Khoa Huyễn  Võng Du Siêu Thần Cơ Giới Sư - Tề Bội Giáp

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 81: Có một loại bug tên là Giggs*

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    * Ryan Giggs: cầu thủ huyền thoại của câu lạc bộ Manchester United.

    Quả nhiên Celtic không chờ đợi mà chọn xuất binh sớm!

    Trương Vĩ đập bàn cái rầm, hắn tức giận chửi ầm lên: "Khốn nạn, Hàn Tiêu giúp họ nắm được tình báo quan trọng thế mà đám Hải Hạ này không quan tâm tới sống chết của chúng ta!"

    Hàn Tiêu đã đoán được từ trước nên sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, hai đồng đội thấy rất khó hiểu vì sao anh vẫn bình chân như vại vậy. Anh hạ lệnh qua điện thoại cho Lâm Diêu và Lambert: "Hai người tiếp tục nằm vùng đi, nhớ vừa chấp hành nhiệm vụ vừa bảo vệ bản thân thật tốt, chúng tôi rút lui trước."

    "Đã rõ!"

    Sắc mặt Trương Vĩ và Lý Nhã Lâm đều hết sức căng thẳng, giờ xe tải của họ cách căn cứ Ám Nha cốc không xa, nếu căn cứ rơi vào trạng thái chiến tranh thì sẽ bổ sung nhân lực để cảnh giới, vết bánh xe của họ cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi.

    Không có thời gian để trì hoãn nữa.

    "Cô lái xe đi Lý Nhã Lâm!"

    Lý Nhã Lâm là một võ đạo giả, không có khả năng tấn công tầm xa trên các phương tiện di chuyển tốc độ cao, thế nên cô không hề dị nghị gì về sắp xếp này.

    Hàn Tiêu và Trương Vĩ ngồi trong thùng xe, cả hai đều có năng lực phản kích địch.

    Lý Nhã Lâm không quan tâm chuyện che giấu tung tích nữa, cô đạp mạnh chân ga, động cơ xe tải gầm lên, lốp xe hất tung bùn đất, rầm rầm di chuyển.

    Rất nhanh sau đó tiếng động cơ từ nơi xa dồn dập truyền tới khiến ai nấy đều chấn động. Hàn Tiêu nhìn qua cửa sổ xe, một đoàn xe việt dã bọc thép của Manh Nha đang đuổi theo họ, ánh đèn xe của chúng đã xuất hiện trong tầm nhìn. Áng chừng có mấy chục chiếc, trần xe đều có gắn súng máy.

    "Bị phát hiện rồi."

    Lòng Trương Vĩ chùng xuống.

    Hàn Tiêu không quan tâm xe tải xóc nảy, anh mở hòm vũ khí bắt đầu các công tác chuẩn bị, một lát nữa chắc chắn không thể thoát khỏi chiến đấu!

    "Nhã Lâm, tăng tốc đi!" Trương Vĩ hét lên.

    "Đã rõ!"

    Lý Nhã Lâm cắn môi, không ngừng gia tốc, động cơ xe tải hoạt động hết công suất, phát ra tiếng gầm như mãnh thú cuồng nộ, lốp xe chống trượt để lại vết bánh xe sâu hoắm, địa thế núi rừng gập ghềnh hiểm trở, may mà có hệ thống gầm xe giảm xóc, thế nhưng thùng xe vẫn liên tục giật nảy lên.

    Hàn Tiêu nhìn ra ngoài qua cửa sổ thùng xe, đội xe việt dã của Manh Nha càng lúc càng áp sát hơn.

    "Không đi nhanh hơn được à?!" Trương Vĩ thúc giục.

    "Đây là xe tải chứ không phải xe đua!" Lý Nhã Lâm tức đến mức khó thở.

    Đột nhiên Hàn Tiêu nói: "Có bốn nút bên cạnh hộp số, đều là khí nén gia tốc đấy."

    "Anh trang bị hệ thống khí nén gia tốc trong xe tải á?!"

    Lý Nhã Lâm ngây ra, nhưng cô lập tức lại thấy phấn khích khó tả, vừa định nhấn nút, Hàn Tiêu đã vội ngăn cản ngay.

    "Đang ở trong rừng đấy, cô không sợ xe hỏng người chết à, chờ ra đồng bằng rồi hãy tăng tốc!"

    Tạch tạch tạch tạch tạch.

    Súng máy hạng nặng trên nóc mấy chục chiếc xe việt dã đồng loạt khai hỏa, nòng súng phun ra ánh lửa dày đặc, đạn phong tỏa mọi nẻo đường, dù khoảng cách đôi bên còn khá xa nhưng phạm vi hỏa lực bao trùm lại quá lớn. Cây cối bị đánh ngã rầm rập, đạn găm vào lớp vỏ bọc thép của xe tải làm dấy lên vô số tia lửa.

    Lý Nhã Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, ngay sau đó kính chiếu hậu bị đạn lạc bắn nát, cô chửi thầm một tiếng, điều khiển chiếc xe cồng kềnh vòng quanh cây cối để né đạn. Chiếc xe bắt đầu trở nên cực kỳ xóc nảy, cô ngồi ở ghế lái mà xóc đến đau cả người, trong thùng xe thì càng không cần phải bàn, các linh kiện bị văng lung tung khắp nơi, Hàn Tiêu vội vàng chằng lại các thiết bị và hòm vũ khí.

    Hai tên tù binh bị trói chặt rúc vào một góc, run lẩy bẩy.

    Hoàng hôn, ráng chiều đỏ như máu.

    Mấy chục chiếc xe việt dã bọc thép và một chiếc xe tải đen kịt không ngừng truy đuổi nhau, xe tải điên cuồng chạy trốn, truy binh cũng theo sát không rời. Đạn bắn xuyên qua cây cối và những tán lá, tiếng súng vang vọng khắp núi rừng. Tiếng động cơ của rất nhiều chiếc xe trộn lẫn với nhau, tựa như một con rồng đang nổi điên, không ngừng tuần tra trong lãnh thổ của mình. Người lang thang ở tận thị trấn Crow xa xôi cũng loáng thoáng nghe được động tĩnh, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng động.

    Càng ngày càng gần... Càng ngày càng gần!

    Đột nhiên một chiếc xe tải xuyên qua núi rừng, vọt vào thị trấn Crow, giống như bò tót đâm ngang đâm dọc, húc thẳng vào một ngôi nhà khiến nơi đó nát vụn, phần thanh cản hãm xung trước xe cũng đã méo mó cả đi!

    Sau đó xe tải lại gào thét lao qua ngã tư đường, người lang thang trên đường hốt hoảng né tránh, đợi tới khi xe tải chạy qua họ mới dám ló ra nhìn theo đuôi xe, sắc mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Nhưng chưa đợi bọn họ kịp hoàn hồn để bàn tán thì đã có rất nhiều xe việt dã lao vào thị trấn truy đuổi chẳng e dè gì, rất nhiều công trình kiến trúc bị đâm trúng rồi trở thành một đống gạch vụn.

    Mưa đạn bay tứ tung, rất nhiều người lang thang chết vì đạn lạc, tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh, mặt đất cũng bị nhuộm đỏ màu máu.

    Khi tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn biến mất để màn đêm buông xuống, rốt cuộc xe tải cũng chạy khỏi khu vực rừng núi tiến vào vùng đồng bằng, đèn xe của truy binh nối lại như một con rồng bằng ánh sáng rà quét trên vùng đồng bằng rộng lớn, ánh lửa từ nòng súng trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn.

    Trên địa hình bằng phẳng thế này, xe việt dã càng dễ dàng đuổi theo hơn.

    Khoảng cách dần rút ngắn, sáu trăm mét, năm trăm mét, bốn trăm mét!

    "Trương Vĩ, đổi áo giáp đi!"

    Trương Vĩ lập tức tỉnh táo, hắn đã mặc áo giáp từ lâu, giờ chỉ cần khởi động là đã có thể cảm nhận được thay đổi sau khi cải tạo, mỗi một cử động đều có khung xương cung cấp động lực, rốt cục không cần hắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng dùng hết sức như trước nữa, hơn nữa tầm nhìn còn biến thành bảng thông tin, một chuỗi số liệu nhảy ra trước mắt, còn có hỗ trợ ngắm bắn, nhìn qua cái là hiểu ngay.

    Trương Vĩ trợn trừng mắt vì ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.

    "Quá mạnh!"

    Hàn Tiêu đang nạp đạn cháy vào súng bắn tỉa, nghe thế thì bình thản đáp: "Đây chỉ là cải tiến cơ bản nhất thôi."

    Lúc này, trong đầu Trương Vĩ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, 360000 tệ này tiêu đáng thật!

    Leng keng leng keng, tiếng viên đạn bắn trúng vỏ bọc thép của xe tải càng lúc càng dày đặc!

    "Đánh trả!"

    Hàn Tiêu hét lên, Trương Vĩ đá văng cửa thùng xe thay câu trả lời, tầm nhìn mở rộng trong nháy mắt, mũ giáp đã che lại biểu cảm hung tợn của hắn, hai tay nâng súng máy ba nòng cỡ lớn lên, bắn thẳng tay!

    "Đùng đoàng đùng đoàng!"

    Tiếng súng nổ liên tiếp đinh tai nhức óc, lửa đạn điên cuồng phụt lên, vỏ đạn tự động tuôn ra rớt xuống sàn tạo thành những tiếng leng ka leng keng. Những viên đạn cỡ lớn như thể cầu vồng trên trời cao, kéo theo ánh lửa, bắn thẳng vào đội xe việt dã!

    Rầm, kính thủy tinh chống đạn của hai chiếc xe việt dã nổ tung, người trong xe bị bắn thủng lỗ chỗ.

    Băng đạn trên đùi Trương Vĩ được lắp thêm hai dây đạn rất dài, kéo thẳng tới sau lưng, chứa đầy một thùng luôn. Đây đều là đạn dược Hàn Tiêu chuẩn bị sẵn cho hắn, đủ để áo giáp chiến binh bản nguyên mẫu này có thể thoải mái bắn phá.

    Mấy chục chiếc xe việt dã vội tản ra để tránh né sự tấn công của Trương Vĩ, đồng thời dùng súng máy trên nóc đáp trả đối phương.

    Thế nhưng Trương Vĩ mặc áo giáp đứng hiên ngang ngay trước cửa thùng xe, phần bọc thép của áo giáp được Hàn Tiêu thay đổi thành hợp kim Platinum, viên đạn bắn vào hắn ầm ầm nhưng độ bền giảm xuống cực kỳ chậm, Trương Vĩ còn dùng chiếc khiên lục giác sau lưng làm lá chắn, đón đỡ hỏa lực của địch, phần lớn đạn đều bị thân thể kiên cố như đá ngầm chặn hết.

    Hàn Tiêu nâng súng ngắm lên, anh bắn một phát đạn cháy, chiếc xe truy kích bị châm lửa bùng cháy khiến tài xế của địch không kịp trở tay, ngọn lửa đã thiêu hủy động cơ bên trong xe, từng chiếc xe liên tiếp tắt máy.

    Nhưng lại có nhiều chiếc việt dã nhanh chóng tiến gần hơn, vỏ bọc thép của xe tải đã bị đạn găm lỗ chỗ.

    Khoảng cách đủ gần rồi!

    Mắt Hàn Tiêu lóe lên, anh ném xiềng xích nặng nề đi, mở thùng đựng bom Bạo Diên bản tăng cường chong chóng tre ra ném thẳng tay, từng quả bom bay là là mặt đất, vừa chạm sàn xe việt dã đã nổ tung lên!

    "Ầm ầm!"

    Chiếc xe việt dã bọc thép bị bom nổ hất tung lên khỏi mặt đất, sau đó văng lên phía trước, xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi mới tiếp đất bằng trần xe. Chiếc xe bốc cháy hừng hực, bình xăng rò rỉ lại gặp lửa khiến xe lần thứ hai nổ tung, người trong xe đã chết sạch.

    Bảng thông tin không ngừng nhảy ra tin tức đánh giết.

    Mỗi lần bom Bạo Diên làm nổ tung một chiếc xe việt dã là ít nhất có thể giết từ bốn đến tám tên địch trong xe, lại thêm kinh nghiệm từ việc phá hủy thiết bị di chuyển, mỗi chiếc xe có thể cung cấp cho anh từ 5000 tới 7000 điểm kinh nghiệm, thấy thế anh càng quăng bom hăng say hơn.

    Những quả bom chuẩn bị sẵn cuối cùng cũng có ích!

    Hàn Tiêu không đếm mình đã giết bao nhiêu người, sau khi làm nổ tung thêm một chiếc xe thì bảng thông tin cũng xuất hiện nhắc nhở mới.

    [Nhiệm vụ "Xung đột trực diện" đã hoàn thành, bạn đạt được 35000 điểm kinh nghiệm!]

    "Á!"

    Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay bên tai, Hàn Tiêu nhanh chóng hoàn hồn, phát hiện hai tên tù binh đã bị đạn lạc bắn chết, lòng anh cũng trầm xuống.

    "Tù binh chết rồi!"

    Hỏa lực của đoàn xe việt dã truy đuổi yếu dần đi, đám người còn sót lại đều sợ mất hồn mất vía bởi hỏa lực ẩn chứa trong chiếc xe tải này.

    Một chiếc xe tải thôi mà làm chúng thiệt hại mất hơn hai mươi chiếc xe bọc thép, nghe thôi đã thấy rợn cả người.

    Lúc này Lý Nhã Lâm kích động hô lên: "Tôi thấy quân đội Hải Hạ rồi!"

    Hàn Tiêu ra phía ngoài xem thử, trong bóng đêm phía trước xuất hiện rất nhiều xe quân dụng của Hải Hạ, chúng đang chầm chậm tiến tới, đèn đuốc sáng trưng một góc trời.

    ...

    "Báo cáo chỉ huy, phía trước có một trận chiến quy mô nhỏ!"

    Celtic nhìn vào màn hình nối với camera trong xe chỉ huy, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.

    Hơn hai mươi chiếc xe việt dã bọc thép truy đuổi một chiếc xe tải rách nát, nhìn con đường hai bên đã đi vẫn còn lưu lại rất nhiều xe việt dã lật nghiêng đang bốc cháy hừng hực, tựa như ngọn gió lửa kéo dài liên miên.

    Celtic giật nảy mình.

    Không thể ngờ đám đặc công Cục 13 này lại dũng mãnh như vậy!

    Đội ngũ có sức chiến đấu mạnh mẽ thế này cực kỳ hiếm thấy, có thể so với hỏa lực của cả một đội quân chính quy chứ không đùa, nhân số ít ỏi nhưng hành động linh hoạt giống như vậy đều là đội ngũ số một, ông ta đè sự kinh ngạc xuống, mắt hơi nheo lại, lóe lên tia sáng khó hiểu.

    Diệp Phàm, Wenna và những người khác thấy cảnh này đều không khỏi khiếp hãi.

    Chỉ một chiếc xe tải mà lại chống chọi với hỏa lực của cả một đoàn xe, thậm chí còn diệt một nửa đội truy binh, rốt cuộc hỏa lực phải mạnh mẽ thế nào chứ!

    "Chiếc xe tải kia ít nhất trúng cả nghìn viên đạn rồi, thế mà vẫn còn chạy tốt!"

    Đã bị bắn thủng lỗ chỗ nhưng vẫn có thể vui vẻ chạy nhanh như thỏ thế kia, chắc chắn xe tải đã được cải tạo không ít, bọn họ còn tận mắt thấy đạn găm trúng vỏ xe bọc thép nhưng miếng thép nơi ấy chỉ hơi biến dạng mà thôi, nếu là xe bình thường thì chắc chắn đã bị bắn cho nổ tung rồi!

    Đó là kim loại gì thế nhỉ?!

    Quá cứng rắn!

    Ngay cả các thành viên của Cục 13 cũng cực kỳ sửng sốt.

    Từ bao giờ mà tiểu đội của Trương Vĩ lại mạnh mẽ thế này!

    Một cơ giới sư có thể nâng sao sức chiến đấu của cả đoàn đội tới vậy sao?!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 82: Bị chơi đểu

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Đoàn xe truy sát của Manh Nha vội vàng quay đầu chạy trốn.

    Mắt Celtic lóe lên, ông ta ra lệnh: "Hỏa lực bao phủ, diệt sạch chúng cho tôi!"

    Phó quan nghe hiểu ý của Celtic, lòng thầm kinh hãi nhưng vẫn mau chóng truyền đạt mệnh lệnh, thiết lập phạm vi công kích.

    Đội xe được trang bị tên lửa đạn đạo chậm rãi tiến lên, rầm rập bắn ra đạn tên lửa tầm ngắn.

    Vừa hay Đại Hắc cũng nằm trong khu vực đạn đạo oanh tạc.

    Người của Cục 13 đều có sức quan sát nhanh nhạy, thấy cảnh này ai nấy đều sợ ngây người.

    Phó quan vội giải thích: "Thiết lập phạm vi có lỗi, chết rồi."

    Câu này chỉ để lừa trẻ con thôi, còn mục đích rõ ràng không thể che giấu, Kỳ Bách Gia giận dữ quát: "Celtic, ông muốn làm gì hả?!"

    Celtic không buồn đáp lại, ông ta vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.

    Muốn trách hãy trách các người không phải công dân Hải Hạ ấy.

    Đuôi lửa của đạn đạo để lại một chùm sáng rực rỡ và lạnh lẽo trong võng mạc của Lý Nhã Lâm, cô hoảng hốt hô: "Họ muốn làm chúng ta nổ tung luôn sao!"

    "Bọn Hải Hạ cố ý!"

    Trương Vĩ tức điên người.

    Dù biết không thể tránh khỏi thái độ thù địch của các nước khác khi tham dự hành động hợp tác nhưng không ngờ tên sĩ quan chỉ huy này lại dám ra tay nghênh ngang như vậy. Nếu họ chết thì đúng là cái chết hoàn toàn vô nghĩa, chỉ cần một câu "ngộ sát" là chúng có thể trốn tránh trách nhiệm rồi!

    Chỉ có phái cấp tiến mới có thể dùng mánh khóe độc ác thế này, lừa giết quân đội nước bạn mà bỏ qua hậu quả về sau!

    Manh Nha là kẻ địch chung của sáu nước, mọi người đều tán thành chống đối khủng bố nhưng lại không phải là đồng minh của nhau, các nước không ngừng va chạm, tầng lớp lãnh đạo thì lá mặt lá trái, nụ cười giấu dao, người phía dưới thì lại như một đám lính hầu tranh đấu gay gắt (thấy quen chứ).

    Ánh mắt Hàn Tiêu ngưng lại, anh quát: "Khí nén gia tốc!"

    Lý Nhã Lâm lập tức nhấn nút, ống xả của xe tải bùng lên một ngọn lửa màu xanh, tốc độ tăng chóng mặt trong nháy mắt giống như một con bò tót phát điên, lực gia tốc làm cô bị giật ngược vào ghế lái, không thể động đậy.

    Đạn đạo nhanh chóng hạ xuống, càng lúc càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét!

    "Rầm!"

    Cuối cùng, gió nóng từ vụ nổ cuốn tung bụi đất thành hình một cây nấm, những đám mây lửa không ngừng bay lên trên đồng bằng. Trong một khoảnh khắc, tất cả đều tạm thời bị mất đi thính giác, âm thanh đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của con người. Cảnh tượng vụ nổ trước mắt giống như một màn kịch câm, chỉ còn lại ánh lửa chói mắt không ngừng vươn lên cao, chiếu sáng cả bầu trời đêm!

    Trong phạm vi của tên lửa bất kể là người hay xe đều bị xé tan thành mảnh nhỏ!

    Áng chừng qua ba giây, tiếng vù vù mới lọt vào tai lại!

    Đám đặc công Cục 13 đều bừng bừng phẫn nộ!

    Trong mắt Địch Tố Tố tràn ngập đau thương và sát ý, màu xanh kiêu ngạo mơ hồ dâng lên.

    "Vụt!"

    Tiếng gió vang lên.

    Xe tải vượt qua màn sương đen, mang theo cái đuôi bốc lửa nghiêng ngả vọt ra, thùng xe đã vỡ hơn nửa, một số linh kiện và thiết bị cũng đã trở thành phế liệu.

    "Họ vẫn còn sống!"

    Người của Cục 13 đều vô cùng mừng rỡ.

    Lý Nhã Lâm vẫn chưa hết sợ, chỉ cách khoảng mười mấy mét thôi, suýt nữa Đại Hắc đã không thể chạy khỏi phạm vi hỏa lực bao trùm, nếu không có khí nén gia tốc thì sợ rằng lần này đến xương cũng chẳng còn lại mất!

    Bỗng nhiên Hàn Tiêu hộc ra một búng máu, anh không phải không hề tổn thương, sóng xung kích của vụ nổ ảnh hưởng khiến anh bị rơi hơn 200 điểm HP, sau đó lưng lại đập vào thùng xe, chấn động lần thứ hai làm mất thêm 50 điểm HP nữa, giờ vẫn đang hoa mắt chóng mặt.

    Sau khi sử dụng khí nén gia tốc thì động cơ của xe trở nên quá tải, cố gắng chạy được tới trước mặt đoàn quân Hải Hạ thì nó hoàn toàn chết máy.

    Đám lính Hải Hạ nhìn vết đạn chi chít trên xe tải ở khoảng cách gần, sau lưng bỗng lạnh ngắt.

    Rốt cuộc phải trải qua chiến đấu kịch liệt tới mức nào chứ, đúng là đã bị bắn thành cái sàng luôn rồi.

    "Vậy mà không nổ chết chúng, tiếc thật."

    Celtic nhíu mày, lòng đầy thất vọng.

    Đám người Hàn Tiêu xuống xe, đặc công Cục 13 ào ào xông tới, Kỳ Bách Gia bị dọa đổ mồ hôi, thấy Hàn Tiêu không sao mới dám thở phào nhẹ nhõm.

    Lúc này Celtic cũng đã tới, người của Cục 13 trợn trừng mắt nhìn ông ta, Trương Vĩ nghiến răng, điều khiển áo giáp lại gần Celtic, đám lính bảo vệ bên cạnh vội giơ súng nhắm thẳng vào họ, phó quan thì quát hỏi: "Anh muốn gì, lùi lại mau!"

    "Tôi muốn một lời giải thích!" Trương Vĩ cũng quát lên.

    Giải thích á? Ngu ngốc.

    Celtic không để tâm, ông ta liếc Hàn Tiêu, thản nhiên hỏi: "Tù binh cậu nói đâu rồi?"

    "... Chết rồi."

    Celtic xuất quân trước hẹn hại anh rơi vào nguy hiểm, thậm chí hai tên tù binh vất vả lắm mới tóm được cũng vì thế mà chết mất, quan trọng nhất là thằng khốn này vừa rồi định nổ chết anh, rõ ràng là cố ý mà.

    Hàn Tiêu rũ mi, che đi cái nhìn lạnh lẽo.

    "Vậy là không có chứng cứ sao?"

    Celtic nhíu mày bất mãn, thái độ gay gắt của ông ta khiến đặc công Cục 13 lần thứ hai trào dâng phẫn nộ, nhưng lý trí cho họ biết không thể hành động nông nổi, giờ họ đang ở trên địa bàn của Hải Hạ, nếu trở mặt thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm ngay.

    Kỳ Bách Gia nén giận, lạnh lùng bảo: "Ông cứ chờ Cục 13 trách hỏi đi!"

    Celtic không để bụng, bởi Cục 13 chẳng thể nào quản được ông ta, đây cũng chỉ là một "sai lầm" mà thôi, không có chứng cứ nên cùng lắm chỉ bị mắng mấy câu, chẳng đau mà cũng chẳng ngứa.

    Chỉ cần đánh tan căn cứ Ám Nha cốc là ông ta đã có công lao không nhỏ rồi, rồi lại nhờ chỗ dựa sau lưng tác động một chút thì có thể chen vào hàng ngũ nòng cốt của phái cấp tiến, bất kể Cục 13 có khiển trách ra sao thì cũng sẽ bị cấp trên cản lại giúp thôi.

    Ngẫm nghĩ một lát, Celtic chỉ người trông có vẻ bị thương nặng nhất là Hàn Tiêu rồi nói: "Dẫn cậu ta đi tìm đội quân y kiểm tra vết thương đi."

    Hàn Tiêu lạnh nhạt đi theo lính quân y lên xe hậu cần, vết thương của anh đều chỉ là vết thương ngoài da, với sức chịu đựng của anh hiện giờ chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục như cũ, thế nên anh xua tay ý bảo lính quân y đi trước.

    Xe hậu cần nhanh chóng nổ máy, quân đội Hải Hạ tiếp tục tiến lên phía trước.

    Anh lắc đầu, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Từ hôm qua anh vẫn chưa ngủ chút nào, giờ vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát.

    ...

    Tiếng súng từ xa truyền tới, Hàn Tiêu lập tức mở mắt, anh không hề ngủ sâu nên xuống xe xem thử, thế mới biết giờ đã là rạng sáng ba bốn giờ gì đó.

    Lúc này quân đội Hải Hạ đã tới khu vực cảnh giới của Ám Nha cốc, tiền tuyến đang chiến đấu rất kịch liệt. Sáu tầng cảnh giới của Ám Nha cốc không chỉ có riêng tuần tra và trạm gác mà còn là vùng đệm ứng phó với quân đội quy mô lớn, trong những lô cốt, tháp canh chủ chốt được bố trí dày đặc đều có rất nhiều kẻ địch đóng giữ, giờ đang trong trạng thái chiến tranh. Nếu quân đội Hải Hạ muốn tới gần căn cứ trong Ám Nha cốc thì đầu tiên phải công phá được sáu lớp phòng thủ này đã.

    Giữa rừng núi, quân Hải Hạ tấn công rất nhiều công sự phòng ngự, lô cốt, tháp canh... dựa vào tình báo của Diệp Phàm, bước tiến công đang không ngừng đẩy mạnh.

    Hàn Tiêu cùng quân hậu cần ở khá xa chiến trường.

    Bên cạnh anh vẫn có hai người lính kè kè theo, Hàn Tiêu thuận miệng hỏi thăm.

    "Tình hình chiến đấu hiện giờ sao rồi?"

    Một người lính đáp: "Rất suôn sẻ, quân đội của chúng ta đã tiến tới tầng phòng thủ thứ tư rồi."

    Hàn Tiêu gật đầu, anh định ra ngoài nhưng lại bị hai tên lính cản lại.

    "Thượng tá dặn anh cứ ở đây dưỡng thương."

    Hàn Tiêu nghe thế thì hiểu ngay, Celtic đang muốn giam lỏng mình đây mà, anh nhíu mày, hỏi lại: "Thế đồng đội của tôi thì sao?"

    "Chỉ huy của các anh cũng đã dặn chúng tôi trông nom anh cẩn thận, để anh an tâm nghỉ ngơi rồi."

    Ánh mắt Hàn Tiêu lóe lên, hiểu rõ ý của Kỳ Bách Gia, anh ta không muốn anh lại gặp nguy hiểm gì nữa đây mà. Cảnh tượng suýt nữa bị tên lửa đạn đạo "ngộ sát" khiến Kỳ Bách Gia không dám lại để Hàn Tiêu đích thân ra tiền tuyến nữa.

    "Như thế trái lại còn gây bất lợi cho kế hoạch của tôi." Hàn Tiêu thầm lẩm bẩm.

    Quay đầu thấy xe tải đang kéo Đại Hắc sang một bên, cuộc rượt đuổi lúc trước khiến chiếc xe gần như nát bét, không đại tu lại thì chắc chắn không thể dùng được nữa.

    Mắt anh sáng lên, vội bước về phía xe tải.

    Hai người lính không hề ngăn cản, chỉ cần Hàn Tiêu không ra khỏi khu vực hậu cần thì họ sẽ không can thiệp vào hành động của anh.

    Vào thùng xe, những đồ đạc quan trọng vẫn còn nguyên, thi thể hai tên tù binh đã được xử lý, Hàn Tiêu mở thùng lấy thiết bị liên lạc rồi kết nối với tần số của Lâm Diêu.

    "Lâm Diêu, còn sống không đấy?"

    "Miệng quạ, tôi vẫn sống nhé." Giọng nói tức giận của Lâm Diêu từ trong ống nghe vọng ra.

    "Tính huống hiện giờ sao rồi?"

    "Đang chuẩn bị rút lui, thấy lãnh đạo căn cứ bảo tầng căn cứ ngoài đã dốc toàn bộ lực lượng để ngăn quân đội Hải Hạ, có điều chúng tôi vẫn chưa biết con đường rút lui, xem ra chỉ có cách đi cùng họ mới biết thôi... Đúng rồi, tôi đã tra ra tình báo giả mà Diệp Phàm lấy được, trong đó lực lượng phòng ngự từ tầng thứ ba tới tầng thứ sáu đều là thật nhưng tầng thứ hai và tầng thứ nhất thì hoàn toàn khác. Nếu quân Hải Hạ tấn công theo tình báo của Diệp Phàm thì sẽ tổn thất rất lớn cho xem."

    "Cậu có nói cho họ biết chưa đấy?"

    "Chưa nói, anh là người đầu tiên liên lạc với tôi mà."

    "Thế thì tốt, đừng báo tin này cho người Hải Hạ."

    Lâm Diêu nghi hoặc hỏi lại: "Tại sao?"

    Hàn Tiêu kể lại chuyện tên lửa đạn đạo từ đầu đến cuối, Lâm Diêu giận sôi gan: "Quá quắt!"

    Celtic đã để lộ ý muốn giết người thì đương nhiên đặc công của Cục 13 sẽ không giúp quân đội của họ giảm tổn thất làm gì.

    Hàn Tiêu cung cấp tình báo là vì tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có giết đám người nòng cốt của căn cứ như Phan Khuông, Lý Tiết... thì tiến độ mới đạt mức cao nhất được. Celtic đã coi anh như công cụ thì Hàn Tiêu cũng sẽ coi đối phương là công cụ cho mình, ông dùng tình báo của tôi thì tôi dùng quân đội của ông, đôi bên chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

    Chỉ cần quân đội Hải Hạ có thể hoàn thành nhiệm vụ dựa trên tình báo của anh thì anh chẳng quan tâm Hải Hạ chết bao nhiêu người hết.

    Ngược lại Celtic bất ngờ nổi ý giết người lại nằm ngoài dự đoán.

    "Phải sửa lại kế hoạch một chút."

    Mắt Hàn Tiêu lóe lên.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 83: Cấp bậc siêu năng giả trên Hải Lam Tinh

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Ánh bình minh vừa ló dạng, một ngày luôn bắt đầu từ sáng sớm, ngay cả đánh trận cũng như vậy.

    Tối qua vừa công phá phạm vi cảnh giới tầng thứ tư, Celtic ra lệnh cho quân đội nghỉ ngơi một giờ, đến sáng sớm thì lại tiếp tục đẩy mạnh tiến công, chuẩn bị công phá dứt điểm căn cứ Ám Nha cốc chỉ trong một lần tấn công, lúc này họ đang chiến đấu với kẻ địch ở phạm vi cảnh giới tầng thứ ba.

    "Đùng đùng đoàng!"

    Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, rừng cây bị đạn và đạn pháo nổ tung thành một mớ hỗn độn, nơi nơi đều là vỏ đạn và mảnh đạn vỡ tung tóe, mùi thuốc súng tràn ngập không gian.

    Binh lính Hải Hạ phối hợp với xe bọc thép tấn công công sự phòng ngự, tháp canh, lô cốt địch. Tin tình báo Diệp Phàm lấy được có tác dụng rất lớn, khiến công sự phòng ngự của địch đều bại lộ. Quân đội Hải Hạ công phá liên tiếp các công sự phòng ngự chỉ với tổn thất rất nhỏ, tỷ lệ tổn thất do chiến đấu rất khả quan, binh lính trước giờ chưa từng đánh trận nào thoải mái như thế này.

    "Tiếp tục tiến lên, công phá hai phòng tuyến cuối cùng của chúng!"

    Celtic khí phách ra lệnh.

    Đương nhiên đám lính đang dâng cao sĩ khí nhanh nhẹn lao vào tầng phòng ngự thứ hai, nhưng lúc này cuộc chiến đang thuận buồn xuôi gió lại đột ngột xoay chuyển!

    Bước vào tầng phòng ngự thứ hai không lâu, quân Hải Hạ gặp phải đợt mai phục đầu tiên từ khi khai chiến, hai chiếc xe bọc thép và mười mấy binh lính bị mìn tiễn lên trời, đây mới chỉ là món quà khai vị mà thôi, quân Hải Hạ trước đó chiến đấu thuận lợi bao nhiêu thì giờ lại thảm thương bấy nhiêu, con số thương vong không ngừng tăng lên, như thể nơi nào cũng có mai phục và bẫy rập vậy.

    Tình báo của Diệp Phàm không sử dụng được, các chỉ dẫn sai lầm khiến tổn thất ngày một lớn hơn, chỉ huy các tiểu đội bắt đầu hoảng loạn.

    Dùng tình báo bốn tầng phòng ngự ngoài để khiến quân Hải Hạ mất đi phòng bị, sau đó dụ địch xâm nhập rồi ào lên đánh trả, cái bẫy của Lý Tiết bắt đầu mở ra.

    Số người thiệt mạng đã tăng lên nhanh chóng!

    Celtic cũng bắt đầu kinh hoảng.

    Sắc mặt đám người Wenna đều thay đổi, thì ra tình báo họ lấy được chỉ là mồi nhử, suy đoán của Hàn Tiêu đã thành sự thật, chiến đấu thất bại cũng có một phần trách nhiệm của họ nữa.

    Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Kẻ địch quá âm hiểm và xảo trá, cái bẫy tình báo của đối phương còn lấy chính người của mình làm mồi nhử, muốn không trúng kế cũng rất khó, đây là ưu thế phòng thủ của đối phương. Manh Nha có thể không quan tâm hậu quả lưỡng bại câu thương nhưng chúng ta không làm thế được. Celtic quá cấp tiến, lẽ ra ông ta nên nghe lời đề nghị của Hàn Tiêu, bảo thủ một chút vẫn tốt hơn."

    Ông ta nhìn đám đồng đội đang tự trách, chỉ có thể thở dài.

    Lúc này Celtic nhìn từng chiến sĩ bên mình nối đuôi nhau ngã xuống, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, cục diện vốn rất thuận lợi lại bị nghịch chuyển thế này, vốn phải là một trận thắng lớn nhưng giờ có thắng đi chăng nữa cũng là thắng thảm, khiến chiến tích của ông ta sụt giảm nghiêm trọng.

    Quân Hải Hạ rơi vào phản kích, tổn thất cực kỳ lớn, tốc độ đang như vũ bão bỗng trở thành chậm tựa ốc sên.

    Đột nhiên một người đàn ông vẻ ngoài hung ác cầm theo một thanh trường đao lao nhanh ra từ phía hàng ngũ của địch, từ người hắn tỏa ra luồng khí không màu lạnh lẽo, tựa như một ngọn lửa vô hình làm không khí xung quanh trở nên vặn vẹo. Hắn lao thẳng tới một tiểu đội Hải Hạ, các binh sĩ vội vã nổ súng. Chỉ thấy bước chân người đàn ông này xoay tròn, trường đao chém ra đao quang rực rỡ, giống như cần gạt nước đảo qua, tất cả đạn đều bị đao quang chém leng keng rơi đầy đất.

    "Võ đạo giả!"

    Lúc bọn lính còn đang hoảng sợ thì người đàn ông kia đã tới chỗ họ, đao quang bùng phát ngay giữa tiểu đội, chớp mắt đám lính đã bị phân thây thành mưa máu bay đầy trời, tay chân, thân thể, đầu rớt lả tả xuống đất, người đàn ông kia đứng trong vũng máu, tựa như một vị chiến thần.

    "Phan Khuông!"

    Tất cả các đặc công đều biến sắc.

    Người đứng đầu căn cứ Ám Nha cốc, cấp quản lý của tổ chức Manh Nha, trên Mạng Ngầm có vô số chiến tích, chém giết không biết bao nhiêu kẻ mạnh rồi.

    Dựa vào số liệu trên Mạng Ngầm thì Phan Khuông am hiểu dùng đao, võ kỹ đến từ Thụy Lam, được người đời gọi là "Đao Hồn".

    Đao quang của hắn chính là hình ảnh cuối cùng lưu lại trên võng mạc kẻ địch.

    Xe bọc thép đổi họng súng, viên đạn đường kính lớn rầm rập phóng về phía Phan Khuông. Hắn bắt đầu chuyển động, hai chân di chuyển nhanh không tưởng được, dựa vào cây cối để tránh né, binh lính bình thường căn bản không thể ngắm trúng Phan Khuông được, chỉ thấy mắt hoa lên một cái là Phan Khuông đã rời khỏi tầm nhìn, tất cả viên đạn đều bắn vào khoảng trống.

    Phan Khuông di chuyển quanh chiến trường, tựa như tử thần thu gặt mạng người, từng tiểu đội bị hắn chém giết, thậm chí có mấy chiếc xe bọc thép bị hắn chém nát lớp bọc thép bên ngoài rồi đâm chết toàn bộ binh lính trong xe.

    Chỉ cần xung quanh có thể trở thành nơi che chắn đạn thì siêu năng giả có thể bộc phát lực sát thương cực khủng bố trong cuộc chiến với người thường chỉ có khoa học kỹ thuật cấp thấp này. Nhờ có sức mạnh bảo vệ cơ thể nên viên đạn với hỏa lực tầm thường rất khó tạo thành tổn thương với họ.

    Siêu năng giả cấp D có thể một mình ngăn cản một đội quân vũ trang cỡ nhỏ, sau đó còn có khả năng an toàn chạy trốn rất cao.

    Sức mạnh của siêu năng giả cấp C đã vượt qua một tiêu chuẩn nhất định, thân thể siêu dẻo dai, có đầy đủ kháng tính vật lý, súng ống và đạn pháo loại nhỏ rất khó làm họ tổn thương, họ đã bước đầu có lực phá hoại không phụ thuộc hoàn cảnh, tay không bổ đôi một tòa nhà cũng chỉ là chuyện thường. Cấp C trong vũ trụ xem như sức mạnh cơ bản, cũng được gọi là "Thể chất cơ bản của chiến sĩ thăm dò hành tinh", mỗi hành tinh có trọng lực, hoàn cảnh khí hậu khác biệt, thể chất cấp C có thể đổ bộ xuống hầu hết các hành tinh, thậm chí có một số chủng tộc sinh tồn trong những hoàn cảnh ác liệt ngoài vũ trụ khi vừa ra đời đã có cơ thể cấp C rồi.

    Có điều siêu năng giả cấp C trên Hải Lam Tinh cực kỳ thưa thớt, cấp bậc siêu năng trên hành tinh này đều khá thấp.

    Phan Khuông là siêu năng giả cấp E+, khoảng cách với cấp D chỉ còn một bước nhỏ, trong điều kiện rừng rậm mình hắn đối phó với một đám binh sĩ Hải Hạ vẫn rất thoải mái. Siêu năng giả một mình rất mạnh nhưng uy hiếp lớn nhất với họ là khi bị người chỉ huy ra lệnh vạn quân tập trung hoặc xâm nhập phá hoại.

    Phan Khuông thẳng tay chém giết binh lính, mục tiêu của hắn rõ ràng là hướng về phía Celtic!

    Celtic bị sát ý của Phan Khuông dọa sợ, quân đội xung quanh cũng không khiến ông ta có cảm giác an toàn hơn, thế nên vội vàng quát to: "Bắn tên lửa tầm nhiệt mau!"

    Một chiếc xe bọc thép được trang bị bệ phóng tên lửa chậm rãi lên trước, một số tên lửa tầm nhiệt loại nhỏ được phóng ra, toàn bộ đều khóa mục tiêu là Phan Khuông.

    Phan Khuông nhanh chóng chạy vòng quanh trong rừng cây, tên lửa tầm nhiệt chạm phải thân cây nổ ầm ầm, chỉ còn phát cuối cùng xuyên qua khe hở giữa cây cối, thẳng hướng về phía hắn.

    Phan Khuông nhướng mày, bước chân đột ngột dừng lại làm bùn đất bị hất tung lên theo quán tính, hai tay nắm chặt đao, đao khí vô hình kéo dài, lưỡi đao vung lên, hướng về phía tên lửa tầm nhiệt cuối cùng, động tác cực nhanh, vừa hay đánh trúng bên hông tên lửa, thời cơ chuẩn xác đến kỳ diệu! Lực mạnh đánh bay tên lửa, nó xiêu vẹo đâm trúng thân cây cách đó khoảng hai mươi mét, lửa bùng lên, nhưng Phan Khuông chỉ bị sóng xung kích tác động rất nhỏ, nếu Hàn Tiêu ở đây thì anh có thể nhìn thấy đợt tấn công này chỉ làm hắn mất không tới 20 điểm HP.

    Thấy tên lửa cũng không có tác dụng, trong lòng Celtic bắt đầu hốt hoảng, ông ta liếc đám đặc công, ý tứ chỉ nhìn qua là hiểu ngay.

    "Lên!"

    Wenna quát lớn, đặc công Hải Hạ bắt đầu lao ra.

    Cục 13 thờ ơ đứng nhìn, cái gọi là hợp tác hành động đã sụp đổ thì đương nhiên họ sẽ không giúp đỡ làm gì.

    Thấy đặc công đã vào vòng chiến đấu, Phan Khuông nhanh chóng rút đao lùi lại, hắn cũng không muốn bị quấn chân ở đây.

    Tiếng súng vang lên.

    Viên đạn lao ra.

    Ánh đao hiện lên, viên đạn bắn thẳng vào giữa trán Phan Khuông bị chém làm đôi, tốc độ của hắn không hề nhanh hơn tốc độ đạn bắn ra mà do trước khi đạn tới thì hắn đã dựng thẳng đao trước đường đạn chờ đợi, phản xạ của hắn cực nhanh.

    Vẻ mặt Phan Khuông lạnh nhạt thờ ơ, hắn xoay người nhanh chóng biến mất trong rừng.

    Lần tấn công bất ngờ này Phan Khuông đã giết hơn trăm binh lính, phá hủy nhiều xe bọc thép, khiến sĩ khí quân đội Hải Hạ hoàn toàn suy sụp, thương vong thảm trọng, cơn mỏi mệt do công phá liên tục bốn tầng phòng ngự bắt đầu bùng nổ. Thấy cảnh này, Celtic dù không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành thả chậm thế công.

    ...

    Trong căn cứ Ám Nha cốc, Lý Tiết theo dõi cảnh tượng chiến đấu qua camera, tầng phòng ngự thứ hai đã bị công phá, quân đội Hải Hạ đang tiến thẳng tới lớp phòng ngự cuối cùng, dù đã khiến quân Hải Hạ rơi vào bẫy rập tổn thất thảm trọng nhưng cũng không thể san bằng khoảng cách giữa nhân viên vũ trang của căn cứ và quân đội chính quy được.

    Có điều mọi chuyện vẫn trong tầm khống chế như cũ.

    Sau khi Phan Khuông trở về, Lý Tiết lập tức khóa chết con đường nối căn cứ trong và căn cứ ngoài, dù cho kẻ địch có công phá căn cứ ngoài thì cũng không thể phát hiện căn cứ trong được, hơn nữa Lý Tiết còn để lại một "món quà lớn" cho quân Hải Hạ ở căn cứ ngoài.

    "Phó quản lý, lúc nào chúng ta bắt đầu rút lui đây?"

    "Bây giờ."

    Lý Tiết đáp.

    Trước cửa bí mật số ba, nhân viên căn cứ trong đã tập kết đầy đủ, Lâm Diêu và Lambert đứng cuối hàng, thừa dịp mọi người không chú ý giả bộ như đang bàn bạc gì đó rồi lặng lẽ truyền tin tức bằng ám hiệu qua tai nghe mini.

    ...

    "Đùng đoàng!"

    Lô cốt cuối cùng bị đạn pháo của xe tăng cỡ nhỏ biến thành phế tích, các nhân viên vũ trang tầng cuối chỉ còn một lựa chọn duy nhất, họ nhanh chóng rút lui vào trong căn cứ.

    Các vòng cảnh giới đều đã bị phá hủy, cuối cùng Celtic cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

    Hai vòng phòng ngự cuối cùng khiến ông ta tăng 70% tổn thất, quân công chắc chắn sẽ không đẹp đẽ nữa.

    "Kẻ địch chỉ còn lại căn cứ cuối cùng, không còn đường lui nữa rồi, có cần để quân đội nghỉ ngơi một lát không thưa chỉ huy?"

    Phó quan hỏi.

    Celtic nghĩ một lát, chợt nhớ tới tình báo Hàn Tiêu cung cấp, trong đó có nhắc tới con đường bí mật nối với căn cứ trong. Ông ta lập tức nhận định đây là cơ hội duy nhất để mở rộng chiến công, không có thời gian trì hoãn nữa, vì lo kẻ địch chạy trốn nên ông ta quyết đoán hạ lệnh.

    "Lập tức tấn công, để binh lính lục soát các gian phòng, nhất là các phòng chứa đồ, nhất định trong đó có cửa ngầm dẫn tới căn cứ trong của địch."

    Mệnh lệnh được đưa ra, các binh lính vẫn còn mệt mỏi sau trận ác chiến lên dây cót tinh thần, tiến vào căn cứ Ám Nha cốc càn quét kẻ địch, không gian trong căn cứ rất nhỏ hẹp, tương đương với hoàn cảnh chiến đấu trên đường phố, tiếng súng liên miên không ngớt.

    Chiến đấu duy trì một lát.

    "Báo cáo, đã tìm thấy phòng chứa đồ nhưng không có bất cứ cánh cửa ngầm nào cả, tất cả đều là mặt tường bình thường, đã dùng bom thí nghiệm thử."

    "Chẳng lẽ tình báo nhầm sao?"

    Celtic nhíu mày, gọi phó quan đến dặn dò: "Cậu dẫn người của Cục 13 tới đây, cả người tên Hàn Tiêu kia nữa, tôi có chuyện cần hỏi họ."
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)