Võng Du Tam Quốc Vương Giả - Buồn ngủ - Chương 104

  1. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Banlong.us
    Dịch: nmcbsb
    === oOo ===

    Chương 93: Once more TH?


    Vụ ầm ĩ này qua đi nhất định sẽ làm cho tuyệt đại đa số người chơi thất vọng. Trong rừng trong núi cũng không phải nơi an toàn như tưởng tượng. Nào là độc trùng mãnh thú, đầm lầy chướng khí, sơn tặc cường đạo… đã khiến cho quá nửa số người tiến vào chết oan chết uổng rồi. Mà hiện tại thực lực đám người chơi đều phổ biến vào khoảng tứ giai. Coi như có tìm được mấy loại mãnh thú lục giai như hổ báo các loại thì xác suất dụ bắt thành công cũng thấp đến đáng thương.

    Theo công tác thống kê không hoàn chỉnh, cơn sốt bắt sủng vật này lôi theo gần 200 triệu người trong sever Vina tham gia hành động. Liên tiếp kéo dài trong mấy ngày. Thế nhưng kết quả cuối cùng thì chỉ có rải rác hơn mười người bắt được các loại mãnh thú lục giai như hổ báo… mà thu hoạch được dã thú tam, tứ giai như lang, gấu các loại cũng chỉ có mấy trăm người.

    Kết quả này làm cho đại đa số người chơi nản chí không thôi. So với thu hoạch, cái giá bỏ ra là quá đắt. Hơn một nửa số người tham gia bị giảm một cấp. Đây là tổn thất cực lớn a. Với level của người chơi hiện tại mà nói, tử vong một lần là tương đương với gần mười ngày bận rộn trở thành toi công rồi. Mà phương Đông còn đỡ, bên thế giới Tây Phương nghe nói tỉ lệ tử vong còn cao hơn. Ai bảo thực lực của đám ma thú bên đấy mạnh hơn?

    Công việc vất vả, kết quả thì như lời đồn, thế nên rất nhiều người không thể không đối mặt với sự thật: quá khó để kiếm được sủng vật đẳng cấp cao. Do đó ánh mắt của mọi người bắt đầu chuyển về một loại dã thú có đẳng cấp thấp, hơn nữa số lượng cũng không ít là chó hoang.

    Tình cảnh của đám chó hoang hiện tại đang vô cùng hỏng bét. Thoáng xuất hiện cái là bị một đám người bu vào tẩm giềng tẩm xả, đã thế còn khuyến mãi thêm ít mắm tôm. Kể cả các tụ cư điểm toàn chó hoang cũng thế. Vô cùng khổ cực.

    Thế nhưng tại sao lại là đánh chết mà không phải dụ bắt đây?

    Rất đơn giản, do xác suất khi xài skill dụ bắt thành công quá thấp, mà thời gian cooldown lại quá dài, nếu như lần đầu chiêu hàng không thành công, cũng chỉ có thể đợi skill cooldown xong rồi xài thêm lần nữa. Nhưng 2h cooldown là quá dài, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ bị người khác phát hiện. Mà mấy cái thằng phát hiện nhất định sẽ không cho mình đầy đủ thời gian để chờ đợi. Đã chính mình không chiếm được, vậy việc mẹ gì phải để cho thằng khác chiếm tiện nghi. Thế nên, đại lượng chó hoang cứ thế oan ức mà chết.

    Thị trường mấy ngày nay cũng phong phú hơn, một vài sủng vật được bán ra. Nhưng giá lại cao tới mức không hợp thói thường rồi. Lục giai lão hổ yết giá 100 kim. Ai muốn mua? Có 100 kim không bằng chính mình giữ lại để mua sách kỹ năng còn hơn. Đến chó hoang cấp thấp nhất - level 20 cũng được yết giá là 10 kim.

    Tuy vậy, thế gian vẫn lắm thằng giàu. Rất nhiều tên coi tiền như rác, thấy trên thị trường có bán cái là lập tức vung tay mua luôn sủng vật. Mặc dù giá trị thực tế không lớn, nhưng đây chính là biểu tượng cho thân phận a. 100 kim theo giá hiện tại mà nói cũng chỉ tầm 100 vạn nhân dân tệ. Đối với cái bọn giàu nứt đố đổ vách thì chút tiền ấy chẳng đáng là bao. Hơn nữa dắt sủng vật trên đường, thỉnh thoảng lại gặp người biết hàng biết giá chỉ trỏ bàn tán, chút tiền ấy bỏ ra là rất có giá a.

    Trong khi đó vào lúc này, Dương Thiên và tên bát giai binh dẫn đường đã sớm đến nơi, hội hợp với chín tên bát giai binh đang canh giữ Thần Miếu ở Giao Châu, nhưng hắn cũng không vội vàng lao tới ngay hòn đảo giữa hồ.

    Xuống ngựa, đảo qua hồ nước trước mắt. Hồ này có diện tích ước chừng 100 km², mà hòn đảo nhỏ lại nằm chính giữa hồ, lớn chừng 1 km2. Quan sát kỹ không thấy gì bất thường, Dương Thiên liền cưỡi Tiểu Bạch bay thẳng về phía hòn đảo nhỏ. Vốn chỉ có mấy km lộ trình ngắn ngủn, với tốc độ của Tiểu Bạch thì chỉ cần không đến một phút đồng hồ là tới. Nhưng còn chưa bay được một nửa, Dương Thiên bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mát đột nhiên biến thành màu đen. Trong nháy mắt này, trong đầu Dương Thiên chợt nghĩ tới một thứ: chướng khí.

    Lập tức mệnh lệnh Tiểu Bạch bay trở về, còn chưa thoát ra phạm vi của hồ nước, Dương Thiên đã bị cưỡng sút khỏi game. Nếu không phải hệ thống nhắc nhở nói mình bị ngất, Dương Thiên còn tưởng rằng lần đầu tiên của xử nam như hắn đã phải bàn giao tại đây rồi!

    Hai giờ sau, Dương Thiên lần nữa login. Vừa mở mắt đã thấy mười bát giai binh trung thành đang bảo vệ nghiêm mật chung quanh. Chỉ cần hơi có chút động tĩnh, sẽ gặp phải đả kích lôi đình của bọn hắn.

    Ba ngày trôi qua, Dương Thiên ngửa mặt ngắm bầu trời thoáng đãng thở dài, vẫn là vô kế khả thi. Cái hệ thống này cũng quá khốn nạn đi! Chẳng phải chỉ là một tòa Thần miếu sao? hết nhược thủy, lại đến chướng khí sao. Hơn nữa cái chướng khí này còn cực kỳ lợi hại, nếu chạm vào nó, chỉ cần tầm mười giây ngắn ngủn thôi là có thể làm cho một vị đặc cấp võ tướng lâm vào hôn mê. Cái thứ này giá mà thu vào được xong ném ra chiến trường, quả thực không công mà hưởng lợi a! Quản quân đội ngươi có bao nhiêu lợi hại , hết thảy ngã xuống cho lão tử.

    Đương nhiên Dương Thiên cũng chỉ là YY thoáng một phát mà thôi, hắn còn chưa có năng lực thu được cái thứ này để mang đi.

    Tuy nhiên, muốn để Dương Thiên bỏ qua thần hồn trong thần miếu này, hắn thật đúng là không can tâm. Theo kinh nghiệm của hắn, trong game không có khả năng tồn tại sự tình không có lời giải như vậy. “Luân Hồi” chắn chắn cũng chả nhàm chán đến mức tạo ra 1 tòa thần miếu bất khả xâm phạm giữa hồ rồi ngồi rình đám người chơi bất lực tiến vào đâu.

    Đến hôm thứ tư Dương Thiên dậm chân ở đây, bên hồ bỗng xuất hiện một vị lão nhân đang hái thuốc. Hai mắt Dương Thiên sáng lên, thông qua lão nhân này, biết đâu lại có hy vọng. Chạy chạy lại ân cần hỏi thăm, lão nhân hái thuốc liền trả lời :“Cái này hồ a, người sống không qua được đâu. Bất kể ngươi lợi hại đến thế nào cũng không thể chống cự lại nổi lớp chướng khí quanh hồ. Nghe nói Nam Man nhất tộc có một số người chuyên đuổi thi *, có lẽ cũng chỉ có những thi thể này mới có thể xuyên qua lớp chướng khí a.”

    (*) Mấy ông đọc truyện hoặc xem phim kinh dị rồi thì biết. Có mấy thằng cầm bùa hay cầm chuông gì gì đó, xong dẫn theo con cương thi nhảy cà tưng cà tưng đi khắp nơi dọa người ấy. Xem chả sợ gì cả =)).

    Dương Thiên lập tức có ý nghĩ đi tìm người đuổi thi. Nhưng vừa nghĩ đến nước trong hồ thì là nhược thủy, Dương Thiên lại bắt đầu chóng mặt: Cần một cái thi thể, nhưng thi thể này lại phải biết bay, có lẽ như thế mới có khả năng đến được hòn đảo giữa hồ......

    Mấy ngày nay lại xem như toi công rồi. Ngày hôm sau, Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch trở về Bạch Vân trấn, lưu lại mười vị bát giai binh tiếp tục tìm kiếm Thần miếu.

    Vừa mới về đến trung tâm hành chính Bạch Vân trấn, Dương Thiên đã bị Vương lão lật đật tìm tới, nói :“Chúa công, ngươi rốt cục cũng về rồi. Mấy ngày nay có hơn mười dị nhân liên tục đến Vọng Thiên trấn tìm người. Chúa công xem có muốn bỏ chút thời gian đi gặp họ không?”

    Dương Thiên nghe xong nhẹ gật đầu, âm thầm cười nói :“Còn tưởng rằng bọn chúng sẽ đợi thêm vài tuần nữa mới tới chứ! Không nghĩ tới cũng chỉ kiên nhẫn được chút chút như vậy thôi à.” Sau đó như sực nhớ ra gì đó, quay qua hỏi :“Vương lão, ta nhớ ngày 14 tháng trước đã dựng xong dược viên, vậy đến hôm qua là thu hoạch được rồi phải không? Không biết tình huống thế nào?”

    Vương lão trả lời :“Ta ngày hôm qua cũng đã nghe Tần Đống nói, bởi vì tháng đầu không có nhiều mầm ươm lắm, lượng cam lộ thảo và huyết lệ hoa cũng không nhiều, vậy nên toàn bộ số dược thảo tháng đầu chỉ trồng để lấy hạt. Hiện tại toàn bộ số hạt thu hoạch được đều đã đem đi trồng rồi. Cam lộ thảo được một mẫu, huyết lệ hoa được năm mẫu. Trong tháng mới tìm được thêm dược thảo lục phẩm Huyền Băng thảo và dược thảo thất phẩm Kim tuyến thảo, chiếm đi hai mẫu đất nữa. Hai mẫu còn lại hiện đang tạm thời bỏ không.”

    Dương Thiên nhẹ gật đầu, nguyên lai còn tưởng rằng chỉ cần trong mỗi mẫu trồng một loại dược thảo, vậy một tháng sau là có thể thu hoạch. Xem ra thật không có đơn giản như vậy. Lại hỏi:“Hiện tại tình huống Bạch Vân trấn như thế nào?”

    Vương lão nói :“Hiện tại Bạch Vân trấn đã trên cơ bản đã dần chuyển thành trung tâm sản xuất. Ngoại trừ tiệm tạp hóa và võ quán, các loại kiến trúc công năng khác hầu hết toàn bộ đã được up lên chung cực. Trừ tiệm rèn là có hai tòa, những thứ khác mỗi loại chỉ có một tòa chung cực. Tuy nhiên, sắp tới sẽ có một đám thợ cấp đại sư đột phá lên vương cấp. Nếu như cần thì có thể xây dựng thêm một ít kiến trúc chung cực. Về phần các kiến trúc đặc cấp, mỗi một loại đều có tới hơn mười tòa. Kiến trúc cao cấp trở xuống càng là vô số kể. Bất quá hiện tại quân đội của chúng ta đã đạt tới 18.000 bát giai binh, trên 100.000 thất giai binh. Bởi vậy tiệm rèn, tiệm may, xưởng mộc đặc cấp trở lên sản xuất mỗi ngày chỉ đủ cung ứng cho nhu cầu của số binh lính tăng thêm và sửa chữa, bảo dưỡng trang bị cho binh lính cũ. Chỉ có những kiến trúc cao cấp trở xuống thì khi sản xuất ra, ngoài một phần lưu lại trong kho, số còn lại toàn bộ bán ra thị trường. Lượng tiền tích lũy trong Bạch Vân Trấn đã đạt trên 1 vạn kim.”

    Mỗi trang bị đều có một thuộc tính ẩn, đó là độ bền. Nói chung, thông thường nếu chỉ dùng để huấn luyện và chiến đấu cường độ thấp, một kiện trang bị có thể sử dụng trong một năm. Đương nhiên, nếu như ngươi cầm một cái thiết thương đi đập nhau với 1 thằng cầm thương bằng tinh thiết thì đoán chừng vừa chạm vào nhau cái là vũ khí của ngươi sẽ lập tức báo hỏng. Đây là ưu thế của trang bị cao phẩm. Do đó, với quân đội của Dương Thiên, muốn bảo đảm vũ khí chuẩn cho 10 vạn thất giai binh hoạt động, phải có hai tiệm rèn và tiệm may đặc cấp chuyên tiến hành sửa chữa, bảo dưỡng trang bị. Nếu như có cả Cung Tiễn thủ, vậy phải tăng thêm xưởng mộc.

    Thế nên việc nuôi một đám binh lính đẳng cấp cao cũng không phải dễ dàng như vậy.

    Dương Thiên nghĩ nghĩ, hỏi :“Vậy còn tình huống phát triển trên biển thì thế nào?”

    Vương lão nói:“Rất là ok. Nhờ chúa công đã an bài trước đó không lâu, hiện tại đoàn binh lực của hải tặc Hổ Sa đã đạt tới 6000 người, hơn nữa tất cả đều là thất giai binh. Nhị đương gia Hải báo mấy ngày hôm trước đã qua chỗ chúng ta xin cấp 50 chiếc thuyền buồm ba cột và 100 chiếc vận thâu thuyền cao cấp, chia thành năm chiến đội, mỗi chiến đội đều được kèm theo một chi vận thâu thuyền. Năm chiến đội này chia thành nhiều hướng khuếch trương ra bốn phía. Mấy ngày này Hổ Sa đoàn đã công chiếm và bàn giao lại cho chúng ta 32 thôn trang tương đương với 32 đảo nhỏ. Mở rộng gần gấp đôi hải phận của chúng ta. Nhưng để đề phòng Hổ Sa đoàn phát triển quá mạnh, ta đã đưa 5000 bát giai binh ném hết xuống sông tắm biển, chuyển toàn bộ thành thủy binh. Đồng thời giao xưởng tàu chế tạo thêm 50 chiếc thuyền buồm bốn cột, hiện đang án ngữ ở thủy doanh cạnh Bạo Phong thành. Cộng thêm 1000 bát giai thủy binh vốn có và 20 chiếc thuyền buồm bốn cột cũ là thừa sức để áp chế Hổ Sa.”

    Dương Thiên nói:“Hổ Sa làm phản hay không thì Vương lão không cần lo lắng. Ta nghĩ bọn hắn còn chưa có cái lá gan kia. Về phần thuỷ quân, cũng đã đến lúc chúng ta mở rộng quy mô rồi. Lát nữa cho người đi huyện Thủy Trữ mua một bản đặc cấp thủy doanh về, sau đó lập tức sử dụng để thăng cấp thủy doanh. Còn thuỷ quân có 6.000 bát giai binh vậy là đủ rồi, về sau chỉ cần để thất giai binh tiến hành huấn luyện thuỷ quân thôi.”

    Vương lão nhẹ gật đầu, lại nói:“Chúa công, ngày hôm qua lại có một binh sĩ được phải đi tìm Thần miếu trở về, mang theo hai miềng Thần hồn bị đánh mất. Hiện đang được đặt trong kho hàng. Nhưng......”

    Dương Thiên vui vẻ, rõ ràng kiếm được tới hai miếng Thần hồn! Xem ra ông trời đối với mình vẫn là rất chiếu cố a. Truyện được dịch tại banlong.us.

    “Nhưng cái gì?”

    “Đội binh sĩ đi tìm Thần miếu kia, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ đã có hai người gặp phải bất trắc, đã hi sinh rồi. Do đám binh sĩ còn lại vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ đi tìm Thần miếu cho nên đành hạ táng tại chỗ.” Vương lão bi thống nói.

    Tâm trạng vui vẻ của Dương Thiên đột nhiên biến đi đâu hết, thở dài nói :“Đây là sự tình ta đã sớm lường trước, dù sao làm nhiệm vụ ở toàn những nơi man hoang, thâm sơn cùng cốc… không có nguy hiểm mới là việc lạ rồi.......

    Lúc trước giao bọn hắn đi thăm dò trong hai tháng, giờ đã qua hơn một nửa. Không biết đến hẹn, còn được mấy người nguyên vẹn trở về. Truyền cho binh sĩ bằng mọi giá phải đi tìm bằng được thi thể của hai người đã hi sinh kia đem về an táng trong Bạch Vân Trấn. Dùng quân tang trang trọng nhất, dùng lễ long trọng nhất đón họ về nhà. Còn nữa nhớ an bài cho người nhà của bọn hắn thật tốt, để họ thiếu một miếng cơm, một manh áo, đừng tới nhìn mặt ta nữa”


     
  2. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Banlong.us
    Dịch: nmcbsb
    === oOo ===

    Chương 94: Xung đột

    Sau đó, Dương Thiên đi đến nhà kho lấy hai khỏa thần hồn. Một khỏa là thần hồn Nữ Oa. Thuộc tính khỏa thần hồn này Dương Thiên cũng biết, đó là gia tăng số lượng lưu dân đổi mới 10%. Miếng còn lại là thần hồn Cộng Công.

    Dựa theo thần thoại cổ đại của Trung Quốc, Dương Thiên thần hồn Cộng Công này hẳn là lấy được từ bên trong miếu thủy thần. Mà nhắc đến miếu thủy thần là lại làm cho Dương Thiên phát sầu. Cái miếu thủy thần đầu tiên Dương Thiên phát hiện đến giờ còn chưa mó vào nổi. Cũng may hiện giờ Hô Thông đã up level 31 rồi, rất nhanh sẽ có thể đạt đến Thánh cấp. Đến lúc đó hạ cái miếu này còn ko phải chuyện dễ như trở bàn tay?

    Hiện tại có hai khỏa thần hồn, một khỏa dĩ nhiên sẽ sử dụng ở Trấn Hải Thôn. Lý do cũng đơn giản, vài ngày trước Trấn Hải thôn đã được up lên hương trấn cấp một, tin tưởng không cần đến vài ngày nữa là có thể up lên hương trấn cấp 3. Khi đó tự nhiên cần dùng thần hồn. Về phần sử dụng thần hồn nào ở đây, Dương Thiên cũng đã tính xong rồi, là thần hồn Cộng Công. Dù sao Cộng Công cũng có quan hệ với nước, khả năng lớn là sẽ có thuộc tính ẩn tăng phúc cho các hương trấn ở biển đảo gì đấy. Mà ở Trấn Hải thôn, ruộng với biển sát rạt nhau. Chỉ cần thuộc tính chúc phúc có chút quan hệ với nước, như vậy chắc chắn sẽ không bao giờ lỗ.

    Nghĩ sao làm vậy, Dương Thiên lập tức phân phó 1 tên võ tướng mang khỏa thần hồn này đem qua.
    Còn một khỏa thần hồn nữa. Biết dùng ở chỗ nào đây?

    Dương Thiên xem lại địa đồ, trầm tư thật lâu. Cuối cùng, hắn quyết định tạm thời lưu khỏa thần hồn này lạ, bởi vì hắn phát hiện phía đông bắc lãnh địa của mình đã sắp tiếp cận giới tuyến Đông Hải rồi......

    ......

    Ngày 16 tháng tư, sau khi Dương Thiên để tên võ tướng chuyển thần hồn đến Trấn Hải thôn xong, hắn lập tức ngồi Truyền Tống trận đến thành Thủy Trữ. Hiện tại đến thành Thủy Trữ, Dương Thiên đã không còn cái cảm giác hâm mộ như lúc ban đầu nữa. Thành Thủy Trữ chỉ là một tòa tiểu thành, mà hiện tại trong lãnh địa Dương Thiên, đến trọng thành cũng đã có.

    Trực tiếp đến một quán rượu cao cấp, tìm địa phương yên tĩnh ngồi xuống. Tửu bảo lập tức tựu chạy ra đon đả chào mời :“Xin hỏi khách quan muốn dùng gì?”

    Dương Thiên ném qua cho hắn một lượng hoàng kim, nói :“Một vò thượng đẳng Hoa Điêu, sau đó ngươi đến huyện nha, nhắn với bọn hắn là Dương Quang đang ở chỗ này chờ. Số bạc còn lại coi công ngươi vất vả”

    Tên tửu bảo kích động nhận lấy vàng. Đây chính là 100 lượng bạc a! Thượng đẳng Hoa Điêu cũng chỉ có giá 50 lượng bạc thôi. Cũng có thể nói chính mình chỉ cần chạy qua nha môn một tí là kiếm được 50 lượng, này tương đương với tiền lương cả một năm a!

    Tửu bảo lập tức tất tả chuẩn bị chạy qua huyện nha. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn lại quay về, vẻ mặt đau khổ nói :“Khách quan, huyện nha lớn như vậy, ngươi là muốn ta truyền lời cho ai a?”
    Dương Thiên cười nói:“Chỉ cần là người trong huyện nha là được, nói xong là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

    Tửu bảo lập tức hưng phấn chạy đi.

    Dương Thiên ngồi xuống, mang lên một cái bịt mắt mà thoạt nhìn rất là lãnh khốc rồi chậm rãi nhấm nháp thượng đẳng Hoa Điêu. Đây chính là đãi ngộ mà kiếp trước hắn chưa bao giờ được hưởng thụ qua a. Dù sao 50 lượng bạc cũng không phải một con số nhỏ. Loại xa xỉ phẩm kiểu này, bình thường chỉ có có đám NPC có thực lức mới giám sử dụng. Thế nhưng số lượng NPC so với đám gamer thì ít hơn mấy trăm nghàn lần. Thị trường tiền cảnh của mấy thứ xa xỉ phẩm này, thậm chí còn vượt qua giá vũ khí và trang bị. Chỉ là hiện tại, đám gamer còn chưa thể dừng chân hoàn toàn ở cái thế giới này, thế nên căn bản cũng chưa có năng lực giao thiệp với thế lực NPC bản địa.

    Uống được mấy chén Hoa Điêu, rốt cục Dương Thiên cũng nhìn thấy tên tửu bảo vừa ly khai đã đưa đến một đám người, đều là thế lực đứng sau thao túng Thủy Trữ huyện. Trong đó người Dương Thiên đã từng gặp mặt cũng chỉ có Nhất Kỵ Hồng Trần, Phi Thiên Thần Vương, Tiểu Thiến và Thí Thần Quân Vương. Chỉ là biểu hiện của Phi Thiên Thần Vương có vẻ không được tốt lắm. Thời điểm nhìn thấyDương Thiên, ánh mắt kia như hận không thể đem Dương Thiên chém thành vạn mảnh.

    Vào đến trong tửu quán, Nhất Kỵ Hồng Trần là người đầu tiên nhìn thấy Dương Thiên, cười nói:“Dương Quang huynh thật sự có nhã hứng nha, lại có thời gian ở chỗ này thưởng thức rượu ngon.”

    Dương Thiên cười nói :“Hồng trần huynh khách khí rồi, ta chỉ có một thân một mình, trong tay cũng chả có cả một thành thị mà quản lý, đương nhiên sẽ nhàn hạ hơn nhiều so với các ngươi rồi. Hơn nữa đoạn thời gian này ta cảm thấy phi thường không tệ nha. Phong cảnh trong Thiên hạ so với thế giới thật còn đẹp hơn nhiều lắm. Có thời gian rảnh đi du ngoạn thưởng thức, thật sự là một loại hưởng thụ. Hơn nữa quỳnh tương ngon thế này, ngoài thế giới thực thế làm sao kiếm nổi đây? Không tin mọi người có thể đến thử xem!”

    Mười bốn người vào quán liền ngồi xuống quanh bàn, sau đó theo thứ tự giới thiệu một phen. Thủ tục xong xuôi, Tiểu Thiến là người đã từng gặp Dương Thiên, cười cười nói :“Dương Quang đại ca thật là khiêm tốn, nếu như thiên hạ đệ nhất trấn mà đến một cái thành nho nhỏ cũng không có, vậy mấy thứ mà chúng ta sở hữu thì gọi là gì đây a?”

    Dương Thiên cười nói :“Cái gì mà thiên hạ đệ nhất trấn cơ chứ, chỉ là hư danh mà thôi. Đến giờ ta đoán không sai thì mọi người ở đây, ít nhất cũng đều có hương trấn cấp 3 rồi đi? Mặt khác số lãnh địa phụ thuộc chỉ sợ cũng không ít hơn mười cái. Cần gì phải đến chê cười cái hư danh thiên hạ đệ nhất trấn của ta làm gì.”

    Dương Thiên nói vậy cũng không phải lời khách khí. Dù sao liên minh người chơi cũng đang nắm giữ trong tay thành Thủy Trữ. Việc up cấp cho NPC sinh hoạt để thăng cấp lãnh địa sẽ không còn là vấn đề. Hơn nữa ở giai đoạn đầu game, số lượng nhân khẩu đối với các công hội lớn đều chỉ là chuyện nhỏ, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Thế nên hiện tại bọn hắn có được hương trấn cấp 3 cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Hơn nữa chỉ sợ đại đa số lãnh địa của đám hội viên trong công hội cũng đã up lên cấp 3 hết rồi. Chỉ có điều nếu muốn up lên tiểu thành thì đã không phải chuyện cứ nhiều người, cứ thời gian ngắn là làm được.

    Hiện tại thực lực của gamer bình thường cũng đã đạt tới khoảng binh lính tứ giai đỉnh phong. Mấy vạn người chơi hợp lại đã là một cổ chiến lực không nhỏ. Bọn hắn tự nhiên sẽ không tự nhiên mà lãng phí cái ưu thế lớn như vậy. Mặt qua cách đạt được NPC sinh hoạt ngoài luồng, không thông qua đổi mới lưu dân cũng đã bị nói ra, hơn nữa được áp dụng rồi.

    Đoạn thời gian trước, tất cả các công hội lớn đều tổ chức khuếch trương trên phạm vi lớn. Thu mua, chiếm đoạt… các thủ đoạn đều đủ cả. Mấy công hội lớn trong top thập đại công hội chỉ sợ ít cũng sở hữu trên trăm lãnh địa. Đương nhiên những lãnh địa này đều phân bố trong phạm vi rất rộng và không đều. Lí do thì như trên đã nói: cướp đoạt, thu mua, chiêu mộ người có lãnh địa vào công hội…

    Mà ở thành Thủy Trữ, hiện có mười bốn đại công hội. Mặc dù thực lực không so được với Top 10 công hội, nhưng bởi vì bọn hắn chiếm được quyền khống chế thành Thủy Trữ, thế nên nhất thời danh tiếng vô lượng. Mà trong thời điểm game mới mở thế này, danh tiếng công hội vượng thì chuyện thu mua mười và chiêu mộ được hơn chục người chơi có lãnh địa cũng là chuyện rất bình thường.

    Vậy nên mười bốn thủ lĩnh công hội đang ngồi đây, không có mấy ai là khiêm tốn cả. Phi Thiên Thần Vương đắc ý, cười nói: “Mười mấy lãnh địa tính toán cái gì? Chỉ cần cho bọn ta thời gian, việc siêu việt top 10 công hội trong cả nước cũng dễ như trở bàn tay thôi.”

    Dương Thiên cười cười :“Xem ra chất béo ở thành Thủy trữ xác thực rất phong phú nha. Cho nên Thần Vương huynh mới có thể tự tin đến thế. Chỉ là tiểu đệ rất ngạc nhiên, trải qua trận chiến Thanh Long vừa rồi, lực lượng phòng vệ của thành Thủy Trữ liệu còn lại được mấy thành? Thần Vương huynh, Phi Thiên minh thực lực bị giảm xuống bao nhiêu? vạn nhất lại có mấy đại sơn trại hay bộ lạc dị tộc đánh tới, không biết có được mấy phần nắm chắc có thể bảo vệ được thị trấn?”

    Tiểu Thiến ở một bên nghe vậy cười nói :“Dương Quang đại ca lo lắng rồi. Mặc sau trận chiến Thanh Long, quân đội NPC hầu hết đã mất đi, thế nhưng thực lực của đám gamer cũng không hao tổn bao nhiêu. Hơn nữa trong khoảng thời gian vừa qua, thực lực mọi người đều có chút tăng lên nhất định. Nếu như chỉ là thủ thành chiến, tiểu muội vẫn có tin tưởng sẽ bảo vệ được thành Thủy Trữ....... Đương nhiên, nếu như Dương Quang đại ca nguyện ý gia nhập liên minh Thủy Trữ chúng ta, như vậy thực lực của liên minh nhất định sẽ càng bạo trướng, không biết Dương Quang đại ca định như thế nào?”

    Dương Thiên cười nói :“Nguyên lai mấy ngày qua các ngươi cứ một mực tìm ta cũng là vì chuyện này a! Mà ta chỉ là tiểu hòa thượng, không ngồi nổi đại miếu a.”

    Phi Thiên Thần Vương nói :“Ngươi vẫn tương đối là tự biết mình a. Bất quá trong liên minh chúng ta, số tiểu công hội cũng không ít, nhiều thêm ngươi nữa cũng không tính là cái gì.”

    Dương Thiên nghe qua liền hiểu. Phi Thiên Thần Vương - thằng này đến đây chính là để gây sự, căn bản không có ý cho Dương Thiên dính dáng chút nào đến lợi ích của liên minh. Còn về phần tại sao, Dương Thiên cũng sơ bộ hiểu được, cười lạnh nói :“Ta như thế nào còn chưa tới phiên ngươi đánh giá. Dù sao trong mắt ta, ngươi cũng chỉ như một con khỉ nhảy nhót diễn hài mà thôi, không hơn!”

    Phi Thiên Thần Vương nghe vậy cay cú, mặt bỏ phừng phừng lên, nói :“Ngươi cảm thấy hiện giờ ngươi vẫn còn vốn liếng để hung hăng càn quấy sao? đây chính là thành Thủy Trữ, không phải Bạch Vân trấn của ngươi. Hơn nữa hiện tại, kể cả ngươi muốn gia nhập liên minh Thủy Trữ thì cũng đã chậm rồi. Giờ tốt nhất là lên lo lắng xem làm thế nào để có thể chui về nổi cái ổ của ngươi một cách an toàn đi.”

    Đám Nhất Kỵ Hồng Trần nghe vậy liền xúm vào khuyên nhủ:“Thần Vương huynh, Dương Quang huynh, đều là người trong nhà, việc gì phải vì chút chuyện nhỏ mà không thoải mái với nhau a. Mỗi người nhịn một chút có được không?”

    Dương Thiên mặt lạnh te, cười cười trả lời :“Đây cũng không phải là việc nhỏ, thấy ta hiền thì lại có thằng lập tức mơ tưởng đến chuyện ngồi trên đầu ta rồi, đây còn có thể coi như việc không quan trọng sao?”
    Nhất Kỵ Hồng Trần ngượng ngùng, cười cười, nói:“Bất quá cũng chỉ là một hai câu nói thôi mà. Tất cả mọi người đều là người huyện Thủy Trữ, một khi sảy ra nội chiến, làm suy yếu thực lực, đối với tất cả mọi người đều không có chỗ tốt, phải vậy không?”

    Dương Thiên quanh, ngoại trừ Nhất Kỵ Hồng Trần và Tiểu Thiến, những người khác đều là một bộ không liên quan đến ta. Dương Thiên thầm cười lạnh, xem ra đám này ai nấy đều ước gì mình và Phi Thiên Thần Vương táng nhau đến lưỡng bại câu thương đi. Như vậy, khối bánh ngọt Thủy Trữ này lại càng ít đi hai nhà đến chia phần a.
     
  3. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Banlong.us
    Dịch: nmcbsb
    === oOo ===

    Chương 95: Tập kết

    Phi Thiên Thần Vương nói :“Hồng trần huynh không cần khuyên. Ta hôm nay không đem tên gia hỏa cuồng vọng này lưu lại, để hắn không biết trời cao đất rộng là thế nào. Thật cho mình ngày đó ăn may lấy được cái danh xưng thiên hạ đệ nhất trấn là rất giỏi sao. Ta biết các ngươi đều đã xem qua đoạn video trên diễn đàn kia. Đúng vậy, chính là ta làm đấy, chỉ có điều lần đó là ta đã quá coi thường Bạch Vân trấn, không nghĩ tới hắn lại có đến 50 thất giai binh, bằng không thì hiện tại Bạch Vân trấn đã sớm đổi chủ. Mặc dù ta không biết hắn dẫm phải phân chó, kiếm được chút thất giai binh ở chỗ nào, nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, kết quả cũng sẽ không cải biến.”

    Hắn nói ra mấy lời này, mọi người đều không thấy có gì ngoài ý muốn. Đang ngồi đây, ngoại trừ Dương Thiên, ai xem xong đoạn video kia chả biết mấy vạn người bịt mặt đều là người của Phi Thiên minh. Nếu không phải sức chiến đấu của 50 thất giai binh kia đã vượt quá dự kiến của Phi Thiên minh, tạo thành đả kích thật lớn cho bọn hắn thì Bạch Vân trấn có lẽ đã đổi chủ từ hôm ấy rồi. Nếu như hiện tại, tình cảnh lúc ấy tái diễn, vậy tin tưởng kết quả nhất định sẽ khác. Huống chi trải qua hơn mười ngày phi tốc phát triển vừa rồi, hiện tại số lượng thành viên của Phi Thiên minh đã vượt qua 10 vạn người. Trong đó còn có hơn 30 trung cấp võ tướng, hơn 20 sơ cấp võ tướng. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Phi Thiên Thần Vương dùng để đối phó với binh lực cao đoan của Bạch Vân trấn.

    Dương Thiên khóe miệng hơi vểnh, nói :“ Rốt cục ngươi cũng giám nói ra a, hi vọng bản thân ngươi có được năng lực gánh chịu cho những việc mình đã làm... Hồng trần huynh, xem ra chuyện ở đây hôm nay đã không còn quan hệ gì với ta nữa rồi, sau này gặp lại!” Nói xong, Dương Thiên cũng không thèm quay đầu nhìn ai, đi thẳng ra ngoài quán rượu.

    Nhất Kỵ Hồng Trần và Tiểu Thiến nhìn nhau, cùng thở dài. Chuyện đã đến nước này, bọn hắn cũng không có ý định khuyên can nữa.

    Phi Thiên Thần Vương thấy Dương Thiên rời đi, cũng không có ngăn cản. Không nói đến việc hiện tại nếu xảy ra đánh nhau trong thành sẽ ảnh hưởng đến dân tâm và độ trị an, đám Nhất Kỵ Hồng Trần sẽ vì lợi ích chung mà ra tay ngăn cản. Phi Thiên Thần Vương cũng không nắm chắc có thể lưu Dương Thiên lại. Hắn là người biết rõ hơn ai hết, Bạch Vân trấn có đặc cấp quân doanh, hơn nữa Server Open được không lâu thì đã có một đặc cấp võ tướng. Mà tốc độ train level khi có đặc cấp võ tướng dẫn đội thì khỏi phải nói, Dương Thiên hiện tại ít nhất cũng là cao cấp võ tướng rồi. Trong khi đó Phi Thiên Thần Vương lại mới chỉ là trung cấp võ tướng mà thôi. Ngu gì lấy mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm. Hơn nữa vừa nãy, khi biết Dương Thiên đến thành Thủy Trữ, hắn đã phái người đi triệu tập sở quân đội chạy tới “Bạch Vân trấn”, đoạn tuyệt đường về của Dương Thiên. Xử lý xong Dương Thiên, làm giảm sĩ khí của quân đội trong “Bạch Vân trấn”, tiếp đó đánh tan cái thiên hạ đệ nhất trấn này. Cuối cùng chỉ cần mình không chiếm hữu Bạch Vân trấn, đại khái có thể giá họa vu oan đám sơn tặc hay dị tộc, người khác dù biết mình làm cũng chả có chứng cớ gì.

    Dương Thiên rời đi, mười bốn thủ lãnh của các công hội cũng lần lượt đứng dậy.

    Nhất Kỵ Hồng Trần và Tiểu Thiến cùng nhau ly khai. Tiểu Thiến thở dài, nói :“Hồng trần, ngươi nói cáo liên minh này của chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu? đám người kia đều là ánh mắt thiển cận. Nếu giờ chúng ta có thể tập trung toàn bộ lực lượng trong huyện, sau đó khuếch trương ra ngoài thì ai có thể cản? Đến lúc đó thế lực của bọn ta sẽ không khác gì một quả cầu tuyết (snowball), càng lăn càng lớn? Thế mà giờ bọn hắn, tên nào tên nấy lại chỉ chăm chăm nhìn vào lợi ích trước mắt, haizzz”

    Nhất Kỵ Hồng Trần cười khổ nói :“Ngươi ngược lại là có tầm nhìn xa hơn bọn chúng nhiều, nhưng người khác không nghe ngươi, ngươi có biện pháp sao? Hơn nữa Thần Vương và Dương Quang rõ ràng đã ở thế không chết không thôi. Vừa rồi giữ gìn lại chút ít còn đỡ, đằng này lại nói toạc ra, còn làm sao được nữa?”
    Tiểu Thiến nói :“Hôm nay đáng ra không nên để Thần Vương đến đây, hắn thuần túy là bới lông tìm vết....... Hồng trần, ngươi nói hai nhà bọn họ nếu phang nhau thật..., ai sẽ là người thắng đây?”

    Nhất Kỵ Hồng Trần nói :“Hiện tại nếu chỉ xét bề ngoài, vậy Thần Vương chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng ta lại thấy Dương Quang quá thần bí, thần bí đến mức chúng ta hoàn toàn không biết chút gì về hắn. Nội thành Bạch Vân trấn, chưa ai từng thấy thôn dân ở đó đi ra ngoài thu thập nguyên vật liệu, mà không ra ngoài thu thập, vậy lương thực, vật liệu phát triển của bọn hắn là kiếm được từ chỗ nào? Chả lẽ đều là mua từ thị trường sao? Hơn nữa còn có 50 thất giai binh, là lấy ở đâu ra? Hiện tại trong đám gamer chúng ta, không cần nói thất giai binh, đến cả ngũ giai binh cũng không có nổi một người. Chẳng lẽ là làm nhiệm vụ mà có? Nếu vậy thì độ khó của nhiệm vụ ấy sẽ cao đến mức nào đây?”

    Tiểu Thiến đột nhiên nói :“Liệu có phải đó là do Dương Quang tự mình bồi dưỡng ra không?”

    Nhất Kỵ Hồng Trần nói:“Khả năng không lớn, Thiết kỵ công hội của chúng ta hiện tại có mười bốn lãnh địa, nhân khẩu là NPC cũng không quá đáng trên dưới 1 vạn. Mà ta đã đem toàn bộ NPC tư chất cấp B, C đi chuyển chức thành binh lính, thế mà tất tần tật cũng không quá đáng có được hơn 100 ngũ giai binh, 8 lục giai binh mà thôi. Về phần thất giai binh, đến cái bóng cũng không thấy. Nếu như nói Dương Quang có thể tự mình bồi dưỡng được 50 thất giai binh, có đánh chết ta cũng không tin.”
    Tiểu Thiến nghe vậy cũng hiểu, đây quả thật là chuyện rất không có khả năng.
    Phi Thiên Thần Vương đi ra phía ngoài thành, chờ mật thám báo lại tin tức của Dương Thiên. Nhưng đến khi tin tức báo về lại nói rằng Dương Thiên đã ngồi Truyền Tống trận đi mất rồi, làm cho Thần Vương hận ngứa răng.

    “Ngươi cho rằng ngồi Truyền Tống trận trốn đi là được sao? Dù thế nào thì cuối cùng ngươi vẫn phải trở về Bạch Vân trấn chứ? Để ta cho quân bao vây Bạch Vân trấn, xem ngươi trở về thế nào.” Phi Thiên Thần Vương nghĩ như thế. Sau đó cưỡi ngựa lao về phía “Bạch Vân trấn”.

    Trong khi đó, Dương Thiên vừa về đến Bạch Vân trấn đã lập tức thay một bộ giáp da, sau đó tìm Vương lão, nói:“Vương lão, ngươi lập tức cho gọi Tôn Miễu về, lại để cho hắn đem theo một chi giác mã cung kỵ đến Vọng Thiên trấn, khả năng hôm nay sẽ có người gây chiến. Mặt khác hơn 1000 bát giai binhđang canh giữ ở Vọng Thiên trấn cũng không cần triệu hồi, ở nguyên tại chỗ chờ lệnh. Nếu là tình huống khẩn cấp, cho phép xuất chiến.”

    Vương lão lĩnh mệnh vội vàng rời đi. Bản thân Dương Thiên thì lại lần nữa quay lại thành Thủy Trữ. Hiện tại hắn đã thay đổi trang phục, xóa bịt mắt, cũng không lo người khác sẽ nhận ra. Đi đến quân doanh đổi lấy 154 khối võ tướng chuyển chức lệnh, sau đó mới vào tiệm tạp hóa mua một bản thiết kế đặc cấp quân doanh.

    Trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên trực tiếp lấy thớt giác mã, chạy đến Vọng thiên trấn, chờ đợi Phi Thiên minh tấn công. Đây cũng không phải hắn xem trọng đám Phi Thiên minh mà là muốn mượn cơ hội này, cấp cho đám gamer ở huyện Thủy Trữ một bài học. Miễn cho đám a miêu a cẩu dăm ba ngày lại đến quấy phá, phiền muốn chết!

    Lúc Dương Thiên đến Vọng Thiên trấn, Phi Thiên minh còn chưa có ai tiến đến.

    Hiện tại binh lực đóng ở Vọng Thiên trấn hằng ngày là 200 thất giai binh, hơn nữa đều đã được võ trang tinh nhuệ, và phân chia rõ ràng chức nghiệp, đao thuẫn binh là đao thuẫn binh, cung tiễn thủ là cung Tiễn thủ…

    Vọng Thiên trấn chỉ cần phòng thủ ba mặt, nhưng bởi vì đã up lên hương trấn cấp ba, mỗi mặt dài đến hơn năm ngàn trượng. 200 binh lính muốn ôm hết phòng tuyến dài như vậy rõ ràng là không có khả năng. Kể cả là 2000 người thì cũng rất miễn cưỡng. Thế nhưng phía trong Vọng Thiên trấn lại có rất nhiều tiễn tháp, cái đồ chơi này đối với việc phòng thủ một mặt là phi thường có lợi.

    Sau khi Tôn Miễu đem theo chi giác mã cung kỵ dưới tay hắn đến nơi, vừa vặn đám Phi Thiên minh bắt đầu lục đục kéo đến. Tuy nhiên bọn hắn không áp sát ngay, mà dừng lại cách một khoảng rất xa đợi lệnh.
    Nếu như lúc này Dương Thiên phái chi giác mã cung kỵ lao ra, tin tưởng Phi Thiên minh căn bản sẽ không có cơ hội tụ quân quy mô lớn. Nhưng Dương Thiên không có ý định làm như vậy, hắn muốn chờ Phi Thiên minh tụ tập đông đủ, đợi sĩ khí của bọn hắn lên cao nhất, sau đó lại hung hăng chà đạp chúng thật nặng nề, để cho bọn đau đến khắc cốt minh tâm, nhưng lại không dấy lên nổi dũng khí báo thù. Có như vậy kế rung cây dọa khỉ của hắn mới đạt tới hiệu quả lớn nhất.

    Rất nhanh bên ngoài đã tụ tập được hơn vạn người, hơn nữa số lượng còn không ngừng gia tăng.
    Dương Thiên đứng trên một tòa tiễn tháp, lạnh lùng nhìn xuống hết thảy. Hắn tin tưởng, từ hôm nay trở đi, sẽ không có ai giám xem thường danh hiệu Thiên hạ đệ nhất trấn của mình nữa.
     
  4. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Banlong.us
    Dịch: nmcbsb
    === oOo ===

    Chương 96: Kiến trúc thần bí

    Thời điểm Phi Thiên Thần Vương cưỡi ngựa đuổi tới Vọng Thiên trấn, Phi Thiên minh đã có bốn vạn người tụ tập ở đây. Phi Thiên Thần Vương nhìn đội ngũ cuồn cuộn phía sau, trong lòng dâng lên loại cảm giác chỉ điểm giang sơn.

    Tuy vậy hắn cũng không nóng vội, vẫn đứng im tiếp tục chờ, chờ cho toàn bộ thành viên trong công hội đến đây.

    “Hệ thống huyện Thủy Trữ thông cáo: Do các người chơi trong cảnh nội Thủy Trữ không ngừng cố gắng, rốt cục đưa số lãnh địa cấp hương trấn đạt tới 200 tòa. Kể từ giờ trong cảnh nội huyện Thủy Trữ sẽ có tỷ lệ ngẫu nhiên sinh ra “kiến trúc thần bí”, người chơi có thể tổ chức chiếm lĩnh kiến trúc thần bí. Quy tắc cụ thể - tự tìm hiểu.”

    “Ta dựa vào!” Phi Thiên Thần Vương nghe vậy lập tức chửi đổng.

    “Lão đại, làm sao bây giờ?” Phó minh chủ Phi Thiên minh - Phi Thiên Dạ Xoa đang đứng cạnh quay qua hỏi.

    Phi Thiên Thần Vương suy nghĩ một chút, nói :“Ngươi trước logout, lên trang chủ tìm hiểu xem kiến trúc thần bí rốt cuộc là cái gì? Thao tác cụ thể cần như thế nào. Sau đó rồi tính tiếp.”

    Phi Thiên Dạ Xoa sau nghe xong, im lặng không nói, lập tức logout.

    Hiện tại trên trang chủ đã có thông báo chính thức về “kiến trúc thần bí”.

    Kiến trúc thần bí là một loại công trình có tỷ lệ xuất hiện ngẫu nhiên ở khu vực dã ngoại, tồn tại trong thời gian một tháng. Bất luận cá nhân hoặc tổ chức nào phát hiện được kiến trúc thần bí vô chủ cũng có thể chiếm lĩnh. Sau khi chiếm lĩnh xong, bên chiếm lĩnh cần phái binh lính thủ vệ bởi vì kiến trúc thần bí xuất hiện cũng kéo theo hoạt động đua top tranh đoạt kỳ hàng tháng. Chỉ cần ngươi đạt được kiến trúc, vậy bất luận người nào cũng có thể đến cướp. Hơn nữa loại chiến đấu cướp đoạt này được tiến hành trong không gian phó bản. Tiến vào phó bản sẽ bị cưỡng chế cải biến dung mạo. Bất luận người nào đi nữa cũng chỉ phân có thể phân biệt được ai là quân ta, ai là quân địch chứ chả biết danh tính đối phương là thằng nào. Hơn nữa, trọng yếu nhất là trước khi phó bản tranh đoạt chấm dứt, người ở bên ngoài tuyệt đối không thể biết được tình hình bên trong phó bản như thế nào. Mà đã vào phó bản thì chỉ có một là chờ tranh đoạt kỳ chấm dứt, hai là tử vong thì mới có thể out. Out xong lại không thể quay lại phó bản này nữa. Sơ sơ một chút như vậy đã có thể biết, chiến đấu thời gian tới sẽ kịch liệt tới mức nào.

    Huống chi loại PvP trong phó bản này còn có một điểm cực ngon, đó là giết người trong phó bản có thể đạt được lượng lớn kinh nghiệm. Tất nhiên, giết người được exp thì chết cũng sẽ bị mất, ví dụ như ngươi đang là level 30 99%, chết phát là về level 29 0% luôn. Kẻ ra tay giết sẽ được thưởng 1% tổng số exp bị tổn thất đó. Mà đừng nhìn chỉ có 1% mà coi thường, so với train quái hình người cũng hơn gấp trăm lần a. Có giết người, cũng có người bị giết......

    Đương nhiên, mặc dù cạnh tranh kịch liệt, nhưng sau khi chiếm lĩnh thành công thì thu hoạch đạt được cũng là cực lớn. Có thể là nguyên vật liệu cao phẩm, có thể là các loại hiệu quả tăng thêm, có thể là tỷ lệ xuất hiện vật phẩm đặc thù, có thể mua ở thương nhân đặc thù, thậm chí khả năng thu phục được danh tướng lịch sử. Tuy nhiên cái tỷ lệ này có vẻ là hơi bị thấp, thế nên mọi người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn a......

    Mà hiện tại kiến trúc thần bí xuất hiện vào giữa tháng, thế nên hệ thống quy định tranh đoạt kỳ chỉ có vẻn vẹn ba ngày.

    Phi Thiên Dạ Xoa rất nhanh đã online trở lại, đem toàn bộ tình huống nói cho Phi Thiên Thần Vương.
    Sắc mặt Thần Vương thoáng cái trở nên vô cùng không tốt. Xem ra kế hoạch hoàn mỹ tốc chiến tốc sát của mình bày ra không thể không tạm thời dừng lại. Nếu đã được hệ thống thông cáo, vậy thì chắc chắn không phải việc nhỏ. Hơn nữa Thần Vương có thể từ chút thông tin trên trang chủ nhìn ra được những ưu thế khá lớn khi chiếm lĩnh được kiến trúc thần bí. Nếu như cứ ngu người ở chỗ này đánh nhau, đoán chừng chiến xong thì toàn bộ kiến trúc thần bí trong huyện Thủy Trữ cũng đã bị người khác chiếm hết. Đến lúc ấy lại phải đi cướp lại từ trong tay người khác, độ khó sẽ rất lớn. Mà nói không chừng sẽ có mấy thằng nham hiểm, kiểu như daicawin83, đặt cmn sẵn bẫy rập trong phó bản, chờ người khác nhảy vào ấy chứ!

    “Đi! Chúng ta trở về, trước hết tạm thời để tiểu tử này hung hăng càn quấy thêm mấy ngày nữa.” Nói xong, Phi Thiên Thần Vương lập tức triệu tập mọi người nhanh chóng đi ra.

    Trong khi đó, Dương Thiên cũng đồng dạng cay cú đến đen cả mặt. Vốn hôm nay hắn đã hạ quyết tâm phải lập uy, nào biết được cái thứ khốn nạn kiến trúc thần bí này, sớm không sớm, muộn không muộn, lại ra ngay lúc này. Mịa, làm kế hoạch của lão tử hoàn toàn rối loạn.

    Tôn Miễu lúc này đang đứng cạnh Dương Thiên, trầm ngâm một chút rồi nói :“Chúa công, đây có lẽ cũng không hẳn là chuyện xấu. Nếu như bọn chúng tấn công thì việc thủ thành của quân ta cũng không quá dễ dàng. Dù sao phòng tuyến quá dài, lại không thể điều động quá nhiều người. Có điều nếu hiện tại chúng ta tấn công, tin tưởng bọn chúng tuyệt không ngăn nổi bước chân của quân ta ”

    Dương Thiên đối với AI (trí thông minh nhân tạo) của NPC trong game không có chút kinh ngạc nào. Hơn nữa hiện tại trong Thiên Hạ, đãi ngộ của NPC so với đám gamer cũng không chênh lệch là mấy.
    Suy nghĩ một lát, Dương Thiên vẫn là lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời còn chưa cần chúng ta phải tự mình động thủ, ta tất có an bài khác!...... Ngươi đưa chi giác mã cung kỵ trở về trước đi. Ở đây lưu lại một ngàn bát giai binh là đủ rồi.”

    Tiếp đó, Dương Thiên cũng quay về Bạch Vân trấn. Gặp Vương lão xong mới biết hắn đã an bài Đại Ngưu dẫn người đi lục soát trong lãnh địa tìm kiếm thần bí kiến trúc rồi.

    Sơn cốc U Ám trong Bạch Vân trấn, đây vừa vặn là nơi giao nhau giữa huyệnThủy Trữ và huyện Chương An. Hệ thống đặt ranh giới giữa hai huyện là một con sông lớn, trong đó mỗi huyện không sai biệt lắm, chiếm một nửa sông. Bình thường hàng tháng, trong mỗi huyện sẽ xuất hiện khoảng trên dưới 10 cái kiến trúc thần bí. Tính toán theo quy mô thì trong tổng số toàn bộ 200 lãnh địa của của các gamer trong huyện, có khoảng 50 cái thuộc về mình. Điều này cũng tương đương với sẽ có ít nhất 2-3 kiến trúc thần bí trong tổng số 10 cái của huyện nằm trong lãnh địa của Dương Thiên. Đây không phải số ít, dĩ nhiên phải hảo hảo mà tìm chứ.

    Nhân số tham gia tìm kiếm đông, thế nên chỉ đến giữa trưa ngày thứ hai, Dương Thiên gần như đã lật tung toàn bộ lãnh địa của mình lên một lần. Vận khí cũng không tệ lắm, tìm được tới ba kiến trúc thần bí.
    Thuộc tính ba cái này có tốt có xấu, nói tóm lại cũng không tệ lắm.

    Một cái là tăng sản lượng gỗ trong lãnh địa 5%, một cái khác là mỗi ngày tự động xuất hiện 10 đơn vị nguyên liệu lục phẩm trong nhà kho trong thành, cái cuối cùng là bên trong kiến trúc xuất hiện một vị thương nhân đặc thù.

    Thuộc tính của kiến trúc thứ nhất đối với các lãnh địa khác cũng là bình thường. 5% cũng không phải quá lớn. Mặc dù tỷ lệ này là cố định vào tất cả các thời kỳ, tuy nhiên vào giai đoạn đầu game thế này, sản lượng gỗ của mỗi lãnh địa hàng tháng được bao nhiêu cơ chứ? Cũng chỉ là thêm một cọng lông trên người trâu mà thôi. Thế nhưng với Dương Thiên lại bất đồng. Hiện trong lãnh địa địa của hắn, thứ không thiếu nhất là nhân khẩu. Hàng tháng có khoảng 30 vạn dân chuyên khai thác gỗ, cộng với các loại hiệu ứng chúc phúc tăng lên, sản lượng mỗi ngày cũng đạt gần 300 vạn, đồng nghĩa với một ngày có thêm 15 vạn, một tháng có thêm 450 vạn, đây cũng không phải là con số nhỏ.

    Thuộc tính kiến trúc thứ 2 lại để cho Dương Thiên niềm vui ngoài ý muốn, dù sao tỷ lệ sinh ra thuộc tính hi hữu thế này cũng không cao, hơn nữa vật liệu sinh ra còn là lục phẩm. mặc mỗi thành chỉ có 10 đơn vị một ngày, nhưng Dương Thiên nhẩm thoảng một phát, hắn có đến 152 lãnh địa, trong đó đạt tới cấp thành trấn tận 140 cái, tương đương mỗi ngày sẽ kiếm đc 1400 đơn vị vật liệu cao cấp a. Đã thế còn được lựa chọn loại vật liệu nào sẽ xuất hiện nữa chứ.

    Dương Thiên biết một loại vật liệu lục phẩm, đó là Hàn Thiết mộc ngàn năm. Hiện tại trong kho của mình đã có sẵn hơn 2500 đơn vị rồi. Đây là thành quả của vị đốn củi cấp đại sư làm liên tục trong mười ngày a. Thế nhưng để đủ nguyên liệu làm ra cự hạm Vua Biển thì còn thiếu nhiều lắm. Do đó Dương Thiên không chút do dự, ấn định vật liệu cao cấp xuất hiện hàng ngày là Hàn Thiết mộc ngàn năm.

    Kiến trúc thứ ba thì lại rất khó nói vì theo Dương Thiên biết, tỷ lệ xuất hiện của thương nhân thần bí này là rất cao, hơn nữa hàng trong tay hắn đều là bảo vật khó gặp. Thế nhưng cổ nhân đã nói, không gian thì không phải thương, mà thằng này có lẽ là người duy nhất trong Thiên Hạ có thể phát huy nội hàm của những lời này đến tận cùng! Đồ trong tay hắn đã không thể dùng từ quý để hình dung nữa.Dương Thiên thật đúng là không có chút hứng thú nào đưa đầu ra cho hắn chém.

    Ngoài bán đồ ra, tên thương nhân thần bí này cũng thu mua cả vật phẩm, đồ đạc, vũ khí linh tinh gì gì đấy, hắn xúc tuốt. Chỉ có điều hắn thu mua với giá là 1/3 giá gốc. Hơn nữa cái giá gốc này không phải là giá gốc người chơi với hắn thỏa thuận, mà là giá chính gốc của các shop hệ thống. Độ khốn nạn không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung nữa.

    Mà trước mắt tạm chưa nói đến mấy thứ này, thuộc tính các kiến trúc có thể biết, thế nhưng để nó bắt đầu có hiệu lực thì cần đợi 3 ngày nữa, sau khi tranh đoạt kỳ kết thúc.

    P/s: Chuẩn bị có đánh nhau to, sắp vui rồi a hehe.
     
  5. nmcbsb

    nmcbsb Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    6/10/14
    Bài viết:
    58
    Được thích:
    219
    Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
    Tác giả: Buồn ngủ
    Nguồn: Banlong.us
    Dịch: nmcbsb
    === oOo ===

    Chương 97: Ám sát

    Hôm qua C97 ta post nhầm thành C96. Nay đã edit lại thành 97. Các lão thông cảm. Già rồi lú​
    Sâu trong Tử vong sơn mạch, lúc này đang có hai tên, bộ dáng chui nhủi như ăn trộm đang thì thầm chuyện gì đó với nhau.

    “Đại ca, vẫn là kỹ năng của ngươi tốt a, nhanh như vậy đã xử lý xong mười bảy tên dị nhân, đoán chừng rất nhanh sẽ up lên trung cấp Võ sư rồi.” Người đứng bên trái, lưng mang trường kiếm, trên đầu còn cắm mấy cọng cỏ khô, tuổi khoảng chừng hai mươi có chút hâm mộ nói. Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ là một NPC. Theo lý thuyết thế lực NPC không cách nào chiếm lĩnh kiến trúc thần bí, bọn hắn cũng chả có hứng thú đối với mấy thứ này. Chẳng qua nếu như là NPC đang muốn tăng tiến sức mạnh, như vậy thì rất khó nói.

    Người còn lại là một thanh niên thon gầy, thoáng nhìn qua thanh niên trẻ tuổi trước mắt cười nói :“Tiểu Đức tử, tiểu tử ngươi cũng giám móc máy ta? ngươi cho rằng ta không biết cả buổi sáng ngày hôm nay ngươi làm gì hả? nói xem trên đường đi tới Phá Thiên, ngươi đã thả bao nhiêu bẩy rập? Chỉ sợ đến lúc đó, số dị nhân bị ngươi giết còn nhiều hơn ta mấy lần a.”

    Thanh niên kia nghe vậy cười hắc hắc nói: “Ta cũng không đặt bao nhiêu, có mấy trăm thôi....... Dân bản địa chúng ta muốn tăng thực lực nhưng tốc độ so ra lại kém đám dị nhân kia nhiều lắm, hiện tại đã có tràng săn bắn đặc thù kiểu này, rốt cục chúng ta cũng có thể hưởng thụ tốc độ thăng cấp phi tốc của đám dị nhân kia rồi.”

    Thanh niên thon gầy bỗng nhiên nói :“Yên tĩnh, lại có con mồi tới kìa. Ngươi trước nấp đi đã!” Nói xong, thanh niên thon gầy vội vàng trèo lên cây đại thụ bên cạnh, nấp kỹ. Mà thanh niên còn lại thì tay chân cứ phầm phập như máy khâu, chớp mắt đã đào ra một cái hố to rồi chui vào đấy trốn kỹ, không lộ ra chút dấu vết nào.

    Cách đó không xa, một đám chừng năm mươi người đang từ từ tiến đến. Người thanh niên thon gầy đang giấu mình trong tán cây cổ thụ, ánh mắt lạnh lùng, tay luồn ra sau lưng, rút vũ khí rồi nhắm thẳng về hướng đám người đang từ từ tiến đến. Vũ khí mà thanh niên này rút ra, dĩ nhiên là...... Nỏ! Đây là thứ mà ngay cả quân đội triều đình cũng rất ít trang bị a.
    Khoảng cách còn 120 trượng, đám người đang tiến đến lọt vào tầm ngắm, thanh niên thon gầy lạnh lùng ngắm kỹ, bóp cò......

    Chỉ nghe một tiếng ằng ặc trầm thấp vang lên, một người trong đáng đang tiến tới hay tay bụm chặt lấy cổ họng, không cam lòng ngã xuống. Mà ngay lúc ấy, thanh niên thon gầy quỷ mị biến mất, không để lại chút dấu tích.

    Đám người phía dưới lập tức loạn thành một bầy, một người bên mình vô duyên vô cớ bị giết, hơn nữa đến cả bóng dáng địch nhân cũng không nhìn thấy, cái này so với chính diện chém giết rồi chết đi còn đáng sợ hơn nhiều! Bọn hắn ai nấy trợn mắt, lo lắng dò xét động tĩnh khắp bốn phía, xem xem chuyện gì đã xảy ra.

    ......

    Mấy phút trôi qua, lại có một người không cam lòng ngã xuống, không có bất kỳ dấu hiệu, không có bất kỳ manh mối nào. Lại cẩn thận tìm kiếm một phen, bất quá kết quả vẫn là vô hình vô dáng như trước......

    ......

    Thêm một người ngã xuống mà không tìm được đáp án, sợ hãi bắt đầu như một cơn sóng lan tràn trong đoàn đội. Tử vong cũng không quá đáng sợ, nhưng loại áp lực âm trầm này lại dễ làm cho người ta sụp đổ nhất.

    Thế nên đội ngũ ban đầu có 50 người đột nhiên chỉ còn lại 10 người. Toàn bộ đều bỗng dưng biến mất tại chỗ. Lí do cũng đơn giản, bọn họ đều là gamer, dưới tình huống không chịu nổi áp lực, chả ai bảo ai đều cùng nhau tổ chức logout tập thể. Dù sao chỉ cần sau khi kết thúc tranh đoạt kiến trúc thần bí, chính mình sẽ tự động được cưỡng chế ném ra ngoài phó bản. Mà đã như thế thì tội gì phải ngu ngốc cắm đầu liều mạng trong một cái phó bản mà đến cái bóng của địch nhân cũng ko thấy đây?

    ......

    Nói đến Phi Thiên Thần Vương, hiện hắn đang rất phiền muộn. Hôm nay không biết mình đã chọc phải con giời nào. Thủ hạ của hắn đã có hơn mười người dính phải bẫy rập. Mà những bẫy rập này lại thiên biến vạn hóa, không cái nào giống cái nào, làm cho người ta chả biết đâu mà đề phòng. Số bẫy rập này chỉ có một điểm chung: đó chính là sau khi đi vào, tuyệt không còn cơ hội sống sót. Đây là chân lý đã được hơn mười mạng người khẳng định.
    Thực ra từ trước, đám gamer cũng đã có thể làm ra bẫy rập, nhưng số bẫy rập này hầu hết đều rất thô thiển. Có thể lừa được mấy con dã thú bên ngoài đã là phi thường không tệ, quái hình người thì đừng mơ nó giẫm vào, người chơi thì càng không phải nói. Thế nhưng hiện tại, tên khốn nạn nào lại có thể làm ra bẫy rập tinh vi đến thế. Dù có cẩn thận đến đâu cũng không tìm ra manh mối. Chỉ đến khi đạp vào thì mới biết mình đã dính bẫy, cơ mà lúc này mới biết thì đã muộn cmnr.

    Trong lúc Thần Vương đang đau đầu nhức óc vì mấy cái bẫy rập, trên trời đột ngột xuất hiện một mũi tên lao tới. Hơn nữa khốn cmn nạn nhất là bắn chết thằng nào ko bắn, lại găm ngay cổ một tên sơ cấp võ tướng bên mình. Thần Vương tức giận thở hổn hển, lập tức hạ lệnh lật tung địa hình xung quanh, tìm cho ra hung thủ. Hắn không tin lại có người giám không coi 10 vạn đại quan của hắn ở đây vào đâu, giám giết người trong lòng quân mình lại còn có thể bình yên ly khai.

    Ý tưởng thì rất tốt, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc. Phi Thiên minh chỉ kém có xới 10 thước đất lên nữa là không còn chỗ nào mà tìm nữa rồi. Nhưng liền cả cọng lông cũng không thấy. Đã thế trong quá trình tìm kiếm lại có thêm hai binh lính chết trận.

    Đến lúc này Thần Vương mới dần bình tĩnh lại. Toàn bộ đại quân của hắn lần này đưa đến đều là gamer. Chết một lần cũng không quá đáng là rớt một level mà thôi, cũng không phải tổn thất đến không chịu nổi. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra, đánh lén hắn có thể chỉ là một người, mà nhiều lắm cũng không vượt quá hai người. Chính mình đem tới mười vạn đại quân, kể cả có bị giết thêm mấy người nữa cũng không phải chuyện lớn. Không thể thì chút chuyện cỏn con này mà chậm trễ việc quan trọng như chiếm lĩnh kiến trúc thần bí được.
    Thế nhưng đầu vừa nghĩ thế, phía xa, một tên đao thuẫn binh bỗng hét lên:“Hắn ở đằng kia......” Lời còn chưa dứt, tên này tay trái ôm cổ họng, tay phải đao vẫn chỉ về phía trước, không cam lòng ngã xuống.

    Phi Thiên Thần Vương phản ứng cũng không chậm :“Quân đoàn Cung Tiễn thủ số 3, hướng Tây Nam 30 độ, bắn!”

    Hàng nghàn mũi tên như bầy châu chấu bay đầy trời......

    Quân đoàn số 3 hầu hết đều là tứ giai binh, sử dụng mộc cung. Tầm bắn không có khả năng vượt qua 100 thước. Thế nên nguyên một đợt tên này bắn xuống, đã không lấy được gì thì thôi, còn tổn thất mấy ngàn mũi tên.

    Phi Thiên Thần Vương không cam lòng sai người tìm kiếm khu vực phụ cận một hồi. Đến một vết máu cũng không thấy, xem ra đối phương xác thực là lông tóc vô hao.

    Qua đó Phi Thiên Thần Vương cũng lờ mờ đoán được, thứ tên thích khách kia sử dụng để ám sát chính là nỏ, hơn nữa còn là nỏ ngon, tầm bắn lên tới trên dưới 120m tả hữu. Về phần vì sao tìm mãi mà không thấy người, tên đao thuẫn binh vừa anh dũng hy sinh cũng không biết. Ai bảo hắn bị bắn trúng cổ họng, chết quá nhanh đi? bằng không thì rất có thể sẽ thấy được đối phương. Như vậy hết thảy đều đã được giải thích hợp lý.

    120m? Phi Thiên Thần Vương cười khổ, xem ra phương pháp của mình là không có nổi chút tác dụng rồi.

    Theo số thủ hạ cứ lần lượt một người rồi lại một người ngã xuống, Phi Thiên Thần Vương sinh ra thật lớn oán niệm đối với mấy thứ như cung nỏ, bẫy rập......

    Mặc dù nhân số tử vong không phải quá nhiều, nhưng nó lại như một con ruồi bên cạnh vậy, vo va vo ve, rất là cay cú mà không đập chết nổi.

    Mãi cho đến khi gần 500 người chết đi, loại quấy rối này mới đình chỉ. Mà lúc này quân đội của Phi Thiên minh cũng đã đến được điểm khai quật Phá Thiên.

    Đây là một sơn cốc hẹp dài. Bề ngang khoảng hai cây số, rộng chưa được 200m. Mà điểm khai quật Phá Thiên lại vừa vặn nằm chính giữa sơn cốc.

    Phi Thiên Thần Vương nhìn qua địa hình lại thấy đau đầu. Nếu như là phòng thủ thì quá ngon rồi. Thế nhưng sơn cốc này rõ ràng không chứa nổi mười vạn đại quân của hắn cùng tràn vào. Hơn nữa trong sơn cốc cây cối mọc lại mọc san sát thành các cánh rừng, điều này sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng cách xạ kích của cung tiễn thủ.

    Rất nhanh, trong đầu Phi Thiên Thần Vương lóe lên linh quang, nhớ lại màn tập kích của tên thích khách chết tiệt vừa rồi......

    “ Toàn bộ cung tiễn thủ nghe lệnh, lập tức phân tán đến các cây đại thụ trong sơn cốc ẩn nấp. Binh sĩ cận chiến thì dùng chiến thuật biển người, lấp đầy sơn cốc cho ta, số còn lại toàn bộ đi vào trong sơn cốc, sau đó logout đợi lệnh.”

    Hết thảy được bố trí xong xuôi, tiếp đó việc cần làm của Phi Thiên minh là ngồi chờ đợi. Chờ đến khi có cơ hội tấn công. Đương nhiên, cũng có thể cái cơ hội này không phải chờ mà tự mò đến, đó là tình huống lý tưởng nhất.

    ......
    “Đại ca, sớm biết ở đây sẽ xuất hiện nhiều dị nhân như vậy thì ta đã mang thêm một ít tài liệu đặt bẫy rồi. Tốt nhất là có thể lấp đầy luôn đoạn sơn cốc này. Được như thế thì đoán chừng chỉ trong hôm nay là có thể up lên bẩy rập sư cao cấp a.” Thanh niên gắn ít cỏ khô trên đầu có chút tiếc nuối nói.

    “Mã hậu pháo, nói vuốt đuôi (*). Nói như ngươi thì ta mà biết trước, trực tiếp đem luôn nỏ cao cấp một lần bắn ra 9 mũi tên đến rồi. Nhưng kể cả có biết trước thì có làm được gì? Nội lực của ta căn bản không đủ để chèo chống việc sử dụng skill tàng hình vô hạn. Mà kể cả ngươi cũng vậy, không có khả năng sử dụng thuật bẩy rập vô hạn. Mà nội lực dùng hết lại phải chờ đến ban ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.”

    “Thế giờ chúng ta làm gì đấy? Chẳng cứ trốn ở địa phương quỷ quái này.”

    “Hắc hắc......, cái này hai người các ngươi không cần lo, chúa công nhà ta sẽ giúp các ngươi quyết định.” Một thanh âm từ đằng sau bỗng vang lên.

    Hai người kinh hãi, đang muốn quay đầu nhìn, bỗng nhiên phần gáy bị đập một kích thật mạnh, cả hai lập tức bất tỉnh nhân sự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/10/15
    maiphong, hpbuidat, nqtien9x and 9 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)