Võng Du Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình - Jang Sung Lak

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 31: Thợ săn của Cục Giám sát

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    “Vâng! Tất cả tù nhân đều hạng C, còn Thợ săn của Cục giám sát là hạng B. Vậy nên mọi người không cần lo gì cả.”

    Kim Sangsik đành miễn cưỡng gật đầu. Theo lý thuyết cơ bản, cần tối thiểu 10 Thợ săn hạng C để đánh bại một Thợ săn hạng B. Nếu một người xếp hạng B như vậy không chỉ theo giám sát, mà còn hỗ trợ cuộc đột kích, thì không có gì để phàn nàn nữa.

    ‘Một người hạng B và ba người hạng C sao?’

    Jinwoo nhìn chằm chằm vào Thợ săn của Cục giám sát và các tù nhân với khuôn mặt bối rối.

    ‘Có một cái gì đó rất lạ...’

    Một luồng sát khí mạnh mẽ tràn ra trong bọn họ. Đây là phản ứng của chỉ số cảm giác, hay là do cậu quá lo lắng? Dù đó là gì đi chăng nữa, Jinwoo vẫn cảm thấy cực kì khó chịu.

    Cậu thì thầm với Juhee.

    “Juhee, đừng tham gia cuộc đột kích này...”

    Juhee nhìn quanh rồi trả lời.

    “Thế còn cậu?”

    “Nếu tớ đi thì sao?”

    Jinwoo trả lời bằng một câu hỏi. Và Juhee, cũng đáp lại một cách dứt khoát.

    “Thì tớ cũng đi!”

    ‘Trời à, mình biết là cậu đang lo cho mình nhưng mà...’

    Nhưng trong quá khứ mà Jinwoo biết, Juhee vốn là một cô nàng cực kì bướng bỉnh. Cậu đành chấp nhận.

    ‘Nếu có mình chắc mọi thứ sẽ ổn thôi nhỉ...’

    Rốt cuộc thì, một mình cậu đã hạ gục nhóm của Hwang Dongseok. Và trong đó có tới 5 Thợ săn hạng C

    Jinwoo gật đầu.

    “Được rồi, được rồi mà.”

    Thợ săn của Cục giám sát đã giải quyết xong phần thủ tục giấy tờ với nữ nhân viên. Anh ta bước đến trước mặt các Thợ săn.

    “Tôi là Kang Taeshik của Cục giám sát Thợ săn. Tôi nghĩ rằng mọi người đã nghe sơ qua tình hình. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ theo sát những tên khốn đó.”

    Anh ta ra hiệu cho các tù nhân bước đến. Từng tên một được Kang Taeshik tháo còng.

    “Aw aw, này cậu trai, điều này thực sự không thoải mái đâu...”

    “Đừng kéo tao như thế này. Tụi tao đâu phải nô lệ của mày...”

    Những tên tù nhân xoa tay và cằn nhằn sau khi được tháo còng. Phớt lờ chúng, Kang Taeshik quay về phía các Thợ săn.

    “Ai sẽ là người dẫn đầu cuộc đột kích này?”

    Theo thói quen, Song Chiyeol ngập ngừng đưa tay lên.

    Kang Taeshik gật đầu.

    “Được!”

    Theo bước Song Chiyeol, các Thợ săn lần lượt tiến vào Cổng.

    “Đi thôi mào!”

    Jinwoo và Juhee cũng đang đứng trước Cổng. Đây là chuyến đi chung cuối cùng của họ vào Hầm ngục. Junhee nắm lấy tay áo Jinwoo và bước vào.

    ---

    Hầm ngục này chứa đầy bọn yêu tinh. Đối mặt với những con ma thú cấp thấp này, cuộc đột kích diễn ra dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến.

    Screeech!

    Screee-!

    Ngay cả trước khi vận dụng toàn bộ sức mạnh, Jinwoo vẫn dễ dàng tiếp cận và hạ gục từng con một. Trước khả năng chiến đấu của cậu, Song Chiyeol và Juhee vô cùng ngạc nhiên. Họ nhớ rõ ràng Jinwoo không có kiểu chiến đấu như thế này bao giờ.

    “Whoa~...”

    Jinwoo đang sử dụng sức mạnh tối thiểu để tránh bị chú ý. Nhưng thật sự, nó vẫn quá khác biệt so với con người cũ của cậu.

    Juhee bước đến gần cậu và hỏi.

    “Cậu học những thứ này ở đâu thế?”

    “Tớ chạy bộ mỗi ngày!”

    “Chạy bộ thôi sao?”

    Juhee bối rối, nhưng đó cũng không hẳn là lời nói dối.

    ‘Nhưng mình không nhận được điểm kinh nghiệm nào...’

    Cấp độ của kẻ thù quá thấp!

    Bạn không nhận được điểm kinh nghiệm nào!

    Cấp độ của kẻ thù quá thấp!

    Bạn không nhận được điểm kinh nghiệm nào!

    Jinwoo khá thất vọng. Dù đã giết khá nhiều yêu tinh, nhưng những gì cậu nhận lại chỉ là thông báo này.

    ‘Với tốc độ này thì...’

    Thậm chí tệ hơn, lõi ma thuật nhận được tù những yêu tinh là loại hạ cấp. Jinwoo nhìn xung quanh. Nhưng tên tội phạm được tự do di chuyển sau một thời gian bị giam giữ. Chúng đang bước lên xác những con yêu tinh.

    Screeech!

    Screeee-!

    Thật khó để nói ai là người và ai mới là ma thú.

    ‘Có lẽ mình cũng không cần ra tay nhiều.’

    Nhưng Jinwoo lại không nhận được kinh nghiệm và cũng không có tiền nữa. Jinwoo cân nhắc.

    ‘Nếu lúc nào cũng như thế này, mình có nên rút khỏi Hiệp hội không?’

    Hiệp hội chỉ đột kích những Hầm ngục hạng D hoặc E. Và nếu Jinwoo không nhận được bất kỳ điểm kinh nghiệm nào, cậu chẳng có lý do gì để ở lại cả.

    ‘Với lại giờ mình cũng có thể tự trả tiền hóa đơn cho mẹ.’

    Cậu có thể tự do rời khỏi Hiệp hội nếu muốn. Đây là lý do tại sao có tiền vẫn tốt hơn. Jinwoo có thể có nhiều sự lựa chọn hơn trên con đường của mình.

    Trong khi cậu đang băn khoăn với những suy nghĩ, cả nhóm đã tiến sâu hơn vào Hầm ngục.

    “Huh?”

    “Hmm?”

    Có ba ngã rẽ xuất hiện. Kang Taeshik đề nghị với Song Chiyeol.

    “Hầm ngục này có độ khó khá thấp. Chúng ta chia nhau ra được chứ?”

    “Được thôi!”

    Song Chiyeol đồng ý. Jinwoo bắt đầu tập trung những giác quan của mình.

    ‘Để xem, con đường nào dẫn đến phòng con Boss.’

    Jinwoo hy vọng con Boss sẽ cho cậu một vài điểm kinh nghiệm. Chẳng mấy chốc, năng lượng của các sinh vật sống trong Hầm ngục đã được Jinwoo nắm bắt. Mở mắt, Jinwoo quay sang Song Chiyeol.

    “Chọn đường bên trái đi chú...”

    “Thật chứ?”

    Jinwoo, Juhee và Song Chiyeol đã chọn đường bên trái. Kang Taeshik và những tù nhân đi con đường bên phải. Ở giữa, là hai người còn lại.

    Nhịp tim của Jinwoo bắt đầu dồn dập.

    ‘Con Boss ở cuối con đường này.’

    Nó không thể gọi là mạnh, nhưng chắc hẳn sẽ gây được nhiều khó khăn hơn là lũ yêu tinh. Nhưng chỉ sau khi tiến thêm vài bước, một đám yêu tinh đã xuất hiện và chặn đường họ.

    Kikik!

    Kiriririk!

    Kiiki!

    Có khoảng 10 tên trong số chúng. Gậy gỗ, kiếm gỗ và giáo gỗ là vũ khí. Nhưng chúng thật sự chẳng có chút nguy hiểm đối với Jinwoo.

    ‘Tụi nó không cảm thấy mệt mỏi hả trời?’

    Jinwoo nhăn mặt khó chịu. Những thứ không có chút giá trị cứ liên tiếp xuất hiện. Không điểm kinh nghiệm hay tiền bạc, chúng chẳng khác gì những cái gai trong mắt cậu.

    “Có mười con...”

    “Chúng ta làm gì đây, có nên quay lại và tập trung mọi người không?”

    “Hay là tha cho chúng đi?”

    “Hmm...”

    Nhưng hai người kia nghiêm túc hơn Jinwoo rất nhiều.

    Tay Song Chiyeol xuất hiện một quả cầu lửa, và Juhee đang chuẩn bị sẵn phép thuật chữa lành. Jinwoo gãi đầu.

    ‘Nhớ lại hồi trước, chưa bao giờ mình có thời gian rảnh trong một Hầm ngục...’

    Có phải do cậu mạnh mẽ hơn hay không? Cũng một hoàn cảnh, nhưng cảm giác đem lại đã khác trước. Nó biểu hiện rõ ràng sự thay đổi của Jinwoo.

    Câu nói của Song Chiyeol cắt ngang dòng suy nghĩ của Jinwoo.

    “Cậu Sung, sẵn sàng chưa?”

    “À vâng!”

    Jinwoo tiến lên phù hợp với tốc độ di chuyển của nhóm và từ từ bước về những con yêu tinh. Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ đâu đó.

    “Ahhhhhhh!”

    Khuôn mặt của Song Chiyeol cứng lại.

    “Chúng ta đi thôi nào!”

    Ba Thợ săn nhanh chóng chạy về hướng có tiếng hét. Jinwoo hoàn toàn có thể vượt lên nhưng cuối cũng anh quyết định chạy cùng để đảm bảo an toàn cho hai người họ. Cuối cũng, họ đã đến nơi phát ra tiếng thét.

    “Đằng kia! Có ai đó...”

    Thợ săn của Cục giám sát Kang Taeshik đang quỳ trên nền đất đầy máu. Anh ta hét lên khi ba người định đến gần.

    “Cẩn thận... những tên khốn vẫn còn ở đâu đó...”

    Như những lời nói đó đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, Kang Taeshik đổ sập người xuống mặt đất.

    Không thể làm ngơ, Juhee nhanh chóng chạy về phía anh ta.

    Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bản thân Juhee vẫn tự nhủ mình là một Trị liệu sư hạng B. Ngay cả khi có kẻ thù xung quanh, nhiệm vụ của cô vẫn là chữa lành cho mọi người. Cô quyết định chữa cho Kang Taeshik trước khi những tên kia xuất hiện trở lại.

    “Đợi tôi một chút...”

    Cô đưa hai tay ra trước mặt Kang Taeshik. Một luồng ánh sáng nhanh chóng bao phủ lấy đôi tay.

    Ngay trong khoảnh khắc đó, Kang Taeshik bật người dậy. Bàn tay chứa đầy ma lực của hắn nhắm vào cổ Juhee.

    Vụt!

    Nhưng trước khi bàn tay đó kịp chạm đến cổ Juhee, một bàn tay khác đã nhanh chóng chụp lấy cổ tay của Kang Taeshik.

    Vụt!

    “Ah...!”

    Juhee lùi về sau trong sự hoảng sợ và ngã xuống đất.

    Kang Taeshik vô cùng ngạc nhiên.

    ‘Kẻ nào có thể chặn ta lại ở khoảng cách này...’

    Một Thợ săn hạng cao sẽ dễ dàng hạ gục một người ở hạng thấp hơn. Đó là lý do hắn nhắm vào Juhee trước, một Thợ săn hạng B. Và may mắn thay, cô ấy lại không thuộc lớp Thợ săn biết chiến đấu, nên Kang Taeshik nghĩ sẽ dễ dàng hạ gục cô chỉ bằng một đòn bất ngờ.

    Nhưng đòn tấn công đã bị chặn lại trong nháy mắt.

    Những diễn xuất của hắn đã bị phơi bày.

    Kang Taeshik nhìn thấy bàn tay đang giữ cổ tay hắn là của Jinwoo. Đôi mắt Jinwoo cũng chứa đầy sát khí. Kang Taeshik cau mày.

    “Chỉ là một tên nhãi nhép!”

    Vù!

    Nắm đấm của Kang Taeshik nhắm vào mặt Jinwoo. Nhưng gần như ngay lập tức, Jinwoo đã tránh được đòn tấn công đó.

    ‘Cái gì?’

    Kang Taeshik hất Jinwoo sang một bên bằng chính sức mạnh của mình.

    “Gì chứ?”

    Jinwoo cũng vô cũng ngac nhiên. Đó là sức mạnh của một Thợ săn cao cấp.

    Không bị giữ bởi bàn tay của Jinwoo, Kang Teashik liên tục tung ra những cú đấm. Nhưng Jinwoo cũng không phải dạng vừa. Anh nhanh chóng tránh toàn bộ và phản công lại.

    Binh! Bốp! Vù! Vụt! Bang! Bụp!

    Hai người liên tục ra đòn và tránh né những cú đánh của nhau. Không ai có dấu hiệu sẽ lùi lại.

    Trong khi họ đang chiến đấu, Song Chiyeol đã lao đến và kéo Juhee ra khỏi khu vực nguy hiểm.

    “Chú... chú xem kìa...”

    Juhee sững sờ và không thể nói nên lời. Song Chiyeol thậm chí còn đang sốc hơn cả cô ấy.

    ‘Sao... Sao có thể như thế được...’

    Những đòn tấn công và phòng thủ của hai người tung ra với một tốc độ không thể tin được. Nó quá nhanh để có thể thấy được bằng mắt thường. Chuyển động của tay Thợ săn kia còn có thể hiểu được. Nhưng còn Jinwoo, đó không phải là Jinwoo mà ông vẫn biết. Chàng trai trẻ có thể theo kịp tốc độ của một Thợ săn hạng B sao?

    ‘Tốc độ quá nhanh thậm chí đối với một người hạng C như mình...’

    Song Chiyeol đã hiểu cảm giác của mình lúc vừa gặp Jinwoo. Đây không phải là Thợ săn hạng E yếu ớt mà ông từng biết.

    Tung hàng chục đòn thế trong phút chốc. Hai Thợ săn lùi lại để lấy nhịp thở và tiếp tục thăm dò nhau.

    Jinwoo nheo mắt nhìn Kang Taeshik nghi ngờ.

    “Máu trên quần áo, không phải của ngươi! Đúng không?”

    Kang Taeshik xoay cổ tay và không ngần ngại trả lời.

    “Đúng rồi đấy! Là máu của những tên khốn. Dẹp chuyện đó sang một bên đi, ta không nghĩ sẽ gặp một tên như ngươi ở đây đâu!”

    Kang Taeshik khá kinh ngạc. Hắn không biết một Thợ săn hạng khá cao đang làm việc cho Hiệp hội.

    ‘Điều này không tốt chút nào...’

    Hắn đã nghĩ, hôm nay là thời cơ tốt để hành động. Nhưng sự xuất hiện của Jinwoo không hề nằm trong kế hoạch đó.

    Kang Taeshik hỏi lại. Hắn không giấu nổi sự tò mò.

    “Ngươi là ai? Thứ hạng của ngươi là gì?”

    Jinwoo triệu hồi Nanh độc của Casaka trong tay và trả lời.

    “Sung Jinwoo. Thợ săn hạng E!”
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 32: Ẩn thân

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Kang Taeshik là một Thợ săn hạng B.

    Hắn cảm thấy như bị tát vào mặt. Ngay cả khi đối đầu với những Thợ săn hạng B, chưa chắc có ai theo được tốc độ của hắn. Và bây giờ, có một kẻ solo tốc độ với hắn, tự xưng là Thợ săn hạng E.

    ‘Mày đang giỡn mặt tao à?’

    Kang Taeshik nghiến răng.

    ‘Mà chờ chút...’

    Điều gì đó làm Kang Taeshik phân vân.

    ‘Nếu tên đó là Thợ săn cấp cao, hắn sẽ không bao giờ có mặt ở đây!’

    Thợ săn làm việc cho Hiệp hội thường chỉ là người cấp thấp. Những cánh Cổng mà Hiệp hội phải dọn có cấp độ quá thấp, đến nỗi mà các Bang Hội hay công ty tư nhân đều bỏ qua. So với những Thợ săn khác, Thợ săn làm việc cho Hiệp hội luôn bị coi thường.

    Vậy nên, tên này cũng có thể là hạng E. Và chắc là hắn có kỹ năng ẩn nào đó.

    ‘Nhưng một kẻ mạo cấp như thế không thể được Hiệp hội chấp nhận...’

    Cuối cùng, Kang Taeshik đi đến một kết luận.

    ‘Tái thức tỉnh!’

    Giờ hắn mới chợt nhớ ra, thời gian gần đây ban lãnh đạo Hiệp hội đang xôn xao về một trường hợp tái thức tỉnh. Ngay trong khu vực này.

    ‘Họ nói đó là một Thợ săn của Hiệp hội...’

    Kang Taeshik tự nguyền rủa mình. Lẽ ra hắn nên nhớ tên của Thợ săn đó. Nếu tên kia chưa kiểm tra lại năng lực, trên giấy tờ hắn vẫn chỉ là một Thợ săn hạng E không hơn không kém. Rõ ràng Kang Taeshik đã xem xét kĩ danh sách Thợ săn ngày hôm nay, nhưng lại bỏ quên mất trường hợp tái thức tỉnh.

    ‘Đen như chó mực vậy!’

    Kang Taeshik không thể không chửi thầm về chuyện này.

    ‘Nếu biết trước chuyện này, mình nên đòi gã đó nhiều tiền hơn...’

    Hắn nhớ lại câu chuyện vài ngày trước và liếm môi.

    ---

    Vài ngày trước đó.

    Tại một quán cà phê gần trụ sở của Hiệp hội Thợ săn.

    Kang Taeshik cất tiếng hỏi khi vừa ngồi xuống.

    “Tại sao lại gọi cho tôi?”

    Người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện, với khuôn mặt vô cùng hốc hác.

    ‘Ông ta nói ông ta là chủ tịch của mấy doanh nghiệp sao?’

    Hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông đó. Nhưng sau quá nhiều cuộc gọi, Kang Taeshik đã nhượng bộ và có một cuộc hẹn cho ông ta.

    Người đàn ông nhỏ giọng, như đang tự nói với chính mình.

    “Tôi nghe nói là, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong Hầm ngục...”

    Giọng nói ông ta quá nhỏ, đến nỗi Kang Taeshik phải hỏi lại.

    “Ý ông là sao?”

    “Đây là tất cả số tiền mà tôi dành dụm được...”

    Người đàn ông đẩy cuốn sổ tiết kiệm về hướng Thợ săn. Kang Taeshik nhìn qua lại giữa gương mặt ông ta và cuốn sổ, sau cùng, hắn cầm nó lên. Hai tỉ won.

    Chính xác số tiền trong ngân hàng là hai tỉ won.

    “Tại sao ông đưa tôi cái này?”

    Người đàn ông trả lời, sau khi thấy gương mặt nghi ngờ của Kang Taeshik.

    “Một tên tù do anh giám sát, đã từng xâm hại con gái tôi. Con bé đã treo cổ vì trầm cảm. Vợ tôi quá suy sụp nên cũng đã nhập viện sau đó...”

    Ông tiếp tục với nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

    “Và họ lại nói rằng, tên đó chỉ phải chịu vài năm tù. Làm sao tôi có thể ngủ được mỗi đêm, sau khi nghe tin đó...”

    Người đàn ông ngước mặt lên. Khuôn mặt xen lần giữa đau khổ, buồn bã và tức giận.

    “Tôi biết anh hiểu ý của tôi là gì!”

    Ông ta cúi đầu.

    “Làm ơn, ngài Thợ săn! Tôi xin anh!”

    Một khoảng lặng rơi xuống, trước mặt hai người đàn ông.

    Kang Taeshik dựa lưng vào ghế. Hắn trầm tư suy nghĩ.

    Sau một thời gian, Kang Taeshik đã mở miệng.

    “Ông biết tại sao tôi lại vào Cục giám sát Thợ săn của Hiệp hội không?”

    “Ý ngài là?”

    “Là một Thợ săn hạng B, tôi vốn được xem là một Thợ săn cấp cao. Cũng không ít lời đề nghị từ những Bang Hội. Nhưng ông biết tại sao tôi lại chọn công việc này dù mức lương không cao?”

    “Tôi... không biết!”

    Khóe miệng của Kang Taeshik nhếch lên. Trở thành một biểu cảm không thể gian xảo hơn.

    “So với việc chiến đấu với quái vật, giết con người làm tôi phấn khích hơn!”

    Với mục đích đó, trở thành Thợ săn của Hiệp hội là một chức vụ không thể tốt hơn. Hắn có thể tấn công những tên Thợ săn khác một cách hợp pháp. Và khi chúng chống cự, Kang Taeshik hoàn toàn có thể xuống tay hạ sát.

    Kang Taeshik cố nuốt tiếng cười sắp sửa phát ra.

    “Những điều ông nói, tôi thực sự không quan tâm lắm. Vấn đề ở đây là, còn những Thợ săn khác cũng vào trong Hầm ngục. Vậy tôi phải làm gì để có thể xử lý hết toàn bộ đây?”

    Nghe những lời đó từ Kang Taeshik, người đàn ông cau mày thất vọng. Tất cả những gì ông muốn, chỉ là trả thù cho con gái mình. Như thể đang chế nhạo, Kang Taeshik lại bật cười.

    “Đưa tôi thêm một tỉ won. Tôi sẽ chăm sóc luôn những tên Thợ săn kia. Được chứ?”

    ---

    Trở lại với hiện tại.

    Ba tỉ won.

    Đối mặt với một tên Thợ săn đã tái thức tỉnh, cái giá ba tỉ won chẳng đáng gì. Tên đó có thể dồn hắn đến mức này. Một tên Thợ săn hạng E lại có thể gây ra sức ép cực kì khủng khiếp. Jinwoo sẵn sàng chống đỡ và đánh trả lại bất cứ đòn tấn công nào.

    Kang Taeshik nuốt nước bọt.

    ‘Hắn không phải thứ dễ xơi...’

    Kang Taeshik luôn tự tin trong mỗi trận đấu. Ngay cả trước khi thức tỉnh, hắn chưa bao giờ thua cuộc trong một trận đấu tay đôi. Dù không phải một chiến thắng dễ dàng, nhưng có lẽ hắn sẽ lên kế hoạch một chút.

    Đột nhiên, Thợ săn hạng E lên tiếng.

    “Sao ngươi lại giết những tù nhân đó?”

    “Một trong số chúng đã cưỡng hiếp một cô gái. Cha cô gái đó đã đến gặp ta. Hắn ta thực sự không bằng một con thú. Ta chỉ làm việc phải làm!”

    Jinwoo im lặng. Đó là sự thật sao?

    Kang Taeshik bắt đầu đề nghị.

    “Sau tất cả mọi chuyện, ta không hề muốn giết ngươi. Sao các ngươi không quên chuyện này đi. Nếu các ngươi biết giữ im lặng, ta sẽ không đụng đến các ngươi nữa!”

    Tất nhiên, Kang Taeshik không hề muốn ai sống sót rời khỏi nơi này. Nhưng một cuộc đối đầu trực tiếp có thể khiến hắn bị thương. Hắn không hề muốn chút nào. Vì thế, ‘tỉa’ từng tên một sẽ dễ dàng hơn.

    Nhưng Jinwoo nhanh chóng cười vào ý định của hắn.

    “Lẽ ra ngươi nên nói điều đó trước khi tấn công chứ? Sau khi phục kích thất bại, ngươi nói những thứ này để làm gì?”

    Chà, khá khôn ngoan. Kang Taeshik cũng mỉm cười.

    ‘Vậy thì, phải dùng đến cách cuối cùng này...’

    Hắn quyết định dồn toàn lực tấn công. Đôi mắt hắn như chuyển sang màu đỏ. Nó nhanh chóng hướng đến Thợ săn hạng E.

    ‘Tên đó lấy con dao găm ở đâu ra?’

    Trước khi Kang Taeshik kịp nhận ra, tay Jinwoo đã xuất hiện một con dao găm.

    ‘Mặc kệ hắn!’

    Không quan trọng tên đó lấy ở đâu ra, chỉ cần nhìn qua, Kang Taeshik đã hoàn thành xong việc phân tích. Đối thủ có thân pháp nhanh nhẹn, biết sử dụng dao găm. Class chắc hẳn là một Sát thủ. Thật trùng hợp với Class của hắn ta.

    Nhưng có môt điều, Jinwoo là một người vừa tái thức tỉnh. Chắc chắn sẽ không có kinh nghiệm nhiều như Kang Taeshik. Tên hạng E sẽ không có cơ hội để phô diễn kỹ năng đâu.

    “Tao sẽ dạy cho mày vài chiêu...”

    Kang Taeshik lấy một con dao từ thắt lưng và mỉm cười chế nhạo.

    “Mày có thể làm gì đó giống như này không?”

    Kang Taeshik sử dụng Ẩn thân. Cơ thể hắn ta nhanh chóng trở nên trong suốt. Khi hắn biến mất, Jinwoo giật mình nhìn xung quanh.

    ‘Đương nhiên rồi...’

    Ẩn thân không đơn giản chỉ là tàng hình.

    Ngoại hình, âm thanh và mùi.

    Tất cả những thứ có thể phát hiện bằng các giác quan của con người, đều sẽ bị xóa đi. Đó chính là năng lực thật sự của Ẩn thân. Ngay cả trong hầu hết những Thợ săn Class Sát thủ, chỉ một số ít người có thể Ẩn thân. Bất kể cấp bậc như thế nào, chỉ có những kẻ may mắn thực sự mới có thể nhận được nó lúc thức tỉnh.

    ‘Ngạc nhiên chưa, thằng chó...’

    Kang Taeshik nhanh chóng di chuyển ra sau lưng Jinwoo. Một nơi không hề được phòng bị.

    ‘End game nhé...’

    Hắn đã mong đợi một cuộc chiến khó khăn hơn, nhưng nó lại vô cùng nhàm chán. Nếu đối thủ biết trước về Ẩn thân, có lẽ tên đó sẽ cầm cự lâu hơn một chút. Rốt cuộc, cách biệt về kinh nghiệm không thể san lấp được.

    ‘Chết đi!’

    Dao găm của Kang Taeshik nhắm thẳng vào mạn sườn của Jinwoo.

    Keng!

    Âm thanh inh tai vang lên. Hai con dao găm va chạm vào nhau tóe lửa.

    “Sao có thể?”

    Con dao găm của Thợ săn hạng E kia đã chặn mũi dao của hắn lại.

    Kang Taeshik nhìn lên gương mặt Jinwoo trong sự ngạc nhiên không thốt nên lời.

    Jinwoo mở miệng, với giọng nói và khuôn mặt vô cảm.

    “Cuối cùng cũng chịu xuất hiện!”

    Sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

    Không thể hiểu được những gì Jinwoo đang nói, nhưng Kang Taeshik lờ mờ nhận ra, có điều gì đó đáng sợ sắp sửa ập tới.

    Ring~

    Nhiệm vụ khẩn cấp: Đối phó kẻ thù

    Những kẻ có ý định giết [Người chơi] đã xuất hiện. Đảm bảo an toàn của bạn bằng cách đối phó với kẻ thù.

    Kẻ thù cần đối phó: 1

    Kẻ thù đã kết kiễu: 0

    Không tuân thủ nhiệm vụ sẽ bị phạt

    Jinwoo xác nhận nội dung của nhiệm vụ và thở phào nhẹ nhõm.

    ‘Đây chưa phải là tất cả!’

    Cậu hy vọng Kang Taeshik sẽ làm điều gì đó để xuất hiện một nhiệm vụ khẩn cấp, giống như lần với nhóm Hwang Dongseok. Kết quả đúng như mong đợi. Khoảnh khắc Kang Taeshik ra tay với một ý định giết chóc, tin nhắn đã hiện ra.

    ‘Không ngờ hắn có thể sử dụng Ẩn thân...’

    Khi Kang Taeshik biến mất ngay trước mắt, Jinwoo có một chút bất ngờ. Ẩn thân vốn là một kĩ năng khá hiếm. Nhưng khi tập trung tất cả giác quan của mình, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được hắn dù phải nhắm mắt. Đây là thành quả của việc tăng chỉ số.

    Ban đầu Jinwoo khá lưỡng lự khi tăng chỉ số. Không biết nên tăng điểm để chiến đấu hay chạy trốn kẻ thù, nhưng giờ đây, Jinwoo đã có lý do để sử dụng.

    ‘Thật may mắn...’

    Và nhờ điều đó, Kang Taeshik hoảng sợ, không khác gì nhìn thấy một con ma.

    “Làm sao... làm sao ngươi có thể...?”

    Tất cả những gì còn lại là xử lý hắn để hoàn thành nhiệm vụ.

    ‘Nếu mình chiến đấu, mình cũng có phần thưởng.’

    Đến lượt Jinwoo.

    Bắt đầu tấn công.

    Hai Thợ săn dồn sức vào dao găm, cố đẩy về phía người kia.

    Sức mạnh hai người ngang ngửa nhau.

    ‘Mình có nên thử cái gì đó khác không?’

    Jinwoo giẫm xuống chân Kang Taeshik.

    Rắc!

    “Uwaaak!”
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 33: Vật phẩm vô giá

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Quá tập trung vào con dao găm, Kang Taeshik giật mình khi cơn đau xuất hiện từ bàn chân. Hắn bất ngờ lùi lại.

    Jinwoo không cho Kang Taeshik thời gian để lấy lại nhịp thở.

    ‘Tăng tốc!’

    [Tăng tốc] đã được kích hoạt!

    Tốc độ di chuyển tăng 30%

    Hao tốn 1MP mỗi phút

    Jinwoo nhanh chóng lao đến. Kang Taeshik đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

    ‘Tên đó, nhanh hơn sao...’

    Cho đến lúc này, hắn luôn cảm thấy tốc độ của cả hai tương đương nhau. Nhưng hắn lại nhỉnh hơn về kinh nghiệm. Vậy mà giờ đây, tốc độ Jinwoo lại tăng lên một cấp độ mới. Trong khoảnh khắc, Jinwoo thu hẹp khoảng cách và đâm con dao găm vào đùi Kang Taeshik.

    Phập!

    Một cú đâm nằm ngoài vị trí phòng thủ của hắn. Bởi Kang Taeshik, đang che chắn phần trên cơ thể.

    “Arg!!!”

    [Tê liệt] đã được kích hoạt!

    Chỉ số kháng của mục tiêu quá cao. Hiệu ứng bị hủy bỏ.

    [Xuất huyết] đã được kích hoạt!

    Mục tiêu sẽ mất 1% HP mỗi giây.

    ‘Tốt rồi!’

    Một trong những hiệu ứng của Casaka đã được kích hoạt. Dù không phải là [Tê liệt], nhưng [Xuất huyết] cũng là quá đủ. Nó sẽ giúp cuộc chiến dễ dàng hơn rất nhiều.

    Nhưng Kang Taeshik vẫn giữ vững cách chiến đấu của mình, như một Thợ săn cao cấp.

    Chỉ số kháng của hắn ta không hề thấp. Kang Taeshik vòng ra sau lưng Jinwoo với dao găm trên tay.

    Vụt! Vụt!

    Jinwoo né con dao trong khoảnh khắc, với khoảng cách chỉ như một sợi tóc và nhanh chóng phản công lại. Ngay cả khi mang một vết thương ở đùi, hắn vẫn có thể khéo léo chặn đòn tấn công của Jinwoo.

    Keng! Keng!

    Gương mặt hai Thợ săn ướt đẫm mồ hôi.

    ‘Tốc độ nhanh quá...’

    ‘Tốc độ không thua kém gì mình...’

    Hai Thợ săn thầm khen ngợi đối phương và tiếp tục lao vào cuộc chiến của mình. Một tích tắc sai lầm có thể dẫn đến thất bại. Cả hai không ngừng tung ra những đòn đánh có thể nhanh chóng triệt hạ đối phương.

    Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt – vụt!

    Một cuộc chiến khiến người xem không thể rời mắt. Đó là cuộc chiến một mất một còn.

    ‘Phải phá vỡ sự cân bằng này!’

    Jinwoo tập trung sức mạnh vào ánh mắt.

    [Khát máu] được kích hoạt!

    Kang Taeshik nhìn vào mắt Jinwoo và nao núng.

    ‘Gì thế này’

    Sợ hãi đã được gây ra!

    Chỉ số của mục tiêu bị giảm 50% trong 1 phút.

    ‘Nó đã hoạt động!’

    Jinwoo đang bước gần đến chiến thắng. Trong khi đó, Kang Taeshik bắt đầu run rẩy.

    ‘Điều gì đang xảy ra...’

    Sau khi bắt gặp ánh mắt của Jinwoo. Kang Taeshik như đang chìm vào nước sâu. Cơ thể hắn nặng nề như phải vùng vẫy trong nước để chiến đấu. Tốc độ hắn luôn tự hào, giờ đây đã không còn nữa.

    Vụt! Xẹt!

    Thế cân bằng đã bị phá vỡ. Từng vết thương bắt đầu xuất hiện trên người Kang Taeshik, sau những cuộc tấn công của Jinwoo.

    ‘Điều này, không thể nào...’

    Thợ săn hạng B bắt đầu hoảng loạn. Đây chắc hẳn là hiệu ứng nguyền chú. Hắn chưa bao giờ nghe một Thợ săn lớp Sát thủ có ma thuật yểm bùa.

    ‘Thằng khốn... không phải thuộc lớp Sát thủ sao?’

    Nhưng nếu không phải, làm sao tên đó có thể đạt được tốc độ như vậy?

    Kang Taeshik không thể ngừng suy nghĩ. Sự hoảng loạn nhanh chóng biến thành nỗi kinh hoàng. Jinwoo đang lao thẳng đến từ phía trước. Kang Taeshik lia dao găm vào mắt Jinwoo bằng tất cả tốc độ, như một phương án cuối cùng.

    Xoẹt!

    Jinwoo nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng lưỡi dao vẫn để lại vết thương trên má.

    Tuy nhiên, điều này đã nằm trong dự tính ban đầu. Jinwoo lao người đến tung đòn quyết định, trước cú phản công vô vọng của đối thủ.

    Thời gian như trôi chậm lại. Trong khoảnh khắc gần như vô tận, Kang Taeshik cau mày nhận ra sự thật phũ phàng.

    ‘Chết tiệt!’

    Phập!

    Nanh độc Casaka ghim sâu vào lồng ngực của hắn.

    “Khụ!”

    Kang Taeshik mở to mắt đau đớn. Máu rỉ ra từ khóe miệng hắn. Thắng thua đã ngã ngũ, và người chiến thắng đã được quyết định.

    Hắn mỉm cười. Trong cái ngày tệ hại này, hắn đã gặp một Thợ săn tái thức tỉnh, chỉ ngay trong một Hầm ngục hạng D.

    ‘Thật xúi quẩy...’

    Con dao găm rơi khỏi tay Kang Taeshik. Trước khi gục xuống, hắn thì thầm điều gì đó vào tai Jinwoo.

    “...”

    Cơ thể Kang Taeshik nhanh chóng ngã xuống, như một con rối bị đứt dây.

    Thịch!

    Ring~

    Bạn đã nhận được phần thưởng!

    Phần thưởng: Điểm chỉ số +5

    ‘Đùa nhau à?’

    Jinwoo nhìn chằm chằm vào phần thưởng bằng ánh mắt nghi ngờ. Phần thưởng nhỏ hơn nhiều so với khi đối đầu nhóm Hwang Dongseok.

    ‘Lần này quánh khó khăn hơn nhiều kia mà...’

    Có phải số lượng kẻ thù mới là điều quan trọng. Hay là có cái gì đó khác?

    Jinwoo không thể thoát khỏi băn khoăn. Ngay lúc đó, có điều gì đó xuất hiện ở xác của Kang Taeshik. Một thứ lấp lánh, cỡ bằng đồng xu. Đôi mắt cậu nhanh chóng mở to.

    ‘Nó là...?’

    Jinwoo không thể tin vào đôi mắt của mình. Nó giống thứ ánh sáng phát ra từ xác chết của quái vật và ma thú. Và giờ đây, điều đó xảy ra tương tự với xác của Kang Taeshik.

    ‘Là gì đây?’

    Jinwoo đưa tay về phía phát ra ánh sáng.

    Ring~

    Cậu đã không lầm.

    Bạn đã tìm thấy một Runstone: [Ẩn thân]

    Bạn có muốn nhận nó?

    ‘Runstone à? Mà chờ chút, Runstone sao?’

    Tim Jinwoo bắt đầu loạn nhịp. Kỹ năng mà Kang Taeshik từng sử dụng, giờ lại xuất hiện như một Ruinstone. [Ẩn thân] là một kỹ năng hiếm có trong giới Thợ săn. Vậy mà giờ đây, Jinwoo đang đứng trước cơ hội này.

    ‘Chấp nhận!’

    Một hòn đá nhỏ xuất hiện trên bàn tay của cậu.

    Runstone: [Ẩn thân]

    Phá vỡ Runstone để nhận được kỹ năng.

    Jinwoo phải phá vỡ đá để học kỹ năng. Đây quả thực là một Runstone. Phá vỡ nó cậu sẽ nhận được [Ẩn thân]. Jinwoo chưa hề nghe về Runstone Ẩn thân bao giờ. Nếu có, nó sẽ là một vật phẩm vô giá.

    Giọng nói hai người phía sau vang lên.

    “Cậu Sung, cậu ổn chứ?”

    “Jinwoo...”

    Jinwoo nhanh chóng giấu Runstone vào túi và quay lại. Song Chiyeol và Lee Juhee đang nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi. Một Thợ săn hạng E, từng phải khiếp sợ trong một Hầm ngục hạng D, giờ lại đánh bại Thợ săn hạng B Kang Taeshik.

    Lee Juhee, người không thuộc lớp chiến đấu có thể không hiểu rõ. Nhưng với Song Chiyeol, ông hiểu điều này khó tin đến mức nào.

    Jinwoo nhìn lướt qua cơ thể mình.

    “À, cháu ổn...”

    Trong chớp mắt, mọi thứ dường như vẫn ổn. Không có tổn thương gì quan trọng. Nhưng khi cậu quay đầu lại, máu từ cằm cậu chảy xuống đất.

    Jinwoo sờ lên gò má, vết cắt cậu nhận từ đợt tấn công cuối cùng đang rỉ máu.

    “Ah!”

    “Để mình trị thương cho cậu!”

    Một luồng ánh sáng xanh dương xuất hiện trên bàn tay Juhee. Vết thương nhanh chóng biến mất. Một Thợ săn hạng E đã đánh bại một Thợ săn hạng B mà không chút tổn hại nào. Điều này còn hư cấu hơn cả việc một Thợ săn hạng B muốn giết hết tất cả mọi người.

    “Cậu Sung, cậu đã làm thế nào...”

    Song Chiyeol không thể kết thúc câu nói của mình. Jinwoo biết rõ ông chú muốn hỏi gì, nên cậu tiếp tục câu nói đang bỏ dở.

    “Cháu xin lỗi. Cháu sẽ kể cho chú nghe toàn bộ vào một ngày nào đó. Nhưng ngay bây giờ, đừng bắt cháu kể bất kì điều gì!”

    Jinwoo đáp lại, bằng một giọng nói nghiêm túc và chân thành.

    Juhee gật đầu. Song Chiyeol ngập ngừng, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.

    “Nếu cậu nói vậy, tôi nghĩ cậu có lý do của riêng mình!”

    Sau đó, Jinwoo quay trở lại phòng Boss. Họ có một chút gút mắc, nhưng giờ cậu sẽ tiếp tục mục tiêu ban đầu của mình. Nhưng cậu không muốn hai người kia thấy cậu tự mình hạ gục con Boss. Có nhiều thứ cậu chưa tiện nói ra.

    Jinwoo quay sang Song Chiyeol.

    “Cháu nghĩ sẽ rất khó khăn để hai người tiếp tục đột kích. Sao hai người không ra khỏi và liên lạc với Hiệp hội? Cháu sẽ xem thử còn ai sống sót trong kia hay không.”

    Trực giác Song Chiyeol mách bảo những ý định mà Jinwoo định thực hiện.

    ‘Cậu ta định tự mình đóng cánh Cổng!’

    “Điều đó có vẻ tốt. Sao chúng ta không ra ngoài nhỉ Juhee?”

    Juhee do dự, sau đó chạy đến bên Jinwoo.

    “Cậu không quên lời hẹn ăn tối của chúng ta chứ?”

    Jinwoo mỉm cười.

    “Tất nhiên rồi! Làm sao mình quên được chứ?”

    “Được rồi, mình sẽ đợi cậu ở bên ngoài!”

    Jinwoo gật đầu. Juhee rời đi với nụ cười trên môi. Trước khi rời khỏi Hầm ngục, cô vẫn cố ngoái đầu lại.

    Xác nhận cả hai người đã rời đi, Jinwoo thở phào.

    Haizzz!

    Cậu đã hy vọng có thể giấu mọi thứ lâu thêm chút nữa. Nhưng giờ đây, lại có thêm hai nhân chứng bất đắc dĩ, anh không thể trì hoãn lâu hơn.

    ‘Mình không thể đe dọa chú Song hay Juhee được...’

    Giết Thợ săn hạng B có thể được xem như hành động tự vệ. Có hai nhân chứng sẽ sẵn sàng bảo vệ Jinwoo. Có điều, Thợ săn hạng E đã đánh bại Thợ săn hạng B bằng cách nào?

    ‘Cách giải thích tốt nhất là mình đã trải qua việc tái thức tỉnh...’

    Vì vậy, Jinwoo quyết định gải thích theo cách đó. Một Thợ săn đã trải qua sự kiện tái thức tỉnh. Không ai có thể tin anh về việc Hệ thống và thăng cấp, anh cũng không muốn tiết lộ điều đó chút nào.

    Xác định rằng mình phải thực hiện một cuộc kiểm tra lại, Jinwoo cảm thấy hơi thất vọng.

    ‘Mình định tiết lộ khi mình mạnh hơn một chút.’

    Nhưng đôi khi, mọi thứ thường không được theo kế hoạch. Anh đành phải tuân theo.

    ‘Không biết thứ hạng mới của mình là gì đây?’

    Jinwoo cảm thấy mình ngang ngửa với Kang Taeshik, có vẻ là hơn hạng B một chút.

    Jinwoo đã hy vọng mình có thể mạnh hơn nữa, nhưng việc gia tăng sức mạnh từ hạng B lên hạng S là một điều quá xa vời.

    ‘Chuyện đó thôi tính sau vậy!’

    Ngay bây giờ, anh phải tập trung vào con Boss. Cho đến lúc này, Hầm ngục hạng D chỉ toàn xuất hiện quái thú hạng E. Có nghĩa là nguồn sức mạnh được đo từ phòng con Boss. Nếu vậy, Jinwoo có thể kiếm thêm được một chút kinh nghiệm.

    ‘Trước đó...’

    Có một thứ anh phải kiểm tra. Jinwoo nhanh chóng mở rộng giác quan của mình.

    “Tìm thấy rồi!”

    Jinwoo bắt đầu bước đi. Trên đường đi, là xác của Kim Sangsik và một Thợ săn khác. Đây là sức mạnh của một Thợ săn cấp cao. Nếu không, họ đã có thể trốn thoát được.

    Jinwoo bước qua xác các đồng đội cũ, với gương mặt cứng rắn.
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)