Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 200: Khen thưởng trước đây chưa từng có

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Đối với lời khen ngợi của Phương Chuẩn, Yến Triệu Ca mỉm cười nói:

    – Nhị sư bá quá khen, làm ta sắp ngượng rồi.

    Phương Chuẩn lắc đầu:

    – Ngươi tiếp thu được.

    Tập hợp lại những Võ giả Quảng Thừa Sơn khác, mọi người lập tức rời khỏi Trạch Vực, trở lại Thiên Vực.

    Mặc dù đạt được nhất trí về vấn đề đối phó tổ chức Tuyệt Uyên, trong Thanh Già Hồ đột biến liên thủ đối địch.

    Nhưng hôm nay, cuộc chiến tại Thanh Già Hồ kết thúc, chiến đấu cùng tổ chức Tuyệt Uyên tạm thời chấm dứt ở đây, Quảng Thừa Sơn vẫn là Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông vẫn là Đại Nhật Thánh Tông.

    Đám người Yến Triệu Ca, Phương Chuẩn từ Trạch Vực trở lại Thiên Vực, vẫn theo đường tắt xuyên qua Địa Vực.

    Mặc dù sào huyệt của Tuyệt Uyên có thể ở chỗ này, nhưng trãi qua đại chiến lúc trước, mấy Thánh Địa liên thủ trấn áp Địa Vực, trước mắt vẫn coi như an toàn.

    Mặt khác, từ Trạch Vực trở về Thiên Vực, không đi qua con đường này thì phải xuyên qua lãnh thổ của Hỏa Vực.

    Hoàng Quang Liệt không xuất quan, Đại Nhật Thánh Tông thua thiệt tại trận chiến Đông Đường. Nếu như Mạnh Uyển không giành được Thái Âm Quan Miện trong Thái Âm Chi Thí lần thứ ba, thì đám người Yến Triệu Ca, Phương Chuẩn trực tiếp giẫm lên Hỏa Vực cũng không sao.

    Nhưng bây giờ Đại Nhật Thánh Tông có hai kiện Thánh binh trong tay, mặc dù không phản công, nhưng thế cục trước mắt cũng không tồi tệ như trước.

    Yến Triệu Ca, Phương Chuẩn muốn xuyên qua Hỏa Vực thì nhất định sẽ gặp đối phương công kích.

    Không chỉ Quảng Thừa Sơn, Sơn Thạch Ông mang đám người Thương Mang Sơn trở lại Sơn Vực, đồng dạng đi qua Địa Vực, mà không phải đi qua Hỏa Vực.

    Một bên khác, đội ngũ của Thiên Lôi Điện trở lại Lôi Vực, cũng đi qua Địa Vực, nếu không thì bọn họ phải mượn đường bên Thuỷ Vực.

    Dĩ nhiên, Thiên Lôi Điện cũng sẽ không đồng hành cùng đám người Quảng Thừa Sơn, Thương Mang Sơn.

    Yến Triệu Ca cùng Từ Phi, Tư Không Tinh nhìn Thương Mang Sơn bên kia một chút, lại nhìn bên này một chút, trong lòng nhất thời phức tạp.

    Không tính đám người sau này mới chạy đến Trạch Vực tham gia tiễu trừ Tuyệt Uyên, người trẻ tuổi bên này tham gia Thông Thiên Hội Minh có ba người đi, trở về đủ cả ba.

    Bên Thương Mang Sơn thì có chút thê lương, đích truyền hạch tâm liên tục gãy hai người là Lưu Thịnh Phong cùng Triệu Hạo, Tiếu Vũ, Kỷ Hán Như toàn bộ trọng thương.

    Võ giả cao tầng, Trọc Lãng Các lần này tổn thương nặng nhất.

    Mà đệ tử thế hệ trẻ, Thương Mang Sơn lúc này cột sống bị đánh gãy một nửa, còn không có chỗ nói lý được.

    Tương đối mà nói, Lôi Vực Thánh Địa Thiên Lôi Điện, ở phương diện này có vẻ buốn rầu ảm đạm.

    Tà Tử Dật lớn tuổi nhất, cách Thông Thiên cảnh chỉ còn một bước chết, còn Trần Lâm có phần lớn thực lực dựa vào hai đầu Quỷ Lang, Tuyệt Hàn Quỷ Lang bị Phán Phán của Yến Triệu Ca đặt mông đè thành thịt vụn.

    Cộng thêm Lâm Chu trước đây bị trọng thương trong tay Yến Triệu Ca. Cánh tay phải của Yến Thiểm giỏi về dùng kiếm thì bị Yến Triệu Ca chặt đứt, thế hệ trẻ của Lôi Vực cũng trãi qua không ít thất bại.

    Một đường xuyên qua Địa Vực, đi tới giáp giới ba vực Sơn Vực, Thiên Vực, Địa Vực, đội ngũ của hai Thánh Địa từ về sơn môn của mỗi người.

    Phương Chuẩn mang đám người Yến Triệu Ca trở lại Quảng Thừa Sơn, những người khác trước tiên giải tán, Yến Triệu Ca thì đi theo Phương Chuẩn, hai người ra mắt lão Chưởng môn Nguyên Chính Phong.

    Trong đại điện của tông môn, Nguyên Chính Phong ngồi chủ vị, đã sớm chờ ở đó.

    Hai bên hắn theo thứ tự là Yến Địch, Thạch Thiết, cùng với hai vị Thái Thượng trưởng lão của tông môn.

    Phương Chuẩn cùng Yến Triệu Ca hành lễ với đám người Nguyên Chính Phong. Không giống với lần trước Yến Triệu Ca ra mắt chưởng môn, lần này, Phương Chuẩn cũng không ngồi xuống, mà là đứng tại chỗ, đầu tiên hướng Nguyên Chính Phong bẩm báo về chuyện đã xảy ra tại Thanh Già Hồ.

    Đám người Nguyên Chính Phong trước đây đã xem qua báo cáo của Phương Chuẩn, nhưng vẫn kiên trì nghe Phương Chuẩn tự mình nói.

    Phương Chuẩn nói chuyện rõ ràng có thứ tự, khách quan công chính, đối với những chỗ mà bản thân nghi ngờ cũng không đưa ra phán đoán, chỉ đem tin tức mà mình biết nguyên vẹn nói ra.

    Đợi hắn nói xong, Nguyên Chính Phong chậm rãi gật đầu, không nói gì, mà nhìn Yến Triệu Ca nói:

    – Triệu Ca cũng nói một chút đi.

    Yến Triệu Ca gật đầu, cũng như Phương Chuẩn, đem chuyện bản thân nhập đại trận ma vực nói ra, ngoại trừ một vài việc cá biệt chỉ nói qua loa thì tất cả báo cảo theo sự thật.

    Bao gồm bản thân hắn lĩnh ngộ lực lượng ý cảnh của Lôi Đế Chi Nhãn, thu nạp tinh khí trong đó, từ Tiên Thiên sơ kỳ đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ.

    Bao gồm bản thân hắn tính toán đại trận ma vực như thế nào, từ đó dựa vào uy năng của Lôi Đế Chi Nhãn phá trận.

    Nguyên Chính Phong nghe xong, sau đó nói:

    – Triệu Ca, lần này ngươi làm rất khá, tốt vô cùng.

    Yến Triệu Ca đáp:

    – Phần lớn là may mắn, nếu ta có thể tính toán thấu triệt đại trận ma vực kia, có lẽ dễ dàng hơn một chút.

    – Nhất là không cần nhìn Diệp sư huynh của Bích Hải Thành, Trương sư muội của Trọc Lãng Các bị đám người Lưu Thịnh Phong hành hạ.

    Vẻ mặt nghiêm túc của Thạch Thiết, hiếm thấy mang theo mấy phần nhu hoà:

    – Ngươi đã làm rất khá, trước tiên không nói năng lực, lấy cảnh giới Tông Sư xông thẳng vào hạch tâm của ma vực, thử ngăn cản Cửu U buông xuống, chỉ phần khí phách và can đảm như thế này cũng khó có được rồi.

    – Quan trọng hơn, ngươi không phải dâng trào huyết khí trong nhất thời, mà trong bụng chứa càn khôn.

    Đối diện Thạch Thiết cùng Yến Địch, hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng khẽ gật đầu:

    – Không sai, lần này ngươi làm rất khá.

    Yến Địch lúc này cũng không nói gì, mà nhìn Yến Triệu Ca mỉm cười.

    Yến Triệu Ca rõ ràng nhìn trên mặt phụ thân nhà mình vui vẻ hiếm thấy.

    Rõ ràng là nụ cười đắc ý, tựa như không tiếng động đã khoe khoang bản thân có một nhi tử ưu tú.

    Đến tuổi tác và thân phận hiện giờ của Yến Địch, muốn thấy hắn trước mặt người khác lộ ra biểu tình như vậy, cũng khó như lên trời.

    Yến Triệu Ca tỏ vẻ, sống lâu gặp a…

    Nguyên Chính Phong ngồi trên chủ vị, tâm tình hiển nhiên vô cùng tốt, lão nhân gia đột nhiên tựa như lão ngoan đồng, nghiêng đầu nhìn Yến Triệu Ca một cái.

    Yến Triệu Ca bị hắn nhìn không cách nào giải thích được, thì lập tức nghe Nguyên Chính Phong nói:

    – Triệu Ca a, lão phu bây giờ có chút nhức đầu, tốc độ lập công của ngươi quá nhanh, hơn nữa, một lần so với một lần lớn hơn, tông môn không biết khen thưởng ngươi cái gì đây.

    – Khen thưởng nhẹ đi thì không thích hợp, đối với ngươi bất công, cũng vi phạm nguyên tắc thưởng phạt công chính của bổn môn.

    – Nhưng mà, tông môn có chút của cải, rất nhanh đều bị ngươi móc sạch, muốn thưởng cũng không thưởng được a.

    Nguyên Chính Phong cũng không phải là một người có tính tình nghiêm túc, ngược lại lão nhân gia rất khoan dung rộng lượng, lúc tâm tình tốt, thì thích chọc ghẹo vãn bối.

    Nhưng chuyện này cũng không tổn hại uy nghiêm của hắn, uy nghiêm của lão Chưởng môn Quảng Thừa Sơn cho tới bây giờ không phải dựa vào xụ mặt mà lập nên.

    Người không biết trời cao đất rộng, Nguyên Chính Phong sẽ cho bọn họ biết tại sao mọi người gọi hắn là Tề Thiên Thủ.

    Yến Triệu Ca ít nhiều gì cũng biết tính tình của Nguyên Chính Phong, nghe vậy liền liếm môi cười:

    – Sư tổ muốn ban thường gì cũng được, ngài luôn hào phóng, chắc chắn không bạc đãi ta.

    Nguyên Chính Phong duỗi tay chỉ chỉ Yến Triệu Ca, cười nói:

    – Ngươi nha.

    Ánh mắt của hắn nhìn Thạch Thiết, Thạch Thiết gật đầu, sau đó nhìn Yến Triệu Ca nói:

    – Khen thưởng cho ngươi chính là một hạng đặc quyền.

    – Từ nay về sau, ngươi có thể gặp chuyện không báo, tuỳ cơ ứng biến, chỉ cần sau chuyện đó cần báo cáo là được, trước chuyện có thể quyết định thật nhanh, tự thân xử lý, cũng có thể điều động tài nguyên trợ giúp.

    Thạch Thiết hơi dừng lại một chút, nói:

    – Bất kỳ chuyện gì.

    Yến Triệu Ca thở ra một hơi thật dài.

    Hạng quyền lực này, toàn bộ lịch sử của Quảng Thừa Sơ, từ khi khai sơn lập phái cho tới bây giờ, chưa từng có Võ giả Tông Sư nào đạt được!​
     
    Kenshin8995 and thanhla like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 201: Đại Phá Diệt lưu lại di tích

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Gặp chuyện có thể quyết định xử lý trước, không cần xin phép, chỉ cần sau chuyện này báo cáo là được, đồng thời có thể tập trung tài nguyên của tông môn tại địa phương trợ giúp.

    Đây chính là quyền hạn cùng cấp với Thủ Toạ trưởng lão Quảng Thừa Sơn.

    Nếu tính nghiêm khắc hơn mà nói, một vài Thủ Tọa trưởng lão cũng không có quyền hạn lớn như vậy, hoặc là nói, chỉ có quyền hạn ở một ít địa phương hay lĩnh vực nào đó.

    Tỷ như Đông châu trưởng lão, trên Thiên Đông châu thì có quyền hạn như vậy, ra Thiên Đông châu, liền không có tiện lợi như thế rồi.

    Trong lịch sử của Quảng Thừa Sơn, chưa bao giờ xuất hiện qua Thủ Tọa trưởng lão có cảnh giới Tông Sư, cho nên, tất nhiên không có Võ giả Tông Sư nào đạt được quyền lực như thế.

    Yến Triệu Ca mở ra một tiền lệ mới.

    Khen thưởng này nhằm vào hắn thành công phá giải đại trận ma vực, ngăn cản Cửu U buông xuống.

    Cho nên ở một trình độ nào đó mà xem xét, khen thưởng này cũng không bởi vì coi Yến Triệu Ca là vãn bối có thiên phú tiềm lực Võ đạo xuất chúng.

    Mà khen thưởng này chính là thừa nhận năng lực của Yến Triệu Ca, thừa nhận năng lực xử lý việc lớn của hắn.

    Ở một mức độ nào đó, chính là trận chiến tại Đông Đường, và mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch tại Vân Triệu Sơn cùng rất nhiều chuyện sau đó, đến cuộc chiến Thanh Già Hồ hiện tại, đều là sự tích luỹ của Yến Triệu Ca, khiến cho tông môn tín nhiệm năng lực của hắn lên cao thêm một cấp độ mới, cho nên mới có khen thưởng chưa từng có trong lịch sử này.

    Trải qua cuộc chiến Thanh Già Hồ, Yến Triệu Ca chân chính nổi danh khắp thiên hạ, không phải nhi tử của Thủ Toạ trưởng lão Quảng Thừa Sơn, Yến Vô Địch, không phải một tên đệ tử vãn bối.

    Mà là một người tuổi trẻ có thể khuấy động thiên hạ đại thế.

    Trong nội bộ của Quảng Thừa Sơn, trước đây đã điều chỉnh cái nhìn và xác định vị trí của Yến Triệu Ca, mà lần này, các đại lão cao tầng của Quảng Thừa Sơn lại tăng thêm một bước đánh giá Yến Triệu Ca.

    Cho Yến Triệu Ca quyền hạn cùng tự do nhiều hơn chứng tỏ sự tín nhiệm đối với năng lực của hắn nhiều hơn, đồng thời đại biểu cho việc trách nhiệm sau này nhiều hơn.

    Yến Triệu Ca đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý.

    Mặc dù gặp chuyện có quyền quyết định, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn miễn phạt. Mắc phải sai lầm lớn vẫn phải phục trách.

    Giống như Đông châu trưởng lão Tần trưởng lão lúc trước, trên nguyên tắc, chuyện xảy ra trên Thiên Đông châu, hắn đều có thể quyết định.

    Trên thực tế, phần lớn chuyện như vậy không sai.

    Nhưng trên chuyện lưu hay không lưu lại Phong Vân Sanh, Tần trưởng lão có thể tự mình quyết định, nhưng nếu kết quả đâm ra cái sọt lớn thì hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.

    Yến Triệu Ca biết chuyện này rất rõ, hưởng thụ quyền lợi đồng thời phải đảm đương trách nhiệm.

    – Ta tuổi trẻ kiến thức nông cạn, e rằng khó mang trọng trách, nhưng nếu tông môn tín nhiệm ta, cho ta rất nhiều đặc quyền như vậy, ta sẽ tận trách hết sức mình.

    Yến Triệu Ca trịnh trọng thi lễ với Nguyên Chính Phong.

    Nguyên Chính Phong cười nói:

    – Triệu Ca đoan chính như vậy, đã lâu chưa thấy a?

    – Thoải mái đi, đây là khen thưởng cho ngươi, cũng không phải lập tức thêm cho ngươi một cái thúng (gánh nặng), trước mặt mà nói, chuyện quan trọng nhất vẫn là tu luyện.

    Nguyên Chính Phong khen ngợi nói:

    – Mặc dù có bao nhiêu cơ duyện đi nữa, thì tốc độ tiến bộ tu vi của ngươi hôm nay, làm người khác than thở. Trước kia ngươi đem thời gian tiêu phí trên các loại tạp học, hôm nay xem ra, tạp học không ném xuống, nhưng tu luyện Võ đạo tăng lên.

    Yến Triệu Ca không đổi sắc nói:

    – Tìm được một cái thăng bằng, nhưng về phương diện tạp học, ta cũng nhờ vào thành tích trong quá khứ.

    Phương Chuẩn bên cạnh cười nói:

    – Không bằng nói là “hậu tích bạc phát”

    Tất cả mọi người đều cười.

    Nguyên Chính Phong nghĩ tới một chuyện:

    – Nói đến tạp học, Triệu Ca ngươi hình như rất có nghiên cứu đối với văn tự cổ đại, cũng vô cùng hứng thú với di tích còn lại sau Đại Phá Diệt, lão phu cũng biết, ngươi còn đích thân khám phá không ít di tích?

    Yến Triệu Ca gật đầu:

    – Đúng vậy, sư tổ.

    Hắn nhìn về phía Nguyên Chính Phong, đối phương nói như vậy, hơn phân nửa là còn chuyện tiếp theo phía sau.

    Chẳng lẽ tông môn khám phá ra một cái di tích sau Đại Phá Diệt chưa từng phát hiện? Nếu là như vậy, Yến Triệu Ca quả thực có mấy phần hứng thú.

    Nguyên Chính Phong nói:

    – Ở trong đại sa mạc của Phong Vực, có người của tông môn phát hiện một di tích, rất có thể là tồn tại trước Đại Phá Diệt, trãi qua Đại Phá Diệt lưu lại.

    – Những đồ văn trong di tích vô cùng cổ quái, rất khó phá giải, khiến người khác không hiểu hàm nghĩa trong đó.

    Phong Vực, ở phía tây Thiên Vực, đồng thời cũng giáp giới với Sơn Vực cùng Hỏa Vực, lãnh thổ vạn dặm cát vàng, núi cao sông xa, hoàn cảnh đại lý tồi tệ, càng có rất nhiều tai hoạ thiên nhiên mà Tông Sư, thậm chí Đại Tông Sư đều khó có thể tiếp nhận.

    Đại mạc mênh mông, càng dễ bị lạc phương hướng, cuối cùng táng thân trong biển cát, vĩnh viễn không cách nào sống còn.

    Nhưng mặc dù tự nhiên rất ác liệt, nhưng trời sinh vạn vật nuôi người, Phong Vực mênh mông, trừ tai hoạ hiểm ác ra, còn có rất nhiều tài nguyên và bảo vật hiếm thấy.

    Từ sau khi Phong Vực Thánh Địa Hắc Yểm Sơn bị tiêu diệt, Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông cùng Thương Mang Sơn tiến quân Phong Vực, mỗi người chiếm cứ địa bàn.

    Quảng Thừa Sơn vốn có ưu thế lớn nhất, gần như độc chiếm, nhưng theo Viêm Ma xâm phạm năm xưa, qua một trận đại biến, Quảng Thừa Sơn cực thịnh mà suy, địa bàn tại Phong Vực cũng phải vứt bỏ phần lớn, nhất là đoạn thời gian bảo thủ giấu tài dưỡng thương, từng bước nhượng bộ.

    Tiếp đó, Đại Nhật Thánh Tông quật khởi trở thành Thánh Địa đệ nhất như hiện nay, thì phần lớn lãnh thổ Phong Vực bị chiếm đoạt.

    Hiện nay, Phong Vực có một nửa, bị Đại Nhật Thánh Tông nắm trong tay.

    Quảng Thừa Sơn cùng Thương Mang Sơn, đều ở Phong Vực cắm một chân, nơi biên giới giao nhau của ba nhà, xảy ra tranh chấp không ngừng.

    Trong cuộc chiến Đông Đường trước đây, Quảng Thừa Sơn chiếm thượng phong, ngoại trừ phản công vào địa giới Hỏa Vực, cũng mở rộng địa bàn tại Phong Vực, quyền lực và sự khống chế đề cao nhanh chóng.

    Yến Triệu Ca nghe thấy có di tích từ Đại Phá Diệt lưu lại thì cảm thấy hứng thú.

    Nguyên Chính Phong nhìn về phía một vị Thái Thượng trưởng lão của Quảng Thừa Sơn, đây là một lão phụ nhân đồng bối với hắn:

    – Hà sư muội, để cho Triệu Ca nghiên cứu một chút, nhìn xem có thu hoạch gì không.

    Lão phụ nhân Hà trưởng lão gật đầu một cái, lấy ra một khối tinh thạch, để ở trên tay.

    Yến Triệu Ca nhận tinh thạch, rót Cương khí của bản thân vào, Cương khí chấn động, bề ngoài tinh thạch lập tức có ánh sáng bắn ra.

    Ánh sáng chiếu lên không trung, tạo thành một huyễn ảnh ánh sáng.

    Phong bạo màu đen đầy trời, cuốn lên biển cát bốn phương, Phong Vực có rất nhiều địa phương như thế, cũng là một nơi không tốt lành.

    Bên trong sa mạc tựa hồ hiện lên một đồ vật giống như cột đá.

    Cột đá lộ trên cát vàng nửa đoạn, đầu cột không hoàn chỉnh, lưu lại dấu vết hư hại.

    Mà bề ngoài cột đá khắc đầy hoa văn phức tạp huyền ảo, nhưng đại khí bàng bạc.

    Nhìn hoa văn kia, mơ hồ cảm thấy một cổ kỳ diệu, nhưng không rõ ý nghĩa trong đó.

    Mọi người tại đây, ngoại trừ Yến Triệu Ca ra, đều đã xem qua không chỉ một lần, nhưng lúc này nhiền lại, vẫn cảm thấy hấp dẫn.

    Yến Triệu Ca nhìn thấy cột đá trong huyễn ảnh ánh sáng, con ngươi đột nhiên co rút lại.

    Mịa!

    Một câu thô tục, Yến Triệu Ca suýt nữa thốt lên.

    “… đây là cột hành lang của Thần Cung lúc trước a!”

    Yến Triệu Ca hít một hơi thật sâu.​
     
    thanhla, kyless and Kenshin8995 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 202: Có thể tồn tại cơ duyên

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca nhìn nửa đoạn cột đá bị hư hại, trong lòng “phiên giang đảo hải”.

    Đối với Đại Phá Diệt, Yến Triệu Ca một mực ghi nhớ trong lòng, có cơ hội tiếp xúc di tích, là chuyện hắn cảm thấy hứng thú vô cùng.

    Nhưng hắn cũng biết, đến hiện tại, Bát Cực Đại Thế Giới cơ hồ chưa từng xuất hiện qua di tích liên quan đến Thần Cung.

    Duy nhất hư hư thực thực chính là truyền thừa của Quảng Thừa Sơn, mơ hồ liên quan đến Thần Cung, nhưng còn chưa chắc chắn.

    Ngoài ra, trong những tin tức tình báo mà Yến Triệu Ca nắm giữ, thì tại Bát Cực Đại Thế Giới sau Đại Phá Diệt chưa từng xuất hiện di tích liên quan đến Thần Cung.

    Còn cái cột đá bị hư hại xuất hiện trong sa mạc của Phong Vực chính là một cây cột hành lang của Thần Cung gãy lìa lưu lại.

    Vật này khiến tâm tình của Yến Triệu Ca đột nhiên nóng lên.

    Bản thân hắn vẫn muốn nghiên cứu tình hình cụ thể của Đại Phá Diệt, so với những di tích khác mà nói, di tích của Thần Cung càng có giá trị hơn.

    Mặc dù nhìn hình dáng của cột đá vô cùng tàn tạ, nhưng so với những di tích khác, hơn phân nửa sẽ lưu lại đầu mối cùng tin tức.

    Yến Triệu Ca nhìn chằm chằm cột đá trong huyễn ảnh, sau đó nghiêm túc hướng đám người Nguyên Chính Phong nói:

    – Đồ văn này quả thật huyền ảo cổ xưa, rất khó phá giải.

    – Nhưng ta có chút suy nghĩ, bất quá bây giờ còn chưa nắm chắc, có thể mang cột đá này về không?

    – Nếu vật thật đến tay, suy tính kỹ càng thì cơ hội phá giải sẽ lớn hơn.

    Hà trưởng lão khẽ lắc đầu:

    – Ngươi cũng biết Tây Cực Đại Mạc của Phong Vực. Tình hình nơi đó rất phức tạp, Võ Thánh cũng khó tuỳ ý.

    Nàng có chút khổ não nói:

    – Cái cột đá kia và lực lượng tự nhiên của Tây Cực Đại Mạc dây dưa cùng một chỗ, rất khó lấy ra, chỉ có thể lưu lại đó.

    Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp một chút.

    Đây có ý chính là, mình muốn nhìn cột đá, thì phải đích thân đi sa mạc ăn cát hả?

    Nguyên Chính Phong nói:

    – Có chút suy nghĩ thì tốt rồi, chuyện này cũng không gấp, thời tiết tại Tây Cực Đại Mạc hiện nay chính là Hắc Yểm Phong Bạo thổi mãnh liệt nhất, ngay cả Võ Thánh đi vào đều khó chiếm được tiện nghi.

    – Chờ mấy tháng sau, Hắc Yểm Phong Bạo dần yếu bớt rồi hãy tiến vào.

    – Di tích này cùng Tây Cực Đại Mạc hợp nhất, rất khó xê dịch, chúng ta không moi ra được, thì những người khác cũng giống như vậy, đồng thời cũng không cần lo lắng người khác phá hư.

    Lão Chưởng môn nhìn Yến Triệu Ca nói:

    – Triệu Ca cũng không cần cấp bách, chỉ cần nhớ chuyện này trong lòng là được.

    Yến Triệu Ca gật đầu, dùng rót Cương khí vào trong tinh thạch, huyễn ảnh ánh sáng trước mắt tản đi.

    Nhìn cột đá trước mắt dần dần biến mất, ánh mắt của Yến Triệu Ca có chút sâu thẩm.

    Đối với người khác mà nói, đây là di tích sau Đại Phá Diệt rất khó phá giải.

    Nhưng đối với hắn mà nói, đây chính là chìa khoá cởi ra mê hoặc, mưu tính vì tương lai, đồng thời cũng là một cơ duyên.

    Yến Triệu Ca chớp chớp mắt, có lẽ, cũng không phải hoàn toàn không cách nào đem cột đá từ Tây Cực Đại Mạc ra ngoài…

    Nhưng đúng như Nguyên Chính Phong nói, trước mắt cũng không gấp. Thiên tai như Hắc Yểm Phong Bạo, quả thật không phải hắn có thể ngăn cản.

    Đại Tông Sư bị Hắc Yểm Phong Bạp xé nát, cũng không biết có bao nhiêu đây.

    Phong Vực Thánh Địa Hắc Yểm Sơn năm xưa, một mực hy vọng đem toàn bộ Tây Cực Đại Mạc nắm trong tay.

    Nhưng đến lúc bọn họ diệt vong, vẫn không làm được.

    Hiện nay, Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông, Thương Mang Sơn đang chia cắt Phong Vực, thật ra thì chỉ chiếm cứ những những địa phương có thể khai thác, còn như vùng đất cằn cỏi như Tây Cực Đại Mạc chỉ khống chế khu vực bên ngoài rìa mà thôi.

    Nói khó nghe chính là, Tây Cực Đại Mạc hoàn toàn không phải nơi người ở.

    Giống như vùng đất chết Địa Vực, là một mảnh hung địa.

    Nhưng đáng yên tâm chính là, thiên tai tại Tây Cực Đại Mạc có sự tương quan với thời tiết tại đại, tựa như Hắc Yểm Phong Bạo kinh khủng kia chính là lấy nửa năm vì chu kỳ, lúc mạnh lúc yếu.

    Lúc phong bạo yếu bớt, Võ giả có thể tiến vào sâu trong sa mạc.

    Dĩ nhiên, tai kiếp trong sa mạc không chỉ có Hắc Yểm Phong Bạo.

    Yến Triệu Ca nói:

    – Trước tiên ta sẽ quan sát đồ văn được thác ấn lại, suy nghĩ kỹ càng trong đó, đợi phong bạo yếu bớt, sẽ tiến vào trong đó.

    Nguyên Chính Phong gật đầu nói:

    – Nên như vậy.

    – Sư tổ…

    Yến Triệu Ca hơi do dự một chút, sau đó mở miệng hỏi:

    – Vương trưởng lão vì nguyên nhân gì, mà bị Tuyệt Uyên lôi kéo vậy?

    Vương trưởng lão, được Thiên Lôi Điện đưa tin, chính là thành viên cao tầng nhất lẫn vào Quảng Thừa Sơn hiện tại của tổ chức Tuyệt Uyên.

    Một vị Đại Tông Sư lâu năm, cùng thế hệ với đám người Nguyên Chính Phong, Hà trưởng lão, bình thường đức cao vọng trọng.

    Đám người Nguyên Chính Phong hơi yên lặng một chút, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối. Nguyên Chính Phong không nói gì, ngược lại Hà trưởng lão trả lời vấn đề cho Yến Triệu Ca:

    – Vương sư huynh, lớn tuổi…

    Một câu nói đơn giản mờ mịt, nhưng Yến Triệu Ca vẫn nghe hiểu hàm ý trong đó.

    Cao tuổi già yếu, đột phá vô vọng, thọ nguyên sắp hết.

    Vương trưởng lão rất lớn tuổi, so với cảnh giới của hắn, thọ nguyên đã đi tới cuối cùng, mà hy vọng tăng tiến tu vi của hắn chỉ có chút mong manh.

    Yến Triệu Ca thầm than một tiếng, vì Vương trưởng lão tiếc hận, đồng thời trái tim cũng nhói lên, vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.

    Ở nơi đó, Nguyên Chính Phong vẻ mặt ôn hòa, ngồi ngay ngắn trên ghế.

    Mặc dù sớm biết ý chí của Nguyên Chính Phong kiên định mạnh mẽ, tuổi tác tuy cao, nhưng tính cách sáng suốt lạc quan, bất quá Yến Triệu Ca vẫn không thể không lo lắng.

    Bởi vì chuyện năm xưa để lại di chứng, Nguyên Chính Phong đột phá đến Siêu Phàm nhiều năm, đứng trên đỉnh phong của tất cả Đại Tông Sư, nhưng cách Võ Thánh vẫn kém một tầng ngăn cách.

    Phải biết rằng, năm đó Nguyên Chính Phong trở thành Siêu Phàm Đại Tông Sư còn sớm hơn đám người Hoàng Quang Liệt, An Thanh Lâm!

    Kết quả là, vẫn dừng lại ở cảnh giới Siêu Phàm nhiều năm, nhìn những người năm đó rơi lại phía sau mình, từng cái từng cái vượt qua.

    Nguyên nhân cũng không phải “giang lang tài tẫn” (*), mà vì có gông xiềng trên người.

    Mặt khác, Hoàng Quang Liệt bên Đại Nhật Thánh Tông lại bế quan tìm kiếm đột phá, càng gây áp lực to lớn thêm cho Nguyên Chính Phong.

    Không có ai biết, trong lòng Nguyên Chính Phong có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu không cam lòng, có bao nhiêu áp lực.

    Huống chi, bởi vì chịu vết thương cũ, thọ nguyên của Nguyên Chính Phong so với những Siêu Phàm Đại Tông Sư khác ngắn hơn.

    Mặc dù nghĩ như vậy, có chút xúc phạm sư tổ, nhưng bỏ qua tình cảm, Yến Triệu Ca không thể không cân nhắc vấn đề này.

    Ý chí lực của Nguyên Chính Phong cường đại như vậy, một khi tâm tính mất thăng bằng, sẽ càng cố chấp cực đoan hơn người bình thường.

    Trên thực tế, sau khi biết được trong các Thánh Địa có người của Tuyệt Uyên, trong Quảng Thừa Sơn người lo lắng cho Nguyên Chính Phong cũng không phải số ít.

    Yến Triệu Ca ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Chính Phong, cùng ánh mắt của lão giả tiếp xúc, chỉ thấy hai mắt của đối phương trong suốt linh động, không chút nào đục ngầu, giống như hài đồng vậy.

    Nguyên Chính Phong tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng của Yến Triệu Ca, cười một tiếng:

    – Nói không nóng lòng thì có chút gạt người, khắp thiên hạ đều biết lão phu chịu áp lực to lớn.

    – Nhưng ít ra, chuyện trước mắt, lão phu còn gánh được.

    ————————

    (*) giang lang tài tẫn: tài năng dùng hết.​
     
    thanhla thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 203: Hồi Thiên Tiên Đan

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca nhìn Nguyên Chính Phong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười:

    – Là ta càn rở, xin sư tổ trách phạt.

    Nguyên Chính Phong mỉm cười khoát tay:

    – Không sao, lần này tại Thanh Già Hồ đột biến để lộ ra vấn đề, quả thật thấy mà giật mình.

    Lão giả ngửa mặt lên thở dài:

    – Cửu U xâm nhập, lợi dụng mọi cơ hội ẩn núp, khó mà đề phòng. Thật ra trước đây đã bắt được một ít gian tế, nhưng tu vi thấp, không giống như lần này, Vương sư huynh là cao tầng.

    Yến Triệu Ca gật đầu không lên tiếng, tình huống này, hắn nói gì cũng không thích hợp.

    Vương trưởng lão là túc lão đồng bối phận với Nguyên Chính Phong, cùng Nguyên Chính Phong trải qua năm tháng tối tăm nhất khiêm tốn giấu tài của Quảng Thừa Sơn, cùng nhau phấn đấu, mắt thấy Quảng Thừa Sơn dần dần khôi phục nguyên khí.

    Phía dưới Nguyên Chính Phong, hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng ảm đạm, bọn họ cũng giống như Vương trưởng lão, cùng một thế hệ, giao tình nhiều năm.

    Bây giờ Vương trưởng lão như thế nào, Yến Triệu Ca cũng không hỏi nhiều.

    Hắn (Vương trưởng lão) còn chưa đi ra Quảng Thừa Sơn thì bị khống chế rồi, không có cơ hội tiếp xúc với ma khí sâu trong Địa Vực, hẳn là chưa đoạ ma.

    Nhưng nếu ma niệm trong lòng quá nặng, thì không thể quay đầu, không phải ngoài miệng nói một câu hối cải là có thể xong chuyện.

    Ma niệm trong lòng của một người lớn mạnh đến thời điểm nhất định, cho dù không đọa ma, cho dù nhìn bên ngoài không khác người thường, nhưng đã lạc đường, không có khả năng trở về.

    Cái này giống như một thùng thuốc súng tuỳ thời có thể nổ, nổ thì nhất định sẽ nổi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

    Nhìn biểu tình của đám người Nguyên Chính Phong cùng Hà trưởng lão, cùng với việc không đề cập đến kết quả xử lý Vương trưởng lão, Yến Triệu Ca cũng biết tình huống của Vương trưởng lão khẳng định là không lạc quan, hơn phân nửa là không thể quay đầu.

    Tình huống như thế này, chỉ có một kết cục đang chờ hắn đó chính là giam trong Toả Thiên Hạp.

    Nếu nhìn một góc độ khác mà nói, thật ra là quyết định có chút mềm lòng, ôm hy vọng mong manh, hy vọng Vương trưởng lão có thể lạc đường trở về.

    Mặc dù địa vị bây giờ của Yến Triệu Ca cũng không phải vãn bối đệ tử, đám người Nguyên Chính Phong đều xem trọng ý kiến của hắn, nhưng đối với việc xử lý Vương trưởng lão như thế nào, Yến Triệu Ca lựa chọn không xen vào.

    Từ trong đại điện đi ra, Yến Triệu Ca theo sau lưng phụ thân của mình, dùng Cương khí truyền âm hỏi:

    – Bây giờ ngài đã nắm chắc đan phương đó chưa?

    Yến Địch đáp:

    – Nhận được đan phương mà người truyền về, trong mấy ngày này, ta một mực tính toán, đã có chín thành nắm chắc.

    Yến Triệu Ca gật đầu, luyện chế Hồi Thiên Tiên Đan không dễ, lấy trình độ đan đạo của hắn cùng với tu vi trước mắt cũng không nắm chắc được mười thành.

    Nhưng thời gian không đợi người, bất kể là Đại Nhật Thánh Tông hay Cửu U Tuyệt Uyên, Viêm Ma Đại Thế Giới, đều mang đến áp lực cực lớn cho Quảng Thừa Sơn và Nguyên Chính Phong.

    Lúc này Yến Triệu Ca coi trọng Hồi Thiên Tiên Đan, càng coi trọng công hiệu của nó, mà không phải công lao mà phụ thân nhà mình lấy được sau khi luyện xong.

    Tổ nghiêng thì sao trứng lành được, sư tổ Nguyên Chính Phong đột phá bình chướng, siêu phàm nhập thánh, bước vào Thánh cảnh, đối với toàn bộ Quảng Thừa Sơn mà nói, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

    Đến nổi, những ích lợi tương ứng khác, đều phụ thuộc vào đều này.

    Luyện đan, càng sớm càng tốt, bởi vì phương pháp luyện chế Hồi Thiên Tiên Đan vô cùng đặc thù, cần chín lần luyện lại.

    Mỗi lần luyện lại cần không ít thời gian, nửa đường thất bại phải luyện lại từ đầu.

    Cho nên luyện chế Hồi Thiên Tiên Đan, là một chuyện hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực.

    Vận khí không tốt, thủ pháp luyện chế không thoả đáng, cho dù dược liệu đầy đủ hết, dày vò mười mấy năm cũng là chuyện thường.

    Mà thế cục hôm này, thời gian cho Quảng Thừa Sơn cùng Nguyên Chính Phong không còn nhiều.

    Yến Địch nhìn về phía Yến Triệu Ca:



    – Trong những ngày kế tiếp, tinh lực của ta sẽ tập trung trên việc luyện đan, ngươi tu luyện phải chăm chỉ.

    Yến Triệu Ca gật đầu:

    – Ngài yên tâm, ta sẽ không lười biếng.

    Yến Địch ngửa đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

    – Trước kia tông môn thưởng cho ngươi quyền tự do ra vào Vũ Khố Kinh Lâu tầng ba, đồng thời còn thưởng cho ngươi một cơ hội đi vào tầng bốn.

    – Đây chính là cho phép ngươi sớm tiếp xúc với nửa bộ dưới của Thái Thanh Khí Công.

    – Còn ba tuyệt học của bổn môn, ngươi có dự tính sao?

    Thái Thanh Khí Công là căn cơ của Quảng Thừa Sơn, trở thành đệ tử đích truyền hạch tâm mới tu luyện được nửa bộ trên, bằng không thì phải đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư mới được.

    Mà nửa bộ dưới, chính là trọng yếu nhất, điều kiện hạn chế càng nghiêm khắc.

    Cho đến hiện tại, ở cảnh giới Tông Sư có thể tiếp xúc với nó chỉ có Triển Đông Các, Yến Địch cùng Yến Triệu Ca.

    Còn ba tuyệt học của Quảng Thừa Sơn chính là tuyệt học chí cao Quảng Thừa Sơn truyền thừa, đại biểu thành tựu Võ đạo cao nhất hiện tại của Quảng Thừa Sơn, càng ở phía trên Thái Thượng Bát Cực.

    Đồng thời, cũng là một trong những thành tựu cao nhất của văn minh Võ đạo sau Đại Phá Diệt.

    Yến Triệu Ca cười hắc hắc:

    – Ngài đừng để ý, nếu cho ta lựa chọn, ta định học Quảng Thừa Thiên Chưởng.

    Quảng Thừa Tam Tuyệt, theo thứ tự là Quảng Thừa Thiên Chưởng, Vô Lượng Thiên Đao, Vô Ngân Thiên Kiếm.

    Ba tuyệt học này, cao thâm khó dò, uy lực mạnh mẽ, chỉ có Võ giả xuất sắc nhất Quảng Thừa Sơn mới được tu luyện.

    Điều kiện còn nghiêm khắc hơn nửa bộ dưới của Thái Thanh Khí Công, chính là Phó Ân Thư mà Nguyên Chính Phong thương yêu nhất, khi trở thành Đại Tông Sư, trải qua khảo nghiệm trùng trùng điệp điệp, đến khi Nguyên Chính Phong hài lòng, mới cho phép nàng tu luyện.

    Thạch Thiết là ngoại lệ, cho tới bây giờ cũng không có tu luyện ba tuyệt học này, mà nghiền ngẫm Kim Cương Thân thêm một bước nữa, đem tiềm lực đào hết.

    Đây là do tính cách của hắn, thuộc về tình huống đặc biệt, không thể xếp vào.

    Mà Yến Địch cùng Phương Chuẩn, Yến Địch tu luyện chính là Vô Lượng Thiên Đao, Phương Chuẩn thì tu luyện Vô Ngân Thiên Kiếm.

    Nghe Yến Triệu Ca lựa chọn, Yến Địch cười nói:

    – Lựa chọn tuyệt học tu luyện, muốn chọn cái thích hợp bản thân nhất, cũng không phải là lão tử học đao, nhi tử phải theo, nhưng mà, ta còn tưởng ngươi chon Vô Ngân Thiên Kiếm chứ.

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – Thật ra thì, ta đều có hứng thú với ba tuyệt học, như hứng thú nhất vẫn là Quảng Thừa Thiên Chưởng.

    Yến Địch nói:

    – Nếu cho ngươi lên tầng bốn, thì chính bản thân ngươi tự chọn.

    Phụ tử hai người trở lại nơi ở của Yến Địch, sau khi trò chuyện một chút, Yến Triệu Ca mới cáo từ, Yến Địch thì tiếp tục suy ngẫm đan phương Hồi Thiên Tiên Đan.

    Sau khi ra nơi ở của Yến Địch, Yến Triệu Ca hít sâu một hơi, từ trong lòng ngực lấy ra một khối tinh thạch, trong đó có hình ảnh cột đá Thần Cung trongTây Cực Đại Mạc.

    A Hổ chờ ở bên ngoài, thấy Yến Triệu Ca đi ra, vội vàng đuổi theo, trừ hắn ra, còn có Phán Phán to lớn thân thiết xông lại, làm một bộ phải đem Yến Triệu Ca đè xuống.

    Đại gia hoả này, thân hình hôm này có thể so với con voi trưởng thành, thậm chí lớn hơn một chút…

    Yến Triệu Ca tự nhiên tức giận ngăn cản nó, vỗ cái đầu của Phán Phán:

    – Bây giờ ngươi có thể khống chế thân hình của mình, thân hình lớn như vậy rất chiếm chỗ, xông ngang trong sơn môn, đụng phải cái gì, bản thân ngươi cũng không biết.

    Phán Phán nháy mắt mấy cái, xung quanh thân thể xuất hiện từng đạo linh khí, hoá thành Bạch Hoả Hắc Thuỷ bao quanh.

    Sau một lúc, thuỷ hoả tản đi, hình thể nhỏ hơn một ít.

    Yến Triệu Ca hài lòng gật đầu, sau đó dẫn đầu đi tới Vũ Khố Kinh Lâu.

    Vũ Khố Kinh Lâu tầng bốn làm hắn một mực hứng thú, bây giờ có thể lên tìm hiểu một chút.​
     
    thanhla thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 204: Lần này thật sự không phải ta cố ý

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Hiện tại A Hổ tu luyện Võ học, trình độ thậm chí vượt qua Vũ Khố Kinh Lâu tầng một.

    Nhưng dựa theo quy định, dù hắn gần gũi với cha con Yến Triệu Ca, Yến Địch như thế nào đi nữa, mà không phải môn nhân Quảng Thừa Sơn thì cũng không được tiến vào Vũ Khố Kinh Lâu.

    A Hổ đối với chuyện này đã sớm thành thói quen, hỏi Yến Triệu Ca:

    – Công tử, ngài phải ở trong Vũ Khố bao lâu?

    Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút rồi nói:

    – Tình huống lần này đặc thù, thời gian có lẽ không ít, có thể trước khi mặt trời lặn thì ra.

    A Hổ gật đầu, khoa tay hướng Yến Triệu Ca nói:

    – Công tử, vậy ngài cứ bận bịu chuyện của ngài đi, ta tìm một chỗ đi chơi, lúc mặt trời lặn ta sẽ tới chờ ngài.

    Yến Triệu Ca giống như quen như vậy, cũng phất tay một cái nói:

    – Ừ, ngươi tự mình tìm một ổ mèo đi đi.

    Mặc dù chế giễu A Hổ, nhưng Yến Triệu Ca cũng biết, cái tên đại hán nhìn cẩu thả này thật ra muốn tìm chỗ tu luyện.

    Thân phận của A Hổ thường xuyên không để ý mặt mũi, “an tiền mã hậu” đi theo Yến Triệu Ca, rất làm người khác khinh thị hắn.

    Nhưng thật sự thì tuổi tác của A Hổ còn chưa tới ba mươi, nhỏ hơn cả Từ Phi, tương đương với đám người Lưu Thịnh Phong, Tạ Du Thiền.

    Ở tuổi này đạt được tu vi như thế, ngoài thiên phú ra, tên to con này luyện võ cần cù chăm chỉ hơn rất nhiều người

    Yến Triệu Ca vào Vũ Khố Kinh Lâu tầng một, lúc này có không ít người, đều là đệ tử tuổi nhỏ, nhập môn trễ hơn của Quảng Thừa Sơn.

    Mọi người thấy Yến Triệu Ca, đồng loạt ngẩn ngơ, sau đó cùng nhau hành lễ với Yến Triệu Ca:

    – Yến sư huynh tốt.

    Đối với những người thiếu niên này mà nói, mặc dù Yến Triệu Ca đồng bối phận, nhưng đã là nhân vật truyền thuyết.

    Thấy Yến Triệu Ca, thậm chí còn khẩn trương hơn thấy các trưởng lão khác trong tông môn.

    Yến Triệu Ca hướng bọn họ mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét một vòng, thấy được người quen.

    Phong Vân Sanh mặc một bộ y phục màu trắng, bên ngoài khắc lam bào, trên lam bào có trục viền đen, đây là trang phục hạch tâm đích truyền của Quảng Thừa Sơn.

    Bên cạnh nàng là một tên tiểu tử nửa thiếu niên, đang ngơ ngác nhìn về phía Yến Triệu Ca, chính là Hàm Long Nhi – Ứng Long Đồ.

    Ứng Long Đồ nhìn có chút ngây ngô, nhưng tựa hồ nhận ra Yến Triệu Ca.

    Phong Vân Sanh cười nói:

    – Long Đồ, ngươi không phải hỏi Yến sư huynh đi nơi nào sao? Bây giờ đang ở trước mặt ngươi này.

    Ứng Long Đồ thật thà cười một tiếng:

    – Yến… Yến sư huynh.

    Yến Triệu Ca cười gật đầu, đi tới bên cạnh:

    – Nửa năm không thấy, Long Đồ cao lên không ít.

    Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Vân Sanh, cười nói:

    – Ngược lại các ngươi đi lại với nhau rất quen a.

    Vẻ mặt của Phong Vân Sanh có chút cổ quái nhìn Ứng Long Đồ một cái, nói:

    – Bởi vì có yêu thích chung.

    Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp một chút:

    -… thích ăn hả?

    – Hơn nữa rất có tài năng a.

    Phong Vân Sanh gật đầu, vỗ bả vai của Ứng Long Đồ một cái:

    – Rất lâu rồi ta không dám nổi lửa trong Quảng Thừa Sơn, phải đi bên ngoài săn thú, nếu không hai chúng ta cộng lại, sợ rằng nhiều thứ trong núi sẽ phải tuyệt tích.

    Yến Triệu Ca cười ha ha nói:

    – Lần này ta trở về núi, cũng coi ta một phần.

    Phong Vân Sanh trợn to hai mắt:

    – Ngươi đường đường là Quảng Thừa công tử, một đời thiên kiêu dương danh thiên hạ, lại cướp đồ ăn với phụ nữ cùng trẻ em nhỏ yếu, trong lòng tại sao tàn nhẫn như vậy? Cũng không sợ mất danh tiếng của ngươi sao?

    – Hai người các ngươi cũng xem là phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu hả?

    Yến Triệu Ca quan sát nàng và Ứng Long Đồ từ trên xuống dưới, mặt đầy che cười lắc đầu.

    Nhưng sau khi nhìn mấy lần, Yến Triệu Ca đột nhiên phốc cười:

    – Trách nhiệm chiếu cố Long Đồ rơi vào trên vai ngươi, có phải có cảm giác làm mẹ hay không?

    – Long Đồ, ngươi gọi nàng bằng gì?

    Không đợi Phong Vân Sanh phản bác, Yến Triệu Ca cười híp mắt hỏi Ứng Long Đồ.

    Ứng Long Đồ có chút mờ mịt nhìn Phong Vân Sanh một cái, sau đó đàng hoàng đáp:

    – Gọi Phong sư tỷ.

    Yến Triệu Ca lắc đầu liên tục nói:

    – Sai rồi, sai rồi, ngươi có thể gọi nàng là… Vân mụ!

    Ứng Long Đồ nháy nháy mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm Phong Vân Sanh, tựa hồ đang suy nghĩ có muốn đổi cách gọi hay không.

    Phong Vân Sanh trước nay hào phóng, cũng bị ánh mắt này nhìn cho sợ hãi.

    Nàng không cam lòng nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, qua một lúc lâu, hừ một tiếng, dùng Cương khí truyền âm nói:

    – Đây là mao hài tử nhà ai, tuổi tác thật lớn, lại không hiểu chuyện như vậy, cả ngày lẫn đêm giành ăn với em trai.

    – Để ý như vậy làm gì? Cũng không phải giành sữa…

    Tâm tình của Yến Triệu Ca buông lỏng, nói chuyện có chút không suy nghĩ, thuận miệng phản bác một câu, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cảm giác không thích hợp:

    – Ách… xin lỗi…

    Phong Vân Sanh ngây ngẩn, thật lâu mới phản ứng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Yến Triệu Ca.

    Lúc này ngược lại nàng cười lên, không chút quẫn bách, cười hắc hắc nói:

    – Thật xin lỗi, khách quan mà nói, để cho ngươi thất vọng rồi, thời tiết không đúng, bổn điếm trước mắt không có món này, phụ nữ khéo léo cũng khó khăn vì “không bột đố gột nên hồ” a.

    Yến Triệu Ca khô khan ho hai tiếng:

    – Không sao, không sao, đừng để trong lòng…

    May mắn là mấy câu sau đều dùng Cương khí truyền âm, những người khác không nghe được, nếu không, bên cạnh nhiều sư đệ sư muội như vậy, bị nghe thấy vậy thì có chuyện vui lớn rồi.

    Hai người ăn ý chuyển đổi đề tài nói chuyện.

    Phong Vân Sanh hào phóng cười một tiếng:

    – Đều nói ta là Thái Âm Chi Nữ, lấy tu vi Tông Sư, có thể làm hỗn loạn thiên hạ đại thế, nhưng nói cho cùng, nguyên nhân vẫn ở cái Thánh binh như Thái Âm Quan Miện.

    – Nhưng không so được với Yến sư huynh ngươi, chân chính dùng thực lực cá nhân, thay đồi càn khôn, ngăn cơn sóng dữ!

    Yến Triệu Ca khoát tay:

    – Ngươi quá khen, lần này cũng có vận khí tốt ở bên trong.

    – Sau chuyện này, ta cũng phải tự xét lại mình.

    Yến Triệu Ca thở dài nói:

    – Hồi tưởng lại tất cả các chuyện đã xảy ra, thật là mạo hiểm.

    – Có câu nói là “đến lúc cần sử dụng thì hận còn thiếu”, lần này ta cảm xúc rất sâu.

    – Mặc dù trước đây ta có chút nghiên cứu trận pháp, nhưng tương đối mà nói, vẫn chỉ là bề ngoài, đại trận ma vực lần này, rất nhiều đạo lý trận pháp và chi tiết vận chuyển, ta đều không thể khám phá, nếu không, không đến nổi cuối cùng phải đi một nước hiểm như thế.

    Yến Triệu Ca vừa nói vừa lắc đầu:

    – Lần này trở về núi tu luyện, ta đã quyết định, phải thêm chút công phu trên phương diện trận pháp, bù đắp khuyết điểm của mình.

    Yến Triệu Ca đang nói, đột nhiên phát hiện Phong Vân Sanh đang lấy ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.

    Hắn cuối đầu nhìn xuống y phục, không có mặt ngược a.

    – Vẻ mặt này của ngươi có ý gì?

    Yến Triệu Ca tò mò hỏi.

    Ánh mắt của Phong Vân Sanh quan sát Yến Triệu Ca từ trên xuống dưới, dùng một giọng nói kỳ lạ:

    – Yến sư huynh, ngươi biết không? Cái dáng vẻ nghiêm túc khi nói lời kia của ngươi, đặc biệt phách lối.

    – Hả?

    Yến Triệu Ca không giải thích được.

    Phong Vân Sanh nói:

    -Yến sư huynh, mặc dù lần này ta không đi, nhưng cũng nghe nói, đại trận ma vực bên kia, muốn phá giải nó, không phải cần Thánh binh toái phiến là được, còn phải có thành tự trận pháp rất cao thâm, mới có thể nắm chắc thời cơ, rất nhiếu Đại Tông Sư cũng không làm được.

    – Ngược lại bây giờ ngươi nói thành tụ trận pháp quá thấp, còn phải tiếp tục nghiên cứu, điều này thật là…

    Phong Vân Sanh mặt đầy chê cười nhìn Yến Triệu Ca, nàng có lẽ không biết hai từ “trang bức”, nhưng không trở ngại nàng kinh bỉ loại hành động này của Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca hơi ngẩn người một chút mới phản ứng được, không kiềm được phải dở khó dở cười.

    Mặc dù ta thích trang bức, thích nổi tiếng, thích hiển kỳ tích trước mặt mọi người…

    Nhưng vừa rồi không phải ta muốn như vậy a!

    Lần này thật sự ta rất nghiêm túc tự kiểm điểm mình, khiêm tốn tự ngẫm lại a!

    Ta thật suy nghĩ phải tốn chút công phu nghiên cứu trận pháp, tăng lên trình độ ở phương diện này a!​
     
    thanhla thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)