Võng Du Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình - Jang Sung Lak

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    [​IMG]
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 1: Thợ săn hạng E

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook.com/Moonsnovel/

    Giới thiệu:


    Mười năm trước, những Cánh Cổng kết nối thế giới thật với thế giới ma thú mở ra. Một số người nhận được năng lực để chiến đấu với ma thú bên trong Cánh Cổng. Họ được gọi là Thợ Săn.

    Tuy nhiên, không phải tất cả Thợ Săn đều mạnh.

    Tên tôi là Sung Jin-Woo, Thợ Săn hạng E. Tôi phải mạo hiểm mạng sống ngay trong cả những hầm ngục yếu nhất, và được mệnh danh là “Thợ Săn yếu nhất”. Không có lấy một kĩ năng nào, tôi chỉ có thể kiếm chút tiền còm từ việc chiến đấu với ma thú ở những hầm ngục cấp thấp... ít nhất là cho đến khi tôi tìm thấy một hầm ngục bí mật với độ khó cao kỳ quặc!

    Vào phút cuối cùng, lúc mà tôi đã sẵn sàng để đón nhận cái chết, tôi nhận được một sức mạnh lạ lùng, một bảng nhiệm vụ mà chỉ mỗi tôi có thể thấy, một hệ thống tăng cấp bí mật mà chỉ mình tôi biết! Nếu tôi rèn luyện theo như các nhiệm vụ và săn ma thú, tôi sẽ được tăng cấp.

    Hành trình từ Thợ Săn yếu nhất thành Thợ Săn mạnh nhất hạng S!






    Moon'sNovel

    "Thợ săn hạng E" Sung Jinwoo.

    Danh hiệu ấy theo anh ta đến mọi nơi.

    Dù là một Thợ Săn, năng lực của anh ta chỉ hơn người thường một chút. Nếu không có khả năng chịu đựng và khả năng hồi phục cao hơn chút xíu, thì anh ta cũng chẳng khác người thường là bao. Thành ra, sự nghiệp làm Thợ Săn của anh ta gắn liền với vô số thương tích. Thậm chí vài lần anh ta đặt chân đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.

    Jinwoo không trở thành Thợ Săn vì yêu thích công việc đó.

    Một công việc nguy hiểm, cam go, mà thu nhập thì đáng thất vọng.

    Không. Nếu không phải vì Hiệp hội Thợ Săn hỗ trợ chi trả viện phí cho mẹ anh ta, có lẽ Jinwoo đã từ bỏ và chọn một nghề bình thường như bao người khác rồi.

    Khổ nỗi, một chàng trai tuổi đôi mươi như anh ta, không có tài năng lẫn người "chống lưng", làm sao trang trải nổi viện phí giá vài triệu Won mỗi tháng?

    Có thể nói. anh ta chẳng có lựa chọn nào khác.

    Và rồi, như mọi ngày, với trái tim đang khóc thầm, Jinwoon tham gia vào một cuộc đột kích do Hiệp hội giám sát.

    --

    Các thợ Săn trong cùng một khu vực đều biết rõ nhau. Bởi họ đều tập trung mỗi khi một Cổng mở ra. Và hôm nay, những Thợ Săn tụ tập trước cổng, vừa uống cà phê vừa chào hỏi lẫn nhau.

    "Ôi, anh Kim! Bên này nè"

    "Ồ, Park! Anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh bỏ nghề rồi chứ."

    "À... Vợ tôi vừa mang thai đứa con thứ hai"

    "Hahaha, vậy sao? Ừ, cách tốt nhất để lấp đầy túi một thợ săn là tham gia đột kích mà!"

    Cả hai cùng cười lớn.

    "Anh có để ý không, hình như gần đây Hiệp hội ngày càng ít gọi chúng ta. Phải chăng số lượng Cổng xuất hiện đã giảm đi?"

    "Ể. Làm gì có. Đó là vì gần đây các Công hội đã tích cực hoạt động hơn Hiệp hội. Mỗi lần có cơ hội vớ bẫm là các Công hội lại nhảy dựng lên với con mắt rực lửa."

    "Ừm. Cuộc đột kích này được giám sát bởi Hiệp hôi, chắc là nó tương đối an toàn nhỉ?"

    Với một chút lo lắng, Park đảo mắt nhìn xung quanh. Một Cổng bị lờ đi một Công hội nghĩa là nó có thu nhập thấp, và thu nhập thấp nghĩa là độ khó thấp. Tất nhiên, ở đời chẳng có gì chắc 100% . Giống như Park, các thợ săn khác đảo mắt xung quanh với vẻ căng thẳng.

    "Có lẽ vậy ..."

    Uống nốt cốc cà phê, Kim vẫy tay chào một người vừa xuất hiện phía xa.

    "Ồ, chờ đã. Xem ai kìa! Cậu Sung. Sung ơi!"

    Các Thợ Săn khác cũng nhìn người vừa đến với vẻ quen thuộc và thư thái.

    "Xin chào."

    Đó là Sung Jinwoo.

    Đáp lại Kim với một cái gật đầu, Jinwoo tiếp tục bước đi. Khi anh ta đi qua, Kim cười khẩy và bớt lo âu.

    "Jinwoo đã đến. Vậy nơi này chắc là an toàn."

    Park tròn mắt hòi Kim.

    "Sao? Tay Sung Jinwoo ấy mạnh thế cơ à?"

    "À, anh Park không biết Jinwoo nhỉ. Anh ta vào nghề sau khi anh nghỉ. Ở đây chẳng ai không biết đến danh tiếng Jung Jinwoo"

    "Mạnh thế ư? Vậy sao anh ta lại làm việc cho Hiệp hội? Sao không làm tự do hoặc tham gia một Công hội lớn?

    Kim vừa cười vừa nheo mắt.

    "Anh biết biệt danh của cậu ta là gì không?"

    "Ai mà biết được? Thôi nào, nói đại đi."

    "Thợ Săn yếu nhất"

    "... Yếu nhất? Không phải mạnh nhất sao?"

    "Hâm à. Danh hiệu mạnh nhất chỉ dành cho những Thợ Săn hạng S thôi. Còn tên kia là Kẻ Yếu Nhất. Có lẻ là thợ săn yếu nhất cả Hàn Quốc."

    "Ể?"

    Park cau mày. Nếu anh ta yếu thế, sao mọi người đều tỏ ra nhẹ nhỏm khi anh ta xuất hiện? Một thợ săn được chờ đợi, phải là một người đáng tin cậy trong một cuộc đột kích chứ. Park không hiểu nổi biểu cảm của những Thợ Săn kia.

    Thấy Park lắc đầu ngạc nhiên, Kim khoác vai anh ta và cười.

    "Anh không hiểu sao? Nếu như Sung Jinwoo xuất hiện ở cuộc đột kích hôm nay, tức là nó rất dễ. Hiệp hội sẽ không mạo hiểm để anh ta tham gia mấy vụ khó nhằn. Chả ai muốn thấy người khác chết một cách vô nghĩa."

    Nghe vậy, khuôn mặt Park trở nên tươi tỉnh.

    "Ồ, vậy sao?

    Quay với các cuộc đột kích sau một thời gian dài nghỉ việc, cả Park và vợ đều thấy khó khăn và lo lắng. Nhưng khi nghe những gì Kim nói, tâm trạng anh ta trở nên thoải mái hơn.

    Kim tiếp tục.

    "Có lần, anh ta bị thương trong một Cổng hạng E và phải nhập viện cả tuần liền."

    "Một Thợ Săn bị thương ở Cổng hạng E?

    "Thế đó. Chả ai ngờ rằng có người thật sự bị thương ở Cổng hạng E. Nghe nói họ còn chẳng mang theo Thợ Săn lớp Trị Liệu"

    Thấy Park cười lớn, Kim đưa mắt liếc nhìn Jinwoo.

    "Nào nào, đừng to thế chứ. Cậu ta có thể nghe thấy đấy"

    "Ờ há, quên mất nhỉ!"

    Park nhìn sang Jinwoo và ngừng cười. May sao Jinwoo đứng khá xa và có lẻ chả nghe được cuộc nói chuyện của họ.

    Nhưng thực ra thì....

    "Tôi nghe thấy hết đấy, mấy lão già"

    Cố làm lơ những tiếng cười, anh ta bắt gặp cái liếc nhìn và nụ cười ngạo mạn của họ. Những lúc như này, Jinwoo nguyền rủa thính giác nhạy bén của mình.

    "Mình đến sớm quá ư?"

    Còn chút thời gian trước khi bắt đầu tập kích. Trong khi chờ đợi, Jinwoo đến chỗ nhân viên của Hiệp hội để uống tí cà phê.

    "Cho tôi một ly nhé?"

    "À, Thợ Săn Sung Jinwoo... Tôi xin lỗi, nhưng hết rồi ạ..."

    "..."

    Gió đông lạnh lẽo phả vào mặt Jinwoo. Anh ta đưa ngón tay chùi mũi.

    Một ngày đáng buồn, khi cả cà phê cũng hết ngay trước mũi anh ta.

    ====================

    "Sao anh cứng đầu về chuyện làm Thợ Săn thế, Jinwoo?"

    "Xin lỗi"

    Jinwoo cúi đầu.

    Lee Juhee vừa trị thương cho anh ta, vừa tỏ vẻ khó chịu.

    "Tôi không cần mấy lời xin lỗi của anh. Tôi chỉ cảm thấy lo cho anh thôi, anh biết không? Tôi thề, cứ thế này có ngày anh bị thương nặng thật đó."

    Bước qua cánh cổng, Cổng bạn sẽ ở bên trong Hầm ngục. Hầm ngục lần này có lẽ tầm hạng D.

    Nhìn qua vai Junhee, Jinwoo quan sát những đồng nghiệp của mình. Khoảng mười Thợ săn đang tiêu diệt lũ quái vật xung quanh. Trông họ không mấy chật vật. Vậy mà anh ta lại bị thương.

    Nhiệm vụ của Thợ Săn lớp Trị Liệu là đứng ngoài vòng chiến và chữa trị cho các Thợ Săn bị thương. Là người thường xuyên gặp nạn trong các cuộc tập kích, nên Jinwoo khá nổi tiếng giữa các Trị Liệu Sư.

    Juhee cẩn thận hỏi.

    "Phải chăng có lý do gì khiến anh không thể bỏ nghề?"

    Jinwoo lắc đầu. Anh ta không phải là loại người dễ dàng tiết lộ chuyện riêng tư.

    "Tôi làm vì sở thích thôi. Không có cái nghề này, có lẽ tôi sẽ chết vì chán mất!"

    Juhee tỏ ra khó chịu.

    "Có ngày anh sẽ được sang kiếp sau để tập kích vì cái sở thích này đấy!"

    Bất ngờ với phản ứng đó, Jinwoo cười.

    "Này, đừng cười. Hở vết thương bây giờ!"

    Jinwoo vừa cười khúc khích vừa hỏi.

    "Này. cô nghe câu đó ở đâu thế?"

    "Còn đâu nữa? Từ anh Kim bên kia kìa."

    "Hừm, lão già ấy..."

    Trong lúc họ vừa trò truyện vừa cười, việc trị thương đã hoàn thành. Nhưng muộn rồi, cuộc tập kích gần như đã kết thúc..

    "Hôm nay mình chỉ giết được một ma thú..."

    Thậm chí, nó chỉ là một quái vật hạng E. Anh ta tung cục ma thạch hạng E trong tay. Cục ma thạch từ ma thú hạng E chỉ đáng giá gần 100.000 won. Thật thảm hại khi anh ta đã phải mạo hiểm cả mạng sống của mình, để rồi chỉ nhận lại được chừng đó.

    "Nghe nói ma thạch từ ma thú hạng C đáng giá ít nhất vài chục triệu won".

    Nhưng đối với Jinwoo, một thợ săn hạng E, chuyện hạ gục một ma thú hạng C là bất khả thi.

    Đột nhiên, ai đó la lên.

    "Ể, ở đây còn có một cánh cổng này!"

    Các thợ săn bu về phía giọng nói phát ra.

    "Đúng rồi"

    "Thật hả? Một cánh cổng nữa?"

    Đúng như người đầu tiên nhận ra, quả thật còn một cánh cổng nữa ở đây.

    "Một Hầm ngục kép... Vậy là nó thật sự tồn tại"

    Ông Song - một Thợ Săn với mười năm kinh nghiệm, nhìn vào cánh cổng mới phát hiện với vẻ băn khoăn. Không thể nhìn sâu vào hang động tăm tối, Song bèn sử dụng kĩ năng phép thuật lửa. Hỏa cầu từ bàn tay ông ta bay qua hang động và xua đi bóng tối. Tuy nhiên, hang động sâu hơn dự đoán. Hỏa cầu hết năng lượng, rơi xuống đất và vụt tắt. Bóng tối lại bao phủ tầm mắt mọi người.

    "Hmm... Mọi người, làm ơn tập trung lại"

    Là đội trưởng của đội tập kích, Song tập trung mọi người trước mặt ông ta. Juhee và Jinwoo, cũng đã hoàn thành việc trị thương và tập trung cùng mọi người.

    Song nói với mọi người.

    "Như mọi người đã biết, Cổng sẽ không đóng lại trừ khi Trùm Hầm ngục bị hạ. Hiện Cổng này vẫn còn mở, dù chúng ta đã giết hết mọi thừ trong khu vực, có lẽ con Trùm thật đang nằm trong đường hầm đó."

    Song đưa mắt về phía cánh cổng mới phát hiện. Các thợ săn nhìn nhau và gật đầu đồng tình.

    "Thông thường, thủ tục trong những thình huống như thế này là thoát khỏi Hầm ngục, liên hệ với Hiệp hội và để họ xử lý tiếp. Nhưng nếu ta làm thế, và nhóm thợ săn khác tiêu diệt Trùm, có thể thu nhập từ cuộc tập kích này của chúng ta sẽ giảm đáng kể."

    Các Thợ Săn tỏ ra khó chịu. Park - người có mặt ở đây để kiếm tiền phụ vợ - trông rất băn khoăn. "Chi phí chăm sóc sản phụ bây giờ rất đắt đỏ" Nếu bây giờ anh ta rời đi, những gì anh ta liều mạng sẽ trở thành công cốc.

    "Vì vậy tôi nghĩ là... Nếu chúng ta tiếp tục và giết con Trùm thì sao? Các anh nghĩ thế nào?"

    Các Thợ Săn trầm tư suy nghĩ.

    "..."

    "..."

    Đây không phải là một quyết định dễ dàng. Vài người hiểu rằng, không có gì đảm bảo là Hầm Ngục kép sẽ an toàn như cái họ vừa quét sạch. Một số thì nghĩ rằng, nếu cái ở ngoài dễ thế này thì cái ở trong chắc cũng không đến nỗi nào. Tất nhiên, đây không phải là một tình huống mà tất cả mọi người sẽ đồng lòng.

    "Hmm..."

    Song hắng giọng.

    "Ở đây hiện có 17 người, hay là ta biểu quyết nhé? Và biểu quyết xong thì không phàn nàn gì cả. Thế nào?"

    Các Thợ Săn đều gật đầu đồng ý.

    Song là người đầu tiên giơ tay. "Tôi sẽ đi"

    Park nối tiếp ngay sau Song, "Tôi đi nữa"

    "Tôi, tôi nữa.."

    "Đây nữa."

    "Thêm một người nữa"

    Kim cũng tham gia vào nhóm đi. Nhưng cũng có các ý kiến trái chiều.

    "Không"

    "Tôi nghĩ ta nên đợi đánh giá của Hiệp hội"

    Lúc tỷ lệ đi/không đi là 8-7, tất cả quay lại nhìn 2 người chưa ra quyết định.

    "Xin lỗi..."

    Lắc đầu, Juhee chọn không. Vậy là tỷ lệ cân bằng: 8-8.

    Song quay sang hỏi người còn lại.

    "Cậu Sung?"

    Quyết định cuối cùng của cả nhóm dựa vào anh ta. Jinwoo tung cục ma thạch hạng E trong tay, nhìn sang bên cạnh. Juhee lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt của anh.

    Cô có linh cảm xấu về chuyện này. Ngay cả Jinwoo cũng vậy. Trong mọi hoàn cảnh, anh ta không dám đặt mình vào vòng nguy hiểm. Dù sao thì anh ta cũng không đủ kĩ năng và can đảm để làm thế.

    Nhưng Jinwoo có một đứa em gái chuẩn bị vào đại học.

    "Mình không có khoản tiết kiệm nào cho việc đó "

    Hai mươi bốn tuổi, Jinwoo phải rời đại học vì không trả nổi học phí. Anh không muốn chuyện đó cũng xảy ra với em gái mình.

    Chẳng ai sống mà không cần tiền. Ông Park không phải là người duy nhất.

    Jinwoo giơ tay:

    "Tôi sẽ đi".


     
    ﻲA Bư✯ thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 2: Hầm ngục kép

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Moon'sNovel

    Cái hang cứ kéo dài mãi.

    Song và vài Thợ Săn khác đi tiên phong. Dẫn đường bởi ánh sáng le lói từ hỏa cầu trên tay Song, tổ đội đi sâu vào hang động âm u.

    Thợ săn Kim lên tiếng: "Không phải hơi quá sâu rồi sao? Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc quay trở lại"

    "Chúng ta đi thế này bao lâu rồi?"

    Ông Kim nhìn đồng hồ: "Khoảng... 40 phút"

    "Sau khi hạ gục con trùm, chúng ta sẽ có một tiếng trước khi Cổng đóng. Tính cả thời gian quay trở về, chúng ta có chừng 20 phút, nhỉ?"

    "Tức là, nếu không gặp con trùm trong vòng 20 phút nữa, chúng ta nên đi về, phải không?"

    "Tôi nghĩ vậy"

    Gật đầu, Song chỉ về phía sau bằng ngón cái.

    "Này, Kim, phía trước tôi hơi tối, lui về sau đi"

    Kim nhìn vào hỏa cầu của Song, rồi nhìn vào diện thoại của mình và bật chức năng đèn pin lên. Ánh sáng từ chiếc điện thoại làm soi tỏ đường đi.

    "..."

    So sánh giữa ánh sáng từ điện thoại và hỏa cầu, Song lẳng lăng mò lấy điện thoại trong túi.

    --

    Đi ngoài rìa tổ độ là Jinwoo, đã bị thương, và Juhee, không có kĩ năng chiến đấu. Jinwoo gãi đầu.

    "Tôi... xin lỗi"

    "Vì sao?"

    "Vì đã kéo cô vào vụ này"

    "Không sao. Anh không cần phải lo cho tôi"

    Jinwoo có thể hiểu được biểu cảm của cô ta. Nét mặt đó không thực sự thoải mái. Cậu nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.

    "Cô chắc chứ?"

    Juhee đột ngột quay sang.

    "Dĩ nhiên là tôi có sao rồi! Anh có khùng không vậy!? Ban nãy, nếu anh bị đâm vào chỗ cao hơn tí nữa, nó đã đâm thủng tim anh rồi! Còn những vết thương ngay cùi chỏ và đầu gối anh thì sao!? Tôi vừa mới trị chúng, và anh nhảy ngay vào một Hầm ngục khác? Thậm chí khi anh chẳng biết gì về nó??

    Đối mặt với cơn giận của Juhee, Jinwoo cảm thấy choáng váng. Nhưng cô ấy không sai. Juhee là một Thợ săn Trị Liệu sư, hơn nữa là một Thợ Săn hạng B. Một nhân sự "hàng hiếm" của Hiệp hội. Nếu không có khả năng trị liệu của cô ấy, có lẽ Jinwoo giờ nãy đã đầy rẫy những vết thương, đến nỗi sinh hoạt hằng ngày còn khó chứ đừng nói là theo nghiệp Thợ Săn.

    "Mình nợ cô ấy nhiều"

    Một Tri Liệu sư.

    Thậm chí còn là Thợ Săn hạng B.

    Mỗi khi một Cổng mở ra, Hiệp hội sẽ yêu cầu cô ấy đi Trị Liệu, và Jinwoo sẽ luôn là người ngồi hay nằm cạnh Juhee để chờ trị thương trong những cuộc tập kích.

    "Anh bị đau phải không? Ráng chịu chút nhé"

    "Trông anh quen quen... anh là người lúc đó hả...?"

    "Anh bị thương nữa à?"

    "Hình như lần nào tôi cũng gặp anh"

    "Anh nói tên anh là Jinwoo phải không? Anh... ổn chứ?

    "Có bao giờ anh nghĩ rằng mình không hợp làm Thợ Săn không...?"

    "... Lại là anh."

    "Đưa tay ra. Không, không phải, chỗ đó chỉ cần băng gạc. Tay còn lại cơ."

    Hơn cả sự biết ơn, giờ đây anh ta cảm thấy có lỗi với cô ấy.

    "..."

    Nhìn khuôn mặt lặng lẽ của Jinwoo, Juhee cảm thấy đã quá lời và nguôi giận

    "Anh thực sự biết lỗi chứ"

    "Dĩ nhiên"

    Sau vài phút suy nghĩ, Juhee nhìn Jinwoo, hơi mỉn cười,

    "Ừm... Thế thì đãi tôi một bữa để chuộc lỗi nhé?"

    Phản ứng ngoài dự đoán. Bị bất ngờ, Jinwoo quay sang nhìn Juhee đang cười tủm tỉm. "Một cô gái ..."

    Trong trí nhớ của Jinwoo, Juhee đang 20 chuẩn bị bước sang tuổi 21. Nếu như cô ấy cắt bớt mái tóc dài và mặc đồng phục học sinh, có lẽ trông cô ấy không khác gì một nữ sinh trung học. Liên tưởng đến hình ảnh đó, anh ta đỏ mặt.

    Thấy Jinwoo ngập ngừng, Juhee phồng má rồi bĩu môi.

    "Anh không muốn đi ăn với tôi hả?"

    Ngay lúc đó.

    Những tiếng huyên náo đến từ tiền tuyến.

    "Đây rồi!"

    "Phòng của Trùm!"

    Jinwoo và Juhee hướng mắt về phía trước.

    Một cánh cửa khổng lồ chặn cuối đường hầm. Các thợ săn tập trung trước cánh cửa.

    "Ai mà ngờ lại có cánh cửa ngay cuối đường hầm chứ"

    "Nó luôn nằm ở đây sao?"

    "Lần đầu tôi thấy chuyện này đấy ..."

    "Nó... nó có nguy hiểm không?"

    Những tiếng xì xào vang lên, các Thợ Săn cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì, mạng sống của họ cũng đang trong vòng nguy hiểm, họ cẩn thận cũng phải thôi. Nhưng cẩn thận quá thì sẽ cản trở người khác - Ông Song nghĩ thế.

    "Sau những gì đã trải qua, quý vị muốn quay trở về ư? Đi về tay trắng?"

    Ông ta đặt tay lên cánh cửa.

    "Cứ thoải mái ra về. Tôi sẽ đi một mình."

    Song là một Thợ Săn hạng C với 10 năm kinh nghiệm. Nếu như không phải vì ông ta đã hơn 60 tuổi, có lẽ ông đã tham gia vào một Công hội lớn.

    Khi một thợ săn dầy dạn kinh nghiệm lên tiếng bằng giọng tự tin như thế, sự lo âu của nhóm Thợ săn từ từ biến mất.

    "Nào, nghĩ xem," Một thợ săn kể về những lời đồn liên quan đến Hầm ngục kép,"Tôi nghe nói Hầm ngục kép có kho báu kếch xù đấy".

    "Ừ tôi nghe rằng vài Công hội tầm trung đã tìm thấy Hầm ngục kép và trở thành một Công hội lớn!"

    "Dù sao thì, ma thú xuất hiện trong một Hầm ngục thường chỉ sàn sàn nhau thôi..."

    Nhóm Thợ Săn nghĩ, biết đâu Hầm ngục kép lại chứa một kho báu phi thường? Và ma thú sau cánh cổng chắc cũng ngang cấp với bọn bên ngoài thôi.

    "Không thể để lão già đó độc chiếm kho báu được"

    "Hmm, tất nhiên"

    "Không chỉ là chi phí sinh con, có khi mình còn kiếm đủ tiền để con vào trường tư lớn, rồi đóng tiền bảo hiểm nữa ấy chứ..."

    Và thế là, suy nghĩ của các Thợ Săn dần đồng điệu. Ngay cả Jinwoo cũng thay đổi quyết tâm.

    "Mình không thể trở về chỉ với một ma thạch hạng E được. Ít cũng phải hạng D... Không, ngay cả khi thêm một cục hạng E cũng đủ rồi."

    Thậm chí, nếu không phải ma thú...

    "Nếu cả đội tìm thấy kho báu sau cánh cửa kia..."

    Theo thông lệ, nếu một Tổ đội tìm thấy kho báu hay cổ vật trong Hầm ngục, nó sẽ được chia đều cho các thành viên. Điều này khác hẳn với việc thu thập ma thạch từ ma thú mà mỗi người hạ gục được.

    "Nếu vớ bẫm ở đây, mình có thể nghĩ ngơi một chút"

    Thấy vẻ mặt quyết tâm của Jinwoo, Juhee hỏi.

    "Đó thật sự là vẻ mặt của người đi săn vì sở thích sao?"

    Jinwoo nhún vai,

    "Thởi buổi này, ai lại mạo hiểm mạng sống vì công việc chứ? Nhưng nếu vì sở thích thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác."

    "... Hả?"

    Trong khi Juhee còn đang tỏ vẻ nghi ngờ, Song đã đẩy cánh cổng mở ra.

    ~Creak ~

    Cánh cổng khổng lồ mở ra một cách dễ dàng dưới bàn tay một ông già 60, thông qua một vài cơ quang bí ẩn nào đó.

    ~Bang~

    Cánh cửa mở rộng, lộ ra một không gian rộng lớn. Các Thợ Săn hối thúc nhau.

    "Chúng ta đi thôi."

    Không muốn bị bỏ lại phía sau, Jinwoo nắm tay Juhee và bước lên.

    "Ah..."

    Với khuôn mặt đỏ bừng, Juhee đi theo anh ta.

    --

    Khi các Thợ Săn đặt những bước chân đầu tiên vào trong, vô số ngọn đuốc trên tường đồng loạt thắp sáng, làm không gian sáng bừng lên.

    "Hmm? Đuốc tự sáng à?"

    "Lần đầu tôi thấy chuyện này đấy."

    "Có gì đó là lạ...."

    Các Thợ Săn dò xét xung quanh. Nơi này giống như sàn của một ngôi đền lớn. Kiểu như, một ngôi đền bí ẩn chôn giấu trong lòng đất; với sàn, tường, thậm chí là trần nhà phủ đầy rong rêu. Vài Thợ Săn xì xào.

    "Có gì đó sai sai."

    "Cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi ấy, phải không?"

    Các Thợ Săn nhát gan lùi ra, trong khi các Thợ Săn mạnh hơn khác tiến sâu vào căn phòng.

    "Chậc, đừng nói vớ vẩn."

    "Xử lý mọi việc và trở về thôi."

    Sàn phòng rộng đến khó tin. Một không gian lớn hình vòm, Rộng bằng vài cái sân vận động Olympic đặt lại với nhau. Không, có lẽ còn to hơn thế. Cùng lúc, cả tổ đội cảm thấy rợn người. Lý do vô cùng đơn giản.

    "Cái... cái thứ đó... "

    "Nó không phải là con Trùm, đúng không?"

    Ở cuối căn phòng, thứ gì đó to một cách vô lý đang ngồi trên một cái ngai khổng lồ. Chỉ có thể mô tả đó là một bức tượng Thần khổng lồ.

    "Chúa ơi... "

    "Whoa..."

    Họ không giấu nổi sự ngạc nhiên.

    Jinwoo so sánh kích cỡ của bức tượng này với tượng Nữ Thần Tự Do của Mỹ."Nếu bức tượng Nữ Thần Tự Do mà ngồi xuống chắc cũng tầm này" - dù tượng Nữ Thần Tự do là tượng nữ, còn đây rõ ràng là tượng nam. "Không ... Cái này to hơn ...

    Các Thợ Săn tập trung trước bức tượng nuốt nước bọt không ngừng. Họ đứng trong sợ hãi, tự hỏi bức tượng này có phải là Trùm của Hầm ngục không.

    "..."

    Nhưng bức tượng không di chuyển.

    "Phù~"

    Ông Song thở phào nhẹ nhõm.

    "Được rồi, tản ra nào."

    Với tâm trạng thư thái trở lại, các Thợ Săn tản ra, xem xét căn phòng khổng lồ.

    "Tôi không thấy con ma thú nào."

    "Thật sao?"

    "Đừng nói đến ma thú, một con côn trùng cũng không có ấy chứ."

    So với kích thước khổng lồ của những bức tượng, căn phòng tương đối trống rỗng. Những bức tường được trang trí bởi vô số cây đuốc, tỏa sáng cả căn phòng. Trước cây đuốc là những bức tượng to hơn người thường một chút, đứng thành một vòng tròn.

    "Tuyệt đẹp."

    "Như một tác phẩm nghệ thuật vậy."

    Mỗi bức tượng cầm một đồ vật khác nhau. Một số cầm vũ khí, một số cầm nhạc cụ và đuốc.

    "Trông như là ..." - Kim mô tả,

    "Trang trí cho ngôi đền" - ông Song tiếp lời ông Kim.

    "Hmm?"

    Bất chợt, ông Song thấy thứ gì đó dưới chân.

    "Đây là... một Vòng tròn Ma thuật?"

    Ngay tại trung tâm căn phòng, một Vòng tròn Ma thuật mà ông chưa từng thấy trong đời.

    "Song, có thứ gì đó được viết ở đây. Ông qua xem đi?"

    Một Thợ Săn gọi Song. Anh ta chỉ vào một bức tượng đứng riêng lẻ so với những cái còn lại.

    Rời mắt khỏi Vòng tròn Ma thuật, Song tiến đến chỗ người Thợ Săn. Những người khác cũng theo nhau tập trung lại chổ bức tượng lạ.

    Trong số tất cả các bức tượng trong căn phòng, đây là bức duy nhất có cánh. Nó đang cầm một phiến đá. Thứ thu hút các Thợ Săn là những dòng chữ được viết trên đó.

    "Đây là chữ Rune." Song nói sau khi xem xét phiến đá.

    Rune. Một loại ngôn ngữ chỉ có thể tìm thấy trong Hầm ngục và không xuất hiện ở nơi nào khác trên Trái Đất. Chỉ những Thợ Săn thức tỉnh với nghề Pháp Sư có thể hiểu chúng.

    Ông Song đọc dòng đầu tiên của phiến đá.

    "Giới luật của đền Carthénon."

    Jinwoo lắng nghe từng lời của ông Song với vẻ nghiêm túc. Nhưng đột nhiên, ai đó nắm lấy tay anh.

    Quay sang. anh thấy Juhee đang nhìn mình với khuôn mặt tái mét.
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 3: Bắt đầu tấn công

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Moon'sNovel

    Khuôn mặt tái nhợt của cô ta làm Jinwoo bị sốc.

    "Sao thế? Cô không khỏe à?"

    "Phía... phía bên kia."

    Jinwoo nhìn theo hướng tay Juhee chỉ về bức tượng Thần khổng lồ. Cô ấy đang chỉ vào mặt của nó. Không thấy gì khác biệt, Jinwoo khẽ nghiêng đầu.

    "?"

    Với giọng run rẩy, Juhee nói,

    "Mắt... mắt của nó. Mắt của bức tượng vừa nhìn chúng ta."

    "Sao cơ?"

    Dù Jinwoo có chăm chú nhìn đến mấy đi chăng nữa, kết quả vẫn thế. Bức tượng ngồi im lìm, không hề chuyển động.

    "Hmm... chắc cô tưởng tượng vậy thôi."

    Lời nói của anh ta không mấy tác dụng. Juhee cắm mặt xuống đất, ôm lấy tay Jinwoo và run rẫy.

    "Chờ đã."

    Một cảm giác đáng sợ tràn qua Jinwoo.

    "... Những tiếng động đâu cả rồi?"

    Tiếng lách tách từ các ngọn đuốc bỗng im bặt.

    --

    Trong khi đó ông Song tiếp tục đọc những dòng chữ trên phiến đá.

    "Đầu tiên."

    "Sùng bái Chúa tể. Thứ nhì, ca ngợi Chúa Tể. Thứ ba, chứng minh đức tin của bạn vào Chúa Tể. Kẻ nào không tuân theo các giới luật này sẽ không thể sống sót trở ra."

    Và ngay lúc đó.

    ~Creak~

    âm thanh đột ngột vang lên khiến các Thợ Săn giật bắn mình.

    "Chuyện gì đang xảy ra thế."

    Người đầu tiên nhận ra là Jinwoo. Đang tập trung lắng nghe âm thanh của những ngọn đuốc, nên anh là người đầu tiên nhận ra có gì đó đang xảy ra.

    "Cánh cổng! Cánh cổng đang đóng lại!"

    Theo lời anh, cả tổ đội quay về phía cánh cổng, và chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đóng sầm lại.

    "Mẹ kiếp! Tôi bỏ cuộc!"

    Người Thợ Săn đầu tiên chọn "không" khi vào Hầm ngục kép - Anh ta cất tiếng chửi thề và tiến về cánh cổng.

    "Tôi về đây. Mấy người có thể chiếm hết kho báu và Trùm như ý muốn."

    Tỏ ra bức xúc với Song, người đàn ông quay lại và nắm lấy tay nắm cửa.

    Đột nhiên.

    Mắt ông Song mở to.

    "Không, đừng!"

    ~Crunch~

    Một âm thanh rùng rợn của "cái gì đó" va vào "một cái gì đó" lan khắp ngôi đền.

    Cùng với âm thanh đó, đầu của người đàn ông biến mất. Dĩ nhiên, sau đó cái xác không đầu cũng rơi xuống đất.

    ~thud~

    Các thợ săn bắt đầu la hét trong sợ hãi.

    Sau khi đập nát đầu người đàn ông bằng một cây chùy, bức tượng canh cửa quay về vị trí như thể chưa có gì xảy ra.

    "Nó... Nó vừa mới chuyển động kìa!"

    "Nghĩa... nghĩa là tất cả các bức tượng đều có thể chuyển động?"

    Lúc này, Jinwoo nhớ lại những lời Juhee vừa nói.

    "Mắt... Mắt của nó. Mắt của bức tượng vừa nhìn chúng ta."

    "Nếu đúng như thế..."

    Anh ấy run người. Nỗ lực để cử động cơ thể trong nỗi khiếp sợ, anh quay lại nhìn vào bức tượng Thần.

    Và nhận ra bức tượng đang nhìn lại mình.

    "A..."

    Jinwoo nhận ra rằng, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

    --

    Đôi mắt của bức tượng Thần tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

    Bản năng của Thợ Săn sao? Không, đó là bản năng sinh tồn của một sinh vật sống. "Cái gì đó" đang đến. "Cái gì đó" mà không thể cản được.

    Jinwoo quay lại và hét to.

    "NẰM XUỐNG!l

    Ngay khi anh vừa mở miệng, một tia sáng đỏ thẫm bắn ra từ đôi mắt của bức tượng.

    Jinwoo ôm chầm lấy Juhee và kéo cô xuống đất.

    ~BEAM~

    Tia sáng đó phóng qua chỗ Jinwoo vừa đứng.

    Một phần mười giây.

    Không, một phần trăm giây.

    Nếu như hành động chậm hơn một khắc nào nữa thì...

    Các Thợ Săn khác thì không may mắn như vậy.

    "Uwaaaaah!"

    "Aahhhhhhhhhhhh!"

    Tiếng thét thất thanh không phát ra từ những Thợ Săn bị thứ ánh sáng đó quét trúng. Bởi những ai bị quét trúng đã tan thành bụi ngây lập tức, chỉ để lại một đống tro. Tiếng thét ấy đến từ các Thợ Săn sống sót sau cú tấn công.

    "Cái quái gì thế này!"

    "Waaaaaah!"

    "Sao có thể...."

    Các Thợ Săn đều bị sốc.

    Trong 16 người, chỉ có 11 người sống sót.

    Từ trước tới nay họ chưa từng chứng kiến đòn tấn công nào như thế.

    "Tôi né nó ngay khi nghe tiếng Jinwoo."

    "Nếu vừa nãy cậu Sung không la lên thì..."

    Các Thợ Săn nhìn về Jinwoo và nuốt nước bọt. ân nhân cứu mạng của họ. Họ hiểu rằng nếu không nhờ anh ta, họ sẽ nằm trong nhóm người xấu số kia.

    "..."

    Với cơ thể bò sát mặt đất, Jinwoo quay đầu lại lén nhìn bức tượng. Mắt nó vẫn đỏ rực nhưng không tiếp tục tấn công.

    "Nó... nó tấn công xong chưa"

    Jinwoo lại cúi đầu xuống đất, Juhee nằm bên cạnh anh, run rẩy trong sợ hãi.

    Dù là một Thợ Săn bậc B, đây là lý do vì sao cô ấy chỉ tham gia những cuộc đột kích cơ bản dưới trướng Hiệp hội, chứ không tiến vào những cuộc đột kích khó hơn của Công hội lớn.

    Hơi thở của cô ấy ngày càng trở nên loạn xạ. Anh ta không thể để mặc Juhee như thế này. Nghĩ rằng mình phải làm gì đó để giúp cô ấy, Jinwoo định đứng dậy. Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ đã ghìm anh xuống.

    "Đừng đứng lên"

    Đó là ông Song.

    Dù ngạc nhiên, Jinwoo vẫn làm theo lời của ông ta.

    Ông Song hét với các Thợ Săn khác.

    "Mọi người nằm yên. Đừng rời khỏi vị trí!"

    Lướt nhìn sơ qua tổ đội, ông Song quay về phía Jinwoo.

    "Những ai di chuyển bị trúng đòn. Những ai nghe theo cậu và nằm xuống thì sống sót."

    "Tôi hiểu..."

    Ông băn khoăn Song nghiêng đầu.

    "Cậu hét lên vì nhận ra điều gì à?"

    "Tôi chỉ cảm thấy thứ gì đó nguy hiểm đang đến..."

    Ông Song nhìn anh ta với đôi mắt sáng rực.

    "Bản năng của anh ta tốt đấy. Nghe nói anh ta là một thợ săn hạng E? Giá mà năng lực của anh ta cao chút nữa..."

    Ánh mắt ông ta chuyển sang vẻ thương hại khi nhìn Jinwoo. Trong khi đó, Jinwoo có thời gian nhìn kỹ người đàn ông đối diện mình. Anh bị sốc vì những gì mình nhìn vừa thấy.

    "Chú... tay của chú"

    "Không sao, ta có thể chịu được."

    "Nhưng...."

    Jinwoo nuốt nước bọt. Cánh tay phải của ông Song choàng qua vai Jinwoo, và cánh tay còn lại... Cánh tay còn lại của ông đã mất rồi.

    "..."

    Vừa im lặng nhìn Juhee, Song vừa nghiến răng quấn lấy tay áo vào chỗ mà lẽ ra là cánh tai trái của ông..

    "Giúp tôi cột lại nhé? Dùng một tay khó quá".

    Khi Jinwoo gật đầu và hoàn thành thứ có thể gọi là sơ cứu này, ông Song thở dài. Tiếng thở tràn đầy kinh nghiệm sau mười năm đi săn. Nhìn khắp phòng, ông quan sát các thợ săn và tình trạng hiện tại của họ. Bức tượng đã ngừng tấn công, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã qua đi.

    Thời gian dần trôi qua trong khi các thợ săn vẫn nằm trên sàn.

    "Uuwaaah"

    "Sao việc này lại xảy đến với chúng ta chứ..."

    Một số người bắt đầu bật khóc.

    "Chúng ta không thể cứ như thế này mãi!"

    Sự kiên nhẫn của những người sống sót đã đạt giới hạn.

    Ngay cả Jinwoo cũng cảm thấy như thế.

    "Không thể cứ thế này được"

    Nhưng họ có thể làm gì được bây giờ? Nếu như Song dự đoán đúng, chỉ cần họ chuyển động là sẽ bị tấn công. Dù họ có xoay sở né được đòn tấn công của bức tượng Thần, họ còn phải vượt qua bức tượng gác cổng. Vấn đề là, chuyển động của bức tượng gác cổng quá nhanh đến nỗi mắt thường khó mà thấy được.

    Làm sao họ có thể vượt qua một thứ như thế chứ? Hoàn toàn bất khả khi. Cái chết của các Thợ Săn chỉ còn là vấn đề thời gian.

    "Chờ đã... vấn đề thời gian sao"

    Cùng với nó là một ý nghĩ khác trong đầu.

    "Chúng ta đã bỏ quên thứ gì đó"

    Có lẽ câu trả lời nằm ở đó.

    Ngay lúc ấy.

    "Đừng chuyển động!"

    Song mắng Joo, nhưng anh ta trả lời bằng cách nghiến răng.

    "Im đi! Chúng ta đâu biết khi nào thứ đó sẽ tấn công tiếp! Ông muốn ta đợi đến khi đó sao!?"

    Joo là một Thợ Săn lớp Chiến Binh. Với vai trò chiến đấu giữa trận đánh, khả năng vật lý của các Chiến Binh cao hơn hẳn người thường. Hơn nữa, Joo có kỹ năng tốt đến nỗi được một Công hội lớn biết đến và chào mời.

    "Tôi không thể chết như này được."

    Với cơ hình vẫn còn rạp sát mặt đất. Joo gồng các cơ bắp ở chân.

    Đích đến là cánh cửa.

    Với pha xuất phát như bùng nổ, Joo chạy thẳng về hướng cánh cửa. Trước sự cố gắng của người đàn ông đó, Jinwoo chỉ quay lại nhìn bức tượng Thần. Đúng như dự đoán, bức tượng nhìn về phía Joo. Một tia sáng phát ra.

    ~BEAM~

    Tia sáng bắn trúng lưng của Joo.

    "Kiyaaaaah!"

    Một nữ Thợ Săn thét lên. Không chế ngự được nỗi sợ hãi, một vũng nước màu vàng từ từ chảy ra ở chỗ cô đang cúi xuống.

    Các thợ săn khác cũng đờ ra.

    "Ôi chúa ơi..."

    Không còn sót lại một dấu vết nào của Joo, trừ hai bàn chân trên mặt đất.

    Tiếng nôn của ai đó vang đến tai Jinwoo khiến anh chau mày.

    "Vì sao... sao nó lại không..."

    Thứ đó có thể dễ dàng giết tất cả bọn họ, nhưng nó không làm thế.

    So với các ma thú luôn lao vào các Thợ Săn, thứ này rất khác biệt. Nó chỉ tấn công khi ai đó di chuyển. Chỉ tấn công khi họ lại gần cánh cửa. Có một khuôn mẫu và điều kiện cho sự tấn công đó. Như một trò chơi với các luật lệ.

    "Phải chăng đó là luật của căn phòng này?"

    Jinwoo tìm thấy mảnh ghép còn thiếu của câu đố trong đầu. Đó chính là phiến đá mà ông Song đọc khi nãy.

    "Giới luật của đền Carthéon"

    Giới luật là luật, và phải tuân theo những luật đó.

    Nếu có cách nào đó để thoát khỏi đây, thì chìa khóa chính là thứ được viết trên phiến đá.

    "....Tôn sùng Chúa Tể"

    Jinwoo đọc to dòng giới luật đầu tiên.

    "Hmm, anh vừa mới nói gì à?"

    Ông Song hỏi và quay sang Jinwoo.

    Thay vì trả lời, Jinwoo ra dấu hiệu im lặng.

    "Nếu như mình đoán đúng..."

    Jinwoo từ từ đứng dậy. Ông Song cố gắng cản anh ta lại, nhưng Jinwoo lắc đầu với một gương mặt quyết tâm.

    "...Đó không phải là vẻ mặt của một người muốn từ bỏ mạng sống" - Ông Song nghĩ vậy và gật đầu đồng ý.

    Không rời mắt khỏi bức tượng, Jinwoo từ từ đứng dậy cao hơn và cao hơn. Đột nhiên bức tượng nhìn anh ta.

    ~BEAM~

    Nếu nằm xuống chậm hơn một chút, có lẽ Jinwoo đã mất nhiều thứ hơn là vài cọng tóc.

    Cúi xuống mặt đất, Jinwoo đổ mồ hôi hột.

    Anh ta vừa suýt chết. Khi nhìn vào cặp mắt của bức tượng, anh ta biết rằng mình đang nhìn vào cái chết. Thoát chết trong gang tấc, chân của Jinwoo không ngừng run rẩy.

    "Nhưng..."

    Hành động vừa rồi không phải là vô ích.

    "Nó không tấn công những ai chuyển động"

    Nếu nằm trên mặt đất, những chuyển động của họ không bị bức tượng chú ý.

    "Không, đòn tấn công của nó nhằm vào những ai đứng quá một độ cao nhất định"

    Anh ta đã phải liều mạng để xác nhận điều này. Và giờ đây Jinwoo tin chắc mình đã đoán đúng.

    Ý nghĩa của giới luật đầu tiên!
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 4: Ba giới luật (phần 1)

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Moon'sNovel

    Jinwoo quay về phía các Thợ săn khác và hét lên:

    "Mọi người!"

    Họ lập tức quay đầu về phía giọng nói của cậu.

    "Chúng ta phải quỳ lạy trước bức tượng Thần!"

    Các thợ săn nghiêng đầu bối rối.

    "Quỳ lạy...?"

    "Quỳ lạy trước thứ đó?"

    Các thợ săn nhìn nhau rồi bắt đầu chửi rủa Jinwoo:

    "Móa... Mày đang nói cái quần què gì vậy?"

    "Đây không phải lúc để đùa, biết không?"

    "Cậu điên rồi hả, Sung Jinwoo?!"

    Ông Kim tỏ ra phừng phừng giận dữ:

    "Có lẽ tôi đã đánh giá sai về cậu rồi! Nếu có thể đứng dậy, chắc chắn tôi sẽ đấm bẹp mũi cậu!"

    Jinwoo cắn môi. Rốt cuộc, 6 đồng đội của họ đã chết vì bức tượng Thần. Bắt họ quỳ lạy trước thứ đó, họ tức giận cũng phải thôi.

    'Quan trọng hơn...'

    Không có bằng chứng vững chắc nào cho dự đoán của Jinwoo. Chỉ là linh cảm của anh. Thật khó để giải thích hoặc cắt nghĩa những gì bản năng mách bảo.

    Trong khi Jinwoo chưa biết nói sao, một giọng nói từ phía sau cất lên:

    Tôi sẽ làm!".

    Đôi mắt của Thợ săn quay về giọng nói vừa phát ra.

    Đó là thủ lĩnh của cuộc đột kích.

    "Ông Song...?"

    "Ông sẽ quỳ lạy trước bức tượng chết tiệt đó sao?"

    Các Thợ săn bối rối lên tiếng. Ông Song quay lại và nhìn thẳng vào Jinwoo.

    "Cậu phát hiện ra điều gì à?

    Jinwoo lắc đầu.

    "Chỉ là bản năng mách bảo cậu sao?"

    "...Hiện tại là vậy."

    "Tôi hiểu rồi."

    "Bản năng của Jinwoo đã giúp 11 người trong số họ sống sót, tốt. Và nếu ông Joo không xông ra, có lẽ ông ta cũng chưa mất mạng. Cũng đáng để đặt niềm tin đấy chứ?" - Đó là những gì ông Song nghĩ.

    Khi ông Song quỳ lạy trước bức tượng Thần, tâm trạng của các Thợ săn đều chùng xuống.

    "Ông thực sự làm thế sao?"

    Tận dụng cơ hội mà ông Song đã tạo ra, Jinwoo lên tiếng:

    "Xin mọi người! Hãy quỳ lạy trước bức tượng Thần. Đây có thể là cách duy nhất để chúng ta sống sót trở về!

    Sống sót.

    Chúng ta có thể sống sót trở về.

    Câu nói đó đánh trúng nỗi lo lắng trong lòng mỗi Thợ săn.

    "Có thể trở về ư"

    "Chúng ta có thể ra khỏi đây ư?"

    "Chỉ cần quỳ lạy trước thứ đó?"

    Từng người một, các Thợ săn bắt đầu quỳ lạy trước bức tượng, bắt chước một cảnh thờ cúng. Cuối cùng, ngay cả ông Kim - người đang phừng phừng lửa giận - cũng quỳ lạy xuống.

    Tuy nhiên, không có điều gì xảy ra. Cặp mắt của của nó vẫn phát ra ánh sáng đỏ thẫm đáng sợ. Jinwoo cảm thấy trái tim mình chìm xuống.

    'Mình nhầm rồi sao?"

    Ánh mắt cậu quay sang Juhee ở bên cạnh. Nằm nghiêng trên mặt đất với hai tay che đầu, tư thế đó không giống một người đang quỳ lạy cho lắm.

    Ah...

    Jinwoo nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Juhee. Giật mình, Juhee hoảng sợ ngước nhìn cậu. Jinwoo im lặng gật đầu với cô, rồi thả lỏng tay ra. Dần dần, Jinwoo giúp Juhee chỉnh lại tư thế quỳ lạy trước tượng Thần.

    "Chuẩn rồi"

    Cuối cùng là bản thân cậu ta.

    Jinwoo đối mặt với bức tượng, quỳ xuống, sau đó đặt tay xuống đất và từ từ cúi đầu.

    Và một sự thay đổi đã xảy ra.

    Ồ ồ, ooh?

    Các Thợ săn xì xào khi nhận thấy sự thay đổi.

    "Bức tượng? Mọi người, nhìn bức tượng kìa!"

    "Đôi mắt của nó!"

    Ánh sáng đỏ thẫm trong mắt bức tượng đang mờ dần.

    "Hả? Vậy là nó có hiệu quả sao?"

    Và cứ như thế, ánh sáng biến mất hoàn toàn khỏi đôi mắt bức tượng.

    Các thợ săn đồng loạt hò reo.

    "Ánh sáng biến mất rồi!"

    "Chúng ta sống rồi!"

    Những Thợ săn phấn khích đứng dậy và nhảy nhót, nhưng bức tượng Thần không phản ứng gì. Jinwoo, thở phào nhẹ nhõm.

    Phew-

    Đúng như cậu đã đoán. Căn phòng này hoạt động theo một bộ quy tắc và điều kiện, giống như một trò chơi.

    "Nếu đúng như vậy..."

    Trò chơi chưa kết thúc. Vẫn còn hai giới luật.

    Thứ hai: Ca ngợi Chúa tể; Thứ ba: Chứng minh Đức tin của ngươi.

    Đột nhiên, với tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ căn phòng bắt đầu rung chuyển. Jinwoo tỏ ra căng thẳng.

    'Đúng như mình dự đoán...'

    Jinwoo đã đoán đúng. Mọi chuyện chưa kết thúc.

    Bức tượng Thần khổng lồ đang từ từ đứng dậy.

    "Eh Eh, eh?!"

    Những người thợ săn đang vui sướng ăn mừng bỗng nhiên sững sờ.

    "Cái gì thế? Không phải đã xong rồi sao?"

    "Không, không thể nào"

    Chôn chân vì sợ hãi, các Thợ săn lắp bắp không biết nói gì. Khuôn mặt họ chứa đầy nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.

    "Không... không..."

    Bức tượng Thần đã hoàn toàn đứng dậy. Nó quay đầu, nhìn xung quanh, rồi bắt đầu đi về phía các Thợ săn.

    BOOM!

    Mỗi bước đi của bức tượng làm mặt đất rung chuyển.

    BOOM!

    Thân hình nó to lớn đến nỗi đầu của nó gần chạm tới trần nhà.

    BOOM!

    Kích thước khổng lồ của nó gây áp lực tuyệt đối lên các Thợ săn. Nó dần dần thu hẹp khoảng cách với họ.

    Này Sung! Cậu Sung Jinwoo!

    "Chúng ta làm gì bây giờ?!"

    Những Thợ săn mới nãy còn nguyền rủa Jinwoo, giờ nhìn về phía cậu đầy hy vọng.

    "Chúng ta phải làm gì nữa"

    "Nói gì đó đi!"

    Toàn là những người đã trưởng thành, song khuôn mặt họ đầm đìa nước mắt.
     
    ﻲA Bư✯ thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Solo Leveling - Thăng cấp một mình
    Tác giả: Jang Sung Lak
    Chương 4: Ba Giới luật (phần 2)

    Nguyên tác dịch: Moonsnovel
    Nguồn: Facebook./Moonsnovel

    Moon'sNovel

    Jinwoo là hy vọng duy nhất còn sót lại của họ.

    Jinwoo cẩn thận giúp Juhee - người đang đông cứng trong sợ hãi - đứng dậy, và giải thích Giới luật thứ hai.

    "Nó nói: 'Ca ngợi Chúa tể'. Đó là manh mối duy nhất của chúng ta.

    "Ah, cái đó..." Ông Kim sực nhớ ra. "Đó là dòng chữ viết trên phiến đá, phải không?"

    "Phải rồi, "Ca ngợi Chúa tể,' 'Chứng minh đức tin của ngươi', chúng ta phải thực hiện cả ba Giới luật.

    Jinwoo nói một cách gấp gáp.

    BOOM ~!

    Sau bước chân này, bức tượng Thần đã đến trước mặt nhóm Thợ săn. Cái bóng khổng lồ của nó bao phủ các Thợ săn - những người đang đứng với khuôn mặt tái nhợt.

    "Tôi! Tôi sẽ thử".

    Một Thợ săn trẻ và thường tỏ ra nhút nhát, từ từ bước tới.

    "Này, anh định làm gì thế?"

    "Tôi là một thành viên trong dàn đồng ca của nhà thờ. Gì chứ 'ca ngợi' thì tôi tự tin lắm!

    Chàng trai trả lời ông Kim và đi về phía bức tượng Thần. Khi đến gần bức tượng, anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu hát,

    "Tôi bước đến trước Ngài ~ Giọng hát trẻ trung của anh vang khắp phòng.

    "Hãy gột rửa tôi và ban phước cho tôi".

    Tượng Thần dừng lại trước mặt anh.

    Các thợ săn thở hổn hển vì ngạc nhiên và sợ hãi. Như thể đang thỏa mãn bởi bài hát, bức tượng Thần đứng bất động. Mọi âm thanh trong căn phòng biến mất, chỉ có tiếng hát của người Thợ săn trẻ tuổi vang lên. Kết quả này khiến thợ săn đó tự tin hơn, nên anh ta cất giọng to hơn và tiếp tục hát"

    "Mọi lỗi lầm của tôi sẽ bị cuốn trôi bởi ân sủng của Chúa tể..."

    Trong lúc các Thợ săn tràn đầy hy vọng, Jinwoo vẫn cảm thấy bứt rứt, bồn chồn. Cảm giác như cậu đã bỏ quên manh mối nào đó.

    "Sai quá sai rồi..."

    Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu Jinwoo. Căn ohòng này có bộ quy tắc riêng. Người Thợ săn trẻ kia đang trình diễn theo quy tắc của Kitô giáo, không phải của căn phòng này. Nhưng may mắn thay, bức tượng đã không di chuyển. Phải chăng đây là trùng hợp?

    Jinwoo nghiêng đầu. Cậu không ngăn Thợ săn kia lại, bởi cậu cũng không nghĩ ra bất kỳ cách nào khác để ngăn chặn bức tượng Thần.

    Đột ngột,

    BOOM!

    Một vụ tiếng động lớn vang lên, phá vỡ giai điệu bài hát, sau đó là một tiếng hét,

    "Kiyaaaaaaah!"

    Khi bức tượng Thần giơ chân lên một lần nữa, những gì còn lại của người thợ săn trẻ tuổi bắt đầu rơi ra.

    Những mảnh vụn.

    Rơi ra từ bàn chân.

    Các thợ săn khác cũng bắt đầu la hét.

    "Ahhhh!"

    "UUaaaaaak!"

    Khuôn mặt vô cảm của bức tượng lúc trước, giờ chuyển sang thịnh nộ.

    "Nó... Nó nổi giận rồi!

    "Chạy mau!"

    Các thợ săn vội vã chạy toán loạn.

    "Kiyaaaaah !!!"

    Bị sốc nặng khi nhìn thấy người thợ săn trẻ tuổi bị nghiền nát, một nữ Thợ săn không thể nhấc chân lên nổi, chỉ đứng đó la hét.

    Chết tiệt!

    Jinwoo, đang vừa dìu Juhee vừa chạy, vội quay lại định giúp cô ta. Nhưng anh bị ông Song chặn lại.

    "Chú..."

    "Muộn rồi"

    Giống như đang đuổi một con ruồi, bức tượng đập tay lên đầu nữ Thợ săn.

    BANG!

    Jinwoo quay đi. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp. đến nỗi anh không dám nhìn"

    "Chúng ta không thể chôn chân ở đây được! Cậu muốn để cô Juhee bị giết luôn à?"

    Lời ông Song khiến Jinwoo giật mình. Ông ấy nói đúng.

    BÙM!

    "Uwaaaak!"

    BÙM!

    BÙM!

    "Cứu tôi với"

    Không bước đi chậm rãi như lúc nãy, bức tượng Thần chạy qua chạy lại, nghiền nát các thợ săn dưới chân nó. Mỗi bước chân của bức tượng làm rung chuyển toàn bộ ngôi đền.

    BOOM!

    BOOM!

    Jinwoo vừa bỏ chạy vừa nghiên răng. Trong khi đó, Juhee nhắm tịt mắt và bám chặt lấy Jinwoo.

    "Tản ra mau"

    "Hiểu rồi!"

    Biết rằng chạy cùng nhau khiến họ dễ trở thành mục tiêu, Jinwoo và ông Song tách ra hai hướng. Cố gắng duy trì khoảng cách lớn nhất giữa mình và tượng Thần, Jinwoo chạy về phía một bức tượng trên tường. Ông Park đang ở phía đó.

    Người đàn ông ấy đã chạy bằng tất cả sức lực của mình, vì có nhiều thứ còn đáng giá hơn cả cuộc sống của chính ông ta.

    Hình ảnh gia đình ông Park phản chiếu qua đôi mắt đẫm lệ. Con trai ông, trông rất cha mình. Vợ ông đang mang thai đứa con thứ hai. Ông Park không thể chết ở một nơi như thế này. Với toàn bộ sức lực, Park chạy nhanh hơn tất cả mọi người và đến gần rìa căn phòng.

    "Hộc... hộc"

    Đột nhiên, ông Kim hét toáng lên khi ông Park còn đang thở hổn hển.

    "Ông PARK!"

    Nghe giọng nói quen thuộc, ông Park quay về phía ông Kim,

    "Hả?"

    Ông Kim ra hiệu cho ông Park quay lại, đồng thời hét lên,

    "Quay lại!"

    Và một cái gì đó sắc bén lóe lên từ phía sau lưng ông Park.

    "Huh...?"

    Xoẹt!

    Cơ thể ông Park bị tách đôi, từ đỉnh đầu trở xuống. Hai mảnh tách biệt rơi xuống, đổ về hai phía trên mặt đất.

    "ÔNG PARK!!!"

    Sau khi chẻ đôi ông Park bằng thanh kiếm của mình, một bức tượng quay lại và đứng vào vị trí của nó trên bức tường, như thể không có gì xảy ra.

    Ông Kim không cầm được nước mắt khi chứng kiến cái chết của bạn mình.

    "Lũ khốn này!"

    BOOM!

    BOOM!

    BOOM!

    Đằng sau anh ta, bức tượng Thần khổng lồ chạy từ chỗ Thợ săn này đến Thợ săn kia, nghiền nát họ bằng đôi chân của nó. Những người chạy trốn vào các bức tường thì bị tấn công bởi các bức tượng nhỏ.

    Ahhhhh!

    "Tay tôi! Cánh tay của tôi!"

    Ngôi đền đã biến thành một tử địa, với khung cảnh khủng bố và tàn sát.

    Jinwoo vừa chạy vừa thở hổn hển, trán cậu ướt đẫm mồ hôi. Đôi chân cậu thì càng ngày càng nặng. Nhưng trong đầu Jinwoo vẫn quanh quẩn một ý nghĩ.

    'Ca ngợi Chúa tể. Ca ngợi Chúa tể. Ca ngợi Chúa tể.'

    Giới luật thứ hai lặp đi lặp lại trong đầu anh. Chìa khóa để giải quyết ý nghĩa của các Giới luật phải được giấu trong căn phòng này.

    "Phải có thứ gì đó ở đây... thứ gì đó sẽ giúp chúng ta!"

    Nhưng khi Thợ săn vào đền và tìm kiếm xung quanh, họ không tìm thấy công cụ hay cơ quan nào.

    Thứ duy nhất ở đây là những bức tượng chết tiệt đó.

    "Chờ đã"

    Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Jinwoo.

    "Thứ duy nhất ở đây là những bức tượng chết tiệt đó?"

    Mắt Jinwoo mở to.

    "Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?"

    Nếu những bức tượng là thứ duy nhất trong căn phòng này, thì chúng phải là chìa khóa để giải quyết bí ẩn. Các bức tượng nhỏ chỉ di chuyển khi ai đó bước tới gần; tức là có thể tận dụng chúng bằng cách nào đó.

    "Nếu điều chính xác thì..."

    Dùng hết sức lực còn sót lại, Jinwoo vừa thở hổn hển vừa hét lên:

    MỌI NGƯỜI, MAU CHẠY VỀ PHÍA CÁC BỨC TƯỢNG CẦM NHẠC CỤ!
     
    ﻲA Bư✯ and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)