FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 61: Ký hiệu kỳ quái

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    "Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.... Chúa tể thần bí phía trên màn sương xám... Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may..." Audrey Hall lẩm nhẩm ba câu miêu tả này, lòng bỗng dấy lên sóng to gió lớn khiến cô ta không cách nào duy trì được trạng thái "Khán Giả".

    Là một kẻ yêu thích thần bí học, trước khi bị kéo vào màn sương mù xám này, cô ta tuy chưa từng tiếp xúc chính thức với sức mạnh phi phàm, nhưng lén tụ tập với đám quý tộc chung sở thích thì vẫn trao đổi những gì mình biết, trong tình huống không rõ thật giả bọn họ sẽ học tập tiếng Hermes dùng cho thờ cúng, sẽ thử mấy nghi thức mà người ta truyền nhau.

    Hầu hết những nghi thức ấy đều không tạo ra hiệu quả gì, nhưng vẫn khiến Audrey có hiểu biết nhất định về việc cách thức hóa thần chú. Cho nên cô ta biết rõ ba câu miêu tả đó của Kẻ Khờ đại diện cho cái gì ở trong nghi thức khác: Đó đại diện cho, nó chỉ tới thần linh của bảy vị thần đang nhìn xuống toàn bộ thế giới! Gần như ngang hàng với "Chủ nhân Đỏ Rực, Mẹ của Bí Ẩn, Nữ hoàng của Tai ách và Sợ hãi"!

    Ngài Kẻ Khờ là kẻ không ai biết rõ, bí ẩn và mạnh mẽ như thần linh mà đám người Grilint nhắc đến? Là suối nguồn nguy hiểm mà bắt buộc phải né tránh trong các nghi thức? Audrey nhanh chóng hồi tưởng lại lời cảm thán khi đám bạn muốn thử mà lại không dám thử một số nghi thức cổ quái, nên tạm thời không nói nên lời.

    Arges Wilson vốn hiểu biết nhiều hơn cô nàng thì run rẩy từ tận đáy lòng:

    "Nếu nghi thức ma pháp mà Kẻ Khờ thiết kế ra quả thực có thể chỉ tới ngài ấy, làm ngài ấy nhận được lời cầu xin của bọn ta, như vậy chắc chắn phải tôn xưng là Thần rồi, dùng kính ngữ ngôi thứ ba cho thần linh và những sự tồn tại tương tự...

    Ta thật may mắn và đủ sáng suốt vì đã biểu hiện phối hợp, không làm ra chuyện ngu xuẩn gì, cho dù thử cũng chỉ trong phạm vi bình thường..

    Có lẽ ngài ấy là một nhân vật cổ xưa, bí ẩn và khủng bố, chẳng qua không dùng diện mạo ban đầu và tên thật trước mặt chúng ta... Ma Nữ Nguyên Sơ, Hiền Giả Ẩn Nặc, hay là Chúa Sáng Thế Chân Thực mà nhiều giáo phái thần bí cùng tín ngưỡng?"

    Arges biết Kẻ Khờ mà mình nhìn thấy bây giờ chưa chắc đã là hình tượng thực của ngài, thậm chí đối phương chưa chắc đã có giới tính, cũng chưa chắc đã là sinh vật hình người.

    Klein một tay đỡ trán, tay kia khẽ gõ lên cạnh chiếc bàn dài, cảm nhận sâu sắc sự biến hóa của "Người Treo Ngược" và "Chính Nghĩa". Nhưng hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra kiểu mọi chuyện đều trong dự đoán, cứ thế tiếp tục nói:

    "Ta cầu xin sự giúp đỡ của ngài.

    Ta cầu xin sự chiếu cố của ngài.

    Ta cầu xin ngài cho ta một giấc mơ đẹp.

    Hoa Thâm Miên, thảo dược thuộc về trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của ta.

    Cam Tay Vàng, thảo thược thuộc về mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh cho thần chú của ta."

    ...

    Hắn đọc từng câu miêu tả trong thần chú thuộc cách thức khác, cuối cùng cười nói:

    "Hai người đã nhớ chưa?"

    "A..." Audrey khẽ hô, rồi vội che miệng lại, bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ. Dựa vào trí nhớ rất tốt của "Khán Giả" mà cô nàng nhanh chóng ghi lại, cũng lặp lại thành tiếng để được xác nhận.

    Arges thì biểu hiện bình thường hơn cô nàng rất nhiều, mặc kệ lòng nghĩ gì chứ bút máy trong tay chưa hề dừng lại chút nào.

    Klein khẳng định những gì Audrey vừa đọc lại là đúng rồi khẽ mỉm cười:

    "Nếu thử thành công, như vậy lần sau có thể sửa thần chú đi đôi chút để đạt tới mục đích mà chúng ta muốn. Muộn nhất là trước thứ Tư, ta hy vọng các người có thể tìm thời gian rảnh hoàn thành nghi thức này."

    Hắn định tối thứ Năm tiến vào nơi này để xem nghi thức ma pháp này có hiệu quả không. Sở dĩ hắn không để "Người Treo Ngược" và "Chính Nghĩa" trực tiếp cầu xin "vắng mặt" là vì hắn sợ không cách nào phân biệt được bọn họ "xin nghỉ" thật hay là thử nghiệm nghi thức, đến lúc đó nên kéo vào đây hay là không?

    "Tuân theo ý chí của ngài." Audrey và Arges cùng liễm cảm xúc lại, cung kính trả lời.

    "Dựa theo đề nghị lần trước của Người Treo Ngược, sau chính sự là tới lúc tán gẫu, ai bắt đầu trước?" Klein đưa tay tỏ ý mời.

    Audrey trầm ngâm rồi nói:

    "Thưa ngài Kẻ Khờ, đề nghị lần trước của ngài về việc tổ chức cuộc thi sàng chọn tuyển người làm công việc hành chính đã được không ít nghị viên tán thành, có lẽ nó có thể được thực hiện. Đương nhiên với hiệu suất của chính phủ vương quốc, phương án nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới có."

    Cô ta không sợ "Người Treo Ngược" dựa theo chuyện này điều tra ra thân phận của mình, bởi vì cô ta chỉ ngẫu nhiên, thuận tiện dẫn dắt hai câu, cũng làm cho đám quý bà quý cô kiêu ngạo kia cho rằng đây là ý tưởng từ bộ óc siêu việt của bọn họ, làm cho bọn họ vội vã chạy về khoe khoang với chồng, cha và anh em của bọn họ. Lúc ấy Audrey cảm thấy mình nhìn thấy những con chim công đang xòe đuôi. Cô tin rằng các vị quý bà quý cô ấy sẽ không ngừng dựa theo bản thân ám chỉ mà vơ cái vinh dự ấy về cho mình, cũng hoàn toàn quên đi tác dụng của cô ta mà tranh nhau xem ai là người đầu tiên đưa ra ý tưởng ấy.

    Và dùng phương thức xảo diệu ấy thay đổi tình thế của một vương quốc khiến Audrey cảm thấy rất có thành tựu một cách kỳ lạ, dường như tìm được cách để "Khán Giả" cũng có thể ảnh hưởng tới tình tiết của vở kịch.

    "Chỉ hy vọng là vậy." "Người Treo Ngược" Arges đáp lại một câu với ngữ khí trào phúng.

    Anh ta tạm dừng vài giây rồi liếc Kẻ Khờ trên ghế chủ nhân một cái, châm chước ngôn từ rồi nói:

    "Vài thập niên gần đây, số lần hoạt động của các tổ chức bí ẩn có xu thế tăng lên, thậm chí xuất hiện nhiều tổ chức mới, trở nên có quy mô và có sức mạnh phi phàm nhất định."

    Anh định dựa vào tôi để tìm hiểu nguyên nhân à? Tôi còn chưa bắt đầu tiếp xúc các tư liệu về "tổ chức phi pháp" đây... Klein chỉ cười chứ không bình luận gì về tin tức mà "Người Treo Ngược" đưa ra, chỉ lập lờ nước đôi đáp:

    "Có một số sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh."

    Ví dụ như sức mạnh mà cuốn bút ký của gia tộc Antigenous đại diện...

    "Vậy à..." Arges thì thào, dường như nghĩ tới điều gì đó.

    Klein đảo mắt qua "Người Treo Ngược", "Chính Nghĩa", mỉm cười nói:

    "Nếu không còn gì chia sẻ vậy tụ hội hôm nay tới đây thôi."

    "Tuân theo ý chí của ngài." Audrey và Arges đồng thời đứng dậy.

    Klein gạt ngón tay cắt đứt mối liên hệ với ngôi sao đỏ sậm, nhìn hai bóng người tan biến khỏi cung điện nguy nga.

    Hắn đứng lên, quay người nhìn chiếc ghế lưng cao, cũng chính là phần lưng của chiếc ghế chủ nhân ở vị trí cao nhất của chiếc bàn đồng xanh để nhìn ký hiệu chòm sao nơi đó. Ngôi sao rực rỡ kết nối với nhau tạo ra một ý hiệu kỳ lạ, không nằm trong bộ những ký hiệu của thần bí học mà Klein được học.

    Hắn nhìn thật kỹ để phân biệt, nhìn ra "Con Mắt Không Đồng Tử" tượng trưng bí ẩn, rồi nhìn ra "Sợi Dây Vặn Vẹo" tượng trưng cho biến hóa. Cả hai thứ này đều thiếu một bộ phận, và chúng chồng chéo lên nhau tạo ra ký hiệu tượng trưng mới.

    "Bí ẩn không hoàn chỉnh, biến hóa không hoàn chỉnh... Cộng lại nghĩa là gì?" Klein nhíu mày thì thầm, tạm thời không nghĩ ra đáp án.

    Hắn thu tầm mắt lại, bắt đầu bước đi trong tòa cung điện thần bí cổ xưa rộng lớn này, tầm mắt không bỏ qua bất cứ một xó xỉnh nào.

    "Lúc trước ta chỉ nghĩ vớ vẩn, đưa ra một khái niệm sơ lược chứ không miêu tả cụ thể hình dáng của cung điện, bàn và ghế dựa như nào... Như vậy những hình dáng hiện giờ của chúng nó là dựa vào đâu mà có? Lựa chọn tối ưu hóa? Bản mẫu ban đầu? Hoặc là phản ánh thực tế?" Klein nhìn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà lúc trước hắn xem nhẹ.

    Haiz, không thể không nói rằng làm một gã chuyên gia bàn phím, quả thực có rất nhiều việc ta thiếu kinh nghiệm, chưa đủ sâu sắc, thế cho nên sau đó mới nhận ra... Tự kiểm điểm bản thân như vậy, Klein bắt đầu kiểm tra khu vực bốn phía quanh thần điện trên sương xám này một cách nghiêm túc, nhưng hắn không tìm được sinh vật nào, cũng chẳng phát hiện ra điều kỳ dị gì cả.

    Còn chỗ xa hơn, nơi hư ảo gần như vô biên vô tận kia, hắn tạm thời không dám đi vào vì sợ bị lạc đi tận đâu đâu.

    "Phù, nơi này quả nhiên rất thần bí... Chờ khi nào ta mạnh hơn, không biết nó có thay đổi gì mới không..." Klein thở dài, mở linh tính bao phủ bản thân, mô phỏng cảm giác rơi xuống.

    Tất cả nhanh chóng lướt qua, đủ loại ảo giác vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn xuyên qua lớp sương mù xám, nhìn thấy thế giới thực, thấy bàn học, rèm và giá treo mũ trong phòng mình.

    ...

    Khu Hoàng Hậu, Backlund.

    Audrey nhìn bức tranh treo trên tường, cảm nhận sự mềm mại của chiếc gối nhung thiên nga. Cô ta không lập tức đứng dậy, mà nghiêm túc hổi tưởng lại tụ hội hôm nay, dường như đang xem lại vở kịch một lần nữa.

    "Lúc ngài Kẻ Khờ nói tới việc thử nghi thức kia, khi cho các từ miêu tả thần chú như Chúa tể thần bí, vị vua Hoàng Hắc, ngữ khí ngài ấy có vẻ tự tin... Tự tin..." Audrey đang lặng lẽ phân tích đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, thân thể khẽ run.

    Thôi, nếu không thể đối kháng được thì mặc kệ... Ngài Kẻ Khờ luôn tỏ ra hòa nhã, hẳn là kẻ tuân thủ luật lệ... Audrey cảm thấy tâm tình tốt hơn, nghĩ tới việc đóng vai, nghĩ tới sự mỏng manh của việc bị ma dược cắn trả.

    Cô ta khẽ ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, rời khỏi giường đi tới phía cửa, cũng chủ động điều chỉnh trạng thái của bản thân về "Khán Giả".

    Cô ta mở cửa phòng, thấy một cô hầu gái đi qua trước mặt, thấy vết chai trên tay, vết cháy nắng trên mặt và rất nhiều chi tiết tương tự trên người đối phương, khiến Audrey phỏng đoán được không ít chuyện.

    Đúng lúc này Audrey như cảm ứng được điều gì mà vội vàng quay người nhìn sang một góc tối ở ban công. Cô thấy chú chó lông vàng Susie đang ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn vào cô với cái kiểu hệt như cô đang quan sát hầu gái.

    Nữ thần ơi... Audrey giật giật khóe miệng, thật muốn che mặt lại, thở dài một hơi.

    ...

    Trong buồng thuyền trưởng được bảo vệ tầng tầng lớp lớp trên biển Sunia.

    Arges tỉnh táo lại, phát hiện xung quanh không có gì thay đổi, hệt như chẳng có gì xảy ra cả. Anh ta thở dài, lẩm bẩm:

    "Một nhân vật cổ xưa chăng?"

    ...

    Rời khỏi nghi thức, Klein kéo rèm cửa sổ ra, lấy cuốn sổ lại bắt đầu ghi chép.

    Hắn nhớ lại nội dung trong mấy trang nhật ký của Russel, rồi dùng cách ghi lại này để nhớ lâu hơn, tránh việc mai sau quên đi.

    Viết xong, hắn đọc lại mấy lần, cuối cùng xé tờ giấy vừa viết ra rồi đốt.

    Mỗi tuần một lần như vậy chắc là sẽ không quên những điều quan trọng... Chẳng qua khi thời gian dần trôi, nhiệm vụ sẽ càng nặng nề hơn... Tiếc rằng tạm thời không có biện pháp nào tốt hơn, mà mình thì chưa học bộ môn mật mã học... Klein ngừng lại, vặn vặn xương cổ rồi định đi tới câu lạc bộ bói toán.

    Trong tâm lý những người khác nhau thì "Thầy Bói" không có chung tiêu chuẩn, không ai có thể nói là kẻ khác sai được, cho nên Klein hoàn toàn không rõ "Thầy Bói" như nào mới phù hợp với nhu cầu của ma dược nhất. Hắn chỉ có thể dựa vào việc thực hành để chỉnh sửa, để xác định!
     
    banhdacua25, buinhi99 and thienta like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quỷ Bí Chi Chủ
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 1: Tên hề!
    Chương 62: Đề nghị của "thầy bói"

    Editor: Kẻ Lang Thang
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Trước khi đi, Klein tranh thủ lấy bàn chải nhỏ và khăn tay cẩn thận lau chùi bộ vest và mũ phớt, sau đó giặt áo sơ mi màu trắng, rồi mặc áo sơ mi sợi đây với khoác chiếc áo khoác rẻ tiền trông có vẻ thể diện nhất lúc đầu, bước nhanh xuống đường.

    Đầu tiên là váy cho Melissa, tiếp theo là bộ vest cho Benson, cuối cùng mới có thể nghĩ tới bộ thứ hai cho mình, tiền chả bao giờ là đủ cả... Mặt khác bắt buộc phải gom góp từng món đồ sứ chiêu đãi khách nữa... Mà lại còn phải dành tiền cho việc mua các tài liệu nguyên liệu thần bí học... Klein ngồi lên chiếc xe ngựa công cộng, tính nhẩm tình hình tài chính trong nhà, càng tính càng lắc đầu.

    Hắn phỏng đoán chí ít phải một năm mới có thể khiến hắn, anh trai và em gái sống trong cái gọi là tầng lớp trung lưu. Đương nhiên đây là chưa tính đến chuyện được thăng chức tăng lương.

    Xe ngựa công cộng chạy qua từng con phố, rồi dừng lại ở phía đối diện câu lạc bộ Bói toán ở phố Holls.

    Klein đè chiếc mũ phớt xuống, nửa nhảy nửa đi xuống xe, men theo con đường quen thuộc đi vào cánh cửa câu lạc bộ ở tầng hai, thấy cô gái Angelica tóc nâu xinh đẹp. Vành mắt cô ta sưng và đỏ, nhưng toàn thân có vẻ buông lỏng hơn rất nhiều.

    Klein giơ ngón tay khẽ gõ lên ấn đường hai cái, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện màu u ám dày đặc ở sâu trong cảm xúc của Angelica đã tan đi rất nhiều, mà lại còn thêm vài phần trắng sáng hệt như ánh mặt trời.

    Xem xong, Klein mới đi tới, ngả mũ cười nói:

    "Cô Angelica, hôm nay đúng là một ngày nắng rực rỡ nhỉ?"

    Angelica ngẩng đầu lên, giật mình khẽ hô một tiếng rồi cười tươi đáp:

    "Anh giống hệt con mèo của ông Fansent, đi đường chả tạo ra tí tiếng động nào. Ừm, anh nhìn ra rồi à? Ha ha, tôi quên mất, anh là một vị thầy bói am hiểu nhìn tướng mạo..."

    Cô ta dừng lại, khẽ cắn môi rồi cúi người hành lễ:

    "Cảm ơn lời đề nghị của anh ngày hôm qua, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Một năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng, thoải mái và thỏa mãn như lúc này."

    Nghe cô ta chân thành cảm ơn, Klein cũng lây nhiễm sự vui vẻ và thoải mái này, mỉm cười nói:

    "Giúp được cô là niềm vinh hạnh của tôi."

    Trong lúc nói, hắn cảm thấy linh tính của bản thân hoạt bát và thoải mái không ít. Đây là "Thầy Bói" mà ma dược muốn? Là "Thầy Bói" có thể trợ giúp cho người cần xem bói? Klein nhéo nhéo ấn đường như đang tự hỏi, lặng lẽ gõ hai cái.

    Không thể không nói rằng hắn phát hiện là thực tế động tác mở đóng linh thị này không đủ ẩn giấu, nhưng vấn đề là hắn tạm thời không nghĩ được phương án thay thế tốt hơn, bởi vì hắn mới trở thành "Thầy Bói" không lâu, linh tính chưa tăng tới mức cao nhất và nắm giữ bản thân cũng là như vậy, cho nên hắn phải có vị trí có thể kích được linh tính thì mới làm môi giới cho "công tắc", mà bộ phận như vậy trên cơ thể không nhiều, ấn đường là lựa chọn tương đối tốt.

    Chờ khi hoàn toàn tiêu hóa ma dược trở thành một "Thầy Bói" thật sự, hẳn là tạo ra động tác "công tắc" tốt hơn... Klein khẽ gật đầu, đi tới phòng hội nghị khép hờ kia.

    "Cà phê hay hồng trà?" Angelica vội hỏi một câu.

    "Cà phê Dipsy." Klein đáp lại, hắn định nếm thử mọi loại đồ uống.

    Lúc này hắn thấy có khoảng sáu bảy hội viên ở trong phòng, nhưng không thấy vị Hanas Fansent thường xuất hiện ở nơi này.

    "Ông Fansent không tới à?" Hắn dừng bước, tiện thể hỏi một câu.

    Angelica giật mình: "Không phải ngày nào ông ấy cũng đến. Hôm nay ông ấy nhận lời mời tới giảng bài cho một tổ chức bói toán ở cảng Anmatt rồi. Anh tìm ông ấy có chuyện gì?"

    "Không, chỉ tò mò thôi, tại lần nào tới đây tôi cũng gặp ông ấy." Klein mỉm cười lắc đầu.

    Cùng lúc đó hắn phát hiện gương mặt quen thuộc trong số bảy hội viên kia: Quý ngài Glacis đã từng bói toán cho mình!

    Glacis đang đeo một chiếc kính mắt một tròng xem tư liệu trên bàn, đột nhiên nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm mình nên ngẩng đầu lên nhìn về phía kẻ đó. Anh ta lập tức tỏ ra vui sướng, bèn chống tay lên bàn đứng dậy, đi vài bước tới trước mặt Klein:

    "Chào buổi chiều, anh Moretti. Vừa nãy tôi luôn nghĩ xem hôm nay liệu anh có tới không. Nghe Angelica nói anh không phải bác sĩ, mà là một vị thầy bói am hiểu xem tướng mạo?"

    Klein cười cười, đáp: "Tôi không chỉ am hiểu cái đó. Anh Glacis, hình như anh đã hoàn toàn thoát khỏi bệnh tật rồi?"

    Hắn nắn nắn trán, khẽ ấn vào ấn đường hai cái, phát hiện màu sắc sức khỏe của Glacis đã bình thường trở lại.

    "Đúng vậy! Lúc ấy tôi rất hối hận vì không nghe theo lời đề nghị của anh. May quá, may mà gần nhà tôi có một vị thầy thuốc rất giỏi, ông ấy cho vợ tôi một đơn thuốc khá thần kỳ, khiến tôi rời xa cái chết." Glacis cảm khái.

    Là một thành viên tương lai của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Klein hỏi lại với sự mẫn cảm nghề nghiệp: "Thầy thuốc rất giỏi? Đơn thuốc rất thần kỳ?"

    Thần kỳ? Thần kỳ như nào? Liệu có thuộc phạm trù phi phàm không?

    "Ông ấy nói đó là thuốc của một dân tộc ở phía Renborg, tóm lại là chữa được chứng bệnh của tôi." Glacis đáp, không hề cảm nhận được sự dị thường gì.

    Thầy thuốc dân tộc? Klein gõ ấn đường như tự hỏi:

    "Tên ông ta là gì? Đang ở nơi nào? Anh biết đó, người xem bói không cách nào cam đoan là mình sẽ không bị bệnh, có lẽ mai sau tôi cần phải tới chỗ ông ấy mua thuốc ấy chứ."

    Thông qua giáo sư và đám học sinh nên Klein biết hệ thống chữa bệnh tiên tiến hiện đại mới được thành hình ở thế giới này, có một số bệnh tật gần như không cách nào cứu chữa, cho nên vị thuốc thần kỳ và thầy thuốc giỏi vẫn còn chỗ dụng võ, nên hiểu biết sơ qua cũng không tệ, có khi tới lúc nào đó lại cần.

    Glacis đáp:

    "Ông ta tên là Lawson Duckweed, có một cửa hiệu nhỏ ở số 18 phố Vlad khu phía đông, tên là hiệu thuốc dân tộc Lawson."

    "Cảm ơn." Klein lặng lẽ ghi nhớ, rồi chân thành nói.

    Glacis quay người dẫn hắn tới chỗ của mình, lúc này Angelica đã pha xong cà phê và bưng tới.

    So với cà phê Nam Will, mùi cà phê Dipsy nồng đậm hơn nhiều, nhưng vị thì khá chênh lệch... Klein nhấp một ngụm, thưởng thức một lúc.

    Glacis thấy hắn đặt cốc cà phê men trắng xuống, vội vàng nói:

    "Anh Moretti, liệu tôi có thể nhờ anh xem bói giúp tôi một lần không? Tôi sẽ trả phí theo giá anh quy định."

    "8 penny là đủ rồi, tôi sẽ không tạm thời tăng giá." Klein đang hy vọng có người tìm mình xem bói: "Cần tới phòng xem bói không?"

    "Ok, phòng Thủy Tinh Vàng." Glacis quen thuộc hơn nên đi trước dẫn đường.

    Vào phòng, khóa trái cửa gỗ lại, Klein ngồi vào sau bàn, trầm giọng hỏi:

    "Glacis, anh muốn bói toán chuyện gì?"

    "Tôi có một cơ hội đầu tư, nhưng số tiền khá nhiều, nếu thất bại tôi và gia đình sẽ bị đả kích nặng nề, tôi muốn xem bói xem liệu có thuận lợi không." Glacis chủ động nói: "Bản thân tôi đã dùng bài Tarot xem bói một lần, ừm, là xem bói sau khi tâm linh tinh thuần rồi, được kết quả không tệ. Đúng vậy, là tôi tự giải mã, chẳng qua tôi không hề làm trái với một số nguyên tắc tượng trưng."

    Klein ngẫm nghĩ, tò mò nói:

    "Vậy anh miêu tả cụ thể chuyện như nào một lần, rồi đưa ra thông tin bản thân, nế có thể biết đối phương thì tốt hơn, để chúng ta bói bản đồ sao."

    "Vâng." Glacis suy tư rồi nói: "Ông Lanlus khi khảo sát ở dãy núi Hornaces đã phát hiện một quặng sắt với sản lượng khá lớn, cho ra chất lượng rất tốt. Ông ta bỏ hết tiền tiết kiệm mua mảnh đất đó, cũng mời công ty chuyên nghiệp tới thăm dò, nhận được kết luận rất tốt. Ông ấy thiếu nguồn vốn đầu tư khai thác nên đã thành lập một công ty sắt thép, định dùng hạng mục này để vay vốn ngân hàng, đồng thời phát hành cổ phiếu với tỉ lệ nhất định để gom tài chính. Kế hoạch này tạm thời đang trong giai đoạn ngầm trù bị cho nên lợi tức khá cao."

    Dạo này hay đọc báo, lại là "chuyên gia lịch sử" nên Klein biết thế giới này có cổ phiếu, biết chắc chắn khái niệm này tới từ Russel đại đế, hừm, lại là ông ta.

    Trong quá trình thực dân lục địa Nam, ông ta thành lập công ty Tây Balam, thông qua việc phát hành cổ phiếu để gom vốn mà giải quyết thuận lợi vấn đề tài chính, nhận lấy phần tiền đầu tiên khi cướp được lợi ích thực dân.

    Bởi vì lợi tức cao cho nên từ đó về sau những chuyện tương tự tiếp tục xảy ra, ví dụ như cổ phiếu đường sắt, cổ phiếu khai khoáng, cổ phiếu sử dụng khai phá hơi nước... Có chỗ thành công, cũng có chỗ thất bại, vì thế đã sản sinh ra tổ chức sàn giao dịch chứng khoán Backlund sơ đẳng. Ngoài ra Russel đại đế còn làm ra trái phiếu nhà nước, hay quỹ tín thác này nọ. Người người noi theo đến nay đã trở thành phương thức đầu tư ổn định nhất, hàng năm nhận được lợi tức tới 4%.

    Klein nhớ rõ Benson từng nói rằng nếu có thể được thừa kế tài sản 3.000 bảng, như vậy khỏi cần phải làm việc vất vả nữa, bởi lợi tức hàng năm ổn định chừng 5%, đại khái là 150 bảng, tương đương với lương một năm hiện tại của Klein rồi.

    Đây chính là tầng lớp lợi nhuận mà... Klein khẽ than một tiếng, châm chước rồi hỏi:

    "Anh xác định chuyện này không có vấn đề? Lanlus là người đáng tin?"

    "Tôi đọc qua báo cáo về giấy tờ và thăm dò điền sản của ông ta rồi, có đóng dấu của cơ quan nhà nước quận Tây Vilas và thư xác nhận của công ty chuyên nghiệp, hơn nữa văn phòng của Lanlus còn có ảnh chụp của ông ta, tước sĩ William và ngài thị trưởng nữa." Glacis gật đầu.

    Ảnh chụp chung? Ảnh đó chẳng thể hiện được điều gì... Klein được sinh ra ở thời đại tri thức bùng nổ nên gặp chuyện tương tự nhiều quá rồi, nên không vì thế mà tin tưởng. Chẳng qua hắn tin hay không cũng vô dụng, chỉ có thể cầm bút vẽ bản đồ sao tương ứng theo những tin tức quan trọng mà Glacis cung cấp.

    Thật lâu sau, Klein chỉ vào bản đồ sao, nói:

    "Chính anh chắc là cũng nhìn thấy được chuyện này không thuận lợi, mặt ngoài thì phồn hoa mà bên dưới là vách núi đen, là vực sâu. Theo ý bói toán của tôi ấy là hãy vòng qua nó, tránh nó đi."

    "..." Glacis im lặng, mấy lần mở miệng định nói nhưng cuối cùng lại khép lại.

    Mấy phút sau, anh ta gượng cười, nói:

    "Về nhà rồi tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

    Nghe câu trả lời đó, Klein chỉ có thể lắc đầu, cảm nhận nỗi bất đắc dĩ mà vị "Thầy Bói" hẳn là có: "Thầy Bói" chỉ có thể đưa ra lời khuyên chứ không quyết định thay người ta được.

    Hai người vừa rời khỏi phòng Thủy Tinh Vàng thì Angelica tới:

    "Anh Moretti, có người tới tìm anh xem bói."

    Nói tới đây, cô ta khẽ bồi thêm một câu:

    "Tôi không đề cử anh ta, mà anh ta cũng chưa nhìn qua sách ảnh."

    Thanh danh lan truyền rồi à? Klein nghi ngờ đi tới sảnh tiếp đón.
     
    banhdacua25, buinhi99 and thienta like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)