Soán Đường - Canh Tân (Full: Q10- C32)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Soán Đường
    Tác giả: Canh Tân

    Quyển 1
    Chương 1: Năm nay là năm nào?


    Dịch: Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn


    Giới thiệu truyện:


    Chất lỏng ấm áp phun tung tóe lên trên người của Lý Kiến Quốc.

    Bên tai của hắn vang lên tiếng la khóc thê lương, thanh âm giao phong rít gào, ầm ĩ náo nhiệt vô cùng.

    Lý Kiến Quốc mở mắt, đập vào mắt cảu hắn là một khuôn mặt nữ nhân. Nữ nhân này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng thanh tú, giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó vì nỗi đau khổ mà biến đổi.

    Nữ nhân này nằm trên người của Lý Kiến Quốc, hai tay cố gắng chống đứng lên, giống như sợ rằng đè nặng lên trên người của Lý Kiến Quốc.

    - Bảo bảo, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ.

    Nữ nhân cúi đầu xuống, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Lý Kiến Quốc.

    Trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ tươi cười, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lý Kiến Quốc vào trong lòng.

    Lý Kiến Quốc hiện tại mới phát hiện mình... đã biến thành một đứa trẻ.

    - Nghịch tặc chạy đâu, một tên cũng không thể buông tha.

    Đúng lúc này có người lớn tiếng gọi, thanh âm giống như là kim thiết vậy.

    Nữ nhân kia biến sắc định giãy dụa đứng dậy, Lý Kiến Quốc lúc này mới khiếp sợ tỉnh ngộ, hoảng sợ phát hiện ra trước ngực của nữ nhân kia đã có một mũi tên xuyên qua cả thân thể. Nữ nhân này hóa ra vốn đã trọng thương, Lý Kiến Quốc lập tức hiểu được, máu phun tung tóe lên trên người của hắn chính là máu của nàng.

    Mà lúc này nữ nhân cố gắng chống thân thể, giống như sợ mũi tên làm bị thương Lý Kiến Quốc.

    Lý Kiến Quốc như chìm vào giấc mơ: Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

    Bốn mươi tuổi, thoắt cái đã biến thành một hài nhi, gặp chuyện như vậy vượt qua khỏi phạm trù lý giải của hắn.

    Thời đại này, còn dùng cung tiễn để giết người hay sao?

    Được rồi, dùng cung tiễn để giết người thì cũng thôi, nhưng tại sao lại giống như diệt môn thảm án, hơn nữa đây lại là ban ngày ban mặt, là xã hội pháp trị, tên gia hỏa sát nhân kia, chẳng lẽ không sợ chế tài pháp luật hay sao?

    Nghĩ tới đây, cơn tức giận của Lý Kiến Quốc liền xông lên đầu, hắn hét lớn một tiếng:

    - Dừng tay.

    Nhưng hắn quên mất hiện tại mình chỉ là một đứa con nít, tiếng gầm lên giận dữ này của hắn chỉ biến thành tiếng khóc oa oa của trẻ con.

    Nữ nhân kia một tay ôm lấy hắn, tận lực tránh cho mũi tên xâm phạm tới Lý Kiến Quốc.

    Một tay nàng cầm lấy một thanh lợi kiếm sáng loáng, cắn răng đi tới trước, ở sau lưng chỉ nghe tiếng dây cung phật phật, một tràng mũi tên phá không mà tới, cắm vào hai đùi của nữ nhân, nàng rốt cuộc không cách nào đứng vững nữa liền ngã xuống mặt đất.

    - Muội tử.

    Một tiếng hét vang lên, chỉ nghe thấy tiếng kim thiết vang lên cùng thanh âm thảm thiết.

    Một thân thể nam tử hùng tráng vô cùng xuất hiện bên cạnh của nữ nhân, thân hình của hắn cao chừng một mét tám mươi lăm, trước ngực có bộ lông đen nhánh, trên mặt sở hữu bộ râu quai nón như cương châm, mày kiếm mắt hổ, sáng ngời hữu thần.

    Trên người của hắn mặc một chiếc áo ngắn, giống như là áo cộc tay vậy.

    Búi tóc tết lại, bàn tay cầm một cây đại côn nặng trịch, dính đầy máu tươi, trên đó còn có hỗn hợp chất lỏng trắng đục, hắn chạy tới bên cạnh nữ nhân, ôm vào trong lồng ngực.

    - Bảo bảo, đại ca.... bảo bảo ở đâu.

    Nữ nhân kia đã hấp hối nhưng vẫn nhớ tới hài nhi do Lý Kiến Quốc biến thành.

    Nam tử kia liền nhìn Lý Kiến Quốc, vứt bỏ đại côn, ôm Lý Kiến Quốc lên.

    Trong nháy mắt này, Lý Kiến Quốc đã nhìn tình huống xung quanh, đây rõ ràng là một thôn trang nhưng lúc này đã bị lửa bao bọc, từ ánh lửa có thể thấy rất nhiều nam nữ đang hốt hoảng chạy đi, còn có vô số người mặc hắc y, áo khoác bằng da, trong tay cầm đao kiếm sáng loáng, bốn phía tiến tới đuổi giết, thanh âm không dứt bên tai. Lý Kiến Quốc lúc này kinh hãi thật sự, bởi vì nhìn trang phục của bọn họ thì tựa hồ như không phải thời đại lúc trước của hắn.

    Xuyên việt!

    Đây là một từ ngữ đang rất lưu hành ở internet.

    Nhưng vấn đề là, đây rốt cuộc là thời đại gì đây?

    Nam tử kia một tay ôm lấy Lý Kiến Quốc, một tay ôm lấy nữ nhân, run giọng nói:

    - Muội tử, bảo bảo ở đây, muội xem đi.

    - Ca ca, chiếu cố bảo bảo cho tốt, huynh mau đem bảo bảo đi mau.

    - Được, chúng ta cùng đi.

    Nam nhân kia run nhè nhẹ nói, Lý Kiến Quốc lúc này mới phát hiện ra, sắc mặt của nữ nhân kia đã ngày càng tái nhợt, tựa hồ như không còn sinh khí, hắn đã hơi minh bạch, nữ nhân này là mẹ của mình, mà nam nhân của ôm lấy hắn lại không giống như cha của mình, theo xưng hô thì một nam một nữ này như là một đôi huynh muội, vậy phụ thân của hài tử này là ai?

    Trong mắt của nữ nhân kia thoáng lộ vẻ yêu thương, dùng mặt dán lên gò má của Lý Kiến Quốc:

    - Ca, muội không đi được... huynh mau dẫn bảo bảo đi tìm cha của nó.

    Thanh âm của nữ nhân càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên yếu ớt không còn nghe thấy được nữa.

    Nam nhân kia lớn tiếng hỏi:

    - Muội muội, cha của nó hiện nay ở đâu, muội mau nói cho ta biết đi..

    - Cha của nó ở...

    Nữ nhân kia vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má của Lý Kiến Quốc, tuy nhiên lời nói chưa hết thì bàn tay vươn ra đã vô lực giữa không trung mà rơi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Quốc.

    Cùng nữ nhân này tiếp xúc chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

    Nhưng Lý Kiến Quốc nhìn theo một loạt động tác của nàng thì cảm nhận được một tình cảm mẫu thân yêu thương vô hạn với hài tử của mình.

    Bản thân trọng thương, ngã xuống cũng không muốn làm hài tử mình bị thương.

    Còn nụ cười hiền lành kia nữa, trong khoảnh khắc, một huyết mạch như chảy qua người của hắn, sinh ra một tình cảm mãnh liệt, Lý Kiến Quốc không chịu nổi bi thương này mà hé miệng phát ra từng tiếng khóc bi thương.

    Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Lý Kiến Quốc đã tiếp nhận vị nữ nhân trẻ tuổi này làm mẫu thân của mình.

    - Muội tử.

    Nam nhân kia thê thảm gọi.

    Lý Kiến Quốc lại nghe thấy một tràng thanh âm nữa:

    - Ngôn Hổ, mau buông binh khí giao hài tử ra.

    Ninh mỗ trước khi rời kinh, Trưởng Tôn đã khẩn cầu ta chiếu cố một trong hai, ngươi chỉ cần giao hài tử kia ra, nói ra nơi hạ lạc của Lý tặc, nơi này tất cả đều là người của ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi rời khỏi đây... ngươi thấy thế nào?

    Nam nhân tên là Ngôn Hổ.

    Hắn nhẹ nhàng buông thi thể của nữ nhân, một tay ôm Lý Kiến Quốc, một tay cầm đại côn dưới mặt đất lên.

    Sẽ không thê thảm như vậy chứ?

    Trong lòng Lý Kiến Quốc hồi hộp không thôi, hắn không thể nào điều khiển được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vừa xuyên việt đã gặp phải nguy cơ này. Lý Kiến Quốc vô ý thức nắm lấy vạt áo của Ngôn Hổ, hôm nay hắn không có chút khả năng tự vệ nào duy nhất chỉ có thể dựa vào người của Ngôn Hổ. Tuy nhiên hắn vẫn không thể xác định được, Ngôn Hổ này có phải là cữu cữu của hắn không, lúc này bốn phía của Ngôn Hổ đã có rất nhiều người vây quanh.

    Nếu như Ngôn Hổ sợ chết, thì mạng nhỏ của Lý Kiến Quốc đã nguy hiểm.

    Ngôn Hổ cúi đầu, nhìn Lý Kiến Quốc, cánh tay ôm lấy hắn khẽ chặt thêm một chút nữa.

    Người nói chuyện cũng không cao lắm, ước chừng chỉ khoảng một mét tám, thân thể hơi gầy, mặc áo bào màu xanh.

    Mắt hình tam giác, đôi lông mày hiện ra một khí tức nham hiểm.

    Đặc biệt trên gò má của hắn có một khối bớt... khoan đã không phải bớt mà là hình xăm một con chim tước.

    Lý Kiến Quốc kinh ngạc không thôi, hắn chưa thấy qua người nào xăm hình lên trên mặt.

    Ngôn Hổ nói:

    - Không ngờ đường đường là Lý suất cũng làm ra chuyện như thế.

    Lý suất?

    Đây là chức quan gì?
     
    Last edited by a moderator: 18/4/13
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Soán Đường
    Tác giả: Canh Tân

    Quyển 1
    Chương 2: Truy sát


    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Lý Kiến Quốc cảm thấy nghi hoặc nhưng hắn có thể đoán ra một chút chuyện, Lý Suất này xem ra không phải người hán.

    Lý suất cười nói:

    - Ngôn Hổ không ngờ miệng lưỡi của ngươi cũng thật lợi hại.

    - Ninh mỗ không ngại nói cho ngươi biết, muội phu của ngươi năm đó đã làm ra chuyện lớn, bệ hạ chưa từng quên.

    Hậu nhân của Vu Hữu đã chết hết, những kẻ lọt lưới không đáng lo.

    Chỉ còn lại muội phu của ngươi khiến cho bệ hạ một phen tâm bệnh mà thôi. Lần này Ninh mỗ đi vào kinh thành được bệ hạ ưu ái thụ chức khâm châu thích sứ... Hắc hắc, vẫn là câu nói đó, ngươi thức thời thì giao hài tử ra, nói ra nơi hạ lạc của muội phu ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi rời khỏi, bằng không, Ninh mỗ chỉ có thể phụ sự phó thác của Trưởng Tôn đại nhân.

    Lý Kiến Quốc vô cùng khiếp sợ!

    Thoạt nhìn thân phận của mình hiện tại không hề đơn giản....

    - Chuyện này sao?

    - Lý suất thật là cao thượng.

    Hắn vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn Lý Kiến Quốc.

    Trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, hài tử này tại sao lại không khóc?

    Loại tràng diện này hài tử bình thường đã sớm oa oa khóc lớn rồi, mà Lý Kiến Quốc ngoại từ hai tiếng khóc lúc nãy lại không hề khóc.

    - Nhưng ngươi giết muội tử của ta, diệt đi Ngôn gia thôn, ta há có thể nghe theo.

    Ngôn Hổ đột nhiên dừng lại, một tay của hắn giơ đại côn đi, một chân thì đá vào đầu côn, thân hình di động, thế như thái sơn áp đỉnh đánh về phía một hắc y nam tử. Nói thì chậm nhưng hành động thì rất nhanh.

    Hắc y nhân kia không kịp trở mặt, thoáng chốc đã thấy đại côn đánh xuống, theo bản năng mà đưa đao ra đỡ lại.

    Chỉ nghe keng một tiếng, thanh đao đã bị đại côn đánh ra ngoài, Lý binh tránh không kịp bị Ngôn Hổ thuận thế đập vỡ đầu. Ngôn Hổ vừa động thủ Lý binh xung quanh của hắn đã hoảng loạn cả lên, hai gã Lý binh liền một trái một phải tiến lên ngăn cản lại, chỉ thấy đại côn của Ngôn Hổ như bay, vù vù theo tiếng gió, chính là chiêu hoành tảo thiên quân...

    - Người nào cản ta, chết.

    Ngôn Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, đem đại côn nặng trịch nên lên bên hông một gã lý binh.

    Khí lực của Ngôn Hổ rất lớn, một côn nà nện xuống người của Lý binh khiến cho hắn lõm cả xương, miệng phun máu tươi mà té xuống mặt đất.

    Lý suất Ninh Trường Chân vốn giật mình sau chuyển thành giận tím mặt.

    Cái này là cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết xấu hổ... được rồi, hiện tại cho dù là Trưởng Tôn đại nhân chỉ sợ cũng không có lý do trách cứ.

    Choang...!

    Ninh Trường Chân cất bước tiến lên, sau đó cũng không thấy động tác cánh tay của hắn, dưới xương sườn đột nhiên xuất hiện một thanh đao rời khỏi vỏ, rồi nhân đao hợp nhất, mang theo một khí phách vô cùn lớn đánh ra, miệng quát lên:

    - Ngôn Hổ, ngươi muốn chết!

    Ngôn Hổ động thủ trước, Ninh Trường Chân sau đó ra chiêu.

    Hai người vốn chỉ có khoảng cách mười bước, mà Ngôn Hổ sau khi ra tay thì khoảng cách càng trở nên lớn hơn.

    Ngôn Hổ một tay ôm lấy Lý Kiến Quốc, một tay vung côn, trong chốc lát đã vượt qua lớp lớp vòng vây. Nhưng đúng vào lúc này, Ninh Trường Chân đã vác đao đuổi theo, chỉ thấy đao quang soàn soạt, mang theo một khí thế sâm lãnh, chém về phía sau lưng của Ngôn Hổ. Ngôn Hổ lúc này đang vung côn đánh về phía một gã Lý binh, mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng phía sau nhưng cũng cảm nhận được đao khí của Ninh Trường Chân vô cùng bức người.

    Không hay... hắn có thể đem đao khí ngưng luyện hóa khí.


    Ngôn Hổ thầm kêu khổ trong lòng, đại côn chuyển động, đuôi côn biến thành đầu, hướng về phía sau đáp trả.

    Cái này gọi là Tô Tần bối kiếm.

    Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trường đao đã bổ về phía đại côn, một đao khí dũng mãnh sắc bén bắn về phía Ngôn Hổ.

    Ngôn Hổ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể té ngã, lăn ra xa đến bảy tám thước. Hai chân vừa đứng dậy thì đã có một gã Lý binh đánh tới, Ngôn Hổ hít sâu một hơi, thân thể xoay tròn một chỗ, giựt lấy trường đao của hắn, sau đó tiến tới, hoành chân gạt ngã.

    Rồi ngưng tụ lực ở hông, đem gã LýbBinh kia ném ra ngoài.

    Lúc này Ninh Trường Chân một đao thảm bại cảm thấy giật mình, hắn đang muốn ra tay tiếp thì gã Lý binh đã bay tới trước mặt. Những Lý binh nà đều được Ninh Trường Chân đem từ Khâm Châu tới, có thể xem là tâm phúc.

    Ninh Trường Chân liền co khuỷu tay lại, chộp lấy gã Lý binh tới, thuận thế phá giải lực đạo trên người của hắn, đem hắn đặt ổn định lên trên mặt đất. Tuy nhiên lúc này Ngôn Hổ đã vung trường đao, đánh bay hai gã lý binh khác, đem cả Lý Kiến Quốc leo lên lưng ngựa nắm, chích đao lên mông con ngựa. Con ngựa kia thét lên một tiếng kinh hoàng, tung vó chạy như điên.

    Ninh Trường Chân tức giận đến lôi đình.

    - Đuổi, đuổi theo cho ta, không thể buông tha cho tên phản tặc này.

    Tuy nhiên đuổi theo không thể dễ dàng như vậy.

    Lúc này trong thôn bốn phía đã chém giết, ngựa rải rác khắp nơi, muốn tụ tập lại không phải điều dễ dàng.

    Ninh Trường Chân vất vả lắp mới tụ tập được mười con ngựa.

    Hắn bất chấp tất cả mà leo lên lưng ngựa quát lớn:

    - Theo ta đuổi theo, những người còn lại đem những thôn dân còn sót lại triệt để diệt trừ, không bỏ qua một người nào.

    Hơn mười tên Lý binh theo Ninh Trường Chân lên lưng ngựa, còn vài chục người cũng tuân theo mệnh lệnh của hắn.

    Ngôn Hổ ôm lấy Lý Kiến Quốc, phi ngựa như bay.

    Miệng mũi của hắn không ngừng phun ra máu tươi, có vài giọt rơi trên mặt Lý Kiến Quốc.

    Một đao của Ninh Trường Chân rõ ràng đã xâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn, nếu như không phải là thể trạng của Ngôn Hổ cường tráng thì chỉ sợ lúc này khí lực cưỡi ngựa cũng không có, hắn chạy như điên hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi.

    Ngôn Hổ biết rõ, lần hành động này của Ninh Trường Chân là vâng theo hoàng mệnh.

    Nếu như không đuổi theo được mình hắn sẽ không từ bỏ.

    Mình thân đã bị trọng thương, một khi đuổi kịp chỉ sợ khó thoát cái chết, mình chết cũng không sao, nhưng đứa nhỏ này...

    Đây là cốt nhục mà tiểu muội yêu thương nhất, tuyệt đối không thể để nó chết đi.

    Nghĩ tới đây, Ngôn Hổ ghìm chặt chiến mã, đánh giá bốn phía, sau đó nhìn thấy một tảng đá phía xa xa, trên tảng đá có một khe hở, hắn vội vàng ôm Lý Kiến Quốc xuống ngựa, bước nhanh tới cự thạch bên kia.

    - Bảo bảo, không phải là cữu cữu muốn vứt bỏ con, nhưng theo chân cữu cữu thật sự là quá nguy hiểm.

    Con trước hết hãy ngoan ngoãn ở đây, ẩn nấp thật kỹ... đợi sau khi cữu cữu cắt bỏ được tên Ninh Trường Chân kia sẽ tới cứu con, con có nghe thấy không?

    Ngôn Hổ vừa nói chuyện vừa đem Lý Kiến Quốc đặt vào khe đá, khuôn mặt nở ra một nụ cười.

    Lý Kiến Quốc mở to hai mắt mà nhìn, trong miệng nó phát ra tiếng oa oa, đương nhiên là không muốn tách ra khỏi Ngôn Hổ như vậy. Nhưng nó cũng biết rằng, tình huống hiện tại, tách khỏi Ngôn Hổ là biện pháp tốt nhất.

    Đây là phương pháp giữ gìn tính mạng cho nó.

    Hơn nữa, mặc dù nó phản đối thì Ngôn Hổ cũng không thể biết được.

    Ngôn Hổ dùng mắt dán lên trên mặt của Lý Kiến Quốc, sau đó dùng đá che lại khe hở.

    Nằm rạp xuống mặt đất mà nghe ngóng, có thể nghe thấy tiếng vó ngựa, hắn biết rằng Ninh Trường Chân đang mang người đuổi theo.

    Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng hắn cũng biết rằng lúc này không thể mềm lòng.

    Cắn răng một cái, Ngôn Hổ xoay người lên chiến mã, theo đường lớn mà chạy như điên. Lý Kiến Quốc ở sâu trong khe đá ẩn nấp, không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng vó ngựa vang lên, từ xa mà đến rồi lại đi xa, dần dần chìm vào im ắng.

    Từ lúc nó tỉnh lại tới giờ chỉ mới một hai canh giờ mà thôi.

    Biến thành hài nhi, mẫu thân bị giết, gặp phải tao ngộ đuổi giết.

    Loại tràng cảnh này hiện lên trong óc của Lý Kiến Quốc làm cho nó vô cùng mỏi mệt.

    Nó cũng không rõ lắm thân thể hài nhi của mình đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng đoán chừng chưa quá một tuổi, đại não của nó vẫn chưa hoàn toàn phá triển, sau một phen giày vò, trong đầu liền hiện ra cảm giác mỏi mệt vô cùng.

    Nhắm mắt lại, Lý Kiến Quốc không tự giác được mà ngủ say.

    Mặc dù ngủ, nhưng từng đợt sợ hãi vẫn hiện lên trong đầu của nó.

    Nó không tin trên đời này có khả năng xuyên việt nhưng sau khi gặp được, không phải là vui mừng mà là sợ hãi.

    Lý Kiến Quốc cảm thấy, trải qua chuyện này xong, có lẽ trên đời thực sự có tồn tại quỷ thần, nếu không thì mình làm sao có thể biến thành một đứa trẻ như vậy?



     
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Soán Đường
    Tác giả: Canh Tân

    Quyển 1
    Chương 3: Khai Hoàng mười tám năm

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Gió thổi tuy không mạnh nhưng cũng đủ làm cho Lý Kiến Quốc rét thấu xương. Lý Kiến Quốc không biết đây là thời kỳ gì cũng không biết lúc này là mùa gì, nằm ở trong khe đá, tuy có dây leo che chắn gió lạnh nhưng vẫn khiến nó dường như muốn bị đông cứng. Dù sao hiện tại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, thể chất cho dù tốt đến đâu cũng không thể chịu nổi.

    Khe hở không lớn, thậm chí không có cách nào xoay người.

    Lý Kiến Quốc mở to mắt, cảm giác đói khát lập tức vọt tới.

    Quỷ dị biến thành hài nhi, lại quỷ dị gặp tao ngộ đuổi giết.... Lý Kiến Quốc hơi lo lắng, liệu Ngôn Hổ có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Ninh Trường Chân hay không. Nó tuy không hiểu gì nhưng cũng có thể nhìn ra, lúc Ngôn Hổ và hắn ly biệt thân thể đã bị trọng thương.

    Giống như là một vở kịch võ hiệp.

    Ninh Trường Chân?

    Thật sự là một cái tên lạ lẫm...

    Vừa nghĩ tới tao ngộ đủ loại của mình, đầu óc của Lý Kiến Quốc liền trở nên hỗn loạn.

    Ánh trăng như tắm, theo khe hở mà rọi vào.

    Nơi này tựa hồ là một nơi hoang vắng, màn đêm hoang vắng, tại dãy núi phía xa xa truyền tới từng đợt thanh âm sói tru.

    Lý Kiến Quốc hơi sợ hãi nhưng cũng không thể làm gì.

    Ngôn Hổ đem hắn để lại ở đây hình như là lúc buổi trưa.

    Lúc này đã vào buổi tối, ước chừng cũng phải tám giờ, Ngôn Hổ hiện tại vẫn chưa quay lại, chỉ sợ lành ít dữ nhiề. Cho dù hắn có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Ninh Trường Chân nhưng nếu như hắn không trở lại thì Lý Kiến Quốc sẽ gặp phải nguy hiểm. Lý Kiến Quốc hôm nay chỉ là một hài nhi trói gà không chặt, phải làm gì cho phải đây?

    Cũng không biết, lúc nửa đêm này liệu có người nào đi ngang qua hay không?

    Lý Kiến Quốc một mặt mong mỏi Ngôn Hổ có thể tìm được con đường sống có thể quay lại, một mặt thì hi vọng có người đi ngang qua cho nó cái ăn. Tóm lại, trong đầu vô cùng mâu thuẫn.

    Thân thể trong chốc lát đã mất đi tri giác.

    Bên tai của nó đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm xe ngựa.

    Ở phía cuối đường xuất hiện một đoàn xe, phía trước có mấy người mặc trang phục võ sĩ đi mở đường, theo sau là bảy tám cỗ xe ngựa, mặt sau cùng còn có một đám nô bộc từ từ tiến tới. Lý Kiến Quốc không nhìn cảnh tượng bên ngoài nhưng nghe thanh âm xe ngựa kia thì trong lòng vui vẻ không thôi. Có người qua đường sao? Xem ra là không ít người.

    Liệu có nên cầu cứu hay không?

    Lý Kiến Quốc do dự...

    Nếu như được cứu vớt, vạn nhất Ngôn Hổ quay trở lại không tìm thấy mình thì phải làm sao?

    Nếu như không cầu cứu, có trời mới biết Ngôn Hổ có thể trở về hay không, chỉ sợ lúc hắn trở về mình đã bị đông cứng mà chết rồi.

    Lý Kiến Quốc chỉ biết rằng mình có một người cậu tên là Ngôn Hổ, phụ thân họ Lý.

    Nếu như mình mất liên lạc với Ngôn Hổ thì chẳng phải thân thế của mình cũng bị mất đi sao?

    Tiếng vó ngựa đi qua đám cự thạch, càng lúc càng xa.

    Một luồng gió truyền tới, rót vào đám cự thạch khiến cho Lý Kiến Quốc vô cùng khó chịu. Mà thôi, hiện tại còn sống mới là điều quan trọng nhất.

    Tính mạng không có, cho dù Ngôn Hổ quay trở lại cũng vô ích.

    Nghĩ tới đây, khí lực của Lý Kiến Quốc nổi lên, một âm thanh hài nhi khóc nỉ non vang lên.

    - Dừng xe.

    Một kỵ sĩ lớn tiếng quát.

    Chỉ thấy hắn nghiêng tai lắng nghe, sau đó quay đầu ngựa, men theo thanh âm kêu khóc mà đi. Hơn mười võ sĩ cũng đi tới, khi đi ngang chiếc xe ngựa hoa mỹ, chỉ thấy từ trong thùng xe bức màn khẽ động, từ trong đó truyền tới một thanh âm già nua:

    - Nhân Cơ, vì sao lại dừng xe?

    - Phụ thân, hài nhi tựa hồ nghe thấy thanh âm kêu khóc của trẻ con.

    - Chỗ này rừng núi hoang vu như vậy làm sao có thanh âm kêu khóc được, Thế An, ngươi có nghe thấy không?

    Từ trong xe truyền tới một thanh âm già nua, nhưng lại bén nhọn:

    - Lão gia, lão nô cũng nghe thấy được.

    Trong xe trở nên trầm mặc một hồi.

    - Thế An, ngươi qua xem xem, Nhân Cơ, ngươi lập tức phái người tản ra, điều tra bốn phía xem có chỗ nào khả nghi hay không.

    Lời còn chưa dứt thì rèm của thùng xe đã được đẩy ra.

    Chỉ thấy một lão giả mặc đại bào màu trắng áo ngoài thì cộc tay bước ra.

    Lão hành lễ với Nhân Cơ một cái rồi khoát tay áo với những người phía sau đoàn xe, bốn năm nô bộc lập tức đi theo hắn, hướng về phía Lý Kiến Quốc đang ẩn thân mà đi tới. Cùng lúc đó, Nhân Cơ cũng ra lệnh, đội kỵ sĩ lập tức tản ra, chia làm hai bộ phận, một số người điều tra cảnh vật xung quanh một số thì vây quanh xe ngựa, cảnh giới bốn phía.

    Lý Kiến Quốc khóc hai tiếng xong thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

    Vì vậy lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn về phía bên ngoài, dây leo bị đẩy ra, một lão giả mập mạp hiện ra trong tầm mắt của hắn, Lão vươn tay ôm lấy Lý Kiến Quốc, kinh ngạc nhìn một cái rồi hô lên:

    - Lão gia, ở đây có một hài nhi, chậc chậc chậc, nhìn hài nhi này đáng thương chưa, không biết cha mẹ nhà nào nhẫn tâm tại sao lại ném nó ở đây... Đừng khóc đừng khóc, ngươi chỉ sợ là đang rất đói bụng rồi.

    Cuối cùng cũng được cứu rồi.

    Lý Kiến Quốc không rõ những người này là ai nhưng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn nhịn không được nở ra một nụ cười khanh khách.

    - Lão quản gia, đứa nhỏ này cười với ngài kìa.

    Nô bộc đứng sau Thế An nhịn không được khẽ nói.

    Lão giả béo mập lắc đầu, không tự giác lộ ra một tình cảm ấm áp.

    - Trịnh quản gia, là đứa nhỏ này sao?

    Nhân Cơ tiến tới nhẹ giọng hỏi thăm, hắn nhìn thoáng qua Lý Kiến Quốc sau đó khẽ nói:

    - Đứa nhỏ này chỉ sợ đã đói bụng, không bằng trước hết để Từ mẫu cho nó ăn chút sữa...

    Lý Kiến Quốc liền cảm thấy kỳ quái trong lòng.

    Theo xưng hô hắn đại khái có thể đoán ra quan hệ của những người này.

    Lão đầu béo mập tựa hồ là quản gia, mà nam tử kia hình như là thiếu gia.

    Chỉ là thiếu gia đối với lão quản gia này lại vô cùng tôn trọng.

    Cũng không biết đây rốt cuộc là gia đình gì.

    Thế An gật nhẹ đầu, phân phó cho nô bộc ôm Lý Kiến Quốc tới một chiếc xe ngựa rồi dừng lại, từ bên trong hiện ra một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, mái tóc búi tròn.Lý Kiến Quốc nhìn có vẻ quen mắt.

    Bởi vì xiêm y của nữ nhân này rất giống quần áo và trang sức của người Triều Tiên.

    - Từ mẫu, lão quản gia nói bà cho oa nhi này no bụng một chút.

    Từ mẫu nhận lấy Lý Kiến Quốc kinh ngạc nhìn thoáng qua rồi nói:

    - Đứa nhỏ này này đáng yêu như thế, cha mẹ nó tại sao lại vứt bỏ nó?

    Nô bộc nhếch miệng:

    - Ta sao biết được... Từ mẫu, bà cho nó uống một chút sữa đi, lão quản gia vẫn chờ đó.

    Từ mẫu gật đầu, ôm Lý Kiến Quốc lên trên xe.

    Ở trong xe ngoại trừ Từ Mẫu còn có một tiểu hài nhi, ước chừng khoảng năm tuổi, tóc tết lại thành hai bím.

    Tiểu hài nhi này đang ngủ say/

    Thấy Từ Mẫu ôm Lý Kiến Quốc lên xe, tiểu hài nhi này tỉnh dậy nhịn không được mà hỏi:

    - Mẹ, hắn là ai?

    - Không biết là che mẹ nào nhẫn tâm đem ném nó ở bên đường, lão quản gia nói mẹ cho nó ăn sữa.... Đóa Đóa con ngủ trước đi.

    Tiểu hài nhi nhìn Lý Kiến Quốc, tựa hồ hơi bất mãn.

    Nhưng nàng không nói gì, úp đầu vào thùng xe rồi ngủ.

    Từ mẫu ôm lấy Lý Kiến Quốc, hé một lồng ngực rồi cho nó ăn. Lý Kiến Quốc lúc này rất đói, cũng bất chấp tất cả mà uống no một bụng sữa, sau khi hắn ăn sữa xong, đã có người kêu lên:

    - Từ mẫu, oa nhi đã uống sữa xong chưa? Lão quản gia nói bà mang oa nhi qua đó.

    - Được rồi.

    Từ mẫu vội vàng lên tiếng, sửa sang lại vạt áo rồi ôm lấy Lý Kiến Quốc.

    - Đóa Đóa, con ở trong xe ngoan ngoãn, chớ gây chuyện, mẹ đưa nó qua đó rồi sẽ trở lại, con ngủ nhanh lên.

    Hóa ra, tiểu hài nhi vẫn một mực không ngủ, đôi mắt đen láy lúng liếng nhìn Từ mẫu và Lý Kiến Quốc. Không hiểu sao , Lý Kiến Quốc cảm nhạn thấy hai mắt của tiều nữ hài này lộ ra vẻ rất kỳ quái. Hận? Yêu? Không hề rõ ràng, vô cùng phức tạp.

    Chương 2(2)

    Bên trong chiếc xe ngựa hoa mỹ có một chiếc lò lửa nhỏ.

    Trên vách tường có treo một tấm da cọp trắng, so với chiếc xe ngựa của Từ mẫu thì chiếc xe này được trang trí hoa mỹ hơn rất nhiều, lão giả mập trắng kia cùng nam tử ba mươi tuổi đều ở trong xe, chính giữa là một lão giả mặc áo bào, tóc xám búi lại, đầu chít khăn vuông, tướng mạo gầy gò, hàm râu rất dài.

    Lý Kiến Quốc từng nghe người ta nói qua, cổ nhân đối với chòm râu rất là coi trọng, trong tam quốc diễn nghĩa, Quan Công cũng từng may một cái túi để bảo vệ ria mép của mình.

    - Thế An, là oa nhi này sao?

    Lão giả mở miệng hỏi thăm, bảo Từ mẫu buông Lý Kiến Quốc ra, sau đó nói nàng có thể rời khỏi.

    Tấm da cọp rất ấm, vô cùng thỏi mái.

    Lúc nãy đói khổ lạnh lẽo, bây giờ đã ăn no mặc ấm, lại được khoác tấm da cọp này lên người, Lý Kiến Quốc lin cảm thấy buồn ngủ.

    Nhưng hiện tại hắn không thể ngủ, vì bây giờ là thời điểm mấu chốt.

    Có thể hắn sẽ được mang đi, có thể sẽ bị vứt lại ở nơi hoang dã, trong lòng hắn vẫn vô cùng mâu thuẫn, rốt cuộc lựa chọn nào tốt nhất? Đương nhiên quyền lựa chọn không nằm trong tay của hắn, mặc kệ lão giả quyết định thế nào thì hắn cũng không thể phản đối, vì vậy đành giữ vững tinh thần cẩn thận lắng nghe.

    Lão giả ôm lấy Lý Kiến Quốc, dò xét cao thấp.

    Nhìn thấy bộ dáng trắng trẻo của nó, trong lòng cảm thấy hơi yêu thích nhưng lại do dự.

    - Y phục của đứa nhỏ này thật không tầm thường, không giống như là nhà nghèo khổ.

    Nói xong, hắn đem Lý Kiến Quốc đến bên người, mở quần áo của nó ra, từ lấy từ bên trong ra một cái khóa trường mệnh. Lý Kiến Quốc cảm giác có đồ vật này trên người khiến mình rất không thoải mái, hóa ra là một cái khóa trường mệnh, trong lòng hắn liền khẽ giật mình.

    Trong lúc hắn sững sờ thì lão giả đã cầm cái khóa trường mệnh lên.

    Tạm thời không nói chất liệu làm nên cái khóa chỉ dựa vào hoa văn trên đó đã biết được người làm khóa là một người lành nghề.

    Phía chính diện có bốn chữ triện: Đại Dã Lân nhi.

    Mà phía bên sau là một điêu khắc hình thú, hai bên có hai chữ triện: Ngôn Dương Hành Cử, Khánh Vân Tường Phượng.

    Lý Kiến Quốc nhìn thấy lông mày của lão giả bỗng nhiên ngưng lại.

    - Phụ thân làm sao vậy?

    - Lai lịch của đứa nhỏ này chỉ sợ là không tầm thường... nếu không phải là nhà xảy ra đại họa thì đã không bị vứt tới nơi hoang dã.

    - A...

    Thế An và Nhân Cơ đồng thời đều giật mình.

    - Lão gia, những lời này là thế nào?

    - Nếu chỉ dựa vào quần áo thì cũng chỉ chứng minh nó xuất thân từ nhà phú quý, nhưng dựa vào cái khóa trường mệnh này thì...

    Lão giả nói xong liền đưa cái khóa trường mệnh cho Trịnh Nhân Cơ rồi giải thích:

    - Khánh Vân Tường Phượng, những lời này còn dễ giải thích chính là cát tường hiện ra, người nhà nó cầu phúc cho nó, còn câu Ngôn Dương Hành Cử xuất phát từ trong một điển cố rất ít người biết tới.

    Nói đến đây, lão giả ngừng lại một chút: Hai hàng chữ này, chữ Ngôn và Khánh đặc biệt nổi bật, người bình thường làm sao có thể nghĩ ra danh tự như vậy được, nếu là nhà đại phú, tên như vậy hiển nhiên là vô cùng kỳ vọng, làm sao có thể vứt bỏ ở nơi hoang dã, cho nên ta kết luận, nhà của nó nhất định đã gặp đại họa.

    Ngôn Khánh.

    Lý Kiến Quốc thầm nghĩ, đây chính là tên của mình?

    Nhân Cơ nói:

    - Ý của phụ thân chính là đem đứa nhỏ này thả lại chỗ cũ?

    Lão giả không trả lời ngay mà trầm tư một lát rồi nói với lão đầu béo mập.

    - Thế An, ngươi muốn thu dưỡng hắn?

    - Lão nô thấy, nếu đem hài tử này trả về chỗ cũ, chỉ sợ tính mạng của nó khó có thể bảo toàn. Nơi này rừng núi hoang vu, cho dù không bị chết cóng chết đói thì cũng bị thú rừng ăn thịt mất... Lão nô cảm thấy mặc kệ cha mẹ đứa bé này gây nên tai họa gì, đem nó vứt bỏ lại nơi hoang dã nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Đã như vậy tại sao không thu dưỡng nó, cũng tích được một phần công đức, lão gia nếu ngài đồng ý thì Thế An muốn lưu nó lại, ngày sau cũng có người dưỡng già.

    Lão giả béo mập nói xong nhìn về phía Lý Kiến Quốc, lộ vẻ yêu thương vô cùng.

    Đôi khi duyên phận thực sự rất thú vị. Lúc Thế An phát hiện ra Lý Kiến Quốc thì Lý Kiến Quốc không khóc mà còn mỉm cười.

    Có thể ông trời sắp đặt là một loại duyên phận.

    Nếu không tại sao lúc mình ôm oa nhi này nó không khóc còn cười với mình.

    Lão giả trầm mặc không nói mà Nhân Cơ ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

    - Phụ thân, quản gia nói cũng có đạo lý, Trịnh quản gia hiện tại đã năm mươi tuổi, phía dưới không có con nối dõi, có một oa nhi cũng là một chuyện tốt, hơn nữa chúng ta đem oa nhi này về nhà nói là lão gia mua ở Lạc Dương thì ai có thể biết được?

    Hơn nữa Hoành Nghị cũng đã đầy tuổi, tương lai cũng cần có người hầu hạ.

    Lão quản gia đã hơn năm mươi tuổi, hôm nay có một người để hiếu kính cũng là một chuyện tốt.

    Thoạt nhìn, Nhân Cơ đối với Thế An rất tôn kính.

    Thế An dùng đôi mắt cảm kích nhìn về phía Nhân Cơ, gật gật đầu, khuôn mặt trắng lộ ra vẻ mong đợi.

    Lão giả suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hạ quyết định.

    - Ta làm sao không biết ý định từ bi này chứ? Nhưng Trịnh gia chúng ta hôm nay thực sự không thể so sánh với năm đó.

    Đương kim thánh nhân đã có chủ trương, đối với Quan Đông thế gia vọng tộc xưa nay lại có địch ý... Năm đó Trịnh thị thất phòng, vinh quang vô cùng, nhưng hiện tại chỉ còn tam phòng, ta cũng không thể không cẩn thận. Lúc này con trưởng Đường Quốc Công Kiến Thành cùng tam phòng muốn định việc hôn nhân, mặc dù hóa giải địch ý của Thánh nhân với chúng ta nhưng vẫn phải cẩn thận...

    Hơn nữa hiện tại thời cuộc cũng không ổn định, Tấn vương từ sau khi trở về Giang Đô trở về, thánh nhân đối với thái tử càng thêm bất mãn.

    Lúc này nếu chúng ta bị cuốn vào đó thì sẽ khó thoát khỏi tai ương cá chậu...

    Sắc mặt của Thế An liền trở nên biến đổi.

    Hắn vừa muốn mở miệng thì lão giả đã khoát tay:

    - Thế An, ngươi năm đó hiệu lực cho trịnh gia đã sớm là một phần tử của Trịnh gia, năm đó ngươi vì ta mà huyết mạch mới đoạn tuyệt, phần nhân tình này Trịnh Đại Sĩ nhớ kỹ trong lòng.

    Như vậy đi, chờ đến khi qua sông, Nhân Cơ phái người tìm hiểu một chút xem có nhà nào đó bị mất hài tử không, nếu như tìm không thấy thì đem đứa nhỏ này về... Hoành Nghị tương lai có người phục thị ta cũng yên tâm.

    Từng câu từng câu khiến cho người ta cảm kích, đây đúng là một thủ đoạn cao cường.

    Ý của Trịnh Đại Sĩ rất đơn giản: Đợi đến khi qua sông tìm kiếm, lúc đó không có ai hoài nghi lai lịch của Lý Kiến Quốc, dù sao Lý Kiến Quốc cũng là hài nhi, có thể nhớ được chuyện gì, sau đó lôi kéo Thế An giải quyết vấn đề.

    Trịnh Nhân Cơ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Soán Đường
    Tác giả: Canh Tân

    Quyển 1
    Chương 4: Môn phiệt Trịnh thị

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Lý Kiến Quốc lúc trọng sinh cũng có sự nghiệp thành công.

    Đường đường là quản lý công trường tỉnh lỵ, làm chủ việc sản xuất nông nghiệp, tính tình của hắn lại chịu khó, có thể thích nghi với mọi tình cảnh.

    Mà hắn ngoài lúc làm việc còn rất thích xem sách, đã đọc thuộc lòng bộ Tư Trì thông giám.

    Dùng đồng làm gương, có thể chỉnh y quan, dùng người ra giám, có thể biết được cái được cái mất, dùng sử làm gương, có thể biết hưng thay.

    Những điều này đã khiến Lý Kiến Quốc vượt qua được mọi chông gai.

    Năm đó rất nhiều đồng bạn của hắn vì tranh giành mà đã bị thân danh bại liệt, mà hắn thủy chung vẫn đứng vững, bốn mươi tuổi đã trở thành quản lý thị trưởng, có thể nói là tiền đồ rộng lớn. Ai có thể ngờ được, lúc hắn đang có tiền đồ rộng mở lại gặp chuyện tao ngộ như vậy.


    Suy nghĩ một lúc, Lý Kiến Quốc cảm thấy đầu óc ông ông một hồi, cảm giác rất mệt mỏi.

    Nếu như nói tinh thần của hắn có được sự thành thục của người bốn mươi tuổi thì cơ thể này vẫn chỉ là một hài nhi mà thôi.

    Nghĩ tới những điều mà Trịnh Đại Sĩ nói một hồi, Lý Kiến Quốc liền cảm thấy mỏi mệt.

    Về sau lời nói của Trịnh Thế An với Trịnh Đại Sĩ Lý Kiến Quốc càng ngày càng không nghe rõ, một lần nữa chìm vào trong một tương, trước lúc ngủ hắn lờ mờ nghĩ tới một chuyện.

    Bệ hạ trong lời của Ninh Trường Chân hẳn là Tùy Đế Dương Kiên rồi.

    Vậy cha đẻ của mình là người thế nào, tại sao lại bị Dương Kiên phái đi đuổi giết, chỉ sợ không hề đơn giản.

    Họ Lý?

    Nhưng không biết, đến tột cùng là họ Lý nào?

    Đoàn xe tiếp tục đi, con đường cũng không bằng phẳng, liên tiếp gặp rung xóc.

    Có người nói, hài tử vừa sinh ra cũng không khác gì heo, ăn no rồi nằm ngủ, ngủ rồi lại ăn.

    Lý Kiến Quốc đại khái cũng rơi vào tình trạng này.

    Bất quá hắn ngủ không được quá lâu, khi tỉnh lại đã mơ màng thấy người ta nói chuyện với nhau.

    - Mẹ, Cáp công công liệu có tìm chúng ta không?

    Người nói chuyện hẳn là tiểu hài nhi tên Đóa Đóa kia.

    Hóa ra sau khi mình ngủ đã được đưa tới bên người của Từ mẫu. Xem ra Trịnh Đại Sĩ đã muốn mang mình đi.

    Nhưng sau khi bị mang đi, vạn nhất Ngôn Hổ quay trở lại thì phải làm thế nào?

    Lý Kiến Quốc ngay từ đầu cũng không quá để ý tới sự đối thoại giữa mẹ con Từ mẫu, hắn chỉ lo lắng cho tương lai của mình.

    Nhưng câu trả lời của Từ mẫu lại gây nên sự chú ý của hắn.

    - Đóa Đóa, về sau con cần phải nhớ kỹ, sau khi tới Huỳnh Dương ngàn vạn lần không thể nói chuyện trước kia của chúng ta, càng không nói đến chuyện của Cáp tổng quản.

    - Mẹ, Đóa Đóa nhớ kỹ, Đóa Đóa chỉ lo cho Cáp công công bọn họ....

    - Cáp tổng quản tạm thời không cần chúng ta lo lắng, bọn họ võ nghệ cao cường, đã gần đạt tới cảnh giới tông sư, khó có người có thể ngăn bọn họ lại.

    Hơn nữa bên cạnh ông có nhiều hảo thủ, đặc biệt là đám người Hạ Nhược Bật, còn ai có thể làm khó được ông ta.

    Sau khi ổn định sóng gió ,Cáp tổng quản sẽ tìm tới chúng ta, nhưng trước đó con cũng không được lười biếng, nếu không sẽ làm cho Cáp tổng quản vô cùng thất vọng.

    - Mẹ, Đóa Đóa nhất định sẽ không lười biếng.

    Lý Kiến Quốc trong lòng liền cảm thấy kinh hãi, những người này đúng là không thể nhìn bằng vẻ bề ngoài, không ngờ cái xe nhỏ này cũng là nơi ngoạ hổ tàng long.

    Cáp công công, Cáp tổng quản.

    Đây là một xưng hô vô cùng thú vị.

    Nhưng khiến cho Lý Kiến Quốc giật mình chính là cái tên Hạ Nhược Bật.

    Trong lịch sử, đích thật có một người tên là Hạ Nhược Bật, chính là khai quốc nguyên lão thời nhà Tùy, thủ hạ trọng thần của Tùy đế Dương Kiên. Tư trì thông giám nhà Tùy, thừa tướng Cao Dĩnh từng bình rằng: Ở trong triều thần, người có tài cán không ai qua được Hạ Nhược Bật. Ý nói rằng, cả văn võ triều đình nhà Tùy, năng lực không ai qua được Hạ Nhược Bật.

    Phải biết rằng, nhà Tùy sau khi khai quốc, danh thần đại tướng vô số, mà Hạ Nhược Bật lại được coi trọng như vậy, có thể thấy được hắn ghê gớm thế nào.

    Nếu như vậy chỉ sợ lai lịch của mẹ con Từ mẫu không hề đơn giản.

    Lý Kiến Quốc đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe Đóa Đóa nói:

    - Mẹ, nhìn đi, tiểu hài nhi bị vứt bỏ đã tỉnh lại.

    Tiểu hài nhi bị vứt bỏ chính là Lý Kiến Quốc, Lý Kiến Quốc sau khi khôi phục tinh thần lại chỉ thấy Đóa Đóa đang cầm một con dao găm sáng loáng đùa nghịch trước vạt áo, mắt mang sát cơ, thật là dọa người.

    Tiểu nữ hài này muốn giết ta?

    Lý Kiến Quốc càng thêm hoảng sợ.

    Vừa vặn Từ Mẫu cũng đi qua, hắn do dự một lúc rồi oa oa khóc lên.

    - Đóa Đóa, không được làm xằng bậy, còn không đem Lục châu cất kỹ đi.

    Từ mẫu vội ôm lấy Lý Kiến Quốc mà bắt đầu khẽ nói:

    - Oa nhi này thật là mệnh khổ... Hơn nữa hài tử này thì hiểu gì, chắc là đói bụng rồi.

    Nói xong, Từ mẫu cởi lồng ngực, lộ ra bầu vú trắng nón, đút vào miệng của Lý Kiến Quốc.

    Trong vòng một đêm đã ăn hết hai bụng sữa.

    Đối với một người bốn mươi tuổi như Lý Kiến Quốc thật là bất đắc dĩ.

    Lục châu chính là thanh chủy thủ mà Đóa Đóa cầm trong tay.

    Nàng thu thanh chủy thủ lại, còn đang muốn mơ miệng thì một đứa con nít trong chiếc xe khác bị tiếng khóc của Lý Kiến Quốc đánh thức cũng khóc ré lên.

    - Mẹ hắn cũng tỉnh lại.

    Đóa Đóa còn chưa dứt lời thì ngoài cửa sổ đã có người hỏi:

    - Từ mẫu, tiểu công tử đã tỉnh rồi sao?

    - Chắc là đói bụng, để ta chiếu cố.

    Lý Kiến Quốc còn tưởng rằng Từ mẫu là mẹ của hài tử kia, nghe bà nói như vậy thì ra là không phải. Từ mẫu đem Lý Kiến Quốc buông ra, khẽ ôm lấy đầu hài tử kia mà bắt đầu cho nó ăn sữa.
    Đóa Đóa phủ phục bên trên đùi của Từ mẫu, nhõng nhẽo nói:

    - Mẹ con cũng muốn một chút.

    Từ mẫu sắc mặt trắng nhợt không nói gì, Lý Kiến Quốc có thể nhìn thấy ở khóe mắt của nàng hiện ra một vẻ đau buồn.

    Hai mẹ con này tuyệt đối không tầm thường.
    ------------------


    Trịnh Đại Sĩ tới Tị Thủy Quan thì dừng xe lại hai ngày.

    Tị Thủy Quan hay còn gọi là Tố Thành Cao, ngoài ra nó còn có một tên khác chính là Hổ Lao Quan.

    Tương truyền, Tay Chu mục vương đã từng đem mãnh hổ nuôi nhốt ở nơi này cho nên mới có tên gọi là Hổ lao. Hổ Lao quan, là giao thoa với sông hoàng hà và rừng núi, yếu địa ở Lạc Châu và Hà Bắc.

    Sau khi dừng lại Tị Thủy Quan hai ngày, Lý Kiến Quốc hầu như đều được Trịnh Thế An ôm lấy.

    Cũng vì nguyên nhân này mà Lý Kiến Quốc cũng biết đại khái rằn, lai lịch của Trịnh Đại Sĩ cũng không hề tầm thường. Trịnh Đại Sĩ chính là một chi trong bảy chi của Huỳnh Dương Trịnh Thị truyền xuống. Sau khi biết được, Lý Kiến Quốc giật mình không thôi.

    Đương nhiên Huỳnh Dương đời sau với Huỳnh Dương đời trước hoàn toàn bất đồng.

    Huỳnh Dương đời sau chỉ là một cổ trấn, tên là Cổ Huỳnh trấn, nhưng Huỳnh Dương Trịnh Thị thì Lý Kiến Quốc từng nghe qua kỳ danh.

    Lúc lịch sử phân chia, ở thời kỳ Tùy Đường được gọi là thời cổ kỳ.

    Mà thời cổ kỳ, ngoại trừ vô số chiến loạn còn nổi tiếng với chế độ môn phiệt.

    Chế độ môn phiệt hình thành ở thời Đông Hán, thịnh hành ở thời Lưỡng Tấn nam bắc triều, sau thời Hán vũ đế, thế nhân tôn trọng nho hoạc, quan liêu dùng kinh mà lập nghiệp, bọn họ thu đồ dạy học, môn sinh khắp thiên hạ, hình thành một loại lực lượng xã hội.

    Đặc biệt sau này tuyển quan nhìn gia thế là chính.

    Thời đó thế gia vọng tộc lũng đoạn quan liêu, đồng thời còn kết thông gia với nhau, hình thành nên một giai tầng thống trị, Huỳnh Dương trịnh thị chính là một thành viên trọng yếu ở giai tầng này.

    Tương truyền, tổ tiên Trịnh thị được thụ phong tại nước Trịnh nên mang họ Trịnh.

    Theo thời thượng cổ, rất khó có thể xác nhận, nhưng Huỳnh Dương Trịnh Thị quật khởi thời Tây Hán, nhân tài lớp lớp xuất hiện.

    Sau đó Trịnh thị chia làm nam bắc hai tông, bắc tông thì ở Huỳnh Dương.

    Vào thời kỳ nhà Tùy, Trịnh thị vô cùng nổi tiếng, đặc biệt là Trịnh Dịch từng trợ giúp Dương Kiên cướp ngôi.

    Lý Kiến Quốc thầm kinh hãi, chẳng lẽ mình sau khi trùng sinh đã trở thành một thành viên của Trịnh thị?




     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Soán Đường
    Tác giả: Canh Tân

    Quyển 1
    Chương 5: Trịnh Ngôn Khánh

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Trịnh Đại Sĩ thời nhà Tùy nhận được chức Phiêu Kỵ tướng quân, bất quá chức Phiêu Kỵ Tướng Quân này thời nhà Tùy không giống như Phiêu Kỵ tướng quân thời kỳ Đông hán, Phiêu Kỵ tướng quân chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi.

    Mà con trai của Trịnh Đại Sĩ là Trịnh Nhân Cơ đảm nhiệm chức Thông Sự Xá nhân, phẩm hàm còn thấp hơn.

    Bởi vậy có thể thấy được Huỳnh Dương Trịnh thị đích thực là đang suy vi.

    Chỉ là Tị Thủy Quan cách Huỳnh Dương không xa, tên tuổi của Trịnh gia vẫn vô cùng vang dội.

    Rõ ràng là thủ bị ở Tị Thủy Quan sau khi biết được Trịnh gia tới đây, lập tức phái người tới tìm hiểu.

    Lý Kiến Quốc cũng không rõ ràng Ngôn gia thôn ở vị trí nào.

    Nhưng khoảng cách từ đó tới Tị Thủy Quan hiển nhiên là khá xa, nếu muốn truy tra thì không có khả năng, vì vậy hai ngày sau, Trịnh Thế An sau khi điều tra không được liền cùng với Trịnh Đại Sĩ lên đường rời khỏi.

    Năm Khai Hoàng, Tùy Đế với quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm khắc.

    Đặc biệt là những người ở trong thế gia môn phiệt càng đặc biệt được chú ý, thừa tướng Cao Dĩnh mấy lần đi tiến hành tổng tuần tra, quản lý hộ tịch nghiêm khắc, đương nhiên các thế gia vọng tộc muốn che giấu cũng không phải là một chuyện khó khăn, chỉ là Trịnh Thế An phục thị Trịnh gia, thân phận không giống như là nô bộc bình thường cho nên lúc hắn thu dưỡng Lý Kiến Quốc đương nhiên phải tiến hành hộ tịch, chỉ là ở trên giấy tờ, tên của Lý Kiến Quốc đã biến thành Trịnh Ngôn Khánh, đợi sau khi về Huỳnh Dương sẽ hoàn tất thủ tục.

    Trịnh Ngôn Khánh.

    Lý Kiến Quốc đã được đặt cái tên này.

    Hắn biết rằng, từ giờ khắc này rở đi, hắn chính thức tiến vào thời đại này, từ nay về sau người ta sẽ gọi hắn là Trịnh Ngôn Khánh.

    Từ Tị Thủy Quan tới Huỳnh Dương, thời gian cũng không quá dài.

    Trịnh Thế An vì muốn nghe lệnh Trịnh Đại Sĩ cho nên để Trịnh Ngôn Khánh ở trên xe của từ mẫu.

    Lại nói tiếp, mẹ con Từ Mẫu không có tư cách ngồi trên xe, sở dĩ bọn họ ngồi trên xe vì một lý do khác, chính là vì con của Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Hoành Nghị, Trịnh Ngôn Khánh nằm ở trên tấm da hổ, nhìn Trịnh Hoành Nghị đang say ngủ, nhưng trong đầu của hắn không hề có nửa khắc nghỉ ngơi, liên tục suy tư về sự tình sắp xảy ra trong tương lai.

    Nếu như hắn đoán không sai thì hiện tại là những năm cuối của Khai Hoàng.

    Càng về cuối của Khai Hoàng chính là thời kỳ của hôn quân, Tùy Dương Đế Dương Nghiễm chấp chính.

    Đợi cho đến khi Tùy Dương đế bị diệt vong thì hắn sẽ hơn hai mươi tuổi, lúc đó hắn tiếp nhận thế nào.

    Nên đi thế nào?

    Trịnh Ngôn Khánh nhất định phải lường trước.

    Hắn cũng không biết đúng lúc hắn đang trù tính thì có một đôi mắt đang cao thấp dò xét hắn.

    Đóa Đóa thì đã ngủ rồi, rúc vào lòng của Từ mẫu.

    Mà Từ mẫu thì nhìn Trịnh Ngôn Khánh trong lòng tràn ngập tò mò.

    Đây là một hài nhi cổ quái, vài ngày trôi qua rất ít khi nghe thấy nó khóc, vô cùng yên tĩnh.

    Nói chung hài nhi này đối với việc ăn uống đều không phiền phức, hết lần này tới lần khác vô cùng hiểu chuyện, không cần Từ mẫu quan tâm, không giống như tiểu công tử Trịnh Hoành Nghị, mỗi ngày đều phải thay tã. Đại đa số thời điểm, tiểu hài tử này đều lúng liếng con mắt, tựa hồ ngạc nhiên, có khi lại suy tư.

    Suy tư?

    Khóe miệng của Từ Mẫu hiện ra một sự vui vẻ.

    Nàng đang tự cười nhạo mình, nó vẫn chỉ là một đứa bé, còn bọc tã lót làm sao mà suy tư được?

    Bất quá, đây đúng là một tên tiểu tử thú vị.

    Trịnh gia ở Huỳnh Dương rất có cơ nghiệp.

    Trong bảy phòng ở trụ sở, chỉ có gia chủ mới có tư cách ở lại, Trịnh Đại Sĩ mặc dù có công danh nhưng không thể ở lại nơi đó, chỗ hắn ở chính là ở An Viễn đường, cũng là một cơ nghiệp trọng yếu của Trịnh gia tại Huỳnh Dương.


    Đường hiệu cũng là ký hiệu của một thế gia đại tộc.

    Cùng đại đa số thế gia bất đồng, Huỳnh Dương trịnh thị có hai đường hiệu một cái là Kinh đường, chính là vì Trịnh Huyền thời Đông hán được khen ngợi kinh học, là chi của tộc trưởng. Mà một đường hiệu khác chính là An Viễn đường của Trịnh Đại Sĩ, bởi vì thời Hán Tuyên Đế, lúc Trịnh Cát bình định Tây Vực xong đã được phong cho chức danh An Viễn hầu.

    Hai đường hiệu này cũng biểu lộ cho võ công và lý tưởng của Trịnh gia.

    Trịnh Đại Sĩ xuống xe ngựa bên ngoài An Viễn đường, nói với Trịnh Thế An:

    - Thế An, ngươi trước hết sắp xếp cho hài tử này... Đúng rồi, chờ một chút để ta sắp xếp cho ngươi một vú nuôi, vừa vặn chiếu cố cho nó.

    Một câu đơn giản, biểu lộ cho địa vị của Trịnh Thế An ở Trịnh gia không hề bình thường.

    Lúc này, Từ mẫu đã ôm Trịnh Hoành Nghị và Trịnh Ngôn Khánh đi tới.

    Trịnh Đại Sĩ nhìn thoáng qua Từ Mẫu trầm ngâm một chút rồi nói:

    - Như vậy đi, để cho Từ mẫu chiếu cố.

    Từ mẫu mặc dù đã gần ba mươi nhưng cũng hơi già rồi, bộ dáng thùy mị.

    Trịnh Đại Sĩ ở Lạc Dương mua mẹ con Từ mẫu cũng vì mẫu thân của Trịnh Hoành Nghị bị mất, hài tử cần vú nuôi.

    Ông cũng phát hiện, Trịnh Nhân Cơ đối với Từ mẫu cũng có phần ý tứ.

    Trịnh Đại Sĩ cũng không để vào mắt, Trịnh Nhân Cơ còn trẻ trung khỏe mạnh, thê tử mất đi, Trịnh Đại Sĩ sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối cho hắn tái giá.

    Thông gia với thế gia vọng tộc đối với thanh danh rất coi trọng.

    Thê tử của Trịnh Nhân Cơ vừa mất, nếu như nô tài truyền ra lời đồn thất thiệt sẽ ẩn hưởng tới việc hôn nhân sau này.

    Trịnh Ngôn Khánh vừa nghe xong trong lòng kinh ngạc.

    Bởi vì thực sự tiểu cô nương Đóa Đóa kia trong người có mang Lục Châu, thân phận vô cùng quỷ dị, thật sự hắn không muốn liên quan tới, theo bản năng hắn muốn mở miệng cự tuyệt, vươn tay ra khẽ kêu oa oa.

    Trịnh Thế An nở một nụ cười:

    - Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất hợp duyên với Từ mẫu, vậy cứ theo lời của lão gia.

    Ông từ nhỏ đã ở cùng với Trịnh Đại Sĩ, đối với tâm tư của Trịnh Đại Sĩ dĩ nhiên cũng hiểu rõ nhất.

    Nhưng Trịnh Ngôn Khánh không muốn, vì mẹ con Đóa Đóa không rõ lai lịch, ở bên cạnh bọn họ thật quá nguy hiểm.

    Chỉ là hiện tại hắn không có cách nào phản đối được.

    Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh đang thầm lo lắng thì thấy từ phía xa xa, một con ngựa trắng đã lao nhanh tới.

    Lập tức một kỵ sĩ nhảy xuống trước chiến mã, bước nhanh tới trước mặt Trịnh Đại Sĩ.

    - Thiện Quả, sao ngươi lại tới đây?

    Trịnh Đại Sĩ kỳ quái cất tiếng nói:

    - Ta nói sau khi ta rửa mặt xong sẽ đi qua Kinh Đường làm lễ bái tổ tiên, tại sao ngươi lại tới trước?

    Nam tử này tuy ăn mặc theo kiểu sĩ phu.

    Nhưng hình thể rất khôi ngô cường tráng, lộ ra một vẻ hùng cường.

    Hắn hành lễ trước mặt Trịnh Đại Sĩ rồi nói:

    - Thúc phụ, Quy Xương công nghe nói thúc phụ quay về nên muốn thúc phụ lập tức qua, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

    Quy Xương công chính là con trai trưởng của Trịnh Dịch, tên là Trịnh Thiện Nguyện.

    Trịnh Đại Sĩ khẽ giật mình, biết có đại sự liền vội vàng hỏi:

    - Thiện Quả, tộc trưởng muốn ta qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

    Trịnh Thiện Quả tuy cố gắng hạ thanh âm xuống, nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn nghe được đại khái.

    Chỉ nghe hắn nói khẽ:

    - Thúc phụ, Trường An truyền tin tới, Nguyên Phi mười ngày trước đã đi rồi.

    Sắc mặt của Trịnh Đại Sĩ lập tức trở nên tái nhợt.




     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)