FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 69: Bùa hộ mệnh

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Klein đảo mắt qua liền thấy người hỏi thược dược răng bò. Đối phương đứng cách hắn chưa tới một mét, mặc bộ vest màu đen và đội mũ phớt cùng màu, tay cầm một cây gậy batoong mạ bạc phần tay cầm, mặt đeo kính mắt mạ màng, trông khá văn nhã.

    "Vâng, anh cần à? Một lon 3 saule." Chủ quầy mặc một chiếc áo choàng màu đen sâu trông rất thần bí học.

    Người văn nhã đeo kính mắt mạ vàng suy nghĩ rồi nói:

    "Có thể bớt chút được không? Tôi còn phải mua mấy thứ khác, ví dụ như lọ cánh hoa mặt trời rìa trắng này."

    Chủ quầy suy nghĩ vài giây, đáp lại với vẻ khá miễn cưỡng: "2 saule 6 penny, tôi nghĩ anh không tìm được chỗ nào bán giá rẻ hơn chỗ tôi đâu."

    Nhìn người đàn ông đeo kính mắt viền vàng không chỉ mua thược dược răng bò mà còn mua cả hoa mặt trời rìa trắng, Klein lập tức cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua hắn vẫn cẩn thận gõ ấn đường mình hai cái thật nhẹ, dùng linh thị quét qua đối phương một lần.

    Không có vấn đề, thân thể rất khỏe mạnh, cảm xúc cũng không tệ, này anh phải duy trì nha... Klein thu hồi tầm mắt, quay người nhìn về quầy hàng bán bùa hộ mệnh.

    Trong con ngươi của hắn, những lá bùa hộ mệnh kia hiện lên rõ ràng, có cái làm từ bạc nguyên chất, có cái từ sắt và cũng có cái làm từ vàng. Nhưng trong những bùa hộ mệnh này chỉ có hai ba màu sắc khí tràng mỏng manh, không đỏ rực thì cũng trắng nhạt hoặc vàng óng ánh. Điều này nói rõ chúng nó coi như là có linh tính, chứng tỏ mấy món bùa hộ mệnh này có tác dụng!

    Mới vừa nãy Klein nhìn rất kỹ, xác nhận chủ quầy tự chế bùa hộ mệnh này có đôi chút bản lĩnh thần bí học: Anh ta lựa chọn nơi phát ra sức mạnh khác nhau cho chú ngữ khác biệt mà không phạm phải sai lầm nào, chất liệu tương ứng làm nguồn gốc của sức mạnh khác nhau lại càng chính xác.

    Đương nhiên nếu chỉ là kẻ yêu thích thần bí học đơn thuần chắc chắn sẽ có chỗ sai sót. Klein lập tức phát hiện chủ quầy hàng này không hiểu về chú ngữ lắm. Không phải cứ dựa theo ngữ pháp của tiếng Hermes mà phiên dịch nội dung cầu khẩn sang là có thể coi như chú ngữ, chú ngữ bắt buộc phải phù hợp với cách thức nhất định, có quy luật độc đáo của nó.

    Một vấn đề khác là vì lựa chọn ký hiệu tượng trưng phù hợp cho "nguồn gốc sức mạnh" mà chủ quầy đã làm sai về cấp độ, dẫn đến trong mười mấy bùa hộ mệnh chỉ có hai ba món là hoàn toàn chính xác, tỏa ra thứ "ánh sáng nhạt". Còn hai ba món đó liệu đạt tới trình độ nào thì Klein chỉ có thể nói là dù sao còn tốt hơn là không có.

    Bùa hộ mệnh có hiệu quả thực sự yêu cầu trong quá trình khắc chú ngữ và ký hiệu tượng trưng, người chế tác phải làm cho linh tính của bản thân lan ra từ mũi dao! Nếu muốn có hiệu quả tốt hơn bắt buộc phải dùng nghi thức ma pháp để trợ giúp. Mà hai món này người bình thường gần như không thể làm được.

    Klein gõ ấn đường như đang suy xét, rồi dùng gậy chỉ vào hai bùa hộ mệnh ở góc trên bên trái của quầy hàng, hỏi:

    "Hai món này bao nhiêu?"

    Hắn không hỏi bùa hộ mệnh bước đầu có màu sắc khí tràng, mà là bán thành phẩm chỉ có bề ngoài, còn chưa điêu khắc chú ngữ và ký hiệu tượng trưng. Với Klein mà nói, hắn hoàn toàn không cần mua mấy món bùa hộ mệnh với hiệu quả mong manh kia, mục đích của hắn chính là chế tác bán thành phẩm thành bùa hộ mệnh thực sự.

    Hừm, phải làm cho Benson và Melissa mỗi người một bùa hộ mệnh tránh tai nạn... Của ta thì có thể bớt xén ít vật liệu mà tiểu đội Kẻ Gác Đêm cung cấp... A, có phải ta bị lão Neil dạy xấu rồi không, nghĩ tới chuyện này mà chẳng thấy áy náy chút nào... Klein vừa suy nghĩ vừa nhìn chủ quầy cầm hai bùa hộ mệnh bán thành phẩm làm từ bạc.

    Hai chiếc bùa hộ mệnh này hình dạng dài, ở giữa có khắc rỗng, xung quanh là những sợi lông vũ hệt như thiên sứ bọc lại, chạm khắc tinh xảo, rất là đẹp. Một cái đơn giản mộc mạc gần như là không có đường vân hay trang trí gì, chính là một "nét sổ" tượng trưng cho ban đêm được nạm một "hình tròn" tượng trưng cho đỏ rực.

    Là một kẻ yêu cái đẹp bên ngoài, có thể nói Klein liếc mắt một cái là thích chúng nó luôn.

    "Đây giá 6 saule." Chủ quầy là một người đàn ông trung niên ít nói, anh ta chỉ vào món bùa hộ mệnh khá tinh xảo rồi nói.

    Anh ta dừng một chút, rồi khẽ vuốt món trông đơn giản kia: "Cái này 5 saule 3 penny."

    "Đắt quá, thực tế chúng nó còn xa mới thành bùa hộ mệnh." Bị Benson và Melissa hun đúc hàng ngày nên Klein bắt đầu quen mặc cả.

    Trải qua một trận mặc cả, hắn mua hai món bằng bạc kia với giá 5 saule 6 penny và 4 saule 9 penny. Ừm, tạm thời chỉ có thể coi là trang sức bằng bạc... Klein thầm nghĩ như vậy. Mà 10 saule 3 penny này thì hắn khấu trừ từ trong 5 bảng kinh phí gia nhập câu lạc bộ bói toán.

    Ngay khi Klein nhận hai món đồ bằng bạc kia rồi bỏ vào túi tiền, đang định đi dạo sang quầy khác, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói dịu dàng và ngây ngô:

    "Này anh, vì sao anh không mua bùa hộ mệnh thành phẩm?"

    Klein quay đầu lại thì phát hiện người hỏi là một cô thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Cô nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thêu không ít ren, tay cầm một chiếc mũ lụa có gắn ruy băng.

    "Bởi vì anh định tự mình chế tác bùa hộ mệnh. Em biết đó, đây là nguyện vọng của mỗi một người yêu thích thần bí học." Klein trả lời uyển chuyển. Hắn không muốn khiến chủ quầy cho rằng mình định cướp mối làm ăn, tuy rằng hắn cũng từng nghĩ tới chuyện có nên dựa vào "tay nghề" này kiếm thêm ít thu nhập phụ không.

    Cô thiếu nữ kia có mái tóc nâu quăn tự nhiên, khuôn mặt trẻ con mập mạp trông khá đáng yêu. Cô nàng nhìn Klein với đôi mắt màu lam nhạt, hỏi rất chân thành:

    "Liệu anh có thể chỉ giúp em cách lựa chọn bùa hộ mệnh như nào không? Ừm, em được bạn đưa tới đây, cũng vài lần rồi, khá hứng thú với thần bí học, nhưng vẫn chưa hiểu biết nhiều lắm. Ừm, cô ấy, bạn của em sắp tròn mười sáu tuổi, nên em định chọn mua một bùa hộ mệnh tặng bạn ấy. Bởi vì muốn làm bất ngờ nên không đi cùng bạn ấy tới đây... Em có hỏi bạn ấy trước rồi, nhưng nhiều cái quan trọng lại không nhớ nổi."

    Klein cười rất thân sĩ, nói:

    "Vậy em định chọn bùa hộ mệnh như nào? Tránh tai nạn? Cách xa bệnh tật? Mang tới tài vận? Yêu cầu khác biệt tương ứng với nguồn sức mạnh khác biệt, cũng chính là thần linh khác biệt. Mà thần linh khác nhau thì tương ứng với ngôi sao khác nhau, từ đó tương ứng với nguyên vật liệu khác nhau. Ví dụ như chú ngữ tránh tai nạn chắc chắn thuộc về nữ hoàng của tai nạn và sợ hãi, cũng chính là nữ thần Đêm Tối. Mà làm kẻ yêu thích thần bí học, chúng ta nên biết biểu tượng của nữ thần Đêm Tối là mặt trăng, và kim loại tương ứng với mặt trăng chính là bạc nguyên chất. Cho nên nếu muốn tránh được tai nạn thì tốt nhất là lựa chọn bùa hộ mệnh làm từ bạc và có chú ngữ tương ứng."

    Nhưng lại cần ngôn ngữ của chú ngữ ấy đúng, cách thức đúng, ký hiệu tượng trưng cho "Nữ hoàng Tai ách và Sợ hãi" đúng, thần số đại diện, nhận dạng pháp thuật đúng, mối quan hệ vị trí tương ứng không sai... Chẳng qua điều này rất phức tạp, không cần nói cho em làm gì... Klein lặng lẽ bổ sung thêm trong lòng.

    Thiếu nữ nghe mà mắt ngời sáng, lại ngờ vực hỏi: "Là tín đồ của Nữ thần, liệu có thể đeo bùa hộ mệnh của thần linh khác không?"

    "Không thành vấn đề, chắc thần linh không để ý tới mấy tiểu tiết đó đâu." Klein trấn an đối phương.

    Không thành vấn đề ở đây là chỉ người đeo, còn người chế tác nhất định phải cẩn thận, nếu tín đồ của chúa tể Bão Táp mà định chế tạo bùa hộ mệnh của Mặt Trời Vĩnh Hằng, quá nửa là sẽ gặp phải ác ý cực kỳ. Đương nhiên đây là nói về loại chế tác có nghi thức ma pháp hỗ trợ, còn cái khác thì không cần quan tâm.

    Thiếu nữ kia thở phào nhẹ nhõm: "Em muốn bùa hộ mệnh chúc phúc cho bạn ấy khỏe mạnh, vậy nên chọn vị thần linh nào? Mặt Trời Vĩnh Hằng, Mẫu thần Đất Đai hay thần Tri Thức và Trí Tuệ?"

    "Cả Mặt Trời Vĩnh Hằng và Mẫu thần Đất Đai đều không có vấn đề. Mặt Trời Vĩnh Hằng đối ứng với mặt trời, mà tượng trưng của Mẫu thần Đất Đai là sao Nâu." Klein mỉm cười nói: "Vật liệu cho mặt trời là vàng, còn cho sao Nâu là chì. Anh đề nghị em chọn mặt trời, chỉ là không biết em có mang đủ tiền không thôi."

    Hắn đề nghị như vậy là vì trong ba món bùa hộ mệnh coi như bước đầu có linh quang, có một bùa hộ mệnh khỏe mạnh thuộc lĩnh vực của mặt trời.

    "Đây không phải..." Nói tới đây, thiếu nữ bỗng dừng lại, cảnh giác nhìn chủ quầy đang im lặng chờ đợi.

    Cô nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: "Xác định được vật liệu rồi, vậy làm thế nào để phân biệt được chú ngữ và ký hiệu tượng trưng?"

    "Em biết tiếng Hermes không?" Klein hỏi lại.

    "Có tiếp xúc qua." Thiếu nữ ngượng ngùng đáp lại.

    "Vậy để anh chọn giúp cho." Klein giơ gậy chỉ vào bùa hộ mệnh khỏe mạnh ché tác từ vàng rồi nói: "Cho dù là chú ngữ hay ký hiệu tượng trưng thì đều không có vấn đề gì."

    Thiếu nữ kéo làn váy hơi khuỵu chân xuống, cầm chiếc bùa hộ mệnh khỏe mạnh có đường văn mặt trời, cảm thấy cảm xúc ấm áp, cơ thể thoải mái theo.

    "Cảm ơn, cảm ơn anh." Cô ta đứng lên, cảm kích cúi người thi lễ.

    Klein cười ha ha, nói: "Tiếp đó là hai người trao đổi thôi, anh còn có việc."

    Lúc nói, hắn liếc thấy ánh mắt của chủ quầy khá kỳ quái, dường như đang do dự có nên boa cho mình không. Hắn thầm cười, không xen vào chuyện này nữa mà chậm rãi dạo một vòng quanh chợ đen này, nhưng không phát hiện vật liệu phi phàm nào.

    Lúc này Neil đã trả xong nợ, tay còn cầm một hộp gỗ sậm màu. Khi nhìn thấy Klein, ông ta chỉ vào căn phòng ở cuối rồi nói:

    "Nếu cậu muốn mua hoặc bán vật liệu siêu phàm thì vào trong đó, dù sao không ai muốn khiến người khác biết mình muốn mua vật phẩm siêu phàm nào."

    "Đã biết." Klein gật đầu như đang suy nghĩ. Tạm thời hắn chưa có nhu cầu nên lại cùng Neil đi ra khỏi chợ đen.

    "Mấy hoa Tinh Linh này hết bao nhiêu thế?"

    Bỗng nhiên một giọng nói truyền vào trong tai Klein. Hoa Tinh Linh... Đây cũng là vật liệu của ma dược "Khán Giả"... Nghĩ thế, Klein nghiêng người liếc nhìn thì lại thấy người đàn ông đeo kính với phần gọng màu vàng kia.

    "Sao thế?" Neil có vẻ hơi nghi hoặc.

    "Không có gì." Klein thu hồi tầm mắt.

    Tuy hắn là thành viên tương lai của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, nhưng hắn không cảm thấy tất cả người phi phàm phải bị thu nạp, bị tống giam, mà hắn cho rằng phải tùy theo tình huống. Trong đó, "Khán Giả" chắc chắn là loại hình không gây hại gì cho xã hội, cho vương quốc và cho thế giới, hơn nữa khả năng mất khống chế ở danh sách 9 là rất thấp.

    ...

    Ra khỏi quán bar Ác Long, Klein và Neil lên xe ngựa công cộng rời khỏi bến cảng, khi tới khu phía bắc thì tách ra, ai về nhà nấy.

    Khi xe ngựa công cộng lái vào phố Hoa Thủy Tiên rồi dừng ở ven đường, Klein đang định xuống đột nhiên thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy dài màu xám trắng chuẩn bị đi lên. Cô gái này có mái tóc đen bóng mượt, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt dài và nhỏ, ngũ quan tách riêng thì không coi là xuất sắc, nhưng tổ hợp lại một chỗ lại cho người ta cảm giác tao nhã và ngọt ngào.

    Klein chú ý tới cô ta không phải vì vẻ đẹp của cô ta, mà vì hắn thấy thân thể cô gái ấy khe khẽ run rẩy, mà không phải run rẩy bình thường.

    "Này cô, cô không thoải mái à?" Klein hỏi một câu kiểu người tốt làm việc tốt.

    Cô gái trẻ tuổi kia lắc đầu quầy quậy: "Không không, tôi chỉ quá mệt mà thôi."

    Lúc này người sau hắn bắt đầu giục, Klein đành phải xuống trước.

    Chờ khi đứng vững, hắn mới lại chú ý tới chuyện vừa rồi, thế là hắn dùng ngón tay nắn ấn đường hai cái để xác nhận xem cô gái kia thực sự không có vấn đề gì. Nếu cô ta bị bệnh gì nặng sắp phát tác, hắn sẽ đưa cô ta đi bệnh viện.

    "Linh thị" được mở ra, màu sắc khí tràng hiện lên, Klein quay người định nhìn về phía cô gái trẻ tuổi ngọt ngào và tao nhã kia.
     
    banhdacua25 and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 70: "2 - 049" đã tới

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Lộc cộc, lộc cộc.

    Ngựa đã cất bước, bánh xe lăn đi, Klein vốn mở sẵn "linh thị" và quay người quan sát đã không thể nhìn thấy cô gái trẻ tuổi ngọt ngào kia, trong con ngươi của hắn là cảnh tượng mái che màu rám nắng di chuyển.

    Lúc này hành khách vốn đứng chờ ở điểm đón xe đã lên hết, cửa xe được đóng lại, xe dần đi xa. Mà trong khoang xe ngựa phải có tới hai ba mươi vị khách, lại vì khoảng cách quá gần nhau nên khí tràng chồng chéo lên nhau, che phủ lẫn nhau. Ở trong mắt Klein, hệt như một cảnh tượng đủ mọi màu sắc, rực rỡ lóe lên, khó mà phân biệt được. Hắn lặng lẽ lắc đầu, giơ tay gõ ấn đường đóng "linh thị" lại.

    Với hắn mà nói, vừa rồi là một loại gặp gỡ, nếu có thể giúp thì sẽ giúp, nhưng nếu đã bỏ lỡ, mà tình trạng cũng không rõ cho lắm, thì không phải nghĩ ngợi gì nhiều để mà làm chậm trễ chuyện của bản thân.

    Klein chậm rãi bước về nhà dọc theo con phố Hoa Thủy Tiên tạm coi là náo nhiệt dưới ánh trăng đỏ rực. Vào nhà, hắn thấy Melissa đang ngồi bên bàn ăn, vùi đầu làm bài tập mà trường giao cho dưới ánh đèn khí gas. Con bé khẽ cắn nắp bút, mày nhíu lại, cố gắng suy nghĩ.

    "Benson đâu rồi em?" Klein hỏi qua một câu.

    "Dạ..." Melissa ngẩng đầu lên, mờ mịt vài giây rồi mới đáp: "Anh ấy bảo hôm nay đi qua nhiều khu, mệt đến mức người toàn mồ hôi, đi tắm một lát cho thư giãn rồi."

    "Ừ." Klein cười một tiếng, rồi đột nhiên phát hiện Melissa đang mặc một chiếc váy mà hắn chưa thấy bao giờ. Chiếc váy này màu gạo trắng, có tay áo đùi dê theo mốt đương thời, cổ và vạt áo được gắn voan mỏng rìa lá sen, ngoài ra không có thiết kế gì rườm rà mà là một loại váy dài dạng nhẹ nhàng mặc hàng ngày, thể hiện hoàn mỹ vẻ tươi trẻ của cô gái mười sáu mười bảy tuổi.

    "Váy mới à?" Klein mỉm cười hỏi. Đây là phần chi phí mà hắn và Benson yêu cầu mãnh liệt mới quyết định được.

    Melissa đáp một tiếng "vâng":

    "Em mới lấy về từ chỗ phu nhân Rochelle, định là lát nữa chắc phải giặt nên mặc thử trước xem sao."

    Klein nghe mà nghi hoặc: "Phu nhân Rochelle?"

    Không phải là hàng xóm ngày trước sao?

    Melissa gật đầu, giải thích rất hẳn hoi:

    "Phu nhân Rochelle là một thợ may, chẳng qua không được may mắn cho lắm nên đành phải ở nhà may vá quần áo cho người khác, sống cũng khá, ừm, vất vả. Em biết cô ấy có tay nghề tốt, giá cũng rẻ hơn mấy cửa hiệu quần áo mũ nón cho các quý cô, mà lại rất vừa nên đã đặt cô ấy làm một chiếc váy mới, chỉ mất 9 saule 5 penny, chỉ mất vài ngày. Cũng cùng một kiểu váy, ở bách hóa Harrods phải mất 1 bảng!"

    Đúng là tiết kiệm... Em à, anh biết chí ít một nửa nguyên nhân là em thương phu nhân Rochelle... Klein không chỉ trích hành động này của Melissa, mà trái lại hắn cười nói:

    "Em tới cửa hàng bách hóa Harrods khi nào vậy?

    Đó là một cửa hàng nằm ở quảng trường Holls, gần câu lạc bộ bói toán, là nơi phải giai cấp trung lưu trở nên mới có thể chi tiêu được.

    "..." Melissa nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Là Selina, và cả Elizabeth cứ khăng khăng bắt em đi cùng các bạn ấy. Thực ra, ừm, thực ra em thích bánh răng, thích chỗ có máy móc hơi nước hơn, ừm."

    "Con gái thi thoảng đi dạo cửa hàng bách hóa, ừm, cũng rất tốt." Klein cười trấn an em gái mình.

    Tán gẫu vài câu, hắn vội lên tầng hai đi tắm rửa mùi hỗn tạp ở quán bar. Ngay khi hắn định về phòng mình lấy quần áo thì bỗng nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng tắm gần ban công nhỏ. Vài giây sau, Benson vừa lau tóc vừa mở cửa đi ra.

    "Sao vậy? Có khen váy mới của Melissa không?" Thấy Klein, anh ta mỉm cười hỏi một câu.

    "Hình như em quên rồi, chỉ hỏi làm ở đâu thôi..." Klein suy nghĩ rồi đáp.

    Benson bật cười, lắc đầu:

    "Đúng là chả xứng với chức anh trai gì cả. Vừa nhận được váy là Melissa thích đến mức không muốn đặt xuống, vất vả nấu ăn rửa bát xong là vội vàng mặc vào, đến giờ còn chưa cởi ra."

    "... Không phải em ấy định tắm xong rồi mới thay đồ ạ? Tiện thể giặt giũ phơi khô luôn..." Klein theo bản năng giải thích giùm Melissa.

    "Chậc!" Benson cảm thán: "Mấy hôm nay nóng bức như vậy, con bé lại hì hụi trong bếp lâu thế, anh thấy tắm xong rồi làm bài tập sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều."

    Cũng đúng, Klein chợt hiểu, hai anh em nhìn nhau cười.

    Ra em là như vậy nha Melissa... Con gái thích chưng diện thì có gì sai, đâu cần phải kiếm cớ làm gì... Hắn mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi đi vào phòng mình.

    Tắm xong, Klein nghe mang máng tiếng gõ cửa ở tầng dưới, thầm nghĩ: Không phải đám nhân viên tới lấy tiền xu trong máy tính phí gas cứ hai tuần mới tới một lần à? Chẳng lẽ là phu nhân Shade nhà bên? Không đúng, nghe nói quý cô này tuân thủ rất nghiêm ngặt nghi lễ kết giao của giới trung lưu, sẽ không tới chơi vào thời gian không thích hợp như này.

    Trong lúc nghi hoặc, Klein lau người, mặc áo lót với quần dài tuy cũ nhưng thoải mái, rồi chạy bịch bịch xuống tầng.

    Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy người lạ nào, bèn hỏi: "Không phải ban nãy có người gõ cửa à?"

    Benson đang nhàn nhã đọc báo nghe vậy bèn cười đáp:

    "Là Beech Mountbatten, một trong những cảnh sát phụ trách phố Chữ Thập Sắt. Anh ta tới hỏi chúng ta là hôm nay có gặp được một cậu nhóc tầm mười tám, mười chín tuổi với khuôn mặt tròn không. À, anh ta còn cho chúng ta một bức tranh chân dung nữa, tiếc là anh với Melissa chưa gặp bao giờ, không thì đã được tiền thưởng rồi. Còn chú thì sao, Klein?"

    "Không." Klein hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.

    "Kẻ Xúi Giục" Treece trốn ra khỏi khu quán bar Ác Long ở bến cảng thành công, chạy trốn tới phố Chữ Thập Sắt và khu vực gần phố Hoa Thủy Tiên, cho nên mới có cảnh sát tới hỏi. Mà điều này cũng cho thấy hành động vây bắt "Kẻ Xúi Giục" đã tiếp cận thất bại!

    Klein không nghĩ nhiều thêm, bởi hắn còn chưa bắt đầu cuộc huấn luyện đánh lộn, mà khả năng bắn súng cũng chỉ coi như là nhập môn, lúc này lại nghĩ cách đối phó "Thích Khách" bẩm sinh thì đúng là lấy tính mạng ra đùa.

    Đêm nay hắn ngủ không yên ổn chút nào, cứ lo tên "Kẻ Xúi Giục" kia sẽ lẻn vào nhà mình để trốn, rồi tạo ra thêm một vụ huyết án nữa.

    May là phố Hoa Thủy Tiên bình yên cả đêm, ánh nắng sáng sớm xua đi mọi âu lo.

    Klein bình tĩnh lại, thay bộ vest, đội mũ phớt, tay xách gậy batoong rồi đi tới phố Zoutelande, chào hỏi Roxanne ở sảnh tiếp đãi.

    "Chào buổi sáng, Klein." Roxanne vui vẻ đáp lại, rồi hạ nhỏ giọng nói: "Nghe nói hành động lớn tối qua thất bại rồi?"

    "Hành động vây bắt 'Kẻ Xúi Giục' ấy hả?" Klein tò mò hỏi lại.

    "Ừ!" Roxanne gật đầu thật mạnh, liếc mắt ra sau bức tường ngăn: "Hình như là người đưa tin của tiểu đội Kẻ Trừng Phạt phát hiện ra 'Kẻ Xúi Giục' ở bến cảng... Bọn họ vốn định chờ những người phi phàm khác với một chi tiểu đội Hành động Đặc biệt của sở cảnh sát đến hết rồi mới triển khai để tranh thủ giải quyết, không quấy nhiễu tới người thường. Tiếc là tên 'Kẻ Xúi Giục' kia quá nhạy bén đã phát hiện vấn đề đúng lúc rồi phá vây trước, đào tẩu thành công."

    "Những lúc như thế bọn họ cần một người phi phàm có năng lực lần theo dấu vết, ví dụ như tôi đây." Klein nói đùa.

    "Lúc ấy không thiếu người có năng lực đó." Đột nhiên tiếng Dunn Smith vang lên.

    Roxanne quay phắt đầu lại thì thấy đội trưởng mặc áo gió màu đen đang tựa người vào khung cửa tường ngăn, dùng đôi mắt màu xám sau thẳm nhìn mình chằm chằm. Cô ta vội giơ tay bụm miệng lại, sau đó lắc đầu liên tục tỏ vẻ mình không nói gì cả.

    Dunn dời tầm mắt sang người Klein, trầm tư giây lát rồi nói:

    "Kẻ Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc và Kẻ Gác Đêm chúng ta điều động tổng cộng sáu người phi phàm, lần theo Treece vốn bị thương vào phố dưới của phố Chữ Thập Sắt, đã phát hiện địa điểm trốn lâm thời của hắn, nhưng mọi manh mối đứt hết ở đây, cho dù là dùng cách thức siêu phàm hay điều tra bình thường đều không có tác dụng. Hắn như đột ngột bốc hơi, biến mất hoàn toàn."

    "Có cần tôi bói toán hỗ trợ không?" Klein dò hỏi.

    Dunn khẽ lắc đầu: "Trái Tim Máy Móc có 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn', là một người phi phàm có thâm niên không thua kém lão Neil là bao, thậm chí tôi còn nghi ngờ ông ta đã ở danh sách 8 rồi, chỉ không rõ ma dược tương ứng có tên là gì."

    "Hội Linh Tri có thể tồn tại tới giờ hẳn là có điểm đặc biệt." Klein thuận miệng trấn an đội trưởng một câu.

    Cả buổi sáng hôm đó hắn tiếp tục khóa thần bí học như trước, tiếp tục lấy tư liệu lịch sử ra đọc, tiếp tục luyện tập một vài kỹ xảo. Khi bữa trưa tới gần, hắn dần không tập trung cho lắm.

    Vài phút trôi đi, hắn dứt khoát thu dọn tư liệu lại, nghe theo tiếng gọi của bụng.

    Đúng lúc này Dunn Smith đi vào văn phòng của nhân viên văn chức, nói với chất giọng trầm thấp và dịu dàng: "Klein, cậu đi với tôi tới cửa Chianese, vật phong ấn '2 - 049' đã được hộ tống tới rồi. Hành động tiếp theo có lẽ cần sự cảm ứng của cậu với cuốn bút ký kia."

    "... Vâng." Klein đáp rồi đứng dậy. Hắn bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc vật phong ấn kia có hình dáng như nào và liệu hành động lần này có nguy hiểm gì không.

    Trong sự im lặng có vẻ căng thẳng đó, hắn theo Dunn xuống cầu thang, đi vào hành lang.

    Sau khi đi qua ngã tư, Dunn bỗng dừng bước lại, nghiêng đầu và nói rất nghiêm túc: "Cậu làm động tác này theo tôi, phải luôn duy trì nó, không được phép dừng lại. Nhớ kỹ, không được phép dừng lại, điều này liên quan tới sự an toàn của cậu!"

    Lúc nói, Dunn gập cánh tay lại, rồi lại mở ra, sau đó lại gập lại, rồi mở ra, cứ thế liên tục không hề gián đoạn.

    Klein ngơ ngác nhìn đội trưởng biểu thị, đột nhiên hiểu ra: "Bởi vì đặc thù của vật phong ấn kia?"

    "Đúng vậy." Dunn gật đầu trịnh trọng: "Động tác như vậy khiến chúng tôi phát hiện rằng cậu xảy ra vấn đề trước, từ đó giải cứu đúng lúc thì sẽ không có nguy hiểm gì về mạng sống."

    "Vâng." Klein không do dự, bắt đầu 'động tác gập duỗi tay'.

    "Nếu cánh tay này mỏi thì đổi sang tay khác." Dunn lại dặn thêm một câu.

    Vật phong ấn 2 - 049 này có vẻ kỳ quái nhỉ... Động tác như vậy liệu có ý nghĩa gì? Có vẻ rất nguy hiểm đây... Những ý nghĩ lóe lên trong đầu Klein, hắn thận trọng nhìn đội trưởng: "Vâng."

    Lòng hắn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng vì cửa Chianese đã ở trước mặt nên đành phải dằn xuống. Vả lại với cấp độ bảo mật này của mình phỏng chừng không được biết nhiều hơn, chỉ có thể hành động theo lời dặn... Klein thở hắt ra, theo đội trưởng tới phòng canh gác ở ngoài cửa Chianese.
     
    banhdacua25 and buinhi99 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)