn người khác gấp hai lần, nếu trừ đi sức phòng thủ của con khỉ da xanh này thì tổn thương tạo ra hẳn phải gấp ba bọn họ. Ma pháp phi đạn của hắn bắn ra lập tức hấp dẫn thù hận của con khỉ da xanh. Nó liền nhìn Trình Dương, đôi mắt đỏ ngầu.

    “Tránh ra!” Trình Dương hét to một tiếng, sau đó lại thi triển ma pháp phi đạn ra phía sau.

    Mọi người lập tức ngừng lại, bọn họ không hiểu ý của Trình Dương, nhưng khi họ thấy con khỉ da xanh lao về phía hắn thì lập tức phản ứng lại.

    Hai chiến sĩ đứng chặn trước mặt con khỉ da xanh lập tức né qua một bên. Lúc này Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn, bắn trúng ngực con khỉ da xanh. Điều này khiến con ma thú càng hận Trình Dương thêm, điệu bộ như thể thể không bầm thây hắn thành vạn đoạn thì không bỏ qua vậy.

    Trình Dương cần chính là điều này, hắn lập tức lui về sau.

    Những cung tiễn thủ lẫn pháp sư còn lại cũng không phải kẻ ngu, họ tấn công tới tấp về phía con khỉ da xanh. Mặc dù sức sát thương và tốc độ của mỗi người bọn họ không nhiều bằng Trình Dương, nhưng họ lại có nhiều người. Lúc trước đối diện với con khỉ da xanh, họ không thể tấn công nó một cách thoải mái được. Bay giờ có Trình Dương ngăn cản giúp, họ liền tận lực tấn công, hiệu quả tự nhiên phải khác.

    Mọi chuyện sau đó không có gì đáng lo nữa, chỉ mất khoảng mười giây thì mọi người đã giải quyết xong con khỉ da xanh cao lớn này.

    Lúc đám Trình Dương giết xong con khỉ da xanh cao lớn này thì đám ma thú ở bên ngoài hai cổng còn lại cũng đã bị mọi người giải quyết xong hết.

    Mặc dù sau khi hai con khỉ da xanh cao lớn này chết thì cũng xuất hiện thêm một số ma thú khác, nhưng chúng không thể cấu thành uy hiếp với đám người Tình Dương được, chúng chỉ như những món quà linh năng dân tới cửa cho bọn họ mà thôi.

    Vài phút sau, Trình Dương cảm giác như mình có mối liên hệ nào đó với lãnh địa này, có thể khống chế mọi thứ trong phạm vi 1km quanh tế đàn.

    Trình Dương cảm thấy lạ lẫm về điều này, nhưng dù sao thì chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã xem lợn chạy. Hắn biết, lúc này hắn đã chính thức trở thành lãnh chúa thôn Lạc Dương, khống chế hoàn toàn lãnh địa.

    Trình Dương không chút do dự quyết định đóng bốn cánh cổng hàng rào lại, ma thú bên ngoài không còn cách nào tiến vào trong được nữa. Thực ra lúc này dựa vào năng lực của đám người Trình Dương thì hoàn toàn có thể thủ được bốn cổng này. Nhưng lỡ như lại xuất hiện ma thú cấp một trung kỳ thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa lúc này hắn còn cần phải hoàn thành chuyện khác.

    Trình Dương thấy giai đoạn nguy hiểm đầu tiên đã qua liền dặn dò mọi người: “Tất cả chức nghiệp tấn công tầm xa đứng trên hàng rào tấn công ma thú xuất hiện bên ngoài. Chiến sĩ thì chuyển những miếng gỗ thô trên mặt đất tới quanh tế đàn. Thuận tiện chôn hai người bị khỉ da xanh giết trước đó luôn.”

    Trải qua trận chiến mới rồi, uy tín của Trình Dương đã nâng lên một tầm cao mới. Dù sao thì hai mươi người nơi này gộp lại chưa thể đánh lại một con ma thú cấp một trung kỳ, nhưng một mình hắn lại thoải mái giết được nó. Vậy nên không ai phản đối gì yêu cầu của hắn. Dù lúc này bọn họ muốn hỏi gì đi nữa thì cũng phải làm xong mọi chuyện rồi hãy nói.

    Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy nao nao là đồng bạn của mình đã chết. Chuyện này khác với chuyện hai người bị gỗ đè chết lúc trước. Bởi người chết là người đã sát cánh chiến đấu cạnh mình, điều này khiến mọi người có cảm giác kiểu như thỏ chết cáo khóc.
     
    Last edited by a moderator: 25/3/15

  3. Chương 12: Tượng chức nghiệp
    Dịch: Con nhà người ta.
    Nguồn: tangthuvien.com



    Chờ sau khi mọi người đã đi hết, Trình Dương bước tới trước tế đàn xem bảng thuộc tính thôn Lạc Phượng, thấy linh năng lãnh địa đã được 311 điểm. Giờ thì những điểm này đã có thể phát huy một số tác dụng nhỏ rồi.

    Sau đó Trình Dương đi tới trước tượng pháp sư. Mỗi bức tượng chức nghiệp đều có bảng thuộc tính riêng.

    Kiến trúc: Tượng pháp sư
    Cấp: 1
    Nghề nghiệp nghiên cứu:
    - Tăng cường sinh lực (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% sinh lực cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
    - Sức mạnh pháp thuật (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% sức mạnh pháp thuật cho tất cả các pháp sư chuyển chứ tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
    - Phòng thủ vật lý (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% phòng thủ vật lý cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
    - Kháng phép (cấp 1, chưa nghiên cứu): Tăng 5% kháng phép cho tất cả các pháp sư chuyển chức tại đây. Điều kiện thăng cấp: 100 điểm linh năng.
    Số người chuyển chức: 7/20

    Thăng cấp bốn bức tượng chức nghiệp chính là một trong những điều kiện để tấn cấp lãnh địa, thực ra chính là nâng mức nghiên cứu của các tượng chức nghiệp này lên cấp 2. Không chỉ có mỗi tượng pháp sư có mục nghiên cứu mà ba bức tượng còn lại cũng có hạng mục này. Điều khác nhau giữa chúng chẳng qua là về loại hình sức mạnh, chức nghiệp nghiên về sát thương vật lý thì nâng sức mạnh vật lý, chức nghiệp cần tăng sát thương pháp thuật thì tăng sức mạnh pháp thuật.

    Điều kiện thăng cấp không khó nhưng cũng không dễ. Mục nghiên cứu của cả bốn bức tượng chức nghiệp đều phải tăng lên cấp 2 thì phải tốn 2000 điểm linh năng. Đừng tưởng mới nãy họ kiếm được gần 400 điểm linh năng chỉ trong một tiếng ngắn ngủi mà lầm, bởi đấy là do thử thách chiếm lĩnh lãnh địa. Chứ trong hoàn cảnh bình thường thì tần xuất xuất hiện ma thú quanh lãnh địa không hề nhanh, hơn nữa sau khi đã chiếm lĩnh lãnh địa thì nơi đó sẽ ít hấp dẫn ma thú chủ động đến tấn công. Vậy nên muốn thu thập điểm linh năng lãnh địa trong thời gian ngắn thì cần phải đi tới địa phương xa hơn.

    Nhưng Trình Dương lại không lo lắng vấn đề này lắm, bởi đây là một phần ưu thế của lãnh địa hoang dã, khi cấp bậc của lãnh địa từ từ tăng lên thì người chuyển chức tại đây cũng dần mạnh hơn những chiến chức giả trong chủ thành. Có lẽ đây cũng là một loại thủ đoạn mà thần linh khuyến khích loài người pháp triển lãnh địa nơi hoang dã.

    Trình Dương không chút đắn đo chọn nghiên cứu tăng cường pháp lực, khi thấy thời gian hoàn thành là 6 tiếng thì hắn nở nụ cười. Trước khi kết thúc sáu giờ nghiên cứu thì tượng chức nghiệp này sẽ không thể nghiên cứu thêm được hạng mục nào khác. Đây cũng là một loại ưu thế giành cho những người chiếm lĩnh lãnh địa sớm, bởi thời gian nghiên cứu các hạng mục này là cố định. Dù những người khác chiếm được một lãnh địa nào đấy thì cũng không thể nào tăng cấp nơi đó lên trong thời gian ngắn được.

    Sau đó, Trình Dương tiếp tục tiến hành nghiên cứu hạng mục tăng cường sinh lực cho chiến sĩ, triệu hồi sư và cung tiễn thủ. Cả ba hạng mục này cũng đều tốn 6 tiếng nghiên cứu.

    Bây giờ, đám mười hai người Dư Khải mới mang những khúc gỗ to dài hơn trăm mét tới. Lẽ ra chỉ có những chiếc chiếc máy cồng kềnh mới có thể di chuyển chúng được, vậy mà chúng lại được mỗi tổ bốn người vác lên vai mang đến. Không thể không nói, sức mạnh của những người này sau khi chuyển chức chiến sĩ đã mạnh lên rất nhiều.

    Chuyện này khá bình thường, bởi sức mạnh vật lý của bọn họ lúc chưa chuyển chức là 1 thì bây là 5. Điều này đồng nghĩa với sức lực của họ tăng lên gấp năm lần, nếu họ không mạnh lên thì quá kỳ lạ.

    “Mấy khối gỗ này để làm gì vậy Dương tử? Mới nãy tao thấy có mấy khối gỗ bị trôi sông rồi, chắc do trận động vừa rồi gây ra.” Dư Khải ném khối gỗ to xuống đất, lập tức hỏi Trình Dương.

    Bây giờ Trình Dương cũng không giấu giếm nữa, trả lời: “Chúng dùng để xây dựng một số kiến trúc cần thiết cho chúng ta, chẳng hạn như mấy cái hàng rào xuất hiện mới nãy đó, tốn 100 mét khối gỗ đấy. Trong thời gian ngắn chúng ta tự đốn gỗ quá khó khăn, hơn nữa cũng không có đủ tinh lực đi làm. Vậy nên mấy khối gỗ này đã đủ để chúng ta làm nhiều chuyện rồi.”

    Dư Khải gật đầu, hiểu ý. Trong tình huống chưa có công cụ chuyên đốn gỗ, muốn chặt một cây cao lớn quả thật quá khó khăn.

    Tiếp theo, Trình Dương mở bảng thuộc tính lãnh địa ra rồi lựa chọn xây dựng nhà dân, cùng lúc xây mười nhà. Nhất thời, ở phía đông hàng rào chợt hiện ra mười màn sáng, sau đó dần biến thành hình mười ngôi nhà bằng gỗ. Ít giây sau, màn sáng biến mất, nhà dân đã được xây dựng xong.

    Những khối gỗ mọi người mang đến lập tức biến mất 100 mét khối gỗ, Trình Dương cũng đành chịu thôi, ai bảo lúc trước hắn chỉ có chừng đó tiền để mua gỗ chứ. Nhưng dù sao thì mua được 300 mét khối gỗ coi như cũng ổn.

    Mọi người không còn ngạc nhiên khi màn sáng này hiện ra nữa, bởi nó đã xuất hiện một lần lúc xây hàng rào rồi.

    Trình Dương sắn dịp đi lên hàng rào xem xét tình hình. Hắn thấy ma thú hiện ra quá ít, một hai phút mới hiện ra một con, đấy là tính gộp luôn xung quanh lãnh địa, ít hơn lúc đông đúc đến bảy tám lần. Điều này khiến cho nhiều người đứng trên hàng rào không có việc gì làm.

    Bất đắc dĩ, Trình Dương liền để mọi người trên hàng rào tạm xuống. Với 5 điểm phòng ngự của hàng rào thì những ma thú cấp một xuất hiện bên ngoài không thể phá nổi, chờ đến khi chúng hiện ra nhiều một lúc rồi đi giết cũng không muộn.

    Hiện tại đã sáu giờ hơn, còn khoảng một tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn. Trình Dương định sớm ban bố một số chuyện cho mọi người làm, tiện thể giải đáp một số nghi vấn trong lòng họ luôn.

    “Mọi người có thắc mắc gì sau trận chiến mới rồi không?” Trình Dương hỏi thẳng.

    Tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, Lý Vạn Sơn hỏi: “Ta muốn hỏi. Lúc trước cậu nói cả thế giới đều xảy ra chuyện tương tự như vầy là thật sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

    Trình Dương gật đầu khẳng định: “Là sự thật. Đây không phải chỉ là tai nạn xảy ra ở mỗi Tương thành, cũng không phải chỉ xuất hiện ở riêng nước ta mà là tai nạn toàn cầu. Hiện tại hẳn là mọi kiến trúc trên thế giới đều đã sụp đổ, địa hình cũng thay đổi lớn. Cao nguyên không chừng trở thành đồng bằng, đồng bằng thành biển cả. Nhưng chúng không nghiêm trọng bằng chuyện quy tắc thay đổi, việc này thì mọi người đã biết rồi. Hiện giờ mọi người đều đã sở hữu những năng lực riêng, điều mà trước kia không ai có thể tưởng tượng được.”

    Ngưu Binh đột nhiên hỏi: “Sao mày lại biết những chuyện này vậy Dương tử?”

    Trình Dương thở dài. Hắn biết rồi cũng sẽ có người hỏi mình chuyện này, mà đây lại là vấn đề mà hắn không thể trả lời tốt nhất. May mắn là hắn đã sớm chuẩn bị nên liền đáp: “Chuyện này tao không thể giải thích được. Sáng hôm nay, trong đầu tao đột nhiên hiện ra một đoạn tin tức, chính là chuyện tận thế sắp xảy ra. Tin tức này xuất hiện hết sức kỳ lạ, giống như là nó có sẵn trong đầu tao vậy. Bởi nó quá kỳ lạ nên tao mới tin một chút, qua đó chuẩn bị một số thứ như mọi người đã biết. Tao cũng chỉ biết một số chuyện xảy ra vừa rồi thôi, còn lại thì không.”

    Trình Dương không thể nói ra sự thật được, chuyện hắn sống lại quá khó tin, vậy nên hắn đành phải vẽ ra một cái cớ khác để mọi người tin tưởng.

    Tất cả mọi người dù chưa hoàn toàn tin lời Trình Dương nói nhưng cũng nghĩ giải thích của đối phương khá hợp lý. Mặc dù chuyện này nghe có vẻ khá kỳ lạ nhưng bây giờ chuyện thế giới bị game hóa đã xảy ra rồi thì còn chuyện gì khó tin hơn nữa đây?

    Vừa nghĩ đến chuyện cả thế giới đều gặp tai nạn, tất cả mọi người có mặt tại đây đều xanh mặt. Dù sao thì mọi người ở đây ai chẳng có người thân. Mới nãy họ gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng mình nên còn chưa kịp suy nghĩ về chuyện này, bây giờ mọi chuyện đã tạm ổn nên mọi người dần nôn nóng.

    Trình Dương cũng đoán được một chút suy nghĩ của mọi người, bình tĩnh nói: “Giờ mọi người có vội cũng vô dụng thôi. Điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải nâng cao sức mạnh. Chỉ khi đã có đủ thực lực mới có thể sinh tồn trong thế giới này, thậm chí có thể cứu người thân của mình.”

    Lý Vạn Sơn cau mày, nói: “ Người nhà của ta đều ở trong Tương thành, cách chỗ này chỉ khoảng bốn năm dặm thôi. Dựa theo tình hình chúng ta đánh chết ma thú lúc nãy, chỉ cần chúng ta kết đoàn lại thì hẳn không bị nguy hiểm gì.”

    “Đúng thế, chúng ta phải quay về Tương thành gấp, ta không thể bỏ mặc người thân của ta được, con ta mới có năm tuổi.” Một tài xế xe tải khoảng ba mươi tuổi sốt ruột lên riếng, khao khát lập tức quay về Tương thành.

    Trình Dương lắc đầu từ chối: “Với sức mạnh hiện tại của chúng ta thì sợ rằng chưa vào được Tương thành đã chết ở ngoài rồi. Vài con ma thú hiện ra quanh lãnh địa này chẳng qua là do bị chúng ta đánh chết rồi mới từ từ hiện ra thôi. Chứ ở nơi khác, theo thời gian trôi qua, những con ma thú sẽ dần tụ tập lại với nhau thành quần thể lớn. Tận thế ập đến lúc này đã được hơn một tiếng rồi, sợ rằng đám ma thú bên ngoài đã tập trung lại. Nếu chúng ta gặp phải ma thú đi lẻ hoặc số lượng ít thì còn có thể chiến đấu được, chứ lỡ như gặp phải một lúc mấy chục con thì e là cả đám chúng ta đều không đủ nhét kẽ răng cho chúng nữa.”

    Thấy mọi người lặng thinh, Trình Dương nói tiếp: “Hẳn mọi người nghĩ là ta dọa nạt. Vậy lát nữa ta dẫn theo một số người đi khỏi đây, đến lúc đó mọi người có thể kiểm chứng lời ta nói là thật hay giả.”

    Đám người Lý Vạn Sơn lập tức mừng rỡ, bọn họ cảm thấy chỉ cần bản thân nỗ lực thì hẳn sẽ bình an quay về được Tương thành.

    Điều mà bọn họ mong muốn cũng khiến Trình Dương xót xa trong lòng. Người khác không biết những khó khăn nguy hiểm có thể xảy đến khi về Tương thành nhưng chẳng lẽ một người từng trải như hắn lại không biết sao?

    “Ê mậy, giờ bọn mình phải làm gì tiếp theo? Mày nói cho mọi người biết đi.” Lưu Hạo nói.

    Trình Dương trả lời: “Nơi này sẽ là căn cứ chúng ta ở sau này, cũng là nơi cung cấp cuộc sống yên bình cho chúng ta, cho nên việc cấp bách trước mắt là phải phát triển nơi này. Mà muốn như thế thì cần phải thu thập nhiều linh năng.”

    Tiếp đó, Trình Dương lại giảng giải những lợi ích khi phát triển nơi này cũng như cách thu thập điểm linh năng cho mọi người biết, cuối cùng nói: “Bây giờ thời gian chính là tính mạng, nên tối nay tôi sẽ mang một nửa người ra ngoài đánh giết ma thú trong rừng. Cách này dù tương đối mạo hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng. Những người còn lại thì ở lại đây bảo vệ, đồng thời bắt đầu tiến hành tu luyện.”
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)