LS Q.Sự Tầm Tần Ký - Tác giả: Huỳnh Dị - FULL 289C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Tầm Tần Ký
    Tác giả: Huỳnh Dị
    Chương 281: Mây Kiếm Bao Trùm

    Dịch giả: Hồ Tiến Huân
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Văn Học †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Về đến Ô phủ, mới biết Cầm Thanh đến, đang ngồi với Kỷ Yên Nhiên trong nội sảnh, hai người đều thần sắc ngưng trọng, thấy Hạng Thiếu Long quay về thì miễn cưỡng nhoẻn miệng cười.

    Hạng Thiếu Long ngồi xuống ngạc nhiên nói, „Có chuyện gì mà căng thẳng đến thế?"

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Bị quân chính thức hạ chỉ dụ, phái Thanh tỷ đến Ung Đô để xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong lễ.

    Thanh tỷ đang lo lắng về chuyện này, đi thì không được, không đi thì không xong."

    Hạng Thiếu Long giật mình, „Kẻ hiểu ta chính là Doanh Chính, chiêu này quả nhiên là đánh trúng tử huyệt của ta."

    "Hay là các người cứ đi trước, sau đó thiếp sẽ tìm cách đi sau!" Cầm Thanh ủ dột nói.

    Hạng Thiếu Long bình tĩnh trở lại, lắc đầu dứt khoát, „Không! Muốn đi thì chúng ta phải đi cùng, nếu không ta sẽ chết vì nhớ nàng mất!"

    Câu nói đầy thâm tình này của Hạng Thiếu Long khiến cho Cầm Thanh cảm động đến nỗi hai mắt đỏ ửng.

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Yên Nhiên có thể giả thành nô tỳ bên cạnh Thanh tỷ, nếu xảy ra biến cố, thì cũng có thể ứng phó được."

    Hạng Thiếu Long sững người một lúc rồi mới nói, „Ðây quả thật là cách rất hay, lại khiến cho người ta không ngờ được Khi cần thiết ta sẽ phái Kinh Tuấn đến Ung Đô đón rước các nàng."

    Ðến tối thì Tiêu Nguyệt Ðàm vội vàng chạy về.

    Mọi người đều vào trong phòng kín bàn bạc.

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Nếu không phải Đồ công bí mật giám sát Lã tặc, chúng ta chết xuống suối vàng, vẫn là một lũ quỷ hồ đồ."

    Mọi người đều đồng thời biến sắc, hỏi dấn tới.

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Lã Bất Vi càng lúc càng thiếu người dùng, cho nên đành phải dùng những người cũ do Đồ công đứng đầu, cho nên Đồ công càng hiểu rõ âm mưu của Lã tặc. Chúng ta đã quên rằng Lã Bất Vi có sự giúp sức của sáu nước phía đông. Giờ đây vua tôi sáu nước này đều rất e sợ Doanh Chính, chỉ cần lật đổ được Doanh Chính, bọn họ sẽ rất vui mừng."

    Hạng Thiếu Long biến sắc nói, „Chả lẽ y dám mở cửa biên phòng, để cho liên quân kéo vào hay sao?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm cười, „Dù y có gan ấy cũng vô dụng, quân Tần ai ai cũng có lòng yêu nước, nào chịu nghe theo?

    Huống chi tam Tấn và Sở, Yên vừa bị Thiếu Long đánh cho đại bại, dù có mở cửa ra mời chúng vào, chúng cũng không dám. Song sáu nước đã chọn ra bốn tốp tử sĩ, ai nấy đều là những cao thủ một địch trăm, chuẩn bị khi thời cơ thích hợp, tiến hành hành động ám sát. Bốn mục tiêu là Doanh Chính, Thiếu Long, Xương Bình quân và Lý Tư."

    Doanh Chính và Hạng Thiếu Long trở thành đối tượng cần phải giết của sáu nước, đó là điều đương nhiên. Xương Bình quân và Lý Tư là hai đại thần văn võ của Doanh Chính, nếu có gì bất trắc, sẽ khiến cho bá quan văn võ không có ai thống lĩnh, như vậy Lã Bất Vi có thể thừa cơ đưa người của mình lên.

    Hạng Thiếu Long nghĩ thầm, „Kẻ phải giết nhất chính là Vương Tiễn, song có lẽ Lã Bất Vi chưa biết rằng Vương Tiễn đã về đến Hàm Dương."

    Trong thời khắc mấu chốt của nước Tần, chỉ cần Tiểu Bàn ngồi lên ngai vua, hai đảng Lã, Lao sẽ phải chết không chỗ chôn thân.

    Ðào Phương trầm giọng hỏi, „Bọn chúng giờ đây phải chăng đã ở Hàm Dương?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Vì muốn giấu hành tung, cho nên giờ đây bọn chúng đang ẩn nấp ở vùng rừng núi gần đây, việc ăn uống do Đồ công phụ trách, các vị đã biết điểm này có lợi cho chúng ta như thế nào không?"

    "Ðồ tổng quản phải chăng hiểu rõ hành động của bọn chúng?" Kỷ Yên Nhiên nói.

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Chuyện này do Hứa Thương phụ trách, chỉ cần có thể bắt sống được kẻ này, Tiêu mỗ sẽ có thủ đoạn khiến cho y phải ngoan ngoãn khai ra."

    Ðằng Dực nói, „Chỉ cần Hứa Thương chịu bước chân ra khỏi cửa thành, chúng tôi sẽ có cách bắt sống y, rồi sẽ giao cho tiên sinh tra khảo. Nhưng nếu y ở trong thành, trừ phi chúng ta phải xông thẳng vào Lã phủ nếu không cũng khó làm gì được y."

    Hứa Thương vốn là một kiếm khách thuộc hàng nhất lưu, lâu nay ở trong phủ trọng phụ ra vào đều có một tốp thân vệ, trong thành lại là phạm vi thế lực của đo vệ quân. Muốn giết y có lẽ có chút cơ hội, nhưng nếu muốn bắt sống y, quả thật khó hơn lên trời.

    Tiêu Nguyệt Ðàm rút ra một tấm bản đồ, trải lên bàn nói, „Ðây là bản đồ trong phủ trọng phụ, giả sử ta dùng kế, hoàn toàn có thể bắt sống Hứa Thương và ám sát Lã Bất Vi."

    Ngừng một lúc rồi mới nói, „Ðồ công đã chuẩn bị một loại thuốc mê, chỉ cần bỏ xuống giếng trong phủ trọng phụ, ai uống sẽ phải ngủ mê trong ba ngày."

    Kinh Tuấn vui mừng nói, „Thật là tuyệt diệu."

    Hạng Thiếu Long hỏi, „Không biết Đồ tổng quản có biết được toàn bộ kế hoạch của Lã Bất Vi không?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm cười nhạt nói, „Dù cho Đồ công không tham dự vào chuyện này, nhưng động tĩnh của Lã tặc làm sao giấu được ông ta? Kế hoạch của Lã tặc rất hoàn chỉnh, khi Lao ái nổi dậy ở Ung Ðô, ở Hàm Dương y cũng sẽ khởi binh, trên danh nghĩa là thảo phạt Lao ái, giành lấy quyền điều động quân đội trong tay."

    Ðào Phương nhíu mày, „Giả sử Lao ái thất bại, Lã Bất Vi chẳng phải là chẳng còn gì hay sao? Lại còn mang tiếng tạo phản nữa."

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Cho nên Lã tặc mới bí mật đưa Quản Trung Tà đến Ung Ðô, phối hợp với cao thủ sáu nước chủ trì hành động ám sát. Kẻ này có thuật bắn tên cao siêu, vả lại đây không phải là nơi ở của Doanh Chính."

    Mọi người đều lo lắng trong lòng, nếu không trừ khử kẻ này trước, quả thật đây là một mối nguy.

    Hạng Thiếu Long than rằng, „Không may chuyện này chúng ta đã đoán trúng, có cách nào biết được hành tung của y không?

    Tiêu Nguyệt Ðàm lắc đầu, „Ðây có thể nói là quân cờ lợi hại cuối cùng của Lã tặc, cho nên e rằng ngoài y ra, không ai có thể biết được hành tung của Quản Trung Tà. Sự thành bại của Lã tặc chính là có giết được Doanh Chính hay không, mà y không phải là không có cơ hội thành công."

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Vậy Ô Quả há chẳng phải càng nguy thêm hay sao?"

    ô Quả mặt trắng bệch, song chỉ cần nghĩ đến thuật bắn tên trùm đời của Quản Trung Tà, không ai có thể trách y nhát gan được.

    Tiêu Nguyệt Ðàm vuốt râu cười, „Các vị đừng lo, thực ra Quản Trung Tà cũng không phải là khó tìm được. Trước hết kẻ đầu tiên y phải giết là Doanh Chính, cũng có thể đồng loạt ám sát bốn người một lần. Nếu không sẽ bứt dây động rừng, hành động ám sát sẽ không linh nghiệm."

    ô Quả nhất thời thở phào.

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Vậy thì hành động ám sát sẽ tập trung ở Ung Ðô, chỉ có như thế mới có thể đổ hết mọi tội trạng lên đầu Lao ái."

    Rồi mỉm cười nói, „Kẻ thiện chiến, đấu trí chứ không đấu lực, vấn đề lớn nhất của hai đảng Lã, Lao là không tin tưởng lẫn nhau, ám toán lẫn nhau. Theo Yên Nhiên suy đoán, Lã Bất Vi sẽ che đậy hành động ám sát, không cho Lao ái biết, còn trong số cận vệ bên cạnh bị quân, chắc chắn có nội gián của Lã tặc. Chỉ cần chúng ta tiết lộ bí mật này cho Lao ái, nói không chừng sẽ thu được hiệu quả."

    Hạng Thiếu Long không hề lo lắng cho mạng của tiểu Bàn, nếu không trong lịch sử đã không có Tần Thủy Hoàng, cũng không lo lắng cho Xương Bình Quân, Lý Tư, lý do cũng như thế, người gã lo lắng nhất chính là Ô Quả.

    Ðằng Dực lúc này mới nói, „Chắc ăn nhất là trước tiên hãy giết chết Quản Trung Tà, còn chúng ta thì hãy tự bảo vệ cho an nguy của mình, bởi vì nếu ta hoặc Tiểu Tuấn có điều gì bất trắc, Lã tặc sẽ công nhiên thu hết mọi quyền hành trong đô ky quân."

    Quản Trung Tà là nhân vật trí dũng song toàn, có ý chủ trì hành động ám sát của sáu nước, ai dám khinh địch?

    Tiêu Nguyệt Ðàm đột nhiên nói, „ô Quả đã giả làm Hạng Thiếu Long, vậy thì Thiếu Long cũng có thể giả làm Ô Quả, như thế sẽ càng kín kẽ hơn."

    Mọi người đồng thanh kêu hay.

    Ðào Phương nghi ngờ nói, „Thời gian có kịp không?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm cười, „Khi chế tạo mặt nạ giả, trong lòng Tiêu mỗ đã tính đến điều này, cho nên đã làm một lúc hai cái, nếu không làm sao phải tốn nhiều thời gian như thế?"

    Mọi người đều khen hay, khâm phục trí kế của Tiêu Nguyệt Ðàm.

    Thương lượng xong chi tiết, quyết định phải coi chuyện điều tra tung tích của Quản Trung Tà lên hàng đầu, rồi mới đặt ra các kế hoạch ứng biến khác.

    Ðêm ấy Hạng Thiếu Long ngủ ngon, sáng hôm sau cố ý xuất hiện trong buổi tảo triều để cho bọn người Lã Bất Vi thấy vẻ mặt bệnh hoạn và giọng nghe khàn khàn của gã.

    Ngày hôm ấy chỉ thảo luận về việc cử hành lễ đội mũ.

    Lã Bất Vi chủ động đòi giữ Hàm Dương, tiểu Bàn giả vờ miễn cưỡng chấp nhận.

    Sau buổi tảo triều, tiểu Bàn và Hạng Thiếu Long, Xương Bình quân, Xương Văn quân và Lý Tư vào trong thư phòng thương nghị.

    xương Bình quân và Lý Tư báo cáo xong, đều là trình tự của buổi lễ Ung Ðô.

    Tiểu Bàn nghe xong nói, „Các khanh đều biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để hai đảng Lã Lao lật đổ quả nhân, về mặt này các khanh có đối sách gì?"

    Xương Bình quân nói, „Chuyện này vi thần đã có kế hoạch, trước tiên hãy sai một đội thuyền đến Ung Ðô, đội thuyền này không những có kiểu dáng giống nhau mà phía trên có cắm vương kỳ, khiến cho kẻ địch không phân biệt được đâu là thuyền của bị quân. Lại dùng các chiến thuyền kiểu nhỏ để mở đường, các điểm chiến lược hai bên bờ đều có tinh binh chốt giữ. Như vậy có thể bảo vệ được an toàn cho đường đi."

    Tiểu Bàn gật đầu rồi nói, „Song điều nguy hiểm nhất là sau khi đến Ung Ðô, Lao tặc đã sắp xếp nhiều năm chờ đợi thời khắc này, tuyệt không thể sơ ý."

    Xương Bình quân nói, „Cốc Hề sẽ dẫn một vạn tinh binh đóng trước ở Ung Ðô, giữ lấy những chỗ quan trọng, vi thần tin rằng Lao ái sẽ không dám chống lệnh."

    Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „An đại tướng quân quay về lúc nào?"

    Tiểu Bàn ho khan một tiếng nói, „Vì thượng tướng quân ngã bệnh nằm ở nhà, quả nhân không dám kinh động cho nên không cho thượng tướng quân biết chuyện này."

    Bọn ba người Lý Tư đều cúi đầu, lúng túng không nói gì.

    Hạng Thiếu Long mắt như đổ lửa, „Bị quân đã tính toán hết mọi điều, đâu cần vi thần phải giúp sức, chi bằng cứ để vi thần ở lại Hàm Dương dưỡng bệnh thì hơn."

    Bọn ba người Lý Tư cúi đầu càng thấp hơn.

    Tiểu Bàn bình thản nói, „Thượng tướng quân đừng hiểu nhầm, giờ đây quả nhân chính là muốn thỉnh giáo thượng tướng quân đây."

    Hạng Thiếu Long nói dứt khoát, „Nếu như không cho hạ thần biết tất cả mọi sự sắp xếp, đến khi xảy ra chuyện chắc chắn sẽ thất bại."

    Có được tin tức quý giá của Đồ Tiên, gã càng nắm chắc hơn rằng có thể ứng phó được với hai đảng Lã, Lao và tên tiểu tử vô ơn bạc nghĩa tiểu Bàn này.

    Tiểu Bàn nghiêm mặt nói, „Thượng tướng quân cớ gì nói ra lời này?"

    Hạng Thiếu Long biết tiểu Bàn coi trọng mình là bởi từ nhỏ đến lớn y coi mình như là người trời, chưa bao giờ thất bại, mà mình thì đã nhiều lần giúp y vượt qua được cửa ải khó khăn, cho nên trong lòng của y, hình tượng trí dũng của mình không thể nào phai nhòa được.

    Nếu là người khác, dẫu cho bọn Lý Tư, Vương Tiễn cũng đừng hòng hù dọa được vị Tần Thủy Hoàng này.

    Hạng Thiếu Long không đáp mà hỏi lại rằng, „An đại tướng quân cầm bao nhiêu binh trong tay?"

    Tiểu Bàn do dự một lúc chỉ đành nói, „Năm vạn người!"

    Hạng Thiếu Long nhìn vẻ mặt của người khác, biết Tiểu Bàn không nói dối trong chuyện này thản nhiên nói, „Còn bốn vạn kia ở đâu, do ai nắm giữ?"

    Gã đương nhiên hiểu rõ được rằng đại quân này ngoài chuyện đối phó với Lã Bất Vi còn dùng để đè bẹp hai người Ðằng Kinh và các chiến sĩ của Ô gia, nên cố ý buộc Tiểu Bàn nói ra.

    Tiểu Bàn có vẻ như không dám nhìn Hạng Thiếu Long nữa, giả vờ lật mấy trang văn kiện, bình tĩnh mà nói rằng, „Ðây là đội quân hậu bị để ứng phó khi tình thế cấp bách, do úy Liêu chỉ huy, có thể dùng để tăng viện cho Ung Đô hoặc Hàm Dương bằng đường sông."

    Tiếp theo hỏi với vẻ không nhẫn nại, „Thượng tướng quân sao vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của quả nhân?"

    Trong thiên hạ e rằng chỉ có Hạng Thiếu Long mới dám nói với Tiểu Bàn như thế.

    Bọn Lý Tư cũng không dám xen vào.

    Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Dù cho hai đảng Lã Lao có điên cuồng đến mức nào cũng không dám công nhiên tạo phản, cho nên bọn chúng nhất định sẽ dùng thủ đoạn ám sát, nếu như giết chết được bị quân, thiên hạ đại loạn gian đảng có thể khuấy nước mà bắt cá, giành lấy lợi ích lớn nhất."

    Xương Văn quân nén không được nói, „Ðiểm này chúng tôi cũng đã nghĩ đến, cũng đã có cách ứng phó rồi."

    Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, „Giả sử hành động ám sát lần này do Quản Trung Tà chủ trì, kẻ tham dự là những thích khách thuộc hàng nhất lưu được sáu nước phía đông chọn ra, mà bị quân thì phải lộ mặt trong khi thi lễ, trong số cấm vệ quân có nội ứng của gian đảng, quân thượng có còn nắm chắc không?"

    Bao gồm cả tiểu Bàn trong đó, ai nấy cũng đều biến sắc.

    Năm ấy tiểu Bàn đến khúc sông Ðức Thủy để làm lễ tế mùa xuân, đã từng bị thích khách ám sát, may mà thoát được, đến nay vẫn còn nhớ rõ. Giờ đây lại có thêm Quản Trung Tà, kẻ có thuật bắn tên ghê người, ai dám đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện gì?

    Xương Bình quân ngạc nhiên nói, „Theo tin tức truyền đến, Quản Trung Tà vẫn đang cầm cự với người Hàn ở biên giới nước Hàn."

    Hạng Thiếu Long nói, „Ðó chỉ là cách che mắt, đây là lúc căng thẳng, Lã Bất Vi vì sao không triệu hồi ái tế? Ðây chính là nuôi quân ngàn ngày dùng trong một lúc."

    Lời nói của gã đầy sức thuyết phục.

    Tiểu Bàn lóe lên ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Hạng Thiếu Long nói, „Thượng tướng quân tại sao lại biết được tin này?"

    Hạng Thiếu Long sớm biết Tiểu Bàn sẽ hỏi như thế, cười, „Lã Bất Vi có bạn bè sáu nước, vi thần cũng thế."

    Tiểu Bàn nhìn gã một lúc gật đầu, „Thượng tướng quân đã có cách gì để đối phó?"

    Hạng Thiếu Long hạ chiêu cuối cùng, „Bị quân trước tiên hãy giao hổ phù cho vi thần, để vi thần có thể điều binh khiển tướng, vi thần mới có cách để xử lý chuyện này."

    Ðây chính là chiêu lợi hại nhất của Hạng Thiếu Long mà tiểu Bàn thì không thể không chấp nhận.

    ở nước Tần, hễ là những tướng soái đều được cấp cho một nửa miếng hổ phù, còn một nửa do tiểu Bàn nắm lấy.

    Khi dẫn quân xuất chinh, tướng cầm quân được ban nửa tấm binh phù còn lại, như thế mới có thể nắm lấy binh quyền. Những tướng lãnh có cấp bậc khác nhau, cầm những binh phù phản ánh thân phận của mình, quy định được cầm bao nhiêu quân.

    Những tướng soái từ cấp đại tướng quân trở lên, không những không bị hạn chế về số quân mà còn có thể điều động quân ở các địa phương và chiêu mộ thêm quân mới.

    Khi chinh chiến về triều, thì tướng cầm quân trả nửa mảnh binh phù cho triều đình, binh lính cũng trả về trung ương, các tướng lĩnh chỉ giữ lại một số giới hạn thân binh theo quan cấp của mình, binh quyền cũng trả lại cho nhà vua.

    Hạng Thiếu Long là một trong hai thượng tướng quân, nếu như có một tấm binh phù hoàn chỉnh, thì có nghĩa là thống soái cao nhất trong quân đội, lúc này ngoài tiểu Bàn, không ai có thể thu hồi binh phù của gã.

    Cho nên giả sử Hạng Thiếu Long cầm một tấm binh phù hoàn chỉnh có nghĩa là đã nắm toàn bộ binh quyền trong tay, lúc này tiểu Bàn muốn đối phó gã, tuyệt không thể phái những tướng lĩnh cấp thấp mới như úy Liêu. Cách duy nhất là tiểu Bàn tự đi xử lý gã.

    Từ đó có thể thấy chuyện tấm binh phù rất quan trọng.

    Nhưng Hạng Thiếu Long không lo tiểu Bàn không chấp nhận, bởi vì có ba nguyên nhân.

    Ðầu tiên, tiểu Bàn muốn Hạng Thiếu Long đi cùng y đến Ung Ðô, sau đó mới ung dung ám toán, không sợ xảy ra tình trạng tướng ở ngoài không nghe theo lệnh vua.

    Thứ hai là Hạng Thiếu Long cố ý tạo ra tình thế này, khiến cho tiểu Bàn đành phải dùng đó để lừa gạt và vỗ về gã.

    Nguyên nhân cuối cùng càng vi diệu hơn, bởi vì lòng tin của tiểu Bàn đối với tài năng của gã đã ăn sâu vào trong tâm khảm, tin rằng làm như thế đối với y có lợi chứ không có hại.

    Cho nên Hạng Thiếu Long không sợ y không chấp nhận, lại không thể điều tra sự việc đến tận căn nguyên, nếu thế thì tỏ ra không tin tưởng Hạng Thiếu Long.

    Quả nhiên tiểu Bàn chỉ sững người một lát, rồi hơi gật đầu trả lời, „Ta chuẩn tấu!"

    Hạng Thiếu Long cố nén cơn vui mừng, bình thản nói, „Ngày bị quân đội mũ, chính là lúc thần trình lên cho bị quân đầu của Quản Trung Tà, nếu không bị quân có thể trị tội hạ thần theo quân pháp."

    Trong mắt tiểu Bàn thoáng qua tia nhìn phức tạp.

    Hạng Thiếu Long trong lòng thầm than, thừa cơ thối lui.

     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Tầm Tần Ký
    Tác giả: Huỳnh Dị
    Chương 282: Dùng Hình Bức Cung

    Dịch giả: Hồ Tiến Huân
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Văn Học †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Xương Văn quân từ phía sau đuổi lên, cùng Hạng Thiếu Long cưỡi ngựa đi chầm chậm, các thiết vệ và tùy tùng của Xương Văn quân đều để ý xung quanh để đề phòng thích khách, dáng vẻ rất căng thẳng.

    Hạng Thiếu Long nhẹ nhàng hỏi, „Huynh không cần hầu hạ bị quân sao?"

    Xương Văn quân lắc đầu hỏi, „Thiếu Long định đối phó với gian đảng như thế nào, có thể tiết lộ để ta phối hợp hành động không?

    Hạng Thiếu Long điềm nhiên nói, „Phải chăng bị quân bảo huynh đuổi theo để hỏi tại hạ hay không?"

    Xương Văn quân lộ vẻ ngạc nhiên, không thể trả lời.

    Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Không cần phải nói, ta cũng biết huynh khó xử."

    Xương Văn quân chợt sầm mặt hổ thẹn mà đáp rằng, „Thiếu Long có thể giúp ta không?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Vậy thì hãy nói với bị quân, ta đã nắm được một ít manh mối, có thể quét trọn một mẻ Quản Trung Tà và thích khách của sáu nước, nhưng chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, cho nên càng ít người biết càng tốt.

    Xương Văn quân vội vàng nói, „Thiếu Long cần binh phù để làm gì?"

    Hạng Thiếu Long nhủ thầm tấm binh phù dĩ nhiên là dùng để bảo vệ cho mạng ta, nhưng miệng thì lại đáp rằng, „Bởi vì ta cần phải điều động ba vạn quân đô ky để truy quét kẻ địch đột nhập vào biên giới nước ta."

    Rồi hỏi ngược lại, „Thân phận của úy Liêu lúc này là gì?"

    xương Văn quân lộ vẻ khó xử, cúi đầu, „Tại hạ không biết?"

    Hạng Thiếu Long trong lòng thầm than, Xương Văn quân rốt cuộc không có nghĩa khí bằng anh trai của mình. Cùng hưởng phú quý thì dễ, cùng gánh hoạn nạn thì là chuyện khác.

    Nghĩ tới đây, nào có hứng thú nói chuyện với y nữa? Chỉ nói một câu, „Xin hãy quay về!"

    Rồi cùng với các thiết vệ phóng nhanh lên phía trước.

    Về đến quan thuộc, lập tức gọi Ðằng Dực, Kinh Tuấn và Ô Quả đến, nói chuyện về tấm binh phù xong thì bảo rằng, „Giờ đây chúng ta có thể nói đã đứng ở chỗ không thể thất bại, trừ phi Doanh Chính tự tay cầm đại quân đến giết ta, nếu không những kẻ khác không dám động thủ."

    Ðằng Dực nhíu mày, „Nhưng Doanh Chính có thể hạ lệnh, đoạt lại binh quyền của tam đệ."

    Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Ðây chính là chỗ tuyệt vời nhất! Vì muốn đệ đối phó với Quản Trung Tà, cho nên trước khi làm lễ đội mũ, Doanh Chính sẽ không dám đoạt lại binh phù. Ðến khi y muốn đối phó với đệ, thì đột nhiên phát hiện rằng đệ không hề ở Ung Ðô, lúc đó chúng ta ít nhất cũng có một hai ngày để toàn lực đối phó với Lã Bất Vi."

    ô Quả gật đầu, „Nói như thế, tiểu nhân phải bỏ chạy trước khi làm lễ xong."

    Kinh Tuấn nói, „Vậy chúng ta có thật sự tiêu diệt Quản Trung Tà không?"

    "Ðó là món quà cuối cùng mà chúng ta gởi cho Doanh Chính!" Hạng Thiếu Long thở dài nói.

    Ðằng Dực đồng ý, „Chúng ta cũng đành phải làm. Nếu để cho Lã Bất Vi thành công, chúng ta cũng sống không yên."

    Hạng Thiếu Long nói, „Chỉ cần chúng ta quét sạch một mẻ những tên thích khách đang ẩn nấp trong chốn rừng núi, Đồ Tiên sẽ không cho Lã Bất Vi biết việc này, còn chúng ta thì dùng hình để bức cung, nắm được hành tung của Quản Trung Tà."

    ô Quả thắc mắc, „Tiểu nhân quả thật không hiểu, tốp thích khách ấy tại sao không thừa cơ đến Ung Đô trước mà lại ở Hàm Dương?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Ðạo lý rất đơn giản, bởi vì Lã tặc sợ Lao ái phát hiện, thứ đến là không hiểu ta có đến Ung Đô hay không. Nếu ta ở đây, mặc dù giết được Doanh Chính, nhưng ta có thể dựa vào thực lực và uy tín của mình để xoay chuyển tình thế. Lã Bất Vi cũng muốn xem thử có cơ hội giết chết Doanh Chính trên đường đến Ung Đô hay không, cho nên bốn tốp người đó phải ở gần đây để đợi lệnh."

    Ngừng một lát rồi tiếp tục nói, „Tên lão tặc này đành phải nhờ Đồ Tiên để liên hệ với nhóm thích khách, nếu dùng bọn người Hứa Thương, thì tin tức này sẽ sớm lộ ra."

    Kinh Tuấn nói, „Còn ba ngày nữa Doanh Chính đến Ung Ðô, tam ca chuẩn bị lúc nào hành động?"

    Hạng Thiếu Long nở nụ cười tự tin, bình thản nói, „Trong đêm nay!"

    Dưới ánh trăng sáng, Hạng Thiếu Long lúc này đã hóa trang thành Ô Quả cũng với Kỷ Yên Nhiên đang nấp trên một ngọn đồi ở phía thành nam ngoài thành Hàm Dương, lặng lẽ chờ đợi.

    Bọn họ đều mặc áo dạ hành, mang theo cung nỏ có thể gấp nhỏ lại, lưng có mặc áo giáp, được thiết kế như áo tránh đạn của thế kỷ hai mươi mốt.

    Hạng Thiếu Long nằm thoải mái trên sườn cỏ, đưa tay vỗ lên đùi nàng Kỷ tài nữ đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, „Hy vọng Ô Quả không xảy ra chuyện thì tốt!"

    Ðêm nay Ô Quả lần đầu tiên đội lốt của Hạng Thiếu Long để xuất hiện cùng Ðằng Dực đi gặp Hứa Thương, nghiên cứu nên phối hợp thế nào giữa đô ky quân và đô vệ quân sau khi Doanh Chính rời khỏi Hàm Dương.

    Tác dụng của chiêu này, đương nhiên là khiến cho Hứa Thương không nghi ngờ.

    Nếu phát hiện được Hạng Thiếu Long đã ra thành, thì y sẽ đề phòng.

    Lúc này Kinh Tuấn đến phía trước hai người, hạ giọng nói, „Kẻ địch có khoảng mười hai đến mười lăm tên, đang cắm trại trong rừng rậm, chỉ có hai tên canh gác. Ðệ đã bố trí thiên la địa võng, đảm bảo không ai có thể chạy thoát."

    Kinh Tuấn là một thợ săn xuất sắc đã chế ra mấy chục tấm lưới, có thể giăng dưới đất hay tung từ trên ngọn cây xuống.

    Những thích khách đến nước Tần lần này đều là những tử sĩ được sáu nước chọn ra kĩ càng, nếu như không có thủ đoạn đặc biệt, muốn giết bọn chúng thì dễ, muốn bắt sống thì lại khó hơn lên trời.

    Hạng Thiếu Long đứng dậy nói, „Ra tay đi!"

    Kinh Tuấn lại quay về chỗ cũ.

    Hạng Thiếu Long cùng Kỷ Yên Nhiên lên trên đỉnh đồi, giám sát hành động vây bắt ở phía dưới.

    Nếu không phải có tin tức chính xác của Đồ Tiên, lại phái thêm một ngàn quân đi điều tra, cũng đừng mong có thể bao vây mục tiêu trùng trùng như thế này.

    Ðột nhiên có tiếng vó ngựa cách một dặm vang lên rầm rập, từ xa đến gần, chạy thẳng đến khu rừng rậm.

    Bọn Hạng Thiếu Long không hề ngạc nhiên, bởi vì đây là sự sắp xếp của bọn họ, để buộc kẻ địch chạy trốn theo hướng ngược lại, chiu đầu vào lưới.

    Quả nhiên kẻ địch lập tức phản ứng, chỉ nhìn thấy vị trí chim rừng bay lên, thì cũng đã biết bọn chúng chạy về hướng đông nam.

    Có tiếng la hét vang lên trong rừng, trong chốc lát thì lại im bặt.

    Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên nhìn nhau mỉm cười, biết rằng kế hoạch của mình đã thành công, điều còn lại chỉ là xem thủ đoạn bức cung của Tiêu Nguyệt Ðàm.

    Kẻ bị bắt sống có mười ba người, tướng mạo đều kỳ dị, đều là hạng cao lớn. Nếu như giao phong chính diện, chắc chắn bên mình sẽ khó thoát chết.

    Những kẻ ấy đều đã bàn trước, không ai lên tiếng, tỏ ra thà chết chứ không chịu khai.

    Sau khi bí mật áp giải bọn chúng về đến Ô phủ, Tiêu Nguyệt Ðàm căn dặn nhốt riêng bọn chúng ra. Sau khi quan sát, thì hạ lệnh dùng một tên thích khách để làm mục tiêu bức cung, nói với mọi người rằng, „Tên này tướng mạo anh tuấn, trông cũng oai vệ, có lẽ cũng được bọn nữ nhân ưa thích. Ðược như thế, chắc chắn cũng là mạo hiểm đến đây, cũng chỉ là muốn sau khi xong việc thì được phong thưởng tiền tài và sắc đẹp, đương nhiên sẽ biết quý trọng thân thể và tính mạng của mình."

    Kỷ Yên Nhiên khen rằng, „Tiên sinh quả nhiên là chuyên gia dùng hình. Chả trách nào đã trở thành trợ thủ đắc lực của Đồ tổng quản."

    Tiêu Nguyệt Ðàm mỉm cười, „Tại hạ cũng chỉ vì thích động não hơn kẻ khác mà thôi!"

    Rồi hạ giọng nói, „Yên Nhiên có thể tránh ra một chốc không?"

    Kỷ Yên Nhiên hiểu ra chắc chắn có chuyện mà nữ nhi không thể thấy được, tuy không muốn, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn bỏ ra ngoài.

    ở trong phòng chỉ còn lại Hạng Thiếu Long, Kinh Tuấn và Tiêu Nguyệt Ðàm, hai chiến sĩ Ô gia bắt ra tên thích khách đã chọn.

    Người này cao lớn tuấn tú, lúc này mặt mũi xám ngoét, cúi đầu rầu rĩ, khắp người đầy bụi đất, áo quần thì bị rách nát nhiều chỗ, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, chân thì mang xích sắt.

    ánh mắt của ba người nhìn vào khuôn mặt y, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên khuôn mặt ấy.

    Tiêu Nguyệt Ðàm mỉm cười nói, „Vị bên cạnh ta chính là Hạng Thiếu Long danh lừng thiên hạ, huynh đài đã có gan đến đây, chắc không thể không biết y là người như thế nào?"

    Người ấy ngẩng đầu nhìn Hạng Thiếu Long, lúc mới đầu thì hơi ngạc nhiên rồi hơi gật đầu.

    Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn trong lòng đều khâm phục chọn tù binh của Tiêu Nguyệt Ðàm. Bởi vì những người khác đều không có phản ứng gì, người này chịu gật đầu, thì có thể có cơ hội để điều tra.

    Tiêu Nguyệt Ðàm nhẹ giọng nói, „Huynh đài tên gọi là gì, người xứ nào?"

    Người ấy lộ vẻ đau khổ vì giằng xé trong lòng, cuối cùng cũng lắc đầu, tỏ ý sẽ không nói.

    Tiêu Nguyệt Ðàm cười ha ha nói, „Ðể bổn nhân cho ngươi xem một vật này trước, rồi ngươi hãy quyết định có hợp tác với chúng ta hay không? Cởi quần áo của y xuống."

    Hai chiến sĩ Ô gia cùng ra tay, trong chốc lát người ấy đã trần truồng như nhộng, còn mặt thì lộ vẻ kinh hoàng.

    Lúc này cả hai người Hạng, Kinh đều không biết thủ đoạn tiếp theo của Tiêu Nguyệt Ðàm là gì.

    Tiêu Nguyệt Ðàm lại hạ lệnh nữa, ngoài cửa có tiếng bánh xe chuyển động, lại có tiếng kêu chịu chít kỳ lạ, khiến hai người Kinh Hạng đều rợn da gà.

    Chỉ thấy hai thiết vệ đẩy một chiếc lồng sắt lớn vào, trong đó có chứa hàng trăm con chuột, đang bò lúc nhúc.

    Kinh Tuấn kêu lên, „Hay lắm!"

    Hạng Thiếu Long thì đổ mồ hôi, suýt nữa bỏ chạy ra ngoài.

    Người ấy tái mặt, hai chân mềm nhũn, té xuống đất, toàn thân run bần bật, rõ ràng là đang nghĩ tới số phận của mình.

    Tiêu Nguyệt Ðàm nghiêm mặt nói, „Không cần bổn nhân nói ra, huynh đài chắc cũng biết chiếc lồng chuột này dùng để làm gì? Nghe nói loài chuột này rất giỏi đào lỗ, hà hà!“ Người ấy rên lên một tiếng, suýt tý nữa thì ngất đi.

    Tiêu Nguyệt Ðàm ghé vào tai Hạng Thiếu Long nói, „Ðến lúc Thiếu Long làm người tốt."

    Hạng Thiếu Long hiểu ý, cố nén sự ghê tởm đối với bầy chuột, đứng dậy, đỡ người ấy mà nói rằng, „Huynh đài chắc cũng biết Hạng Thiếu Long này là người như thế nào, Hạng mỗ dám lấy đầu trên cổ để bảo đảm rằng, chỉ cần huynh đài chịu hợp tác, tại hạ sẽ đảm bảo để cho huynh đài rời khỏi đây, lại còn tặng bạc, đảm bảo không báo chuyện này cho triều đình, để tránh liên lụy cho quý quốc."

    Người ấy cúi đầu, run giọng nói, „Có thật không?"

    Hạng Thiếu Long không hề khách khí mà rằng, „Huynh đài có nghe ai từng nói tại hạ không giữ lời chưa? Nhưng đương nhiên là phải chứng thực lời huynh đài không phải dối, thì mới có thể thả huynh đài quay về."

    Người ấy rầu rĩ gật đầu, „Ta nói."

    Sau khi được tin tức quý báu, Ô Quả, Ðằng Dực và các thiết vệ đều vui mừng quay về, rõ ràng là đã lừa gạt được Hứa Thương.

    ô Ngôn khen rằng, „Quả đại ca thật tuyệt, mỗi lần có điều không hiểu, đều ho sù sụ lên, lúc thì ôm đầu, lúc thì nhăn mặt, quả thực giả rất giống."

    Ðằng Dực nói, „Ngay cả ta cũng coi y như tam đệ, chỉ là nhãn thần hơi kém một chút, may mà người khác cũng tưởng rằng y vừa mới bệnh khỏi, cho nên không nhìn ra sơ hở."

    Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói, „Kết quả thẩm vấn thế nào?"

    Hạng Thiếu Long vui mừng ra dấu đã thành công.

    ô Quả và các thiết vệ đều vui mừng.

    Kinh Tuấn nói, „May mà có Tiêu tiên sinh ra tay, khiến cho tên tiểu tử này phải ngoan ngoãn, cả những điều không cần nói cũng nói ra, té ra tốp tử sĩ này chẳng phải là đoàn thích khách của sáu nước gì cả, đó chỉ là thủ đoạn của Ðiền Ðan, bọn chúng toàn là những người của nước Tề phái đến. Nhưng ai cũng giả thành thân phận của năm nước khác. Kẻ đứng đầu là Biên Ðông Sơn, là đệ tử chân truyền của Tào Thu Ðạo, chính y đã huấn luyện ra Lan Cung Viên. Người này giờ đây đã đến Ung Ðô."

    Tiêu Nguyệt Ðàm bổ sung thêm, „Kẻ này là đại hành gia trong nghề ám sát, chúng ta tuyệt không nên lơi lỏng."

    Ðằng Dực ngạc nhiên nói, „Sư môn của Quản Trung Tà không phải là có thù oán với Tắc Hạ kiếm thánh hay sao, tại sao lại có thể hợp tác với đồ đệ của Tào Thu Ðạo?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Chuyện này đương nhiên có Hàn Kiệt, thủ hạ của Lao ái làm cầu nối, kẻ này đã bị Lã Bất Vi mua chuộc, trở thành gian tế của Lã tặc bên cạnh Lao ái."

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Phu quân định đối phó với Quản Trung Tà thế nào?"

    "Trong tình huống trước mắt, không phải người chết thì ta vong, cho nên ta phải giết chết Quản Trung Tà trước."

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Thiếu Long định lúc nào thì ra tay?"

    Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói, „Có cách nào tìm ra hai chiếc thuyền đánh cá bình thường hay không? Nhưng không để cho kẻ khác biết."

    Ðào Phương nói, „Chuyện đó cứ giao cho ta, Thiếu Long lúc nào cần thuyền?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Ngày mai, càng sớm càng tốt, chúng ta phải lấy đầu của y để tặng cho Doanh Chính trước khi ra đi."

     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Tầm Tần Ký
    Tác giả: Huỳnh Dị
    Chương 283: Ra Tay Bất Ngờ

    Dịch giả: Hồ Tiến Huân
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Văn Học †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Sáng sớm hôm sau, Hạng Thiếu Long giả thành Ô Quả cùng Kinh Tuấn dắt theo năm mươi chiến sĩ của Ô gia, ngược dòng lên Ung Ðô. Ðằng Dực thì phụ trách chỉ huy đô ky quân và càn quét ba tốp thích khách còn lại, đồng thời giũ vững Hàm Dương.

    Ngày hôm nay mây đen mù mịt, trời như sắp đổ mưa. Hai người Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn ngồi ở đầu thuyền bàn bạc chi tiết của cuộc hành động.

    Hạng Thiếu Long nói, „Chúng ta chỉ có một ngày một đêm, nếu không thể giết chết Quản Trung Tà trong thời gian này, thì sẽ không có cơ hội thứ hai."

    Kinh Tuấn nói đầy tự tin, „Sau khi vào Ung Ðô, chúng ta sẽ lập tức theo dõi nơi Quản Trung Tà giấu mình, đợi đến đêm mới ra tay giết chết y."

    Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Nhưng ta vẫn còn chưa quyết định, rốt cuộc có nên mượn sức An Cốc Hề hay không? Như thế có lẽ sẽ kinh động đến Lao ái."

    Kinh Tuấn nói, „Hay là chúng ta tìm tứ ca vậy."

    Hạng Thiếu Long lắc đầu, „Ta không muốn xong chuyện này thì để Doanh Chính biết được, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tứ đệ."

    Kinh Tuấn hớn hở nói, „Vậy chúng ta cứ tiến hành một mình, chỉ cần đột kích theo như kế hoạch, thành công thì lập tức rút lui, lúc đó Quản Trung Tà đã chết, Lao ái vẫn chưa biết chuyện gì."

    Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, „Nhưng Hàn Kiệt sẽ nhanh chóng biết được, mà vì đây là nơi của Hàn Kiệt, nếu muốn cùng lúc giết y, rủi ro sẽ càng lớn hơn, cho nên ta vẫn do dự khó quyết định."

    Kinh Tuấn nói, „Thì cứ để cho y biết vậy. Chả lẽ y dám báo với Lao ái sao? Vả lại cho dù y lập tức sai người báo cho Lã Bất Vi cũng là chuyện của hai ngày sau, huống chi y cũng chưa chắc qua được cửa ải của nhị ca."

    Theo như kế hoạch, sau khi tiểu Bàn dắt văn võ bá quan đến Ung Ðô, đô ky quân của Ðằng Dực sẽ kiểm tra hai con đường thủy và bộ giữa Hàm Dương với Ung Ðô, đặt ra các trạm gác, kiểm tra chặt chẽ.

    Hạng Thiếu Long đồng ý nói, „Chỉ đành làm thế!"

    Hoàng hôn ngày hôm ấy, Hạng Thiếu Long chỉ còn cách Ung Đô hai dặm nữa, thì bỏ thuyền lên bờ, đi theo đường bộ đến Ung Ðô. Nhờ vào các văn kiện, bọn họ giả thành người ở bên ngoài đến, lần lượt tiến vào thành.

    Sau khi đã liên lạc với các chiến sĩ của Ô gia mà Ðào Phương đã phái đến trong vòng hai năm nay, bọn họ giấu mình trong một căn nhà dân thường ở phía nam của thành Ung Ðô, chuẩn bị cho mọi thứ.

    Ung Đô là một đô thành lớn ở Quan Trung của người Tần, nằm ở nơi giao nhau của Vị Hà và Chi Hà, là điểm liên tiếp văn hóa Quan Trung, văn hóa Ba Thục và văn hóa Thụy Hương. Từ các đường giao thông thủy và bộ, có thể đi đến Long Nam, Hán Trung, Ba Thục. Một trăm năm mươi năm trước Tần Ðức Công chọn Ung Đô làm kinh đô, là muốn lấy đây làm cứ điểm trấn thủ Quan Trung.

    ở Ung Đô có nhiều cung điện hùng vĩ, trong đó lớn nhất là cung Ðại Trịnh và cung Kỳ Niên. Cung Ðại Trịnh là nơi ở của Chu Cơ, cung Kỳ Niên là hành cung mà tiểu Bàn sẽ ở tạm trong lần đến đây.

    Ðến Ung Ðô, Hạng Thiếu Long mới thực sự cảm nhận uy phong của Lao ái. Quân phục của lính đóng ở đây đều được viền bằng màu vàng, lộ ra vẻ hào hoa, khác hẳn với bề ngoài đơn giản của quân Tần, mà ai nấy thì cũng tỏ vẻ ngang ngược.

    Rất rõ ràng, quân của An Cốc Hề vẫn chưa giành được quyền khống chế trong toàn thành, chỉ nắm được cửa thành phía nam gần sông Vị Thủy, và con đường giao thông đến cung Kỳ Niên.

    vì có Chu Cơ sau lưng, trước khi chính thức đối chọi với nhau, cả tiểu Bàn cũng chẳng làm gì được Lao ái. Ðương nhiên, chỉ cần đội quân vô địch của Vương Tiễn vào trong thành, tình thế sẽ lập tức thay đổi, ba vạn tử sĩ của Lão ái dù có uy phong thế nào, đến lúc ấy cũng đành chịu chết mà thôi.

    Ðiều đáng sợ duy nhất là nhóm ám sát do Quản Trung Tà bí mật cầm đầu.

    Còn Hạng Thiếu Long lần này đến đây chính là muốn giải tán nhóm ám sát đó. Lại còn phải tiến hành mà không để cho Lao ái biết được, nếu không sẽ không ai còn mạng rời khỏi đây.

    Ðến giờ dậu thì có tin báo về, Quản Trung Tà giả thành người dân bình thường vừa ra khỏi nơi ẩn nấp, lúc này trời đang mưa lất phất. Quản Trung Tà cũng giống như Hạng Thiếu Long, dầu y giả trang thành thế nào cũng sẽ có người nhận ra.

    Hạng Thiếu Long lập tức hạ lệnh hành động.

    Hai người Hạng Kinh và năm mươi chiến sĩ đến một ngõ nhỏ gần với mục tiêu rồi mới cởi áo bào bên ngoài ra, để lộ bộ dạ hành.

    Năm mươi người lập tức chia thành năm nhóm, mỗi nhóm năm người, leo vào phía trong.

    Vì hành động của họ nhanh chóng mà bí mật, người trong nhà không hề phát giác, trong chốc lát thấy có người vào sảnh, đó là những đại hán lạ mặt.

    Ðợi cho tất cả mọi người đã vào vị trí, Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn cùng với hai nhóm chiến sĩ lẻn vào trong bụi hoa bên cạnh của tòa nhà chính.

    Phía trong có hắt ra ánh sáng và vọng ra tiếng người.

    Một chiến sĩ lẻn tới bên cửa sổ nghe lén xong quay về báo cáo, „Trong sảnh có năm người, chỉ có hai người mang binh khí, tập trung ở cửa sổ phía đông."

    Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, „Có nữ nhân không?"

    Một chiến sĩ vừa mới quay về trả lời rằng, „Phía trong nội đường có hai ả nô tỳ."

    Hạng Thiếu Long cảm thấy khó xử, gã vốn là quyết định sẽ giết chết toàn bộ những người trong nhà, trong tình huống người không chết thì ta vòng này, không có ý nghĩ nhân từ.

    Nhưng gã làm sao hạ lệnh giết chết những nữ nhân không thể chống trả được.

    Thở dài nói, „Nam thì giết chết không tha, nữ thì bắt sống xử lý sau, bảo bọn họ chờ ám hiệu của ta."

    Bốn chiến sĩ nhận lệnh quay ra.

    Ðợi một lát, Hạng Thiếu Long hạ lệnh tấn công, Kinh Tuấn liên tục phát ra ba tiếng kim kêu như đã hẹn.

    Hạng Kinh và các chiến sĩ từ trong bụi hoa và những nơi khác mau chóng phóng ra, chặn lại ở các cửa ra vào.

    Tiếng chim lại vang lên.

    Có tiếng phá cửa.

    ở nơi đại đường, Kinh Tuấn phá cửa sổ phóng vào trước, trước khi hạ xuống đất thì đã bắn ra mũi tên thứ nhất, mở màn cuộc chém giết.

    Một hán tử dựa vào cửa sở trúng tên ngay cổ họng, ngã nhào xuống đất. Những người khác thì hoảng hốt phóng người lên, mỗi người trúng ít nhất ba mũi tên, chết ngay tại chỗ, nhưng không biết có Biên Ðông Sơn trong số ấy không.

    Phía hậu viện cũng có tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, nhưng trong chốc lát trở nên tĩnh mịch.

    Một lát sau, mười chiến sĩ áp giải một nữa tử đang ôm đứa trẻ và bốn ả nô tỳ mặt mũi tái mét đến trước Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn.

    Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn nhìn nhau, đó chính là tam tiểu thư Lã Nương Dung của nhà họ Lã.

    Lã Nương Dung mặt không còn chút máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, lóe lên tai thù hận sâu sắc, đứa trẻ trong lòng thì vẫn đang đùa nghịch gấu áo nàng, không hề biết rằng đại họa đang giáng xuống đầu.

    Nàng nghiến răng nói, „Hãy giết chúng ta đi, phụ thân nhất định sẽ báo thù cho chúng ta."

    Hạng Thiếu Long hoàn toàn không nghĩ ra được rằng Lã Nương Dung sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời không biết làm thế nào. Nói cho cùng, gã đối với Lã Nương Dung cũng có ý hối hận. Gã càng không muốn đổ mọi thù hận của Lã Bất Vi lên một nữ nhi như thế này.

    Kinh Tuấn cười lạnh lùng, „Báo thù! Hừ, cha của nàng giờ đây thân mình khó giữ, làm sao báo thù cho nàng, muốn trách thì hãy trách nàng là con gái của y."

    Lã Nương Dung tức giận kêu lên, „Im miệng! Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta."

    Hạng Thiếu Long đưa tay cản lại, dịu giọng nói, „Tam tiểu thư vì sao lại ở đây?"

    Lã Nương Dung cười lạnh lùng, „Bổn tiểu thư thích làm gì thì cứ làm, nào đến lượt các ngươi quản."

    Các chiến sĩ Ô gia chỉ chờ Hạng Thiếu Long hạ lệnh thì sẽ lập tức dùng loạn đao chém chết nàng. Bốn ả nữ tỳ hoảng sợ đến nỗi té nhào xuống đất, một ả thì sợ đến nỗi ngất xỉu, đứa trẻ bắt đầu khóc.

    Hạng Thiếu Long ngăn mọi người xong thì thở dài nói, „Những chuyện khác không cần phải nói nữa, nhưng tiểu thư chẳng lẽ không nghĩ cho con trẻ hay sao?"

    Lã Nương Dung cúi đầu dỗ đứa con yêu, nước mắt tuôn ra rầu rĩ nói, „Nếu Trung Tà đã chết, mẹ con chúng ta sống còn ý nghĩa gì nữa?"

    Lúc này có người vào báo, „Mục tiêu đã quay về."

    Lã Nương Dung ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạng Thiếu Long, lần đầu tiên trong mắt nàng lộ ra vẻ cầu khẩn.

    Hạng Thiếu Long cũng đau khổ không kém nàng. Gã đã từng hứa với tiểu Bàn, trước ngày đội mũ sẽ dâng lên đầu của Quản Trung Tà, nhưng giờ đây đối mặt với mẹ con Lã Nương Dung, gã làm sao có thể nhẫn tâm.

    Lúc này không còn đủ thời gian suy nghĩ nữa, hạ giọng nói, „Mời Lã tiểu thư ngồi yêu một chỗ!" rồi nói tiếp, „Tam tiểu thư đừng kêu la, nếu không Quản huynh chắc chắn sẽ chết, nàng hãy tin tưởng Hạng Thiếu Long này."

    Lã Nương Dung nghe thế thì ngạc nhiên, Kinh Tuấn cũng lộ vẻ không đồng ý, nhưng rốt cuộc không nói ra lời.

    Trong màn mưa lất phất, Quản Trung Tà cứ thản nhiên bước vào trong nhà, đến khi phát giác không ổn. Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn đã xông ra từ hai bên trái phải, chế phục được y.

    Mọi người biết y lợi hai, sau khi tước binh khí thì cột hai tay y lại, nhưng Hạng Thiếu Long ngăn lại, nói, „Quản huynh cớ gì quay về mà không thông báo với tiểu đệ một tiếng?"

    Quản Trung Tà nghe tiếng thì nhận ra Hạng Thiếu Long, trầm giọng nói, „Nương Dung ở đâu?"

    Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Ðại tẩu và lệnh lang vẫn còn an toàn, vào rồi hãy nói."

    Lã Nương Dung thấy Quản Trung Tà bị bắt, lập tức ngã quy, khóc không thành tiếng.

    Quản Trung Tà chua chát nhìn hai mẹ con nàng, rồi ngồi xuống ở chỗ mà Hạng Thiếu Long vừa chỉ, tiu nghỉu nói, „Quản Trung Tà này tuy không phục, nhưng cũng đành phải thừa nhận đấu không lại Hạng Thiếu Long ngươi."

    Rồi lại cúi đầu nói, „Có thể tha cho mẹ con nàng không? Ta chỉ yêu cầu như thế."

    Hạng Thiếu Long trong lòng cảm động, lần đầu tiên cảm thấy y chân thành với mẹ con Lã Nương Dung, cho nên mới cúi mình mà cầu xin như thế.

    Hạng Thiếu Long trầm ngâm một lúc, Kinh Tuấn nói, „Tam ca, đệ muốn nói mấy câu với tam ca."

    Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, „Chốc nữa hãy nói, ta hiểu ý đệ."

    Rồi quay sang nhìn Quản Trung Tà nói, „Quản huynh chắc đã biết ngày tàn của quý nhạc phụ đã tới, Lao ái cũng chẳng làm nên trò trống gì, Quản huynh có tính toán thế nào?"

    Quản Trung Tà giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạng Thiếu Long, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin được.

    Kinh Tuấn vội vàng nói, „Nhưng chúng ta làm thế nào trả lời với bị quân?"

    Hạng Thiếu Long bình tĩnh trở lại, nói, „Ta đã có cách, ý Quản huynh thế nào?"

    Quản Trung Tà hít một hơi, nói, „Hạng huynh không sợ ta thông báo với trọng phụ hoặc Lao ái sao?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Cho nên ta mới cần lời hứa của Quản huynh, sau này sẽ đưa đại tẩu và Quản huynh rời khỏi Ung Ðô, chuẩn bị thuyền để các ngươi đến nước Sở. Lúc đó dù cho Quản huynh có muốn thông báo cho người khác, thời gian cũng không kịp. Không có sự phối hợp của kẻ khác, Quản huynh một tay vỗ lên cũng khó kêu."

    Quản Trung Tà nhìn Lã Nương Dung và con trai của mình, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng, lát sau mới nhìn về phía Hạng Thiếu Long, đưa tay ra.

    Hạng Thiếu Long nắm tay y thật chắc, chân thành nói, „Chúc Quản huynh thuận buồm xuôi gió."

    Quản Trung Tà hai mắt đỏ ửng, nói, „Dù cho trước nay chúng ta luôn đối chọi với nhau, nhưng Hạng huynh là người cả đời Quản Trung Tà này khâm phục nhất, xin đa tạ!"

    Ðêm ấy ngôi nhà của Quản Trung Tà đang ở bốc cháy lớn, sau khi dập tắt lửa thì phát hiện ba mươi xác chết nam giới, người của Lao ái thì chẳng hiểu tại sao. Chỉ có Hàn Kiệt thì biết rõ chuyện gì, hoảng sợ đến nỗi bỏ trốn ngay trong đêm, từ đó không biết tông tích ở đâu.

    Sáng hôm sau, Kinh Tuấn và Hạng Thiếu Long mới gặp An Cốc Hề.

     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Tầm Tần Ký
    Tác giả: Huỳnh Dị
    Chương 284: Hiện Thực Tàn Khốc

    Dịch giả: Hồ Tiến Huân
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Văn Học †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Một đoàn thuyền lớn đến bến phía nam của thành Ung Ðô. Có hai chiến thuyền chứa đầy quân cấm vệ, ai nấy đều uy võ và căng thẳng. Lao ái dắt theo quan viên lớn nhỏ của Ung Đô ra nghênh tiếp ở ngay bến. Lúc này Hạng Thiếu Long đang đội lốt Ô Quả và Kinh Tuấn đứng bên cạnh An Cốc Hề nhìn ra đoàn thuyền.

    Kinh Tuấn ghé sát Hạng Thiếu Long, rỉ tai nói, „Huynh nhìn dáng vẻ của Lao ái, chắc đêm qua không ngủ ngon."

    Bọn họ vẫn chưa biết Hàn Kiệt đã bỏ trốn ngay trong đêm, có vẻ không hiểu tinh thần của Lao ái tại sao lại kém đến thế.

    Chiếc thuyền của tiểu Bàn ầm ầm cập bến.

    Kinh Tuấn lo lắng nói, „Giả sử Ô Quả bị vạch trần thân phận rồi bị trói ném xuống, chúng ta phải làm thế nào?"

    "Chỉ còn cách nói với Doanh Chính rằng đây là kế dụ địch, „ Hạng Thiếu Long cười khổ nói.

    An Cốc Hề lúc này quay sang Kinh Tuấn cười nói, „Ðã lâu không gặp tam ca của huynh! Trong lòng ta rất nhớ y, xin mời!"

    Rồi vỗ ngựa bước ra. Hai người vội vàng đi theo.

    Tấm ván lên bờ từ thân thuyền thò xuống. Lao ái lúc này ở trên bờ sai người tấu lên nhạc khúc đón chào.

    Ðầu tiên là ba trăm cấm vệ quân tạo thành bức tường người gồm ba vòng, ở giữa có một khoảng trống khoảng mười tấc, trông rất chỉnh tề mà lại đẹp mắt.

    Bọn An Cốc Hề vội vàng xuống ngựa, quỳ xuống bên đường.

    xương Văn quân dẫn đầu nhảy xuống ván trước, sau đó là hơn hai mươi cấm vệ quân tinh nhuệ dẫn đường, hai người đi đầu cầm vương kỳ.

    Tiếp theo là mười quan nội thị bưng các đồ tế lễ, sau đó là hai mươi cấm vệ quân nữa, rồi mới thấy Tần Thủy Hoàng tiểu Bàn và bị phi được Xương Văn quân, Vương Quan, Lý Tư, Thái Trạch, Cầm Thanh, Ô Quả lúc này đang giả thành Hạng Thiếu Long vây quanh, bước xuống thuyền.

    Hàng vạn người dân Ung Đô lúc này chợt chộn rộn, cao giọng hô vạn tuế, vội vàng quỳ xuống, không khí rất náo nhiệt.

    Hai người Hạng Kinh thấy Ô Quả vẫn an toàn, đều cất đi tảng đá trong lòng.

    Hạng Thiếu Long nhìn Lao ái, thấy y nghe tiếng hô của đám dân chúng, mặt mũi xụ xuống, lòng thầm nghĩ, người là hạng bám váy đàn bà, làm sao đấu nổi Tần Thủy Hoàng?

    Tiểu Bàn ung dung nhận lời chúc của Lao ái, cùng bị phi lên cỗ xe ngựa, được cấm vệ của Xương Văn quân bảo vệ, khởi giá đến cửa thành.

    Binh lính của An Cốc Hề thì canh giữ ven đường.

    Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn tìm cơ hội lên ngồi cùng xe với Ô Quả. Hạng Thiếu Long và Ô Quả tháo mặt nạ và y phục xuống, vội vàng đổi y phục cho nhau.

    ô Quả đắc ý nói, „May mà tiểu nhân biết cách giả bệnh, nếu không biết làm thế nào để ứng phó với những người ấy."

    Hạng Thiếu Long nói, „Bị quân có tìm ngươi không?"

    ô Quả nói, „Y chỉ phái ngự y đến thăm bệnh cho tiểu nhân, lại còn bảo sau khi lên bờ cùng y đến cung Ðại Trịnh gặp Thái hậu."

    Hạng Thiếu Long lạc giọng kêu, „Cái gì?"

    Lúc này An Cốc Hề mới thúc ngựa đến gần bên cỗ xe của họ. Hạng Thiếu Long vội vàng ngồi vào vị trí của Ô Quả lúc nãy, mỉm cười nói, „Xin chào đại tướng quân."

    An Cốc Hề rõ ràng chẳng biết mối mâu thuẫn giữa gã và tiểu Bàn, mỉm cười nói, „Thiếu Long cứ gọi đệ là Cốc Hề như ngày trước, huynh thật là uy phong, là trụ cột của đại Tần ta."

    Hạng Thiếu Long cứ thế nói chuyện với y, đến khi đoàn xe vào trong cửa thành, An Cốc Hề mới bỏ đi xử lí công việc.

    Hạng Thiếu Long ngồi dựa vào thùng xe thở phào.

    Giai đoạn thứ nhất của kế hoạch đã thành công, giờ đây là làm thế nào để trốn thoát sự ám toán của tiểu Bàn, lẻn về Hàm Dương.

    Tiểu Bàn và bị phi dẫn đầu một nhóm quan viên, xuống xe ở phía trước cung Ðại Trịnh.

    Hạng Thiếu Long thấy nhiều người cũng đi, thở phào thầm nghĩ nếu chỉ mình gã và tiểu Bàn đi gặp Chu Cơ, thì nguy hiểm lắm.

    Nhờ Kỷ Yên Nhiên chỉ ra, gã đau đớn nhận ra rằng trong tình hình trước mắt, Chu Cơ đã ngày càng dấn sâu hơn vào vũng bùn, chẳng thể nào rời bỏ Lao ái để đi cùng gã.

    Nhưng làm thế nào mới giữ được tính mạng của nàng?

    Hầu như chẳng có cách gì chu toàn cả. Nhưng đã mất đi Lao ái và con của mình, lại biết rõ tiểu Bàn không phải là con ruột, nàng sống mà như đã chết, làm người còn có ý nghĩa gì?

    Lúc này Mao Tiêu từ trong điện bước ra quỳ xuống nói, „Thái hậu hôm nay không được khỏe, không muốn gặp nhiều người, chỉ mời bị quân và Hạng thượng tướng quân vào trong tương kiến."

    Mọi người ngạc nhiên.

    Bị phi tỏ vẻ bất mãn, nghĩ bụng chả lẽ Hạng Thiếu Long có quyền uy hơn cả nàng?

    Tiểu Bàn và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, giả sử nếu trong cung có phục binh, hai người chẳng phải sẽ bị chém chết như tương hay sao?

    Xương Văn quân quỳ xuống nói với tiểu Bàn, „Mạt tướng sẽ đi bên cạnh."

    Lao ái đứng một bên cười, „Thái hậu chỉ là không muốn gặp nhiều người, cấm vệ đại thần đương nhiên phải cũng đi.

    Tiểu Bàn đột nhiên nói, „Không cần! Cứ để thượng tướng quân cùng đi với quả nhân vào trong điện."

    Hạng Thiếu Long nhìn thấy Mao Tiêu đang ngầm ra dấu với tiểu Bàn lúc này mới hiểu tiểu Bàn tại sao đột nhiên có hào khí đến thế.

    Tiểu Bàn quay sang ra dấu cho Hạng Thiếu Long, hiên ngang bước lên bậc tam cấp, Hạng Thiếu Long vội vàng đuổi theo sau.

    Tiểu Bàn không thèm quay đầu lại mà hạ giọng nói, „Mụ ta đang nghĩ gì?"

    Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Bởi vì bà ta muốn làm rõ sự việc, xem có nên toàn lực ủng hộ cho Lao ái hay không?

    Tiểu Bàn không ngạc nhiên mà chỉ lạnh lùng nói, „Ðó gọi là đã sai càng thêm sai."

    Hạng Thiếu Long rất muốn cố gắng nhắc nhở y phải giữ lời hứa, nhưng biết đó cũng chỉ là lời thừa thải, nên cố nén ý nghĩ này xuống. Chu Cơ ngồi trên loan tọa của Thái hậu, trong điện ngoài nàng ra chẳng còn ai nữa.

    Cả đại điện rộng lớn lạnh lẽo như không có chút sinh khí.

    Chu Cơ đã hơi béo ra, nhưng vẫn xinh đẹp lắm, không có dáng vẻ già lão. Chỉ là khuôn mặt hơi tiều tụy, lạnh lùng nhìn hai người hành lễ với nàng.

    Chu Cơ bình thản nói, „Vương nhi, thượng tướng quân xin mời ngồi."

    Hai người ngồi xuống ở bên phải, tiểu Bàn nói, „Vương nhi thấy mẫu hậu vẫn còn khỏe như ngày trước, trong lòng rất mừng rỡ."

    Chu Cơ thở dài nói, „Ai gia đã không gặp vương nhi bao lâu? E rằng đã ba bốn năm nay! Có lúc ai gia tưởng rằng không có đứa con này."

    Tiểu Bàn trong mắt thoáng qua tia sát cơ, giả vờ cung kính nói, „Mẫu hậu đã trách hơi quá! Vương nhi chỉ là việc nước nặng nề, e sợ ảnh hưởng đến mẫu hậu tịnh dưỡng. Nhưng vương nhi cũng quan tâm và yêu mến mẫu hậu như ngày trước.

    Hạng Thiếu Long sững người nhìn ở phía trước, lòng hy vọng giờ đây đang nằm mộng, bởi vì hiện thực quá tàn khốc.

    Nghĩ lại năm xưa khi lần đầu tiên đến Hàm Ðan, Chu Cơ và tiểu Bàn tương thân tương ái như thế nào, nhưng giờ đây thì hai bên trở nên lừa gạt, ám toán lẫn nhau.

    ánh mắt của Chu Cơ dừng lại ở chỗ Hạng Thiếu Long, nhẹ giọng nói, „Ai gia chưa có cơ hội chúc mừng thượng tướng quân khải hoàn quay về!"

    Hạng Thiếu Long nhìn vào mắt nàng, trong lòng đầy tình cảm và sự hối hận, nói, „Chỉ là sự may mắn giữ được mạng nhỏ này! Làm sao đáng để thái hậu khen thưởng."

    ánh mắt của Chu Cơ chợt lạnh đi, „Gần đây có lời đồn về thân phận của vương nhi, không biết thượng tướng quân có cách gì để đối phó hay không?"

    Tiểu Bàn lạnh lùng chen vào nói, „Vương nhi đã truyền lệnh trong toàn quốc, không cho bất cứ kẻ nào nhắc đến chuyện này, mong thái hậu xét rõ, đừng nhắc đến nữa."

    Chu Cơ đột nhiên nổi giận nói, „Phải chăng ngay cả người mẹ ruột là ta đây cũng không được nói?"

    Tiểu Bàn bình thản nói, „Vương nhi nào dám, nhưng thượng tướng quân lại có nỗi khổ không thể chống lệnh."

    Chu Cơ bật cười, buồn bã nói, „Ai gia suýt tý nữa đã quên, sau ba ngày vương nhi đã chính thức đăng cơ, cho nên đâu cần coi thái hậu này vào đâu."

    Tiểu Bàn điềm nhiên nói, „Thái hậu đã quá trách vương nhi. Tóm lại những lời mà mẫu hậu nghe được toàn là do những kẻ khác cố ý li gián tình cảm của mẹ con ta."

    Ðứng dậy rồi nói, „Mẫu hậu sức khỏe đang kém, không tiện kích động, vương nhi xin cáo lui, sau này sẽ đến thỉnh an mẫu hậu."

    Hạng Thiếu Long đến lúc này chẳng có cơ hội lên tiếng. Trong lòng thầm than dù cho trước nay tiểu Bàn không có lòng giết nàng, chỉ mấy lời này của Chu Cơ, giờ đây nàng đã gây ra họa sát thân cho mình. Còn gã thì không có cách gì cứu nàng.

    Bởi vì Chu Cơ không còn yêu gã nữa, mà thay vào đó là nỗi oán hận. Bởi vì nàng đã khẳng định được rằng gã đã lừa gạt nàng, thậm chí còn cho rằng gã đã giết chết đứa con thật sự của mình. Trong tình huống này gã có thể làm gì nữa?

    ở cung Kỳ Niên.

    Trong ngự thư phòng, tiểu Bàn nhận cây thiết cung của Quản Trung Tà do Hạng Thiếu Long dâng lên, cười ha ha nói, „Quản khanh gia, giờ đây nếu ngươi không thành một con quỷ hồ đồ, thì chắc biết năm xưa ngươi đi theo Lã Bất Vi là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngươi."

    Rồi bọn Lý Tư, Xương Bình quân, Xương Văn quân, An Cốc Hề, Vương Quan đứng bên cạnh đều chúc mừng Hạng Thiếu Long đã lập được kỳ công.

    Tiểu Bàn đặt cây thiết cung xuống, ra lệnh cho các quan ngồi xuống, cười mà nói với Hạng Thiếu Long rằng, „Ðáng tiếc không thấy được đầu của Quản Trung Tà, nhưng quả nhân cũng hoàn toàn tán thành cách làm của Kinh khanh gia, chỉ có đốt hết tất cả mới mới không làm kinh động tới Lao đảng."

    Ngừng một lát rồi nói tiếp, „Mấy ngày nay chúng ta phải cẩn thận việc ăn uống, nếu không sẽ trúng độc thủ của Lao tặc, xương Văn quân nói, „Bị quân yên tâm, chúng thần đã chú ý hơn."

    Tiểu Bàn nhìn mọi người, rốt cuộc ánh mắt dừng ở Hạng Thiếu Long, nhẹ giọng nói, „Thượng tướng quân đã khỏe chưa?"

    Hạng Thiếu Long lắc đầu cười gượng nói, „Tất cả chỉ vì bị nhiễm lạnh trên đường chạy trốn, lúc ấy có thể miễn cưỡng chống đỡ được, nào ngờ quay về thì lại phát bệnh."

    Tiểu Bàn nói, „Vậy thượng tướng quân đừng làm việc nặng nhọc, hãy nghỉ ngơi cho tốt."

    Rồi ánh mắt chợt lạnh lẽo, lạnh lùng hừ nói, „Lao đảng đã quyết định làm loạn trong buổi dạ tiệc của ngày đăng cơ, thượng tướng quân có cách gì hay để đối phó?"

    Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Ra tay trước để khống chế người, ra tay sau thì bị người khống chế, đó là đạo lí không đổi của ngàn năm nay."

    Tiểu Bàn vỗ lên trường kỷ chép miệng, „Chính là câu này, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lợi!"

    Vương Quan nhíu mày nói, „Xin thứ tội cho vi thần hồ đồ, chúng ta phải chăng là đợi Lao đảng làm loạn rồi mới trị tội?

    Tiểu Bàn ung dung nói, „Lúc thế này lúc thế khác, thắng lợi mới là quan trọng nhất, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì. Chúng ta sẽ ra tay trước buổi tiệc, đánh cho y trở tay không kịp."

    Lý Tư nói, „Tên ác tặc Lao ái, có lẽ là đến khi chết vẫn chưa biết là sai ở chỗ nào."

    Lý Tư đương nhiên là muốn nói đến đại nội gian Mao Tiêu, chính vì thế tiểu Bàn biết toàn bộ kế hoạch của Lao ái, cho nên mới có thể ung dung ứng phó.

    Tiểu Bàn rõ ràng cầm chắc phần thắng nói, „Trước buổi quốc yến một canh giờ, An đại tướng quân cầm lệnh của quả nhân, đoạt binh quyền của thành thủ, khống chế các con đường ra vào, không cho bất cứ ai rời khỏi. Như thế buộc Lao ái phải ra tay trước. Còn cấm vệ thì phụ trách chốt giữ cung Kỳ Niên, một mặt bảo vệ cho công khanh đại thần, đồng thời bắt gian đảng trong cung theo danh sách."

    Ngừng một lát rồi tiếp tục nói, „Ðồng thời đại quân của Vương thượng tướng quân sẽ vào trong thành giết sạch gian đảng, còn Hạng thượng tướng quân và quả nhân sẽ đánh vào cung Ðại Trịnh. Hừ, quả nhân xem Lao ái có kết cuộc như thế nào!"

    Mọi người đều khen hay.

    Chỉ có Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ, giả sử mình không có cách ứng phó, cung Ðại Trịnh chính là nơi chôn thân của mình.

    Hạng Thiếu Long quay về khu tứ hợp viện được chia ở phía sau cung Kỳ Niên, Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên đã lẻn tới, đang đàm đạo cùng Kinh Tuấn và Ô Quả.

    Thấy Hạng Thiếu Long hai người đều mừng rỡ.

    Hạng Thiếu Long ngồi xuống hỏi, „Ðã liên lạc được với tứ đệ chưa?"

    Kinh Tuấn gật đầu nói, „Vừa rồi nhân lúc tam ca đến cung Ðại Trịnh, đệ và tứ ca đã gặp nhau."

    Kỷ Yên Nhiên hỏi, „Chu Cơ nói gì?"

    Hạng Thiếu Long chép miệng, „Tình thế rất xấu, quan hệ giữa bị quân và nàng rốt cuộc đã rạn nứt."

    Trả lời xong thì quay sang Kinh Tuấn nói, „Tứ đệ nói như thế nào?"

    Kinh Tuấn nói, „Tứ ca nói bị quân hạ lệnh, bắt đầu từ bây giờ, khóa chặt Ung Đô lại, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào, trừ phi có văn kiện thông hành đặc biệt."

    Hạng Thiếu Long giật mình nói, „Bị quân lại gạt ta, vừa rồi y nói chỉ đóng chặt thành sau khi làm lễ đội mũ và trước khi diễn ra quốc yến."

    Cầm Thanh giật mình nói, „Vậy phải làm thế nào đây?"

    Hạng Thiếu Long suy nghĩ rồi nói, „Ta muốn bỏ đi dễ như trở bàn tay, chỉ cần giả thành Ô Quả chính thức xin với bị quân dẫn người về Hàm Dương để giúp nhị ca thì có thể trốn được. Ô Quả quay về thì không có vấn đề gì, chỉ cần y trở lại hình dạng của mình, lại có tứ đệ giúp sức, thì có thể thuận lợi thoát thân. Vấn đề là Thanh muội, Doanh Chính sẽ sai người lấy danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực chất là bí mật giám sát. Vậy thì phải làm thế nào?"

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Phu quân định lúc nào thì quay trở về Hàm Dương?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Có lẽ ngày mai ta và Tiểu Tuấn sẽ lên đường. Nhưng ta làm sao bỏ các người được! Bị quân rất hiểu ta."

    Kỷ Yên Nhiên mỉm cười nói, „Vậy chúng ta sẽ cùng về!"

    Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng tài nữ xinh đẹp này.

    Cầm Thanh vui mừng nói, „Yên Nhiên đừng chần chừ nữa, muội có kế gì hay?"

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Muội cũng mới nghĩ ra thôi, chính là lợi dụng tình thế giữa thái hậu và bị quân. Nếu thái hậu sai người đến mời Cầm thái phó của chúng ta đến cung Ðại Trịnh để đàm đạo, bị quân sẽ phản ứng như thế nào?"

    Mọi người đều khen hay.

    Cầm Thanh vui mừng nói, „Lúc đó ta sẽ dùng chút thủ đoạn để sắp xếp, bị quân cũng khó mà từ chối được."

    Mọi người đều biết nàng rất hiểu rõ cung đình, cho nên không lo lắng cho nàng.

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Ðiều này có thể khiến cho bị quân tưởng rằng phu quân hoàn toàn không có ý bỏ chạy. Nào ngờ Cầm thái phó của chúng ta chưa đến cung Ðại Trịnh thì đã lẻn đi mất."

    ô Quả nói, „vậy tiểu nhân chừng nào mới bỏ trốn?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Trên cơ bản là tùy cơ ứng biến, quan trọng nhất là phải giữ được mạng sống. Nhưng đừng đợi cho đến khi làm lễ đội mũ, lúc đó Doanh Chính sẽ theo dõi ngươi rất chặt chẽ."

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Vậy thì sẽ bỏ đi ngay đêm trước buổi lễ! Có được thời gian hai ngày, chúng ta đủ để thu thập Lã Bất Vi."

    Kinh Tuấn nhắc nhở, „Nhớ rằng phải thoát khỏi Hàm Dương thật nhanh, rồi mau chóng quay về mục trường, sau khi tập hợp thì bỏ trốn theo kế hoạch, như thế đại công đã cáo thành."

     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Tầm Tần Ký
    Tác giả: Huỳnh Dị
    Chương 285: Tiếp Thu Hàm Dương

    Dịch giả: Hồ Tiến Huân
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Văn Học †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Ðêm ấy Hạng Thiếu Long vào gặp tiểu Bàn, tỏ ý muốn phái Kinh Tuấn dẫn người về Hàm Dương để giúp cho Ðằng Dực đối phó Lã Bất Vi.

    Tiểu Bàn từ chối không được, chỉ đành chấp thuận. Nhờ đó Hạng Thiếu Long có thể sắp xếp thuyền bè, không sợ ai nghi ngờ hoặc điều tra.

    Ðến sáng hôm sau, Cầm Thanh đến gặp tiểu Bàn, bảo nhận được thông báo của thái hậu, muốn đến cung Ðại Trịnh ở mây ngày.

    Tiểu Bàn không biết có trá ngụy, lại bị Cầm Thanh nài nỉ, chỉ đành chấp nhận.

    Lúc ấy Cầm Thanh, Kỷ Yên Nhiên được tám chiến sĩ Ô gia giả thành tùy tùng hộ tống, hiên ngang rời khỏi cung Kỳ Niên, trên đường hội họp với Hạng Thiếu Long thì hóa thân thành tùy tùng của Kinh Tuấn, giấu xe ngựa ở chỗ kín xong thì ra khỏi thành lên thuyền.

    Thuyền đi thuận dòng xuống phía hạ lưu, lại thêm thuận gió, chỉ nửa ngày thì đã đến Hàm Dương. Bọn họ đã hẹn nhau, chờ nửa canh giờ thì Ðằng Dực, Ðào Phương và Tiêu Nguyệt Ðàm chạy đến, thấy Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên cùng quay về thì vui mừng ra mặt, sĩ khí tăng lên.

    Ðằng Dực cười nói, „Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ đợi thượng tướng quân quay về chủ trì đại cuộc."

    Hạng Thiếu Long mỉm cười vỗ vào tay Ðằng Dực nói, „Nhị ca lại trêu đệ, chắc là đang vui lắm đây! Lần này chúng ta chỉ có thể ở lại hai ngày, cho nên cần phải lập tức hành động."

    Kỷ Yên Nhiên hỏi Tiêu Nguyệt Ðàm, „Phía bên Đồ tổng quản có tin tức gì không?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm đáp, „Ðồ công cùng với hơn ba trăm người đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chúng ta thông báo một tiếng, ông ta sẽ lập tức hạ độc."

    Ðằng Dực nói, „Sự phối hợp về thời gian rất quan trọng, khi Đồ tổng quản hạ độc, chúng ta phải đoạt binh quyền của Hứa Thương, như vậy mới giúp cho Đồ tổng quản và người nhà của ông ta an toàn rời khỏi thành, lại không để cho Lã tặc thoát khỏi lòng bàn tay của ta."

    Tiêu Nguyệt Ðàm chép miệng, „Ðó chính là chỗ tuyệt vời của kế hoạnh hạ độc này, loại thuốc này dược tính rất mạnh, khi uống vào không đầy một khắc thì sẽ phát tác. Ðể nhiều người trúng độc, chỉ có thể hạ độc trước buổi cơm tối, nhưng có bao nhiêu người sẽ bị trúng độc, rất khó khẳng định."

    Kinh Tuấn nói, „Chỉ cần chúng ta bao vây trùng trùng phủ trọng phụ, không sợ Lã Bất Vi chạy trốn."

    Hạng Thiếu Long nói, „Ðồ tổng quản có biết lối ra vào cửa đường hầm bí mật trong phủ trọng phụ không?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Khi lão tặc xây phủ, Đồ công không được trọng dụng, chỉ phụ trách mua nguyên vật liệu, cho nên không hề biết chuyện này."

    Hạng Thiếu Long nói, „Ðã là như thế, chúng ta chỉ đành phái người đặt các trạm canh gác ở ngoài thành! Trừ phi chúng ta có vương lệnh của bị vương trong tay, nếu không không thể cấm y rời khỏi thành. Tướng lĩnh của đô ky quân sẽ vì thế mà sinh nghi, cho nên chúng ta chỉ đành tự mình truy sát y."

    Rồi quay sang Cầm Thanh nói, „Thanh muội hãy cùng Ðào công quay về Ô phủ, xem thử nên dắt ai đi theo, còn những người khác thì cho giải tán, sau đó lập tức đến mục trường chờ đợi tin vui của chúng tôi."

    Cầm Thanh đã cảm nhận được không khí khẩn trương, cắn môi gật đầu.

    Kỷ Yên Nhiên hỏi Ðằng Dực, „ở gần đây có nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch hay không?"

    Mọi người đều hiểu kẻ địch mà nàng nói chính là bốn vạn đại quân của úy Liêu, ánh mắt tập trung về phía Ðằng Dực.

    Ðằng Dực nói với vẻ nghi hoặc, „Huynh cũng lấy làm lạ về chuyện này, bởi vì không thấy bóng dáng của bọn chúng."

    Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Giờ đây chúng ta phải chạy đua với thời gian, theo ta thấy đại quân của úy Liêu chắc là đang đóng ở một nơi nào đó trên thượng du, chỉ chờ lệnh của Doanh Chính, thì trong thời gian ngắn nhất có thể đến được Hàm Dương. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng, thì trước khi quân của úy Liêu đến, chúng ta đã an toàn rời khỏi đây."

    Hạng Thiếu Long yên lòng nói, „Thời gian hành động đã đến."

    Hạng Thiếu Long vẫn mang hình dáng bên ngoài của Ô Quả để vào thành, đến đô ky quan thuộc mới quay lại bộ mặt thật của mình, đồng thời gọi hơn một trăm tướng lĩnh của cấm vệ quân và đô ky quân đưa ra tấm hổ phù, bảo rằng phụng lệnh của bị quân, quay về để thống lĩnh ba quân trong thành, đề phóng có người làm loạn.

    Các tướng đã nghe tin hai đảng Lã, Lao cấu kết, lại thêm Hạng Thiếu Long trước nay là đại tướng tâm phúc của Tiểu Bàn, thanh vọng của bản thân lại cao, lại thêm đưa ra tấm hổ phù, nào nghi ngờ y, ai nấy cũng thề chết tận trung.

    Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa xong, bọn Hạng Thiếu Long lập tức đến đô vệ quan quen thuộc.

    Lúc này nhà nhà vừa mới lên đèn, trong thành rất yên bình, không hề biết có chuyện lớn sắp xảy ra.

    Hạng Thiếu Long trước tiên hạ lệnh cấm vệ quân và đô ky quân bao vây quan thuộc trùng trùng, rồi mới dẫn tùy tùng và Ðằng Dực, Kinh Tuấn, Kỷ Yên Nhiên, Tiêu Nguyệt Ðàm vào trong.

    Quân giữ cửa chưa kịp thông báo thì đã bị bọn họ chế phục. Lúc này Hứa Thương và các tướng đang nghị sự trong chủ đường, ngạc nhiên khi thấy Hạng Thiếu Long xông vào, chưa kịp phản ứng thì mấy chục cung nỏ đã chĩa thẳng vào Hứa Thương và thủ hạ lập tức biến sắc. Ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có. Sự việc xảy ra thật bất ngờ, y nghĩ Hạng Thiếu Long lẽ ra giờ này đang ở ưng Ðô.

    Hứa Thương vẫn giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi, „Thượng tướng quân làm thế này là có ý gì?"

    Hạng Thiếu Long chờ thuộc hạ tước xong vũ khí của bọn họ, rồi mới đưa ra tấm hổ phù nói, „Bổn soái phụng lệnh của bị quân đến đây tiếp quản đô vệ quân từ khắc này, ai dám không phục?"

    Hứa Thương nhìn thấy tấm hổ phù, lập tức biết thế mình đã hết cho nên chủ đành im lặng.

    Hạng Thiếu Long thấy khống chế được tình thế, hạ lệnh, „Hãy nhốt tất cả những kẻ khác vào trong nhà lao cho bổn soái, để một mình Hứa thống lĩnh ở đây."

    Khi chỉ còn một mình Hứa Thương, Hạng Thiếu Long ngồi vào ghế lệnh cho y ngồi xuống bên cạnh, Ðằng Dực và Kinh Tuấn thù giữ lấy binh phù thống lĩnh của Hứa Thương xong, vội vàng đi tiếp thu đô vệ quân.

    Hứa Thương cười khổ nói, „Ngươi đã thắng."

    Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Lịch sử đã định như thế, Hạng Thiếu Long này chỉ phụ trách chấp hành mà thôi, tù lúc Lã Bất Vi hạ độc giết chết tiên vương, số mệnh đã định trước y sẽ có kết quả thê thảm. Không biết Hứa huynh có quan tâm đến kết cuộc của mình không?"

    Trong mắt Hứa Thương lướt qua tia hi vọng nói, „Thượng tướng quân chịu thả ta?"

    Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Hứa huynh chắc biết rằng tại hạ không phải là kẻ tàn nhẫn háo sát. Ngay cả Quản Trung Tà và tam tiểu thư ta cũng thả cho bọn họ đi. Lúc này chắc bọn họ đã đến biên giới nước Sở, cho nên giờ đây ta rất muốn biết tâm ý của Hứa huynh."

    Nghe tin Quản Trung Tà thất bại và được thả đi, Hứa Thương hoàn toàn sụp đổ, chép miệng, „Thượng tướng quân quả nhiên là vô địch thần tướng, rốt cuộc ngài muốn tại hạ làm thế nào?"

    Hạng Thiếu Long nói, „Chỉ cần Hứa huynh cho ta biết Lã Bất Vi đến khi nguy cấp thì bỏ chạy về hướng nào, ta sẽ lập tức đưa Hứa huynh và người nhà rời khỏi thành."

    Khi Hứa Thương đang còn trầm ngâm do dự, Hạng Thiếu Long nói, „Nếu Hứa huynh còn muốn nghe lời ca tiếng hát của Lan Cung Viên thì phải lập tức quyết định."

    Kỷ Yên Nhiên dịu dàng nói, „Lã Bất Vi dù cho thoát khỏi thành, rốt cuộc cũng phải chết, Hứa huynh đừng bỏ đi cơ hội tốt này."

    Tiêu Nguyệt Ðàm bình thản nói, „Bổn nhân là Tiêu Nguyệt Ðàm, chắc Hứa huynh đã nghe qua tên của bổn nhân!"

    Hứa Thương ngạc nhiên quay nhìn Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Chẳng phải ông đã chết rồi sao?"

    Tiêu Nguyệt Ðàm gằn giọng nói, „Nếu không giả chết, Lã Bất Vi nào chịu tha cho ta? Ngươi tưởng rằng Lã Bất Vi thật sự coi trọng người hay sao? Thủ hạ của Lã Bất Vi đều là con cờ của y, lúc nào y cũng có thể hy sinh các người, ngươi đã hiểu chưa?"

    Hứa Thương rốt cuộc đã khuất phục nói, „Trong phòng ngủ của trọng phụ có lối vào của bí đạo, có thể thông đến một tòa nhà lớn ở Bách Thông Nhai của thành nam, tại hạ chỉ biết thế thôi."

    Hạng Thiếu Long mừng rỡ đứng dậy, thời cơ giết Lã Bất Vi đã đã đợi mười năm, cuối cũng đã đến. Bọn Hạng Thiếu Long vây quanh lối vào của địa đạo, ai nấy đều thắc mắc. Hai canh giờ trước Đồ Tiên đã dắt theo bọn Ðằng Dực, Kinh Tuấn vào trong phủ trọng phụ, những người này bị trúng thuốc mê nằm la liệt, nhưng tìm không ra Lã Bất Vi, chắc là chạy thoát ra từ địa đạo.

    Nhưng giờ đây vẫn chưa có tin tức gì, chả lẽ y vẫn còn dám trốn trong thành?

    Chẳng hợp lí chút nào.

    Kinh Tuấn nói, „Chúng ta cứ rà soát trong toàn thành, xem ý có thể trốn đi đâu?"

    Đồ Tiên nói, „Hay là chúng ta tra xét căn nhà trống ấy trước, nếu như ta đoán không sai, căn nhà trống ấy lại có một đường hầm bí mật nữa, thông ra tường thành, có lẽ nơi đó lại có thêm bí đạo dẫn ra khỏi thành."

    Ðằng Dực phất tay, mọi người vội triển khai hành động.

    Kỷ Yên Nhiên chép miệng, „Lã tặc tất không nỡ bỏ gia sản của mình, đi bằng địa đạo sẽ không nhanh bằng đường bộ, hay là chúng ta hãy đánh cược một lần, y chắc chắn đã rời khỏi địa đạo, thoát ra biên giới bằng đường bộ, bởi vì đường thủy ở Hàm Dương đã bị chúng ta nắm trong tay."

    Hạng Thiếu Long cương quyết hạ lệnh, „Không cần truy xét nữa, chúng ta lập tức ra khỏi thành."

    Bọn Hạng Thiếu Long vội vàng phóng ngựa về biên giới nước Triệu.

    Khi ra khỏi thành được một dặm, phát hiện có dấu chân người trong đó có những dấu in rất sâu, chứng tỏ là có mang theo vật nặng.

    Mọi người đều vui mừng.

    Kinh Tuấn nhíu mày, „Chỉ nhìn dấu chân ngựa, đối phương có ít nhất hai ngàn, thực lực hơn hẳn chúng ta."

    Ðằng Dực nói, „Khi đã tháo chạy còn gì dũng khí nữa, trong đó lại có đàn bà trẻ con, cần gì phải sợ?"

    Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói, „Gia tướng của Lã phủ toàn là cao thủ, giả sử chúng ta bám đuổi theo, bọn chúng có thể nghe tiếng vó ngựa mà đoán được hư thực của chúng ta, rồi sau đó quay đầu lại liều mạng. Chúng ta tuy chưa chắc bại, nhưng cũng khó tránh thương vong, cho nên đây không phải là thượng sách."

    Kỷ Yên Nhiên nói, „Giả sử chúng ta đoán được lộ tuyến bỏ chạy của Lã tặc, rồi dùng khinh ky mã đi trước một bước mai phục ở phía trước, rồi sau đó đánh chặn đầu Lã tặc, như thế không sợ đối phương biết chúng ta ít người, mà lại còn nắm chắc phần thắng hơn."

    Đồ Tiên hiểu rõ tình trạng của Lã Bất Vi nói, „Theo hướng của dấu chân ngựa, bọn chúng có lẽ sẽ chạy đến trấn Ngô Sương ở hạ du, trấn phủ ở nơi này là tâm phúc của y, đến đó có thể dùng thuyền thuận con nước ra phía đông, nếu không đi bằng đường bộ thì làm sao chạy nhanh được."

    Ðằng Dực cả mừng nói, „Trên đường đến Ngô Sương có một nơi gọi là hẻm Cuồng Phong, đó là con đường chắc chắn phải qua, chúng ta hãy đi đường vòng đến đó, rồi đợi đại giá của trọng phụ vậy."

    Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn, „Trồng xuống nhân gì sẽ kết được quả ấy, lần này cùng nhờ Đồ gia hiểu được Lã Bất Vi."

    "Ðâu dám, đâu dám. Mời Ðằng tướng quân dẫn quân đi trước, „ Đồ Tiên cười nói.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)