FULL  HOT  Huyền Huyễn  Tu Chân Siêu Thần Yêu Nghiệt - FULL - Giang Hồ Tái Kiến

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Siêu Thần Yêu Nghiệt
    Tác giả: Giang Hồ Tái Kiến
    Chương 32: Không thể nhịn, tuyệt không thể nhịn!

    Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
    Nguồn: Truyện YY

    Hóa Linh vi hạch trong mắt rất nhiều võ giả là một cơ duyên, là một quá trình tu luyện rất gian khó.

    Ngay hôm nay, Vân Phi Dương có thể ép Linh lực yếu ớt bên trong thân thể hóa thành Linh Hạch, nhất định là kỹ lục ngưng tụ Linh Hạch nhanh nhất tại Vạn Thế đại lục!

    Không đến nửa canh giờ, ngưng luyện Linh lực thành hạch, kỷ lục này chỉ sợ không ai có thể phá.

    Mà lại.

    Vân Phi Dương ngưng luyện ra Linh Hạch, tu vi chỉ có Vũ Lực tam đoạn!

    Nếu truyền đi, khẳng định gây nên sóng to gió lớn.

    Ngưng luyện ra Linh Hạch, Vân Phi Dương chỉ ngắn ngủi kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, bắt đầu phân tích:

    - Chính mình đã từng trải qua một lần, cho nên ngưng luyện thành hạch rất nhẹ nhàng, Vũ Lực tam đoạn tụ lực hóa Linh lực vi hạch, hẳn do tu luyện Nghịch Thiên Quyết.

    - Đáng tiếc...

    Hắn nội thị đan điền, khổ sở:

    - Vũ Lực tam đoạn ngưng tụ ra Linh Hạch thực sự quá yếu.

    Vũ Lực tam đoạn ngưng tụ ra Linh Hạch, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.

    Chỗ xấu là, Linh Hạch chừng hạt gạo ẩn chứa năng lượng cũng không nhiều, về sau còn phải không ngừng hấp thu Linh lực đi uẩn dục Linh Hạch, rất có thể sẽ liên lụy tốc độ đề thăng cảnh giới.

    Đương nhiên, điểm ấy chỗ xấu không có cách nào đánh đồng cùng chỗ tốt.

    Bời vì năng lượng linh hạch có thể cung cấp lực đạo cho võ giả, tăng cường cường độ thân thể cùng vũ kỹ.

    Lấy hiện tại tới nói.

    Vân Phi Dương điều động tinh hạch Linh lực, nguyên bản chỉ có thể đánh ra bốn trăm cân lực đạo, bây giờ có thể trong nháy mắt đề cao đến hơn năm trăm cân!

    Đây là lực đạo tăng phúc, tuyệt không thể tả.

    Mà theo Linh Hạch ngày càng mạnh, cung cấp bạo phát sẽ ngày càng cao.

    Vân Phi Dương cười nói:

    - Có thể làm đòn sát thủ.

    Tên này đã nghĩ kỹ, gặp được nguy hiểm, bạo phát Linh Hạch, có thể dùng để âm người bất ngờ.

    (Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

    ...

    Ngoài ý muốn ngưng luyện ra Linh Hạch, Vân Phi Dương nguyên bản có dấu hiệu đột phá Vũ Lực tứ đoạn, nay đã tụ hạch nên quá trình đột phá tứ đoạn bị buộc phải để sau này.

    Hắn cũng không thèm để ý, tu vi đề thăng là sự việc sớm muộn, lực lượng tăng phúc mới trọng yếu nhất.

    - Nên đi đến Quý Thủy Đường rồi, nếu không lại bị nữ nhân kia chà đạp.

    Vân Phi Dương dừng tu luyện.

    Hắn vẫn rất sợ Bảo Lỵ, dù sao nữ nhân kia hoàn toàn là một bạo lực cuồng.

    - Vân đại ca.

    Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến tiếng Mục Oanh.

    Vân Phi Dương quay người nhìn lại, đường nhỏ thấy bên ngoài trúc lâm, Mục Oanh đang phất tay gọi mình.

    Hắn từ bỏ ý định cũ, mặt mỉm cười, chợt thấy bên cạnh Oanh Oanh còn đứng một người, mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

    Mục Oanh đứng bên cạnh một người nam nhân.

    Một bộ áo trắng, tướng mạo bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, càng quá phận là, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết lại trắng hơn cả nữ nhân!

    Tâm lý Vân Phi Dương vô cùng khó chịu.Bời vì, thế gian này lại còn có nam nhân đẹp trai hơn mình.

    Càng khó chịu là, tên kia lại còn đứng bên cạnh Oanh Oanh, dựa vào gần như vậy!

    Xoát.

    Vân Phi Dương ghen tuông đại phát, khí thế hung hãng đi qua, thậm chí đã tính toán đánh tên mặt trắng nhỏ này một trận.

    Nhìn thấy sắc mặt Vân Phi Dương khó coi, Mục Oanh lo lắng hỏi:

    - Vân đại ca, huynh làm sao vậy?

    - Hắn là ai?

    Vân Phi Dương nhìn chằm chằm tiểu bạch kiểm kia, ánh mắt không tốt.

    Mục Oanh nhẹ nhàng nắm lấy nam tử kia tay, cười:

    - Vân đại ca, huynh đoán xem.

    Nhìn thấy nữ nhân mình thích nắm tay nam nhân khác, Vân Phi Dương như bị sét đánh, cả người chết lặng.

    Thời khắc đó, trái tim truyền đến nhói nhói, hô hấp trở nên dồn dập.

    Tâm lý Vân Phi Dương khổ sở:

    - Mới đi qua một đêm, Oanh Oanh đã bị tên tiểu bạch kiểm này mê hoặc rồi.

    Mẹ nó chứ.

    Không thể nhịn, tuyệt không thể nhịn!

    Hô ——

    Đột nhiên, Vân Phi Dương bạo phát Linh lực, tay phải nhô ra, thi triển thức thứ nhất trong Tam Thức Cầm Long Thủ!

    Xuất thủ thi triển vũ kỹ, đại biểu tên này giận thật.

    Nhưng, Vân Phi Dương nhanh, nam tử kia càng nhanh hơn, chỉ thấy hắn nhích nhẹ thân thể, ưu mỹ né tránh công kích, giơ tay trắng noãn như nữ nhân lên, nhanh chóng đánh vào trước ngực Vân Phi Dương.

    Bành.

    Vân Phi Dương bị đánh trúng, lảo đảo lùi lại mấy bước, bật thốt lên:

    - Vũ Lực bát đoạn!

    Hắn không nghĩ tới, tên mặt trắng này có thực lực cao như thế.

    Mục Oanh vội vàng chạy tới, kinh hoảng:

    - Vân đại ca, huynh không bị thương chứ?

    - Đừng quản ta.

    Vân Phi Dương đẩy Mục Oanh ra, ôm ngực, thở dài một tiếng:

    - Ta tâm thụ thương.

    - A.

    Mục Oanh không biết ý, ngược lại nhìn về phía nam tử kia:

    - Lâm tỷ tỷ, ngươi ra tay quá nặng, tâm Vân đại ca thụ thương rồi!

    Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời đứng hình.

    Mục Oanh gọi Lâm tỷ tỷ rất ôn nhu, tựa như một thanh kiếm sắc đâm xuyên trái tim hắn.

    Chờ chút!

    Oanh Oanh hô... Lâm tỷ tỷ?

    Vân Phi Dương ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ tiểu bạch kiểm kia, cảm thấy khá quen, giống như đã gặp ở nơi nào.

    Xoát!

    Đột nhiên, hắn chợt tỉnh ngộ, bật thốt lên:

    - Lâm Chỉ Khê!

    Cái tên nam nhân đẹp trai để Vân Phi Dương phải ghen ghét, chính là Lâm Chỉ Khê, nữ giả nam trang, nàng không hy vọng bại lộ thân phận của mình.

    Nhận ra Lâm Chỉ Khê, Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.

    Nữ nhân này nguyên lai còn có đam mê đặc thù đóng vai nhân vật khác, ca thích nhất nữ nhân dạng này!

    - Oanh Oanh.

    Lâm Chỉ Khê cau mày:

    - Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta Lâm ca ca.

    Mục Oanh xấu hổ:

    - Lâm tỷ... Không không, Lâm ca ca, ta lo lắng Vân đại ca, mới quên lời ngươi căn dặn.

    - Ai.

    Lâm Chỉ Khê lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Vân Phi Dương:

    - Oanh Oanh, hắn nhất định cho rằng ngươi thích nam nhân khác, mới thẹn quá hoá giận, cẩn thận nam nhân như vậy, thật không đáng ngươi đi quan tâm.

    - Này này, nói cái gì đó!

    Vân Phi Dương không vui:

    - Nữ nhân ta cùng nam nhân khác mập mờ tiếp xúc, đổi người nào cũng không thể nhẫn, làm sao lại thành lòng dạ hẹp hòi.

    Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt:

    - Lấy cớ.

    - Ngươi...

    Vân Phi Dương vốn muốn mở miệng, lại nghe Mục Oanh hai mắt đẫm lệ:

    - Vân đại ca, Mục Oanh ta đời này sẽ không thích nam nhân khác, cũng không thể tiếp xúc cùng nam nhân khác...

    Lời còn chưa dứt, nàng lặng lẻ lau nước mắt rời đi.

    Lời nói Lâm Chỉ Khê để cho nàng hiểu rõ, Vân đại ca hiểu lầm mình, còn nghĩ nàng thân mật với nam nhân khác, làm cho nàng rất thương tâm.

    Phải biết, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, trong lòng Mục Oanh chỉ có một người nam nhân, chính là Vân Phi Dương.

    Mà nàng cũng biết trên người mình có nguyền rủa, nói không chừng ngày nào đó sẽ biến mất, không bao giờ có thể cùng Vân đại ca cùng một chỗ hưởng thụ cuộc sống hai người, chỉ hy vọng yên lặng bồi tiếp hắn, mặc dù bỏ mình cũng không hối hận.

    - Oanh Oanh!

    Nhìn lấy Mục Oanh thút thít mà đi, Vân Phi Dương cả giận:

    - Lâm Chỉ Khê, ngươi...

    - Còn không mau đuổi theo.

    Lâm Chỉ Khê thản nhiên:

    - Đối với đàn ông các ngươi mà nói, đây không phải một cơ hội tốt dụ dỗ nữ hài à.

    Mắt Vân Phi Dương trợn tròn.

    Đúng vậy, cái này thật là một cơ hội dỗ nữ hài, cơ hội bồi dưỡng cảm tình tốt!

    Vân Phi Dương chỉ về phía nàng:

    - Lâm Chỉ Khê, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng có thể như vậy đi dỗ ngươi.

    Nói xong, chạy theo hướng Mục Oanh.

    Nhìn lấy hắn rời đi, Lâm Chỉ Khê cau mi lại:

    - Tên này vô sỉ hoa tâm như thế, sao Mục Oanh lại chấp mê bất ngộ thích hắn nhỉ, sớm muộn cũng sẽ bị hắn tổn thương cho mà xem.
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Siêu Thần Yêu Nghiệt
    Tác giả: Giang Hồ Tái Kiến
    Chương 33: Nguyền rủa bạo phát

    Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
    Nguồn: Truyện YY

    - Oanh Oanh!

    Vân Phi Dương một đường đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, thấy Mục Oanh đang ngồi khóc.

    - Vân đại ca...

    Mục Oanh cúi đầu, khóc không ra tiếng:

    - Đều do muội không tốt, để huynh hiểu lầm.

    Từ khi quen biết đến nay, mỗi lần nàng bất lực cùng bàng hoàng nhất, Vân Phi Dương đều xuất hiện bên người nàng, để cho nàng cảm động.

    Tuy ngày bình thường miệng hắn tiện, nhưng Mục Oanh lại biết, hắn thật quan tâm chính mình, cho nên nàng rất trân quý với nàng tình yêu vừa chớm nỡ này, thậm chí nàng còn muốn bản thân thường ở bên người hắn lẳng lặng nhìn hắn vậy là đủ rồi.

    Mục Oanh cũng biết, Vân đại ca rất lợi hại, chính chỉ là người bình thường, trên thân còn có nguyền rủa, căn bản chưa từng suy nghĩ ảo tưởng xa xỉ gì về hạnh phúc cả, nàng chỉ hy vọng yên lặng bồi tiếp hắn, dù cuối cùng chết đi, nàng cũng vui lòng.

    Khi nàng biết Vân đại ca cho rằng mình thích nam nhân khác, nàng rất thương tâm, thương tâm bởi vì chính mình mà Vân đại ca hiểu lầm.

    - Ngốc nha đầu.

    Vân Phi Dương nắm lấy tay nhỏ nàng, tự trách:

    - Là Vân đại ca sai, Vân đại ca lòng dạ hẹp hòi.

    Mục Oanh ngẩng đầu, chân thành nói:

    - Muội đã nói qua, đời này sẽ không thích nam nhân khác, tâm chỉ có...

    Lời nói không xong, tim nàng truyền đến một trận quặn đau, loại đau đớn kia đến đột nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run rẩy.

    Vân Phi Dương nói:

    - Oanh Oanh, muội làm sao?

    - Vân đại ca...

    Mục Oanh che ngực, thống khổ:

    - Không có... Không có việc gì.

    Nói còn nói không ra hơi, Vân Phi Dương há sẽ tin tưởng, lúc này để tay lên mạch đập trên cổ tay nàng, sắc mặt hắn ngưng trọng lên, giờ khắc này, bên trong thân thể Mục Oanh có một cỗ năng lượng kỳ quái không ngừng công kích vị trí trái tim nàng.

    - Trớ Chú chi lực!

    Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.

    Năng lượng công kích trong thân thể Mục Oanh, hắn cũng không xa lạ gì, khi xưa hắn bị trấn áp vạn năm, loại năng lượng này thủy chung ăn mòn cơ thể hắn, sau cùng hắn triệt tiêu năng lượng này hoàn toàn, nhưng đại giá là tu vi hoàn toàn biến mất.

    Mục Oanh chỉ là người bình thường, làm sao có thể chống lại!

    - Đau quá...

    Cuối cùng Mục Oanh khó có thể chịu đựng, thống khổ thốt ra. Năng lượng này bạo phát bên trong cơ thể nàng đã không phải một lần hai lần, trước kia mỗi lần xuất hiện nàng đều kiên cường cắn răng chịu đựng, nhưng lần này nó bạo phát quá mãnh liệt, nàng chỉ sợ bản thân mình chịu đựng không nỗi.

    - Mẹ kiếp.

    Nhìn lấy nữ nhân mình thống khổ, Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.

    - Vân... Vân đại ca.

    Mục Oanh nắm thật chặt Vân Phi Dương tay:

    - Ôm… Ôm muội….muội... muội ….sẽ chết….

    Bản thân trúng nguyền rủa, trong tâm nàng đã xớm có chuẩn bị phải chết bất cứ lúc nào, nhưng đến một ngày này, nàng lại rất sợ hãi, sợ hãi không nhìn thấy Vân đại ca nữa.

    - Muội sẽ không chết, Vân đại ca nhất định sẽ cứu muội.Vân Phi Dương ôm Mục Oanh vào lòng, muốn đi tìm Lâm Chỉ Khê, nữ nhân kia là quận chúa Đông Lăng Quận, khẳng định nhận thức Kỳ Hoàng cao thủ.

    - Đứng lại!

    Ngay tại khi hắn vừa ôm nàng lên, đằng sau thân truyền đến thanh âm yếu ớt:

    - Lại đi, nàng sẽ chết.

    Dát ——

    Vân Phi Dương ngừng bước, quay người nhìn lại, cách đó không xa, một thiếu nữ áo xanh đi tới, nàng đứng trước mặt Vân Phi Dương, buông tiểu sọt đựng dược xuống, nhẹ nhàng khoác tay lên cổ tay Mục Oanh.

    Cô bé này tướng mạo thanh lệ thoát tục, một đôi mắt to tràn ngập linh tính, lúc này Vân Phi Dương không tâm tư chú ý mỹ mạo người ta, nghi ngờ hỏi:

    - Ngươi hiểu y thuật?

    Nữ tử áo xanh lạnh lùng lườm hắn một cái:

    - Nàng trúng nguyền rủa, cần mau chóng ức chế, nhanh buông ra nàng.

    Vân Phi Dương nghe vậy, cả người nhất thời ngây người.

    Nữ tử trần thế yếu đuối, có thể nhìn ra Mục Oanh trúng nguyền rủa?

    - Uy!

    Thiếu nữ áo xanh phồng lên miệng:

    - Còn thất thần làm gì, nhanh buông nàng ra, chậm trễ thời gian nữa, nàng sẽ chết.

    Vân Phi Dương vội buông ra Mục Oanh, giờ phút này, hắn không có nghi vấn nữ tử áo xanh, đúng như nàng nói không thể tiếp tục chậm trễ thời gian cứu chữa nếu không sẽ nguy mất.

    Nữ tử áo xanh cởi túi nhỏ treo bên hông xuống:.

    - Vịn nàng, đừng cho nàng động đậy.

    - Được.

    Vân Phi Dương chăm chú vịn Mục Oanh, giờ này sắc mặt Mục Oanh tái nhợt, thân thể run rẫy từng đợt, hiển nhiên đang thừa nhận năng lượng công kích bên trong thân thể.

    Xoát.

    Nữ tử áo xanh lấy cái túi ra, tìm một cái châm nhỏ sáng ngời, cắm sau lưng Mục Oanh, thủ pháp nước chảy mây bay, có thể thấy được nàng nhất định là người trong nghề.

    - Cái này...

    Vân Phi Dương có chút mộng.

    Tuy hắn đối với y đạo cũng không hiểu biết nhiều, nhưng chỉ cần cầm kim đâm người, có thể chữa bệnh?

    Xoát xoát.

    Nữ tử áo xanh lấy ra mấy cái châm nhỏ phân biệt đâm vào trên lưng Mục Oanh, nói:

    - Xoay người.

    Vân Phi Dương không chút do dự, lúc này xoay Mục Oanh qua chỗ khác, nữ tử áo xanh lại lần lượt châm mấy châm trên thân Mục Oanh, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, nói:

    - Được rồi đấy.

    Trong lòng Vân Phi Dương khiếp sợ không thôi, theo mấy châm đi xuống, Trớ Chú chi lực bên trong thân thể Mục Oanh biến mất không thấy gì nữa, trên mặt vẻ thống khổ biến mất dần, hô hấp đều lên.

    Nguyền rủa trên thân Mục Oanh, y thuật Phàm Giới không thể làm gì được, chỉ có y đạo Thần Giới mới có thể giải quyết mới đúng, nhưng mà nữ hài đột nhiên xuất hiện này vẻn vẹn châm mấy châm đơn giản đã áp chế nguyền rủa, cũng quá khoa trương, quá không thể tưởng tượng đi.

    - Ai.

    Thiếu nữ áo xanh thở dài:

    - Ta chỉ có thể áp chế, không cách nào trừ tận gốc, nếu như trớ chú chi lực triệt để bạo phát, nàng rất khó vượt qua.

    Sắc mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.

    Không tệ, nguyền rủa trong thân thể Oanh Oanh chỉ bị áp chế ngắn ngủi, sớm muộn cũng sẽ tái phát, hắn khẳng định tái phát một lần nữa sẽ rất mãnh liệt, chính mình phải nhanh tìm kiếm biện pháp phá giải mới được!

    Thiếu nữ áo xanh thu hồi cái túi nhỏ, nói:

    - Chờ một chút rồi ngươi lấy mấy cây châm xuống, ta đi trước.

    - Chậm…chậm đã!

    Vân Phi Dương vội vàng hô:

    - Cô nương, ngươi có thể dạy ta y thuật không?

    - Ồ?

    Thiếu nữ áo xanh xoay người, cười hỏi:

    - Ngươi có hứng thú?

    Vân Phi Dương nhìn Mục Oanh suy yếu trong ngực, đau lòng nói:

    - Ta muốn triệt để giúp nàng hóa giải nguyền rủa trên thân.

    Thiếu nữ áo xanh lắc đầu:

    - Trong thân thể nàng là nguyền rủa chi lực, cũng không thuộc về phạm trù y đạo, thế giới này không có thuốc nào cứu được.

    Nữ hài này nói thật, Vân Phi Dương cũng rõ ràng, nhưng lại nói:

    - Ta quyết không cho phép nàng chết, nhất định sẽ có biện pháp.

    Khi nói chuyện, ánh mắt lấp lóe vẻ ác lạnh.

    Thiếu nữ áo xanh thấy thế, thần sắc hơi hơi ngốc trệ, nghĩ thầm, ánh mắt nam nhân này thật đáng sợ.

    - Aii..

    Nàng than nhẹ một tiếng:

    - Ngươi đã muốn học y, buổi chiều có thể đi Y Đường tìm ta.

    Vân Phi Dương hỏi:

    - Cô nương, ngươi tên gì?

    - Liễu nhu.

    Nữ tử áo xanh nói ra tên liền rời đi.

    (Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

    ...

    Nguyền rủa này rất thần kỳ, một khi bị áp chế, người chịu nguyền rủa rất nhanh bình thường trở lại, giờ phút này sắc mặt Mục Oanh hồng nhuận phơn phớt, hoàn toàn nhìn không ra mới vừa rồi nàng còn kinh lịch sinh tử, nàng cũng không quan tâm bản thân sinh tử, vẫn nằm trong ngực nam nhân mình yêu thương.

    - Vân đại ca, muội nghĩ rằng muội đã chết rồi chứ...

    - Muội sẽ không chết.

    Vân Phi Dương chân thành:

    - Trên thế giới này không ai có thể khi dễ muội, cũng không ai có thể ép muội lựa chọn sinh hoặc tử, cả diêm vương cũng không được.

    - Vân đại ca.

    Hốc mắt Mục Oanh ướt át.

    Vân Phi Dương nói:

    - Đi, huynh đưa muội đi về nghỉ ngơi.

    Mục Oanh cúi đầu, nhỏ giọng:

    - Vân đại ca, muội còn muốn đi Giáp Mộc Đường tu luyện.
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)