FULL  Tiên Hiệp  Đô Thị Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên - FULL - Minh Nguyệt Địa Thượng Sương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 6: Một bức thư không thể từ chối
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Tiết học vào buổi chiều khiến cho An Lâm vô cùng mệt mỏi buồn ngủ, nhưng sau khi trải qua tiết học đầy sóng gió vào buổi sáng, cuối cùng hắn vẫn không có lá gan ngủ trong giờ nữa.

    Đối với An Lâm mà nói, chuyện thú vị duy nhất vào buổi chiều chính là cuộc bầu chọn lớp trưởng cho lớp bọn họ.

    Lần bầu chọn này do chủ nhiệm Lăng Tiêu của bọn họ đứng ra chủ trì, đồng thời thầy cũng là trưởng khoá của khoá sinh viên mới này, vẻ ngoài sáng sủa khôi ngô, lập tức hấp dẫn được không ít mấy em gái mê mẩn trong lớp.

    Chức vụ lớp trưởng do mọi người bỏ phiếu chọn ra, ai muốn tranh cử trực tiếp lên bục giảng để kéo phiếu bầu.

    Bài phát biểu của Hiên Viên Thành đơn giản lại khô khan, hắn ta chỉ nói một câu:

    "Các vị đều là cường giả đứng đầu trong khoá sinh viên mới này, cho nên lớp trưởng cũng phải là người mạnh nhất, bởi vì chỉ có như vậy, mới xứng với chức vị này!"

    Cái kiểu vừa khen bạn học lại vừa tâng bốc chính mình của Hiên Viên Thành, không thể không nói có tác dụng vô cùng lớn.

    Cuối cùng, trải qua một trận đấu võ, dưới tình huống Tô Thiển Vân không tham gia vào cuộc bầu chọn này, Hiên Viên Thành đã có số phiếu ưu thế, giành được chức vị lớp trưởng.

    Sau khi tan học, Hiên Viên Thành vừa mới lên chức lớp trưởng đi đến bên cạnh An Lâm.

    Muốn ra tay với mình nhanh vậy ư? An Lâm thấy sợ trong lòng.

    Quan mới nhậm chức thích ra oai, có lẽ cuối cùng Hiên Viên Thành này đã bắt đầu ra oai phủ đầu với những thành phần cá biệt trong lớp rồi.

    "Trong lớp này, không cho phép có sự tồn tại của phế vật." Hiên Viên Thành thản nhiên nói.

    Quả nhiên là vậy...

    Nghe những lời này, An Lâm còn chưa kịp nổi giận đã bị câu nói tiếp theo của Hiên Viên Thành xua tan sạch sẽ.

    "Cho nên, bạn học An Lâm, nhất định cậu phải cố gắng hết sức!"

    "Nếu như gặp vấn đề gì về việc tu hành, có thể nói với tôi, là một lớp trưởng, nhất định tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức có thể!"

    Nói xong, Hiên Viên Thành nhìn An Lâm nở một nụ cười ngập trong gió xuân, còn vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ khích lệ, sau đó mới xoay người rời đi.

    An Lâm nhìn bóng lưng rời đi của Hiên Viên Thành, vẫn chưa hoàn hồn lại.

    Hoá ra, mình gặp được một lớp trưởng tốt!

    Buổi tối, An Lâm tiếp tục bắt đầu tĩnh toạ tu hành.

    Hắn có thể cảm nhận được tu vi của mình, đang tăng lên từng chút từng chút một.

    Nhưng vì không có vật tham chiếu cụ thể, cho nên hắn cũng không biết tốc độ tu vi của mình như thế nào.

    Ài, hy vọng sớm có thể dựa vào thực lực của mình, đột phá đến Đạo Chi Thể cấp bốn.

    An Lâm biết chuyện lên cấp tu vi không thể nôn nóng được, càng nôn nóng, hiệu quả tu vi tăng lên càng không tốt.

    Ngày hôm sau, An Lâm vốn chỉ muốn yên tĩnh tu tiên, lại gặp phải phiền toái.

    Một sinh viên từ lớp khác đến tìm, đưa cho An Lâm một bức thư.

    Trên bức thư viết hai chữ vô cùng chói mắt: Thư chiến!

    Thấy hai chữ to đùng này, tim An Lâm đột nhiên đập mạnh.

    Đùa gì thế, mình có chọc đến ai đâu, sao lại gửi thư chiến cho mình!

    An Lâm mang theo lo lắng bất an mở thư ra, xem nội dung trong đó:

    "Nghe nói bạn học An Lâm có tu vi phi thường, là một trong số ba vị thiên kiêu nhận được thư tiến cử của Chân Thần."

    "Tôi là lớp trưởng Lưu Đại Bảo của lớp một trăm, cả gan hẹn bạn học sau khi tan học, so tài một chút ở vườn hoa trước cửa của khu phòng học..."

    Mặc dù ngữ điệu mấy câu đầu trong thư rất bình thường, nhưng mấy câu sau lại khác nhau một trời một vực:

    "Nếu lần hẹn chiến này không tới, người đó chính là tên nhát gan không có JJ"

    "Tôi đã thông báo tin tức về trận quyết chiến của hai ta đến các lớp rồi, đến lúc đó sẽ có không ít sinh viên tới xem, chắc cậu sẽ không lỡ hẹn đấy chứ?"

    "Vậy thì sau khi tan học, chúng ta không gặp không về!"

    "Sao có thể thế được!" An Lâm xem đến câu cuối cùng, suýt nữa thì buột miệng chửi thể.

    Tên Lưu Đại Bảo này, là lớp trưởng mới nhậm chức của lớp một trăm.

    Nếu như có thể đánh bại một sinh viên mới của lớp thứ nhất, vậy thì thật vinh quang đến nhường nào!

    Trong lớp ngoại trừ An Lâm, chỉ cần bất kỳ người nào bước ra, chỉ dùng một ngón tay là có thể hạ gục Lưu Đại Bảo này.

    An Lâm thì không giống, tu vi của hắn rất yếu, hơn nữa lại là người có tiếng nhất trong đám sinh viên mới.

    Cho nên Lưu Đại Bảo rất cơ trí lựa chọn An Lâm làm đối thủ của hắn ta.

    Như vậy, vừa có thể thổi phồng danh tiếng, vừa có thể ung dung vui vẻ giải quyết trận chiến...

    Trong thư lúc nào cũng khen An Lâm lợi hại thế này thế nọ, như vậy lúc đánh bại được An Lâm ở trận quyết chiến, càng tỏ rõ hắn ta còn mạnh hơn.

    Đáng hận nhất là, hắn ta còn tung tin về trận chiến đến các lớp khác.

    Mọi người đến xem càng đông, nếu An Lâm không đi tiếp chiến, vậy thì thật mất thể diện.

    Nhưng nếu An Lâm đi, bị hắn ta đánh bại trước mắt mọi người, đó cũng là một chuyện rất mất mặt.

    Đúng là làm người ta tức chết mà, vì muốn nổi tiếng, chuyện gì cũng làm được!

    Mặc dù chưa từng thấy Lưu Đại Bảo này trông như thế nào, nhưng mà An Lâm đã hỏi thăm cả tổ tông nhà hắn ta một lượt luôn rồi.

    "Làm sao vậy, tự dưng nổi giận đùng đùng thế?" Hứa Tiểu Lan thấy bộ dạng đầy giận dữ của An Lâm, không kìm được tò mò hỏi.

    "Ta hỏi ngươi, lớp trưởng lớp một trăm- Lưu Đại Bảo, ngươi có quen không?" An Lâm trầm giọng hỏi.

    "Ồ, lớp trưởng của lớp Độ Kim ấy hả, cái thứ phế vật ấy sao ta có thể quen được." Hứa Tiểu Lan không ý thức được, lời nói của mình đã tổn thương đến An Lâm sâu sắc...

    An Lâm kìm nén đau khổ, nghi ngờ hỏi: "Sao lại gọi lớp một trăm là Độ Kim?"

    "Ý nghĩa như tên, mấy sinh viên của lớp ấy chỉ vào đại học Liên Hiệp Tu Tiên để lấy tiếng thôi."

    "Mặc dù trường của chúng ta tập hợp hầu hết thiên tài trên khắp giới Cửu Châu, những cũng có vài tên vô dụng đi bằng cửa sau."

    "Bọn họ tới trường học này, chỉ đơn thuần là lấy cái bằng tốt nghiệp, để khoe khoang với người khác mình là sinh viên tài cao." Hứa Tiểu Lan hờ hững nói.

    Nghe đến đây, trong lòng An Lâm dấy lên hy vọng: "Vậy bình thường tu vi của lớp trưởng bọn họ cao bằng nào?"

    "Cái này hơi khó nói, lớp trưởng của lớp Độ Kim ấy chắc cũng không phải dựa vào tu vi để lên chức, có lẽ là ai có kẻ chống lưng mạnh phía sau thì người ấy được lên làm."

    "Ta đoán tu vi của bọn họ là Đạo Chi Thể cấp bốn đến cấp hai, nếu người hoàn toàn không thể tu hành, chắc trường chúng ta cũng không thể nhận." Hứa Tiểu Lan trả lời.

    Khoé miệng An Lâm khẽ giật, hoá ra đây chính là trận quyết chiến giữa người có quan hệ mạnh nhất đại học Liên Hiệp Tu Tiên với người có quan hệ mạnh nhất lớp một trăm ư?

    "Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?" Hứa Tiểu Lan tò mò hỏi.

    Sau khi biết đại khái tu vi của Lưu Đại Bảo, An Lâm tràn đầy khí thế, ý chí chiến đấu mãnh liệt xông lên đốt cháy lồng ngực hắn.

    "Hứa Tiểu Lan, sau khi tan học đừng đi vội, xem ta đạp tên lớp trưởng lớp một trăm kia dưới chân như thế nào!"

    Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một thoáng, cuối cùng giây phút An Lâm chứng minh bản thân mình cũng đã đến.

    Chỗ vườn hoa trước cửa khu phòng học, ở một khoảng sân trống, hai con người đứng đó.

    Mấy trăm sinh viên mới tụ tập xung quanh, bọn họ đến từ các lớp khác nhau, đều vì nhận được tin nhắn của Lưu Đại Bảo, cảm thấy tò mò nên mới đến đây xem trận chiến.

    Thậm chí có nguyên một lớp đến đây, nhưng không phải bọn họ đến để cổ vũ An Lâm, chỉ đơn thuần là rảnh rỗi đến khó chịu, cho nên mới chạy tới hóng hớt.

    Nhân vật chính của cuộc chiến này, chính là một trong số những sinh viên mới có tiếng nhất, chính là An Lâm được mệnh danh "Người có quan hệ rộng nhất", cùng với lớp trưởng Lưu Đại Bảo của lớp một trăm.

    An Lâm chắp tay đứng trên mặt đất, đối mặt với Lưu Đại Bảo.

    Mặt mũi tuấn tú kết hợp với một bộ bạch y, khiến cho hắn toát ra phong độ nhẹ nhàng, trác tuyệt bất phàm.

    "Hắn chính là An Lâm ư? Xem ra không có tồi tệ như trong truyền thuyết." Một cô gái nhỏ giọng bàn tán.

    Cô ta thấy vẻ ngoài của An Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi ửng đỏ.

    Một nam sinh gật đầu đồng ý: "Xét về khí chất, đúng là không giống một tên phế vật."

    Đối diện An Lâm, bề ngoài của Lưu Đại Bảo có hơi bình thường, nhưng lúc này hắn ta cũng thể hiện ra được phong độ của một cao thủ, trên gương mặt hơi mập mạp đầy vẻ nghiêm nghị.

    "Cuối cùng ngươi vẫn tới." Lưu Đại Bảo lạnh lùng nói.

    "Đúng, ta tới rồi." An Lâm gật đầu đáp, áo trắng trên người khẽ lay động.

    "Vậy chúng ta bắt đầu đi, bắt đầu trận chiến trước mặt đám người này." Lưu Đại Bảo dửng dưng nói.

    "Được." An Lâm hờ hững đáp một tiếng.

    Cứ như vậy, trận đại chiến bùng nổ.

    Tất cả mọi người ở đó đã chứng kiến một trận đấu khiến họ khó quên cả đời...
     
    Dạ Tâm thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 7: Lớp 1 yếu nhất vs lớp 100 mạnh nhất.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Hai người An Lâm và Lưu Đại Bảo bắt đầu tấn công cùng lúc.

    Bọn họ di chuyển nhanh như gió, rất nhanh đã va chạm vào nhau.

    Cao trào của trận đấu lập tức bùng nổ, hai người vừa khai chiến đã sử dụng lực lượng mạnh nhất!

    Binh binh binh... Bốp bốp bốp... Cạch cạch cạch... Vù vù vù...

    Sau trận đánh nhau quyết liệt, hai người thở hổn hển tách ra, sốt ruột giằng co với nhau.

    "Cậu không tệ.''

    "Hừ... Cậu cũng không kém!''

    "Nếu đã vậy, tiếp tục đi!''

    "Được!''

    Vì thế hai người lại sáp vào nhau, tăng thêm quyền thuật...

    Binh binh binh... Bốp bốp bốp... Cạch cạch cạch... Vù vù vù...

    Mấy trăm sinh viên mới thiên tài đến từ khắp nơi trong Cửu Châu, trợn mắt há mồm nhìn cảnh hai người vật lộn, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

    "Trời ạ, cuối cùng tôi đã làm cái gì sai, vì sao muốn tôi thấy được cảnh này.'' Có sinh viên mới tuyệt vọng nói.

    "Trình độ này thật sự là lớp 1 ư?''

    "Hóa ra những lời đồn đại có liên quan đến An Lâm là thật, hắn thật sự là người mạnh nhất...''

    Một cô gái đáng yêu nước mắt ròng ròng, nhìn An Lâm ngọc thụ lâm phong, lại còn sử dụng những động tác thô bỉ như thế, chỉ cảm thấy ảo tưởng tan biến.

    Hứa Tiểu Lan càng hối hận không thôi, cô ở trên xem cuộc chiến của An Lâm, chỉ cảm thấy hai mắt đã mù, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tôi thật sự điên rồi mới đồng ý tới đây cổ vũ cho cậu.''

    Phản ứng của khán giả xung quanh ngày càng mãnh liệt, Hứa Tiểu Lan cảm thấy may mắn vì mình không nói lời kia ra.

    Cô lau mồ hôi lạnh đổ đầy trán, nhìn An Lâm sa vào cuộc chiến khó khăn, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, những lời "An Lâm cố lên'' này, tôi thật sự không có dũng khí hét trước mặt mọi người...''

    Khi An Lâm và Lưu Đại Bảo chiến đấu ác liệt, Hứa Tiểu Lan đã phát hiện ra bóng dáng nam thần của cô.

    Hiên Viên Thành! Không ngờ hắn cũng đến xem thi đấu, Hứa Tiểu Lan cảm thấy vui vẻ.

    Cô vừa định đi qua chào hỏi, sau đó lại nhìn thấy Hiên Viên Thành xoa ấn đường rời khỏi đám người đang xem thi đấu.

    Vẻ mặt của Hiên Viên Thành giống như hắn bị bẩn mắt, khiến Hứa Tiểu Lan dừng bước.

    Cô liếc nhìn Hiên Viên Thành một cái với vẻ thông cảm, thầm nghĩ trong lòng: "Thôi, vẫn nên để hắn đi trước bình tĩnh lại đã...''

    An Lâm và Lưu Đại Bảo lại tách ra, lúc này hai người đều bị thương.

    Gương mặt tuấn mỹ của An Lâm bị đánh sưng, mà hai mắt của Lưu Đại Bảo cũng bị đánh thành mắt gấu mèo.

    "Cậu mạnh hơn dự kiến của tôi, không hổ là sinh viên mới đứng đầu khóa, một trong ba người làm mưa làm gió.''

    "Có thể bức tôi đến mức này, chắc cậu cảm thấy rất tự hào. Bây giờ, tôi sẽ dùng tuyệt chiêu đáng sợ nhất đây!''

    Lưu Đại Bảo bị đánh thành ra như vậy, trên mặt có sự giận dữ rõ ràng, quát lớn với An Lâm.

    Không biết vì sao, những sinh viên mới vây xem nghe câu này, tiếng thảo luận cũng dần dần hạ xuống, tự nhiên đều mong chờ tuyệt chiêu trong lời Lưu Đại Bảo.

    An Lâm càng cảm thấy rùng mình, không ngờ Lưu Đại Bảo còn có chiêu này, điều đó khiến hắn vô cùng cảnh giác.

    "Tiên Pháp Hấp Chưởng!'' Hai tay Lưu Đại Bảo đưa về phía An Lâm, hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng từ hai tay hắn phát ra.

    An Lâm đột nhiên cảm thấy được một lực hút, ngay sau đó, cả người hắn không tự chủ được bay về phía Lưu Đại Bảo.

    "Không ngờ lại là tiên pháp!'' An Lâm quá sợ hãi, kích động nói.

    Đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận uy lực của tiên pháp, chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn khí phách.

    Đây là tu tiên giả trong lúc chiến đấu đó!

    Lúc cơ thể An Lâm bay đến gần Lưu Đại Bảo, thừa lúc hai tay Lưu Đại Bảo không thể cử động, quả đấm của hắn sử dụng toàn lực, đánh lên mặt Lưu Đại Bảo.

    "Rầm!'' Lưu Đại Bảo không hề phòng bị, gương mặt đã bị An Lâm đánh trúng một quyền, một cái răng bay lên không trung...

    Lưu Đại Bảo ngã xuống đất, nhổ ra một ngụm máu, sắc mặt kinh sợ.

    "Năng lực phản ứng thật đáng sợ, quả nhiên cậu là đối thủ mạnh của tôi.''

    "Nhưng cậu càng mạnh, tôi lại càng hưng phấn.

    Bởi vì chỉ có như thế, mới được gọi là chiến đấu!''

    Lưu Đại Bảo hùng hồn nói xong, lại xoay người đánh nhau với An Lâm...

    Binh binh binh... Bốp bốp bốp... Cạch cạch cạch... Vù vù vù...

    Đám người đang xem trận đấu trợn mắt há mồm, rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị.

    "Tôi muốn xông lên đánh cho hai người họ một trận.'' Một sinh viên mới mắt không biểu cảm nói.

    "Tôi cũng muốn, tôi không nhịn được rồi...'' Một sinh viên mới khác phụ họa, hắn đã rút trường kiếm bên hông ra.

    "Tôi thật sự điên rồi, vì xem bọn họ quyết đấu, tôi còn từ bỏ việc đến nhà ăn của trường, ai tới trước sẽ được lấy món điểm tâm dâu tây ngọt đó! Nếu các cậu đều lên, tôi cũng theo.'' Một nữ sinh rút chủy thủ của cô ra, hùng hổ mở miệng nói.

    "Thêm một người.''

    "Thêm một người.''

    "Thêm một...''

    Cứ như vậy, mấy trăm sinh viên mới đang xem hai người chiến đấu, đằng đằng sát khí, ào ạt rút vũ khí ra.

    Hứa Tiểu Lan cười khổ, cô lén lút lui về sau một bước, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho An Lâm: "An Lâm à, ngàn vạn lần đừng bị đánh chết đó, bị đánh cho tàn phế một chút đã không tệ rồi...''

    An Lâm và Lưu Đại Bảo đang ở giữa cuộc chiến, hoàn toàn không biết, tính mạng của bọn họ bị nguy hiểm...

    "Các cậu bình tĩnh một chút, tôi đã báo động rồi!'' Một nam sinh xé không mà đến chỗ khác, oán hận nói.

    Những người khác đều cho rằng hắn đang nói đùa, không để ý đến, chuẩn bị bắt đầu ra tay.

    Nhưng rất nhanh, ba người đạp chân phi kiếm, chàng trai thân khoác lam bào từ trời giáng xuống, dừng lại chiến trường An Lâm và Lưu Đại Bảo đang chiến đấu.

    Một thanh Thiên kiếm rơi xuống khu vực xung quanh hai người giao chiến, ngay sau đó một trận gió táp kinh khủng từ trên kiếm giải phóng ra ngoài, lập tức thổi bay An Lâm và Lưu Đại Bảo đang chiến đấu.

    Đột nhiên có người nhúng tay vào, khiến hai người đang tập trung ác chiến đều cả kinh, đều dừng cuộc chiến lại.

    Lúc này, chàng trai dẫn đầu mới bày ra lệnh bài màu lam, nói với An Lâm và Lưu Đại Bảo: "Chúng tôi là thành viên của đội Chấp Pháp trường học, hai người các cậu đánh nhau trong sân trường, tinh hình vô cùng ác liệt.''

    "Chiếu theo quy định trong nội quy của trường đại học Liên Hợp Tu Tiên, bây giờ bắt hai người, đưa đến nhà giam của trường học, giam trong ba ngày!''

    Vẻ mặt của An Lâm bị đông cứng, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Lưu Đại Bảo.

    Chuyện gì đây, hẹn chiến giữa hai người thật ra là trái với nội quy trường học ư?

    Lưu Đại Bảo không để ý đến An Lâm, ngược lại còn bày ra vẻ mặt hào phóng hy sinh vì việc nghĩa, cười ha ha nói: "Vì vinh dự của lớp 100, trận chiến này tôi không hối hận!''

    "Chỉ là đáng tiếc, giữa tôi và cậu không phân được thắng bại.'' Lưu Đại Bảo có chút tiếc nuối nhìn về phía An Lâm.

    Chết tiệt, bị lừa gạt! An Lâm rống giận trong lòng, lúc này hắn mới biết trong nội quy trường học có một quy định như vậy!

    Mới vào trường chưa tròn một ngày, đã bị giam ba ngày.

    Cuối cùng là vì sao? Tại sao lại có kết quả như vậy?

    Hai người An Lâm và Lưu Đại Bảo đều bị đeo còng tay, không hề chống cự, bị ba người đội Chấp Pháp trường học mang đi.

    Khi bọn họ rời đi, mấy trăm sinh viên mới phía sau vỗ tay.

    Còn vỗ tay rất nhiệt tình, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại, thậm chí có người còn lệ nóng quanh tròng.

    "Nghe thấy tiếng vỗ tay của họ không, thông qua trận chiến này chúng ta đã chứng minh được bản thân rồi.'' Lưu Đại Bảo nói với An Lâm bên cạnh.

    Trong mắt hắn không có chiến ý, ánh mắt ôn hòa nhìn An Lâm, trên mặt có khí chất anh hùng, vẻ mặt hiểu nhau không cần nói.

    An Lâm cười nhẹ, giải thoát nói: "Ra vậy, có thể nhận được sự tán đồng của bọn họ, nói thật ra, bị giam ba ngày, cũng không có gì quá đáng.''

    Mấy trăm sinh viên mới vừa cảm khái ngàn lần, cuối cùng kiến thức của bọn họ không gì sánh bằng chiến đấu, một trận chiến sẽ lưu lại môt nét mực đậm màu giữa cuộc đời bọn họ.

    "May mà đội Chấp Pháp đến đây, nếu không tôi thật sự muốn ra tay.''

    "Bọn họ đã thành công ngăn cản một cuộc chiến đáng sợ.''

    "Hiệu suất làm việc của đội Chấp Pháp vườn trường rất cao, khen một cái.''

    Hai người đáng thương, bọn họ hoàn toàn không biết, mấy trăm sinh viên mới này vỗ tay nhiệt liệt như vậy, là vì đội Chấp Pháp trường học đến kịp lúc đưa người đi...
     
    Dạ Tâm thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)