[Sắc Hiệp 18+] Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Trường Phát Lãng Tử (New: Q4 - C15)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi biglove, 29/9/12.

  1. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
    Chương 6: Thâm sơn học nghệ


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Cung Bằng Phong và Âu Dương Quốc Vĩ uống đến lúc đèn được thắp lên thì mới ngừng. Hai người đều uống đến say luý tuý. Lão Thần Binh đã cho người dọn sạch sẽ phòng khách cho Âu Dương Quốc Vĩ. Hai người ôm quyền đánh một cái và ha ha cười, rồi tự trở về phòng để nghỉ ngơi.

    Âu Dương Quốc Vĩ vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế. Lão quản gia đã cho người pha một bình trà ngon đặt trên bàn.

    “Ừm, đúng rồi, là Bích La Xuân tốt nhất đây.” Âu Dương Quốc Vĩ uống một ngụm. Cung Bằng Phong này cũng thật nhiều ý tứ. Nếu không phải làm địch nhân, thì trở thành bằng hữu huynh đệ gì đó cũng thật không tệ.

    Vừa uống xong một chén trà, tinh thần của Âu Dương Quốc Vĩ đã tỉnh táo hẳn. Đúng là cao thủ mang nội lực cao tuyệt. Rượu này cũng không còn là rượu nữa. Lập tức, hắn không khỏi suy nghĩ lại những lời vừa nói của Cung Bằng Phong lúc uống rượu. Y thật là một lão gian hoạt, khi mình đã lộ ra hai tuyệt học, cũng vẫn dấu diếm không hé lộ nữa điểm. Lúc luận đàm chỉ nói một ít vấn đề mới phát sinh gần đây trong võ lâm, hoặc là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Nghĩ tới nghĩ lui, đối với việc Cung Bằng Phong bắt giữ Mỹ Mỹ là có ý đồ gì, hắn vẫn chưa biết được, có thế nói là vẫn chưa có đầu mối nào. Được rồi, Âu Dương Quốc Vĩ lại nghĩ đến Mỹ Mỹ, nhất thời một cỗ nhu tình hiện lên. Xem ra Mỹ Mỹ tạm thời vẫn không có việc gì, dù sao Cung Bằng Phong vẫn còn là nữ cải nam trang. ( hắn vẫn chưa biết Cung Bằng Phong là một người lưỡng tính. Nếu mà hắn biết được cũng không phải bình tĩnh như bây giờ, hi hi…)

    Trái lo phải nghĩ, Âu Dương Quốc Vĩ lại suy nghĩ đến lúc bên cạnh ân sư ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân. Vừa nghĩ đến ân sư, trên mặt hắn tràn ngập sự ngưỡng mộ…

    Núi Cửu Phong, biên giới với Việt Bắc. Dãy núi được tạo thành bở chín ngọn núi vừa cao vừa hiểm. Bởi vì thế núi cao hiểm, lại trùng trùng điệp điệp, năm dài đều trầm trong dãy mây mù. Tại giữa sườn núi ngọn Lăng Tiêu Nham của Cửu Phong, hai bên bắt đầu thấp xuống ở giữa, đó là một cái sơn cốc không lớn, còn có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua. Phía sau sơn cốc, là một vách núi thẳng đứng, cho dùng có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi. Phía trước sơn cốc là những sườn đồi nhấp nhô liên tục, những cây cổ thụ mọc khắp ở đây. Chung quanh sơn cốc, là một mảng rừng trúc xanh ngắt ẩm ướt. Trong khu rừng trúc đó, có vài gian phòng nhỏ được dựng bằng những lá trúc và cây to. Lúc khi thổi cơm trong phòng nhỏ, sẽ có nhiều khói bóc lên bầu trời. Cả sơn cốc khiến người ta cảm thấy trong lòng và mát mẻ. Đây là một nơi mà không bị ngoại lực huỷ hoại.

    Nơi này chính là nơi ẩn cư của thế ngoại cao nhân ‘Ba thánh chí tôn’ và cũng là nơi lớn lên của Âu Dương Quốc Vĩ.

    Ánh ban mai vừa lộ, cỏ cây một mảnh xanh tươi, một mảng bầu trời xanh biếc, một buổi sớm sáng sủa và mát mẻ.

    Trên vách đá đỉnh Lăng Tiêu Nham, thế ngoại cao nhân ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân, tóc bạc hồng hào, râu trắng dài tới ngực, đang ngồi nhìn Âu Dương Quốc Vĩ luyện công, mắt lộ ra tia hiền hậu.

    Chỉ thấy Âu Dương Quốc Vĩ đang ngồi trên một tảng đá, mặt hướng về phía đông, trên đầu bao phủ bởi khói trắng. Hắn mở miệng hít một hơi dài. Chân khí ngưng tụ tại đan điền, một cỗ thuần dương khí từ từ bốc lên. Tạp khí trong cơ thể theo thuần dương khí mà từ từ bài xuất ra ngoài. Lại nhắm mắt tiếp, trời và người hợp nhất, cả người như thể đã tiến vào cảnh giới vật và ta cùng vong. Dần dần đám khói trên đầu càng đậm, trên trán có vài giọi mồ hôi chậm rãi chảy xuống. Đám khói trên đầu biết thành như một con kim long bay lượng, co thân lại, miệng vừa há vừa đóng, bay vòng không ngừng. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, mở mắt, hai ánh mắt bạo quang, thì cũng đột nhiên nhắm mắt lại. Hai tay giơ ra hay bên. Theo một tiếng kiều sát, miệng hít một hơi dài, hai tay hợp lại thành chữ thập, công lực từ từ thu về.

    Lúc này đám khí và kim long trên đỉnh đầu cũng không còn nữa. Trên đầu người luyện công xuất hiện kim long, đúng là hiện tượng kỳ là mà người đã luyện xong tầng thứ bảy của ‘xích dương thần công’. Trong cơ thể người luyện công tràn ngập chân khí và tạo ra một đạo cương khí hộ thể bên ngoài. Khi đột phá tầng thứ tám của ‘Xích dương thần công’, cương khí này có thể giết người trong vô hình.

    Hắn từ từ khôi phục như bình thường, hơi thở đều đặn, hai mắt chậm chạp mở ra, thở một hơi thật dài. Hắn lau mồ hôi, đứng ở trên thạch bình mà chạy chậm, tốc độc càng lúc càng nhanh. Lúc đầu còn có thể thấy được thân pháp quyền cước của hắn, nhưng trong chốc lát đã biến thành một quang ảnh màu trắng, uốn lượn như rồng, mau lẹ như hùng ưng. Trên thạch bình xuất hiện một đường tuyến màu trắng khá đẹp. Dưới ánh nắng chiếu rọi, phân tán thành nhiều màu sắc, mỹ lệ cực kỳ.

    Luyện quyền cước một hồi, hắn lại cầm lấy một cây cỏ trên mặt đất. Chân khí mãnh mẽ bắn ra, khiến cây cỏ thẳng tắp, rồi ra thức đầu tiên ‘Chỉ thiên đốc địa’ trong ‘Đồ Long kiếm pháp’. (Cáp, hắn muốn dùng cây cỏ đển luyện tập tuyệt học của sư môn Đồ Long kiếm pháp.) Nhưng thấy khi kiếm pháp triển khai, trên không trung toàn kiếm ảnh. Từ cây cỏ dưới nội lực của Âu Dương Quốc Vĩ đã phát ra kiếm khí khiến người khác phải sợ. Mơ hồ trong đó còn có tiếng long ngâm. Trong vòng ba trương, cát đá bay mù mịt, người bên ngoài căn bản không cách nào tới gần. Đột nhiên, hắn cầm cây cỏ trong tay quất mạnh, một gốc cây thù bên cạnh theo một tiếng mà bị chặt đứt. Chỗ bị chặt trơn nhẵn như bị đao sắt chặt.

    Xong một chiêu ‘thần long quy hải’, hắn cười một tiếng, rồi thu thế, xuất ra thân pháp khinh công ‘Hành vân lưu thuỷ’ trong ‘Ưng tường trường không’. Tại không trung vạch một vòng cung lớn, dễ dàng như đẹp đẽ, hắn rơi xuống bên cạnh ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân, rồi xoay người bái lạy, nói: “Đệ tử Quốc Vĩ khấu kiến sư phụ.”

    Âu Dương Quốc Vĩ năm nay đã hai mươi. Bởi vì từ nhỏ đi theo sư phụ luyện công, vóc người trở nên cao lớn, mặt ngọc môi đỏ, răng trắng anh tuấn, anh khí bức người. Xuyên vào một bộ trường sam màu trắng, như ngọc thụ lâm phong, cho dù là Phan An tái thế cũng tự thẹn không bằng. Chỉ là phía dưới bên mắt phải có một mảnh màu đen, mơ hồ rất tà dị, mi tâm ấn đường còn lộ ra hận ý, lúc lơ đãng toàn thân tản ra trận trận sát ý.

    ‘Ài, hài tử này, trong lòng còn cất giấu nhiều hận ý lắm.” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân than nhẹ: “Đồ nhi, ngồi xuống, vi sư có chuyện nói với ngươi.”

    Âu Dương Quốc Vĩ cung kính ngồi xuống, nói: “Đệ tử xin nghe dạy bảo của sư phụ.” Hắn theo sư phụ đã mười lăm năm. Đây lần đầu tiên hắn thấy sư phụ nói chuyện với mình với sắc mặt và thần thái như vậy, trong lòng cảm giác được có việc sắp xảy ra.

    ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân nói: “Hài tử, mấy năm qua, ngươi liều mạng luyện tập võ công, cho đến nỗi bỏ ăn bỏ uống, bình thường, ngươi luyện võ như vậy đúng là tốt. Nhưng vì cừu hận này là điểm xuất phát, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu vi nội công của ngươi. Cái này thật không thích hợp đối với người luyện võ đâu.”

    “Sư phụ, ta…” Âu Dương Quốc Vĩ sợ hãi muốn phân minh.

    ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân cắt đứt lời của hắn: “Ngươi trước không cần phân minh, vi sư còn có chuyện phải nói.”


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  2. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
    Chương 7: Bái biệt ân sư


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân chậm rãi nói tiếp đề tài trước đó: “Đúng, ai mà không có phụ mẫu chứ? Chi cừu của phụ mẫu dĩ nhiên là bất cộng đái thiên. Nhưng ngươi muốn báo thù, trước tiên phải có võ công cường đại. Bởi vì cừu nhân của ngươi không phải là hạng người nhàn rỗi. Ngươi bây giờ bị cừu hận che mất tâm nhẫn, lúc luyện công thì tinh thần lực không đủ, cho nên Xích Dương thần công đến tầng thứ bảy thì cũng không có cách nào đột phá tiếp nữa. Vi sư đã suy nghĩ mấy ngày, và quyết định chính là trước tiên cho ngươi xuống núi báo thù, chờ ngươi báo thù xong thì lại trở về tiếp tục tu luyện.”

    “Sư phụ….” Âu Dương Quốc Vĩ kích động muốn khóc.

    “Hài tử,” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân đưa tay ngăn lại, rồi nói tiếp: “Ngươi là người lúc năm tuổi được vi sư dẫn vào núi. Ngày giờ không ngừng trôi, tính ra cũng đã mười lăm năm rồi. Mấy năm nay ngươi cũng đã nhận rất nhiều khổ cực, điều làm vi sư vui mừng chính là võ công của ngươi cũng đã có chút thành tựu. Trông vào võ lâm, trừ mấy ma đầu lánh đời lần nữa rời núi, thì ngươi rất hiếm có đối thủ.”

    “Nhưng, hài tử, cừu nhân của ngươi cũng không kém đâu.” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân dừng một chút, nói tiếp: “Cừu nhân của ngươi là ai, vi sư cũng không quá rõ ràng, nhưng có một đầu mối ngươi có thể đi tra. Hung thủ sát hại phụ mẫu ngươi nhất định là người tu luyện ‘âm dương kỳ công'. Bởi vì phụ mẫu ngươi bị ‘âm dương kỳ công’ hại chết. Mười lăm năm qua, nếu người này một mực tu luyện ‘âm dương kỳ công’, bây giờ chắc cũng đã tu luyện đế tầng thứ bảy rồi, so với công lực của ngươi hiện giờ cũng tám lượng nửa cân đó.” Nói tới đây, ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân đem phương pháp tu luyện ‘âm dương kỳ công’ giải thích đơn giản cho hắn nghe một lần. Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong mặt đỏ tới mang ta, nhăn mặt, lo lắng. Đúng là, Âu Dương Quốc Vĩ từ khi lên núi chư có rời núi, trừ sư phụ ra,ai cũng chưa từng gặp qua. Lúc này, ngươi nói với hắn rằng, nữ nhân và lão hổ giống nhau biết ăn thịt người, hắn nhất định sẽ tin ngay.

    “Thanh Đồ Long bảo kiếm này ngươi mang theo xuống núi đi.” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân đưa thanh kiếm cho Âu Dương Quốc Vĩ. Chỉ thấy vỏ kiếm chỉ một màu đen, đồ án trên đó vừa cũ vừa mờ. Bên cạnh có phác mấy chữ cổ ‘Đồ Long bảo kiếm’. Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, thân kiếm loá một hàn quang màu lam. Hai mắt vừa tiếp xúc, Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi rùng mình một cái, sát khí thật mạnh a.

    “Cái thanh Đồ Long bảo kiếm này là khi vi sư năm đó hành tẩu giang hồ được một vị tiền bối dị nhân tặng cho. Theo lời của y nói, đào một tạc ở ngoại ô Trường An tại một trong ngôi mộ của Tây Hán vương gian đào được. Y dùng hơn ba mươi vạn lượng bạc mua nó từ trong tay của tên đào mộ. Vi sư sau này tra xét không ít cổ tịch, nói rằng, thanh kiếm này do lúc Nữ Oa vá trời dùng cửu thiên huyền thiết chế tạo, là đệ nhất thần binh lợi khí mà người đời biết đến. Năm đó Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng chính là dùng thanh kiếm này. Nhưng khi Kinh Kha hành thích thất bại, Đồ Long kiếm bị thu giữ ở trong cung. Sau này Tần triều sụp đỗ, Đồ Long kiếm cũng mất tung tích. Nghĩ không ra đã được Tây Hán vương gia đem theo vào mộ. Vi sư thấy ‘Đồ Long kiếm pháp’ của ngươi cũng được tám chín thành rồi, nếu phối hợp với Đồ Long bảo kiếm mà xuất chiêu sẽ phát huy lực sát thương cường đại. Đến lúc đó, dù công lực của cừu nhân ngươi cao hơn ngươi một bậc, ngươi có Đồ Long bảo kiếm, thanh thần binh lợi khí này, cũng không dễ dàng bị đánh bại. Mấy ma đầu ẩn dật lần nữa hạ sơn, khi giao thủ với ngươi, muốn toàn thân trở ra là cũng có thể, nhưng thật muốn đụng tới, ngươi còn muốn hết sức đánh với bọn họ, dù công lực của bọn họ thâm cũng khó lường trước được.”
    “Ngươi mới ra giang hồi, không có kinh nghiệm, vi sư cho ngươi một chữ, ‘nhẫn!’ Nhưng cũng không phải muốn ngươi là một con rùa nhát chết.” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân cười ha ha, gió nhẹ thổi qua, nói: “Chữ ‘nhẫn', nhìn lại kỹ, phía trên là một thanh đao, dưới là là một tâm người, chính là nói ngươi phải dùng tâm để nhẫn nhịn, nhưng trong lòng thì nếu không nhịn được nữa liền rút đao ra. Ngươi phải nhớ kỹ: Chữ ‘nhẫn’ phía trên là một thanh đao, cần ra tay thì phải ra tay!”

    “Vâng! Đệ tử nghe rõ.” Âu Dương Quốc Vĩ cung kính đạp lại, rồi tò mò hỏi: “Vậy sư phụ và mấy ma đầu ẩn dật so ra ai lợi hại hơn ai vậy?” Âu Dương Quốc Vĩ hỏi xong, trên mặt vừa có chút chờ mong, vừa có chút lo lăng nhìn thần sắc của sư phụ.

    “Vi sư cho rằng trong bọn họ, không ai đơn độc đỡ được năm mươi chiêu. Ha ha ha..” ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân cũng không trách Âu Dương Quốc Vĩ, vì hắn vừa hỏi đã làm khơi dậy tính tình đã thu liễm nhiều năm qua. Nhìn sư phụ cao hứng như vậy, Âu Dương Quốc Vĩ cũng cười theo. Nụ cười này, nỗi buồn lúc chia tay sẽ nhạt hơn rất nhiều.

    Kế tiếp, ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân kể sơ lược các bang phái thể hệ trong chốn giang hồ, cũng như tu vi võ học của hơn mười vị võ lâm cao thủ có phân lượng, trước khi xuống núi còn bắt Âu Dương Quốc đọc lại rành rọt, cho đến khi hắn nhớ kỹ thì mới yên tâm. Dù sao đồ nhi này chính là truyền nhân duy nhất của mình. Lão Nhân cả đời không lập gia đình, trong mười lằm năm sinh sống chung, Lão Nhân đã xem hắn như là con ruột của mình. Biết hắn không hề có kinh nghiệm giang hồ, nên không ngại nhắc nhở vài làn cho đến khi yên tâm mới thôi.

    Kỳ thật, trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ sao lại không biết cơ chứ. Chính mình từ nhỏ phụ mẫu đều bị kẻ gian hãm hại, chính sư phụ đem mình về nuôi dưỡng, còn dạy cho mình tuyệt thế võ công. Sư phụ đối với hắn thật là ân tái tạo. Mỗi lần nhớ lại lúc mình còn nhỏ, ham chơi không thích luyện công, sư phụ cũng không hề mắng chửi. Nhưng khi mình nhìn thắn ánh mắt tràn ngập sự hiền hoà và kỳ vọng của sư phụ, nhớ lại tình cảnh này, Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng nổi lên một cỗ nhiệt lưu. Nghĩ đến việc sẽ lập tức rời khỏi sư phụ xuống núi báo thù cho phụ mẫu, trong lòng đối với sư phụ có một loại cảm giác thật không muốn rời xa. Ở trong lòng hắn, hắn cảm thấy sư phụ chính là thân nhân duy nhất trên đời của hắn!

    Sáng sớm ngày hôm sau, Lão Nhân đưa Âu Dương Quốc Vĩ đến cửa cốc, một lần nữa nhắc nhở hắn phải chú ý nhiều. Trước khi rời khỏi, Lão Nhân nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mà cười: “Xem ra, lúc ngươi báo cừu xong trở về, vi sư chắc phải xây thêm mấy cái gian phòng trong cốc mới được.”

    Hỏi sư phụ vài lần, nhưng không có câu trả lời, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “Đồ nhi không ở đây, sư phụ ngài nên bảo trọng nhiều hơn!”

    Âu Dương Quốc Vĩ mắt lộ nước mắt, xoay người xuống núi. ( Âu Dương Quốc Vĩ còn chưa biết, lúc hắn xuống núi báo thù, rất nhanh khiến giang hồ nổi lên một mỉnh tinh phong huyết vũ)

    “Ài…” Nghĩ đến đây, Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi thở dài. Xuống núi mấy tháng rồi, trừ danh tiếng ‘thiểm điệm truy hồn kiếm’ được giang hồ tặng cho, quen biết tuyệt sắc gia nhân diễm quan võ lâm ‘Phù dung tiên tử’ Tằng Mỹ Mỹ, hung thủ sát hại phụ mẫu của mình vẫn còn chưa có manh mối nào. Đại cừu không báo, làm sao báo đáp được phụ mâu trên trời đây! Đại cừ chưa báo, đại trượng phụ làm sao thành gia lập thất được!

    Chán nản, Âu Dương Quốc vĩ muốn đi hoa viên hóng gió, vừa mở cử, một đạo thân ẩn quỷ bí tiến vào…


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  3. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
    Chương 8: Chân hung sơ hiện.


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Âu Dương Quốc Vĩ chợt thấy một bóng đen xông vào, đột nhiên nhích người, ‘Xích dương thần công’ được vận tới tầng thứ năm, hộ thể chân khí lập tức bao bọc quanh người.

    “Âu Dương thiếu hiệp, là ta.” Người này gấp gáp lên tiếng. Gã biết nếu như chậm trễ sẽ có phiền phức liền.

    “Là ngươi? Ngươi tới làm gì?” Âu Dương Quốc Vĩ vừa định ra tay, nhìn lại thì đó là lão quản gia Thần Binh của Cung Bằng Phong, liền ngạc nhiên hỏi.

    “Đúng vậy, là ta, Âu Dương thiếu hiệp, lão phu là đến cứu ngươi.” Lão quản gia khẩn trương giải thích.

    'Cạm bẫy? Tại sao? Gã là quản gia của Cung Bằng Phong', Âu Dương Quốc Vĩ ngạc nhiên không rõ, đoán không được ý đồ của lão quản gia này.

    “Ha ha, tại hạ sao lại phải rời khỏi. Chủ nhân của ngươi không phải đối xử không tể với tại hạ ư? Ngươi nói cứu tại hạ, việc này… việc này là ra sao đây” Lấy bất biến ứng vạn biến, Âu Dương Quốc Vĩ đã không còn là kẻ mới vừa xuất đạo. Hắn vừa cười vừa nói với lão quản gia. Hắn muốn nhìn rốt cuộc đối phương tìm mình vì mục đích gì.

    Lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ đã hoàn toàn tỉnh táo.

    “Ngươi nếu như không mau chạy đi, liền từng bước sẽ tiến vào cạm bẫy, đến lúc đó sẽ vạn kiếp bất phục.” Lão quản gia nóng lòng nói.

    “Lão quản gia, tại hạ hoàn toàn không rõ, chủ nhân của ngươi…” Âu Dương Quốc Vĩ vẫn chưa hiểu.

    “Ngươi bây giờ cái gì cũng không cần hỏi. Ngươi nếu tin tưởng lão phu, thì lập tức đào tẩu mau!”

    “Quý chủ nhân cùng tại hạ vừa gặp như thấy cố nhân, còn hối hận đã gặp nhau muộn!” Âu Dương Quốc Vĩ vẫn còn muốn sáo lộng, để xem ý đồ của lão quản gia.

    “Ngươi tốt nhất tin tưởng lời của lão thân, nếu không ngươi hội hận sẽ không kịp đâu” Lão quản gia lộ vẻ mặt kiên nghị.

    Tình hình quá quỷ quái cũng quá bất ngờ, Âu Dương Quốc Vĩ nhìn chằm chằm lão quản gia, không lên tiếng, tựa hồ đang đắn đo lời nói của gã.

    Lão quản gia bị ánh mắt sắt bén của hắn mà không tự giác khẽ cuối đầu xuống, nói tiếp: “Âu Dương thiếu hiệp, chẳng những ngươi phải đào tẩu, ngươi còn phải dẫn theo một người nữa.”

    “Mang theo một người nữa, là ai?” Âu Dương Quốc Vĩ có chút kinh hãi, chẳng lẽ lão quan gia nhìn ra mục đích của chính mình ư?

    “ ‘Phù Dung tiên tử’ Tằng Mỹ Mỹ!” Thần Binh không để tiếp tục bị nghi ngờ, liền đáp.

    Nếu lời của lão quản gia tin tưởng được, gã lại thành tâm giúp mình, như vậy là một cách tốt mà không cần phải tốn máu mà có thể cứu Tằng Mỹ Mỹ khỏi đây. Nhưng nếu mà như vậy, việc mình muốn thăm dò chi tiết của Cung Bằng Phong cũng không thực hiện được. Hơn nữa, để mình len lén đào tẩu, trong lòng của Âu Dương Quốc Vĩ có chút không tiêu. Trải qua mấy tràng đại chiến sau khi mình hạ sơn, Âu Dương Quốc Vĩ đối với công lực của mình có mười phần tin tưởng. Hắn phải đợi đến lúc hiểu rõ hết thảy mọi việc, nếu Cung Bằng Phong thật là giang hồ bại hoại, liền giải quyết y, và còn muốn khiến cho Châu Giang bang của y trừ danh khỏi giang hồ.

    Lão quản gia thì nghĩ rằng, Âu Dương Quốc Vĩ chính là người có tu vi võ học cao nhất mà mình được nghe đến trong mấy năm qua, cũng là người có khả năng nhất giúp mình báo thù. Nhưng gã không biết Âu Dương Quốc Vĩ lại còn là truyền nhân của thế ngoại cao nhân, ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân, và võ công của bang chủ Cung Bằng Phong thâm vô lường, lại còn có tà công hộ thể. Gã không muốn Âu Dương Quốc Vĩ xảy gặp bất trắc gì. Chờ sau khi võ công của Âu Dương Quốc Vĩ tiến bộ, rồi sẽ cầu hắn giúp mình báo thù là tốt nhất. Gã đã nghe qua, Âu Dương Quốc Vĩ là người ghét ác như cừu, và mối thù của mình liền đặt lên người hắn. Nếu bây giờ Âu Dương Quốc Vĩ xảy ra chuyện không may, việc báo thù của mình càng không thể thực hiện được.

    Hai người nhất thời không nói gì, đều có ý nghĩ khác nhau. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

    “Ngươi tại sao lại giúp ta?” Qua chừng nữa khắc, rốt cuộc Âu Dương Quốc Vĩ mới hỏi.

    “Cung Bằng Phong, tên súc sinh này là cừu nhân chí tử của lão phu!” Lão quản gia cực phẫn nộ nói. Gã đã quyết định, nói ra hết tất cả, để lấy được tính nhiệm của Âu Dương Quốc Vĩ.

    “Cái gì?” Lúc này đến phiên Âu Dương Quốc Vĩ giật mình, liền hỏi: “Ngươi không phải là quản gia của y sao?”

    Nguyên lai, bởi vì Cung Bằng Phong luyện ‘âm dương kỳ công’ là không thể gián đoạn được, bảo trì được ít nhất ba tháng phải luyện công lần nữa. Nếu không có người cùng luyện để luyện công, đừng nói công lực không cách nào tiến triển, mà còn có thể bị công lực trong cơ thể cắn trả lại, và bị tẩu hoả nhập ma, nhẹ thì công lực hoàn toàn biến mất, còn nặng thi đứt gân mạch mà chết. Cho nên, đến kỳ hạn ba tháng, tuy nói người cùng luyện không phải là ‘lão xử’ không thể giúp người tu luyện đề cao công lực, nhưng có thể phòng ngừa hữu hiệu công lực cắn trả. Và công lực của người tu luyện cũng không bị tổn thương gì cả.

    Mười năm trước, Cung Bằng Phong bởi vì không tìm được người thích hợp để luyện công, mà kỳ hạn ba tháng của y đã tới, thế là đem nhi tử và con dâu mới cưới của Thần Binh bắt đi luyện con. Đáng thương cho một đôi tân nhân, đêm đó từng người thoát dương và thoát âm mà chết. Thảm nhất chính là, con dâu lúc ấy đã có thai ba tháng rồi. Hai xác ba mạng a.

    Mấy năm nay, Thần Binh mai danh ẩn tính tiến vào Châu Giang bang, từ từ lấy được tín nhiệm của Cung Bằng Phong, ngồi về chiếc ghế quản gia. Nhưng vì ngại Cung Bằng Phong đã luyện ‘âm dương kỳ công’ đến cảnh giới càng ngày càng cao, tự mình không phải là đối thủ của y nên vẫn chưa dám động thủ. Bởi vì Thần Binh biết, cơ hội chỉ có đến một lần. Nhiều năm qua như vậy, nhẫn nhục phụ trọng bên cạnh cừu nhâu chính là tìm một cái cơ hội nha. Vì thấy gã cũng không mong rằng mình có thể tự tâm chết cừu nhân, gã biết mình làm không được. Nhưng gã muốn mượn tay người khác để hạ thủ.

    Khi gã biết, Cung Bằng Phong đầu tiên bắt Tằng Mỹ Mỹ, rồi lại dụ Âu Dương Quốc Vĩ tới, đã đoán được dụng ý của y. Danh tiếng Âu Dương Quốc Vĩ gần đây rất nổi, Thần Binh dĩ nhiên cũng biết, và đã đem hy vọng báo thù ký thác lên người Âu Dương Quốc Vĩ. Nhưng gã lại sợ Âu Dương Quốc Vĩ không phải là đối thủ của Cung Bằng Phong, tâm tình rất mâu thuẫn, rồi nghĩ cách để Âu Dương Quốc Vĩ đào tẩu. Gã không thể bị một chi cừu mà hại Âu Dương Quốc Vĩ được. Nếu những ngày sau này, Âu Dương Quốc Vĩ nhất định sẽ hơn Cung Bằng Phong. Vì vị lưu đắc thanh sơn tại,bất phạ một sài thiêu (núi cao còn đó, cũng không sợ không còn củi đốt)

    “Vài năm trở lại đây, không biết bao nhiêu thanh nhiên nam nữ chết ở dưới khố của Cung Bằng Phong rồi. Tạo nghiệt a.” Nói tới đây, lão quản gia ca thán.
    Âu Dương Quốc Vĩ vừa nghe lão quản gia nói Cung Bằng Phong luyện chính là ‘âm dương kỳ công’, trong lòng chấn động. Những lời sau đó của lão quản gia, hắn không có nghe rõ nữa.

    Lão thiên có mắt a. Trước khi xuống núi, ân sứ đã nói rất rõ, phụ mẫu của mình chính là chết dưới ‘âm dương kỳ công’. Muốn tìm được hung thủ, trước tiên phải tìm được người tu luyện tâm pháp ‘âm dương kỳ công'. Cung Bằng Phong luyện chính là ‘âm dương kỳ công’. Cho dù phụ mẫu không phải do y hại chết, cũng tuyệt đối không thể không có liên quan, hoặc là quan hệ sư huynh đệ hay sư đồ. Thật là ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’ a ( ý: lúc muốn tìm thì không thấy đâu, không muốn tìm thì tự nhiên lại thấy.)

    “Âu Dương thiếu hiệp, ngươi sao vậy?” Lão quản gia hai mắt mở to.

    Chỉ thấy Âu Dương Quốc Vĩ hai mắt chuyển động, tinh quang bạo xạm một thân chân khí mạnh mẽ như muốn tự thoát ra, toàn thân đã tràn ngập sát khí khiến người khác phải sợ hãi.

    Âu Dương Quốc Vĩ cả kinh, công lực toàn thân đột nhiên nội liễm.

    ‘Hảo nội công tu vi cao tham, tuổi còn nhỏ như vậy đã đến được cảnh giới tuỳ tâm sở dục. Xem ra báo thù của ta có hy vọng rồi.’ Lão quản gia trong lòng tràn ngập hy vọng.

    Âu Dương Quốc Vĩ nhìn lão quản gia giọng vang vảng nói: “Được, lão quản gia, ngươi yên tâm, vì cừu ta giúp ngươi báo. Bởi vì y chẳng những là cừu nhân của ngưởi, cũng có thể là cừu nhân hại chết phụ mẫu ta. Chỉ bằng hành vi xấu xa của y, ta đã muốn phế y, vì dân trừ hại, vì võ lâm trừ hại!”

    “Âu Dương thiếu hiệp…” Lão quản gia kích động, muốn quỳ xuống tạ ơn Âu Dương Quốc Vĩ.

    “Không cần như vậy. Lão nhân gia, nam nhi dưới gối đều là hoàng kim.” Âu Dương Quốc Vĩ đã hoàn toàn tin tưởng Thần Binh.

    Âu Dương Quốc Vĩ suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Bây giờ chỉ cần Mỹ Mỹ không có việc gì là được, cũng không biết nàng thế nào rồi?”

    Lão quản gia nhìn Âu Dương Quốc Vĩ đối với Tằng Mỹ Mỹ quan tâm như vậy, kêu gọi thân mật như vậy, đã đoán được quan hệ của hai người bọn họ không bình thường rồi, liền nói nhỏ: “Phù dung tiên tử tạm thời hoàn hảo, chỉ là huyệt đạo của nàng bị phong có chút phiền phức.”

    “Sao, huyệt đạo của Mỹ Mỹ bị phong ở vị trí nào? Nhìn lão quản gia muốn nói nhưng rồi lại thôi, Âu Dương Quốc Vĩ chợt nóng nảy hỏi.

    “Âu Dương thiếu hiệp, Tằng Mỹ Mỹ bị lão hỗn đản Cung Bằng Phong dùng nội lực của âm dương kỳ công điểm huyệt. Trừ y ra, người khác không thể giải được. Trừ phi….” Lão quản gia thấy khó, không tiện mở miệng.

    “Trừ phi cái gì? Ngươi mau nói!” Âu Dương Quốc Vĩ đã thật nóng nảy rồi.

    “Trừ phi…. Trừ phi cùng nam nhân giao hợp mới có thể giải.” Lão quản gia khẽ cắn môi nói ra. Gã nhìn Âu Dương Quốc Vĩ khẩn trương đối với Tằng Mỹ Mỹ như thế, đầu óc dù chỉ là nước cũng có thể hiểu được quan hệ của bọn họ.

    “A….” Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi bất động.


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  4. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
    Chương 9: Giao hợp giải huyệt.


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Lão quản gia nói tiếp: “Nữ tử bị nội lực của Âm Dương kỳ công điểm huyệt, tâm lý đặc biệt khát vọng giao hợp với nam nhân, võ công cũng sẽ bị đứt đoạn.Ngoài một thân nội lực không cách nào phóng ra ngoài, một điểm chiêu thức võ công cũng không thể xuất ra. Càng ác độc hơn, chính là nữ tử không kịp thời được giải huyệt, tại bảy bảy bốn mưới chín ngày, nội lực sẽ phát sinh kháng nghịch chuyện rồi mất đi, sau này cũng không thể nào tu luyện lại được nữa. Điều này lão phu nghe được nhân lúc Cung Bằng Phong uống rượu say cùng một vị tổng hộ pháp của Phi Hổ bang, ‘Thiên thủ quan âm’ Hồng nương tử, nói ra!”

    Âu Dương Quốc Vĩ trợn mắt, lão gia Cung Bằng Phong kia nghĩ ra loại phương pháp cấm chế Tằng Mỹ Mỹ này thật là độc ác. Không cởi được huyệt đạo của Mỹ Mỹ, sao có thế an tâm đánh nhau với Cung Bằng Phong. Tuy nói Âu Dương Quốc Vĩ không phải có loại nguỵ quân tử phụ mẫu đặt đâu ngồi đó, mai mối cổ hủ. Hơn nữa cùng cùng với Mỹ Mỹ là lưỡng tình tương duyệt, song phương lại có ý nghĩ, ‘phi khanh bất thú, phi quân bất giá’, cái việc kia cũng là chuyện không sớm thì muộn mà thôi. Nhưng dưới tình huống trước mắt, dù muốn làm, trong lòng hắn còn có điều cố y người khác thừa cơ hội đánh lén.

    Âu Dương Quốc Vĩ chưa lộ ra điểm bất an, nhưng trong bụng vẫn âm thầm lo lắng.

    “Công tử” Lão quản gia có thể đoán được Âu Dương Quốc Vĩ đang gặp khúc mắc, liền đưa cho hắn một chủ ý: “Không bằng trước tiên ngươi đi gặp Tằng Mỹ Mỹ rồi nghĩ biện pháp.”

    Lão quản gia bất tri bất giác đổi cách xưng hô, Âu Dương Quốc Vĩ vì đang suy tư cũng không để ý nhiều.

    “Đúng rồi, ta như thế nào không nghĩ tới. Thật đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.” Một câu nói đã đánh thức người trong mộng.

    Lập tức, hai người ước định ngày mai sẽ gặp lại. Âu Dương Quốc Vĩ hỏi Tằng Mỹ Mỹ bị giam ở phòng nào. Nói xong, lão quản gia liền rời khỏi.

    Nghiêng nhẹ, Âu Dương Quốc Vĩ thi triển tuyệt học sư môn, khinh công ‘hành vân lưu thuỷ’, không cần chạm đất phóng tới phòng Tằng Mỹ Mỹ bị giam.

    Trong lúc đó, tại một gian phòng u ám, Tằng Mỹ Mỹ cũng đang buồn phiền.
    Ngoài cửu phòng có người canh gác, nhưng thật ra chỉ cần cấm chế không được giải, cho dù này có chạy cũng không có sức lực để chạy. Nàng đã từ thử dụng nội lực bản thân để giải khai huyệt đạo, nhưng kinh hãi phát hiện, nội lực của chính mình toàn bộ không thể dùng.

    Điều khiến cho Tằng Mỹ Mỹ khó chịu nhất chính là, từ ngày hôm qua Cung Bằng Phong đã điểm lên huyệt nhũ căn và huyệt kỳ môn. Một cổ quái khí chuyển động không ngừng ở âm huyệt, khiến mỗi bộ phận trên thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt ngứa ngáy. Chỉ một sự ma sát nhẹ, thì niệm dịch sẽ lại tiết ra. Đồng thời tâm lý lại sinh ra một loại cảm giác là lạ. Trên mặt không tự chủ mà ửng hồng, giống như đang chờ mong một thứ gì đó. Hết thảy làm hại này bây giờ ngay cả bước đi cũng không dám. Vì nếu bước đi chỉ một ma sát nhỏ, cũng thật muốn chết rồi.

    Giờ phút này, Tằng Mỹ Mỹ nằm trên giường không dám cử động.

    Ái lang Âu Dương Quốc Vĩ đã đến Phong Độ viện, phỏng chừng chính là vì mình mà tới. Đã đến nước này, như thế đến bây giờ còn chưa thấy hắn hành động?

    Đột nhiên, một thân ảnh màu lam vô thanh vô tức từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống.

    “A, quỷ a!” Tằng Mỹ Mỹ định hét lên, miệng đã bị một bàn tay ấm áp bịt lại. Một cỗ mùi nam nhân quen thuộc xông vào mũi nàng.

    “Mỹ Mỹ, đừng la, là ta.” Không cần Âu Dương Quốc Vĩ nói, Tằng Mỹ Mỹ đã biết là hắn. Cái mùi nam nhân kia, nàng rất quen thuộc. Chính mình trong khoảng thời gian này hằng đêm đều tưởng nhớ đến hắn.

    Ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, khiến trên trong một mảnh mờ mờ.

    Lúc này, Mỹ Mỹ rúc vào ngực Âu Dương Quốc Vĩ. Nàng giờ khắc này bị nội lực của Âm dương kỳ công điểm huyệt, công lực mất hết, hoàn toàn mất đi khí chất thánh khiết đạm nhã xưa kia, chỉ còn là một nữ tử vài phần thẹn thùng vô lự. Thật khiến người phải thương tiếc. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì thẹn thùng mà ửng đỏ lên, làm tăng thêm vẻ kiều diễm. Âu Dương Quốc Vĩ không nhịn được dùng mặt khẽ ma sát mặt của nàng. Lúc Âu Dương Quốc Vĩ làm như vậy, từ đáy lòng của nàng, nỗi lên một cổ dục vọng kỳ quái. Đôi mắt lộ ra một tia kiều mỵ, ôn nhu nhìn Âu Dương Quốc Vĩ. Sóng mắt lộ ra vẻ kiều mỵ cực mê người, để đủ làm tan một thiết huyết nam nhi.

    Dưới sự vuốt ve an ủi vô hạn, hai người lần lượt tự đem những việc phát sinh gần đây kể cho đối phương nghe.

    Khi Tằng Mỹ Mỹ hỏi Âu Dương Quốc Vĩ làm sao có thể mới giải huyệt đạo của mình, Âu Dương Quốc Vĩ đích xác có chút lưỡng lự mở miệng. Hắn khẽ tránh ánh mắt của nàng, không dám nhìn thẳng mắt nàng.

    Lúc này, dục vọng trong tâm của Mỹ Mỹ càng mạnh hơn. Nàng ôm cánh tay của Âu Dương Quốc Vĩ, có điểm làm nũng nói: “Chàng nha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

    Thật muốn mạng. Hai cái nhục cầu mềm mại trước ngực Mỹ Mỹ đè lên cánh tay của Âu Dương Quốc Vĩ. Hắn cũng có chút thất thường. Âu Dương Quốc Vĩ vừa hít vào cỗ hơi thở xử nữ mê người của Mỹ Mỹ, vừa dùng mặt nhẹ nhàng áp lên mặt ngọc đã nóng rực kia, ấp a ấp úng đem hết thảy nguyên uỷ nói ra. Mỹ Mỹ nghe ái lang nói xong, biết dục vọng tâm mình là đang cầu khát cát gì rồi.

    Âu Dương Quốc Vĩ vạn phần thương tiếc nhìn nàng. Hai tay khẽ dùng sức, ôm chặt eo của nàng. Trong mũi xông đến mùi thơm đạm nhã thanh tân kia, còn mang theo khí tứ mê người của một thiếu nữ, khiến Âu Dương Quốc Vĩ thật say mê.

    Tằng Mỹ Mỹ nghĩ đến chính mình nếu đã đem phương tâm thánh khiết nhất của thiếu nữ cho hắn rồi, thì còn có cái gì là không thể nha?

    Tằng Mỹ Mỹ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, trong mắt toát ra cổ nhu tình. Hai tay ôm chặt thân hình cường hãn. Hai trái tim đã gắt gao cùng một chỗ. Lúc này vô thanh thắng hữu hthanh, một loại cảm động cùng ái ý vô thanh chảy trong lòng của nhau. Tâm ý trao đổi, hai trái tím tựa như hoà cùng một chỗ, hết thảy đều không cần lời nói.

    Âu Dương Quốc Vĩ đôi môi nhẹ nhàng tiến tới, trong mũi xong một cỗ hơi thở mê người. Rốt cuộc cũng hôn lên hai phiến môi xinh đẹp củ Mỹ Mỹ. Lúc Âu Dương Quốc Vĩ hôn lên môi nàng, lòng nàng không khỏi khẽ run, thân thể mềm nhũn, ‘anh linh’ một tiếng, toàn thân vô lực hoàn toàn dựa vào lòng ngực Âu Dương Quốc Vĩ.

    Chẳng biết qua bao lâu, y phục của Mỹ Mỹ đã bị Âu Dương Quốc Vĩ cởi xuống, toàn thân xích loả đắm chìm dưới ánh trăng nhu hoà mông lung. Mỹ nhân dưới ánh trăng, kinh diễm phi thường.

    Mỹ Mỹ cảm giác được tay của Âu Dương Quốc Vĩ vuốt ve song phong kiều nộn trước ngực của mình, lòng cực thẹn, muốn đưa tay đẩy hai tay tham luyến của Âu Dương Quốc Vĩ ra. Đáng tiếc toàn thân tô nhuyễn, chính mình bị hắn vuốt ve đến nỗi toàn thân một chút khí lực đều không có, đành chỉ thẹn thùng nhắm chặt đôi tú mục mặc hắn tiếp tục.

    Tay của Âu Dương Quốc Vĩ tiếp tục động tác. Mỹ Mỹ dưới sự vuốt ve ôn nhu của hắn, từ từ bị lại vào trong kích tình và nhu tình của hắn. Mỗi bộ phận tên thân thể đã sớm trở nên rất mẫn cảm. Nàng biết lập tức sẽ phát sinh việc gì. Hai hàm răng ngọc nhẹ cắn lên vai Âu Dương Quốc Vĩ, sợ mình không nhịn được mà la lớn tiếng.

    “Ân.” Mỹ Mỹ phát ra một tiếng đau đớn lúc Âu Dương Quốc Vĩ đi vào. Cơn đau đó cũng từ chậm rãi biến mất, Mỹ Mỹ hoàn toàn hãm vùi trong khoái cảm mang đến cho thân thể….

    Thời gian từ từ trôi qua, dưới lần lượt trùng kích của Âu Dương Quốc Vĩ, Mỹ Mỹ đã hoàn thành tiến trình từ thiếu nữ chuyển thành thiếu phụ. Huyệt đạo bị Cung Bằng Phong dùng nội lực ‘Âm dương kỳ công’ cũng đã được cởi ra. Nhưng bởi vì mới hư thân, lại cùng Âu Dương Quốc Vĩ làm đến hai canh giờ, huyệt đạo vừa đươc giải, thân thể Mỹ Mỹ vẫn còn suy yếu. Bây giờ chính là ngay cả xuống giường cũng khó khắn, phỏng chừng không qua mấy ngày cũng rất khó khôi phục.

    Dưới ánh trăng mông lung trong phòng, nhìn Mỹ Mỹ thẹn thùng, thân thể vô lực, khiến người rất thương tiếc, trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ tràng nỗi ôn nhu, ôm thân thể mềm mại của Mỹ Mỹ, miệng còn hôn nhẹ lên môi. Trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một cổ ngọt ngào, thẹn thùng đáp lại hắn, cái lưỡi khẽ cùng của hắn si mê quấn quít.

    Ôn nhu lại tiếp tục…..


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  5. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ
    Chương 10: Âm soa dương thác


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Một đêm kích tình, vân thu vũ đình.

    Chân trời dần dần một mảnh màu trắng bạc, mặt trời màu đỏ từ phía chân trời chậm rõ mọc lên. Ánh thái dương mỹ lệ, chỉ thoáng chốc biến thành vạn đoạn kim sắc làm sáng cả nửa bầu trời.

    Lúc này, ánh sáng chói mắt tiến vào phong Âu Dương Quốc Vĩ.

    Trên giường, Âu Dương Quốc Vĩ đang khoanh chân mặt hướng phía đông. Nhớ kỹ khẩu quyết tâm pháp ‘Xích Dương thần công’, cả người rất nhanh tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, vật ngã lưỡng vong. Mà nùng vụ trên đầu biến thành kim long thật thể hoá hơn. Một thân co rút lại, vừa nuốt vừa nhả, đều ma một loại siêu nhiên khí phách, ngạo thị thiên hạ. Chân khí trong cơ thể hình thành hộ thể cương khí tư nhiên chung quang càng ngày cường đại, đã đạt gần đến cảnh giới đao thương không vào. Theo công lực từ từ thu về, hai mắt từ từ mở ra, thần quang trong mắt lấp lánh, khí thế bức người khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

    Nếu Cung Bằng Phong chứng kiến cảnh luyện công lúc này, chẳng biết y có còn dám có chủ ý với Âu Dương Quốc Vĩ không nữa.

    Âu Dương Quốc Vĩ nhìn ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, chậm rãi khôi phục trạng thái bình thường. Lau mồ hôi, điều tiết hơi thởi, vô thanh ngồi xuống ghế. Nhìn ra được, Âu Dương Quốc Vĩ không chỉ là nội công đề cao rất lớn, khinh công cũng tinh tiến không nhỏ. Trải qua lần tu luyện này, mệt mỏi của đêm kích tình tối qua đã tan thàn mây khói. Thẹn thùng và vô lực, quyến rũ và cuồng dã của Mỹ Mỹ lại thoáng hiện trước mắt. Mỹ Mỹ khí chất phiêu dật thánh khiết đạm nhã, ánh mắt toát ra vẻ kiều mỵ mê người, khiến Âu Dương Quốc Vĩ mê say. Mỹ Mỹ là nữ nhân thứ nhất trong tánh mạng của Âu Dương Quốc Vĩ. Hắn thầm thề rằng, phải bảo vệ Mỹ Mỹ, không cho nàng bị tổn thương nào. Ngoài việc đó ra, hắn cũng biết phải cho Mỹ Mỹ cuộc sống vui vẻ.

    Ban ngày, thời gian ước hẹn với lão quản gia chưa đến, Tằng Mỹ Mỹ cũng đang tự mình điều tức trong phòng. Còn Cung Bằng Phong thì lại không thấy bóng dáng. Cả Phong Độ viện như thể không có chuyện gì xảy ra. Trừ một ít bang chúng Châu Giang bang ra vào, cũng không có dị thường nào cả.

    Âu Dương Quốc Vĩ có một loại dự cảm, hắn cùng Cung Bằng Phong rất nhanh có một cuộc đại chiến!

    Dùng bữa xong, Âu Dương Quốc vĩ nhìn không có việc gì, liền ngồi xuống điều tức trong phòng. Hắn đã quyết định đêm nay động thủ. Trước đem đại chiến, bảo dưỡng tinh thần là điều cần thiết.

    Đột nhiêu hắn cảm giác được có một cổ chân khi quái dị chạy loạn trong cơ thể. Đây chính là việc chưa từng xảy ra. Âu Dương Quốc Vĩ muốn dùng chân khí ‘Xích Dương thần công’ bức nó ra ngoài. Nhưng dù có cố gắn cách mấy, cũng không có biện pháp nào. Cổ chân khí quái dị này đầu tiên tụ tại huyệt khí hải, tiếp theo đến đan điêu, rồi quay lại âm huyện, khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng mọc lên một dục niệm tà dị. Cổ chân khí này lại đột nhiên xông lên huyệt bách hội, khiến Âu Dương Quốc Vĩ tâm lý lâm vào một mảnh hồ đồ. Theo chuyển động càng lúc càng mãnh liệt của cổ chân khí quái dị này, dục niệm trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ càng lúc càng mạnh. Nói lục dục niềm là tà dị, vì nói xác thật khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ có kích động muốn cùng người tố ái. Nhưng là khát vọng với nam nhân, còn đối với nữ nhân không có một điểm nào. Âu Dương Quốc Vĩ cũng là người thông minh, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

    Chân khí ‘Xích Dương thần công’ trong cơ thể Âu Dương Quốc Vĩ và cổ chân khí quái dị này bài xích lẫn nhau, nhưng không có cách nào đem nó kiềm chế được. Loại dục niệm khát vọng nam nhân đã gần đạt tới mức không thể không chết. Âu Dương Quốc Vĩ tâm hoảng, hai cổ chân khí tại kỳ môn va chạm, một tiếng ‘ông’ vang trong óc, cả người như bị choáng váng, rồi ngất đi.

    Trong nháy mắt, Âu Dương Quốc Vĩ tỉnh lại, võ công của hắn lúc này vẫn còn, nhưng tâm trí đã bị dục niệm khát vọng nam nhân hoàn toàn khống chết. Điều không trong phạm trù võ công không thể giải thích được.

    “Không sai, có thể chịu đựng thời gian dài như vậy, không hổ là truyền nhân của ‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân.” Lúc này một người cùng tiếng động tiến vào.

    Nguyên lai, bây giờ đã là giờ tý, Âu Dương Quốc Vĩ cùng loại chân khí quái dị tương bác đã hai canh giờ, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.

    Cung Bằng Phong dắt tay Tằng Mỹ Mỹ đi vào. ‘Phù dung tiên tử’ Tằng Mỹ Mỹ vừa nhìn bộ dáng của Âu Dương Quốc Vĩ liền kinh hoảng. Hắn và ái lang với bộ dáng ôn nhu thể thiếp tối hôm qua đã khác hẳn. Y phục trên người toàn bộ bị xé nát. Bộ ngực còn có vết máu do cào xé. Vừa nhìn thấy Cung Bằng Phong tiến vò, hai tròng mắt đỏ hơn, khác thường, điên cuồng, tràn ngập khát vọng, nhìn chằm chằm y, như muốn ăn tươi nuốt sống y.

    Tằng Mỹ Mỹ tối qua biết Cung Bằng Phong bắt và lừa bọn họ đến muốn dùng thân thể của bọn họ để tu luyện ‘Âm Dương tà công’, cũng đã biết Cung Bằng Phong có thể là hung thủ giết chết phụ mẫu Âu Dương Quốc Vĩ. Nhưng nàng không có hấp tấp, nàng biết võ công của ái lang hoàn toàn dễ dàng chế phục Cung Bằng Phong, không nghĩ rằng Âu Dương Quốc Vĩ bây giờ biến thành như vậy, trong lòng khỏi một trận lo lắng. Võ công của mình mới khôi phục, đừng nói là tối qua mới giải huyệt công lực không đủ, ngay cả bình thường cũng không phải là đối thủ của Cung Bằng Phong rồi. Chẳng lẽ hôm nay phải xong hết rồi ư, ô hô, ông trời không có mắt a. Tằng Mỹ Mỹ mắt đã đầy nước.

    Nguyên lai, Cung Bằng Phong đã cho Âu Dương Quốc Vĩ ăn một loại xuân dược.
    Loại xuân dược kỳ lạ này chính là Cung Bằng Phong từ phương pháp đặc chế, lấy thiên hạ chí dâm, dâm dược ngưu hoan hỉ, làm chính, thêm vào mười loại động thực vật có tính tráng dương bổ âm thôi pháp tính dục của người ta. Mặc kệ người đó là ai, ăn vào xuân dược này đều phải sinh ra một loại cảm xúc muốn giao hợp với ngưới khác. Hơn nữa, loại dược này không có giải dược, trừ phi là giao hợp, nếu không sẽ chết rất khó coi. Nhưng khi Cung Bằng Phong phục dược Âu Dương Quốc Vĩ, y còn đặc biệt cho vào dương nguyên tốt trong ‘âm dương kỳ công'. Người ăn dược này, đồng dạng sinh ra một loại muốn giao hợp, nhưng không giống chính là, đối tương phải là nam nhân. Như thế nào mà giao hợp? Đương nhiên là ở nơi mà không người thường nào chịu chấp nhận làm. Điểm giống nhau, chính là loại dược này cũng không có giải dược, trừ phi giao hợp, nếu không cũng sẽ chết rất khó coi. Cung Bằng Phong đặc biết chế tạo loại xuân dược này, chính là vì đối phó với nam nhân không chịu phối hợp luyện công. Loại dược của y, cho người ăn vào, trong tâm trí chỉ có dục niệm không chế, sinh ra dục vọng không bình thường này. Còn võ công thì không bị không chế, để tiên lợi cho việc y hấp thủ chí dương chân ý của đối phương. Khi giao hợp chấm dứt, chỉ cần kịp thời không chế huyệt đạo của đối phương, đối với mình có thế nói là được vạn mất một.

    Vừa rồi, lúc Âu Dương Quốc Vĩ dùng chân khí ‘xích dương thần công' ngăn chặn dược vật, Cung Bằng Phong đã ở bên ngoài. Nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ nội công tu vi cao như thế, y cũng không dám tiến vào. Bởi vì võ công của Âu Dương Quốc Vĩ không bị không chết, tiến vào sớm nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn, nói chi là đi luyện công gì.

    “Ha ha ha.. không nghĩ ra, Âu Dương thiếu hiệp, lúc ngươi ngày hôm qua uống bình Ba Nhĩ Đa Hồng cuối cùng, ta đã bỏ trong đó một thứ, tưởng rằng trong mười hai canh giờ ngươi sẽ phát tác, nghĩ không ngươi có thể chịu đến bây giờ. Không đơn giản a.” Cung Bằng Phong sau đó dụng dẫn dụ, đắc ý nói với Âu Dương Quốc Vĩ, “Nếu ngươi giúp ta luyện đến tầng thứ bảy của ‘âm dương thần công’, sau này muốn đi theo ta, phó bang chủ Châu Giang bang chính là của ngươi. Đây chính là cái mà nhiều người trong chốn võ lâm có cầu mà không được. ha ha ha…”

    Lúc này đây, tâm trí của Âu Dương Quốc Vĩ đã bị xuân dược quái dị do Cung Bằng Phong luyện chế hoàn toàn không chế rồi. Trong đầu chỉ có nghĩ tới nam nhân, hai mắt nhìn chằm chằm Cung Bằng Phong. Lời của y đều không nghe thấy.

    Lời nói vừa vào tai Tằng Mỹ Mỹ, như tiếng sát đánh, phương tâm cuồng chấn. Nàng tại sao không được tâm cơ thâm trầm như Cung Bằng Phong. Tối qua, yêu cầu ái lang hạ thủ, thì ái láng cũng không bị tổn thương. Cũng vì mình, Tằng Mỹ Mỹ mới vừa khôi phục, đem nội lực còn rất yếu vận đến muốn cao nhất, dùng hết toàn lực, điểm lên vài huyệt đạo của Cung Bằng Phong, sau đó hôn mê bất tỉnh vì kiệt sức.

    “Ngươi? Ngươi? Ngươi không phải đã bị ta dùng độc môn thủ pháp khống chế rồi ư? Tại sao……” Lời còn chưa dứt, đã yếu ớt té xuống. Cung Bằng Phong nằm mơ cũng không nghĩ rằng, Tằng Mỹ Mỹ bị mình chế trụ tự nhiên còn có thể điểm vào hôn thuỵ huyệt của mình. Còn nữa là Tằng Mỹ Mỹ mới vừa thoát khỏi cấm ché, bằng không mà nói một mình Tằng Mỹ Mỹ không là đối thủ, nhưng về phương diện đánh lén, toàn lực một kích thì có thể đắc thủ, Cung Bằng Phong không thể lập tức hộc máu mà chết, cũng bị trọng thương. Sớm biết rằng như vậy, y trước hết nên chế trụ Tằng Mỹ Mỹ lần nữa rồi tiến vào. Thật sư là trăm đúng sai một, cáp, người định không bằng trời định a.

    Lúc này, dục vọng trong đầu của Âu Dương Quốc Vĩ đã không thể nhịn được nữa, đê hào một tiếng, hướng về phía Cung Bằng Phong ngã xuống. Năm trừ hai còn ba, đem y phục của Cung Bằng Phong xét nát hết, rồi hướng về phía chỗ đó của y cường mãnh áp xuống.

    “A…” ‘Võ lâm phong thiếu’ Cung Bằng Phong một tiếng thê lương kêu thảm. Trong một buổi tối thật dài…


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)