Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    [​IMG]
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng



    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach.com





    Yến Triệu Ca xuyên qua lần đầu, đi tới thế giới có nền Văn minh Võ đạo phồn thịnh chí cực, được vào trong Tàng Thư Các của Thần Cung có thu tất cả kinh điển của thiên hạ, bao hàm toàn diện, nhưng sau đó là một hồi thiên địa đại kiếp nạn, liền Thần Cung cũng tan vỡ.

    Kế tiếp lại xuyên qua lần thứ hai, linh hồn đi tới cùng một thế giới, chẳng qua là thời đại không biết bao nhiêu năm về sau.

    Mọi người khai quật di tích còn xót lại sau Đại Phá Diệt, Văn minh Võ đạo một lần nữa khởi bước, vẫn còn đang ở thời kỳ mới phát triển.

    Trong đầu Yến Triệu Ca mang đầy điển tịch của Thần Cung, lần thứ hai xuyên qua đến thời đại này, giống như cùng một người chơi phó bản cấp địa ngục, đột nhiên bị ném tới phó bản cấp bình thường.

    Thật là không quá thoải mái!

    Bất quá trước đó, hắn phải giải quyết một vấn đề.

    "Ta không phải là nhân vật chính? Mà là nhân vật phản diện cao phú soái sư huynh đang cạnh tranh muội tử với nhân vật chính?"

    "Cái kịch bản này có gì sai a!"

    -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

    Cảnh giới :

    Luyện Thể (thập trọng): Nhục Thân (1-3 trọng) - Thông Mạch (4-6 trọng) - Dẫn Khí (7-9 trọng) - Nhập Vi

    Tông Sư (thập trọng) : Nội Cương (1-3 trọng) - Ngoại Cương (4-6 trọng) - Tiên Thiên (7-9 trọng) - Thông Thiên

    Đại Tông Sư (thập trọng) : Uẩn Linh (1-3 trọng) - Nguyên Linh (4-6 trọng) - Nguyên Phù (7-9 trọng) - Siêu Phàm

    Võ Thánh : ...

    Binh khí : Phàm binh - Chiến binh - Bảo binh - Linh binh - Thánh binh
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/2/17
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 1: Cầm Nhầm Kịch Bản A!


    Nguồn: bachngocsach

    --> Bát Cực Đại thế giới, Thiên Vực, Thiên Trung châu, sơn môn của một trong những Võ đạo Thánh địa Quảng Thừa Sơn đương thời điều biết.

    Yến Triệu Ca một bộ bạch y, khoác ngoài lam bào, trên áo bào có trục viền đen, chứng tỏ thân phận hạch tâm đệ tử của Quảng Thừa Sơn.

    Mà đối diện, là một thanh niên mặc hoàng y, vẻ mặt không cam lòng:

    - Yến Triệu Ca, ngươi không phải chỉ có một người cha tốt thôi hay sao?

    Mặt Yến Triệu Ca không chút thay đổi:

    - Ngươi vừa mắng ta cái gì? Ngươi có lá gan lập lại lần nữa.

    - Lời đã nói, sợ ngươi sao? Ngươi không phải chỉ có một người cha tốt thôi hay sao?

    Yến Triệu Ca nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười:

    - Tốt, hay cho câu này, ta thích nhất người khác đem những lời này nói với ta.

    Hoàng y thanh niên trợn mắt cứng lưỡi.

    Sau một lúc lâu, hắn mới phục hồi lại tinh thần, thẹn quá hoá giận, bất chấp mọi thứ, hướng Yến Triệu Ca đánh tới.

    Yến Triệu Ca không điếm xỉa tới mà nói:

    - Xuất thủ nhẹ một chút, đừng đánh chết.

    Hoàng y thanh niên sửng sốt, sau đó toàn thân tê dại, cảnh tượng trước mắt biến đổi, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, bản thân lặng yên không một tiếng động bị nắm ngang lưng, sau đó cả người bị giơ lên cao!

    Một người thân hình vạm vỡ xuất hiện trước mặt Yến Triệu Ca, một tay đem hoàng y nam tử xách ở giữa không trung, như xách một đứa bé.

    Đại hán cười híp mắt nói:

    - Mời công tử đi trước!

    Yến Triệu Ca gật đầu, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên xoay người ly khai.

    Đại hán kia lập tức cười hắc hắc, quả đấm ném hoàng y thanh niên ra xa, đối phương chỉ có thể phát ra một trận tiếng “ô…ô…”.

    Yến Triệu Ca vào sơn môn nhà mình, đi trên đường, vẻ mặt đùa giỡn đã không thấy, mặt nhìn thẳng, ánh mắt yên tĩnh.

    Nhìn qua, phong phạm rất trầm ổn.

    Nhưng hàm nghĩa chân chính của vẻ mặt này là. . .

    Vẻ mặt mộng bức!

    - Cái kịch bản này là sai a.

    Yến Triệu Ca tự lẩm bẩm, là một phần tử xuyên không, cách thức của mình nhất định có vấn đề.

    Lần đầu tiên xuyên việt, xuyên tới thế giới có Văn minh Võ đạo phồn thịnh chí cực, đi tới Tàng Thư Các của Thần Cung có cất toàn bộ thiên hạ kinh điển, bao hàm toàn diện.

    Nhưng sau đó, là một hồi thiên địa đại kiếp nạn, Thần Cung tan vỡ.

    Kế tiếp lại xuyên qua lần thứ hai, linh hồn đi tới cùng một thế giới, thời đại rất nhiều năm sau đó.

    Con người khai quật ra các di tích còn sót lại sau kiếp nạn, Văn minh Võ đạo một lần nữa khởi bước, vẫn còn trong thời kỳ mới phát triển.

    Yến Triệu Ca mang đầy trong đầu điển tịch của Thần Cung, lần thứ hai xuyên qua đến thời đại này, giống như cùng một người chơi phó bản cấp địa ngục, đột nhiên bị ném tới phó bản cấp bình thường.

    Thật là không quá thoải mái!

    Vấn đề duy nhất là, sau khi xuyên qua lần thứ hai, nguyên chủ của cổ thân thể này, để lại một cục diện rối rắm.

    - Công tử, đồ vật ngươi phân phó thu thập, đều đã chuẩn bị xong.

    Đại hán vạm vỡ, lúc này lại theo sau:

    - Ly Diễm Chân Hỏa Hoả chủng tăm tích, đã có tin tức.

    Cước bộ của Yến Triệu Ca hơi chút chậm lại:

    - Vật này hiếm có, thế nhưng lại tra ra được tăm tích xác thực?

    - Khu vực đông bắc, Trấn Long Uyên, đã tận lực thu nhỏ phạm vi lại, cấp dưới rất nhanh sẽ có tin tức xác thực truyền về.

    Đại hán thật thà cười.

    Yến Triệu Ca hài lòng gật đầu:

    - Không tệ, không tệ.

    Gọi hắn là công tử, cũng không phải sư huynh đệ đồng môn, mà đều là người của Yến thị gia tộc, cha của hắn, không chỉ là Trưởng lão có quyền cao chức trọng trong Tông môn, mà còn là Tộc trưởng thế hệ này của Yến gia, thế gia vọng tộc thanh danh hiển hách trên toàn bộ thế giới.

    Yến Triệu Ca muốn cái gì, chỉ cần đưa ra danh sách, tự có cấp dưới làm chân chạy.

    Đơn giản mà nói, Yến Triệu Ca bây giờ, gia thế hiển hách, cha ngưu bức, bản thân là thiên tài, thuận buồm xuôi gió.

    Thế nhưng… hình như có chỗ nào không đúng?

    - Công tử, còn có chuyện…

    Đại hán bên cạnh hắn muốn tiếp tục mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên lại đem lời nói nuốt trở lại trong bụng.

    Đối diện trước mặt là một trung niên nam tử có khí tức hùng hậu đi tới, đi mỗi một bước, giống như đều khiến cho cảnh vật không gian xung quanh chấn động một cái.

    Đến gần, Yến Triệu Ca cùng đối phương hành lễ, trung niên nam tử kia mỉm cười nói:

    - Mấy ngày không gặp, tu vi của Yến sư điệt ngày càng nâng cao a.

    Yến Triệu Ca cười nói:

    - Muốn chịu khó, bớt phóng túng, không dám buông thả.

    Trung niên nam tử nói:

    - Vài ngày trước, Trấn Long Uyên có chút động tĩnh, chuẩn bị điều người đến tra xét, do đệ tử trẻ tuổi đi, vừa lúc tiểu bỉ (tỉ thí nhỏ) của Tông môn vừa kết thúc, liền đem tám tên đầu tân đệ tử của tiểu bỉ thêm vào, xem đây như một phen lịch lãm.

    - Chỉ là có tin đồn, có một đối thủ cũ của ngươi, đã xuất hiện phụ cận Trấn Long Uyên, Yến sư điệt nếu là gần đây không có việc, dứt khoát làm một lần lĩnh đội đi?

    Hắn nhìn Yến Triệu Ca, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng tán thưởng.

    Thiên phú Võ đạo của người trẻ tuổi trước mặt trác tuyệt, là thiên chi kiêu tử chân chính, là người nổi bật trong bạn cùng lứa, nhân vật lĩnh quân (đầu lĩnh), đại diện của thế hệ trẻ Quảng Thừa Sơn.

    Cùng người khác so với, đều là thiên tài trong thiên tài của bạn cùng lứa, trong các thế lực cao cấp Tông môn khác của Bát Cực Đại thế giới, được công nhận là thiên tài kiệt xuất nhất, yêu nghiệt, quái thai.

    Một trong tứ đại công tử đương thời Quảng Thừa công tử Yến Triệu Ca, tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng đã là anh tài tuấn kiệt mà toàn bộ Bát Cực Đại thế giới nghe tiếng gần xa, chỉ cần không chết non, một thời gian sau tất thành một nhân vật truyền kỳ.

    “Trấn Long Uyên sao…” Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng:

    - Dù sao cũng không có việc, ta liền đi một chuyến được rồi, các sư đệ sư muội, thì sẽ chiếu cố một ... hai ....

    Ý của đối phương, Yến Triệu Ca hiểu rõ, là có mạnh mẽ thế hệ trẻ của những Tông môn thế lực khác, hoạt động phụ cận Trấn Long Uyên.

    Nếu như đụng phải, đệ tử trẻ tuổi nhà mình bị đối phương áp chế, thể diện của Tông môn liền nhục nhã.

    Các sư thúc bá tiền bối mang đội, tự nhiên sẽ không bị khi dễ, nhưng cuối cùng là thanh thế của thế hệ trẻ yếu đi

    Yến Triệu Ca mang đội, mấy vấn đề này liền không là vấn đề.

    Đối với bản thân mà nói, Yến Triệu Ca kỳ thực rất thích đi ra ngoài nhiều một chút, quan sát toàn bộ thế giới mới chân thật đối với hắn mà nói, có thể ấn chứng những ký ức tin tức trong đầu.

    Thứ bản thân muốn tìm, đã ở Trấn Long Uyên, một số mưu đồ của hắn, cũng cần dùng đến hoàn cảnh của Trấn Long Uyên, sớm muộn gì cũng phải đi một lần, lần này coi như là tiện đường.

    Thấy Yến Triệu Ca đáp ứng, trung niên nam tử liền thoải mái:

    - Lần này xuất hành, Yến sư điệt cũng cấp cho các đệ tử ít hiểu biết làm gương mẫu, tin rằng có thể để cho bọn chúng học được không ít thứ.

    Tạm biệt trung niên nam tử, Yến Triệu Ca cất bước đi trước, đại hán vạm vỡ đi ở bên cạnh, nói tiếp:

    - Công tử, ta đây vừa rồi muốn cùng ngươi nói, bên phía Lâm cô nương, thời gian bế quan tựa hồ muốn kéo dài, không thể xuất quan đúng hạn.

    Ở hắn suy nghĩ, khi công tử nghe tin tức này, liền có chút tiếc nuối cùng bất mãn.

    Nhưng thực tế, lúc này Yến Triệu Ca lại có xung động muốn trợn trắng mắt.

    Đây là nguyên chủ nhân thân thể lưu cho mình rối rắm cục diện.

    Nguyên chủ thân thể, tại một lần lịch lãm bên ngoài, cùng một muội tử gặp nhau.

    Muội tử vốn đã có một người yêu thanh mai trúc mã, nhưng lúc gặp phải nguyên chủ thân thể này cao phú soái (giàu có đẹp trai), cuối cùng động tâm, muốn trèo cao, rời bỏ người yêu ban đầu.

    Tuy rằng không phải chủ động đục khoét nền tảng, nhưng nguyên chủ thân thể nguyên đối với mỹ nữ, hiển nhiên ai đến cũng không cự tuyệt, người yêu cũ rẽ cỏ (hèn kém) của muội tử tức thì căm phẫn.

    Hai bên chênh lệch quá lớn, nguyên chủ thân thể này ngược lại cũng chưa đến nổi chèn ép làm khó đối phương, đối với sự căm thù của đối thủ, chỉ xem thường.

    Thiên phú Võ đạo của bản thân muội tử xác thực không tầm thường, trước đây ở địa phương nhỏ, minh châu bị long đong, lúc này theo nguyên chủ trở về Quảng Thừa Sơn, bái nhập môn hạ, tu vi bắt đầu đột nhiên tăng mạnh.

    Sau Nhập môn một thời gian ngắn, muội tử đi bế quan, mà Yến Triệu Ca lần thứ hai xuyên qua, đến nơi này.

    Quả thật, muội tử là một mỹ nữ mười phần vẹn mười.

    Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, bất quá đối với Yến Triệu Ca bây giờ mà nói, không hơn, cảnh đẹp ý vui bên mắt, nhưng cũng không có cái gì ý nghĩ đặc biệt.

    Lần đầu tiên xuyên việt thì trải qua thiên địa đại kiếp nạn, mắt thấy cảnh tượng Thần Cung tan biến, vĩnh hằng tuyên khắc ở trong đầu Yến Triệu Ca.

    Thần Cung cường đại như vậy còn khó giữ được, trong thiên địa này có vĩnh viễn bình an?

    Mắt thấy một màn như vậy, làm người muốn tuyệt vọng, hôm nay có rượu hôm nay say (được hôm nào lo hôm ấy), mà Yến Triệu Ca tuyển chọn, là nỗ lực đề thăng chính mình.

    Tuy rằng lão cha nhà mình ra vẻ rất trâu bò, khởi điểm của mình rất tốt, bối cảnh rất tốt, thủ hạ chó săn lại rất nhiều, nhưng Yến Triệu Ca giống như đói khát mà quý trọng mỗi một phần tài nguyên, cường hóa bản thân, không một chút lãng phí.

    Mỗi một phút mỗi một giây, cũng đều nắm chặt.

    Đây hết thảy đã trở thành bản năng.

    Theo thời gian qua đi, trong đoạn thời gian sau khi lần thứ hai xuyên qua, Yến Triệu Ca cũng từ từ thích ứng thân phận cùng hoàn cảnh mới, thích ứng những người chung quanh cùng sự việc, nhưng có một số việc thủy chung cũng sẽ không cải biến.

    Đối với hắn mà nói, việc vô cùng trọng yếu hiện tại là tu luyện tốt, mới không uổng công điều kiện hoàn cảnh ưu việt như thế này.

    Ở nơi Võ đạo xưng hùng này, lực lượng cá nhân có thể quyết định đại thế của thời đại, thực lực vi tôn, người thắng làm vua.

    Nhưng Yến Triệu Ca phát hiện, sự tình tựa hồ không có đơn giản như vậy.

    Đại hán bên cạnh lúc này nói rằng:

    - Ngoài ra, công tử, cái tên Diệp Cảnh kia cũng đã điều tra.

    - Năm nay mười sáu tuổi, Thiên Vực, Thiên Đông châu, người Đông Đường quốc, khi ba tuổi thì phụ mẫu đều mất, do những người khác trong gia tộc nuôi nấng lớn lên, ăn nhờ ở đậu, nhiều lần bị khi dễ

    - Bản thân biểu hiện bình thường không có gì lạ, thiên phú Võ đạo tầm thường, ngoại trừ cùng Lâm cô nương cùng nhau lớn lên, không có chỗ nào đáng giá chú ý.

    - Nhưng sau khi người mang theo Lâm cô nương rời đi, hắn đột nhiên phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tu vi đột nhiên tăng mạnh, biểu hiện kinh diễm, đầu tiên là ở gia tộc đứng vững gót chân, sau đó giúp đỡ thế lực gia tộc ở địa phương phát triển an toàn, áp chế thế lực đối địch.

    - Sau đó đi thủ đô Đông Đường quốc, danh tiếng nổi lên, trở thành một đời thiếu niên nổi bật của Đông Đường, thu được tư cách tham gia khảo hạch nhập môn Quảng Thừa Sơn.

    - Thành công vượt qua khảo hạch, bái nhập Quảng Thừa Sơn, xu thế nâng cao tựa hồ so với Lâm cô nương còn mạnh hơn, biểu hiện cực kỳ nổi bật.

    - Hắn ở trong hàng đệ tử mới được hạng nhất, lúc này trong tông môn tiểu bỉ, lại bắt đệ nhất.

    Đại hán nói đến đây, thật thà cười:

    - Bất quá, so với công tử người, không có sức cạnh tranh.

    Yến Triệu Ca lại bĩu môi, thầm nghĩ: "Mới là lạ!"

    Không có biện pháp, dù thế nào, hàng này đều giống như khuôn mẫu vai chính vậy.

    Như vậy vấn đề hiên tại, nơi đây chính là trên đường Diệp đại diễn viên quật khởi, vậy chính mình thành cái vai gì?

    "Theo ta nghĩ, ta là nhân vật thiên tài của thế hệ trẻ đồng môn trước mắt, cậu ấm Thiếu công tử, bản thân cũng có vài phần thực lực, phía sau có một người cha có thể cho ta ra mặt, bối cảnh không cạn, và trọng yếu hơn là, “ta” dường như chiếm hắn muội tử?"

    "Nguyên chủ nhân thân thể này, tựa hồ đều lấy lần đầu của Lâm muội tử?"

    ". . . Ừ, thân thể của ta, bề ngoài cũng không tệ lắm, nhìn cũng rất trang bức, đánh hoặc đạp lên mặt, nghĩ đến rất sảng khoái a…"

    "Sau đó cha ta cho ta xuất đầu, biến thành một khối đá đạp chân cho hắn, thành con đường quật khởi của hắn, một người đưa mặt chịu đòn, toàn gia ôm gửi tới cửa…"

    Yến Triệu Ca liếc mắt.

    Nội dung vở kịch này, thực sự không đúng a!

     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 2: Long Đối Long, Vương Gặp Vương, Ai Mới Là Chân Long?


    Nguồn: bachngocsach

    --> Yến Triệu Ca đi trên đường, bên tai truyền đến nhiều thanh âm.

    - Tham kiến Yến sư huynh.

    - Yến sư huynh tốt.

    Đây là sư huynh đệ đồng môn lễ độ chào hỏi khi gặp nhau.

    - Tu vi của Yến sư điệt lại tiến bộ, tốt, tốt, không hổ là người lĩnh quân (đứng đầu) thế hệ trẻ bản môn của, thiên tài trong thiên tài!

    - Yến trưởng lão có người kế tục, thật là hổ phụ không sinh khuyển tử a!

    Đây là trưởng bối đồng môn khen ngợi khích lệ.

    - Khí thế của Yến sư huynh càng ngày càng mạnh, nhưng rõ ràng lại ôn hòa như vậy. . .

    - A, nguyên lai không phải cảm giác của một mình ta a?

    - Thế nhưng. . . thế nhưng càng như vậy, ta càng là. . .

    - Đúng vậy, đúng vậy!

    - Hì hì, là cái gì nha, cô gái nhỏ không biết thẹn thùng!

    - Sư tỷ! Ngươi. . . ngươi không phải cũng giống như ta sao!

    Được rồi, đây là mối tình đầu của một ít sư muội đồng môn…

    “Phải thận trọng, phải thận trọng.” Một bên lòng của Yến Triệu Ca tự nhủ, một bên tươi cười xán lạn hướng các nàng gật đầu.

    Đại hán vạm vỡ bên cạnh cực kỳ thật thà cười:

    - Công tử . . .

    Đã biết rõ thói quen của hắn, Yến Triệu Ca liếc hắn:

    - Còn có chuyện gì?

    Đại hán này kỳ thật là tuỳ tùng thiếp thân (gần bên), là tâm phúc trung thành và tận tâm của hắn.

    Theo lý thuyết, vì để tránh cho chuyện tình xuyên qua bại lộ, người thân cận của nguyên chủ thân thể này, hẳn là phải tận lực tránh tiếp xúc.

    Bất quá điều này là một thanh kiếm hai lưỡi, mặt khác, càng cùng người như vậy ở chung, càng trợ giúp Yến Triệu Ca dung nhập kiếp trước.

    May mà, ngoại trừ thân thể bên ngoài, Yến Triệu Ca cũng thừa kế ký ức của nguyên chủ thân thể.

    Bằng không chỉ là một cửa lời ăn tiếng nói, cũng sẽ làm khó bản thân.

    - Công tử, cái tên Diệp Cảnh kia cần điều tra, tuy nói đột nhiên có nhiều khởi sắc, nhưng vẫn không đáng giá nhắc tới, hơn nữa hắn đối với người tựa hồ có oán giận, ngươi xem có muốn hay không. . .

    Vì Yến Triệu Ca không muốn kẻ khác nhận ra, nên nhanh chóng nghiêng mắt đi:

    “Ừ, không sai, chính là cái tiết tấu này.”

    Trước tiên tùy tùng sẽ khiêu khích xuất thủ, tiếp theo bị cắt đứt chân chó, ác thiếu cảm thấy bộ mặt của mình bị ném, tự mình ra tay, sau đó bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra, cuối cùng lão cha ra tay, toàn gia ra tay, bị hắn đánh cho đoàn diệt…

    Kịch bản cỡ nào hoàn mỹ, không phải sao?

    “Hoàn mỹ cái trứng!” . Nếu như làm nhân vật pháo hôi, hoặc nhân vật phản diện tham gia vào đó, vậy thực sự không phải chuyện làm lòng người sung sướng a.

    Hình như bản thân, đột nhiên từ nhị đại (con ông cháu cha) không cần cố gắng cũng có thể tiêu dao tự tại, bối cảnh biến thành con đường quật khởi của chân mệnh thiên tử?

    Lúc này, trong đầu Yến Triệu Ca nghĩ ngợi, cái này có chút không hợp lí a.

    Cho dù vận khí có tốt, cũng chính là túc địch chuẩn bị cho chân mệnh thiên tử, đây là loại tiểu cường đánh mãi không chết, mỗi lần không chết, lần sau đi ra càng cường đại hơn, kỳ thực chỉ là tuần hoàn bị sử dụng lại, cung cấp cho nhân vật chính kinh nghiệm cùng trang bị?

    Vận khí không tốt, càng có khả năng sống không quá vài lần cũng sẽ bị ngủm?

    Mà giống như, dạng này bối cảnh, có khả năng dẫn ra lão cha như vậy càng “ngưu” boss hơn tiểu boss, khả năng sẽ sống được vài lần rồi làm pháo hôi là lớn hơn một chút. . .

    Còn đừng nghĩ tới việc tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp những chân mệnh thiên tử này còn không có quật khởi liền cho bọn chúng ngủm, cái này giống như "tiểu trong quần" (?), thường thường sau một hồi dìm bọn chúng xuống, cuối cùng lại đem tới cho chúng một hồi đại cơ duyên, để cho bọn chúng quật khởi nhanh hơn.

    Kết quả chính là bọn chúng đánh rắm cũng không có, trái lại càng nhanh trở nên mạnh mẽ, sau đó trở về tiếp tục vẽ mặt.

    Vầng sáng của nhân vật chính chính là bá đạo vô lý như vậy, muốn nghiền ngươi như pháo hôi, liền nghiền ngươi như pháo hôi, hơn nữa còn có hơn một trăm tám mươi cách nghiền ngươi.

    "Ngón tay vàng của vị Diệp đại diễn viên này sẽ là gì chứ? Siêu cấp bí tịch trước Đại Phá Diệt? Một cái vô thượng Thần khí, hay mang theo một lão gia gia bên mình? Trọng sinh?"

    Vẻ tươi cười của Yến Triệu Ca hơi có chút cổ quái, khoát tay:

    - Không cần phải chú ý đến hắn.

    Đại hán gãi đầu một cái:

    - Vâng, công tử.

    Tuy rằng kịch bản trước mắt hình như xảy ra vấn đề, nhưng ca cũng có ngón tay vàng a. . .

    Bởi vì sau Đại Phá Diệt tạo nên sự đứt đoạn truyền thừa, mặc dù có liên hệ, nhưng hai thời đại trước sau, hệ thống tu luyện Võ đạo ít nhiều tồn tại một chút khác biệt, điều kiện của hai thân thể trước sau cũng không giống nhau, cần Yến Triệu Ca điều chỉnh thích ứng, nghiên cứu cải thiện đông đảo Võ đạo bảo điển trong đầu, bằng không hiện tại tu luyện, tốc độ tu luyện từ sớm đã tiến triển cực nhanh rồi.

    Sau khi đi tới thế giới này, ngoại trừ cẩn thận thích ứng hoàn cảnh mới cùng thân phận mới, phần lớn tinh lực của Yến Triệu Ca, đều đặt ở kết hợp tình huống thực tế trước mắt, tham khảo tổng kết nhiều tri thức trong trí nhớ của mình.

    Hôm nay, đã có hiệu quả rõ ràng, tiến nhanh trong trước mắt.

    Xét thấy bất kể là đời trước hay đời này, bản thân tu vi cảnh giới của Yến Triệu Ca còn có hạn, cho nên phần lớn cải tiến là nhằm vào cảnh giới hiện tại cùng những cảnh giới lân cận.

    Dù sao ăn phải ăn từng miếng một, đi phải đi từng bước một.

    Bất quá, theo tu vi bản thân từ từ đề cao, lý luận kết hợp cùng thực tế, thiên địa rộng lớn hơn, đã bày ra ở trước mắt .

    Bên cạnh đó, ngoại trừ Võ đạo bên ngoài, nhiều Luyện khí pháp môn, phương pháp Luyện dược các thứ, nếu ở thời đại này, cũng sẽ nhấc lên một phen gợn sóng.

    Trước đó phân phó thủ hạ tìm kiếm tung tích Ly Diễm Chân Hỏa Hoả chủng, liền có liên quan đến phương diện này.

    Nếu như thí nghiệm thành công, không thể nghi ngờ sẽ mang đến hồi báo to lớn cho Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca bĩu môi: “Long đối long, vương gặp vương, chúng ta liền nhìn ai mới là chân long.”

    "Nói không chừng Diệp Cảnh cũng không phải cái gì nhân vật chính, chỉ là ta quá mẫn cảm, nghĩ ngợi lung tung? Trước tiên quan sát một chút rồi hãy nói."

    Ngược lại thì như thế nào để đối mặt với muội tử bị nguyên chủ thân thể ăn tươi, làm Yến Triệu Ca có chút nhức đầu.

    Bây giờ đối với mình mà nói, bất kể là địa vị hay sức mạnh, đề thăng bản thân là hàng đầu.

    Về phần mỹ nữ, nếu có một thời gian rỗi rồi tận lực truy cầu, nhưng nếu chủ động đưa tới cửa thì cũng không bài xích.

    Chỉ là vấn đề nguyên chủ thân thể lưu lại lưu lại, thực sự là có chút làm đau trứng a.

    Ngoài miệng thì chê bai, kỳ thực trong lòng cũng không biết làm sao, Yến Triệu Ca lắc đầu cười, sau khi xử lý thỏa đáng sự tình, hắn trở về chỗ ở nghỉ ngơi và hồi phục một hồi, ngồi xuống tu luyện, đến ngày thứ hai, liền đi Chấp Sự Điện của tông môn.

    Các đệ tử đi Trấn Long Uyên, đã ở một gian thiền điện tụ tập.

    Nhìn thấy Yến Triệu Ca tiến đến, trong mắt mọi người đều là sáng ngời, tầm nhìn tập trung tới đó.

    Thần thái của Yến Triệu Ca tự nhiên, ánh mắt đảo qua, đập vào mắt là một thiếu nữ xinh đẹp có thân hình thon dài đâm đầu đi tới.

    Cô gái này nhìn qua chỉ có mười sáu, mười tuổi, dung nhan đã tuyệt thế, ưu tú hơn muội tử họ Lâm kia, phảng phất thiên địa chi tú, xinh đẹp thoát tục, nhưng là một đôi con ngươi có màu băng lam hiếm thấy, khiến cho khí chất khi nhìn qua có vẻ lạnh.

    Tư Không Tinh, một vị nhân tài mới xuất hiện của thế hệ trẻ Quảng Thừa Sơn, tuy còn trẻ tuổi, nhưng thanh danh đã sớm bay cao, thiên tư trác tuyệt, đuổi thẳng đến Yến Triệu Ca, được khen là một vị thiếu niên thiên kiêu nữa của Quảng Thừa Sơn, sớm được nhiều trưởng bối trong tông môn coi trọng.

    Yến Triệu Ca thấy nàng, lại có xung động trợn trắng mắt.

    Chính là, lúc đang bị muội tử họ Lâm bỏ rơi, Diệp Cảnh cùng Tư Không Tinh đã gặp nhau, trước khi hắn còn không có gia nhập Quảng Thừa Sơn, hai người vì một cơ hội hiếm có, kết thành quan hệ tốt.

    Hiện nay hai người chính là quan hệ bạn bè thuần khiết, nhưng dựa theo kịch bản, bối cảnh vững chắc, bản thân thiên phú cao, đẹp đến bốc lửa, đối với những người khác thì có vẻ lạnh như băng, hết lần này tới lần khác đối một người bình thường lại nhìn với một cặp mắt khác. . .

    Các phương diện của vị mỹ nữ này đều so với Lâm muội tử ưu tú hơn, theo thời gian trôi qua, rất có thể là chính cung nương nương dưới vầng sáng của Diệp Cảnh Diệp đại diễn viên.

    Bên cạnh Tư Không Tinh, là một thiếu niên gầy, đôi mắt có thần nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca.

    Thiếu niên gầy này, tự nhiên là vị Diệp Cảnh kia.

    Yến Triệu Ca rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có sự đè nén rất lâu, giống như ngọn lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

     
    thienta, Kenshin8995, sonteo and 17 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 3: Trò Hay Trình Diễn


    Nguồn: bachngocsach

    --> Ánh mắt Tư Không Tinh nhìn về phía Yến Triệu Ca, mang theo vài phần dò xét.

    Trong nhận thức chung của mọi người, tiến về hung địa như Trấn Long Uyên, Yến Triệu Ca là người dẫn đội, nếu như làm khó Diệp Cảnh mà nói, Diệp Cảnh rất khó sống sót.

    Những người khác nhìn về Yến Triệu Ca, cách nghĩ liền đơn giản hơn rất nhiều, có vài người mừng rỡ vì có sư huynh mạnh mẽ như vậy dẫn đội lịch lãm, có vài người ánh mắt nóng cháy nhìn về Yến Triệu Ca, có ý định thân thiết nịnh bợ.

    Một vài người biết nội tình, ánh mắt nhìn về Diệp Cảnh có vài phần hàm xúc muốn xem kịch vui.

    Diệp Cảnh liền chau mày, lúc nhập môn, hắn đã biết rất nhiều chuyện.

    Tên thanh niên trước mắt này không lớn hơn mình mấy tuổi, tu vi cao cùng thực lực mạnh, lại có bối cảnh cực kì sâu trong tông môn.

    Cha của Yến Triệu Ca, là một trong những Trưởng lão quyền cao chức trọng của Quảng Thừa Sơn, không nói đến võ lực bản thân mạnh mẽ, quyền thế ở toàn bộ tông môn cũng đứng ổn trước năm, là đệ tử thân truyền của đương đại lão Chưởng môn, người có thực lực mạnh trong cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn.

    Quả đấm của Diệp Cảnh dần siết chặc, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng Yến Triệu Ca.

    "Đây là ánh mắt tràn ngập ngọn lửa bất khuất trong truyền thuyết?"

    Yến Triệu Ca có chút dở khóc dở cười, tầm nhìn về phía cửa của thiền điện:

    - Thôi Trưởng lão tốt.

    Một lão giả tóc trắng xuất hiện ở cửa, đám người Diệp Cảnh nhìn thấy, đều vội vàng khom người hành lễ:

    - Trưởng lão!

    Giống như trung niên nam tử giao phó nhiệm vụ hôm qua, lão giả tóc trắng trước mắt, cũng là chấp sự Trưởng lão của Chấp Sự điện.

    Đối với đám người Diệp Cảnh lúc này mà nói, vô luận là tu vi hay địa vị, không nghi ngời nào là một nhân vật lớn.

    Lão giả cười híp mắt nhìn Yến Triệu Ca:

    - Yến sư điệt đã đến? Tốt, tốt.

    Yến Triệu Ca nói:

    - Về việc Trấn Long Uyên lần này, xin Thôi Trưởng lão nói cho biết.

    Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh, mỉm cười nói:

    - Trấn Long Uyên đột nhiên phát sinh sóng triều khác thường, bản địa đã xử lý trước, nhiệm vụ của các ngươi lần này, đó là mang theo nghi quỹ (la bàn?) mà tông môn chuyên dùng để thăm dò Trấn Long Uyên, tiến thêm một bước giúp đỡ thăm dò Trấn Long Uyên.

    Hắn hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Yến Triệu Ca:

    - Trên nguyên tắc mà nói, nhiệm vụ này chỉ cần tra rõ tình hình, truyền lại tin tức là được.

    - Bất quá nếu có chuyện cần quyết định thật nhanh, Yến sư điệt có thể tuỳ cơ ứng biến, lão hủ tin tưởng ngươi xử lý được.

    Yến Triệu Ca cười:

    - Thôi Trưởng lão nói đùa.

    Thôi Trưởng lão cũng cười cười, sau đó nhìn về phía ba người Diệp Cảnh:

    - Phần thưởng Bảo binh cho các ngươi sau tiểu bỉ, ân cần chăm sóc như thế nào rồi?

    Ba người Diệp Cảnh nghiêm túc đáp:

    - Bảo binh mà đệ tử lấy được, đang dụng tâm tu luyện, ân cần chăm sóc, hôm nay có thể điều khiển cơ bản.

    Ở thế giới này, binh khí bảo hộ phàm tục gọi là phàm binh, hướng lên trên, lần lượt là Chiến binh, Bảo binh, Linh binh thậm chí còn có Thánh binh, làm Võ giả như hổ thêm cánh.

    Binh khí, hộ cụ cao cấp, bản thân liền có uy năng thông thiên triệt địa.

    Tầm thường thợ rèn chỉ có thể chế tạo phàm tục binh khí, muốn luyện chế binh khí từ Chiến binh trở lên, chỉ có thể do võ giả tự mình làm, binh khí có phẩm cấp nhất định, cũng cần võ giả có tu vi thực lực đạt tới nhất định cảnh giới mới có thể luyện chế.

    Tài liệu luyện chế có hạn, phương pháp Luyện khí gian nan khó hiểu, không phải người nào đều có thế nắm giữ được, cho nên cuối cùng mà nói, thế gian hiện nay, Chiến binh trở lên chính là binh khí tốt, nhưng số lượng so với Võ giả cùng tầng thứ thì quá ít.

    Quảng Thừa Sơn là Thánh địa, của cải xa xỉ, có thể thưởng cho môn hạ vũ khí tốt.

    Những tân đệ từ trước ba như Diệp Cảnh, liền được thưởng cho một kiện Bảo binh, làm những người khác trông thấy mà thèm.

    Thôi Trưởng lão gật đầu:

    - Bảo binh có linh tính, bình thường các ngươi không được xao lãng việc chăm sóc ân cần, mới có thể ở lúc gặp địch mà phát huy vài phần uy lực chân chính.

    Ba người Diệp Cảnh liền vội vàng gật đầu, tuy rằng thưởng cho chỉ là Hạ phẩm Bảo binh, nhưng đối với bọn hắn bây giờ, đã là chí bảo có thể thay trời đổi đất.

    Ở tu vi của bọn họ, kỳ thực chỉ có thể khống chế Chiến binh.

    Binh khí tốt có hạn, nếu như không bái nhập Quảng Thừa Sơn môn hạ, có thể mò được Chiến binh đều phải cảm tạ trời đất.

    Không biết bao nhiêu người cùng tu vị với bọn họ, chỉ có thể cầm Phàm binh mà đánh.

    Ánh mắt Thôi Trưởng lão nhìn về tám người Tư Không Tinh còn lại nói:

    - Tám người bọn họ đều là đệ tử mới, tuy rằng đều tiếp nhận nhiệm vụ lịch lãm, nhưng dù sao còn ít kinh nghiệm, tám người các ngươi, phải giúp đỡ họ nhiều hơn.

    Tư Không Tinh lẳng lặng nói:

    - Đệ tử tuân mệnh.

    Bảy người kia cũng vội vã đáp ứng.

    Thôi Trưởng lão nhìn mười sáu tên đệ tử trẻ tuổi trước mặt, vuốt vuốt chòm râu, con mắt đột nhiên rơi trên người Diệp Cảnh, tựa hồ có chút kinh ngạc:

    - A, tu vi của ngươi. . . ngươi dĩ nhiên đã thành công mở ra Khí Hải Đan điền? !

    - Lần tiểu bỉ trước thì không có đây, lúc này mới bao lâu liền tăng lên một cảnh giới?

    Diệp Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười đáp:

    - Vào sư môn, công pháp và tài nguyên đều so với ở gia tộc trước đây đều mạnh hơn.

    Thôi Trưởng lão khen ngợi nói:

    - Ngươi nhập môn mới bao lâu? Chủ yếu là thiên phú xuất chúng của chính ngươi a.

    Mấy người trẻ tuổi khác cùng nhập môn với Diệp Cảnh, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng dần dần thay đổi: "Tiểu bỉ lần trước hắn là đệ nhất, trong thời gian ngắn như vậy liền tiến thêm một bước, vốn cho rằng có khả năng thu nhỏ chênh lệch, ai lại biết chênh lệch dĩ nhiên lớn hơn."

    "Tuy rằng bối cảnh gia thế không bằng Yến sư huynh, nhưng đây. . . đây cũng là một nhân vật thiên tài a!"

    Như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thôi Trưởng lão hỏi tiếp:

    - Lão phu nhớ tới, về hồ sơ cá nhân của ngươi. . . ngươi bắt đầu tu luyện Võ đạo, hẳn là vừa mới ba năm?

    Diệp Cảnh đáp:

    - Đúng vậy, Trưởng lão.

    - Khi còn bé chỉ là rèn luyện khí lực, cường kiện thân thể, tiếp xúc chính thức với công pháp vũ kỹ, là khi đệ tử mười ba tuổi.

    Thôi Trưởng lão cười đến đặc biệt hiền hoà:

    - Tốt, tốt!

    Yến Triệu Ca đứng ở một bên, nhìn một màn này, khóe miệng lại cổ quái rút lên.

    "Ta đã nói sẽ không đơn giản như vậy, hoá ra đang chờ ta ở chỗ này đây." Yến Triệu Ca dường như cười mà không cười nhìn về phía Thôi Trưởng lão.

    Những đệ tử trẻ khác, có người thần sắc đột nhiên khẽ động, lặng lẽ liếc nhìn Yến Triệu Ca.

    Thôi Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh, hơi có chút vui mừng tán thán:

    - Nếu nhớ không lầm, Yến sư điệt lúc trước, thời gian tu luyện cũng ba năm, thành công mở ra Đan điền Khí Hải. Trời thương Quảng Thừa Sơn ta, lại ra một thiên tài trong thiên tài!

    Vẻ mặt của mọi người cũng dần dần trở nên vi diệu, tầm nhìn ở trênYến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh đổi tới đổi lui.

    - Lúc trước không biết tình huống của Diệp Cảnh, nguyên lai hắn chính thức tu luyện Võ đạo, dĩ nhiên vừa mới ba năm!

    - Tên Diệp Cảnh này dĩ nhiên có thể so sánh cùng Yến sư huynh, thiên phú của hắn dĩ nhiên kinh khủng như vậy!

    - Sai, Yến sư huynh từ nhỏ ở Quảng Thừa Sơn lớn lên, Yến Trưởng lão tự mình giáo dục, hoàn cảnh tu luyện, điều kiện, công pháp, tài nguyên, sư thừa, mặc kệ bên nào đều so với Diệp Cảnh ưu việt nhiều lắm!

    - Nếu nói như thế, Diệp Cảnh chẳng phải là so với Yến sư huynh còn muốn. . . còn muốn…. Trời ạ, điều này làm sao có thể? !

    Diệp Cảnh hít sâu một hơi, giương mắt bình tĩnh nhìn về phía Yến Triệu Ca, sống lưng càng thêm thẳng tắp, giống như trường thương muốn xé rách bầu trời vậy.

    Nhưng Yến Triệu Ca không có nhìn hắn, mà hứng thú nhiều hơn nhìn Thôi Trưởng lão đang cười híp mắt.

    Lai lịch của đối phương, những vãn bối đệ tử khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn như thế nào lại không biết?

    Lão già trước mắt này, người đứng sau lưng, là Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, cũng là người có hy vọng nhất để cùng Yến cha cạnh tranh đời tiếp theo Chưởng môn Quảng Thừa Sơn.

    Con mắt Yến Triệu Ca hơi híp lại một chút, đột nhiên cười rộ lên.

     
    thienta, Kenshin8995, sonteo and 14 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 4: Không Theo Kịch Bản, Yến Triệu Ca!


    Nguồn: bachngocsach

    --> Thôi trưởng lão tóc trắng vẫn đang biểu hiện một vẻ hiền lành, cười tủm tỉm nhìn Diệp Cảnh, tựa hồ hoàn toàn không ý thức đến lời nói của mình, đối với mọi người tại đây sinh ra sự trùng kích như thế nào.

    Yến Triệu Ca nhìn Thôi trưởng lão, lại nhìn Diệp Cảnh, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười.

    Chân mệnh thiên tử, tạm thời nhìn tới như một người không có khả năng chống đối trong một thời gian ngắn, cần khoảng thời gian dài cùng không gian phát triển, thường thường sẽ có một ít người chủ động hoặc bị động ra tay, trở thành chỗ dựa vững chắc, bảo hộ chân mệnh thiên tử thăng cấp.

    Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, những người này, đại khái đều là bia đỡ đạn đối lập với nhân vật phản diện (bia đỡ cho nhân vật phản diện đánh ^_^).

    Đợi chân mệnh thiên tử lớn lên, những người này chỉ cần an tĩnh nhìn chân mệnh thiên tử đại sát tứ phương là được, làm minh hữu, ngày sau tự nhiên có hồi báo gấp trăm lần.

    Nói như vậy, bọn họ giống như, đại khái được gọi là. . . chính phái trận doanh?

    "Quả thật là diễn viên trình độ cao, hoàn mỹ thực hiện sắp xếp của kịch bản a." Yến Triệu Ca quan sát ánh mắt của Thôi trưởng lão cùng Diệp Cảnh, không có bất kỳ ý tứ nào che dấu thù địch, chớ nói tới là khách khí.

    Thôi trưởng lão nhìn trong mắt, không chỉ không giận, trái lại mừng thầm.

    "Đồn đãi không oan, trương dương ngang ngược, trừng mắt tất báo." Lão đầu này cười tủm tỉm, không lộ chút thanh sắc nào: "Bị mắt mặt trước mặt mọi người, mặc dù chỉ có mười sáu người ở đây, nhưng một truyền mười, mười truyền một trăm. . ."

    "Cái cây gai này bị ghim xuống, người này tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Bất kể là phát tác ra tại chỗ, hay sau khi xuất sơn, vào Trấn Long Uyên lại hạ ám thủ, đều rất tốt."

    Yến Triệu Ca nhìn Thôi trưởng lão, lại nhìn Diệp Cảnh, trong lòng cười một tiếng.

    "Đầu tiên là ta biểu thị một tí khinh thường, sau đó Diệp Cảnh biểu thị một chút hắn bất khuất, tiếp đó ta bởi vì bị hắn chống đối, thể diện không nhịn được, phái bất kỳ thủ hạ hay sư đệ làm chó săn giáo huấn Diệp Cảnh, bị Diệp Cảnh đánh cho răng rơi đầy đất?"

    Trường hợp này, quang minh chính đại động thủ, trừ phi đối phương phạm sai lầm rõ ràng, bằng không chỉ có thể lấy danh nghĩa là “luận bàn”.

    Chỉ cần không phải người có tu vi thấp chủ động khiêu chiến, trên cơ bản là lấy cảnh giới đè người, ỷ lớn hiếp nhỏ.

    Mà chân mệnh thiên tử, vầng sáng diễn viên chính, đều có thể vượt cấp giết quái, thiên phú thần thông “đồng cấp vô địch”.

    Một mình tiểu binh lâu la đánh không lại, quần ẩu hơn phân nửa cũng vô dụng, trái lại có khả năng hóa thành lượng lớn kinh nghiệm giá trị, gia tốc Diệp Cảnh trưởng thành.

    "Nói không chừng, đang đánh đánh, sẽ thấy thăng một cấp tại chỗ?"

    Đây cũng là chuyện không phải là không thể nào.

    "Đến lúc đó, đám chó săn bị đánh hoa rơi lá rụng, ta thẹn quá hoá giận, cũng không để ý tới là có hay không ỷ lớn hiếp nhỏ, tự mình ra tay giáo huấn Diệp Cảnh, Diệp Cảnh bây giờ tuy rằng cùng ta còn kém xa, nhưng đã kiên cường bất khuất ở dưới tay thủ hạ của ta chống đỡ hiệp, bày ra phong thái?"

    "Nói không chừng còn dùng bàn tay vàng của hắn, làm ta ăn chút thua thiệt nhỏ?"

    "Lúc ta muốn nghiêm túc đem hắn đánh thành chó chết, họ Thôi lão đầu hoặc có người khác đứng ra, vì vậy ta chỉ có thể phóng ra hai câu hung ác đại khái như “Tiểu tử, coi như vận khí của ngươi tốt”, sau đó việc ngày hôm nay liền bỏ xuống?"

    "Cho dù ta đánh thắng, cũng không có gì vẻ vang, rất nhiều người sẽ cho rằng ta ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại đồng tình cho Diệp Cảnh?"

    Yến Triệu Ca bĩu môi: "Theo kịch bản như thế này, ta ngu sao?"

    Thôi trưởng lão cười híp mắt nhìn Yến Triệu Ca. Diệp Cảnh, Tư Không Tình hơi đề phòng nhìn Yến Triệu Ca, những người khác cũng có chút thấp thỏm hoặc có chút mong đợi nhìn Yến Triệu Ca.

    - Trấn Long Uyên,rất ít người trong các ngươi đã đi qua, một số đã đi qua, cũng hơn phân nửa là nghe nói đến hung danh của nó.

    Trong lúc mọi người chờ mong, Yến Triệu Ca rốt cục mở miệng nói:

    - Dĩ nhiên với tu vi hiện tại của các ngươi, mặc dù không vào sâu bên trong, nhưng chỉ tới khu vực gần sát biên giới, cũng vạn phần hung hiểm.

    - Ta mặc dù cùng đi với các ngươi, nhưng lần này các ngươi đi, là để lịch lãm, không phải ngắm cảnh du ngoạn, ta sẽ nắm giữ đúng mực, còn lại chính cố gắng của các ngươi.

    Nghe được Yến Triệu Ca nói như vậy, Thôi trưởng lão mỉm cười, thầm nghĩ: "Xem ra, phải chờ tới Trấn Long Uyên mới động thủ.”

    Trong lòng Diệp Cảnh cùng Tư Không Tình tức thì nghiêm nghị.

    Lại nghe Yến Triệu Ca đột nhiên nói tiếp:

    - Các ngươi cùng đi với ta, ta sẽ trông chừng một ... hai ..., có câu nói “công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” (*). . .

    Nói xong, Yến Triệu Ca ra dấu:

    - A Hổ.

    Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa:

    - Công tử?

    Yến Triệu Ca nói rằng:

    - Ất phẩm, lấy mười sáu món, ừ, chủ yếu chọn loại phòng ngự.

    Đại hán vạm vỡ vẫn bên cạnh từ trước đến giờ tên A Hổ đáp:

    - Vâng, công tử.

    Rất nhanh, A Hổ trở lại, ôm một đống đồ vật đi vào trong điện, sau đó buông xuống trước mặt mọi người.

    Ánh sáng rực rỡ chớp động, chiếu cho một đám đệ tử trẻ tuổi không mở mắt nổi, linh khí mãnh liệt ba động chấn động khí huyết của bọn họ dập dờn.

    - Bảo binh! Tất cả đều là Bảo binh!

    Mọi người đều cả kinh:

    - Yến sư huynh, những ... cái này Bảo binh…

    Yến Triệu Ca như không có chuyện gì xảy ra, nói:

    - Đây là sở hữu tư nhân của bản thân ta, cũng không phải là của tông môn, hiện tại cho các ngươi cũng là hành vi cá nhân của ta.

    - Tổng cộng mười sáu món, các ngươi mỗi người một kiện, dựa theo thứ tự nhập môn trước sau, tiến lên lựa chọn đi.

    Trong đại điện nhất thời không một tiếng động, mơ hồ đột ngột vang lên vài tiếng vang, nghe giống như là có người nuốt nước miếng.

    Đối với cảnh giới tu vị của họ bây giờ mà nói, đây là bảo vật nhảy qua thời đại, ba người Diệp Cảnh trãi qua tầng tầng tỷ thí, đứng đầu trong tông môn tiểu bỉ, mới được ban thưởng một kiện.

    Lúc đó, cỡ nào phong quang vinh diệu đứng trên đài, đổ ra biết bao mồ hôi nỗ lực?

    Nhưng bây giờ, đột nhiên liền biến thành mỗi người một kiện?

    Tuy rằng đám người Diệp Cảnh đã có, nhưng đối với bọn hắn bây giờ mà nói, chí bảo như vậy, sao có thể chê nhiều?

    Chính loại bảo vật như thế này, Yến Triệu Ca tiện tay lấy ra mười sáu món, hoàn toàn không chớp mắt một cái, giống như hắn ném ra không phải là một đám Bảo binh vãn bối đệ tử mơ ước, mà là một đống sắt vụn.

    Hơn nữa, cái này cũng không phải Yến Triệu Ca lợi dụng thân phận của mình từ trong kho của tông môn lấy, mà là tài sản riêng.

    Ánh mắt mọi người nhìn về phía Yến Triệu Ca, nhất thời trở nên nóng bỏng.

    Diệp Cảnh lại siết chặc nắm tay, lửa giận trong đôi mắt không cách nào che giấu.

    Hắn cảm giác mình bị Yến Triệu Ca vũ nhục, đối phương giống như là hướng hắn khoe khoang.

    Tư Không Tình nhìn Yến Triệu Ca, cũng khẽ lắc đầu.

    Thôi trưởng lão ban đầu cũng kinh ngạc, sau đó trong lòng cười nhạo: "Đây là cái quái gì? Cầm tiền mở đường, thu mua những người khác, cô lập Diệp Cảnh, đồng thời khoe khoang tài sản của mình?"

    "Tuy rằng, đúng là thủ bút thật lớn, hiệu quả cũng rất tốt, đem chút mặt mũi đã mất tìm trở về, thế nhưng. . . đây cũng quá. . . qúa. . . ha hả, quả thật là làm chuyện ăn chơi trác táng. . ."

    "Người này, chưa đủ lo ngại, ngày sau thế nào cũng rước hoạ lớn." Thôi trưởng lão cười lắc đầu, cầm lấy một cái áo giáp nhìn một chút, đối đám người Diệp Cảnh nói:

    - Trấn Long Uyên xác thực nguy hiểm, Yến sư huynh của các ngươi cũng là có lòng tốt.

    Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Yến Triệu Ca giống như không có cảm giác nào, không nhanh không chậm tiếp tục nói:

    - Đồ vật đã đưa ra, ta cũng sẽ không thu lại, những ... món Bảo binh này liền tặng cho các ngươi.

    - Bất quá, tình huống cụ thể khi ân cần tế luyện cùng khống chế khi thực chiến, các ngươi đều phải ghi lại ổn thoả, sau đó trình báo với ta, ta lại tổng kết điều chỉnh, bỏ tạp lấy tinh, luyện chế một nhóm Bảo binh tiếp theo.

    Mọi người cùng kêu lên đồng ý, sau đó mới chợt cảm giác có cái gì đó không đúng, một lát sau đồng thời ngẩng đầu, biểu tình như gặp quỷ nhìn về phía Yến Triệu Ca.

    Thôi trưởng lão cũng run run một cái, trong tay Bảo binh suýt nữa rơi xuống đất:

    - Ngươi vừa nói cái gì?

    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

    (*) “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” : “Người thợ muốn hoàn thiện công việc, ắt trước hết tạo khí cụ sắc bén”​
     
    thienta, Kenshin8995, sonteo and 14 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)