FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 83: Điêu khắc

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Bogda cầm túi giấy đựng thảo dược màu nâu vàng mà ngơ ngác rời khỏi Hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson. Tới khi đứng chờ xe ngựa công cộng tuyến cố định, anh ta mới giật mình nhận ra: Cả 10 bảng chỉ mua một túi đồ? Đây gần bằng tiền lương một tháng của mình rồi! Nếu không phải là tin vào Anna và Joyce, có lẽ mình đã không mang nhiều tiền mặt như vậy tới câu lạc bộ bói toán!

    Chẳng lẽ việc anh Moretti kia chỉ lấy phí xem bói 8 penny là vì đã hợp tác ngầm với ông chủ thâm độc của hiệu thuốc thảo dược Lawson, từ đó kiếm được nhiều tiền hơn? Điều này.... Thật giống những trường hợp lừa đảo kinh điển mà báo chí nói! Bogda liên tưởng trước sau, bắt đầu nghi ngờ Klein, thậm chí là nghi ngờ cả Anna và Joyce.

    Xe ngựa công cộng theo tuyến dừng lại, anh ta nhìn túi thuốc trong tay, cuối cùng không thể mặt dày quay lại đòi tiền, đành phải lòng trĩu nặng bước vào toa xe.

    ...

    Trong hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson, ông chủ nhìn bóng lưng Bogda đi xa dần, đột nhiên qua đầu gọi với tới cánh cửa sau nơi chất đống những thảo dược:

    "Scharmaine, từ hôm nay không cần đi thu mua thảo dược nữa."

    "Sao vậy? Thầy, sao vậy ạ?" Một thiếu niên xinh trai có mái tóc rối bời đi ra.

    Ông chủ cười nói: "Đây là vị khách thứ 16 tìm tới vì danh tiếng của thầy rồi, nếu cứ tiếp tục thầy sợ Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc sẽ chú ý tới mất, đã đến lúc nghĩ tới chuyện đi sang thành phố khác rồi."

    "Vậy có chuyển nhượng cửa hiệu không?" Scharmain giật mình, hỏi một câu quan tâm.

    Ông chủ cười hì hì, nói: "Nếu trò định ở lại, có thể làm chủ cửa hiệu này. Trò coi như đã có đủ năng lực về điều chế thuốc rồi. Đương nhiên nhớ rõ gửi 50% lợi nhuận hàng tháng vào tài khoản không ký danh của thầy ở ngân hàng Backlund đấy."

    "Nhưng em còn chưa học được cái mà thầy thực sự am hiểu mà." Scharmaine cái kiểu ở lại một thành phố chưa tới một năm mãi như thế này, lại luyến tiếc phương pháp điều chế thần kỳ mà thầy mình am hiểu.

    Ông chủ ngồi lên ghế dựa, nhàn nhã đung đưa và nói:

    "Đó không phải thứ muốn là có thể học được..."

    ...

    Một ly đựng chất lỏng sôi sùng sục màu xanh đen xuất hiện trước mắt Bogda, cái mùi như mùi tất thối và màu khiến người ta buồn nôn kia khiến anh ta cực kỳ nghi ngờ hành động của mình ngày hôm nay.

    Máu vừa lấy ra từ gà trống được nhỏ vào, cha Bogda sầu lo nhìn con trai mình: "Ba thấy phẫu thuật vẫn là lựa chọn tốt nhất."

    Lượng máu gà trống không nhiều lắm lăn lộn vài cái trong chất lỏng đang sôi sùng sục kia rồi biến mất, Bogda hít vào một hơi thật sâu: "Nếu thuốc này không có tác dụng, con sẽ nghĩ tới việc phẫu thuật."

    "Chúa phù hộ cho con." Cha của Bogda vẽ thánh huy tam giác trước ngực.

    Chờ khi chất lỏng kia nguội xuống, Bogda với cái suy nghĩ không thể lãng phí 10 bảng cầm ly lên, mắt nhắm lại, đầu ngửa lên rồi uống ừng ực hết toàn bộ thuốc. Mùi tanh tưởi mang theo mùi máu tươi vương khắp cổ họng anh ta, khiến anh ta suýt thì nôn toàn bộ thứ vừa uống ra.

    Đêm ấy, Bogda phát hiện mình bị tiêu chảy, phải chạy đi wc mất chừng sáu lần. Chờ khi mặt trăng ửng đỏ dần biến mất, anh ta mới mơ màng thiếp đi.

    Không biết bao lâu sau, anh ta choàng tỉnh, bởi vì mơ thấy bị ông chủ công ty trách mắng.

    "May quá, may là mình xin nghỉ đông ba ngày, không phải vội tới công ty." Bogda thở hắt ra, chợt phát hiện tinh thần của mình khá là tốt, tạo nên sự đối lập rõ nét với trạng thái nặng nề của mấy tuần vừa qua.

    Theo bản năng Bogda giơ tay ấn bụng bên phải, chỉ cảm thấy chỗ mà trước đây chỉ khẽ ấn thôi đã đau không chịu được thì giờ trở nên bình thường, chỉ đau râm ran.

    "Thực sự có hiệu quả ư? Có thể thấy rõ cái tên chế thuốc kia đang lừa người mà..." Bogda vừa mừng vừa sợ, xuống giường, hoạt động thân thể, chỉ cảm thấy cảm giác khỏe mạnh mất đi tự bao lâu nay đã trở lại.

    Anh trầm tư hồi lâu, lẩm bẩm:

    "Theo lời dặn của vị dược sư kia, còn phải uống hai liều nữa. Chờ khi nào uống xong mình tới bệnh viện tìm một bác sĩ nội khoa xem thế nào... Mà vị dược sư đó hình như không bảo là một ngày uống mấy liều... Cứ cảm thấy ông ta giống lừa đảo hơn..."

    ...

    Trong phòng làm việc của nhân viên văn chức của công ty Bảo an Gai Đen, Klein nhờ vả trước nên đã được một căn phòng yên tĩnh không ai quấy rầy.

    Hắn cầm dao khắc, phát linh tính ra rồi chăm chú tạo hình chú ngữ và ký hiệu tượng trưng trên hai trang sức bạc. Đó là tiếng Hermes khẩn cầu né tránh tai ách, đó là ký hiệu thần bí học tượng trưng cho nữ thần Đêm Tối, tượng trưng cho nữ hoàng của tai ách và sợ hãi. Ngoài ra Klein còn thêm thần số "7" tương ứng với nữ thần và dấu hiệu ma pháp có liên quan.

    Mặt khác, bùa chú và bùa hộ mệnh phải được khắc cả hai mặt, mà mỗi một mặt có ký hiệu nào, chú ngữ nào, dấu hiệu ra sao, vị trí như nào, có cách thức đặc thù gì thì đều thuộc về phạm trù thần bí học cấp cao hơn, người thường hay truyền lưu sai lệch đi.

    Lúc này bên tay phải Klein có không ít vật liệu đã bị khắc hỏng, thông qua việc luyện tập nhiều lần, xác nhận mình nắm bắt thuần thục rồi, hắn mới có gan chế tạo bùa hộ mệnh cho Benson và Melissa.

    Hắn tập trung tinh thần, khiến linh tính tuôn ra từ mũi dao khắc, vẽ ra số "7" trên bề mặt trang sức kia. Mà chú ngữ và ký hiệu ở mặt kia thì hắn đã khắc xong, đang chờ kết thúc nốt mặt này.

    Sau khi khắc xong nét cuối cùng, tất cả linh tính nối liền với nhau, Klein bỗng cảm thấy có một thứ năng lượng kỳ quái, to lớn và khủng khiếp bắt đầu dâng lên khắp căn phòng. Nó lên nhanh và biến mất cũng nhanh. Trong linh thị của Klein, chú ngữ trên hai mặt trang sức bạc hoàn toàn tổ hợp thành một chỉnh thể, tỏa ra màu đen yên tĩnh và bình thản.

    Hắn đặt dao khắc xuống, vuốt ve trang sức bạc được tạo nên từ "hình tròn" và "đường thẳng dựng đứng", chỉ cảm thấy trong sự ấm áp mang theo đôi chút mát mẻ.

    "Xong!" Hắn mừng rỡ cất cả bùa hộ mệnh chế từ trước và chiếc này vào trong túi áo, chờ cơ hội đưa cho Benson và Melissa.

    Loại bùa hộ mệnh do người phi phàm chế tạo này sẽ có hiệu quả nhất định, có thể làm người đeo nó tránh được tai ách có mức độ tương đương mà không hề hay biết, nhưng sẽ không quá khoa trương. Hơn nữa linh tinh sẽ xói mòn từng chút một, trừ phi sử dụng nghi thức ma pháp cấp cao để khẩn cầu củng cố đầy đủ, nếu không thì một năm đã là giới hạn rồi. Mà nghi thức ma pháp cấp cao có yêu cầu đáng sợ về linh tính, hiện tại Klein còn chưa làm được.

    Đến lúc đó lại dùng linh tính vẽ thêm một lần nữa là được... Klein gật dầu, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn.

    Tạm thời hắn không chế tác đồ cho bản thân, bởi bùa hộ mệnh ở cấp độ này có hiệu quả có hạn với hắn, cho nên mục tiêu của hắn là nắm bắt bùa chú học thêm một bước nữa, rồi phối hợp nghi thức ma pháp để chế tác vài bùa chú phòng thân dùng âm tiết đặc thù để mở ra.

    Làm xong, Klein vừa bước ra khỏi văn phòng của nhân viên văn chức, chuẩn bị giao nộp vật liệu đã hỏng thì thấy đội trưởng Dunn mặc áo gió màu đen đi tới.

    Dunn đảo đôi mắt xám sâu thẳm qua, khóe miệng nhếch lên nói: "Klein, Thánh Đường trả lời rồi, cậu đã là thành viên chính thức của chúng tôi."

    "Thật ạ? Vậy tốt quá!" Klein biểu hiện vẻ vui mừng nửa thật nửa giả.

    Dunn mỉm cười, gật đầu nói: "Bây giờ cậu có thể đi nhận thêm tiền lương 3 bảng cho tuần này, mỗi tuần sau 4,5 bảng, cho tới khi toàn bộ phí dụng dự chi được thanh toán hết. Đúng rồi, tôi đã nhắc đến nghi thức của Kẻ Gác Đêm chưa nhỉ? Mỗi một Kẻ Gác Đêm chính thức đều phải tự mình hoàn thành một nhiệm vụ, chỉ như vậy mới được đồng đội chấp nhận. Suy xét tới biểu hiện xuất sắc của cậu lúc trước, tôi cho rằng có thể dùng nhiệm vụ ủy thác bình thường để thay thế. Đến lúc đó tôi sẽ chính thức giới thiệu cậu với toàn bộ Kẻ Gác Đêm của thành phố Tingen."

    Klein đáp không chút do dự: "Vâng."

    3 bảng thêm 7 bảng tiền thanh toán thiệt hại, vậy là một bộ vest nữa không thành vấn đề rồi! Mà còn thừa khá nhiều! Hừm, không biết khi nào mình mới có nhiệm vụ...

    Klein cứ thế chờ, tới tận Chủ nhật, tới tiệc sinh nhật của Selina.

    ...

    Đổi xong bộ vest, dùng bàn chải và khăn tay vệ sinh chiếc mũ phớt, Klein soi gương, vô cùng hài lòng đi xuống tầng một. Lúc này đây Melissa đang quan sát quần áo của Benson.

    "Có vấn đề gì à?" Benson giơ gậy batoong lên, bị cô em gái nhìn mà thấy hơi chột dạ.

    Anh ta nhìn kỹ bản thân một lượt, cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì, ăn mặc vậy cũng đủ thể diện rồi.

    Melissa tỏ ra nghiêm túc, nói: "Benson, bộ vest này của anh cũ quá. Hôm nay là tiệc sinh nhật, sẽ có không ít tiểu thư và quý cô xinh đẹp tham gia, em cho rằng anh ăn mặc như vậy là không tôn trọng bọn họ."

    Klein vốn cũng không hiểu, nhưng nghe Melissa nhấn mạnh như vậy bèn tỉnh ngộ, hắn cười hớ hớ đi tới: "Anh với Benson có vóc dáng giống nhau, anh ấy có thể mặc bộ vest đuôi én kia của anh."

    Hắn đã thông báo chuyện vừa mua một bộ vest khác cho hai anh em, nói là lúc kiểm tra một vài hiện vật thì quần áo bị chọc hỏng, vì vậy công ty đã hào phóng bồi thường. Đương nhiên là hắn che giấu chuyện "thăng chức tăng lương", sợ khiến Melissa và Benson bị dọa, nên định chờ nửa năm mới nói cho bọn họ biết.

    Lời giải thích ấy khiến Benson và Melissa rất hâm mộ, cảm thấy công ty Bảo an Gai Đen là một công ty khó có thể phàn nàn được.

    "Không cần phải vậy chứ?" Benson hỏi lại, vẫn hoàn toàn không rõ tình huống là gì.

    "Không, rất là cần thiết." Klein đẩy Benson lên cầu thang: "Bộ vest kia của em treo trên kệ để mũ ấy."

    Dõi mắt nhìn Benson mờ mịt đi lên tầng, Klein quay người cười nói với Melissa:

    Em hy vọng Benson có thể nhân bữa tiệc sinh nhật của Selina mà bắt đầu một mối quan hệ với một quý cô nào đó à?"

    Trong khoảng thời gian này hắn đọc không ít báo và tạp chí, biết những bữa tiệc của quý tộc và tầng lớp trung lưu thường để xem mắt.

    Melissa gật đầu rất nghiêm túc: "Vâng, Benson đã bỏ qua quá nhiều thứ vì chúng ta rồi."

    Em à, sao em giống mẹ thế... Klein nhìn Melissa, bỗng lắc đầu bật cười.

    P/s: Các bác ạ, tui thì hơi bị dở hơi, tình hình là dạo này tui vừa đọc chương mới nhất (quyển 3 ấy) vừa ngồi dịch lun. @@ Nếu bác nào thấy thích thì tui post lun, còn ko thì tui để đó sau này post 1 thể. Các bác nghĩ sao?
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 84: Elizabeth

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Thấy ánh mắt nghi hoặc của em gái, Klein đột nhiên nhận thấy đây là một cơ hội tốt, bèn quan sát cô em từ trên xuống dưới, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn: "Melissa, em cũng không tôn trọng bữa tiệc tối nay."

    "Gì ạ?" Melissa không hiểu.

    Klein chỉ vào cổ của cô bé: "Là một quý cô, em còn thiếu một sợi dây chuyền để làm đẹp chỗ này."

    Không chờ cô em mở miệng, hắn cười hớ hớ móc một chiếc bùa hộ mệnh bằng bạc có quấn lông vũ thiên sứ từ trong túi áo ra: "May là anh chuẩn bị thay cho em rồi."

    "..." Melissa ngẩn ra, sau đó mới thốt lên: "Bao tiền ạ?"

    Em à, trọng điểm chú ý của em không đúng rồi... Klein ngầm kêu ca một câu, rồi cười hớ hớ giải thích: "Thực tế thì nó không đắt lắm, bởi vì lúc đầu chỉ là bán thành phẩm, anh bắt chước một hiện vật mà anh gặp được rồi khắc thần chú chúc phúc với hoa văn đẹp đẽ lên."

    "Anh khắc ạ?" Quả nhiên mục tiêu chú ý của Melissa đã bị dẫn dắt đi.

    "Thế nào? Cảm thấy tay nghề của anh thế nào?" Klein tiện thể đưa bùa hộ mệnh cho em gái.

    Melissa lật qua lật lại vài lần, khẽ cắn môi rồi nói: "Em thích lông vũ thiên sứ bao quanh này."

    Cảm thấy chú ngữ với ký hiệu anh khắc xấu thì cứ nói thẳng ra, không cần phải che giấu như vậy đâu... Bùa hộ mệnh quan trọng nhất là hiệu quả mà! Klein khẽ giật khóe miệng, đang định khuyên cô em gái nhận lấy thì thấy cô bé mang theo vẻ mặt "thôi cố vậy" mà đeo dây chuyền bạc này lên cổ, còn nghiêm túc để đúng vị trí của bùa hộ mệnh.

    "Hoàn mỹ." Klein liếc mắt một cái rồi khen ngợi.

    Melissa liếc hắn một cái rồi cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh, rầu rĩ nói: "Klein, trước đây anh không phải như này, như thế này..."

    "Có lẽ vì có công việc ngon nghẻ, có thu nhập không ít nên trở nên tự tin hơn." Klein cắt ngang lời em gái, đưa ra giải thích trước.

    Haiz, tuy mình nhận lấy mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ nên ở các mặt lớn thì không thành vấn đề, nhưng về chi tiết vẫn quen thói thể hiện tính cách thật... Hơn nữa sau khi chung sống càng lúc càng tự nhiên với Benson và Melissa... Hắn thầm thở dài.

    Melissa dường như đã chấp nhận lý do đó, mím môi rồi nói: "Anh như bây giờ rất tốt, thật sự rất tốt..."

    Hai anh em tán gẫu một lúc thì Benson xuống dưới, đã thay sơ mi trắng, ghile đen, vest đuôi tôm với chiếc nơ màu đen cùng quần phẳng phiu khiến cả người anh rực rỡ hẳn lên, hệt như một quý ông có sự nghiệp thành công sau nhiều năm phấn đấu. Mép tóc trông cũng rất giống... Klein thầm cười trong lòng.

    "Rất tuyệt, Benson, anh đúng là hợp ăn mặc như vậy mà." Hắn cười tươi, nói.

    Melissa ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

    "Sự thật chứng minh quần áo còn quan trọng hơn cả bản thân." Benson tự trêu chọc mình một câu.

    Klein nhân cơ hội lấy chiếc bùa hộ mệnh còn lại ra, lặp lại lý do lúc trước rồi cuối cùng nói: "Em cũng chế tác một cái cho anh."

    "Cũng được đấy, anh sẽ mang theo bên người." Benson nhận lấy, tiện thể trêu ghẹo: "Klein, cho dù sau này chú đột nhiên biết cắt tóc, may quần áo, sửa đồng hồ hay nuôi khỉ đầu chó lông quăn thì anh sẽ không thấy ngạc nhiên đâu."

    "Đời người luôn đầy ắp những bất ngờ và ngoài ý muốn mà." Klein cười đáp.

    Sau đó ba anh em chỉnh trang lại rồi đi ra cửa, lên xe ngựa không theo tuyến cố định tới phố Fanya ở khu phía bắc, chỗ nhà Selina.

    Nhà Wood cũng nhà theo dãy, nhưng khác với nhà của Klein ở chỗ nơi này có mái hiên, trước cửa có thảm cỏ nên trông càng lịch sự tao nhã hơn.

    Bấm chuông cửa, Klein, Benson và Melissa chờ chừng mười mấy giây mới gặp nhân vật chính của tối nay, Selina Wood.

    Cô gái có mái tóc đỏ rượu này mừng rỡ ôm chầm lấy Melissa: "Tớ thích váy này của bạn quá, trông bạn thật đẹp."

    Bên cạnh Selina là cha của cô ta, ông Wood, nhân viên thâm niên của chi nhánh Tingen của ngân hàng Backlund.

    "Chào mừng các vị, những người anh đáng kính của chúng ta, chào mừng anh, nhà lịch sử học trẻ tuổi của chúng ta." Ông ta chào Benson và Klein một cách khoa trương.

    Nhà lịch sử học trẻ tuổi... Vì sao không thêm câu "có lương tâm" nữa... Klein thầm oán hai câu, rồi gỡ mũ xuống, mỉm cười đáp lại: "Ông Wood, ông nhanh nhẹn và trẻ trung hơn là tôi tưởng."

    Phong cách khen ngợi của hắn thiên hướng đế quốc ăn tham không biết từ lúc nào.

    Benson thì chìa tay ra bắt tay với ông Wood:

    "Tôi có quen không ít nhân viên ngân hàng, nhưng bọn họ đều cao ngạo, cứng nhắc hệt như máy móc đời mới nhất, chẳng ai có phong độ như ông cả."

    "Nếu cậu gặp tôi ở ngân hàng có lẽ sẽ không đánh giá như vậy." Ông Wood cười rất vui vẻ.

    Hàn huyên xong, Selina với chiếc váy mới nhảy nhót dẫn ba anh em vào trong, lúc thì nói "Elizabeth đã tới" với âm lượng bình thường, khi thì hạ nhỏ giọng nói với Melissa rằng "hai ông anh của bạn đẹp trai hơn tớ tưởng".

    Ê, thính lực của anh rất tốt nhé... Tuy rằng em đang khen ngợi... Klein bất đắc dĩ nhìn hai cô thiếu nữ mười sáu tuổi sóng vai đi phía trước.

    Cũng không đúng, hình dáng hiện tại của mình còn một khoảng cách không hề ngắn nữa mới đạt tới cái gọi là đẹp trai mà... Ôi, Selina, lúc trước em nghĩ anh và Benson xấu tới mức nào vậy? Một người thì tăm tối, lôi thôi lếch thếch, mặt mày tái nhợt, đôi mắt vô thần, người kia thì đầu tóc thư thớt, già trước tuổi? Klein tiện tay nhéo ấn đường, chịu khó luyện tập linh thị.

    Cơ thể Selina khỏe mạnh, cảm xúc thì hưng phấn, rất vui vẻ... Ông Wood thì phổi có đôi chút vấn đề, đúng rồi, mình đã thấy cái tẩu thuốc của ông ta... Klein với tâm tình không tệ quét qua mọi người ở đây.

    "Elizabeth, Melissa đến rồi." Lúc này Selina nhẹ nhàng gọi người ở phía trước.

    Một thiếu nữ mặc váy ren dài màu lam đi tới, cô ta có mái tóc nâu quăn tự nhiên và khuôn mặt mập mạp kiểu trẻ con. Klein nhìn mà sửng sốt, bởi hắn nhận ra cô thiếu nữ này. Hắn còn từng giúp cô ta lựa chọn bùa hộ mệnh ở chợ đen nữa!

    Elizabeth chào Melissa trước, sau đó mới quay sang nhìn Benson và Klein. Cô ta giật mình, khẽ nhíu mày lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Rồi cô nàng nhanh chóng mỉm cười, hỏi thăm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    Klein cũng vờ như không nhận ra đối phương, với sự dẫn đường của ông Wood mà đi vào khu vực ghế sô pha, được giới thiệu với Chris và các vị khách khác của Selina.

    Nhìn Benson lấy ông Shade nhà bên làm đề tài mà tán gẫu vui vẻ với cố vấn pháp luật như Chris, Klein cảm thấy hâm mộ, rằng mình chẳng có năng lực giao tiếp như vậy... Hắn cầm một ly rượu trước bữa tiệc ở góc bàn lên, yên lặng nghe, thi thoảng lại gật đầu rồi cười phụ họa.

    Không lâu sau, khách đã đến đủ, dạ tiệc chính thức bắt đầu.

    Bởi vì mời quá nhiều khách nên bàn ăn nhà Wood không đủ chỗ, cho nên khách trong tiệc tự phục vụ bản thân. Hầu gái bưng từng đĩa những bít tết, gà nướng, cá chiên, khoai tây lên, đặt xuống những chiếc bàn khác nhau, người hầu nam thì phụ trách cắt thành miếng nhỏ phù hợp cho việc ăn uống.

    Klein nhìn đĩa đựng thức ăn tráng men và dao nĩa bằng bạc trông rất thanh lịch kia, thầm líu lưỡi, cảm thấy nhà Wood, mới chỉ là tầng lớp trung lưu mà đã xa xỉ tới mức này.

    "Nếu có tiền như vậy, vì sao Chris còn phải tích cóp nhiều năm cho hôn lễ?" Hắn nhớ tới chuyện mà cô em gái từng nói qua: "Ừm, có lẽ vì gom góp những dụng cụ như vậy mới phải chuẩn bị nhiều năm. Với gia đình như này, thể diện là thứ rất quan trọng!"

    Nghĩ thế, Klein cầm một đĩa sứ đi tới trước bàn ăn, xiên một miếng thịt nướng tẩm mật. Đúng lúc này, Elizabeth tới gần, nhìn đồ ăn, khẽ nói: "Thì ra anh là anh trai của Melissa... Cảm ơn nha, Selina rất thích bùa hộ mệnh mà em đưa, bảo rằng đeo vào khiến người khỏe mạnh hơn hẳn."

    Selina... Bùa hộ mệnh... Klein bỗng nhớ tới lý do tìm mua bùa hộ mệnh của cô thiếu nữ bên cạnh, đó là tặng cho một người bạn thích thần bí học làm quà sinh nhật!

    Như vậy người bạn kia là Selina? Selina thích những thứ thuộc lĩnh vực thần bí? Klein khẽ nhíu mày, lịch sự cười nói: "Vật ấy chỉ có tác dụng như thuốc trấn an Placebo mà thôi." Nói xong, hắn bắt đầu chờ đối phương ca ngợi Russel đại đế.

    Nhưng phản ứng của Elizabeth lại là ngơ ngác: "Thuốc trấn an Placebo là gì?"

    "Chỉ đơn giản là tác dụng tâm lý, đôi khi chúng ta kiên trì tin rằng mình sẽ khỏi thì sẽ thật sự khỏi." Klein giải thích qua một câu.

    "Không, bạn ấy bảo là cảm thấy bùa hộ mệnh kia không giống những cái mà bạn ấy mua lúc trước." Elizabeth nhấn mạnh. Cô ta nghiêng đầu liếc Klein một cái, rồi tò mò nói: "Em không nghĩ anh trai của Melissa lại là một chuyên gia thần bí học."

    "Em biết đó, anh học lịch sử nên luôn phải tiếp xúc chuyện tương tự." Klein dẫn dắt chủ đề đi mà không để lại dấu vết, hỏi ngược lại: "Em học trường Kỹ thuật thành phố Tingen?"

    "Không, trước kia em với Selina và Melissa là bạn học, sau đó hai bạn ấy tới trường Kỹ thuật, còn em thì học trường công Yvos ở gần nhà." Elizabeth tưởng thật nên giải thích.

    Trường công không phải trường công lập, mà là trường học chiêu sinh cộng đồng, được diễn biến ra từ trung học văn pháp lấy mục tiêu bồi dưỡng tốt nghiệp để có thể thi vào đại học, học phí khá đắt, vả lại còn xét gia thế của học sinh trên toàn quốc, cho dù tầng lớp trung lưu cũng khó mà được nhận.

    Cô ta không nói gì thêm, chọn xong đồ ăn bèn quay trở lại chỗ Selina.

    Sau khi chúc mừng nhân vật chính một sinh nhật vui vẻ, dạ tiệc dần tới kết. Klein và Benson được mời gia nhập đội Xì phé Texas, cược tiểu thì nửa penny, mà đại thì cược 1 penny. Mà Melissa, Elizabeth với Selina và bạn bè đi lên tầng hai, không rõ là nói chuyện phiếm hay chơi trò gì khác.

    Hôm nay Klein khá xui, chơi hai mươi ván mà chẳng lấy được quân bài tốt nào, chỉ có thể bỏ bài liên tục rồi làm quần chúng ngồi xem. Hắn lại lật một góc lá bài lên, phát hiện đó là 2 cơ và 5 bích.

    "Có nên lừa một lần không?" Klein suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không cách nào làm được, cũng khắc chế cái sự muốn dùng bói toán để gian lận.

    Hắn đặt bài lại, gõ bàn tỏ ra không cược nữa, sau đó đứng dậy, đi tới phòng rửa mặt.

    Russel cũng là một kẻ mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thế mà lại tìm một lý do kỳ quái để tiếp tục đặt tên cho cách chơi này là Texas... Klein vừa lắc đầu vừa đi.

    Đúng lúc này hắn đột nhiên dừng lại, con ngươi co lại. Linh cảm nói cho hắn rằng tầng trên có dao động kỳ quái!
     
    buinhi99 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)