FULL  HOT  Huyền Huyễn Quốc Vương Vạn Tuế - Loạn Thế Cuồng Đao

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Quốc Vương Vạn Tuế
    Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

    Quyển 4: Hoàng Hôn Của Đế Quốc
    Chương 337: Trận chiến đỉnh cao (1)

    Dịch: †Ares†
    Biên: †Ares†
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn.eu




    - Tuân mệnh, bệ hạ.

    Trong lòng tất cả mọi người đều tràn ngập nghi vấn, cơ hồ trong nháy mắt này tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc trong hai giờ vừa rồi, lão nhân có lai lịch không rõ ràng này đã nói gì với quốc vương bệ hạ. Tuy nhiên, từ sự phục tùng và sùng bài tuyệt đối, không ai mở miệng lên tiếng phản đối, vẫn quỳ rạp xuống đất tiếp nhận mệnh lệnh này.

    Không nghi ngờ Robben là người hưng phấn nhất

    Loại hưng phấn này cũng không chỉ xuất phát từ việc phụ thân chiếm được tín nhiệm của bệ hạ một bước lên mây, mà còn bởi vì trên mặt phụ thân hắn đã mất đi vẻ ảm đạm chán nản mà tràn đầy hy vọng, như cây già héo khô rốt cuộc được tái sinh.

    . . .

    Đối với Tôn Phi mà nói, lão Arjen xuất hiện quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoặc có thể nói là mới vừa buồn ngủ, đã có người đưa gối lên đầu.

    Lão Arjen giao ra quyển trục màu trắng trình bày các đề nghị về việc thành lập Lang Nha Quân Đoàn, thậm chí còn chi tiết cả nên chọn ai làm sĩ quan, vị trí ra sao, đồng thời cũng đưa ra một số đề nghị lớn mật. Nếu dựa theo ý tưởng của ông ta thì sau khi thành lập quân đoàn này không cần nửa năm, Lang Nha Quân Đoàn sẽ hoàn toàn trở thành tư quân của Tôn Phi.

    Đương nhiên, Tôn Phi đối với tân quân đoàn này cũng không có bao nhiêu dã tâm.

    Lý do thật sự hắn coi trọng lão Arjen chính là lão nhân này là một nhân tài chân chính.

    Sau khi xem xong quyền trục màu trắng, Tôn Phi từng cùng lão Arjen trao đổi hơn một giờ. Tuy Tôn Phi không giỏi sự tình hành quân đánh giặc nhưng nghe vẫn có thể nhận ra lão nhân này có kinh nghiệm binh nghiệp vô cùng phong phú.

    Thời điểm mà lão nhân này nói lên những việc quân kia, cặp mắt không che giấu được kiêu ngạo cùng tự đắc, trong lúc lơ đãng còn lộ ra ngoài khí thế tung hoành, điều này hoàn toàn đủ để khiến Tôn Phi nhận định, ông lão nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt này rất có thể từng là một danh tướng tay từng cầm trọng binh.

    Mà một người có lẽ từng là đại nhân vật hiển hách một thời như vậy, cũng không biết vì việc gì gặp phải biến cố bi thảm, khiến hai chân bị tàn tật, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, phải mang theo đứa con là Robben trốn đông núp tây, thậm chí lấy thực lực ngũ tinh cấp của Robben, vì sinh tồn cũng không thể không mai danh ẩn tích, phải ủy thân ở một tiểu quốc nho nhỏ như Miluo.

    Tôn Phi cũng không muốn lật lại chuyện xưa cũ của lão Arjen.

    Hắn chỉ biết hiện tại là giai đoạn Hương Ba Thành cực kì thiếu nhân tài.

    Mà lão Arjen chính là nhân tài hiện tại đang cấp bách cần.

    Đồng thời, Tôn Phi cũng không lo lắng lão Arjen sẽ phản bội mình.

    Bởi vì thời gian trị liệu cho lão nhân này, Tôn Ph từng dùng qua Người Khổng Lồ Xanh Dược Tề để kích thích cường hóa cho đội chân cùng cơ thể của lão, mà Người Khổng Lồ Xanh Dược Tề lại có tác dụng với linh hồn đối phương, khiến đối phương bất tri bất giác trung thành với Tôn Phi. Đây là một loại tác dụng gắn bó tinh thần lực kỳ diệu, tại thời điểm mấu chốt có thể phát ra tác dụng không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa cũng khiến cho Tôn Phi có thể ít nhiều hiểu được biến hóa cảm xúc của đối phương.

    Hơn nữa, Tôn Phi cũng thấy được lão Arjen và Robben không phải loại người phản bội.

    Nam nhân tín nhiệm, nhiều khi chỉ là ở cảm giác.

    Nhưng Tôn Phi thật sự tin tưởng loại cảm giác này.

    Cho nên hắn cũng không có hỏi tới lại lịch phụ tử Robben, không có truy xét thân phận chân chính của hai người, mà chỉ lựa chọn tin tưởng, lúc này lại trọng dụng lão Arjen, giao cho lão nhân lai lịch thần bí này toàn quyền phụ trách công tác thành lập Lang Nha Quân Đoàn.

    Cứ như vậy, Tôn Phi hoàn toàn là có thể làm cái vung tay yên ổn làm chưởng quỹ.

    Nói thật, những việc như hành quân đánh giặc, bày mưu nghĩ kế thật sự không phải loại trạch nam kiếp trước như Tôn Phi có thể làm được.

    Quan tâm hiện tại của Tôn Phi chính là Võ Thánh chiến sắp tới

    Trận này được cho là trận chiến cường giả đỉnh phong phạm vi ngàn dặm trong gần hai mươi năm qua, không chỉ nhận được sự quân tâm của hai đại đế quốc Zenit cùng Spark, thậm chí cả các đế quốc khác như là đế quốc Ajax, đế quốc Eindhoven, đế quốc Saint-Germain cùng mấy nước láng giềng đều chú ý quan tâm.

    Nghe nói hai ngày tới, ngoại trừ Võ Thánh đế quốc Spark là đối thủ sẽ giá lâm đế đô St. Petersburg, đệ nhất kiếm khách đế quốc Ajax - Hunter Lahr, đệ nhất cao thủ đế quốc Eindhoven - Costacurta, người kế vị đế quốc Saint Germain - Giliano cũng sẽ mang theo sứ đoàn đi vào St. Petersburg, chính là vì muốn xem trận Võ Thánh chiến này.

    Càng tới gần ngày diễn ra trận chiến đỉnh cấp tại Võ Thánh Sơn, vấn đề tư cách quan chiến càng được chú ý.

    Dựa vào cấp bậc Võ Thánh quyết đấu, võ sĩ bình thường cùng dân chúng đừng nghĩ có thể có tư cách đến hiện trường xem cuộc chiến.

    Nghe nói hai vị Võ Thánh cũng không muốn có người xem cuộc chiến, nhưng dưới áp lực mấy đại đế quốc, cuối cùng cũng nhượng bộ, chỉ cho phép một trăm người xuất hiện ở Võ Thánh Sơn xem trận quyết đấu đỉnh cao này, mà có thể lọt vào một trong số một trăm người này đã trở thành mục tiêu mơ ước của vô số võ giả, nghe nói một cái danh ngạch có giá gần trăm vạn tiền vàng.

    Dù sao đây cũng là quyết đấu giữa hai vị Võ Thánh bình thường vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

    Đối với một số ít võ giả đang đứng trước bình cảnh, nói không chừng đứng trước trận quyết đấu đỉnh cao này có thể ngộ ra điều gì mà đột phá cũng không chừng, hơn nữa có thể đứng quan chiến trận quyết đấu của hai Võ thánh hai đại đế quốc cũng là một loại chứng minh thân phận cao quý, cho nên vô số đại quý tộc cũng tranh đoạt từng cái danh ngạch ác liệt không kém võ giả.

    Bất quá Tôn Phi cũng không lo lắng vấn đề này.

    Bởi vì hoàng thất cùng quân bộ đế quốc đã cùng đưa ra quyết định, hai mươi lăm cao thủ đứng đầu trong giải đấu diễn võ tác chiến vừa rồi sẽ được lên Võ Thánh Sơn xem cuộc chiến của hai Võ Thánh, ngoài ra sứ đoàn tam đại đế quốc Eindhoven, Ajax cùng Saint Germain được đem năm người, Giáo Đình giáo khu Zenit được đem mười người, còn lại năm mươi người thì sẽ phân phối cho những tập đoàn đại quý tộc cùng một số ít nhân tài trong quân đội đế đô — đương nhiên, những cường giả này chủ yếu cũng đều là xuất thân quý tộc.

    Cứ như vậy, Hương ba Thành chiếm được sáu vé, có thể yên tâm mà chờ đợi trận tranh tài đến.

    Cùng lúc đó, lão Arjen được Tôn Phi trao trọn quyền cũng đang toàn lực tiến hành thành lập Lang Nha Quân Đoàn.

    Bên trong quá trình này, danh vọng của Hương Ba Vương đã biểu hiện rõ rệt.

    Chỉ trong thời gian ngắn, vô số quốc vương các nước phụ thuộc suất lĩnh chiến sĩ tinh nhuệ dưới trướng gia nhập Lang Nha Quân Đoàn, trong đó có Byzantine quốc đã tấn thăng thành nước phụ thuộc cấp bốn cùng nước phụ thuộc cấp hai Cavern quốc. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, năm đại đội thì đã có ba đầu đủ biên chế.

    - Lão thần xin hướng bệ hạ đề cử vài vị cao thủ rất có tài lãnh binh, bất quá không biết vì nguyên nhân gì mà vốn họ ngay từ đầu đã đáp ứng rồi giờ lại do dự.
    Vào tối ngày hôm sau, trong khi báo cáo tình hình tiến triển thành lập quân đoàn, lão Arjen nói tiếp vài câu khó hiểu.

    - Nếu đã không muốn thì cũng không nên cưỡng cầu.
    Tôn Phi đối với chuyện này cũng không để tâm.

    Lão Arjen muốn nói gì lại thôi, cuối cùng cho là quốc vương bệ hạ tựa có dụng ý khác, nghĩ nghĩ, có chút hiểu rõ, đây là khảo nghiệm mà quốc vương bệ hạ cấp cho mình, cho nên không ý kiến gì nữa, yên lặng lui ra ngoài.

    . . .

    Vào đêm, Tôn Phi tiến vào thế giới Diablo, tiếp tục giết quái thăng cấp.

    Trải qua hai đêm chém giết, Tôn Phi lúc này đã sắp hoàn thành xong hai nhiệm vụ đầu tiên của màn bốn Quần Ma Bảo Lũy Pandemonium Fortress, chẳng những giải quyết xong Đọa Lạc Thiên sứ (The Fallen Angel) mà ở Hỏa Diễm Chi Hà (River Of Flame) tìm được thanh thiết chùy đặc thù (Hellforce Hammer), đập nát linh hồn chi thạch, tiêu diệt Mephisto - một trong tam đại cự đầu của địa ngục, giờ chỉ còn lại Diablo là Boss cuối cùng.

    Trên thực tế, nhiệm vụ thứ ba Kết Cục Kinh Hoàng (Terror’s End) cũng đã tiến hành được hơn phân nữa.

    Nhiệm vụ này rất khó hoàn thành, khiêu chiến một trong tam đại cự đầu Diablo, từ Hỏa Diễm Chi Hà tiến vào Thần Địa Hỗn Loạn Chaos Sanctuary, tiến vào chỗ sâu nhất của thần địa phá bỏ năm phong ấn, sau đó tiêu diệt một số lượng lớn quái vật, cuối cùng là lúc trời đất rung chuyển, Diablo sẽ xuất hiện và nhiệm vụ của Tôn Phi là tiêu diệt Diablo.

    Trong hai đêm trước, Tôn Phi đã tháo xong ba phong ấn, tiêu diệt lượng lớn quái vật.

    Lúc này, cấp bậc người man rợ của Tôn Phi đã lên tới 83, thực lực dũng mãnh đến cực điểm, thu hoạch vài món trang bị màu cam không tệ, nhưng cùng trang bị mà Tôn Phi đã không tiếc bất kì giá nào để mua tại NPC lại có chút chênh lệch, trừ bỏ vài món trang bị có thông số không tệ được cất tạm thời trong hòm giữ đồ, số còn lại toàn bộ đều bán đi đổi thành kim tệ.

    Mỗi khi một phong ấn được tháo bỏ, trong thần điện lại xuất hiện một lượng lớn quái vật, tất cả đều là quái vật tinh anh của địa ngục, cực kỳ cường hãn, gây ra uy hiếp không nhỏ, Tôn Phi cũng không dám khinh thường, chỉ có thể chọn lựa chậm rãi tiêu hao chiến. Sau bốn hồi giết chóc, Tôn Phi cuối cùng cũng thành công mở ra hết năm phong ấn.

    Mặt đất trong thần điện bỗng chốc sụp đổ, chỉ còn lại từng cột đất đá nổi bên trên dòng sông địa ngục hỏa diễm không biết từ đâu xuất hiện, từng trận rung chuyển trời long đất lở như cả không gian cũng muốn tan vỡ, trong tiếng rít gào giận dữ, Diablo rốt cục xuất hiện.

    Đó là một ác ma địa ngục toàn thân đỏ tươi như máu, sau lưng cắm tám chiếc gai xương nhô lên cao, tay chân là những bộ móng vuốt sắc bén, chẳng những lực công kích cường hãn, mà còn có năng lực khôi phục sinh mệnh, cả người toát ra uy áp đáng sợ, ngửa đầu rít gào một tiếng, sóng âm vang dội thậm chí có thể trực tiếp đánh chết một gã cao thủ thực lực ngũ lục tinh ở thế giới hiện thực, cực kỳ khó dây.

    Tôn Phi cùng Elena phải dùng hơn ba mươi phút mới đem được siêu cấp BOSS này giết chết.
    (Tả cho đã vào cuối cùng kill xong trong 1 dòng =.= )

    Trên mặt đất lóe ra trang bị đủ màu sắc, trong đó thạm chí xuất hiện hai món lục sắc lóe hào quang xanh biếc. Đáng tiếc là Tôn Phi còn không kịp nhặt thì đã tới thời gian tới hạn trong Diablo buộc phải ra ngoài. Elena thân là cư dân trong thế giới Diablo nên không thể nhìn thấy trang bị rơi trên đất, chỉ có thể để đó đợi lần sau Tôn Phi quay lại thu nhặt.

    Lúc này đẳng cấp người man rợ đã lên tới cấp 84.

    . . .

    Doanh khu hai mươi dặm.

    Tiết trời hôm nay không tốt lắm, u ám sầm sì làm người ta có cảm giác vừa sợ hãi vừa mệt mỏi.

    Tôn Phi vừa thức dậy, được Angela hầu hạ rửa mặt xong, đi ra khỏi đại trướng nhìn xem sắc trời, khẽ cau mày, đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

    Sau đó nửa giờ, một nhóm người mặc kim giáp phóng ngựa từ bên trong đế đô đi tới khu doanh trại các nước phụ thuộc, chờ ước chừng nửa giờ sau, mang theo top hai mươi lăm cao thủ trong giải đấu lần này hướng tới Võ Thánh Sơn nằm ở trung tâm đế đô mà phóng như bay.

    Hoàng hôn hôm nay, hai đại Võ Thánh sẽ quyết đấu tại đỉnh Võ Thánh Sơn ở St.Peterburg.

    Những người may mắn được đến quan chiến, trước khi hoàng hôn đã đến khu vực chỉ định để xem cuộc chiến trên Võ Thánh Sơn.

    Đây là một kỳ ngộ hiếm có, ngay cả Nhất Kiếm tâm cao khí ngạo, bây giờ cũng cũng đang ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của cấm vệ quân hoàng gia mà như tất cả người khác tháo bỏ vũ khí cùng khôi giáp trên người, sau đó trải qua kiểm tra nghiêm ngặt rồi mới tại ba giờ chiều tới được dưới chân Võ Thánh Sơn.

     
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Quốc Vương Vạn Tuế
    Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

    Quyển 4: Hoàng Hôn Của Đế Quốc
    Chương 338: Trận chiến đỉnh cao (2)

    Dịch: †Ares†
    Biên: †Ares†
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn.eu




    Võ Thánh Sơn chiếm diện tích không lớn lắm, chỉ khoảng phạm vi mười dặm, tọa lạc bên trong đế đô St. Petersburg, cao chọc trời, nằm chính giữa mười ngọn núi nhỏ hơn, từ xa xa nhìn lại giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.

    Một vị ngâm du thi nhân nổi tiếng đã từng so sánh, Võ Thánh Sơn của đế quốc Zenit giống như là một thanh kiếm sắc bén chọc trời được một đôi bàn tay khổng lồ mười ngón từ mặt đất nâng niu giữ thẳng.

    Cái ẩn dụ này vô cùng chuẩn xác ấn tượng của con dân đế quốc về ngọn Võ Thánh Sơn này.

    Bọn người tôn Phi dưới sự dẫn dắt của cấm vệ quân được đưa tới dưới chân một trong mười ngọn núi bao quanh Võ Thánh Sơn là Nam Tam Phong. Nam Tam Phong cao ước chừng sáu trăm mét, thế núi hướng ra phía ngoài, đứng dưới chân núi có một loại cảm giác như cả tòa độ sộ hùng vĩ kia sắp đổ ụp xuống làm tâm thần sợ hãi, bất quá so với chín ngọn núi còn lại thì đây vẫn là ngọn núi tạo cảm giác “hiền hòa” nhất.

    Dưới chân Nam Tam Phong, bởi vì thế núi che hết ánh sáng, quanh năm u ám ẩm ướt cho nên chỉ lèo tèo sinh trưởng vài loại dây leo cỏ dại, sinh vật cũng chỉ có độc xà và mấy loài bò sát. Bình thường nơi này bị hoàng thất đế quốc ra lệnh cấm bất cứ kẻ nào tiếp cận, do đó càng lộ vẻ u tĩnh tịch liêu.

    Có điều tại phần tối tăm nhất của ngọn núi này lại có một con đường tự nhiên, sau khi trải qua con người cải tạo có thể thông lên đỉnh núi. Nhóm người may mắn được quan chiến trận Võ Thánh chiến lần này đều từ con đường này tiến vào, chuẩn bị lên đỉnh Nam Tam Phong.

    Lúc này đám Tôn Phi đã tới lượt tiến lên, mà sớm đã có 73 người đi trước.

    Thứ tự trước sau này thể hiện khác biệt về thân phận. Dù sao đám người Tôn Phi cũng chỉ là cao thủ của các nước phụ thuộc, bàn về thân thế cùng địa vị thì so với sứ đoàn của mấy đại đế quốc láng giềng, Giáo Đình cùng các đại quý tộc tại đế đô đều là chênh lệch không ít, cho nên có cơ hội tới đây mà quan chiến vốn là đã vạn hạnh, tự nhiên không đi tính toán những chuyện này.

    Tại trước con đường lên đỉnh núi, đám người Tôn Phi lại tiếp nhận thêm môt đợt kiểm tra nghiêm ngặt từ tiểu đội phòng vệ đặc biệt do cao thủ trong cấm vệ quân cùng ma pháp sư hoàng gia cung đình hợp thành, lần nữa xác minh thân phận, đồng thời yêu cầu cởi bỏ xuống tất cả ma pháp trữ vật giới chỉ và các loại trữ vật không gian khác, cuối cùng mới được thông qua.

    Không khí bên trong thông đạo khô thoáng hơn phía ngoài khá nhiều, hai bên vách đá còn được gắn những chiếc đèn ma pháp chiếu sáng bay lơ lửng, khi có người đến gần sẽ tự động sáng lên, sau đó đợi dòng người đi qua thì lần nữa phụt tắt.

    Con đường sâu thăm thẳm, khúc khuỷu khó để định hướng, thân chỉ cần ở trong đó mấy phút nếu không có người dẫn đường chắc chắn sẽ lạc, mọi người cũng chỉ có thể bám theo sợi dây cáp chỉ lối bên vách đá mà tiến lên.

    May mắn trong đoàn đều là cao thủ, thực lực thấp nhất cũng ở tứ tinh sơ giai, tự nhiên không bị làm khó.

    Dưới sự dẫn đường của ba gã cấm vệ quân trung niên, ước chừng qua 30 phút, phía trước mới mơ hồ có tia sáng mặt trời cùng từng hơi gió lạnh ve vẩy lên mặt, tiếp tục đi lên vài phút, nhất trời trước mắt là một mảnh sáng trắng, một quảng trường nhỏ đường kính khoảng trăm mét xuất hiện ở trước mắt mọi người.

    Lúc này trên quảng trường đã sớm có mười người trung niên thân mặc trường bào xám, lưng đeo trường kiếm cùng lá chắn gỗ đứng đó.

    Thủ linh trong ba gã cấm vệ quân hướng người trông có vẻ lớn tuổi nhất trong mười người trung niên nhỏ giọng nói vài câu, sau đó xoay người trở lại con đường cũ đi xuống núi. Hiển nhiên nhiệm vụ dẫn đường của bọn họ đã hoàn thành.

    Tôn có thể cảm thấy được đế quốc vô cùng coi trọng trận Võ Thánh Chiến này.

    Ba vị cao thủ cấm vệ quân dẫn đường vừa rồi, thực lực đều ở tứ tinh, mà mười vị trung niên nhân xuất hiện ở quảng trường trước mắt, thực lực đều là ở ngũ tinh, hành động trên núi cao vẫn trầm ổn, hiển nhiên là cao thủ thuộc thổ hệ đấu khí, xem cách ăn mặc, thực sự không phải người thuộc hoàng gia, cũng không phải thuộc quân đội, nếu Tôn Phi đoán không sai, những người này đều là cao thủ Võ Thánh Sơn.

    Leng keng leng keng choang! !

    Liên tiếp tiếng kim loại va chạm, dày đặc như thủy triều vọng lại, mọi người ngước mắt nhìn, chỉ thấy tại quảng trường nằm ở nơi cao nhất Nam Tam Phong này, đập vào mắt là pho tượng Chiến Thần giơ cao kiếm thuẫn cao hơn hai mươi mét đứng hiên ngang lẫm liệt.

    Một sợi xích sắt màu đen một đầu gắn cố định với chân bức tượng chiến thần, đầu kia kéo dài xa tít tầng mây không biết điểm đến là đâu, bị gió núi gào thét mà tự va đập, phát ra tiếng động leng keng mãi không dứt.

    - Các vị đại nhân, xin mời theo chúng tôi.
    Trung niên nhân dẫn đầu hướng đám người Tôn Phi gật gật đầu rồi xoay người lại đi dọc theo quảng trường, nhảy lên sợi xích đang rung lắc dữ dội, thân hình nhẹ nhàng tiến lên, bước vào mây mù.

    Đoàn người một mảnh xôn xao.

    Ngọn núi cao như vậy, gió mạnh như vậy, không nghĩ cũng biết rơi xuống chính là tan xương nát thịt, chẳng lẽ tất cả mọi người đều phải bằng xích sắt tới bên kia? Mà đầu kia xích sắt rốt cuộc là chỗ nào?

    Trong nhất thời đại đa số người đều có chút do dự.

    Chần chờ một lát, Ngân Giáp Cuồng Sĩ tính cách không thay đổi, cuồng vọng hai tay chống nạnh cười ha ha, nhìn lướt qua đám người phía sau, nói:
    - Một đám nhát gan, xem lão tử làm mẫu cho các ngươi.
    Nói xong thân hình chợt lóe, giống như một tia chớp trắng bay vút lên xích sắt, rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù mờ mịt.

    Có người dẫn đầu, hơn hai mươi người phía sau lục tục phi thân bước lên xích sắt.

    Lúc này pháp công chúa Cindy đã trở thành đối tượng mọi người hâm mộ, chỉ thấy nàng nhẹ giọng ngâm xướng chú ngữ, một đôi cánh ma pháp trong suốt màu xanh thật lớn bỗng xuất hiện phía sau lưng này, mấy lần vỗ đã biến mất trong biển mây mù.

    Rất nhanh trên quảng trường cũng chỉ còn lại có mấy người thực lực thấp nhất, đám người nhìn lẫn nhau, do dự một chút, như cũ vẫn là khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn của việc quan chiến trận đấu trên đỉnh Võ Thánh Sơn, cắn răng liều mạng bước lên xích sắt.

    Tôn Phi là người cuối cùng, đợi cho tất cả mọi người đều đi vào biển mây, lúc này mới tung người bước trên xích sắt.

    Hắn vừa rồi luôn ở trong trầm tư, ngay phút đầu tiên nhìn thấy mười trung niên nhân tay trường kiếm tay mộc thuẫn, không biết vì cái gì, trong lòng Tôn Phi liền có một loại cảm giác rất là kỳ dị, như vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như sắp có chuyện gì đó chuyện phát sinh. Từ sáng sớm nay khi vừa mở mắt Tôn Phi liền đã có một loại cảm giác không quá hay, lúc này cảm giác ấy càng rõ ràng hơn.

    Dưới chân điểm nhanh, thân hình như điện.

    Sợi xích này đương nhiên không làm khó được hắn.

    Đúng lúc này, phía trước truyền lại tiếng kinh hô.

    . . .

    Tại đầu kia của xích sắt, cũng là từ một quảng trường đá nhỏ, diện tích lớn hơn so với cái trên đỉnh Nam Tam Phong, nhìn qua mây mù thì mờ mịt, kỳ thực cũng cách đỉnh Nam Tam Phong không bao nhiêu xa, đại đa số mọi người đã theo dây xích từ đỉnh Nam Tam Phong có mặt trên đó, rất nhanh cũng chỉ thiếu ba bốn người.

    Bất quá trong đám người chưa tới được còn có Hương Ba Vương khiến việc có chút không bình thường.

    Trong lúc mọi người đang hồ nghi, thì tiếng tay áo bị gió thổi lật phật truyền tới, bóng người lóe ra, đã thấy Hương Ba Vương trong tay kéo theo hai người bay vút mà đến, rồi dừng trước mặt họ.

    - Đa tạ ân cứu mạng của bệ hạ! !

    - Đa tạ bệ hạ!

    Vừa đến quảng trường bên kia, hai người kia đã lập tức khom người cảm tạ, sắc mặt sợ hãi đến cực điểm, nguyên nhân là vừa mới bước lên trên xích sắt, hai người này đã bị gió núi thổi mà sảy chân suýt rơi xuống vách đá vạn trượng, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì Hương ba Vương ở phía sau chạy đến cứu, hai người tự nhiên là thiên ân vạn tạ.

    Có điều lộ trình kế tiếp vẫn là con đường bằng xích sắt, hai người cũng không dám đi tiếp nữa, tạm thời lưu lại tại đỉnh núi này, sau đó sẽ có cao thủ mang hai người xuống núi, nhưng muốn xem trận Võ Thánh Chiến thì không được nữa rồi.

    Cứ như vậy, liên tục đi qua sáu lần bằng con đường xích sắt trong mây, đoàn người mới tới được giữa sườn núi của ngọn núi cao ngất trung tâm – Võ Thánh Sơn.

    Thế núi của ngọn Võ Thánh Sơn này thật sự là quá hiểm trở, ngay cả võ sĩ cấp tứ tinh sơ giai muốn đi lên cũng là vô cùng khó khăn, nêu là người bình thường hoặc là quân đội, muốn tấn công Võ Thánh Sơn, tuyệt đối là không thể.

    May mắn là từ giữa sườn núi hướng lên trên lại là một con đường trong lòng núi, cũng an toàn hơn nhiều.

    Kế tiếp hơn một giờ, thẳng bước mà đi theo thông đạo, khi mọi người đều đã sắp mất kiên nhẫn thì phía trước xuất hiện ánh sáng, thêm vài bước nữa rốt cục bước ra ngoài.

    Vừa ra bên ngoài nhìn thẳng, tất cả đều ngẩn ngơ.

    Chỉ thấy một mảnh thảo nguyên xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, cây cối xum xuê, gió nhẹ hây hây, nước chảy róc rách, vô số loài chim muông ríu rít vui đùa… Phải biết lúc này đang là chính đông, thời tiết cực lạnh, thế nhưng nơi này không ngờ lại là một mảnh cảnh xuân sáng lạn vạn vật sinh sôi.

    Nơi này tựa hồ như một chốn thế ngoại đào nguyên, rời xa đi thế gian phàm tục, chỉ cần hít một hơi không khí tươi mát liền cảm giác như là thân thể nhẹ bẫng, quên hết mọi phiền não ưu sầu.

    [/QUOTE]
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)