HOT  FULL  Đô Thị  Q.Trường Quyền Tài - Thường Dụ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483


    Quyền Tài
    Tác giả: Thường Dụ
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: Premium Group
    === oOo ===



    Giới thiệu truyện






    Cuộc sống vốn dĩ luôn phũ phàng với tất cả mọi người, nhiều khi ta muốn ngoảnh mặt lại nhưng đáng tiếc thay cuộc đời lại không có bán thuốc hối hận. Nhưng... nếu như ta có thể quay trở lại một phút thì sao, một phút tức là sáu mươi giây đó. Có biết bao nhiêu chuyện ta có thể làm lại trong sáu mươi giây đó.Vậy chúng ta có thể thay đổi được gì? Đổng Học Bân nói, nếu tôi có thể quay trở lại sáu mươi giây, tôi sẽ vào Bộ Chính trị Trung Ương...Có nổ quá không?

     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/15
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 1: Một Vụ Tai Nạn Xe Cộ Và Thời Gian Lùi Lại.



    Nguồn: Vipvăndan







    Ơ!

    Đau quá!

    Chết rồi sao?

    Trong mũi và miệng mơ hồ truyền đến mùi vị của máu, Đổng Học Bân nhìn thấy trước mắt một mảnh trời đen kịt, thử giật giật ngón tay ... không có phản ứng, thử lắc lắc cổ ... cũng không có phản ứng, cuối cùng, hắn dùng hết sức lực toàn thân mới từ từ mở một khe mí mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy được một chiếc xe tải lớn, bên cạnh, còn có một ông già khoảng tám mươi tuổi cùng một cô gái xinh đẹp chưa đến ba mươi đang nằm trong vũng máu không có phản ứng. Hai bên đường có không ít người vây lại xem, hình như đang nói cái gì đó về thi thể của ông già và cô gái kia, nhưng mà tai của Đổng Học Bân lại không nhận được một âm thanh nào cả, cái gì cũng không nghe thấy!

    Ông già đã chết, Huyên di cũng chết, còn mình bị thương nặng như vậy, khẳng định là khó sống nổi!

    Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cù Vân Huyên, người mà mình thầm mến, đang nằm trong vũng máu, tim của Đổng Học Bân đau như bị ngàn cây kim đâm vào.

    Hàng xóm Cù Vân Huyên là một cô gái đặc biệt lương thiện, vừa nãy ở ngã tư đường đã chủ động dìu một ông lão đi đứng không tiện qua đường, rõ ràng là đèn đỏ, nhưng một tài xế lái xe tải ở làn đường bên kia không biết là do say rượu hay là do lái xe mệt mỏi, đã trực tiếp vượt đèn đỏ, Đổng Học Bân đứng xa nhìn thấy Huyên di gặp nạn, vội vàng lao ra muốn đỡ lấy Cù Vân Huyên, nhưng người không cứu được, mà chính hắn cũng phải đưa mạng vào theo.

    Hối hận!

    Hối hận chưa từng có!

    Nếu như Đổng Học Bân mà phát hiện ra chiếc xe tải mất khống chế kia chạy vượt đèn đỏ sớm một chút mà chạy đến cứu người thì, ba người bọn họ đã không phải chết.

    Nhưng bây giờ ... nói cái gì cũng đã muộn!

    Mí mắt của Đổng Học Bân càng ngày càng nặng, hắn không đành lòng nhìn cơ thể bị xe tải cán nát như tương của ông lão và Cù Vân Huyên, nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình!

    Ầm ầm!

    Một tiếng sấm! Một tiếng sấm giống như có thể chấn vỡ cả linh hồn vậy!

    Sau một giây, Đổng Học Bân cảm thấy mắt hoa lên, giống như là ở trong bóng tối lâu ngày chợt đi ra ngoài ánh sáng vậy.

    Sức lực trở về với cơ thể, thính giác và thị giác cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, Đổng Học Bân sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn bốn phía một cách mê man, phát hiện ra mình vẫn đang đứng bình thường, đứng ngay trước vạch qua đường của ngã tư đèn xanh đèn đỏ khi nãy, xung quanh là những chiếc xe đang xếp hàng đợi đèn đỏ, rồi có những chiếc xe tải và xe ô tô chạy lướt qua mặt hắn, dưới ánh đèn đường chạng vạng, người qua đường rất vội vã.

    "Ông ơi, con đỡ ông qua đường nha".

    "Không cần, cảm ơn cô gái, cô cứ làm việc của cô đi".

    "Nhà của con ở đối diện, không xa lắm, để con đỡ ông".

    Đổng Học Bân kinh ngạc nhìn theo tiếng nói, Cù Vân Huyên với khuôn mặt dịu dàng và nụ cười xih đẹp xuất hiện cách đó không xa trên làn đường dành cho người đi bộ qua đường, cô ta cũng nhìn thấy Đổng Học Bân, cười một cách xán lạn: "Tiểu Bân cũng trở về à? Đi chơi với bạn học sao?" Bên cạnh cô ta là ông già vừa chết khi nãy, ông già cũng nhìn thoáng qua bên Đổng Học Bân, chợt dùng tay che miêng ho khan liên tục.

    "A... vâng, vừa trở về" Nhìn cái này, nhìn cái kia một chút, Đổng Học Bân vô thức đáp một câu, hồi lâu sau cũng không có phản ứng.

    Xảy ra chuyện gì thế này? Mình không chết? Huyên di không chết? Ông già kia cũng không chết?

    Đổng Học Bân ngơ ngác giơ tay lên giữa không trung, nắm lại, mở ra, không có máu cũng không bị thương.

    Vừa rồi là nằm mơ? Không có tai nạn xe? Tất cả đều là ảo giác?

    Đèn đỏ vừa tắt, đèn vàng sáng lên, thoáng dừng lại một chút, đèn xanh bật lên. Những người đi đường chờ đèn xanh chậm rãi bước xuống vạch dành cho người đi bộ qua đường. Ông già là người đi chậm nhất, chống gậy di chuyển về phía trước từng bước, Cù Vân Huyên cẩn thận dìu lấy ông già, cùng ông ta qua đường.

    Rất quen thuộc!

    Hình ảnh rất quen thuộc!

    Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng động cơ ầm ầm, Đổng Học Bân liền nhìn sang một hướng theo phản xạ có điều kiện, chỉ thấy bên đường tay trái có một chiếc xe tải chạy đến, phía sau chất đầy cát đá, thậm chí là có cả một cục đá lớn. Tốc độ xe cũng không tính là nhanh lắm, khoảng chừng 40 đến 50 km/h mà thôi, cứ như vậy mà chạy qua ngã tư đường.

    Đổng Học Bân dịu dịu mắt, trong lòng sợ hãi, đây không phải là chiếc xe gây họa cho Huyên di và ông già sao?

    Tại sao có thể như thế? Thời gian có thể rút lui? Đây không phải là ảo giác.

    Vào thời điểm nguy cấp, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hô to một tiếng: "Mau tránh ra! Có xe!"

    Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, mau chóng nhìn quanh bốn phía.

    "Xe gì chứ?"

    "Làm gì có xe?"

    Cù Vân Huyên nhìn nhìn chiếc xe tải kia, quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân, kỳ quái nói: "Hô cái gì thế? Bên kia là đèn đỏ mà?"

    Ông già cũng không để ý gì, vì chiếc xe tải chở cát đá kia có quẹo thì cũng về bên phải, chuyển hướng cũng không gây trở ngại cho bọn họ.

    Đổng Học Bân biết đây là chiếc xe này chính là chiếc xe sẽ lấy mạng cả ba người bọn họ, vừa chạy vừa la lên: "Huyên di! Mau tránh khỏi chổ đó! Tránh mau!"

    Đôi giày cao gót màu đen dưới chân Cù Vân Huyên dừng lại, buồn cười nói: "Tiểu Bân, hôm nay con làm sao vậy? Chiếc xe đó không phải ..."

    Lời còn chưa dứt, thân hình to lớn của chiếc xe tải đã xuất hiện ngay vạch dừng xe, nhưng lại không có dấu hiệu giảm tốc độ!

    Vù! Dưới ánh mắt kinh hoảng của mọi người, chiếc xe tải đã vượt đèn đỏ!

    "A!"

    "Chạy mau!"

    "Đụng người rồi!"

    Tiếng hét chói tai xung quanh vang lên không dứt!

    Cả người Cù Vân Huyên ngơ ngác, mặt hoảng lên, sau khi hồi phục tinh thần thì chuyện đầu tiên làm chính là cố sức đưa ông lão đi: "Mau! Chạy mau!"

    "Cô gái chạy đi! Mặc kệ tôi!" Ông già cũng hoảng hốt, đẩy Cù Vân Huyên ra.

    Thế nhưng tất cả đã không còn kịp rồi, chiếc xe tải gào thét lao đến gần trong gang tấc.

    Bốn mét...

    Ba mét...

    Trên mặt của Cù Vân Huyên và ông lão lộ ra vẻ tuyệt vọng!

    Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ sẽ chết, Đổng Học Bân sớm biết rõ chiếc xe tải ấy sẽ vượt đèn đỏ cho nên đã nhanh chóng chạy đến, mượn quán tính chạy đến, Đổng Học Bân dùng hết sức lực toàn thân một trái một phải ôm lấy phần eo của Cù Vân Huyên và ông lão, dùng hết sức có thể chạy về phía trước, dưới những tiếng hét chói tai cùng với tiếng xe rít gào, đẩy hai người bọn họ lao ra ngoài!

    "A! Xong!"

    "Chết người rồi!"

    Có nhiều người vội vàng che mắt của con trẻ lại.

    Vù! một tiếng. Chiếc xe tải đằng đằng sát khí kia chạy vù một cái qua lưng của Đổng Học Bân!

    Nửa thân thể của ông già trượt dài xuống đất khoảng nửa mét!

    Cù Vân Huyên bị Đổng Học Bân đẩy một cái té ngã xuống đất, lăn hết một vòng trên mặt đấ!

    Đổng Học Bân thì rơi vào một chổ tàn nhẫn hơn, đập ngay vào dốc đường lên xuống, chịu đựng cơn đầu trên lưng và đùi, hít sâu một hơi vào!

    Thời gian giống như là đọng lại ngay vào thời khắc này, ngay sau đó, tiếng hoan hô vang lên khắp đường!

    "Không chết! Không có chết!"

    "Chàng trai, khá lắm!"

    "Bốp bốp bốp!" Không biết là ai mở đầu, nhưng người qua đường hai bên trái phải đều vỗ tay cho Đổng Học Bân.

    Két, chiếc xe tải đầu sỏ xém tí gây ra tai nạn kia chạy được hơn mười mét rồi mới dừng phanh lại ngay giữa đường, cửa sổ xe hạ xuống, thò ra cái đầu của một gã say mèn, dò xét một chút, sau vài giây, động cơ xe nổ vang, nhấn ga chạy đi.

    "Chạy kìa!"

    "Mau ghi lại bảng số xe của hắn!"

    "Đúng! Báo công an đi!"

    Ông già nằm trên mặt đất được được người đi đường dỡ dậy, thấy Đổng Học Bân nằm úp xuống mặt đường, ông già vội vã hô lên: " Chàng trai kia thế nào rồi? Thế nào rồi?"

    Cù Vân Huyên cũng ôm lấy cánh tay, ngay cả giày cao gót bị rớt cũng mặc kệ, chạy chân trần đến trước mặt của Đổng Học Bân, ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn: "Tiểu Bân! Tiểu Bân! Con làm sao vậy? Con nói chuyện đi! Con đừng làm dì sợ? Mau tỉnh lại đi! Hu hu! Con đừng làm dì sợ!" Nước mắt của Cù Vân Huyên đẩy chảy dài trên khuôn mặt cô: "Là dì không tốt! Dì không nghe lời con sớm tránh né! Hu hu! Con tỉnh lại đi! Nếu con có chuyện gì thì dì làm sao mà ăn nói với mẹ của con được! Con tỉnh lại đi! Hu hu hu..."

    Đổng Học Bân trong lòng còn sợ hãi thở ra một hơi, vất vả quay đầu lại nói: "Con không sao... chỉ... chỉ đụng mạnh... thôi!"

    Cù Vân Huyên ôm chặt cánh tay, vui mừng mà khóc ôm lấy cổ hắn: "Con làm dì sợ muốn chết! Làm dì sợ muốn chết!"

    Ặc, Đổng Học Bân chưa từng tiếp xúc thân mật với mỹ nữ hàng xóm như vậy, thân thể nhất thời có chút cứng ngắc.

    Ông già cũng kích động đến nổi vành mắt đỏ lên:" Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!"

    Ba người chỉ bị trầy tay trầy chân một chút mà thôi, may mắn không có bị thương, đèn đường sắp đổi rồi, ba người Đổng Học Bân đỡ lấy nhau dến lề đường đối diện ngồi xuống.

    Vừa mới ngồi ổn, ông già liền run rẩy cầm lấy tay của Đổng Học Bân, cảm kích nói: "Cảm ơn, cảm ơn, chúng ta không quen không biết, mà cậu lại mạo hiểm lớn như vậy... Cái này gọi là gì, tôi phải gọi là gì cho phải đây, cậu trai trẻ, đường về sau còn rất dài, tôi đã sống đến tám mươi rồi, trước đó cũng mới phát hiện bị ung thư phổi, không sống được bao lâu nữa, cậu lại vì một lão già sắp chết như tôi mà liều mạng, tôi đây cảm thấy có lỗi quá, may là, may là không có việc gì" Nghe giọng nói, ông lão này hẳn cũng là người kinh thành, hơn nữa từ cử chỉ lời nói và khí chất xem ra, tám phần là một ông già có học vấn, trình độ văn hóa rất cao.

    Đổng Học Bân xoa xoa cánh tay, thở phì phò nói: "Ông đừng khách khí!"

    Hai mắt của Cù Vân Huyên cũng đỏ lên, sửa lại cổ áo bị lệch cho Đổng Học Bân, tuy không nói chuyện, nhưng hành động đã nói lên tất cả.

    "Tôi họ Hồ, cậu gọi Hồ gia gia là được rồi, cô gái, chàng trai trẻ, hai người xưng hô thế nào?"

    "Con là Đổng Học Bân, dì ấy là Cù Vân Huyên".

    Hồ gia gia nói: "Cho tôi số điện thoại đi, hôm nào tôi sẽ đến cửa cảm ơn hai người".

    Cù Vân Huyên thương xót lấy tay lau bụi trên mặt của Đổng Học Bân: "Ông không cần cảm ơn con, chúng ta còn có thể ngồi đây nói chuyện, tất cả đều là công lao của tiểu Bân".

    "Đều phải cảm ơn, đều phải cảm ơn".

    Do không chịu nổi sự truy hỏi của Hồ gia gia, cuối cùng, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, lấy trong túi quần jean ra một tờ tiền trắng, rồi ghi lên sát mép của tờ tiền số điện thoại nhà của mình.

    Không lâu sau, cảnh sát giao thông đến, Cù Vân Huyên và ông già liền đem chuyện hồi nãy kể lại.

    Tâm tư của Đổng Học Bân căn bản là không ở chổ này, đầu óc mơ mơ màng màng, tất cả đều là dấu chấm hỏi.

    Ba người mình rõ ràng bị xe cán chết, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại hình ảnh ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ?

    Nếu như cái chết của ba người mình đều là ảo giác, vậy vì sao tình cảnh xuất hiện trong ảo giác lại giống như hiện thực vậy? Ngay cả đoạn nói chuyện khi Cù Vân Huyên đỡ ông già qua đường, đất đá trên xe tải rơi lung tung xuống, ngoại trừ kết quả cuối cùng bị thay đổi ra, thì tất cả đều không khác gì nhau, cái này cũng là ảo giác sao? Nhưng nếu không phải là ảo giác, vậy thì làm sao giải thích được việc mình đột nhiên lại trở về thời điểm trước khi xảy ra tai nạn?

    Căn bản là giải thích không thông!

    Lẽ nào trên thế gian này thật sự có loại chuyện siêu thật như thế?

    Trong lòng Đổng Học Bân thầm nói: Trở về! Lui về! Rút về! Lùi lại! BACK!

    Sau khi thử vài lần không có thu hoạch, hắn cười cười bất đắc dĩ, siêu năng lực hay cái thứ gì gì đó làm sao có khả năng tồn tại được chứ...
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 2: Có Thể Trở Về Sáu Mươi Giây Trước?



    Nguồn: Vipvăndan







    Thủ đô, kinh thành.

    Khu thành đông, cổng bắc phố Hòa Bình.

    Phục sinh từ cái chết ngày hôm qua đã làm cho cảm xúc của Đổng Học Bân trở nên khá hơn, nếu như không có việc thời gian rút lui một cách thần kỳ, thì mình sẽ không còn được gặp lại mẹ, cũng không còn được gặp lại Huyên di, lần đầu tiên hắn có suy nghĩ sẽ sống tốt. Suy nghĩ miên man một đêm, Đổng Học Bân mới ngủ vào lúc hừng đông,p cho nên lúc chui ra khỏi giường đã là mười giờ sáng hơn rồi. Xoay người bước xuống khỏi cái giường nệm cũ kỹ, hắn dụi dụi con mắt đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng là lau mặt, ngáp một cái đi qua phòng ngủ đang đóng chặt cửa của mẹ thuận miệng nói: "Mẹ, dậy chưa?"

    Giọng nói nghẹn ngào của mẹ Loan Hiểu Bình từ trong phòng vang ra: "Dậy rồi, đang dọn dẹp nhà, con có ăn cái gì không?"

    "Chờ buổi trưa rồi ăn luôn" Đổng Học Bân cảm thấy giọng nói của mẹ không được thích hợp, bước nhanh lại đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy mẹ đang ngồi trên cái giường nệm trắng hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt trên mặt, thấy mình bước vào, mẹ liền cúi người xuống, nhanh tay nhém tấm ảnh chụp trắng đen của ba vào trong bóp da. Đây là ảnh chụp lúc kết hôn của ba và mẹ, đã được chụp vào hơn hai mươi năm trước.

    Trong lòng Đổng Học Bân chợt đau xót, ngồi xuống cạnh mẹ, nói: "Nhớ ba à?"

    "Không, không có" Mẹ cẩn thận cất cái bóp da đi, lau mắt: "Vừa nãy dọn dẹp, lấy ra nhìn chút"

    Tấm hình đó hắn đã xem không biết là bao nhiêu lần rồi, tính tình của mẹ cũng tương đối yếu nhược, mỗi khi nghĩ đến chuyện thương tâm, bình thường mẹ hay len lén mà khóc. Đổng Học Bân trong lòng cũng khó chịu: "Mẹ, đều là do con trai không có bản lĩnh, học tập không được, năng lực cũng không có, nửa điểm nắm chắc trong cuộc thi công chức kỳ này cũng không có, cùng lắm là mùa hè mùa đông con ra chợ đồ cổ của Phan gia viên để làm công, con, con... ài, vài năm trước khi ba còn nằm viện, nếu như con có thể kiếm được tiền để đưa ba đến bệnh viện tốt nhất, thì ba có thể sẽ không đi rồi"

    Mẹ lấy tay đánh vào chân hắn một cái: "Đừng nói bậy, con của mẹ có bản lĩnh nhất, sau này khẳng định là có số làm quan"

    Đổng Học Bân không nói chuyện, ngồi im không nói chữ nào cả.

    Mẹ cười cười cầm lấy tay của con trai: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, buổi trưa mẹ làm món con thích ăn nha"

    Một phần thịt bò xào, một chén cải trắng, một phần cháo trắng... cái này là thức ăn tốt nhất của Đổng Học Bân lúc này. Bình thường lúc hắn ở nhà một mình, cũng chẳng hề ăn được như thế, thường thường thì chỉ một chén cơm và một phần rau luộc cho qua ba bữa cơm, cái này cũng không phải là do Đổng Học Bân tiết kiệm, mà là trong nhà không có nhiều tiền như thế, thật đúng là một đồng tiền có thể bẻ thành hai nửa mà tiêu rồi.

    Hắn, Đổng Học Bân, năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy.

    Tướng mạo tầm thường, chiều cao tầm thường, tính cách tầm thường, năng lực tầm thường.

    Tiền gửi trong ngân hàng: Tuyệt đối không vượt lên quá năm con số.

    Khi ba nằm việc thì tất cả tài sản để dành trong nhà đều tiêu hết, cuối cùng ngay cả nhà cũng bán đi, bây giờ phải đi ở nhà thuê. Sau khi ba qua đời, do mẹ xin nghỉ quá lâu cho nên bị mất việc, mà chi phí ở kinh thành thì rất cao, mẹ cắn răng trở về quê nhà, nhờ người ở quê tìm công việc làm cô giáo dạy ngữ văn, kiếm tiền cho mình đi học đại học, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè thì mới đến kinh thành ở với hắn một hai tháng.

    Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền sinh hoạt, chi tiêu hằng ngày, chỉ dựa vào đồng tiền lương gầy còm của một mình mẹ thì hiển nhiên là không đủ, cho nên khi Đổng Học Bân nghỉ học hoặc cuối tuần thường hay đến khi chợ đồ cổ hoặc ra siêu thị làm thu ngân, ngoại trừ tiền học phí thì những chi phí khác hắn đều miễn cưỡng tránh đi, tiết kiệm dùng ít một chút, mỗi tháng hầu như là không đòi tiền của mẹ, toàn bộ đều dựa vào bản thân cả.

    Khổ thì khổ thật, nhưng cũng có thể chịu đựng sống qua được bốn năm.

    Sau khi ăn xong, mẹ vừa dọn dẹp chén bát vừa xem bộ phim trắng đen "Địa Đạo Chiến" trên TV, còn hắn thì trở về phòng ngủ nằm dài ra trên cái giường cũ kỹ của mình, nhìn cái trần nhà mục nát. Trái nghĩ phải lo, bây giờ tốt nghiệp đại học ở kinh thành cơ bản là không tìm được công việc, mình cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học liên hợp rồi, nếu như không đậu vào cuộc thi công chức để đi làm quan, thì sau đó nên làm cái gì bây giờ?

    Ài, nếu như mình thật sự có một siêu năng lực thì tốt biết mấy.

    Đáng tiếc, ngày hôm qua thử nhiều lần như vậy, mà cũng không có một lần thành công.

    Thử lại sao?

    Tiếng cửa phòng mở ra, mẹ đưa cái đầu từ ngoài vào, ôn nhu nói: "Con ở nhà đọc sách đi, mẹ lên trên lầu nhà dì Hứa ngồi một chút, nghe nói con trai của bà ta cũng muốn thi vào công chức năm nay, hơn nữa điểm thi còn hơn con rất nhiều, mẹ nhìn xem có thể nhờ con trai của bà ta dạy kèm cho con hay không, thành tích của tiểu Đông cũng rất khá"

    Trong lòng Đổng Học Bân có chút phiền muộn, ừ một tiếng cho qua.

    "Mẹ đi một chút sẽ về" Cửa đóng lại.

    Khẽ cắn môi, Đổng Học Bân thu hồi tâm tư, một lần nữa nổi lên cảm giác buồn chán muốn thử lại.

    Trở lại! Trở về! Lui lại! Rút lui! BACK!

    Bỗng nhiên, Đổng Học Bân đang nằm chỉ cảm thấy thân thể khẽ động, mà khi hắn chớp con mắt nhìn trái nhìn phải, cũng bắt đắc dĩ lắc đầu... không có phản ứng.

    Ngay trong lúc hắn vừa có ý niệm từ bỏ trong đầu, thì "cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra.

    Mẹ đưa đầu vào nhìn con trai nói: "Con ở nhà đọc sách đi, mẹ lên trên lầu nhà dì Hứa ngồi một chút, nghe nói con trai của bà ta cũng muốn thi vào công chức năm nay, hơn nữa điểm thi còn hơn con rất nhiều, mẹ nhìn xem có thể nhờ con trai của bà ta dạy kèm cho con hay không, thành tích của tiểu Đông cũng rất khá"

    Đổng Học Bân liền ngây người ra: "A?"

    Lời nói như nhau, ngữ khí cũng như nhau.

    Cái này rõ ràng là cảnh vừa mới xảy ra khoảng năm, sáu mươi giây trước đây mà!

    Thấy con trai có phản ứng lớn như vậy, mẹ giật mình chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Mẹ biết con sĩ diện, chỉ là con trai Tiểu Đông của bà ta dùng đề thi năm ngoái thi thử được dư điểm, để cho nó chỉ cho con một chút, tỷ lệ của con cũng lớn hơn một chút"

    Đổng Học Bân ngơ ngác nói: "Con không phải là có ý này"

    Mẹ nhìn mặt của hắn, nói: "Vậy mẹ đi?"

    Chờ mẹ đi rồi, Đổng Học Bân dùng sức vỗ ót của mình một cái, được, tự nhiên được!

    Hắn kiềm chế vui mừng torng lòng, phóng thật nhanh chụp lấy cái đồng hồ báo thức, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ không chớp mắt, và lại một lần nữa niệm "chú ngữ".

    Trở lại! Trở về! Lui lại! Rút lui! BACK!

    Đổng Học Bân cứ niệm đi niệm lại như thế từ chiều đến tối, cứ cách một khoảng thời gian lại niệm, sau khi ăn cơm xong, lại niệm từ tối cho đến đêm. Rốt cục, công phu không phụ lòng người, đến 0 giờ hai mươi tám giây, thời gian lại một lần nữa lùi lại, trở về trước 0 giờ đêm, rút lui đủ một phút đồng hồ!

    Vui sướng trong lòng của Đổng Học Bân không thể nào diễn tả bằng lời được nữa.

    Hắn rõ ràng thời gian của đồng hồ báo thức có khác biệt, mau chóng mở cái TV cũ trong nhà lên nhìn.

    Một tiết mục quân sự nào đó đang được chiếu trên màn hình, đúng lúc có hiển thị thời gian... 23: 59: 19.

    Mở TV ước chừng khoảng mười giây, nói cách khác, ngay khi hắn sử dụng "lùi lại", thì thời gian cũng lùi lại theo. Hắn chớp chớp con mắt mở thật to ra, cái năng lực "lùi lại" này chẳng lẽ lấy 0 giờ sáng làm trục giữa, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, mỗi lần sử dụng sẽ lùi lại sáu mươi giây trước đó?

    Trời ơi! Thượng đế ơi!

    Nếu quả thật như vậy, thì ông trời đối tốt với hắn đã đạt đến một trình độ nào đó rồi!
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 3: Cù Vân Huyên.



    Nguồn: Vipvăndan







    Buổi trưa.

    Mười một giờ bốn mươi.

    Mẹ đang bận rộn làm cơm trong bếp, Đổng Học Bân sau khi giúp mẹ rửa rau cần xong không còn gì làm, đi ra ngoài xem TV luôn. Bây giờ Đổng Học Bân đang hy vọng rằng ngày hôm nay trôi qua sớm sớm một chút, ngày mai thí nghiệm xem năng lực lùi thời gian lại có thể tiếp tục hay không, nếu như không thể, vậy thì coi như là hắn đã mừng hụt một lần rồi.

    Đinh, đinh, đinh.

    Chuông cửa được người ta ấn vào.

    Đổng Học Bân vừa bước qua mở cửa, một mùi nước hoa ôn hòa đập vào mặt, cách lớp cửa bảo vệ, bên ngoài hiện ra một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, chính là Cù Vân Huyên ở 302 sát vách. Đôi mắt ôn nhu, lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, mê người miễn bàn luôn. Ngày hôm nay Cù Vân Huyên mặc một bộ đồ công sở bó sát người, mông đẹp đẫy đà tạo thành một vòng cung trên váy, chân dài bọc trong tất chân, dưới bàn chân là đôi giày cao gót màu trắng, lộ ra mùi vị của phụ nữ thành thục.

    "Ặc, mau mời vào" Đổng Học Bân không dám nhìn cô ta lâu, vội vội vàng vàng mở rộng cửa ra để cô ta vào nhà.

    "Hì, để dì cởi giày đã" Hai đùi đẹp câu hồn của Cù Vân Huyên bước vào, lịch kịch, tiếng giày cao gót rơi xuống đất mà cũng nghe vô cùng êm tai.

    Mẹ từ trong bếp đi ra: "Vân Huyên đến à? Hôm nay được nghỉ sao?"

    Mắt to mê người của Cù Vân Huyên nhìn về hướng phòng bếp, cười ấm áp ừ một tiếng: "Được nghỉ một ngày, chị Loan đang làm cơm à? Đừng làm, chị và tiểu Bân đền nhà của em ăn đi"

    Mẹ giật mình nói: "Không cần không cần, đồ ăn đã làm xong rồi"

    Cù Vân Huyên chớp mắt một cái: "Vậy... em vừa mới mua đồ ăn trở về, em làm vài món ở đây luôn, mọi người cùng ăn nha" Không đợi hai mẹ con Đổng Học Bân nói gì, Cù Vân Huyên đã bước vào trong nhà, cô đặt xuống vài túi ni lôn thịt và rau dưa, lại lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng từ trong túi xách ra, giơ lên đo trên người của Đổng Học Bân, sau đó cô lộ ra một nụ cười mê người: "Dì mua cho con một cái áo, cũng không biết là có vừa hay không, ừ, ừ, không sai, không sai, mau, con mặc vào thử đi, nếu không được thì đi đổi"

    Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Sao dì lại mua quần áo cho con, không cần đâu"

    Cù Vân Huyên nháy mắt một cái, cười cười đưa tay nhéo mũi của hắn nói: "Mau lên, mặc vào đi"

    Trước đây Cù Vân Huyên nhiều nhất cũng chỉ là ngồi cùng một chổ nói chuyện với Đổng Học Bân mà thôi, tuyệt đối không có làm những động tác thân thiết như vậy. Mặt của Đổng Học Bân đỏ lên, nhưng mà nghĩ rằng hắn có thể tiếp cận với nữ thần trong mộng gần như vậy, không khỏi âm thầm kích động. Không chịu được sự thúc giục của Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân xấu hổ cởi cái áo thun ra, mặc cái áo sơ mi trắng ấy vào.

    Cù Vân Huyên cười cười buộc nút áo cho hắn: "Ừ, rất vừa người"

    Hiền lành, quan tâm, ôn nhu, đây đều là đại danh từ của Cù Vân Huyên.

    Tuy rằng gọi Huyên di này Huyên di nọ, nhưng thật ra Cù Vân Huyên cũng chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi, khí chất thành thục hơn mà thôi. Khi ba qua đời, mẹ rời khỏi kinh thành xuống nông thôn dạy học, chỉ còn lại một mình Đổng Học Bân cô đơn ở chổ này, trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc sống, chính nụ cười của Cù Vân Huyên đã mang lại ánh sáng cho Đổng Học Bân, Huyên di thường hay tặng cho hắn chút thịt, còn nói chuyện phiếm với hắn, khai đạo cho hắn, cổ vũ hắn. Đối với mấy thứ này, trong lòng Đổng Học Bân rất là cảm kích, cũng dần dần có tình cảm với cô ta, nhưng mà hắn cũng tự biết lấy mình, biết điều kiện của mình quá kém, không xứng với Huyên di đẹp như thiên tiên, chỉ có thể đem tình cảm ấy chôn sâu trong lòng, không nói cho ai biết hết.

    Thấy Cù Vân Huyên mặc áo cho con trai, mẹ có chút khó hiểu. Bà biết lúc mình không ở kinh thành, Cù Vân Huyên thường hay tặng thịt cho con trai, chỉ là hàng xóm láng giềng ai không phải như vậy? Tặng đồ nói chuyện phiến hay tâm sự, cái này mới gọi là hàng xóm.

    Nhưng vẻ nhiệt tình hiện nay của Cù Vân Huyên đã vượt quá nhận thức của Loan Hiểu Bình rồi.

    Lẽ nào Vân Huyên có suy nghĩ gì đó với con trai của mình? Không có khả năng, hai người tuyệt đối không xứng. Mặc dù là mẹ ruột của Đổng Học Bân, nhưng Loan Hiểu Bình không thể không thừa nhận, con trai của mình quả thật không xứng với Cù Vân Huyên, hơn nữa Cù Vân Huyên tuyệt đối không thể vô cớ thích con trai của mình được, một chút tự hiểu lấy mình như thế Loan Hiểu Bình vẫn phải có. Nghĩ đến đây, trên mặt của mẹ liền hiện lên vẻ nghi hoặc: "Vân Huyên, em xem, em vừa mua đồ ăn vừa mua áo, đây là..."

    "Tiểu Bân, con không nói cho chị Loan biết?" Dáng vẻ đầy đủ của Cù Vân Huyên làm cho Đổng Học Bân ngơ ngác.

    "Ừ" Đổng Học Bân sợ mẹ lo lắng, cho nên không nói chuyện tai nạn xe cho mẹ biết.

    Mẹ ngẩn ra: "Chuyện gì?"

    Cù Vân Huyên thở dài, vành mắt thoáng ướt: "Ngày hôm trước, ở ngã tư dưới lầu chúng ta, em và một ông lão thiếu chút nữa bị xe tải cán chết, cũng là nhờ tiểu Bân liều mình ra cứu bọn em, tình cảnh lúc ấy chị không thấy được đâu, quả thật quá nguy hiểm, thiếu chút nữa thì..." Cô rớt hai giọt nước mắt, không nói được nữa. Trong lúc tai nạn xe phát sinh, đầu óc của cô trống rỗng, hai chân cứng như đá, muốn cử động cũng không thể, cô vốn tưởng rằng mình sẽ phải chết như thế, nhưng mà Cù Vân Huyên nói thế nào cũng không nghĩ rằng, Đổng Học Bân bình thường hay trượt chân kia trong thời khắc nguy hiểm ấy không chút nghĩ ngợi lao ra cứu cô, Cù Vân Huyên quả thật đã bị chấn động rất nhiều.

    Mẹ hoảng sợ nói: "Có chuyện này sao?"

    Cù Vân Huyên lau nước mắt, sờ sờ ót của Đổng Học Bân, đôi môi đỏ rực nhẹ nhàng mấp máy: "Tiểu Bân, dì không nói lời cảm ơn với con, sau này con chính là em của dì, chị Loan, chị cũng đừng xem em là người ngoài nữa, sau này trong nhà có gì cần giúp đỡ, chị và tiểu Bân cứ việc nói với em"

    Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Ai da, dì đừng khách khí như thế"

    "Sao thế?" Cù Vân Huyên nhìn chằm chằm hắn: "Ghét bỏ người chị này?"

    Đổng Học Bân vội vàng xua tay: "Không có không có, không phải là ý đó" Khụ khụ, vì sao lại là chị mà không phải là vợ nhĩ? Đổng Học Bân âm thầm suy nghĩ.

    Lúc này mẹ mới bừng tỉnh, sau khi hỏi vài câu trong quá trình ấy, bà vỗ vỗ mu bàn tay của Cù Vân Huyên: "Phù, thật nguy hiểm, cũng may là hai đứa không sao, Vân Huyên, Tiểu Bân nhà chị vẫn luôn nhờ em chăm sóc, bọn chị đã không xem em là người ngoài lâu rồi, bây giờ cô gái lương thiện như em càng ngày càng ít, tiểu Bân có thể có được một người chị như em là phúc khí của nó" Mẹ rất thích loại con gái ôn nhu như Cù Vân Huyên, đương nhiên rất nguyện ý làm tốt quan hệ với cô ta. Hơn nữa tháng sau bà về quê rồi, có người chăm sóc cho Đổng Học Bân bà mới yên tâm.

    Cù Vân Huyên đến gần Đổng Học Bân đang nằm trong mộng đẹp, đưa tay xoa xoa mặt của hắn, cười nói:" Chị đừng nói như vậy, là phúc khí của em mới đúng" Cặp đùi nõn nà của cô mơ hồ chạm vào chân của Đổng Học Bân, cảm xúc từ da thịt trắng mịn làm cho hắn điên lên, muốn có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người,

    Đổng Học Bân nhất thời ngứa ngáy khó chịu trong người, vì che giấu sự xấu hổ, hắn cúi đầu che đi cặp mắt: "Huyên di, con nhớ dì lớn hơn con chỉ vài tuổi mà thôi, dì có thể đừng sờ đầu con được không?" Thật ra trong lòng Đổng Học Bân đang rất đắc ý, ngón tay của Huyên di thật là mềm mại, a a a, không chịu nổi nữa!

    Mẹ và Cù Vân Huyên đều bật cười.

    Qua một hồi, Cù Vân Huyên và mẹ vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi vào phòng bếp làm cơm.

    Sau khi thưởng thức tay nghề tuyệt thế vô song của Huyên di, Cù Vân Huyên hiền lương thục đức sống chết giành rửa chén với mẹ.

    Buổi chiều, thừa dịp hai mẹ con Đổng Học Bân không chú ý, Cù Vân Huyên cầm khăn đi lau cửa kính.

    Buổi tối, Cù Vân Huyên lại xung phong nhận công tác làm cơm rửa chén, mặc kệ hai mẹ con Đổng Học Bân khuyên thế nào cũng không dùng được.

    Bảy giờ rưỡi tối.

    Cù Vân Huyên lau nước trên tay, đi từ trong phòng bếp ra: "Chén bát đã rửa xong rồi, em về trước đây"

    Đổng Học Bân sợ cô mệt chết, vội nói: "Được rồi được rồi, dì mau về nghỉ ngơi đi, được có ngày nghỉ mà lại làm phiền dì, thấy ngại quá đi"

    "Sở thích của dì không nhiều, nấu cơm làm việc nhà cũng là một trong số đó, cái này thì tính là mệt gì?" Nụ cười của Cù Vân Huyên ngọt y như kẹo vậy, cô đưa tay cởi cái tạp đề đang ôm lấy eo nhỏ và bộ ngực xuống, dưới cái nhìn cổ quái của Đổng Học Bân, bước vào trong phòng vệ sinh, ai biết khi đi ra, Huyên di tự nhiên ôm lấy một thau đồ dơ, bên trong tất cả đều là quần áo dơ ngày hôm qua của Đổng Học Bân: "Lưng của mẹ con không được tốt, đừng để cho mẹ phải mệt, quần áo này để dì giặt cho con, ngày mai đến giờ cơm con qua lấy về"

    Mẹ ở bên cạnh vội nói: "Vậy sao được! Đừng đừng! Để cho nó tự giặt!"

    Mặt của Đổng Học Bân đỏ bừng lên, lo lắng chụp lấy cái thau: "Con tự giặt được! Để con tự giặt!"

    Cù Vân Huyên không nghe, dùng sức ôm lấy cái thau, thấy Đổng Học Bân nói thế nào cũng không chịu buông tay, Cù Vân Huyên liền cười vung tay lên làm ra vẻ muốn đánh người: "Đánh con đấy? Mau buông tay ra! Nếu đổi lại là người khác thì dì sẽ không giặt đâu! Dì chỉ nghĩ muốn cho con có nhiều thời gian để học tập thôi! Con không phải là sắp thi công chức rồi sao?" Dứt lời, Cù Vân Huyên dùng sức đoạt lấy cái thau, mở cửa bước về nhà.

    Đổng Học Bân rất là mất mặt, vì bên trong còn có quần lót và vớ chân của hắn.

    Nhưng mà, dù xấu hổ nhưng Đổng Học Bân cũng có chút cảm khái thế sự vô thường, nếu như ngày hôm trước trong lúc xảy ra vụ tai nạn xe hắn chậm chân cứu người, thì bây giờ Đổng Học Bân khẳng định sẽ không nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười của Cù Vân Huyên nữa rồi, mà sẽ hối hận cả đời bên ngôi mộ lạnh như băng trên núi của Huyên di!
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 4: Phải Thi Đậu.



    Nguồn: Vipvăndan







    Ngày hôm sau.

    Sáng sớm.

    Ánh nắng gắt gao của ngày hè bị đám mây che khuất, trời có vẻ âm u, mưa phùn lất phất làm cho bầu không khí mát mẻ hơn rất nhiều.

    Vừa rời khỏi giường, chợt nhớ đến vớ và quần lót của mình còn ở nhà Huyên di, cả người Đổng Học Bân liền không được tự nhiên, vội vàng đi qua nhà 302 nhấn chuông cửa. Dù sao thì cũng là người con gái mà mình thầm mến, Đổng Học Bân luôn muốn đem hình thái tốt nhất của mình ra để cho Huyên di thấy, chỉ là quần lót và vớ chân còn nằm ở trong, ài ài ài, sớm biết như vậy thì tối hôm qua dù phải liều mạng cũng phải lấy về, mong rằng Huyên di còn chưa giặt nó.

    Cạch, cửa mở: "Ồ, là Tiểu Bân sao, dì sắp đi làm rồi, vào đi"

    Cù Vân Huyên ở một mình, trong nhà rất là thơm, là mùi thơm của phòng ở con gái, phòng khách lớn vô cùng sạch sẽ, kính thủy tinh được lau trắng tinh không có một hạt bụi. Nghiêng người đi vào trong, Đổng Học Bân xấu hổ sờ sờ mũi, mặt nóng lên, nói: "À à, đồ của con..."

    Cù Vân Huyên đang cúi người khom lưng mang đôi giày cao gót vào trong cặp chân nõn nà được buột trong đôi vớ chân quyến rũ, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, cười cười chỉ vào trong phòng vệ sinh: " Quần áo đều nằm trong phòng vệ sinh cả, ngày hôm qua đã giặt rồi, có thể là chưa khô, sao thế? Cần mặc liền à? Vậy để dì dùng máy sấy cho khô?" Cô đang quỳ một chân xuống, chân còn lại thì giơ cao, giữa váy lộ ra một khoảng trống màu đen, mơ hồ cực kỳ dụ người.

    Mặt của Đổng Học Bân càng nóng lên nữa: "A, không cần không cần, con tự mình làm được rồi, cảm ơn Huyên di"

    Cù Vân Huyên lườm hắn một cái: "Khách khí cái gì? Nói cảm ơn cũng phải là di nói với con"

    Cô tiếp tục mang giày vào, Đổng Học Bân đi vào trong phòng vệ sinh lấy đồ, quần và áo thun thì treo trên giá móc đồ ở trong, còn ở phía lan can thì trên mấy cái quần lót và vớ chân, Đổng Học Bân nhanh chân bước lại, nhìn cũng không nhìn vội vàng lấy mấy món đồ nhỏ này ôm vào trong ngực, nghĩ đến hình ảnh đôi tay nhỏ bé mềm mại của Cù Vân Huyên đã chà sát trên quần lót của mình, hắn liền kích động lên, nói thế nào đây nhĩ, mà thôi khỏi nói, dù sao thì tâm tình cũng phức tạp miễn bàn rồi.

    Phải nói là trùng hợp như thần, khi Đổng Học Bân lấy quần áo về nhà, đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra trong lòng có thêm một cái quần lót tơ tằm màu da, lấy nhầm rồi, cái này không phải là đồ lót của mình, là của Cù Vân Huyên. Đổng Học Bân tự vỗ cho mình một cái tát, run run cầm lấy món đồ nhỏ của Huyên di trong tay, muốn treo nó lại trên móc, nhưng mà cảm xúc nơi tay trên quần lót làm cho lòng của Đổng Học Bân rung động, chần chờ một chút, hắn cẩn thận sờ sờ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương kéo ra, tò mò nhìn vào bên trong.

    Đây là quần lót của Huyên di.

    Thật là đẹp mắt.

    Trong lúc Đổng Học Bân đang nhìn mê li, thì ngoài cửa phòng, một đầu người thò vào: "Nhanh lên một chút, dì còn phải đi..." Nói được phân nửa thì dừn gla5i, vì Cù Vân Huyên liếc mắt nhìn thấy Đổng Học Bân đang cầm món đồ nhỏ màu da trong tay, mặt liền đỏ lên.

    Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất, theo phản xạ có điều kiện là ném cái quần lót vào trong máy giặt: "Huyên di! Không phải! Thật sự không phải!"

    Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

    Tiêu! Tiêu! Tiêu rồi! Đổng Học Bân nghĩ rằng hình tượng tốt của mình trong lòng Huyên di đã bị hủy toàn bộ, khó lòng giải bày, nói: "Không phải là như vậy! Con... con lấy nhầm... con..." Căn bản là giải thích không được, hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm nay rốt cục là chưa có làm thí nghiệm "Lui lại", lập tức hô lên "BACK!"

    ................

    Hình ảnh trôi qua cực nhanh!

    Sau một giây, Đổng Học Bân chỉ nhìn thấy bàn tay của mình đang ở giữa không trung, vô thức lấy món đồ nhỏ màu da xuống ôm vào lòng.

    Đây chính là khoảng một phút đồng hồ về trước!

    Được rồi! Thời gian đã lui về rồi!

    Tay vội vàng dừng lại, Đổng Học Bân hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy quần áo của mình bước nhanh ra ngoài: "Huyên di, con, con về đây"

    Cù Vân Huyên cười cười gật đầu một cái:" Sau này có quần áo dơ cứ để cho dì giặt, đừng khách khí!"

    Phù, nguy hiểm thật!

    Sau ki về nhà, Đổng Học Bân lại thử thêm vài lần BACK nữa, nhưng không có hiệu quả!

    Xem ra cái năng lực trở về quá khứ này quả nhiên chỉ có thể sử dụng mỗi ngày một lần!

    Thành công rồi, mình tuyệt đối thành công rồi!

    Món điểm tâm là cháo gạo tẻ còn thừa của ngày hôm qua, một cái trứng gà, một dĩa dưa muối. Bởi vì giá trứng gà ở thị trường mấy ngày nay đang tăng lên không ít, cho nên Đổng Học Bân và mẹ đã nhiều ngày rồi chưa ăn, khô cằn nuốt nước bọt, nhìn mẹ ngồi đối diện đang cẩn thận lột vỏ trứng gà, ăn từng chút từng chút vào.

    "Dì Hứa của con sao lại đi đến Gia Xuyến môn" Mẹ ngẩng đầu lên: "Con ôn tập cho kỳ thi công chức đến đâu rồi?"

    "Cũng tàm tạm" Tâm tình đang tốt đẹp của Đổng Học Bân chợt tan đi hết, thở dài nói: "Nhưng mà hy vọng không lớn, mẹ cũng biết đấy, con học không được tốt lắm" Đây chính là một trong những nguyên nhân chính vì sao sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học rồi, mà hắn cũng không có một công việc nào hết, phải đi thi làm công chức. Thế nhưng trường đại học của Đổng Học Bân thì lại rất tầm thường ở kinh thành, thành tích của hắn ở trong trường cũng rất bình thường, từ tổng hợp lại ma xem, xác suất có thể đậu được kỳ thi công chức cũng rất rất bé nhỏ, à... phải nói là không có khả năng thì đúng hơn!

    "Không sao cả, lần này không đậu thì còn có lần sau, không được cái này thì tìm cái khác mà làm" Mẹ sờ sờ tay của con trai: "Phải thi đậu nha"

    Đối mặt với kỳ vọng của mẹ, áp lực trên đầu vai của Đổng Học Bân bỗng trở nên nặng hơn: "Con... con sẽ cố gắng"

    Ài, công chức, công chức!!!

    Bây giờ cạnh tranh trong thể chế rất là tàn khốc, hắn thật sự có thể từ trong biển người mênh mông mà chen chân vào sao? Nghĩ như thế nào cũng thấy không có khả năng, không chỉ có hắn cảm thấy hy vọng xa vời, mà những người bạn thời đại học của Đổng Học Bân, cho dù thành tích học tập vô cùng tốt, đầu óc cực kỳ linh hoạt, cũng không thấy có thể đậu vào bên trong. Mà phải thông qua được hai trạm thi viết và thi phỏng vấn mới có thể vào được, đi vào chức vị ghi danh, người ta bình thường cũng chỉ có thể tuyển một người mà thôi, bạn thử nghĩ xem, người đó đúng thật sự là đi ngàn dặm mới tìm được một người, thế thì khó biết bao nhiêu?

    Cốc cốc cốc, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

    Mẹ nhanh chóng kêu Đổng Học Bân ra mở cửa. Ngoài cửa có hai người đang đứng, một người là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người còn lại là một thanh niên mang mắt kính khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chính là hàng xóm dì Hứa và con trai của bà ta tiểu Đông, còn có một người đàn ông trung niên mang khí chất của lãnh đạo từ trên lầu bước xuống.

    Mẹ vừa nhìn thấy, liền nhiệt tình chào hỏi người đàn ông kia: "Hứa Khoa trưởng, đi làm sao?"

    Đổng Học Bân cũng nói: "Hứa Khoa trưởng, dì Hứa"

    Hứa khoa trưởng gật đầu theo kiểu cách của nhà quan, ngay cả nói cũng không thèm nói với hai mẹ con Đổng Học Bân, tiếp tục đi xuống lầu.

    Dì Hứa ở một bên dặn dò Hứa khoa trưởng: "Con trai sắp thi rồi, buổi tối ông trở về sớm một chút, chúng ta ra ngoài ăn"

    Hứa Khoa trưởng và dì Hứa là vợ chồng lâu năm, nghe nói nửa năm trước mới được lên chức, bây giờ đang làm một chức nào đó ở bên hải quan, từ cấp phó khoa lấy được cấp chính khoa, dù sao thì ở khu cửa bắc này cũng coi như là có địa vị không tồi rồi. Nhưng mà Đổng Học Bân có ấn tượng không tốt đối với người nhà này, nhất là vị Hứa Khoa trưởng đó, ông ta được người ta tung hô đã thành thói quen rồi, con mắt mọc ở trên đầu, không thèm dùng mắt này để nhìn người bên dưới.

    Chờ khi mẹ mời dì Hứa và Tiểu Đông vào nhà, Đổng Học Bân còn nghe hàng xóm dưới lầu chào hỏi với Hứa Khoa trưởng.

    "Ồ, Hứa Khoa trưởng, ngày hôm nay sao đi làm sớm vậy?"

    "Hứa Khoa trưởng, chuyện lần trước cảm ơn ngài đã hỗ trợ, ngày hôm nay có thể để cho tôi mời khách được không?"

    Trong lời nói lộ ra mùi nịnh bợ.

    Trong lòng Đổng Học Bân không khỏi cảm khái, ài, làm quan thật tốt, nếu mình có thể thi đậu công chức thì tốt rồi.

    Đóng cửa quay vào nhà, trong phòng khách, mẹ đã đem lá trà tốt nhất, bình thường tiếc không dám uống đem ra pha, rót cho hai người dì Hứa, nhưng mà "lá trà tốt" này chỉ đối với nhà của Đổng Học Bân mà thôi, đối với dì Hứa và tiểu Đông đương nhiên là sẽ không coi trọng, nhấp một ngụm, dì Hứa liền nhíu mày buông tách trà xuống, không uống thêm ngụm nào: "Hiểu Bình, nghe nói con trai của cô cũng thi vào ngày mười lăm? Có thể qua được vòng tuyển chọn cơ bản hay không?"

    Mẹ kéo Đổng Học Bân ngồi xuống, thở dài nói: "Hy vọng không lớn, ài, Tiểu Đông hẳn là không thành vấn đề chứ?"

    Tiểu Đông đẩy đẩy cặp mắt kính, nhìn chằm chằm vào đống tư liệu ôn tập của mình, không nói lời nào, kiêu ngạo y như ba của hắn.

    Dì Hứa cười kiêu ngạo nói: "Tiểu Đông đương nhiên là qua được, kỳ thi năm ngoái quá bèo, đề thi không phát huy được trình độ của nó, năm nay chăm chú ôn tập, thi dư điểm cũng không thành vấn đề" Dừng lại một chút, dì Hứa hé miệng cười một tiếng, nói: "Tôi cũng nói với cô một chút, ba của tiểu Đông đã bắt chuyện với bên hải quan, chỉ cần Tiểu Đông thông qua vòng phỏng vấn, thì bên kia khẳng định sẽ cho vào"

    "Vậy quả thật không tồi, con trai của chị có tiền đồ rồi" Mẹ hâm mộ nhìn vài cái, ngồi lại gần dì Hứa: "Chị xem, nếu như tiểu Đông rãnh rỗi, để cho nó đến dạy Tiểu Bân một chút được không?"

    Tiểu Đông vốn rất phản cảm về chuyện mẹ lôi hắn đến đây, vừa nghe thấy lời này, lập tức dùng ngữ khí đông cứng quay đầu lại nói: "Mẹ, con không có thời gian"

    Đổng Học Bân thấy rõ mẹ bị người ta khinh thường, liền nổi giận lên: "Anh nghĩ rằng tôi có thời gian sao?"

    Mẹ quýnh lên, vội dùng khửu tay đánh hắn một cái: "Làm gì vậy, một chút lễ phép cũng không có"

    Bầu không khí ngưng đọng lại, dì Hứa chợt bật cười nói: "Thật ra Tiểu Bân nhà cô cũng không cần phải vội vã thi công chức làm gì, cô xem bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học ra, đều đi ra ngoài làm việc vài năm tích lũy kinh nghiệm rồi mới đi thi, cứ như vậy mà đi thi không phải có chút vội vã sao, ngay cả xã hội còn chưa tiếp xúc thì làm sao mà đi thi? Cô xem có người nào tốt nghiệp rồi mà thi đậu công chức hay không? Một phần ngàn cũng không có!"

    Mẹ cười gượng hai tiếng, không nói tiếp.

    Trong lòng Đổng Học Bân thầm nói: Bà đang rủa tôi đấy à? Bà biết tôi thi không đậu sao?

    Hắn coi như đã nhìn ra rồi, dì Hứa mang con trai đến đây là để khoe khoang.

    Nửa giờ sau, dì Hứa mang theo Tiểu Đông rời đi, trước khi ra cửa, Tiểu Đông còn lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân một cái, lại khinh miệt thu hồi ánh mắt lại, theo hắn ta thấy, nhà của Đổng Học Bân nghèo, con người lại không có bản lĩnh, đừng nói là đi thi công chức, cho dù là đi tìm công việc thôi cũng sợ là cả một vấn đề, cái loại người sinh ra đã định trước là sẽ sống dưới tầng chót của xã hội, thì thật sự không đáng để hắn lui tới.

    Buổi chiều.

    Mẹ quay về phòng ngủ trưa rồi, Đổng Học Bân thì ôm lấy một đống đề cương ngồi trong phòng khách viết viết vẽ vẽ, đang chạy nước rút ôn tập cuối cùng. Cho dù có học thì hắn cũng không thể đi vào được, chỉ vì Đổng Học Bân thấy rằng mặc dù trình độ của mình có phát huy đến mức cao nhất, cũng không thể đủ tiêu chuẩn bước vào cánh cửa của kỳ thi công chức, ôn tập như vậy chỉ phí công sức mà thôi, ài, làm sao bây giờ?

    Tiếng động rất nhỏ bỗng nhiên lọt vào trong lổ tai.

    Hình như là ở trong phòng, nghe không được rõ cho lắm.

    Đổng Học Bân đi theo tiếng động đến cửa phòng ngủ bên trong nhìn, đưa tay đẩy cửa ra, mở ra một khe nhỏ.

    Chỉ thấy mẹ đang cầm tấm hình đen trắng của ba, vừa hít nước mũi vừa dùng khăn tay lau nước mắt, khóc không thành tiếng: "Dựa vào cái gì mà con trai của bà ta có thể tiến vào cơ quan làm việc, mà con tôi không thể? Ba nó ơi, ông nhất định phải phù hộ cho con trai của chúng ta thuận lợi thông qua kỳ thi, chỉ cần con trai có thể đi vào cơ quan làm việc, tôi... tôi sống ít thêm vài năm cũng được"

    "... mẹ!" Mí mắt của Đổng Học Bân đỏ lên, bước vào.

    Mẹ thấy con trai bắt gặp mình đang khóc, mặt già không khỏi đỏ lên, vội vàng lau chùi mắt, cười nói: "Mẹ không sao cả, không sao cả"

    Đứng trước mặt của mẹ, trong lòng của Đổng Học Bân liền đau xót, cắn răng nói: "Mẹ yên tâm đi, kỳ thi công chức lần này con khẳng định sẽ đậu, chết cũng phải đậu" Hình dạng đau khổ của mình đã làm kích động ý chí chiến đấu của Đổng Học Bân, người sống tranh nhau khẩu khí, phật thì tranh nhau nén nhang, dựa vào cái gì mà cha mẹ người ta tất cả đều làm quan, tất cả con cái đều làm công chức, mà vì sao mình chỉ có thể làm một dân chúng bình thường, ngay cả những chuyện đơn giản nhất như để cho mẹ ăn ngon một chút, mặc đẹp một chút cũng không thể làm được?

    Đều cùng là người với nhau, đặt lên bàn cân, ai kém hơn ai!

    Kỳ thi công chức lần này, hắn phải thi đậu!

    Lúc này, hắn thầm nghĩ, phải tranh khẩu khí cho mẹ và cho chính mình!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)