Đô Thị Sống Cùng Biểu Tỷ - Tô Phái - Chương 271

  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Sống Cùng Biểu Tỷ
    Tác giả: Tô Phái
    -- o --

    Chương 1: Trêu chọc hoa hậu giảng đường

    Dịch Giả: Cung Tử Loan
    Biên Tập: Thiên Sương
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu






    Giới Thiệu:


    Tần thiên là một sinh viên đại học bình thường có phải như vậy không chắc chắn là không, bởi hắn có một chiếc nhẫn thần kỳ . Chỉ cần hắn thịt… với một mỹ nữ hắn sẽ nhận được một kỹ năng đặc thù
    Nếu bạn là Tần Thiên bạn sẽ làm gì tất nhiên là sách thương ra trận thôi liệp diễm a
    Mỹ nữ biểu tỷ
    Hoa hậu giảng đương
    Cực phẩm loli
    Thành thục mỹ phụ
    Hoa khôi cảnh sát
    Mỹ nữ lão sư…..
    Và nhiều nhiều nữa hãy cùng theo dõi con đường liệp diễm của Tần THiên. ừm tất nhiên nếu chỉ xyz thì thật chán nên phải có đánh nhau chem.giết. nói chung tất cả những gì bạn cần có ở một cuốn truyện sắc hiệp bạn có thể tìm thấy ngay trong Sống cùng biểu tỷ

    [/FONT]




    Tự chương :


    Tung Cửa à quên Trung Quốc, ở một nơi bí mật trên sa mạc hoang vu, một người đàn ông đang đứng nói chuyện với cô gái.

    - Tin tức đã được truyền đi, hiện người của các gia tộc đã biết vị trí của hắn, cháu phải bảo vệ hắn thật tốt, tuyệt đối không được để hắn bị phát hiện, còn nữa, đem vật này giao cho hắn, hắn sẽ hiểu.

    Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc nói, đưa kim khí từ trong tay cho cô gái.

    - Vâng, chú vì lẽ gì không áp giải hắn về gia tộc, như vậy chẳng tốt hơn sao, để cho hắn trực tiếp nhận công việc của gia tộc, hơn nữa người khác cũng không thể làm hắn bị thương, tại sao phải mạo hiểm như vậy, nhỡ có chuyện không hay xảy ra thì sao.

    Cô gái khó hiểu ngước lên nhìn hỏi

    - Không được, hắn nhất định phải qua được cửa ải này, lúc ấy hắn mới trưởng thành, về gia tộc mới không bị mọi người xem thường, hơn nữa, thực lực của hắn bây giờ còn non yếu, không nên trở về, bên trong gia tộc tranh đấu rất gay gắt, vợ chồng đại ca còn chưa trở về, hắn hiện tại không thể trụ vững ở gia tộc, cứ để hắn nếm trải, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ đưa hắn quay về.

    Người đàn ông trung niên nhìn cô gái nói, thở hài một tiếng, khẽ nhíu chân mày, có chút bất đắc dĩ.

    - Dạ, dù muốn hay không với cháu vẫn sẽ nói tình hình hiện tại cho hắn biết, nếu cứ lừa dối hắn, như vậy sẽ khiến hắn bị tổn thương.

    Cô gái nói.

    - Không cần, nếu không tất cả chuyện này sẽ uổng công, đứa nhỏ này không giống với những người khác, càng khó khăn càng gian khổ hắn càng thể hiện bản lĩnh, nếu không có áp lực hắn sẽ không thể cố gắng.

    Người đàn ông trung niên nói.

    - Ồ, tốt lắm, cháu đi trước đây.

    Cô gái lập tức rời khỏi.



    Nước Mỹ, một ông lão đang ở trong phòng, ông lão này râu tóc bạc phơ, ngồi trên vương tọa hình rồng ở giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền, tay cầm hai quả cầu sắt mạ vàng, xoay đi xoay lại.

    Trước mặt ông già là một cô gái mặc áo đen rất gợi cảm, nàng quỳ trước mặt ông già, trên mặt luôn duy trì vẻ lạnh lùng.

    - Người thừa kế ngôi vị của bọn họ đã xuất hiện rồi, cháu hãy đi giết hắn.

    Ông già từ từ nhắm hai mắt, thản nhiên nói, giọng điệu không nhanh không chậm, như nói ra một chuyện rất bình thường.

    - Vâng, thưa nội!

    Cô gái đúng dậy, liếm đôi môi đỏ mọng, cười nhếch mép rồi lập tức rời đi.

    - Hừ, lão già khốn kiếp, tôi xem ông có thể hung hăng càn quấy thêm bao lâu nữa, không lâu nữa tất cả sẽ là của tôi.

    Cô gái đi rồi, lão già đột nhiên mở to mắt, tươi cười lầu bầu nói, nói xong tay phải nắm chặt, hai quả cầu sát mạ vàng như bị nghiền nát, toát ra một luồng khói màu trắng giống như hơi nước bình thường.



    Nhật Bản, ở trong đền thờ Thần Xã.

    - Hừ! Người thừa kế của lão già kia cuối cùng đã xuất hiện, Tây Đảo Hợp, cô mau đi xử lý hắn cho ta, ta muốn giết hết cả gia tộc bọn chúng, sau này cả thiên hạ sẽ là của Đảo Quốc chúng ta!

    Người đang ông che mặt nói với người phụ nữ mặc kimono đang quỳ trên mặt đất.

    - Vâng thưa ngài.

    Người phụ nữ mặc kimono đáp.

    - Cô lui xuống đi, hãy nhớ kĩ, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không được thất bại, toàn bộ vinh nhục của gia tộc Y Hạ đều dựa vào cô, cô chết toàn bộ gia tộc sẽ diệt vong, rõ chưa?

    Người đàn ông che mặt lạnh lùng nói.

    - Vâng thưa ngài, Tây Đảo Hợp cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này!

    Người phụ nữ mặc kimono nói.

    - Ừm, cô lui xuống đi.



    Tây Âu, trong một lâu đài cổ xưa.

    - Chuyện lần này vô cùng hệ trọng, gia tộc chúng ta có thể hưng thịnh, có thể chấp chưởng Châu Âu hay không đều phải nhờ vào con, cho nên từ bây giờ trở đi, bất kể như thế nào cũng phải thành công, cha mặc con dùng cách gì, cha chỉ cần kết quả.

    Người đàn ông đặt tay lên mặt cô gái lên, vuốt ve nói.

    - Vâng, thưa cha, con nhất định sẽ khiến hắn yêu con, gia tộc chúng ta sẽ trở về thời kỳ đỉnh cao!

    Cô gái nhìn thẳng vào người đàn ông nói.

    - Con đi đi, sợ rằng các gia tộc khác cũng đã biết, hắn bây giờ hiện không có bất kì sức mạnh nào, con phải chú ý bảo vệ hắn, đừng để hắn gặp chuyện, biết chưa?

    Người đàn ông nhìn cô gái nói.

    - Vâng.

    Cô gái trả lời.

    - Tốt lắm, con đi luôn đi, mọi việc cha đã an bài.

    Người đàn ông nói, cô gái liền gật đầu, hai người ôm nhau một chút rồi lập tức tách ra.

    Từ giờ phút này, một cuộc tranh đấu đầy sóng gió bắt đầu sôi trào....









    Chập tối, hơn 5 giờ, ở phòng tạo hình trong trường Đại Học Mỹ Thuật Quang Châu, sau khi tan học, tất cả sinh viên đều rời đi, căn phòng trống trải, chỉ còn một đôi nam nữ vẫn chưa về, đang dọn lại dụng cụ trong phòng.

    - Hàn Thi Vũ, cậu về trước đi, còn lại cứ để tôi!

    Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thi Vũ nói:

    - Này Tần Thiên.

    Hàn Thi Vũ là lớp trưởng kiêm lớp phó học tập, năm nay 20 tuổi, cao 1m6 tới 1m7, cao ráo sáng sủa, dáng người thon thả, cực kỳ gợi cảm, bộ ngực cực kỳ lớn, quần áo trên người nàng không thể che hết được, bên trong đường cong như ẩn như hiện, thoạt nhìn cực kì hấp dẫn, hơn nữa gương mặt nàng xinh đẹp, siêu sao gặp nàng cũng phải khiêm nhường, vừa vào đại học, đã được bầu là hoa hậu giảng đường.

    - Tần Thiên, sao cậu không tập trung vào vẽ tranh?

    Hàn Thi Vũ cũng không có ý trả lời Tần Thiên, mà ngẩng đầu hỏi lại Tần Thiên, Tần Thiên là một trong những người có triển vọng trong lớp, Hàn Thi Vũ chắc sẽ không phản ứng gì, nhưng nàng thân là lớp trưởng kiêm lớp phó, phải có trách nhiệm quan tâm tới học hành thi cử, hơn nữa, Hàn Thi Vũ cảm thấy Tần Thiên không giống những người khác, luôn có tạo cho nàng một cảm giác kỳ quái, điều này làm cho nàng có chút kỳ lạ, một thiếu niên hơn 20 tuổi tại sao lại có khí chất này, nàng rất tò mò, muốn khám phá bí mật này.



    Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ, cười cười, gãi đầu nói:

    - Đầu óc tôi có chút ngu ngốc, nên không thể hoàn thiện bức tranh này.

    - Nói bậy, cậu chỉ giỏi ngụy biện, cậu không muốn học, cậu là người giỏi nhất trong kỳ thi vừa qua, vì cái gì mà lại thành ra như thế này.

    Hàn Thi Vũ có chút tức giận, hơi hơi quệt mồm, nhưng trông rất đáng yêu.

    - Chứ tôi có biết gì đâu, chắc chỉ may mắn thôi.

    Tần Thiên cười nói.

    - Hừ! Ai tin chứ, may mắn mà bài thi đoạt giải thưởng sao!

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hừ nhẹ một tiếng.

    - Hì hì, may mắn mà thôi.

    Tần Thiên ngượng cười cười nói nói.

    - Tần Thiên, tôi… Tôi nghe nói nhà cậu có chuyện phải không? Có phải vì thế mà cậu mới sa sút như thế này.

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên cẩn thận hỏi, nàng từng nghe chủ nhiệm nói qua, hình như là trong nhà Tần Thiên đang có chuyện lớn, nên Tần Thiên mới ra sa sút như vậy, suốt ngày trốn học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, nhưng cụ thể trong nhà Tần Thiên xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết.

    Tần Thiên cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Hàn Thi Vũ, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, trong đầu thoáng chốc nhớ lại chuyện cũ.

    Tần Thiên vốn là con của trùm xã hội đen Tần Chấn Long, một năm trước, Tần Chấn Long bị chính anh em của mình bán rẻ, lọt vào tay của hai đại bang phái, cuối cùng hai vợ chồng cùng bị giết, không toàn thây, trong thời gian đó, toàn bộ người có quan hệ với Tần gia đều bị giết sạch, cũng may, Tần Thiên lúc ấy đi Quảng Châu học đạo, hơn nữa Quảng Châu ở phương Nam, cách đó mấy nghìn kilomet, những người đó không thể tìm thấy Tần Thiên, Tần Thiên mới có may mắn thoát khỏi họa sát thân.

    - Lớp trưởng quét rác đi!

    Bình tĩnh trở lại, Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ thản nhiên nói, không quan tâm tới việc Hàn Thi Vũ vừa nói.

    Hàn Thi Vũ thấy thái độ Tần Thiên như vậy, cảm thấy mình đã đoán đúng, nhất định vì biến cố trong gia đình nên Tần Thiên mới sa sút như vậy, lập tức, không kiềm được lòng hiếu kì, từ xưa đến nay khi mà nam nữ ở gần nhau thì luôn xảy ra chuyện, Hàn Thi Vũ lúc này rất muốn biết trong nhà Tần Thiên xảy ra chuyện gì, với bộ dạng hiện tại của Tần Thiên, hắn tuyệt đối không nói cho nàng biết, đành phải nghĩ cách khác vậy.

    - Xin lỗi, Tần Thiên.

    Hàn Thi Vũ xin lỗi Tần Thiên, rồi nàng lại nói tiếp:

    - Tôi mặc kệ trong nhà cậu xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận có chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải cố gắng học hành cho tốt.

    Hàn Thi Vũ bước tới lớn tiếng nói với Tần Thiên.

    - Cậu có thể quản tôi sao!

    Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thi Vũ mặt không chút thay đổi nói.

    - Đúng vậy, tôi sẽ quản cậu, tôi là ủy viên học tập, lại còn là lớp trưởng, cậu học không tốt tôi có trách nhiệm, cho nên từ hôm nay, tôi sẽ giám sát việc học của cậu, không được trốn học, đánh nhau hay hút thuốc!

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên lớn tiếng nói.

    Tần Thiên thấy bộ dạng của Hàn Thi Vũ cảm thấy nàng rất đáng yêu, nhịn không nổi, muốn trêu đùa hoa hậu giảng đường này một chút, liền tà tà cười nói:

    - Lớp trưởng đại nhân, cậu thật sự muốn xen vào việc của tôi sao, sẽ phải trả giá đắt đấy?

    - Không sai, tôi muốn quản cậu, mặc kệ, dù thế nào tôi cũng không sợ!

    Hàn Thi Vũ không chút do dự nói.

    - Tốt… Lớp trưởng đại nhân, nếu cậu làm bạn gái tôi, tôi nhất định sẽ học tập tốt, không biết cậu chịu đáp ứng không?

    Tần Thiên trêu đùa nhìn Hàn Thi Vũ, trong phút chốc, khuôn mặt Hàn Thi Vũ đỏ bừng.

    - Cậu… Cậu đúng là đồ lưu manh, tôi không cần!

    Hàn Thi Vũ yêu kiều nói, mặt cậu hồng hồng nhìn thật đáng yêu, làm ngươi ta không chịu nổi muốn thơm má một cái.

    - Không muốn à, vậy sao cậu có thể quản tôi, lớp trưởng đại nhân...

    Tần Thiên tiến đến chỗ Hàn Thi Vũ, khoảng cách giữa hai người chỉ còn 10 centimet, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, từ trên người Hàn Thi Vũ có một mùi thơm thoảng qua, thật dễ chịu, khiến Tần Thiên có chút say mê, Hàn Thi Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng, nàng chưa từng đứng sát người con trai nào như thế, hơi thở đàn ông trên người Tần Thiên làm nàng càng thêm bối rối, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.

    - Cậu định làm gì! Tần Thiên!

    Hàn Thi Vũ vội vàng lùi về phía sau, bối rối nói, tránh cánh tay của Tần Thiên, sợ sệt, bộ ngực mê người của nàng càng thêm nổi bật.

    - Tôi có làm gì đâu, lớp trưởng đại nhân, sao mặt cậu hồng vậy, có phải thích tôi rồi hay không.

    Tần Thiên tiếp tục trêu chọc, nhìn Hàn Thi Vũ đỏ mặt, trong lòng càng muốn đùa giỡn thêm một chút.

    - Ai… Ai thích tên lưu manh nhà cậu!

    Hàn Thi Vũ vội vàng nói, khuôn mặt nàng so với trái gấc còn đỏ hơn, Tần Thiên thấy vậy sợ nếu tiếp tục trêu nữa nàng sẽ khóc, nên đành ngừng lại.

    - Tốt lắm… Lớp trưởng đại nhân, không trêu cậu nữa, cậu không được quản tôi đâu đấy.

    Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười cười, lập tức ngừng tay, Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên đắc ý như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

    - Ai nói tôi không thể quản, tôi muốn xen vào đấy, không phải chỉ là cậu gái cậu thôi sao, tôi thấy cũng được!

    Hàn Thi Vũ cắn chặt răng nói, bằng bất cứ giá nào cũng phải biết chuyện của Tần Thiên, mặc kệ, vờ làm cậu gái thôi, đến lúc đó không cho Tấn Thiên chiếm tiện nghi là được.

    - Ha ha, cậu sẽ không đổi ý đấy chứ?

    Tần Thiên kinh ngạc nhìn Hàn Thi Vũ nói, không ngờ nàng đồng ý, không thể biết được cô gái có ý đồ gì không đây.

    - Đương nhiên là thật rồi, nhưng với điều kiện cậu phải học thật giỏi, trong cuộc thi phải lọt vào top 3 người đứng đầu, như vậy tôi mới đáp ứng yêu cầu của cậu, vì vậy trước đó cậu không được phép đùa giỡn với tôi, phải học tốt, nghe lời tôi, ngoài ra, không được cho ai biết chuyện này, nếu không thì đừng mơ tưởng?

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nghiêm túc nói.

    “Được rồi, nếu lớp trưởng đại nhân đáp ứng, tôi đành phải cố sức học tập mà thôi, cùng lắm thì để cho lớp trưởng đại nhân tiến hành dậy bảo vậy.

    Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, trong lòng nghĩ, dù sao trường học cúng khá nhàm chán, có người đẹp để đùa giỡn thì ủy khuất một chút cũng không sao.

    - Cậu phải chăm chỉ học tập, tự nhiên tôi sẽ đối tốt với cậu, bắt đầu từ ngày mai, không được trốn học đâu đấy, nếu không tôi sẽ đánh cậu.

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, quơ quơ đôi bàn tay tỏ vẻ uy hiếp nói, giả bộ hung ác nhưng kì thực cực kì đáng yêu.

    Rất nhanh, hai người quét dọn xong phòng học, khóa chặt của, đi ra phía cổng trường.

    - Tần Thiên, ngày mai cậu nhớ đến sớm một chút, không được đi muộn đâu đấy.

    Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói

    - Được thôi, từ ngày mai, tôi đã là người của cậu, không cần phải nhắc, đúng rồi, lớp trưởng đại nhân, mùi trên người cậu thơm quá.

    Tần Thiên nhìn Hàn Thiên Vũ vẻ trêu chọc, nói xong liền chạy rất nhanh.

    - Lưu manh...đồ lưu manh, đại lưu manh.

    Hàn Thi Vũ lại đỏ mặt, nổi giận nói, nắm chặt tay áo Tần Thiên, muốn đánh hắn, nhưng Tần Thiên đã sớm chạy xa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Thiên chạy mất.



    Thoát khỏi Hàn Thi Vũ, Tần Thiên đi chầm chậm về nhà, nhà Tần Thiên cách trường gần khoảng 1 cây, xe công vụ lúc nãy cũng có ở đây, nhưng Tần Thiên cũng không muốn đi nhờ về nhà, Tần Thiên vừa thong thả hút thuốc vừa chầm chậm đi.

    - Đại ca, là hắn.

    Bên đường, một nhóm lưu manh chỉ chỉ Tần Thiên, người đàn ông đầu trọc trên người đầy hình xăm cầm tám ảnh trong tay, hướng tới phía Tần Thiên, đằng sau có 7 8 tên côn đồ đi theo.

    - Nhóc con, đứng lại!

    Tên đầu trọc chặn đường Tần Thiên nói, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt cùng 7 8 tên lưu manh theo sau thì không khỏi nhíu mày.

    - Có vấn đề gì?

    Tần Thiên thản nhiên nhìn tên cầm đầu nói, không có chút sợ hãi.

    - Mày là Tần Thiên đúng không!

    Tên đầu trọc nhìn Tần Thiên hỏi.

    - Đúng thì làm sao!

    Tần Thiên thản nhiên nói.

    - Các anh em đánh nó, không chết là được!

    Tên đầu trọc liền lập tức hướng về phía đám đàn em, nháy mắt ra hiệu. Một tên rất nhanh nhằm Tần Thiên mà đấm.

    Tần Thiên không kịp đề phòng, trong nháy mắt liền xoay người đá ra một cước, tên lưu manh đành phải lui về phía sau, đúng là Tần Thiên không phải học sinh bình thường, lại rất giỏi đánh nhau, nên kịp thời phản ứng, né ngay đòn hiểm của kẻ địch, tung quyền đấm vỡ mũi tên lưu manh, ngay sau đó, Tần Thiến quay mình tung cước, đánh tên côn đồ đang lao tới.

    - Mẹ kiếp, còn dám phản kháng, tao giết chết mày!

    Tên trọc đầu nhìn anh em mình bị đánh, lập tức nhặt lấy viên gạch, thừa cơ Tần Thiên đánh nhau với mấy tên đàn em, đánh lén từ phía sau, Tần Thiên có cảm giác đau đầu, choáng váng, tay chân mềm nhũn ra, cả đám người lao vào đấm đá, bị đánh thậm tệ, Tần Thiên nằm bất động, đám lưu manh mới dừng tay.

    - Hừ! Nhóc con, đừng trách có tao, tao cũng vì miếng ăn mà thôi, có người đưa tiền để tao đánh mày, nói cho mày biết, Hàn Thi Vũ không phải loại người tầm thường như mày có thể động vào đâu, nếu không mày hối không kịp đâu con!

    Tên đầu trọc nhìn Tần Thiên nằm trên mặt đất lạnh lùng nói, nói xong dẫn đám đàn em rời đi.

    Tần Thiên nghe xong lời tên đầu trọc, liền nghĩ ngay đến những người theo đuổi Hàn Thi Vũ, chắc chắn bọn họ thuê người đánh mình, chẳng hiểu sao tự nhiên bị đánh, mấy ngày trước mình và Hàn Thi Vũ đi cạnh nhau, Tần Thiên luôn bị những cuộc điện thoaị đe dọa, đề nghị hắn tránh xa Hàn Thi Vũ, Tần Thiên cũng không thèm để ý, kết quả hôm nay bị ăn đòn.

    - Bọn chó con, nếu để tao biết thằng nào đầu sỏ chuyện này, tao sẽ giết cả nhà nó.

    Tần Thiên nắm chặt tay thầm nghĩ.


     
    Chỉnh sửa cuối: 23/1/13
    cong tu da tinh thích bài này.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Sống Cùng Biểu Tỷ
    Tác giả: Tô Phái
    -- o --

    Chương 2: Ba ba ca

    Dịch Giả: Cung Tử Loan
    Biên Tập: Thiên Sương
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu







    Tần Thiên nằm trên mặt đất một lúc, sau khi thấy khỏe lại liền đứng dậy, lau vết máu ở miệng, lập tức lên xe chạy về nhà, trên đường về, Tần Thiên gọi điện cho chị họ, biết chị họ vẫn chưa về, liền thở dài nhẹ nhõm, nếu để chị họ chứng kiến bộ dạng thảm hại của mình lúc này thì…

    Về đến nhà, Tần Thiên lập tức chạy vào phòng tắm, vừa tắm xong thì tiếng đập cửa vang lên.

    - Đến ngay!

    Tần Thiên hô to rồi đi ra mở cửa, không thấy ai, thật kỳ quái, đột nhiên thấy một hộp bưu phẩm, phía trên bưu phẩm có bức thư viết cho hắn, nhưng không có nơi gửi, Tần Thiên nhìn nhìn, đem gói giấy mở ra, bên trong là một một chiếc hòm cổ nhỏ, gần bằng cốc uống trà, hình lục biên bề mặt sáng bong không tì vết, mặt trên khắc nhiều hoa văn cổ điển, có thể thấy được nó cực kỳ sang quý.

    - Ai gửi tới vậy, cái gì kì vậy ta.

    Tần thiên cầm cái hòm kì bí trong tay lầu bầu hỏi, cẩn thận nhìn một lúc, mở chiếc hòm nhỏ ra, bên trong có chiếc nhẫn, mặt trên có khắc kí tự cổ hơn cả Tần tự, còn nhiều hoa văn kì quái, có một lực lượng kì dị phát ra từ bên trong.

    Tần Thiên cầm lên nhìn, thuận tay liền đeo vào, thật vừa vặn, như là làm cho mình vây, Tần Thiên còn chút nghi ngờ, đột nhiên cảm giác như một cái châm nhỏ, nháy mắt đã chui vào trong ngón tay Tần Thiên.

    - A!

    Tần Thiên nhất thời kêu lớn, máu tươi tràn ra, những trong phút chốc tỏa ánh sáng chói lọi, ngay sau đó, chiếc nhẫn phát ra một luồng ánh sáng, trước mặt Tần Thiên là một khối sắt nhỏ bằng tay, Tần Thiên chưa kịp phản ứng, khối sắt đột nhiên biến hình, như Transformers vậy, một người máy xuất hiện chỉ bằng ngón tay cái ngay trước mặt Tần Thiên làm hắn ngây người.

    - Đây là Transformers sao!

    Tần Thiên giật mình nói.

    - Xin chào chủ nhân, tôi là người máy Ba Ba Ca đến từ tương lai, thực vinh hạnh được phục vụ ngài.

    Cỗ máy nhìn Tần Thiên nói, làm Tần Thiên nhảy dựng lên, vội vàng cấu bắp đùi, xoa xoa mắt xem là mơ hay thực, vẫn thấy người máy trước mặt, không phải là mơ.

    - Chủ nhân, ngài không phải đang nằm mơ, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Ba Ba Ca đến từ tương lai, năm 2030, phụng mệnh đến giúp người, gia tăng năng lực đặc thù.

    Ba Ca Ca nhìn Tần Thiên nói.

    - Ngươi nói ngươi đến từ tương lai, phụng mệnh tới đây giúp ta, phụng mệnh ai, năng lực đặc thù là cái gì?

    Tần Thiên nhìn Ba Ba Ca nghi ngờ hỏi.

    - Thật xin lỗi chủ nhân, tôi được lập trình nghe lệnh một người, tạm thời không thể nói ra người ra lệnh là ai, chờ khi nào ngài mạnh lên tôi mới có thể nói được, năng lực đặc thù là một thứ không thể giải thích được, ví dụ như biến hình hoặc là tàng hình, đều là năng lực đặc thù, tôi lúc này chỉ có thể dậy ngài chín loại năng lực như: sức mạnh, tàng hình, tốc độ, xuyên thấu, âm dương nhãn, đọc suy nghĩ, hồi sinh, biến hình, nuốt chửng và dự đoán tương lai. Nhưng hiện giờ ngài chỉ có thể làm điều đầu tiên, tám loại dị năng còn lại đều phải dựa vào khả năng của bản thân, hiện tại tôi chỉ có thể mở ra loại dị năng đầu tiên, xin hỏi chủ nhân ngài có chấp nhận hay không.

    Ba Ba Ca nói.

    - Không phải chứ, như vậy là trái với lẽ thường, ta nhận.

    Tần Thiên nói, tuy rằng cảm thấy có chút kinh người, nhưng trực giác cho hắn biêt chuyện này hắn tuyệt đối có lợi, trực giác của Tần Thiên luôn luôn đúng, cho nên hắn không chút do dự liền tiếp nhận.

    - Mời ngài ngồi xuống, tôi sẽ bắt đầu mở ra dị năng cho ngài.

    Ba Ba Ca nói xong Tần Thiên lập tức ngồi trên ghế salon, Ba Ba Ca phát ra một luồng năng lượng màu vàng, bao phủ Tần Thiên, sau đó cảm giác vô số hơi lạnh chui vào trong thân thể, Tần Thiên cảm thấy rất nhẹ, khí lực trở lên vô cùng khác thường, tựa như có thể đi xuyên qua một bức tường.

    Năng lượng màu vàng bao trùm cơ thể chừng 10 phút thì biến mất, Tần Thiên trở lại như cũ, nhưng điểm khác biệt chính là lúc này toàn thân Tần Thiên bị che kín bởi tạp chất trong trong cơ thể, vừa ghê lại vừa thối, đồng thời hắn cảm thấy bên trong cơ thể có một cỗ lực lượng khổng lồ, khiến cho Tần Thiên cảm giác được sức mạnh của mình lớn hơn trước kia nhiều.

    - Đã xong thưa chủ nhân, ngài đã có dị năng đầu tiên, ngài nếu muốn có được dị năng thứ hai thì buộc phải tập luyện, tôi hiện giờ sẽ đem phương pháp tu luyện các loại dị năng vào đầu ngài.

    Ba Ca Ca nói xong một luồng bạch quang vọt vào trong đầu Tần Thiên, vô số tin tức trong nháy mắt liền hiện rõ trong đầu Tần Thiên.

    - Nhiệm vụ đã hoàn thành, hôm nay Ba Ca Ca tiêu hao năng lượng quá nhiều, phải nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì 12 giờ sau tôi sẽ tỉnh lại.

    Ba Ca Ca nói xong biến lại thành quang sắc bay vào trong chiếc nhẫn.

    Tần Thiên lập tức chạy vào trong nhà tắm, để tắm sạch sẽ lại, đồng thời xem lại thông tin trong đầu.

    Qua đó hắn biết được, muốn mở ra dị năng tứ hai “tàng hình” Tần Thiên phải thích đủ một vạn vi tích phân, mà vi tích phân đạt được là nhờ tán gái, mỗi lần tán đổ 1 cô xinh đẹp, vi tích phân lại gia tăng, toàn bộ người đẹp ra Ba Ca ghi chép, tích lũy đủ để hắn có thể nhận được dị năng thứ 2.

    - Mẹ kiếp, nghịch thiên như vậy, bất quá ông mày thích!

    Tần Thiên hưng phấn kêu lớn, đến nỗi hạ bộ cũng hưng phấn mà ngóc đầu.

    - Đúng rồi, ta đi tắm đã.

    Tần Thiên nhìn người nhem nhuốc mà đi tới phòng tắm.

    Tắm rửa xong, Tần Thiên phát hiện da mình không giống trước, biến thành trắng trẻo mịn màng, đồng thời cảm giác toàn thân có luồng khí nóng chuyển động, cảm thấy sự khác thường, Tần Thiên thấy lạ, bèn thử vận động bỗng thấy cơ thể nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều, điều này làm hắn cực kì hưng phấn, tốc độ và sức mạnh cùng tăng lên gấp đôi, giờ đây ai còn là đối thủ của ta. Nghĩ đến đây, Tần Thiên không khỏi mong chờ dị năng khác, có toàn bộ dị năng Tần Thiên thấy mình so siêu nhân còn lợi hại hơn.

    - Không được, mình phải thử xem sức mạnh có phải tăng lên thật không.

    Tần Thiên nghĩ thầm, lập tức nắm tay, tung quyền đánh vào kệ sách trên tường, nháy mắt gạch men trên tường vỡ nát, tạo thành các vết nứt, lúc đó Tần Thiên thất thanh kêu lên sợ hãi, tuy rằng sức mạnh được gia tăng nhưng hắn quên mất rằng tay mình không phải tay sắt, thiếu chút nữa là gãy tay.

    - Quả nhiên lợi hại, nếu có các dị năng khác, báo thù là chuyện dễ như trở bàn tay.

    Tần Thiên nhìn vách tường vỡ nát thầm nghĩ, cảm giác nếu tay với chùy sắt giống nhau, không biết đánh vào da thịt sẽ ra sao nhỉ.


     
    cong tu da tinh thích bài này.
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Sống Cùng Biểu Tỷ
    Tác giả: Tô Phái
    -- o --

    Chương 3: Chị họ xinh đẹp

    Dịch Giả: Cung Tử Loan
    Biên Tập: Thiên Sương
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu







    Tần Thiên đang nghĩ ngợi thì một cô gái mặc đồng phục OL (office lady) cầm túi đựng thức ăn đi đến, cô gái đại khái khoảng 23, 24 tuổi tóc nhuộm đỏ uốn xoăn xõa ra hai bên, người cao khoảng 1m8, khuôn mặt trái xoan lộ ra ngũ quan tinh xảo, dáng người có lồi có lõm, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi bó sát người màu trắng tuyết, hai đỉnh núi như muốn bứt ra, bên dưới là một chiếc quần tây màu đen, khiến cho cặp mông hoàn mỹ vểnh lên, đúng tiêu chuẩn người đẹp.

    Cô gái này chính là chị họ của Tần Thiên, Tiêu Du, năm nay 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học nửa năm, Tần Thiên sống cùng một chỗ với nàng. Trên thực tế, Tiêu Du cùng Tần Thiên hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, Tiêu Du là do cha của Tần Thiên cứu ra từ trong tay một tên buôn người, khi đó nàng mới 16 tuổi, lúc đó nàng sợ hãi đến choáng váng, vốn định đưa nàng về cho cha mẹ nàng, nhưng không tìm thấy nhà nàng, cuối cùng bèn giữ lại, cho sống cùng một chỗ với Tần Thiên, trở thành chị gái của hắn.

    - Chị, chị đã về rồi.

    Tần Thiên vừa thấy Tiêu Du về lập tức từ trên ghế salon chạy tới, nhận lấy đồ trong tay nàng, phóng tới bàn rót một chén nước cho Tiêu Du.

    Tiêu Du nhận lấy chén nước, uống một ngụm, ngồi xuống ghế salon, thở dài một hơi

    - Tiểu Thiên, hôm nay thầy của em gọi điện cho chị, nói em lại trốn học, sao lại như vậy?

    Tiêu Du buông chén nước, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiên nói.

    - A… Chị, em…. Em.

    Tiêu Du tức giận nhìn Tần Thiên luống cuống không biết nói gì, cực kỳ khẩn trương, trên đời này Tần Thiên sợ nhất đúng là người chị này.

    - Em cái gì mà em... Ý, đây là cái gì!

    Tiêu Du đang chuẩn bị bạo phát với Tần Thiên, chợt thấy trên ghế salon có chiếc áo T-shirt dính máu. Vừa rồi Tần Thiên thay ra đặt trên ghế salon quên không cất đi, bị Tiêu Du nhìn thấy, Tần Thiên lập tức cảm thấy bầu trời như sụp đổ.

    - Em nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra, vết máu này từ đâu mà có, đừng nói với chị là em lại đánh nhau đấy!

    Tiêu Du nhìn Tần Thiên, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, trong lòng lại cực kỳ đau xót.

    Tần Thiên thấy Tiêu Du đã giận đến phát điên, biết không lừa được, bèn nói:

    - Chị, em đánh nhau.

    - Bốp!

    Tần Thiên vừa dứt lời, Tiêu Du liền hung hăng tát mạnh một phát vào mặt hắn, Tần Thiên lập tức cảm thấy má trái trở nên nóng bỏng, cực kỳ đau đớn, đầu bị đánh nghiêng đi, trên mặt nổi rõ năm ngón tay đỏ tươi, khóe miệng ứa ra máu.




    - Em muốn chết phải không! Có phải muốn chết hay không! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được đánh nhau, ở nhà đọc sách cho tốt, sao em lại không nghe, nếu em xảy ra chuyện gì thì chị biết làm sao bây giờ, em có biết nghĩ không vậy, em mà chết đi thì... chị phải làm sao bây giờ?!

    Tiêu Du giận dữ mắng Tần Thiên, cả người phát run lên, hai hàng nước mắt đã chảy dài, trông cực kỳ thương tâm.

    Tần Thiên chậm rãi quay đầu lại, thấy Tiêu Du thương tâm, trầm mặc hơn 10 giây, chậm rãi nói:

    - Chị, em muốn báo thù, em muốn báo thù cho cha mẹ, không giết bọn cặn bã kia, em cả đời cũng không vui vẻ được!

    - Không được, em nghe lời chị được không, không được đi báo thù, em đấu không lại hắn, em bị hắn giết chết mất, chị không muốn mất em, chị xin em, đừng báo thù được không?!

    Tiêu Du nghe Tần Thiên nói liền mạnh mẽ ôm cổ hắn, lớn tiếng khóc, giọng nói đã tràn ngập vẻ cầu xin.

    - Chị, em nghĩ chuyện này đã lâu rồi, cho dù thế nào thù này em cũng phải báo, em đã quyết tâm, trừ khi chị giết em đi!

    Tần Thiên gằn từng tiếng bên tai Tiêu Du, hai bàn tay nắm thật chặt, các khớp ngón tay kêu lách cách. Ngày xưa hắn không có năng lực, hắn chỉ có thể chịu đựng, không dám nói cho Tiêu Du, nhưng hiện tại đã khác, hắn có dị năng, cơ hội báo thù càng lớn, cho nên hắn không ngại nói ra.

    Tiêu Du nghe Tần Thiên nghiêm túc nói thế, chậm rãi buông lỏng hắn ra, nhìn vẻ mặt đầy sát ý của hắn, nàng thầm thở dài một hơi, lộ ra một tia bất đắc dĩ, nửa ngày sau mới nói:

    - Chị sớm đã biết, em không thể từ bỏ, em đã quyết định, chị cũng không thể ngăn cản, nhưng em phải nhớ kỹ, không thể vì thù hận mà mất đi lý trí, đáp ứng chị, nhất định phải sống, nếu em chết, chị cũng sẽ không sống một mình. (Cái này mà là chàng với thiếp thì y như trong phim)

    - Chị, chị cứ yên tâm, em sẽ sống thật tốt, chờ em giết hết những kẻ cặn bã đó, em sẽ mang chị rời khỏi nơi này, làm lại từ đầu, cưới chị làm vợ.

    Tần Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Du nói. Tiêu Du nghe được câu cuối cùng kia, sắc mặt liền đỏ lên.

    - Tiểu Thiên, mặt em còn đau không?

    Tiêu Du đưa bàn tay trắng nõn lên mặt Tần Thiên, đau lòng nói.

    - Đều tại chị vừa rồi quá kích động, khiến em bị thương.

    Tiêu Du đau xót nói, nhịn không được ghé sát vào mặt Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thổi một hơi. Từng làn hương ưu nhã len lỏi vào trong mũi Tần Thiên, khiến tim hắn đập thình thịch, bàn tay nhỏ bé của Tiêu Du xoa nhẹ lên mặt Tần Thiên khiến hắn vô cùng thoải mái.

    Tần Thiên cúi đầu mỉm cười nói, vừa nhìn xuống, ánh mắt nhất thời sáng lên. Chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Du không biết từ khi nào nút thắt đã nới lỏng ra, bên trong hai tòa núi cao ngất nhất thời lộ ra phân nửa, ở giữa còn hiện ra một khe rãnh thật sâu. Tiêu Du cũng cảm giác được gì đó, nhìn xuống thì thấy Tần Thiên đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, khóe miệng nở nụ cười, cũng không hề có động tác ngăn cản.

    - Lớn cũng không lớn lắm, trắng cũng không trắng lắm, có đẹp không vậy?!

    Tiêu Du thấy Tần Thiên như vậy bèn khiêu khích, vô ý đưa tay đem áo ngoài nới ra, lộ ra càng nhiều da thịt trắng mịn trong suốt, khiến Tần Thiên nhìn không chớp mắt.

    - Lớn, rất lớn, lại còn trắng nữa.

    Tần Thiên bộ dạng háo sắc nói, nhìn thấy đôi tuyết bạch khiến tim hắn đập ầm ầm, cảm giác miệng khô lưỡi đắng, hô hấp dồn dập, quả thực rất muốn đưa tay lên sờ thử bộ ngực mềm mại của Tiêu Du một lần.

    - Có muốn sờ thử hay không, đây chính là hàng thực giá thực nha.

    Tiêu Du hểnh bộ ngực lên khiêu khích nói, hai quả bạch cầu rung động lên xuống, rung cho mắt Tần Thiên cũng hoa đi.

    - Muốn, rất muốn!

    Tần Thiên không chút do dự nói, sau đó đưa tay hướng tới bộ ngực tuyết trắng đang đung đưa của Tiêu Du, song rất nhanh bị nàng chặn lại.

    - Đừng vội, từ từ sẽ cho em, chị cởi ra cho em từ từ đùa nghịch, được không?!

    Tiêu Du quyến rũ nhìn bản mặt sắc lang của Tần Thiên mà nói. Tần Thiên liều chết gật đầu, tỏ vẻ vạn lần đồng ý.

    - Cút, em mơ thật đẹp... chờ khi nào em tốt nghiệp rồi nói sau!

    Đột nhiên Tiêu Du mạnh mẽ đẩy Tần Thiên ra, đem nút áo gài lại, tung nụ cười câu dẫn về phía Tần Thiên, sau đó ngúng nguẩy cái mông đẫy đà đi về phía nhà bếp.

    - Mẹ kiếp! Lần nào cũng thế, không nên đùa người ta như vậy chứ!

    Tần Thiên nhìn theo bóng lưng Tiêu Du, buồn bực kêu lên, mỗi lần Tiêu Du đều cố ý khiêu khích thú tính của hắn, sau đó lại tiêu sái rời khỏi, khiến hắn nhịn không nổi.

    - Có bản lĩnh em cường bạo chị đi! ( DG: có đúng dịch thế này không nhỉ, ghê vậy, BT: chuẩn đới, con bé kia ghê phết )

    Tiêu Du quay đầu lại nhìn Tần Thiên, mị hoặc nói, cố ý đưa tay vén chiếc váy tây lên, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, khiến Tần Thiên dục họa bạo phát, hận không thể lập tức đè lên người Tiêu Du, nhưng nhớ tới chiêu hầu tử trộm đào của Tiêu Du ngày đó lại cảm thấy sợ hãi.

    - Ách... Bỏ đi, em đi tìm Ngũ cô nương!

    Tần Thiên nhìn Tiêu Du mà toát mồ hôi lạnh.

    - Đi đi, có sắc tâm mà không có sắc đảm, chị khinh bỉ em!

    Tiêu Du đắc ý khiêu khích Tần Thiên, sau đó xoay người vào phòng bếp.

    Tần Thiên thấy Tiêu Du vào phòng bếp, tiểu Tần Thiên bên dưới không cam lòng, bèn lấy điện thoại di động gọi một cú...


     
    cong tu da tinh thích bài này.
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Sống Cùng Biểu Tỷ
    Tác giả: Tô Phái
    -- o --

    Chương 4: Báo thù

    Dịch Giả: Việt Linh
    Biên Tập: Thiên Sương
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu







    - Đúng rồi, Tiểu Thiên chị chuẩn bị đem khu nhà cho thuê.

    Trên bàn cơm, Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.

    - Cho thuê? Sao lại phải cho thuê?

    Tần Thiên khó hiểu nhìn Tiêu Du hỏi.

    - Ngôi nhà lớn như vậy, phòng trống lại có ba bốn cái, không cho thuê thật là lãng phí.

    Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên được người nhà cấp cho khu nhà cao cấp, nhà rộng đến hơn 250m vuông, bình thường hai người chỉ chiếm hai gian phòng còn lại bốn gian luôn để trống.

    - Nhưng mà em cảm thấy là lạ làm sao ấy. Hơn nữa nếu có người thuê tiến vào làm hỏng các thứ thì chị tính sao đây??

    Tần Thiên có chút không muốn nói. Vốn hai người cùng ở thật là tốt, không có việc gì có thể chiếm tiện nghi của Tiêu Du, nhưng mà nếu có người đến ở cùng thì việc chiếm tiện nghi Tiêu Du thật khó mà có cơ hội nên việc cho thuê phòng, Tần Thiên thật lòng không muốn.

    - Không sao đâu, chị sẽ lựa chọn thật cẩn thận.

    Tiêu Du nói.

    - Vậy… Được rồi.

    Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng kiên trì của Tiêu Du không thể nói gì hơn đành đáp ứng.



    Quán bar đại học Quang Châu

    Đêm vừa đến, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi từ khắp nơi đổ về, quán bar tràn ngập không khí ăn chơi truỵ lạc. Có thể thấy được những mỹ nữ mặc bộ quần áo mỏng tanh, ngắn cũn cỡn khoe vóc dáng. Một đám mỹ nữ này đều chuẩn bị sẵn sang để lên câu dẫn nam nhân. Xen lẫn ở phụ cận quán bar là một đàn gà (cave) trời vừa tối đã ra đứng kiếm khách. Trong đó có rất nhiều là sinh viên đại học Quang Châu.

    Một chiếc taxi từ đằng xa tiến lại, dừng ở trước cửa quán rượu. Tần Thiên xuống xe, hướng về phía quán bar đi tới. Trong quán bar, tiếng nhạc rung trời vang lên điếc lỗ tai, trong ánh sáng không ngừng lấp loé, một đám nam nữ trẻ tuổi vừa cầm chai rượu vừa nhảy điên cuồng, những cô gái trẻ thì tuỳ tiện để nam nhân sờ mó. Còn trong các góc tối không ngừng có các cặp đôi dính sát vào nhau, phát ra những âm thanh bị tiếng nhạc che đi mất. Những gì thối nát ở trong này đều có cả.

    Tần Thiên quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở một địa phương âm u, nơi có một nam sinh tóc trắng đang ôm một cô gái khêu gợi, hai tay đang không ngừng thám hiểm trên người cô gái khiến ả thở gấp liên tục ,nhìn cực kì mê người. Tần Thiên nhìn qua rồi trực tiếp bước tới.

    - A Thiên, sao bây giờ mới đến vậy, mau ngồi đi!

    Nam sinh nhìn thấy Tần Thiên đi tới liền nói khẽ với cô gái bên cạnh vài câu rồi đưa nàng một sấp tiền mặt. Cô gái kia liền cười khanh khách rồi lập tức rời đi.


    - Mẹ nó, mày đúng là tai hoạ của nữ sinh viên.

    Tần Thiên nhìn nam sinh cười mắng, ngồi xuống cạnh hắn. Nam sinh này tên là Thiếu Hi, ngoại hiệu là Phong Tử, là bạn thân nhất của Tần Thiên, dâm vô cùng, thích nhất là chơi nữ sinh viên.

    - Hắc hắc, a Thiên, có muốn tao tìm một người cho mày không, tuyệt đối ngon lành, công phu thuộc hàng nhất lưu đảm bảo cho mày dục tiên dục tử.

    Phong Tử cười dâm đãng nhìn Tần Thiên nói.

    - Biến đi, tao là một người thuần khiết.

    Tần Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phong Tử nói.

    - Cút!

    Phong Tử vừa nghe vậy, ngay lập tức giơ ngón tay giữa lên tỏ vẻ khinh bỉ.

    - Đúng rồi người tao nhờ mày tìm, mày tìm được chưa??

    Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi.

    - Tìm được rồi, thằng đó là người của một đám du côn phụ cận đại học Quang Châu, có mười mấy người, đầu lĩnh tên là Quang Đầu Tứ. Đám này đặc biệt hay đón đánh, đe dọa người khác, trừ bỏ giết người còn cái gì cũng dám làm.

    Phong Tử nhìn Tần Thiên nói:

    - A Thiên mày tìm bọn nó làm gì??

    - Hừ! Tao hôm nay tan học bị đám chó chết này đánh lén, tự nhiên là muốn báo thù rồi.

    Tần Thiên lạnh lùng nói

    - Mày cư nhiên bị bọn nó đánh, mẹ kiếp đúng là muốn chết mà, không ngờ bọn nó lại dám động vào mày! Mẹ nó! Bất quá theo như quy củ chúng ta phải tìm người sau màn sai khiến mới đúng.

    Phong Tử nói.

    - Quy củ cái rắm, ông mày chính là quy củ, dám động vào tao, tao giết chết cả nhà chúng nó. Còn ai sai khiến chúng nó, tao đi sẽ tìm sau.

    Tần Thiên âm thanh lạnh lùng nói. Với hắn, không thể buông tha tên nào.

    - Ngon, mày đã muốn đi đập bọn nọ, vậy thì tao phải đi mướn mấy thêm mấy thằng đến hỗ trợ mày rồi.

    Phong Tử nói rồi cầm điện thoại định gọi nhưng bị Tần Thiên cản lại.

    - Không cần. Chỉ cần tao với mày là được rồi.

    Tần Thiên nói.

    - Tao với mày? Mày không nói chơi chứ, bọn nó nhiều người như vậy, tao biết mày tuy lợi hại nhưng song quyền nan tứ thủ đó!

    Phong Tử giật mình nói.

    - Không có việc gì. Tao cam đoan sẽ ngược chết chúng nó. Đi, mang tao gặp bọn nó.

    Tần Thiên nói.

    - Vậy được rồi.

    Phong Tử nói rồi cùng Tần Phong đi lấy 2 cây côn sắt dài hơn 10 centimet, mặt trên bọc 1 tầng vải. Như vậy khi đánh người sẽ không chết, làm bị thương cũng không dễ dàng nhìn ra.

    - Mỗi người 1 cây!

    Phong Tử nói rồi 2 người cùng ngồi 1 xe đi đến gần đại học Quang Châu

    Rất nhanh, xe liền đi đến gần đại học Quang Châu. Phong Tử mang theo Tần Thiên tới 1 con ngõ nhỏ tối om. Bởi vì nơi này phải phá bỏ và dời đi nơi khác nên quanh đây không có mấy nhà dân.

    - Đám người kia ở một căn nhà dân ở cuối ngõ tắt.

    Phong Tử nói. Tần Thiên gật đầu rồi nắm chặt tay, cảm nhận cả người tràn ngập lực lượng, hiện giờ Tần Thiên chỉ muốn xong vào cho bọn chó đó nếm thử lợi hại dị năng mà hắn mới có được.

    Rất nhanh, hai người liền tới bên trong ngõ tắt nhỏ, nơi đó chỉ có 1 nhà vẫn sáng đèn, bên trong còn truyền đến tiếng cười dâm đãng của đàn ông và tiếng nũng nịu của đàn bà.

    Hai người Tần Thiên đi tới trước của, của không khoá chỉ cần đẩy là vào. Bên trong, bảy tám tên lực lưỡng đang vây quanh 1 tên đầu trọc. Tên đầu trọc đang nằm trên người 1 nữ nhân đẫy đà, hai chân đang quấn quanh eo tên đầu trọc. Tên đầu trọc hung hăng dập trên hắc động của nữ nhân. Đám tiểu đệ xung quanh có 2 vị không nhịn đc bắt đầu tụt quần xuống.

    - Thật là buồn nôn, lại còn pháo dàn nữa.

    Phong Tử chán ghét hô lớn. Mọi người bên trong kinh ngạc nhìn về 2 người trước cửa.

    - Bọn chó chết, bọn mày là ai, sao lại xông vào đây? Muốn chết à?

    Đầu trọc từ trên người nữ nhân xuống phẫn nộ quát. Đám côn đồ cũng lao lên bao vây hai người.

    - Được rồi, bọn tao chính là tìm chết nhưng chết chính là chúng mày đấy!

    Tần Thiên nhìn đám người rồi cùng Phong Tử cầm ống sắt bước tới.


     
    cong tu da tinh thích bài này.
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Sống Cùng Biểu Tỷ
    Tác giả: Tô Phái
    -- o --

    Chương 5: Kết cục của việc đắc tội với tao

    Dịch Giả: BM.KimDung
    Biên Tập: Thiên Sương
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu








    - Là mày?

    Đầu trọc thấy rõ bộ dáng Tần Thiên thì có chút giật mình.

    - Đúng vậy. Nói, là thằng nào thuê mày đến gây sự với tao, nói ra tao bỏ qua cho mày, không thì tao cho mày hối hận cả đời!

    Tần Thiên nắm lấy ống sắt lạnh lùng nói, ngữ khí cực kỳ hung hăng. Đầu trọc vốn đang rất tức vì bị cắt ngang, nghe Tần Thiên nói vậy lại càng tức giận.

    - Mày phê thuốc hay là đầu óc bị bại liệt thế, lại dám đến chỗ ông mày càn quấy, mày nghĩ mày là ai, bảo tao nói thì tao nói à, quả thực chán sống rồi. Chúng mày, băm nó cho tao!

    Đầu trọc khinh khỉnh nhìn Tần Thiên, sai lũ đàn em cầm vũ khí vây hắn lại. Lập tức một đám lâu la vào phòng lấy ra dao phay ống nước các loại, sau đó vây hai người Tần Thiên lại.

    - Con mẹ nó, lại dám hung hăng ở đây, ông mày cho mày có đi mà không có về!

    Đầu trọc nhìn Tần Thiên mà nói một cách ngoan độc, không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể tìm tới nơi này, lại cắt ngang cuộc vui của hắn. Trong lòng âm thầm quyết định bất kể thế nào hôm nay cũng không để Tần Thiên dễ dàng chạy thoát.

    - Tốt! Xem ra lũ chúng mày thật sự là muốn tìm chết. Tao cho cơ hội cuối cùng, nói ra thằng nào sai chúng mày đối phó tao, nếu không tao cho mày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân!

    Tần Thiên nói, thanh âm lạnh lẽo, nắm chạt ống sắt trong tay, chỉ cần thằng đầu trọc nói một tiếng không, liền xông lên phế nó.

    - Ha ha ha… Buồn cười chưa, nhóc con, đầu mày bị gạch đập vào hỏng não à, hai thằng nhóc lông mọc chưa đủ cầm hai cái que gỗ đến uy hiếp ông mày, mày tưởng mày là siêu nhân à. Nói cho mày biết ông mày bây giờ cũng cho mày một cơ hội, hoặc là đưa ông 10 vạn, hoặc là quỳ xuống liếm chân ông, không thì đêm nay ông cho mày xuống ngủ với cá!

    Đầu trọc cười lạnh nói.

    - Đúng, mày nghĩ mày là ai, ông mày dùng một tay cũng có thể cho mày có đến mà không có về. Lập tức cúi xuống liếm chân cho lão đại.

    - Phải, buổi chiều còn bị bọn tao vờn cho như chó, bây giờ lại dám hung hăng tìm đến, đơn giản là muốn chết đây mà.

    - Lão đại, đừng dài dòng với nó nữa, cứ cho nó là một dao, một thằng oắt miệng còn hơi sữa, sợ cái gì.

    Mấy thằng đàn em khinh thường nhìn Tần Thiên mà nói. Tần Thiên lại vẫn nhưng không nghe thấy gì hết.

    - Lông có đủ dài hay không cứ hỏi mẹ mày là biết, nếu không thì làm sao đẻ ra mày! Mày đã muốn chết, người làm cha như tao sẽ thành toàn cho mày, Phong Tử, lên!

    Tần Thiên nhìn đầu trọc, lạnh giọng nói với Phong Tử một tiếng, sau đó nắm lấy côn sắt hướng đầu trọc mà phang, Phong Tử cũng lập tức hành động.

    - Giỏi, dám mắng ông mày, giết nó cho tao, cho nó biết kết cục cuộc đời của nó!

    Đầu trọc lập tức phân phó đàn em, thân thể trần như nhộng mang theo dao thái thịt hướng Tần Thiên bổ tới, cạnh đó hai thằng đàn em cũng góp một tay.

    - Chết đi!

    Tần Thiên hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên lóe lên, tay cầm ống nước quật mạnh vào một tên đang tiến tới.

    - Giết!

    Trong nháy mắt tên cầm dao găm bị Tần Thiên một gậy đập vỡ xương bả vai, kêu thảm một tiếng rồi lăn lộn trên mặt đất.

    Tần Thiên cũng không để ý nhiều, phế một tên xong lại vung ngay tay lên, ống sắt trong tay lại nhoáng lên. Tên đàn em còn lại còn đang ngớ người ra vì thằng bạn đang lăn lộn trên mặt đất, đến lúc tỉnh táo lại thì ống sắt đã ngay trước mặt, còn chưa kịp phản ứng thì bả vai kêu răng rắc mấy tiếng, lập tức nằm xuống kêu như heo bị thiến.

    - Chết mịa đi!

    Đầu trọc máu dồn lên não, cầm dao thái thịt trong tay chém thằng vào đầu Tần Thiên, cũng chẳng quan tâm có thể xảy ra án mạng hay không.

    Tần Thiên thấy dao thái thịt cách mình chỉ hơn 10 centimet, không chút đắn đo lập tức ngửa người ra sau tránh một nhát dao, đồng thời vung ống sắt trong tay đập mạnh vào hạ bàn tên đầu trọc.

    Đầu trọc không ngờ Tần Thiên động tác nhanh như vậy, trong chốc lát tiếng xương vỡ vụn vang lên, xương đầu gối của hắn đã đứt rời, xương bên trong đâm cả ra ngoài, máu chảy lênh láng, đầu trọc kêu thảm một tiếng rồi té trên mặt đất, dao thái thịt rơi ra, mà Tần Thiên cũng không dừng lại, tiếp tục vung gậy nện xuống liên tục.

    - Lão đại!

    Bọn đàn em cảm thấy khó mà tin được, không ngờ lão đại lại bị Tần Thiên một chiêu đánh gục, nhất thời tức giận, hai ba thằng liều chết xông tới Tần Thiên.

    - Hừ! Bọn mày đã muốn chết thì tao không cản!

    Tần Thiên khinh thường nói, xoay người một cái đã đứng dậy, ông sắt trong tay vụt ra, đập vào mồm một tên làm đứt luôn xương quai hàm của đối phương, khiến hắn kêu không ra tiếng.

    - A!

    Chợt Phong Tử bên cạnh kêu thảm một tiếng, cánh tay bị trúng một dao, máu tươi bắn ra, bị hai người vây đánh. Tần Thiên vừa nhìn thấy liền ném ống sắt trúng ngực một tên, xương sườn tên đó cũng gãy luôn, Phong Tử nhất thời giảm được một chút áp lực, tay bổ ngang ra, đập cho tên còn lại ngã nốt.

    Nhưng Tần Thiên bên này đã không còn vũ khí, lại bị hai tên vây giết, hai tên này không kiêng dè gì cầm dao chém loạn tới Tần Thiên, chỉ muốn băm hắn ra trăm mảnh.

    - Hừ! Không có vũ khí thì ông đây sợ chúng mày à, cho chúng mày nếm thử thiết quyền!

    Tần Thiên cười lạnh nói, thân hình lóe lên, giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh một tên, tay trái bóp lấy cổ, tay phải đấm vỡ sống mũi hắn, khiến hắn trực tiếp hôn mê, dao găm trong tay bị Tần Thiên đoạt lấy, thuận thế chém tới tên còn lại. Chỉ thấy một dòng máu hình lưỡi liềm văng ra sau, tay tên còn lại đã đứt đoạn, máu tươi chảy ra như suối.

    Không đến 15 phút, tất cả bị hai người Tần Thiên giải quyết, toàn bộ nằm rên rỉ trên mặt đất, một số thì hôn mê bất tỉnh.

    - Con mẹ nó, mày càng ngày càng biến thái, tốc độ làm sao nhanh như vậy, lại còn sức mạnh nắm đấm, thực giống như thiết quyền, mặt bọn nó cũng bị mày đấm cho lõm vào!

    Phong Tử giật mình nhìn Tần Thiên nói.

    - Tay mày không sao chứ?

    Tần Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại Phong Tử.

    - Không việc gì, xây xước ngoài da thôi, không đáng kể.

    Phong Tử nhìn Tần Thiên nói rồi đi tới chỗ tên đầu trọc.

    Lúc này, tên đầu trọc kia đang nằm rên rỉ trên mặt đất, đùi chảy bê bết máu tươi, xương trắng lòi cả ra, nhìn cực kỳ đáng sợ. Thấy Tần Thiên cầm dao găm đi tới nhất thời liền cảm thấy kinh hãi.

    - Đại ca tha cho em, em nói, em nói mà, các đại ca đừng có giết em!

    Đầu trọc hoảng sợ nhìn Tần Thiên nói. Bao nhiêu đàn em của mình đều bị Tần Thiên đánh ngã, khiến hắn không thể không sợ hãi, nếu bị Tần Thiên giết rồi cũng chả có ai báo thù cho.

    - Tốt, cho mày một cơ hội, nói, ai sai mày? Con mẹ nó chứ!

    Tần Thiên nói.

    - Là một người tên Dương Vĩ, thằng đó cho em 2 vạn để em giáo huấn anh.

    Đầu trọc vội vàng nói.

    - Dương Vĩ?! Xem ra ông đây không giáo huấn mày một trận thì không được rồi!

    Tần Thiên nghe xong liền tức giận, Dương Vĩ này học cùng lớp Tần Thiên, thuộc loại thiếu gia công tử nhà giàu, ngày thường hay cố ý châm biếm hạ thấp Tần Thiên. Tần Thiên nghĩ hắn là bạn học cùng lớp nên không tính toán, không nghĩ tới kẻ này lại có thể âm thầm tìm người đánh mình, bây giờ Tần Thiên muốn không đập hắn cũng không được.

    - Ừm, được rồi, mày biểu hiện tốt lắm, tha mày một mạng.

    Tần Thiên nói vậy làm đầu trọc thở phào một hơi, song lại nói tiếp:

    - Giết mày thì phiền quá, không bằng phế mày đi.

    - Thằng chó, mày đồ lật lọng!

    Đầu trọc tức giận rống lên.

    - Lật cái gì, tao đâu nói là bỏ qua cho mày, chỉ nói cho mày một cơ hội. Mà nói lại, cho dù tao lật lọng thì sao, đánh chết mày thì mày làm gì được tao?!

    Tần Thiên khinh thường nhìn đầu trọc nói.

    - Mày... Mày đừng làm ẩu, dám đụng đến tao, tao cam đoan sẽ cho mày sống không bằng chết, tao là người Đại Quyển bang, mày tốt nhất là thả tao ra!

    Đầu trọc cố gắng dựa vào Đại Quyển bang để uy hiếp Tần Thiên.

    - Thì sao, nơi này không phải địa bàn Đại Quyển bang, cho dù tao giết mày thì Đại Quyển bang cũng không đụng tới tao được!

    Tần Thiên cười lạnh nói, chân đạp vào thằng nhỏ của đối phương, di đi di lại cho nát bét, khiến đầu trọc đau đến chết đi sống lại, Phong Tử bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.

    Nhưng Tần Thiên cũng không có ý dừng lại, tay nhạt cây thiết côn lên, đem tứ chi của tên đầu trọc đập vỡ hết xương. Trong suy nghĩ của Tần Thiên, đối phó với địch nhân phải ngoan độc, một chiêu phải cho nó không dậy được, sau này mới tránh được phiền toái.

    - Đem thằng đó phế hết đi cho tao!

    Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.


    - Mẹ nó, mày cũng biến thái quá đi, bất quá tao thích!

    Phong Tử nói xong liền đem cây côn sắt đập cho mấy tên trên mặt đất tàn phế hết.

    - Con đàn bà kia thì sao, nó đã nhìn thấy mặt chúng ta.

    Phong Tử chỉ vào nữ nhân đang run rẩy trong phòng. Nữ nhân này thấy Phong Tử chỉ về phía mình, liền bò lại.

    - Đừng, đừng giết tôi, các anh muốn thế nào cũng được, van các anh đừng giết tôi, để tôi hầu hạ hai người các anh, tư thế gì cũng được!

    Nữ nhân hoảng sợ nhìn hai người Tần Thiên, nói xong liền đưa tay cởi bỏ quần áo. Tần Thiên chán ghét đạp cho ả một cái văng ra xa.

    - Loại đàn bà này cũng thật đáng thương, Phong Tử mày giải thoát cho ả đi, không giết chết là được.

    Tần Thiên nói xong liền rời đi.

    - Không thành vấn đề!

    Phong Tử cầm ống sắt hướng nữ nhân đi tới, chỉ chốc lát liền nghe tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, ngay sau đó ngưng bặt, xa xa Tần Thiên không khỏi cau mày...


     
    cong tu da tinh thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)