FULL  Võng Du Siêu Cấp YY Hệ Thống - Time (Truyện Việt)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Siêu Cấp YY Hệ Thống
    Chương 246: Tra tấn Tần Tú Tú
    Đêm khuya tĩnh mịch.

    Từng cơn gió lạnh thổi qua vùng sa mạc khô cằn, đem không khí nóng như ban ngày tại đây hạ thấp xuống.

    Đám người và Minh Hạo, Tam Nương nằm chung một chỗ, lửa đốt cao, ấm áp nhiệt độ đủ vừa mọi người.

    Nhưng không ai có tâm trạng để ngủ cả, kể cả Minh Hạo.

    Click xem thông tin bản thân.

    [ Tên: Minh Hạo

    Trạng thái: dính độc tính Xà Ma ( 1 tháng)

    Điểm exp: 1/1m

    Cảnh giới: Dâm Vương sơ cấp

    Vật phẩm: dâm khí quyển (sơ), cơ sở luyện dược quyển (sơ), bóp vú kích huyệt (sơ).

    Chiêu thức: Trấn Áp

    Nội tại:

    -Cu Vàng Không Ngã

    - Tinh trùng siêu cấp

    - Miễn dịch sát thương ba lượt trong trận đấu

    -Siêu cấp thiên phú luyện dược

    -Thần thánh siêu cấp JJ.]

    Minh Hạo sờ sờ cằm, còn một vấn đề đó là giải độc, click hệ thống, xem độ thân mật.



    [Độ thân mật Tam Nương]

    Chỉ số thân mật: 85

    Đánh giá: mối quan hệ hai người là người yêu, nhưng còn nhiều vướng mắc Tam Nương, gợi ý: làm nàng có thai, ….



    Nhìn bảng thông tin độ thân mật, Minh Hạo tổ chức lại kế hoạch, vốn tưởng rằng cần một thời gian dài để bồi đắp tình cảm với Tam Nương, nhưng lúc này bị rắn cắn, dính độc, trong một tháng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

    Nhìn nằm bên cạnh Tam Nương, lúc này nàng đã ngủ say, có thể vì lúc nãy chiến đấu cùng với đi đường quá mệt.

    Minh Hạo liếm môi, tay hướng về cái quần vải thô đơn sơ của Tam Nương, thành thạo kéo xuống, lộ ra một mảnh rừng rậm cùng khu vực thần bí…

    Tiếp đó là tới quần hắn.

    Minh Hạo liếc nhìn hai bên, thấy đám mỹ nữ đã ngủ say, hắn chậm rãi hơi nâng người dậy, đầu gối quỳ dưới đất, từng bước leo đến ở giữa Tam Nương, cắm thẳng vào…



    Tam Nương đang ngủ ngon, chợt cảm giác phía dưới có gì đó xâm nhập, nàng giật mình tỉnh dậy, thấy có người đè lên mình, theo bản năng muốn la lên.

    Minh Hạo thấy Tam Nương mở mắt ra, như đoán trước phản ứng của nàng, một tay bịt miệng nàng lại, một tay còn lại làm cái im lặng ám hiệu “suỵt”

    Tam Nương ánh mắt rõ ràng hơn, khi thấy người nằm trên là Minh Hạo liền yên tâm, âm thầm gật đầu ra hiệu đã biết, tự nhiên để cho Minh Hạo đè lên người, nàng nhắm mắt lại hưởng ứng, trong miệng thỉnh thoảng rên rỉ phóng đãng, thân thể phối hợp, lắc lư theo nhịp điệu một, hai.

    Đêm hôm nay, không chỉ hai người ngủ không được, mà còn nhiều người khác…







    Sáng hôm sau.

    Minh Hạo và chúng nữ tụ tập lại, Bùi Xuân Tình đứng bên cạnh xe bay của trung niên đã chết, hướng dẫn từng bước để điều khiển xe bay, chỉ là ánh mắt nàng hai bên hơi thâm đen, nhìn như ánh mắt gấu trúc đồng dạng.

    “Có hai phương thức để điều khiển, một là tự tay mình, hai là dùng tinh thần lực điều khiển, nhưng đa số người thường thì dùng tinh thần lực điều khiển bởi vì đơn giản, dễ dàng hơn, không cần phức tạp như thủ công.”

    Minh Hạo gật đầu, hỏi: “Vậy tự tay điều khiển như thế nào?”

    Bùi Xuân Tình vẻ mặt xấu hổ, chỉ tay vào đôi ngực của ‘xe bay’ nói: “Tự điều khiển chính là dành cho nam giới,: nắm đôi ngực của nàng, muốn điều khiển chạy trái phải lên xuống thì theo đó nắm ngực nàng hướng trái phải lên xuống…”

    “Kế tiếp chính là để thúc đẩy nàng chạy đi (như vặn ga), ngươi nằm ngửa xuống lưng nàng, đem thứ Y cắm vào chỗ O đó…”

    Minh Hạo gật đầu, hỏi: “Vậy còn tinh thần lực?”

    Bùi Xuân Tình nói: “Tinh thần lực càng đơn giản, chỉ cần đưa vào não của Nô Phi, sau đó muốn điều khiển sao tùy mình, nó như công cụ đồng dạng như vậy”

    Minh Hạo nói: “Cám ơn”. Quay sang Tam Nương hỏi: “Ngươi đã hiểu chưa?”

    Tam Nương gật đầu, nói: “Đã hiểu.”

    Minh Hạo và Tam Nương mỗi người một ‘chiếc’ nô phi do trung niên và Tần Tú Tú để lại.

    Nhấc đến Tần Tú Tú, vị thiếu nữ này khá thảm thương, cả đêm người ta ngủ dưới ánh lửa ấm áp, còn nàng bị trói ngủ bên ngoài với cơn gió giá lạnh, hơn nửa còn bị Minh Hạo lột hết quần áo, trần chuồng suốt một đêm.

    Rồi đến sáng, người ta ăn uống đầy đủ thức ăn ngon lành, còn nàng bị Minh Hạo uống ‘tăng lực number one’ ‘ màu vàng tinh khiết’ do Minh Hạo ‘tạo ra’…

    Đối với kẻ thù, Minh Hạo không chút nhân nhượng, dù gái hay trai, già hay trẻ, trừ người thân của hắn.

    Minh Hạo và Tam Nương bước lên Phi Nô điều khiển vài vòng, đến khi quen thuộc mới dừng lại, tiếp đó Minh Hạo đi đến nơi trói lại Tần Tú Tú.

    Nhìn nàng vẻ mặt tiều tụy, Minh Hạo mỉm cười, lạnh lùng nói: “Ngươi đây chính là bảo ta muốn làm gì làm, đừng trách ta!”

    Nói xong, không chờ Tần Tú Tú phản ứng, đem đầu dây kéo đi, cả người như con chó bị xiết cổ, chật vật nằm dưới đất bị Minh Hạo kéo lê đi.

    “A, nóng quá, xin, tha ta Khặc khặc…”

    “Ta cầu xin ngươi, ngươi bắt ta làm trâu làm ngựa đều được, xin đừng hành hạ ta như vậy, nóng quá…”

    “A.!!!”

    Tần Tú Tú nước mắt rơi như mưa, cổ họng kêu gào để cầu xin sự tha thứ từ Minh Hạo. Hiện tại là ban ngày, nhiệt độ cực nóng, có thể lên đến 40 độ C, thậm chí là 50 độ …60 độ, cả thân thể nàng khi này không mặc quần áo, hoàn toàn trần chuồng, bị kéo lê trên cát khiến da nàng như con heo quay muốn bị thiêu đốt, nhất là nơi khu rừng của nàng, bị một đám cát nóng rơi vào bên trong, đem khu rừng một mảnh nóng rực, nước từ khu rừng chảy lênh láng liên tục..…

    Quay đầu nhìn Tần Tú Tú thảm khóc, Minh Hạo thần sắc bình tĩnh như thường, cười hỏi: “Ngươi không phải nói là muốn làm gì làm à? Hiện tại đã muộn.”

    Nói xong, không để ý đến sự khóc thảm của nàng, Minh Hạo một tay cầm đầu dây kéo đi.

    Đối với hắn, loại mỹ nữ như Tần Tú Tú hắn gặp nhiều rồi, loại chảnh chó đến tiểu thư đều gặp, về phần xinh đẹp mà nương tay? Buồn cười, hậu cung hắn mỗi nngười đều xinh đẹp gấp 100 lần Tần Tú Tú cộng lại, cho nên trừ phi mỹ nữ nào điểm nào đó ví như tâm trí hoặc tính cách giống như Tam Nương thì hắn có thể tha…

    Dắt một đường đi tới nơi đám người tập trung chờ đợi, Minh Hạo chỉ tay vào Tần Tú Tú, nói ra: “Từ hôm nay, nàng chính là con chó của chúng ta, các ngươi muốn làm gì làm, thậm chí giết nàng cũng được, ta không quan tâm.”

    Đám nữ nghe vậy sắc mặt tái xanh, trong lòng sợ hãi,, người thiếu niên này quá là ác độc, ánh mắt nhìn lại Tần Tú Tú như con chó bạcrê nằm dưới đất thở hổn hển, trong mắt hiện ra tia đồng tình, thương tiếc, chỉ là các nàng lắc đầu thở dài.

    Bùi Xuân Tình nhìn Tần Tú Tú, lúc này nói: “Trong tay nàng nắm giữ một phần bản đồ Thần Mộ, đó là lý do tại sao ngày hôm qua chúng ta không chạy đi sau khi ngươi giết Ba Vĩ.”

    Minh Hạo nghe vậy, suy nghĩ một tí, kết hợp ngày hôm qua các nàng không ra tay trợ giúp Tần Tú Tú đánh giết mình là đoán ra chuyện gì.

    Những người mỹ nữ này có thể là con em của các thế lực khác nhau gởi đến, các nàng kết bè kết phái đi đến Thần Mộ, còn về tại sao chỉ cử một người Dâm Vương sơ cấp bảo kê đám này trẻ tuổi thế hệ, chắc chắn giữa các bên thế lực đã ký vào khế ước nào đó, có khế ước ràng buộc, không lo về ám sát, chơi bẩn, đâm lén các loại.

    Minh Hạo ánh mắt nhìn về Tần Tú Tú, trầm giọng nói: “Bản đồ đâu, mau đưa đây.”

    “Ha ha ha…muốn bản đồ, nằm mơ! Trừ phi ngươi cởi trói, sau đó quỳ xuống đất liếm ***” Tần Tú Tú ngẩng đầu lên, khàn khàn cười nói, vẻ mặt nàng đỏ như khỉ đít đỏ, không những khuôn mặt, mà toàn bộ thân thể đều nhuộm một màu đỏ, người đứng gần Tần Tú Tú có thể cảm giác được bên từ làn da nàng khí tức nóng rực truyền đến.

    “À, đã lì còn dám lộn, ta cho ngươi lộn con đ*.” Minh Hạo nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như con chó cái kia, nhịn không được nửa, một chân không lưu tình đap mạnh vào mặt nàng.

    “A!” Khuôn mặt Tần Tú Tú bị đạp đau đớn, nàng hét thảm một tiếng.

    “Sao nào con chó? Ngươi không phải muốn vậy lắm à? Ta cho ngươi ăn này***” Minh Hạo vừa đem chân chà đạp trên mặt, vừa sỉ nhục Tần Tú Tú.

    “Ngươi ~ ta thề, ta nếu còn sống trở ra, ta dù đánh đổi tất cả cũng phải giết ngươi để tẩy nổi sỉ nhục này, tên con hoang!” Tần Tú Tú căm hận gào thét như con chó điên, người ở đây nghe lời này đều khinh thường, cười nhạo.

    “Chà, cứng miệng đó, để ta xem ngươi còn cứng miệng được bao lâu.” Minh Hạo hứng thú nói, lần đầu tiên gặp được một con chó điên lì lòm như vậy.

    Chân dời ra khỏi mặt Tần Tú Tú, dậm lên đôi ngực song phong tuyết trắng của nàng, đạp đạp đạp.

    “A~” Tần Tú Tú nơi ngực bị đạp không những thấy đau, mà còn sung sướng, nàng không tự chủ rên rỉ một tiếng.

    “Ồ, nếu ngươi thích bị chà đạp ngực thì ta toại nguyện ngươi.” Nhìn vẻ mặt dâm đãng của con chó cái kia, Minh Hạo nở nụ cười, chân hướng nhị hoa màu đỏ kia, đạp thật mạnh một cái.

    “A!” Tần Tú Tú lần này hét đau đớn, cảm giác cái nhị hoa như muốn nứt toác ra.

    Minh Hạo thần lạnh lùng, chân đạp thêm vài cái thật mạnh, rồi chà vài cái.

    Minh Hạo lấy chân ra, khi này đôi ngực của Tần Tú Tú biến dạng méo xẹo, không còn tròn trịa như trước, máu từ đôi ngực nhị hoa chảy ra, từng giọt máu chảy xuống đất, trông mà đáng thương.

    Người xung quang, nhất là đám nữ nhân thần sắc tái xanh, các nàng lui lại vài bước, nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp, Minh Hạo quá tàn nhẫn, với lại đây là lần đầu tiên trong đời các nàng nhìn cảnh tượng tra tấn dã man kinh khủng như vậy.

    Dù là thần kinh thô như Tam Nương cũng nhịn không được, quay mặt qua chỗ khác.

    Còn chưa xong, Minh Hạo khom người xuống, tay bóp cổ nàng, lạnh lẽo hỏi: “Đưa bản đồ hay không?”

    “Hà…ngươi giết thúc thúc ta, đánh ta, giờ ngươi muốn bản đồ…nằm…” Tần Tú Tú như cũ quật cường, nhưng còn chưa nói hết, nàng cái miệng nhỏ bị cậy ra, Minh Hạo mạnh bạo đem nhét ** vào miệng nàng.

    “Um…” Tần Tú Tú cảm giác cổ họng bị vật nóng bỏng cứng rắn nào đó chiếm lấy, lập tức biết là thứ gì, răng trắng của nàng khép lại, muốn cắn đứt **.

    Bất quá, dù nàng có muốn hay không, Minh Hạo đã đoán trước việc này, hắn đem dâm khí bao bọc sẵn, khi Tần Tú Tú cắn vào thì như cắn miếng sắt cứng, không hề hấn gì, chỉ làm nàng đau răng.

    “Muốn cắn, ngươi đúng là ngoan nhân a, này thì cắn!”

    Minh Hạo nói xong, tiếng xì xì phát ra, từ ** phát ra, màu vàng mùi khai khai, đem cổ họng Tần Tú Tú tràn ngập chất lỏng màu vàng, làm nàng liên tục ho khan sặc sụa.

    Làm xong, Minh Hạo đem** lấy ra, cười lạnh, tay nắm tóc nàng, cười hỏi: “Thế nào, mùi vị của ta ngon chứ?.

    Ho khan vài cái, ánh mắt Tần Tú Tú nhìn Minh Hạo càng căm hận hơn, nàng lạnh lùng ghi nhớ khuôn mặt này vào sâu trong lòng mình, “Ngươi chờ đấy tên súc sinh, dám đem thứ ấy cho ta, ta thề dù chết cũng phải giết ngươi!”.

    “À, cũng đúng, đây chỉ là bắt đầu, làm sao ngươi sợ được?” Nhìn vẻ mặt căm hận của nàng, Minh Hạo cười lạnh nói, đứng lên, chân hướng về khu rừng thần bí của Tần Tú Tú, năm ngón chân đưa vào, ngoáy ngoáy.



    “A A A A~”

    Cả người Tần Tú Tú giật lên, thân thể không tự chủ run run, âm thanh rên rỉ trong miệng Tần Tú Tú phát ra, nước miếng, nước chảy ra liên tục…..

    “Thích lắm đúng không? Vậy ta đục một cái, xem ngươi còn thích nửa không.” Minh Hạo nhìn mặt phê cần của nàng cười nói, sau đó năm ngón chân thục vào trong thật mạnh.

    “Ô…” Tần Tú Tú đang cảm giác sung sướng, đột ngột một trận đau đớn từ bên dưới mang đến, làm nàng từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, hai chân khép chặt lại, khi này máu tươi hòa lẫn với nước từ bên trong khu rừng chảy ra…

    Minh Hạo đem chân rút ra, thần sắc không thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Ta hỏi lại lần nửa, giao bản đồ hay không?”

    Tần Tú Tú độ hận với Minh Hạo đã đạt đến đỉnh điểm, nàng vẻ mặt vặn vẹo, kiên quyết lắc đầu, âm thanh khàn khàn quỷ dị, yếu ớt nói hai chữ: “Còn lâu!”

    “Ngươi đúng là con chó cái lì lọm đúng nghĩa a, ta lần dầu gặp được loại lì lọm đạt đến trình độ này, ta có lời khen dành cho ngươi…”

    Minh Hạo ánh mắt tán thưởng nói, nếu là người thường, nhất là nữ giới bị hắn trà đạp đánh đập kiểu này thì giờ đã khóc thét, cầu xin rồi, ngược lại Tần Tú Tú tốt, trải qua tra tấn vẫn mạnh miệng như vậy, nhất quyết một hai không chịu giao bản đồ…

    “Hừ!”

    Tần Tú Tú hừ lạnh, dù mặt bị đánh bầm dập, vú bị đạp méo xẹo, khu rừng bị đánh chảy máu, nhưng nàng vẫn như cũ một đầu chó cái lì lọm không chịu thua cuộc.

    Chỉ là nàng không nhận ra rằng, qua cuộc chà đạp của Minh Hạo, tâm trí của nàng có một chút thay đổi, loại này thay đổi đến cả chính bản thân nàng không nhận ra.

    Minh Hạo quyết định không tiếp tục hành hạ nàng nửa, coi như phần thưởng cho nàng ‘lì đòn’ đi, quay qua nhìn đám nữ, hỏi: “Trong đây ai có lông gà không?”

    “Lông gà?” Đám mỹ nữ mở mắt ra, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Tú Tú, sau một khắc, dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn nửa, hình dạng kia quá thê thảm, từ mặt đến chim đều biến dạng…

    Minh Hạo giải thích một chút, đám nữ hiểu ra, một người trong đó từ trong túi móc ra, đưa đám lông trắng cho Minh Hạo “ Lông đây tôn kính cường giả…”

    Minh Hạo cầm lông, nhìn đám nữ, nói: “Đúng rồi, mỗi người một sợi lông, chọt lét nàng cho ta… chọc đến khi nào nàng nói mới thôi.”

    Đám nữ vẻ mặt ngẩn ra, chọc lét là sao? Minh Hạo kiên nhẫn giải thích…

    Tiếp đó đám người bao vây Tần Tú Tú lại, mỗi người cầm sợi lông gà, khiều khiều lấy ví trị nhạy cảm của Tần Tú Tú như: nách, mặt, hông, chân, tay, ngực, (Y)… khiến nàng cười như điên dại, bởi vì quá nhột mà nước mắt, nước mũi theo đó chảy ra …

    “Hi hi hi nhột quá…”

    “Hi hi hi….”

    “Hi hi hi….”

    “Hi hi hi….”

    ...
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Siêu Cấp YY Hệ Thống
    Chương 247: Tử Vong Sa Mạc
    Tần Tú Tú bị Minh Hạo và đám nữ chọc lét, cuối cùng chịu không nổi, nàng đành phải bất đắc dĩ giao ra một phần bản đồ Thần Mộ.

    Minh Hạo để chắc ăn phòng ngừa Tần Tú Tú quay ra cắn lén, hắn đem dây trói tay chân nàng lại trong tình trạng trần chuồng, dù sao quần áo có khả năng trơn trượt làm dây trói tuột ra ngoài.

    Cả nhóm lên đường, đi tới Sa Mạc Tử Vong.

    Bùi Xuân Tình một bên điều khiển Phi Nô, một bên nhiệt tình giới thiệu về Tử Vong Sa Mạc cho Minh Hạo và Tam Nương nghe:

    Tử Vong Sa Mạc một trong mười cấm địa nguy hiểm nhất ở dâm giới.

    Nó nằm sâu ở trong Tây Cương, là nơi cho dù cường giả Dâm Vương khi đi vào phải kiêng dè vài phần, cho dù Dâm Vương trở lên nếu không cẩn thận, mất mạng như chơi.

    Tử Vong Sa Mạc nó nguy hiểm ở chỗ ‘cát’, khu vực sa mạc cát ăn thịt người.

    Nghe như đơn giản, không có gì nguy hiểm hay thứ kinh khủng gì làm người sợ, nhưng nó là thứ chân chính là nổi ám ảnh của nhiều người khi bước vào đây.

    Bởi vì, nơi này không còn gì, không cây cỏ, không thức ăn, không động vật, xung quanh ngoài trừ cát thì không có gì, nếu một người lỡ như bước vào đây, chỉ cần ba giây thôi, dù Dâm Vương cũng trong nháy mắt bị đám cát ‘ăn thịt’.

    Mấy tỷ triệu hạt cát dưới chân đều là loại ăn thịt người, nghe đã rợn người chứ đừng nói là bước vào.

    May mắn, có một thứ có thể chế ngự, đó là Phi Nô.

    Phi Nô bay trên không trung, nên tránh được dưới đất cát.

    Nhưng không chỉ có cát ăn thịt người, mà còn có thời tiết khắc nghiệt, một cơn bão cát bất cứ khi nào có thể xảy ra, trong bão cát đó, chính là hàng triệu loài cát ăn thịt người, dù bay trên không hay dưới đất đều dính phải nó, chính vì thế khu vực này còn gọi là Tử Vong Sa Mạc.

    Nhưng chân chính nguy hiểm không phải là nơi này, mà là trung tâm Tử Vong Sa Mạc, một nơi cho dù Dâm Đế đi vào một khi không cẩn thận phải chết, đó là Thần Mộ.

    Thần Mộ, người Dâm Giới vừa nghe khiến người dễ liên tưởng đến mộ của thần linh sau khi chết chôn xuống.

    Trong truyền thuyết, Thần Mộ đã xuất hiện từ rất lâu, lâu đến nổi từ xa xưa năm tháng đến nay không ai có thể hiểu thấu nó được, ai thành lập ra?

    Nếu nói nguy hiểm của Tử Vong Sa Mạc là cát ăn thịt người, thì nơi này chính là những ngôi mộ, xác chết sống dậy, và nơi nà là chỗ an táng lý tưởng nhất của những người đạt đến cảnh giới đỉnh phong như Dâm Đế,.

    Thần Mộ có công dụng đặc biệt chính là đem người đã chết có thể sống lại.

    Đây chính là nghịch thiên cải mệnh trong truyền thuyết, nhưng tỷ lệ sống lại rất thấp chỉ bằng một phần ngàn, mặc dù tỷ lệ thấp đến đáng thương, nhưng nó vẫn có sức hút mê người, nhất là những bậc cường giả sống lâu năm sắp bước vào quan tài.

    Nhưng nếu thất bại, đồng nghĩa biến thành xác chết biết di động, những xác chết này không có trí tuệ, chỉ có bản năng chiến đấu khi còn sống.

    Còn vì sao nó tên là Thần Mộ thì bắt nguồn từ lời kể của các bậc tiền bối lão tổ cấp cao lưu truyền trở xuống:

    Thần Mộ, nơi dành cho cường giả an nghỉ, khắp nơi bẫy rập chết người, càng đi sâu vào Thần Mộ, càng đến gần với thần linh, thứ cấm kỵ nhất thế giới, nơi thần táng thân, kẻ bước vào tất bị thần tru, trời giết, đất diệt.

    Ngày xưa, có một cường giả cảnh giới đỉnh phong thế giới Dâm Tổ, chỉ còn một bước là đột phá đến Dâm Thần, hắn mắc kẹt tại cảnh giới này hơn chục vạn năm, tuổi thọ không còn nhiều, hắn đành nhắm mắt làm liều, xông sâu vào trung tâm Thần Mộ. Từ đó về sau, không còn ai thấy bóng dáng hắn xuất hiện trên thế gian, người ta đồn rằng, khi hắn bước vào trung tâm Thần Mộ, đồng nghĩa với bị thần tru diệt, không còn có thể còn sống quay trở ra.

    Có thể hình dung trình độ nguy hiểm kinh khủng của thần mộ thế nào.

    Tuy là nguy hiểm, nhưng nhiều người không màng đến tính mạng để đi vào thử cơ duyên, vận may của mình, vì trong đó chính là một bảo tàng của các cường giả như Dâm Đế để lại, như đan dược, vũ khí các loại… khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng.

    Minh Hạo gật đầu, có chút khó hiểu hỏi: “Như vậy Thần Mộ là nằm ở trung tâm Tử Vong Sa Mạc? Nếu vậy chẳng lẽ các xác chết bị chôn dưới cát ăn thịt người?”

    Nếu thật sự như vậy, hắn chắc chắn rằng dù tài bảo có hiếm đến cỡ nào, cũng không ai dám đi vào nơi cát ăn thịt người để tìm a, đây chính là tìm chết hơn là tìm tài bảo...

    Bùi Xuân Tình lắc đầu, nàng ánh mắt hướng về phương xa xôi, nói ra: “Theo thiếp biết, cánh cửa ra vào nằm ở trung tâm Tử Vong Sa Mạc, còn về Thần Mộ thực sự nằm ở một phương thế giới khác, thế giới đó là do thần linh chế tạo nên, mỗi ngàn năm cánh cửa dẫn đến Thần Mộ sẽ tự động mở ra để dâm giả đi vào….”

    Minh Hạo gật đầu, cái này không có gì lạ, hắn ở Đế Bá thế giới thường đi qua những bí cảnh, hiểm địa, cấm địa các loại, linh tính hắn mách bảo rằng, Thần Mộ là nơi để đem bản nguyên trở về, hồi phục lại thực lực đỉnh phong kia...

    Trong thời gian rãnh rỗi đi đến Tử Vong Sa Mạc, Minh Hạo lấy cơ sở luyện dược quyển (sơ), bóp vú kích huyệt (sơ) ra để đọc.

    “Cái lề gì thốn.” Minh Hạo mở ra quyển sách cơ sở luyện dược, vừa đọc trang đầu xong, sắc mặt chuyển thành màu đen, mồ hôi trên trán vài giọt chảy ra, tay cầm sách run run.

    Nội dung trong sách:

    “Người luyện dược thường dùng JJ để luyện, thiên phú thuộc tính hỏa, JJ phải dài, to, để nung nấu đan dược, phẩm chất khi xuất ra tốt hơn…”

    Không đọc thì thôi, vừa đọc xong Minh Hạo cảm giác cái này không có logic a, tiếp tục lật qua trang khác đọc tiếp.



    Vài phút sau, Minh Hạo cuối cùng đọc xong, đem cơ sở luyện dược quyển cất vào túi đồ.

    “Đậu má râu xanh, luyện dược cần JJ?” Minh Hạo âm thầm bực tức, jj có khắp mọi nơi, từ luyện level đến luyện dược a…

    Theo như trong cơ sở luyện dược nói, quyển này dành cho nam, người nam phải sở hữu loại JJ hệ hỏa để luyện dược, cách thức rất đơn giản, người nam ăn hết các thành phần để luyện ra dược,sau đó nuốt hết toàn bộ, đem dâm khí lưu chuyển đường thức ăn xuống JJ, sau đó đem JJ thành ‘lò lửa’, đốt cháy các loại tạp chất trong đan dược, cuối cùng là thải ra tinh hoa **

    Không tiếp tục quan tâm đến vấn đề này nửa, Minh Hạo từ túi đồ lấy ra quyển bóp vú kích huyệt (sơ) xem.

    Năm phút sau, xem xong bóp vú kích huyệt (sơ) Minh Hạo cất vào lại túi đồ, nội dung khá đơn giản, chính là dùng ngón tay xóa bóp đầu ngực, các huyệt vị, kích hoạt cho máu lưu thông, giúp ngực các nữ giới lớn hơn, đẹp hơn, tròn hơn, săn hơn…

    Đứng trên Phi Nô, tinh thần điều khiển bay đi, Minh Hạo nhìn qua Bùi Xuân Tình hỏi: “À, mục đích các người đến Thần Mộ để tìm kiếm bảo vật à…”

    “Đúng vậy, một phần nửa chính là để rèn luyện kinh nghiệm.”

    Minh Hạo gật đầu, sau đó hỏi về một số vấn đề khác…

    Năm ngày trôi qua, đoàn người Minh Hạo trải qua năm ngày hành trình ngắn ngủi cuối cùng đi tới biên giới Tử Vong Sa Mạc, tất nhiên là không thiếu một phen mây mưa với Tam Nương cùng nơi jj phát độc, làm Minh Hạo đang chích giữa chừng phải ngưng lại ôm chim….

    Đứng gần biên giới, đám người nhìn qua bên kia.

    Để nhận biết khu vực Tử Vong Sa Mạc và nơi thường rất đơn giản, Tử Vong Sa Mạc lớp cát có màu vàng đậm, không vàng nhạt như cát bình thường.

    Bởi vậy, khi tiếp xúc với ánh mặt trời phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ, như là kim cương phát ra ánh sáng nồng đậm.

    Từng đồi cát trải dài từ đầu đến cuối, nhìn như mảnh rừng núi vàng được người chôn tại đây, phát ra kim quang chói lòa mù con mắt người nhìn.

    Minh Hạo đứng trên xe bay, nhìn đám cát vàng đậm đầu bên kia, cảm thán: “Cái này đúng là thiên nhiên tạo hóa, thật đẹp, so với lâu đài cát kia còn đẹp hơn gấp mười lần.”

    “Đi thôi.” Minh Hạo hơi ngấm nghía một chút, quay qua Tam Nương, dặn dò nàng: “Nếu ngươi thấy có gì không ổn thì la lên, biết chưa?”

    Tam Nương gật đầu, nàng bộ dáng thần kinh thường ngày kia, nàng ngay thẳng nói: “Ta biết, ngươi yên tâm.”

    Minh Hạo gật đầu, nhóm người điều khiển Phi Nô chạy qua vừng Tử Vong Sa Mạc.

    Vừa chạy qua đây, thời tiết trong nháy mắt thay đổi, nếu bên kia vùng sa mạc là nóng nực thì bên đây Tử Vong Sa Mạc là mát mẻ.

    Minh Hạo cảm giác kì lạ, kế đó nhóm người dựa theo bản đồ điều khiển phi nô chạy một đường chạy đến trung tâm Tử Vong Sa Mạc, nơi dẫn đến Thần Mộ.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Siêu Cấp YY Hệ Thống
    Chương 248: Tần Tú Tú chết
    Trên đường đi, thỉnh thoảng gặp nhóm ba, nhóm năm người kết bè kết bạn, mục tiêu chính là đến Thần Mộ, bọn họ giống như nhóm Minh Hạo, đa số người mang theo một vị Dâm Vương đi chung, chỉ là trên đường gặp toàn bộ là nữ giới, rất hiếm nam tử.

    Cái này cũng kì lạ, Minh Hạo không khỏi hỏi: “ về phần nam, nữ ở Dâm Giới, chẳng lẽ 9/10 đều là nữ tử?”

    Nếu thật vậy thì Minh Hạo đang sống ở thế giới tràn đầy nữ giới, khắp nơi là nữ…từ bình dân đến quý tộc, từ binh lính đến hoàng đế các loại.

    Bùi Xuân Tình gật đầu, nói ra: “Bởi vì nữ được trời ưu ái thiên phú, hơn nửa tỷ lệ sinh sản nữ - nam là 85% - 15%, cho nên ở thế giới này đa số là nữ giới.”

    Minh Hạo âm thầm nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tượng các hình ảnh dâm tặc, thông dâm cùng nhà vua thiếu phụ, tư tình năm thê bảy thiếp…

    “Như vậy về vấn đề duy trì nồi giống làm sao?” Minh Hạo hỏi.

    Bùi Xuân Tình nghe câu hỏi thở dài một hơi, nói ra: “Đây là vấn đề nhức nhối của chúng ta từ vạn năm đến nay, để duy trì nòi giống với thiên phú tốt không bị phế, thường các gia tộc, thế lực sẽ lựa chọn nam tử cương dương * Nhưng khổ nổi, nam tử sinh ra có mười phần hết chín phần bị phế*, cho nên một khi có ‘giống’ tốt xuất hiện, ngay lập tức người nam nhân sẽ bị các thế lực tông môn khác nhau săn đuổi…”

    Minh Hạo nghe vậy rùng mình một cái, liếc mắt nhìn phía dưới JJ mình, nếu các nàng biết mình JJ loại ‘thượng hàng’ ‘hàng khủng’ thì không biết các nàng phản ứng ra sao?



    Đám người đang đi giữa chừng, bất thình lình xung quanh nổi gió nhè nhẹ.

    Bùi Xuân Tình và các nữ khác cảm thấy gió thỏi, mặt mày biến sắc, Bùi Xuân Tình giọng run rẩy nói: “Bão, bão sắp đến, mau chạy!”

    Minh Hạo vừa cảm nhận gió liền biết xảy ra vấn đề, vì mấy ngày qua hắn ngoài trừ cảm nhận một chút mát mẻ thì không còn gì, hiện tại cảm giác có gió nổi là có vấn đề.

    “Nhanh, chạy về hướng đông nam.”

    Minh Hạo học ở Bắc Đẩu học viện, dựa vào kiến thức rất nhanh dự đoán được hướng gió, quay về đám người la lên một tiếng.

    “Đông nam?” Đám người ngẩn ra, đông nam là sao.

    Nhìn vẻ mặt ngu người của các nàng, Minh Hạo che mặt lại, rất muốn chửi vài tiếng, nhưng biết hiện tại không phải lúc để chửi, tay chỉ về hướng đông nam, nói ra: “Nhanh, điều khiển phi nô bay về hướng đó.”

    Đám người gật đầu, các nàng nhanh chóng điều khiển phi nô lái về hướng Minh Hạo chỉ.

    Lúc này, ở phía sau lưng các đám người cơn gió thổi ngày càng mạnh, cuốn xung quanh đám cát bay lên cao, tốc độ xoáy càng lúc càng nhanh.

    Minh Hạo quay ra sau nhìn, vòi rồng cuốn tan mọi thứ trên đường đi như con hú đói khát, vòi rồng như có linh tính, nó bay theo sau lưng đoàn người, dường như không ăn được đoàn người Minh Hạo thì không buông tha.

    Minh Hạo hơi suy tính một hai, dựa vào tốc độ nô phi như vậy, rất nhanh bị vòi rồng ở sau đuổi kịp, hỏi gấp: “Xuân Tình, cái Phi Nô còn tăng tốc được không?”

    Bùi Xuân Tình nghe vậy quay qua đáp: “Không, tốc độ của nó đã nhanh lắm rồi,trừ phi…”

    “Trừ phi cái gì, nói lẹ.” Minh Hạo nghe âm thanh bén nhọn từ phía sau càng gần, vội vàng thúc giục nàng.

    “Trừ phi có tinh dịch thuộc loại siêu cấp, phi nô được đổ vào siêu cấp tinh dịch, sẽ tăng lên 100%, có tỷ lệ đột phá cảnh giới, khiến tốc độ bay của phi nô theo đó tăng lên.”

    Còn phân cảnh giới? Minh Hạo nhìn dưới chân mình phi nô âm thầm lấy kỳ lạ.

    Sau đó, Minh Hạo đem ‘xăng’rút ra, cắm ngay cái ‘ổ’, đổ ‘xăng’ vào ‘bình’

    “U~a, u~,a~”

    Tại lúc khi được ‘xăng’ đưa vào người, Phi Nô phát ra âm thanh hưng phấn, cả người run lắc dữ dội, tựa như một con chó cái thèm khát bị đực rựa chơi đồng dạng.

    Đổ xong, Minh Hạo đem xăng bỏ về, cùng lúc này phi nô cả người khí tức bay lên, dâm khí từ [V] bắn mạnh hơn 10 lần lúc trước.

    Minh Hạo còn đang nghiên cứu phi nô, bên cạnh Bùi Xuân Tình đám và đám tỷ muội sắc mặt biến, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm đũng quần Minh Hạo.

    Một trong chị em đó nhìn qua Bùi Xuân Tình, nói: “Bùi Xuân Tình, lúc nãy ngươi có thấy ‘hàng’ của hắn không?”

    Bùi Xuân Tình gật đầu, nói: “Ta thấy, loại này ít nhất cũng dài cỡ 22-25 cm…”

    Người chị em kia mặt đỏ bừng, thần sắc mê trai nhìn chằm chằm Minh Hạo, nước miếng không biết khi nào chảy xuống ướt áo, nói ra: “Vị kia, ngươi nhường cho ta được không? Điều kiện do ta chủ trì…”

    “Không được!”

    Bùi Xuân Tình không chút do dự từ chối, đùa gì thế, Minh Hạo trẻ tuổi, đã có thiên phú khủng, hàng khủng, hơn nửa nhìn cái kia Phi Nô, ít nhất tinh dịch của Minh Hạo đạt đến loại siêu cấp kia, tổng hợp lại toàn bộ, giá trị não vào nước mới đồng ý.

    Trong lòng Bùi Xuân Tình một mảnh vui mừng hân hoan, lần này trúng mánh to rồi, nghĩ đến biểu lộ phong phú của mọi người khi dắt Minh Hạo trở về gia tộc, nhất là lúc thấy ‘hàng khủng’của Minh Hạo nha…

    “Hì hì Hì hì” Bùi Xuân Tình ảo tưởng cảnh đám người kinh ngạc, sợ hãi các loại nàng cười rộ lên.

    Minh Hạo nghe tiếng cười quay đầu nhìn, thấy Bùi Xuân Tình đang cười như điên, còn có đám kia nữ đang lấy ánh mắt sói nhìn chằm chằm nơi đũng quần hắn

    Minh Hạo cảm giác là lạ, tại sao đám nữ này dùng ánh mắt chó thèm xương kia nhìn mình?

    Đột nhiên, nhớ tới lúc nãy hắn móc hàng ra để bơm xăng cho phi nô, tất nhiên khi đó các nữ bên cạnh cũng nhìn thấy hàng khủng của hắn.

    Vừa nghĩ đến đây, Minh Hạo biến sắc, “Thôi xong, hàng lộ, cuộc sống sau này phiền phức lớn.”

    Nhìn đám kia ánh mắt sói cái khao khát như tới mùa động dục.

    “Rè rè rè…”

    Âm thanh bén nhọn từ phía sau ngày càng tới gần, Minh Hạo không có thời gian suy nghĩ chuyện vụn vặt.

    Liếc nhìn phi nô đám nữ rồi so sánh, sau khi được hắn bơm xăng xong, phi nô của hắn tăng tốc độ lên đến 100%, dâm khí từ [V] càng bắn ra mạnh gấp 10 lần lúc trước.

    Như vậy chỉ còn một vấn đề, đó là đám phi nô các nàng, chỉ có phi nô của Minh Hạo là được bơm xăng cường hóa, còn những phi nô khác thì không.

    “Làm sao đây, thời gian không kịp để bơm xăng cho đám kia…” Minh Hạo nhíu mày suy nghĩ, một chút liền nghĩ ra, đó là đem đám nữ dời qua đây, nếu bỏ Tần Tú Tú ra thì có thể đủ chỗ…

    Nghĩ liền làm, Minh Hạo hướng đám nữ, nói: “Các ngươi nhảy qua đây, nhanh lên, không còn kịp.”

    Đám nữ đang trong tình trang say hồn lạc phách vì hàng khủng của Minh Hạo, nghe tiếng kêu liền tỉnh lại.

    Khi nghe được âm thanh rè rè rè ở phía sau vẻ mặt hoảng sợ, không chút do dự vận chuyển dâm khí trong cơ thể, nhảy qua phi nô Minh Hạo.

    Minh Hạo cùng lúc này đem Tần Tú Tú ngồi ở sau đá xuống đất, dù sao hắn có bản đồ rồi, nàng hết giá trị sử dụng, nếu như bình thường thì hắn sẽ không làm vậy, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, không thể không hi sinh người a.

    “Không!!!”

    Tần Tú Tú vẻ mặt sợ hãi, kinh hoảng kêu to, ánh mắt không tin tưởng nhìn chằm chằm vẻ mặt tuấn tú Minh Hạo, trong đời nàng, lần đầu gặp loại này nam nhân vô tình, không chút do dự đem một mỹ nữ xinh đẹp như nàng đá ra ngoài…

    Ánh mắt Tần Tú Tú căm hận nhìn chằm chằm khuôn mặt Minh Hạo, từng chi tiết nhỏ, từ làn da cho đến ánh mắt, mái tóc không chút nào bỏ sót, ghi tạc toàn bộ vào trong lòng.

    “Ta thề, dù có chết cũng theo ngươi suốt đời!!! AAAA”

    Tần Tú Tú cuối cùng la lên, trong âm thanh tràn đầy tuyệt vọng, hận thù, lạnh lẽo, âm trầm khiến người lạnh gáy…

    Cả người rơi tự do xuống đất, từng hạt cát như đàn cá hổ Piranha ở Amazon, đám cát nhỏ bay lên, bám vào người Tần Tú Tú, chỉ trong giây lát, cả người Tần Tú Tú từ đầu đến chân bị hạt cát chôn vùi bên trong…

    Bay ra phía xa, Minh Hạo có thể nghe thấy âm thanh hận thù âm trầm từ Tần Tú Tú kêu rên, tiếp theo âm thanh đau đớn thảm thiết, từng tiếng ‘nhốp nháp’ vang lên, tựa như có thứ gì đó đang ăn……

    Minh Hạo trong lòng khinh thường, “Chết thì chết, ám thì ám, ta thách, tại ngươi xấu số mà thôi đừng trách ta.”

    Khi đám nữ ngồi trên phi nô an toàn, Minh Hạo vận chuyển dâm khí, điều khiển toàn bộ tinh thần lực, đem phi nô tăng tốc gấp đôi, rất nhanh bỏ ra xa vòi rồng kia….
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Siêu Cấp YY Hệ Thống
    Chương 249: Gây sự
    Minh Hạo điều khiển phi nô chạy trốn, rất nhanh thoát khỏi bão cát, hành trình nhóm người từ đây liền thuận lợi, vài ngày sau đến trung tâm Tử Vong Sa Mạc.

    Một vùng cát rộng lớn, tu tập có hơn chục vạn người khác nhau, người tại đây đa phần người là nữ giới.

    Minh Hạo nhóm người đi đến sau cùng, người ở đây thấy nhóm người Minh Hạo tới, toàn bộ người ánh mắt kinh ngạc nhìn nhóm Minh Hạo, bởi vì khi này trên phi nô chở đến năm người, Minh Hạo, Tam Nương, Bùi Xuân Tình và Chu Cát Anh, Lâm Nhã Tiền.

    Thông qua mấy ngày đường nói chuyện làm quen, Minh Hạo nắm rõ tên tuổi, cũng như bối cảnh hai người.

    Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền hai người đều là tiểu thư từ gia tộc cao cấp thượng thừa đi ra ngoài lịch duyệt.

    Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền thuộc loại thiên hướng tu luyện, chỉ có Bùi Xuân Tình gia tộc loại này hiếm có luyện dược.

    Minh Hạo không quan tâm ánh mắt đám người, ngẩng đầu nhìn phía trước cánh cổng khổng lồ.

    Cảnh cổng đứng sừng sững tại sa mạc, nó cao lớn có hơn ngàn mét, điều đặc biệt nhất, cánh cổng này không có cửa, mà chĩ có hai cái trụ (|___|) màu đen đứng ở hai bên.

    Khu vực cánh cổng một màu vàng, nhưng một là màu vàng của tự nhiên, khác với màu vàng của Tử Vong Sa Mạc kia, loại này tự nhiên làm người cảm giác an toàn khi đứng.

    Cả tòa cổng thả ra khí tức xa xưa, kèm theo đó một phần huyền ảo lung linh bảy sắc cầu vòng bắt ngang qua cánh cổng, khiến người lần đầu tiên khi đến đây phát ra một trận thán phục.

    Minh Hạo nhìn cánh cổng, đã đoán được cách thức để di chuyển đến cái gọi là Thần Mộ

    Loại này phương thức giống truyền tống trận, nhưng hắn nghĩ là có chút khác, vì để huy động được cánh cổng phát ra năng lượng truyền tống đến điểm B, phải cần ngoại lực như sức mạnh để phát động, chứ không phải cần mấy loại nguyên thạch, linh khí.

    Minh Hạo qua nhìn hai nữ Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền, đột nhiên nói ra: “Ta hộ tống hai ngươi đến đây, còn lại hai ngươi tự mình giải quyết.”

    “Tôn kính cường giả, xin ngươi mang theo chúng ta.”

    Hai nữ lo sợ nói, dựa theo thực lực của Minh Hạo, hai nàng có thể đi ké chiếm được một số tiện nghi, thậm chí bảo vật quý giá, quan trọng nhất là tính mạng các nàng được Minh Hạo bảo hộ an toàn.

    “Không, ta bổn phận tới đây là hết rồi, nếu như sau khi đi thần mộ xong chúng ta còn gặp lại, ta sẽ hộ tống hai ngươi trở về.”

    Minh Hạo lắc đầu từ chối, hắn không rãnh hán đi làm bảo mẫu cho hai nàng, trừ phi hai nàng sẵn sàng hiến thân, tất nhiên loại này trực tiếp không thể nói ra được, với lại hắn hiện tại không còn hứng thú với loại cỏ non xuân tươi nửa, hắn bắt đầu nhắm tới các loại đặc biệt hơn, ví dụ tràn đầy cơ bắp thần kinh như Tam Nương ra, ít nhất hắn còn hứng thú một hai...

    “Nhưng mà…” Hai nữ vẻ mặt muốn khóc, nếu một cường giả như Minh Hạo rời đi, đây chính là mất đi lá bùa hộ mệnh a.

    Minh Hạo nhìn vẻ mặt hai nàng liền biết các nàng nghĩ gì, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói: “Ta đưa hai các ngươi đến đây là hết trách nhiệm, hơn nửa các ngươi nên nhớ, chúng ta không ai nợ ai, các ngươi chắc hiểu rõ.”

    Hai nữ còn muốn nói gì, gặp vẻ mặt lạnh lùng của Minh Hạo, các nàng chợt nhớ tới ngày hôm qua tình cảnh tra tấn Tần Tú Tú cuối cùng bị đá xuống chết, khí lạnh từ chân xông lên đầu, hai nàng sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui ra sau vài bước, hai nữ rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Minh Hạo, ẩn vào trong đám người.

    Minh Hạo quay qua Bùi Xuân Tình hỏi: “Cánh cổng lúc nào mở ra?”

    Bùi Xuân Tình nhìn chằm chằm Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền, nghe âm thanh mới lấy lại tinh thần, nói: “Nếu tính không sai thì đêm nay cánh cổng dẫn đến Thần Mộ sẽ mở ra.”

    Minh Hạo gật đầu, nói ra: “Chúng ta tìm một chỗ ngủ, mấy ngày qua ta có chút mệt.”

    “Ngủ?” Tam Nương cười nói: “Tốt, ta đạo này có hơi thiếu ngủ a.”

    Minh Hạo nói: “Vậy chúng ta ngủ ở đây luôn đi.”, mặc kệ đám người xung quanh ánh mắt, từ túi đồ lấy cái thảm, đặt tại dưới đất rồi nằm lên.

    Tam Nương nở nụ cười, nàng nằm xuống bên cạnh Minh Hạo.

    Bùi Xuân Tình thấy ánh mắt kị dị đám người nhìn về phía này, mặt nàng nóng rát lên, hai tay úp mặt lại, lúc này nàng thật muốn kiếm cái lỗ nào chui vào, “hai người này quá cực phẩm, giữa ban ngày ban mặt vậy mà lăn ra ngủ, hơn nửa còn trước mặt nhiều người.”

    Lần đầu tiên một đại tiểu thư như nàng bị người dùng ánh mắt này nhìn, xấu hổ không nói, nhưng quan trọng là thân phận của nàng, đường đường là gia tộc luyện dược thượng thừa, chỉ một bước nửa là tiến đến cổ tộc, hiện tại bị người nhìn thấy, nàng tin tưởng, chỉ cần trong nửa ngày tiếng xấu về mình truyền ra xa, một ngày sau cả gia tộc mình sẽ biết việc này, nàng không biết phải giải thích với cha mẹ về việc ra sao.

    “Nằm xuống đi, ngươi chắc đi đường mệt lắm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lát.”

    Âm thanh Minh Hạo bất ngờ truyền đến tai, làm Bùi Xuân Tình giật mình tỉnh lại, nàng nhìn xuống, thấy Minh Hạo mỉm cười nhìn nàng, một ánh mắt màu đen thâm thúy tựa như giếng sâu không đáy, làm người không đoán được ý nghĩ của hắn.

    Bùi Xuân Tình hơi đờ đẫn một chút, Minh Hạo nhìn nàng vẻ mặt đờ đẫn, âm thanh như ma quỷ dụ hoặc, tràn đầy từ tính, nói: “Nằm xuống đi.”

    Bùi Xuân Tình không hiểu tại sao, khi nghe âm thanh này, cả cơ thể không tự chủ nằm xuống.

    Nơi này là khu vực an toàn nhất ở Tử Vong Sa Mạc, bởi vì nơi này không có cát ăn thịt người, một vùng cát bình thường, có thể yên tâm thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.

    “Người kia không phải là Bùi Xuân Tình à, Bùi gia đại tiểu thư, tại sao nàng lại làm hành động khiếm nhã như vậy, còn nằm với một người con trai xa lạ?”

    “Chà chà, chắc có lẽ nàng có tình cảm gì với thiếu niên kia, trong nhóm thanh thiếu niên tài tuấn, trước giờ chưa thấy hắn a, chẳng lẽ thiên tài mới xuất hiện? ”

    “Có thể vậy, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của nàng liền biết, hi hi hi…”

    Đám nữ tử xung quanh thấy vậy nói nhỏ, bàn tán, cười đùa, lấy chuyện nhóm ba người Minh Hạo làm chủ đề chính.

    Tại thời khắc này, một nữ tử ăn mặc diêm dúa quần dài áo lụa là đi tới, mắt rắn, mày liễu, môi tô son đỏ đậm, ánh mắt kẽ dài hơi cong như đuôi rắn, bộ dáng yểu điệu đi tới chỗ Minh Hạo.

    Mặc áo rộng, như ẩn như hiện đôi song phong tuyết trắng, khi bước đi, đôi ngực lắc lên lắc xuống như trái bóng rổ chạm sàn.

    Nữ tử ánh mắt cao ngạo, khinh thường nhìn Minh Hạo một cái, nhìn qua nằm bên cạnh Bùi Xuân Tình, giở giọng chua ngoa nói: “Xuân Tình, ngươi nhìn xem bản thân ngươi làm gì, đường đường chính chính là một đại tiểu thư gia tộc Bùi gia, thân phận cao quý ngàn vàng, vậy mà đi nằm với một tên nhóc xa lạ, không biết xấu hổ là gì à?”

    Bùi Xuân Tình nghe vậy nội tâm giận dữ, nhìn về phía người nữ ăn mặc diêm dúa kia, lạnh lùng nói: “Nê Tuyết Hà, ngươi muốn gì?”

    “Hì hì.” Nê Tuyết Hà nghe nàng hỏi cười một tiếng, đôi ngực trắng theo đó lắc lên lắc xuống khiến một số nam nhân trong đám nữ không khỏi nuốt nước bọt.

    Cười xong, Nê Tuyết Hà chỉ tay vào Minh Hạo, thần sắc kiêu ngạo nói ra: “Ngươi, cút ra cho ta!”

    Minh Hạo mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nê Tuyết Hà, nói: “Ngươi bị thần kinh?”

    Hắn ghét nhất ba loại người, một loại thích ra lệnh cho người khác, loại thứ hai chính là chỉ tay vào hắn, loại thứ ba chính là xúc phạm đến người thân của hắn.

    Nê Tuyết Hà sửng sờ cho là mình nghe lầm, người xung quanh nở nụ cười vui vẻ, đối với Minh Hạo càng khinh thường hơn...

    “Hắn ta không biết gia cảnh của đáng sợ của Nê Tuyết Hà thế nào a, vậy mà lại dám chửi nàng”

    “Ta nhìn thấy cách ăn mặc của hắn loại này quê mùa, chắc là loại sơn thôn mới dế nhũi mới ra đời, chim con vừa biết bây thôi, lần này cho dù bối cảnh lớn như Bùi Xuân Tình là không ngăn cản được, trừ phi trưởng bối tự thân ra mặt…”

    Bởi vì vấn đề nồi giống hiếm, cho nên các gia tộc lớn thường có khế ước liên minh hoặc hòa bình để tránh xung đột không đáng có lẫn nhau, nhưng nếu cá nhân không thuộc khế ước thì thế lực A…có quyền tự do giết người đó, và thế lực B khế ước với thế lực A không có quyền can thiệp vào chuyện này.



    P/s: ta giảm lại độ biến thái vậy, có lẽ dạo này biến thái quá, làm truyện mất chất yy rồi @@!
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Siêu Cấp YY Hệ Thống
    Chương 250: Cân hết toàn bộ
    Nê Tuyết Hà trong lòng âm thầm đắc ý “Đúng là đồ nhà quê ngu, hiện tại ngươi chửi ta, coi như ta có cái cớ để giết ngươi. Bùi Xuân Tình, ta giết đi nam nhân của ngươi, xem ngươi phản ứng ra sao.”

    Ánh mắt nham hiểm như rắn độc của nàng nhìn chằm chằm Minh Hạo.

    Còn nguyên nhânvì sao nàng nhắm vào Minh Hạo rất đơn giản, hai nhà họ Nê và Bùi từ lâu là đối thủ cạnh tranh, vì cả hai đều gia tộc về luyện dược, cho nên hai nhà tranh đấu rất quyết liệt, dù không quang minh chính đại, nhưng lại tại trong bóng tối tranh đấu liên tục.

    Nê Tuyết Hà dâm khí vận chuyển tập trung nơi bàn tay, kế đó nàng vung tay ra, một chưởng tràn ngập dâm khí hung hăng đánh về phía Minh Hạo.

    Bùi Xuân Tình thấy cảnh này không chút có ý nào ra tay ngăn cản, trong lòng thầm nở nụ cười, “Nê Tuyết Hà ngươi quá manh động, không chịu điều tra kỹ trước, lần này coi như ngươi đá vào miếng sắt, nếu ngươi biết Minh Hạo cảnh giới là Dâm Vương sơ cấp thì sao đây? Không biết lúc ấy biểuc của ngươi ra sao hì hì.”

    Người xung quanh nhìn Nê Tuyết Hà ra tay, có người nói: “Lấy Nê Tuyết Hà cảnh giới Dâm Thế sơ cấp, đoán chừng tiểu tử kia ngay lập tức bị đánh thành thịt nát.”

    Minh Hạo đứng lên, một ngón tay đơn giản hướng về một chưởng Nê Tuyết Hà, trong miệng bình thản phun ra hai chữ: “Trấn áp!”

    Trong nháy mắt, trời đất định hình, thời không dừng lại, toàn bộ sự vật tại một giây này như bị đình chỉ, đứng im toàn bộ.

    Nhưng khoảnh khắc này rất nhanh, nhanh đến không ai có thể nhận thấy được sự thay đổi này ngoài trừ Minh Hạo.

    Ngón tay Minh Hạo chạm đến, dễ dàng đem chưởng Nê Tuyết Hà hóa giải, Nê Tuyết Hà còn chưa phản ứng, ngón tay Minh Hạo lướt đến nơi song phong, canh ngay hồng tâm hoa, nhẹ nhàng nhấn vào một cái.

    Diễn biến quá nhanh, chỉ trong một giây ngắn ngủi, người ở đây đều thần sắc cứng ngắt, bao gồm bên trong Bùi Xuân Tình bộ dáng há hốc mồm kinh ngạc nhìn hành động Minh Hạo.

    “Ừ, mềm đó, nhưng đáng tiếc, tính cách ngươi quá kiêu ngạo.” Minh Hạo nở nụ cười tà ác, ngón tay nhấn nhấn nhụy hoa vài cái rồi rút lại.

    Nê Tuyết Hà cảm giác nơi đầu ngực bị tập kích, như có dòng điện chảy qua, cả người nàng run lên một cái, tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, hơinhư người say rượu.

    “A!”

    Một giây sau Nê Tuyết Hà mới phản ứng lại, nàng xấu hổ thét một tiếng, hai tay ôm ngực lớn của mình, trong mắt hiện lên tia lửa giận, nàng lạnh lùng quát: “Tên nhóc con, ngươi dám sờ ngực bản tiểu thư, ngươi có biết tội?”

    Minh Hạo nở nụ cười, ánh mắt cao cao tại thượng như đang nhìn giun dế, khinh thường nói ra: “Ngươi là cái gì mà dám ra lệnh cho ta? Loại ngực bự không não như ngươi không xứng đáng, ta không những sờ ngực, còn bóp chim của ngươi.”

    Minh Hạo nói xong, hai ngón tay hình thành đôi đũa ngắn dài, lấy tốc độ tên lửa, hướng về quần Hà Nê Tuyết đâm tới.

    Hà Nê Tuyết quên chuyện một chưởng của mình bị Minh Hạo hời hợt hóa giải lúc nãy, nàng khi này trong nội tâm vô cùng căm tức, không nghĩ đến một tên nhóc ** cũng dám sờ ngực mình, hơn nửa lại chọt vào nơi nhạy cảm nhất của nàng, còn trước mặt nhiều người, đây quả thật là điều sỉ nhục nhất trong cuộc đời mình.

    Càng nghĩ càng tức, Hà Nê Tuyết quyết định giết chết Minh Hạo, chặt hắn từng khúc cho chó ăn để rửa đi vết bẩn trong lòng nàng.

    Lần nửa giơ tay lên, vận chuyển dâm khí, hướng về Minh Hạo đánh tới, bất quá, nàng đã chậm hơn một giây, bởi vì Minh Hạo ra đòn trước.

    “A~~~”

    Nê Tuyết Hà rên lên một tiếng, chân quỳ xuống đất, nước từ miệng chảy ra liên tục, hai mắt trợn trừng lên như mắt cá chết.

    Minh Hạo cắm thẳng hai tay vào khu vực tam giác…, nhìn quỳ xuống đất Nê Tuyết Hà, mỉm cười nói ra: “Ngươi hình như rất thích loại này nha?”

    Nê Tuyết Hà ánh mắt trợn trắng nhìn Minh Hạo, lời nói lắp bắp, yếu nhược nói ra: “Ngươi …ma…u…đ e…m tay …ra”

    Minh Hạo nở nụ cười rút tay về, Nê Tuyết Hà cảm giác phía dưới rút đi mới thở một hơi, hít sâu một cái để nội tâm bình tĩnh lại.

    Nàng đứng lên, ánh mắt âm độc nhìn Minh Hạo càng thêm lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm như muốn chảy nước, quay qua nhìn đám người xung quanh: “Ta lấy danh nghĩa Nê gia tiểu thư, nếu ai giết được tiểu tử này, còn có, giết toàn bộ người thân của hắn, sẽ được Nê gia lựa chọn làm khách khanh, lợi ích chắc các vị đã biết.”

    Nghe vậy đám người ồ lên, nhất là những gia tộc phổ thông cùng…

    Khách khanh gia tộc Nê gia lợi ích gì? Đó là một cái chức danh để nhận được đan dược hàng tháng, phải biết đan dược dù mua được cũng rất hiếm, bên ngoài thị trường bán với giá đắt đỏ, chỉ có những người thế lực cao tiền nhiều mới có thể mua, còn với người gia cảnh phổ thông muốn mua đó là là mơ mộng hão huyền.

    Ánh mắt từng người hiện lên tia tham lam, nhìn về Minh Hạo như nhìn con mồi béo bở.

    “Khoang đã!” Minh Hạo đã tính tới việc này.

    Nê Tuyết Hà tưởng hắn muốn cầu xin, nàng nở nụ cười kiêu ngạo xinh đẹp, nói ra: “Ngươi muốn cầu xin ta tha ngươi? Đáng tiếc, đã muộn.”

    Minh Hạo lắc đầu, nhìn xung quanh đám người, lạnh lùng nói ra: “Ta cảnh cáo các ngươi, ai muốn có tâm giết ta thì chuẩn bị tinh thần và một cái quan tài đi.”

    Nghe Minh Hạo nói thế, toàn bộ những người ở đây, bao gồm Tam Nương, Bùi Xuân Tình lặng.

    “Tên nhóc kia muốn chết!”

    “Đúng là nghé con không sợ cợp, thật cuồng vọng!”

    “Ta muốn giết hắn!!!”



    Một giây sau, âm thanh vỡ òa như cái chợ vang lên, theo đó, từng người cầm vũ khí hướng về Minh Hạo chém giết.

    Minh Hạo nở nụ cười, liếm liếm môi: “Một đống exp và điểm a… mau đến đây, để ta giết các ngươi.”

    Vài phút trước…

    “Đing! Chúc mừng chủ nhân nhận được nhiệm vụ đặc biệt, bởi vì lần đầu phát động nhiệm vụ ở thế giới này cho nên phần thưởng x100”

    “Tên: Đồ sát toàn trường

    Cấp độ: SSSS

    Giới thiệu: đây là loại nhiệm vụ đặc biệt, giết người sẽ được EXP và Điểm, coi như là giờ vàng, chủ nhân hãy tận dụng nó, thời gian 1 tiếng.

    - Dâm sinh: 10 exp – 10 điểm

    -Dâm Sư: 100 exp – 100 điểm

    -Dâm Thế: 1000 exp – 1000 điểm

    -Dâm Vương: 10.000 exp – 10.000 điểm

    (chưa x100)

    -…-

    Mỗi cảnh giới tăng thêm một số 0 ở sau.

    Chú ý: ngoại trừ Tam Nương, Bùi Xuân Tình, Chu Cát Anh, Lâm Nhã Tiền và Nê Tiểu Cung, còn lại người giết sạch, ngoài ra, nếu chủ nhân trong thời gian một tiếng giết sạch toàn bộ, sẽ được phần quà đặc biệt từ hệ thống.”

    Minh Hạo nhìn qua Bùi Xuân Tình và Tam Nương, nói một tiếng: “Ngươi đem Tam Nương rời đi.”

    Bùi Xuân Tình gật đầu, biết thực lực Minh Hạo đạt đến Dâm Vương sơ cấp nên yên tâm, nàng gật đầu, nói: “Ngươi cẩn thận.”

    Minh Hạo gật đầu, hướng Tam Nương nói: “Ta một mình có thể xử lý, không cần các ngươi nhúng tay vào, hiểu chứ?”

    Tam Nương gật đầu, không biết vì sao nghe Minh Hạo nói thế, trong lòng lần đầu tiên cảm giác khó hiểu, đó lo lắng, sợ hãi, trong mắt hiện lên tia ôn nhu khó có được, nàng nói: “Ta biết rồi, ngươi nếu cần thì nói, ta sẵn sàng giúp.”

    Minh Hạo gật đầu, nói: “Hai người đi mau đi, càng xa càng tốt, tránh liên lụy.”

    Bùi Xuân Tình và Tam Nương gật đầu nhanh chóng chạy đi.

    Minh Hạo nhìn đám người, ngoắc ngoắc tay, nói: “Ta cân hết, tất cả các ngươi nhào vào đây.”



    https://www.facebook.com/trollgamestore/videos/1610794752562253/

    Này thì đấm nát JJ =))
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)