Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 160: Đem con mắt sáng lên một chút

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Dây cung siết vào cổ của Võ giả trung niên thành một đường máu.

    So với đau đớn và những nhác đao trên người kia, áp lực gần chết càng làm cho người khác tuyệt vọng.

    Lưu Thịnh Phong giữ lực mà không phát, ngẩng đầu cười nhìn Yến Triệu Ca cùng Trương Dao, chẳng qua nụ cười kia, nhìn như thế nào cũng ẩn chứa điên cuồng cùng máu tanh.

    Trương Dao biến sắc nói:

    – Thương Mang Sơn Lưu sư huynh, không biết vị tiền bối này đắc tội gì với ngươi?

    Võ giả trung niên kia đối với Lưu Thịnh Phong rõ ràng không có chút uy hiếp nào, Lưu Thịnh Phong lại còn muốn giết người.

    Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trọc Lãng Các, hơn nữa không giống như những nơi khác, toàn bộ Thanh Già Hồ là phúc địa củaTrọc Lãng Các.

    Võ giả trung niên kia cũng được Trọc Lãng Các cho phép mới có thể vào bên trong, bây giờ không chỉ trọng thương sắp chết, càng bị người khác ngược đãi mà chết, Trương Dao sao có thể làm như không thấy.

    Mặc dù tu vi chênh lệch khá xa, nhưng Trương Dao từ nhỏ đã được Trọc Lãng Các giáo dục, cũng không mất bình tĩnh, rối loạn.

    Nhưng mà câu nói đầu tiên của Lưu Thịnh Phong để cho nàng ngạc nhiên:

    – Hắn không đắc tội với ta, chỉ là ta nhìn hắn không thuận mắt, chơi đùa một chút mà thôi.

    Yến Triệu Ca nghe vậy, con mắt híp lại, quan sát Lưu Thịnh Phong.

    Trương Dao phục hồi lại tinh thần nói:

    – Lưu sư huynh, ngươi đây…

    Lưu Thịnh Phong cười một tiếng:

    – Làm sao? Rất lạ sao? Vị sư muội Trọc Lãng Các tựa hồ không cảm nhận được, khi dễ người khác rất vui vẻ.

    Trương Dao cau mày:

    – Làm sao sẽ…

    Lưu Thịnh Phong cười nói:

    – Nếu ngươi nhận ra ta là ai, thì phải nghe một vài tin đồn chứ? Ta đây phải biện giải cho mình một chút.

    – Đó chính là, tin đồn cũng không khoa trương, vừa vặn ngược lại, tin đồn thật bảo thủ rất nhiều.

    Lưu Thịnh Phong chậm rãi nói:

    – Ta đây, so với việc chiến thắng đối thủ cùng cấp hoặc lấy yếu thắng mạnh, thì ta thích giết chết đối thủ yếu hơn ta.

    – Bởi vì tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, bớt phải suy nghĩ, còn có thể hưởng thụ lạc thú giết chết đối phương.

    – So chiêu với đối thủ cùng tầng thứ, có thể chiến thắng hoặc đánh chết đối phương là tốt rồi. Muốn bắt sống đối phương từ từ “xào nướng” phải cầm tính mạng của mình vào. Cho nên lúc toàn lực ứng phó sao có thể lãnh hội được lạc thú chứ.

    Lưu Thịnh Phong nhìn Trương Dao một cái, sau đó cúi đầu, ánh mắt của hắn rơi vào Võ giả trung niên đang bị dây cung siết cổ:

    – Ngươi vừa rồi mới hỏi ta, hắn đắc tội gì với ta sao?

    – Hắn quả thực sai lầm, sai lầm đó chính là yếu hơn ta.

    Trương Dao trừng mắt nhìn Lưu Thịnh Phong, Lưu Thịnh Phong như không có chuyện gì xảy ra nói:

    – Thế nhân cho ta ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện xấu, nhưng thực ra ai không phải như vậy đây?

    – Giống như vụ sư muội này, nếu ngươi cùng người này ở chung một chỗ, đối phương phải chấp tay có lễ với ngươi, bởi vì ngươi xuất thân từ Trọc Lãng Các, so với xuất thân của hắn mạnh hơn nhiều.

    – Cho nên cho dù hắn là Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư, mà ngươi chỉ là Nội Cương trung kỳ mà thôi, nhưng hắn đối mặt với ngươi phải thấp một đầu. Nếu không cần thiết sẽ không đắc tội ngươi.

    Lưu Thịnh Phong nhe răng cười một tiếng:

    – Ta xuất thân từ Thương Mang Sơn, ngươi xuất thân từ Trọc Lãng Các, còn có vị Yến Triệu Ca Yến sư đệ này xuất thân từ Quảng Thừa Sơn.

    – Sáu Thánh địa cao cao tại thượng, có chuyện tốt gì, đều được ưu tiên, bảo vật tốt nhất, đều là của chúng ta, nhiều nhất là giữa sáu Thánh địa, mở ra tranh đoạt mà thôi. Nhưng tuyệt đối sẽ không có thế lực nhị lưu, nhất lưu xen vào.

    – Ví dụ như Thái Âm Quan Miện, bây giờ nhô ra một Thái Âm Chi Nữ không môn không phái, thắng được Thái Âm Chi Thí, ngươi nghĩ nàng có thể mang đi Thái Âm Quan Miện sao?

    Lưu Thịnh Phong hờ hữngnói:

    – Cái này không phải ỷ mạnh hiếp yếu sao? Những thứ thế lực nhất lưu, nhị lưu đối với chúng ta bất mãn, nói các Thánh địa quá mức bá đạo, ở sau lưng oán thầm chúng ta ước chừng bọn chúng chỉ muốn hướng tới như chúng ta mà thôi, nhưng không cách nào đạt được.

    Lưu Thịnh Phong buông lỏng dây cung trong tay, Võ giả trung niên kia như trong quỷ môn quan đi ra, cả người rã rời. Vốn hắn đang trọng thương, tinh thần lại không cách nào chống đỡ được, trực tiếp ngất đi.

    – Hắn nếu mạnh hơn ta, tất nhiên sẽ không có kết quả này, cho dù cố kỵ Thương Mang Sơn sau lưng ta, cũng không dám giết ta, nhưng ít ra hắn sẽ không bị ta đánh gần chết.

    Lưu Thịnh Phong đứng dậy, đưa chân đá đá Võ giả trung niên đang hôn mê.

    Lưu Thịnh Phong cười nói:

    – Bởi vì hắn yếu hơn ta, xuất thân của hắn yếu hơn Thương Mang Sơn, cho nên ta muốn “xào nấu” hắn thế nào, thì hắn cũng phải chịu đựng.

    Trương Dao muốn nói gì, Yến Triệu Ca giơ tay lên ngăn nàng.

    – Mặc dù không đồng ý tất cả quan điểm của ngươi, nhưng ý tưởng của ngươi ta đại khái biết rõ.

    Yến Triệu Ca nhìn về phía Lưu Thịnh Phong:

    – Khó trách Thương Mang Sơn thường xuyên đem ngươi nhốt trong chuồng.

    Nụ cười trên mặt của Lưu Thịnh Phong biến mất, hờ hững nói:

    – Sư môn cái gì cũng tốt, chính là quá khó chịu, quá nhiều hạn chế.

    Hắn hơi ngửa đầu, có chút xuất thần nói:

    – Quy định cứng ngắc quá nhiều, che che giấu giấu quá nhiều, đây là cuộc sống người người đều hướng tới, nhưng hết lần này đến lần khác lại che dấu.

    – Làm người ta không buông tay buông chân được, thật là bực bội.

    Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong một lần nữa rơi trên người Yến Triệu Ca, nhe răng cười nói:

    – Giống như hai tên phế vật Kỷ Hán Như cùng Tiếu Vũ kia vậy, nếu không phải vướng tay vướng chân, nhưng bây giờ thật may, bọn chúng không còn cản trở nữa.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:

    – Có một vấn đề.

    Lưu Thịnh Phong nhìn thẳng Yến Triệu Ca, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm:

    – Vấn đề gì?

    Yến Triệu Ca hỏi:

    – Nếu ngươi gặp người mạnh hơn ngươi, muốn xử lý ngươi, thì ngươi làm gì?

    Lưu Thịnh Phong cười nhạo một tiếng:

    – Ý của ngươi là người đó chính là ngươi sao?

    – Mới vừa rồi ngươi thét dài, ta có nghe thấy, thực lực không kém, khó trách lúc trước có thể dùng cảnh giới Ngoại Cương hậu kỳ đánh thắng Tiên Thiên sơ kỳ Kỷ Hán Như.

    – Nhưng muốn so với ta, ngươi còn kém nhiều lắm.

    Lưu Thịnh Phong đem trường cung trong tay ném ra ngoài, hoạt động gân cốt của mình, đi tới Yến Triệu Ca cùng Trương Dao.

    – Đụng phải người mạnh hơn ta, đương nhiên ta sẽ không trêu chọc, đối phương muốn tìm ta, thì ta sẽ trốn xa chừng nào thì tốt chừng nấy.

    Lưu Thịnh Phong không thèm để ý nói:

    – Xu cát tị hung, xu lợi tránh hại, cái này là thiên tính của tất cả mọi người, ai cũng không ngoại lệ, đối với ngươi, đối với ta, hay đối với vị sư muội Trọc Lãng Các này đều như nhau.

    – Chỉ là ta với người thường có thêm một yêu thích, đó chính là chủ động tìm người yếu “không may” cùng “sát hại” mà thôi.

    Yến Triệu Ca nghe vậy bật cười:

    – Không phải là bắt nạt kẻ yếu sao?

    Lưu Thịnh Phong nghe vậy, trên mặt ngược lại mỉm cười, như là chuyện đương nhiên, gật đầu:

    – Tất cả mọi người đều như vậy, dù bề ngoài dũng cảm, lúc nghênh đón khó khăn, thì oai phong lẫm liệt, thật ra trong xương đều như nhau.

    – Có thể không đụng cường giả, thì ai lại muốn đụng phải? Giẫm đạp người yếu hơn mình, sẽ không có tổn thất gì, giẫm đạp thì giẫm đạp thôi, có quan hệ gì sao?

    Nhìn Lưu Thịnh Phong từng bước đến gần, Yến Triệu Ca khẽ lắc đầu:

    – Ta không hứng thú nói phải trái với ngươi, chẳng qua muốn nhắc ngươi một chuyện.

    Khóe miệng của Yến Triệu Ca lộ ra nụ cười làm người khác cảm thấy nguy hiểm.

    – Ngươi có thể ôm lấy tín niệm của ngươi, nhưng muốn đưa ý tưởng này ra bên ngoài, ngàn vạn lần phải sáng mắt lên một chút.​
     
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 161: Cứng đối cứng

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Thấy Lưu Thịnh Phong bỏ qua Võ giả trung niên, Trương Dao lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng thấy ánh mắt của hắn đối chọi gay gắt với Yến Triệu Ca, trái tim của Trương Dao đột nhiên nhảy lên.

    Mặc dù Lưu Thịnh Phong ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu cho là chuyện đương nhiên, nhưng Trương Dao biết, người này không thiếu kinh nghiệm chiến đấu với đối thủ cùng tầng thứ.

    Ngược lại, Lưu Thịnh Phong có kinh nghiệm thực chiến hết sức phong phú, trong Võ giả thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn, có thể coi là số một.

    – Yến sư huynh…

    Trương Dao nhìn về phía Yến Triệu Ca, mặc dù chiến tích của Yến Triệu Ca so với Lưu Thịnh Phong huy hoàng hơn, nhưng dù sao cũng là Tiên Thiên sơ kỳ đối chiến Tiên Thiên hậu kỳ.

    Yến Triệu Ca không thèm để ý khoát tay nói:

    – Trương sư muội, ngươi lui về sau để tránh bị ảnh hưởng.

    Vẻ mặt của Trương Dao lo lắng, nhưng cũng biết chiến đấu giữa hai Tiên Thiên Tông Sư không phải chuyện này có thể nhúng tay, chỉ đành lui về phía sau.

    Đầu đại gấu trúc một mực dính gần Yến Triệu Ca lúc này cũng nhìn chằm chằm Lưu Thịnh Phong.

    Vẻ lười biếng trước kia đã biến mất, trong ánh mắt chớp động hung quang.

    Mặc dù thân thể vận mập mạp nặng nề, nhưng khí chất hoàn toàn thay đổi, bất ngờ hiện ra sự cuồng bạo.

    Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười, vỗ nó:

    – Ngươi đứng một bên nhìn là tốt rồi.

    Đầu đại gấu trúc nháy nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn bò qua một bên, khí thế biến mất không thấy, lần nữa trở lại dáng vẻ ngây thơ.

    Yến Triệu Ca quay đầu nhìn Lưu Thịnh Phong, không nhanh không chậm nói:

    – Trận thế trên đảo vừa bị ta quấy nhiễu, linh khí tích góp đã không còn, trong chốc lát không thể lặp lại.

    – Trận chiến này của chúng ta có thể buông tay buông chân ra, sẽ không vì trận pháp mà đưa tới không gian biến hóa, truyền tống lung tung.

    Lưu Thịnh Phong nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca:

    – Ngươi rất mạnh, mạnh vô cùng.

    – Thẳng thắn mà nói, Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đánh thắng Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư Kỷ Hán Như, chuyện này ta làm không được.

    – Ngắn ngủi hơn một năm, tu vi từ Nội Cương hậu kỳ tăng lên đến Tiên Thiên sơ kỳ, chuyện này ta cũng làm không được.

    – Nhưng chính vì vậy, khiến bây giờ ta muốn giết ngươi.

    Lưu Thịnh Phong nhìn Yến Triệu Ca, ánh mắt dần dần nheo lại:

    – Bởi vì bây giờ không giết ngươi, dựa vào thế lực của ngươi, để cho ngươi nhảy một cái, liền có thể vượt qua ta.

    – Đến lúc đó ta phải trốn ngươi, nghĩ tới chuyện này liền làm người ta chán ghét.

    Lưu Thịnh Phong bước đi không nhanh, nhưng mỗi bước rơi xuống, đất đai dường như chấn động một cái, giống như ngọn núi đang di chuyển.

    – Thật rất muốn giết ngươi, cũng không phải vì chuyện mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch, ngươi gài bẫy Thương Mang Sơn ta, làm chúng ta và Thiên Lôi Điện xích mích.

    Lưu Thịnh Phong chỉ mình, lại chỉ Yến Triệu Ca:

    – Ta giết ngươi, bởi vì ta muốn giết ngươi, không phải vì nguyên nhân khác.

    – Trên người ngươi có một mùi vị làm ta không thích, vô cùng không thích, để cho ta không thoải mái.

    Hắn thu ngón tay về, lại chỉ về tim mình:

    – Nơi này nói cho ta, chỉ cần giết ngươi, ta mới cảm thấy thoải mái!

    Yến Triệu Ca chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt cười mà không cười, cũng không nói chuyện, mà như đang nhìn một thằng ngu đang tự kỷ vậy.

    Ánh mắt của Lưu Thịnh Phong càng ngày càng nguy hiểm, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt vô tình nói:

    – Không sai, chính là cái dàng vẻ ngày, cái dáng vẻ càng làm cho ta không thoải mái!

    – Vì để cho ta thoải mái hơn, không thể làm gì khác ngoài giết ngươi.

    Lưu Thịnh Phong vừa nói, vừa tiến lên phía trước từng bước, đi tới Yến Triệu Ca. Đến lúc này đã ở trước mặt Yến Triệu Ca.

    Khí thế của hắn đã tăng đến đỉnh phong, đột nhiên đánh một quyền tới Yến Triệu Ca!

    Yến Triệu Ca nhìn qua, chỉ cảm thấy trước mặt mình như có một ngọn núi lớn đang sụp đổ, hướng hắn đập xuống.

    Cùng là một chiêu Sơn Nhạc Thần Quyền, Lưu Thịnh Phong mạnh hơn Kỷ Hán Như quá nhiều!

    Từng đạo Cương khí hùng hồn, ngưng luyện như thực thể, tự chung một nơi hóa thành thiên địa hư ảo.

    Vân vụ cùng rừng trúc trước mắt Yến Triệu Ca đều biến mất, chỉ còn lại núi non trùng điệp, như đặt mình vào trong núi lớn mênh mông.

    Lưu Thịnh Phong vừa rồi bước đi chậm, nhưng lúc này xuất thủ, nắm đấm trong nháy mắt đã tới trước mắt Yến Triệu Ca!

    Yến Triệu Ca không hoảng không vội, thi triển Quy Xà Hợp Kích, kích động huyệt Huyết Môn Thương Khúc.

    Lực lượng mạnh mẽ bộc phát đánh vào thiên địa hư ảo đang trấn áp do Cương khí của Lưu Thịnh Phong biến thành.

    Sau đó thân hình của Yến Triệu Ca đột nhiên di chuyển qua một bên, tránh đi quyền thế của Lưu Thịnh Phong, dưới chân phát lực, phóng về phía trước.

    Lực lượng của hắn quán chú vào hai cánh tay, từng đạo Cương khí như băng long và hỏa long quấn quanh cánh tay, giống như một cái then (gài) cửa bằng sắt, nện vào thân thể của Lưu Thịnh Phong!

    Ầm!

    Lưu Thịnh Phong cười nhạt, như không có cảm giác chút nào, ngược lại Yến Triệu Ca cảm thấy cánh tay của mình hơi tê dại.

    Võ giả Thương Mang Sơn có sở trường công phòng chính diện, trên người của Lưu Thịnh Phong được thể hiện ra một cách tinh tế, tựa như một cự thần bằng sắt thép!

    Yến Triệu Ca thấy vậy, hơi nhướng mày:

    – Nguyên lai tu thành Sơn Thần Phách Thể?

    Lưu Thịnh Phong cười to:

    – Tới ta!

    Dứt lời, lại một quyền đập xuống đỉnh đầu của Yến Triệu Ca!

    Yến Triệu Ca cười lạnh một tiếng, phun ra một ngụm trọc khí, toàn thân kéo căng phóng ra!

    Đại Lực Viên Ma Quyền!

    Cả người hắn như vạm vỡ thêm một vòng, cơ bắp xương cốt toàn thân căng ra, huyết khí kích động, giống như thiên thần hạ phàm!

    Không đợi nắm đấm của Lưu Thịnh Phong hạ xuống, Yến Triệu Ca đối với cổ tay phát lực hai lần, ầm ầm đem Lưu Thịnh Phong đẩy lùi!

    Dưới chân không vững, Lưu Thịnh Phong đánh vào khoảng không, phát ra một tiếng rống giận, lập tức bước chân ra lần nữa bổ nhào tới.

    Yến Triệu Ca thấp người xuống, hai nắm đấm xuất hiện, đánh vào hông của Lưu Thịnh Phong, lại đem hắn đánh lui.

    Nhưng trong quá trình lùi về sau, đối phương cũng đá một cước tới Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca dựa vào Linh Tê Ma Quyền cùng Định Hải Linh Quyền chống cự lần tấn công này của Lưu Thịnh Phong.

    Nhưng so với Lâm Chu, Lưu Thịnh Phong xuất thân từ Thương Mang Sơn không chỉ có cảnh giới cao hơn, chiêu thức càng trầm trọng.

    Lần ngăn đón này, khiến xương cốt toàn thân Yến Triệu Ca rung động, huyết khí trong cơ thể không ngừng tán loạn.

    Lưu Thịnh Phong cũng như vậy, năng lực chịu đòn của hắn mạnh hơn đối thủ khác rất nhiều.

    Sơn Thần Phách Thể bất phá, bị hai nắm đấm của Yến Triệu Ca đánh thẳng vào nơi yếu hại, nhưng chẳng qua là say sẩm một chút, khí huyết không ổn định, liền khôi phục lại.

    Hai bên cũng không chịu lùi bước, muốn tranh thủ chủ động trước.

    Sau khi chống cự công kích của đối phương, liền xông lên lần nữa!

    Trên mặt của Yến Triệu Ca có hồng quang thoáng hiện, Hỏa Kiếp trong Phong Hỏa Nhị Kiếp được thúc giục.

    – Tới!

    Yến Triệu Ca quát lên như tiếng sấm mùa xuân, một bước bước ra, chủ động xuất kích, một quyền phủ đầu đánh tới Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong cũng giống vậy, giận quát một tiếng, không né không tránh, một quyền trùng điệp đánh lên

    Mặc dù Yến Triệu Ca cuồng bạo đánh tới, vô cùng tàn nhẫn, nhưng đối với từng chiêu thức mà Lưu Thịnh Phong tấn công, vẫn ngưng thần chăm chú nhìn, tâm ý không hoảng loạn.

    Đang đấu say sưa, đột nhiên Cương khí toàn thân của Yến Triệu Ca bộc phát, quyền đối quyền, cứng rắn đánh vào thiết quyền của Lưu Thịnh Phong.

    Thân thể của hai người hơi dừng lại một chút.

    Sau đó thân hình của Yến Triệu Ca mạnh mẽ chuyển động, xoay người dùng khuỷu tay nện vào lưng hông của Lưu Thịnh Phong, trực tiếp đánh cho thân thể hắn khuỵu xuống!​
     
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 162: Ngươi là một tấm bia luyện quyền rất tốt

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Khuỷu tay của Yến Triệu Ca nên vào bên hông của Lưu Thịnh Phong!

    Lực trùng kích không phá được Sơn Thần Phách Thể của Lưu Thịnh Phong, như đã làm cho thân hình của hắn khom xuống.

    Yến Triệu Ca xuất thủ không ngừng, một kích lại một kích nối tiếp nhau!

    Bên trong Đan Điền Khí Hải, khối khí hỗn độn chấn động, Cương khí băng hỏa cả người của Yến Triệu Ca đan xen, lúc này toàn bộ hóa thành nóng bỏng!

    Từng đạo hỏa long phóng lên cao, Phong Hỏa Nhị Kiếp cùng Đại Lực Viên Ma Quyền cũng nhau phát động!

    Yến Triệu Ca một quyền thẳng tắp, mạnh mẽ đánh vào đầu của Lưu Thịnh Phong!

    Lưu Thịnh Phong không biến chiêu kịp, ánh mắt ngưng đọng, trên mặt đột nhiên bị hắc quang bao phủ.

    Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư, Cương khí toàn thân không chỉ có thể tạo thành thiên địa hư ảo, càng thêm viên chuyển như ý, tùy tâm sở dục.

    Tĩnh như núi cao, động như kinh lôi.

    Một niệm sinh ra, kình lực thông suốt.

    Lực lượng một quyền này của Yến Triệu Ca vô cùng cuồng bạo, chính là Lưu Thịnh Phong cũng cảm thấy kinh hãi, như thấy trước đầu lâu của mình bị đánh bể vậy!

    Hắn đưa lực lượng của Sơn Thần Phách Thể lên đến cao nhất, đặc biệt tập trung bảo vệ đầu, lúc này mới cứng rắn chống đỡ một quyền của Yến Triệu Ca!

    Tuy là như vậy, nhưng không khí vẫn nổ vang một trận, giống như chân núi căn cơ của núi cao bị chặt đứt!

    Thân hình cao lớn của Lưu Thịnh Phong lại bị một quyền của Yến Triệu Ca đánh bay, lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi bay xa, hung hăng nên xuống mặt đất.

    Mặt đất mấy trăm thước xung quanh đều bể tan tành, thành một cái hố to, ngàn vạn cây trúc hóa thành phấn vụn.

    Lưu Thịnh Phong giận tím mặt, rống một tiếng, lật người dậy.

    – Sơn Thần Phách Thể? Chịu đòn?

    Thân hình của Yến Triệu Ca chợt lóe, không đợi Lưu Thịnh Phong bò dậy, cả người đã tới trước mặt hắn, bắt lấy bàn chân của Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong dùng chân khác quét qua, Yến Triệu Ca né tránh, sau đó đưa tay ra!

    Trên người của Lưu Thịnh Phong đột nhiên có xích hoàng (đỏ vàng) quang chớp động, hóa thành khôi giáp bao phủ toàn thân hắn, lại là một kiện Hạ phẩm Linh binh!

    Nhưng trong tay của Yến Triệu Ca lại chớp động lục quang, Linh Kiếm Bích Long trực tiếp khảm vào khôi giáp của đối phương.

    Yến Triệu Ca buông ra Linh Kiếm Bích Long, lại lấy ra Tử Kim Lôi Kiếm, cũng đâm vào khôi giáp của Lưu Thịnh Phong.

    Sau đó, dưới ánh mắt có chút dại ra của Lưu Thịnh Phong, Phi Lôi Đao cũng được cắm vào.

    Mặc dù toàn bộ thoát khỏi tay của Yến Triệu Ca, nhưng ba kiện Linh binh kiềm chế khôi giáp của Lưu Thịnh Phong, khiến nó không cách nào phát huy tác dụng.

    – Đừng mất hứng a, ta rất ít dùng phong cách chiến đấu như thế này…

    Yến Triệu Ca cười một tiếng, nụ cười so với Lưu Thịnh Phong còn tàn bạo hơn:

    – Nhấc cho ta!

    Một tay của hắn bắt lấy bàn chân của Lưu Thịnh Phong, một tay lôi lấy cánh tay, bả vai thẳng ra, lưng ưỡn lên!

    Yến Triệu Ca trực tiếp đem cả người Lưu Thịnh Phong nhấc lên thật cao!

    -… bởi vì trong những người có tu vi tiếp cận, ít có ai chịu đòn được.

    Yến Triệu Ca ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, giống như nộ long gầm thét, hơi ngừng một lát, trùng trùng điệp điệp đem Lưu Thịnh Phong nện xuống đất!

    Giống như một tảng đá lớn trượt từ núi cao xuống, Lưu Thịnh Phong cùng mặt đất va chạm, phát ra tiếng nổ ầm vang.

    Hố sâu trên mặt đất, tiếp tục lõm xuống, cùng tan nát lan ra bốn phía, như muốn hóa thành một cái lòng chảo.

    Mọi người trên tiểu đảo đều cảm thấy rung động.

    Thân hình của Yến Triệu Ca không ngừng đuổi theo Lưu Thịnh Phong, sau đó đá một cước vào trên bụng hắn.

    Lưu Thịnh Phong vừa rơi xuống đất lần nữa phóng lên, lật người lăn qua một bên.

    Trong không khí vang lên tiếng rên, hắc quang trên người Lưu Thịnh Phong ầm ầm biến mất.

    – Oa…

    Sắc mặt Lưu Thịnh Phong trắng bệch, không kìm nén được mà phun máu.

    Sơn Thần Phách Thể của hắn, bị Yến Triệu Ca cưỡng ép đánh cho phá công!

    Yến Triệu Ca xoay xoay cổ, vung vung cổ tay:

    – Ngươi là một cái bia luyện quyền rất tốt, cảm ơn ngươi, để cho ta đánh đã ghiền.

    Lưu Thịnh Phong cắn răng đem một ngụm máu muốn phun ra nuốt xuống, căm hận nói:

    – Ta chưa tìm hiểu thấu đáo Sơn Thần Phách Thể và Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế, không cách nào sử dụng cùng nhau, bằng không người không phá được ta!

    Yến Triệu Ca nghe vậy, cười nhạt:

    – Công phu không luyện đến nơi đến chốn, lại trách ta?

    Vừa nói, Yến Triệu Ca vừa thư giãn gân cốt, hướng Lưu Thịnh Phong đi tới:

    – Đúng rồi. Ngươi vừa mới nói, ngươi muốn giết ta?

    Hắn bước từng bước, đi tới trước mặt Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong gầm lên, đánh một quyền tới Yến Triệu Ca.

    Trạng thái thân thể của Yến Triệu Ca đã đến đỉnh phong, thân hình lóe lên tránh đi thiết quyền của Lưu Thịnh Phong, dưới chân đá ra một cước!

    Khí tức thật dài nổ vang trong không khí, giống như long ngâm hổ gầm.

    Một cước đá ra, không khí nổ tung, giống như kinh lôi, giống như cự thần hạ phàm, muốn đạp vỡ núi cao!

    Lưu Thịnh Phong liền biến sắc, lập tức biến chiêu, Cương khí toàn thân “hồn nhiên nhất thể” (nguyên vẹn một thể), tựa như chướng ngại không thể vượt qua.

    Đích truyền của Thương Mang Sơn, Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế!

    Đáng tiếc, lúc này Lưu Thịnh Phong đã ngoài mạnh trong yếu.

    Vẻ mặt của Yến Triệu Ca không đổi, từng cái từng cái đá vào đầu gối của Lưu Thịnh Phong.

    Cùng lúc đó, thiết quyền lần nữa đánh ra, giống như trong trời đất vang lên tiếng nổ!

    Một trên một dưới, hai phương hướng khác nhau chịu đòn nghiêm trọng, Lưu Thịnh Phong đang trọng thương trên người, dù dùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế cũng không cách nào ngăn cản.

    Thân thể của hắn bị đánh lệch đi, không cách nào giữ thăng bằng, tiếp tục té trên đất!

    Liên tục chịu đựng công kích toàn lực của Yến Triệu Ca, coi như Lưu Thịnh Phong cứng cõi cũng không chịu nổi, lần nữa phun máu, nằm giãy giụa ở đó không bò lên được.

    Bên kia, đầu đại gấu trúc há miệng kêu nhỏ mấy tiếng, âm thanh mặc dù trầm thấp, nhưng không che giấu được vui vẻ.

    Giống như đang ủng hộ Yến Triệu Ca vậy.

    Võ giả trung niên được Trương Dao mang qua một bên bị chấn động tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này, trong miệng phát ra ô ô, mặc dù không ra lời, nhưng cực kỳ phấn chấn.

    Trương Dao thì trợn mắt há mồm nhìn:

    – Khó trách ban đầu có thể lấy Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư đánh bại Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư – Kỷ Hán Như.

    Có lẽ thiếu kinh nghiêm thực chiến, nhưng bản thân Trương Dao là đệ tử hạch tâm của Trọc Lãng Các nên không hề thiếu nhãn lực.

    Đệ tử hạch tâm cấp bậc thiên tài của Thương Mang Sơn, bị người khác cưỡng ép làm Sơn Thần Phách Thể cùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế phá công, cũng không phải không có, không coi là chuyện lạ gì.

    Nhưng một tên Võ giả Tiên Thiên sơ kỳ, mạnh mẽ phá vỡ Sơn Thần Phách Thể của Võ giả Tiên Thiên hậu kỳ Thương Mang Sơn, hơn nữa còn là thiên tài Lưu Thịnh Phong truyền nhân của Thương Mang Sơn, chuyện này tuyệt đối là thiên hạ kỳ văn.

    Lúc sau lại “thế như chẻ tre” phá vỡ Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế của Lưu Thịnh Phong, ngược lại dễ dàng làm người khác tiếp nhận, dù sao Lưu Thịnh Phong đã bị trọng thương.

    Nhưng trước đó, không dùng bất kỳ Linh binh nào, chỉ bằng tu vi của mình, đánh cho Lưu Thịnh Phong phá công Sơn Thần Phách Thể, thực lực của Yến Triệu Ca không thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung được, mà là hoàn toàn vượt qua nhận thức của Trương Dao.

    Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư – Lưu Thịnh Phong, thua dưới tay Yến Triệu Ca.

    Mà theo Trương Dao biết, sư tỷ Tạ Du Thiền nhà mình chống lại Lưu Thịnh Phong, cũng chỉ là cục diện ngang nhau mà thôi.

    Kia tức là nói, Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư – Yến Triệu Ca thật ra mạnh hơn Tạ Du Thiền…

    – Thật lợi hại…

    Thiếu nữ mặt tròn gần như vô thức lên tiếng.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 163: Mặt mũi ném về tới Thương Mang Sơn

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Yến Triệu Ca đi tới trước mặt Lưu Thịnh Phong.

    Lưu Thịnh Phong nằm dưới đất, trong đôi mắt có hắc quang quỷ dị chợt lóe.

    Hắn cuối đầu xuống giống như đang do dự cái gì đó.

    Cảm giác được sát ý không che giấu của Yến Triệu Ca, Lưu Thịnh Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm nhường gần như nịnh nọt:

    – Ngươi nói đúng, cặp mắt của ta quả thật không thấy được Chân Long.

    – Trước đó ta suy nghĩ, không được bao lâu, ta sẽ không bằng ngươi nên phải thừa dịp hiện tại mà động thủ.

    – Nhưng sự thật chứng minh, là con mắt của ta không biết Thái Sơn, không cần sau này, hiện tại ta đều không phải đối thủ của ngươi.

    – Từ lúc bắt đầu, ta nên trốn ngươi.

    Lưu Thịnh Phong thành khẩn:

    – Ngươi đại nhân đại lượng, không nên so đo với ta a.

    Ánh mắt nho nhỏ của đầu đại gấu trúc có chút không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.

    Trương Dao cùng Võ giả trung niên kia, cũng đang trợn mắt há mồm.

    Đây là lời nói ra từ miệng của một Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư sao?

    Đây là lời nói mà một đệ tử hạch tâm của Thánh địa Sơn Vực Thương Mang Sơn có thể phát ra sao?

    Kiêu ngạo đâu, tàn bạo đâu, Lưu Thịnh Phong hung hăng vênh váo có thể nói ra những lời này sao?

    Lưu Thịnh Phong đối với chuyện này không để ý chút nào, vô cùng trôi chảy nói:

    – Trên người ta có Hạ phẩm Linh binh Sùng Sơn Khải, ta nguyện ý dâng lên coi như tạ lỗi.

    Hắn hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

    – Dĩ nhiên, nếu ngươi giết ta cũng có được Sùng Sơn Khải, ngoài ra những năm này ta có một vài tích góp, mặc dù chưa chắc trân quý, nhưng cũng không tầm thường, ta có thể dâng lên.

    Yến Triệu Ca nhìn Lưu Thịnh Phong, không nói gì.

    Lưu Thịnh Phong hòa nhã cười nói:

    – Ngươi không cần lo lắng chuyện bỏ qua cho ta mà lưu lại hậu hoạn, ngươi cũng nói, ta bắt nạt kẻ yếu mà.

    – Biết ngươi mạnh hơn ta, làm sao ta sẽ đi lấy trứng chọi đá chứ?

    – Ta tránh ngươi còn không kịp đây, sau này phàm là nơi ngươi xuất hiện, ta lập tức lui chín mươi dặm.

    – Ngươi là một đời Yến Vô Địch mới, ngày sau tất nhiên giống cha ngươi, giống như tiền bối Hám Thiên Tôn của quý phái vậy, trở thanh nhân vật vang danh thiên cổ.

    – Ta chỉ là một tiểu nhân vật, ngươi không cần để trong lòng, chỉ coi ta là một cái rắm, thả ta đi.

    Lưu Thịnh Phong nói thật nhanh, tựa hồ sợ mình nói chậm, sẽ bị Yến Triệu Ca làm thịt vậy.

    Trương Dao nhìn không nổi nữa, không nhịn được lên tiếng:

    – Ngươi không chỉ đại biểu bản thân người, mà còn là đệ tử của Thương Mang Sơn a!

    Lưu Thịnh Phong cười ha ha:

    – Ta là sỉ nhục của sư môn, hôm nay nếu nhặt về tính mạng, sau khi về núi ta cam chịu trách phạt.

    – Nhưng trước mắt cũng không cần đem sư tôn ra ngoài rồi, dù sao vị Yến sư đệ… a, không phải, là Yến sư huynh, dù sao Yến sư huynh cũng không có cố kỵ trong lòng a.

    – Nếu hắn cho là ta đang uy hiếp, liền tức giận lên, vậy mạng nhỏ của ta chẳng phải mất rồi?

    Trương Dao cứng lưỡi, nhìn Lưu Thịnh Phong nói không ra lời.

    Lưu Thịnh Phong không nhìn nàng nữa, quay lại nhìn Yến Triệu Ca, giãy dụa đứng dậy, hai tay mở ra, cho mình mấy bạt tay:

    – Ta đáng đánh, ta có tội, chỉ cầu ngươi tha cho ta.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Lưu Thịnh Phong:

    – Lúc trước không phải ngươi nói, ngươi nhìn ta, trong lòng liền không thoải mái sao, chỉ cần giết ta mới thấy thoải mái?

    Lưu Thịnh Phong vội vàng cho mình hai bạt tai nói:

    – Yến sư huynh, đó là ta nói bậy, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng a.

    – Ta đối với người mạnh hơn mình đều vô cùng tôn kính, đều ngoan ngoãn nghe theo.

    – Ta chỉ cầu ngươi tha ta một mạng, không nên giết ta, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng làm.

    Yến Triệu Ca không đáp, đưa tay cầm lấy Linh Kiếm Bích Long khảm trên Sùng Sơn Khải của Lưu Thịnh Phong, sau đó run một cái.

    Tử Kim Lôi Kiếm và Phi Lôi Đao chấn động, cùng Linh Kiếm Bích Long tỏa sáng.

    Lưu Thịnh Phong lúc này không cách nào nhúc nhích, Sùng Sơn Khải trên người hắn mặc dù nghe lệnh, nhưng không địch lại Linh binh mà Yến Triệu Ca thao túng, lập tức giải thể.

    – Cái Sùng Sơn Khải này, tự nhiên là biếu cho Yến sư huynh.

    Lưu Thịnh Phong không để ý nói.

    Trương Dao há miệng một cái, không có phát ra âm thanh nào.

    Đây chính là Linh binh a!

    Chính là những đệ tử hạch tâm của Thánh địa như nàng, hay Tư Không Tinh, Triều Nguyên Long, Tiếu Vũ, Lý Tĩnh Vãn, bình thường cũng không có được Linh binh.

    Thượng phẩm Bảo binh hoặc là Trung phẩm Bảo binh, mới là tiêu biểu.

    Thông thường mà nói, đệ tử hạch tâm của thế lực cấp Thánh địa, phải đột phá Tiên Thiên Tông Sư, sư môn mới ban thưởng Linh binh.

    Người không tới Tiên Thiên mà có Linh binh, hoặc là cơ duyên từ bên ngoài, hoặc là người có bối cảnh xuất thân không bình thường như Yến Triệu Ca, Tiêu Thăng, Lâm Chu vậy.

    Nhưng dù loại người phía trước hay loại người phía sau đều có rất ít.

    Đối với Võ giả Tông Sư mà nói, Linh binh cũng là bảo bối trân quý như mạng.

    Mặc dù mạng nhỏ của Lưu Thịnh Phong nhìn như trong tay của Yến Triệu Ca, nhưng hắn phản ứng như vậy, làm cho Trương Dao vô cùng ngạc nhiên.

    Đến nổi Võ giả trung niên đang trọng thương bên cạnh, vừa ghen tị vừa khổ sở, thế lực hắn xuất thân, trên toàn tông môn, chỉ có một kiện Linh binh mà thôi, và được làm bảo vật trấn phái.

    Yến Triệu Ca tháo ra Sùng Sơn Khải khỏi Lưu Thịnh Phong, đột nhiên cười một tiếng:

    – Là có đòn sát thủ gì đi?

    – Nhưng mà, ta không có hứng thú nhìn đòn sát thủ của ngươi.

    Dứt lời, Linh Kiếm Bích Long trong tay chợt lóe lên kiếm quang.

    Lưu Thịnh Phong trợn to hai mắt.

    Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, âm thanh này, Yến Triệu Ca rất quen thuộc, chính là trưởng lão của Thương Mang Sơn, Sơn Thạch Ông.

    – Tông môn bất hạnh, tông môn bất hạnh a.

    Trên tiểu đảo, phong vân biến ảo, một bàn tay to lớn như núi xuất hiện, lòng bàn tay truyền tới hấp lực, cầm đi Lưu Thịnh Phong.

    Sơn Thạch Ông không có đích thân đến đây, lúc này là cường giả của Trọc Lãng Các thông qua trận pháp, sinh ra hiệu quả như thế này.

    Chuyện mới xảy ra vừa rồi, không chỉ Sơn Thạch Ông nhìn trong mắt, những đại lão của tông môn khác cũng nhìn trong mắt.

    Cho dù Sơn Thạch Ông già đời, lúc này cũng cảm thấy mặt nóng rát.

    Mất mặt a, từ Thanh Già Hồ ném về Thương Mang Sơn a!

    – Ngươi này sẽ bị trông coi nghiêm ngặt, không để hắn làm bậy, chuyện này lão hủ bảo đảm.

    Sơn Thạch Ông thở dài hướng Yến Triệu Ca nói:

    – Yến tiểu hữu, đệ tử của bản môn đắc tội, xin đừng trách, hoan nghênh ngươi đến Thương Mang Sơn làm khách.

    Những lời này cũng chỉ bày tỏ sẽ có bồi thường.

    – Tiền bối khách khí.

    Yến Triệu Ca đối với chuyện bồi thường cũng không quá để ý, nếu được thì hắn muốn làm thịt Lưu Thịnh Phong hơn.

    Nói khó nghe là người này bắt nạt kẻ yếu, không có mặt mũi, đổi một góc độ khác mà xem, có thể nói là biết co dãn, làm được ông lớn, cũng có thể làm được cháu trai.

    Khi thất thế thì khom lưng khuỵu gối, khi được thế thì ngông cuồng tàn bạo.

    Sau một lát, A Hổ cùng Tạ Du Thiền cũng tìm đến, biết được chuyện đã xảy ra, A Hổ nhe răng:

    – Đáng tiếc đây là địa bàn của Trọc Lãng Các, đáng tiếc có đại lão Thương Mang Sơn nhúng tay, nếu không coi như hắn là người của Thương Mang Sơn, hắn cũng không đi được.

    Tạ Du Thiền cùng Trương Dao nghe vậy, nhìn nhau cười khổ.

    – Lưu Thịnh Phong khẳng định không có mặt mũi tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này.

    Tạ Du Thiền nghe xong Trương Dao kể lại, tán thán nhìn Yến Triệu Ca nói:

    – Yến sư đệ, ngươi so với lời đồn còn mạnh hơn, Thông Thiên Hội Minh lần này, dù có Từ sư huynh tham gia, ngươi cũng là “nhất cho độc tú” a.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 2: Thiên hạ không ai không biết quân.
    Chương 164: Tình báo đến từ Thiên Lôi Điện

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: rolland

    Lấy tu vi mà nói, những người tham gia Thông Thiên Hội Minh lần này cao hơn Yến Triệu Ca cũng không phải không có, trong đó còn có Võ giả Thông Thiên cảnh.

    Võ giả Thông Thiên cảnh mặc dù phần lớn đều tiềm tu, ít đi lại bên ngoài, nhưng dù sao thì Thông Thiên Hội Minh cũng là tình huống đặc thù.

    Nhất là dưới tình hình thế cục toàn bộ Bát Cực Đại Thế Giới tương đối khẩn trương như thế này, thì Thông Thiên Hội Minh càng quan trọng.

    Nếu bàn về thực lực, Yến Triệu Ca lúc này, cũng chưa chắc độc chiếm ngôi đầu trong quần anh của Thông Thiên Hội Minh.

    Nhưng hắn lấy cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư, chiến thắng Lưu Thịnh Phong có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư, chuyện này trong Thông Thiên Hội Minh, có thể nói là độc nhất.

    Dù sao thì Lưu Thịnh Phong cũng không phải Võ giả Tiên Thiên hậu kỳ tầm thường.

    Nếu không để ý các phương diện khác thì, trên tu vi Võ đạo, hắn vẫn là đệ tử hạch tâm của Thánh địa Sơn Vực Thương Mang Sơn, Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư tầm thường, cho dù mấy người bao vây hắn, đều có thể bị hắn đánh chạy.

    Ít nhất, bản thân Tạ Du Thiền chống với Lưu Thịnh Phong, phòng chừng cũng là cục diện năm năm mà thôi, thắng bại còn phải xem sự phát huy vượt qua bình thường.

    Cho nên lúc này nhìn Yến Triệu Ca, Tạ Du Thiền thật lòng khen ngợi, Trương Dao bên cạnh nàng càng bội phục.

    Yến Triệu Ca thu lấy Sùng Sơn Khải của Lưu Thịnh Phong, lưu lại bảo vật này, cũng có nghĩa là Sơn Thạch Ông ngầm thừa nhận nó thuộc về Yến Triệu Ca.

    “Hắc, nếu ta tổ chức một buổi triển lãm chiến lợi phẩm, tất cả đều là binh khí chiêu bài của đệ tử hạch tâm các nhà, có khi nào vì quá kiêu ngạo mà bị quần ẩu không ta?”

    Khóe miệng của Yến Triệu Ca co rút một cái, đem vật cất đi, hướng Tạ Du Thiền mỉm cười nói:

    – Tạ sư tỷ quá khen.

    Yến Triệu Ca nhìn tiểu đảo bốn phía hỗn độn, có chút áy náy nói:

    – Chuyện này phá hoại còn nhiều hơn so với “đại gia hỏa” kia.

    Đầu gấu trúc kia cọ cọ hắn, ánh mắt tỏ ra rất vô tội.

    Tạ Du Thiền nói:

    – Không sao, nguyên nhân chính là do Lưu Thịnh Phong, trưởng bối của bổn môn sẽ cùng Sơn Thạch Ông của Thương Mang Sơn giao thiệp.

    Sau chuyện này, mọi người trở lại Thanh Già Đảo.

    Lần này trở về, mọi người đều ngồi trên lưng đại gấu trúc, cái “hàng” này cũng không sợ gì, chở mọi người trên lưng đạp nước mà đi.

    Duy nhất ngoại lệ là Võ giả trung niên, đại gấu trúc rất thù dai, nhớ tới đối phương bắn nó một mũi tên trong giai đoạn cuối cùng lên cấp.

    Mặc dù không cho hắn leo lên lưng, nhưng cũng tạo ra một dòng nước màu đen mang theo hắn đến Thanh Già Đảo.

    Võ giả trung niên này xuất thân một thế lực phụ thuộc Trọc Lãng Các. Được sự cho phép của Trọc Lãng Các tiến vào Thanh Già Hồ tìm cơ duyên, nhưng hắn xảy ra chuyện ở địa giới Thanh Già Hồ, thì Trọc Lãng Các phải bày tỏ thái độ mới được.

    Huống chi người này trọng thương quá nặng, nếu không kịp cứu chữ có thể sẽ chết.

    Cho nên Tạ Du Thiền vẫn quyết định mang hắn trở về Thanh Già Đảo.

    Ngồi trên lưng đại gấu trúc, Trương Dao hứng thú dào dạt, A Hổ cũng cười không ngừng, dù sao Sơn Tỳ rất hiếm thấy.

    Yến Triệu Ca thì có chút quấn quýt, sắc mặt cổ quái nhìn con “hàng” giống đại gấu trúc dưới mông mình.

    “Phong cách này có chút kỳ quái…”

    Yến Triệu Ca dè dặt quan sát những người khác, bọn hắn ngược lại cũng không để ý, mà rất hứng thú, điều này làm trong lòng hắn dễ chịu một chút.

    Yến Triệu Ca hướng Tạ Du Thiền hỏi:

    – Tạ sư tỷ, nơi này của các ngươi có Xích Diễm Thiết cùng Hàn Quang Thiết hay không?

    Tạ Du Thiền đáp:

    – Đây đều là tài nguyên khoáng sản rất thường gặp, sản lượng rất nhiều, mặc dù khu vực Thanh Già Hồ không có quặng mỏ, nhưng trên Thanh Già Đảo cũng có một ít, ngươi cần sao?

    Yến Triệu Ca gật đầu nói:

    – Xin Tạ sư tỷ giúp ta liên hệ một chút, giá cả ta sẽ không để quý phái thua thiệt.

    Tạ Du Thiền nhìn đại gấu trúc, cười nói:

    – Ngươi muốn đút cho “đại gia hỏa” này sao? Cái này phải chuẩn bị nhiều một chút.

    Yến Triệu Ca cười khổ:

    – Phải a?

    Đoàn người cười nói trở về Thanh Già Đảo, Yến Triệu Ca cùng Tạ Du Thiền, Trương Dao tạm biệt, mang theo A Hổ cùng đầu đại gấu trúc kia trở lại trúc lâu của mình.

    Lên tầng hai trúc lầu đã thấy một thân ảnh đứng đó.

    Đối phương đứng gần cửa sổ, nhìn về mặt hồ phương xa, khi Yến Triệu Ca lên lầu, xoay người lại nói:

    – Triệu Ca trở lại rồi à?

    Người này mặt mũi gầy gò tuấn nhã, ba chòm râu dài rũ xuống, chính là Phương Chuẩn.

    Yến Triệu Ca cùng Phương Chuẩn thi lễ:

    – Nhị sư bá.

    – Chuyện cùng Lưu Thịnh Phong của Thương Mang Sơn, ta đã biết, không phải ngươi sai, không cần để ở trong lòng.

    Phương Chuẩn nói:

    – Lần này ta tới vì một chuyện khác.

    Yến Triệu Ca gật đầu một cái, an tĩnh nghe Phương Chuẩn nói tiếp.

    Phương Chuẩn từ từ nói:

    – Liên quan đến tổ chức Tuyệt Uyên ngày đó có ý đồ làm loạn Địa Vực, Thiên Lôi Điện đã có được đầu mối quan trọng.

    Yến Triệu Ca nghiêm nghị:

    – Tuyệt Uyên?

    Phương Chuẩn gật đầu:

    – Không sai, cái tổ chức này thẩm thấu sâu hơn so với dự tính.

    – Không chỉ có những Võ giả bất mãn với sáu Thánh địa, mà trong sáu Thánh địa cũng có người của bọn chúng!

    Con ngươi của Yến Triệu Ca đột nhiên co rụt, liền nghe Phương Chuẩn nói tiếp:

    – Thiên Lôi Điện, lần này bọn họ phát hiện thành viên của tổ chức Tuyệt Uyên trong nội bộ, đạt được nhiều tình báo hữu dụng.

    – Mục tiêu của Tuyệt Uyên chính là để Cửu U trong truyền thuyết hạ xuống Bát Cực Đại Thế Giới.

    Lúc này vẻ mặt của Phương Chuẩn cũng có chút nghiêm trọng âm u.

    Yến Triệu Ca lúc này cũng nghiêm túc hẳn lên, trong đầu có nhiều ý niệm thoáng qua.

    “Địa Vực rất có thể tồn tại khe hở thông tới Cửu U.”

    “Nhưng không biết có nguyên nhân gì, lực lượng gì đem khe hở trấn áp, ngăn chặn.”

    Yến Triệu Ca nhíu mày:

    “Người của tổ chức Tuyệt Uyên có mục tiêu cuối cùng, quả nhiên là muốn mở ra khe hở, dẫn Cửu U hạ xuống sao?”

    “Tà Ma giỏi đầu độc lòng người, chui vào sơ hở tâm linh, cuối cùng hóa thân thành ma, nhưng cũng giỏi ẩn núp, rất khó phát hiện.”

    “Quỷ Phủ Lão Nhân – Hàn Thịnh, nhìn như cực đoan, nhưng ngược lại cũng chưa chân chính ma hóa…”

    “Người giống như hắn, muốn cải biến cục diện Thánh địa cao cao tại thượng hiện nay, thay trời đổi đất, đập ra một tương lai mới.”

    “Mà Võ giả xuất thân từ sáu Thánh địa là vì cái gì chứ? Trong lòng bọn họ có mưu cầu, sau đó mới bị đầu độc, không ngừng phóng ra dục niệm, rồi từ từ đắm chìm vào trong đó sao?”

    Yến Triệu Ca suy nghĩ rất nhiều trong đầu, sau khi thu lại suy nghĩ, nhìn về phía Phương Chuẩn.

    Mặc dù sự tình quan trọng, nhưng Phương Chuẩn vẫn kiên nhẫn chờ Yến Triệu Ca tiêu hóa xong những tin tức này, thấy Yến Triệu Ca phục hồi lại tinh thần, liền nói tiếp:

    – Mặc dù Thiên Lôi Điện chưa nói, nhưng đường dây tin tức của chúng ta ở Lôi Vực cho biết, người bắt được gian tế của Tuyệt Uyên ẩn núp trong nội bộ tông môn, chính là Lâm Thiên Phong.

    – Bằng chuyện này, ưu thế của hắn trong việc cạnh tranh điện chủ kế tiếp của Thiên Lôi Điện sẽ lớn hơn.

    Yến Triệu Ca híp mắt.

    Lâm Thiên Phong, chính là cha của Lôi Minh công tử – Lâm Chu.

    Yến Triệu Ca nhìn về phía Phương Chuẩn nói:

    – Thiên Lôi Điện lấy được nhiều tin tức tình báo có lợi, trong đó bao gồm thân phận gian tế của tổ chức Tuyệt Uyên trong năm Thánh địa?

    – Không sai.

    Phương Chuẩn gật đầu một cái, giọng nói chậm lại:

    – Hơn nữa, lần Thông Thiên Hội Minh này, tại Thanh Già Hồ, Tuyệt Uyên lại muốn làm loạn một lần nữa.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)