FULL  HOT  Huyền Huyễn  Tu Chân Siêu Thần Yêu Nghiệt - FULL - Giang Hồ Tái Kiến

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Yêu Nghiệt
    Tác giả: Giang Hồ Tái Kiến
    Chương 34: Quý Thủy Tam Ưng

    Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
    Nguồn: Truyện YY

    Nguyền rủa thống khổ biến mất, Mục Oanh cũng triệt để khôi phục như lúc ban đầu.

    Hôm nay là lần đầu lên lớp, tiểu ny tử không nghĩ đến trễ hoặc trốn học, cho nên kiên trì đi Giáp Mộc Đường, Vân Phi Dương cũng biết được Trớ Chú chi lực trong cơ thể nàng bị áp chế, thời gian ngắn tuyệt sẽ không tái phát, lúc này mới nhẹ nhàng lấy ngân châm ra, đồng ý để nàng đi.

    Mục Oanh theo Lâm Chỉ Khê cùng nhau đi tới Giáp Mộc Đường.

    Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Vân Phi Dương lúc này mới nhớ tới, ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên mình lên lớp, hắn vội vàng chạy tới Quý Thủy Đường, trên đường hắn nghĩ kỹ, buổi sáng võ đạo học tập kết thúc, tiến về Y Đường tìm Liễu Nhu học y đạo.

    Mục Oanh nguyền rủa bạo phát, mang đến cho hắn cảm giác áp bách, hắn phải trong thời gian nhanh nhất tìm ra phương pháp giải trừ nguyền rủa.

    - Tiểu tử, ngươi mới tới?

    Vân Phi Dương vừa đi vào Quý Thủy Đường, đã bị ba thiếu niên vây quanh, ba người này tuổi chừng mười bảy mười tám, thân hình cao to hơn Vân Phi Dương, Một thiếu niên trong đám lên tiếng:

    - Ngày đầu tiên lên lớp thì đến trễ, ngươi cũng rất có gan.

    - Lăn đi.

    Vân Phi Dương lạnh lùng nói.

    Nguyền rủa trong thân thể Mục Oanh bạo phát, để tâm tình hắn hiện tại rất khó chịu.

    Nhưng mà.

    Bởi vì câu nói này, vốn học đường ồn ào nhất thời yên tĩnh.

    Đông Lăng học phủ mười cái học đường, chắc chắn sẽ có mấy người tu vi cao hơn người khác chặn đường dạy người mới quy củ, dù Quý Thủy Đường cùi bắp nhất cũng như thế. Ngăn trước mặt Vân Phi Dương một thiếu niên tên Diệp Nam Tu, Vũ Lực tứ đoạn, người có tu vi cao nhất trong Quý Thủy Đường.

    Nếu như hắn ở Giáp Mộc Đường, Diệp Nam Tu thực lực này tuyệt đối hạng chót, nhưng cái gọi trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương, Vũ Lực tứ đoạn tại Quý Thủy Đường vẫn là người cao nhất, tại đây hắn có thể vênh váo cũng không ai làm gì được hắn.

    Sau lưng Diệp Nam Tu có hai tên tiểu đệ, một tên gọi Hắc Mao, một tên gọi Khúc Vãn Ca, thực lực đều đạt Vũ Lực tam đoạn, tu vi này đặt tại Quý Thủy Đường, không thể nghi ngờ là đứng đầu đám trẻ.

    Bây giờ, Vân Phi Dương mới đến dám nói Diệp Nam Tu lăn đi, dưới cái nhìn của bọn họ, quả thực tìm đường chết.

    - Ô ô.

    Diệp Nam Tu cười:

    - Tính khí rất nóng nhỉ?

    Sau lưng Hắc Mao liền nói:

    - Tu ca, tên gia hỏa mới tới không hiểu quy củ, trước hết lên lớp hắn để hắn hiểu thế nào là quy củ đi.

    Diệp Nam Tu nói:

    - Còn thất thần làm gì, lên!

    Người này không tuỳ tiện xuất thủ, bình thường đều để Hắc Mao tới trước, nếu như đụng phải thiết bản, hắn sẽ chuồn đi.

    Đương nhiên.

    Bàn về năng lực trốn chạy, cái tên bên cạnh Khúc Vãn Ca có thể xưng đại sư, nhớ năm đó hắn cùng Khúc Vãn Ca bị học sinh học đường quần ẩu, hơn mười người truy đánh, Khúc Vãn Ca lẫn trốn nhanh làm cho đám người phải hoa mắt bỏ lại hắn một mình một người chịu đòn.

    Hắc Mao đi tới, cười lạnh:

    - Tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai không.

    - Các ngươi là ai, ăn nhằm gì với ta?

    Vân Phi Dương thản nhiên nói.

    - Vẫn rất nóng tính.

    Hắc Mao nói:

    - Tiểu tử, nghe cho kỹ chúng ta là Quý Thủy Tam Ưng.

    Nói xong, chỉ Diệp Nam Tu:

    - Đây là người đứng đầu Tam Ưng, Diệp Nam Tu, cũng là lão đại Quý Thủy Đường, về sau gặp mặt phải hô Tu ca.Diệp Nam Tu ngẩn mặt hiện vẻ đắc ý, Quý Thủy Tam Ưng cái ngoại hiệu này do hắn đặt, hắn cũng tự nhận là lão đại Quý Thủy Đường.

    Hắc Mao nói:

    - Ta gọi Hắc Mao, Tam Ưng đứng hàng thứ hai, ngươi phải gọi ta một tiếng Mao ca, hắn là Khúc Vãn Ca, đứng hàng lão tam, ngươi phải hô Khúc ca!

    - Uy uy.

    Khúc Vãn Ca khó chịu:

    - Hắc Mao, ta là lão nhị, ngươi mẹ nó… còn dám đoạt lão nhị của ta!

    - Rắm chó.

    Hắc Mao nói:

    - Ta mới là lão nhị.

    - Ta lớn hơn ngươi một tháng, ta mới là lão nhị!

    - Ta đột phá đến Vũ Lực tam đoạn trước ngươi, lão nhị là ta!

    Hai người bắt đầu tranh chấp.

    Đối với hai người, Vân Phi Dương không thèm để ý, trực tiếp lách qua, nhưng hắn vừa đi một bước lại bị Hắc Mao ngăn lại, cùng lúc đó, quyền đầu Hắc Mao cũng oanh tới, hiển nhiên thực sự tính dạy cho Vân Phi Dương một bài học.

    Nhưng mà.

    Trong nháy mắt Hắc Mao xuất thủ, chân Vân Phi Dương lấy tốc độ cực nhanh đá đũng quần hắn, Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước mặc dù không bằng Bảo Lỵ bạo lực nhưng cũng đã luyện đến cấp độ mây bay nước chảy, Hắc Mao bi kịch cuối cùng bị đá vào đũng quần.

    - Bành…

    - Ngao ngao ngao

    Hắc Mao khom người, thống khổ che đũng quần hét thảm. Vốn lấy thực lực hắn, muốn né tránh không có vấn đề, chỉ là hắn không nghĩ tới một tân binh dám động thủ với mình!

    Đám người kịch liệt che miệng, làm học sinh Quý Thủy Đường, đối với loại chiêu thức này thật sự rất quen thuộc, phàm là nam sinh đều bị Bảo Lỵ đạo sư ân cần hỏi thăm qua đệ đệ.

    - Ngươi

    Mắt thấy Hắc Mao bị đá, sắc mặt Diệp Nam Tu âm trầm lại.

    - Hô…

    Đúng lúc này, quyền đầu Vân Phi Dương vung đến, trực tiếp đánh vào bụng Diệp Nam Tu, vừa nhanh vừa hung ác, không cho đối phương có thời gian kịp trở mình.

    - Oa.

    Diệp Nam Tu bị đánh trúng, sắc mặt dữ tợn phun ra một ngụm máu tới.

    - Mẹ nó!

    Nhìn thấy hai người bị đánh, Khúc Vãn Ca há có thể ngồi yên không quan tâm, lúc này bộc phát ra Vũ Lực tam đoạn, nâng quyền đập tới.

    Ba!

    Vân Phi Dương thân thể nhích qua nhẹ né tránh, trở tay đập lên tay phải Khúc Vãn Ca, mãnh liệt ép xuống, Khúc Vãn Ca kêu thảm một tiếng, cả người theo lực đạo bạo phát trực tiếp ngã trên mặt đất.

    Trong khoảng thời gian ngắn, ba người bị chế phục, đám học sinh trong học đường lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Phi Dương với ánh mắt kiêng kị.

    Quý Thủy Tam Ưng thực lực đều Vũ Lực tam đoạn, thậm chí còn có một người Vũ Lực tứ đoạn, đơn giản bị giải quyết như thế, cũng quá mãnh liệt đi.

    - Vũ Lực tam đoạn!

    Đột nhiên, có người phát hiện ngón tay Vân Phi Dương xuất hiện ba đạo lưu quang.

    - Vũ Lực tam đoạn bị phân phối đến Quý Thủy Đường, đây là tình huống gì vậy?

    - Lấy tu vi hắn, tiến vào học đường bài danh top 5 cũng không có vấn đề nha.

    Mọi người nhao nhao mờ mịt.

    Trước giờ thực lực tân sinh Quý Thủy Đường cao nhất là nhất đoạn, bây giờ xuất hiện một tên Vũ Lực tam đoạn, việc này cũng quá bất khả tư nghị, hay cao tầng học đường nhìn nhầm?

    Vân Phi Dương bày ra thực lực gây nên oanh động không nhỏ.

    Quý Thủy Tam Ưng thống khổ giãy dụa, trong lòng bọn hắn giờ phút này lại khó chịu không thôi, tên kia rõ ràng chỉ có Vũ Lực tam đoạn, thực lực cùng mình giống nhau, sao bạo phát lực lượng có thể so với Vũ Lực tứ đoạn!

    Diệp Nam Tu ba người chắc chắn sẽ không hiểu rõ, sau khi Linh lực hóa hạch, Vân Phi Dương tuy chỉ có Vũ Lực ba đoạn, nhưng cường độ lực lượng bạo phát hoàn toàn không kém gì Vũ Lực tứ đoạn, thậm chí nếu như vận dụng Tam Thức Cầm Long Thủ cùng bạo phát Linh Hạch, bộc phát ngũ đoạn Vũ Lực chỉ vài phút đã có thể miểu sát ba người.

    Vân Phi Dương lãnh đạm nói:

    - Lão tử đang khó chịu, các ngươi hết lần này tới lần khác chọc tới ta, vậy cũng đừng trách ta đánh các ngươi cho hả giận.

    Nói xong, bắt đầu vung quyền như bạo vũ lê hoa lên ba người đáng thương.

    Bành!

    A ——

    Bên ngoài Quý Thủy Đường, truyền đến trận trận tiếng kêu thảm thiết.

    Sau nửa canh giờ.

    Quý Thủy Tam Ưng mặt mũi bầm dập co lại trong góc, nước mắt tại hốc mắt đảo quanh, giống như hài tử chịu ủy khuất.

    Nhìn thấy bộ mặt Tam Ưng hoàn toàn biến đỗi, khóe miệng đám học sinh co giật, gia hỏa gọi Vân Phi Dương quá mạnh, ngược bọn họ trọn vẹn nửa canh giờ, trình độ bạo lực hoàn toàn không kém gì Bảo Đạo sư.

    Chỉ có thể nói ba người Diệp Nam Tu không may, phải biết sự việc Mục Oanh nguyền rủa vẫn luôn đè nặng trong tâm trí Vân Phi Dương, nay nguyền rủa bộc phát, tâm trạng hắn càng lúc càng hỏng bét, hết lần này tới lần khác bọn họ đến tìm phiền toái, vừa vặn để hắn có thể phát tiết một phen.

    Sau khi thi triển quyền cước, cả người Vân Phi Dương rất thư sướng, thản nhiên hỏi lại:

    - Về sau gặp, gọi ta cái gì?

    - Vân ca!

    Hắc Mao che lấy sưng mặt nói.

    Diệp Nam Tu vội vàng nói:

    - Không không, là Phi Dương ca!

    - Đúng đúng.

    Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca hai người đồng nói:

    - Phi Dương ca!

    Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, cười lạnh:

    - Như vậy, Quý Thủy Đường lão đại, là ai?

    Diệp Nam Tu ba người căn bản không có cân nhắc, cơ trí đáp:

    - Là Phi Dương ca!

    Vân Phi Dương giơ tay lên, ba người thấy thế, bị dọa đến ôm đầu co lại thành một đoàn.

    Nhưng mà, Vân Phi Dương chỉ vỗ vỗ bả vai bọn họ, nói:

    - Từ giờ trở đi, các ngươi chính là tiểu đệ của ta.

    Nói xong, đứng lên quét qua mọi người Quý Thủy Đường, lạnh nhạt:

    - Ta Vân Phi Dương là lão đại Quý Thủy Đường, có ai không phục?

    Mấy chục học sinh nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo âm u của hắn, không khỏi lạnh run.

    Diệp Nam Tu đứng lên, chỉ mọi người, hung hung hăng:

    - Hiện tại Phi Dương ca chính là lão đại Quý Thủy Đường chúng ta, người nào không phục, ta Diệp Nam Tu là người thứ nhất không buông tha hắn.

    - Đúng đấy!

    Cơ trí Khúc Vãn Ca cùng Hắc Mao cũng đứng lên, nói:

    - Mẹ nó, người nào không phục Phi Dương ca, Tam ưng chúng ta sẽ để cho hắn đẹp mắt!

    - Ta không phục.

    Nhưng vào lúc này, một thiếu niên uể oải nằm tại góc cuối cùng giơ tay lên nói.
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Yêu Nghiệt
    Tác giả: Giang Hồ Tái Kiến
    Chương 35: Nhân tài đông đúc

    Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
    Nguồn: Truyện YY

    Ta không phục ba chữ vang lên, mọi người nhao nhao chuyển mắt nhìn lại, thiếu niên nằm sấp trên bàn kia chậm rãi đứng lên, trước ánh mắt soi mói mọi người cất bước với tốc độ tựa như chưa tỉnh ngủ thất tha thất thểu đi tới.

    Hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, nhếch miệng cười:

    - Ngươi làm lão đại, ta không phục.

    - La Mục, ngươi muốn chết sao?!

    Diệp Nam Tu cả giận nói.

    Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng hung ác nhìn hắn chằm chằm thanh niên mới đến.

    Bọn họ triệt để bị đánh phục, muốn tìm một cơ hội muốn nịnh bợ tên kia, lại có người quấy rối, bọn hắn thật mất mặt.

    Vân Phi Dương đánh giá La Mục, trong lòng giật mình, hắn điều động Linh Niệm, dò xét không ra thực lực đối phương.

    Linh Niệm không cách nào dò xét ra thực lực, đại biểu tu vi đối phương siêu việt chính mình quá nhiều.

    Vân Phi Dương thầm nghĩ:

    - Không nghĩ tới Quý Thủy Đường còn ẩn giấu một cao thủ, thật khiến người ngoài ý.

    La Mục hướng về phía Diệp Nam Tu cười nhạt nói:

    - Phải thì như thế nào?

    - Thì thế này nè...

    Diệp Nam Tu nhấc chân đạp tới.

    Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, gia hỏa La Mục này không đơn giản, Diệp Nam Tu dám động thủ, kết quả khẳng định sẽ bị ngược hung ác.

    Để hắn bất ngờ là, Diệp Nam Tu một chân đá tới, La Mục như không có ý định trốn tránh cùng hoàn thủ.

    - Tên này rất biết nhẫn.

    Vân Phi Dương thầm nghĩ.

    - Khó trách Diệp Nam Tu có thể trở thành lão đại Quý Thủy Đường.

    Hắn rất bội phục La Mục, đổi lại chính mình, sớm nhịn không được động thủ đánh đối phương một trận.

    - Bành…

    Diệp Nam Tu một chân đá La Mục bay ra ngoài, La Mục lui mấy bước, lảo đảo đụng vào bàn học.

    - Vẫn có thể nhịn?

    Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

    Bị người đánh bay ra ngoài, còn có thể vỗ vỗ bụi đất, cười đứng lên, công phu nhẫn nại của người này thật tốt.

    Xoát.

    Diệp Nam Tu bước xông lên trước, giơ lên quyền đầu đánh tới.

    Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng vây quanh, ba người quyền cước đều xuất hiện, ra sức đánh.

    Giờ phút này, bọn họ cũng rất bực bội, dù sao vừa mới bị người dùng phương thức đồng dạng đánh một trận tơi bời, bây giờ có người lên để bị đánh bọn hắn, có thể phát tiết một phen.

    Nháy mắt, La Mục bị đánh vô cùng thê thảm.Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy.

    Bị khi phụ thành dạng này, còn có thể nhịn không xuất thủ, trình độ nhẫn nại đã đến cấp độ khiến người ta giận sôi a!

    Nhưng mà.

    Nhưng vào lúc này, hắn nghe lúc Diệp Nam Tu mắng:

    - Mẹ, chỉ là một tên gia hỏa không có tu vi, dám không phục Phi Dương ca, ta đánh cho ngươi chết!

    Đệch…

    Vân Phi Dương nghe vậy, mặt ngốc trệ.

    Không nghe lầm chứ, a Mục gia hỏa này không có tu vi?

    Bỗng nhiên.

    Vân Phi Dương ý thức được, Linh Niệm dò xét đo không ra tu vi của người khác còn có một khả năng khác, chính là người bị dò xét không có tu vi!

    Nói nhảm.

    Không có tu vi, bên trong thân thể không có Linh lực.

    Linh Niệm mạnh hơn cũng dò không ra.

    - Mẹ nó chứ.

    Nghĩ đến điểm này, Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.

    Mẹ nó, lão tử ở chỗ này phỏng đoán nửa ngày, còn tưởng rằng cao thủ gì, nguyên lai là người bình thường, một điểm tu vi cũng không có!

    La Mục người này là củi mục nổi danh Quý Thủy Đường, hắn từ đầu đến cuối không có bước vào Vũ Lực nhất đoạn, tuyệt đối là củi mục danh tiếng gần xa của học đường.

    Nêu như không phải dòng chính La gia Đông Lăng thành, căn bản không tiến thể vào Đông Lăng học phủ.

    Không có tu vi cũng thì thôi, hết lần này tới lần khác thích giả vờ thâm trầm, tạo cho người ta cảm giác giống như cao thủ ẩn giấu tu vi.

    - Ai.

    Nhìn La Mục bị đánh thành đầu heo, vẫn tiêu sái loay hoay kiểu tóc, Vân Phi Dương cảm thán.

    - Mã Đại Chinh nói đúng, Đông Lăng học phủ thật sự ngọa hổ tàng long.

    Đầu tiên là Tam Ưng nhiều năm tu vi cũng không thể thăng tiến một chút nào, tiếp theo là La Mục thích trang bức dù bản thân không có chút tu vi, làm Quý Thủy Đường trở thành học đường kỳ hoa nhất tại Đông Lăng học phủ.

    Học sinh Quý Thủy Đường cực kỳ lạ, bọn hắn có một điểm giống nhau, có khả năng phi thường chịu đòn!

    Tỉ như Quý Thủy Tam Ưng, bị ngược nửa canh giờ, vẫn có thể động thủ đánh người.

    Chớ nói La Mục, tên này bị Diệp Nam Tu ba người thay nhau đánh, bình tĩnh đứng lên, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục trang bức nằm sấp trên bàn ngủ, giống như không việc gì.

    Phần năng lực này khiến Vân Phi Dương âm thầm kinh ngạc.

    Học sinh Quý Thủy Đường chịu đòn rất tốt, tất cả đều do đạo sư Bảo Lỵ của bọn hắn huấn luyện, dù sao nữ nhân này là bạo lực cuồng.

    Đông Lăng học phủ lưu truyền một câu, nói… có thể tại tốt nghiệp Quý Thủy Đường, coi như không có tu vi thì cường độ thân thể cũng đủ để chống lại Vũ Đồ!

    - Bảo lão sư đến!

    Đột nhiên, có người vội vã chạy vào.

    - Xoát xoát.

    Đám học sinh giống như con thỏ chấn kinh, nhao nhao tán loạn, trong khoản thời gian nhanh nhất trở lại chỗ ngồi.

    Quý Thủy Tam Ưng vội vàng xắp xếp bàn lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ, mắt gấu mèo chăm chú nhìn lên bục giảng, liếc qua cao thủ thích giả trang như La Mục không dám giả vờ ngủ say nữa, eo nâng cao, hai tay đặt lên bàn, một bộ dáng học sinh nghiêm chỉnh.

    Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Thủy Đường yên tĩnh đến có thể nghe rõ tiếng hít thở.

    Nhìn tư thế ngồi tiêu chuẩn học sinh, khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

    Nữ nhân kia cũng quá lợi hại, chỉ cái tên thôi đã dọa bọn hắn hoảng sợ thành bộ dáng như thế này.

    - Vân Phi Dương.

    Bỗng nhiên, Bảo Lỵ gọi lên cái tên.

    Vân Phi nghe vậy, không khỏi giật mình, nhưng vẫn mang nụ cười mê người trên mặt xoay qua.

    "Hô."

    Ngay khi hắn vừa xoay qua, quyền phong đã đánh tới, rất nhanh lại lưu loát.

    Bành…

    Bảo Lỵ đánh một quyền vào mặt Vân Phi Dương, hắn nhất thời lệch miệng, như đạn pháo bay nhanh đập vào góc tường.

    Loảng xoảng.

    Vân Phi Dương đụng tường, khói bụi bốc lên.

    Đám học sinh thấy thế, trên mặt cũng không hiện ra vẻ kinh ngạc, một màn này quá quen thuộc, không có ai không bị oanh như thế.

    - Học sinh đầu tiên tiếp nhận vị trí viện trưởng Đông Lăng học phủ là ai?

    - Cái này…

    - Người giữ kỷ lục đột phá Vũ Đồ nhanh nhất trong Học phủ là ai?

    - Cái này..

    - Khi Thượng Giới học phủ giao đấu, học sinh đoạt vô địch là ai, xuất từ học đường nào?

    - Ách…

    Trên bục giảng, Bảo Lỵ lần lượt đặt câu hỏi, Vân Phi Dương bụm mặt, mồ hôi lạnh ứa ra, những đề mục này đều có ghi chép tại sổ tay nhập học, nhưng hắn hôm qua không có xem.

    - Tên này khẳng định không đọc sổ tay.

    - Ai, ngày đầu tiên lên lớp đã muốn bò trở về, thực sự quá đáng thương.

    Nhìn Vân Phi Dương yên lặng trên đài, mọi người âm thầm lắc đầu.

    Bảo Lỵ nắm quyền, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ lạnh lùng:

    - Tiểu tử, xem ra ngươi quên ta nói gì hôm qua rồi.

    Vân Phi Dương khóc không ra nước mắt.

    - Tới.

    Bảo Lỵ ngoắc ngoắc ngón tay, nói:

    - Ta cho ngươi biết, bọn họ là ai.

    Vân Phi Dương nào dám đi qua, hôm qua hắn đã bị nữ nhân này bạo hành một trận, ký ức vẫn còn rất mới đây.

    Hắn không qua nhưng Bảo Lỵ tới, vẫn là nắm đấm ẩn chứa Linh lực mang theo kình phong, cường độ hoàn toàn so với Vũ Đồ.

    Vân Phi Dương trốn không thoát, dưới tình thế cấp bách, hắn nhắm mắt, la lớn:

    - Đạo sư, ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết về sau bọn họ là ai. Chính là ta…Vân Phi Dương!
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)