Hài  Đô Thị Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị - 2019 - Truy Thư Bang

  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương: Bích Huyết Châm
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    - Thuốc của anh bán đắt như vậy, tôi lại không mua, anh xin lỗi tôi làm gì, cho dù xin lỗi, phải xin lỗi những người bị anh lừa gạt chứ?

    Mạc Phàm cười mỉa nói.

    Mạc Phàm vừa nói như vậy, mồ hôi trên trán Dương Vĩ chảy như mưa xuống, anh ta quỳ xuống đất.

    - Tôi xin lỗi, là tôi bị mỡ heo che kín tim, lừa không ít tiền của người khác, tôi đáng bị đánh.

    Nói xong, Dương Vĩ tát vào má trái má phải mình một cái, từng cái tát bốp bốp vang dội.

    Rất nhanh xung quanh có không ít người tụ tập, có nhân viên của tiệm thuốc cũng có khách hàng đến mua thuốc, bọn họ nhao nhao cầm di động chụp lại.

    Trong đó có người từng bị Dương Vĩ hố lại càng vỗ tay bảo hay, có một số tiệm thuốc dựa vào tâm lý sốt ruột chữa bệnh của khách hàng, độc ác bán đắt cho khách hàng.

    Cơ bản là một ngày không làm, đã làm phải ăn gấp 10 ngày.

    Sinh bệnh vốn tăng thêm trách nhiệm cho gia đình, gặp phải một tên nhân viên tiêu thụ ăn thịt người càng là tai nạn lớn.

    Còn có không ít cha mẹ phát hiện con mình giấu đồ chơi người lớn, cái gì mà liệt # dương, thuốc # mê # tình, không có trợ giúp gì cho giai đoạn trưởng thành của đứa trẻ, thuốc # mê # tình lại càng cổ vũ đứa trẻ phạm pháp.

    Bọn họ tìm Dương Vĩ lý luận không có kết quả, Dương Vĩ nói phải quản lý con của mình trước.

    Lần này thì hay rồi, nhìn thấy Dương Vĩ tự mình hại mình, một người phụ nữ trung niên kêu lên:

    - Ai bảo cậu bán thuốc # mê # tình cho con tôi, thiếu chút nữa làm thằng bé phải vào đồn công an, có phải cậu không có tiền ăn cơm hay không, có cần tôi giúp cậu không hả?

    - Đứa bé của tôi cũng mua từ nhà này, mới 13 tuổi đã học thói xấu, sau này…

    Nghe mọi người xung quanh nói, Hạc Duyên Niên hừ lạnh một tiếng, tức giận đến mức muốn đào hố chui xuống.

    Ông ta cũng biết Dương Vĩ bán đồ chơi người lớn trong tiệm thuốc, chỉ là mỗi lần hỏi, Dương Vĩ đều nói cái gì mà kế hoạch hóa gia đình, phòng ngừa lây bệnh qua đường tình dục.

    Ông ta nói không có tác dụng gì, dù sao ông ta không phải là chủ, không có quyền can thiệp vào việc này.

    Nhưng không ngờ Dương Vĩ bán những thứ hạ lưu như vậy.

    - Doãn Nhi, nếu không xử lý tốt chuyện này, cháu nên đổi lại bảng hiệu đi.

    Tiệm thuốc Duyên Niên Đường này lấy tên ông ta mở, đây cũng là vì nể mặt ông nội Tần Doãn Nhi, nhưng ông ta cũng không muốn khí tiết tuổi già của mình khó giữ được.

    Sắc mặt Tần Doãn Nhi khẽ đổi, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, vội vàng nói:

    - Hạc lão, Mạc tiên sinh yên tâm, cháu nhất định sẽ cho hai người câu trả lời hài lòng.

    - Ừm!

    Hạc Duyên Niên gật đầu.

    Cô xoay người cúi đầu với khách hàng.

    - Thật sự xin lỗi vì nhân viên tiêu thụ của tiệm thuốc chúng tôi lại làm ra chuyện như vậy, tôi là bà chủ của tiệm thuốc này, tôi đứng ra xin lỗi mọi người trước, nếu có người bịngười này lừa gạt, tiệm thuốc Duyên Niên đồng ý bồi thường gấp 5 lần, nếu có bạn trẻ mua đồ chơi người lớn, chúng tôi cũng sẽ lấy gấp 5 lần giá gốc thu về tiêu hủy, nếu sau này có vấn đề tương tự xảy ra, hoan nghênh mọi người đến phản ánh, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.

    Nói xong, Tần Doãn Nhi lại cúi đầu thật sâu với khách hàng.

    Sau đó cô vẫy vẫy tay, hai bảo vệ cao lớn uy vũ đi tới.

    - Khống chế anh ta trước, gọi điện thoại cho cục cảnh sát, mời cảnh sát đến đây điều tra.

    Thân thể Dương Vĩ run lên, giống như bị sét đánh, không chỉ bị đuổi việc, còn bị đưa đến cục cảnh sát, trong chớp mắt đã đứt từng khúc ruột.

    Vì mấy trăm tệ, anh ta nhàn rỗi không có việc gì làm, đi trêu chọc Mạc Phàm làm gì? - …

    - Đừng mà, tôi sai rồi, đừng đưa tôi đến cục cảnh sát.

    Dương Vĩ kêu gào bị hai người vạm vỡ kéo xuống, trong tiệm thuốc chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng hoan hô vang lên.

    - Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước lại làm vậy.

    Mạc Phàm thầm nghĩ.

    - Cậu Mạc, tôi thấy cậu mua thuốc Đông y tráng kiện khí ích, hẳn là dùng để cường thân kiện thể, lão hủ bất tài, cũng góp nhặt được vài thứ, không biết cậu Mạc có thể giúp lãohủ phân biệt đồ tôi cất giữ không?

    Hạc Duyên Niên thấy chuyện đã được xử lý vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

    Ông ta không nói thẳng chuyện Cửu Tử Thần Châm, đến độ tuổi này của ông ta, vô cùng xem trọng duyên phận.

    Vừa rồi vì Dương Vĩ mà mất đi duyên phận bổ sung Cửu Tử Thần Châm, duyên phận không cưỡng cầu được, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng.

    Mạc Phàm vốn định từ chối, nhưng nghe Hạc lão muốn mời hắn xem đồ ông ta cất giữ, nhất thời nổi lên vài phần hứng thú.

    Không phải Hạc lão muốn hắn đi xem, rõ ràng là muốn dùng đồ cất giữ đổi lấy châm cuối cùng của Cửu Tử Thần Châm.

    Hắn không có địch ý với Hạc lão, Cửu Tử Thần Châm cũng không quan trọng với hắn lắm, chỉ như chín trâu mất sợi lông trong y thuật cao nhất của hắn mà thôi.

    Nếu có thể tìm được thứ có ích trong đồ Hạc lão cất giữ, cũng không phải không thể.

    - Vậy thì quấy rầy rồi.

    - Không quấy rầy, không quấy rầy, mời đi bên này.

    Hạc lão thấy Mạc Phàm không từ chối, hưng phấn làm tư thế mời.

    Tần Doãn Nhi ở bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

    Với thâm niên của Hạc lão, cả thành phố Đông Hải ông ta dám nói y thuật của mình thứ hai, không ai dám nói y thuật của mình thứ nhất, vậy mà khách sáo với tên nhóc này như vậy.

    Cho dù tên nhóc này biết Cửu Tử Thần Châm, nhưng y thuật có thể đánh đồng với Hạc lão được sao.

    Hạc lão đã hạ mình đến vậy rồi, tên nhóc này còn không bổ sung nốt Cửu Tử Thần Châm.

    Cô nhìn Mạc Phàm với đôi mắt khác xưa, đồng thời lại có chút khó chịu.

    Nhất là chuyện Dương Vĩ, không có đứa con nít này sẽ không xảy ra chuyện.



    Hạc lão đi ra sau tiệm thuốc, đến một cái sân yên tĩnh, tinh xảo.

    Sân hoàn toàn xây theo phong cách Tứ Hợp Viên, bên trong phân thành tiền viện hậu viện, bất luận là trang trí và xây dựng bên ngoài đều không khác gì cổ đại.

    Hạc Duyên Niên mang theo Mạc Phàm đến hậu viện, đi thẳng vào mật thất trong thư phòng.

    Trong mật thất có không ít đồ cất giữ, phần lớn trong đó là một số sách thuốc, có một số đầy đủ, rất nhiều sách đã bị hỏng không còn được nguyên vẹn, được đặt dưới kính Ritter bảo vệ, châm phổ Cửu Tử Thần Châm là một trong số đó.

    Hạc Duyên Niên thấy ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía Cửu Tử Thần Châm, thở dài một hơi.

    - Sách thuốc thất truyền quá nghiêm trọng, nếu không bị người ta tiêu hủy, thì bị mang vào trong quan tài, muốn sách thuốc trở về trạng thái cũ đúng là không dễ dàng.

    Mạc Phàm im lặng, y thuật truyền thừa đúng là quá ít.

    Ngoại trừ dòng dõi thâm căn cố đế, truyền nam không truyền nữ, người bản môn không thể quan sát được, y thuật cũng phải nhìn ngộ tính.

    Cùng là y thuật nhất môn, trải qua một thế hệ phát huy, sau đó vì hậu nhân không đủ ngộ tính, dần dần sa sút, cuối cùng thất truyền.

    Giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng, Quách Tĩnh học được hết Thập Bát Chưởng, đến lượt Da Luật Tề chỉ học được Thập Tứ Chưởng.

    Chuyện này cũng không có biện pháp.

    - Hạc lão, ông đã làm nhiều rồi, không cần tự trách.

    Tần Doãn Nhi thấy Hạc Duyên Niên cảm thán, khuyên giải an ủi nói.

    Đồng thời lại lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, oán hận với Mạc Phàm càng sâu hơn.

    Hạc lão khoát tay, bỗng nhiên nhớ tới còn chuyện chính, vội vàng lấy một cái hộp trên giá bày.

    Hộp gỗ đỏ, mặt trên khắc đường vân nguệch ngoạc, lập tức hấp dẫn ánh mắt Mạc Phàm, hai mắt hắn không khỏi sáng lên vài phần.

    Nếu hắn không có đoán sai, đường vân bên ngoài này là một trận pháp bảo vệ đồ vật, tuy vô cùng đơn giản, nhưng không dễ dàng nhìn thấy ở Địa Cầu.

    Bất luận là thứ gì đặt ở bên trong hộp, thời gian bảo tồn sẽ dài hơn nhiều.

    Dùng hộp như vậy để đựng đồ, sẽ là thứ gì đây?

    Hạc Duyên Niên cầm hộp gỗ đỏ để trước mặt Mạc Phàm, cười nói.

    - Bạn trẻ, cậu xem mấy cây châm này thế nào, có lọt vào mắt cậu hay không?

    Mở hộp ra, chín cây châm đỏ như máu để trên gấm vóc, mỗi cây châm dài 15 cm, chỉ có ba châm có kích thước như sợi tóc, toàn thân màu đỏ, rực rỡ dưới ánh sáng, giống như huyết dịch lưu chuyển bên trong cơ thể.

    - Bích Huyết Châm?

    Mạc Phàm hơi bất ngờ nói.
     
    Dạ Tâm and tempking1970 like this.
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương: Thiên Tài Thần Y
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Bích Huyết Châm do huyết ngọc mài thành, huyết ngọc là một loại linh ngọc, 300 năm trước đã biến mất trên Địa Cầu.

    Có lời đồn nó được đại gia tộc giấu đi, cho dù linh khí lộ ra cũng sẽ rơi vào Hồng Bảo Thạch.

    Chín Bích Huyết Châm này vì để trong hộp có khắc trận pháp, mới có thể bảo tồn chút linh khí, phối hợp với Thứ Thần Châm của hắn, hiệu quả tốt gấp nhiều lần ngân châm.

    Tần Doãn Nhi sửng sốt, giá trị của chín cây châm này cô biết rất rõ, cả tiệm thuốc của cô cũng không mua được, vậy mà Hạc lão lấy bảo vật này ra.

    - Bạn trẻ cảm thấy bộ ngọc châm này thế nào?

    Hạc lão cười hỏi.

    - Nếu dùng bộ Bích Châm Đào này thi triển châm thuật, hiệu quả sẽ gấp hai trở lên.

    Mạc Phàm nói chi tiết.

    Nếu Bích Huyết Đào đủ linh khí, có thể có hiệu quả gấp chín lần, nhưng cho dù chín cây châm này được bảo tồn tốt, linh khí cũng chỉ còn lại hai ba phần.

    Nhưng có vẻ rất khó.

    - Bạn trẻ đúng là có con mắt tinh tường.

    Hạc Duyên Niên khen ngợi.

    Còn trẻ tuổi đã có ánh mắt này, ông ta đúng là cách xa không bằng.

    Mạc Phàm cười nhạt, chút ấy đối với hắn mà nói không đáng là gì, cho dù không có pháp lực trong người, nếu ngay cả Bích Huyết Châm mà cũng không nhìn ra, hắn không xứng với danh xưng Y Tiên bất tử.

    Tần Doãn Nhi nhíu mày, bây giờ người trẻ tuổi đúng là không biết khiêm tốn, nhất là tên nhóc này.

    Hạc Duyên Niên không thèm để ý, cười thân thiện, trong mắt đều là khẩn cầu.

    - Hộp Bích Huyết Châm này có thể đổi lấy một lần bạn trẻ thi triển Cửu Tử Thần Châm, chữa trị cho một bạn già của tôi không?

    - Hạc lão, tuyệt đối không được, cho dù cậu ta biết Cửu Tử Thần Châm, sao y thuật có thể so với ông được, huống chi Bích Huyết Châm trân quý như vậy.

    Tần Doãn Nhi vội vàng ngăn cản.

    - Doãn Nhi, y đạo chưa từng phân lớn tuổi thì tinh thông, trẻ tuổi thì dốt đặc cán mai, chuyện này ông suy nghĩ kỹ rồi, cho nên mời cậu ấy lý giải.

    Hạc Duyên Niên giảng giải, không có ý định thu hồi Bích Huyết Châm.

    Chỉ sợ bạn già kia của ông ta chỉ có Cửu Tử Thần Châm mới cứu được, cho dù ông ta học được châm thứ chín từ chỗ Mạc Phàm, không luyện tập một thời gian dài sẽ không nắm chắc được bao nhiêu, không bằng mời Mạc Phàm ra tay.

    - Hả?

    Lông mày Mạc Phàm hơi nhướng lên.

    Nếu có Bích Huyết Châm này, cho dù chỉ có hai ba phần linh khí, thêm chất lỏng hắn luyện chế Tôi Luyện cũng có thể rèn luyện thân thể đến tầng bảy.

    Tôi Luyện đến tầng bảy, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì.

    - Hạc lão nghĩ kỹ rồi sao?

    Mạc Phàm xác nhận.

    Chi phí một lần hắn ra tay không thấp, nhưng kém hơn giá trị của Bích Huyết Đào một chút.

    Dù sao Bích Huyết Chân vô cùng ít trên Địa Cầu, hơn nữa không thể tái chế, gần như có thể ngộ nhưng không thể cầu, vô cùng quan trọng với hắn.

    - Nếu cậu Mạc không có ý kiến, ngoại trừ Bích Huyết Châm ra, lão hủ bằng lòng tặng thêm mười thang thuốc Đông y, thế nào?

    Mắt Mạc Phàm nheo lại, giá trị của Bích Huyết Châm là để hắn ra tay, ông cụ lại còn tặng thuốc Đông y.

    Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là tài nguyên không nhỏ đối với hắn, hắn nợ ông cụ này một phần nhân tình không nhỏ.

    Nghĩ một lát, hắn đi đến bên cạnh hình nhân châm cứu, vê kim châm thứ chín.

    - Đây là Cửu Tử Thần Châm đầy đủ.

    Hạ châm xuống, hắn không chỉ cố ý thả chậm tốc độ, còn đâm châm vào, sâu cạn cùng với kinh nghiệm hành châm đều để lộ ra.

    Sau một chén trà nhỏ, chín châm đều nằm đúng vị trí.

    Hai mắt Hạc Duyên Niên tỏa sáng, thưởng thức rất lâu, lúc này mới kích động nói:

    - Quả nhiên không hổ là Cửu Tử Thần Châm, đúng là khéo, quả thực là kỹ thuật giỏi, thủ pháp của bạn trẻ vô cùng mượt mà, nói vậy luyện tập châm thuật không ít lần?

    “Ha ha.”

    Mạc Phàm cười, không nói gì thêm.

    Hắn chỉ nhìn châm phổ một lần, liền dùng châm thuật này cứu sống một vị đại năng Nguyên Anh Kỳ Độ Kiếp thấp bại, làm người này có cơ hội sống sót, tránh gặp tai nạn hỏa khí mà chết.

    Nếu để ông cụ này biết kết quả, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

    Nửa tiếng sau, Mạc Phàm đi theo Hạc Duyên Niên và Tần Doãn Nhi, cầm Bích Huyết Châm, thảo dược và ấm sắc thuốc ra khỏi tiệm thuốc.

    - Không biết khi nào thì cậu Mạc rảnh?

    - Ba ngày sau có thể gọi điện thoại cho tôi.

    Mạc Phàm nói.

    Trong ba ngày này hắn cần thăng thực lực trước, nếu không gặp phải nguy hiểm căn bản không có đường sống.

    - Được, cậu đang ở nơi nào, tôi bảo Doãn Nhi đưa cậu một đoạn đường.

    Hạc Duyên Niên liếc nhìn Tần Doãn Nhi nói.

    Lông mày Tần Doãn Nhi nhíu lại, không tình nguyện lắm.

    Cô không hiểu nhiều về Đông y lắm, nhưng bất luận nghề nghiệp gì muốn đạt tới đỉnh cao, đều cần tích lũy thời gian lớn.

    Một thanh niên 16 tuổi, cô thật sự không nhìn ra được có điểm nào xuất sắc, vậy mà để Hạc lão nhìn với đôi mắt khác xưa như vậy.

    Chỉ là dù sao Hạc lão đã mở miệng, không tình nguyện của cô chỉ lóe qua.

    - Mạc tiên sinh, tôi đưa cậu đi.

    - Không cần.

    Mạc Phàm khoát tay áo:

    - Ấn đường của Tần tiểu thư tái đi, khí huyết không nhanh, làm cho thời gian nguyệt sự mất cân đối, chắc là do mệt nhọc thời gian dài gây ra, trạng thái này không thích hợp láixe, nếu có rảnh, tôi đề nghị cô dùng Ô Kê Bạch Phượng Hoàng với rượu Thiệu Hưng, dùng không lâu là có thể điều trị được.

    Nói xong Mạc Phàm tạm biệt Hạc lão, không để ý đến Tần Doãn Nhi, mang theo đồ lập tức rời đi.

    Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Doãn Nhi lập tức đỏ lên, tức giận đến mức giậm chân, vậy mà người thanh niên này còn đoán được cả nguyệt sự của cô.

    Hạc Duyên Niên nhìn Mạc Phàm rời đi, vuốt vuốt râu, cười nói:

    - Doãn Nhi, có phải bây giờ cháu cảm thấy cậu ấy vô cùng khác biệt không?

    - Hạc lão, ông đừng tin tưởng cậu ta như vậy, có khi cậu ta nói linh tinh ấy.

    Tần Doãn Nhi không phục.

    - Cậu ta có nói linh tinh hay không, cháu hiểu rõ hơn ông.

    Hạc Duyên Niên ý vị thâm trường nói.

    - Chẳng lẽ cậu ta còn trẻ nhưng y thuật cao như vậy sao?

    - Không thấy cậu ta chữa bệnh, nhưng dược lý, châm thuật và năng lực chẩn bệnh của cậu ta không kém gì lão hủ, cho dù toàn bộ thực lực không bằng lão hủ, nhưng cháu cũngbiết lúc ông bằng tuổi cậu ta vẫn chỉ là người nhặt thuốc, học châm cứu bằng sách thuốc, kém xa vạn dặm người trẻ tuổi này.

    Hạc Duyên Niên xấu hổ nói.

    Tần Doãn Nhi hơi khiếp sợ, tất nhiên Hạc lão sẽ không bịa đặt, huống chi đúng là gần đây thời gian nguyệt sự của cô không ổn.

    Một đứa bé 16 tuổi mà có y thuật như vậy, nếu qua một thời gian nữa, thành tựu chắc chắn sẽ vượt Hạc lão.

    Hạc Duyên Niên thấy Tần Doãn Nhi ngộ ra, tiếp tục nói:

    - Có lẽ cháu cảm thấy ông đưa Bích Huyết Châm là thiệt thòi, nhưng thực ra người kiếm lời là ông, bổ sung hoàn chỉnh Cửu Tử Thần Châm, không biết có thể cứu được baonhiêu người, cho dù chỉ cứu một người, cũng có giá trị cao hơn một bộ Bích Huyết Châm.

    - Hạc lão không sợ cậu ta có lai lịch không rõ ràng à, có cần cháu sai người điều tra cậu ta hay không.

    Tần Doãn Nhi lo lắng nói.

    - Cậu ta nhìn thấy tàn phổ liền muốn bổ sung bằng cả tấm lòng, chắc chắn nhân phẩm không tệ, không cần phải điều tra, nếu để cậu ta phát hiện ra thì càng làm cậu ta chán ghét,không có lợi cho sự phát triển sau này của cháu.

    - Dạ.

    Tần Doãn Nhi gật đầu.

    16 tuổi là thiên tài thần y, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ gia nhập vào giới y học Hoa Hạ, quả thật không nên trở mặt.

    - Vậy có phải cháu nên tiễn cậu ta hay không?

    Tần Doãn Nhi hối hận hỏi.

    Tên kia vẫn chưa đi xa, lúc này đuổi theo còn kịp.

    - Ha ha, không cần, lát nữa cháu đi theo ông đến hậu viện, ông lấy thuốc cho cháu, cháu dựa theo lời cậu Mạc uống vào, đợi điều trị thân thể tốt, lần sau cảm ơn là được, cũngkhông cần thiết phải cố gắng nịnh nọt, tự nhiên như vậy mới tốt, cố gắng quá trái lại có vẻ giả tạo.

    Hạc Duyên Niên giáo dục.

    - Dạ.

    Mặt Tần Doãn Nhi đỏ bừng, nhìn lướt qua bóng lưng Mạc Phàm, trong mắt có không ít khác thường.

    Vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không còn sắc bén.
     
    nguyenmai, Dạ Tâm and tempking1970 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)