Võng Du Tam Quốc Vương Giả - Buồn ngủ - Chương 104

  1. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 11: Nội công tiến giai



    Nghĩ một lát, Dương Thiên vẫn là trước đem sơn trại giữ lại, dù sao mình vừa kiếm được một món tiền của phi nghĩa, cũng không thiếu chút tài nguyên này.

    Toàn bộ trại có gần 300 nhân khẩu, đại đa số mọi người đều có thể vận chuyển đồ vật, tốc độ đương nhiên không được nhanh, nhưng may mắn đại đa số đều là tráng niên, tiểu hài tử và lão nhân đều là được bế hoặc tự dìu nhau đi về phía trước, một đội ngũ cuối cùng trước lúc trời tối, chạy về Bạch Vân thôn.

    Về đến thôn trời đã tối đen, Dương Thiên vốn định để cho mọi người ngủ ngoài trời một đêm, dù sao hiện tại bọn hắn đã là thôn dân của chính mình rồi, cũng chỉ là một đêm, không lo bọn hắn sẽ đào tẩu.

    Nhưng Vương lão, thấy trong thôn đột nhiên tăng lên nhiều nhân khẩu như vậy, kích động không thôi, cho nên nhất quyết lôi kéo mọi người, cùng nhau dựng nhà dân. Đám thôn dân, có thể vào ở trong phòng đương nhiên tốt nhất, vì thế trước sau mọi người cố gắng, ngay cả lão nhân và tiểu hài cũng tham gia hỗ trợ. Cổ nhân đã nói, nhiều người thì lực lượng mạnh, quả nhiên 60 nhà dân, chỉ tốn hai giờ đã toàn bộ xây xong. Bạch Vân thôn một mảnh cười cười nói nói.

    An bài tốt những người này, Dương Thiên cuối cùng mới đi xuống.

    Cùng Vương lão, Đại Ngưu dùng bữa tối trong văn phòng trưởng thôn. Vương lão mới bắt đầu báo cáo tình hình phát triển thôn trang ngày hôm nay: “Chúa công, hôm nay tình huống thôn không tệ, lại mới chiêu mộ được 14 lưu dân, trong đó còn có một vị là trung cấp nông phu, so với nông dân bình thường, diện tích trồng trọt gia tăng lên gấp đôi, nhờ đó sản lượng cũng tăng lên gấp đôi, tương đương với hiệu suất trồng trọt của bốn thôn dân bình thường. Lão phu đã đã để cho hắn đi khai hoang trồng trọt rồi. Tài nguyên thu thập cũng không tệ lắm, mỗi thôn dân một ngày có thể đốn 5 đơn vị củi, hôm nay thêm 14 người, rút ra 10 người đốn củi, nhưng vì cả chiều xây nhà dân, thế nên tổng cộng chỉ thu thập được 20 đơn vị vật liệu gỗ, cộng với buổi sáng 10 người đốn củi, hôm nay tổng cộng đã thu nhập được 70 đơn vị vật liệu gỗ. Việc dò xét vật liệu đá, hai người ở bắc thôn phát hiện một mỏ đá. Buổi chiều có 6 người bắt đầu khai thác, nhưng do khoảng cách xa hơn một chút, ảnh hưởng tới hiệu suất, cho nên chỉ lấy lấy được 10 đơn vị vật liệu đá. Tình huống cơ bản là như vậy.”

    Dương Thiên không nghĩ tới chính mình hôm nay lại chiêu một được một vị trung cấp nông phu. Àizzz tại sao không phải là trung cấp dược sư cơ chứ? Dương Thiên có chút lòng tham không đáy.

    Nhưng có một trung cấp nông phu, thế cũng là tạm ổn rồi, Dương Thiên tự mình ‘’an ủi’’.

    Suy nghĩ một chút, Dương Thiên mới nói: “Hôm nay ta thu phục được sơn trại của dị tộc, mang về không ít tài nguyên, trong đó có một vị trung cấp thợ rèn. Sáng sớm ngày mai, xây dựng thị trường và tiệm thợ rèn sơ cấp, đây chính nguồn thu chủ yếu của chúng ta trong thời gian tới, không làm qua loa được! Mặc dù ngày mai, thị trường và tiệm rèn xây xong, chúng ta cũng có thể thăng thôn trang lên cấp 2. Nhưng nếu như vậy, muốn xây y quán mấy kiến trúc này cũng chỉ có thể đợi thôn thăng cấp đến hương trấn mới được, đây cũng không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Bởi vậy ta ý định trước không vội thăng cấp thôn trang, chờ xây tốt mấy kiến trúc cơ bản rồi mới tính tiếp.”

    Vương lão cười nói: “Chúa công cơ trí! Nên như vậy, chúa công coi như không nói, ta cũng sẽ đề nghị a.”

    Nào có cái gì cơ trí a! Chỉ là mình đã đã trải qua một lần, đối với mấy cái bẫy rập của hệ thống đã tương đối quen thuộc mà thôi: “Thôn chúng ta hiện tại nhân khẩu đã hơn gần 300, ngày mai Vương lão nên an bài thật kỹ. Thời kỳ gieo hạt đã qua ba ngày, nên nắm chặt thời gian a! Nếu bỏ lỡ, vậy tháng sau chúng ta toàn bộ phải ăn cá trừ bữa rồi.”

    Thiên hạ có rất nhiều đồ vật ẩn giấu, cần nhờ người chơi chính mình tìm tòi. Ví dụ như một cái lãnh địa, nếu đồ ăn no đủ, sẽ làm dân tâm gia tăng ở biên độ nhỏ. Dân tâm càng cao, hiệu suất lao động càng cao. Thời điểm thủ thành, hiệu suất thôn dân trợ giúp thủ thành tỷ lệ lại càng lớn.

    Dương Thiên cười cười, lại nói tiếp: “Ngày mai ngươi an bài tất cả thôn dân tư chất C và một thôn dân tư chất A đến tiệm may làm học đồ, chờ tiệm thợ rèn xây xong, đồng dạng an bài như vậy, đưa mười cái thôn dân vào làm học đồ. Mà ụ tàu thì an bài 18 thôn dân tư chất C và 2 tư chất A”. Tuy Dương Thiên cũng muốn phái thêm người vào làm học đồ, nhưng một kiến trúc sơ cấp tối đa chỉ có thể dung nạp 10 người, đến trung cấp kiến trúc mới có thể dung nạp 20 người.

    Vương lão làm thôn phó, Dương Thiên có thể nắm được toàn bộ tin tức, do đó cũng nắm được tư chất và đẳng cấp của thôn dân. Nghe xong, Vương lão nhíu mày nói: “Chúa công, chúng ta bây giờ còn không cách nào xây dựng sơ cấp học đường, thôn dân không được giáo dục cơ sở thì không cách nào học được sơ cấp kỹ năng a?”

    Dương Thiên nói: “Trước hết để bọn hắn làm học đồ đã, sớm bồi dưỡng tốt, đến lúc đó xây được học đường, nói không chừng thôn dân của chúng ta đã có thể học được kỹ năng rồi, sẽ tiết kiệm được không ít thời gian a”.

    “Vậy được rồi! Chúa công, lão phu ngày mai sẽ an bài mấy việc này.”

    Dương Thiên tiếp tục nói: “Về phần những thôn dân tư chất cấp A, B, trước cứ để đấy, ta muốn chuyển chức cho bọn hắn thành binh sĩ, thôn chúng ta ở chỗ vắng vẻ, dị tộc mọc lên san sát như rừng, không có binh lính ưu tú thì không cách nào sinh tồn được. Đám thôn dân còn lại, ngươi tự xem xét rồi an bài. Mặt khác, ngày hôm qua ta lại kiếm được một ít da hổ, để ở trong kho hàng ấy, ngày mai ngươi cho người đem đi sản xuất giáp da.”

    “Vâng! chúa công!”

    ......

    Cả đêm ngồi tu luyện, rạng sáng khoảng 5 giờ, Dương Thiên thu công đứng lên, nội công của hắn rốt cục đã thăng cấp, do nội công của hắn song song với thế giới thực, nên tại thế giới thực, nội công của hắn cũng tăng lên nhị giai, chỉ là sơ cấp nội công nhị giai tựa hồ tác dụng cũng không lớn.

    Hắn nhìn nhìn thuộc tính của chính mình:

    Tính danh: Dương Quang

    Chức nghiệp:

    Thân phận: Bạch Vân thôn thôn trưởng, công huân:0

    Đẳng cấp:19 cấp, 7%

    Thống soái: 9 vũ lực: 49 trí lực: 10 chính trị: 4

    Năng khiếu: Không

    Kỹ năng: Thải Tập thuật, sơ cấp nội công nhị giai, kiếm pháp cơ bản, thương pháp cơ bản, đao pháp cơ bản

    Trang bị: trường thương bằng thép ròng, giáp da

    Tiền tài: Không”

    Dù sao mới Open Server được ba ngày, Dương Thiên đã rất hài lòng với thuộc tính của chính mình. Đoán chừng, hiện tại đại đa số người chơi cũng mới lên tới cấp 10 a, lợi hại một tí, thì có thể lên đến cấp 12.

    Trong lúc rảnh rỗi, Dương Thiên lại xem qua tin tức thôn dân một lần, phát hiện độ trung thành của Vương lão đã tăng lên 4 điểm, đạt đến 89, chỉ cần lên tới 90, NPC trên cơ bản sẽ không tồn tại khả năng làm phản. Mà trải qua hai ngày bận rộn, đẳng cấp Vương lão rốt cục lên tới cấp 5, chính trị lên tới 60 điểm, trí tuệ cũng lên tới 19 điểm. Hiện tại chức nghiệp của hắn đã biến thành sơ cấp quan lại, kỹ năng gia tăng một cái:

    Du thuyết: Gia tăng lsố lượng lưu dân đổi mới mỗi ngày 10%, tỷ lệ xuất hiện NPC thuộc tính đặc thù gia tăng 1%.

    Kỹ năng rất thực dụng, nhưng Dương Thiên biết, đây không phải thứ mà mỗi mình mình có, NPC cấp S được hệ thống ban tặng, trở thành quan lại sơ cấp đều có kỹ năng này. Chỉ có điều phó thôn trưởng của mình là cấp SS, up level điểm thuộc tính tự do tương đối nhiều, thời gian đạt được kỹ năng cũng sớm hơn người khác.

    Nếu như nói Vương lão up level là việc nằm trong dự liệu, như vậy phát hiện một sơ cấp thợ mộc chính là việc ngoài ý liệu rồi.

    Tên thợ mộc này là chiếm được từ trong sơn trại, tư chất của hắn chỉ là C cấp, nhưng cũng là thợ mộc - nghề nghiệp khó có được, ban đầu hắn vốn là tư chất D cấp, dựa tỷ lệ lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng một phần ngàn mà tăng lên thành cấp D. Dương Thiên lúc ấy căn bản không thèm nhìn đến NPC tư chất cấp C, vì thế cũng không có phát hiện. Mà Vương lão tối hôm bận bịu cả tối, đoán chừng cũng không để ý lắm nên không nhắc nhở chính mình.

    Xem ra hôm nay muốn xây dựng kiến trúc, sẽ xây thêm một phòng mộc sơ cấy. Chỉ thiếu sơ cấp y sư là có thể up lên thôn trang cấp hai.

    Logout, ăn sáng xong, Dương Thiên lại lần nữa đăng nhập vào trò chơi.

    Đi ra văn phòng thôn trưởng, chỉ thấy Vương lão đang an bài công tác hôm nay cho thôn dân, hiện tại thôn trang vừa mới thành lập, công việc vô cùng nhiều, sự tình cũng không kém. Về sau, muốn hoạt động đi vào quỹ đạo, các ngành sản xuất tự thành hệ thống thì còn phải xử lý nhiều thứ lắm.

    Nhưng Dương Thiên may mắn ở chỗ đã có một vị NPC hành chính cấp SS, bằng không nếu chỉ có cấp S, đoán chừng chuyện gì cũng đến xin chỉ thị a, cái này còn không đem chính mình phiền chết mới là lạ!

    Nhìn thôn xóm mình, trong vòng hai ngày ngắn ngủn, từ ba người hiện tại đã biến thành hơn ba trăm người, Dương Thiên có cảm giác rất thành công. Hiện tại thôn xóm rốt cục đã có hình dạng một thôn xóm bình thường rồi, khắp nơi vang lên tiếng cười cười nói nói.

    Đến cạnh Vương lão, nói qua chuyện phòng mộc sơ cấp, không nghĩ tới Vương lão rõ ràng cũng đã phát hiện, hiện đã an bài người tu kiến. Dương Thiên có chút bất đắc dĩ: mình chẳng lẽ là người thừa ư?

    Nghĩ nghĩ, vậy cũng tốt, hôm nay chính mình sẽ rất bận rộn.

    Trước dẫn theo hai NPC A cấp đến quân doanh tiến hành huấn luyện. Mặc dù Dương Thiên bây giờ đã có đặc cấp võ tướng, có thể tăng quân doanh lên cao cấp quân doanh, nhưng thăng cấp lần 2, tài liệu tổn hao gấp 4 so với thăng cấp lần 1, thăng cấp lần 3 cần gấp 4 lần so với lần 2. Lượng tài nguyên ấy hiện tại đối với Dương Thiên mà nói là chưa thể thừa nhận. Nhưng lại không thể chờ quá lâu, hết thảy đành phải chờ sau khi xây dựng xong thị trường rồi tính.

    Dương Thiên cùng với Đại Ngưu, Ô Ma mang theo năm NPC cấp A và toàn bộ 25 NPC cấp B xuất phát.

    Nhiệm vụ hôm nay là đi luyện cấp, chủ công đương nhiên là chính mình, Đại Ngưu. Về phần Ô Ma, hắn mặc dù là trung cấp võ tướng, nhưng đây chỉ là cái danh xưng, vũ lực bèo nhèo (do bị đá về level 0), kể cả trung cấp võ tướng cũng không làm nên cơm cháo gì. Dương Thiên cũng không để cho ba mươi thôn dân NPC động thủ, chết hoặc tổn thương một tên, sẽ khiến chính mình đau lòng đến nửa ngày, cứ chờ bọn hắn chuyển chức thành binh sĩ rồi nói sau!

    Mặc dù không có ý định để cho bọn hắn động thủ, nhưng tất cả mọi người đều cầm vũ khí, mặc giáp da. NPC cấp A thuần một sắc trường thương, cấp B thì một nửa trường thương, một nửa cầm phác đao.

    Mà ba người Dương Thiên toàn bộ là trường thương bằng thép ròng. Đại Ngưu và Ô Ma càng là mặc Tỏa Tử giáp, phòng ngự tăng nhiều. Trong kho hàng vẫn còn một tấm da hổ tam phẩm. Dương Thiên định lúc nào đi thành thị sẽ tìm một đại sư may cho mình một bộ Hổ Vương giáp, phẩm chất da hổ như thế tạo thành giáp da thì phòng ngự ít nhất cũng phải trên 50 điểm, coi như là đỉnh cấp trang bị Bạch Ngân rồi. Vũ lực ngang nhau, sử dụng trường thương bằng thép ròng rất khó đâm thủng. Vì trường thương bằng thép ròng lực phá hoại chỉ có 30-40, phác đao và trường thương sắc bén là 20-30, thiết kiếm sắc bén giá trị là 10-20, giáp da bình thường phòng ngự từ 1-10, Tỏa Tử giáp giá trị phòng ngự là 10-20. Nếu như đồ phòng ngự có giá trị phòng ngự lớn hơn giá trị tấn công của vũ khí sắc bén, vậy trên cơ bản không thể phá được phòng thủ. Nhưng dù sao Thiên hạ là trò chơi vô hạn tiếp cận thực tế, kể cả mặc phòng ngự giá trị cao đến đâu đi nữa thì bị một tảng đá lớn nện xuống, cũng vẫn cứ chết như thường.

    Lôi Vân hổ vừa mới chết không đến ba ngày, dư uy vẫn còn, phụ cận thôn trang còn chưa có quái vật cao cấp đổi mới, cao nhất cũng chỉ là 20 cấp chó hoang. Nhưng đi xa thôn trang từ 10 dặm trở lên, dần dần bắt đầu xuất hiện lang, gấu các loại, thậm chí xuất hiện cả lão hổ cấp 60.

    Hiện tại Dương Thiên còn không dám đi trêu chọc bọn này, phía sau mình chính là 30 thôn dân trắng nõn, non mềm, 0 cấp a!
     
    duyhung, gillnguyen, bacgiang and 2 others like this.
  2. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 12: Kỹ năng chiêu hàng



    Tìm một bãi chó hoang lớn, Dương Thiên bổ nhiệm Ô Ma là đội trưởng, đưa tất cả mọi người thuộc sở hữu của hắn đi luyện level. Ai bảo trong những người hiện tại, chỉ có hắn có giá trị thống soái cao nhất, mặc dù chỉ tăng thêm thực lực của cả đội, nhưng hắn cũng sẽ thăng cấp mà? Dương Thiên có ý định đem Ô Ma bồi dưỡng thành võ tướng hệ thống soái.

    Sau đó, để những thôn dân không có lực công kích này đứng xa một chút, Dương Thiên và Đại Ngưu bắt đầu điên cuồng sát quái.

    Xác thực rất điên cuồng, phải biết rằng hôm nay hai người đã hoàn toàn khác trước. Trường thương bằng thép ròng sắc bén, hoàn toàn có thể một kích xuyên người một con chó hoang. Dương Thiên hiện tại, tốc độ không nhanh lắm, trên người lại chỉ mặc một kiện giáp da, bởi vậy chỉ có thể đem chó hoang, từng con từng con dẫn đến rồi đi chết.

    Nhưng Đại Ngưu thì khủng bố rồi, trường thương trong tay múa lên, cả người kín không kẽ hở, chó hoang nhiều hơn nữa cũng không áp sát được hắn, cho nên liền trực tiếp xông vào đàn chó hoang, tiến hành đại khai sát giới, một đường xông qua, chỉ để lại thi thể đầy đất.

    Sau nửa ngày, Dương Thiên phát hiện mình với Đại Ngưu chênh lệch quá lớn, hiệu suất không đến một phần năm của hắn, vì thế dứt khoát ngừng một chút, ở một bên dùng Thải Tập thuật, thu thập da, tiện thể quan sát tình huống nơi trú quân ở đây.

    Nơi này là một tộc đàn chó hoang to lớn, đại khái tích lũy khoảng năm sáu ngàn con. Đám này mỗi ngày tổng cộng có thể đổi mới một ngàn con, nhưng vì hiệu quả của bạch kim Kiến Thôn lệnh nên số lượng tăng lên đến 2000. Chỉ cần thôn xóm thành lập, sát quái tại những nơi trú quân này, vậy số lượng sẽ không ngừng tăng.

    Dương Thiên biết rõ, trong phạm vi 50 km² thôn trang, mỗi mười km² sẽ có một nơi trú quân to lớn chứa quái cấp thấp. Đám này công kích thấp, kể cả tích lũy đến số lượng nhất định cũng sẽ không biết tấn công thôn xóm, duy nhất cần lo lắng cũng chỉ có chó hoang, đám này là bọn quái chủ động duy nhất ở đây.

    Mà trong phạm vi 100 km² quanh thôn trang sẽ xuất nơi trú quân trung cấp, loại này chủ yếu là quái hình người. Mặt khác ngoài phạm vi 100 km² này, có khả năng xuất hiện 10 nơi trú quân trung cấp và 100 nơi trú quân sơ cấp nữa. Đám này chủ yếu là lang, gấu... level khoảng từ 30 đến 40 cấp, nếu là quái hình người thì phần lớn là tứ giai. Mà phạm vi từ 100 đến 500 km² đồng dạng theo như này quy luật phân bố.

    Theo lý như vậy, trong phạm vi 1000 km² sẽ xuất hiện nơi trú quân cao cấp - phản quân đại doanh. Bên trong binh lính phần lớn là ngũ giai binh, một số nhỏ lục giai binh - tồn tại rất khủng bố. Mà mục đích của nơi trú quân các loại này là để người chơi luyện quân, huấn luyện level. Những nơi trú quân này và sơn trại hoặc là bãi quần cư của dã thú có điểm tương đồng, cũng có khác biệt. Chỗ tương đồng là ngay sau khi bị phá huỷ lần thứ nhất, lần sau đổi mới thì đẳng cấp nơi đóng quân sẽ tăng lên, quái vật xuất hiện đều tăng lên nửa giai hoặc là 5 cấp. Chỗ bất đồng là mấy cái sơn trại, địa điểm quần cư quái vật... tuy thời gian đổi mới chậm, nhưng mỗi lần đổi mới, sau đó tiếp tục bị tiêu diệt thì bên trong đều có lượng tài nguyên và bảo vật nhất định, nhưng bao giờ cũng có boss quản lý. Ví dụ như sơn trại Dương Thiên thu phục được ngày hôm qua chính là sơn trại thuộc về tụ điểm hệ thống, thời gian đổi mới là một tháng. Mà nơi trú quân thì ngoại trừ lúc khai hoang còn có thể đạt được thu hoạch nhất định, về sau tiêu diệt tiếp sẽ chả có gì. Đầu lĩnh bị giết chết, hôm sau cũng sẽ đổi mới một lần nữa, nhưng đây cũng không phải “Boss” đúng nghĩa, bởi vì giết đi cũng chẳng được ban thưởng cái gì. Hơn nữa tần suất đổi mới nhanh. Còn có một điểm khác nhau nữa là hệ thống tụ điểm có thể một mực đề thăng thành tụ điểm khổng lồ, cũng có thể bị người chơi chiếm lĩnh, sau khi chiếm lĩnh sẽ trở về trạng thái nguyên thủy. Hơn nữa hệ thống tụ điểm còn có thể xuất hiện giáng cấp vĩnh cửu hoặc là hoàn toàn hủy hoại. Mà nơi trú quân chỉ có thể tăng lên một lần, ví dụ như từ nhỏ tăng lên tới cỡ trung, cỡ lớn tăng lên tới khổng lồ. Hơn nữa loại nơi trú quân này không thể bị người chơi chiếm lĩnh, sau khi phá hủy ba lượt sẽ biến mất vĩnh viễn.

    Theo thông tin chính thức nửa năm sau sẽ công bố: diện tích lãnh địa diện có quy mô như sau: Thôn trang diện tích từ 10 đến 50 km², hương trấn diện tích từ 100 đến 500 km², mà tiểu thành diện từ một ngàn đến 7000 km². Cũng có thể nói, người chơi phải up đến hương trấn mới có thể bị trung cấp quái vật uy hiếp, tới tiểu thành mới có thể bị phải cao cấp quái vật uy hiếp.

    Dương Thiên hiện tại rốt cục lĩnh ngộ được sử dụng Kiến Thôn lệnh Bạch kim cũng không phải quá tốt như vậy. Vốn tại thôn nhỏ một cấp, bên trong chỉ có một điểm nảy sinh mới quái vật cấp thấp. Dã thú hình quái vật không có công kích từ xa, muốn tiêu diệt, đánh chết rất dễ dàng. Bất kỳ một cái thôn nhỏ nào, chỉ cần có sơ cấp võ tướng, sau đó mang theo mười mấy tứ giai binh là có thể tiêu diệt toàn bộ. Mà thôn cấp một, chỉ cần phát triển khoảng mười ngày, ai không có sơ cấp võ tướng và với mười mấy tứ giai binh thì đúng là có chút không nói nổi nữa rồi. Trong khi điều kiện để đó quái công thôn là số lượng tính gộp lại đạt đến một vạn, sau 10 ngày vẫn chưa giết con quái nào, số lượng vẫn bảo toàn 1 vạn trở nên thì sẽ phái ra một nửa đến công kích nơi đóng quân của người chơi. Nơi đóng quân, phòng thủ so với tiến công thì còn dễ hơn nhiều, huống chi là đối phó với dã thú không có trí tuệ.

    Bạch Vân thôn là dùng Kiến Thôn lệnh bạch kim dựng lên, diện tích lãnh địa gấp 16 lần thôn xóm bình thường nên sẽ phải đối mặt với 16 cái tụ điểm quái vật uy hiếp. Mà đây cũng không phải chuyện trọng yếu nhất, Dương Thiên tin tưởng coi như là số lượng chó hoang có nhiều hơn gấp 10 lần, mình cũng có thể tiêu diệt sạch sẽ, nhìn tình hình bây giờ sẽ biết. Thực lực đặc cấp võ tướng không phải chó hoang cấp 20 có thể rung chuyển. Huống chi lãnh địa của mình đã được dòng sông phân cách đã thành hai nửa, đoán chừng đối với chính mình có uy hiếp cũng chỉ là tám chín nơi trú quân phía tây dòng sông. Phải biết rằng trong server Vina, quái vật cấp thấp không có loại phi hành.

    Nhưng mấu chốt là lãnh địa Dương Thiên có diện tích đến 160 km², cũng có thể nói trong lãnh địa của hắn có khả năng xuất hiện một hai doanh cường đạo hoặc trại sơn tặc. Hơn nữa hiện tại đã xây thôn ba ngày, như vậy sẽ có nguy cơ, hai ngày sau, Bạch Vân thôn của Dương Thiên sẽ phải đối mặt với 5000, thậm chí là một vạn NPC cường đạo hoặc là sơn tặc giá lâm.

    Một vạn a...! Còn là tứ giai binh!

    Dương Thiên da đầu có chút run lên! Chính mình sao lại nóng đầu, xây thôn ở đây a?

    Bất quá bây giờ hối hận cũng đã muộn, vẫn còn là sớm nghĩ cách a. Dù sao bây giờ trên tay mình cũng có hai võ tướng.

    Dương Thiên trong nội tâm liên tục cầu nguyện, quái nơi trú quân trung cấp tất cả ở bên kia sông là tốt nhất. Mặc dù không thể khẳng định đối phương có thể qua sông hay không, nhưng ít ra cũng có thể kéo dài không ít thời gian a. Đối với Bạch Vân thôn hiện tại mà nói, thời gian là đại biểu cho tính mạng.

    ***

    Nhìn Đại Ngưu đang giết đến hăng say, còn không đến hai giờ, đã giết hơn một ngàn con chó hoang, thật đúng là đủ biến thái.

    Để đám binh lính này tăng lên cấp cao hơn trong thời gian ngắn, Dương Thiên lại gia nhập chiến trường.

    Đến trưa, bọn hắn rốt cục đem đám chó hoang này toàn bộ giết hết. Mặc dù giết gần 6000 con, nhưng Ô Ma và 30 tên NPC khác cũng chỉ lên tới 7 cấp. Dù sao chỉ có hai người làm việc, lại có ba mươi tên đứng hít kinh nghiệm, có thể lên tới 7 cấp, đã là Đại Ngưu bán mạng mới có được. Mà giờ này, Đại Ngưu đơn giản là thể lực không đủ, ngồi bệt xuống nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ. Cũng may nơi này quái vật dày đặc, số lượng lớn, không tìm và lure quái. Đại Ngưu thăng lên một cấp, đã đến 11 cấp, mà Dương Thiên thì còn mướt mới lên nổi 20 cấp.

    Giết chết boss cuối cùng, Dương Thiên ở bên trong ổ chó tìm được một quyển sách kỹ năng chiêu hàng.

    Chiêu hàng: Chiêu hàng 1%-5% binh lính trận doanh địch quân gia nhập vào trận doanh bên ta, thời gian Cooldown: 1 ngày.

    Ban thưởng khai hoang thật đúng là phong phú. Kỹ năng sách và bản vẽ kiến trúc đồng dạng đều là đồ vật hi hữu. Huống chi chiêu hàng còn là một cái kỹ năng rất thực dụng, song phương giao chiến, thế lực ngang nhau, sử dụng chiêu hàng một phát liền có khả năng thay đổi chiến cuộc.

    Không nói hai lời, trước học đã. Tưởng tượng về sau chính mình tham gia chiến dịch trong nội dung cốt truyện, song phương mấy trăm vạn đại quân giằng co, chính mình vụng trộm sử dụng thoáng một phát kỹ năng chiêu hàng, chẳng phải là đùng một phát có thể thu hoạch mấy vạn thậm chí hơn mười vạn nhân khẩu? Nhưng hệ thống chiến dịch trong nội dung cốt truyện lại có mấy lần a? Tràng diện mấy trăm vạn đại quân đối nghịch thì càng thiếu đi.

    Thu hồi suy nghĩ mộng tưởng, Dương Thiên không thể không đối mặt hiện thực tàn khốc. Bỗng nhiên, Dương Thiên trong đầu linh quang vừa hiện, nghĩ ra một phương pháp xử lý, có thể đây chính là phương pháp duy nhất có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt. Ha ha, đa tạ cuốn sách kỹ năng chiêu hàng nha, tới thật sự là quá kịp thời rồi, còn nữa, xin chân thành cám ơn thoáng một phát cả đám chó hoang này nữa.

    Tiếp đó, Dương Thiên mang theo tất cả mọi người trở lại thôn, vừa vặn mọi người cùng nhau ăn cơm trưa.
     
    duyhung, gillnguyen, bacgiang and 2 others like this.
  3. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 13: Điên cuồng vơ vét của cải



    Qua buổi trưa, sơ cấp tiệm thợ rèn, sơ cấp mộc phòng và sơ cấp thị trường rốt cục cũng xây xong.

    Sau khi ăn cơm, Dương Thiên liền mang theo mười bốn thanh thiết kiếm đi đến thị trường. Thị trường chiếm diện tích không lớn lắm. Bố cục giống như thương trường tại thế giới thực, được chia làm rất nhiều quầy hàng.

    Dương Thiên tìm một lúc đã thấy một quyển sách dầy. Hiện tại, danh sách vật tư bán ra đã lên đến mấy trăm trang, mà còn không ngừng gia tăng, nhưng mà đồ bán ra tất cả đều là nguyên vật liệu, dù sao giờ ai cũng rất cần tiền, hơn nữa hối đoái tiền thật với tiền trong game còn chưa khai thông, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a!

    Dương Thiên nhìn một chút xem có sách kỹ năng, kiến trúc bản vẽ các loại hay không, nhưng kết quả rất thất vọng. Rõ ràng một cái cũng không phát hiện, những thứ bỏ đi kiểu sơ cấp kiếm thuật các loại cũng không có người bán.

    Đã không có, Dương Thiên cũng không cách nào cưỡng cầu, trước làm chuyện của mình đã!

    Thử treo lên một thanh thiết kiếm, yết giá 1500 tiền đồng.

    Lập tức, thiết kiếm biến mất, mà trong túi bên eo của mình nhiều ra 1465 tiền đồng.

    Tiếp tục treo thêm một thanh, yết giá 1600 tiền đồng.

    Lập tức bị mua đi......

    Dương Thiên ngẫm lại, vẫn là không hề bỏ thêm. Dù sao thiết kiếm bình thường, hệ thống bán với giá 200 tiền đồng, về sau đại lượng người chơi phát triển lên, giá thiết kiếm bị áp xuống chỉ còn 150 tiền đồng. Mà thành phẩm sản xuất thiết kiếm lại chỉ là vài đơn vị quặng sắt và phí nhân công, quặng sắt đơn giá cũng chỉ dao động trong khoảng từ mười lăm đến hai mươi đồng. Mà hiện tại, giá quặng sắt càng là thấp đến không hợp thói thường. Thế lực NPC thu mua là một đơn vị nguyên vật liệu một tiền đồng. Đồng dạng, một tấm da thú nguyên vẹn cũng là một tiền đồng. Mà ở trên thị trường, giá tài liệu mặc dù so với NPC cao hơn, nhưng đại bộ phận cũng chỉ là một đơn vị hai tiền đồng.

    Dương Thiên một hơi đem mười hai thanh thiết kiếm còn lại toàn bộ bán trên thị trường với giá 1600 tiền đồng, nhưng hắn tạm thời chưa thu mua nguyên vật liệu, mà là trở lại nhà kho, bảo hai thôn dân mang theo toàn bộ bốn mươi hai thanh thiết kiếm và hai mươi chi thiết thương, mười lăm khẩu phác đao còn lại đến thị trường.

    Hiện tại trong thành Thủy Trữ đã nổ tung nồi rồi, lại có người bắt đầu bán vũ khí, bởi vì treo bán vật phẩm trên thị trường đều là nặc danh, vì vậy mọi người bắt đầu suy đoán, là có người đã học xong kỹ năng sinh hoạt, hay là số dẫm nhằm cứt chó nhặt được? Hoặc là đã trộm được kho vũ khí của hệ thống? Nhưng tất cả đều nhất trí cho rằng đây không phải do người chơi lãnh chúa (là người đã xây dựng được thôn trang) bán ra, bởi vì người chơi lãnh chúa cần tổ chức, kiến tạo quân đội, giai đoạn đầu, vũ khí là hàng khan hiếm, ai cũng ngại vũ khí của mình không đủ dùng, có thằng điên nào lại đem đi bán? Hiện toàn bộ server Vina, có chừng gần mười thôn trang đã được thành lập, ngoại trừ hai vị thần thần bí bí không biết là từ chỗ nào chui ra, xây thôn ở bên ngoài, còn lại đều là các đại công hội nổi danh trong nước.

    Nhưng những thứ này cùng Dương Thiên không quan hệ, hắn tiếp tục đem thiết kiếm còn lại ném lên trên thị trường. Mặc dù chỉ là một cái Thủy Trữ huyện nho nhỏ, nhưng thị trường rõ ràng rất lớn a. Bốn mươi hai thanh thiết kiếm vừa đưa lên cũng không thể giảm bớt nhu cầu của người chơi đối với vũ khí, ngược lại khơi dậy thêm dục vọng của người mua sắm. Dù sao mua ở đây so với mua của thế lực NPC có thể tiện nghi đến bốn trăm tiền đồng. Giai đoạn đầu, bốn trăm tiền đồng cũng không phải là nhỏ.

    Cuối cùng Dương Thiên cũng lười để ý đến phiền toái, một lần duy nhất đem toàn bộ thiết thương, phác đao để giá 4000 tiền đồng treo lên. Rất nhanh lại bị tranh mua không còn.

    Mặc dù hiện tại trong kho hàng còn tồn một đám vũ khí, nhưng đó là Dương Thiên lưu cho chính mình và NPC binh lính dùng. Mổ gà lấy trứng, sự tình kiểu này Dương Thiên vẫn là không làm được.

    Sau đó, Dương Thiên bắt đầu điên cuồng thu mua vật tư, chỉ cần giá hai tiền đồng, Dương Thiên xúc hết. Đợi đến lúc những người khác kịp phản ứng, muốn nâng giá thì đã bị Dương Thiên tranh mua không còn, để cho rất nhiều người bán hàng hối hận không thôi. Dưới tình huống này, nếu như lúc ấy tất cả mọi người đẩy giá lên cao hơn một - hai đồng, đoán chừng đối phương vẫn sẽ mua. Nhưng trên đời không có thuốc hối để ăn a!

    Dương Thiên hiện tại đang đứng trên thị trường cười to không thôi, vốn dưới tình huống bình thường, lợi nhuận của vũ khí là rất cao, nhưng là xa xa không có điên cuồng như lần này.

    Lần này tổng cộng thu mua vật liệu đá 21.601 đơn vị, vật liệu gỗ 32.350 đơn vị, quặng sắt 6.925 đơn vị, chỉ huyết thảo 5.300 khỏa, da chó 9.342 tấm, da trâu 7.334 tấm, da dê 9.512 tấm. Thu mua lần này xong, Dương Thiên sẽ không tồn tại vấn đề khuyết thiếu vật tư trong thời gian ngắn nữa. Hơn nữa bây giờ vẫn còn dư 40.000 tiền đồng.

    Tuy nhiên, việc không có ai bán lương thực, lại làm cho Dương Thiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Bất quá bây giờ đám người chơi mới căn bản cũng không có cách nào kiếm được nhiều lương thực, vì thế không mua được lương thực cũng là bình thường.

    Không kịp nghỉ ngơi, Dương Thiên lại tiếp tục đi quân doanh để an bài huấn luyện cho hai tên hiện đã chuyển chức thành thương binh. Lại để cho bọn họ cùng Đại Ngưu và Ô Ma đi luyện cấp. Dù sao trong lãnh địa của Dương Thiên cũng có tới mười sáu điểm đánh quái lớn, chỉ sợ giết không hết, không lo không đủ giết.

    Dương Thiên lại an bài một số thôn dân đi tu kiến cao cấp quân doanh. Thời điểm này, Dương Thiên cũng mặc kệ cái gì lãng phí với không lãng phí, trực tiếp phái số người tối đa cho phép bắt đầu tu kiến.

    Cao cấp quân doanh đã có thể xây dựng là nhờ có Đại Ngưu, bằng không thì cái cao cấp quân doanh này còn khuya mới xây được, chỉ là về sau, muốn quân doanh này phát huy tác dụng lớn nhất thì Đại Ngưu không thể ly khai phạm vi lãnh địa. Đương nhiên, chỉ cần đem cao cấp quân doanh kiến tạo xong..., chờ về sau có cao cấp võ tướng khác là có thể thay thế Đại Ngưu rồi.

    Hơn một giờ, cao cấp quân doanh thăng cấp hoàn thành.

    Thăng cấp cao cấp quân doanh tốn hao vật liệu đá: 2.000, vật liệu gỗ: 1.600, tiền: 4.000 tiền đồng. Nhưng là người hiểu rõ thuộc tính của cao cấp quân doanh, Dương Thiên đối với chút tài nguyên này cũng không cảm thấy tiếc.

    Cao cấp quân doanh có thể đồng thời cho phép hai mươi binh lính tham gia huấn luyện, hoàn thành huấn luyện chỉ cần một giờ. Trung cấp quân doanh có thể huấn luyện Cung Tiễn thủ, cao cấp quân doanh đã có thể huấn luyện kỵ binh, nhưng Dương Thiên hiện tại, cả cái đít ngựa còn chưa thấy, kỵ binh tự nhiên là không có hi vọng rồi. Nhưng cung tiễn ngược lại là có thể huấn luyện nhoáng một phát. Tuy nói không thông qua huấn luyện, binh lính vẫn có thể sử dụng cung tiễn, nhưng độ chính xác không đến 30%. Bởi vì trước mắt, số lượng binh lính vẫn chưa đủ, Dương Thiên có ý định trước tiên đem toàn bộ lính của mình chế tạo thành một binh chủng đã. Trước kia chỉ có sơ cấp binh doanh, mỗi ngày chỉ có thể huấn luyện bốn binh lính, căn bản là không cách nào thực hiện được cái mục tiêu này, thế nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có vấn đề rồi. Dù sao cao cấp binh doanh đối với một thôn trang mà nói, năng lực huấn luyện là vô cùng cường đại.

    Thời gian cấp bách, trong buổi sáng, đầu tiên Dương Thiên đem năm tên NPC cấp A và hai mươi NPC cấp B vừa thăng cấp ném vào quân doanh. Sau đó mới logout ăn cơm. Bất quá lần này chưa để cho bọn hắn huấn luyện thành cung tiễn thủ, trước mắt vẫn là đao pháp và thương pháp.

    Vừa mới online, Dương Thiên đã thấy lão Vương với vẻ mặt vô cùng kích động, đang ở trong văn phòng đại sảnh đi tới đi lui.

    Thấy Dương Thiên xuất hiện, Vương lão vội vàng nói: “Chúa công! Đại hỉ a! Vừa rồi có hai cái thôn dân đi đốn củi, cứu về được một tiểu tử, mà tiểu tử này lại là một vị sơ cấp y sư....”

    Không đợi hắn nói xong, Dương Thiên liền mở ra thuộc tính thôn trang bắt đầu xem xét... Trong nhóm NPC sinh hoạt, đã tìm được y sư, nhưng làm cho Dương Thiên phiền muộn chính là, vị y sư này chỉ là NPC cấp B, tiềm năng phát triển không được tốt! Hắn không khỏi cảm thán, quả là nhân tài như lá mùa thu a, tư chất của NPC, rất khó gặp được một cái tốt, đến bây giờ Dương Thiên cũng “mới chỉ” có được một gã là A cấp tạo thuyền sư. Cũng khó trách, trên website chính thức đã nói: hết thảy do người chơi, chính mình bồi dưỡng làm chủ.

    “Chỉ là một vị tư chất B cấp đó a! Đoán chừng không chịu nổi trọng dụng!” Dương Thiên nói “Nhưng ứng đối thế cuộc trước mắt lại là đủ rồi.”

    Dương Thiên trước kia một mực không có lo lắng qua mình có thể hay không đạt được y sư, hắn biết rõ giai đoạn trước, những kiến trúc này đều là kiến trúc trụ cột, muốn tìm NPC kỹ năng sẽ rất dễ đạt được. Giai đoạn đầu, hệ thống cũng sẽ không chèn ép người chơi, không để cho họ không cách nào thăng cấp lãnh địa.

    Để Vương lão lập tức an bài người tu kiến sơ cấp y quán. Đến lúc này, Bạch Vân thôn cuối cùng đã trở thành thôn xóm cấp một đầu tiên sở hữu toàn bộ kiến trúc có thể xây dựng. Bất quá hiện giờ, Dương Thiên vẫn chưa dám thăng cấp thôn xóm.

    “Kiến Thôn lệnh bạch kim chết tiệt, diện tích chết tiệt....”. Dương Thiên vừa đi vừa chửi bới.
     
  4. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 14: Giặc cỏ doanh



    Đi đến quân doanh, đám binh lính đã huấn luyện hoàn thành. Dương Thiên đưa những người này ra, lại để mười tên thôn dân vừa lên cấp 7 sáng nay và một tên thôn dân cấp A vừa chiêu mộ vào quân doanh tiến hành huấn luyện.

    Không sợ tình hình nguy ngập trước mắt, Dương Thiên nhất quyết không cải biến kết cấu binh lực của mình, kiên quyết chấp hành chiến lược tinh binh.

    Trong thiên hạ, người chơi có địa đồ, nhưng chỉ biểu hiện khu vực đã dò xét trong lãnh địa của ngươi. Hơn nữa trong lãnh địa, có thể chia sẻ tầm mắt với thuộc hạ.

    Chứng kiến bọn Đại Ngưu lúc này đang huấn luyện tại phía bắc, Dương Thiên liền mang theo hai mươi tên lính level 7 đi đến. Dọc theo con đường này dã quái rõ ràng đã bị bọn người Đại Ngưu thanh lý một lần, chỉ có rải rác mấy con vừa đổi mới.

    Đám dã thú đáng thương, vừa non nớt, mới ra đời đã bị Dương Thiên vô tình biến thành chất dinh dưỡng của đại địa. Hai mươi tên lính này, tất cả đều đã lên tới cấp 7, thêm vào giá trị vũ lực của bản thân, coi như mười lăm tên chỉ là tư chất cấp B cũng đều đã là tứ giai binh, mặc dù vừa mới bước vào cánh cửa tứ giai, nhưng cũng không phải đám dã thú cấp 20 có thể động đến.

    Tới nay, Dương Thiên phát hiện, hiệu suất luyện cấp của bốn thằng này so với trưa hôm qua càng thêm điên cuồng. Đây là nơi trú quân có trâu rừng cấp 20. Đại Ngưu tay cầm trường thương, lao lên phía trước, hai tên binh sĩ cấp A cũng đã lên tới 9 cấp, trở thành binh sĩ tứ giai đỉnh phong ở hai bên, mà Ô Ma, vũ lực thấp nhất thì đi giữa ba người. Hiện tại Ô Ma đã lên tới 10 cấp. Mặc dù hạn chế của trung cấp võ tướng khiến điểm thống soái của hắn chỉ có thể tăng đến 70, nhưng tăng thêm 35% thực lực đối với đội tác đang huấn luyện này có tác dụng rất rõ ràng. Mà trường thương trong tay hắn cũng không phải để trang trí, ngẫu nhiên có một con cá lọt lưới cũng khó có thể tạo thành tổn thương với hắn.

    Ngắn ngủn hơn hai giờ, mấy ngàn trâu rừng ở đây đã bị bọn hắn thịt mất hơn nửa. Đoán chừng nửa giờ nữa là có thể xử lý toàn bộ.

    Gia nhập cùng đám Đại Ngưu, Dương Thiên lại để cho Ô Ma đưa tất cả mọi người biên làm một tổ. Cực hạn giết quái chính thức bắt đầu......

    Một đội hai mươi lăm người, chỉ cần đi tới đi lui hai lần là đủ để cày nát nguyên đám trâu rừng ở đây một lần. Dương Thiên hiện tại cũng không đánh quái, chỉ ở trong đám người thu thập da trâu. Mặc dù hiện tại hắn so với đám người mới đã là giàu có lắm rồi, nhưng con muỗi tuy nhỏ cũng là thịt a! Lãng phí là chuyện rất đáng xấu hổ.

    Nếu để cho người chơi khác chứng kiến tình cảnh đám Dương Thiên đánh quái, dễ là con mắt cũng lòi ra lắm. Bọn hắn muốn đạt tới hiệu quả như vậy, ít nhất cũng phải mấy tháng sau. Dù sao, cả đội nhân mã này thấp nhất cũng là tứ giai binh, còn có một đặc cấp võ tướng. Mà đám người chơi hiện tại, đại đa số đều mới 11 cấp, giá trị vũ lực đoán chừng cũng chưa tới 30, so với dã thú cấp 20 xem như đồng giai vị, rất khó có thể miểu sát.

    Giết hết nơi trú quân này, bọn Dương Thiên bắt đầu liên tục chiến đấu ở các địa phương khác. Trên đường, lúc đi qua thôn trang, tiện thể dẫn theo mười một binh sĩ vừa huấn luyện xong. Thuận tiện cũng đem Ô Ma chuyển chức thành cao cấp võ tướng.

    Cả đám như vòi rồng, đem toàn bộ bảy nơi trú quân có quái sơ cấp còn lại quét sạch. Đối với nơi trú quân trung cấp, Dương Thiên tạm thời chỉ dám đi giết một ít râu ria bên ngoài. Mà trong đám thôn dân đi khai hoang bốn phía, vừa truyền về một tin tức xấu, đó là tại hướng Tây Nam Bạch Vân thôn, có một nơi trú quân trung cấp, bên trong là quái hình người - Giặc cỏ doanh.

    Xem ra Dương Thiên cầu nguyện cũng không có mấy hiệu quả.

    Cái Giặc cỏ doanh này ẩn trong rừng cây rậm rạp, nhìn từ xa đúng là khó phát hiện. Mà diện tích Giặc cỏ doanh này cũng không lớn, phạm vi không đến một km2. Nhưng đám giặc cỏ đông đúc bên trong lại làm cho da đầu Dương Thiên tê dại.

    Bởi vì lúc này sắc trời đã không còn sớm, Dương Thiên quyết định tạm thời không đi trêu chọc mấy tên Diêm Vương này.

    Mặt khác còn có năm nơi trú quân trung cấp, quái trong đó cũng là NPC hình người, hiện tại đã tích lũy được hơn bảy trăm, trong đó, có thể chiến đấu đoán chừng ít nhất cũng hơn năm trăm người, Dương Thiên tạm thời không dám đụng.

    ***

    Cả chiều điên cuồng luyện cấp, thu hoạch khá là phong phú. Chính mình rốt cục đã lên tới 19 cấp, một buổi chiều thoáng cái tăng lên hơn nửa cấp, Dương Thiên còn gì để không hài lòng nữa? Đem điểm thuộc tính tự do cộng thêm vào vũ lực, mình bây giờ rốt cục có thể chuyển chức thành võ tướng rồi.

    Hai mươi tám binh lính mang theo, cũng đều đã trở thành tứ giai binh rồi. Trong đó bảy tên tư chất cấp A đã đạt tới level 11, tên tư chất cấp A mới chiêu mộ sáng nay cũng đã đến 8 cấp, mà hai mươi lăm tên NPC tư chất cấp B đều là 10 cấp hoặc 11 cấp.

    Mặc dù Đại Ngưu cũng đã 14 cấp, Ô Ma 12 cấp, nhưng đều vì giai vị hạn chế, không cách nào tăng lên thuộc tính.

    Mà phương diện vật tư thu hoạch lại càng lớn, các loại da thú có hơn bảy trăm, nếu không phải sử dụng Thải Tập thuật với mấy dã thú cấp thấp xác suất thành công chỉ có 1%, đoán chừng số lượng này còn có thể nhiều hơn gấp mấy chục lần. Thậm chí bởi vì tiết kiệm thời gian, rất nhiều dã thú căn bản không kịp thu thập.

    Mà thu hoạch lớn nhất còn phải kể đến hai bản vẽ: Thiết kế trung cấp thị trường và hàng rào.

    Bản vẽ hàng rào thì không có nhiều ý nghĩa lắm, bởi vì chỉ cần thăng đến thôn xóm cấp 2 là có thể kiến thiết hàng rào, hiện tại chỉ là sớm vài ngày mà thôi. Kể mà là bản thiết kế sơ cấp tường thành thì....Hắc hắc! Dương Thiên trong nội tâm bắt đầu sướng rơn. Nhưng lý tưởng là tốt, thực tế thì tàn khốc.

    Mà thiết kế trung cấp thị trường thì thực sự quá ngon rồi, vì trung cấp thị trường cho phép giao dịch viễn trình, trên phạm vi toàn quận. Giai đoạn đầu đây chính là con đường làm giàu trọng yếu của Dương Thiên a!

    Đưa tất cả mọi người trở lại thôn, Dương Thiên trước hết để cho Đại Ngưu và Ô Ma mang theo mười tám binh sĩ đến quân doanh huấn luyện tiễn pháp, đám còn lại chờ ở bên ngoài, chờ đến mình huấn luyện.

    “Chúa công! Hôm nay trong thôn, tổng cộng chiêu mộ được mười hai lưu dân. Một thôn dân tư chất cấp A duy nhất đã bị chúa công kéo đi tòng quân rồi. ngoại trừ chúa công và đám võ tướng, binh sĩ, hiện tại toàn bộ thôn có ba trăm mười bốn thôn dân, trong đó nhân tài có chức nghiệp bảy vị”. Dương Thiên vừa trở lại văn phòng thôn trưởng, Vương lão đã bắt đầu báo cáo tình huống ngày hôm nay.

    Dương Thiên nhẹ gật đầu không nói gì, Vương lão lại tiếp tục nói: “Xế chiều hôm nay, ụ tàu bắt đầu chế tạo thuyền đánh cá. Ụ tàu trung cấp, một ngày có thể chế tạo năm chiếc thuyền đánh cá trung cấp, do có hai mươi vị học đồ trợ giúp nên có thể sản xuất được mười chiếc thuyền đánh cá. Hiện tại đã sản xuất được bốn chiếc thuyền đánh cá, ngày mai sẽ có thể bắt đầu thả lưới.

    Vì vừa xây xong phòng mộc và y quán, lão phu an bài tất cả mười thôn dân cấp C vào làm học đồ. Như vậy tổng cộng đã có sáu mươi người tại học nghề tại tất cả các ngành. Mà hiện tại thôn chúng ta nguyên vật liệu sung túc, vì thế tất cả mọi người đều có đầy đủ vật tư để học tập với hiệu suất cao nhất, đoán chừng nhóm học đồ này chỉ cần mười ngày là có thể xuất sư. Công tác khai hoang trồng trọt lão phu an bài một trăm người; đánh cá, đốn củi an bài chín mươi người; khai thác đá chỉ có năm mươi người. Còn lại bốn người tu kiến công trình kiến trúc, hôm nay chúng ta xây xong ba gian nhà dân, một gian mộc phòng và một gian sơ cấp y quán, hoàn thành việc thăng cấp cao cấp quân doanh. Mặt khác mười người lão phu phái đi thăm dò quặng sắt và mỏ than, bất quá đến giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.”

    “Hôm nay sản xuất và thu thập vật tư, ngoại trừ bốn chiếc thuyền đánh cá, còn có 20 kiện giáp da, 16 trường thương, trong đó thợ may và tiệm rèn sản lượng hàng ngày là 10 kiện, thêm học đồ phụ trợ, có thể đạt tới 20 kiện. Nguyên vật liệu tổng cộng thu hoạch vật liệu gỗ: 450 đơn vị, vật liệu đá: 230 đơn vị. Tình huống cơ bản là như vậy”.

    Sự tình quặng sắt và mỏ than, Dương Thiên không cần lo lắng, ở phương diện này, hệ thống thiết trí là rất nhân tính hóa, giai đoạn đầu trò chơi, khắp nơi cơ hồ đều có phân bố các mỏ lớn nhỏ, chỉ là những mạch khoáng này thuộc về tài nguyên dùng một lần, khai thác xong không đổi mới. Vậy nên chỉ cần phát hiện một mạch khoáng chính thức, vậy phát rồi, dù sao mạch khoáng là hệ thống xác nhận, có thể đổi mới tài nguyên, chỉ cần mỗi ngày lượng khai thác không cao hơn lượng đổi mới, thì sẽ không xuất hiện tình huống tài nguyên cạn kiệt. Bởi vậy hiện tại, Dương Thiên cũng không lo tìm không thấy quặng sắt và mỏ than.

    Dương Thiên nói: “Lại để cho Vương lão tốn nhiều tâm tư rồi. Về sau những sự tình này, Vương lão cứ an bài tốt là được rồi, không cần mỗi ngày đều báo cáo cho ta biết. Thôn chúng ta hiện tại đang gặp phải một nguy cơ cực lớn. Phía Tây Nam, khoảng cách không đến 100 dặm, có một cái Giặc cỏ doanh lớn. Hiện tại đã tụ tập hơn sáu nghìn giặc cỏ. Chỉ cần số lượng đạt đến một vạn người, sẽ phát động tấn công thôn trang chúng ta.... Nhưng Vương lão không cần lo lắng quá mức, ta hiện tại đối với chuyện này đã có biện pháp, tin tưởng nếu như thành công, chẳng những có thể giải quyết cái tai họa ngầm này mà đối với thôn trang chúng ta, thực lực cũng sẽ được tăng trưởng một khoảng lớn.”

    “Không nghĩ tới còn có sự tình bực này? Chúa công nhất định phải cẩn trọng!” Nghe Dương Thiên nói đã có biện pháp, Vương lão cũng không có ngăn cản, hắn cũng biết loại người như Dương Thiên tương đương với có Bất Tử Chi Thân.

    “Ân! Ta biết rồi.... Hôm nay còn thu được một bản kiến trúc trung cấp thị trường và một bản kiến trúc hàng rào, ngày mai phiền toái Vương lão an bài mấy người xây luôn hai thứ này đi, phạm vi hàng rào thì lấy diện tích thôn xóm cấp hai làm chuẩn!” Hiện tại, thôn trang của mình đã chuẩn bị thăng cấp, Dương Thiên cũng không muốn vừa dựng lên hàng rào lại phải tự tay dỡ xuống. Dù sao hàng rào cũng là một trong những công trình sơ cấp lớn nhất, coi như mười người đồng thời tu kiến, không sai biệt lắm cũng phải năm sáu ngày mới có thể hoàn thành.
     
    duyhung, gillnguyen, bacgiang and 2 others like this.
  5. HalfTwice

    HalfTwice Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/4/14
    Bài viết:
    129
    Được thích:
    885
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch: nmcbsb
    Biên: archnguyen1984
    === oOo ===

    Chương 15: Xếp đặt thiết kế chiêu hàng



    Rạng sáng ngày thứ hai, Dương Thiên lại để cho Ô Ma mang theo binh lính đi ra ngoài luyện cấp, hắn cần nhanh chóng tạo ra một đám binh lính đẳng cấp cao để đối phó với tình huống thăng cấp lãnh địa về sau.

    Mà Dương Thiên thì cùng Đại Ngưu mò tới Giặc cỏ doanh trong lãnh địa. Bên ngoài Giặc cỏ doanh cũng có xây hàng rào, bên trong lúc nhúc đầy giặc cỏ, so với ngày hôm qua lúc mới đến, thanh thế càng thêm to lớn. Ở bên ngoài hàng rào khoảng một trăm mét có rất nhiều trạm gác. Nhưng có lẽ là vì để ngụy trang cho tốt, ngoại trừ đi cây cối phía đại môn bị chặt hết, các nơi khác vẫn giữ nguyên hiện trạng, cây cối rậm rạp.

    Dương Thiên đánh giá một hồi, phát hiện tại đây giặc cỏ so với Hắc Vân sơn trại còn muốn nghèo hơn. Ngoại trừ số ít người mặc giáp da, còn lại phần lớn là mặc áo vải, vũ khí trong tay ngược lại không sai biệt lắm. Cái này cũng là giảm bớt độ khó cho người chơi ở giai đoạn đầu.

    Trong phạm vi Bạch Vân thôn, quái đổi mới rất nhiều, như nơi trú quân loại này, số lượng trạm canh gác bên ngoài cũng là bình thường, mỗi trạm canh gác có khoảng bảy, tám người.

    Mà Dương Thiên đã biết quy tắc của hệ thống: chỉ cần xử lý bốn năm phần số lính ở trạm canh gác bên ngoài nơi trú quân, giặc cỏ trong doanh địa sẽ phát hiện dị thường, sau đó điều động thêm rất nhiều lính tuần tra, nếu như lần nữa giảm bớt, giặc cỏ ở nơi trú quân sẽ dốc toàn bộ lực lượng, trong phạm vi năm dặm lục soát một lần. Đương nhiên chuyện như vậy chỉ phát sinh dưới tình huống không phát hiện tung tích địch nhân. Nếu như lúc ngươi xứ lý trạm canh gác, bị NPC phát hiện và phát ra tín hiệu. Như vậy giặc cỏ sẽ căn cứ tình huống cụ thể, quyết định đối đãi đám người xâm nhập này như thế nào.

    Kỳ thật Dương Thiên nghĩ rất đơn giản, hiện tại muốn đi tấn công cái Giặc cỏ doanh này rõ ràng là không thực tế. Mà nếu như mặc kệ chúng phát triển, chờ đến lúc thôn trang bị tấn công, mình coi như có ba đầu sáu tay cũng không thủ được. Phương pháp duy nhất có thể làm được chính là thông qua việc xử lý đám lính gác, giảm dần lượng người trong giặc cỏ doanh, từ đó lùi lại thời gian tấn công.

    Về phần có thể hay không hoàn thành cái mục tiêu này, nhất định phải dựa vào một phần vận khí, nếu như ngươi vừa ra tay đã làm cho đối phương phát hiện, vậy thì chuẩn bị chạy trối chết đi! Bất quá bây giờ Dương Thiên cũng không có biện pháp khác, đành phải cố đấm ăn xôi vậy. Huống chi hiện tại trong tay Dương Thiên còn có Đại Ngưu, đã là đặc cấp võ tướng, bản thân cũng đường đường sơ cấp võ tướng, mà do đã học tập sơ cấp nội công, nên mặc dù vũ lực chỉ có 51 điểm, nhưng thực lực cũng cùng tiếp cận sơ cấp võ tướng đỉnh phong. Phải biết rằng nội công là trụ cột để tấn cấp Vương cấp võ tướng, bằng không thì kể cả có trở thành đặc cấp võ tướng bất quá cũng chỉ là một thân man lực.

    Dạo qua một vòng quanh nơi trú quân, không phát hiện tình huống ngoài ý muốn, Dương Thiên cũng yên lòng rất nhiều. Xem ra trò chơi vừa mới bắt đầu, những NPC này cũng an phận. Dương Thiên biết, về sau sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống một đại đội cường đạo NPC vọt tới khu luyện cấp của người chơi giết chóc. Nếu việc này xảy ra từ thời điểm ban đầu này thì ai mà chịu nổi.

    Nhắm vào một trạm gác di động bên ngoài, trạm này gồm một đội tám người, đều là thương binh, bọn hắn một chút cũng không phát hiện nguy hiểm đang đến gần, lời nói hùng hùng hổ hổ, tựa hồ đối với việc bị an bài đi tuần tra rất không hài lòng. Trong đó một tên là tiểu đội trưởng đang trấn an mọi người.

    Hai người Dương Thiên nấp bên một cây đại thụ gần khu vực tuần tra của tiểu đội này, trong tay Dương Thiên là trường thương, còn Đại Ngưu thì nắm trong tay mộc cung, mũi tên đã lên dây, trên cung lắp ba mũi tên.

    Đợi tám người này vừa đi qua, dây cung nhẹ nhàng vang lên. ”Phật phật phật...”, ba mũi tên đã xuyên qua cổ họng ba tên, một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.

    Còn lại năm người tựa hồ vẫn chưa phát hiện được tình huống dị thường, tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.

    Dương Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Đại Ngưu mãnh liệt từ phía sau cây lao ra, với xu thế sấm sét đánh về đám giặc cỏ này. Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, Đại Ngưu cũng đã áp sát đến sau lưng, một đao quét qua, gọn gàng mà linh hoạt lấy đi tính mạng năm người còn lại.

    Hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, hai người Dương Thiên đem tám cổ thi thể kéo vào rừng cây phi tang. Phải biết rằng, thi thể sau 12 giờ mới có thể biến mất, nếu như bị ai đó nhìn thấy, đối với hành động về sau sẽ rất bất lợi.

    Nhưng Dương Thiên, với bản chất tham tiền đã ngấm vào trong máu, không có ý định buông tha tám thanh trường thương và hai kiện giáp da. Hắn đem mấy thứ này buộc lại một chỗ chôn đi, sau đó làm ký hiệu lên trên mới cảm thấy mỹ mãn ly khai.

    Hành động vẫn tiếp tục, trạm gác tiếp tục giảm bớt, mặc dù cũng xuất hiện qua một ít tình huống ngoài ý muốn, nhưng cũng may đều hữu kinh vô hiểm.

    Giết đại khái gần hai trăm người, trong doanh tựa hồ cảm thấy dị thường, từ cửa doanh bắt đầu đi ra một đội giặc cỏ, vừa ra khỏi cửa, cứ bảy tám người hợp thành một tổ, phân tán đến bốn phía nơi trú quân.

    Những trạm gác gia tăng này đối với hành động của Dương Thiên cũng tạo ra ảnh hưởng nhất định. Dù sao hiện tại, không đến trăm mét có một trạm gác, nếu muốn tiếp tục thì tốc độ phải nhanh hơn, phán đoán thời cơ phải chuẩn xác hơn.

    Khá tốt là Dương Thiên cũng không phải đồ đần, suy nghĩ tương đối linh hoạt, mà tốc độ của võ tướng, không phải binh lính bình thường có thể theo kịp, do đó đám này gia nhập cũng chỉ ảnh hưởng chút xíu tới tốc độ giết người của đám Dương Thiên mà thôi.

    Đến trưa, tiếng trống trong doanh dồn dập vang lên, tiếp đó vô số giặc cỏ từ bên trong lao ra, đi đầu là một người cầm đại đao, mặc giáp da. Cái này cũng không có gì khác so với bọn còn lại, nhưng khác biệt là hắn đang cưỡi một con ngựa cao lớn.

    Chiến mã a! Đây chính là vật tư chiến lược khó có được, đặc biệt là tại loại địa phương như Dương Châu này, càng là một ngựa cũng khó cầu.

    Dương Thiên tự nhiên tiếp nhận tình huống này, có lẽ đây cũng là sự tình trong dự liệu của hắn. Chỉ khác là khi nhìn thấy con tuấn mã, ánh mắt nếu có thể giết người thì cái tên đang cưỡi ngựa kia không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, chỉ hận không thể đem tên này ăn sống nuốt tươi mà cướp chiến mã.

    Mà thôi, chính sự quan trọng hơn, điểm nặng nhẹ ấy Dương Thiên vẫn còn phân biệt được.

    Hiện tại trận doanh đối phương rõ ràng xuất hiện chiến mã, cái này cùng dự đoán của Dương Thiên có chút khác biệt. Nhưng đây cũng không tính là chuyện xấu, thậm chí khả năng còn là một chuyện vui ngoài ý muốn.

    Đợi cả đám chạy ra khỏi cổng, Đại Ngưu, dựa theo phân phó của Dương Thiên lao ra phía trước, tay cầm kim đao, hiên hang đứng đó.

    Tên đầu lĩnh không rõ tình huống, tay ghìm chặt ngựa, hét lớn một tiếng: “Tiểu nhi ở phía trước? Sao giám ngăn trở đường của bổn đại vương?”

    Đại Ngưu ha ha cười cười, nói: “Ta hôm nay đặc biệt đến để chiếu cố cái đám chuột các ngươi, có bổn sự đi ra đại chiến cùng ta mấy trăm hiệp?”

    Người kia bị chửi là chuột, tức giận đến kêu oa oa, nhưng hắn cũng không phải người ngu. Biết rõ đối phương dám đơn thương độc mã như vậy đứng ở chỗ này, tự nhiên còn có chỗ dựa. Huống chi phía sau mình còn có gần vạn thuộc hạ, không đáng phải cùng hắn liều mạng.

    “Tiểu nhi khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi sao đủ tư cách solo cùng bổn đại vương! Các huynh đệ, xông lên cho ta, đem tên vô tri này bầm thây vạn đoạn!” Vừa mới nói xong, cả đám bắt đầu lao lên định làm thịt Đại Ngưu.

    Đại Ngưu cũng không muốn thử cảm giác trở thành người Vạn Nhân Địch nó thế nào, cười lớn một tiếng nói: “Phỉ nhát gan cuối cùng cũng chỉ là phỉ nhát gan, ta đi đây! không cùng các ngươi chơi nữa.” Nói xong, Đại Ngưu quay đầu vào rừng, nhanh chóng bỏ chạy.

    Tên thủ lĩnh, mặc dù cũng nghi ngờ bên trong có âm mưu, nhưng ngẫm lại, bên mình có gần vạn huynh đệ, dũng khí cũng tăng lên rất nhiều. Hắn tin tưởng, trước thực lực tuyệt đối, bất luận cái gì âm mưu quỷ kế đều là vô dụng. Do đó bắt đầu đuổi theo. Nhưng tên này xem ra cũng thuộc loại nhát gan, mặc dù cưỡi ngựa nhưng tốc độ cũng chỉ tương đương với đám thuộc hạ đang chạy.

    Mà tốc độ như vậy, sao có thể đuổi kịp Đại Ngưu, thân là đặc cấp võ tướng nên không đến 5 giây, đã không thấy bóng dáng Đại Ngưu đâu nữa.

    Vô vọng, không có cách nào đuổi kịp, tên thủ lĩnh tức giận đến xanh cả mặt, nhưng vẫn đành phải bỏ cuộc, dẫn theo thủ hạ lục soát quanh nơi trú quân vài vòng, rồi thu binh trở lại đại doanh.

    Về phần Đại Ngưu, vừa trở về hội hợp với Dương Thiên, đã thấy chủ công mình đang cười với cái vẻ mặt vô cùng dâm đãng, cái này làm cho Đại Ngưu toàn thân đều nổi hết da gà.

    Là chuyện gì mà Dương Thiên cao hứng như vậy?

    Rất đơn giản, bởi vì nhân khẩu trong lãnh địa vừa bạo tăng.

    Tại mục nhân khẩu trong thôn trang, số lượng đang từ hơn 100 đột biến thành 723/100.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)