Hài  Đô Thị Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị - 2019 - Truy Thư Bang

  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương: Tán Gái Không Giống Như Vậy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Lông mày Trương Siêu cau lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn y tá một cái.

    - Xen vào việc của người khác, cẩn thận tôi tìm vài người kéo cô chơi đồng… phục… dụ… hoặc.

    - Cảm ơn chị.

    Lý Thi Vũ cảm ơn chị y tá, ra lệnh với Mạc Phàm:

    - Nếu là như vậy, đợi chị gọi điện thoại cho em, em nhất định phải đến, có nghe không.

    - Em nhất định sẽ đến đó.

    Mạc Phàm cười nói.

    Nếu kiếp trước hắn làm trò cười trong tiệc sinh nhật của chị họ, làm chị họ kết thúc tiệc sinh nhật trong buồn bực.

    Một đời này hắn sẽ làm chị họ ngạc nhiên vui mừng, vui vẻ gió êm trong tiệc sinh nhật, hắn nhất định phải đi.

    - Chị đi đặt bánh ngọt trước, lát nữa sẽ quay lại thăm em, mang gà chiên ngon cho em ăn.

    Lý Thi Vũ véo mũi Mạc Phàm cười nói.

    - Dạ.

    Mạc Phàm gật đầu.

    - Chúng ta đi nhanh đi, cửa hàng kia mới khai trương, người đến rất đông, bây giờ đi không biết xếp hàng tới khi nào.

    Trương Siêu không kiên nhẫn thúc giục.

    Ở trong này vốn gặp được một tên quê mùa, lại gặp được y tá ngốc, anh ta chịu đủ rồi.

    - Ừm.

    Lý Thi Vũ lên tiếng, lại dặn dò Mạc Phàm vài câu, lúc này mới rời đi với Trương Siêu.

    - Ba ngày sau chúng ta gặp.

    Trương Siêu vẫy vẫy tay với Mạc Phàm, trong mắt lóe lên trêu tức.

    Tên hai lúa này đi cũng được, đúng lúc thêm chút chuyện vui, cũng làm cho tên hai lúa này biết cái gì gọi là trèo cao không dậy nổi.



    - Chị họ của em không tệ, nhưng bạn trai cô ấy nhìn không giống người tốt gì, đúng là đáng tiếc?

    Chị y tá nhìn chằm chằm bệnh án cắn đầu bút, tiếc nuối nói.

    Mạc Phàm im lặng, không phải chị họ không biết tính cách của Trương Siêu, biết cũng không có biện pháp.

    Lý Thường Thanh dượng của hắn chỉ là phó cục trưởng, quyền lợi có hạn, làm chức phó đã nhiều năm, vẫn muốn tìm cơ hội trèo lên cao.

    Trương Thiên cha của Trương Siêu là đối tượng mượn sức, tuổi tác xấp xỉ, lại làm về đất đai, gia nghiệp không lớn không nhỏ.

    Đúng lúc Trương Thiên cũng có nhu cầu tìm một chỗ dựa vững chắc như Lý Thường Thanh, hai người ăn nhịp với nhau.

    Lý Thi Vũ trở thành công cụ hai người liên kết, vô tình bị đẩy về phía Trương Siêu.

    Vừa mới bắt đầu Trương Siêu còn biểu hiện quy củ, ngoan ngoãn phục tùng chị họ, nhưng sau khi bị Trương Siêu chiếm được, lúc này mới lộ ra cái đuôi.

    Nhất là sau khi kết hôn, Trương Siêu không chỉ thường xuyên mang tiểu tam về nhà, còn dùng đứa bé ép chị họ tiếp khách, lúc này mới làm chị họ ly hôn.

    Nếu có cơ hội hắn nhất định phải làm chị họ rời khỏi Trương Siêu, chỉ là bây giờ hắn còn chưa làm được, hắn cần phải có thực lực.

    - Chị gái mỹ nữ, chị có giấy và bút không?

    Mạc Phàm suy nghĩ một lát hỏi.

    - Sao thế, tiểu soái ca, muốn viết thư tình cho chị sao?

    Y tá trêu chọc.

    Mạc Phàm nhìn không đẹp trai như Trương Siêu, quần áo cũng không rực rỡ như anh ta, nhưng đôi mắt trong suốt hiếm có, làm cho người ta rất có cảm giác linh tính, điểm ấy làm cô thích Mạc Phàm.

    - Còn lãng mạn hơn thư tình nhiều.

    Mạc Phàm cười thần bí nói.

    - Hả…?

    Chị y tá hơi nhướng mày lên, lấy ra một cái bút và quyển sổ:

    - Cho em đó.

    Mạc Phàm suy nghĩ một lát, cúi đầu ghi lên trên trang giấy.

    Một lát sau hắn xé hai trang giấy trong quyển sổ ra, đưa một tờ giấy, bút và quyển sổ cho y tá.

    Chị y tá cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, đôi mắt đẹp hơi sáng lên, có chút bất ngờ.

    - Vẽ ra phương thuốc hoa hồng, quả thật vừa lãng mạn lại thực dụng, chỉ là em thật sự biết đông y sao?

    Y tá cười quyến rũ nói.

    Một đứa bé to xác như Mạc Phàm, trừ phi xuất thân là thế gia đông y, nếu không sao lại nhớ tên hơn 20 loại thuốc đông y được.

    Mạc Phàm cho cô phương thuốc, ngoại trừ vẽ thành hình dạng một đóa hoa hồng kiều diễm phóng túng ra, còn viết chi chít 36 tên loại thuốc đông y và liều thuốc, trong đó có một số thuốc đông y cô từng học qua nhưng mọi người không biết.

    - Hai mắt ứ máu, sắc mặt đỏ sậm, làn da đầy mỡ, môi thâm tím, rõ ràng cho thấy can hỏa thịnh vượng, phương thuốc này có thể trị liệu bệnh gan, dùng lâu dài còn có thể điềudưỡng thân thể, chị có thể thử xem.

    Mạc Phàm nói.

    Toàn bộ pháp lực không còn nữa, nhưng y thuật vẫn còn đó, không khó nhìn ra tình hình của y tá, viết phương thuốc điều trị còn nhanh hơn ăn một bữa sáng.

    Thực ra phương thuốc này của hắn không chỉ có thể điều trị thân thể, dùng thời gian dài, ngay cả ung thư gan cũng có thể trị được.

    Hơn nữa không phải y tá này chỉ can hỏa thịnh vượng đơn giản như vậy, bộ phận gan đã có vấn đề, phương thuốc này đủ chữa trị bệnh của cô.

    Nếu là người bình thường, chắc chắn hắn không thèm để ý, nhưng chị y tá này cho hắn cảm giác rất thân thiết, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

    Đôi mắt đẹp của chị y tá chớp chớp, sửng sốt nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

    Cô biết mình can hỏa thịnh vượng, nhưng sao tiểu soái ca này biết được, còn viết ra phương thuốc phức tạp như vậy?

    Chẳng lẽ tiểu soái ca này thật sự là cao thủ Kim Đan Kỳ, không cẩn thận bị cô làm vỡ Kim Đan?

    - Uống theo phương thuốc này, sẽ không mang thai đấy chứ?

    Đôi mắt đẹp của chị y tá chớp chớp, trêu đùa.

    - Sẽ không lập tức mang thai, nhưng làm cho da của chị không còn thô ráp nữa, khí sắc cũng hồng nhuận hơn nhiều, đến lúc có thể mang thai hay không, em cũng không biếtđược.

    Mạc Phàm cười nói như người lão luyện tình trường.

    Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn hắn sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ hắn sớm không phải là tên nhóc kia nữa rồi.

    Đứa bé năm đó đã chết, còn sống là một lão quái vật hơn 500 tuổi, có thể gặm mỹ nữ y tá này trần như nhộng.

    - Đúng là biết nói đùa, phương thuốc này thật sự có thể chữa trị được sao?

    Quả thật gần đây cô cảm thấy gan không được khỏe, làn da thô ráp, đôi mắt đau đớn, đang chuẩn bị tìm bác sĩ chữa trị.

    Tiểu soái ca này không giống như đang nói dối, nhưng thuốc cũng không thể uống bậy, nhỡ đâu uống xảy ra chuyện gì đó, càng đáng sợ hơn mang thai.

    - Chị có thể tìm lão đông y xác nhận, nếu còn chưa tin, chị có thể coi như là một đóa hồng, vứt hay để lại đều dựa vào yêu thích của chị.

    Phương thuốc này không phải ở giới Tu Chân, mà là một phương thuốc thất truyền ở Trung Quốc, tên là Cửu Long Thang, khi hắn quay về Địa Cầu tình cờ lấy được.

    Lúc ấy thang thuốc đã không còn đầy đủ, hắn suy diễn chữa trị rất lâu mới bổ sung đủ phương thuốc này.

    Đương nhiên chuyện này do hắn tình nguyện, người khác tin hay không đều không phải là chuyện của hắn.

    Chị y tá thấy vẻ mặt Mạc Phàm chân thành, cười quyến rũ, rộng lượng nhét phương thuốc vào trong ngực.

    - Không có nhiều người dùng phương thuốc tán gái như em đâu, chị tin em một lần, chị nhận phương thuốc này, nói đi, muốn chị làm gì giúp em đây?

    - Em muốn xuất viện.

    Mạc Phàm nói.

    Kết sỏi đã vỡ, hắn không cần thiết phải ngốc trong bệnh viện.

    Nằm ở trong phòng bệnh, chẳng bằng nghĩ biện pháp làm thực lực tăng nhanh.

    Chỉ có trở nên mạnh hơn, hắn mới có cơ hội thay đổi toàn bộ.

    Cho dù có y thuật, nhưng quả đấm không đủ cứng rắn thì vẫn sẽ giống như trước đây, bị Quân Mạc Tà đánh chết.

    Huống hồ linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, sớm không thích hợp với việc Tu Chân, tốc độ chậm hơn giới Tu Chân rất nhiều, hắn chỉ có thời gian.

    - Thực hết cách với em, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho chị, nhớ kỹ, chị tên là Mộc Phong Vãn.

    Bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm, cô cầm lấy di động của Mạc Phàm lưu số mình vào.

    - Buổi tối dừng xe ngồi trong rừng phong tình yêu, tên rất hay.

    Mạc Phàm cười nói.

    Kiếp trước hắn chỉ biết có một y tá như vậy, nhưng không biết tên.

    Một đời này ngay từ đầu đã khác biệt.

    Rất tốt.

    - Haizz, nhóc con, em sẽ không lấy một toa thuốc ra bẫy các mỹ nữ khác đấy chứ?

    Mộc Phong Vãn cười quyến rũ hỏi.

    Mạc Phàm lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

    Đương nhiên thứ này không dùng để bẫy người khác, hắn muốn bẫy mình.
     
    nguyenmai, Dạ Tâm and tempking1970 like this.
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương: Mắt Chó Nhìn Người Thấp
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Linh khí ở Địa Cầu thiếu thốn, muốn nhanh chóng tăng tu vi chỉ có thể dựa vào các loại thuốc.

    Nhất là cảnh giới tu luyện đầu tiên: Tôi Luyện, dựa vào tác dụng của thuốc có ích không ít.

    Chỉ cần rèn luyện thân thể thành công, cơ thể hắn có thể vượt xa người thường, chắc chắn có năng lực tự bảo vệ mình.

    Sau đó tiếp tục rèn luyện cảnh giới Luyện Khí, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thừa.

    Đó là chuyện Tôi Luyện sau này, bây giờ không gấp được, phải bước từng bước một.

    Mạc Phàm ra khỏi bệnh viện, rất nhanh tìm được một tiệm thuốc lớn tên là Duyên Niên Đường ở gần đó.

    Tuy là buổi chiều, trong hiệu thuốc vẫn có rất nhiều người mua thuốc như trước, xem ra ở đây có đủ tất cả các loại thuốc.

    Vửa đến tiệm thuốc, một người đàn ông có dáng người cao gầy đeo kính mắt mặc tây trang tươi cười ra đón.

    - Bạn học tới mua thuốc sao?

    Mạc Phàm gật đầu, đi vào trong.

    - Tôi tên la Dương Vĩ, bạn học đến chỗ tôi mua thuốc đều thích gọi tôi là Vĩ ca, cậu muốn mua gì.

    Dương Vĩ cung kính cười nói.

    - Chỗ của anh có những thứ gì?

    Mạc Phàm hỏi.

    - Chỗ của tôi có gì sao?

    Dương Vĩ nhìn lướt qua bốn phía, như tên trộm tiến đến bên cạnh Mạc Phàm.

    - Vậy phải xem cậu cần cái gì, liệt # dương nhập khẩu, thuốc # mê # tình phương Tây, đảm bảo là hàng gốc, còn có bao cao su quốc bảo, siêu mỏng siêu thấm siêu trơn, nếu cậukhông hài lòng với những thứ này, tôi còn có thần khí của trạch nam, đảm bảo làm cậu hài lòng về chất lượng, chắc chắn sảng khoái muốn chết.

    Gần tiệm thuốc là trường học, tuổi những học sinh đó không kém Mạc Phàm mấy, là lúc tò mò với người khác phái.

    Không ít đứa bé đã bắt đầu nếm thử trái cấm, những loại thuốc và đồ chơi người lớn đều bán rất chạy.

    Cho dù là Phú Nhị Đại có tiền hay là học sinh bình thường, dù là học sinh nghèo không có tiền, cũng không keo kiệt với đồ chơi người lớn.

    Cho nên cho dù Mạc Phàm ăn mặc như vậy, anh ta vẫn nhiệt tình như cũ.

    Đều là kim chủ của anh ta cả, lợi nhuận của đồ chơi người lớn có thể cao hơn thuốc Đông y thuốc Tây.

    Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhiệt tình như vậy.

    - Tôi muốn mua một ít thuốc Đông y và một bộ ngân châm.

    Thuốc Đông y dùng luyện chế ra chất lỏng để Tôi Luyện, còn ngân châm dùng để kích thích tiềm lực của hắn.

    Hắn nắm giữ thuật châm cứu, tên là Thứ Thần Châm, chuyên môn kích thích tiềm lực thân thể.

    Bây giờ thân thể của hắn vừa mới 16 tuổi, còn là xử # nam, cũng chưa từng tu luyện, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, lúc này sử dụng sẽ có hiệu quả tốt nhất.

    Không những kích thích tiềm năng thân thể, còn đẩy nhanh tốc độ Tôi Luyện.

    Thứ Thần Châm cùng với chất lỏng Tôi Luyện, chắc là rèn luyện thân thể đến tầng bốn không có vấn đề.

    Nếu sử dụng ngọc châm hàm chứa linh khí để châm cứu, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, chỉ là linh khí ở Địa Cậu đã rất mỏng manh, còn là ngọc châm hàm chứa linh khí, nếu có giá tiền sẽ rất đắt, không phải thứ hắn có thể mua được.

    Trên người hắn có tổng cộng 500 tệ, ngân châm với 10 thang thuốc Đông y để Tôi Luyện ít nhất mất nửa số tiền đó.

    - Ngân châm và thuốc Đông y sao?

    Sắc mặt Dương Vĩ lập tức âm u, thầm mắng một câu.

    - Mẹ nó, hóa ra không phải đến mua đồ chơi người lớn, uổng công mình nói nãy giờ.

    Không phải tới mua đồ chơi người lớn, chắc chắn là tên nhóc nhà nghèo gần đây, người lớn trong nhà bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể dựa vào đứa bé mua thuốc sắc thuốc cho mình.

    Chuyện này còn chưa tính, mua nổi thì thôi đi, còn thường xuyên mặc cả, mặc cả cũng không sao, buôn bán là như vậy, thiếu thì ghi sổ nợ.

    Không bán cho hắn, hắn sẽ khóc lóc vô cùng đáng thương, làm cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh ta không có lòng đồng cảm.

    Bán cho hắn thì mình đau lòng, vốn không kiếm được bao nhiêu tiền.

    Anh ta ghét nhất bị thiếu niên lừa gạt lấy đồng tình.

    - Mua thuốc Đông y gì, đưa phương thuốc cho tôi xem.

    Dương Vĩ lạnh lùng nói.

    Giọng điệu nói chuyện so với vừa rồi như hai người vậy, quả thực là hai tầng lửa và băng.

    Đôi mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt hiện lên sắc bén, nhưng không so đo với Dương Vĩ, đưa phương thuốc cho anh ta.

    Trong mắt hắn Dương Vĩ không khác gì trẻ trâu, hắn là Y Tiên không chết không muốn so đo với trẻ trâu thấp kém.

    Dương Vĩ nhận lấy phương thuốc, cũng không thèm nhìn qua, chỉ chỉ bảng bên cạnh.

    - Thấy rõ cửa hàng không cho ghi nợ không, nếu không thành vấn đề thì đi theo tôi.

    Dương Vĩ cầm phương thuốc lập tức đi vào bên trong, Mạc Phàm đi theo sau.

    Thuốc Đông y không để cùng một chỗ với đồ chơi người lớn, để ở một gian đại sảnh.

    Sảnh thuốc Đông y vẫn giữ phong cách cổ xưa, quầy cổ, cửa quán, hòm thuốc, giống như đi vào tiệm thuốc cổ đại vậy.

    Xung quanh bày các dụng cụ dùng để chữa bệnh, hình nhân châm cứu, giác hơi, lọ thuốc, cây cạo gió vân vân.

    Vừa mới tiến vào, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.

    - Không phải phương thuốc bệnh viện viết, phải thêm 100 tệ tiền đảm bảo.

    Dương Vĩ đi vào trong quầy, lạnh lùng nói.

    - 100 tệ?

    Giọng nói của Mạc Phàm lạnh lùng, hắn có tổng cộng 500 tệ, trừ đi 100 tệ số tiền còn lại không đủ Tôi Luyện lần thứ hai.

    - Sao thế, chê đắt à, phương thuốc của cậu không được bác sĩ viết, đi tiệm thuốc khác cũng không có ai dám bán.

    Dương Vĩ âm dương quái khí nói, ánh mắt nhìn Diệp Hạo càng khinh bỉ hơn.

    - Tôi muốn một bộ ngân châm, thuốc Đông y thì tôi cần mười thang, anh tính bao nhiêu tiền.

    Mạc Phàm nói.

    Dương Vĩ hơi vui vẻ, 100 tệ tiền lời, ngân châm với mười thang thảo dược, thế nào cũng phải kiếm của cậu ta 500 tệ, trừ đi phí tổn của tiệm thuốc, trong tay anh ta cũng còn 400, đủ để buổi tối bao một vị tiểu thư.

    - Để tôi tính tiền một lát.

    Dương Vĩ lấy máy tính ra ấn ấn một lát, lúc ngẩng đầu lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa.

    - Tổng cộng là 1200 tệ, nhìn cậu hiếu thuận như vậy, hẳn là mua thuốc cho người nhà, tôi giảm giá cho cậu còn 1000 tệ, thế nào?

    Sắc mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, tuy hắn trọng sinh quay về, nhưng vẫn hiểu biết giá cả lúc ấy.

    Lúc ấy giá phòng ở thành phố Đông Hải cũng chỉ có 2000 một mét vuông, vậy mà hắn mua chút thuốc cần tiền nửa mét vuông nhà.

    Ha ha, hắn thật sự muốn cười to, còn luôn mồm nói giảm giá nữa.

    - 300 tệ, tôi sẽ suy xét.

    Mạc Phàm lạnh lùng nói.

    - 300 tệ, sao cậu không đi cướp luôn đi.

    Dương Vĩ nhướng mày, lạnh lùng nói.

    - Nếu tôi muốn cướp, đã không nói nhiều lời vô nghĩa với anh như vậy rồi.

    “Ha ha.”

    Dương Vĩ cười khinh thường, chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này mà cũng dám nói khoác không biết ngượng.

    Những học sinh này đúng thật là, trường học dạy như thế nào vậy, không thấy mấy vệ sĩ cao lớn uy vũ đứng ở cửa sao?

    - Bớt nói linh tinh đi, thảo dược thì rẻ, nhưng ngân châm rất quý, còn do người tài giỏi chế tác tỉ mỉ khéo léo, 300 tệ đã muốn mua nhiều thứ như vậy, cậu cho rằng chúng tôi mởcửa hàng từ thiện à, không có tiền thì nhanh đi đi, đi nhà khác mà mua, chúng tôi không bán.

    Dương Vĩ đi từ trong quầy hàng ra, đưa phương thuốc cho Mạc Phàm, không khách sáo hạ lệnh đuổi khách.

    - Vậy chào anh.

    Mạc Phàm vỗ vai Dương Vĩ, ngón tay khẽ ấn vào huyệt vai anh ta.

    Nhất thời Dương Vĩ như bị điện giật, cánh tay rất tê, sau khi tê xong cánh tay không có lực như trước nữa.

    Anh ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lắc lư cánh tay, không kiên nhẫn nói:

    - Nhóc con, không mua thuốc thì đi nhanh đi, điều hòa của chúng tôi cũng không phải bật miễn phí.

    Nói xong anh ta xoay người đi vào trong quầy, vẻ mặt nghi ngờ:

    - Chẳng lẽ là giết gà dọa khỉ?

    Mạc Phàm không để ý đến Dương Vĩ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía một hình nhân châm cứu.

    - Hả?
     
    nguyenmai, Dạ Tâm and tempking1970 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)