Q.Trường Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính - Full (Tháo zen full)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 874: Ảnh gia đình.


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Tháng tám trời nóng bức.

    Thời tiết thủ đô khá oi bức ngột ngạt.

    Một chiếc máy bay lớn vừa chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô, Bí thư thành phố Tề Hà Phạm Hồng Vũ vừa đẩy hành lý đi phía trước , còn Cao Khiết cầm chiếc sách tay nhỏ bé theo phía sau, tay nắm chặt tay.

    - Mẹ à, mẹ nói xem em Xảo Xảo có cao lớn không?

    Khả Khả ngẩng đầu hỏi nhỏ.

    Cao Khiết cười nói:

    - Em Xảo Xảo đã một tuổi rưỡi rồi, đương nhiên cao lớn, lần trước con đã thấy em rồi, ở lễ mừng năm mới ấy? Lúc ấy em chưa đến một tuổi.

    - Dạ... Mẹ, con mang cho em đồ chơi em có thích nó không?

    Khả Khả có chút lo lắng hỏi.

    Cao Khiết cuối xuống mỉm cười xoa xoa đầu con mình nói:

    - Yên tâm đi, Khả Khả, em Xảo Xảo nhất định sẽ rất thích.

    - Dạ.

    Khả Khả liền nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt cười hớn hở.

    - Bí thư Phạm, Cao tổng.

    Trong những người đến đón có một vị hơn bốn mươi tuổi, là một phụ nữ trung niên, vẻ mặt tươi cười hoan nghênh bước lên.

    Chính là nguyên Chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện Vân Hồ Trần Hà.

    Trần Hà hiện giờ đã là Phó Chủ nhiệm văn phòng tỉnh Thanh Sơn, phó cán bộ cấp phòng ban. Lúc trước khi huyện Vân Hồ xảy ra sự cố, Phạm Hồng Vũ vận dụng các mối quan hệ đưa Trần Hà đến thủ đô, Trần Hà trực tiếp được làm việc dưới sự chỉ huy của Lý Xuân Vũ chính ở viện Quỹ trợ cấp. Như dự đoán của Phạm Hồng Vũ, Trần Hà thật sự là người có năng lực cao, chỉ tới trong thời gian ngắn đã nhanh chóng được Lý Xuân Vũ và các lãnh đạo khác công nhận.



    Vài năm trôi qua, Trần Hà lại được điều đến tỉnh Thanh Sơn công tác, hầu như ít ai biết cô được chuyển đến văn phòng Bắc Kinh là xuất phát từ đề nghị của Phạm Hồng Vũ, được chính Bí thư Thành ủy Khâu Minh Sơn tự mình phê duyệt.

    Trong việc thực hiện tốt công việc xã giao giữa con người với nhau, Trần Hà thực sự làm khá tốt.

    Phạm Hồng Vũ hết lòng lo liệu cho Trần Hà cũng chính nhìn được ưu điểm này của cô, trong quan trường gặp được người như vậy thật sự khá phù hợp với hắn. Tin tức mới là ưu tiên hàng đầu của Phạm Hồng Vũ, mặc dù Phạm Hồng Vũ ở thủ đô có một mạng lưới khá lớn nhưng Vương Thiện, Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn ai cũng con nhà giàu có, chỉ chú ý đến những tin tức "cao siêu", còn những tin tức "lặt vặt" phải dựa vào văn phòng Bắc Kinh để thu thập.

    Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Hà đã trở thành một trợ thủ đắc lực của Phạm Hồng Vũ ở Bắc Kinh.

    - Chủ nhiệm Trần.

    Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mỉm cười bắt tay Trần Hà.

    Trần Hà đã từng là "bông hoa" của cơ quan huyện Vân Hồ nhiều năm, đến giờ đã vào tuổi trung niên, đã có nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng cô trang điểm khá tỉ mĩ, nhìn không kĩ không thể nào đoán ra được. Dáng người cô vẫn như trước vẫn đầy đặn thướt tha uyển chuyển, nhưng nhìn thấy sự trang nghiêm và cao quý của Cao Khiết cô cảm thấy có chút xấu hổ.

    - Ai chà, đây là Khả Khả sao? Chỉ mấy tháng không gặp mà đã lớn như vậy rồi.

    Sau khi bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Trần Hà lập tức chú ý đến bé Khả Khả, cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Khả Khả, cười tủm tỉm.

    Tết âm lịch năm nay, Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mang theo con cái đến thủ đô ăn tết cùng cha mẹ, Trần Hà đến nhà viếng thăm có gặp qua Khả Khả một lần. Từ khi Phạm Vệ Quốc được điều đến công tác ở các bộ quốc gia và Ủy ban trung ương, Trần Hà chính là khách quen của gia đình họ Phạm này.

    Chính Phạm Hồng Vũ đã tự mình đề cử vị trí Phó chủ nhiệm Bắc Kinh lên Khâu Minh Sơn, thật sự mà nói ngay cả Trần Hà cũng chưa từng nghĩ đến điều này. Có đôi khi Trần Hà thầm nghĩ Phạm Hồng Vũ không giống như người thường, vốn với thân phận như cô, là người dính dáng đến tình cảm với Lục Cửu, đối với các cán bộ khác ở thành phố Tề Hà ai cũng khinh bỉ cô, trốn tránh cô, ngay cả Lục Cửu cũng không dám liên hệ với cô, nhiều năm ăn ngủ với nhau, chỉ trong chốc lát liền biến thành mây khói.

    Chính Trần Hà ngẫm lại, cô cảm thấy thật sự vô lý.

    Còn Phạm Hồng Vũ thì ngược lại, tận hết sức lực đề bạt cô, khuyến khích cô.

    Ai có thể đoán được, người từng được Lục Cửu đưa đến cạnh Phạm Hồng Vũ làm "nội gián", hắn lại chính là người đáng tin nhất của cô?

    Xưa nay thành đại sự hay không ở chỗ hơn người.

    Quả nhiên là thế!

    Lần này, Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mang đứa con nhỏ đến thủ đô mừng sinh nhật Phạm Vệ Quốc. Dù sao cách một thời gian ngắn Phạm Hồng Vũ cũng đến thủ đô một lần, cùng Vương Thiện, Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, Bảo Hưng hội tụ, là huynh đệ mà lâu ngày không gặp không nhạt phai mới lạ.

    Đương nhiên, nếu là hồng nhan tri kỉ thì muốn gặp nhau rồi, làm sao giống người dưng được.

    Cũng có một vài thế gia trưởng bối các nơi cũng đén bái kiến thủ lĩnh.

    Phạm Hồng Vũ là Bí thư trẻ tuổi nhất trong thành phố , một ngôi sao chính trị sáng mới, đã được dâng lên của chính trị Nhà nước Trung Hoa, càng ngày càng tiến lên chức vị cao cấp hơn trong quan trường.

    Trần Hà tự mình mở cánh cửa xe Audi.

    Nhà ba người Phạm Hồng Vũ lên chiếc Audi nhanh chóng rời khỏi sân bay.

    Sau nửa giờ, chiếc Audi được lái tiến vào một đại viện yên tĩnh, nơi này là ký túc xá các bộ và Ủy ban trung ương quốc gia, nên Phó bộ trưởng bộ thường vụ Phạm Vệ Quốc, sống ở tầng thứ tư của tòa nhà thứ nhất, bốn phòng khá rộng rãi.

    Cao Khiết ấn chuông cửa, Quản Lệ Mai tự mình ra mở, vẻ mặt tươi cười.

    - Bà nội....

    Mọi người còn chưa nói gì, Khả Khả liền chạy đến chào bà.

    - Ôi, cháu bà ngoan quá, sao có thể biết được mà gọi bà nội hà.....

    Quản Lệ Mai chưa kịp nói gì với cô con dâu đã xoay người ôm cháu nội, hôn liên tiếp lên mặt nó, nước mắt rơi lả chả. Đã mấy tháng không thấy cháu nội, Quản Lệ Mai luôn nhớ nhung về nó.

    - Bà nội, sao bà khóc.

    Khả Khả thơ ngay hỏi, đưa tay lau nước mắt cho nội.

    Tên tiểu tử này cũng khá có hiếu đấy chứ.

    Bù lu ba loa một trận mới dẫn vào nhà.



    Phạm Vệ Quốc ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, Phạm Hồng Học cùng cha đang nói chuyện rôm rả, Phạm Hồng Học cũng đến thủ đô trước em trai vài ngày, hiện giờ Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân hiện có hai trụ sở chính, một được xây dựng ở thị trấn Lâm Phong, một được lập ở thủ đô. Ngoài ra cũng xây dựng cơ sở sản xuất ở ba tỉnh, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đã xây dựng được thương hiệu khá lớn, bao trùm trong cả nước, trụ sở ở Ngạn Hoa có điểm không theo kịp tình thế.



    Bản thân là Chủ tịch Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân, Phạm Hồng Học chạy hai bên.

    Cũng may hiện giờ giao thông khá tốt, đường cao tốc Hồng Nam xuyên qua Ngạn Hoa trực tiếp đến thị trấn Phong Lâm, lái xe từ Phong Lâm chạy đến sân bay Hồng Châu, chỉ cần chưa đến hai tiếng là được, từ Hồng Châu đến thủ đô cũng chỉ hai tiếng mấy.

    Phương tiện đi lại khá thuận lợi.

    Thấy Phạm Hồng Vũ bước vào, Phạm Hồng Học vội đứng lên chào.

    Anh em chào nhau, thật sự chỉ có anh em Phạm gia mới có được như vậy.

    - Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.

    Đang trong vòng tay của bà ngoại, Khả Khả vội nói lớn.

    - Ha ha, giỏi lắm, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ... Khả Khả à, mau đến đây để ông nội ngắm con chút nào, xem đã cao lớn thế nào rồi?

    Nhìn thấy cháu trai, Phạm Vệ Quốc thật sự rất vui vẻ, cười ha hả hướng Khả Khả dang hai tay chào đón.

    Khả Khả liền tự mình đưa tay múa chân một chút nói:

    - Nội à, Khả Khả cao hơn nhiều lắm, người xem, cao nhiều như vậy....

    Tiểu tử này nói thế làm cho cả nhà không nhịn được cười.

    - Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ.

    Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết tiến lên chúc mừng sinh nhật cha. Năm nay Phạm Vệ Quốc đã năm mươi bảy tuổi, với tuổi này ở cấp thứ trưởng cũng khá hợp, không quá già cũng không quá trẻ. Nhưng nơi Phạm Vệ Quốc làm việc các lãnh đạo ở Bộ và Ủy ban trung ương đã có người gần đến tuổi nghĩ hưu, Phạm Vệ Quốc sẽ tiếp nhận chức vụ của hắn lên chức Bộ bộ trưởng.

    Phạm Vệ Quốc làm việc với tính cách khá cần cù kiên định, Thủ tướng Hồng khá xem trọng ông.

    Hiếm khi ông được ngồi nhà trò chuyện phím cùng bọn trẻ như ngày hôm nay, trong thời gian này mà nói Phạm Vệ Quốc khó có được thời gian nhàn hạ như thế, nếu hôm nay không phải bọn trẻ đến chúc thọ ông có lẽ Phạm Vệ Quốc ăn sinh nhật tại văn phòng rồi.



    - Được, đến đây, ngồi đi con.

    Phạm Vệ Quốc vui tươi hớn hở, liên tục gật đầu, ông thầm hài lòng với sự nghiệp của con cái cũng như yên lòng khi chúng đã thành gia thất. Đối với ông ta mà nói, có làm bộ trưởng hay không cũng không thật sự quan trọng, chỉ cần bọn trẻ không thua kém ai, đều có tiền đồ thì ông mãn nguyện rồi.

    Để đi trên con đường làm quan này, Phạm Vệ Quốc thật sự không tranh đoạt gì cả.

    Nhiều lần được đề bạc tiến chức đều chính Phạm Hồng Vũ đứng sau "đẩy" mới lên thế. Theo ý của Phạm Vệ Quốc ông không muốn làm lớn, vì chức vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề hơn.

    Mọi người vừa ngồi xuống thì Khâu Tĩnh từ trong bếp đi ra, mở tạp dề chào hỏi mọi người, vội vàng rót trà.

    Sau khi Khâu Tĩnh tốt nghiệp bác sĩ, đã ở lại thủ đô công tác, vài năm qua đi, cũng như chị gái Lâm, bác sĩ Khâu này chưa làm bất cứ việc nhà nào cả. Mỗi lần vào bếp sẽ làm cháy sạch thức ăn ngon, điều này thật mọi người không tài nào ngờ được. Lúc trước chính Phạm Hồng Vũ đã khuyến khích anh trai, để anh đi tán tỉnh Khâu Tĩnh, thật sự chỉ nghĩ theo đuổi một người "thập toàn thập mỹ", không ngờ không biết làm bếp.

    Sau khi sinh con, Khâu Tĩnh có vẻ đầy đặn hơn trước.

    - Cám ơn chị dâu.

    Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết cầm chén trà Khâu Tĩnh đưa, cười nói cảm ơn.

    - Bác à, em Xảo Xảo đâu? Con mang đồ chơi cho em này.

    Vừa nhìn thấy Lai Tuấn Thần, Khả Khả đã nhớ đến chuyện quan trọng, từ lòng Phạm Vệ Quốc chạy xuống.

    Em Xảo Xảo là con gái của Phạm Hồng Học cùng Khâu Tĩnh, gọi là Phạm Xảo Xảo, khi tết âm lịch trước, Khả Khả ở thủ đô có gặp qua, lúc ấy đã vô cùng thích rồi, thinht thoảng lại béo khuôn mặt em bé, sau khi về thành phố Tề Hà luôn miệng nhắc đến em.

    Phạm Hồng Học kết hôn sau Phạm Hồng Vũ nên em bé cũng sinh chậm vài năm, Xảo Xảo chỉ một tuổi rưỡu.

    - Chà, còn mang cho em đồ chơi cơ à, Khả Khả ngoan quá, bác gái thay mặt Xảo Xảo cám ơn Khả Khả ha... Khả Khả, Xảo Xảo đang ngủ, chờ em dậy thì sẽ chơi với con, được không?

    Khâu Tĩnh mỉm cười thương lượng với cậu bé.

    - Dạ được.

    Khả Khả hiểu chuyện liền gật đầu lia lịa.

    Cao Khiết liền đứng dậy, cười nói:

    - Chị dâu, chúng ta đi nấu cơm đi.

    Đều là con dâu nhà họ Phạm, sao để chị dâu làm một mình chứ.

    Khâu Tĩnh vội ngăn cản cô, cười nói:

    - Í í, tiểu Khiết, em cứ ngồi chơi, em vừa mới đến với lại mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần chờ Lý Phong cùng Phạm Hồng Thái đến là chúng ta có thể dùng cơm... Em ngồi đi, nghỉ ngơi một lát.





    .

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/15
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 875: Ảnh gia đình (tiếp theo)


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    - Tiểu Khiết, Chủ tịch tỉnh Cao có khỏe không?

    Phạm Vệ Quốc hỏi thăm Cao Khiết về thông gia.

    Cao Khiết vội đáp:

    - Rất khỏe ba à, cách đây không lâu con có đến Hải Tây, ba con sức khỏe khá tốt.

    Quản Lệ Mai ngắt lời nói:

    - Nghe nói bên kia Hải Tây có bão cát khá lớn, không biết bà thông gia có quen hay không.

    Tỉnh Thanh Sơn là nơi thuộc khí hậu nhiệt đới gió mùa, bốn mùa rõ ràng, lượng mưa dồi dào, khí hậu ẩm ướt. Còn ở Thủ đô thì vốn là một khí hậu gió mùa điển hình lục địa ấm áp ôn đới bán ẩm ướt, mùa xuân thì ít, mùa đông rét lạnh và khô. Quản Lệ Mai ở Ngạn Hoa sinh sống hơn năm mươi năm, đột ngột chuyển đến thủ đô thật sự có chút không quen, lần đầu tiên ở thủ đô trong mùa đông, đã chảy máu mũi trong thời gian dài.

    Mà bên kia Hải Tây là cao nguyên khí hậu lục địa, thời tiết giá lạnh, Cao Hưng Hán cùng Cao phu nhân đã quen sống khí hậu ấm áp ở Thanh Sơn nên Quản Lệ Mai thực sự lo lắng cho bà thông gia, Cao Mụ Mụ được sinh ra trong gia đình khá giả nên sợ không quen với những khổ sở như vậy.

    Cao Khiết nói:

    - Dạ tốt má à, bên kia tuy mùa đông rất lạnh nhưng có hệ thống sưởi ấm, mẹ của con cũng không muốn đi ra ngoài nên suốt ngày chủ ở trong nhà, đồ dùng thì thỉnh thoảng các đồng chí trong cơ quan đưa đến, miễn cưỡng cũng có thể vượt qua được.

    Quản Lệ Mai lắc đầu liên tục nói:

    - Tiểu Khiết à, chỉ nghe con nói thế thôi, nhưng má có thể cảm nhận được ở trong nhà cũng không phải là tốt.... Má thấy nếu có cơ hội nên về lại thì tốt hơn.

    Quản Lệ Mai thì thích ra ngoài dạo, sau khi đến thủ đô thói quen này cũng không hề thay đổi, Khâu Tĩnh không phải là "đối tượng" dạo phố tốt, bình thường Khâu Tĩnh như những ông bà già, hiện tại cô ở thủ đô làm công tác nghiên cứu xã hội, tính tình không màng danh lợi, không thích đi nhiều. Có đôi khi vì hiếu đạo mới cùng bà đi dạo, nhưng cũng khá kiệm lời. Chuyện này cũng không thể trách cô được, kinh nghiệm đi dạo phố của cô thật sự không nhiều lắm, còn chuyện mua hàng trả giá thì còn tệ hơn, bình thường cô được Quản Lệ Mai chỉ dạy nhiều.

    Cũng may, Quản Lệ Mai là người may mắn nên kết giao với nhiều người nhà của cơ quan cán bộ, không lo không có người đi cùng.

    Cao Khiết cười nói:

    - Mẹ à, con cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này thuộc quyết định cấp trên, mình không tự quyết định được.

    - Cũng phải...

    Quản Lệ Mai liền gật đầu tán thành.

    Thân làm Chủ tịch tỉnh, sao có thể nói điều là điều được?

    Phạm Vệ Quốc lại hỏi đến chuyện công việc:

    - Hồng Vũ, cơn lũ vừa qua thành phố Tề Hà có tổn thất nhiều không?

    Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

    - Những tổn thất bình thường thì không thể tránh khỏi, vì mưa quá lớn, rất nhiều cây nông nghiệp đều không thể cứu vãn được, lồng nuôi cá cũng bị ảnh hưởng. Nhìn chung mà nói, kết quả như thế là quá tốt rồi, đê không bị vỡ, tổn thất cũng không quá lớn.

    Bỗng nhiên Phạm Hồng Học nói:

    - Hồng Vũ, nghe nói cậu trước mặt thủ tướng Hồng cam đoan lập công, cam đoan thành phố Tề Hà không bị vỡ đê hả?

    Phạm Hồng Vũ hỏi ngược:

    - Anh nghe ai nói?

    Phạm Hồng Học nói chi tiết:

    - Tiểu Tĩnh nói, cô ấy nói chuyện cũng Khâu bá bá qua điện thoại, Khâu bá bá có nhắc đến cậu, nói cậu có lá gan không nhỏ, dám cam đoan như vậy.

    Mặc dù Khâu Minh Sơn là cha vợ của Phạm Hồng Học, nhưng Phạm Hồng Học đã gọi là "bá bá" quen rồi, nhiều năm không thể nào sửa được, Khâu Minh Sơn cũng không chú ý đến cách xưng hô của con rể, huống chi ông ta cùng Phạm Vệ Quốc là bạn bè lâu năm, con rể gọi ông ta là bá bá thì cũng là chuyện đương nhiên.

    Quản Lệ Mai mở hai mắt to nhìn con trai, giật mình nói:

    - Đâu phải cưới hỏi gì mà hứa chứ, Hồng Vũ, con dám nói như vậy với Thủ tướng sao?

    Phạm Hồng Vũ cười nói:

    - Mẹ, con chỉ ăn ngay nói thật thôi, không phải đã vượt qua được lũ lụt này sao?

    Bí thư Phạm không nói không, đã nói phòng thủ kiên cố thì tức phải phòng thủ kiên cố.

    Quản Lệ Mai nói:

    - Dù con có nắm chắc thì cũng không thể khiêm tốn hơn sao? Ngộ nhỡ có bất trắc gì thì sao.

    Phạm Hồng Vũ nói:

    - Dù có bất trắc gì thì cũng nói lên được công tác chúng ta làm không đúng chỗ, ai làm không đúng thì mất chức, đó cũng là điều nên làm.

    Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn nói:

    - Anh thiệt là.... Luôn kiêu ngạo tự mãn như vậy.

    Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay nói:

    - Tiểu Khiết, em cũng chỉ nói đúng phân nửa thôi, kiêu ngạo thì có, chứ tự mãn thì không hẳn à.

    - Kiêu ngạo cũng không được, nhất là trước mặt Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu.

    Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

    - Đó là do em không nhận thức được đúng Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu, nếu không kiêu ngạo chính là xem thường họ.

    Cao Khiết còn định nói thêm, Phạm Hồng Học ngắt lời nói:

    - Chỉ cần nói sự thật, như Khâu bá bá thường nói ấy, đối với bản thân mình không tin tưởng thì ông không thích, ông còn nói người không thể thiếu ngạo khí nhưng không thể ngông nghênh.



    Cao Khiết chỉ biết lắc đầu.

    Hai anh em nhà này ai cũng tài trí hơn người, tuy nhìn bên ngoài biểu hiện hoàn toàn khác nhau, nhưng trong suy nghĩ thì đều giống nhau ở chỗ kiêu ngạo. Không biết một người khiêm tốn như Phạm Vệ Quốc, sao lại có thể dạy ra những đứa con như vậy.

    - Nên khiêm tốn thời điểm cần khiêm tốn, Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu là lãnh đạo, dù sao cũng nên thế.

    Phạm Vệ Quốc vẫn dặn dò một câu, ông ta biết năng lực của con trai mình, nên không quá lo lắng, bản tính khiêm tốn cẩn thận chính là truyền thống của đất nước, khuyên con cũng là nhắc nhở cần thiết.

    Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

    - Em Xảo Xảo sao còn chưa dậy? Mẹ à, mau cho con nhìn em, con gọi em dậy..

    Ngồi ở bên nghe mọi người nói chuyện, Khả Khả thật sự không còn kiên nhẫn, nhao nhao nói. Chính vì muốn mua cho em Xảo Xảo món đồ chơi mà tên tiểu từ này đã khoáy động tiệm bách hóa ở Tề Hà hơn nửa giờ đồng hò, từ ngàn dặm xa xôi đưa đến thủ đo cho em hắn, mà em bé lại ngủ hoài không chịu dậy, cũng khó trách gã ta không kiềm chế được.

    Cao Khiết vội vàng nói:

    - Khả Khả, em bé đang ngủ, không thể gọi em dậy được, nếu không em sẽ khóc đó.

    Khả Khả kiên trì nói:

    - Con không gọi em, con chỉ nhìn em thôi, con cam đoan sẽ không véo mặt em nữa.

    Nhìn bộ dạng hắn đặc biệt nghiêm trọng.

    Quản Lệ Mai vô cùng mến nên nói:

    - Được, được, để nội dẫn Khả Khả nhìn em nha.

    Cao Khiết mở rương hành lý, lất một con búp bê được làm khá tinh tế, vô cùng đáng yêu, hơn nữa lại được kết nối bằng điện, chỉ cần bấm công tắc ánh mắt nó sẽ chớp chớp, còn có thể nói: "xin chào, ta là Cát Mỹ, chúng ta làm bạn đi". Hiện giờ món đồ chơi này ở cửa hàng đồ chơi được các em bé khá chuộng.



    Lập tức Khả Khả nhận con búp bê từ mẹ, một tay nắm lấy tay bà đi vào phòng ngủ em bé.



    Cao Khiết cũng đi vào.

    Phạm Hồng Vũ nhìn Phạm Hồng Học nói:

    - Anh, anh tiến hành thực hiện hình thức cổ phần hóa Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thế nào rồi?

    Từ nhiều năm trước, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân cũng đã lần đầu tiên cải tạo cổ phần hóa, chỉ có điều chỉ mới thô sơ. Xí nghiệp cũng không ngừng phát triển lớn mạnh, hơn nữa Trung ương cũng gửi công văn đi, yêu cầu "tách ra", Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân chính thứ lần thứ hai cải tạo cổ phần hóa, đã được đưa vào chương trình nghị sự. Phạm Hồng Vũ cũng nhắc nhở anh trai, cần phải thực hiện trọng tâm chuyện này. Quyền sở hữu phải thực hiện rõ ràng, so sánh làm thế nào thì tốt để lâu đến lúc đó càng khó hơn.

    - Chính thảo luận về vấn đề này, các thành phố và khu vực cũng rất quan tâm. Thực hiện theo lời khuyên của em, cổ phiếu nhà nước được xác định khoảng 45% cổ phần tư nhân của 55 phần trăm và chúng ta có thể một lần nữa tài trợ, cán bộ kỹ thuật nòng cốt quản lý sớm nhất và công nghệ cổ phiếu điều hành, 10 phần trăm....

    Phạm Hồng Học chỉ nói đơn giản qua.

    - Công nghệ cổ phiếu? Vậy con chiếm bao nhiêu cổ phần?

    Phạm Vệ Quốc hỏi với vẻ mặt khá chú ý.

    - Con là Chủ tịch kiêm giám đốc kỹ thuật nên có thể tính cổ phiếu công nghệ kép, tạm thời khoảng 3 phần trăm, với cải cách cổ phần đầu tiên con cũng chiếm được khoảng năm phần trăm nữa.

    - Năm phần trăm? Hiện tại toàn bộ tổng tài sản Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân ước chừng bao nhiêu?

    Phạm Vệ Quốc càng thêm chú ý, hắn chính là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, đối với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân hiểu khá nhiều.

    Phạm Hồng Học đáp:

    - Tổng tài sản tính được thì không dưới năm tỷ ba nghìn bảy trăm vạn.

    Phạm Vệ Quốc tính toán có chút kinh ngạc nói:

    - Nhiều như vậy sao? Ba nhớ ba năm trước khi ba rời Ngạn Hoa đi, tổng tài sản không đến môt triệu, như thế nào mà ba năm đã tăng lên gấp sáu lần thế?

    Phạm Hồng Vũ cười nói:

    - Ba, đây được coi là một chậm, nếu không nộp lợi nhuận lên trên quá nhiều, và bây giờ tổng tài sản của công ty tính đột phá mười tỷ. Công ty một khi mở rộng quy mô không, thì tốc độ tăng trưởng có chút chậm lại một chút, chỉ cần chiến lược tiếp thị đúng đắn thì nó sẽ khong phát triển chậm mà con số đếm càng ngày càng nhiều hơn, tổng tài sản càng thêm kinh người.

    Nghe con trai nói như vậy Phạm Vệ Quốc cũng hiểu được, bất quá ông ta quan tâm không phải chuyện này, lập tức nhíu mi hỏi:

    - Năm triệu, năm phần trăm cổ phần công ty chính là hơn hai ngàn vạn, đấy chính là tài sản riêng của Phạm Hồng Học, nhưng từ đầu Chủ tịch tỉnh là công ty tập thể.

    Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

    - Ba, hơn hai ngàn vạn cũng không có gì, con nghĩ nếu lúc trước con biến Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thành công ty tư nhân thì hiện tại hơn năm tỷ kia chính là của anh con cả.

    Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân lúc đầu chỉ đầu tư năm mươi triệu, Phạm Hồng Vũ tự kiếm được hoàn toàn không thành vấn đề hơn nữa Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đã nộp lên trên nhiều lợi nhuận như vậy, nhưng con số tài sản hiện tại cũng làm người ta kinh ngạc





    Từ kết quả lợi nhuận thu được kia, trấn Ngạn Hoa cùng trấn Lâm Phong thật sự có tiện nghi lớn.

    - Nói thì nói như vậy chứ hiện tại Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân chính là công ty nhà nước, theo phương án các con biến Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thành công ty cổ phần tư nhân, chuyện này thích hợp sao? Có phù hợp với chính sách tương quan cũng như pháp luật của quốc gia? Hồng Học, Hồng Vũ, càn phải có nguyên tắc rõ ràng, chúng ta tuyệt không chiếm lấy của nhà nước làm của chúng ta.

    Nhìn vẻ mặt của Phạm Vệ Quốc trở nên vô cùng nghiêm túc.

    Phạm Vệ Quốc biết bản lĩnh của con mình, cũng biết bảy tám năm trước nó có tiền, thật sự muốn tự bỏ tiền thành lập công ty, quả thật đủ khiến nó phát triển, nhưng đó là một vấn đề khác. Nếu Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân là doanh nghiệp nhà nước thì nhất định hiểu được điều này.



    Không được chiếm tài sản nhà nước là nguyên nhân, nhưng lo lắng sợ con mình phạm phải sai lầm nhiều hơn.







    .

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/15
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 876: Ảnh gia đình (hạ)


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 876: Ảnh gia đình (hạ)

    - Ba, kỹ thuật nhập cổ phiếu của nước ngoài rất phổ biến. Qua nhiều năm như vậy, nếu không phải anh cả vất vả kinh doanh quản lý thì công ty Khả Hân không thể có được ngày hôm nay. Gần 3% cổ phẩn kỹ thuật có thể xem là rất ít rồi. Hơn nữa, hiện tại đem quyền sở hữu chuyển tới càng nhiều cổ đông, thì cũng phù hợp với tinh thần của văn kiện trung ương. Một cây hái tiền lớn như vậy, hãy để cho giám sát từ nhiều mặt thì thích hợp hơn. Hoàn toàn nắm trong tay thị trấn Phong Lâm thì không tốt đâu.

    - Tại sao lại không tốt?

    Đề cập đến vấn đề như vậy, Phạm Vệ Quốc rất nghiêm túc, lập tức hỏi lại.

    Phạm Hồng Vũ cười cười, kiên nhẫn giải thích: - Ba , trung ương yêu cầu phân chia xí nghiệp và chính quyền. Hơn nữa chúng ta đang thực hiện chế độ lưu quan, điểm này cũng rất quan trọng. Thật ra những cán bộ đang có chủ ý ngầm với công ty Khả Hân cũng không ít, chỉ là họ đang sợ mà thôi, không dám ngang nhiên mà đến.

    Quả thật không ai dám ngang nhiên làm như vậy.

    Phạm Hồng Học là ai chứ?

    Là con trai của Phạm Vệ Quốc, là con rể của Khâu Minh Sơn.

    Mấy năm trước, Phạm Vệ Quốc vẫn còn là lãnh đạo chủ yếu của địa khu Ngạn Hoa. Sau khi Phạm Vệ Quốc rời Ngạn Hoa, thì Khâu Minh Sơn liền lên Thanh Sơn nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy.

    Ai mà đám hạ thủ với công ty Khả Hân?

    Đây không phải là muốn tìm đến cái chết sao?

    Nhưng sự áp chế dựa trên quyền thế từ trên cao này có vẻ không chắc chắn cho lắm. Nếu có một ngày, Phạm Hồng Học không muốn làm nữa, hoặc là vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, công ty Khả Hân thay đổi người đứng đầu, không có viên Định hải thần châm Phạm Hồng Học thì quyền sở hữu công ty lại thuộc về thị trấn Phong Lâm, những cán bộ đó có thật thà hay không còn rất khó nói.

    - Ba, chế độ duy độc mới có thể phòng ngừa hủ bại.

    Phạm Hồng Vũ lại giải thích một câu.

    Phạm Vệ Quốc dù sao cũng không phải là quá bảo thủ, trên nguyên tắc ông cũng đồng ý một số sách làm của hai đứa con trai. Tuy nhiên để thận trọng ông vẫn không quên dặn dò: - Chuyện này, các con không được hấp tấp. Phải trưng cầu ý kiến của các đồng chí khác, nhất là các chuyên gia pháp luật, phải làm cố gắng làm cho thật hoàn thiện, hiểu chưa?

    Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, thần sắc đều nghiêm túc.

    Đúng lúc này, bên phòng ngủ lại vang lên tiếng khóc, thì ra là Khả Khả không chịu được nhéo nhéo khuôn mặt của Xảo Xảo, Xảo Xảo bừng tỉnh, chu miệng khóc mãi không thôi. Khiến cho Quản Lệ Mai và Cao Khiết phải dỗ dành mãi. Chỉ chốc lát, Khả Khả kéo tay em gái, từ trong phòng nhảy ra, thì Xảo Xảo lập tức nín ngay.

    - Ông nội, sinh nhật vui vẻ.

    Cô bé mới được tuổi rưỡi, mới tập tọe biết đi, miệng nói bập bẹ chưa sõi, nhưng cũng biết hôm nay là sinh nhật, tập tễnh đi đến, chúc mừng ông nội. Thật ra sáng nay mới ngủ dậy, cũng đã nói chúc mừng sinh nhật ông, nhưng trẻ con đâu thể nhớ chi tiết như vậy được.

    - Ồ, cảm ơn Xảo Xảo nhé, Xảo Xảo ngoan quá.

    Phạm Vệ Quốc vẻ mặt tươi cười nói.

    Cháu nội ngồi trên đầu gối, Phạm Vệ Quốc rung rung đùi để dỗ cháu.

    - Ông nội, xem, anh cho đấy…

    Cô bé nói bi bô, cái mũi nhỏ nhếch lên, rất đắc ý.

    - Ồ, thật là đẹp, Xảo Xảo, cảm ơn anh chưa?

    - Cảm ơn anh.

    Xảo Xảo ngoan ngoãn nói.

    - Không cần cảm ơn…

    Khả Khả ngẩng đầu lên, rộng lượng nói.

    Hai đứa trẻ cùng đi ra, phòng khách trở nên rất náo nhiệt.

    Thời gian giữa trưa, chuông cửa lại vang lên, là Phạm Hồng Thái và Lý Phong từ Hoàng Hải đến. Lý Phong chính là anh chàng mà Phạm Hồng Vũ đã gặp nhiều lần ở quán cà phê gần trường đại học thủ đô. Phạm Hồng Vũ có ấn tượng rất tốt với anh chàng này. Theo đuổi Phạm Hồng Thái nhiều năm, bị cô từ chối nhiều lần nhưng vẫn không nản, chính vì điều đó đã khiến cho Hồng Thái cảm động và chấp nhận.

    Mấy năm qua, Lý Phong trở nên chín chắn hơn, nhưng Phạm Hồng Thái thì vẫn ngây thơ như vậy, cũng không vì kết hôn rồi mà trở nên già dặn.

    - Ồ, chị dâu.

    Cao Khiết vừa mở cửa ra, Phạm Hồng Thái liền hô to một tiếng, ôm chầm lấy Cao Khiết.



    Cao Khiết và Phạm Hồng Thái rất hợp nhau. Lúc này cô vỗ vỗ lưng Phạm Hồng Thái, cười nói: - Hồng Thái, kết hôn rồi đấy, cứ như trẻ con vậy.

    - Có ai cấm kết hôn rồi thì không được giống như trẻ con đâu? Em không muốn lớn mà.

    Phạm Hồng Thái líu ríu không ngừng.

    - Hồng Thái, đừng làm rộn nữa, vào nhà đi, đang chờ các con đấy.

    Quản Lệ Mai nhìn con gái về, rất vui mừng. Để con gái cưng lấy chồng xa bà rất không bằng lòng. Nhưng thấy Lý Phong thật lòng với con mình và đồng ý ở lại thủ đô cho nên bà mới miễn cưỡng đồng ý.



    Thật sự Quản Lệ Mai cũng rất ưng chàng rể Lý Phông này. Cái khác không nói, chỉ riêng vóc dáng cao lớn sáng sủa, là Quản Lệ Mai đã thuận mắt rồi.

    Ai dè thay đổi đột ngột, cha của Lý Phong bị bệnh, sức khỏe không được như trước nữa, chỉ có một đứa con trai duy nhất, ai cũng hy vọng con trai con dâu mình về nhà, chăm sóc nhau.

    Phạm Vệ Quốc rất chú ý hiếu đạo, vừa nghe nói đến việc này, liền thúc giục đôi vợ chồng son về Hoàng Hải. Cha bị bệnh nặng, mà con trai con dâu không về chăm sóc, thì bất kể thế nào Phạm Vệ Quốc đều không đồng ý.

    - Mẹ… Vừa nhìn thấy mẹ, Phạm Hồng Thái sắp rớt nước mắt.

    Quản Lệ Mai không nỡ rời con gái cưng, thì Phạm Hồng Thái sao nỡ rời cha mẹ được?

    - Cô…

    Khả Khả đã chạy tới, ngẩng đầu lên gọi một tiếng.

    - Oa, Khả Khả của cô…

    Phạm Hồng Thái lại kêu to một tiếng, buông Cao Khiết ra, ngồi xuống ghế, rồi ôm hôn chụt chụt lên má Khả Khả.

    - Khả Khả, cô nhớ con chết mất.

    Có thể nhìn thấy, Khả Khả không quen với “lễ tiết” này lắm, nhưng vẫn phải cố chịu, bộ dạng của cậu bé khiến mọi người cảm thấy rất buồn cười.

    - Xảo Xảo, gọi cô đi nào, nhanh lên.

    Phạm Hồng Thái ôm lấy Khả Khả, liếc mắt sang liền nhìn thấy Xảo Xảo đang sợ hãi đứng bên cạnh.

    Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng có chút luống cuống tay chân.

    - Con bé này, sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy.

    Quản Lệ Mai không khỏi lắc đầu.

    Rối ren một hồi, vất vả lắm cô mới buông cháu chai cháu gái ra, sau đó cùng với Lý Phong đi đến trước ghế sô pha, chào hỏi Phạm Vệ Quốc, chúc ông sinh nhật vui vẻ.

    Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu: - Ngồi vào bàn đi, ăn cơm trước, cả nhà đang đợi các con đấy.

    Khâu Tĩnh và Quản Lệ Mai cùng chuẩn bị một bàn lớn thức ăn. Vốn mọi người có thể ra nhà hàng, nhưng ở nhà hàng đâu ấm cúng được như ở nhà?



    Cả nhà quay quần bên nhau, Phạm Hồng Học mở một chai Mao Đài ra, rót cho cả nhà, tất cả mọi người cùng nâng ly, không khí rất hòa thuận.

    Cơm nước xong, mọi người lại cùng ngồi một chỗ, tiếp tục nói chuyện phiếm.

    - Lý Phong, cha em thế nào rồi? Phạm Hồng Vũ hỏi.

    Mọi người đều chú ý nhìn qua.

    Lý Phong khẽ lắc đầu, u buồn nói: - Cũng không khả quan lắm, mới phẫu thuật xong, bác sĩ bảo phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, không được phí sức.

    Phạm Hồng Vũ không khỏi nhíu mày, nói: - Vậy công ty nhà em làm thế nào?

    Cha của Lý Phong vốn là cán bộ nhà nước, năm trước hưởng ứng lời kêu gọi của cấp trên, xuống biển kinh doanh, đã tạo được gia nghiệp rất lớn. Lý gia ở Hoàng Hải cũng được coi là có danh tiếng, quy mô công ty cũng không nhỏ.

    Lý Phong do dự nói: - Anh hai, em cũng đang cùng mọi người thương lượng, em định cùng Hồng Thái về Tuyền Thành, kế thừa sản nghiệp của ba. Đây là tâm huyết của ông, nếu như em không về thì sợ ông buồn mà tình trạng bệnh càng xấu hơn.

    Nói xong, Lý Phong nhìn về phía Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai. Gã biết Quản Lệ Mai không muốn Phạm Hồng Thái xa thủ đô, nhưng tình cảnh như vậy…

    Phạm Vệ Quốc vung tay lên nói: - Về đi, con và Hồng Thái về đi, cái này không cần thương lượng nữa.

    Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ cùng gật đầu.

    Quản Lệ Mai thở dài, nói: - Lý Phong, con và Hồng Thái về Tuyền Thành đi. Sống ở đời, phải biết tận hiếu với cha mẹ, chuyện đương nhiên như vậy mẹ không cản các con đâu. - Mẹ…

    Phạm Hồng Thái hai mắt đã đỏ hoe.

    Đúng lúc này chuông điện thoại của Phạm Hồng Vũ reo lên. Hắn bấm nút nghe, vừa trả lời được vài câu, sắc mặt đã trở nên rất ngưng trọng. ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/15
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 877: Lãnh đạo triệu kiến


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 877: Lãnh đạo triệu kiến

    Văn phòng làm việc cuả tỉnh Hoàng Hải ở Bắc Kinh xa hoa hơn một chút so với văn phòng tỉnh Thanh Sơn, nói đúng ra, văn phòng tỉnh Hoàng hải là một nhà khách, đẳng cấp không thấp, xây dựng như một khách sạn ba sao.

    Một chiếc xe taxi rất bình thường dừng ngay trước nhà khách, Phạm Hồng Vũ từ trên xe bước xuống, trả tiền xe

    Một người đàn ông chừng ba mấy tuổi đã sớm chờ ở trước nhà khác, trên mặt hiện lên vẻ rất ngạc nhiên, mỉm cười nghênh tiếp, chào hỏi Phạm Hồng Vũ: - Bí thư Phạm.

    Người đàn ông trẻ tuổi này Phạm Hồng Vũ cũng biết, chính là thư ký hiện tại của Vưu Lợi Phó chủ nhiệm văn phòng UBND tỉnh kiêm Trưởng phòng Thư ký 1, tên là Hứa Phu Kiệt.

    - Chủ nhiệm Hứa.

    Phạm Hồng Vũ tiến lên bắt tay Hứa Phu Kiệt, mỉm cười chào hỏi

    - Tại sao lại đi taxi tới vậy?

    Phạm Hồng Vũ cười nói: - Thuận tiện mà. Bí thư thúc giục cấp bách quá, phải chạy nhanh tới đây.

    Hứa Phu Kiệt mỉm cười nói: - Thật sự là có lỗi quá. Lần này lịch trình của Bí thư tương đối chặt chẽ, còn muốn đi thăm hỏi thầy giáo Sầm ở viện xã khoa. Biết chắc chắn hôm nay ngài sẽ ở thủ đô, nên nói tôi gọi điện cho ngài, mời ngài tới đây trò chuyện.

    Phạm Hồng Vũ lấy làm lạ hỏi: - Tại sao Bí thư biết chắc chắn hôm nay tôi ở thủ đô?

    Hứa Phu Kiệt cười đáp: - Hôm nay là sinh nhật lệnh tôn Bộ trưởng Phạm, bí thư nói chắc chắn ngài sẽ ở thủ đô.

    Phạm Hồng Vũ không khỏi ngây người một chút.

    Ngay cả sinh nhật của cha hắn mà Vưu Lợi Dân cũng nhớ rõ như vậy, quả thật phi phàm. Vì vậy cũng chứng minh, sự quan tâm của Vưu Lợi Dân với hắn, thậm chí có phần thái quá.

    - Bí thư Phạm, mời!

    Hứa Phu Kiệt cũng thầm cảm thán ở trong lòng. Gã biết Phạm Hồng Vũ là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, cũng biết Vưu Lợi Dân coi trọng gã, nhưng coi trọng đến mức như vậy, vẫn khiến cho Hứa Phu Kiệt có chút “thèm muốn ghen tị”. Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức vị lãnh đạo chính cho tới nay đã được hai mươi năm, thư ký đã từng đi theo ông, ít nhất cũng mấy chục người. Chỉ tính đại bí thư, cũng bảy tám người. Chỉ ngoại lệ như vậy với một mình Phạm Hồng Vũ, có thể thấy vị thư ký Thành ủy trẻ tuổi này, thật sự là đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Bí thư Vưu

    Phạm Hồng Vũ đi theo Hứa Phu Kiệt tới phòng khách Vưu Lợi Dân ở.

    Chức vụ của Vưu Lợi Dân hiện giờ là Ủy viên cục chính trị kiêm Bí thư tỉnh ủy Hoàng Hải, thân phận người lãnh đạo và nhà nước, nói chung, đến Bắc Kinh công tác sẽ ở tại nhà khách tây Bắc Kinh được bảo vệ nghiêm ngặt. Tuy nhiên Vưu Lợi Dân vẫn thích ở tại văn phòng của mình. Đây là thỏi quen từ lâu của Vưu Lợi Dân, trước kia công tác khi công tác ở tỉnh Thanh Sơn, vào thủ đô làm việc. Đều ở tại văn phòng tại thủ đô, đến nay cũng không hề thay đổi.

    Phạm Hồng Vũ cùng Hứa Phu Kiệt đi vào phía trước phòng số 1 Vưu Lợi Dân ở, một người đàn ông trẻ tuổi dũng mãnh đứng ở cửa, vừa nhìn liền biết là nhân viên bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

    Hứa Phu Kiệt mặc dù là thư ký của Vưu Lợi Dân, vẫn rất khách khí giải thích với nhân viên bảo vệ.

    Nhân viên bảo vệ giơ tay về phía Phạm Hồng Vũ, nói: - Bí thư Phạm, xin trình giấy tờ của ngài.

    Bảo vệ của ủy viên cục chính trị cấp bậc rất cao.

    Phạm Hồng Vũ mỉm cười lấy ra thẻ công tác của mình giao cho anh ta, nhân viên bảo vệ nhận lấy, xem xét rất chăm chú, lại ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ, xác nhận hắn và ảnh chụp bí thư thành phố Tề Hà là một người. lúc này mới trả lại chứng nhận, nói một câu: - Cảm ơn.

    Phạm Hồng Vũ gật gật đầu mỉm cười nói: - Đừng khách sáo.

    Hứa Phu Kiệt không đi trước thông báo, trực tiếp dẫn Phạm Hồng Vũ vào phòng số một, thấp giọng nói: - Bí thư, đồng chí Phạm Hồng Vũ đến rồi.

    Vưu Lợi Dân đang ngồi ở ghế số pha phòng khách xem tài liệu, nghe vậy gật gật đầu, nói: - Vào đi.

    Phạm Hồng Vũ đi nhanh lên phía trước, tới trước mặt Vưu Lợi Dân , cúi đầu nói: - Chào Bí thư!

    Vưu Lợi Dân để tài liệu lên trên bàn trà, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: - Cậu tới lúc nào?

    - Sáng hôm nay.

    - Cùng cha cậu ăn cơm chưa?

    - Vừa mới ăn xong, cảm ơn bí thư quan tâm.

    Lời nói khách sáo này, nhất định phải nói, không phải nói vì bản thân là để bày tỏ lòng cảm ơn thay cho cha.

    - Ừ, ngồi đi.

    - Vâng.

    Phạm Hồng Vũ cũng không nói nhiều, ngồi ở một bên ghế sô pha.

    Hứa Phu Kiệt mang trà lên cho hắn, lại cho thêm trà vào Lý Phong trà trước mặt Vưu Lợi Dân, lúc này mới nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng.

    Vưu Lợi Dân bưng chén trà lên, uống ngay một ngụm, thuận miệng hỏi: - Tình hình Tề Hà thế nào? Nước lũ có trở thành thiên tai không?

    Năm ngoái, hắn vừa mới chuyển công tác đến Hoàng Hải, trước đó, Vưu Lợi Dân từng nắm quyền ở Thanh Sơn mười năm, có tình cảm sâu đậm với Thanh Sơn, vừa mở miệng liền hỏi tình hình Tề Hà, tình cảm chân thành thể hiện trong lời nói.

    Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp: - Tình hình Tề Hà cũng không tệ, tổn thất không lớn. Các công việc và cuộc sống người dân về cơ bản không ảnh hưởng quá lớn.

    - Ừ, cậu ở Tề Hà hàng năm đều sửa đê lớn, khó trách cậu dám đảm bảo thực hiện quân lệnh với Thủ tướng.

    Khóe miệng Vưu Lợi Dân hiện lên vẻ tươi cười, rõ ràng tỏ vẻ vừa lòng với công việc của Phạm Hồng Vũ ở Tề Hà.

    - Hì hì. Lúc đó chủ yếu là không muốn thủ tướng lo lắng, cho nên liền vỗ ngực, thực ra nói tới, có chút không khiêm tốn rồi

    Vưu Lợi Dân cười nhẹ, liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc nói: - Ha ha, Bí thư Phạm lại có thể biết khiêm tốn rồi, rất tốt, có tiến bộ.

    Phạm Hồng Vũ liền cười hì hì, cũng không xấu hổ.

    Trước mặt Vưu Lợi Dân, hắn luôn luôn rất thoải mái.

    Hơn nữa còn có liên quan đến một tình huống “phát biểu” không khiêm tốn của hắn, nghe nói Thủ tướng cách đây không lâu tại một hội nghị cấp cao nhất đã từng chính miệng nói ra, lần hội nghị cao nhất đó chính là thảo luận về giải quyết hậu quả sau lũ lụt. Thủ tướng Hồng gọi đích danh Phạm Hồng Vũ, nói hắn đi nhiều tỉnh như vậy, nhiều thành phố như vậy, tổng cộng có ba vị cán bộ khoe khoang vói hắn rằng đại đê vô cùng kiên cố. Sau đó, sự thật lại cho thấy rằng, chỉ có lời nói của Phạm Hồng Vũ là thật. ngoài ra, hai địa phương khác, sau khi lũ lớn đến, đều xuất hiện tình huống vỡ đập.

    Chỉ có đại đê Tề Hà bình yên vô sự, lũ không gây ra tổn thất lớn. Toàn bộ thành phố vùng ven song, biện pháp phòng chống lúc lụt của Tề Hà là thích hợp nhất, tổn thất ít nhất, về cơ bản không gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hàng ngày và công việc của người dân.

    Thủ tướng nửa đùa nưả thật nói với các vị lãnh đạo khác, nếu cán bộ chúng ta, đều có thể giống đồng chí Phạm Hồng Vũ, làm thật tốt công việc, vậy thì tốt rồi, có thể khiến người dân tin tưởng hơn.

    Đánh giá như vậy, tuyệt đối là lời khen ngợi cao nhất.

    Các lãnh đạo lớn, dự đoán đều lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này.

    - Nói chuyện đi, nói về tất cả mọi chuyện về tình hình Tề Hà. Chủ yếu nói một chút về tình hình ban xây dựng và đội ngũ cán bộ xây dựng. Nghe nói cậu năm ngoái cậu đã tổ chức một hệ thống cán bộ phục vụ công khai, nói về hệ thống này trước đi.

    Vưu Lợi Dân lại uống một ngụm trà nói.

    - Được, bí thư…

    Phạm Hồng Vũ gật đầu, bắt đầu giải thích cho Vưu Lợi Dân về chế độ công khai cán bộ

    Chế độ này là cuối năm ngoái Phạm Hồng Vũ làm thử ở Tề Hà, lúc Vưu Lợi Dân đã dời Thanh Sơn, đi Hoàng Hải nhậm chức. Nhưng Bí thư Tỉnh ủy kế nhiệm Khâu Minh Sơn cũng rất ủng hộ suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, nói hắn tiến hành thử nghiệm tại Tề Hà trước.

    - Cán bộ làm việc theo chế độ công khai, chủ yếu chia làm hai phương diện, thứ nhất là bở chức vụ kiểm tra, thứ hai là cán bộ đảm nhiệm chức vụ công khai. Mục đích chủ yếu là đem quyền lực của cán bộ đặt dưới sự giám sát lớn hơn nữa, khiến cho quyền lực được vận hành dưới ánh sáng mặt trời.

    - Khiến cho quyền lực vận hành dưới ánh sáng mặt trời?

    Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng lặp lại, hai hàng lông mày cau lại, dường như đang suy nghĩ cặn kẽ ý nghĩa của những lời này. Khi Vưu Lợi Dân còn là Bí thư Tỉnh ủy ở Thanh Sơn, vô cùng coi trọng việc xây dựng đội ngũ cán bộ.

    - Đúng vậy, Bí thư. Đây là điểm khởi đầu. Giám sát quyền lực, thứ nhất là lựa chọn cán bộ, thứ hai chính là giám sát công việc. Xây dựng đội ngũ cán bộ, mấu chốt chính là hai điều này. Lựa chọn cán bộ tốt đến vị trí thích hợp là bắt đầu. Cán bộ tạm rời khỏi vị trí thẩm hạch là để giám sát. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, ai cũng không thể thiếu được.

    - Nói kỹ một chút.

    - Được. Cán bộ đảm nhiệm chức vụ công khai, là bổ sung cho chế độ lựa chọn cán bộ của giai đoạn hiện tại. Hiện nay, tuyển chọn cán bộ, chủ yếu là do những lãnh đạo nắm giữ các tổ chức Đảng cấp cao trong tay. Đặc biệt là những nhà lãnh đạo nắm giữ quyền lực quá lớn, về cơ bản là không có hạn chế. Cái gọi là quy trình đánh giá cán bộ, có thể nói chính là làm cho xong chuyện, hoàn toàn hoạt động theo tính chất khép kín. Khi muốn đề bạt cán bộ nào đó, chào hỏi bộ phận tổ chức, sau khi đánh giá xong, thảo luận một chút tại hội nghị văn phòng Bí thư và hội nghị ủy ban thường trực, liền truyền đạt văn kiện bổ nhiệm xuống cấp dưới. Toàn bộ bên trong quá trình này, ngoài ban tổ chức và cán bộ được đánh giá, trên cơ bản không có người khác tham dự, Cán bộ này như thế nào, là do lãnh đạo cấp trên quyết định. Thực tế, nhận định về một cán bộ của cấp trên, vĩnh viễn có hạn chế. Thay vào đó, đồng nghiệp và những người xung quanh người đó sẽ hiểu rõ hơn. Vì vậy, tối suy nghĩ nhiều hơn về giai đoạn bổ nhiệm chức vụ này.

    Hiện tại, hắn chính là Bí thư thành phố Tề Hà, có quyền nhận đuổi cán bộ cấp dưới, quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm cấp phó giám đốc sở.

    - Ư, Đạt ma khắc lợi tư chi kiếm (Damocles).

    Vưu Lợi Dân chậm rãi gật đầu, nói.

    Phạm Hồng Vũ nói: - Bí thư, tôi hi vọng có thể thông qua chế độ bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ công khai này trở thành một mục đích cảnh cáo, không phải chỉ đơn thuần muốn tra ra cán bộ nào đó có vấn đề. Mặt khác, các cán bộ khác cũng sẽ đề cao cảnh giá, tự kiềm chế.

    - Quá trình thực thi ở bên trong như vậy, có tình huống cố ý gây rối hay không? Ví dụ như một số người bịa đặt, cố ý hãm hại, nhiễu loạn công tác đề bạt cán bộ?

    Vưu Lợi Dân bắt đầu phân tích một góc độ, đã vô tình giác ngộ chế độ bổ nhiệm cán bộ công khai này.

    - Có. Dù sao cũng là lần đầu tiên, tất cả tấ cả mọi người đều cảm thấy mới lạ. Khi hệ thống cán bộ công khai lần thứ nhất, không nhận được ý kiến phản hồi nào. Lần thứ hai, thư ý kiến nhiều hơn, dường như, mỗi lần công khai cán bộ, đều có người phản ánh vấn đề. Về những ý kiến này, vẫn là quy tắc cũ, báo cáo bằng tên thật hoặc là có bằng chứng xác thực, chúng tôi mới giải quyết. Những báo cáo nặc danh chúng tôi không thụ lý.

    Phạm Hồng Vũ cười cười nói.

    ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/15
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính
    -- o --


    Chương 878: Bồi dưỡng ở Trường Đảng Trung ương.


    Nguồn: Mê truyện
    Shared by: MTQ banlong.us









    Chương 878: Bồi dưỡng ở Trường Đảng Trung ương.

    - Đúng vậy, hẳn là nên có một cái quy tắc như vậy. Xây dựng đội ngũ cán bộ, quan trọng nhất chính là một chữ “ổn”. Cán bộ là người đáng tin cậy của quần chúng, nếu đội ngũ cán bộ rối loạn, lòng người bất an, toàn bộ công việc đều có thể chịu ảnh hưởng. Tiền đề này không thể bị mất.

    Vưu Lợi Dân nói.

    - Một hệ thống tốt, để phát huy tốt hơn công việc, phải cố gắng suy nghĩ toàn diện và tỉ mỉ một chút.

    Thân là Ủy viên Cục Chính trị kiêm Bí thư Tỉnh ủy, ổn định là việc quan trọng nhất.

    - Đúng vậy.

    Phạm Hồng Vũ nói.

    - Công khai cán bộ kia kết quả như thế nào?

    - Hiệu quả coi như không tệ. Hiện nay, tổng cộng ba đợt công khai cán bộ cấp quận, chỉ có hai cán bộ có vấn đề thật sự đã được báo cáo của quần chúng điều tra ra. Nhưng hiện tại, toàn bộ đội ngũ cán bộ đã tốt hơn so với trước kia, chi tiêu công giảm đáng kể. Phạm Hồng Vũ cười nói, lại bổ sung thêm một câu: - Tất cả mọi người đều sợ tra đến đầu mình.

    Vưu Lợi Dân cười nhẹ.

    Giết gà dọa khỉ, từ xưa tới nay là như vậy. Quan trường gọt giũa con người, đều là chuyện như vậy.

    - Miễn nhiệm kiểm tra, chính là phương thức giám sát?

    - Đúng. Cán bộ lãnh đạo nhậm chức phải kiểm tra, từ chức cũng phải kiểm tra. Có thể không thể lấp hết các lỗ hổng, nhưng có thể lấp bao nhiêu thì lấp bằng đó. Trước mắt, phương thức giám sát cán bộ của chúng ta, thật sự không nhiều lắm. Hơn nữa phương thức không nhiều lắm này cũng không ít bài trí, căn bản là không đến đúng chỗ.



    Càng là cán bộ nắm thực quyền, càng không có người giám sát, muốn làm gì thì làm.

    Chỉ dựa vào sự tự giác của cán bộ lãnh đạo, không phải biện pháp giải quyết vấn đề.

    Vưu Lợi Dân thản nhiên nói: - Vậy sao cậu có thể cam đoan, cậu kiểm tra nhậm chức, kiểm tra từ chức như vậy chắc chắn có thể rơi xuống đúng chỗ?

    Phạm Hồng Vũ nói: - Tôi không dám cám đoan, nhưng hiệu quả không giống nhau. Không kiểm tra từ chức, chính là tôi, một người đang đôn đốc toàn bộ cán bộ lãnh đạo, nhiều nhất còn có vài đồng chí trong ban cùng nhau đôn đốc. tỉ lệ quá cách xa nhau. Không cần nói cán bộ cấp phòng, chính là cán bộ có quyền lực thực sự, toàn thành phố cũng tăng thêm khoảng vài trăm người. thật sự muốn dựa vào vài người trong ban chúng tôi đi giám sát nhiều người như vậy, không mệt chết cũng mất công. Để kiểm tra, tôi chỉ cần quản lý tốt quá trình kiểm tra là được rồi, kết hợp với giám sát kiểm tra kỷ luật và tổ chức pháp chế, tương đối mà nói, hiệu quả cao hơn rất nhiều.

    Nói tới đây, Phạm Hồng Vũ tạm dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc cách diễn đạt.

    Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn hắn.

    Tiểu tử này, nói chuyện trước mặt mình còn có điều cố kị sao?

    - Bí thư, lấy nhân trị sử trước giờ không phải là con đường chính, lấy pháp trị sử mới có thể làm thay đổi tận gốc, giang sơn lâu bền.

    Thoáng do dự, Phạm Hồng Vũ liền nói, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.

    Vưu Lợi Dân nhìn hắn, ánh mắt nhấp nháy.

    Phạm Hồng Vũ thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng Vưu Lợi Dân, ánh mắt rất thản nhiên.

    Một lát, Vưu Lợi Dân thu lại ánh mắt sáng ngời, cầm điếu thuốc lá trên mặt bàn lên, Phạm Hồng Vũ vội vàng châm lửa. Vưu Lợi Dân hút hai hơi, chậm rãi nói: - Cậu trở về chuẩn bị một chút, tháng chín, trường Đảng trung ương muốn mở một lớp bồi dưỡng cán bộ cấp cục, thời gian một năm. Tôi và đồng chí Khâu Minh Sơn đã thông qua, ông ấy cũng ủng hộ cậu đi bồi dưỡng. Cậu công tác ở khối một thời gian dài, tất nhiên phải có lúc bổ sung năng lượng, tĩnh tâm trở lại. Sauk khi tốt nghiệp, cậu sẽ tới Hoàng Hải.

    Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên.

    Đây nghĩa là Vưu Lợi Dân muốn hắn điều tra tỉnh Thanh Sơn.

    Đi trường đản trung ương bồi dưỡng trước, sau đó mới đi Hoàng Hải, ý đồ của Vưu Lợi Dân, đã thể hiện hết sức rõ ràng.

    Ở quan trường, có điều không quy định thành văn, lãnh đạo đương chức chủ yêu đi trường đảng bồi dưỡng, bình thường chính là điềm báo được đề bạt. Cho dù không lập tức đề bạt sau khi tốt nghiệp, ít nhất là đã có chủ định, đề bạt trọng dụng là chuyện sớm hay muộn, nhưng cũng sẽ không bị trì hoãn lâu lắm.

    - Ba năm trước đây, cậu là Chủ tịch tỉnh nhỉ?

    Vưu Lợi Dân lại hỏi một câu.

    Ba năm trước đây, Phạm Hồng Vũ nhậm chức Chủ tịch thành phố Tề Hà, năm đó hai mươi chín tuổi. Mở ra tiền lệ sự phân công cán bộ cao cấp trong nước. Khi đó, không phải không có ai nghi ngờ sự phân công này, nói Vưu Lợi Dân vừa nhậm chức liền bốn phía đề bạt phân công người thân của hắn làm cán bộ. Phạm Hồng Vũ đã từng làm thư ký cho ông, bây giờ mới có thể đứng trước, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thành phố.

    Bây giờ Vưu Lợi Dân đột nhiên hỏi câu này, tình hình càng thêm rõ ràng.

    Phạm Hồng Vũ kính cẩn trả lời: - Phải. là ba năm trước đây.

    Vưu Lợi Dân gật gật đầu, nói: - Cậu là người Thanh Sơn, thời gian công tác ở Thanh Sơn quá dài, như vậy không thích hợp. Đồng chí Minh Sơn cũng cho là như vậy.

    Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu.

    Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn vô cùng chiếu cố và xem trọng hắn, thật làm người ta cảm động. Để sắp xếp công việc của hắn, hai vị Bí thư Tỉnh ủy chủ động liên hệ, cán bộ bình thường, nghĩ cũng không dám nghĩ có sự đãi ngộ như vậy.

    Lúc này, Hứa Phu Kiệt lại gõ cửa tiến vào, thấp giọng nói: - Bí thư, đã đến giờ, xe đã được sắp xếp xong rồi.

    Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy.

    Ở địa vị hiện giờ của Vưu Lợi Dân, lịch trình một ngày nhất định là đã sắp xếp chặt chẽ.

    Vưu Lợi Dân khẽ vỗ trán đứng dậy, nói: - Đi, cùng đi Viện xã khoa thăm thầy giáo Sầm. thầy chính là ngôi sao sáng của giới nghiên cứu lịch sử Đảng trong nước, cậu đi bồi dưỡng ở trường Đảng trung ương, đồng thời có thể làm học sinh của ông ấy, cùng ông ấy nghiên cứu một chút triết học Mark cùng tôi phát triên sử Đảng. Ông ấy là giáo sư của trường Đảng Trung ương.

    - Tôi cũng đi?

    Phạm Hồng Vũ nhất thời mở to hai mắt nhìn.

    Vưu Lợi Dân thản nhiên nói: - Cậu mới là nhân vật chính của ngày hôm nay. Tính cách của thầy giáo Sầm, cậu còn không hiểu rõ sao? Lại nói tiếp, ông ấy còn là thầy giáo của tôi. Ông đã nhiều năm không nhận nghiên cứu sinh. Tôi tự mình giới thiệu cậu với ông ấy, ông ấy thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy cậu. nếu không hợp với sở thích của ông ấy, cậu muốn bái sư cũng không được.

    Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu.

    Hành động như vậy, cũng chỉ có trước mặt Vưu Lợi Dân là Khâu Minh Sơn trưởng bối, Bí thư Phạm mới có thể tự nhiên thể hiện.

    Không ngờ, tất cả sắp xếp hôm nay của Vưu Lợi Dân đều là vì hắn.

    Hứa Phu Kiệt lắc đầu mỉm cười.

    Tuy rằng sự đối xử của Vưu Lợi Dân với Phạm Hồng Vũ có chút làm hắn ghen tỵ nhưng cũng đồng thời tạo cho hắn một tấm gương. Chỉ cần có bản lĩnh thực sự, Bí thư Vưu nhất định đề bạt trọng dụng.



    Tạo mối quan hệ tốt với người làm việc bên cạnh lãnh đạo, vốn là một trong những bí quyết “bất đảo ông” trên quan trường.

    Xe của Vưu Lợi Dân là một chiếc xe màu đỏ.

    Hứa Phu Kiệt ngồi ở ghế phụ, Phạm Hồng Vũ và Vưu Lợi Dân ngồi ở phía sau. Chiếc xe màu đỏ từ từ đi ra khỏi văn phòng Bắc Kinh, một chiếc xe thể thao theo sát lên, treo một nhãn hiệu nhỏ của thủ đô. Rõ ràng, chiếc xe thể thao này không phải của văn phòng Bắc Kinh, phải là nhãn hiệu của trung ương cảnh vệ.

    Phạm Hồng Vũ không khỏi căng thẳng, nhịn không được liền hỏi: - Bí thư, vị sư tổ này của tôi, tính tình rất cổ quái ư?

    Vưu Lợi Dân không hỏi bật cười.

    Phạm Hồng Vũ này tự nhận là đệ tử của Vưu Lợi Dân hắn, gọi thầy giáo Sầm là “sư tổ”

    Nhưng mắt thấy anh chàng ngang ngược này bỗng nhiên lộ ra vẻ căng thẳng, Vưu Lợi Dân cũng cảm thấy thú vị. Trước kia, khi Phạm Hồng Vũ còn là một cán bộ nhỏ, đối diện với Thị trưởng như hắn cũng rất đĩnh đạc, không hề có sự hồi hộp.

    - Sao, biết mình không đủ sức rồi hả?

    Vưu Lợi Dân hỏi lại một câu.

    Phạm Hồng Vũ cười hắc hắc, nói: - Tôi xuất thân từ trường cảnh sát, sau đó lại lăn lộn hơn nửa năm ở trường Đảng Tỉnh ủy, qua loa đại khái. Một nhà nho đương thời như thầy giáo Sầm , tôi nhất định sợ hãi.

    Thầy giáo Sầm thật sự xứng đáng với danh hiệu “nhà nho đương thời”, không cần nói điều gì khác, chỉ cần một điểm này của thầy giáo Vưu Lợi Dân, đã quá nhiều rồi. Càng không cần phải nói, ông ấy rất nổi tiếng trong giới nghiên cứu lịch sử Đảng trong nước và nghiên cứu lý luận Mark, Bí thư Phạm chỉ là một người tốt nghiệp trường Đảng có kiến thức hời hợt, bỗng đối mặt với một học giả đẳng cấp như vậy, nói không căng thẳng thật sự có chút không giả tạo.

    Vưu Lợi Dân thật sự cũng dang lo lắng đến điểm này, mới đặc biệt sắp xếp vì hắn như thế.

    Thế hệ cán bộ trước đây, bằng cấp không cáo có thể lý giải được, thế hệ trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ, bằng cấp quá thấp, sẽ không được tốt. Mặc dù Vưu Lợi Dân coi trọng về bằng cấp, nhưng tình hình trong nước như vậy, cũng không tránh khỏi phải thuận theo số đông. Vưu Lợi Dân cũng không muốn đến thời điểm quan trọng, Phạm Hồng Vũ vì cái gọi là vấn đề bằng cấp mà đi Mạc Thành.

    Làm học trò của Sầm lão phu tử, bất luận kẻ nào cũng không thể lại xoi mói bằng cấp tiếng Nhật của Phạm Hồng Vũ.

    - Cũng không cần quá lo lắng, tính tình ông ấy có hơi cố chấp, nhưng cũng là người tình cảm. trước mặt ông ấy, cậu chỉ cần giữ nguyên diện mạo vốn có là được. Thể hiện khí khái mà cậu đã thể hiện cho Thủ tướng khi cậu thiết lập trật tự ở Tề Hà. Nhìn thấy sự căng thẳng của Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân lại không trêu chọc hắn nữa, mỉm cười nói, lập tức cảm thán một câu: - Ta cũng gần một năm rôi chưa gặp thầy.

    Nghe câu này, tình cảm giữa Vưu Lợi Dân và thầy giáo thật sự sâu sắc.

    Thân là Ủy viên cục chính trị, Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải, công việc rất bận, một năm không đi thăm thầy giáo, Vưu Lợi Dân liền cảm thấy có chút xấu hổ, phải là một mẫu mực tôn sư trọng đạo.

    Chiếc xe màu đỏ đi qua một ngã tư, tốc độ không phải quá nhanh. Giai đoạn hiện nay của thủ đô, tuy rằng vẫn chưa đạt đến mức độ tắc nghẽn đáng sợ như các thế hệ sau này, nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện.

    Gần bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng ở một ngõ nhỏ vắng vẻ. Ngõ tương đối hẹp, xe không tiện đi vào. Mọi người đứng xung quanh Vưu Lợi Dân, đi bộ vào ngõ.

    Bí thư Phạm hít một hơi thật sâu, thẳng ngực, bộ dạng hiên ngang.

    ----------oOo------ .

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)