Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 190: Các vị chỗ này, đều là rác rưởi

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn về phía tháp cao màu vàng đang đứng sừng sững kia, cùng với hình chiếu của quang môn màu đỏ trên mặt đất.

    Cửu U môn, sắp mở.

    Lưu Thịnh Phong hơi kinh ngạc, sau đó cười quái dị:

    – Gấp mười, gấp trăm lần trả lại cho ta? Ngươi dựa vào cái gì?

    – Không sai, coi như bây giờ ta trãi qua tẩy lễ sống lại, thực lực tăng lên, vẫn không phải là đối thủ của người thì thế nào?

    Lưu Thịnh Phong cười điên cuồng:

    – Cửu U hạ xuống, nơi nầy trở thành thiên đường của ta, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn được ta sao?

    – Bên ngoài có nhiều Đại Tông Sư như vậy, ngươi có thể làm được gì?

    – Ngươi quả thật không tệ, có thể âm thầm lẽn vào, nhưng một tên có tu vi Tông Sư như ngươi thì có thể làm được gì?

    Lưu Thịnh Phong cười ha hả nghiêng người, hướng về Yến Triệu Ca làm một động tác nhường đường, ra hiệu cho Yến Triệu Ca đi tới tháp cao màu vàng.

    – Chúng ta nhường đường cho ngươi, mặc ngươi công kích hạch tâm trận pháp, lấy tu vi của ngươi, cũng không phá hư được trận pháp lớn như vậy, giống như con kiến lây cây mà thôi.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:

    – Quả thật, lấy tu vi của ta hiện tại không làm được.

    – Cửu U hạ xuống, thật sự là chuyện nên ngăn cản, nếu không, cho dù ta cứu được Diệp sư huynh, Trương sư muội bọn họ, thì cuối cùng mọi người cũng cùng nhau xông đời.

    – Vì vậy, ngươi cho là ta tại sao vừa rồi không trực tiếp đánh ngươi thành đầu heo, mà phải mất thời gian chuẩn bị vài thứ hả?

    Khi Yến Triệu Ca đang nói chuyện, thì bên tai mọi người đột nhiên vang lên lôi âm cuồn cuộn.

    Trong lôi âm, một viên bảo châu màu tím từ từ dâng lên, giống như một vầng mặt trời màu tím xuất hiện trong trời đất huyết sắc này.

    Chính là Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến!

    Lôi đình cuồng bạo mang đến cho người ta áp lực từ bên trong phóng ra, từng đạo lôi xà màu tím sẩm không ngừng vặn vẹo trong không trung.

    Ngón tay của Yến Triệu Ca nhẹ nhàng điểm về phía trước, tốc độ hết sức chậm chạp, đầu ngón tay giống như phải chịu gánh nặng ngàn vạn cân, chịu tải trọng lượng vô cùng.

    Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến biến thành bảo châu màu tím, phát ra tiếng oong oong vang dội, hoá thành lôi quang, ầm ầm đánh tới tháp cao màu vàng!

    Lôi quang màu tím đụng mạnh vào tháp cao màu vàng.

    Trên tháp lập tức nứt ra một kẽ hở mà mắt thường có thể thấy, từ trên đỉnh tháp kéo dài đến đáy.

    Từng đạo trận văn màu đen quấn quanh tháp cao không ngừng chấn động, rất nhiều trận văn đứt gãy.

    Ngay cả quang môn màu đỏ phía trên đỉnh tháp đều run rẩy, bề ngoài chấn động như gợn nước.

    Nhưng nó cũng không vỡ vụn hoàn toàn!

    Hình chiếu của quang môn màu đỏ trên mặt đất vẫn còn tồn tại!

    Khí tức kinh khủng càng ngày càng mạnh, Cửu U môn vẫn tiếp tục mở ra!

    Hạch tâm trận pháp bị công kích, bản thân trận pháp cũng không ngừng vận chuyển, mà đem lực lượng phân giải, đại trận cũng phát sinh biến hoá to lớn.

    Màn trời màu đỏ trên đầu mọi người nứt ra, hắc vụ cuồn cuộn.

    Trong ma khi ngút trời, hai đạo linh quang phóng lên cao, chỉ thấy một đen một đỏ hai ngọn núi khổng lồ, xuất hiện trong mắt đám người Yến Triệu Ca.

    Hai ngọn núi này giống như cao trăm ngàn trượng, lơ lửng trên trời, mang đến áp lực to lớn.

    Rất nhiều linh phù khổng lồ hội tụ lại, hoá thành một linh trận to lớn đem hai ngọn núi nâng lên, sau đó hai ngọn thần sơn ầm ầm đụng nhau!

    Khí thế cuồng bạo đem ma vực xung quang vỡ ra!

    Tòa núi màu đen kia rõ ràng chiếm thượng phong.

    Trên bầu trời truyền đến tiếng cười lớn:

    – Sơn Thạch Ông, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, ở chỗ này càng không phải!

    Tiếng cười kia chính là âm thanh của Thương Mang Sơn Mạc trưởng lão.

    Vốn lúc trước hắn bị vây giết, nhưng hiện tại lại uy phong lẫm lẫm, áp chế Sơn Thạch Ông.

    Tiếng cười to lớn của hắn truyền tới:

    – Đây chính là chỗ dựa của các ngươi sao?

    – Thằng nhóc con Yến gia, nhi tử của Thiên Lôi Điện – Lâm Thiên Phong, đem tin tức ngươi lấy được Thánh binh tàn phiến truyền cho thiên hạ đều biết, làm sao chúng ta không biết chứ?

    – Nhưng như vậy thì thế nào? Ngươi vẫn là một Võ giả Tông Sư cảnh mà thôi, Thánh binh tàn phiến cho dù là tàn phiến, cũng có nguồn gốc từ Thánh binh, ngươi có thể thúc giục mấy phần lực lượng trong đó hả?

    – Vận khí của lão phu không tệ, vừa vặn ở gần, Thánh binh tàn phiến này, lão phu thu, cảm tạ ngươi đưa bảo cho lão phu a!

    Thần sơn màu đen dường như càng ngày càng lớn, trực tiếp trấn áp thần sơn màu đỏ, thậm chí, bề ngoài của thần sơn màu đỏ xuất hiện vết nứt.

    Mạc trưởng lão cười lạnh:

    – Con nít miệng còn hôi sữa, ỷ vào mấy phần thiên phú, liền không biết trời cao đất rộng, thiên tài giống như ngươi, dễ dàng chết yểu nhất!

    – Còn muốn so chiêu với lão phu? Có thể a, hôm nay lão phu thoả mãn ngươi!

    – Đợi Cửu U hạ xuống, lão phu sẽ từ từ “bào chế” ngươi!

    Triệu Hạo trên mặt đất, mặt không biểu tình nói:

    – Để hắn lại cho ta, không tự tay làm thịt hắn, trong lòng ta không dễ chịu, ý niệm không thông.

    Mạc trưởng lão ha ha cười to:

    – Vậy nhìn mạng hắn có cứng không, có thể sống sót dưới tay lão phu hay không.

    Tháp cao màu vàng mặc dù bị Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến đánh vỡ, nhưng Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến cũng bị mắc kẹt trong đó, bị tháp cao màu vàng hút lại.

    Từng đạo huyết quang lóe lên, tháp cao màu vàng như có sinh mạng, muốn đem Lôi Đế Chi Nhãn chiếm đoạt!

    Lưu Thịnh Phong nhìn về phía Yến Triệu Ca, cười ha ha nói:

    – Còn ngu ra đó làm gì, không nhanh cứu bảo bối ra đi?

    – Nếu ngươi cứu ra được bảo bối rồi cụp đuôi chạy trốn, ngươi nói ngươi có thể chạy thoát chết hay không đây?

    – Còn bên ta, ngươi không cần để ý tới.

    Lưu Thịnh Phong cười ha hả đi về phía đám người Diệp Trọng Châu:

    – Để bọn hắn tự tay đáp trả ta gấp trăm ngàn lần, còn không có hy vọng gì, ngươi nên gửi hy vọng mình có thể sống sót, sau này ngươi thay bọn hắn trả thù ta a.

    – Nhưng ngươi cũng biết, ta là người sợ chết, nhất định ta sẽ trốn thật tốt nha.

    Đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao nhìn Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến bị tháp cao màu vàng vậy khốn, cảm nhận khí tức kinh khủng bên trong Cửu U môn phát ra càng ngày càng nồng nặc, càng chân thực, lúc này cũng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

    Trương Dao căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong, hét lớn:

    – Chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, đồ hèn nhát!

    – Lúc trước Yến sư huynh đánh ngươi nát như một bãi bùn, ngươi ngoắc đuôi xin xỏ, ngay cả chó cũng không bằng, thật là tức cười!

    Lưu Thịnh Phong cười nói:

    – Muốn chọc giận ta giết ngươi thống khoái chứ gì? Nào dễ dàng như vậy?

    – Đúng, ta chính là ỷ mạnh hiếp yếu, ở trước mặt cường giả, ta là con chó nhỏ khôn khéo biết nghe lời, nhưng ở trước mặt người yếu như Trương sư muôi đây, ta là ác mộng đáng sợ nhất.

    Lưu Thịnh Phong đi tới trước mặt Trương Dao, bóp gò má của nàng, ép nàng đối mặt với hắn:

    – Tiểu cô nương, bây giờ bãi bùn nát như ta muốn quét mặt ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa hả?

    – Bỏ tay của ngươi ra.

    Âm thanh của Yến Triệu Ca đột nhiên vang lên bên tai của Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong nhíu mày, hắn đột nhiên phát hiện, giọng nói của Yến Triệu Ca rất bình tĩnh, không có chút nào cảm giác thất bại nào.

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca quét qua ba người Lưu Thịnh Phong cùng Triệu Hạo, nhìn đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao ngã dưới đất, đột nhiên cười một tiếng.

    – Ta không phải nhằm vào ai a, ta chỉ muốn nói…

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca lạnh lẽo:

    – Các ngươi ở đây, phàm là người đứng, đều là rác rưởi.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 191: Liên sát!

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca còn chưa nói xong, Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến khảm trên tháp cao, giống như bị kẹt, đột nhiên kịch liệt chớp động một cái!

    Theo lần chớp động này, tháp cao đột nhiên run một cái!

    Tháp cao màu vàng hỗn loạn, toàn bọ đại trận liên quan cũng hơi lay động.

    Hình chiếu của quang môn màu đỏ trên mặt đất kịch liệt chấn động, thời không giống như đọng lại tại thời khắc này.

    Cửu U khí tức kinh khủng chấn nhiếp lòng người, trong nháy mặt tựa hồ hơi lu mờ.

    Trên bầu trời, trong thần sơn màu đen, Mạc trưởng lão tức giận rống lên!

    Phàm là người đoạ ma trong ma vực, bị ảnh hưởng của Cửu U truyền tới, tinh thần ý niệm bị chấn động, trong nháy mắt thẫn thờ.

    Ngay lúc này, thân hình của Yến Triệu Ca chợt loé lên, biến mất tại chỗ.

    Cùng lúc đó, một đạo bích quang sáng lên, trường hồng kinh thiên, lập tức xuyên qua không gian, chém thẳng tới Lưu Thịnh Phong!

    Sau hoảng hốt trong nháy mắt, Lưu Thịnh Phong phục hồi lại tinh thần, theo bản năng tăng lực, muốn bóp vỡ đầu lâu của Trương Dao!

    Nhưng trong nháy mắt này, đối với Võ giả như Yến Triệu Ca mà nói, là dài đằng đẵng!

    Bích quang loé lên, máu tươi tung tóe!

    Lưu Thịnh Phong kêu đau một tiếng, cánh tay bóp gò má của Trương Dao đã bị một kiếm của Yến Triệu Ca chặt đứt!

    Hai tên đoạ ma bên cạnh hắn, cũng phục hồi lại tinh thần, không quản Lưu Thịnh Phong, hai người mỗi bên đều giơ tay lên!

    Hai sợi dây thừng bay ra, trên dây thừng xuất hiện từng đạo phù văn.

    Trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ hoá thành một cái quang cầu, muốn đem Yến Triệu Ca khóa lại bên trong!

    Yến Triệu Ca căn bản không thèm nhìn tới, tay trái đảo một cái, một vật giống như thuỷ tinh xuất hiện, bên trong lóng lánh huyết quang.

    Lần trước sau khi phá Huyết Kiển Võng của Lâm Chu, Yến Triệu Ca lại chế tạo một Huyết Yêu Mãnh nữa.

    Huyết quang phún ra, lập tức phá vỡ quang cầu dạng kết giới!

    Hai tên đoạ ma này nhíu chặc chân mày, kết giới của bọn họ rất mạnh, hơn nữa mượn địa lợi trong ma vực đủ để vây khốn Thông Thiên Tông Sư một đoạn thời gian, chính là Đại Tông Sư cũng vây được mấy hơi thở.

    Nhưng ai ngờ bị Yến Triệu Ca phá ngay lập tức, không chút cản trở nào!

    Hai người đều tinh thông đánh giết, một kích không trúng, không chần chừ chút nào, lập tức xuất ra kích thứ hai.

    Một người thét nhỏ, nhảy lên, trực tiếp đá tới Yến Triệu Ca.

    Một cước này của hắn, Cương khí lập tức hóa thành thiên địa hư ảo, vô số làn sóng cuốn tới Yến Triệu Ca.

    Võ giả này ra cước liên hoàn, giống như sóng biển vô tận, một đợt cao hơn một đợt, điên cuồng tấn công Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca nán lại nghênh địch, thì một tên đoạ ma khác vòng hai tay lại, Cương khí sôi trào, giữa hai tay của hắn bộc phát ra cường quang.

    Cương khí toàn thân tập hợp lại một chỗ, hoá thành một quang cầu to lớn, sau đó hai tay của hắn đẩy một cái, từ một phương hướng khác tấn công Yến Triệu Ca!

    Quang cầu khổng lồ không chỉ bao phủ Yến Triệu Ca, mà còn đem đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao đang tê liệt ngã dưới đất cuốn lấy!

    Nếu Yến Triệu Ca xử lý không cẩn thận, bọn người Diệp Trọng Châu lập tức gặp phải tai ương.

    Nếu giúp đám người Diệp Trọng Châu chống đỡ, một người khác đang công kích, sẽ tạo thành uy hiếp đối với Yến Triệu Ca!

    Đám người Diệp Trọng Châu trợn tròn hai mắt, nơi này là sân nhà của người khác, chỉ sợ khó có thể ứng phó hiểm cảnh như thế!

    “Hắn sẽ làm gì?”

    Tim của Nguyễn Bình nhíu chặc.

    Trương Dao vô ý thức nói:

    – Yến sư huynh…

    Diệp Trọng Châu nắm chặt quả đấm:

    – Đừng để ý chúng ta, thời điểm này ngươi phải bảo vệ chính mình!

    Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong dữ tợn, che lại vết thương chỗ tay cụt, một cái ngọc bội màu đen treo bên hông, lúc này bay lên, hoá thành ánh sáng rực rỡ, chiếu lên vết thương của hắn!

    – Yến Triệu Ca!

    Lưu Thịnh Phong điên cuồng thét lên một tiếng, tại chỗ vết thương, hắc quang trong nháy mắt ngưng kết thành một cánh tay mới!

    Cương khí toàn thân của hắn tụ lại, giơ lên hai tay, đánh tới Yến Triệu Ca!

    Hắn biết trên người Yến Triệu Ca có mấy kiện Linh binh, vì phòng ngừa Yến Triệu Ca dựa vào Linh binh ngăn cản công kích, ba người Lưu Thịnh Phong đồng thời há mồm thét lớn.

    Trong miệng của bọn họ, đều có một đạo hắc quang bay ra, trong không trung ngưng kết thành một viên hoàn.

    Viên hoàn cũng không phải Linh binh, mà là một dị bảo kỳ dị.

    Hắc quang chớp động, khiến cho Yến Triệu Ca tạm thời mất đi sự liên lạc với Linh binh.

    Yến Triệu Ca thấy vậy cũng không hoảng hốt, vội vàng, hai mắt trầm tĩnh, thân thể đột nhiên chuyển động, một cánh tay đưa ra trước giống như ảo ảnh!

    Ngang dọc biển sao, nuốt sống chân long, Thiên Xà Vương trên lưng mười hai cánh giống như tái hiện hậu thế!

    Yến Triệu Ca đưa tay trảo một cái, phá vỡ sóng biển, nắm lấy đùi phải của đối phương.

    Không đợi người đoạ ma kia có hành động kế tiếp, thân thể của Yến Triệu Ca chuyển động, cánh tay dùng sức, trực tiếp uốn vòng về!

    Lập tức, cả người của tên đoạ ma bị Yến Triệu Ca ném ra một hướng khác!

    Phương hướng kia, chính là một người khác đang vòng hai tay, đẩy tới đây một cái quang cầu!

    Ầm ầm một tiếng, đối thủ thứ nhất bị Yến Triệu Ca làm lá chắn thịt, ngăn cản công kích hung ác của đối thủ thứ hai!

    Cường quang tan đi, không đả thương được Yến Triệu Ca, cũng không đả thương được đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao.

    Yến Triệu Ca hất tay một cái, sau đó cả người giống như lôi đình lao ra, một chưởng đánh tới người đoạ ma thay hắn đỡ đạn.

    Người này bị một kích toàn lực của đồng bọn trọng thương, lúc này lại bị Yến Triệu Ca đánh cho một chưởng, lập thứ một mạng ô hô (chỉ sự “chết”)!

    Lúc này, trong Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến khảm trên tháp cao màu vang, phát ra tiếng nổ ầm ầm!

    Bảo châu màu tím đột nhiên chấn động, nhanh đến mức mắt thường không thấy được.

    Dường như Thượng Cổ Lôi Đế nháy mắt, một đạn chỉ, một thuấn gian, một sát na (*)!

    Lôi đình cuồng bạo vô biên vô hạn, trong nháy mắt bộc phát toàn bộ!

    Sát Na Chi Lôi, một sát na, đốt cháy tất cả, tập trung toàn bộ lực lượng trong một thời khắc nở rộ!

    Dưới lôi quang chiếu rọi, Yến Triệu Ca mặt không đổi sắc, bàn tay đẩy thi thể của đối thủ thứ nhất, tựa như giơ lên một tấm khiên, tiếp tục đánh tới đối thủ thứ hai!

    Địch nhân cắn chặc hàm răng, hai chưởng lại đẩy ra, quyết tâm phải đem thi thể đồng bọn cùng Yến Triệu Ca đánh nát!

    Nhưng khí hai bên tới gần, trong nháy mắt, thân hình của Yến Triệu Ca giống như một con vượn linh hoạt, chuyển một cái.

    Một chưởng của địch nhân đánh nát cổ thi thể kia, mà Yến Triệu Ca đã xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng cuồng bạo, lấy khí thế lật trời đánh xuống!

    Trong tiếng nổ vang, đối thủ thứ hai trực tiếp bị Yến Triệu Ca đánh vỡ sọ!

    Cho đến lúc này, Lưu Thịnh Phong liều mạng đuổi theo Yến Triệu Ca vừa mới đến sau lưng hắn.

    Yến Triệu Ca xoay người lại, hai mắt như điện, nhìn Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong run rẩy một cái, lôi quang chiếu rọi khuôn mặt hắn thành một mảnh tím thẫm.

    Mà Yến Triệu Ca thì bước nhanh về phía trước, một quyền thẳng tắp đánh tới Lưu Thịnh Phong!

    Cương khí ngưng tụ, ngọn lửa hừng hực, ùn ùn kéo đến, quét sạch hết thảy yêu ma quỷ quái.

    Lưu Thịnh Phong không dám do dự chút nào, cánh tay do hắc quang biến thành đánh ra một quyền!

    Ánh sáng chớp động, huyễn cảnh trùng điệp, trong hắc quang phảng phất như có vô số Tà Ma dữ tợn gào thét!

    Yến Triệu Ca đánh ra một quyền, long ngâm hổ gầm, lực lượng kinh khủng tiêu diệt tất cả Tà Ma, đánh đâu thắng đó!

    —————————-

    (*) “đạn chỉ”, “thuấn gian”, “sát na”: trong nháy mắt, trong chớp mắt.​
     
    Kenshin8995, thienta and thanhla like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 192: Cao Triết, ngươi muốn chết lần nữa phải không?

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Tay phải của Yến Triệu Ca đánh ra một quyền, sau đó tiến lên một bước, lấy khuỷu tay trái đập ngang!

    Tiếp tục bước ra bước thứ ba, thân hình hạ xuống, bả vai phải mãnh liệt đụng về phía trước!

    Đạn Chỉ Kinh Lôi, Tam Liên Kích!

    Tay phải của Yến Triệu Ca là kích thứ nhất, trực tiếp đánh nát cánh tay mới do hắc quang tạo thành của Lưu Thịnh Phong!

    Lưu Thịnh Phong kinh hãi, không kịp né tránh, chỉ có thể chống đỡ, bởi vì đoạ ma nên Sơn Thần Phách Thể ở trạng thái cao nhất.

    Nhưng khuỷu tay trái của Yến Triệu Ca như lôi đình, đánh vào ngực của Lưu Thịnh Phong!

    Sắc mặt của Lưu Thịnh Phong lập tức trắng bệch!

    Sơn Thần Phách Thể, lại phá!

    Tiếp theo, Yến Triệu Ca thúc đẩy Đạn Chỉ Kinh Lôi kích thứ ba, vay phải đụng vào giữa ngực của Lưu Thịnh Phong!

    “Ầm” một tiếng, Yến Triệu Ca giống như trầm vai xô ngã núi lớn, thân thể của Lưu Thịnh Phong trực tiếp bay về phía sau!

    Trong tiếng hét thê thẩm, Lưu Thịnh Phong phun máu xối xả, Cương khí toàn thân bị Yến Triệu Ca đánh tan.

    Ngực của hắn lõm xuống một lỗ lớn, rất nhiều xương cốt vặn vẹo gẫy lìa, trực tiếp cắm vào huyết nhục.

    Lưu Thịnh Phong giống như một bao vải rách té xuống đất, cả người xụi lơ, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, mồm kêu ôi ôi, máu tươi không ngừng tràn ra.

    Tuy hắn đoạ ma làm thực lực tăng lên, nhưng Yến Triệu Ca lúc này so với giao thủ trước kia tiến bộ nhiều hơn!

    Dưới lôi quang rực rỡ, ánh mắt của Yến Triệu Ca lạnh như băng, vẻ mặt bình thản nhìn Lưu Thịnh Phong nằm dưới đất:

    – Ta đã nói qua, Diệp sư huynh cùng bọn người Trương sư muôi sẽ đích thân trả thù ngươi.

    Lưu Thịnh Phong trợn to hai mắt, thân thể cố sức giãy giụa, nhưng ngay cả động đậy ngón tay cũng khó khăn.

    Phảng phất như công nhận lời nói của Yến Triệu Ca, trên tháp cao màu vàng, Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến trong nháy mắt chớp động vô lượng quang, thả ra vô tận lôi đình.

    Sau một cái chớp mắt, Lôi Đế Chi Nhãn đột nhiên ảm đạm, tan biến không còn dấu vết, tựa như cảnh tượng kinh khủng vừa rồi chỉ là ảo giác.

    Nhưng tiếng “đùng đùng” vang lên bên tai không dứt.

    Ánh sáng trên tháp cao màu vàng đột nhiên biến mất, bề ngoài mất đi sáng bóng, trở nên giống như một cột đá bình thường.

    Bên ngoài tháp cao phủ đầy vết nứt, không ngừng vỡ vụn, lã chã rơi xuống, giống như một cơn mưa đá.

    Từng đạo trận văn màu đen giống như xiềng xích quấn quanh tháp cao, đồng loạt chấn động, sau đó giống như không thể chịu đựng được mà căng ra.

    Lập tức, những trận văn màu đen trực tiếp gãy lìa!

    Vô số trận văn cuốn ngược, lùi về trong hắc vụ, toàn bộ đại trận, bắt đầu nghịch chuyển!

    Trên bầu trời vang lên tiếng rống giận của Mạc trưởng lão, từ xa, những cường giả Tuyệt Uyên không ngừng nổi giận quát lên.

    Mà để cho Lưu Thịnh Phong tuyệt vọng chính là, hắn nằm dưới đất giùng giằng ngửa cổ, nhìn lên quang môn màu đỏ trên bầu trời.

    Hắn muốn nhúc nhích cổ cũng khó khăn, nhưng từ khoé mắt có thể nhìn thấy, quang môn màu đỏ trên đỉnh tháp cao màu vàng, theo tháp cao sụp đổ cũng bắt đầu tiêu tan!

    Không nhìn cũng biết, hình chiếu quang môn dưới mặt đất chính là Cửu U môn, vốn sắp mở ra, nhưng hiện tại cũng không thể trông cậy vào!

    Diệp Trọng Châu, Nguyễn Bình, Lý Tĩnh Vãn, Tiếu Vũ, Trương Dao, lúc này đều đờ người ra.

    Trước mắt của bọn họ, thế cục tuyệt vọng trong nháy mắt ầm ầm nghịch chuyển!

    Trong ma vực hồng quang, tháp cao ầm ầm sụp đổ, hoá thành đá vụn, rơi xuống như thác nước.

    Phía dưới là thân hình sừng sững của Yến Triệu Ca giống như thiên thần hạ phàm.

    Khí tức Cửu U kinh khủng hơi dừng lại một chút, sau đó điên cuồng chấn động nhưng toát ra xu thế cùng đường mạt lộ.

    Sát Na Chi Lôi, trong nháy mắt, toàn bộ lực lượng cùng nhau bùng nổ, uy lực cường hãn.

    Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến dưới sự thúc giục của Yến Triệu Ca đã làm một chuyện khiến người khác khó tin đó là chân chính lay động hạch tâm đại trận ma vực.

    Sau bùng nổ, Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến không thể kháng cực rơi vào trầm miên, bảo châu màu tím ảm đạm không ánh sáng, khí tức biến mất, tiến vào trạng thái ẩn núp chờ khôi phục.

    Tinh khí thần của Yến Triệu Ca cùng Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến tương liên chặc chẽ, vào lúc này cũng nhanh chóng suy sụp.

    Nhưng ngay khi đó, một đạo kiếm quang sáng lên!

    Kiếm quang sáng ngời, rực rỡ như lửa, trong nháy mắt chiếu sáng không gian u ám, mục tiêu nhắm thẳng vào Yến Triệu Ca!

    Vẻ mặt của Yến Triệu Ca không thay đổi, bình tĩnh nhìn phương hướng Triệu Hạo đánh tới.

    Triệu Hạo lạnh lùng nhìn chòng chọc Yến Triệu Ca, trong tay là một thanh trường kiếm đỏ thẫm, lưu quang tuyệt trần, tựa như phi hoả, bất ngờ là một kiện Linh binh!

    Tiếu Vũ khó khăn trợn to hai mắt, làm đồng môn, hắn biết, Thương Mang Sơn không ban thưởng Linh binh cho Triệu Hạo.

    Yến Triệu Ca đối với cơ duyên nghịch thiên, bảo vật đi theo của Triệu Hạo, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhìn chăm chú vào kiếm phong đang công kích mình.

    – Bây giờ thực lực của ngươi hao tổn rất nhiều, ta vốn khinh thường “giậu đổ bìm leo”, nhưng cảnh giới của ngươi lớn hơn ta, bây giờ mới xem là công bình đánh một trận.

    Triệu Hạo lạnh lùng nói:

    – Trên Thông Thiên Hội Minh, ta thông qua Mạc lão đầu liên lạc, muốn cùng cảnh giới đánh một trận, ngươi không dám ứng chiến.

    – Nhưng bây giờ, ngươi dám, phải đánh, mà ngươi không dám cũng phải ứng chiến, không phải do ngươi quyết định!

    Trường kiếm trong tay hắn, như điện quang hoả thạch, kiếm thế như tinh hoả liệu nguyên.

    Kiếm quang như lửa, phảng phất như có tinh quang sáng lên, từng đạo lưu tinh từ trên trời rơi xuống.

    Trong một kiếm ẩn chứa kiếm ý ác liệt mà huyền diệu, tinh quang cùng hoả quang hoà thành một thể.

    Kiếm quang màu đỏ thẫm dần dần hoá thành màu vàng kim!

    Hoả quang màu vàng tản mát đầy trời, sau đó ngưng kết thành một đường, mục tiêu nhắm thẳng vào Yến Triệu Ca!

    Đan Hỏa Thần Kiếm, Tinh Hỏa Trường Không!

    – Yến Triệu Ca, rút kiếm!

    Triệu Hạo trừng mắt hét lớn:

    – Tới chiến!

    Theo tiếng hét to của hắn, khí thế của kiếm chiêu điên cuồng tăng lên, mặc dù là Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, nhưng một kiếm này như có thể chém ra trời đất.

    Thân thể của Triệu Hạo lúc này tựa như trở nên vô cùng cao lớn, trong con ngươi, mơ hồ có bóng người hiện lên.

    Bóng người kia cầm kiếm hát vang, cuồng ngạo bá đạo, hoành hành ngang dọc.

    Một kiếm chém ra, trảm thiên liệt địa, giống như không gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.

    Triệu Hạo rõ ràng chỉ là Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, nhưng kiếm thế kinh khủng, bao phủ tứ phương, áp chế tâm thần người khác run rẩy, tay chân nhũn ra.

    Đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao đều tâm thần hỗn loạn, khiếp sợ không thôi.

    Chỉ có Yến Triệu Ca, từ đầu đến cuối vẻ mặt như thường, lấy ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Hạo.

    Đối mặt với một thức Tinh Hoả Trường Không của Triệu Hạo, Yến Triệu Ca mặc dù rất yếu ớt nhưng vẫn bình tĩnh, không vội vàng.

    Một đạo bích quang sáng lên, nghênh đón kiếm quang màu vàng của Triệu Hạo.

    Thanh khí trong đan điền của tản ra Yến Triệu Ca, hỗn độn khí hiện lên, băng hỏa đan xen, âm dương tương dung.

    Cương khí của hắn không còn nóng bỏng hay lạnh như băng nữa, mà là một mảnh hỗn độn, không âm không dương, vô thuỷ vô chung.

    Trong nháy mắt, hỗn độn nổ tung!

    Không phải Tụ Lý Thanh Long, không phải Thất Tinh Kiếm, không phải Thái Cực Vân Long Kiếm, hay bất kỳ môn kiếm pháp nào, cũng không phải một môn Võ học khác.

    Ý niệm của Yến Triệu Ca không minh, sở học cả người lúc này dung lại thành một lò, sau đó lấy một loại vô hình vô thức, cùng nhau dung hợp, cùng nhau bùng nổ!

    Giống như vạn vật quy về hỗn độn, sau đó hỗn độn tan biến, vũ trụ mở ra!

    Kiếm quang bích lục cùng kiếm quang màu vàng trên không trung chính diện gặp nhau!

    Kiếm quang màu vàng bể tan tành, nhìn sắc mặt khó tin của Triệu Hạo, Yến Triệu Ca nhỏ giọng nói:

    – Cao Triết, ngươi muốn chết một lần nữa phải không?​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 193: Không gì cản nổi, Yến Triệu Ca!

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Một bích lục một xích kim, hai Linh kiếm giao kích giữa không trung.

    Yến Triệu Ca chém ra một kiếm, chiêu kiếm mang theo ý cảnh hỗn độn tan biến, vũ trụ mở lại.

    Giống như kết thúc tất cả, lại như mọi thứ mở đầu.

    Kiếm quang đến đâu thì kiếm quang màu vàng Tinh Hoả Trường Không của Triệu Hạo liền tan rã.

    Linh tính của Phần Hoa Kiếm trong tay Triệu Hạo liền bị Linh Kiếm Bích Long áp chế, trở nên ảm đạm lu mờ.

    Kiếm ý kinh khủng của Yến Triệu Ca một đường tiến lên, chém thẳng vào Triệu Hạo.

    Triệu Hạo hiện lên biểu tình kinh ngạc, cảm thấy kiếm phong của Yến Triệu Ca ẩn chứa một cổ ý cảnh vạn vật tan biến cực kỳ kinh khủng.

    Kiếm ý Cương khí của hắn hoàn toàn sụp đỗ, không thể ngăn cản.

    “Trên Thông Thiên Hội Minh chưa từng thấy hắn thi triển qua, một kiếm này rốt cục là…”

    Triệu Hạo có thể cảm giác được Yến Triệu Ca lúc này rất yếu ớt, thậm chí phóng Cương khí ra ngoài cũng khó khăn.

    Về mặt tu vi, Yến Triệu Ca không chiếm được ưu thế nào.

    Nếu nói cảnh giới cao hơn mang đến tầm mắt cùng kiến thức cao hơn, thì kiếp trước của Triệu Hạo hắn là Võ Thánh, làm sao có thể thua thiệt ở phương diện này chứ?

    Nhưng không biết nguyên nhân nào, không đạo lý chút nào, hiện tại giao thủ, hắn triệt để thua trận!

    Triệu Hạo mạnh mẽ quát lến:

    – Phệ Địa!

    Bàn tay của hắn lật một cái, đột nhiên xuất hiện một cái lư hương nho nhỏ, toàn thân đen thui, không chút bắt mắt.

    Lư hương không truyền ra bất kỳ khí tức nào, cũng không thấy Linh quang hiện lên, cũng không có lực lượng ba động.

    Liền giống như một món đồ vật tầm thường.

    Nhưng một kiếm của Yến Triệu Ca chém trên lư hương này, lực lượng ẩn chứa trong kiếm phong, giống như đá chìm xuống biển, trong nháy mắt biến mất không thấy.

    Linh binh Hạ phẩm Linh Kiếm Bích Long đâm vào lư hương, hoàn toàn không lưu lại dấu vết nào.

    Yến Triệu Ca híp mắt lại, động tác không chậm chút nào, lập tức đánh ra một chưởng!

    Triệu Hạo nâng lên lư hương, giống như giơ lên một tấm khiên, ngăn chặn công kích của Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca nhướng mày:

    “Không cách nào thúc giục, chỉ dựa vào sự thần dị của bảo vật, dùng để ngăn cản thôi sao”

    Bàn tay của hắn đánh về phía Triệu Hạo đột nhiên đổi hướng, bày ra chiêu thức tuyệt diệu, chưởng ảnh đầy trời bao phủ qua.

    Triệu Hạo vung kiếm đánh trả:

    – Yến Triệu Ca, hôm nay phải giết ngươi!

    Tháp cao màu vàng tan vỡ, quang môn màu đỏ biến mất, đại trận chống đỡ ma vực đột nhiên nghịch chuyển.

    Thế giới hồng quang mà mọi người đang đứng tan vỡ, ma khí màu đen trên đỉnh đầu đình trệ, sau đó tiêu tán!

    Hai thần sơn giống như trụ trời một đen một đỏ lại xuất hiện trên đỉnh đầu của Yến Triệu Ca.

    Trên thần sơn màu đen vang lên tiếng gầm thét tức giận của Mạc trưởng lão:

    – Thằng nhóc Yến gia, ngươi muốn chết!

    Đỉnh núi nguy nga, trực tiếp nện xuống Yến Triệu Ca.

    Trước mắt Yến Triệu Ca đột nhiên tối sầm, bóng đen trên đỉnh đầu càng ngày càng lớn, che khuất bầu trời.

    Khí tức kinh khủng mơ hồ làm hắn tê dại, không thể động đậy.

    – Trước tiên ngươi tự lo mình đi.

    Yến Triệu Ca mặt không đổi sắc, hờ hững nói.

    Đại trận ma vực nghịch chuyển, từng đạo ma khí tiêu tán, bắt đầu hướng từng tên đoạ ma chui vào.

    Võ giả vốn đoạ ma lại bị ma khí chui vào, lúc này không những không tiếp thu được ma khí mà ma khí nghịch chuyển cực nhanh, ngược lại tạo thành uy hiếp thật lớn, cuồng bạo đánh vào thân thể của bọn họ!

    Thần sơn màu đen đang nện xuống Yến Triệu Ca lúc này kịch liệt lung lay, giống như núi lở.

    Phù trận to lớn bên ngoài thần sơn màu đen lúc này cũng không ổn định, bắt đầu vỡ vụn không ngừng!

    Một đạo lại một đạo phù văn biến mất, hoá thành lưu quang, tiêu tán trong hư không.

    Mạc trưởng lão gầm thét:

    – Tiểu tặc!

    Cùng lúc đó, lực lượng quyền ý của Sơn Thạch Ông hoá thành thần sơn màu đỏ ầm ầm đụng vào thần sơn màu đen!

    Thần sơn màu đen vốn đang lung lay, hiện tại triệt để sụp đổ!

    Mạc trưởng lão bị ma khí phản phệ, Sơn Thạch Ông vốn rơi vào hạ phong, lực lượng lập tức áp đảo Mạc trưởng lão!

    Chiến cuộc nhất thời nghịch chuyển.

    Thần sơn màu đen cùng phù trận đồng loạt vỡ vụn, lô ra khuôn mặt tức giận cùng không cam lòng của Mạc trưởng lão, một đôi mắt màu vàng kim nhìn chòng chọc vào thần sơn màu đỏ trước mặt, nhìn nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, trong con ngươi chỉ có huyết quang điên cuồng cùng lửa giận ngút trời.

    Nhưng Sơn Thạch Ông được thế không tha, Quyền ý hoá thành thần sơn màu đỏ tiếp tục đánh xuống, chấn cho Mạc trưởng lão phun máu!

    Mạc trưởng lão căm hận, điên cuồng hét lên, từng cái phù văn màu đen trên người liên tiếp tạo thành từng sợi xiềng xích nhỏ dài.

    Ma khí biến thành xiềng xích, cuốn ngược lại vào thân thể của hắn, xung kích Mạc trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi!

    Mà công kích của Sơn Thạch Ông không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kích nào, một lần nữa trúng mục tiêu!

    – Thằng nhãi Yến gia, ngươi sẽ không có kết cục tốt!

    Mạc trưởng lão biết mình khó chạy trốn, điên cuồng hét lên, hoàn toàn không thèm để ý Sơn Thạch Ông, muốn vực dậy lực lượng cuối cùng, bổ nhào tới Yến Triệu Ca, nhằm phát tiết mối hận trong lòng.

    Nhưng xiềng xích màu đen trên người hắn cuốn ngược làm thân thể vốn trọng thương nghiêm trọng, không chịu nổi gánh nặng nữa, huyết nhục ầm ầm nổ tung.

    Thân hình của Mạc trưởng lão hơi khựng lại trên không trung, công kích của Sơn Thạch Ông cũng đuổi kịp hắn!

    “Oanh”

    Một tiếng vang thật lớn, giống như huyền nham vạn năm nổ tung truyền tới.

    Sinh mạng của Mạc trưởng lão đã đi tới cuối cùng, một ngụm máu chảy ra, Cương khí Quyền ý cả người tan biến.

    Hắn chết không nhắm mắt, hai mắt trừng lên nhìn Yến Triệu Ca:

    -… lão phu không cam lòng!

    Một vị cường giả Đại Tông Sư, chết!

    Nguyên khí cuồng bạo trên bầu trời lan ra, cuốn lên phong bạo, thổi người phía dưới khó có thể đặt chân.

    Đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao khó khăn mới đứng lên được, cũng bị thổi té xuống.

    Yến Triệu Ca chịu đựng khí lưu xung kích, cũng giống như thuyền nhỏ trong gió, nhưng hai tay của hắn xuất chiêu vẫn ổn như bàn thạch!

    Một kiếm đâm về phía Triệu Hạo, Triệu Hạo cầm Phần Hoa Kiếm đánh trả.

    Yến Triệu Ca tay không đánh ra một quyền tới Triệu Hạo, ý cảnh kinh khủng, “hỗn độn tan biến, vũ trụ mở lại” một lần nữa được thi triển ra!

    Đối mặt với thiết quyền của Yến Triệu Ca, ánh mắt của Triệu Hạo lạnh lẽo tàn khốc, nâng lên lư hương màu đen, ngăn cản công kích của Yến Triệu Ca.

    Nhưng quả đấm của Yến Triệu Ca lúc tiếp xúc với lư hương màu đen đồng thời, lực lượng ý cảnh “tan biến” đột nhiên bình tĩnh lại, tất cả đều không một tiếng động.

    Giống như quá trình vũ trụ mở ra đột nhiên kết thúc, tất cả quy về hỗn độn.

    Không âm không dương, không trước không sau, vô thuỷ vô chung, vô tri vô giác.

    Sắc mặt của Triệu Hạo hơi đổi.

    Yến Triệu Ca không để ý, chiêu thức đột nhiên biến hoá, năm ngón tay giương ra, bắt lấy cổ tay của Triệu Hạo!

    Kinh nghiệm của Triệu Hạo hết sức phong phú, phản ứng lại mau lẹ, khi Yến Triệu Ca biến chiêu, cánh tay nâng lên lư hương đột nhiên tăng lực, mu bàn tay giống như đại chùy, đập xuống cánh tay của Yến Triệu Ca.

    Võ đạo đích truyền của Thương Mang Sơn, Phá Thiên Chùy!

    Yến Triệu Ca ánh mắt như điện, nhanh chóng hồi khí, lại phát lực!

    Đạn Chỉ Kinh Lôi!

    Năm ngón tay giương ra, đột nhiên hợp lại, nhẹ nhàng lướt ngang cổ tay của Triệu Hạo giống như đang gảy đàn.

    Cánh tay của Triệu Hạo giống như điện giật, run một cái, máu tươi phún ra, kinh mạch đứt đoạn!

    Tay của Triệu Hạo không thể giữ được lư hương.

    Không đợi hắn kịp phản ứng, một tay khác của Yến Triệu Ca, Linh Kiếm Bích Long thét dài bay ra, lực lượng tan biến hỗn độn kinh khủng, một lần nữa chém về phía Triệu Hạo!

    – Yến Triệu Ca!

    Trong tiếng rống giận không cam lòng, cổ của Triệu Hạo chợt lạnh!

    Tiếp đó, kiếm ý phá diệt từ vết thương ở cổ lan tràn toàn thân, đem cả người hắn xé rách!

    Huyết nhục, tan vỡ!

    Gân cốt, tan vỡ!

    Linh hồn, tan vỡ!

    Tất cả, tan vỡ!

    Yến Triệu Ca lạnh lùng, hờ hững:

    – Lần thứ hai a, hiện tại cảm giác, tựa hồ không có gì ghê gớm lắm?​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 194: Ai mới là con kiến hôi?

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Kiếm cương của Yến Triệu Ca nhập thể, thân thể của Triệu Hạo không cách nào chống cự, thân thể vỡ tan, trực tiếp hoá thành sương máu!

    Một hư ảnh như ẩn như hiện trôi nổi trước mặt Yến Triệu Ca.

    Tướng mạo có năm phần tương tự Triệu Hạo nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.

    Yến Triệu Ca đã từng nhìn thấy bức hoạ truyền lưu của Đan Hỏa Thần Kiếm Cao Triết, chỉ thấy hư ảnh này có tướng mạo trừ tương tự Triệu Hạo còn giống Cao Triết.

    Đây chính là linh hồn của đối phương.

    Nhưng linh hồn lúc này, đã vỡ tan, gần kề chôn vùi.

    Triệu Hạo, hoặc có thể gọi là Cao Triết, chìn chòng chọc Yến Triệu Ca, phát ra tiếng gầm thét không tiếng động, nhưng giống như vang vọng bên tai Yến Triệu Ca:

    – Hôm nay ta không chết, nhất định trở về, trả lại mối hận này!

    – Yến Triệu Ca, còn có Quảng Thừa Sơn sau lưng ngươi, chúng ta không chết không thôi, cho dù liều cái mạng này!

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

    – Ngươi chết, ta sống, như vậy thì tốt a.

    Triệu Hạo không cam lòng ngửa mặt lên trời gầm thét.

    Lúc này, lư hương màu đen rơi trên mặt đất, đột nhiên truyền tới hấp lực, cuốn lấy tàn hồn sắp tán vỡ của Triệu Hạo hút vào trong đó.

    “Cũng là cái dạng này?”

    Khoé miệng của Yến Triệu Ca giật giật, duỗi bàn tay ra, lực lượng bộc phát, lập tức đen tàn hồn của Triệu Hạo định trụ, làm hắn không cách nào tiến vào lư hương màu đen.

    Yến Triệu Ca nhìn Triệu Hạo, hờ hững cười nói:

    – Ban đầu Diệp Cảnh ở Trấn Long Uyên cũng chơi dạng này, bởi vì lúc đó ta không động sát niệm với hắn.

    – Còn ngươi, đáng chết, không sống được.

    Yến Triệu Ca chưởng lực phóng ra, tàn hồn của Triệu Hạo lập tức vặn vẹo!

    Triệu Hạo gầm thét:

    – Con kiến hôi nho nhỏ như ngươi…

    Yến Triệu Ca cười nhạo:

    – Tốt nhất ngươi nên biết rõ, bây giờ, ngươi đang trong miệng con kiến hôi mà ngươi nói.

    – Ngươi yếu tới trình độ nào đây?

    Yến Triệu Ca nhíu mày:

    – Nhỏ yếu đến nỗi, ta không quan tâm đến ngươi có hận ta hay không, cũng không quan tâm tại sao ngươi lại câm thù Quảng Thừa Sơn ta.

    – Ngươi không cản trở, ta cũng lười quan tâm, còn nếu ngươi muốn quấn lấy, thì ta làm thịt ngươi cho khoẻ.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Triệu Hạo:

    – Đây chính là cái nhìn của ta đối với ngươi, đơn giản, rõ ràng. Xử lý ngươi, cũng đơn giản như vậy mà thôi.

    Triệu Hạo xanh mặt, nhưng hắn không cách nào nói được nữa.

    Linh hồn của hắn đã chôn vùi trong tay của Yến Triệu Ca!

    Hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!

    Yến Triệu Ca bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.

    Đám người Diệp Trọng Châu, Tiếu Vũ, Trương Dao lúc này vẫn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, còn chưa tỉnh hồn lại.

    Lưu Thịnh Phong tê liệt nằm dưới đất, ngây người như phỗng, thất hồn lạc phách.

    Thật ra thì từ lúc Yến Triệu Ca hiện thân tới giờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi.

    Cứu người, phá trận, giết địch.

    Tất cả, phát sinh trong thời gian mấy hơi thở.

    Thế cục, trong nháy mắt hoàn toàn đảo ngược.

    Một khắc trước, Cửu U môn sắp hạ xuống, một khắc sau, chính là Yến Triệu Ca ngang nhiên chém giết đám người Triệu Hạo, ma vực đại trận nghịch chuyển, băng giải.

    Nhìn chăm chú bóng người sừng sững của Yến Triệu Ca, tinh thần của đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao trong nháy mắt hoảng hốt.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn ma khí dạng hắc vụ đầy trời trước mắt dần dần tiêu tán.

    Khí tức Cửu U kinh khủng, cũng dần dần biến mất. Khe hở hư ảo trên mặt đất cũng biến mất theo.

    Phảng phất như có một ý chí to lớn vô cùng không cam lòng, cách vô tận thời không truyền, gầm thét bên tai Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca mặt không đổi sắc, thu kiếm vào vỏ, giương mắt nhìn lên, liền thấy ma khí sắp tiêu tán hoá thành từng cái xiềng xích ngang dọc đầy trời.

    Không chỉ Mạc trưởng lão của Thương Mang Sơn, những tên đoạ ma khác, nhiều hoặc ít đều bị trận pháp cắn trả, ma khí cuốn ngược, nghịch xông nhập thể.

    Người đoạ ma có tu vi càng cao thì gặp phải ma khí cắn trả càng nghiêm trọng.

    Ma khí không tăng, ngược lại bị ma khí tổn thương, trong chiến cuộc này, cường giả của tổ chức Tuyệt Uyên, trận tuyến liên tục tan rã, đại bại thua thiệt.

    Trên bầu trời, thần sơn màu đỏ hơi dừng lại một chút, Yến Triệu Ca có thể cảm thấy được ánh mắt của Sơn Thạch Ông đang rơi vào trên người mình.

    – Đáng tiếc không phải đệ tử Thương Mang ta…

    Sơn Thạch Ông vừa tiếc hận vừa khen ngợi, lưu lại một câu không đầu không đuôi, trong nháy đi xa, tìm kiếm, tiêu diệt những cường giả Tuyệt Uyên khác.

    Yến Triệu Ca nhìn Sơn Thạch Ông đi xa, vẻ mặt không biến hoá chút nào, lòng bàn tay sinh ra hấp lực hút lấy lư hương màu đen bên cạnh thi thể của Triệu Hạo.

    Đối với hắn mà nói, so với Triệu Hạo, thì lư hương màu đen này làm hắn cảm thấy hứng thú hơn.

    Một kiếm chém giết Triệu Hạo cùng với một kiếm đánh bại Tinh Hỏa Trường Không của Triệu Hạo chính là Võ học mà Yến Triệu Ca tự mình lĩnh ngộ sáng tạo ra.

    Tu vi của hắn không ngừng đề cao, đối với Võ học của bản thân không ngừng chải chuốc, đã bắt đầu tự thành một mạch, thấu hiểu quán thông.

    Đạn Chỉ Kinh Lôi, chỉ là một bắt đầu.

    Môn Võ học vừa thi triển, càng có đạo lý tinh thâm hơn.

    Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, không thành thục như Đạn Chỉ Kinh Lôi, nhưng uy lực đã không thể kinh thường.

    Yến Triệu Ca thi triển môn Võ đạo này, hóa thành kiếm pháp, điều khiển Linh binh Linh Kiếm Bích Long tiến hành ám sát, nhưng không cách nào lưu lại trên lư hương này bất kỳ vết trầy xướt nào.

    Điều này nói rõ, lư hương màu đen nho nhỏ này nhìn như bình thường, nhưng phẩm chất nguồn gốc không tầm thường chút nào.

    Cho nên Yến Triệu Ca đối với lư hương màu đen trước mắt này hứng thú vô cùng cũng có mấy phần kiêng kỵ.

    Hắn vừa điều tức tu dưỡng, khôi phục nguyên khí tiêu hao, vừa kiểm tra lư hương.

    Mới đầu không cảm thấy cái gì, nhưng khi Yến Triệu Ca tập trung tinh thần cẩn thận nhìn chăm chú lư hương thì cảm thấy tinh thần của bản thân chấn động, giống như hồn lìa khỏi xác, chủ động bay vào trong lư hương.

    Yến Triệu Ca lập tức cảnh tỉnh, định trụ tâm thần.

    Hắn chậm rãi đưa tay ra, đem Cương khí của bản thân rót vào trong đó, không ngừng kích thích.

    Cương khí rót vào trong đó nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi, cũng không có bất kỳ phản hồi nào, cùng chủ nhân Yến Triệu Ca hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc.

    Theo Cương khí không ngừng rót vào, tinh thần của Yến Triệu Ca nhất thời cảm thấy hoảng hốt một lần nữa.

    Nhưng hắn sớm có chuẩn bị, vững vàng phòng thủ tinh thần, tiếp tục thăm dò lư hương màu đen.

    Ý thức của Yến Triệu Ca tựa như dung nhập vào một thế giới hoàn toàn là bóng tối, yên tĩnh thâm thúy, hắc ám vĩnh hằng.

    – Hả?

    Yến Triệu Ca nhíu mày, hắn phát hiện một cổ lực lượng quỷ dị đang tác động lên tinh thần của hắn, ngăn cản hắn thoát ra thế giới bóng tối này, để cho hắn trầm luân vĩnh viễn ở đây.

    Thế giới trước mắt không chút ánh sáng nào, màu đen vô cùng thuần túy, giống như là đem tất cả ánh sáng trên người hấp thu vào vậy, chỉ còn lại bóng tối thâm thuý nhất.

    Chẳng qua là một mảnh bóng tối rộng lớn, nhưng tâm thần của Yến Triệu Ca như bị cám dỗ, dẫn dụ tinh thần của hắn sa ngã vào trong đó.

    Mặc dù Yến Triệu Ca có thế cảm nhận được bản thân thế giới bóng tối này không mang theo ác ý.

    Nhưng hắn chắc chắn trăm phần trăm, nếu hắn không định trụ được tinh thần, thì sẽ bị bóng tối cắn nuốt, linh hồn của hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối vô tận này, nhục thân của hắn sẽ biến thành một cổ thi thể trống rỗng.​
     
    Kenshin8995, thienta and thanhla like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)