LS Q.Sự Say Mộng Giang Sơn - Tác giả: Nguyệt Quan - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Say Mộng Giang Sơn
    Tác giả: Nguyệt Quan
    -- o --

    Chương 1216: Hổ non vồ mồi.

    Nhóm dịch: Hanya
    Nguồn: metruyen
    Share: MTQ Banlong



    Khi hổ non vồ mồi sẽ không cẩn thận như mãnh hổ trưởng thành, cẩn thận quan sát, tìm tới thời điểm thích hợp mới nhào một cú trí mạng, nó muốn vồ mồi thì sẽ lập tức ra tay. Trên thực tế Lý Long Cơ cũng không có nhiều thời gian để suy xét hơn nữa, vì Thái Bình Công chúa cũng sắp hành động, gã phải lập tức ứng chiến.

    Giờ ngọ hôm sau, Lý Long Cơ vẫn xử lý chính vụ trên điện Võ Đức, ngoài kim loan điện vẫn yên bình, trong cung thành rộng mở và trống trải, dưới ánh mặt trời chói chang chẳng có mấy ai qua lại, chỉ có mấy tên lính đứng bên thềm đá, cầu mong mặt trời nhanh nhanh vẹo về tây chờ tối đến.

    - Ầm!

    Đột nhiên xa xa vang lên tiếng nổ, âm thanh truyền tới đây tuy không lớn nhưng cũng khiến cho Cung Vệ binh đang buồn ngủ phải sực tỉnh. Vừa nghe có tiếng động, nheo mắt nhìn lại, xa xa, dưới ánh mặt trời chói mắt, y ngạc nhiên phát hiện Võ Đức Môn lại đóng cửa.

    Vì Thái Thượng Hoàng vẫn đang ngự sự ở Thái Cực Điện, cho nên Hoàng đế thay quyền chính vụ ở Võ Đức Điện, vốn Võ Đức Môn chỉ là cửa phụ, giờ thì cũng giống như Thừa Thiên Môn, trở thành con đường văn võ bá quan phải đi qua mỗi ngày để vào triều, cho nên bình thường sẽ không đóng.

    Giờ là buổi chiều, tuy triều hội đã sớm tan nhưng Hoàng đế vẫn đang phê duyệt tấu chương ở Võ Đức Điện, thường vẫn có quan viên các ti nha môn ra ra vào vào, cho nên Võ Đức Môn vẫn luôn mở, muốn đóng cũng phải chờ đến khi đóng cửa cung mới đóng, sao giờ lại…

    Y còn chưa kịp tỉnh lại đã thấy mấy trăm tên lính đao thương sáng loáng chém giết xông vào Võ Đức Môn. Kẻ đầu tiên xông lên chính là Vũ Lâm Tướng quân Thường Nguyên Giai hôm nay phòng thủ Vũ Đức Môn và Lý Từ. Y rùng mình một cái, tóc gáy dựng cả lên.

    - Tạo phản! Có người tạo phản!

    Cung Vệ binh nọ cả kinh hồn bay phách lạc vội chạy vào Vũ Đức Điện, vừa chạy như điên dọc thềm đá dài không đến trăm bước vừa kêu gào, không đợi y vào đến đại điện đã nghe có tiếng hò hét chỉnh tề bùng lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiền Hóa Môn giữa Thái Cực Điện và Vũ Đức Điện vốn bình thường chẳng bao giờ mở lúc này lại mở rộng, một đội Lâm Vệ chỉnh tề từ bên trong Kiền Hóa Môn sắp giết ra, chặn đội loạn quân kia.

    Rõ ràng đội quân bất ngờ xuất hiện này đã được chuẩn bị từ sớm, đội ngũ chỉnh tề, đều mặc bì giáp nửa người, giáp trụ màu rám nắng, nón trụ tung rua như một thanh trường thương sắc bén chuẩn bị đâm sâu vào đội phản quân kia.

    Phản quân ước chừng có hơn ba trăm người, đang toàn lực xông thẳng vào Vũ Đức Điện, có người chạy nhanh có người chạy chậm nên đội ngũ vốn chỉnh tề bị kéo dài thành một đội ngũ rời rạc và lộn xộn, nhanh chóng bị đội quân bất ngờ xuất hiện này chọc vào, cắt đứt, bao vây.

    Cung Vệ binh nọ ngẩn ngơ, liền lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục chạy vào cung cảnh báo. Đột nhiên từ hướng Vũ Đức Điện vang lên tiếng hò hét như sóng thần, vô số cấm vệ quân giáp trụ sáng ngời ùa ra vào từ cửa chính, cửa hông, cột trụ hành lang, đầu hồi rẽ, từ đằng sau và từ hậu điện của Vũ Đức Điện ùa ra như thủy triều dâng.

    Cung Vệ binh nọ sợ ngây người đứng mất hồn tại chỗ, mắt thấy nhóm vệ binh đầu tiên lao tới, vọt tới bậc thềm đá thứ bảy rồi đột nhiên ngừng lại, trường kích chỉnh tề chỉa ra trước, đằng sau vô số binh lính nhanh chóng tập hợp, phủ kín thềm đá phía sau và mặt đất thành một bộ giáp tụ và lập thành một thương trận tua tủa, tráng như núi.

    Một thái giám cao lớn trẻ tuổi đứng trước đội ngũ, Cung Vệ binh này nhận ra được, y chính là thái giám nội cung bên cạnh được Hoàng đế nhất mực tin tưởng Cao Lực Sĩ Cao công công

    Phản quân ở quảng trường nối Vũ Đức Môn đến Vũ Đức Điện đã bị quan binh xông ra từ Kiền Hóa Môn chia làm hai, đang liều mạng chém giết, đột nhiên phát hiện từ Vũ Đức Điện tuôn ra vô số quan binh bao vây bảo vệ Vũ Đức Điện, tất cả đều kinh hãi mà khựng lại, tới lúc này vẫn không ai hiểu được, Hoàng đế đã sớm có chuẩn bị sao?

    Cao Lực Sĩ tiến lên một bước, hai đầu lông mày ẩn sát khí, lớn tiếng quát to:
    - Thánh nhân có mệnh! Thường Nguyên Giai, Lý Từ mưu đồ gây rối giết không tha! Quan binh các ngươi đều bị bịt mắt, lập tức vứt bó khí giới đầu hàng sẽ không vấn tội!

    Sắc mặt Thường Nguyên Giai trắng bệch, cầm đao hô to:
    - Các huynh đệ, đừng nghe y nói bậy, chỉ cần chúng ta vọt vào Vũ Đức Điện…

    - Ầm ầm ầm!

    Y còn chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất cũng rung lên, cả kinh quay lại, vừa liếc một cái lập tức mắt mũi co rút lại.

    Vừa nhìn lại, vô số Vũ Lâm Vệ vô biên vô kể như dung nham phủ kín cả cung đình, bọn họ bước một bước, cả mặt đất cũng rung lên. Trước thương trận đao trận dày đặc và đại quân đông đảo, loạn quân vỡ cả, không một thứ gì có thể ngăn cản, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là sợ hãi.

    Nhưng bọn họ còn có đường lui sao? Vũ Đức Môn sau lưng đã khóa kín, bên phải là thành cung cao lớn nặng nề, đằng trước là Vũ Đức Điện, cho dù dưới bậc điện cũng là cấm quân vô cùng vô tận bảo vệ cung điện không một kẽ hở. Cho dù bọn họ có đổ nốt cả giọt máu cuối cùng cũng có thể giết vào sao?

    Vương Mao Trọng toàn thân minh giáp sáng ngời uy phong lẫm lẫm đứng trước đại quân vô cùng vô tận vung đao quát lên:
    - Nộp vũ khí không giết!
    Cấm quân vô cùng vô tận sau lưng không nói một lời, chỉ đều đều dậm bước, dùng sát khí có thể khiến cho cả cung thành đều phải run rẩy trợ uy cho Đại Tướng quân.

    - Choeng!
    Không biết ai lỡ tay làm rơi binh khí, lập tức tiếng binh khí rơi xuống vang lên không dứt, rất nhiều binh sĩ bị dọa cho mặt không còn giọt máu, run rẩy đứng tại chỗ không dám ngẩng đầu. Thường Nguyên Giai và Lý Từ liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

    *********

    Hai vị Tể tướng Tiêu Chí Trung và Sầm Hi định noi theo cách làm năm đó của Trương Giản Chi, dùng đại ấn của Tể tướng viết một công văn điều binh bỏ vào ngực vào thẳng Nam nha. Sau khi hai vị Tể tướng xông vào Nam nha lập tức đánh trống tụ tướng, triệu tập chư vị tướng lĩnh, cao giọng tuyên bố:
    - Hoàng đế có ý đồ giết Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng lệnh Tể tướng đến Nam nha điều binh cần Vương!

    Tiêu Chí Trung dứt lời, các tướng dưới trướng vẫn đứng nghiêm, không một ai nghi ngờ. Hai lão già âm thầm cảm thấy may mắn mà liếc nhau, Sầm Hi cầm lệnh tiễn cao giọng quát:
    - Hữu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân Lâm Hải tiến lên nghe lệnh!

    Bên dưới vẫn yên tĩnh, không có ai trả lời.

    Sầm Hi nhướn mày, quét mắt chư tướng bên dưới, quát:
    - Hứu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân Lâm Hải ở đâu?

    Chư tướng bên dưới vẫn nhìn thẳng, không nói một lời.

    Tiêu Chí Trung ngạc nhiên:
    - Chẳng lẽ Lâm Hải không tới? Tả Kiêu Vệ Đại Tướng quân Quách Nộ đâu?

    Hơn mười viên Đại tướng trong trướng vẫn đứng thẳng như núi, vẫn không nói một lời. Hai lão già hơi biến sắc, Tiêu Chí Trung cố tự trấn định, nhưng không nhịn được giọng nói hơi run rẩy, chỉ vào một người hỏi:
    - Ngươi…ngươi là tướng lĩnh vệ nào, tự báo danh tính!

    Viên Đại tướng mà lão chỉ có thân hình như đúc bằng sắt thô của kia, khuôn mặt không chút thay đổi và ánh mắt vẫn nhìn thẳng, dường như không nghe được lão nói gì, cũng không nhìn thấy lão.

    Đúng lúc này, từ sau trướng vọng ra một tiếng cười dài, Tiêu Chí Trung và Sầm Hi vội quay người lại, chỉ thấy một võ tướng còn trẻ tuổi đội mũ có rua, sườn đeo kiếm, hiên ngang từ sau trướng đi ra, bên người vây quanh mười mấy võ sĩ khôi ngô dũng mãnh. Tiêu Chí Trung và Sầm Hi vừa thấy y, sắc mặt như tro tàn, hoảng sợ kêu lên:
    - Tống Vương?

    Lý Thành Khi thu lại nụ cười, lớn tiếng quát:
    - Người đâu, chém đầu hai tên loạn thần tặc tử khi quân phạm thượng này cho ta!

    Một đám binh lính như lang như hổ lập tức xông lên, mặc kệ ngươi có phải Tể tướng hay không, đao thép đều vung ra, máu tươi văng khắp nơi.

    Lúc này Đậu Hoài Trinh vẫn trấn thủ ở Chính Sự Đường, vốn nghĩ hai bên vừa đắc thủ, lão đã ở đây trấn thủ, ký phát từng đạo ngụy chiếu, nhanh chóng bình định thế cục. Không ngờ mộng đẹp còn chưa tỉnh, thanh thế đại duyệt binh trước Vũ Đức Điện đã truyền đến, thấy sự tình đã lộ, lão vội vàng mở cửa sổ sau nhà trốn đi.

    Lúc này trong cung đã cảnh giới khắp nơi, không thể chạy thoát được, nếu không phải vì mới đầu lo Lý Long Cơ sẽ cảnh giác, lại sợ khi phát động cũng không để cho bọn họ chạy ra khỏi cung, nên chưa từng chuẩn bị một đường phục binh ở Chính Sự Đường, Đậu Hoài Trinh cũng đừng mong trốn khỏi được đây.

    Đậu Hoài Trinh hốt hoảng lủi khắp nơi, chui vào một cống nước ngầm, thấy nước đục ngầu cuồn cuộn chảy, lão không biết bơi, cũng không biết cống này sâu bao nhiêu dài bao nhiêu, ven đường có bao nhiêu lưới sắt đề phòng kẻ gian đột nhập, trong cơn tuyệt vọng chỉ đành cởi xuống đai lưng treo cổ tự vận ngay trước đập nước.

    Đồng thời, Lý Long Phạm, Lý Long Nghiệp và một vài Đại tướng tâm phúc của Lý Long Cơ đều tự suất lĩnh một đội cấm quân truy bắt Vương Tấn, Thôi Thực, Tuệ Phạm, Cổ Ưng Phúc, Lý Du và người của phe Thái Bình.

    Lý Đán ở trong cung Thái Cực nghe có tiếng động binh vội vàng ra ngoài Thừa Thiên Môn nhìn ra xa, mắt thấy đại quân tập hợp ở Vũ Đức Điện mà sợ hãi, vội vàng tuyên Thượng thư Binh bộ Quách Nguyên Chấn tấn kiến.

    Trước đó Quách Nguyên Chấn đã được Lý Long Cơ báo cho biết, hiểu rõ hoàn toàn kế hoạch hành động, vừa thấy Lý Đán đã lập tức khom người tấu:
    - Thái Thượng Hoàng chớ sợ. Đây là Tể tướng Đậu Hoài Trinh mưu phản, Hoàng đế đang triệu tập binh mã bình định, lo rằng sẽ khiến cho Hoàng thượng lo lắng nên chưa báo cáo. Hiện giờ đầu não mưu phản liên quan đều đã phải đền tội.

    Lý Đán ngạc nhiên:
    - Đám người Đậu Hoài Trinh mưu phản?

    Lý Đán nghĩ lại mà sợ, đã có người mưu phản, phản bội Đương kim Hoàng đế, tất nhiên bọn họ ủng hộ kẻ khác. Đậu Hoài Trinh sẽ ủng hộ ai? Nhưng lão là Tể tướng mà Lệnh Nguyệt đã một tay tiến cử mà, chẳng lẽ…chẳng lẽ Tam Lang điều binh là hạ thủ với cô của nó?

    Lý Đán giận tím mặt lớn tiếng quát:
    - Tam Lang đâu? Mau truyền tới gặp trẫm!

    Lúc này Lý Long Cơ khó khăn lắm mới lên được Thừa Thiên Môn, thiên kim chi tử, không thể đích thân mạo hiểm. Lý Long Cơ chỉ muốn gây chuyện ở một Vũ Đức Điện là được, binh biến chưa từng lan rộng. Vừa thấy Lý Đán, gã lập tức quỳ sụp xuống:
    - Phụ thân, con đang truy bắt loạn đảng, nhưng trước đó chưa báo cho Phụ hoàng, đã kinh động đến Phụ hoàng, là tội của nhi thần.

    Mặt mày Lý Đán xanh mét, trầm giọng hỏi:
    - Tam Lang, con muốn xử cô của con thế nào đây?

    Thấy phụ thân đã đoán được Thái Bình Công chúa có tham dự vào đó, Lý Long Cơ cũng không giấu diếm, cười sầu thảm đáp:
    - Phụ hoàng, không phải con muốn xử cô thế nào, mà là cô muốn làm thế nào. Phụ hoàng mời xem.

    Gã lấy ra phong mật thư kia dâng lên cho Lý Đán. Lý Đán đọc xong buồn như đeo tang, một lúc lâu sau cũng không phản ứng được. Đương nhiên tình cảm của ông ta dành cho muội muội ruột vô cùng sâu đậm, nhưng ông ta cũng không phải là không yêu tha thiết đứa con ruột của mình. Hiện giờ muội muội mình muốn giết con mình, con mình muốn đối phó với muội muội mình, ông ta kẹt ở giữa, có thể nói gì đây?

    Một lúc lâu sau Lý Đán mới run giọng hỏi:
    - Vậy con tính xử trí cô của ngươi thế nào?

    Nhìn hai mắt phụ thân loang loáng nước, tim Lý Long Cơ khẽ run lên, không dám đối diện với phụ thân nữa, chỉ đành gục xuống thấp giọng đáp:
    - Phụ thân, nhi…nhi thần không thể xử lý cô được.

    Trong lòng Lý Đán căng lên, vội vàng hỏi:
    - Vì sao?

    Lý Long Cơ thấp giọng đáp:
    - Vì…người dẫn binh đến phủ Thái Bình Công chúa là nhị ca…

    Lòng Lý Đán lập tức trầm xuống, trong năm đứa con trai, đứa làm việc không cố kỵ gì nhất chính là Lý Thành Nghĩa. Nếu đổi lại là Lý Thành Khí hoặc Lý Long Phạm, Lý Long Nghiệp có lẽ sẽ có ít nhiều kiêng kỵ thân phận của Thái Bình, nhưng Lý Thành Nghĩa thì không. Y kính sợ phụ thân, yêu thương thủ túc, nhưng không có tình cảm sâu đậm với tôn thất không thân thích.

    Lý Đán buồn bã quay đi, nặng nề bước tới bên tường thành, dựa vào tường thành nhìn về hướng phủ Thái Bình Công chúa, rơi lệ lẩm bẩm:
    - Lệnh Nguyệt, muội…muội đã không còn sao?
     
    Last edited by a moderator: 12/1/16
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Say Mộng Giang Sơn
    Tác giả: Nguyệt Quan
    -- o --

    Chương 1217: Núi nghiêng.

    Nhóm dịch: Hanya
    Nguồn: metruyen
    Share: MTQ Banlong



    Ở trong cung vừa mới ổn định lại, khi các lộ cấm quân thiết kỵ ra ngoài tập nã các lộ nhân mã phe Thái Bình, Lý Thành Nghĩa suất lĩnh chừng năm trăm danh cấm quân là đội xuất phát đầu tiên. Mục tiêu của y chính là Thái Bình Công chúa.

    Lý Long Cơ để cho Nhị ca đến phủ Công chúa là quyết định sau khi suy xét cẩn thận. Với uy thế của Thái Bình Công chúa và sự sủng ái của Thái Thượng Hoàng đối với nàng, không một văn thần võ tướng nào dám vung đao lên với nàng, ngay cả mấy huynh đệ Hoàng gia bao gồm cả Lý Long Cơ cũng không đành lòng, chỉ có một mình Lý Thành Nghĩa là ngoại lệ.

    Lý Thành Khí cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tam lang, trong những cuộc đấu tranh quyền lực ngươi chết ta sống sẽ không thể chấp nhận lòng dạ đàn bà và sự ảo tưởng buồn cười, kẻ hôm nay chùn tay chính là cái mầm tai họa diệt tộc, y cũng biết rõ Tam Lang càng gánh vác nhiều, e dè lại càng nhiều, cho nên y cam tâm tình nguyện làm kẻ ác này.

    “Anh em ruột đánh nhau” – những lời này diễn tả hoàn toàn chính xác tình cảnh của huynh đệ Lý Long Cơ. Thái Bình Công chúa muốn truất ngôi Hoàng đế của Lý Long Cơ, bồi dưỡng một Hoàng tử tính tình nhu nhược làm con rối, tới khi thời cơ chín muồi sẽ buộc kẻ đó thoái vị nhượng quốc, không ngờ năm huynh đệ này đồng tâm đồng đức, sao có thể chịu để nàng chia cắt.

    Hôm nay vì bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của Lý Long Cơ, bốn huynh đệ cùng nhau ra trận, mà Lý Long Cơ đã không chút nghi kỵ giao binh quyền cho bọn họ. Lý Thành Nghĩa mang binh đuổi tới phủ Thái Bình Công chúa, mắt thấy mấy tên gia đinh cuống cuồng chạy vào trong phủ Công chúa báo tin, y đằng đằng sát khí ra lệnh:
    - Giết vào! Ngoại trừ một nhà Tiết Sùng Giản, tất cả con cháu Thái Bình, kể cả bản thân Thái Bình, giết không tha!

    Năm trăm cấm quân nhận được mệnh lệnh rõ ràng từ Vương gia, hô lên một tiếng rồi xung phong liều chết xông vào phủ Thái Bình Công chúa, đao quang kiếm ảnh loang loáng, tiếng hô giết vang rung trời.

    Tiết Sùng Giản và Lý Tam Lang quan hệ không ít, y không chỉ lập nhiều công lớn trong lần tru sát Vi hậu phò Lý Long Cơ, lại cũng từng cùng Lý Long Cơ kết làm bằng hữu vì hợp tính hợp tình. Mặc dù Lý Long Cơ cũng hiểu được đạo lý trảm thảo trừ căn nhưng cuối cùng cũng không thể dùng được thủ đoạn kiêu hùng, trước khi Lý Thành Nghĩa xuất binh đã cố ý dặn dò phải bảo vệ người nhà Tiết Sùng Giản.

    Cái tin cấm quân xông tới khắp các nơi trong Kinh thành tập nã dư đảng Thái Bình nhanh chóng truyền đến tai Dương Phàm. Lúc này hắn đang dẫn theo mấy đứa con trai đi đào ngó sen ở hồ Long Khánh. Hắn cởi trần nửa người, mặc một chiếc quần da bê, dẫn theo hai đứa con lớn Dương Niệm Tổ, Dương Cát bì bõm ở hồ nước sâu đến thắt lưng.

    Hai chân trần rất dễ cảm nhận được ngó sen dài dưới bùn, nín thở ngụp xuống là có thể đào bùn nhổ ngó sen ra. Nước bùn hút rất mạnh, muốn rút được ngó từ trong nước ra cũng không dễ dàng, bọn họ đành chặt thành từng đoạn mà đào.

    Hai đứa con trai nhỏ hơn một chút đứng trên bờ kêu gào nhận lấy ngó sen mà phụ thân và hai ca ca đào lên được, cực kỳ hưng phấn cầm ra cho các tỷ tỷ, các tiểu tỷ tỷ ngồi bên hồ rửa sạch bùn còn dính lại. Đúng lúc này thì tin tức truyền đến, Dương Phàm giật mình kinh hãi, lập tức lao lên bờ, cướp lấy ngựa của kẻ đưa tin chạy như bay.

    Dương Phàm mặc một chiếc quần da bê ướt sũng, chân trần đạp bàn vung roi như mưa.

    Hắn vạn lần không ngờ Thái Bình Công chúa và Lý Long Cơ lại quyết liệt và công khai nhanh như vậy, tới mức xung đột vũ trang rồi, theo lẽ thường, trận đấu tranh chính trị giữa hai bên sẽ phải là một quá trình kéo dài, sao lại nhanh tiến vào giai đoạn quyết chiến nhanh như vậy chứ?

    Khi tới phủ Thái Bình Công chúa thì quần da bê đã khô, bùn dính trên hai chân cũng đã cứng lại thành từng mảng, khi hắn phi thân xuống, từng khối bùn vỡ ra trên thềm đá phủ Công chúa.

    - Đứng lại, người nào?

    Hơn mười binh lính canh giữ trước phủ Thái Bình Công chúa chỉa trường mâu sắc bén ra, lớn tiếng quát hỏi. Việc lục soát tìm kiếm và đồ sát trong phủ Thái Bình Công chúa vẫn chưa xong, hắn thấy thi thể của mấy tên gia nô nằm trong vũng máu quay đầu về phía phủ mà căng thẳng, lớn tiếng quát trả:
    - Mỗ là Phụ quốc Đại Tướng quân Dương Phàm, tránh ra!

    Hơn mười danh cấm quân này chưa từng gặp Dương Phàm, trong đó tuy có vài lão binh đã từng thấy hắn nhưng cũng chỉ là đứng trong quân ngũ xa xa mà nhìn, không nhìn rõ được tướng mạo Thanh Dương Đại Tướng quân. Hơn nữa, lúc này hắn đang búi tóc thành một túm, thân trên ở trần, hai chân đi đất, chỉ mặc độc một chiếc khố, hình tượng khí chất đúng là một trời một vực so với Dương Đại Tướng quân trong lòng chúng tướng, thực sự khó mà nhận ra nổi. Các binh sĩ không khỏi chần chờ.

    Dương Phàm không đợi bọn họ gọi quan quân đến nhận diện, lòng như lửa đốt, vừa thấy các binh sĩ vẫn đang ngập ngừng không nhường đường, bèn lặng lẽ nghiêng sang bên phải, lách vào giữa khe hở hai cán trường mâu mà huých, hai binh sĩ vừa trả lời bắn xa chừng hơn một trượng.

    Cầm hai cán trường mâu trong tay, hắn vặn một vòng, mấy tên lính đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần, không giữ nổi nữa, bảy tám cán trường mâu bay lên giữa không trung. Dương Phàm cầm song mâu nơi tay vọt vào. Vài binh lính cầm mâu khác kinh hãi đuổi theo hét lớn:
    - Ngăn hắn lại, có người xông vào!

    Dương Phàm không thể không cố kìm giết người, một đường xông vào chỉ đánh bay lính hoặc quét họ ra ngoài, nhưng càng vào trong vòng vây càng đông, Dương Phàm không thể hạ độc thủ, không có cách nào phá được vây. Khi vào đến sân trước, đúng lúc một lữ soái tới tiếp viện nhận ra hắn, kinh hãi hô:
    - Đại Tướng quân, tại sao lại là ngài?

    Dương Phàm cầm song mâu, ánh mắt tụ lại hỏi:
    - Ngươi nhận ra ta?

    Lữ soái kia cầm đao quỳ xuống một gối, cung kính thưa:
    - Ty chức là lão binh Thiên Kỵ!

    Dương Phàm giật mình, vội hỏi:
    - Hiện giờ Công chúa thế nào?
    Hắn rất sợ phải nghe cái tin Thái Bình đã bị giết, nhưng lại không thể không hỏi. Vì lo lắng, nên đến cuối câu giọng nói đã trở nên run rẩy.

    - Thái Bình Công chúa hiện không ở trong phủ, chúng ta cũng vẫn đang tìm kiếm….

    Nghe vậy, lòng hắn nhẹ bẫng, lúc này, Lý Thành Nghĩa được một đám lính vây quanh từ trong nhà sau đi lên, bên cạnh là Tiết Sùng Giản. Sắc mặt Tiết Sùng Giản tái nhợt, ánh mắt dại ra, mặc dù tình cảm của y và các huynh đệ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng tận mắt thấy bọn họ bị tàn sát cả nhà vẫn bị công kích nặng nề.

    - Dương Đại Tướng quân?

    Thấy Dương Phàm, Lý Thành Nghĩa ngẩn ra, Dương Phàm đã cố ý giấu sự ảnh hưởng của mình trong việc tru sát Vi Hậu, chuyện này rất ít người biết, nhưng Lý Thành Nghĩa lại biết rất rõ, nên y vẫn coi hắn là người một nhà. Hiện giờ thấy hắn như thế này, hai tay cầm song mâu, đang trong tình thế đối địch với tướng sĩ không khỏi ngạc nhiên.

    Biết Thái Bình không ở đây, nỗi lo trong lòng Dương Phàm cũng vơi đi, khôi phục chút lý trí, vội vàng nghĩ lý do, bỏ trường mâu chắp tay với Lý Thành Nghĩa:
    - Vương gia, Dương mỗ…

    Mới nói tới đây, đột nhiên một con ngựa lao tới như điên, kỵ sĩ mặc áo thái giám, không xuống ngựa, xông thẳng vào từ cửa phủ, trong tay y giơ cao một quyển trục vàng, cao giọng hô lớn:
    - Đao hạ lưu nhân! Đao hạ lưu nhân! Thượng Hoàng có mệnh, không được làm Thái Bình Công chúa bị thương!

    ************

    Trong Chung Nam Sơn có một tòa thiên tự không lớn nhưng cực kỳ u nhã, tòa thiền tự này là do Thái Bình Công chúa tự bỏ tiền xây, coi như một tòa gia tự, trong chùa cung phụng linh vị trượng phu của nàng, Tiết Thiệu.

    Nữ hoàng Võ Tắc Thiên đăng cơ xưng Đế, dùng vô số người hầu làm hòn đá kê chân, từng bước một bước lên ngai vàng Hoàng đế, đầu của Tiết Thiệu cũng là một trong những hòn đá đó. Thái Bình vẫn vô cùng day dứt vì cái chết thảm của trượng phu mà mình không thể cứu viện, vì thế xây nên thiền tự này siêu độ cầu phúc cho y.

    Lúc này, nàng đang ở trong chùa. Chùa trong núi, không có ai hương khói nên thanh u yên tĩnh, lúc này lại càng thêm tĩnh lặng dị thường. Sân nhà bích thủy lục mộc, núi đá nhấp nhô như thế ngoại đào viên, Thái Bình ngồi trên một tảng đá to, bên cạnh là nội-ngoại quản sự và vài tâm phúc ít ỏi.

    Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt loang loáng mơ hồ, ngoại quản sự Lý Dịch vừa mới nhận được tin tức từ trong thành. Nghe nói cả tòa phủ đệ bị tàn sát, ngoại trừ vợ con Tiết Sùng Giản, những người khác như Tiết Sùng Huấn đều bị giết chết cả nhà tịch thu gia sản, cho dù kiên cường như vậy nàng cũng buồn bã rơi lệ.

    Sau khi sắp đặt cho việc hôm nay, nàng liền tránh sang nơi này, một là muốn tách mình khỏi quan hệ với việc binh biến, đợi sau này các Tể tướng đón mình quay về chủ trì đại cục, mặc khác, nàng cũng nghĩ đến trường hợp nếu thất bại, kẻ đứng đầu là nàng không ở đó, với quan hệ của phủ Thái Bình Công chúa và Hoàng gia, nàng tin chắc cũng sẽ không liên lụy tới người nhà. Đáng tiếc, nàng đã lầm.

    - Tam Lang, ta đã đánh giá thấp ngươi, đánh giá thấp ngươi rồi…

    Thái Bình Công chúa cười sầu thảm, hai hàng nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Nàng đã đánh giá thấp quyết tâm của Lý Long Cơ, cho tới nay, đối với nàng, gã vẫn luôn yếu đuối và nhường nhịn, thực ra cũng không phải vì sợ nàng, mà là e sợ phụ thân của gã, mà Thái Bình Công chúa thông minh một đời lại hết lần này đến lần khác nhìn lầm chuyện này.

    Hiện giờ đại sự không thành, lại làm hại đến tính mạng người trong nhà, trong lòng nàng thống khổ không chịu nổi.

    Lý Dịch sợ hãi nói:
    - Công chúa, Hoàng đế đã phái binh tới đây, ngài vẫn nên nhanh chóng rời đi, thiên hạ to lớn như vậy, thế nào cũng có một nơi để ẩn thân.

    Thái Bình Công chúa hơi run lên:
    - Vì sao Hoàng đế biết Bổn Cung ở đâu nhanh như vậy?

    Lý Dịch cúi đầu không nói, Thái Bình Công chúa chậm rãi xoay người nhìn nàng ta. Đột nhiên hai đầu gối của Lý Dịch mềm nhũn, quỳ trước mặt nàng run giọng xin:
    - Nô tì không biết.

    Thái Bình Công chúa thản nhiên cười:
    - Ngươi sợ nói ra ta sẽ thương tâm phải không?

    Nàng khép hai mắt, lại chậm rãi mở ra, ánh mắt lạnh lùng không còn một tia tình cảm:
    - Là Sùng Giản bán rẻ mẹ nó, phải không?

    Lý Dịch dập đầu bồm bộp, dập đến tận khi máu tươi đầm đìa, không dám đáp lại lời này của Thái Bình Công chúa.

    Thái Bình sâu kín nói:
    - Cho dù sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ tìm được ta, nhưng ta thực sự không hy vọng con ruột của ta bán đứng ta….

    Lý Dịch khóc lớn:
    - Công chúa…

    Thái Bình Công chúa nhìn nàng ta một cái, lại dịu dàng hỏi:
    - Từ năm mười sáu tuổi gả cho Phò mã, ngươi vẫn theo hầu hạ bên cạnh ta, đi theo ta nhiều năm, ngươi…tốt lắm!

    Nàng liếc nhìn nội quản sự Chu Mẫn một cái:
    - Còn ngươi nữa, ngươi cũng tốt lắm. Hiện giờ các ngươi đều lo mà chạy đi thôi. Chỉ cần ta chết, Hoàng đế sẽ không làm khó các ngươi đâu.

    Chu Mẫn quỳ sụp xuống gào khóc:
    - Dù sống dù chết nô tì cũng muốn đi theo Công chúa, hầu hạ Công chúa.

    Thái Bình Công chúa nổi giận, lạnh lùng nói:
    - Khốn kiếp! Các ngươi lập tức cút thật ra cho ta. Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa. Cút!

    Lý Dịch và Chu Mẫn gào khóc không chịu đứng dậy, thấy Công chúa đã nổi giận, lúc này mới cuống quít đứng dậy rời khỏi sân nhà, nhưng vẫn chỉ đứng ở xa xa. Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhìn ao nước biếc, trong nước chỉ có bóng dáng của một mình nàng côi cút liêu xiêu.

    Nhìn bóng người trong nước, nàng chậm rãi tự hỏi:
    - Thái Bình tin cậy tiên sinh như thế, vì sao tiên sinh lại cố ý hại ta?
     
    Last edited by a moderator: 12/1/16
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Say Mộng Giang Sơn
    Tác giả: Nguyệt Quan
    -- o --

    Chương 1218: Dông tố.

    Nhóm dịch: Hanya
    Nguồn: metruyen
    Share: MTQ Banlong



    Mạc tiên sinh cười cười, bình tĩnh hỏi lại:
    - Hóa ra Công chúa Điện hạ đã hiểu?

    Thái Bình Công chúa siết chặt hai nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh:
    - Mỗi một người cũng biết đó là chuyện hắn cần làm, toàn bộ kế hoạch chỉ có một mình ngươi biết, mà mỗi một hành động nhằm vào ta của Hoàng đế đều chuẩn xác không sai lầm, ta còn không biết ngươi đã để lộ bí mật sao?

    Mạc tiên sinh cười ha hả, Thái Bình Công chúa phẫn nộ hỏi:
    - Vì sao ngươi còn ở lại bên cạnh ta? Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?

    Mạc tiên sinh đứng đó, sắc mặt ngơ ngẩn như thể tâm thần đã phiêu tận đâu đâu, thật lâu sau mới khe khẽ thở dài, thì thào lẩm bẩm:
    - Tại sao ta phải đi? Ta muốn tận mắt nhìn ngươi chết! Đáng tiếc, kế hoạch ta tỉ mỉ bày ra suốt nhiều năm, cuối cùng lại không thành công…

    Ánh mắt Thái Bình như phun ra lửa:
    - Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, còn nói rằng đại kế hoạch không thành công?

    - Đương nhiên không!

    Khuôn mặt sáng sủa của Mạc tiên sinh đột nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt đều là thù hận và oán độc:
    - Ngươi là Công chúa cao quý, lại có Thái Thượng Hoàng sủng ái như vậy, ngoại trừ giật dây mưu phản, ta không nghĩ ra được biện pháp nào để hại ngươi cửa nát nhà tan. Mà nay cuối cùng ngươi cũng tạo phản, nhưng chỉ hận không ngờ Tiết Sùng Giản vẫn còn sống, một nhà của ngươi lại không chết sạch. Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng!

    Giọng nói Mạc tiên sinh âm âm u u như của u hồn dưới cửu u hoàng tuyền vọng lên, đầy tuyệt vọng và oán hận vô hạn, khiến cho Thái Bình Công chúa cũng không tự chủ được mà lùi lại một bước, lông tóc muốn dựng cả lên:
    - Vì sao? Ta và ngươi có thâm cừu đại hận gì, ngươi lại hận ta như vậy?

    - Bởi vì….ta đến từ thôn Đào Nguyên! Công chúa Điện hạ, ngài còn nhớ nơi đó chứ?
    Mạc tiên sinh điên cuồng cười ha hả:
    - Ha ha ha, ta nghĩ hẳn là Điên hạ không nhớ rồi, một sơn thôn nhỏ như vậy, trong mắt Thái Bình Công chúa ngươi sẽ chỉ như một con kiến, làm sao ngươi quan tâm được chứ? Ha ha ha…

    Đột nhiên nàng biến sắc, hoảng sợ hỏi lại:
    - Thôn Đào Nguyên? Ngươi là người của thôn Đào Nguyên? Là Dương Phàm liên thủ với ngươi hại ta sao?

    Nụ cười của Mạc tiên sinh tắt ngấm, kỳ lạ hỏi:
    - Dương Phàm? Việc này có liên quan gì đến Dương Tướng quân?

    Sắc mặt Thái Bình Công chúa cũng có vẻ kỳ quái:
    - Ngươi không biết….hắn cũng đến từ thôn Đào Nguyên?

    Mạc Vũ Hàm cả kinh, sau đó mừng rỡ, lão vừa muốn hỏi cho rõ thì một bóng người bay lên như chim phóng qua tường chùa thấp, lách qua tám nữ tướng bổ nhào tới. Thái Bình Công chúa nhận ra rõ ràng người vừa đột nhiên xông vào chính là Dương Phàm, không khỏi cao giọng hô:
    - Để cho hắn tới đây!

    Tám nữ tướng cũng đã nhìn rõ mặt mũi Dương Phàm, lui xuống cực nhanh. Dương Phàm bước nhanh tới bên cạnh Thái Bình Công chúa, vội vã hỏi:
    - Công chúa, Hoàng đế đã ra tay, người nhà của nàng đều đã…

    Thái Bình Công chúa ngắt lời:
    - Ngươi không cần nói nữa, ta biết rồi!

    Dương Phàm nói:
    - Đại quân của triều đình đã đang tới đây, bởi vì Thái Thượng Hoàng ra mặt can thiệp nên chắc Hoàng đế sẽ không đột nhiên hạ sát tâm với nàng, có điều rốt cuộc Ngài sẽ quyết định thế nào hiện giờ cũng khó có thể đoán trước. Tốt nhất nàng hãy tránh ra trước, đợi…

    Thái Bình Công chúa bật cười ha hả:
    - Trốn sao? Tại sao ta phải trốn? Ta có thể trốn đi đâu? Ta đã bại, ngoại trừ tôn nghiêm cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, ngươi muốn ném nốt cả tôn nghiêm của ta cho tiểu tử kia sao?

    Lúc này, Mạc tiên sinh chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Dương Phàm, chậm rãi hỏi:
    - Dương Đại Tướng quân, Ngươi…đến từ thôn Đào Nguyên?

    Dương Phàm cũng không biết đã bao nhiêu lâu chưa nghe đến cái tên này, chợt nghe lão hỏi, vừa mừng vừa cả sợ. Hắn kinh ngạc nhìn Mạc tiên sinh, không biết nên trả lời thế nào. Thấy sắc mặt của hắn, Mạc tiên sinh không nhịn được mà trở nên kích động:
    - Ngươi thực sự là người của thôn Đào Nguyên? Ngươi tên gì, là con cái nhà ai?

    Tim Dương Phàm không ngừng run rẩy, hắn đã ý thức được rất có thể lão nhân trước mắt này cùng đến từ một chỗ với mình. Cố nén kích động, hắn đáp:
    - Ta họ Hạng, người trong thôn vẫn gọi ta là A Sửu. Lão nhân gia…người là ai?

    Mạc tiên sinh khẽ run lên, trợn tròn hai mắt nhìn Dương Phàm, hai hàng lệ lão ứa đầy hai mắt, nghẹn ngào nói:
    - A Sửu, hóa ra ngươi là A Sửu, thì ra ngươi vẫn còn sống. Ha ha, A Sửu, hóa ra ngươi vẫn còn sống…

    Mạc tiên sinh kích động đến gần như đứng không vững, Dương Phàm đỡ lấy lão, vội vàng hỏi:
    - Lão bá, lão là…

    Nước mắt Mạc Vũ Hàm tuôn đầy mặt:
    - A Sửu, ngươi còn nhớ Mạc gia ở đầu đông thôn không? Còn nhớ Tú Tú tỷ tỷ của ngươi không? Ta chính là cha của A Tú, là Mạc bá bá của ngươi đây.

    Từ nhỏ Dương Phàm đã thấy các các bề trên trong thôn xưng thúc gọi bá, vãn bối không được gọi thẳng tên họ. Cái tên Mạc Vũ Hàm vừa nói ra hắn cũng không có mấy ấn tượng, nhưng nhắc tới Mạc gia ở đầu thôn đông, nhắc tới Tú Tú tỷ tỷ, hắn đã nhớ lại.

    Dương Phàm cũng kích động rơi nước mắt, vui mừng nói:
    - Mạc bá bá, hóa ra lão nhân gia người vẫn còn sống!

    Mạc tiên sinh rơi lệ không ngừng:
    - Đúng vậy, bá bá vẫn còn sống. Hôm đó bá bá ra khỏi thôn đi thu xếp hôn sự cho Tú Tú tỷ tỷ của cháu nên may mắn tránh được một kiếp. Tới khi ta quay về cả thôn chẳng còn ai… tất cả mọi người đều chết, cả đứa con gái đáng thương vẫn cùng ta sống nương tựa vào nhau…

    Mạc tiên sinh đột nhiên xoay người lại, chỉ vào Thái Bình Công chúa, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - A Sửu, ả ta chính là kẻ thù lớn của cả thôn chúng ta, cha mẹ của cháu, tỷ tỷ của cháu, đồng hương của cháu, tất cả đều chết trong tay ả. Cháu mau giết ả đi, báo thù cha cháu, vì đồng hương cả thôn chúng ta.

    - Cái gì?

    Dương Phàm thất kinh không thể tin, quay sang nhìn Thái Bình Công chúa.

    Mạc tiên sinh kích động toàn thân phát run:
    - Con trai ngoan, ta không ngờ ngoài lão tử ta, thôn chúng ta vẫn còn có người sống. Hiện giờ cháu đã có tiền đồ, trở thành Đại Tướng quân, cháu cũng có thể báo thù rồi, giết ả đi, cũng không được thả người nhà của ả. Ả còn có đứa con trai vẫn còn sống, cháu phải giết hết tất cả đi, dùng tính mạng cả nhà của ả để đền mạng cho cả thôn chúng ta!

    Dương Phàm kinh hãi nhìn Thái Bình Công chúa, lắc đầu không dám tin:
    - Không có khả năng! Làm sao có thể như vậy được, sao nàng có thể là hung thủ giết hại thân nhân chúng ta được chứ?

    Mạc tiên sinh lớn tiếng nói:
    - Vì sao lại không thể? Năm đó, ta may mắn thoát chết mai danh ẩn tích tha hương, sau này, ta trăm phương nghìn kế tiếp cận Thành Vương Lý Thiên Lý, trở thành phụ tá tâm phúc của Thành Vương. Trước kia, khi Thái Bình hại chết cả thôn chúng ta, Võ Mị Nương còn chưa trở thành Hoàng đế, Lý Thiên Lý còn chưa bị đuổi khỏi Kinh thành, cho nên đã biết rất nhiều tin tức không muốn biết. Bá bá đã biết được chân tướng từ chỗ hắn ta đó.

    Mạc tiên sinh chỉ Thái Bình Công chúa, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Ả! Chính ả là hung thủ đã sát hại cha nương tỷ tỷ của cháu, sát hại Tú Nhi của ta, sát hại cả thôn chúng ta!

    Sắc mặt Thái Bình Công chúa lặng như nước hồ, hôm nay nàng đã trải qua rất nhiều chuyện kích thích, giấc mộng tan vỡ, con cháu bị giết, Tiết Sùng Giản bán rẻ mẫu thân, đại tiên sinh đáng tin cậy nhất lại phản bội, hiện giờ nàng lại trở thành kẻ thù giết cha của tình lang…

    Trong thiên hạ đã có ai từng bị đả kích nhiều như vậy chỉ trong một ngày? Từng chuyện từng chuyện như từng lưỡi đao sấm sét bổ xuống đầu nàng. Nàng đã chết lặng.

    Dương Phàm tái mặt lắc đầu:
    - Không thể! Không thể! Sao nàng lại phải giết hại thân nhân của chúng ta? Chuyện này thật vô lý, Mạc bá bá, nhất định là ông lầm rồi.

    - Ta không lầm!

    Mạc tiên sinh cười lạnh nhìn Thái Bình Công chúa đang tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Ta biết vì sao ả lại phải giết cả thôn chúng ta, chưa kể chuyện này vẫn có quan hệ lớn lao với cháu.

    Dương Phàm ngạc nhiên nhìn Mạc Vũ Hàm:
    - Có quan hệ tới ta?

    - Không sai! Ả muốn giết cả thôn chúng ta là vì ả và phụ thân của cháu có cừu oán, buồn cười ở chỗ, ả giết sạch cả thôn chúng ta nhưng hết lần này đến lần khác lại không giết chính chủ là cháu. Ha ha ha, đây là thiên ý, đây là thiên ý!

    Dương Phàm sợ hãi:
    - Công chúa và cha ta có cừu oán? Sao có thể?

    Mạc tiên sinh quỷ dị nói:
    - Đương nhiên không có cừu oán gì với người cha ở thôn Đào Nguyên của cháu. Hạng Anh cũng không phải cha ruột của ngươi, mà là cha nuôi của cháu, thực ra y chỉ là một thị vệ bên cạnh phụ thân cháu.

    Dương Phàm cũng sợ ngây người, vạn lần hắn không ngờ hôm nay lại có thể được nghe một bí mật lớn như vậy. Người mà hắn vẫn cho là cha ruột của mình lại là cha nuôi, rõ ràng hắn còn có một người cha ruột khác.

    Nghe Mạc tiên sinh nói vậy, Thái Bình Công chúa hoảng sợ như nghe một câu chuyện đáng sợ nhất trên đời. Nàng nhìn Dương Phàm, thân hình run rẩy như một chiếc lá rơi trong mưa to gió lớn.

    - Không chỉ cha nuôi của cháu, cả thôn chúng ta đều là bộ hạ, phụ tá và những bằng hữu thân nhất của phụ thân cháu. A Sửu, thực ra cháu là con trai của Hạ Lan Mẫn Chi!

    Thái Bình Công chúa đau khổ nhắm hai mắt lại, vừa rồi nàng cũng đã đoán ra được kết quả này, nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia ảo tưởng nhưng cuối cùng ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ tan tành. Cuộc đời nàng tựa như bọt nước đầy mộng ảo, mới đầu thì lộng lẫy lung linh, cuối cùng, kết cục vẫn là tan biến.

    - Hạ Lan Mẫn Chi…

    Dương Phàm cũng đã từng nghe nói tới người này, trước kia còn từng nghi ngờ có lẽ chuyện toàn thôn bị diệt có quan hệ mật thiết tời người này, không ngờ hôm nay bí mật đã được hé lộ, càng không ngờ mình chính là con của ông ta. Hắn ngây dại nhìn Mạc tiên sinh, không thể phản ứng lại.

    - Phụ thân cháu tài hoa hơn người, danh vang Lạc Dương, không chỉ là Kinh sư đệ nhất mỹ nam tử, cũng là Kinh sư đệ nhất tài tử, vừa mới ngoài hai mươi đã biên soạn một trăm cuốn “Tam thập niên xuân thu”, có thể nói danh tiếng vang khắp Kinh thành. Với xuất thân cao quý và tài hoa của ông ta, đáng lẽ tương lai rất rộng mở, đáng tiếc…

    Chuyện đằng sau Dương Phàm cũng biết đại khái, phụ thân của Hạ Lan Mẫn Chi chết sớm, mẫu thân Võ Thuận thủ tiết, vì dung mạo xinh đẹp như hoa, lọt vào mắt xanh của Cao Tông Lý Trị, sủng hạnh vô cùng. Võ Mị Nương ghen ghét tỷ tỷ đã cướp mất sự sủng ái của mình nên hạ độc hại chết tỷ tỷ.

    Không lâu sau, Lý Trị lại ưng mắt con gái của Võ Thuận là Hạ Lan thị, phong nàng làm Ngụy Quốc phu nhân, giữ lại trong cung. Võ Mị Nương lo lắng cháu gái được Hoàng đế sủng ái, lại hạ độc hại chết cháu gái Hạ Lan thị.

    Hạ Lan Mẫn Chi vừa căm hận Lý Trị tham lam sắc đẹp của mẫu thân và tỷ tỷ, lại yếu đuối không thể bảo vệ cho tính mạng của các nàng, vừa thống hận di mẫu Võ Mị Nương tàn nhẫn máu lạnh, nhưng lại không thể báo thù, nên từ đó về sau trở nên phóng đãng vô phép, luôn đối đầu với Hoàng thất, lấy chuyện làm xấu mặt Hoàng gia làm vui.

    Lý Trị và Võ Mị Nương tuyển nữ nhi của Thiếu Khanh Ti Vệ Dương Tư Kiệm làm Thái tử phi cho Thái tử Lý Hoằng, Hạ Lan Chi Mẫn dùng tài học mĩ mạo của mình tiếp cận với nàng, chiếm được trái tim của nàng, chiếm lấy thân thể nàng, làm mất mặt Hoàng thất. Y liên tục khiêu chiến với giới hạn của Võ Mị Nương, tới khi Võ Mị Nương không thể nhịn được nữa, giáng chức y tới Lĩnh Nam. Nghe nói trên đường giáng chức y đã dùng cương ngựa treo cổ tự tử, kết thúc nhân sinh ngắn ngủi.

    Trong lòng Dương Phàm ngơ ngác mờ mịt:
    - Ta là con của Hạ Lan Chi Mẫn? Ngoại tằng tổ phụ của ta (cụ ngoại) và Ngoại tổ phụ (bà ngoại) của Thái Bình là một người? Vậy…nàng là biểu di (dì họ) họ xa của ta?
    (cha của Dương Phàm là anh rể của Võ Mị Nương)
     
    Last edited by a moderator: 12/1/16
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Say Mộng Giang Sơn
    Tác giả: Nguyệt Quan
    -- o --

    Chương 1219: Chân tướng.

    Nhóm dịch: Hanya
    Nguồn: metruyen
    Share: MTQ Banlong



    Dương Phàm không dám tin nhìn Mạc đại tiên sinh, lại nhìn Thái Bình công chúa, hắn không có lý do nghi ngờ lời của Mạc đại tiên sinh, nhưng vẫn không kiềm nổi mà hỏi Thái Bình công chúa:
    - Thật sự là nàng…giết người ở thôn Đào Nguyên của chúng ta?

    Mạc đại tiên sinh cười lạnh nói:
    - Đương nhiên là nàng ta, vì nàng ta hận cha cháu, vì cha cháu vì trả thù Võ Mị Nương, từng xâm hại nàng ta.

    Dương Phàm như bị sét đánh, bỗng lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch như giấy.

    Thái Binh công chúa hít một hơi sâu, chậm rãi ngẩng đầu, dừng lại ở Dương Phàm, trong mắt đầy bi ai:
    - Ta không có….., Hạ Lan biểu huynh dung mạo vốn xuất chúng, tài học hơn người, là người rất có tiền đồ, nhưng…mẫu thân và tỷ tỷ của hắn lần lượt bị mẫu hậu ta hại, hắn căm hận phụ hoàng ta yếu đuối vô năng, cũng căm hận sự tàn nhẫn máu lạnh của mẫu thân ta, từ đó về sau phóng đãng vô cùng, chơi trò nhân sinh, luôn đối nghịch với Lý gia ta.

    Hoàng thái tử phi, cũng bị hắn dùng tài sắc mê muội, cam tâm tình nguyện bị hắn cướp đi tấm thân trinh nữ, hắn nghĩ đủ mọi cách để làm nhục Lý gia ta. Hắn miệt thị lễ pháp, thù hận Lý gia, theo hắn thấy, phụ thân ta lợi dụng quyền lực Hoàng đế, chiếm cứ mẫu thân và tỷ tỷ của hắn, lại không thể bảo vệ sự an toàn của bọn họ.

    Mẫu thân của ta là Hoàng hậu, cũng là di nương của hắn, lại không có ý làm mẫu nghi thiên hạ, lại muốn tranh thủ tình cảm để sát hại thân nhân của mình, hắn muốn lấy kỳ nhân chi đạo còn báo đáp một thân nhân, có một lần, ta tới nhà di mẫu, lúc đó ta mới sáu tuổi, nhưng sau khi biểu huynh uống rượu say lại muốn xâm hại ta. Nhưng, hắn không thực sự làm hại ta, ta khóc khiến hắn khôi phục lại lý trí. Trước đây hắn rất thương ta, nếu không phải thù hận che mắt của hắn…

    Thái Bình công chúa buồn bã cười, nói:
    - Hắn buông tha ta, nhưng tiếng khóc của ta nhiều người đều nghe thấy, khi quần áo của ta xộc xệch chạy đi cũng có người nhìn thấy, thế là…không ai đến hỏi ta chân tướng, cũng không ai dám hỏi, nhưng bọn họ lại tung tin đồn.

    Thái Bình công chúa hơi ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống:
    - Biểu huynh tự sát năm Hàm Hanh thứ hai, tính như vậy, ngươi hẳn là mồ côi từ trong bụng mẹ rồi. Nhưng người hạ lệnh giết người thôn Đào Nguyên không phải ta, mục đích cũng không phải vì muốn tìm thấy ngươi, bí mật này, nếu Mạc tiên sinh không nói, nó mãi mãi sẽ không có ai biết được, cho dù là ta hay bất cứ ai trong triều đình, không ai biết Hạ Lan biểu huynh còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ…

    Mạc tiên sinh lạnh lung nói:
    - Ngươi nói láo! Dương Minh Sanh, Khâu Thần Cơ, chính là do ngươi bày mưu đặt kế mới tru diệt mọi người thôn Đào Nguyên, việc này ngay cả Nữ hoàng cũng không biết. Nếu không phải vì ngươi bị Hạ Lan Mẫn Chi làm bẩn trinh tiết, hận hắn trong lòng, nếu không phải ngươi biết hắn còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, muốn nhổ cỏ tận gốc, muốn báo thù lên con trai của hắn, làm sao có thể bày mưu kế đi giết người ở ngàn dặm xa xôi chứ?

    Thái Bình công chúa từ từ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy ra:
    -Mạc tiên sinh, tuy ông coi ta là kẻ thù giết người, nhưng ông ở bên cạnh ta lâu như vậy, ít nhất nên hiểu bản tính làm người của Thái Bình ta! Nếu ta thật sự bị người ta làm bẩn, ta cũng phải che dấu sao? Nếu người ở thôn Đào Nguyên thật sự là ta giết, ta cần phải giấu diếm sao?

    Nàng mở to mắt, khinh miệt nhìn Mạc tiên sinh:
    - Ông cho rằng ta sợ chết? Ông tưởng ta sợ một đao của ông giết ta?

    Mạc tiên sinh trầm giọng nói:
    - Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi lại phải tàn sát người của thôn Đào Nguyên ta?

    Thái bình công chúa lạnh lùng thốt lên:
    - Ta nói rồi, đó không phải là âm mưu của ta, chẳng qua…nếu ông không muốn nói cái chết của người thôn Đào Nguyên, là nguyên nhân vì ta, vậy cũng không đủ.

    Dương Phàm giọng nói cứng ngắc:
    - Nói cho ta biết, rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?

    Thái Bình công chúa sâu thẳm liếc nhìn hắn một cái, nói:
    - Nguyên niên Hàm Hạnh, ta xuất giá, gả cho Tiết phò mã…

    Nàng nhìn về phía một gian tĩnh thất trong chùa, ở đó là nơi thờ phụng linh vị của Tiết Thiệu. Thái Bình công chúa dừng ở hướng đó, dường như nhìn thấy bóng hình của Tiết Thiệu, chậm rãi nói:
    - Tiết Thiệu yêu ta, ta cũng coi chàng là phu quân cả đời, bọn ta…vô cùng ân ái.

    Nhưng thành thân không lâu, không biết là người nào, đã đem lời đồn ta bị biểu huynh làm nhục truyền tới tai chàng, đàn ông đối với những việc này, luôn thà tin là có, sẽ không tin là không, cho dù đêm tân hôn trinh tiết của ta còn đỏ, chàng vẫn không tin, chàng thà tin đó là một thủ đoạn mà ta lừa gạt chàng.

    Chàng vẫn yêu ta, chàng không dám giận lây sang ta, nhưng chàng là đàn ông, chàng không có cách nào chấp nhận người đàn bà của mình bị người đàn ông khác làm nhục, chàng ghen ghét công tâm, nhưng đó lại có thể thế nào chứ? Hạ Lan biểu huynh đã chết, chàng muốn báo thù cũng không tìm thấy người. Nhưng, tuy Hạ Lan chết rồi, bộ hạ cũ của huynh ấy vẫn còn…

    Thái Bình thu lại ánh mắt, chậm rãi nhìn về phía Dương PHàm và Mạc tiên sinh:
    - Người ở chức vị cao, vui vẻ giận dữ của mình, đều sẽ có người nghiền ngẫm, lại đón ý nói hùa, đi tìm cách để khiến người hài lòng, bọn họ đều tin rằng ta thật sự đã bị làm nhục, đều tin sự phẫn nộ của Phò mã, là vì ta mà canh cánh trong lòng.


    Khi đó, Phụ hoàng của ta vừa qua đời, mẫu thân lấy thân phận Hoàng Thái Hậu giám quốc, thiên hạ vẫn là thiên hạ của Lý thị, là người con gái được mẫu thân sủng ái nhất, ta và Phò mã là đối tượng để rất nhiều người nịnh bợ. Thế là, Miêu Thần Khách, Khâu Thần Cơ, Dương Minh Sanh vì nịnh Phò mã, nịnh bợ ta, đã bày ra sự sát hại lần này. Lúc đó, Phò mã đang đảm nhiệm Phụng thần vệ Đại tướng quân, chàng bí mật điều dộng một đội binh mã, do những người này dẫn đi tới Thiều Châu, việc này, hơn nữa năm sau ta mới biết.

    Mạc tiên sinh kinh ngạc nghe, những năm nay lão ở bên cạnh Thái Bình, coi nàng là kẻ thù lớn nhất, luôn trăm phương ngàn kế nghĩ cách đẩy nàng vào chỗ chết, cho nên đối với tính cách của nàng tìm hiểu rất thấu triệt, lão rất rõ, với cá tính kiêu ngạo của Thái bình, nếu người là do nàng giết, nàng tuyệt đối sẽ không phủ nhận, nhưng lão không muốn thừa nhận sự thật này.

    Lão hao tổn tâm cơ, hao phí nhiều năm như vậy, cuối cùng đẩy Thái bình công chúa xuống vực sâu, để báo thù sâu, trong lòng vô cùng khoái trí, nhưng đột nhiên biết kẻ thù của lão căn bản không phải người này, kẻ thù thật sự của lão sớm đã không còn tồn tại, người hắn làm hại thật sự chỉ là một người vô tội, lão không có cách nào chấp nhận được.

    Mạc tiên sinh thở hổn hển, chỉ vào Thái Bình công chúa nói:
    - Ngươi nói láo! Ngươi nhất định là nói láo! Hạ Lan Mẫn Chi ngay cả Thái tử phi dâm ô cũng bình yên vô sự, nếu không phải hắn làm nhục con gái được Võ Mị Nương sủng ái nhất, sao có thể vì Thái phu nhân Dương thị mất, hắn xâm chiếm tiền tang lễ của Dương Thái Phu nhân, vì trong lúc tang lễ uống rượu mua vui mà trị tội của hắn?

    Thái Bình công chúa thản nhiên nói:
    - Tức giận là có thể tích lũy! Mẫu thân của ta tự biết có lỗi với hắn, cho nên đối mặt với sự khiêu khích của hắn, một lần nhẫn nhịn, hai lẫn cũng nhẫn nhịn, khi bà không nhẫn được nữa, chẳng sợ một việc nhỏ nhất cũng khiến bà nổi trận lôi đình.

    Mạc tiên sinh còn định nói thêm, Thái Bình công chúa đã ngạo nghễ ngẩng đầu lên:
    - Tin hay không tùy ngươi, việc đã tới nước này. Tà không cần phải nói dối, nếu không phải ta muốn nói chân tướng cho Nhị lang biết, ta một chữ cũng sẽ không giải thích cho ngươi nghe, Thái Bình ta trước giờ không phải người phụ nữ nhìn sắc mặt người khác mà sống, càng không phải một người phụ nữ nghe người khác nói này nói kia mà sống.

    Mạc tiên sinh há miệng thở dốc, lão còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra, thật ra lão đã tin lời của Thái Bình: người thân của lão sớm đã chết rồi, kẻ thù của lão cũng chết hết rồi, khi lão cho rằng thù lớn đã báo, đầy bụng vui mừng nhìn tận mắt kẻ thù bị chém đầu, tất cả đột nhiên biến thành vô căn cứ.

    Mạc tiên sinh kinh ngạc đứng hồi lâu, từ từ quay người, nện bước nặng nề đi ra ngoài.

    Dương Phàm vội nói:
    - Mạc bá bá, đi đâu vậy?

    Thôn Đào Nguyên chỉ có hai người may mắn sống sót, Mạc tiên sinh đã già, Dương Phàm muốn thay Tú Nhi tỷ tỷ tận hiếu, phụng dưỡng Mạc tiên sinh cả đời.

    Mạc tiên sinh mờ mịt nói:
    - Mục đích sống duy nhất của lão phu chính là báo thù. Bây giờ không tiếp tục nữa, ta muốn xuất gia đi tu.

    Dương Phàm nói:
    - Mạc bá bá….
    Mắt thấy Mạc Vũ Hàm đầu cũng không quay lại, Dương Phàm chợt lớn giọng nói:
    - Cháu muốn Mạc bá bá biết, Dương Minh Sanh là cháu giết, Khâu Thần Cơ là ta giết, Miêu Thần Khách cũng là cháu giết, những kẻ thù đó cháu đã giết sạch rồi.

    Mạc tiên sinh chợt dừng bước chân, ngửa mặt lên trời cười lớn:
    - Tốt! Tiểu tử tốt
    Ha ha ha…

    ********

    Trên điện Cam Lộ, Lý Đán rưng rưng nói với Lý Long Cơ:
    - Tam lang, muội ấy dù sao cũng là cô mẫu của con, năm đó khi Vi phụ bị giam cầm Đông cung, cô mẫu con không biết đã phí bao nhiêu tâm huyết vì chúng ta rồi.

    Lý Lon Cơ tức giận rơi nước mắt, ôm nỗi hận nói:
    - Phụ thân, cha đã xem bản mật trát đó rồi? Bà ta muốn giết con, bà ta muốn giết con mà.

    Lý Đán thấp giọng nói:
    - Con à, cô mẫu con là nhất thời hồ đồ, bây giờ con đã giết hết người nhà của cô con rồi, bắt hết dư đảng của muội ấy, muội ấy còn có thể làm được gì chứ? Con tha cho muội ấy một mạng, vi phụ chiếu cáo thiên hạ, giao quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm các quan viên từ tam phẩm trở lên cho con, từ nay về sau di dưỡng thiên niên, sẽ không hỏi tới thế sự nữa.

    Lý Long Cơ tức giận đạp chân:
    - Cha, lẽ nào con trai là vì ép cha giao quyền sao? Cha chính là không muốn con trai làm cái Hoàng đế này, muốn con trai giao lại Hoàng vị cho đại ca, con trai không có lời oán trách, nhưng Thái Bình không thể tha, đại tội mưu phản còn không tru sát, lấy gì để trị thiên hạ? Một khi bà ta tái khởi Đông Sơn, cũng sẽ không nhân từ nương tay giống như cha.

    Lý Đán đỏ mắt nói:
    - Cả đời của Vi phụ, huynh đệ tỷ muội đa số không sống được tới già, bây giờ chỉ còn một muội muội này, Vi phụ làm sao có thể nhẫn tâm nhìn muội ấy chết thảm, Tam lang, con muốn vi phụ quỳ xuống cầu xin con sao?

    Lý Đán nói xong liền ôm ống tay, quỵ gối liền quỳ, Lý Long Cơ quá sợ hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh phụ thân, tránh đi cái quỳ của ông, vội vàng quỳ xuống đất, cầu khẩn nói:
    - Phụ thân, cha mau đứng dậy, đừng làm con khó xử.

    Lý Đán nói:
    - Trừ phi con đặc xá tội chết cho Thái Bình, nếu không Vi phụ quỳ mãi không đứng dậy, vi phụ dập đầu với con ở đây.

    Lý Đán nói xong chạm đầu xuống gạch, Lý Long Cơ sợ tới mức vội vàng nói:
    - Vâng, vâng, con trai đồng ý, con đồng ý.

    Lý Đán hai mắt bừng sáng, vui vẻ nói:
    - Con thật sự đồng ý rồi?

    Lý Long Cơ vạn bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ nói:
    - Thôi, con đồng ý tha tội chết cho cô mẫu, nhưng…phải giam cầm bà ấy suốt đời. Hơn nữa, phải chiếu cáo thiên hạ trong ngoài, tuyên bố đã ban rượu độc cho Thái bình, thế gian từ nay về sau chỉ có bào muội của phụ thân, không có Thái Bình nữa.

    Lý Đán luôn miệng nói:
    - Được, được, đều theo con, con trai ta mau ra thánh chỉ đi.
     
    Last edited by a moderator: 12/1/16
    thesun0825, quangvd, bolsaguy and 3 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Say Mộng Giang Sơn
    Tác giả: Nguyệt Quan
    -- o --

    Chương 1220: Thiên trường địa cửu (kết)

    Nhóm dịch: Hanya
    Nguồn: metruyen
    Share: MTQ Banlong



    Bên ngoài Sơn tự ước chừng ba nghìn Ngự lâm quân được trang bị toàn bộ vây ngôi chùa miếu nỏ chật như nêm cối, thương kích như rừng, thậm chí còn bố trí cả cường cung nỏ cứng tung hoành sa trường, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng lao ra khỏi trùng vây được.

    Bỗng nhiên xa xa có hơn mười kỵ phi như bay tới, nhìn phục sức là một đám cấm vệ trong cung đang bảo vệ hai thái giám, tinh thần tướng lĩnh cấm quân vây khốn sơn miếu lập tức rung lên, vội vàng ra đón. Sau một lát, cấm quân vội vàng rẽ ra một lối đi, để hai gã thái giám đi vào trong chùa chiền.


    Hai thái giám này một là Cao Lực Sĩ, một là Dương Tư Úc. Bởi vì hai người chấp hành chuyện ban chết của Thái Bình công chúa kỳ thật là có nhiều bí ẩn, cho nên họ không mang theo những người khác. Tuy nhiên, bản thân Dương Tư Úc có võ công trác tuyệt, Cao Lực Sĩ tuy rằng không có võ công xuất thần nhập hóa, nhưng cũng là người từng luyện tập võ nghệ, bản thân lại cao to lực lưỡng, hơn nữa hai người họ trên thực tế là mang theo chiếu thư miễn chết mà đến, cho nên cũng không lo tử sĩ của Thái Bình sẽ ngăn trở họ.

    - Dương đại ca!

    - Dương đại tướng quân!

    Dương Tư Úc và Cao Lực Sĩ vừa gặp Dương Phàm liền cung kính thi lễ, họ biết Dương Phàm lúc này cũng đang kinh ngạc. Tin tức Thái Bình công chúa ở Chung Nam sơn thiền trong chùa chính là Dương Phàm nói cho Thái thượng hoàng đấy, bởi vì quan hệ của hắn và Lý Long Cơ, hắn cũng không cần kiêng kỵ trước mặt hai vị Thiên sứ này.

    Thái Bình công chúa thấy hai thái giám đi vào sân, nhanh chóng lau nước mắt, ngạo nghễ nói với họ:
    - Hoàng đế phái các ngươi tới ban chết cho bổn cung đúng không?

    Dương Tư Úc và Cao Lực Sĩ liếc nhìn nhau, Cao Lực Sĩ tiến lên vài bước, hạ giọng nói:
    - Công chúa, ngài phạm phải chuyện thật sự không thể tha thứ, nhưng ngài là cô mẫu của bệ hạ, bệ hạ nhân hiếu, sao nhẫn tâm hại ngài. Nhưng nếu không trị tội Công chúa thì lại không thể ăn nói với người trong thiên hạ, cho nên...

    Thái Bình công chúa ung dung nói:
    - Ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng có ấp a ấp úng làm gì.

    Cao Lực Sĩ cười gượng hai tiếng nói:
    - Đối với bên ngoài, bệ hạ chính là muốn tuyên bố ban chết cho Công chúa. Tuy nhiên, Thái thượng hoàng đã bố trí một cung viện cho Công chúa, chỉ cần ngài từ nay không xuất hiện trong mắt người đời nữa là được.

    Thái Bình công chúa cười thản nhiên, nói:
    - Đây là sự khoan thứ mà hoàng huynh cầu xin cho ta ư?

    Cao Lực Si khom người, không dám nhiều lời.

    Dương Phàm nhẹ nhàng đến gần, thấp giọng nói:
    - Nàng cứ đáp ứng đi, trước tiên giải quyết khó khăn trước mắt đã rồi nói sau, sau đó ta sẽ có biện pháp cứu nàng rời khỏi đây.

    Thái Bình công chúa nhìn hắn, ngây ngốc nói:
    - Chàng...đồng ý mang ta đi?

    Dương Phàm gật đầu thật mạnh.

    Thái Bình công chúa nói:
    - Nhưng thân phận của ta, chàng không sợ người ta nói này nói nọ sao? Người của Thôn Đào Nguyên tuy rằng không phải ta giết, chung quy vẫn bởi vì ta mà chết, chàng không sợ người ta chỉ trích ư?

    Con ngươi của Dương Phàm đen bóng như hút toàn bộ ánh sáng vào:
    - Người? Là người nào? Ta là ta, người ta là người ta, người ta nói gì, ta mà sợ sao? Bà nó chứ!

    Thái Bình công chúa hơi cười rộ lên, trong nụ cười ẩn hiện ý tứ khó nói ra lời.

    Dương Phàm lo lắng nói:
    - Thái Bình...

    Hắn lo lắng với tính cách kiên cường, kiêu ngạo của nàng sẽ không hạ mình để nhận sự sắp xếp của Lý Long Cơ.

    Ánh mắt của Thái Bình dần trở nên dịu dàng, nàng khẽ thở dài, lặng yên nhìn sang Dương Phàm gật đầu, bước đến thiền phòng.

    Dương Phàm vội la lên:
    - Thái Bình, nàng đi đâu vậy?

    Thái Bình công chúa dừng lại, thản nhiên nói:
    - Ta muốn trang điểm để đi gặp Hoàng đế.

    Dương Phàm “ừ” một tiếng dừng lại, sắc mặt của Thái Bình thật sự rất tiều tụy, nước mắt lại rơi xuống gò má, với tính cách kiêu ngạo của nàng, dù là thất bại, nàng cũng nguyện lấy thái độ như vậy để thể hiện trước người khác.

    ***

    Dương Phàm, Dương Tư Ức, Cao Lực Sĩ, còn có quản sự nội ngoại Lý Dịch, Chu Mẫn, bốn nữ tướng phác thủ khác của Thái Bình công chúa đứng đợi ở sân, còn bốn nữ tướng phác thủ khác thì đi vào giúp Thái Bình công chúa trang điểm. Nghĩ đến bốn nữ phác thủ kia ngón tay còn thô to hơn cả củ cà rốt, lại để họ đi giúp nàng trang điểm ăn mặc, trong lòng Dương Phàm bỗng dưng nảy sinh một cảm giác vô cùng quái dị.

    Họ ở trong sân chờ khá lâu, chẳng qua nữ nhân trang điểm vốn là để người khác chờ đợi, họ cũng không cảm thấy thời gian lâu bao nhiêu, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chợt nghe bên trong có tiếng khóc vọng ra, Dương Phàm khẽ rùng mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

    Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào tới, đẩy cửa phòng ra, Thái Bình công chúa tóc búi cao, chải kiểu Phi phượng kế, đội Kim bộ diêu, mặc áo gấm phú quý thêu mẫu đơn đỏ sẫm, khoanh chân ngồi trên tấm bồ đoàn giữa phòng, dung mạo xinh đẹp như một tân nương, bốn nữ phác thủ quỳ sát trước mặt nàng, đang khóc nức nở.

    Lòng Dương Phàm chìm xuống tận đáy, hắn đứng ở cửa, rất lâu không dám tiến thêm một bước, một màn trước mắt làm hắn có một cảm giác bất an mãnh liệt, hắn sợ biết được chân tướng. Thái Bình thấy hắn đến, cười an tường, nói với bốn nữ phác thủ:
    - Các ngươi đi ra ngoài đi!

    Không người nào dám không tuân theo, bốn nữ phác thủ nước mắt tuôn rơi hướng về nàng dập đầu ba cái, lui ra tĩnh thất, sau một lát, bốn nữ tướng phác thủ đợi bên ngoài cũng cất tiếng khóc cực kỳ bi thương, ngay sau đó, Lý Dịch và Chu Mẫu cũng ngã nhào ở trước cửa tĩnh thất, phủ phục khóc lớn.

    Tim Dương Phàm rung lên, chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc xé ruột xé gan bên ngoài.

    Hắn đi đến bên Thái Bình, run giọng hỏi:
    - Nàng làm sao vậy?

    Thái Bình sáng lạn nhìn hắn, trên mặt tỏa sáng khiến bất kỳ ai cũng không dám nhìn thẳng:
    - Nhị Lang, ta sắp đi rồi.

    Vẻ mặt của Dương Phàm tức thì thất sắc, Thái Bình công chúa lại cười rất tươi:
    - Hai chúng ta xem như đã sai lầm thời gian vậy mà lại gặp được nhau, đáng tiếc một thì cứ đuổi theo, một thì cứ chạy mãi, liền biến thành tình kiếp cả đời không giải được, vì thế, thiên trường địa cửu đã biến thành chia ly.

    Ta từng căm hận cảnh còn người mất, thật ra người và vật đều còn, chỉ có điều chàng và ta đã không còn như trước đây nữa. Vì thế ta nghĩ, cứ từ bỏ như vậy, cũng không hẳn không phải là một sự giải thoát. Trong đời vốn có rất nhiều chuyện không có đúng sai, cũng không có nên và không nên, chỉ có yêu, có sống, có vui vẻ, có thương tâm...thế là đủ rồi.

    Dù sao, nếu trái tim đã đi rồi, vậy thì mình đã không còn chuyện gì mà lưu luyến nữa. Nhưng hiện tại cuối cùng ta đã biết, thật ra trong lòng chàng vẫn có ta đấy, ta rất vui. Ta khác với Uyển Nhi, Uyển Nhi là nội tướng một đời, tài văn chương phong lưu, nhưng quyền thế ngập trời với cô ấy mà nói chỉ là nhất thời, cô ấy có thể từ bỏ hết thảy, chỉ cần có chàng...

    Dương Phàm bắt lấy cổ tay nàng, la lên:
    - Ta dẫn nàng vào thành tìm danh y.

    Thái Bình công chúa an tường lắc đầu, mỉm cười nói:
    - Vô dụng thôi, độc ta dùng, nếu có thuốc giải, ta cần gì phải uống vào? Nhị Lang, hãy nghe ta nói hết, ta khác với Uyển Nhi, ta vừa ra đời đã thừa hưởng quá nhiều thứ, có chút trói buộc là người khác hoặc thời cuộc tạo thành, có chút là lựa chọn của bản thân ta, nhưng bất kể là bên nào, ta đều không thoát khỏi được. Cho nên, ta và chàng mặc dù không có chướng ngại, nhưng nhất định không thể đi chung một dường. Mặc kệ việc trước mắt này có hay không có, đây là mệnh, mệnh của ta...

    Thái Bình nhìn linh vị của Tiết Thiệu thật lâu, khi còn nhỏ, y là biểu huynh của nàng, lớn lên rồi, là trượng phu của nàng, là nam nhân nàng từng muốn cùng sống bên nhau thiên trường địa cửu, nhưng y vẫn rời bỏ nàng mà đi. Y phạm sai lầm lớn, hiện giờ hãy để nàng đến gánh vác, như vậy nàng có thể chết một cách kiêu ngạo, mà không giống như mẫu thân nàng chết một cách lặng lẽ trong cầm tù.

    Dương Phàm trước mặt cũng là một người như vậy, bất kể đã từng cùng nàng trải qua bao nhiêu cơn sóng dữ, bất kể đã từng cùng nàng từng trải qua bao yêu hận thế nào, lúc nên từ bỏ vẫn luôn phải bỏ đi, từ bỏ những danh vọng quyền cao chức trọng mà hắn có, rời bỏ người đã từng có với hắn bao nhiêu kỷ niệm, vậy là đủ rồi, trên đời này vốn không có thiên trường địa cửu, không phải sao?


    Sống rực rỡ như hoa mùa hè, chết lặng lẽ như lá mùa thu! Thái Bình yên ổn ngã vào trong lòng Dương Phàm.

    Dương Phàm nắm tay nàng, hết thảy kiêng kị đều không còn tồn tại, trong lòng chỉ còn yêu và bi thương. Hắn cúi nhìn dung nhan của nàng, bỗng phát hiện giữa tóc mai của nàng có một sợi tóc bạc, hắn khẽ nhổ nó đi, nước mắt không kìm được rơi xuống như mưa...

    *******

    Đế quốc Đại Đường trải qua luân phiên ác đấu, tôn thất, Võ thị, Vi thị, Nhị Trương, Thái Bình đảng, thế lực của người này bị người kia gạt bỏ, người này diệt vong thì người khác kế thừa, rốt cuộc, hết thảy đều kết thúc rồi.

    Trần ai lạc định, hoàng quyền đã đạt được thống nhất ở mức cao nhất. Tháng mười hai của năm nay, một bông tuyết bồng bềnh sáng sớm, Hoàng đế Lý Tam Lang tuổi trẻ đã định niên hiệu cho năm mới: Khai Nguyên.

    Đế quốc Đại Đường bắt đầu một kỷ nguyên mới, đi đến đỉnh cao của một vương triều Lý Đường.

    Năm tháng trôi qua, bên hồ Long Khánh không biết qua mấy năm rồi, hoa phù dung dưới lầu không biết đã nở bao nhiêu lần rồi, trong năm Khai Nguyên lại một mùa xuân tới rồi.

    Mùa xuân năm nay, tân khoa tiến sĩ Yến Du Khúc Giang một năm một lần lại bắt đầu rồi.

    Một con thuyền du lịch chở ba mươi tân khoa tiến sĩ chậm rãi chạy nhanh giữa Khúc Giang, ngâm thơ, thưởng ca, uống rượu, xem vũ, tiếng ca vọng trên không trung, tay áo lay động ở mặt nước.

    Bỗng nhiên, không biết làm tại sao thuyền lại bị lật.

    Phật nói: Giữa một cái búng tay có sáu mươi lăm cái chớp mắt, cũng chỉ là một cái chớp mắt đó, thuyền bị lật, nhóm tân khoa tiến sĩ trên thuyền bị thuyền lật úp đè lên.

    Trên đỉnh Đại Nhạn, Lư Tân Chi nhìn thuyền du lịch bị lật úp đó mà cười lạnh lùng, quay lại nhìn người bên cạnh y, người đó chính là A Sử Na Mộc Ti, Lư Tân Chi mời danh y thiên hạ khám và chữa bệnh cho gã, hiện giờ gã có thể giống như người bình thường nói chuyện được rồi, lại được Lư Tân Chi kiên trì dạy dỗ, gã đã có thần thái, nói có giọng điệu, cực kỳ giống Dương Phàm.

    Lư Tân Chi nhìn gã, khẽ mỉm cười, nói:
    - Bắt đầu rồi, từ hiện tại, ngươi tới giúp ta báo thù! Chỉ cần ta có thể diệt trừ Thẩm Mộc và Dương Phàm, nhất thống 'Thừa Tự Đường " ta sẽ dốc hết toàn bộ tài lực và vật lực, giúp ngươi trở thành Đột Quyết Khả Hãn!.

    Mộc Ti gật đầu, nở nụ cười cực kỳ giống Dương Phàm...

    Một chiếc xe bò chậm rãi chạy nhanh đến trước Ngọc Chân quan, màn xe vén lên, đi ra một nữ quan, con ngươi trong như nước, lông mày như núi xa, thắt lưng như liễu, thướt tha yểu điệu. Nàng quay đầu lại nhìn vào trong xe, khẽ gắt:
    - Này, cẩn thận lại ngã như heo đấy, sao lại kém tinh thần như vậy, đi ra!

    Một cái tay thon non mềm luồn vào trong xe, bắt được một đầu heo là Thẩm Mộc đang buồn ngủ lim dim kéo ra.

    Hai người xuống xe, đi đến Ngọc Chân Quan, nữ đạo sĩ trong quan thấy hai người đi vào, đều chắp tay:
    - Xin chào Kim Tiên đạo trưởng, xin chào Thẩm công tử.

    Trong rừng trúc, trên bệ đá, một bộ bàn cờ.

    Dương Phàm và Ngọc Chân công chúa các tọa một phương, một cầm cờ đen, một cầm cờ trắng, đang đánh cờ. Lý Trì Doanh chu miệng nhỏ nhắn, oán giận lườm hắn, nhỏ giọng than thở:
    - Thật là, một chút cũng chẳng nhường người ta.

    Kim tiên Công chúa khoan thai đi tới, cười nói:
    - Thập nương!

    - YAA.A.A..! Tỷ tỷ!
    Lý Trì Doanh thấy sắp thua nhân cơ hội ném quân cờ đi, nhảy nhót chạy đến chỗ Kim Tiên.

    Thẩm Mộc liếc nhìn Dương Phàm đang cười khổ, cau mày nói:
    - Nghe nói Yến Du Khúc Giang xảy ra chuyện, nhóm tân khoa tiến sĩ mà ta và ngươi vất vả bồi dưỡng cuối cũng đều trở thành phò mã gia cho Thủy Long Vương rồi, ngươi còn ở đây nhàn hạ?

    Dương Phàm liếc nhìn y, nói:
    - Chẳng phải ngươi cũng đang rảnh rỗi đó sao? Chúng ta nuôi dưỡng các con để làm gì, chuyện này dĩ nhiên là để chúng phân ưu cho chúng ta rồi.

    Bên hồ Khúc Giang, một đôi thiếu niên, một áo bào xanh, một áo bào trắng người như ngọc thụ, ngọc thụ lâm phong.

    Trên Phù Dung lầu, bỗng một gương mặt diễm lệ xuất hiện, gắt giọng với hai người:
    - Thẩm Tòng Văn, ngươi mau lên đây, ta đánh song lục lại bại bởi muội muội của ngươi rồi, nếu ngươi không tới giúp ta, sau này đừng hòng lấy ai.

    Thiếu niên áo bào xanh lập tức biểu hiện gian xảo:
    - Tư Dung, nàng đừng vội, ta lập tức lên trút giận giúp nàng.

    Thiếu niên áo bào xanh nói năng hết sức ngọt ngào, nhưng chân vẫn chẳng chút nào nhúc nhích, đợi khi cậu dụ Dương Tư Dung quay về lầu rồi liền chau mày lại, chắp tay với thiếu niên áo bào trắng bên cạnh:
    - Niệm Tổ, ba mươi tân khoa tiến sĩ không ngờ không ai sống sót, quả thật cổ quái. Vậy đối với việc lão nhân gia giao việc này cho chúng ta xử lý, ngươi thấy thế nào?

    Công tử áo bào trắng vẻ mặt thâm trầm mà nói:
    - Việc này chắc chắn có điều kỳ quái!

    (Hết)
     
    Last edited by a moderator: 12/1/16
    mhoang1191, quangvd, bolsaguy and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)