Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 165: Công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca nghe Phương Chuẩn nói, thở ra một ngụm trọc khí:

    – Ở lần Thông Thiên Hội Minh này sao?

    Phương Chuẩn nói:

    – Gần đây ta mới biết, một cái mạch nước chảy vào Thanh Già Hồ, xuất phát từ Địa Vực.

    Yến Triệu Ca sờ càm nói:

    – Trừ thế hệ trẻ chúng ta tham gia Hội Minh, các nhà đều có trưởng bối đến áp trận.

    – Thanh Già Hồ nho nhỏ, thật ra cũng coi như cường giả như mây, không phải ai cũng có thể tùy ý xâm phạm.

    Yến Triệu Ca nhẹ giọng nói:

    – Nếu Tuyệt Uyên dám động thủ, cũng tức là nói, trong cường giả Đại Tông Sư mang đội lần này có người của bọn họ.

    Phương Chuẩn khẽ mỉm cười:

    – Hơn nữa, coi như chủ nhà, có thể nắm trận pháp nơi này trong tay, vị thuộc Trọc Lãng Các kia, nhất định có vấn đề.

    Hắn cười nhìn Yến Triệu Ca nói:

    – Nói không chừng ta cũng có vấn đề.

    Yến Triệu Ca nhìn Phương Chuẩn, mỉm cười nói:

    – Vậy thì ta chỉ có thể cầu nguyện ngài không có vấn đề, nếu không ta khó giữ được cái mạng nhỏ này.

    – Coi như ta có vấn đề, cũng sẽ không dễ dàng giết Triệu Ca ngươi.

    Phương Chuẩn bật cười lắc đầu nói:

    – Nếu ta có vấn đề sẽ bắt ngươi đi đối phó Yến sư đệ, mà không phải chỉ làm khó một mình ngươi.

    – Nhưng mà thiên phú của ngươi có thể “trò giỏi hơn thầy” a.

    Phương Chuẩn than thở:

    – Qua mười mấy năm… không đúng, chỉ cần mấy năm, bất kỳ ai cũng phải nhìn nhận sự tồn tại của ngươi, nhìn thẳng ngươi là Yến Triệu Ca, mà không phải con của Yến Địch.

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – Nhị sư bá quá khen làm ta cũng ngượng ngùng.

    Phương Chuẩn cười cười, trở lại đề tài nghiêm chỉnh:

    – Tuyệt Uyên muốn cho Cửu U phủ xuống thế gian, tính chất của chuyện này còn tồi tệ hơn Viêm Ma Đại Thế Giới, là công địch của cả Bát Cực Đại Thế Giới.

    – Hôm nay chúng ta đang đối kháng Viêm Ma, mơ hồ có chút ưu thế, mặc dù Viêm Ma nóng nảy hiếu chiến, nhưng cũng không phải không chút kiêng kỵ nào.

    – Nhưng nếu Cửu U phủ xuống, Bát Cực Đại Thế Giới liền hai mặt thụ địch, Viêm Ma cũng sẽ nhân cơ hội này tấn công.

    Yến Triệu nghe vậy thì gật đầu:

    – Không sai, nghiêng sào không trứng lành, cho nên Thiên Lôi Điện mới có thể cung cấp tình báo cho năm Thánh địa chứ?

    – Dĩ nhiên, ta đoán bản môn cùng Bích Hải Thành, Thương Mang Sơn, muốn lấy được tình báo thì phải trả giá không nhỏ.

    Hắn nhìn về phía Phương Chuẩn, Phương Chuẩn cười một tiếng:

    – Không sai, đây là chuyện rất thường tình.

    Yến Triệu Ca hơi ngửa đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

    – Bên Bích Hải Thành, lần này không thuận lợi tiếp tục truy cứu vấn đề Lâm Chu cùng Nhất Tuyến Phong.

    Sớm nhận được tin tức từ Thiên Lôi Điện, không chỉ Yến Thiểm, Lâm Chu cũng chắc chắn không đến tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này.

    Trong quá trình chiến đấu tranh đoạt Lôi Đế Chi Nhãn, Lâm Chu bị Yến Triệu Ca đả thương, cuối cùng bị buộc phải sử dụng Hóa Huyết Lưu Quang Ngọc chạy trốn.

    Mặc dù thành công thoát đi, nhưng khí huyết của hắn phải suy bại, thương càng thêm thương, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục, cho dù đến tham gia Thông Thiên Hội Minh, cũng không được gì.

    Ngoài ra, Bích Hải Thành cũng đang nhìn chằm chằm, chờ hỏi hắn chuyện của Nhất Tuyến Phong.

    Nhưng mà, xảy ra chuyện như vậy, Bích Hải Thành dù muốn truy cứu cũng không thể cứng rắn.

    Mặc dù tình báo bên Lôi Vực biểu hiện, khám phá ra nội gian của Tuyệt Uyên, chính là cha của Lâm Chu, Lâm Thiên Phong.

    Nhưng Yến Triệu Ca có chín thành khẳng định, trong này nhất định có quan hệ với Lâm Chu.

    “Hắc, đại thủ bút a!”

    Yến Triệu Ca chặc chặc khen ngợi:

    “Thiên Lôi Điện lần này có rất nhiều thu hoạch.”

    Không đề cập đến chuyện khác, lần này Trọc Lãng Các liền thiếu Thiên Lôi Điện một nhân tình lớn.

    Dưới thế cục của Bát Cực Đại Thế Giới vi diệu như thế này, lập trường của Trọc Lãng Các quá nhạy cảm.

    Yến Triệu Ca quay đầu nhìn Phương Chuẩn:

    – A, nói hồi lâu, Nhị sư bá, gian tế trong Quảng Thừa Sơn chúng ta là vị nào vậy? Thông Thiên Hội Minh lần này, có mấy Đại Tông Sư có vấn đề?

    – Ta đã truyền tin trở về tông môn, sư phụ bọn họ sẽ tự xử lý.

    Phương Chuẩn báo ra tên một người, sau đó bổ sung nói:

    – Bên Thiên Lôi Điện chỉ nói một người này, còn có những người khác hay không, cũng chưa biết được, bản môn không thể buông lỏng cảnh giác.

    Yến Triệu Ca gật đầu nói:

    – Đạo lý này không sai.

    Phương Chuẩn nói tiếp:

    – Còn Thông Thiên Hội Minh lần này, trừ Trọc Lãng Các ra, vốn có ba người, người dẫn đội của Thiên Lôi Điện là Tuyệt Uyên, bây giờ đã bị xử lý.

    Yến Triệu Ca chép chép miệng nói:

    – Đó chính là nói, vốn là bốn tên, hơn phân nửa, một người trong đó lại nắm trong tay địa lợi, quả thật có khả năng thành công a.

    Phương Chuẩn nói:

    – Không chỉ là nội gian, thành viên Tuyệt Uyên ngoài sáu Thánh địa cũng sẽ đánh bất ngờ nơi này, cũng nhau phối hợp.

    – Vì có thể tận lực một lưới bắt hết, cho nên trừ tên nội gian mà Thiên Lôi Điện khám phá ra, những cường giả Tuyệt Uyên đã bại lộ thân phận, chúng ta cũng không kinh động.

    – Nhưng Trọc Lãng Các đã có nhiều cường giả đến nơi này mai phục.

    Hắn nhìn Yến Triệu Ca:

    – Ngược lại là những người chân chính tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này như ngươi, lúc xảy ra chuyện phải thận trọng, kịp thời lẫn trốn.

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – Ta cảm giác chúng ta không phải chính chủ, nếu không phải không muốn bứt dây động rừng, đám chúng ta có thể mỗi người trở về a.

    Phương Chuẩn hờ hững nói:

    – Thông Thiên Hội Minh vẫn là Thông Thiên Hội Minh, giống như Triệu Ca ngươi, Tiên Thiên sơ kỳ, chiến thắng Tiên Thiên hậu kỳ hạch tâm của Thương Mang Sơn, mới có thể làm Quảng Thừa chúng ta tăng lên uy thế sao?

    – Đối phương muốn động thủ, cũng cần chút thời gian chuẩn bị.

    – Thật ra thì, nếu không phải quá nguy hiểm, đối với người trẻ tuổi các ngươi mới là lịch luyện tốt nhất.

    Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:

    – Lời này cũng có lý.

    Phương Chuẩn đứng dậy, đi ra ngoài:

    – Bên chúng ta cũng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, trong lòng Triệu Ca ngươi hiểu rõ liền tốt, tự mình chuẩn bị đi, dị biến lúc nào cũng có thể phát sinh.

    – Nhị sư bá yên tâm, ta biết.

    Yến Triệu Ca tiễn Phương Chuẩn rời khỏi, sau đó kêu A Hổ đi vào, thông báo cho hắn.

    A Hổ trợn tròn mắt nói:

    – Công tử, thời điểm ngươi lập công lại tới rồi!

    Yến Triệu Ca trợn mắt:

    -… ta không nghĩ dựa vào mồi câu để lập công.

    – Nhưng an ủi chính là, lần này có một đám người cùng bồi với ta.

    Tạ Du Thiền rất nhanh đưa Xích Diễm Thiết cùng Hàn Quang Thiết tới, Yến Triệu Ca lấy bí pháp xử lý qua, sau đó liền giao nhiệm vụ nuôi đại gấu trúc cho A Hổ.

    – Công tử, vậy ngươi bạn làm chuyện gì?

    A Hổ tò mò hỏi.

    Yến Triệu Ca búng tay:

    – Tu luyện.

    – Chuyện lớn lập tức xảy ra, “công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí (*)” mà.

    A Hổ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng:

    – Nhưng Thông Thiên Hội Minh lập tức bắt đầu, thời gian ngắn như vậy ngài muốn tu luyện cái gì a?

    Yến Triệu Ca mỉm cười không nói.

    Trước đây vì sợ tốc độ tăng lên quá nhanh chọc người khác hoài nghi, nhưng bây giờ tình huống đặc thù, vậy thì nhanh một chút cũng tốt.

    Yến Triệu Ca nhẹ nhàng chạm vào mắt phải của mình, dù sao cũng có thể mượn cớ.

    Yến Triệu Ca đi tới cửa sổ, nhìn Thanh Già Hồ mây khói lượn lờ, ánh mắt của hắn trở nên mờ mịt:

    “Cửu U…”

    —————–

    (*) Nguyên văn 工欲善其事必先利其器 – “công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí”: tạm dịch “Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình”.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 166: Cương khí hóa thiên địa hư ảo

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Quảng Thừa Tiên Đan, lúc Yến Triệu Ca ban cầm tới tay đã ăn vào.

    Đan dược này giúp tăng cường linh tính của Cương khí, làm cho Võ giả thuận tiện hơn khi cảm ngộ thiên địa hư ảo.

    Công hiệu này nhìn như đơn giản, nhưng hơn ở hiệu quả mạnh mẽ, cho dù Võ giả Đại Tông Sư sử dụng cũng có ích lợi vô cùng, Võ giả Tông Sư sử dụng thì hiệu quả không cần phải nói.

    Trên thực tế, Võ giả Tông Sư căn bản không cách nào luyện hóa dược tính của Quảng Thừa Tiên Đan hoàn toàn được.

    Dược tính của đan dược, sẽ lưu lại trong cơ thể của Võ giả, một mực kéo dài, giúp Võ giả tu luyện được lợi.

    Đây được coi như là đan dược thượng thừa nhất mà Quảng Thừa Sơn nắm giữ, cho dù Yến Triệu Ca có kiến thức rộng lớn, đối với dược hiệu của đan dược này cũng phải khen ngợi.

    Lúc này Yến Triệu Ca ngồi xếp bằng, bên trong Đan điền, thanh khí tản ra, khối khí hỗn độn chuyển động, nóng lạnh luân phiên, âm dương tương tế, giống như thiên đĩa hỏa lò không ngừng luyện hóa dược tính của Quảng Thừa Tiên Đan.

    Dược tính bị Cương khí của Yến Triệu Ca dẫn đạo, không ngừng tản ra tứ chi bách hải.

    Huyệt khiếu toàn thân của Yến Triệu Ca đóng mở liên tục, từng đạo băng long, hỏa long chuyển động cuồn cuộn không ngừng.

    Cương khí tạo thành long hình như thật, vảy rồng toàn thân mấp máy, tràn đầy linh tính, phát ra từng trận long ngâm trầm thấp.

    Yến Triệu Ca mở hai mắt ra, trong mắt đột nhiên có lôi quang thoáng hiện.

    Thánh binh tàn phiến Lôi Đế Chi Nhãn, hiện ra trong mắt phải của Yến Triệu Ca.

    Lôi Đế Chi Nhãn lóe lên, chớp động ánh sáng giống như hỗn độn sơ khai, một đạo lôi đình bổ xuống, phân chia trời đất.

    Đến đây, vạn vật hình thành, thế giới rộng lớn diễn hóa biến thiên.

    Bạch vân thương cẩu, thương hải tang điền (*), thời gian trường hà (**) vô tận, cuồn cuộn lao nhanh, tựa như “sát na”, lại tựa như “vĩnh hằng”.

    Yến Triệu Ca cùng Lôi Đế Chi Nhãn tâm ý tương thông, trong nháy mắt, giống như cảm nhận được ý cảnh trong một “sát na” kia, thế giới sinh diệt.

    Thiên Lôi mặc dù mãnh liệt hung ác, nhưng không lưu lại chút vết tích nào trong đầu của Yến Triệu Ca.

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca nhẹ nhàng khép lại sau đó lại mở ra.

    Trong thời gian một cái nháy mắt này, lại giống như thời gian trăm triệu năm tháng trôi qua.

    Lúc này, Yến Triệu Ca cảm thấy liên hệ giữa mình và Lôi Đế Chi Nhãn rõ ràng tiến thêm một bước, thậm chí sinh ra cảm giác tâm ý tương thông.

    Yến Triệu Ca khẽ quát một tiếng, toàn thân đột nhiên bộc phát lôi quang trận trận, truyền ra một tiếng nổ vang.

    Ngoài trúc lâu, bầu trời phía trên Thanh Già Đảo, vân vụ quay cuồng, giống như truyền tới một tiếng nổ vang, một tia chớp phá vỡ thương khung!

    “Đùng đoàng đùng đoàng!”

    Bầu trời, mặt đất, tiếng sấm vang dội, tựa như hồng hoang sơ khai!

    Xung quanh thân thể của Yến Triệu Ca, từng luồng Cương khí hóa thành thiên long, vảy rồng toàn thân mở ra, lôi đình phún dũng ra ngoài.

    Hồ quang dầy đặc nhảy nhót trong trúc lâu, tụ thành một chỗ như hóa thành lôi hải.

    Lôi đình mãnh liệt, cũng không tổn hại tiểu lâu chút nào, từng cái Cương khí thiên long mở mắt ra, tất cả đều có ánh sáng thoáng hiện, giống như vẽ rồng điểm mắt, tràn đầy linh tính cùng sức sống, hư long hóa thành chân long.

    Yến Triệu Ca đưa một bàn tay ra, đẩy về phía trước một cách bình thường.

    Từng luồng Cương khí thiên long lượn quanh, hóa thành một mảnh hỗn độn!

    Vô thủy vô chung, vô tiền vô hậu, mặc dù là cảnh tượng hư ảo do Cương khí biến thành, nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được ý cảnh huyền diệu trong đó.

    Đây chính là thiên địa hư ảo do Cương khí Quyền ý của Yến Triệu Ca hóa thành!

    Cương khí hóa thành thiên địa hư ảo, chính là tiêu chí của Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư!

    Yến Triệu Ca khẽ cười, chưởng thế biến đổi, lòng bàn tay đỏ bừng, cảnh tượng hư ảo do Cương khí hóa thành cũng theo đó mà biến đổi, hóa thành một mảnh đỏ tím.

    Bị bao quanh bởi từng đoàn lửa màu tím, là một đan lô màu tím như ẩn như hiện, giống như thật.

    Chưởng thế của Yến Triệu Ca lại thay đổi, hai ngón tay giữa bắt kiếm ấn, lấy ngón tay thay kiếm nhẹ nhàng điểm ra.

    Đâu Suất Hỏa màu đỏ tím cùng đan lô biến mất không thấy, Cương khí đan xen hóa thành tinh không tối đen, trong màn đêm, Thất Tinh Cao Huyền, Củng Chiếu Bắc Thần (***).

    Yến Triệu Ca thu tay về, đánh ra từng cái Lục Linh Ma Quyền, Cương khí hóa thành thiên địa hư ảo, giống như trở về viễn cổ hồng hoang, vô tận dị thú cường đại hoành hành, bá đạo vô biên.

    Sau khi Yến Triệu Ca thu lại quyền thế, tất cả cảnh tượng biến mất, trở về hỗn độn hư vô.

    Tựa như có thể hóa sinh vạn vật, chứa đựng vạn vật cũng có thể chôn vùi vạn vật.

    Yến Triệu Ca phun ra một ngụm trọc khí thật dài, đứng dậy đi ra trúc lâu.

    A Hổ đang chơi đùa cùng đại gấu trúc, thấy Yến Triệu Ca, không khỏi hỏi:

    – Công tử, thiên lôi vừa rồi, là ngươi thúc giục tàn phiến Lôi Đế Chi Nhãn sao?

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – Không sai, ta nuốt Quảng Thừa Tiên Đan là căn cơ vững chắc, tích lũy càng thâm hậu, tu luyện dần đến bình cảnh, sau đó tìm hiểu lực lượng ý cảnh của Lôi Đế Chi Nhãn, thành công tiến thêm một bước.

    A Hổ há miệng một cái nói:

    – Công tử à, ngài vừa mới đột phá Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư ở Vân Triệu Sơn a.

    – Nhanh như vậy lại đột phá Tiên Thiên trung kỳ, năm đó gia chủ cũng không mạnh như ngài a!

    Yến Triệu Ca đưa tay xoa mắt phải, nói:

    – Do cơ duyên mà thôi, coi như một sự ngạc nhiên vui mừng đi.

    A Hổ cho Yến Triệu Ca một ngón tay cái:

    – Coi như cơ duyên, thì công tử ngài phải có bản lĩnh mới lấy được.

    Yến Triệu Ca nhìn A Hổ một cái, rồi nói:

    – A, A Hổ, bây giờ ngươi nịnh hót, biểu tình càng ngày càng chân thành.

    A Hổ thật thà cười một tiếng:

    – Là do công tử dạy bảo, ta đây thường xuyên hướng về tấm gương phía trước mà học tập a.

    Hắn vỗ vỗ cái đầu cứng của mình, nói:

    – Đúng rồi, công tử, Thiên Bằng đã đến.

    – Hả, Từ sư huynh tới sao?

    Yến Triệu Ca cười hắc hắc:

    – Đang ở chỗ của Tạ sư tỷ chứ gì?

    A Hổ cũng cười hắc hắc:

    – Sau khi chào hỏi Phương trưởng lão, rồi tới nơi này, thấy công tử ngài đang bế quan, liền như một làn khói chạy tới chỗ Tạ cô nương.

    Hai người nhìn nhau một cái, gian xảo cười hề hề:

    – Có một chân (****)…

    Yến Triệu Ca cười nói:

    – Đi, đi xem một chút.

    Từ Phi năm nay ba mươi tuổi, tuổi tác lớn hơn Lục Vấn và Yến Triệu Ca không ít, hiện tại đã là Võ giả Thông Thiên cảnh, cách Đại Tông Sư cảnh giới chỉ kém nửa bước.

    Thông thường mà nói, phần lớn Thông Thiên cảnh Tông Sư đều tiềm tu, ích đi ra ngoài.

    Nhưng gần đây Đại Nhật Thánh Tông mất thể diện quá nhiều, tại Thông Thiên Hội Minh lần này vì tìm về mặt mũi, nên phái người đứng đầu Sơ Dương tứ kiệt, Đường Vĩnh Hạo xuống núi.

    Đường Vĩnh Hạo cũng có tu vi Thông Thiên cảnh, Từ Phi tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này, chính là vì ngăn chặn Đường Vĩnh Hạo.

    Đến ngoài trúc lâu của Tạ Du Thiền, cách thật xa, nhưng cái mũi của Yến Triệu Ca hít hít, đã nghe thấy một mùi rượu bay tới.

    Sau đó liền thấy bên ngoài trúc lầu, một cái bàn đá trong sân, hai người đang ngồi đối diện nhau, một người chính là Tạ Du Thiền, người còn lại là một hán tử khôi ngô, vóc người rất cao lớn.

    Người này mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, trông thật uy vũ, ánh mắt trong suốt, khí thế như sơn nhạc.

    Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại tỏa ra khí độ phi phàm (nguyên văn 渟岳峙的: uyên đình nhạc trì).

    Chẳng qua lúc này nam tử hành động có chút là lạ, cười híp mắt cầm một bình rượu, rót vào trong ly.

    Nhìn kỹ lại, trong cái ly của nam tử, rõ ràng là để lá trà. Nhìn bộ dáng của hắn chính là lấy rượu pha trà a.

    —————-

    (*) Nguyên văn 白云苍狗 – “bạch vân thương cẩu”: trong bài thơ “Khả Thán” của Đỗ Phủ có câu “Thiên thượng phù vân như bạch y, tư tu cải biến như thương cẩu.” ý chỉ thế sự biến ảo khôn lường. (tham khảo nguồn thivien.net).

    Nguyên văn 沧海桑田 – “thương hải tang điền” – “biển xanh hóa ruộng dâu”: chỉ thế sự xoay vần.

    (**) Nguyên văn 长河 – “trường hà”: dòng sông dài.

    (***) Nguyên văn 七星高悬, 拱照北辰 – “thất tinh cao huyền, củng chiếu Bắc Thần”: chiêu thức của Thất Tinh Kiếm trong truyện. “huyền”: treo cao; “củng” cùng tôn lên…; “Bắc Thần”: ở đây chỉ sao Bắc Đẩu hay sao Bắc Cực.

    (****) Nguyên văn 有一腿 – “có một chân”: (từ lóng) ý chỉ có tư tình, gian tình lén lút với nhau (tham khảo baike.baidu.com).​
     
    thienta, thanhla and Kenshin8995 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 167: Tam đại công tử tề tụ

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca nhìn động tác của nam tử kia, có chút im lặng:

    – Ngươi lại có cách chơi mới gì à?

    Động tác của nam tử kia cũng không ngừng lại, cười nói:

    – Ngươi tới thật đúng lúc, mới vừa rồi tìm ngươi, ngươi lại bế quan, ta còn tiếc nuối ngươi sẽ bỏ qua tửu trà của ta đây chứ.

    Yến Triệu Ca đỡ trán:

    – Lấy rượu pha trà, chưa từng thấy, ta biết ngươi thích rượu, nhưng ngươi có thể đừng lập dị như vậy được hay không?

    Nam tử kia không quan tâm nói:

    – Ngươi không hiểu a, người sống trên đời, dù sao cũng phải tìm cho mình chút thú vui chứ.

    Yến Triệu Ca bụm mặt:

    – Cho nên ngươi lấy rượu thay sữa đậu nành chấm bánh quẩy, lấy rượu thay canh chan cơm ăn, bây giờ lại đổi mới, lấy rượu pha trà?

    – Chẳng lẽ ngươi không thể giống những cái tửu quỷ khác chỉ cầm rượu uống sao?

    Tạ Du Thiền cùng A Hổ bên cạnh nghe cũng tức cười.

    Nam tử kia không chút không vui nào, ngược lại cười nói:

    – Ta đã qua giai đoạn đó.

    Yến Triệu Ca không thể nhịn được nữa, nói:

    – Vậy ngươi thử một chút, không dùng miệng uống rượu mà dùng lỗ mũi để uống.

    Nam tử cười to:

    – Đối với Võ giả có tu vi như ta mà nói, kỳ thật cũng không khó, không sặc chết ta được.

    – Từ sư huynh, ngươi làm những chuyện khác rất ổn trọng, tại sao chuyện này cứ như một đứa trẻ vậy?

    Tạ Du Thiền lắc đầu bật cười.

    Nam tử này, chính là đệ tử hạch tâm của Quảng Thừa Sơn, đệ tử của Thiết Sư Tử Vương – Thạch Thiết, Thiên Bằng – Từ Phi, Võ giả Thông Thiên cảnh.

    Nói tới, hắn cũng được bên ngoài công nhận là Võ giả Tông Sư mạnh nhất Quảng Thừa Sơn hiện tại.

    Từ Phi cười nói:

    – Để cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta.

    Yến Triệu Ca đành chịu, nói:

    – Thật là không biết nên nói gì với ngươi nữa.

    – Tửu lượng của Yến sư đệ ngươi không được, Hổ Đình thì không kém.

    Từ Phi giống như rất kinh bỉ Yến Triệu Ca, ngược lại nhiệt tình nhìn về phía A Hổ.

    A Hổ xưa nay thần kinh thô, hồ đồ cẩu thả, lúc này cũng xanh mặt:

    – Phi ca, ta không uống cùng ngươi, ngươi không cho ta dùng Cương khí bức rượu, cùng ngươi uống sẽ chết a.

    Từ Phi cũng không cưỡng cầu, chẳng qua tiếc nuối nói:

    – Thật ra căn cơ của Hổ Đình ngươi tốt vô cùng, luyện một chút là có thể luyện ra.

    Mọi người cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh.

    Hoàng hôn buông xuống, Yến Triệu Ca, Từ Phi, A Hổ cùng Tạ Du Thiền nói lời tạm biệt.

    Lúc tạm biệt, Tạ Du Thiền nhẹ giọng nói:

    – Thông Thiên Hội Minh lần này không giống với lúc trước, các ngươi có tính toán rồi chưa?

    Yến Triệu Ca nhìn Từ Phi, Từ Phi vẫn cười, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng:

    – Lúc ta chào hỏi Nhị sư thúc, thì đã biết được tình hình.

    Ba người nhìn nhau, cũng gật đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

    Mấy ngày tiếp theo, Yến Triệu Ca hoặc là tự mình tu luyên, hoặc là cùng đám người Từ Phi, Diệp Trọng Châu, Tạ Du Thiền và một số người quen biết trao đổi tâm đắc Võ học, hoặc là đi nuôi đầu đại gấu trúc kia.

    Trên Thanh Già Đảo, tất cả như thường, bình tĩnh như cũ.

    Mà thời gian trôi qua, Thông Thiên Hội Minh cũng chính thức bắt đầu.

    Thông Thiên Hội Minh cũng không phải tỷ võ trên lôi đài, mục đích ban đầu là cho các nhân vật thiên tài thế hệ trẻ tiếp xúc với nhau.

    Tỷ thí so tài cũng là tiếp xúc, trao đổi tâm đắc cũng là tiếp xúc.

    Chỉ là tình hình của Bát Cực Đại Thế Giới hiện tại tương đối khẩn trương, cho nên khiến Thông Thiên Hội Minh lần này nồng nặc mùi thuốc súng.

    Nhất là Thông Thiên Hội Minh lần này, bởi vì có thêm nhân tố đặc thù nên mang theo cảnh tượng không bình thường.

    Nơi chính thức tổ chức Thông Thiên Hội Minh, là trên bầu trời của Thanh Già Đảo.

    Lấy Thanh Già Đảo làm trung tâm, những tiểu đảo xung quanh trong Thanh Già Hồ, mơ hồ tạo thành trận thế đặc thù, chính là hạch tâm của trận pháp bảo vệ Thanh Già Hồ.

    Sau khi được kích động, từng chùm sáng bay lên trời, tương hợp cùng vân vụ trên không, tạo thành một hòn đảo trôi nổi trên không trung.

    Từng chùm sáng kia giống như cây cầu, cho mọi người tiến lên Huyền Phù Đảo, trên đảo đương nhiên cũng có trận pháp cấm chế, tạo thành cung điện hư ảo trông như thật.

    Đám người Yến Triệu Ca leo lên Huyền Phù Đảo, chỉ thấy trừ truyền nhân của Trọc Lãng Các ra, còn có người bước lên trước, chính là Bích Hải Thành.

    Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cùng hai đệ tử Bích Hải Thành khác, lúc này vây quanh một nam tử thanh niên mặc lục bào.

    Khí chất của thanh niên tạo nhã lịch sự, giống như Phương Chuẩn vậy, hơi có mấy phần khí tức văn nhân.

    Chẳng qua là hắn đứng đó, linh quang trên đầu xông thẳng lên trời, vô cùng chân thật, trong linh quang như có vô tận biển cả gầm thét, chứng tỏ hắn cũng như Từ Phi là Võ giả Thông Thiên cảnh.

    Thanh niên này cũng khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sâu như biển cả, lúc này thấy đám người Yến Triệu Ca thì khẽ gật đầu.

    Yến Triệu Ca, Từ Phi cũng gật đầu đáp lễ.

    Bọn họ nhận ra đối phương, hắn chính là đệ tử hạch tâm của Bích Hải Thành, nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ, Thất Hải công tử – Tống Triều.

    Hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong tứ đại công tử, và là người có cảnh giới cao nhất hiện tại.

    Con của Thủ Tọa trưởng lão Quảng Thừa Sơn, Yến Địch, Quảng Thừa công tử – Yến Triệu Ca.

    Con của Tông chủ Đại Nhật Thánh Tông, Hoàng Húc, Phổ Chiếu công tử – Hoàng Kiệt.

    Con của Thủ Tọa trưởng lão Thiên Lôi Điện, Lâm Thiên Phong, Lôi Minh công tử – Lâm Chu.

    Con của Thành chủ Bích Hải Thành, Tống Vô Lượng, Thất Hải công tử – Tống Triều.

    Cả bốn đều là một trong những người xuất sắc nhất thế hệ trẻ của Bát Cực Đại Thế Giới, lại xuất thân bất phàm, sau Thông Thiên Hội Minh lần trước, được xưng là tứ công tử đương thời.

    Bất quá, giữa bốn người không có tồn tại chút hữu nghị nào, Yến Triệu Ca cũng chỉ tương đối quen với Tống Triều một chút mà thôi.

    Nhưng Tống Triều lớn tuổi hơn rất nhiều, hai người cũng ít khi xuất hiện đồng thời.

    Tống Triều nhìn Yến Triệu Ca, gật đầu một cái nói:

    – Yến sư đệ, ba năm rồi không gặp.

    – Tu vi của Tống sư huynh tiến nhanh a.

    Yến Triệu Ca mỉm cười nói, Tống Triều đáp:

    – Ta chỉ đi trước một chút mà thôi.

    Tư Không Tinh cũng lên trước chào hỏi Tống Triều.

    Thông Thiên Hội Minh phân tán hình thức, cũng không có dấu hiệu bắt đầu nào.

    Người có ý muốn so tài, tự câu thông lẫn nhau là được.

    Yến Triệu Ca, Từ Phi, Tống Triều, Tạ Du Thiền, Nguyễn Bình, Diệp Trọng Châu đều là Tiên Thiên Tông Sư, cũng không tỷ thí, chỉ tụ tập nói chuyện phiếm.

    Nhưng với bọn họ mà nói, cho dù là tán gẫu, những đệ tử trẻ tuổi nghe vào tai cũng được ích lợi không nhỏ.

    Chẳng quan trong này, Yến Triệu Ca có chút nổi bật, trong tất cả Tiên Thiên Tông Sư, hắn chính là người trẻ nhất, hơn nữa không phải trẻ hơn chút ít.

    Nhưng người khác đều ba mươi hoặc gần ba mươi tuổi, chỉ có Yến Triệu Ca khoảng chừng hai mươi.

    Nếu tính theo tuổi tác, thì Yến Triệu Ca cùng đám người Lý Tĩnh Vãn coi như cùng lứa.

    Nhưng rõ ràng, mọi người tại đây, không có ai cảm thấy quái dị, giống như thành thói quen vậy.

    Trò chuyện một chút, đám người Yến Triệu Ca đồng thời nhìn về một hướng khác.

    Ở hướng đó, một vài Võ giả mặc bạch bào viền kim, đang leo lên Huyền Phù Đảo, đó chính là trang phục đệ tử hạch tâm của Đại Nhật Thánh Tông.

    Cho dù là Yến Triệu Ca, Từ Phi, hay là Tống Triều, Diệp Trọng Châu, thấy đám người mới tới cũng phải mở mắt nhìn.

    Người dẫn đầu có tuổi tác gần Từ Phi, Tống Triều, khuôn mặt anh tuấn, khí vũ hiên ngang, thân quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, làm người nhìn rung động.

    Bên cạnh hắn là một thanh niên lớn tuổi hơn Yến Triệu Ca một chút, khuôn mặt bình thường, yên tĩnh không tiếng động.

    Yến Triệu Ca hơi nhướng mày:

    “Đường Vĩnh Hạo, Hoàng Kiệt.”​
     
    thienta and thanhla like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 168: Sự kiên trì không ai có thể lý giải

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Trừ Tiêu Thăng cùng Triều Nguyên Long ra, hai người khác trong Sơ Dương tứ kiệt của Đại Nhật Thánh Tông lúc này đã xuất hiện trước mắt Yến Triệu Ca.

    Người được đánh giá là đứng đầu thế hệ trẻ của Đại Nhật Thánh Tông, Quang Minh Kiếm – Đường Vĩnh Hạo.

    Cùng người được xưng là tứ công tử đương thời giống như Yến Triệu Ca, cháu của Đông Lai Võ Thánh – Hoàng Quang Liệt, và là con của Tông chủ Đại Nhật Thánh Tông hiện nay, Hoàng Húc, Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt.

    Sau lần Thông Thiên Hội Minh trước, ngoài trừ Lôi Minh công tử Lâm Chu ra, ba người trong tứ công tử đương thời đã tề tựu.

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca dừng lại trên người Đường Vĩnh Hạo một lát sau đó chuyển sang Hoàng Kiệt.

    Cho dù là tứ công tử đương thời hay là Sơ Dương tứ kiệt của Đại Nhật Thánh Tông, Hoàng Kiệt đều là một người khiêm tốn nhất.

    Thậm chí trong ký ức của Yến Triệu Ca, ngoại trừ Thông Thiên Hội Minh năm đó, Hoàng Kiệt đều rất ít xuất hiện trước mặt thế nhân.

    Lúc này, hắn đứng bên cạnh Đường Vĩnh Hạo, liền giống như bóng râm dưới ánh mặt trời, yên tĩnh, bình lặng, không khiến người khác chú ý.

    Từ Phi cùng Tống Triều nhìn Đường Vĩnh Hạo, cũng khẽ gật đầu chào:

    – Đường sư huynh, đã lâu không gặp.

    Tại Hỏa Vực nơi của Đại Nhật Thánh Tông đã truyền ra, Đường Vĩnh Hạo là người đứng đầu thế hệ trẻ đời này.

    Hắn có tu vi Thông Thiên cảnh, càng được nhiều ngươi đánh giá là Võ giả Tông Sư mạnh nhất.

    Chuyện này truyền ra Hỏa Vực, nhất là ở Thiên Vực cùng Thủy Vực, Võ giả Quảng Thừa Sơn và Bích Hải Thành đều không thừa nhận.

    Nhưng nếu nói Đường Vĩnh Hạo là một trong những cường giả mạnh nhất của thế hệ trẻ, thì thế nhân đều công nhận chuyện này, cho dù là Quảng Thừa Sơn, hay Bích Hải Thành có quan hệ ác liệt với Đại Nhật Thánh Tông đi nữa, cũng thừa nhận điểm này.

    Đường Vĩnh Hạo đi lên Huyền Phù Đảo, chào hỏi với đám người Từ Phi:

    – Từ sư huynh, Tống sư huynh, các ngươi tốt, quả thật đã lâu không gặp.

    Tầm mắt của hắn rơi vào trên người Yến Triệu Ca:

    – Yến sư đệ, đã lâu không gặp.

    Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:

    – Đường sư huynh hiếm khi rời núi.

    Đường Vĩnh Hạo nói:

    – Từ Thông Thiên cảnh đột phá tới Đại Tông Sư cũng không phải bế quan tiềm tu là có thể, vẫn cần lịch lãm sau đó tích lũy mới được.

    Tư Không Tinh, Lý Tĩnh Vãn cùng những đệ tử trẻ tuổi khác, tầm nhìn cũng rơi vào trên người Đường Vĩnh Hạo đối diện Yến Triệu Ca.

    Chiến tích của Yến Triệu Ca một năm gần đây vô cùng rực rỡ, trước sau lấy tu vi Ngoại Cương trung kỳ chiến thắng Tiêu Thăng có tu vi Ngoại Cương hậu kỳ, lấy tu vi Ngoại Cương hậu kỳ chiến thắng Kỷ Hán Như có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, lấy tu vi Tiên Thiên sơ kỳ chiến thắng Lâm Chu có tu vi Tiên Thiên trung kỳ, lấy Tiên Thiên sơ kỳ chiến thắng Lưu Thịnh Phong Tiên Thiên hậu kỳ.

    Mỗi trận đều kinh kỹ tứ tọa, danh chấn bát phương, không chỉ đều vượt cấp chiến đấu mà còn thắng lợi tất cả.

    Công bằng mà nói, trước đây cũng không cần Thương Mang Sơn tuyên truyền giúp, Yến Triệu Ca lúc này tại Thông Thiên Hội Minh, đều là người đứng đầu nhất.

    Yến Triệu Ca hiện tại cho dù phủi mông trở về Quảng Thừa Sơn, người khác cũng không thể chỉ trích hắn.

    Nhưng mà, hắn cách Thông Thiên cảnh, vẫn có chênh lệch hơi lớn.

    Huống chi, người có tên, cây có bóng. Đường Vĩnh Hạo thành danh nhiều năm, là Võ giả đứng đầu nhất tại Thông Thiên cảnh.

    Thông thường mà nói, lấy tu vi cùng tuổi tác bây giờ của Đường Vĩnh Hạo, thật ra không cần tham gia Thông Thiên Hội Minh nữa.

    Thực lực, thiên tư của hắn, đã sớm được thế nhân biết đến.

    Huống chi, hắn đang trong lúc mấu chốt đột phá tới Đại Tông Sư.

    Nhưng Đại Nhật Thánh Tông lần này lại cho Đường Vĩnh Hạo rời núi, ít nhất có một nửa nguyên nhân đến từ Yến Triệu Ca.

    Trong cuộc chiến Đông Đường trước đây, hay chuyện tranh đoạt Lôi Huỳnh Phách Ngọc giữa Thiên Lôi Điện và Thương Mang Sơn, Đại Nhật Thánh Tông đều bị mất mặt.

    Mà trong tầng thứ thế hệ trẻ, Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long liên tục thua dưới tay Yến Triệu Ca, thậm chí mất mạng.

    Đại cục cạnh tranh “kéo một sợi tóc động luôn cả người”, thì đệ tử thế hệ trẻ muốn tại Thông Thiên Hội Minh lần này tìm về thể diện.

    Nhưng Đường Vĩnh Hạo lại không có ý muốn động thủ với Yến Triệu Ca, ngược lại nói:

    – Yến sư đệ tiến bộ thật kinh người, trong một thời gian ngắn, từ Nội Cương đột phá đến Tiên Thiên, ta tự thẹn không bằng.

    – Hy vọng đến lúc ngươi cùng cảnh giới có thể so tài một phen, mặc dù ta có chỗ không kịp, nhưng mặc dù bại trận thì con đường Võ học cũng có một phen thu hoạch.

    Đám người Tư Không Tinh, Lý Tĩnh Vãn, Trương Dao nghe hắn nói cũng có chút bất ngờ.

    Đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đi theo Đường Vĩnh Hạo đến, thì sắc mặt có chút u ám, cảm thấy đáng tiếc:

    “Đường sư huynh vẫn làm theo ý mình.”

    Ngược lại thì đám người Từ Phi, Tống Triều, Tạ Du Thiền đều cảm thấy bình thường.

    A Hổ không tham gia Thông Thiên Hội Minh, nhưng tuổi tác cùng tu vi của hắn vẫn tương đương với đám người Từ Phi, cho nên được đặc biệt cho phép, đi theo Yến Triệu Ca lên Huyền Phù Đảo.

    Hắn nhếch miệng, lặng lẽ truyền âm cho Yến Triệu Ca:

    – Công tử, tên Đường Vĩnh Hạo này được gọi là chính trực, không bằng được gọi là bảo thủ a?

    Yến Triệu Ca bình tĩnh trả lời:

    – Một ít người có sự niềm tin của mình, lại không được người khác hiểu, thậm chí bị coi là ngu xuẩn, cổ hủ.

    – Ta bây giờ trong mắt mọi người, đã không thể dùng tuổi tác cùng tu vi để cân nhắc thực lực.

    – Đường Vĩnh Hạo coi như xuất thủ, cũng không bị nói là ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng không anh hùng, tối đa chỉ bị người nói là hắn không đủ sức, hạ xuống tư thái của mình, có cách nhìn giống như người khác mà thôi.

    – Lúc này không ra tay, ngược lại thì như ngươi nói, bị rất nhiều người coi đây là ngu xuẩn, bảo thủ, hay quá mức tự đại.

    Yến Triệu Ca nhìn Đường Vĩnh Hạo, nhàn nhạt nói:

    – Nhưng hắn biết rõ nhất, biết bản thân theo đuổi cái gì, phải kiên trì cái gì.

    – Đối với một số người mà nói, không thẹn với lương tâm mới là chuyện trọng yếu nhất. Bọn họ không phải sợ người khác chỉ trỏ, mà sợ tâm linh của mình xuất hiện khói mù.

    – Đổi tới một góc độ khác, cũng có thể là hắn kiêu ngạo, hay là tự thỏa mãn, nhưng theo cá nhân của ta, người có thể kiên trì tín niệm, thông suốt thực tế, ít nhiều đều đáng giá tôn trọng.

    A Hổ nghe vậy, như có điều suy nghĩ:

    – Vậy hắn làm sao giao phó với Đại Nhật Thánh Tông?

    Lời còn chưa dứt, thì thấy Đường Vĩnh Hạo quay lại nhìn Từ Phi:

    – Từ sư huynh, ngươi và ta cùng lứa, đều là Thông Thiên, xin chỉ giáo.

    Từ Phi sững sốt, cười một tiếng:

    – Đương nhiên có thể.

    Tống Triều đột nhiên nói:

    – Từ sư huynh xin nhường ta một chút.

    – Tại Thông Thiên Hội Minh ba năm trước, chiến đấu cùng Đường sư huynh, Tống mỗ thua một bậc, một mực hy vọng có thể cùng Đường sư huynh đấu một lần nữa.

    Từ Phi nghe vậy nói:

    – Chuyện này đối với Đường sư huynh không tốt lắm, Từ mỗ không có ý định xa luân chiến.

    Sắc mặt của Đường Vĩnh Hạo như thường:

    – Cũng không phải ta khinh thị Tống sư huynh, nhưng có thể cho ta cùng Từ sư huynh đánh một trận trước? Bởi vì chuyện này vượt qua vinh nhục của cá nhân ta.

    Tống Triều bình tĩnh nói:

    – Ta cũng không có ý định xa luân chiến, cũng không muốn đoạt chuyện tốt của người khác, can thiệp hai người tỷ thí.

    – Một chiêu, ngươi và ta một chiêu định thắng bại, như thế nào?

    Một tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông sau lưng Đường Vĩnh Hạo lẩm bẩm nói:

    – Sẽ không phải là Thao Thiên Triều đi, vậy thì là một chiêu.

    Tuyệt học Thao Thiên Triều của Bích Hải Thành, giải quyết dứt điểm trong một lần, tập trung sức mạnh toàn thân bùng nổ trong một chiêu, tiêu hao cực lớn, nhưng uy lực cũng cực lớn, là thủ đoạn liều mạng của Võ giả Bích Hải Thành.

    Nghe đối phương nói vậy, Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cũng lộ ra giận dữ.

    Tống Triều vẫn ôn hòa điềm đạm, cũng không biện giải, chẳng qua đang bình tĩnh nhìn Đường Vĩnh Hạo.

    – Được, một chiêu.

    Sau khi Đường Vĩnh Hạo suy nghĩ một chút, quay đầu hướng Từ Phi, áy náy nói:

    – Từ sư huynh thứ lỗi.​
     
    thienta, Kenshin8995 and thanhla like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 169: Danh bất hư truyền

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Là nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ của Bích Hải Thành, một trong tứ công tử đương thời, Thất Hải công tử, Tống Triều cũng có kiêu ngạo cùng tự tin của mình.

    Hắn thật sự có lòng ganh đua cao thấp với Đường Vĩnh Hạo.

    Nếu không phải Đường Vĩnh Hạo và Từ Phi phải đánh một trận, Tống Triều nhất định sẽ phân thắng bại với Đường Vĩnh Hạo một phen.

    Mà bây giờ, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của Đường Vĩnh Hạo.

    Nếu giao thủ cùng hắn mà tiêu hao quá lớn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc chiến giữa Đường Vĩnh Hạo và Từ Phi, như vậy, vô hình chung làm Đường Vịnh Hạo rơi vào hạ phong.

    Đôi khi, cường giả đánh nhau, chỉ tranh một tia.

    Tống Triều không có lòng dạ chiếm tiện nghi của Đường Vĩnh Hạo, càng không thể như đệ tử Đại Nhật Thánh Tông kia nói, sử dụng chiêu thức như Thao Thiên Triều.

    Sau khi thấy Đường Vĩnh Hạo đáp ứng, Tống Triều liền gật đầu:

    – Xin chỉ giáo.

    Nói xong, hắn đánh ra một chưởng tới Đường Vĩnh Hạo, Cương khí chuyển động hóa thành thiên địa hư ảo.

    Nhưng Tống Triều là Võ giả Thông Thiên cảnh, nên Cương khí biến thành thiên địa hư ảo, so với Võ giả Tiên Thiên, muốn chân thực hơn.

    Không chỉ Đường Vĩnh Hạo trực diện nó, mà Yến Triệu Ca cùng những người xem chiến cũng cảm thấy dường như có một cơn sóng thần hiện ra trước mắt, hướng mình đánh tới.

    Đập vào mắt là biển rộng mênh mông, không giới hận, bên tai có tiếng sóng không ngừng nghỉ.

    Đường Vĩnh Hạo đối mặt với màn này, hai ngón giữa tay phải duỗi ra như kiếm, một kiếm đâm ra như muốn phần hải.

    Kiếm quang kim sắc dày đặc như mặt trời dâng lên xuất hiện, khí tức nóng bỏng đem mọi người bao phủ.

    Đích truyền của Đại Nhật Thánh Tông, Đại Nhật Thất Pháp, Phá Hiểu Thần Kiếm!

    Ánh mắt của Yến Triệu Ca chợt lóe, khẽ ngẩng đầu nhìn lên.

    Chỉ thấy vân vụ trên trời tản ra, mơ hồ có ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống.

    Đầu ngón tay của Đường Vĩnh Hạo, ánh sáng tăng vọt, phảng phất như có một tồn tại cường đại nào đó đang dựng dục, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu điên cuồng hội tụ vào đầu ngón tay của Đường Vĩnh Hạo đầu!

    Trong thời gian ngắn, ánh sáng càng ngày càng mạnh, giống như hóa thành một mặt trời từ từ dâng lên.

    Mặt trời kim sắc tỏa ra nhiệt lượng vô cùng, trong trời đất như xuất hiện hai cái mặt trời, một cái trên không, một cái trước mắt.

    Kiếm quang như ánh mặt trời ban mai, mềm mà không yếu, sáng mà không chói.

    Nhưng khi ánh mặt trời cùa đại hải do Cương khí của Tống Triều hóa thành tiếp xúc trong nháy mắt, liền có vô số ánh sáng chiếu ra, vô cùng chói mắt, giống như kim châm, ầm ầm bùng nổ thành một đoàn mưa ánh sáng, tản ra bốn phía.

    Mỗi một cây kim châm ánh sáng đụng tới sóng biển, liền kịch liệt nổ tung.

    Liên tục nổ tung! Vô cùng vô tận!

    Trăm vạn ánh sáng kim sắc xuyên qua vô tận biển khơi!

    Biển cả như mây đen bị ánh mặt trời xua tan, quay cuồng tránh lui, tan tành, cuối cùng hóa thành nước mưa rơi xuống như thác đổ.

    Sau đó nước mưa bị kim châm chạm vào, biến mất không còn!

    Tựa như nước đọng dưới đất, bị ánh mặt trời chiếu rọi, bốc hơi không còn.

    Đường Vĩnh Hạo thu kiếm mà đứng, nhìn Tống Triều, thành khẩn nói:

    – Tống sư huynh, đa tạ.

    Tống Triều quả thật không chiếm tiện nghi của hắn, nói một là một, Cương khí cùng thể lực của hai người tiêu hao hầu như không đáng kể, phần nhiều là so đấu ý cảnh Võ đạo cùng lĩnh ngộ.

    Nếu chiến đấu thật sự, thì không phải một hai chiêu có thể quyết định.

    Tống Triều thu tay về, than thở một tiếng:

    – Vẫn thua ngươi một chiêu.

    Hắn lắc đầu một cái, xoay người đi ra, đi thẳng tới biên giới Huyền Phù Đảo ngồi xuống, ý tứ chính là bắt đầu đứng xem, Thông Thiên Hội Minh tiếp theo, hắn đã không còn ý định tham gia.

    Đường Vĩnh Hạo hướng hắn chắp tay một cái, sau đó nhìn Từ Phi nói:

    – Từ sư huynh chờ lâu, nhờ Tống sư huynh nhường nhịn, cuộc chiến của ta và ngươi, có thể tiến hành bình thường, ta không có gì tiêu hao, cũng không cần điều tức, chúng ta bắt đầu đi.

    Trong tay Từ Phi còn mang theo một cái túi, bên trong tỏa ra mùi rượu nồng nặc, lúc Đường Vĩnh Hạo cùng Tống Triều giao thủ, hắn liền há mồm uống rượu.

    Lúc này hắn ngửa đầu uống cạn ngụm rượu cuối cùng, treo túi bên hông, đưa tay lau miệng, cười nói:

    – Mặc dù ngươi cùng Tống sư huynh đấu qua một chiêu, nhưng cũng để ta nhìn ra môn đạo, nhất là tu vi tiến cảnh của ngươi hiện tại.

    – Ngươi là người lỗi lạc, ta không chiếm tiện nghi của ngươi.

    Từ Phi nói xong, xòe bàn tay ra, như bình thường đẩy về trước một cái.

    Một chưởng này, khí tức như bầu trời bao phủ bốn phương, đại địa nâng lên Bát Cực.

    Chưởng thế chất phác, nhìn qua có chút đơn giản cồng kềnh, như đại khí bàng bạc, giống như chứa đựng đạo lý ảo diệu vô tận!

    Một chưởng này vừa xuất, tất cả Võ giả Tiên Thiên, mắt đều sáng lên.

    Thế nhân đều biết, Từ Phi mặc dù tính tình phóng khoáng, không giống sư phụ Thạch Thiết của mình, nhưng tu luyện Võ học đều đi cùng một con đường, chuyên tâm một loại Võ học, lấy một thông tất cả.

    Không tu luyện Kim Cương Thân như Thạch Thiết, Từ Phi lựa chọn một môn tuyệt học khác trong Thái Thượng Bát Cực, Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức.

    Nhiều năm như một ngày, Từ Phi không tu luyện những tuyệt học Quảng Thừa khác, mà chuyên tâm Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, thành tựu của môn Võ học này, xứng đáng là người đứng đầu Tông Sư cảnh, rất nhiều cường giả Đại Tông Sư đồng môn cũng không bằng.

    Nhưng là hôm nay, Từ Phi không thi triển Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, mà thi triển chưởng pháp, nhưng đạo lý ý cảnh vừa giống nhau như không giống nhau.

    Cũng không phải đơn giản là kiếm ý hóa thành chưởng thế, hay thay đổi kiếm chiêu thành chưởng pháp, càng không phải lấy chưởng pháp thu triển kiếm pháp.

    Lấy nhãn lực của đám người Yến Triệu Ca có thể thấy được, chưởng thế của Từ Phi mặc dù còn đơn sơ, nhưng rõ ràng từ trên Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức đẩy ra cái mới, sinh ra biến hóa.

    Đây là một môn Võ học mới, thuộc về Võ học mà Từ Phi tự nghĩ ra!

    Mặc dù trước mắt không hoàn chỉnh nhưng có tiềm lực vô cùng.

    A Hổ tự lẩm bẩm:

    – Phi ca tiếp tục đem chưởng pháp này suy diễn, phát triển, hoàn thiện mà nói, ngày sau Quảng Thừa Sơn sợ rằng có Thái Thượng Cửu Cực đi.

    Từ Phi thu tay mà đứng, nhìn Đường Vĩnh Hạo, sững sốt cười một tiếng:

    – Chính ta rãnh rỗi suy nghĩ ra một chút thủ đoạn, để cho mọi người chê cười, mặc dù còn chưa thành thạo, nhưng Đường sư huynh, ta có thể dùng kiếm chưởng cùng lúc, kết hợp Võ đạo cùng nguồn gốc.

    Đường Vĩnh Hạo nghiêm túc gật đầu:

    – Đa tạ Từ sư huynh nhắc nhở.

    Sau khi hai người đối mắt ôm quyền, Đường Vĩnh Hạo vung tay lên, trong tay nhiều hơn một thanh trường kiếm kim quang, ánh sáng nóng bỏng không chói mắt, như ánh mặt trời ban sơ.

    Từ Phi đưa tay sau lưng nhấc lên, một thanh kiếm to màu đen ra khỏi vỏ, kiếm quang chất phác vừa hiện lên lập tức biến mất.

    Hai người liền xuất ra Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức cùng Phá Hiểu Thần Kiếm, giao đấu cùng một chỗ.

    Thông Thiên Hội Minh vừa mới bắt đầu, một cuộc tỷ thí có thể là cấp bậc cao nhất lập tức mở ra.

    Yến Triệu Ca nhìn Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo giao đấu, long tranh hổ đấu, không khỏi gật đầu liên tục:

    – Danh bất hư truyền.

    Hắn quay đầu nhìn về một hướng khác, ở chỗ đó, những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đang khẩn trương chăm chú nhìn chiến cuộc, chỉ có một người, sắc mặt từ đầu đến cuối như thường, không có chút biến hóa nào, tựa như không tồn tại vậy.

    Phổ Chiếu công tử, Hoàng Kiệt.​
     
    thienta, Kenshin8995 and thanhla like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)