Tiên Hiệp Tam Thốn Nhân Gian - Nhĩ Căn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tam Thốn Nhân Gian
    Tác giả: Nhĩ Căn
    Chương 210: Nhất định là hắn!

    Nhóm dịch: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: iread

    Hắn có thể chọn không tin, nhưng hắn không dám cược... Trù trừ và hoảng sợ, không đợi hắn hạ quyết tâm, Vương Bảo Nhạc lúc nay vô cùng hưng phấn, ngửa mặt cười to, chẳng những không lùi lại mà còn chủ động tới gần trung niên áo đen, trong mắt lóe lên sát khí, miệng phát ra tiếng rống to cuồng bạo khiến đất trời rung chuyên, bốn phương nổ mạnh, sấm sét rền vang!

    - Một chấp niệm rời khỏi địa ngục...

    Những lời này vừa ra, thiên lôi cuồng bạo hơn, tiếng nổ ầm ầm khiến cho thiên địa tiếp tục biến sắc, mây đen cuồn cuộn ùa tới từ bốn phương ngưng tụ lại, bất chợt tạo thành một bàn tay khổng lồ, lớn chừng vạn trượng!!

    Bàn tay này che kín trời xanh, khiến cho mặt đất bị che khuất, nhìn từ xa thì bàn tay này vô cùng kinh người, mặt đất bị nó bao trùm, chẳng những tối đen mà giống như bị cướp hết sinh cơ, xuất hiện dấu hiệu chết chóc!!

    Nhất là trung niên áo đen, toàn thân run mạnh, chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có. Hắn nhìn bàn tay trên trời cao, nhìn Vương Bảo Nhạc đang vô cùng hưng phấn, không hề có vẻ cố giả vờ, dường như trong lòng Vương Bảo Nhạc, hắn cho rằng mình có thể giết chết gốc đại thụ kia.

    Sự tự tin của hắn khién cho khí thế của bàn tay vạn trượng được may mù tạo nên kia càng mạnh hơn, ầm ầm hạ xuống!!

    Một màn này khiến cho trung niên áo đen không chịu nổi nữa, trong lòng phát điên.

    - Ta từng nghe nói thái thượng trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu, cũng chính là tổng thống liên bang tiền nhiệm từng lên thanh cổ kiếm đồng xanh kia... Mang về một đứa bé trai từ nơi đó...

    - Đứa bé trai kia không phải người Trái Đất, mà đến từ ngoài vũ trũ... Lẽ nào chính là hắn ư!!

    Nghĩ tới đây, trong lòng trung niên áo đen quay cuồng, hô hấp cũng ngừng lại, càng nghĩ càng thấy đúng.

    - Chắc chắn là vậy, hai đứa nhóc kia, một đứa là chiến binh của ngũ thế thiên tộc, một đứa lại là dị hóa hiếm thấy, tương lai nhất định có thể kết đan... Thiên kiêu cỡ này mà lại cam tâm dùng đòn sát thủ để bảo vệ hắn, điều này chứng tỏ... Bọn chúng là tùy tùng của kẻ này, gánh vác sứ mệnh hộ đạo!!

    Nghĩ tới đây, trung niên áo đen rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, sắc mặt tài nhợt vội lùi lại, cắm đầu bỏ chạy về phía xa. Lúc này hắn ta còn hận tốc độ của bản thân quá chậm, trong đầu cũng không dám giữ ý niệm giết chết ba người Vương Bảo Nhạc nữa.

    Một mặt hắn sợ Vương Bảo Nhạc đang vô cùng khủng bố lúc này, ngoài ra hắn còn sợ nếu động đến Vương Bảo Nhạc thì cả đạo viện Phiêu Miểu sẽ trở nên điên cuồng, nhất là tổng thống liên bang tiền nhiệm nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

    Mà theo hắn thấy, bối cảnh của Vương Bảo Nhạc có liên quan với cổ kiếm đồng xanh, điều này khiến hắn sợ hãi, vội vàng rút lui.

    Nếu đổi lại là lúc trước, trung niên áo đen bỏ chạy sẽ khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng kinh hỉ, nhưng hiện tại hắn ngập tràn tự tin, hắn thấy trung niên áo đen bỏ chạy cũng là chuyện đương nhiên, mà hắn thì không hề có ý buông tha.

    Nhất là lúc này tự tin của hắn tăng cao, cảm thấy chị đẹp mặt nạ cứ như thiên nhân vậy, uy lực của câu kinh văn này vượt xa tưởng tượng của mình.

    Niềm tin này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

    - Muốn chạy à?

    - Ta nói cho ngươi biết, một khi ta dùng tới tuyệt chiêu thì chính là vô địch thiên hạ đấy!

    - Qùy xuống kêu ba ba cũng vô dụng, ngươi chạy không thoát đâu!

    Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ, đột nhiên đuổi theo, vừa đuổi vừa gào to.

    - Phụng!

    Vương Bảo Nhạc vừa đọc tới đây, khí thế của bàn tay khổng lồ trên trời đột nhiên quật khởi.

    - Chí!

    Ngay cả thiên không đều run rảy, tựa như đất trời sắp sửa sụp đổ, như núi lửa sắp bùng nổ tới nơi!

    - Tu!

    Mắt thấy như thế, Vương Bảo Nhạc cuồng hỉ, hô lên chữ thứ ba, ngay cả vầng kiếm dương kia cũng nghiêng ngửa lay nhẹ!

    Một cổ khí tức có thể hủy diệt chúng sinh, trảm sát vạn vật đột nhiên giáng thẳng xuống, tập trung ngay trung niên áo đen!

    Tất cả khiến cho trong lòng trung niên áo đen phát cuồng, phát ra tiếng gào to đầy bi phẫn và điên cuồng.

    - Không!!

    Hắn gào to, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, giơ tay phải lên đập mạnh vào ngực, phun ra một búng máu tươi màu xanh lá, đổi lấy tốc độ nhanh hơn để bỏ chạy.

    Trong lòng Vương Bảo Nhạc kích động, ngạo nghễ cất bước, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, đang định hô tiếp hai chữ cuối cùng.

    Nhưng đúng lúc này...

    Giọng nói sốt ruột của chị đẹp mặt nạ đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

    - Đừng có đuổi theo nữa.

    - Chị đừng có khuyên em, hôm nay Vương Bảo Nhạc em nhất định giết chết tên chết giẫm này, cho hắn biết sự lợi hại của em!

    Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ thầm đáp lại, miệng rống to.

    - Chân!

    Tốc độ của bàn tay trên trời nahnh hơn, tiếng nổ mạnh ngày càng khủng bố, trung niên áo đen ở phía xa cười thảm. Trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, lại không tiếc phun máu, triển khai bí pháp, tăng tốc bỏ chạy.

    Vương Bảo Nhạc kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nện bước đuổi theo, đang định hét chữ sau cùng thì chị gái mặt nạ đã nhận ra trạng thái hưng phấn của Vương Bảo Nhạc, lúc này càng sốt ruột hơn, rống thẳng trong đầu Vương Bảo Nhạc.

    - Vương Bảo Nhạc ngươi là đồ ngốc!! Ngươi đã dọa cho nó chạy rồi còn đuổi theo làm gì hả, kinh văn này là giả đó, là giả thôi!! Chỉ có thể để dọa người thôi chứ không có chiến lực thật sự đâu...

    - Trước kia ta không nói cho ngươi biết là sợ ngươi chột dạ sẽ không làm giống thật được... Ngươi niệm xong thì tất cả khí thế này sẽ biến mất, lúc đó đối phương quay lại vả một cái là ngươi sẽ chết ngắc ngay!

    Thanh âm của chị đẹp toàn vẻ lo lắng, lại có phần bất đắc dĩ, giống như đã câm nín trước hành vi của Vương Bảo Nhạc.

    Lúc này thanh âm kia quanh quẩn trong đầu Vương Bảo Nhạc, tựa như vô số đạo thiên lôi vang rền, kiến Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, thân thể khựng lại, hầu kết trượt một cái, thịt mỡ trên người run run, run rẩy hỏi lại với vẻ không dám tin.

    - Thật hay giả đấy!!

    - Ta nói thật đấy, kinh văn là giả, cái đồ đầu heo này!!

    Chị đẹp thở hổn hển, ẩn ẩn lại có ý cười dở khóc dở cười.

    Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, đần thối mặt ra. Hắn dừng lại và không hô chữ cuối cùng khiến cho bàn tay trên trời cũng chậm lại, vậy nên trung niên áo đen đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại thấy kinh ngạc, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.

    Thấy đối phương quay đầu lại, toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, trong lòng thầm than, nhưng hắn lại phản ứng cực nhanh, lúc này cắn răng trừng mắt, lại tiếp tục đuổi theo, há miệng như muốn rống tiếp, nhưng lại âm thầm vận chuyển tu vi, ép mình phun ra một búng máu, ra vẻ như mình đang giãy giụa nhưng vẫn liều mạng muốn nói nốt chữ cuối cùng.

    - Ta liều mạng với ngươi, dù có thốt ra chữ sau cùng, phải trả một cái giá không tưởng, ta cũng sẽ liều với ngươi... Chúng ta... đồng quy vu tận!!

    Thậm chí hắn còn cố gắng làm cho mặt nghẹn đỏ lên, ra vẻ cố sức và trong lòng run rẩy hợp lại, khiến hắn dù đang chột dạ nhưng biểu hiện lại vô cùng chân thật.

    Uy lực của kinh văn này quá đáng sợ, trung niên áo đen thấy Vương Bảo Nhạc điên cuồng như vậy thì lập tức hít sâu một hơi, bi phẫn quay đầu lại chạy như điên.

    - Cái đồ điên!!

    Thấy trung niên áo đen chạy vội, càng lúc càng nhanh, cuối cùng mất hút. Vương Bảo Nhạc không dám ngừng ngay, lại cố nén chột dạ và run rẩy, vừa gào to, vừa ra vẻ thở hồng hộc, tốc độ chậm lại, mãi cho đến khi ra vẻ đuổi theo không kịp nữa, lúc này hắn mới dừng lại.

    Lúc này có một cỗ sợ hãi, nghĩ lại mà kinh xuất hiện, nghĩ đến việc mình ra vẻ đuổi theo một Trúc Cơ đại viên mãn, hắn không khỏi lau mồ hôi cho chính mình.

    - Chị đẹp ơi, lần sau đừng có đùa như thế, thiếu chút nữa là em chị chị chơi chết rồi!!

    Vương Bảo Nhạc sợ thót tim, than thở.

    - Ai mà biết ngươi lại đi tin thật, tin thì tin thôi, nhưng ngươi lại cuồng như thế!

    Chị gái hừ một tiếng rồi lờ Vương Bảo Nhạc luôn.

    Nghe chị đẹp nói thế, Vương Bảo Nhạc chỉ đành cười khổ, nghĩ tới biểu hiện của mình khi nãy thì lại đắc ý, cảm thấy mình đúng là ngầu lòi.

    - Lần này coi như ngươi may, hừ, dám trêu vào ta à! Ta mà niệm kinh văn thì chính ta cũng sợ đây này1!

    Vương Bảo Nhạc đắc ý và chột dạ, lại ra vẻ hét lớn một tiếng. Lúc này hắn mới vội quay về ôm Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cắm đầu chạy về phía ngược lại, tốc độ ngày càng nhanh, dần dần biến thành vắt giò lên cổ chạy thục mạng, sợ tên trung niên áo đen kia bình tĩnh lại sẽ quay về tiêu diệt mình.

    Theo bỏ chạy, thời gian dần trôi, nỗi lo sợ căng thẳng trong lòng Vương Bảo Nhạc không hề biến mất. Mãi cho tới nửa nén nhang sau, khi phía chân trời xuất hiện bảy tám chiếc khí cầu nhanh chóng bay tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Thấy dấu hiệu của đạo viện Phiêu Miểu trên khí cầu, Vương Bảo Nhạc mới thoáng an tâm.

    - Ta ở đây, ta ở đây nè!!

    Hắn kinh hỉ, đang định kéo áo Triệu Nhã Mộng một cái, nhưng chợt thấy không đúng nên quấn Triệu Nhã Mộng kín lại một chút, sau đó buông Trác Nhất Phàm xuống, thuận tay xé áo của hắn giơ lên cao vẫy khí thế...​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tam Thốn Nhân Gian
    Tác giả: Nhĩ Căn
    Chương 211: Tiếp bước tiền trình!

    Nhóm dịch: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: iread

    Đạo bào chiến tử của Trác Nhất Phàm vốn đã rách nát lắm rồi, cho nên Vương Bảo Nhạc chỉ kéo nhẹ một cái là đi luôn nguyên mảng, để lộ da thịt trắng nõn của Trác Nhất Phàm...

    Khi hắn huơ vải, hét lớn thì khí cầu trên trời lập tức phát hiện ra ngay. Thật ra thì nhìn từ trên cao, thân hình tròn vo của Vương Bảo Nhạc còn bắt mắt hơn cả miếng vải bị hắn huơ.

    Gần như trong nháy mắt khí cầu đến gần thì có bảy tám tu sĩ trong đạo viện nhảy xuống, người dẫn đầu đúng là phó tông của đạo viện Phiêu Miểu, thân mặc trường bào màu đỏ. Theo ông bay xuống, tạo thành uy áp còn ăn đứt gốc đại thụ khi nãy phát ra.

    Chỉ cảm thụ thử một cái thôi thì Vương Bảo Nhạc đã thấy khó thở, tâm thần không khỏi dâng lên cảm giác nặng nề. Mà sau lưng phó tông còn có một nam tử trung niên đi theo.

    Người này mặc một bộ trường bào màu lam, dù tướng mạo xấu xí, nhưng hai mắt như ẩn chứa thiểm điện, trên người lại có sát khí vô cùng khủng bố, lúc này đi xuống cùng phó tông, khí thế không hề thua kém là bao, rõ ràng cũng là Kết Đan!

    Hai người xuất hiện khiến xung quanh nổi gió kéo mây, một luồng khí tức chỉ thuộc về Kết Đan ngập tràn bốn phương. Lúc này còn có ba vị lão giả bay xuống theo sau họ, tu vi của họ vượt xa Chân Tức, đều là Trúc Cơ.

    - Bái kiến phó tông, bái kiến chư vị tiền bối!

    Nhìn thấy mọi người, trong lòng Vương Bảo Nhạc lập tức dâng lên cảm giác kích động và thân thiết, sau khi nhẹ nhàng đặt Triệu Nhã Mộng xuống thì đứng thẳng người ôm quyền cúi đầu.

    Quần áo của hắn rách rưới, bộ dạng chật vật, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng lại còn hôn mê bất tỉnh, hình ảnh đập vào mắt phó tông và vị trung niên áo lam kia, khiến họ giật mình không thôi.

    Phó tông bước tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, cầm lấy cổ tay kiểm tra thương thế cho hắn, trong mắt đầy vẻ ân cần, thấp giọng hỏi han mọi việc.

    Vị trung niên áo lam kia cũng bước ra, điểm nhẹ lên trán của Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, thân thể cả hai run nhẹ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

    - Đại trưởng lão!!

    Khi thấy rõ người trung niên áo lam kia thì Trác Nhất Phàm muốn đứng dậy, nhưng lại bị ông ấn nhẹ xuống, sau đó lại trấn an Triệu Nhã Mộng một phen, lúc này mới nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.

    -... Đó là một gốc đại thụ, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn... Nó có bản lĩnh giả truyền âm và phong ấn...

    Vương Bảo Nhạc vội kể lại toàn bộ quá trình cả ba người bọn họ trải qua, cũng chỉ ra hướng đối phương bỏ chạy.

    Đồng thời nghe lời Trác Nhất Phàm nói thì hắn cũng biết thân phận của vị trung niên áo lam kia lại là đại trưởng lão của Chiến Võ Các!

    - Thụ mộc biến dị trở thành hung thú, trước nay liên bang chưa từng có. Ta muốn xem thử con quái này ai gan gì mà dám động tới học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta!

    Trung niên áo xanh nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, sát khí tản ra, rõ ràng trong lòng vô cùng tức giận. lúc này nghe xong ông lại gật đầu với Vương Bảo Nhạc một cái, trong mắt lộ ra ý ngợi khen, lại nhỏ giọng nói vài câu với phó tông, sau đó chạy về phía Vương Bảo Nhạc đã chỉ.

    Tốc độ của ông quá nhanh, dường như còn ngại chưa đủ nên lại lấy ra một lá cờ màu đen, thân hình vừa cuốn một cái thì tốc độ tăng vọt, còn nhanh hơn lúc trước khá nhiều, vừa bay đi vừa tản linh thức ra tìm kiếm đuổi theo.

    Thấy trung niên áo xanh đuổi theo, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng hưng phấn, Trác Nhất Phàm cũng thế, Triệu Nhã Mộng luôn bình tĩnh ít nói lúc này vô cùng suy yếu mà cũng phải thở phào một hơi.

    - Các ngươi đã dùng cách gì khiến cho gốc đại thụ này bỏ chạy thế?

    Sau khi trấn an cả ba một phen thì phó tông mới tò mò hỏi thử.

    Ông vừa hỏi xong, Trác Nhất Phàm cúi đầu, Triệu Nhã Mộng im lặng, Vương Bảo Nhạc chớp mắt vo khan một tiếng.

    - Có lẽ là bị ta dọa chạy đấy, ta nói với nó là tiền bối trong đạo viện sắp đến, nếu nó mà không chạy thì nhất định sẽ chết, thế là... Nó cắm đầu chạy luôn.

    Nghe thấy câu này, lại nhìn vẻ mặt của cả ba, phó tông phì cười, giơ tay chỉ vào bọn họ.

    - Tiểu tử ngươi bịa lố quá, xem ra các ngươi đều có bí mật cả, cũng được, linh kỷ vừa bắt đầu, cơ duyên vô số, có thể đạt được cũng là do số mệnh của các ngươi, khi nào các ngươi muốn thì lại nói với đạo viện sau.

    Vương Bảo Nhạc xấu hổ gãi đầu, phó tông vừa cười vừa nhìn cả ba, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức vô cùng, lại lấy ra ba viên đan dược đưa cho mấy người Vương Bảo Nhạc.

    Đan dược này có màu tím, bị hổ phách phong kín, bên trong như có sương mù di chuyển, vừa nhìn đã biết bất phàm. Dù ba người không phải học sinh Đan Đạo Các, nhưng vẫn có thể nhìn ra viên đan dược này có hiệu quả kinh người.

    - Chuyện này các ngươi không cần lo nữa, đạo viện sẽ làm chủ cho các ngươi, dám làm hại học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, dù gốc cây này có lai lịch thế nào thì chúng ta cũng sẽ tiêu diệt nó! Lần này các ngươi cũng đã lập công, chờ các ngươi khảo hạch liên bang bách tử xong thì sẽ xét công bang thưởng!

    Phó tông mỉm cười, lại quay đầu dặn dò vài câu, phân phó cho tu sĩ Trúc Cơ sau lưng hộ tống ba người đến đô thành liên bang.

    - Trên đường đi các ngươi có thể uống viên đan dược này, khôi phục tu vi, trị liệu thương thế, tiếp tục hành trình của các ngươi, ta mong khi quay về, các ngươi có thể trở thành một trong bách tử liên bang!

    - Đa tạ phó tông!

    Vương Bảo Nhạc dằn cơn hưng phấn trong lòng xuống, vội ôm quyền cúi đầu.

    - Tiểu tử ngươi đúng là gặp được kỳ ngộ, tu vi vừa đột phá vừa ôm bọn họ chạy trốn ra được, khá lắm! Đủ gan lì!

    Phó tông chỉ Vương Bảo Nhạc cười nói.

    Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng đắc ý, thầm nghĩ vị phó tông này đúng là có bản lĩnh, ánh mắt lại lợi hại, biết rõ năng lực của mình. Dù sao thì đúng là gốc đại thụ kia bị mình dọa chạy thật, lại còn vô cùng chật vật, chẳng khác nào vãi tè ra quần.

    Vậy nên hắn vỗ ngực nói ngay.

    - Đúng vậy, học sinh của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, gặp chuyện tuyệt đối không chùn chân, Vương Bảo Nhạc ta sống là người của đạo viện, chết là ma của đạo viện!

    Lời này vừa ra, những người khác đều có vẻ mặt khác nhau, cảm thấy Vương Bảo Nhạc này đúng là không lúc nào quên tự sướng. Nhưng lời này vào trong tai của phó tông thì lại khiến ông hài lòng cười lớn, càng nhìn Vương Bảo Nhạc càng thấy thuận mắt, sau khi nói thêm vài câu thì mới sắp xếp mọi người xung quanh chia ra tìm kiếm.

    Khi ba người Vương Bảo Nhạc bước lên khí cầu của đạo viện, trong sự hộ tống của hai vị tu sĩ Trúc Cơ đi thẳng đến đô thành liên bang thì mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

    Sau khi nhìn nhau một cái, cả ba đều nhìn ra chút gì đó khác lạ từ trong mắt nhau, nhất là ánh mắt Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng nhìn Vương Bảo Nhạc lại có chút kỳ dị và thân thiết sâu sắc hơn.

    Bọn họ không hỏi lá bài tẩy Vương Bảo Nhạc dùng để đối phó với gốc đại thụ sau khi mình hôn mê, việc này liên quan đến bí mật riêng tư. Mà Vương Bảo Nhạc cũng không hỏi về thủ đoạn của hai người trước đó, ba người ngầm hiểu và cười với nhau.

    So với nụ cười của Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng vốn đã xinh đẹp, nay mỉm cười như thế chẳng khác gì trăm hoa đua nở, có cảm giác xinh đẹp tuyệt trần.

    Vương Bảo Nhạc nhìn qua xong thì chớp mắt, chỉ vào mặt Triệu Nhã Mộng rồi nói.

    - Triệu Nhã Mộng, trên mặt cô có cái gì kìa.

    - Có gì thế?

    Triệu Nhã Mộng ngẩn ra, vô thức giơ tay sờ mặt, nghĩ là bị dính bùn.

    - Có xinh đẹp đấy.

    Vương Bảo Nhạc ho nhẹ một tiếng rồi nói tỉnh bơ.

    Hắn vừa nói xong, Trác Nhất Phàm ngồi kế bên trợn mắt, hai vị tu sĩ Trúc Cơ đi theo hộ tống vốn ngồi mỉm cười nhìn họ ở gần đó, nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt khác thường, một người trong số đó lại còn ra chiều suy nghĩ sâu xa, nhìn Vương Bảo Nhạc như thần nhân vậy.

    Triệu Nhã Mộng ngẩn ra một cái thì không khỏi cười duyên, Vương Bảo Nhạc trêu bất ngờ khiến cho người vốn bình tĩnh như Triệu Nhã Mộng cũng bị trúng chiêu.

    Thấy một câu của mình có hiệu quả như thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý vô cùng, thầm nghĩ chút bản lĩnh ấy 6 tuổi anh đây đã biết, từ nhỏ đến lớn dùng biết bao nhiêu lần, thế nên hí hửng khoát tay.

    - Được rồi, chuyện này xong xuôi rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đến đô thành liên bang, phong vân một cõi, trở thành bách tử liên bang!

    Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng lộ ra vẻ chờ mong, nhìn bồn địa Coron bên dưới xa dần, bọn họ hít sâu một hơi, chuyện trò thêm vài câu thì đều về phòng của mình, nuốt đan dược, bắt đầu chữa thương.

    Mặc dù thương thế của Vương Bảo Nhạc không nặng lắm, nhưng nếu tự mình lành hẳn thì cần chút thời gian, nên hắn nuốt viên đan dược màu tím kia luôn. Theo cảm giác nóng rực dâng lên trong người, thương thế của hắn cũng nhanh chóng lành hẳn.

    Nhất là những vết thương trên người đều khép miệng lại...

    Thời gian dần trôi, mấy canh giờ sau, khi khí cầu chậm rãi tới gần phạm vi đô thành của liên bang, ba người cũng đã chữa thương xong. Tinh thần căng tràn, ra khỏi phòng đứng ở phía boong nhìn về đô thành liên bang ngày càng đến gần! ​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tam Thốn Nhân Gian
    Tác giả: Nhĩ Căn
    Chương 212: Đô thành liên bang

    Nhóm dịch: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: iread

    Đô thành của liên bang nằm ở phía đông nam của toàn liên bang, chiếm diện tích rất khổng lồ, không thể nhìn thấy hết, chỉ có thể nhìn thấy một tòa thành khổng lồ hùng vĩ, đứng sừng sững nơi đó, rung chuyển bát phương.

    Bên dưới tòa thành này có hơn một trăm khối kim loại hình chóp khổng lồ chổng ngược, chúng như cắm thẳng vào mặt đất, nối liền với nhau trải khắp mặt đất.

    Mỗi một khối kim loại hình chóp kia đều có kích thích bằng với thành Phiêu Miểu, độ cao chừng hơn ngàn trượng, vô cùng kinh người.

    Diện tích của hơn trăm tòa kim loại hình chóp này tạo thành vô cùng khổng lồ, thành trì được xây trên đó cũng xứng đáng được gọi là liên bang đệ nhất thành!

    Bên dưới kim loại hình chóp chổng ngược thì ngập tràn mây mù, lượn lờ như tiên khí, đầy vẻ thần bí khó lường.

    Trước kỷ linh nguyên, nơi này là một khu vực non xanh nước biếc, cổ kiếm đồng xanh bay tới, tạo thành vô số mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, linh khí nồng đậm trên đó đã thay đổi địa chất, lại có thần binh thường trú, khiến cho nơi này càng tuyệt vời hơn xưa. Trong tầng mây mù kia tuy có nhiều chim muông, nhưng đều lành tính, cây cỏ tốt tươi, nước sông càng ngọt ngào hơn, tựa như bản thân đã mang theo linh khí.

    Ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy mặt đất bên dưới mây mù được mở ra thành tám con đường, vừa kéo dài khắp tám phương, cũng có vô số nơi dừng chân nhỏ, lấy đô thành thành tung tâm, lan rộng ra xung quanh.

    Tựa như quần tinh củng nguyệt, phạm vi vô cùng khổng lồ, nếu nói diện tích của đô thành có thể so với một quốc gia của ngàn năm trước cũng không quá!

    Còn lại do có mây mù nên không thể nhìn rõ, nhưng dù bất kỳ người nào tới đây thì cảm giác đầu tiên khi thấy nó đều là vô cùng giật mình, chấn nhiếp dữ dội, dường như bên trong khu rừng mây mù kia tồn tại sức mạnh đủ để giết chết toàn bộ cường giả liên bang!

    Ngoài ra, thứ bắt mắt nhất trong đô thành của liên bang chính là 102 bức tượng cao mấy ngàn trượng được đặt trên đỉnh của mấy khối kim loại hình nón chổng ngược kia!!

    Những pho tượng này có bộ dạng khác nhau, có cái là Nữ Oa trong truyền thuyết phương Đông, cũng có những vị thần phương Tây như Zeus... Có thể nói, đây chính là 100 vị thần được lưu truyền rộng rãi nhất trong lịch sử văn hóa của Trái Đất!

    Mặc dù không rõ vì sao đô thành của liên bang lại xây dựng những pho tượng này, nhưng rõ ràng đây tuyệt đối không phải vì tưởng niệm gì, nhất là ở giữa số này có hai pho tượng, một trong hai đúng là thái thượng trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu!!

    Người khác là một nam tử trung niên, thoạt nhìn không giận tự mà tự uy, phát ra khí tức kinh người, đây đúng là tổng thống liên bang đương nhiệm!

    Khu rừng mây mù mênh mông kia, tòa thành khổng lồ xưa nay chưa từng có, cùng với 100 pho tượng thần linh rung động lòng người này, tất cả mọi thứ đã tạo nên đô thành của liên bang!

    Nhân khẩu của tòa thành đứng đầu toàn liên bang này cũng đứng đầu thế giới, dù là tu sĩ, quân đội, hoặc thậm chí là dân chúng bình thường cũng nhiều vô kể, ngoại trừ công tác thống kê nội bộ của liên bang ra thì người ngoài chỉ biết đại khái mà thôi.

    Lúc này, khi tòa thành kia và mây mù bên dưới nó xuất hiện trong mắt của ba người Vương Bảo Nhạc thì trừ Triệu Nhã Mộng ra, hai người còn lại đều há hốc mồm.

    Dù Trác Nhất Phàm xuất thân từ ngũ thế thiên tộc, cũng từng thấy được trên nhiều tin tức rồi, nhưng dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn tự mình tới đây, tận mắt nhìn thấy tòa thành hùng vĩ này, trong lòng có dậy sóng cũng là chuyện thường.

    Vương Bảo Nhạc thì càng kinh ngạc nhiền hơn, liên tục hít sâu khi nhìn đô thành ở phía xa.

    - Lớn... Lớn quá!! Một căn nhà ở đây phải tốn bao nhiêu tiền nhỉ...

    Vương Bảo Nhạc dụi mắt, nhìn đô thành mà dù đứng trên khí cầu cũng không thể thấy được điểm cuối kia mà phải trợn mắt há mồm.

    - Một căn nhà ở đây còn đắt hơn một trăm căn ở thành Phiêu Miểu!

    Rõ ràng Trác Nhất Phàm cũng biết được phần nào, nay nghe Vương Bảo Nhạc nói thế thì trả lời hắn.

    - Đậu xanh... một căn nhà mà bằng một trăm chiếc khí cầu giọt nước ư?

    Vương Bảo Nhạc giật thót, mỡ trên người run run, hắn đột nhiên cảm thấy người ở đây toàn là đại gia!

    Nghe hai người nói chuyện với nhau, Triệu Nhã Mộng không nói gì, tu sĩ Trúc Cơ bảo vệ họ tới đây thì phì cười, trong lòng cũng có phần rung động, dù đã đến đây nhiều lần lắm rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến lòng dậy sóng.

    Đô thành có thể nói chính là trung tâm của liên bang, đối với dân chúng mà nói, nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế, đối với tu sĩ mà nói, nơi này... Có một thanh thần binh duy nhất của toàn liên bang!

    Sự tồn tại của thần binh không chỉ khiến cho quyền lợi của tổng thống liên bang được đảm bảo, mà còn có thể chấn nhiếp bốn phương, khiến toàn bộ liên bang hiện nay dù bị vây trong bao nguy cơ ngầm, tạo thành cục diện sắp bị chia cắt, nhưng nhìn từ bên ngoài thì có vẻ vẫn khá vững chắc.

    Trong tiếng thở dồn và kinh hô của Vương Bảo Nhạc với Trác Nhất Phàm, sau khi đến gần phạm vi đô thành thì khí cầu dần giảm tốc độ lại, mãi cho đến khi đã trải qua một số kiểm tra đo lường mà Vương Bảo Nhạc không biết là gì thì khí cầu mới được cho qua, đáp xuống sân bay đặc biệt của đạo viện Phiêu Miểu ở đô thành.

    Nơi này đã có học sinh của đạo viện Phiêu Miểu trú đóng ở đô thành đứng chờ sẵn, khi ba người Vương Bảo Nhạc vừa bước xuống thì lập tức có người bước lên nghênh đón, sau một loạt an bài, rốt cuộc cũng đi tới một khách sạn do đạo viện Phiêu Miểu mở.

    Khách sạn này có khung cảnh trang nhã, chim hót hoa thơm, linh khí lại vô cùng nồng đậm, bình thường không kinh doanh bán buôn với bên ngoài, mà là nơi dành riêng cho học sinh của đạo viện Phiêu Miểu, lúc ba người Vương Bảo Nhạc đến đây thì đã có không ít học sinh cũng tham gia lần tranh đoạt liên bang bách tử chuyển vào ở đây từ trước rồi.

    Sau khi mọi thứ xong xuôi, Triệu Nhã Mộng không vào nơi được đạo viện sắp xếp cho mà là tạm biệt Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm, có vẻ như muốn rời đi.

    - Cô đi đâu thế?

    Vương Bảo Nhạc có phần tò mò, Trác Nhất Phàm cũng nhìn sang.

    - Nhà của ta ở đây nè.

    Nếu là người khác hỏi thì có lẽ Triệu Nhã Mộng sẽ không trả lời, nhưng đây lại là Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm, ba người bọn họ cùng chung hoạn nạn, vượt qua sinh tử, quan hệ cũng tốt hơn hẳn.

    Nghe Triệu Nhã Mộng nói thế, Trác Nhất Phàm mở to hai mắt, Vương Bảo Nhạc thì đầu óc nổ tung, đứng đực mặt ra.

    - Nhà của cô... Giàu thật đấy!

    Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới lắp bắp nói với vẻ hâm mộ, Triệu Nhã Mộng nghe giọng điệu của Vương Bảo Nhạc thì bật cười, chào Trác Nhất Phàm một tiếng rồi mới rời đi.

    Nếu chỉ là đi bình thường thì thôi... Trong ánh mắt ngu người của Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm, gần như Triệu Nhã Mộng vừa mới bước ra cửa khách sạn của đạo viện Phiêu Miểu, bên ngoài lập tức có bảy tám chiếc khí cầu màu vàng bay sà xuống, sau khi dừng lại thì có hơn trăm đại hán nhanh chóng bước xuống.

    Với ánh mắt của binh tử Pháp Binh Các như Vương Bảo Nhạc, hắn lập tức nhìn ra dù là bộ dạng hay kết cấu của khí cầu màu vàng kia đều không hề tầm thường, vốn đã kinh ngạc lắm rồi, nay lại thấy hơn trăm đại hán kia, gần như mỗi một người đều có tu vi Chân Tức.

    Nhất là trong số đó còn có một lão giả, tu vi trên người dao động mãnh liệt, trông không hề yếu hơn gốc đại thụ trước kia là bao, bộ dạng giống như quản gia, cúi đầu chào Triệu Nhã Mộng, trên mặt lộ ra vẻ hòa ái và ân cần.

    - Hoan nghênh tiểu thư về nhà.

    Triệu Nhã Mộng gật đầu, sau khi bước lên khí cầu còn vẫy tay chào Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm, lúc này mới lũ lượt kéo nhau bay đi.

    Vương Bảo Nhạc ngu người, Trác Nhất Phàm im lặng hồi lâu, sau khi khí cầu chở Triệu Nhã Mộng biến mất thì hai người mới nhìn nhau một cái, đều nhìn ra dị sắc trong mắt nhau.

    - Có lai lịch gì thế nhỉ?

    - Lắm tiền thế cơ chứ!!

    Hai người gần như mở miệng cùng một lúc, cuối cùng đều chia ra quay về phòng với tâm trạng khác hẳn nhau, coi như tạm thời bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn có chút suy đoán và nghi hoặc đối với bối cảnh của Triệu Nhã Mộng.

    Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, dằn lòng nghi hoặc đối với chuyện của Triệu Nhã Mộng xuống, Vương Bảo Nhạc sáng sớm đã đến tìm Trác Nhất Phàm, kéo hắn ra khỏi khách sạn để dạo quanh trong đô thành.

    Trong lúc đi dạo, nhìn các cửa hàng trong đô thành, quy mô và mức độ tấp nập của nó thật sự ăn đứt thành Phiêu Miểu. Nhất là những tài liệu cần thiết trong tu hành lại có vô số, tựa như có thể mua được tất cả vật phẩm của toàn liên bang ở nơi này.

    Điều này khiến cho hai người gần như đã sạc nghiệp sau trận chiến ở bồn địa Coron thèm rõ dãi, Trác Nhất Phàmn lại còn nhìn trúng một số dan dược và thẻ ngọc ghi chép bí pháp nữa.

    Nhưng hỏi giá xong thì dù là kẻ có tiền như hắn cũng phải líu lưỡi, bởi vì nó thật sự rất đắt.

    Vương Bảo Nhạc cũng thế, kích động nhìn đống đồ bày trong cửa hàng, liên tục kinh hô!

    - Thối kim thổ!

    - Lưu quang dịch!!

    - Trời ạ, còn có cả thiên tinh sa này!

    - Đống này toàn là tài liệu quý, lúc luyện chế linh bảo mà cho vào thì sẽ cho ra tác dụng cộng thêm cực lớn đấy.

    Tim Vương Bảo Nhạc đập dồn, đi qua từng cửa hàng, mãi cho đến khi thấy được một thứ kiến đầu óc của hắn nổ tung.

    - Đây... Đây là...

    Thứ hắn đang nhìn là một chậu thực vật chỉ chừng một cánh tay, trông khá giống cây cọ, nhưng lại có màu đỏ rực. Nhưng điều khiến Vương Bảo Nhạc rung động thật sự chính là trong thân của cây cọ này lại có một mảnh vỡ màu đen, to chừng một đốt ngón tay!

    Ngay khi nhìn thấy mảnh vỡ này thì Vương Bảo Nhạc lập tức sinh ra cảm ứng mãnh liệt, khiến hắn cảm thấy dường như nó có cùng chất liệu với mặt nạ màu đen!!

    Vương Bảo Nhạc cố nén cơn kích động, đi dạo một vòng trong cửa hàng, sau khi chỉ đại một đống thứ, chọn được kha khá thì định mở miệng hỏi giá cả, định mua luôn cả cây cọ này luôn.

    Nhưng đúng lúc này...

    Lại có một thanh âm già nua mang theo ý cười vang lên ở ngoài cửa hàng.

    - Hóa ra hai vị đang ở đây.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tam Thốn Nhân Gian
    Tác giả: Nhĩ Căn
    Chương 213: Vương bảo nhạc tự lực cánh sinh

    Nhóm dịch: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: iread

    Thanh âm nọ vang lên, ông lão trông như quản giả đến đón Triệu Nhã Mộng hôm qua mỉm cười bước vào, sau đó mỉm cười gật đầu với Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm.

    Sau lưng ông là hơn mười vị đại hán, mặt mày nghiêm túc dàn ra khắp cửa hàng, nhìn quanh với vẻ cảnh giác, khiến cho ông chủ của cửa hàng - người vốn có lai lịch không nhỏ cũng phải ghé mắt.

    Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm không dám chậm trễ, dù sao đối phương cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là người trong gia tộc của Triệu Nhã Mộng, vậy nên lập tức bái kiến.

    - Hai vị tuấn kiệt chớ có khách khí.

    Ông lão ôn hòa cất lời, sau đó đảo qua người họ một cái, trong lòng thầm cân nhắc một phen. Ông cảm thấy tiểu thư nhà mình vốn thích độc lai độc vãng, nay có thể đi cùng với họ như thế thì ắt phải có lý do gì đó.

    Sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái xong thì trọng điểm chú ý đều dồn hết lên Trác Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy thích, nhất là trong ánh mắt còn mang theo vẻ khảo sát, khiến cho Trác Nhất Phàm căng thẳng, vội hỏi.

    - Không biết tiền bối tìm bọn ta là vì chuyện gì?

    Còn Vương Bảo Nhạc thì lần đầu tiên được gọi là tuấn kiệt, khiến cho hắn vừa thấy là lạ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của ông lão thì ho một tiếng.

    - Tiền bối, thật ra ta trừ việc đẹp trai, tu vi cao, tư chất tốt, phẩm đức tuyệt vời ra thì không có ưu điểm gì nữa, không gánh nổi hai chữ tuấn kiệt đâu.

    Hắn vừa nói xong, ông lão đang đánh giá Trác Nhất Phàm cũng phải kinh ngạc quay lại nhìn hắn, sau đó vẻ mặt dần thay đổi, hồi lâu sau ông mới lắc đầu cười, giải thích lý do vì sao mình lại tới đây.

    - Tiểu thư nhà ta có tính tự lập, nên đã giao ước với lão gia rằng khi ra ngoài học tập thì sẽ tự dựa vào bản thân mình, lão gia cũng muốn phái người thầm bảo vệ, nhưng tiểu thư có linh thể trời sinh, trừ phi là tu sĩ Kết Đan, bằng không cô vẫn có thể phát hiện ra...

    - Lão gia cũng đã biết được chuyện xảy ra ở bồn địa Coron, vừa tức giận vừa vô cùng cảm kích hai vị, đây là chút tâm ý thể hiện lòng biết ơn, mong hai vị nhận cho.

    Sau khi ông lão giải thích xong thì đưa cho Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm một tấm thẻ được làm từ linh thạch, bên trên có ấn ký riêng biệt để đề phòng hàng giả.

    Tấm thẻ này vừa xuất hiện thì những người khách khác trong cửa hàng đều giật mình không thôi, thấp giọng bàn tán.

    - Đây là... thẻ ngân linh!

    - Ta từng nghe nói loại thẻ này rồi, khắp liên bang chỉ phát có mười tấm thẻ kim linh, cũng chỉ có chủ nhân của mười tấm thẻ này mới có quyền gửi thẻ ngân linh cho khách quý của mình, vừa đại biểu cho thân phận khách quý, lại có thể tiêu xài gần như không có hạn lượng!

    Ngay cả ông chủ của cửa hàng cũng phải giật mình sau khi nhìn thấy thẻ ngân linh này.

    - Khi hai vị ở trong đô thành, tất cả chi phí đều có thể dùng tấm thẻ này để thanh toán!

    Ông lão nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người xung quanh thì mỉm cười, sau khi gật đầu ôm quyền với hai người Vương Bảo Nhạc xong thì khách khí rời đi.

    Những đại hán xung quanh cũng đi theo ông lão, cửa hàng dần khôi phục vẻ náo nhiệt như trước, nhưng chuyện này khiến cho ông chủ cửa hàng vốn không để ý đến Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm lắm cũng phải tự mình đi ra, muốn tiếp đãi cả hai.

    Vương Bảo Nhạc cầm thẻ trong tay, lại nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, thấy rõ vẻ giật mình và hâm mộ trong mắt họ thì trong lòng run lên. Hắn nhìn Trác Nhất Phàm, phát hiện Trác Nhất Phàm cũng đang ngu người nên thở dài.

    - Nhất phàm, chắc là trong lòng ngươi không có áp lực gì, nhưng ta thì không được. Ngươi nói xem... Ta như thế có tính là được trai bao không? Aiz, xoắn quẩy quá, không ngờ Vương Bảo Nhạc ta lại có ngày được người ta bao nuôi thế này.

    Vương Bảo Nhạc thở dài, lắc đầu cảm khái.

    Trác Nhất Phàm nhìn thân hình tròn vo của Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, sau đó ho khan thôi chứ không nói gì.

    - Vương Bảo Nhạc ta vẫn luôn tự lực cánh sinh, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay của mình làm nên, chưa từng nhờ vả ai, đây cũng chính là nguyên tắc của ta.

    Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt nói, sau đó quay đầu nhìn chủ cửa hàng vừa đi tới, ném thẻ ngân linh trong tay qua.

    - Những tài liệu mà ban nãy ta chọn ấy, trừ phi là hết hàng, còn không thì mua số lượng gấp mười nhé.

    - Tính tiền bằng thẻ này nha!

    Trác Nhất Phàm:...

    Đám người xung quanh:...

    Ông chủ cửa hàng:...

    Một nén nhang sau, Vương Bảo Nhạc nhét đầy túi trữ vật và vòng tay trữ vật của mình, tâm trạng sung sướng nghênh ngang bước ra. Phía sau hắn, Trác Nhất Phàm vẻ mặt xoắn quẩy, dở khóc dở cười, nhưng vẫn kềm lòng không đặng mà dùng thẻ ngân linh để mua đan dược mình cần.

    Sau khi quay về khách sạn của đạo viện, Vương Bảo Nhạc tháo mảnh vỡ của cây cọ kia ra ttrước. Hưng phấn kiểm tra hồi lâu, sau khi suy nghĩ thì không dung hợp với mặt nạ ngay, hắn thầm nghĩ có lẽ thứ này có thể dụ dỗ chị gái trong mặt nạ một phen...

    Nhưng thân ở đô thành của liên bang, xuất phát từ tính cẩn thận nên Vương Bảo Nhạc cũng không định thử ngay, định bụng trở về đạo viện xong mới xem sao.

    Trong những ngày sau, nhân quá trình chờ tuấn kiệt từ khắp các thế lực ở liên bang tập trung lại đô thành, để tiến hành tuyển chọn, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng ở không, bắt đầu tiến hành luyện lại và cải tiến mớ linh bảo của mình.

    Thế thì cần tốn rất nhiều tài liệu, vậy nên các cửa hàng tài liệu trong đô thành đã thành nơi Vương Bảo Nhạc thường đến nhất, thậm chí tiếng tăm của hắn còn lan ra khắp các cửa hàng.

    - Vương Bảo Nhạc ta chỉ dựa vào chính bản thân mình, cất bước trên con đường tu hành đầy chông gai này!

    Mỗi lần nhìn đống linh bảo do mình chế tạo ra, Vương Bảo Nhạc đều sinh ra cảm giác vô cùng tự hào, mang theo vẻ thỏa mãn và niềm tin cực lớn, Vương Bảo Nhạc cũng dần hoàn thành công việc cải tiến linh bảo.

    Chỉ riêng tự bạo châu thôi thì hắn đã một hơi luyện chế gần năm ngàn viên, còn cả đủ loại khôi lỗi, được hắn luyện ra chừng mấy trăm con, trong đó gần như lứa khôi lỗi chung đợt với Chu Kiên Cường đều được hắn cải tạo lại, từ pháp khí lên đến linh bảo cấp ba hoàn mỹ.

    Vương Bảo Nhạc cũng không bỏ qua đám pháp khí kỳ lạ bị binh sa cải tạo kia, trong trận chiến với gốc đại thụ kia, đống này đã phát huy ra được tác dụng nhất định, khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy chũng vẫn khá hữu dụng. Vậy nên hắn thăng cấp hết đám phất trần dê gái, cây dù, đại ấn, phi kiếm địch ta bất phân, thậm chí là cả sợi dây thừng kia lên thành cấp ba hoàn mỹ.

    Cuối cùng là vỏ kiếm, trong lúc tài liệu đầy đủ thế này, vỏ kiếm cũng thành công biến thành mức độ cấp ba hoàn mỹ, mặc dù đám muỗi bay ra vẫn chỉ có chín con, nhưng rõ ràng chúng nó đã to hơn một chút, mức độ hung tàn cũng tăng cao.

    Thậm chí, vì đề cao uy lực của nó, sau khi cân nhắc xong thì Vương Bảo Nhạc còn lắp cả hạt châu do thanh trường thương trong quê hương linh tức biến thành lên đó.

    Ngay khi lắp lên, vỏ kiếm rốt cuộc cũng xuất hiện con muỗi thứ mười. Con muỗi này màu xám, không giống bình thường, dường như ẩn chứa sức mạnh mà Vương Bảo Nhạc không biết được, tiếc rằng ở đây hắn không tiện thử, vậy nên đành gác lại để đó, định bụng sau này tìm cơ hội kiểm tra thử xem.

    Ngoài ra còn có cái găng tay theo hắn đã lâu, nay cũng được hắn luyện chế lại, trở thành cấp ba hoàn mỹ. Trong hoàn cảnh tài liệu đủ đầy thế này, Vương Bảo Nhạc cũng cải tạo cả túi trữ vật luôn.

    Có thể nói, gần như tất cả pháp bảo của hắn hiện nay đều là cấp ba, trong túi lại còn chứa rất nhiều tài liệu, cảm giác thỏa mãn cùng việc tạo nghệ luyện khí liên tục tăng cao khiến cho Vương Bảo Nhạc lần nào cũng có cảm giác không thể dừng lại.

    - Ta rất thích cảm giác tất cả đều dựa vào sự cóo gắng của bản thân, từng bước hoàn thành này!

    Vương Bảo Nhạc vừa tự hào, tự sướng cũng không quên chuyện ăn vặt. Trong đô thành liên bang này, gần như cái gì cũng có, đồ ăn vặt đương nhiên cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này, dù Vương Bảo Nhạc nhét căng cả bụng thì cũng chỉ mới ăn được có một phần nhỏ xíu mà thôi...

    Đối với hắn mà nói, đô thành liên bang này thật sự quá tuyệt vời, trong lúc lòng hắn lâng lâng cảm giác hạnh phúc vô bờ thì các tuấn kiệt kiêu tử của tất cả thế lực ở mọi nơi cũng đã tề tựu đông đủ.

    Vậy nên cuộc tuyển chọn liên bang bách tử cũng chính thức tiến hành. Khác với những thí sinh đang vô cùng căng thẳng khác, Vương Bảo Nhạc không hề để ý đến cuộc tuyển chọn này, thậm chí hắn còn không thèm tìm hiểu chi tiết nữa.

    Nhất là sau khi nghe Chu Đức Hỉ tướng quân xác nhận với mình rằng việc điều động nội bộ đã đâu vào đấy thì hắn lại càng phởn hơn. Chỉ có đến báo danh vào ngày đầu, sau đó lại quay về khách sạn tiếp tục ăn uống luyện bảo...

    Cứ thế, trong lúc cuộc tuyển chọn này tiến hành rôm rả thì thời gian lại trôi qua. Mỗi ngày đều có vô số tin tức lan khắp liên bang, đưa tin về đợt tuyển chọn này, khiến cho vô số cái tên nổi lên, dần được người của toàn bộ liên bang chú ý.

    Có đôi khi Vương Bảo Nhạc xem tin tức xong cũng thấy rục rịch lắm, nhưng nghĩ đến việc mình được điều động nội bộ thì hắn càng đắc ý hơn.

    - Bọn họ có lợi hại cách ấy mấy thì cũng thua ta hết, ta đã được chọn sẵn rồi đây!

    Trong lúc hớn hở, khi đợt tuyển chọn này tiến hành được một nửa thì Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo của đạo viện.

    Đã tìm thấy gốc đại thụ kia... Nhưng đã bị giết chết!

    Đồng thời, thông tin về việc thực vật biến dị cũng được đạo viện Phiêu Miểu thông báo cho toàn bộ liên bang, nhắc các thế lực phải hết sức đề phòng, chú ý xem trong phạm vi của mình có thực vật biến dị hay không.

    Dù sao thì khác với động vật, cây cối sống lâu, nội tình lại sâu, nếu mà biến dị thì ắt sẽ thành họa lớn! ​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tam Thốn Nhân Gian
    Tác giả: Nhĩ Căn
    Chương 214: Khen ngợi bách tử

    Nhóm dịch: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: iread

    Kể từ lúc phát ra thông báo, tất cả các thế lực trong liên bang đều lần lượt triển khai lục soát tìm kiếm, vừa loạt bỏ toàn bộ mối họa ngầm vừa cảnh giác tai họa mới xuất hiện sau hung thú này.

    May là việc cây cối biến dị cực ít, cho nên từ lúc thông báo được phát ra cho tới khi cuộc tuyển chọn kết thúc, những thế lực khác cũng không tìm thấy gốc cây biến dị thứ hai nào cả. Lúc này mới khiến cho đợt nguy cơ này tạm lắng xuống.

    Cùng lúc đó, cuộc tuyển chọn ở đô thành liên bang cũng đã kết thúc. Tổng cộng đã chọn ra được chín mươi tám kiêu tử trong số các thiên kiêu, trở thành hạt giống của Kế Hoạch Kiếm Dương, sau này bọn họ sẽ nhận được tài nguyên từ liên bang.

    Trong danh sách vẫn còn hai suất trống, cho nên toàn liên bang nhanh chóng chú ý đến chuyện này, mãi tới khi công bố tên hai người chiếm hai suất trống này ra.

    Một người tên là Khổng Đạo, người còn lại thì chính là Vương Bảo Nhạc.

    Dưới tên của họ còn có những chiến tích do họ làm ra, được liên bang đã lựa chọn để công bố. Trong số chiến tích đã liệt kê thu hoạch của Vương Bảo Nhạc ở quê hương linh tức, chiến công trong thú triều, còn có Bảo Nhạc Pháo do hắn chế tạo ra cũng được liệt kê đầy đủ.

    Mấy chuyện này vừa có thể nâng cao danh tiếng vừa nói cho tất cả mọi người biết, Vương Bảo Nhạc có tư cách nhận được suất điều động nội bộ này!

    Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tiếng tăm Vương Bảo Nhạc đã truyền khắp liên bang, được vô số thế lực chú ý tới, đồng thời cũng truyền tới thành Phượng Hoàng. Lúc cha mẹ hắn thấy tên Vương Bảo Nhạc trên bản tin xong thì rất kinh ngạc, sau khi nhìn thấy mấy lời giới thiệu thảm thiết kia thì bọn họ lập tức lo sốt vó.

    Đầu tiên bọn họ gọi tới nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc. Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng hỏi han xen lẫn trách móc của cha mẹ, Vương Bảo Nhạc phải trấn an rất lâu, đảm bảo sau này sẽ chú ý an toàn vô số lần, lúc này cha mẹ hắn mới chịu kết thúc cuộc gọi trong sự lo lắng và niềm tự hào về con mình.

    Thật ra có rất nhiều chuyện, Vương Bảo Nhạc không kể cho ba mẹ mình nghe. Thực tế từ lúc hắn thi đậu vào đạo quán Phiêu Miểu, bước lên con đường tu hành thì hắn cũng dần hiểu được sự tàn khốc ở bên trong, cho nên hắn không muốn làm ba mẹ lo lắng.

    Sau khi nói chuyện với ba mẹ xong, cảm xúc Vương Bảo Nhạc có phần hỗn loạn nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi mở linh võng ra xem xét Khổng Đạo cũng được suất điều động nội bộ giống hắn.

    Nhìn thấy phần giới thiệu của đối phương, Vương Bảo Nhạc mở to mắt, hít sâu một hơi.

    Tên Khổng Đạo này không đến từ bất kỳ thế lực nào trong liên bang cả, mà hắn đến từ biển hung thú. Chín năm trước hắn được tổng thống liên bang đương nhiệm nhận làm con nuôi, tiến hành bồi dưỡng.

    Sau đó, hắn không ở lại trái đất mà bị đưa đi rèn luyện trên thuộc địa sao Hỏa. Dưới hoàn cảnh quỷ dị ấy, một mình hắn đã sinh tồn trên sao Hỏa suốt năm năm, hơn nữa trong quá trình rèn luyện hắn còn tìm được rất nhiều mảnh vỡ cho liên bang, có thể nói là vô cùng kinh người.

    Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để Khổng Đạo trở thành bách tử điều động nội bộ. Điều khiến toàn liên bang tin tưởng, bội phục và tán thành thân phận điều động nội bộ của hắn là vì thông tin hắn báo lên cách đây một tháng.

    Lúc hắn ở trên sao Hỏa đã phát hiện ra một di tích nghi ngờ có thần binh!!

    Sau khi được các thế lực liên bang kiểm tra và xác nhận, họ đều cho rằng tin này rất có thể là thật, chẳng qua do nhiều nguyên nhân nên không cách nào thăm dò sâu, khó mà lấy đi được.

    Dù thế, nhưng công lao này cũng rất lớn, đủ để hắn trờ thành bách tử điều động nội bộ.

    - Thần binh!!

    Vương Bảo Nhạc xem tới đây thì trợn tròn mắt. Trong đầu nhanh chóng suy đoán, hắn lập tức ý thức được, chắn chắn trong quá trình truyền tin đã bị lộ nên tất cả các thế lực khác mới biết, mà bên liên bang cũng không thể che giấu được, bèn dứt khoát hợp tác thăm dò.

    Vương Bảo Nhạc cảm thấy có khả năng là thế, đoạn hắn lại mở xem các danh sách khác thì tìm thấy vài cái tên quen thuộc, trong đó Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều nằm trong danh sách bách tử.

    Đạo quán Phiêu Miểu trừ ba người bọn họ ra thì còn có hai người nữa cũng nằm trong danh sách. Mấy đạo quán cũng như thế, chỉ có người của đạo quán Bạch Lộc là nhiều nhất, khoảng chừng chín người.

    Cả Lý Di đòi lột truồng hắn và những vị linh căn tám tấc trong cuộc chiến ở quê hương linh tức cũng có tên.

    Ngoài ra Vương Bảo Nhạc không hề nhìn thấy tên của Trác Nhất Tiên, nhưng trong ngũ thế thiên tộc lại có thêm vài cái tên xa lạ, cũng có khá nhiều người thuộc hai tông môn lớn thần bí ở trong này.

    Về phần con nối dõi của các nghị viên cũng chiếm lấy vài suất, có điều Vương Bảo Nhạc lại không thấy bất kỳ ai thuộc tập đoàn Tam Nguyệt phú khả địch quốc trong truyền thuyết nằm trong đó.

    Lúc bách tử liên bang được xác định thì cả liên bang đều xôn xao chú ý đến. Sau khi số người thi rớt rời khỏi đây, những người trong bách tử bao gồm Vương Bảo Nhạc đều nhận được thông báo từ văn phòng tổng thống.

    Ba ngày sau, bọn họ phải tham gia vào một cuộc tập huấn bảy ngày, người được liên bang chỉ định sẽ truyền dạy một bí kỹ cho bọn họ!

    Đạo bí kỹ này rất nổi tiếng, nó đứng thứ mười trong tất cả pháp thuật truyền thừa mà liên bang phát hiện sau kỷ linh nguyên.

    Lúc trước thứ quý giá cỡ này thuộc quyền sở hữu của liên bang, mấy thế lực khác như hai tông môn lớn, ngũ thế thiên tộc đã dòm ngó từ lâu. Bởi vì bí pháp này không dựa vào linh khí mà nhục thân!

    Cho dù là trong liên bang hay các thế lực khác, mấy loại bí kỹ nhục thân thế này đều cực kỳ hiếm thấy!

    Tên của nó là Toái Tinh Bạo!

    Trước khi tham gia tập huấn, bọn họ phải tới lầu tổng thống ở đô thành, nhận lời khen ngợi của tổng thống liên bang!

    Sau khi Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo này thì hưng phấn hẳn lên, hơi thở dồn dập vì phấn khích, hắn cứ đi tới đi lui trong phòng, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh lại được.

    - Toái Tinh Bạo à? Nghe tên cũng có vẻ lợi hại đấy, càng không cần nói tới việc tổng thống đích thân khen ngợi nữa!!

    - Rất có thể trong tương lai, chuyện này sẽ được vô số người bàn tán say sưa đây, miêu tả thành lần đầu gặp nhau của hai vị tổng thống khác thời!!

    Vương Bảo Nhạc nốc cạn một lọ linh ẩm vị quýt, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

    - Đợi tới khi gặp nhau, ta có nên nói với ông ấy rằng, chờ ta lớn lên thì vị trí của ngài là của ta không …

    Vương Bảo Nhạc đang vui vẻ nghĩ tới đây thì thấy không ổn lắm, hắn lo mình nói câu đó xong thì có khi chẳng còn cơ hội trưởng thành luôn ấy chứ…

    Đương lúc hưng phấn, trong đầu hắn nảy ra rất nhiều ý nghĩ, sau đó hắn lại suy nghĩ xem bản thân mặc cái gì. Điều này khiến hắn thấy xoắn xuýt vô cùng. Bất quá hắn lo lắng chưa được bao lâu, ba ngày sau, trước khi xuất phát đã có người của liên bang đưa một bộ đồng phục dành riêng cho bách tử liên bang tới chỗ hắn.

    Bộ đồng phục này toàn màu tím, lại có ánh sáng lóe lên, vừa nhìn thì biết nó không phải đồ thường. Sau khi mặc vào thì trông Vương Bảo Nhạc càng gầy hơn, khiến trên người hắn tản ra một cỗ khí thế sắc bén, tựa như một thanh kiếm không béo lắm sắp ra khỏi vỏ.

    - Mi nhon thế này, trông mình đẹp trai hết sẩy!

    Vương Bảo Nhạc soi mình trong gương, trong mắt kèm theo kính tự lọc cái đẹp, ngắm đắm duối một phen. Lúc này hắn mới nghênh ngang ra khỏi phòng, bước lên khinh khí cầu dành để chở hắn tới lầu tổng thống chờ sẵn ở bên ngoài, rổi bay thẳng tới lầu tổng thổng.

    Cùng lúc đó, vô số khinh khí cầu từ khắp đô thành bay về phía lầu tổng thống, ngoại trừ bách tử liên bang ra thì còn có vài người trong giới truyền thông, người của các thế lực khác đều tới đây dự lễ.

    Lúc Vương Bảo Nhạc tới trung tâm đô thành, ngay khi bước vào lầu tổng thống, nhìn thấy lầu tổng thống khổng lồ tựa như hoàng cung thì trong lòng hắn khó kiềm được kích động. Hắn cảm thấy rồi sẽ có một ngày, đây sẽ là nơi ở, tu luyện và làm việc của mình.

    Vương Bảo Nhạc đang kích động nên không để ý tới những người bên cạnh hắn, cũng không chú ý tới trong bách tử có vài người nhìn hắn rồi hừ một tiếng, nhất là cô nàng Lý Di kia.

    Ngoài ra còn có một thanh niên, dung mạo chỉ kém Trác Nhất Phàm một chút, dáng vẻ tao nhã tuấn tú đứng đấy. Trong mắt hắn lộ ra một tia kiêu ngạo như thể không muốn để ý tới người khác, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Nhã Mộng thì toàn thân chấn động, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, thật giống như nhìn thấy thiên nhân vậy.

    Xung quanh có đến mấy ngàn người, phần lớn đều đang nhỏ giọng bàn tán. Đồng thời cũng có khá nhiều người của giới truyền thống bắt đầu ghi hình, thậm chí có thể nhìn thấy đông đảo hộ vệ, mỗi người đều là Trúc Cơ.

    Thậm chí ở đây cũng có không ít khóa khí cơ, mà những thứ này thường là tới từ cường giả Kết Đan của liên bang!

    Hơn nữa, mỗi miếng gạch, cách bố trí ở đây đều được nghiên cứu hẳn hoi, khiến cho nơi này giống như là một khối hoàn chỉnh. Hễ là người đã đi vào đây thì cũng đã bước vào trong trận pháp.

    Đương lúc mọi người bàn luận, Vương Bảo Nhạc khó kiềm được xúc động, những khác có cảm xúc khác nhau thì từ lối vào truyền tới rất nhiều tiếng bước chân. Sau đó vài người mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt mọi người, bước vào trong, tổng cộng có hơn mười người.

    Ở giữa lại có một người đàn ông trung niên cao lớn mặc đồ trắng, trông rất nổi bật.

    Người này tóc ngắn, dáng vẻ hiên ngang, khí thế phi phàm, nét mặt uy nghiêm. Trên người lại tản ra khí tức kinh người, ẩn ẩn có thể cộng hưởng với nơi này, mỗi bước chân đều khiến tinh thần mọi người rối loạn, vẻ mặt hoảng hốt, linh khí trong cơ thể mất kiểm soát sôi trào lên, cứ như nhìn thấy hắn thì chẳng khác gì thấy thiên thần!!

    Hắn chính là người duy nhất sử dụng thần binh trong thế hệ này của liên bang, tổng thống liên bang đương nhiệm xuất thân từ đạo viện Bạch Lộc!!

    Đệ nhất cường giả của liên bang, Đoan Mộc Tước! ​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)